Chương 43: Ừ, tôi thích thầm em đấy.
Lệ Đông Nhẫn
02/07/2021
Giản Tùng Ý sững sờ trong chốc lát mới kịp phản ứng, lấy ra từ trong hộc bàn cái điện thoại cùng loại, bấm 0101.
Mở khóa thành công.
Xuất hiện khuôn mặt đẹp giai của Iverson.
Giản Tùng Ý hai tay hai cái điện thoại, nhìn bên trái ba giây, nhìn bên phải ba giây.
‘’Bách Hoài.’’
‘’Ừ?’’
Bách Hoài nghiêng đầu, thấy trong tay Giản Tùng Ý là hai cái điện thoại được mở khóa, trái tim bỗng đập nhanh hơn một chút, anh nhanh chóng giấu đi như không có việc gì, ‘’Sao? Thử ra mật mã rồi?’’
‘’Ra rồi, 0101.’’
‘’À, giỏi lắm.’’
Giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng ngòi bút bỗng lung lay trêи bài thi sạch sẽ tạo thành một đường sổ dài.
‘’Vì sao?’’
‘’Vì sao cái gì?’’
‘’0101, mật mã, sinh nhật của tôi, sao mật mã điện thoại lại là sinh nhật tôi? Mẹ nó, anh đừng nói là anh thích thầm tôi đấy nhé?!”
‘’Ừ, đúng vậy.’’
‘’…’’
Một câu nhẹ nhàng, bầu không khí ngay lập tức như được thêm hiệu ứng quạ đen bay ngang qua.
Giản Tùng Ý vứt di động Bách Hoài lên bàn anh, điện thoại va chạm với mặt bàn phát ra âm thanh lạch cạch khó chịu.
‘’Mẹ nó, anh đùa tôi vui lắm sao? Anh nghĩ cái gì vậy? Lời như vậy muốn nói là nói à? Nếu anh còn như vậy nữa thì sau này chúng ta đoạn tuyệt luôn, không có anh em gì hết!’’
Đột nhiên trong lòng Giản Tùng Ý bối rối cực kì, bởi vì trước một câu nói rồi thế nào cũng bị Bách Hoài cho là câu đùa mà thấy bối rối.
Tự dưng bối rối khiến hắn không biết phải làm sao, hắn lại không muốn bộc lộ cho nên chỉ có thể dùng tính tình ngang ngược đi đàn áp, thẳng thắn dùng cảnh thái bình giả tạo để phủ nhận Bách Hoài.
Hắn biết mối quan hệ giữa mình và Bách Hoài có vấn đề, chỉ là hai người ngầm hiểu kín đáo, nước chảy mây trôi bình thường giả dối cứ ngày một được thêu lên.
Thế nhưng giọng điệu lúc ấy vừa nóng nảy chua ngoa lại vừa tức tối.
Sắc mặt Bách Hoài vẫn không thay đổi, anh cười gượng, giọng nói vẫn như thường. ‘’Biết tôi đùa là được rồi. 0101, 0000, 1111 đều là mật mã thường được sử dụng trêи thế giới, em muốn trách thì nên trách sinh nhật em quá đơn giản.’’
Nói xong anh cầm lấy điện thoại, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Giản Tùng Ý nhìn anh đi thì luống cuống, vội vã gọi lại anh: ‘’Anh đi đâu đấy?!’’
‘’Đi ra cổng trường lấy cơm.’’
‘’… À.’’
Giản Tùng Ý kịp phản ứng, thấy mình hơi lag rồi, cũng không biết tại sao giây phút Bách Hoài đứng lên rời khỏi, trái tim sao lại sợ hãi đến thế này.
Chỉ có thể nhìn bóng lưng cao ráo dần xa, biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của chính mình.
Mà Bách Hoài vừa đi qua khúc quanh thì ngừng lại, anh tựa lưng vào tường, hơi khom người về phía trước, bàn tay úp lên ngực trái. Từng ngón tay siết lấy da thịt bên trong, cảm thụ cách trái tim mình điên cuồng đập trong lồng ngực, hít sâu rồi thở ra một hơi, giống như vừa sống sót sau tai nạn.
Vào thời điểm đó, chỉ vài câu đối thoại ngắn ngủn mà anh lại khẩn trương tới mức tim muốn ngừng đập, anh cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương đến mức độ vậy.
Tựa như người đi trêи dây thừng, phía dưới là vực sâu hun hút, bên kia đầu dây là thiên đường mình khao khát đã lâu, chỉ cần đi sai một bước, vạn kiếp bất phục, thịt nát xương tan.
Anh không xác định được mình nên tiếp tục đi như thế nào để không chết ở tuổi mười tám mà lại được chôn lúc bảy mươi lăm cho nên chỉ có thể nhắm mắt, tự lừa mình dối người vào thời điểm sắp chạm vào được ngưỡng cửa ấy.
Chỉ có như vậy mà trái tim đập mạnh tới mức như mới đi về từ quỷ môn quan.
Anh chưa bao giờ sợ Giản Tùng Ý không thích anh, anh có thể đợi, anh chỉ sợ Giản Tùng Ý nói câu kia, sau này chúng ta đoạn tuyệt luôn, không có anh em gì hết.
Chơi cờ quan trọng là nước đi, một đổi một nhưng tiếp theo, anh cũng không biết nên đi nước nào mới phải.
Sau một lúc lâu, anh không trì hoãn nữa, buông tay ra, che đi vẻ mặt thật sự rồi khôi phục vẻ bình thường lạnh nhạt như mọi ngày, cầm hộp cơm đi về phòng học, đặt trêи bàn Giản Tùng Ý.
Giống như nhập nhằng giữa hai người chưa từng phát sinh vậy.
Chỉ có Giản Tùng Ý thấy anh quay lại, trong lòng âm thầm thở nhẹ ra một hơi rồi không giống như ngày thường ngồi chờ hầu hạ. Hắn tự giác chủ động cầm lấy hộp cơm, gỡ nắp ra.
Giản Tùng Ý lúng túng giải thích: ‘’Lời ban nãy của tôi chỉ là nói đùa thôi.’’
Bách Hoài giống như không để trong lòng, ‘’Lời gì?’’
‘’Tôi nói nếu tiếp tục như vậy thì đoạn tuyệt, không có anh em gì hết. Câu đó là nói đùa thôi.’’
Bách Hoài nhướng mày, thản nhiên nhìn người ngồi bên cạnh.
Hắn cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Bách Hoài: ‘’Dù sao thì… Haiz, dù sao thì tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh, anh đừng giận tôi, được không?”
‘’Tôi không hề tức giận, em đang làm gì vậy?’’
‘’…’’
Giản Tùng Ý cũng không biết mình bị làm sao, đầu óc nhũn ra như cháo.
Giản Tiểu Tùng bắt đầu thấy mình nói chuyện như chơi lá đu đủ rồi, câu ‘’Anh thích thầm tôi đúng không’’ rất phê pha, câu ‘’Nếu vậy nữa thì không có anh em gì hết’’ cũng rất phê pha.
Hôm nay mình không mang theo não khi ra khỏi nhà rồi.
Hắn rõ ràng không có ý đó, dù sao bỗng dưng hắn lại rất sợ.
Thế nhưng tại sao mình lại vội vã như vậy, Giản Tùng Ý không biết.
Hắn cảm giác mình như kẻ ngu, nơi đáy lòng lờ mờ nhận ra có gì đó đang cựa quậy, miêu tả một cách sống động thế nhưng lại cố tình cách trở nhau bằng một tầng, hắn thấy không rõ, hắn bắt không được.
Điều duy nhất hắn xác định được là, hắn không muốn để Bách Hoài hiểu lầm, cũng không muốn khiến Bách Hoài tức giận, lại càng không muốn quan hệ của mình với Bách Hoài càng lúc càng xa nhau như bây giờ.
Giản Tiểu Tùng rất simple, hắn cảm thấy mình nói dối rất xấu cho nên muốn dỗ dành Bách Hoài để bù đắp cho anh.
Thế nhưng trong đầu hắn toàn là cháo, không biết dỗ người làm sao, chỉ có thể hung hăng nói: ‘’Nếu không thì anh cắn tôi một cái đi!’’
Bách Hoài: ‘’?’’
‘’Anh cắn tôi lại đi, coi như tôi chưa từng nói ra lời rác rưởi như ban nãy.’’
Nhìn Giản Tùng Ý dứt khoát kiên quyết, mặt mũi anh dũng giống như thành phần đánh bom liều chết, Bách Hoài nở nụ cười: ‘’Lần sau đi, em mới vừa ở nhà vệ sinh ngơ ngác hơn một tiếng đồng hồ, còn chưa rửa ráy sạch sẽ, tôi không dám xuống miệng cắn đâu.’’
‘’…’’
Cõi lòng của Giản Tiểu Tùng sóng gầm biển cuộn, rối tung hết cả lên, đột nhiên cảm thấy mất mát rồi đột nhiên cảm thấy bát cơm này mất ngon vờ cờ lờ, không muốn ăn.
Nhưng Bách Hoài gõ gõ chén cơm của hắn, Giản Tiểu Tùng chỉ có thể nhẫn nhịn nhẫn nhịn, cúi đầu ngoan ngoãn thành thật ăn cơm.
Sau khi ăn vài miếng, Giản Tùng Ngốc vẫn cảm thấy lo lắng, vụng về mở miệng: ‘’Về sau tôi sẽ không nói chuyện như vậy nữa. Cái gì mà không làm anh em cũng không làm bạn đều là nói tào lao thôi, nếu như tôi lỡ mồm nói thì cũng là đầu óc ngu si, anh ngàn vạn lần đừng tin, cũng đừng giận tôi nha.’’
‘’Được, không tin, không giận.’’
Bách Hoài bình tĩnh như việc này không đáng nói, chỉ có điều hòn đá nhỏ ném vào mặt sông mênh ʍôиɠ vẫn không tới nơi cần tới mà thôi.
Nhưng dưới mặt sông phẳng lặng, sóng ngầm cuồn cuộn đã sớm được khơi lên.
Bách Hoài không biết lời này của Giản Tùng Ý có phải là cho anh đường lui hay không, có phải đang nói là bất luận như thế nào, dù mối quan hệ có đi tới điểm xấu cực hạn thì chúng ta vẫn là bạn bè. Mà câu thầm mến được cho là câu đùa kia có phải hắn cũng không hề cự tuyệt.
Bách Hoài đoán, nhưng không đoán ra đáp án.
Bởi vì ngay cả bản thân Giản Tùng Ý cũng không biết đáp án là gì.
Chính hắn đã nghĩ, cuối cùng tại sao bản thân mình lại nói ra những lời thế này, mà giây phút Bách Hoài đùa câu thừa nhận anh thích thầm mình, tại sao trái tim lại bối rối như vậy?
Tâm sự tuổi trẻ, bản thân còn không hiểu thì sao dám kể cho người ngoài nghe?
Giống như trong đêm tối, cách một ô cửa gỗ đang hắt ra ánh nến, ở đây, không ai cho chuyện này đi vào dĩ vãng, mọi thứ lại cứ ʍôиɠ lung ám muội, nhìn không rõ như thế. Có lẽ còn chờ cơ duyên đẩy đưa, xé đi lớp giấy mỏng manh kia, ánh nến lung linh bùng lên, từ đó về sau mới có thể chính thức trở thành lửa lan đồng cỏ.
Đêm hôm đó ở tiểu khu, hai căn biệt thự đối diện nhau được phân cách bằng một hàng ngô đồng, đều có hai người thiếu niên trắng đêm, mỗi người đều mịt mờ bất an với tâm sự của mình.
Một người ngây thơ, một người trăn trở.
Cho đến lúc rơi vào giấc ngủ mới đi vào giấc mơ của lẫn nhau.
Ngày hôm sau thức giấc, cả hai đều ngầm hiểu, không hề đề cập tới chuyện đó. Ngày thường sao thì hôm nay cũng vậy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Mỗi người đều cẩn thận bảo vệ sự cân bằng không thể giải thích được của mối quan hệ này, e sợ lỡ tay sẽ làm rơi mất món đồ sứ tinh xảo hoàn mĩ.
Chẳng qua khi hai người đang ở trong lớp, lớp trưởng Dương Nhạc bắt được trọng tâm vấn đề ngay, mở mồm chất vấn.
‘’Hai người tối qua đi trộm trâu à? Mắt thâm đen thế kia thì chuẩn bị được lên núi Ngọa Long luyện công phu rồi đấy.’’
Cả hai bạn học nào đó chột dạ, xấu hổ xấu hổ.
Cũng may Từ Gia Hành xuất hiện kịp thời để phá vỡ bầu không khí xấu hổ, cánh tay cậu ta vươn ra, ôm rịt lấy đùi Giản Tùng Ý, kêu lên bằng chất giọng đau đến xé lòng: ‘’Ba ơi!!!’’
Giản Tùng Ý: ‘’…’’
Lại tới nữa.
Bách Hoài chưa thấy qua chiến trường gia đình lâm li bi đát như này, phát biểu: ‘’Giờ này cậu lạy người ta thì hơi sớm đấy.’’
Từ Gia Hành nghe xong, một cánh tay khác vội vàng ôm lấy đùi Bách Hoài: ‘’Ông nội!!!’’
Giản Tùng Ý: ‘’…’’
Đột nhiên trở thành ông nội của bạn cùng lớp là loại trải nghiệm như thế nào?!
Từ Gia Hành nước mắt nhạt nhòa, sụt sịt nước mũi: ‘’Chúng ta đều là học sinh năm cuối cho nên không cần chuẩn bị đội hình, không cần tham gia buổi tổng duyệt thế nhưng lão Bạch nói, nếu như cả tám hạng mục thi đấu đều không có ai tham gia thì con cũng không cần làm ban cán sự lớp nữa đâu! Ba ơi, ông nội ơi, con cầu xin hai người rủ lòng thương xót đi mà!’’
Lớp Một vốn cũng chỉ còn hai mươi người, so với các lớp khác thì dân số cực ít.
Nói cách khác bọn họ là loại thông minh tứ chi èo uột, cho nên từ trước tới giờ, mỗi lần đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao đều phải dựa vào Từ Gia Hành và Giản Tùng Ý tham gia, miễn cưỡng kéo hạng của lớp, cũng không đến nỗi đứng bét bảng toàn trường.
Mà lần đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao này lại được tổ chức sau khi thi tháng, mọi người còn không biết mình đậu hay rớt cho nên càng không ai muốn tham gia, Từ Gia Hành quả thật cạn cả nước mắt đi cầu bốn phương tám hướng tham gia giùm mình.
Trái tym của bạn học Giản Tiểu Tùng là mềm nhất, biết mình cũng không cứng rắn được với cục kẹo da trâu này, ghét bỏ đá đít cậu ta.
‘’Được rồi được rồi, còn gì nữa?’’
‘’Bây giờ chủ yếu còn lại hai món cực kì khó nuốt chờ bệ hạ tới sủng hạnh.’’
‘’?’’
‘’Bốn trăm mét và ba ngàn mét.’’
‘’… Cậu có thể đi chết rồi, yên tâm, tôi chịu được cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.’’
‘’Ba ơi!!!’’
‘’…’’ Giản Tùng Ý không nói, đạp Từ Gia Hành bay bảy bảy bốn chín ki lô mét.
Từ Gia Hành bị đạp bay cực kì vui vẻ điền tên Giản Tùng Ý trêи phiếu báo danh rồi lại vứt một ánh mắt rù quến cho Bách Hoài.
Bách Hoài lạnh lùng hơn: ‘’Không.’’
‘’Ông nội!’’
‘’Không tiễn.’’
‘’U woa u woa u woa…’’
Bông hoa thanh cao mọc nơi đỉnh núi không thèm để ý tới phàm nhân tục tử ngu ngốc mặt dày, vô tình cùng cực.
Từ Gia Hành còn muốn gào thét mà chỉ một ánh mắt của Giản Tùng Ý đã khiến cậu ngậm mồm.
‘’Cậu có gì xài nấy đi! Ông nội của cậu là một cục băng thành tinh thế nên chưa bao giờ tham gia đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao nhá! Lỡ đâu vận động nóng lên lại xảy ra hiện tượng băng tan, trái đất ấm lên đấy. Giờ thì cậu cút được rồi!’’
Giản Tùng Ý đã nói đỡ cho Bách Hoài như thế, nếu mà còn dây dưa nữa thì quá ngu luôn đó!
Thế nhưng Từ Gia Hành lại muốn tận dụng triệt để, chúng ta có hai tại sao lại xài chỉ một?
‘’Bách gia, vậy anh xem thế được không này? Bây giờ cả lớp đều bị tôi bắt lính đi cổ vũ hết rồi, ngay cả Du Tử Quốc cao như cây sào trúc cũng phải tham gia nhảy cao cho nên có thể làm phiền anh một xíu làm cameraman nhé? Anh chỉ cần quay lại cảnh tham gia thi đấu ở đại hội thể ɖu͙ƈ của Nam Ngoại một lần cuối cùng này của lớp ta, kỉ niệm những năm tháng chúng ta kề vai sát cánh!’’
Từ Gia Hành còn đang chuẩn bị mười ngàn câu nói tình thương để thuyết phục Bách Hoài đồng ý, thế mà cậu ta còn chưa kịp nói câu thứ hai, Bách Hoài đã gật đầu: ‘’Được.’’
‘’…’’ Hạnh phúc tới đột ngột như sét giáng vào tim, Từ Gia Hành act cool đứng hình mất năm trăm giây, vội vàng gỡ máy quay trêи cổ xuống đưa cho Bách Hoài, ‘’Ông nội Bách người đẹp mà tâm cũng đẹp! Nếu buộc phải có kỳ hạn cho đoạn tình này, thì tôi hi vọng sẽ là một vạn năm!’’
Nói xong bạn ngố kia cảm thấy cực kì mĩ mãn, cầm phiếu báo danh chạy lấy người.
Bách Hoài cười nhẹ: ‘’Có tiền đồ đấy.’’
Rồi anh khởi động máy quay.
Giản Tùng Ý ‘’chậc chậc’’ hai tiếng: ‘’Anh thật sự ghét vận động chảy nhiều mồ hôi thế cơ à? Tôi phê bình anh, hơn nữa bây giờ tôi còn hoài nghi cơ bụng của anh chỉ là vẽ lên thôi.”
Bách Hoài liếc hắn, cong môi: ‘’Em có thể trải nghiệm mặt hàng này thử xem.’’
Giản Tùng Ngốc quá ngây ngô mà hỏi lại: ‘’Thử bằng cách nào?’’
‘’Thử bằng cách tự mình cảm nhận xem tôi có ghét vận động ra nhiều mồ hôi không. Trải nghiệm thử xem lực eo của tôi có phải là đồ giả không thì biết thôi.”
Não ai đó không load được ngay mà cảm thấy mình bị khiêu khích: ‘’Anh đây là đang khoe khoang cơ bụng của anh với tôi sao?!”
‘’…’’
Đột nhiên Bách Hoài cạn lời, không biết nói cái gì, ánh mắt sáng lên ý cười lấp lánh.
Người này sao có thể ngúc nghích như vậy, ra vẻ mình là lưu manh, nếu sau này mà em ấy nghĩ lại quãng thời gian này mình IQ thấp thế nào, không chừng nhà cửa cũng bị oanh tạc luôn, chính mình cũng không biết vuốt lông kiểu gì mới phải.
Chỉ có điều bé ngúc nghích dễ dỗ, thơm thơm, thơm đến ngượng thì dỗ được ngay.
Trong lòng có chút ngọt ngào, ngọt xong lại nhớ ra chính mình cũng giống như người ta, có chút hoang tưởng xa vời.
Nhưng không biết vì sao, sau lần thử đầy ám muội nhập nhằng kia, Giản Tùng Ý lại khiến anh cảm thấy mình không quá hoang tưởng.
Nói không muốn bị kí hiệu thì ngơ ngác quên thuốc ức chế, nói không anh em gì hết rồi lại lụi cụi đi dỗ mình, nghĩ theo hướng nào thì cũng đều có khả năng theo đuổi được.
Chỉ có người còn chưa theo đuổi xong mà mình đã nghĩ muốn thơm thơm người ta, thật sự hơi lưu manh nhỉ?
Nhưng nghĩ lại đến cảnh ai đó được thơm thơm lên má rồi đỏ bừng mặt mũi vì xấu hổ, anh lại cảm thấy cực kì đáng yêu, nhịn không được cong khóe môi lên, ý cười càng hiện lên sâu sắc.
Giản Tùng Ý nhìn Bách Hoài đang ngắm nghía máy quay mà cười đến cực kì ngọt ngào như muốn nựng nựng cái máy, hắn cảm thấy vài dây thần kinh của tên này bắt đầu xuất hiện kết cấu không bền vững rồi.
‘’Anh cười cái gì đấy?’’
‘’Không gì cả. Em mau ra sân thể ɖu͙ƈ kẻo muộn, mọi người đều đi hết rồi, ra đó còn khởi động nữa.’’
‘’Nè đừng có đánh trống lảng, rốt cuộc anh đang cười cái gì?’’
‘’Tôi cười em đáng yêu.’’
‘’… Cái đồ bệnh lâu năm mà giấu này! Lần sau còn nói tôi đáng yêu thì coi chừng đấy!’’
‘’Đáng yêu.’’
‘’Câm miệng!’’
…
Hai em bé lớp mầm non ầm ĩ đi ra khỏi phòng.
Một bóng người vụt vào phòng học không có người, tìm ba lô của Giản Tùng Ý, lục lọi một hồi cuối cùng rớt ra thứ đồ được giấu kĩ vào ngăn sâu nhất ở đáy ba lô.
[…]
Hai người quả nhiên không phụ sự chờ mong của mọi người mà đến muộn.
Nhưng mà Giản Tùng Ý là người duy nhất ở lớp Một chịu tham gia trò chạy cự li dài này, ngoại trừ lớp phó thể ɖu͙ƈ Từ Gia Hành bị bắt buộc phải tham gia kia.
Lão Bạch hận không thể cúng trò cưng của mình như Bồ Tát, chẳng những không nói gì chuyện thi cử dở dở ương ương hôm bữa mà còn xoa chân đấm lưng, đưa nước phục vụ cho Giản đại thiếu gia.
Giọng nói của ông điềm đạm thiết tha: ‘’Bạn học Giản Tùng Ý à, thầy cũng không cần trò đứng nhất thế nhưng vinh dự của toàn thể lớp Một chúng ta đều ở trong tay trò hết. Trò hãy mang niềm hi vọng của toàn thể nhân dân mà ganbatte nha!’’
Một ông thầy hơn bốn mươi tuổi đầu hói còn nói câu Ganbatte như anime Nhật, đã vậy còn giả bộ đáng yêu nữa…
Má ơi, nuốt không trôi…
Giản Tùng Ý không kiềm lại được mà vươn hai tay ôm lấy vai của lão Bạch.
‘’Bạch cưa cưa, top một thi tháng lẫn top một thi chạy cự li dài em đều lấy cho cưa cưa hết, không cô phụ hai năm qua anh đã vất vả bao dưỡng em.’’
Lão Bạch giơ cái chân ngắn của ông ra giả bộ đá thằng nhóc láo toét một cái, cười nói: ‘’Cái thằng này, cho mi làm màu một chút mà mi dám được đằng chân lân đằng đầu sao? Mau đi khởi động cho nóng người đi kìa!’’
Lần thi này Giản Tùng Ý rất vui vẻ, hắn vừa cười vừa đi đến chỗ đánh dấu, lúc tới nơi còn quay lưng về phía quần chúng hoa si đưa tay lên làm động tác chữ V thắng lợi.
Mọi người ở lớp Một đều ngầm hiểu rằng, bọn họ giờ có thể thong thả đứng đợi anh Tùng mang vinh quang trở về rồi.
Phần lớn hạng mục thi đấu như chạy bốn trăm mét đều tổ chức vào buổi sáng, mà ba ngàn mét thì vào buổi chiều. Thời gian giữa hai buổi đủ cho Giản Tùng Ý điều chỉnh thể lực của mình.
Đối với Giản Tùng Ý, đây chỉ là chuyện vặt.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi Bách Hoài một câu: ‘’Anh chắc chắn không giúp tôi chia sẻ trọng trách này đúng không?’’
Bách Hoài nhướng mày.
Giản Tùng Ý bĩu môi: ‘’Không có cảm giác vinh dự cho tập thể gì cả.’’
Bách Hoài chẳng ừ hử gì, chỉ mở máy quay lên, hướng ống kính vào Giản Tùng Ý.
Thiếu niên kia cởi bỏ áo khoác đồng phục, xắn ống quần lên, lộ ra cổ chân thon dài dẻo dai, hắn đứng ở trong hàng, bắt đầu chuẩn bị xuất phát.
Súng hơi báo hiệu vang lên, mọi người như tên rời cung bật ra khỏi vị trí của mình.
Giản Tùng Ý dẫn đầu tít ở đằng xa, đứng thứ hai là Từ Gia Hành.
Cho dù là chạy với tốc độ như vậy, bóng dáng của Giản Tùng Ý vẫn chưa từng rời khỏi phạm vi ống kính có thể quay được rõ ràng của anh.
Người được xưng không thích vận động – Bách Hoài nào chịu đứng yên một chỗ chứ.
Màn hình vẫn trước sau như một không rời khỏi bóng dáng của người thiếu niên kia. Trêи máy quay, Giản Tùng Ý đã dẫn đầu đường đua chạy vút qua băng rôn, đẹp trai ngon nghẻ cực kì.
Mọi người vỗ tay hoan hô ầm lên.
Thiếu niên ở trong những tràng pháo tay và tiếng hô mừng vui nhẹ vuốt tóc hai cái, mồ hôi rơi lã chã xuống, dưới ánh mặt trời khúc xạ vầng hào quang. Môi hồng răng trắng, hăng hái như nắng trời bất tận quả là một cảnh tượng xúc động nhân sinh.
Khóe môi của Bách Hoài cong lên một nụ cười thản nhiên.
Rồi trêи màn hình xuất hiện vài em gái xinh xẻo như ong vỡ tổ chạy về phía Giản Tùng Ý, mỗi người đều cầm trong tay một chai nước đá, trêи mặt còn hồng lựng vây quanh thiếu niên kia, líu ra líu ríu, vừa dũng cảm vừa ngượng ngùng.
Mà ai đó trời sinh thần kinh thô lại cầm hết chai nước này đến chai nước khác, hơn thế nữa còn nói cười đến là gai mắt với mấy em gái đứng xung quanh. Không biết hắn nói cái gì mà cả đám ong bướm cười rộ lên cực kì vui vẻ.
Tai họa.
Đột nhiên tâm trạng Bách Hoài xuống dốc trầm trọng, buông máy quay, bước nhanh tới chỗ Giản Tùng Ngốc.
Mở khóa thành công.
Xuất hiện khuôn mặt đẹp giai của Iverson.
Giản Tùng Ý hai tay hai cái điện thoại, nhìn bên trái ba giây, nhìn bên phải ba giây.
‘’Bách Hoài.’’
‘’Ừ?’’
Bách Hoài nghiêng đầu, thấy trong tay Giản Tùng Ý là hai cái điện thoại được mở khóa, trái tim bỗng đập nhanh hơn một chút, anh nhanh chóng giấu đi như không có việc gì, ‘’Sao? Thử ra mật mã rồi?’’
‘’Ra rồi, 0101.’’
‘’À, giỏi lắm.’’
Giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng ngòi bút bỗng lung lay trêи bài thi sạch sẽ tạo thành một đường sổ dài.
‘’Vì sao?’’
‘’Vì sao cái gì?’’
‘’0101, mật mã, sinh nhật của tôi, sao mật mã điện thoại lại là sinh nhật tôi? Mẹ nó, anh đừng nói là anh thích thầm tôi đấy nhé?!”
‘’Ừ, đúng vậy.’’
‘’…’’
Một câu nhẹ nhàng, bầu không khí ngay lập tức như được thêm hiệu ứng quạ đen bay ngang qua.
Giản Tùng Ý vứt di động Bách Hoài lên bàn anh, điện thoại va chạm với mặt bàn phát ra âm thanh lạch cạch khó chịu.
‘’Mẹ nó, anh đùa tôi vui lắm sao? Anh nghĩ cái gì vậy? Lời như vậy muốn nói là nói à? Nếu anh còn như vậy nữa thì sau này chúng ta đoạn tuyệt luôn, không có anh em gì hết!’’
Đột nhiên trong lòng Giản Tùng Ý bối rối cực kì, bởi vì trước một câu nói rồi thế nào cũng bị Bách Hoài cho là câu đùa mà thấy bối rối.
Tự dưng bối rối khiến hắn không biết phải làm sao, hắn lại không muốn bộc lộ cho nên chỉ có thể dùng tính tình ngang ngược đi đàn áp, thẳng thắn dùng cảnh thái bình giả tạo để phủ nhận Bách Hoài.
Hắn biết mối quan hệ giữa mình và Bách Hoài có vấn đề, chỉ là hai người ngầm hiểu kín đáo, nước chảy mây trôi bình thường giả dối cứ ngày một được thêu lên.
Thế nhưng giọng điệu lúc ấy vừa nóng nảy chua ngoa lại vừa tức tối.
Sắc mặt Bách Hoài vẫn không thay đổi, anh cười gượng, giọng nói vẫn như thường. ‘’Biết tôi đùa là được rồi. 0101, 0000, 1111 đều là mật mã thường được sử dụng trêи thế giới, em muốn trách thì nên trách sinh nhật em quá đơn giản.’’
Nói xong anh cầm lấy điện thoại, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Giản Tùng Ý nhìn anh đi thì luống cuống, vội vã gọi lại anh: ‘’Anh đi đâu đấy?!’’
‘’Đi ra cổng trường lấy cơm.’’
‘’… À.’’
Giản Tùng Ý kịp phản ứng, thấy mình hơi lag rồi, cũng không biết tại sao giây phút Bách Hoài đứng lên rời khỏi, trái tim sao lại sợ hãi đến thế này.
Chỉ có thể nhìn bóng lưng cao ráo dần xa, biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của chính mình.
Mà Bách Hoài vừa đi qua khúc quanh thì ngừng lại, anh tựa lưng vào tường, hơi khom người về phía trước, bàn tay úp lên ngực trái. Từng ngón tay siết lấy da thịt bên trong, cảm thụ cách trái tim mình điên cuồng đập trong lồng ngực, hít sâu rồi thở ra một hơi, giống như vừa sống sót sau tai nạn.
Vào thời điểm đó, chỉ vài câu đối thoại ngắn ngủn mà anh lại khẩn trương tới mức tim muốn ngừng đập, anh cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương đến mức độ vậy.
Tựa như người đi trêи dây thừng, phía dưới là vực sâu hun hút, bên kia đầu dây là thiên đường mình khao khát đã lâu, chỉ cần đi sai một bước, vạn kiếp bất phục, thịt nát xương tan.
Anh không xác định được mình nên tiếp tục đi như thế nào để không chết ở tuổi mười tám mà lại được chôn lúc bảy mươi lăm cho nên chỉ có thể nhắm mắt, tự lừa mình dối người vào thời điểm sắp chạm vào được ngưỡng cửa ấy.
Chỉ có như vậy mà trái tim đập mạnh tới mức như mới đi về từ quỷ môn quan.
Anh chưa bao giờ sợ Giản Tùng Ý không thích anh, anh có thể đợi, anh chỉ sợ Giản Tùng Ý nói câu kia, sau này chúng ta đoạn tuyệt luôn, không có anh em gì hết.
Chơi cờ quan trọng là nước đi, một đổi một nhưng tiếp theo, anh cũng không biết nên đi nước nào mới phải.
Sau một lúc lâu, anh không trì hoãn nữa, buông tay ra, che đi vẻ mặt thật sự rồi khôi phục vẻ bình thường lạnh nhạt như mọi ngày, cầm hộp cơm đi về phòng học, đặt trêи bàn Giản Tùng Ý.
Giống như nhập nhằng giữa hai người chưa từng phát sinh vậy.
Chỉ có Giản Tùng Ý thấy anh quay lại, trong lòng âm thầm thở nhẹ ra một hơi rồi không giống như ngày thường ngồi chờ hầu hạ. Hắn tự giác chủ động cầm lấy hộp cơm, gỡ nắp ra.
Giản Tùng Ý lúng túng giải thích: ‘’Lời ban nãy của tôi chỉ là nói đùa thôi.’’
Bách Hoài giống như không để trong lòng, ‘’Lời gì?’’
‘’Tôi nói nếu tiếp tục như vậy thì đoạn tuyệt, không có anh em gì hết. Câu đó là nói đùa thôi.’’
Bách Hoài nhướng mày, thản nhiên nhìn người ngồi bên cạnh.
Hắn cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Bách Hoài: ‘’Dù sao thì… Haiz, dù sao thì tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh, anh đừng giận tôi, được không?”
‘’Tôi không hề tức giận, em đang làm gì vậy?’’
‘’…’’
Giản Tùng Ý cũng không biết mình bị làm sao, đầu óc nhũn ra như cháo.
Giản Tiểu Tùng bắt đầu thấy mình nói chuyện như chơi lá đu đủ rồi, câu ‘’Anh thích thầm tôi đúng không’’ rất phê pha, câu ‘’Nếu vậy nữa thì không có anh em gì hết’’ cũng rất phê pha.
Hôm nay mình không mang theo não khi ra khỏi nhà rồi.
Hắn rõ ràng không có ý đó, dù sao bỗng dưng hắn lại rất sợ.
Thế nhưng tại sao mình lại vội vã như vậy, Giản Tùng Ý không biết.
Hắn cảm giác mình như kẻ ngu, nơi đáy lòng lờ mờ nhận ra có gì đó đang cựa quậy, miêu tả một cách sống động thế nhưng lại cố tình cách trở nhau bằng một tầng, hắn thấy không rõ, hắn bắt không được.
Điều duy nhất hắn xác định được là, hắn không muốn để Bách Hoài hiểu lầm, cũng không muốn khiến Bách Hoài tức giận, lại càng không muốn quan hệ của mình với Bách Hoài càng lúc càng xa nhau như bây giờ.
Giản Tiểu Tùng rất simple, hắn cảm thấy mình nói dối rất xấu cho nên muốn dỗ dành Bách Hoài để bù đắp cho anh.
Thế nhưng trong đầu hắn toàn là cháo, không biết dỗ người làm sao, chỉ có thể hung hăng nói: ‘’Nếu không thì anh cắn tôi một cái đi!’’
Bách Hoài: ‘’?’’
‘’Anh cắn tôi lại đi, coi như tôi chưa từng nói ra lời rác rưởi như ban nãy.’’
Nhìn Giản Tùng Ý dứt khoát kiên quyết, mặt mũi anh dũng giống như thành phần đánh bom liều chết, Bách Hoài nở nụ cười: ‘’Lần sau đi, em mới vừa ở nhà vệ sinh ngơ ngác hơn một tiếng đồng hồ, còn chưa rửa ráy sạch sẽ, tôi không dám xuống miệng cắn đâu.’’
‘’…’’
Cõi lòng của Giản Tiểu Tùng sóng gầm biển cuộn, rối tung hết cả lên, đột nhiên cảm thấy mất mát rồi đột nhiên cảm thấy bát cơm này mất ngon vờ cờ lờ, không muốn ăn.
Nhưng Bách Hoài gõ gõ chén cơm của hắn, Giản Tiểu Tùng chỉ có thể nhẫn nhịn nhẫn nhịn, cúi đầu ngoan ngoãn thành thật ăn cơm.
Sau khi ăn vài miếng, Giản Tùng Ngốc vẫn cảm thấy lo lắng, vụng về mở miệng: ‘’Về sau tôi sẽ không nói chuyện như vậy nữa. Cái gì mà không làm anh em cũng không làm bạn đều là nói tào lao thôi, nếu như tôi lỡ mồm nói thì cũng là đầu óc ngu si, anh ngàn vạn lần đừng tin, cũng đừng giận tôi nha.’’
‘’Được, không tin, không giận.’’
Bách Hoài bình tĩnh như việc này không đáng nói, chỉ có điều hòn đá nhỏ ném vào mặt sông mênh ʍôиɠ vẫn không tới nơi cần tới mà thôi.
Nhưng dưới mặt sông phẳng lặng, sóng ngầm cuồn cuộn đã sớm được khơi lên.
Bách Hoài không biết lời này của Giản Tùng Ý có phải là cho anh đường lui hay không, có phải đang nói là bất luận như thế nào, dù mối quan hệ có đi tới điểm xấu cực hạn thì chúng ta vẫn là bạn bè. Mà câu thầm mến được cho là câu đùa kia có phải hắn cũng không hề cự tuyệt.
Bách Hoài đoán, nhưng không đoán ra đáp án.
Bởi vì ngay cả bản thân Giản Tùng Ý cũng không biết đáp án là gì.
Chính hắn đã nghĩ, cuối cùng tại sao bản thân mình lại nói ra những lời thế này, mà giây phút Bách Hoài đùa câu thừa nhận anh thích thầm mình, tại sao trái tim lại bối rối như vậy?
Tâm sự tuổi trẻ, bản thân còn không hiểu thì sao dám kể cho người ngoài nghe?
Giống như trong đêm tối, cách một ô cửa gỗ đang hắt ra ánh nến, ở đây, không ai cho chuyện này đi vào dĩ vãng, mọi thứ lại cứ ʍôиɠ lung ám muội, nhìn không rõ như thế. Có lẽ còn chờ cơ duyên đẩy đưa, xé đi lớp giấy mỏng manh kia, ánh nến lung linh bùng lên, từ đó về sau mới có thể chính thức trở thành lửa lan đồng cỏ.
Đêm hôm đó ở tiểu khu, hai căn biệt thự đối diện nhau được phân cách bằng một hàng ngô đồng, đều có hai người thiếu niên trắng đêm, mỗi người đều mịt mờ bất an với tâm sự của mình.
Một người ngây thơ, một người trăn trở.
Cho đến lúc rơi vào giấc ngủ mới đi vào giấc mơ của lẫn nhau.
Ngày hôm sau thức giấc, cả hai đều ngầm hiểu, không hề đề cập tới chuyện đó. Ngày thường sao thì hôm nay cũng vậy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Mỗi người đều cẩn thận bảo vệ sự cân bằng không thể giải thích được của mối quan hệ này, e sợ lỡ tay sẽ làm rơi mất món đồ sứ tinh xảo hoàn mĩ.
Chẳng qua khi hai người đang ở trong lớp, lớp trưởng Dương Nhạc bắt được trọng tâm vấn đề ngay, mở mồm chất vấn.
‘’Hai người tối qua đi trộm trâu à? Mắt thâm đen thế kia thì chuẩn bị được lên núi Ngọa Long luyện công phu rồi đấy.’’
Cả hai bạn học nào đó chột dạ, xấu hổ xấu hổ.
Cũng may Từ Gia Hành xuất hiện kịp thời để phá vỡ bầu không khí xấu hổ, cánh tay cậu ta vươn ra, ôm rịt lấy đùi Giản Tùng Ý, kêu lên bằng chất giọng đau đến xé lòng: ‘’Ba ơi!!!’’
Giản Tùng Ý: ‘’…’’
Lại tới nữa.
Bách Hoài chưa thấy qua chiến trường gia đình lâm li bi đát như này, phát biểu: ‘’Giờ này cậu lạy người ta thì hơi sớm đấy.’’
Từ Gia Hành nghe xong, một cánh tay khác vội vàng ôm lấy đùi Bách Hoài: ‘’Ông nội!!!’’
Giản Tùng Ý: ‘’…’’
Đột nhiên trở thành ông nội của bạn cùng lớp là loại trải nghiệm như thế nào?!
Từ Gia Hành nước mắt nhạt nhòa, sụt sịt nước mũi: ‘’Chúng ta đều là học sinh năm cuối cho nên không cần chuẩn bị đội hình, không cần tham gia buổi tổng duyệt thế nhưng lão Bạch nói, nếu như cả tám hạng mục thi đấu đều không có ai tham gia thì con cũng không cần làm ban cán sự lớp nữa đâu! Ba ơi, ông nội ơi, con cầu xin hai người rủ lòng thương xót đi mà!’’
Lớp Một vốn cũng chỉ còn hai mươi người, so với các lớp khác thì dân số cực ít.
Nói cách khác bọn họ là loại thông minh tứ chi èo uột, cho nên từ trước tới giờ, mỗi lần đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao đều phải dựa vào Từ Gia Hành và Giản Tùng Ý tham gia, miễn cưỡng kéo hạng của lớp, cũng không đến nỗi đứng bét bảng toàn trường.
Mà lần đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao này lại được tổ chức sau khi thi tháng, mọi người còn không biết mình đậu hay rớt cho nên càng không ai muốn tham gia, Từ Gia Hành quả thật cạn cả nước mắt đi cầu bốn phương tám hướng tham gia giùm mình.
Trái tym của bạn học Giản Tiểu Tùng là mềm nhất, biết mình cũng không cứng rắn được với cục kẹo da trâu này, ghét bỏ đá đít cậu ta.
‘’Được rồi được rồi, còn gì nữa?’’
‘’Bây giờ chủ yếu còn lại hai món cực kì khó nuốt chờ bệ hạ tới sủng hạnh.’’
‘’?’’
‘’Bốn trăm mét và ba ngàn mét.’’
‘’… Cậu có thể đi chết rồi, yên tâm, tôi chịu được cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.’’
‘’Ba ơi!!!’’
‘’…’’ Giản Tùng Ý không nói, đạp Từ Gia Hành bay bảy bảy bốn chín ki lô mét.
Từ Gia Hành bị đạp bay cực kì vui vẻ điền tên Giản Tùng Ý trêи phiếu báo danh rồi lại vứt một ánh mắt rù quến cho Bách Hoài.
Bách Hoài lạnh lùng hơn: ‘’Không.’’
‘’Ông nội!’’
‘’Không tiễn.’’
‘’U woa u woa u woa…’’
Bông hoa thanh cao mọc nơi đỉnh núi không thèm để ý tới phàm nhân tục tử ngu ngốc mặt dày, vô tình cùng cực.
Từ Gia Hành còn muốn gào thét mà chỉ một ánh mắt của Giản Tùng Ý đã khiến cậu ngậm mồm.
‘’Cậu có gì xài nấy đi! Ông nội của cậu là một cục băng thành tinh thế nên chưa bao giờ tham gia đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao nhá! Lỡ đâu vận động nóng lên lại xảy ra hiện tượng băng tan, trái đất ấm lên đấy. Giờ thì cậu cút được rồi!’’
Giản Tùng Ý đã nói đỡ cho Bách Hoài như thế, nếu mà còn dây dưa nữa thì quá ngu luôn đó!
Thế nhưng Từ Gia Hành lại muốn tận dụng triệt để, chúng ta có hai tại sao lại xài chỉ một?
‘’Bách gia, vậy anh xem thế được không này? Bây giờ cả lớp đều bị tôi bắt lính đi cổ vũ hết rồi, ngay cả Du Tử Quốc cao như cây sào trúc cũng phải tham gia nhảy cao cho nên có thể làm phiền anh một xíu làm cameraman nhé? Anh chỉ cần quay lại cảnh tham gia thi đấu ở đại hội thể ɖu͙ƈ của Nam Ngoại một lần cuối cùng này của lớp ta, kỉ niệm những năm tháng chúng ta kề vai sát cánh!’’
Từ Gia Hành còn đang chuẩn bị mười ngàn câu nói tình thương để thuyết phục Bách Hoài đồng ý, thế mà cậu ta còn chưa kịp nói câu thứ hai, Bách Hoài đã gật đầu: ‘’Được.’’
‘’…’’ Hạnh phúc tới đột ngột như sét giáng vào tim, Từ Gia Hành act cool đứng hình mất năm trăm giây, vội vàng gỡ máy quay trêи cổ xuống đưa cho Bách Hoài, ‘’Ông nội Bách người đẹp mà tâm cũng đẹp! Nếu buộc phải có kỳ hạn cho đoạn tình này, thì tôi hi vọng sẽ là một vạn năm!’’
Nói xong bạn ngố kia cảm thấy cực kì mĩ mãn, cầm phiếu báo danh chạy lấy người.
Bách Hoài cười nhẹ: ‘’Có tiền đồ đấy.’’
Rồi anh khởi động máy quay.
Giản Tùng Ý ‘’chậc chậc’’ hai tiếng: ‘’Anh thật sự ghét vận động chảy nhiều mồ hôi thế cơ à? Tôi phê bình anh, hơn nữa bây giờ tôi còn hoài nghi cơ bụng của anh chỉ là vẽ lên thôi.”
Bách Hoài liếc hắn, cong môi: ‘’Em có thể trải nghiệm mặt hàng này thử xem.’’
Giản Tùng Ngốc quá ngây ngô mà hỏi lại: ‘’Thử bằng cách nào?’’
‘’Thử bằng cách tự mình cảm nhận xem tôi có ghét vận động ra nhiều mồ hôi không. Trải nghiệm thử xem lực eo của tôi có phải là đồ giả không thì biết thôi.”
Não ai đó không load được ngay mà cảm thấy mình bị khiêu khích: ‘’Anh đây là đang khoe khoang cơ bụng của anh với tôi sao?!”
‘’…’’
Đột nhiên Bách Hoài cạn lời, không biết nói cái gì, ánh mắt sáng lên ý cười lấp lánh.
Người này sao có thể ngúc nghích như vậy, ra vẻ mình là lưu manh, nếu sau này mà em ấy nghĩ lại quãng thời gian này mình IQ thấp thế nào, không chừng nhà cửa cũng bị oanh tạc luôn, chính mình cũng không biết vuốt lông kiểu gì mới phải.
Chỉ có điều bé ngúc nghích dễ dỗ, thơm thơm, thơm đến ngượng thì dỗ được ngay.
Trong lòng có chút ngọt ngào, ngọt xong lại nhớ ra chính mình cũng giống như người ta, có chút hoang tưởng xa vời.
Nhưng không biết vì sao, sau lần thử đầy ám muội nhập nhằng kia, Giản Tùng Ý lại khiến anh cảm thấy mình không quá hoang tưởng.
Nói không muốn bị kí hiệu thì ngơ ngác quên thuốc ức chế, nói không anh em gì hết rồi lại lụi cụi đi dỗ mình, nghĩ theo hướng nào thì cũng đều có khả năng theo đuổi được.
Chỉ có người còn chưa theo đuổi xong mà mình đã nghĩ muốn thơm thơm người ta, thật sự hơi lưu manh nhỉ?
Nhưng nghĩ lại đến cảnh ai đó được thơm thơm lên má rồi đỏ bừng mặt mũi vì xấu hổ, anh lại cảm thấy cực kì đáng yêu, nhịn không được cong khóe môi lên, ý cười càng hiện lên sâu sắc.
Giản Tùng Ý nhìn Bách Hoài đang ngắm nghía máy quay mà cười đến cực kì ngọt ngào như muốn nựng nựng cái máy, hắn cảm thấy vài dây thần kinh của tên này bắt đầu xuất hiện kết cấu không bền vững rồi.
‘’Anh cười cái gì đấy?’’
‘’Không gì cả. Em mau ra sân thể ɖu͙ƈ kẻo muộn, mọi người đều đi hết rồi, ra đó còn khởi động nữa.’’
‘’Nè đừng có đánh trống lảng, rốt cuộc anh đang cười cái gì?’’
‘’Tôi cười em đáng yêu.’’
‘’… Cái đồ bệnh lâu năm mà giấu này! Lần sau còn nói tôi đáng yêu thì coi chừng đấy!’’
‘’Đáng yêu.’’
‘’Câm miệng!’’
…
Hai em bé lớp mầm non ầm ĩ đi ra khỏi phòng.
Một bóng người vụt vào phòng học không có người, tìm ba lô của Giản Tùng Ý, lục lọi một hồi cuối cùng rớt ra thứ đồ được giấu kĩ vào ngăn sâu nhất ở đáy ba lô.
[…]
Hai người quả nhiên không phụ sự chờ mong của mọi người mà đến muộn.
Nhưng mà Giản Tùng Ý là người duy nhất ở lớp Một chịu tham gia trò chạy cự li dài này, ngoại trừ lớp phó thể ɖu͙ƈ Từ Gia Hành bị bắt buộc phải tham gia kia.
Lão Bạch hận không thể cúng trò cưng của mình như Bồ Tát, chẳng những không nói gì chuyện thi cử dở dở ương ương hôm bữa mà còn xoa chân đấm lưng, đưa nước phục vụ cho Giản đại thiếu gia.
Giọng nói của ông điềm đạm thiết tha: ‘’Bạn học Giản Tùng Ý à, thầy cũng không cần trò đứng nhất thế nhưng vinh dự của toàn thể lớp Một chúng ta đều ở trong tay trò hết. Trò hãy mang niềm hi vọng của toàn thể nhân dân mà ganbatte nha!’’
Một ông thầy hơn bốn mươi tuổi đầu hói còn nói câu Ganbatte như anime Nhật, đã vậy còn giả bộ đáng yêu nữa…
Má ơi, nuốt không trôi…
Giản Tùng Ý không kiềm lại được mà vươn hai tay ôm lấy vai của lão Bạch.
‘’Bạch cưa cưa, top một thi tháng lẫn top một thi chạy cự li dài em đều lấy cho cưa cưa hết, không cô phụ hai năm qua anh đã vất vả bao dưỡng em.’’
Lão Bạch giơ cái chân ngắn của ông ra giả bộ đá thằng nhóc láo toét một cái, cười nói: ‘’Cái thằng này, cho mi làm màu một chút mà mi dám được đằng chân lân đằng đầu sao? Mau đi khởi động cho nóng người đi kìa!’’
Lần thi này Giản Tùng Ý rất vui vẻ, hắn vừa cười vừa đi đến chỗ đánh dấu, lúc tới nơi còn quay lưng về phía quần chúng hoa si đưa tay lên làm động tác chữ V thắng lợi.
Mọi người ở lớp Một đều ngầm hiểu rằng, bọn họ giờ có thể thong thả đứng đợi anh Tùng mang vinh quang trở về rồi.
Phần lớn hạng mục thi đấu như chạy bốn trăm mét đều tổ chức vào buổi sáng, mà ba ngàn mét thì vào buổi chiều. Thời gian giữa hai buổi đủ cho Giản Tùng Ý điều chỉnh thể lực của mình.
Đối với Giản Tùng Ý, đây chỉ là chuyện vặt.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi Bách Hoài một câu: ‘’Anh chắc chắn không giúp tôi chia sẻ trọng trách này đúng không?’’
Bách Hoài nhướng mày.
Giản Tùng Ý bĩu môi: ‘’Không có cảm giác vinh dự cho tập thể gì cả.’’
Bách Hoài chẳng ừ hử gì, chỉ mở máy quay lên, hướng ống kính vào Giản Tùng Ý.
Thiếu niên kia cởi bỏ áo khoác đồng phục, xắn ống quần lên, lộ ra cổ chân thon dài dẻo dai, hắn đứng ở trong hàng, bắt đầu chuẩn bị xuất phát.
Súng hơi báo hiệu vang lên, mọi người như tên rời cung bật ra khỏi vị trí của mình.
Giản Tùng Ý dẫn đầu tít ở đằng xa, đứng thứ hai là Từ Gia Hành.
Cho dù là chạy với tốc độ như vậy, bóng dáng của Giản Tùng Ý vẫn chưa từng rời khỏi phạm vi ống kính có thể quay được rõ ràng của anh.
Người được xưng không thích vận động – Bách Hoài nào chịu đứng yên một chỗ chứ.
Màn hình vẫn trước sau như một không rời khỏi bóng dáng của người thiếu niên kia. Trêи máy quay, Giản Tùng Ý đã dẫn đầu đường đua chạy vút qua băng rôn, đẹp trai ngon nghẻ cực kì.
Mọi người vỗ tay hoan hô ầm lên.
Thiếu niên ở trong những tràng pháo tay và tiếng hô mừng vui nhẹ vuốt tóc hai cái, mồ hôi rơi lã chã xuống, dưới ánh mặt trời khúc xạ vầng hào quang. Môi hồng răng trắng, hăng hái như nắng trời bất tận quả là một cảnh tượng xúc động nhân sinh.
Khóe môi của Bách Hoài cong lên một nụ cười thản nhiên.
Rồi trêи màn hình xuất hiện vài em gái xinh xẻo như ong vỡ tổ chạy về phía Giản Tùng Ý, mỗi người đều cầm trong tay một chai nước đá, trêи mặt còn hồng lựng vây quanh thiếu niên kia, líu ra líu ríu, vừa dũng cảm vừa ngượng ngùng.
Mà ai đó trời sinh thần kinh thô lại cầm hết chai nước này đến chai nước khác, hơn thế nữa còn nói cười đến là gai mắt với mấy em gái đứng xung quanh. Không biết hắn nói cái gì mà cả đám ong bướm cười rộ lên cực kì vui vẻ.
Tai họa.
Đột nhiên tâm trạng Bách Hoài xuống dốc trầm trọng, buông máy quay, bước nhanh tới chỗ Giản Tùng Ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.