Chương 60
Lệ Đông Nhẫn
07/06/2024
Giản Tùng Ý dùng chút sức lực của mình mà vùi đầu vào cổ anh.
Ngón tay Bách Hoài nhẹ nhàng vuốt qua vị trí mới vừa được kí hiệu kia, thấp giọng hỏi: “Cảm giác được kí hiệu có ghê tởm không?”
“Cũng... Cũng được...”
Khóe môi Bách Hoài cong lên ý cười, giống như Huyết tộc đang từng bước dụ dỗ con mồi nhỏ của mình mắc câu, chậm rãi không hề hoang mang: “Thật ra cảm giác được kí hiệu hoàn toàn còn tốt hơn nữa.”
“Câm miệng!”
Xấu hổ thì có xấu hổ thế nhưng ai đó không hề bài xích vết cắn của anh một chút nào.
Bách Hoài cúi đầu cười: “Tôi thật chờ mong ngày đó.”
Giản Tùng Ý có thể thua bất cứ thứ gì, chỉ có mặt mũi và khí thế thì không thể thua được. Vì thế cậu vô ơn quên mất ban nãy mình được anh kí hiệu khoan khoái dễ chịu đến nhường nào, dùng tay che tuyến thể mình lại, cáu lên: “Tôi chỉ ân chuẩn cho anh cắn nhẹ tôi một cái. Hai người chúng ta còn đang cãi nhau, còn chưa là gì của nhau nữa, quan hệ căng thẳng leo thang, anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.”
“Ừ, chúng ta là quan hệ căng thẳng leo thang, thế nhưng hai bạn nhỏ thì lại có mối quan hệ khá tốt.”
Hai bạn nhỏ?
Giản Tùng Ý ngơ ngác mấy giây rồi kịp nhận ra, ngay lập tức cả cái mặt nhỏ hồng lựng lên, trúc trắc nói: “Hai, hai cái đó... Chỉ tình cờ, tình cờ bắt chuyện thôi, quan hệ không tốt đâu!”
Bách Hoài nghe cậu giải thích, đáng yêu đến nỗi anh bật cười không thể dừng lại được.
Anh cười, Giản Tùng Ý thẹn quá hóa giận: “Mẹ nó, anh cười cái gì đấy? Anh ngừng lại đi! Ai cho phép anh cười!”
Bách Hoài nhịn cười: “Rồi rồi rồi, tôi không cười, thế nhưng em có chắc mình không muốn đi xuống không?”
Giản Tùng Ý lúc này mới nhận ra tư thế nguy hiểm của hai người, vội vã dùng sức đứng lên, bỗng chân nhũn ra, không chống nổi cơ thể lại mất đà, ngã ngồi xuống tư thế cũ.
Hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ cực thấp.
Giản Tùng Ý xấu hổ đến chín người, luống cuống tay chân muốn rời khỏi chỗ nguy hiểm này, nhưng lực bất tòng tâm, việc muốn đứng lên chạy trốn lại thành cứ cọ qua cọ lại một chỗ.
Việc “cọ xát” này, Bách Hoài chịu được, nhưng Bách nhỏ thì lại không chịu nổi, Giản nhỏ thiếu kinh nghiệm của ai đó lại càng không cần phải nói.
Cướp cò súng là một việc rất nguy hiểm, cạ lên súng của một người nguy hiểm còn nguy hiểm hơn nữa.
Bách Hoài bị ép đến hết cách, dùng tay ghìm hông cậu lại, híp mắt cảnh cáo: “Cậu Omega xinh đẹp này, nếu cậu còn như vậy thì tôi phải nghi nghờ là cậu cố ý đấy. Cho nên đến lúc đó tôi làm gì đó với cậu, cậu cũng đừng trách tôi.”
Giản Tùng Ý vừa xấu hổ lại vừa sợ: “Đừng lộn xộn, chúng ta đang ở trường chứ không phải ở nhà.”
“Vậy ý của em là mình về nhà là có thể ư?”
Bách Hoài nhướng mày cười nhẹ.
Giản Tùng Ý bất lực trước lí luận logic hoàn hảo kia: “Chỗ nào cũng không thể! Anh thả tôi ra, tôi muốn đi nhà vệ sinh một chút!”
“Nhà vệ sinh không sạch sẽ.”
“... Bách Hoài!”
Giản Tùng Ý giận dữ, giơ nắm đấm lên muốn đấm người.
May mà trước khi cậu xuống tay, dưới lầu vọng lên tiếng kêu, cắt đứt sự kiện bạo lực này.
“Bách Hoài, Giản Tùng Ý! Hai người có ở đây không?”
Giọng của Dương Nhạc trong câu lạc bộ nghệ thuật không có bóng người nên vang rất to.
Lúc này chân ai đó bắt đầu khỏe như trâu, bật người dậy rồi mở cửa đi ra ngoài: “Dương Nhạc, chúng tôi ở trên tầng bốn này!”
“Vờ lờ, cuối cùng cũng tìm được hai ông rồi! Tôi ở dưới này, mau xuống đi!”
“Ừ, giờ tôi xuống liền đây.”
Chỉ cần thoát khỏi ác ma Bách Hoài, đi về phía nào cũng là ánh sáng.
Giản Tùng Ý chạy trối chết.
Bách Hoài không có gì phải vội, chậm rãi đứng lên, mở cửa sổ phòng piano để cho mùi tin tức tố đậm đặc tràn ra bên ngoài, khoác áo bành tô, cài nút cẩn thận, gài nếp áo vào bên trong để che đi dấu răng màu đỏ nơi hầu kết.
Lúc này anh mới cầm áo khoác của Giản Tùng Ý, đi ra bên ngoài, chặn cậu lại ở tầng ba rồi dùng áo bành tô bao cậu lại, từ tốn cài cúc áo.
Vừa cài vừa nói, “Em sợ hãi chạy vội ra bên ngoài làm gì, sợ người ta không biết là cả hai chúng ta quấn lấy nhau cả buổi ở đây à?”
“Con mẹ nó, tôi đây quấn lấy anh lúc nào cơ!”
Bách Hoài cười cười, đưa tay muốn cởi cổ áo của mình ra, để cho Giản Tùng Ý biết ở đó còn có những dấu răng làm bằng chứng trước tòa.
Giản Tùng Ý vội vàng đè tay anh lại: “Anh đừng có mà trêu con trai nhà lành!”
Vừa lúc dưới lầu truyền tới tiếng la lối của Dương Nhạc: “Hai đứa kia nhanh cái chân lên, bác bảo vệ đang đứng bên ngoài chờ kìa!”
Bách Hoài không đùa cậu nữa, mặc áo khoác thật kín cho cậu rồi khoác vai đi xuống.
Dương Nhạc ở dưới lầu chờ hai người, lúc thấy cả hai xuống dưới, cảm giác cứ là lạ thế nào. Cậu nhíu lông mày, gặm nắm tay, nhìn tới nhìn lui đánh giá thật lâu nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời nổi.
Giản Tùng Ý bị bạn mình nhìn mà chột dạ: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua người đẹp như vậy bao giờ sao?”
Dương Nhạc mím môi thật chặt, lắc lắc đầu: “Không phải, chắc chắn là có gì đó sai sai, hai người khả nghi lắm.”
Dứt lời, cậu khịt khịt mũi: “Hình như tôi ngửi thấy mùi gì ấy?”
Giản Tùng Ý hốt hoảng, sốt sắng lấp liếm: “Là do mẹ tôi xịt nước hoa cho tôi.”
“Hừm...” Dương Nhạc vẫn còn đang hoạt động não.
Nhưng không đợi cậu nghĩ ra kết quả, bác bảo vệ đứng bên ngoài liền càu nhàu: “Mấy đứa nhanh lên đi, nửa đêm nửa hôm trốn ở trên đó làm gì không biết nữa!”
“Vâng vâng vâng, xin lỗi bác ạ, phiền bác chờ thêm một chút để hai người bên trong đi thay quần áo rồi chúng cháu sẽ ra sau!”
Bị bác bảo vệ làm đứt dòng suy nghĩ, Dương Nhạc cũng không ngẫm nghĩ nhân sinh kì quái mà giúp hai người thay lễ phục rườm rà, dắt cả hai ra ngoài cửa.
Vừa đi cậu vừa càm ràm, “May mà tôi thông minh, lúc cả nhóm họp mặt vẫn không thấy hai người tới, điện thoại thì gọi không được cho nên đoán là hai người bị nhốt ở đây. Tháng trước nhà trường bắt được một đôi đang hú hí ở trong này lúc nửa đêm cho nên mới bắt đầu khóa cửa mỗi tối, tôi đoán là hai người không biết cho nên mới rề rà rồi bị nhốt ở đây, quả nhiên không sai mà!”
Nghe đến đoạn “bắt được một đôi hú hí ở đây lúc nửa đêm”, cõi lòng Giản Tùng Ý mồ hôi lạnh rơi như mưa, trong đầu lập tức hiện lên cảnh quả đầu bóng lưỡng của mình và Bách Hoài.
Vì thế nên cậu giấu đầu lòi đuôi: “Đôi kia bị bắt làm liên lụy đến anh em chúng tôi, thật là...”
Lời còn chưa nói hết, Bách Hoài đã nắm tay cậu lại, giấu dưới áo bành tô, cào cào vào lòng bàn tay cậu.
Ngay lập tức cả người của Giản Tùng Ý lạnh như đóng phim Frozen.
Tự dưng thấy bạn mình nói một nửa là ngừng, Dương Nhạc tò mò quay đầu hỏi: “Thật là gì cơ?”
Ngay cả một cử động nhỏ Giản Tùng Ý cũng không dám, sợ bị Dương Nhạc phát hiện mình và Bách Hoài đang tay trong tay nên cậu chỉ có thể giả bộ phớt lờ: “Thật là hợp tình hợp lí.”
“? Tùng ca, môn Ngữ Văn của anh tiến bộ nhanh thế, giờ cũng biết cà khịa luôn cơ đấy!”
Bách Hoài cười khẽ: “Tôi biết mà.”
“Xéo!”
Giản Tùng Ý trưng cái mặt than ra.
Cậu cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi của Bách Hoài.
Từ lúc nào mà một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như cậu đây lại bắt đầu sợ thầy chủ nhiệm? Lại có thể sa đọa vào chuyện yêu đương cấm kị mà lo ngày lo đêm? Quả nhiên người xưa không lừa người nay bao giờ, con koo làm mù con mắt, vương triều của họ Giản nhà mình chắc chắn sẽ gãy dưới tay của Bách Hoài.
Hừ, đáng giận!
Cậu cứ suy nghĩ miên man như vậy nên không nhận ra mình bị Bách Hoài dắt tay tới tiệm lẩu nơi mọi người hẹn cùng nhau ăn.
Cửa hàng lẩu này nằm ngay bên cạnh khu biệt thự, đồ ăn ngon, sạch sẽ hợp vệ sinh cho nên cả bọn thường hay tới đây ăn.
Lúc tới nơi, cả bốn người đang ngồi ăn quên cả trời đất, vui vẻ ồn ào.
Chu Lạc vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì như mèo thấy mỡ, ngay cả xâu thịt bò óng ánh chảy nước miếng cũng không cần, ném đũa, bay tới đu trên người Giản Tùng Ý như gấu koala: “A a a Tùng ca, tối hôm nay anh quyến rũ chết đi được, anh khiến em rung động cực kì luôn, cho nên khi nào thì anh hóa thành A vậy? Em không nhịn được ý tưởng muốn mlem mlem với anh nữa đâu đấy!”
Có lẽ đời này tâm nguyện của em sẽ mãi mãi không bao giờ thành hiện thực.
Giản Tùng Ý xấu hổ.
Trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác tội lỗi, cảm giác mình phụ bạc kì vọng của Chu Lạc
Cậu khó có thể tưởng tượng có một ngày Chu Lạc biết cậu cũng là Omega...
Giản Tùng Ý xoa xoa mái tóc xoăn xoăn của Chu Tiểu Lạc, từng câu từng chữ thấm thía: “Ngoan, Tùng ca không thích kiểu người như đằng ấy cho nên đằng ấy có muốn để mắt nhìn Lục Kỳ Phong một cái không? Cậu ta cũng khá bảnh đấy.”
Mặt cười của Chu Lạc cứng ngắc, xám xịt quay về ngồi bên cạnh Lục Kỳ Phong, hai má hơi hồng hồng.
Lục Kỳ Phong bật cười, giúp cậu tìm được chuỗi thịt bò rơi trong nồi lẩu sôi sùng sục, đặt vào trong chén cho cậu: “Nghe thấy chưa, Tùng ca của em không thích kiểu như em đâu.”
Chu Lạc bĩu môi: “Vậy Tùng ca, anh thích kiểu người như thế nào?”
Giản Tùng Ý từ tốn ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi cởi áo khoác để lảng tránh vấn đề.
Bách cẩu lại đổ dầu vào lửa, trưng cái vẻ mặt đứng đắn hỏi han em ngốc nhà anh.
“Tôi cũng tò mò, không biết Tùng ca thích người như thế nào nhỉ?”
Trong cả đám thì Lục Kỳ Phong là đứa duy nhất biết được chuyện gì đang xảy ra, cười nham nhở với mọi người: “Tôi biết này, Tùng ca thích người cao hơn ông ấy, tốt nhất là cao hơn năm xăng ti mét, trắng hơn, A hơn, còn phải có thành tích tốt hơn. Tốt nhất là đôi lúc còn không biết làm người.”
Đệt mẹ...
Bàn tay đặt trên cổ áo bành tô của Giản Tùng Ý ngừng lại, cậu muốn quay người bưng nồi tương ớt này dội lên mặt tên Lục Kỳ Phong kia.
Nhưng cậu có tật giật mình, sợ giấu đầu lòi đuôi cho nên chỉ có thể trưng cái mặt lạnh, mở một lon bia, ngửa đầu tu ừng ực mà không nói lời nào.
Ngược lại, Chu Lạc căm phẫn vô cùng, vỗ bàn: “Không có khả năng! Trên đời này làm gì tồn tại người như vậy!”
Từ Gia Hành uống một ngụm bia: “Tồn tại nhưng cũng không tính là tồn tại, Bách gia đó, không phải Bách gia rất phù hợp với tiêu chí kia sao?”
“Khụ khụ khụ!”
Giản Tùng Ý đang uống một cốc bia, bỗng dưng sặc không thở nổi.
“Uống chậm thôi, không ai giành với cậu đâu.” Vẻ mặt Bách Hoài bình tĩnh, vỗ vỗ lưng giúp cậu thông họng, giống như mọi chuyện hoàn toàn không liên quan tới mình.
Lục Kỳ Phong cúi đầu ăn thịt, nín cười, xem ra cả đám còn lại vẫn không hiểu mô tê gì.
Từ Gia Hành nói, “Tùng ca, cậu đừng khụ khụ khụ, tôi chỉ đùa một chút thôi mà, hai A không được đâu, phải nộp tiền phạt đó, cậu đừng kích động lên như thế!”
Du Tử Quốc nói, “Trên Tieba đã có team kêu gọi vốn cộng đồng giúp hai người nộp tiền phạt rồi!”
Chu Tiểu Lạc bày tỏ sự phẫn nộ của mình, “Vớ va vớ vẩn! Tuyệt đối không có khả năng! Hai người bọn họ nếu làm người yêu của nhau thì sẽ khiến dân tình phẫn nộ đấy! Phải biết nghĩ tới trái tim của một đống Omega như chúng tôi chứ?! Cậu có biết như thế sẽ khiến bao trái tim mong manh vỡ nát không hả?!”
Dương Nhạc nói, “Chỉ có điều Tùng ca à, nếu anh thật sự thích người cao hơn anh nữa thì chỉ có Alpha mà thôi, anh đừng nói là anh có xu hướng AA đấy nhá? Vãi nồi! Thảo nào cái mùi lúc nãy tôi ngửi thấy là mùi gian tình giữa anh và Bách Hoài!”
“Úi trời ạ!”
“Không thể nào!”
“Tùng ca, yêu sớm là bị cạo đầu đó, anh tỉnh táo lại đi, coi chừng sau này già rồi đổ đốn đấy!”
“Khụ khụ khụ!!!” Giản Tùng Ý bị sặc gần chết, vất vả lắm mới ngừng được, nóng nảy trừng mắt lên, “Nghĩ cái gì vậy? Tôi và Bách Hoài là anh em, anh em tốt, mấy người đừng có mà đoán mò, nói năng lung tung.”
Nếu không tôi và Bách Hoài sẽ bị cạo trọc đầu thị chúng, còn bị kéo tới dưới cờ cho thiên hạ chiêm ngưỡng, cùng nhau đọc bài diễn thuyết chia tay.
Chuyện này không thể xảy ra được!
Dưới sự đàn áp khủng bố của nhà trường, tình cảm của chúng tôi chỉ có thể phát triển bí mật dưới mặt đất, cho đến khi thi vào Đại học thành công thì mới dám trồi lên.
Chu Lạc ôm trái tim bé bỏng của mình: “Tùng ca, vậy anh xác nhận lại đi, xác nhận là hai người chỉ là bạn bè, không phải bạn trai của nhau.”
Quả thật là cũng chưa nghiêm túc thăng chức bạn trai, Giản Tùng Ý còn chưa cho người ta một danh phận cơ mà.
Giản Tùng Ý không hề chột dạ: “Chúng tôi thật sự vẫn còn là bạn bè.”
Một chữ “còn”, dùng thật vi diệu biết bao.
Chu Lạc không nghe ra ý tứ, chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Giản Tùng Ý liếc trộm Bách Hoài một cái, thấy anh chậm rãi ăn, trên mặt không hề có chút tức giận nào cho nên trong lòng cậu càng lo lắng.
Mặt mũi càng thờ ơ bao nhiêu thì bên trong càng ghim sâu bấy nhiêu.
Chắc chắn là anh đang ghim vụ này rồi...
Nhất định lúc về mình phải giải thích rõ cho Bách Hoài mới được, rằng mình không có ghét anh, cũng không sợ bị cạo trọc, lại càng chẳng sợ Bành Minh Hồng. Cái mình sợ đó chính là việc yêu sớm này bị phát hiện bởi nhà mình, thế thì đúng là ngại sống yên ổn rồi. Mẹ mình thì còn dễ nói, chứ Bách Hàn cứng như vậy, chỉ sợ được dăm ba ngày là đã tan đàn xẻ nghé rồi, mình cũng đâu có rảnh rỗi tới mức kiếm thêm chuyện để làm đâu.
Không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò, Giản Tùng Ý quyết định rào trước đón sau, tránh để cái đám này đổ thêm dầu vào lửa: “Được rồi được rồi, đều là người lớn hết cả mà sao cứ lải nhải một chuyện mãi thế. Là lẩu ở đây ăn không ngon hay là bia ở đây khó uống vậy?”
Lần này cả đám họp mặt ăn chơi chủ yếu là vì để chúc mừng buổi biểu diễn thành công còn thứ yếu là để cổ vũ tinh thần của mấy người đi tham gia thi ở Bắc thành. Cho nên chỉ cần Giản Tùng Ý lái lụa một chút, đề tài yêu đương nhanh chóng bị mọi người ném ra sau đầu, bắt đầu thảo luận việc đi thi.
Giản Tùng Ý thi Vật lý, Lục Kỳ Phong thi Hóa học, Dương Nhạc thi Sinh học, cả ba đều phải ra Bắc thành một tuần để thi.
Từ Gia Hành trầm trồ: “Hâm mộ mấy ông thật đó, ra ngoài đó thì không cần phải thi tháng nữa rồi.”
“Tùng ca không ở đây thì lần thi tháng này Bách gia ôm vị trí thứ nhất rồi nha.”
“Vậy trước tiên chúc mừng Bách gia cái đã, chúc mừng chúc mừng!”
“Chỉ có điều nếu Tùng ca đi mất, Bách gia không phải là chăn đơn gối chiếc, lạnh lẽo cả đêm sao?”
“Không sao không sao, có Chu Tiểu Lạc tôi đây, mấy cái cô đơn đấy chỉ là chuyện vặt.”
“Hu hu hu, tôi không nỡ để mọi người đi. Dương Nhạc đi rồi thì ai bày bài cho tôi, hu hu hu, Dương Nhạc, cậu đừng đi mà!”
“Này, cuối cùng thì cũng phải đi thôi. Mấy tháng nữa thi đại học xong thì đường ai nấy đi, lúc đó chúng mình không còn gặp được nhau nữa rồi.”
“Hu hu hu, tôi không muốn tốt nghiệp, tôi không muốn rời xa mọi người...”
“Tôi cũng vậy, haiz...”
[...]
Chủ đề được chuyển đột ngột, đang từ cổ vũ tinh thần lại biến thành tiệc rượu sinh li tử biệt, cả đám nốc bia ừng ực, uống đến đầu óc phừng phừng, ngả đông ngả tây, chân nam đá chân chiêu.
Vừa nói đến vấn đề tình yêu tình báo, trong bụng Giản Tùng Ý đã bắt đầu buồn bực, cứ ngồi uống bia liền tù tì, từ chối cho ý kiến.
Bách Hoài không cản cậu, anh biết cậu xấu hổ, không uống chút cồn thì chắc phải xấu hổ mấy ngày. Vậy không bằng cứ để cho em ấy uống, mượn rượu giải sầu. Hơn nữa anh nhớ rõ ràng cậu có tửu lượng không tệ, cho nên mấy lon này hẳn là không sao.
Nhưng tới lúc Bách Hoài thu dọn tàn cuộc, đem từng đứa từng đứa nhét lên xe taxi để cho bác tài chở chúng về thì phát hiện Giản Tùng Ý đang đứng ở ven đường, nhìn mình không chớp mắt.
Cậu đứng nghiêm trang, lưng thẳng tắp, nét kiêu ngạo ngang ngược trên khuôn mặt tan biến đi mất, chỉ còn lại mơ màng mềm mại, giống như em bé mẫu giáo đứng chờ ba mẹ tới dắt về.
Đột nhiên Bách Hoài nhớ ra thể chất của Omega trong kì phát tình sẽ bị yếu đi, cũng chắc chắn dễ dàng say hơn lúc bình thường.
Đồ ngốc này uống quá nhiều rồi.
Anh đi tới trước mặt Giản Tùng Ngốc, quơ quơ tay trước khuôn mặt ngơ ngác kia: “Say chưa?”
Giản Tùng Ý nghiêng đầu nhìn theo tay anh, từ từ lắc đầu, vẻ mặt chân thành, “Chưa say.”
Rất thật thà.
Đáng yêu chết anh rồi...
Chỉ có người say mới nói mình không say.
Anh cười nhẹ, “Không say thì tốt, chúng mình về nhà thôi.”
Giản Tùng Ý giang hai tay ra: “Cõng.”
“...”
Bách Hoài bật cười, quay người, ngồi xuống để Giản Tùng Ý ngoan ngoãn bò lên lưng mình, ôm chặt lấy cổ của anh.
Giản Tùng Ý vốn rất gầy, nay lại nằm bẹp trên lưng Bách Hoài cho nên cũng không tốn bao nhiêu sức để cõng cậu. Chỉ có điều cậu cứ cọ tới cọ lui ở cổ anh, hơi thở âm ấm phả ra chạm vào da thịt, khiến anh hơi mất tập trung.
“Ngoan, đừng cọ tôi.”
“Em không cọ!”
“Rõ ràng là em đang cọ.”
“Em không có cọ!”
Vừa nói ai đó vừa rúc vào cổ anh, cọ cọ, giọng điệu oan ức cực kì.
Bách Hoài chỉ có thể dỗ dành, “Được được được, em không cọ.”
Đúng là dù có uống hay không uống thì vẫn ngang ngược như nhau.
Không biết là ai đã dưỡng cho Giản Tùng Ý cái tính tình thối này nữa?
Khi về đến nhà, đèn phòng khách vẫn tối đen, Đường Thanh Thanh không thấy đâu, ba lô của Giản Tùng Ý cũng không, chắc là bà còn chưa về nhà.
Anh cõng Giản Tùng Ý thẳng lên phòng ngủ, dụ dỗ cậu đi tắm, thay quần áo rồi ôm lên giường.
Bách Hoài ngồi bên cạnh giường, nhét chăn cho Giản Tùng Ý: “Ngoan, em ngủ nhé, hôm nay tôi ngủ ở ghế sô pha trong phòng khách, nếu em khó chịu chỗ nào thì gọi tôi lên.”
Giản Tùng Ý đúng là đang khó chịu.
Cậu vẫn đang ở trong kì phát tình, Bách Hoài lo lắng cậu không dùng thuốc sẽ tổn thương cơ thể cho nên mới tạm thời kí hiệu. Nhưng kí hiệu này quá nhẹ, tác dụng cũng không lâu lắm cho nên suốt cả buổi tối đã phai đi phân nửa. Ý nghĩ ham muốn của kì phát tình dần ứa ra thành từng mảng tơ nhỏ, bao phủ lấy tâm trí của cậu.
Hơn nữa thêm chút hơi men, sự khó chịu lại càng tăng thêm.
Chẳng qua Giản Tùng Ý cũng chỉ là một cậu nhóc Omega mới vào nghề chưa được bao lâu, cũng không biết rõ ngọn nguồn vì sao mình khó chịu nên đành dựa vào bản năng, nhíu lông mày lại, cọ Bách Hoài: “Em khó chịu, anh hôn em đi...”
Giọng điệu vừa gấp gáp vừa thiếu kiên nhẫn.
Bách Hoài nhướng mày, ngạc nhiên nhìn cục bông đang cuộn người trên người mình kia, em ấy uống bia vào sẽ thành như thế này sao? Vậy sau này phải để cho em ấy uống nhiều một chút mới được.
Bách Hoài không có kinh nghiệm, cũng không nghĩ tới tác dụng của kí hiệu tạm thời lại mất nhanh như vậy. Anh nghĩ Giản Tùng Ý chỉ đơn giản là say quên trời quên đất rồi, vì thế nổi lên ý định muốn trêu chọc cậu một chút.
Anh cúi người, hai tay chống hai bên người cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt đang khát khao kia, cong môi cười: “Tại sao tôi lại phải hôn em?”
“Em khó chịu, khó chịu, muốn hôn anh.”
Giản Tùng Ý nói xong, vươn tay đặt lên gáy Bách Hoài, khóe mắt đỏ ửng, đầy nước long lanh.
Bách Hoài không hề mềm lòng, từng bước dồn cậu tới giới hạn: “Không phải em nói chúng ta chỉ là bạn bè hay sao? Còn là anh em nữa? Mà là bạn bè hay anh em cũng không thể hôn hôn như này được.”
Bách Hoài nhớ tới lúc ăn lẩu đồ ngốc này dám nói bóng gió mình, cảm thấy nên đục nước thả câu, bắt nạt bù lại mới được.
Tuy rằng anh đã từng giả vờ ngủ rồi nghe lén Giản Tùng Ý nói thích mình, nhưng đó cũng chỉ là nói thầm mà thôi, vẫn chưa đứng đắn đàng hoàng nói câu thích bao giờ.
Trái tim không có câu này trấn an cho nên luôn luôn cảm thấy lo lắng bất an.
Đồ ngốc chỗ nào cũng tốt, chỉ mắc tật vô lương tâm, không dồn em ấy vào đường cùng một lần thì em ấy mãi mãi cũng không nói câu thích mình được.
“Cho nên Giản Tùng Ý, rốt cuộc em có cho tôi một danh phận hay không?”
Bách Hoài nhìn cậu, hơi híp mắt giống như hồ ly tinh, tuy rằng hư hỏng nhưng lại quyến rũ đến tận xương.
“Anh hôn em!”
“Em trả lời vấn đề của tôi trước đã.”
“Hôn em.”
“Em trước tiên phải nói tôi là gì của em thì tôi mới có thể hôn, dù sao tôi cũng không thể cứ lưu manh mãi được.”
Con thỏ cáu lên cũng biết cắn người, cảm giác bị đè nén mấy tiếng trước, bản năng kì phát tình, cồn hun nóng đầu óc lẫn ảnh hưởng của kí hiệu tạm thời mà Bách Hoài cho cậu đang chạy xuôi theo máu. Tất cả khiến cậu mất đi khả năng tự hỏi, bạn bè, anh em hay là gì đó của nhau đều không lọt vào tai được.
Bách Hoài không thơm thơm cậu thì cậu kéo trực tiếp cổ áo của anh xuống, đè lên, chễm chệ ngồi lên trên người anh.
“Anh phiền phức quá, em không muốn nghe anh nói chuyện.”
Rồi em ngốc không nói hai lời, cúi đầu dùng môi của mình để chặn lại cái miệng nói mấy câu đáng ghét kia.
Tới tới lui lui, cậu đã nắm được kĩ thuật cơ bản, ngựa quen đường cũ, cạy mở phòng thủ của người bên dưới.
Mùi hoa hồng tỏa ra ngào ngạt, vừa độc chiếm vừa kiêu ngạo không ai bì kịp.
Bách Hoài chưa từng nghĩ tới Omega mình thích lúc mơ màng không còn biết xấu hổ lại có thể nóng bỏng gợi tình như vậy. Anh bất ngờ, nhưng cũng thích thú, hơn nữa xen lẫn chút vui vẻ mà đùa bỡn cậu một chút. Song hết thảy đều không chống đỡ được thế công mãnh liệt của người trong lòng anh.
Chung quy, sau tất cả, tuyết mịn vẫn bay lả tả rồi hạ xuống, xoa dịu hoa hồng nhỏ.
[...]
Thật lâu sau, hoa hồng nhỏ ngẩng đầu, run run cánh hoa, hạ giọng cầu xin, “Anh giúp em một chút đi...”
Vì thế tuyết mịn bao phủ lấy cậu, lúc nhanh lúc chậm, đôi lúc còn có thể mang một ít hoa tuyết mềm nhẹ đặt lên phía trên cánh hoa hồng đỏ thẫm.
Anh nói, “Giản Tùng Ý, tôi muốn nghe em nói em thích tôi.”
Hoa hồng mềm mềm đứng trước gió tuyết chỉ có thể khuất phục.
Rồi tiếng nói nho nhỏ, trầm trầm, luồn qua kẽ răng một cách yếu ớt đi đến tai Bách Hoài.
“Thích anh...”
Đến giờ phút này bão tuyết mới tan đi, hoa hồng bắt đầu rộ nở.
[...]
Lúc tỉnh bá đạo, lúc say thì lại càng bá đạo hơn.
Giản Tùng Ý đè Bách Hoài ở phía dưới mình, còn mình thì dạng chân ngồi trên người anh, cúi người hôn ngấu nghiến.
Nhiệt độ cơ thể của Bách Hoài luôn lạnh, giờ phút này Giản Tùng Ý lại nóng như một đốm lửa. Hai cánh môi dính trên môi của Bách Hoài, tham lam hút lấy hương vị tin tức tố của Bách Hoài, nhưng như thế vẫn chưa đủ, cậu vươn đầu lưỡi, cạy mở răng của anh.
Kĩ thuật cậu không đủ nhuần nhuyễn, vừa gấp vừa thô mang theo nóng ẩm ướt át khiến cho không ai có thể chống cự lại được.
Bách Hoài nhắm mắt lại, một tay giữ eo cậu, một tay luồn vào mái tóc mềm kia, nhẹ nhàng vuốt ve, Giản Tùng Ý bám trên người anh lại vô thức run rẩy nhè nhẹ.
Giản Tùng Ý thô lỗ bao nhiêu thì Bách Hoài lại dịu dàng bấy nhiêu. Anh mút lấy cánh môi cậu, liến láp, trêu đùa, dụ dỗ, không buông tha bất kì một chỗ mềm ngọt nào. Giản Tùng Ý dần dần mất đi quyền chủ động, u mê theo từng cử chỉ của anh, hưởng thụ lấy ướt át quyến luyến nóng rực này.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập.
Từng ngón tay của Giản Tùng Ý bấu lấy áo ngoài của Bách Hoài, đầu ngón tay ve vuốt lấy xương quai xanh rồi đi xuống dưới, cậu thèm khát tin tức tố lẫn động chạm xác thịt với Bách Hoài, càng nhiều càng tốt.
Omega trong kì phát tình khi ở trước mặt Alpha của mình sẽ không còn phòng bị, giống như một bé cải trắng chỉ chờ lên đĩa mà thôi.
Vốn ở tuổi dễ dàng bốc lửa nhất, lại còn mặt đối mặt với người mình yêu, chút xấu hổ ngượng ngùng cũng biến mất. Giản Tùng Ý thấy phần thân dưới của mình cứng ngắc, râm ran khó chịu, thỉnh thoảng co thắt nhè nhẹ, cực kì khó nói nên lời.
Giới hạn bắt đầu sụp đổ, cậu muốn Bách Hoài tới phát điên lên đi được.
Cậu hơi ngước đầu, đôi mắt hoa đào đã không còn nét lạnh lùng ngày thường, ngây thơ đong đầy, còn toát ra nét quyến rũ ma mị.
Giản Tùng Ý liếm môi, nghẹn ngào nói, “Giúp em đi...”
Đầu ngón tay của Bách Hoài vuốt ve khóe mắt, đuôi lông mày và hai cánh môi bị hôn đến sưng đỏ lên, dùng âm điệu cực thấp hỏi: “Muốn tôi giúp em làm gì?”
“Giúp em...” Giản Tùng Ý liếm khóe môi khô khốc của mình, ngập ngừng không nói được từ ngữ lớn mật kia.
Đầu ngón tay của Bách Hoài trượt xuống cổ cậu, đi dọc theo xương sống, tìm được chỗ Giản Tùng Ý nói anh biết hôm trước, ngón tay đi xuống thêm chút nữa, dừng lại dưới cái vị trí ấy rồi nhẹ nhàng ấn xuống.
Eo Giản Tùng Ý nhũn ra, nằm rạp trên người Bách Hoài, thở dốc từng hơi. Tay trái của cậu muốn bắt lấy cổ tay Bách Hoài nhưng bởi vì không còn sức lực nên không thể bắt được.
Cậu càng khát khao bấy nhiêu thì Bách Hoài lại càng thong thả không cử động bấy nhiêu.
Giản Tùng Ý chôn đầu của mình vào hõm cổ Bách Hoài, cọ tới cọ lui, không tự giác mà làm nũng với anh: “Hoài ca ca, anh giúp em đi mà, giúp em một chút đi, được không...”
Từ nhỏ, chỉ cần Giản Tùng Ý muốn cái gì thì sẽ chạy tới làm nũng với Bách Hoài, dẻo miệng gọi “Hoài ca ca”, vậy nên thường thường đều muốn gì được nấy.
Tình ý mê loạn.
Thế nên cậu lại vô ý thức nỉ non cách xưng hô ngày xưa kia.
Bách Hoài làm sao chịu được ngọt ngào của anh làm nũng như vậy, lật người đè Giản Tùng Ý xuống dưới thân, chất giọng nhẹ nhàng xen lẫn hơi thở mất bình tĩnh: “Bạn nhỏ lưu manh à, em chỉ biết nghịch tôi, nghịch xong lại không chịu trách nhiệm.”
Dù gì Giản Tùng Ý cũng chỉ là một Omega, giây phút động tình mềm như một viên kẹo bông, lúc Bách Hoài đè cậu xuống dưới thân, trong đầu chỉ bật lên ý nghĩ là làm sao có thể mềm đến như vậy được.
Anh ngậm vành tai của Giản Tùng Ý, đầu lưỡi nhẹ nhàng uốn quanh gẩy nhẹ dọc theo hình dáng của lỗ tai, liếm láp từng chút một.
Giản Tùng Ý khép mắt lại, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Theo bàn tay của Bách Hoài đi xuống từng tấc da thịt là tấm lưng mong manh của cậu, anh nắm lấy cái eo nhỏ rồi cúi đầu nhỏ giọng hỏi bên tai Giản Tùng Ý: “Thật sự muốn tôi giúp em sao?”
Ngón chân của Giản Tùng Ý cong lên, ngón tay mềm mại đặt lên xương cổ tay của Bách Hoài, gật gật đầu: “Khó chịu...”
Âm điệu nho nhỏ, không còn chút sức lực nào.
Bách Hoài đưa tay xuống dò vào trong quần ngủ của người dưới thân nhưng lại không hề chạm tới chỗ cứng rắn của cậu, anh tìm được cái miệng nhỏ mềm mềm, chỗ này sớm đã ướt đẫm ngọt ngấy tự bao giờ.
Thì ra đúng là sẽ có nước...
Đầu ngón tay của Bách Hoài dừng ở nơi đó, nhẹ nhàng di chuyển, bỗng nhiên lại dùng sức nhấn xuống.
Nháy mắt Giản Tùng Ý cứng người, cậu bắt lấy cổ tay của Bách Hoài, thấp giọng cầu xin: “Đừng, đừng động vào nơi đó...”
Bách Hoài nhẹ nhàng trấn an cậu: “Ngoan, em đừng sợ, tôi sẽ không đi vào. Đây là chỗ mẫn cảm nhất của Omega, tôi chỉ muốn làm cho em thoải mái thêm một chút.”
“Không cần... Anh đừng, đừng sờ nơi đó, anh bỏ tay ra đi...”
Cho dù là say rượu trong kì phát tình, ý thức mơ hồ nhưng chỗ nhạy cảm kia vẫn khiến cho bản năng xấu hổ của Giản Tùng Ý trỗi dậy.
Bách Hoài nghe lời, thả tay ra, dưới ánh đèn phòng ngủ, trên đầu ngón tay trắng nõn dính đầy chất lỏng trong suốt, Giản Tùng Ý biết dịch kia là của mình, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, úp tay che mặt lại.
Tiếng cười trầm thấp của Bách Hoài vang lên bên tai Giản Tùng Ý: “Bảo bối, không có gì phải xấu hổ cả, em thích tôi cho nên mới như vậy, đây là chuyện bình thường mà.”
Ngọn lửa ham muốn của Giản Tùng Ý chẳng những không được giải quyết mà còn bị khơi ra cho cháy hừng hực thêm. dương v*t cậu vừa cương lại vừa cứng, cực kì bứt rứt cho nên đưa tay xuống muốn tự mình giải quyết.
Ngay lập tức hai bàn tay bị Bách Hoài giữ lấy, cố định ở trên đầu.
Bàn tay còn lại của anh lại một lần nữa dò vào bên trong quần của Giản Tùng Ý, cầm lấy thứ nóng rẫy cương cứng kia.
Nháy mắt, Giản Tùng Ý phát ra tiếng rên khe khẽ.
Bách Hoài tinh tế cảm nhận vật đang cầm trong tay. So với vật của Alpha thì không tính là thô to thế nhưng lại xấp xỉ với một nam Beta bình thường, còn đối với Omega thì đây quả là kích cỡ hiếm có.
Ngón tay Bách Hoài thon dài, khớp xương rõ ràng, dùng một lực vừa phải nắm lấy dương v*t khiến cho Giản Tùng Ý cảm thấy thoải mái đến bủn rủn cả người.
Thế nhưng bàn tay Bách Hoài chỉ đứng yên mà không làm gì hết.
Hầu kết của cậu nhấp nhô, “Anh nhúc nhích đi...”
Bách Hoài vẫn không hề động, chỉ cúi người lần lượt hôn lên vành tai, cổ, hầu kết, xương quai xanh của người anh yêu.
“Bảo bối, em thích tôi không?”
Lúc ngượng ngùng như vậy, Giản Tùng Ý lại bắt đầu vụng về trốn tránh.
Không trả lời.
Bách Hoài đi xuống từng chút từng chút, áo ngủ rơi ra hai bên, lộ ra vùng ngực trắng trẻo của Giản Tùng Ý và hai điểm hồng đang nhô cao lên.
Bách Hoài dùng ngón tay khẽ chạm vào rồi cúi đầu, ngậm lấy thứ mềm mềm đó vào miệng.
Ngay lập tức Giản Tùng Ý cong đầu ngón chân, cả lưng cũng cong lên như một cánh cung, cậu nức nở đè bả vai của Bách Hoài xuống: “Đừng... Không cần...”
Khóe mắt ẩm ướt gần như rơi nước mắt.
Cuối cùng Bách Hoài vẫn không đành lòng, sợ người bạn nhỏ khó chịu tới mức sụp đổ.
Anh hôn nhẹ lên khóe mắt của người yêu: “Được, không ngậm, bé cưng, em thả lỏng một chút để tôi giúp em nào.”
Bàn tay nắm lấy dương v*t của cậu từ từ chuyển động lên xuống, hơi lạnh từ lòng bàn tay bao bọc lên phần thịt nóng rẫy của người anh yêu. Đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ túi trứng, từ từ xoa ấn vuốt ve đầy thân mật.
Bàn tay còn lại lướt trên thân thể cậu, anh nhìn từ trên cao xuống người thiếu niên xinh đẹp mình yêu đắm say, người ấy đang mềm thành một vũng nước xuân từng chút một dưới tay mình.
Một đôi mắt đẹp khép hờ, ánh mắt mê man, vì cúi đầu thở cho nên cánh môi khẽ nhếch lên. Yết hầu gợi tình nhấp nhô lên xuống, áo ngủ nửa kín nửa hở lộ ra da thịt nơi vùng eo trắng mềm. Cái eo của cậu cực kì mảnh lại dẻo dai như một viên kẹo mạch nha.
Bởi vì hạ thể được kích thích liên tục, cơ bụng của cậu vừa thắt lại vừa mở, đường cong cơ thể đẹp đến không nỡ rời mắt.
Bản năng chiếm hữu cao độ của Alpha bị kích hoạt, trong đầu dần hiện lên ý nghĩ muốn cầm lấy cái eo này, tiến vào bên trong chỗ nóng ướt kia.
Chỉ tiếc, người bạn nhỏ chưa trưởng thành.
Trên tay Bách Hoài lại dùng sức thêm một chút.
Đây là do Giản Tùng Ý tự làm tự chịu, không thể trách anh cầm thú được.
Giản Tùng Ý chưa từng trải qua chuyện như vậy, đã thế da mặt lại mỏng cho nên không dám hé mắt nhìn xuống, bàn tay Bách Hoài kích thích trên dưới khiến cậu như cá mắc cạn, không còn sức chống đỡ.
Cậu híp mắt lại, muốn nghiêng đầu nhưng tầm mắt lại cứ bị thu hút bởi cánh tay thon dài, bởi bàn tay đẹp đẽ như ngọc tạc kia đang ở trên người mình.
Cánh tay kia xuống chút nữa là tới chiếc quần ngủ xộc xệch màu đen bằng lụa của cậu, bàn tay biểu diễn kĩ thuật đàn điêu luyện ban ngày kia đang trêu đùa, vờn tới vờn lui khiến cậu phát điên lên.
Tuy rằng Giản Tùng Ý không nhìn thấy được nhưng cậu biết bàn tay kia đẹp bao nhiêu, đẹp đến nỗi mà chỉ cầm một cái bát tầm thường cũng có vẻ như làm bẩn tay anh. Mà giờ phút này, bàn tay kia đang vuốt ve chỗ bí ẩn của mình, có lẽ, giây lát nữa còn tiến vào nơi huyền bí kia nữa...
Ý nghĩ này kích phát đến các thụ cảm bên trong, khiến cậu càng lúc càng hưng phấn.
Trong tay Bách Hoài cảm thấy cậu nhỏ lại lớn hơn một chút, không ngừng rỉ ra chất lỏng, bên dưới là nước đã lan tràn.
Anh biết có người đang mong đợi điều gì.
Bách Hoài thấp giọng mê hoặc con mồi của mình: “Giản Tùng Ý, em có dục vọng với tôi.”
Giản Tùng Ý lấy tay che mặt lại, đầu ngón tay hơi gập xuống tựa như đang xấu hổ cực kì.
Bách Hoài thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của cậu, vì thế đầu ngón tay xẹt qua lỗ tiểu ở trên khiến cho Giản Tùng Ý bật ra một tiếng rên.
“Đừng, Bách Hoài... A... Ha... Đừng xóc như vậy... Em chịu không được...”
Trên tay Bách Hoài mạnh thêm một chút, bàn tay còn lại vuốt ve tinh hoàn, đầu ngón tay khiêu khích đầy kĩ thuật.
Ban đầu Giản Tùng Ý cảm thấy hơi không thể chịu đựng được, lúc sau lại cảm thấy cực kì thoải mái, càng lúc càng muốn nhiều hơn nữa. Cánh tay của cậu nhẹ vươn ra, ôm lấy cổ Bách Hoài: “Anh hôn em đi.”
Bách Hoài mặt đối mặt với Giản Tùng Ý, muốn gì làm đó, anh nghiêng người đặt những nụ hôn lên cổ, lên xương quai xanh của cậu, để lại kí hiệu của mình trên làn da kia, từng chút lại từng chút khiến cho Giản Tùng Ý tan chảy.
“Bảo bối, tôi yêu em như vậy đấy.”
Chỉ một câu nói mà khiến cho bao nhiêu xấu hổ giảm đi trông thấy, Giản Tùng Ý càng lúc càng hưng phấn, cảm giác phía dưới càng lúc càng rõ ràng.
Cậu lắc đầu, thở gấp: “Bách Hoài, em sắp tới rồi.”
Bách Hoài nhận được ám chỉ của cậu, động tác tay càng nhanh hơn. Đôi bàn tay nhiều năm luyện piano, tốc độ và sự linh hoạt đều khiến cho một người mới vào đời như Giản Tùng Ý hoàn toàn bại trận.
Máu nóng cả người đều dồn tới hạ bộ, đại não dần dần trống rỗng, Giản Tùng Ý chỉ có thể vô ý thức gọi tên Bách Hoài hết lần này đến lần khác.
Bách Hoài kề sát bên tai cậu, dùng âm điệu trầm thấp nhẹ nhàng, vỗ về lên thần kinh nhạy cảm: “Bảo bối, tôi muốn nghe em nói em thích tôi.”
Giản Tùng Ý chỉ thở dốc thật mạnh, khoái cảm dưới thân đã sắp lên tới đỉnh, ngón tay cậu bấu chặt lấy khăn trải giường, đốt ngón tay gập lại, rên rỉ nhẹ nhàng tràn qua bờ môi.
Chỉ còn một chút nữa là biết bao khó chịu tích tụ cả đêm nay sẽ được giải phóng ra, đột nhiên lại có ngón tay hư hỏng nào đấy chặn lại ngưỡng cửa khoái cảm của cậu.
Giản Tùng Ý không chịu được, rên nhẹ, “Bách Hoài...”
“Bảo bối, tôi muốn nghe em nói em thích tôi.”
Cánh môi của Bách Hoài dịu dàng chạm lên khóe mắt của Giản Tùng Ý.
Cuối cùng Giản Tùng Ý chịu không được, ôm lấy anh, đầu ngón tay bấu lên lưng anh, thở dốc nói, “Em thích anh, Bách Hoài, em th... Ưm... A... A...”
Nghe được câu tỏ bày kia, Bách Hoài ngay lập tức buông tay đang giữ cậu ra, ngón tay lên xuống nhanh chóng. Dục vọng của Giản Tùng Ý bị kích thích cùng cực, khoái cảm điên cuồng choáng váng đầu óc khiến cậu không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng, thứ được kìm nén phát tiết ra bên ngoài cùng với câu thú nhận tình cảm kia.
Giản Tùng Ý cảm giác được sung sướng mình chưa từng có, đầu óc trống rỗng, tầm mắt bỗng sáng nhòa rồi đạt tới đỉnh điểm.
Từng dòng tinh dịch nóng bỏng đặc sệt bắn trên tay Bách Hoài.
Nơi đó co rút nhè nhẹ, sắc mặt của Giản Tùng Ý đỏ bừng lên như một đóa hồng xinh đẹp.
Bách Hoài dịu dàng hôn lên cánh môi ngọt ngào của cậu.
“Tôi cũng yêu em.”
“Để em, giúp anh nhé...”
Ngón tay Bách Hoài nhẹ nhàng vuốt qua vị trí mới vừa được kí hiệu kia, thấp giọng hỏi: “Cảm giác được kí hiệu có ghê tởm không?”
“Cũng... Cũng được...”
Khóe môi Bách Hoài cong lên ý cười, giống như Huyết tộc đang từng bước dụ dỗ con mồi nhỏ của mình mắc câu, chậm rãi không hề hoang mang: “Thật ra cảm giác được kí hiệu hoàn toàn còn tốt hơn nữa.”
“Câm miệng!”
Xấu hổ thì có xấu hổ thế nhưng ai đó không hề bài xích vết cắn của anh một chút nào.
Bách Hoài cúi đầu cười: “Tôi thật chờ mong ngày đó.”
Giản Tùng Ý có thể thua bất cứ thứ gì, chỉ có mặt mũi và khí thế thì không thể thua được. Vì thế cậu vô ơn quên mất ban nãy mình được anh kí hiệu khoan khoái dễ chịu đến nhường nào, dùng tay che tuyến thể mình lại, cáu lên: “Tôi chỉ ân chuẩn cho anh cắn nhẹ tôi một cái. Hai người chúng ta còn đang cãi nhau, còn chưa là gì của nhau nữa, quan hệ căng thẳng leo thang, anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.”
“Ừ, chúng ta là quan hệ căng thẳng leo thang, thế nhưng hai bạn nhỏ thì lại có mối quan hệ khá tốt.”
Hai bạn nhỏ?
Giản Tùng Ý ngơ ngác mấy giây rồi kịp nhận ra, ngay lập tức cả cái mặt nhỏ hồng lựng lên, trúc trắc nói: “Hai, hai cái đó... Chỉ tình cờ, tình cờ bắt chuyện thôi, quan hệ không tốt đâu!”
Bách Hoài nghe cậu giải thích, đáng yêu đến nỗi anh bật cười không thể dừng lại được.
Anh cười, Giản Tùng Ý thẹn quá hóa giận: “Mẹ nó, anh cười cái gì đấy? Anh ngừng lại đi! Ai cho phép anh cười!”
Bách Hoài nhịn cười: “Rồi rồi rồi, tôi không cười, thế nhưng em có chắc mình không muốn đi xuống không?”
Giản Tùng Ý lúc này mới nhận ra tư thế nguy hiểm của hai người, vội vã dùng sức đứng lên, bỗng chân nhũn ra, không chống nổi cơ thể lại mất đà, ngã ngồi xuống tư thế cũ.
Hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ cực thấp.
Giản Tùng Ý xấu hổ đến chín người, luống cuống tay chân muốn rời khỏi chỗ nguy hiểm này, nhưng lực bất tòng tâm, việc muốn đứng lên chạy trốn lại thành cứ cọ qua cọ lại một chỗ.
Việc “cọ xát” này, Bách Hoài chịu được, nhưng Bách nhỏ thì lại không chịu nổi, Giản nhỏ thiếu kinh nghiệm của ai đó lại càng không cần phải nói.
Cướp cò súng là một việc rất nguy hiểm, cạ lên súng của một người nguy hiểm còn nguy hiểm hơn nữa.
Bách Hoài bị ép đến hết cách, dùng tay ghìm hông cậu lại, híp mắt cảnh cáo: “Cậu Omega xinh đẹp này, nếu cậu còn như vậy thì tôi phải nghi nghờ là cậu cố ý đấy. Cho nên đến lúc đó tôi làm gì đó với cậu, cậu cũng đừng trách tôi.”
Giản Tùng Ý vừa xấu hổ lại vừa sợ: “Đừng lộn xộn, chúng ta đang ở trường chứ không phải ở nhà.”
“Vậy ý của em là mình về nhà là có thể ư?”
Bách Hoài nhướng mày cười nhẹ.
Giản Tùng Ý bất lực trước lí luận logic hoàn hảo kia: “Chỗ nào cũng không thể! Anh thả tôi ra, tôi muốn đi nhà vệ sinh một chút!”
“Nhà vệ sinh không sạch sẽ.”
“... Bách Hoài!”
Giản Tùng Ý giận dữ, giơ nắm đấm lên muốn đấm người.
May mà trước khi cậu xuống tay, dưới lầu vọng lên tiếng kêu, cắt đứt sự kiện bạo lực này.
“Bách Hoài, Giản Tùng Ý! Hai người có ở đây không?”
Giọng của Dương Nhạc trong câu lạc bộ nghệ thuật không có bóng người nên vang rất to.
Lúc này chân ai đó bắt đầu khỏe như trâu, bật người dậy rồi mở cửa đi ra ngoài: “Dương Nhạc, chúng tôi ở trên tầng bốn này!”
“Vờ lờ, cuối cùng cũng tìm được hai ông rồi! Tôi ở dưới này, mau xuống đi!”
“Ừ, giờ tôi xuống liền đây.”
Chỉ cần thoát khỏi ác ma Bách Hoài, đi về phía nào cũng là ánh sáng.
Giản Tùng Ý chạy trối chết.
Bách Hoài không có gì phải vội, chậm rãi đứng lên, mở cửa sổ phòng piano để cho mùi tin tức tố đậm đặc tràn ra bên ngoài, khoác áo bành tô, cài nút cẩn thận, gài nếp áo vào bên trong để che đi dấu răng màu đỏ nơi hầu kết.
Lúc này anh mới cầm áo khoác của Giản Tùng Ý, đi ra bên ngoài, chặn cậu lại ở tầng ba rồi dùng áo bành tô bao cậu lại, từ tốn cài cúc áo.
Vừa cài vừa nói, “Em sợ hãi chạy vội ra bên ngoài làm gì, sợ người ta không biết là cả hai chúng ta quấn lấy nhau cả buổi ở đây à?”
“Con mẹ nó, tôi đây quấn lấy anh lúc nào cơ!”
Bách Hoài cười cười, đưa tay muốn cởi cổ áo của mình ra, để cho Giản Tùng Ý biết ở đó còn có những dấu răng làm bằng chứng trước tòa.
Giản Tùng Ý vội vàng đè tay anh lại: “Anh đừng có mà trêu con trai nhà lành!”
Vừa lúc dưới lầu truyền tới tiếng la lối của Dương Nhạc: “Hai đứa kia nhanh cái chân lên, bác bảo vệ đang đứng bên ngoài chờ kìa!”
Bách Hoài không đùa cậu nữa, mặc áo khoác thật kín cho cậu rồi khoác vai đi xuống.
Dương Nhạc ở dưới lầu chờ hai người, lúc thấy cả hai xuống dưới, cảm giác cứ là lạ thế nào. Cậu nhíu lông mày, gặm nắm tay, nhìn tới nhìn lui đánh giá thật lâu nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời nổi.
Giản Tùng Ý bị bạn mình nhìn mà chột dạ: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua người đẹp như vậy bao giờ sao?”
Dương Nhạc mím môi thật chặt, lắc lắc đầu: “Không phải, chắc chắn là có gì đó sai sai, hai người khả nghi lắm.”
Dứt lời, cậu khịt khịt mũi: “Hình như tôi ngửi thấy mùi gì ấy?”
Giản Tùng Ý hốt hoảng, sốt sắng lấp liếm: “Là do mẹ tôi xịt nước hoa cho tôi.”
“Hừm...” Dương Nhạc vẫn còn đang hoạt động não.
Nhưng không đợi cậu nghĩ ra kết quả, bác bảo vệ đứng bên ngoài liền càu nhàu: “Mấy đứa nhanh lên đi, nửa đêm nửa hôm trốn ở trên đó làm gì không biết nữa!”
“Vâng vâng vâng, xin lỗi bác ạ, phiền bác chờ thêm một chút để hai người bên trong đi thay quần áo rồi chúng cháu sẽ ra sau!”
Bị bác bảo vệ làm đứt dòng suy nghĩ, Dương Nhạc cũng không ngẫm nghĩ nhân sinh kì quái mà giúp hai người thay lễ phục rườm rà, dắt cả hai ra ngoài cửa.
Vừa đi cậu vừa càm ràm, “May mà tôi thông minh, lúc cả nhóm họp mặt vẫn không thấy hai người tới, điện thoại thì gọi không được cho nên đoán là hai người bị nhốt ở đây. Tháng trước nhà trường bắt được một đôi đang hú hí ở trong này lúc nửa đêm cho nên mới bắt đầu khóa cửa mỗi tối, tôi đoán là hai người không biết cho nên mới rề rà rồi bị nhốt ở đây, quả nhiên không sai mà!”
Nghe đến đoạn “bắt được một đôi hú hí ở đây lúc nửa đêm”, cõi lòng Giản Tùng Ý mồ hôi lạnh rơi như mưa, trong đầu lập tức hiện lên cảnh quả đầu bóng lưỡng của mình và Bách Hoài.
Vì thế nên cậu giấu đầu lòi đuôi: “Đôi kia bị bắt làm liên lụy đến anh em chúng tôi, thật là...”
Lời còn chưa nói hết, Bách Hoài đã nắm tay cậu lại, giấu dưới áo bành tô, cào cào vào lòng bàn tay cậu.
Ngay lập tức cả người của Giản Tùng Ý lạnh như đóng phim Frozen.
Tự dưng thấy bạn mình nói một nửa là ngừng, Dương Nhạc tò mò quay đầu hỏi: “Thật là gì cơ?”
Ngay cả một cử động nhỏ Giản Tùng Ý cũng không dám, sợ bị Dương Nhạc phát hiện mình và Bách Hoài đang tay trong tay nên cậu chỉ có thể giả bộ phớt lờ: “Thật là hợp tình hợp lí.”
“? Tùng ca, môn Ngữ Văn của anh tiến bộ nhanh thế, giờ cũng biết cà khịa luôn cơ đấy!”
Bách Hoài cười khẽ: “Tôi biết mà.”
“Xéo!”
Giản Tùng Ý trưng cái mặt than ra.
Cậu cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi của Bách Hoài.
Từ lúc nào mà một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như cậu đây lại bắt đầu sợ thầy chủ nhiệm? Lại có thể sa đọa vào chuyện yêu đương cấm kị mà lo ngày lo đêm? Quả nhiên người xưa không lừa người nay bao giờ, con koo làm mù con mắt, vương triều của họ Giản nhà mình chắc chắn sẽ gãy dưới tay của Bách Hoài.
Hừ, đáng giận!
Cậu cứ suy nghĩ miên man như vậy nên không nhận ra mình bị Bách Hoài dắt tay tới tiệm lẩu nơi mọi người hẹn cùng nhau ăn.
Cửa hàng lẩu này nằm ngay bên cạnh khu biệt thự, đồ ăn ngon, sạch sẽ hợp vệ sinh cho nên cả bọn thường hay tới đây ăn.
Lúc tới nơi, cả bốn người đang ngồi ăn quên cả trời đất, vui vẻ ồn ào.
Chu Lạc vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì như mèo thấy mỡ, ngay cả xâu thịt bò óng ánh chảy nước miếng cũng không cần, ném đũa, bay tới đu trên người Giản Tùng Ý như gấu koala: “A a a Tùng ca, tối hôm nay anh quyến rũ chết đi được, anh khiến em rung động cực kì luôn, cho nên khi nào thì anh hóa thành A vậy? Em không nhịn được ý tưởng muốn mlem mlem với anh nữa đâu đấy!”
Có lẽ đời này tâm nguyện của em sẽ mãi mãi không bao giờ thành hiện thực.
Giản Tùng Ý xấu hổ.
Trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác tội lỗi, cảm giác mình phụ bạc kì vọng của Chu Lạc
Cậu khó có thể tưởng tượng có một ngày Chu Lạc biết cậu cũng là Omega...
Giản Tùng Ý xoa xoa mái tóc xoăn xoăn của Chu Tiểu Lạc, từng câu từng chữ thấm thía: “Ngoan, Tùng ca không thích kiểu người như đằng ấy cho nên đằng ấy có muốn để mắt nhìn Lục Kỳ Phong một cái không? Cậu ta cũng khá bảnh đấy.”
Mặt cười của Chu Lạc cứng ngắc, xám xịt quay về ngồi bên cạnh Lục Kỳ Phong, hai má hơi hồng hồng.
Lục Kỳ Phong bật cười, giúp cậu tìm được chuỗi thịt bò rơi trong nồi lẩu sôi sùng sục, đặt vào trong chén cho cậu: “Nghe thấy chưa, Tùng ca của em không thích kiểu như em đâu.”
Chu Lạc bĩu môi: “Vậy Tùng ca, anh thích kiểu người như thế nào?”
Giản Tùng Ý từ tốn ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi cởi áo khoác để lảng tránh vấn đề.
Bách cẩu lại đổ dầu vào lửa, trưng cái vẻ mặt đứng đắn hỏi han em ngốc nhà anh.
“Tôi cũng tò mò, không biết Tùng ca thích người như thế nào nhỉ?”
Trong cả đám thì Lục Kỳ Phong là đứa duy nhất biết được chuyện gì đang xảy ra, cười nham nhở với mọi người: “Tôi biết này, Tùng ca thích người cao hơn ông ấy, tốt nhất là cao hơn năm xăng ti mét, trắng hơn, A hơn, còn phải có thành tích tốt hơn. Tốt nhất là đôi lúc còn không biết làm người.”
Đệt mẹ...
Bàn tay đặt trên cổ áo bành tô của Giản Tùng Ý ngừng lại, cậu muốn quay người bưng nồi tương ớt này dội lên mặt tên Lục Kỳ Phong kia.
Nhưng cậu có tật giật mình, sợ giấu đầu lòi đuôi cho nên chỉ có thể trưng cái mặt lạnh, mở một lon bia, ngửa đầu tu ừng ực mà không nói lời nào.
Ngược lại, Chu Lạc căm phẫn vô cùng, vỗ bàn: “Không có khả năng! Trên đời này làm gì tồn tại người như vậy!”
Từ Gia Hành uống một ngụm bia: “Tồn tại nhưng cũng không tính là tồn tại, Bách gia đó, không phải Bách gia rất phù hợp với tiêu chí kia sao?”
“Khụ khụ khụ!”
Giản Tùng Ý đang uống một cốc bia, bỗng dưng sặc không thở nổi.
“Uống chậm thôi, không ai giành với cậu đâu.” Vẻ mặt Bách Hoài bình tĩnh, vỗ vỗ lưng giúp cậu thông họng, giống như mọi chuyện hoàn toàn không liên quan tới mình.
Lục Kỳ Phong cúi đầu ăn thịt, nín cười, xem ra cả đám còn lại vẫn không hiểu mô tê gì.
Từ Gia Hành nói, “Tùng ca, cậu đừng khụ khụ khụ, tôi chỉ đùa một chút thôi mà, hai A không được đâu, phải nộp tiền phạt đó, cậu đừng kích động lên như thế!”
Du Tử Quốc nói, “Trên Tieba đã có team kêu gọi vốn cộng đồng giúp hai người nộp tiền phạt rồi!”
Chu Tiểu Lạc bày tỏ sự phẫn nộ của mình, “Vớ va vớ vẩn! Tuyệt đối không có khả năng! Hai người bọn họ nếu làm người yêu của nhau thì sẽ khiến dân tình phẫn nộ đấy! Phải biết nghĩ tới trái tim của một đống Omega như chúng tôi chứ?! Cậu có biết như thế sẽ khiến bao trái tim mong manh vỡ nát không hả?!”
Dương Nhạc nói, “Chỉ có điều Tùng ca à, nếu anh thật sự thích người cao hơn anh nữa thì chỉ có Alpha mà thôi, anh đừng nói là anh có xu hướng AA đấy nhá? Vãi nồi! Thảo nào cái mùi lúc nãy tôi ngửi thấy là mùi gian tình giữa anh và Bách Hoài!”
“Úi trời ạ!”
“Không thể nào!”
“Tùng ca, yêu sớm là bị cạo đầu đó, anh tỉnh táo lại đi, coi chừng sau này già rồi đổ đốn đấy!”
“Khụ khụ khụ!!!” Giản Tùng Ý bị sặc gần chết, vất vả lắm mới ngừng được, nóng nảy trừng mắt lên, “Nghĩ cái gì vậy? Tôi và Bách Hoài là anh em, anh em tốt, mấy người đừng có mà đoán mò, nói năng lung tung.”
Nếu không tôi và Bách Hoài sẽ bị cạo trọc đầu thị chúng, còn bị kéo tới dưới cờ cho thiên hạ chiêm ngưỡng, cùng nhau đọc bài diễn thuyết chia tay.
Chuyện này không thể xảy ra được!
Dưới sự đàn áp khủng bố của nhà trường, tình cảm của chúng tôi chỉ có thể phát triển bí mật dưới mặt đất, cho đến khi thi vào Đại học thành công thì mới dám trồi lên.
Chu Lạc ôm trái tim bé bỏng của mình: “Tùng ca, vậy anh xác nhận lại đi, xác nhận là hai người chỉ là bạn bè, không phải bạn trai của nhau.”
Quả thật là cũng chưa nghiêm túc thăng chức bạn trai, Giản Tùng Ý còn chưa cho người ta một danh phận cơ mà.
Giản Tùng Ý không hề chột dạ: “Chúng tôi thật sự vẫn còn là bạn bè.”
Một chữ “còn”, dùng thật vi diệu biết bao.
Chu Lạc không nghe ra ý tứ, chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Giản Tùng Ý liếc trộm Bách Hoài một cái, thấy anh chậm rãi ăn, trên mặt không hề có chút tức giận nào cho nên trong lòng cậu càng lo lắng.
Mặt mũi càng thờ ơ bao nhiêu thì bên trong càng ghim sâu bấy nhiêu.
Chắc chắn là anh đang ghim vụ này rồi...
Nhất định lúc về mình phải giải thích rõ cho Bách Hoài mới được, rằng mình không có ghét anh, cũng không sợ bị cạo trọc, lại càng chẳng sợ Bành Minh Hồng. Cái mình sợ đó chính là việc yêu sớm này bị phát hiện bởi nhà mình, thế thì đúng là ngại sống yên ổn rồi. Mẹ mình thì còn dễ nói, chứ Bách Hàn cứng như vậy, chỉ sợ được dăm ba ngày là đã tan đàn xẻ nghé rồi, mình cũng đâu có rảnh rỗi tới mức kiếm thêm chuyện để làm đâu.
Không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò, Giản Tùng Ý quyết định rào trước đón sau, tránh để cái đám này đổ thêm dầu vào lửa: “Được rồi được rồi, đều là người lớn hết cả mà sao cứ lải nhải một chuyện mãi thế. Là lẩu ở đây ăn không ngon hay là bia ở đây khó uống vậy?”
Lần này cả đám họp mặt ăn chơi chủ yếu là vì để chúc mừng buổi biểu diễn thành công còn thứ yếu là để cổ vũ tinh thần của mấy người đi tham gia thi ở Bắc thành. Cho nên chỉ cần Giản Tùng Ý lái lụa một chút, đề tài yêu đương nhanh chóng bị mọi người ném ra sau đầu, bắt đầu thảo luận việc đi thi.
Giản Tùng Ý thi Vật lý, Lục Kỳ Phong thi Hóa học, Dương Nhạc thi Sinh học, cả ba đều phải ra Bắc thành một tuần để thi.
Từ Gia Hành trầm trồ: “Hâm mộ mấy ông thật đó, ra ngoài đó thì không cần phải thi tháng nữa rồi.”
“Tùng ca không ở đây thì lần thi tháng này Bách gia ôm vị trí thứ nhất rồi nha.”
“Vậy trước tiên chúc mừng Bách gia cái đã, chúc mừng chúc mừng!”
“Chỉ có điều nếu Tùng ca đi mất, Bách gia không phải là chăn đơn gối chiếc, lạnh lẽo cả đêm sao?”
“Không sao không sao, có Chu Tiểu Lạc tôi đây, mấy cái cô đơn đấy chỉ là chuyện vặt.”
“Hu hu hu, tôi không nỡ để mọi người đi. Dương Nhạc đi rồi thì ai bày bài cho tôi, hu hu hu, Dương Nhạc, cậu đừng đi mà!”
“Này, cuối cùng thì cũng phải đi thôi. Mấy tháng nữa thi đại học xong thì đường ai nấy đi, lúc đó chúng mình không còn gặp được nhau nữa rồi.”
“Hu hu hu, tôi không muốn tốt nghiệp, tôi không muốn rời xa mọi người...”
“Tôi cũng vậy, haiz...”
[...]
Chủ đề được chuyển đột ngột, đang từ cổ vũ tinh thần lại biến thành tiệc rượu sinh li tử biệt, cả đám nốc bia ừng ực, uống đến đầu óc phừng phừng, ngả đông ngả tây, chân nam đá chân chiêu.
Vừa nói đến vấn đề tình yêu tình báo, trong bụng Giản Tùng Ý đã bắt đầu buồn bực, cứ ngồi uống bia liền tù tì, từ chối cho ý kiến.
Bách Hoài không cản cậu, anh biết cậu xấu hổ, không uống chút cồn thì chắc phải xấu hổ mấy ngày. Vậy không bằng cứ để cho em ấy uống, mượn rượu giải sầu. Hơn nữa anh nhớ rõ ràng cậu có tửu lượng không tệ, cho nên mấy lon này hẳn là không sao.
Nhưng tới lúc Bách Hoài thu dọn tàn cuộc, đem từng đứa từng đứa nhét lên xe taxi để cho bác tài chở chúng về thì phát hiện Giản Tùng Ý đang đứng ở ven đường, nhìn mình không chớp mắt.
Cậu đứng nghiêm trang, lưng thẳng tắp, nét kiêu ngạo ngang ngược trên khuôn mặt tan biến đi mất, chỉ còn lại mơ màng mềm mại, giống như em bé mẫu giáo đứng chờ ba mẹ tới dắt về.
Đột nhiên Bách Hoài nhớ ra thể chất của Omega trong kì phát tình sẽ bị yếu đi, cũng chắc chắn dễ dàng say hơn lúc bình thường.
Đồ ngốc này uống quá nhiều rồi.
Anh đi tới trước mặt Giản Tùng Ngốc, quơ quơ tay trước khuôn mặt ngơ ngác kia: “Say chưa?”
Giản Tùng Ý nghiêng đầu nhìn theo tay anh, từ từ lắc đầu, vẻ mặt chân thành, “Chưa say.”
Rất thật thà.
Đáng yêu chết anh rồi...
Chỉ có người say mới nói mình không say.
Anh cười nhẹ, “Không say thì tốt, chúng mình về nhà thôi.”
Giản Tùng Ý giang hai tay ra: “Cõng.”
“...”
Bách Hoài bật cười, quay người, ngồi xuống để Giản Tùng Ý ngoan ngoãn bò lên lưng mình, ôm chặt lấy cổ của anh.
Giản Tùng Ý vốn rất gầy, nay lại nằm bẹp trên lưng Bách Hoài cho nên cũng không tốn bao nhiêu sức để cõng cậu. Chỉ có điều cậu cứ cọ tới cọ lui ở cổ anh, hơi thở âm ấm phả ra chạm vào da thịt, khiến anh hơi mất tập trung.
“Ngoan, đừng cọ tôi.”
“Em không cọ!”
“Rõ ràng là em đang cọ.”
“Em không có cọ!”
Vừa nói ai đó vừa rúc vào cổ anh, cọ cọ, giọng điệu oan ức cực kì.
Bách Hoài chỉ có thể dỗ dành, “Được được được, em không cọ.”
Đúng là dù có uống hay không uống thì vẫn ngang ngược như nhau.
Không biết là ai đã dưỡng cho Giản Tùng Ý cái tính tình thối này nữa?
Khi về đến nhà, đèn phòng khách vẫn tối đen, Đường Thanh Thanh không thấy đâu, ba lô của Giản Tùng Ý cũng không, chắc là bà còn chưa về nhà.
Anh cõng Giản Tùng Ý thẳng lên phòng ngủ, dụ dỗ cậu đi tắm, thay quần áo rồi ôm lên giường.
Bách Hoài ngồi bên cạnh giường, nhét chăn cho Giản Tùng Ý: “Ngoan, em ngủ nhé, hôm nay tôi ngủ ở ghế sô pha trong phòng khách, nếu em khó chịu chỗ nào thì gọi tôi lên.”
Giản Tùng Ý đúng là đang khó chịu.
Cậu vẫn đang ở trong kì phát tình, Bách Hoài lo lắng cậu không dùng thuốc sẽ tổn thương cơ thể cho nên mới tạm thời kí hiệu. Nhưng kí hiệu này quá nhẹ, tác dụng cũng không lâu lắm cho nên suốt cả buổi tối đã phai đi phân nửa. Ý nghĩ ham muốn của kì phát tình dần ứa ra thành từng mảng tơ nhỏ, bao phủ lấy tâm trí của cậu.
Hơn nữa thêm chút hơi men, sự khó chịu lại càng tăng thêm.
Chẳng qua Giản Tùng Ý cũng chỉ là một cậu nhóc Omega mới vào nghề chưa được bao lâu, cũng không biết rõ ngọn nguồn vì sao mình khó chịu nên đành dựa vào bản năng, nhíu lông mày lại, cọ Bách Hoài: “Em khó chịu, anh hôn em đi...”
Giọng điệu vừa gấp gáp vừa thiếu kiên nhẫn.
Bách Hoài nhướng mày, ngạc nhiên nhìn cục bông đang cuộn người trên người mình kia, em ấy uống bia vào sẽ thành như thế này sao? Vậy sau này phải để cho em ấy uống nhiều một chút mới được.
Bách Hoài không có kinh nghiệm, cũng không nghĩ tới tác dụng của kí hiệu tạm thời lại mất nhanh như vậy. Anh nghĩ Giản Tùng Ý chỉ đơn giản là say quên trời quên đất rồi, vì thế nổi lên ý định muốn trêu chọc cậu một chút.
Anh cúi người, hai tay chống hai bên người cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt đang khát khao kia, cong môi cười: “Tại sao tôi lại phải hôn em?”
“Em khó chịu, khó chịu, muốn hôn anh.”
Giản Tùng Ý nói xong, vươn tay đặt lên gáy Bách Hoài, khóe mắt đỏ ửng, đầy nước long lanh.
Bách Hoài không hề mềm lòng, từng bước dồn cậu tới giới hạn: “Không phải em nói chúng ta chỉ là bạn bè hay sao? Còn là anh em nữa? Mà là bạn bè hay anh em cũng không thể hôn hôn như này được.”
Bách Hoài nhớ tới lúc ăn lẩu đồ ngốc này dám nói bóng gió mình, cảm thấy nên đục nước thả câu, bắt nạt bù lại mới được.
Tuy rằng anh đã từng giả vờ ngủ rồi nghe lén Giản Tùng Ý nói thích mình, nhưng đó cũng chỉ là nói thầm mà thôi, vẫn chưa đứng đắn đàng hoàng nói câu thích bao giờ.
Trái tim không có câu này trấn an cho nên luôn luôn cảm thấy lo lắng bất an.
Đồ ngốc chỗ nào cũng tốt, chỉ mắc tật vô lương tâm, không dồn em ấy vào đường cùng một lần thì em ấy mãi mãi cũng không nói câu thích mình được.
“Cho nên Giản Tùng Ý, rốt cuộc em có cho tôi một danh phận hay không?”
Bách Hoài nhìn cậu, hơi híp mắt giống như hồ ly tinh, tuy rằng hư hỏng nhưng lại quyến rũ đến tận xương.
“Anh hôn em!”
“Em trả lời vấn đề của tôi trước đã.”
“Hôn em.”
“Em trước tiên phải nói tôi là gì của em thì tôi mới có thể hôn, dù sao tôi cũng không thể cứ lưu manh mãi được.”
Con thỏ cáu lên cũng biết cắn người, cảm giác bị đè nén mấy tiếng trước, bản năng kì phát tình, cồn hun nóng đầu óc lẫn ảnh hưởng của kí hiệu tạm thời mà Bách Hoài cho cậu đang chạy xuôi theo máu. Tất cả khiến cậu mất đi khả năng tự hỏi, bạn bè, anh em hay là gì đó của nhau đều không lọt vào tai được.
Bách Hoài không thơm thơm cậu thì cậu kéo trực tiếp cổ áo của anh xuống, đè lên, chễm chệ ngồi lên trên người anh.
“Anh phiền phức quá, em không muốn nghe anh nói chuyện.”
Rồi em ngốc không nói hai lời, cúi đầu dùng môi của mình để chặn lại cái miệng nói mấy câu đáng ghét kia.
Tới tới lui lui, cậu đã nắm được kĩ thuật cơ bản, ngựa quen đường cũ, cạy mở phòng thủ của người bên dưới.
Mùi hoa hồng tỏa ra ngào ngạt, vừa độc chiếm vừa kiêu ngạo không ai bì kịp.
Bách Hoài chưa từng nghĩ tới Omega mình thích lúc mơ màng không còn biết xấu hổ lại có thể nóng bỏng gợi tình như vậy. Anh bất ngờ, nhưng cũng thích thú, hơn nữa xen lẫn chút vui vẻ mà đùa bỡn cậu một chút. Song hết thảy đều không chống đỡ được thế công mãnh liệt của người trong lòng anh.
Chung quy, sau tất cả, tuyết mịn vẫn bay lả tả rồi hạ xuống, xoa dịu hoa hồng nhỏ.
[...]
Thật lâu sau, hoa hồng nhỏ ngẩng đầu, run run cánh hoa, hạ giọng cầu xin, “Anh giúp em một chút đi...”
Vì thế tuyết mịn bao phủ lấy cậu, lúc nhanh lúc chậm, đôi lúc còn có thể mang một ít hoa tuyết mềm nhẹ đặt lên phía trên cánh hoa hồng đỏ thẫm.
Anh nói, “Giản Tùng Ý, tôi muốn nghe em nói em thích tôi.”
Hoa hồng mềm mềm đứng trước gió tuyết chỉ có thể khuất phục.
Rồi tiếng nói nho nhỏ, trầm trầm, luồn qua kẽ răng một cách yếu ớt đi đến tai Bách Hoài.
“Thích anh...”
Đến giờ phút này bão tuyết mới tan đi, hoa hồng bắt đầu rộ nở.
[...]
Lúc tỉnh bá đạo, lúc say thì lại càng bá đạo hơn.
Giản Tùng Ý đè Bách Hoài ở phía dưới mình, còn mình thì dạng chân ngồi trên người anh, cúi người hôn ngấu nghiến.
Nhiệt độ cơ thể của Bách Hoài luôn lạnh, giờ phút này Giản Tùng Ý lại nóng như một đốm lửa. Hai cánh môi dính trên môi của Bách Hoài, tham lam hút lấy hương vị tin tức tố của Bách Hoài, nhưng như thế vẫn chưa đủ, cậu vươn đầu lưỡi, cạy mở răng của anh.
Kĩ thuật cậu không đủ nhuần nhuyễn, vừa gấp vừa thô mang theo nóng ẩm ướt át khiến cho không ai có thể chống cự lại được.
Bách Hoài nhắm mắt lại, một tay giữ eo cậu, một tay luồn vào mái tóc mềm kia, nhẹ nhàng vuốt ve, Giản Tùng Ý bám trên người anh lại vô thức run rẩy nhè nhẹ.
Giản Tùng Ý thô lỗ bao nhiêu thì Bách Hoài lại dịu dàng bấy nhiêu. Anh mút lấy cánh môi cậu, liến láp, trêu đùa, dụ dỗ, không buông tha bất kì một chỗ mềm ngọt nào. Giản Tùng Ý dần dần mất đi quyền chủ động, u mê theo từng cử chỉ của anh, hưởng thụ lấy ướt át quyến luyến nóng rực này.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập.
Từng ngón tay của Giản Tùng Ý bấu lấy áo ngoài của Bách Hoài, đầu ngón tay ve vuốt lấy xương quai xanh rồi đi xuống dưới, cậu thèm khát tin tức tố lẫn động chạm xác thịt với Bách Hoài, càng nhiều càng tốt.
Omega trong kì phát tình khi ở trước mặt Alpha của mình sẽ không còn phòng bị, giống như một bé cải trắng chỉ chờ lên đĩa mà thôi.
Vốn ở tuổi dễ dàng bốc lửa nhất, lại còn mặt đối mặt với người mình yêu, chút xấu hổ ngượng ngùng cũng biến mất. Giản Tùng Ý thấy phần thân dưới của mình cứng ngắc, râm ran khó chịu, thỉnh thoảng co thắt nhè nhẹ, cực kì khó nói nên lời.
Giới hạn bắt đầu sụp đổ, cậu muốn Bách Hoài tới phát điên lên đi được.
Cậu hơi ngước đầu, đôi mắt hoa đào đã không còn nét lạnh lùng ngày thường, ngây thơ đong đầy, còn toát ra nét quyến rũ ma mị.
Giản Tùng Ý liếm môi, nghẹn ngào nói, “Giúp em đi...”
Đầu ngón tay của Bách Hoài vuốt ve khóe mắt, đuôi lông mày và hai cánh môi bị hôn đến sưng đỏ lên, dùng âm điệu cực thấp hỏi: “Muốn tôi giúp em làm gì?”
“Giúp em...” Giản Tùng Ý liếm khóe môi khô khốc của mình, ngập ngừng không nói được từ ngữ lớn mật kia.
Đầu ngón tay của Bách Hoài trượt xuống cổ cậu, đi dọc theo xương sống, tìm được chỗ Giản Tùng Ý nói anh biết hôm trước, ngón tay đi xuống thêm chút nữa, dừng lại dưới cái vị trí ấy rồi nhẹ nhàng ấn xuống.
Eo Giản Tùng Ý nhũn ra, nằm rạp trên người Bách Hoài, thở dốc từng hơi. Tay trái của cậu muốn bắt lấy cổ tay Bách Hoài nhưng bởi vì không còn sức lực nên không thể bắt được.
Cậu càng khát khao bấy nhiêu thì Bách Hoài lại càng thong thả không cử động bấy nhiêu.
Giản Tùng Ý chôn đầu của mình vào hõm cổ Bách Hoài, cọ tới cọ lui, không tự giác mà làm nũng với anh: “Hoài ca ca, anh giúp em đi mà, giúp em một chút đi, được không...”
Từ nhỏ, chỉ cần Giản Tùng Ý muốn cái gì thì sẽ chạy tới làm nũng với Bách Hoài, dẻo miệng gọi “Hoài ca ca”, vậy nên thường thường đều muốn gì được nấy.
Tình ý mê loạn.
Thế nên cậu lại vô ý thức nỉ non cách xưng hô ngày xưa kia.
Bách Hoài làm sao chịu được ngọt ngào của anh làm nũng như vậy, lật người đè Giản Tùng Ý xuống dưới thân, chất giọng nhẹ nhàng xen lẫn hơi thở mất bình tĩnh: “Bạn nhỏ lưu manh à, em chỉ biết nghịch tôi, nghịch xong lại không chịu trách nhiệm.”
Dù gì Giản Tùng Ý cũng chỉ là một Omega, giây phút động tình mềm như một viên kẹo bông, lúc Bách Hoài đè cậu xuống dưới thân, trong đầu chỉ bật lên ý nghĩ là làm sao có thể mềm đến như vậy được.
Anh ngậm vành tai của Giản Tùng Ý, đầu lưỡi nhẹ nhàng uốn quanh gẩy nhẹ dọc theo hình dáng của lỗ tai, liếm láp từng chút một.
Giản Tùng Ý khép mắt lại, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Theo bàn tay của Bách Hoài đi xuống từng tấc da thịt là tấm lưng mong manh của cậu, anh nắm lấy cái eo nhỏ rồi cúi đầu nhỏ giọng hỏi bên tai Giản Tùng Ý: “Thật sự muốn tôi giúp em sao?”
Ngón chân của Giản Tùng Ý cong lên, ngón tay mềm mại đặt lên xương cổ tay của Bách Hoài, gật gật đầu: “Khó chịu...”
Âm điệu nho nhỏ, không còn chút sức lực nào.
Bách Hoài đưa tay xuống dò vào trong quần ngủ của người dưới thân nhưng lại không hề chạm tới chỗ cứng rắn của cậu, anh tìm được cái miệng nhỏ mềm mềm, chỗ này sớm đã ướt đẫm ngọt ngấy tự bao giờ.
Thì ra đúng là sẽ có nước...
Đầu ngón tay của Bách Hoài dừng ở nơi đó, nhẹ nhàng di chuyển, bỗng nhiên lại dùng sức nhấn xuống.
Nháy mắt Giản Tùng Ý cứng người, cậu bắt lấy cổ tay của Bách Hoài, thấp giọng cầu xin: “Đừng, đừng động vào nơi đó...”
Bách Hoài nhẹ nhàng trấn an cậu: “Ngoan, em đừng sợ, tôi sẽ không đi vào. Đây là chỗ mẫn cảm nhất của Omega, tôi chỉ muốn làm cho em thoải mái thêm một chút.”
“Không cần... Anh đừng, đừng sờ nơi đó, anh bỏ tay ra đi...”
Cho dù là say rượu trong kì phát tình, ý thức mơ hồ nhưng chỗ nhạy cảm kia vẫn khiến cho bản năng xấu hổ của Giản Tùng Ý trỗi dậy.
Bách Hoài nghe lời, thả tay ra, dưới ánh đèn phòng ngủ, trên đầu ngón tay trắng nõn dính đầy chất lỏng trong suốt, Giản Tùng Ý biết dịch kia là của mình, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, úp tay che mặt lại.
Tiếng cười trầm thấp của Bách Hoài vang lên bên tai Giản Tùng Ý: “Bảo bối, không có gì phải xấu hổ cả, em thích tôi cho nên mới như vậy, đây là chuyện bình thường mà.”
Ngọn lửa ham muốn của Giản Tùng Ý chẳng những không được giải quyết mà còn bị khơi ra cho cháy hừng hực thêm. dương v*t cậu vừa cương lại vừa cứng, cực kì bứt rứt cho nên đưa tay xuống muốn tự mình giải quyết.
Ngay lập tức hai bàn tay bị Bách Hoài giữ lấy, cố định ở trên đầu.
Bàn tay còn lại của anh lại một lần nữa dò vào bên trong quần của Giản Tùng Ý, cầm lấy thứ nóng rẫy cương cứng kia.
Nháy mắt, Giản Tùng Ý phát ra tiếng rên khe khẽ.
Bách Hoài tinh tế cảm nhận vật đang cầm trong tay. So với vật của Alpha thì không tính là thô to thế nhưng lại xấp xỉ với một nam Beta bình thường, còn đối với Omega thì đây quả là kích cỡ hiếm có.
Ngón tay Bách Hoài thon dài, khớp xương rõ ràng, dùng một lực vừa phải nắm lấy dương v*t khiến cho Giản Tùng Ý cảm thấy thoải mái đến bủn rủn cả người.
Thế nhưng bàn tay Bách Hoài chỉ đứng yên mà không làm gì hết.
Hầu kết của cậu nhấp nhô, “Anh nhúc nhích đi...”
Bách Hoài vẫn không hề động, chỉ cúi người lần lượt hôn lên vành tai, cổ, hầu kết, xương quai xanh của người anh yêu.
“Bảo bối, em thích tôi không?”
Lúc ngượng ngùng như vậy, Giản Tùng Ý lại bắt đầu vụng về trốn tránh.
Không trả lời.
Bách Hoài đi xuống từng chút từng chút, áo ngủ rơi ra hai bên, lộ ra vùng ngực trắng trẻo của Giản Tùng Ý và hai điểm hồng đang nhô cao lên.
Bách Hoài dùng ngón tay khẽ chạm vào rồi cúi đầu, ngậm lấy thứ mềm mềm đó vào miệng.
Ngay lập tức Giản Tùng Ý cong đầu ngón chân, cả lưng cũng cong lên như một cánh cung, cậu nức nở đè bả vai của Bách Hoài xuống: “Đừng... Không cần...”
Khóe mắt ẩm ướt gần như rơi nước mắt.
Cuối cùng Bách Hoài vẫn không đành lòng, sợ người bạn nhỏ khó chịu tới mức sụp đổ.
Anh hôn nhẹ lên khóe mắt của người yêu: “Được, không ngậm, bé cưng, em thả lỏng một chút để tôi giúp em nào.”
Bàn tay nắm lấy dương v*t của cậu từ từ chuyển động lên xuống, hơi lạnh từ lòng bàn tay bao bọc lên phần thịt nóng rẫy của người anh yêu. Đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ túi trứng, từ từ xoa ấn vuốt ve đầy thân mật.
Bàn tay còn lại lướt trên thân thể cậu, anh nhìn từ trên cao xuống người thiếu niên xinh đẹp mình yêu đắm say, người ấy đang mềm thành một vũng nước xuân từng chút một dưới tay mình.
Một đôi mắt đẹp khép hờ, ánh mắt mê man, vì cúi đầu thở cho nên cánh môi khẽ nhếch lên. Yết hầu gợi tình nhấp nhô lên xuống, áo ngủ nửa kín nửa hở lộ ra da thịt nơi vùng eo trắng mềm. Cái eo của cậu cực kì mảnh lại dẻo dai như một viên kẹo mạch nha.
Bởi vì hạ thể được kích thích liên tục, cơ bụng của cậu vừa thắt lại vừa mở, đường cong cơ thể đẹp đến không nỡ rời mắt.
Bản năng chiếm hữu cao độ của Alpha bị kích hoạt, trong đầu dần hiện lên ý nghĩ muốn cầm lấy cái eo này, tiến vào bên trong chỗ nóng ướt kia.
Chỉ tiếc, người bạn nhỏ chưa trưởng thành.
Trên tay Bách Hoài lại dùng sức thêm một chút.
Đây là do Giản Tùng Ý tự làm tự chịu, không thể trách anh cầm thú được.
Giản Tùng Ý chưa từng trải qua chuyện như vậy, đã thế da mặt lại mỏng cho nên không dám hé mắt nhìn xuống, bàn tay Bách Hoài kích thích trên dưới khiến cậu như cá mắc cạn, không còn sức chống đỡ.
Cậu híp mắt lại, muốn nghiêng đầu nhưng tầm mắt lại cứ bị thu hút bởi cánh tay thon dài, bởi bàn tay đẹp đẽ như ngọc tạc kia đang ở trên người mình.
Cánh tay kia xuống chút nữa là tới chiếc quần ngủ xộc xệch màu đen bằng lụa của cậu, bàn tay biểu diễn kĩ thuật đàn điêu luyện ban ngày kia đang trêu đùa, vờn tới vờn lui khiến cậu phát điên lên.
Tuy rằng Giản Tùng Ý không nhìn thấy được nhưng cậu biết bàn tay kia đẹp bao nhiêu, đẹp đến nỗi mà chỉ cầm một cái bát tầm thường cũng có vẻ như làm bẩn tay anh. Mà giờ phút này, bàn tay kia đang vuốt ve chỗ bí ẩn của mình, có lẽ, giây lát nữa còn tiến vào nơi huyền bí kia nữa...
Ý nghĩ này kích phát đến các thụ cảm bên trong, khiến cậu càng lúc càng hưng phấn.
Trong tay Bách Hoài cảm thấy cậu nhỏ lại lớn hơn một chút, không ngừng rỉ ra chất lỏng, bên dưới là nước đã lan tràn.
Anh biết có người đang mong đợi điều gì.
Bách Hoài thấp giọng mê hoặc con mồi của mình: “Giản Tùng Ý, em có dục vọng với tôi.”
Giản Tùng Ý lấy tay che mặt lại, đầu ngón tay hơi gập xuống tựa như đang xấu hổ cực kì.
Bách Hoài thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của cậu, vì thế đầu ngón tay xẹt qua lỗ tiểu ở trên khiến cho Giản Tùng Ý bật ra một tiếng rên.
“Đừng, Bách Hoài... A... Ha... Đừng xóc như vậy... Em chịu không được...”
Trên tay Bách Hoài mạnh thêm một chút, bàn tay còn lại vuốt ve tinh hoàn, đầu ngón tay khiêu khích đầy kĩ thuật.
Ban đầu Giản Tùng Ý cảm thấy hơi không thể chịu đựng được, lúc sau lại cảm thấy cực kì thoải mái, càng lúc càng muốn nhiều hơn nữa. Cánh tay của cậu nhẹ vươn ra, ôm lấy cổ Bách Hoài: “Anh hôn em đi.”
Bách Hoài mặt đối mặt với Giản Tùng Ý, muốn gì làm đó, anh nghiêng người đặt những nụ hôn lên cổ, lên xương quai xanh của cậu, để lại kí hiệu của mình trên làn da kia, từng chút lại từng chút khiến cho Giản Tùng Ý tan chảy.
“Bảo bối, tôi yêu em như vậy đấy.”
Chỉ một câu nói mà khiến cho bao nhiêu xấu hổ giảm đi trông thấy, Giản Tùng Ý càng lúc càng hưng phấn, cảm giác phía dưới càng lúc càng rõ ràng.
Cậu lắc đầu, thở gấp: “Bách Hoài, em sắp tới rồi.”
Bách Hoài nhận được ám chỉ của cậu, động tác tay càng nhanh hơn. Đôi bàn tay nhiều năm luyện piano, tốc độ và sự linh hoạt đều khiến cho một người mới vào đời như Giản Tùng Ý hoàn toàn bại trận.
Máu nóng cả người đều dồn tới hạ bộ, đại não dần dần trống rỗng, Giản Tùng Ý chỉ có thể vô ý thức gọi tên Bách Hoài hết lần này đến lần khác.
Bách Hoài kề sát bên tai cậu, dùng âm điệu trầm thấp nhẹ nhàng, vỗ về lên thần kinh nhạy cảm: “Bảo bối, tôi muốn nghe em nói em thích tôi.”
Giản Tùng Ý chỉ thở dốc thật mạnh, khoái cảm dưới thân đã sắp lên tới đỉnh, ngón tay cậu bấu chặt lấy khăn trải giường, đốt ngón tay gập lại, rên rỉ nhẹ nhàng tràn qua bờ môi.
Chỉ còn một chút nữa là biết bao khó chịu tích tụ cả đêm nay sẽ được giải phóng ra, đột nhiên lại có ngón tay hư hỏng nào đấy chặn lại ngưỡng cửa khoái cảm của cậu.
Giản Tùng Ý không chịu được, rên nhẹ, “Bách Hoài...”
“Bảo bối, tôi muốn nghe em nói em thích tôi.”
Cánh môi của Bách Hoài dịu dàng chạm lên khóe mắt của Giản Tùng Ý.
Cuối cùng Giản Tùng Ý chịu không được, ôm lấy anh, đầu ngón tay bấu lên lưng anh, thở dốc nói, “Em thích anh, Bách Hoài, em th... Ưm... A... A...”
Nghe được câu tỏ bày kia, Bách Hoài ngay lập tức buông tay đang giữ cậu ra, ngón tay lên xuống nhanh chóng. Dục vọng của Giản Tùng Ý bị kích thích cùng cực, khoái cảm điên cuồng choáng váng đầu óc khiến cậu không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng, thứ được kìm nén phát tiết ra bên ngoài cùng với câu thú nhận tình cảm kia.
Giản Tùng Ý cảm giác được sung sướng mình chưa từng có, đầu óc trống rỗng, tầm mắt bỗng sáng nhòa rồi đạt tới đỉnh điểm.
Từng dòng tinh dịch nóng bỏng đặc sệt bắn trên tay Bách Hoài.
Nơi đó co rút nhè nhẹ, sắc mặt của Giản Tùng Ý đỏ bừng lên như một đóa hồng xinh đẹp.
Bách Hoài dịu dàng hôn lên cánh môi ngọt ngào của cậu.
“Tôi cũng yêu em.”
“Để em, giúp anh nhé...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.