Hai A Gặp Nhau Tất Có Một O

Chương 16: Mặt mũi hai người rất có tướng phu thê!

Lệ Đông Nhẫn

07/06/2024

Có dùng được hay không tôi không biết, nhưng trong lòng em mối quan hệ biết bao năm qua giữa hai chúng ta cũng không có phân lượng nào hay sao? Chẳng lẽ là bạn cũng không được sao?

Giản Tùng Ý hạ quyết tâm cả đời này không muốn chơi với Bách Hoài.

Hắn một chút cũng không cảm kϊƈɦ, khóe môi nhấc lên, liếc anh: ”Nếu như tôi nhớ không lầm thì ngày hôm qua mới vừa nói muốn anh tâm phục khẩu phục mà rời khỏi Nam thành?”

Bách Hoài gật đầu: ”Nếu như tôi nhớ không lầm thì ngày hôm qua cậu nói đúng như vậy. Cậu còn nói nếu như tôi không tâm phục khẩu phục rời khỏi Nam thành, cậu sẽ không xứng làm Alpha.”

”…”

”Cậu xem, đây không phải là linh nghiệm hay sao?”

”…”

”Tôi rất thích loại thanh niên tốt nói được làm được như cậu.”

Giản Tùng Ý: ”…”

Nghiến răng kèn kẹt.

”Cậu bạn nhỏ, đừng nên dùng ánh mắt thâm thù đại hận nhìn tôi như vậy.” Bách Hoài nghiêng đầu nhìn Giản Tùng Ý, ánh mắt híp lại như một con hồ li tinh, ”Nhắc nhở thân thiện, cậu còn cần dùng tới tôi đấy.”

”Ngài thật vô sỉ.”

”You’re welcome.”

Bách Hoài quấy hắn đến rối lên như vậy, chút chán nản buồn bực trong lòng con mẹ nó cũng biến mất hết.

Ai rảnh rỗi thương xuân nhớ hạ chứ, không bằng về nhà học Văn!

Thời gian cũng không còn nhiều, không thể lãng phí.

Đau khổ cái gì mà đau khổ, có cái quái gì để đau khổ sao?

Hôm nay Bách Hoài có thảm thương sao? Không có.

Hôm nay Bách Hoài kêu mình là ba sao? Cũng không.

Hôm nay Bách Hoài cuốn xéo khỏi Nam Ngoại sao? Càng không.

Cho nên mình không có tư cách rầu rĩ như chó nhà có tang.

Giản Tùng Ý sáng tỏ thông suốt, đứng lên đi về nhà, chỉ chừa lại cho Bách Hoài một cái ʍôиɠ vô tình.

Bách Hoài hiểu rất rõ Giản Tùng Ý, anh biết phải nói như thế nào để hắn thoát ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực ở sâu bên trong. Anh đi chậm rãi bước đằng sau, nở nụ cười mang ý dung túng rồi hai bước thành ba bước đuổi theo hắn, sóng vai đi về.

Không cần phải qua một đêm, lá ngô đồng lại rơi xuống mặt đường thành một lớp mỏng, dẫm lên trêи sẽ phát ra tiếng rộp rộp vỡ nát.

Đột nhiên Giản Tùng Ý nghĩ ra điều gì đó: ”Sao anh tìm được tôi? Đừng có mà nói ngẫu nhiên, tôi không có dễ lừa như vậy!”

”Ừm, lúc còn bé mỗi lần cậu không vui thì thường đi trốn ở mấy chỗ vắng vẻ, tôi theo thói quen đi tìm cậu thôi.”

”À.”

Thì ra mình còn có thói quen này, bao năm như vậy trôi qua, mình đã quên mất nhiều thứ rồi.

Giản Tùng Ý đạp lên cành khô phát ra tiếng rôm rốp giòn tan.

Thật ra thì thỉnh thoảng ”dùng” Bách Hoài một chút cũng không phải không được.

[…]

Giản Tùng Ý và Bách Hoài đồng thời xin nghỉ.

Đây là dịp để quần chúng bổ não, tiếng lành đồn gần mà tiếng xấu đồn xa, chuyện nhảm nhí gì cũng có thể buôn dưa được.

Từ Gia Hành không biết khóa mõm lại, Bách Hoài như thế nào chọc giận Giản Tùng Ý, Giản Tùng Ý lại như thế nào lập quân lệnh trạng đều bị cậu ta thêm dầu thêm mỡ, xào xáo đến nức lòng quần chúng nhân dân.

(Quân lệnh trạng: Giấy được lập trước khi xuất binh, đã đánh thì phải thắng, thua thì chịu xử trảm/tru di tam tộc.)

Một truyền mười, mười truyền một trăm, nghệ thuật xào nấu qua miệng lưỡi thiên hạ mãi mãi không có giới hạn.

Vì vậy toàn trường đều ngầm hiểu rằng, hai lão đại của bọn họ cực kì cực kì không hợp nhau.

Không hợp đến nỗi như một núi không thể có hai con hổ, một nước không thể có hai vua, dẫu sao sớm hay muộn cũng phải đổ máu.

Nghe nói hai người hẹn nhau ra bãi đất trống, sống mái một trận, lưỡng bại câu thương, cụt tay cụt chân, bị xe cứu thương chở vào bệnh viện cứu chữa cả đêm.

Tối đó Bách Hoài còn nhận được tin tức của Viên Kem Nhỏ.

Tên khốn khϊế͙p͙ Bách Hoài kia dám đánh con chúng ta! Còn đánh cục cưng tới nỗi vào bệnh viện, tra nam! TRA NAM! A A A A A!!!

B.S: …

Viên Kem Nhỏ: Sao cậu không mắng anh ta?! Cậu có phải hết yêu con mình rồi đúng không? Cậu là Phó hội trưởng đó, sao có thể quay mặt với cục cưng như vậy? Cậu không đau lòng à? 。゚( ゚இ‸இ゚)゚。

Bách Hoài: …

Nếu mà nói thật, ngày hôm qua anh còn bị Giản Tùng Ý cắn một cái, anh mới là người bị bạo hành gia đình kia cơ!

Nhưng chuyện Giản Tùng Ý phân hóa không thể nói ra được.

Bách Hoài mặt không cảm xúc: Yêu. Đau lòng. Bách Hoài tra nam.



Viên Kem Nhỏ: Còn là tên cuồng bạo lực!

B.S: Cuồng bạo lực

Viên Kem Nhỏ: Nguyền rủa anh ta cả đời ăn mì cũng không có gia vị!

B.S: Không có gia vị.

Viên Kem Nhỏ: Ôi chao, thôi được rồi. Cậu là đồ bánh bao moe moe, nhìn là biết không mắng được người khác. Nói chuyện với cậu cũng không giải quyết được bực bội, tớ đi tìm người khác đây!

Bách Hoài: …

Anh học tập cách sử dụng mạng xã hội, vào wall của Viên Kem Nhỏ xem thử.

Gần như đập vào mắt toàn là những câu thô bỉ.



Anh nhớ, Lâm Viên Viên là một cô gái dễ thương ngọt ngào lại hay xấu hổ, chẳng lẽ bây giờ Omega ai cũng nóng nảy như vậy sao?

Vậy thì Giản Tùng Ý nóng lên thì còn ra cái dạng gì nữa?

Bách Hoài chậc lưỡi hít hà, định nấu gì ăn để an ủi tâm hồn.

Anh tiện tay bóc một gói mì, đảo qua đảo lại chỉ có duy nhất một bánh mì khô.

Không-có-gia-vị.



Bách Hoài cảm thấy để trà trộn vào trong hệ thống tình báo của quân địch, anh đã hi sinh quá nhiều thứ.

[…]

Thứ hai tuần kế tiếp, Giản Tùng Ý và Bách Hoài một trước một sau cùng xuống xe, cùng đi vào lớp học, quần chúng buôn dưa lê dụi mắt điên cuồng.

Từ Gia Hành mở to hai mắt, lay lay người Giản Tùng Ý, nhéo tay hắn, lại vỗ đùi phành phạch, khó tin nói: ”Mẹ nó, thật ư? Vãi nồi!”

Giản Tùng Ý nhìn bàn dân thiên hạ: ”?”

Người duy nhất biết rõ tình hình thì mặt không đổi sắc, lạnh lùng tiễn cái tay thối đang sờ tới sờ lui trêи người Giản Tùng Ý ra.

”Nội thương.”

Thì ra là như vậy.

Quần chúng bừng tỉnh đại ngộ.

Từ Gia Hành ôm quyền thủ thế: ”Đúng là cao thủ so chiêu, kẻ hèn này xin bội phục.”

Giản Tùng Ý: ”???””Hai

Đầu ngón tay Bách Hoài gõ gõ trán: ”Nơi này của cậu ta, cậu hiểu mà.””HaiGiản Tùng Ý như bừng tỉnh đại ngộ, yêu thương vuốt ve đầu Từ Gia Hành.

Từ Gia Hành:”Hai

Ủa sao mình có cảm giác cái vuốt đầu vừa rồi giống như là bị mạo phạm vậy ta?

Sau khi Giản Tùng Ý đặt ʍôиɠ ngồi xuống liền thấy dãy bên cạnh xếp thêm một bộ bàn ghế.

Từ Gia Hành ném ra sau đầu chuyện mình bị vuốt đầu đầy thương yêu, bắt đầu thao thao bất tuyệt: ”Hôm kia hai người không đi học cho nên không biết đó, lớp chúng ta có thêm một học sinh trao đổi.”

Học sinh trao đổi là nói cách khác của học sinh nghèo, mỗi học kì sẽ được chuyển tới một trường để không phải đóng học phí, từ vùng núi xa xôi được đưa ra thành phố học dự thính.

Nam Ngoại là trường tư, học phí đắt đỏ cũng chưa bao giờ nhận học sinh trao đổi như này, nhưng vì để cho trường có thêm thành tích nên năm nay mới bắt đầu nhận.

Từ Gia Hành nhích lại, đè giọng xuống: ”Nghe nói nha, là nghe nói thôi đó. Bộ giáo ɖu͙ƈ năm nay cho vài học sinh trường ta chuyển qua Hoa Thanh, bên đó cũng chuyển lại cho chúng ta người này này.”

Dương Nhạc cũng xích ʍôиɠ lại gần, đè giọng xuống thật thấp: ”Tôi thấy đổi gì thì đổi, tại sao lại chuyển vào lớp Một của chúng ta? Lớp Năm côn đồ không phải tốt hơn sao?”

Từ Gia Hành ưỡn ngực tự hào nói: ”Có thể là vì biểu hiện của lớp chúng ta rất xuất sắc, rất tử tế dễ gần nên nhà trường mới phân bạn mới vào đó!”

Dương Nhạc thấy vô lí nhưng cũng thuyết phục, ”Vậy không sợ không theo kịp ư? Lỡ đâu đả kϊƈɦ lòng tự tin của người kia thì thế nào?”

Từ Gia Hành ưỡn ngực quá nên không thở nổi, ”Sẽ —không—sao—đâu.”

Giản Tùng Ý bị hơi nóng của hai người phun đầy mặt, ghét bỏ đẩy ra: ”Được rồi, lải nhải đủ rồi. Dương Nhạc thì khá, còn Từ Gia Hành, cậu nghĩ lại thành tích của mình thì lòng tự tin không bị đả kϊƈɦ à?”

Từ Gia Hành: ”… Dù gì lần trước tôi cũng đứng thứ hai chín mà!”

Lớp có ba mươi người.

Giản Tùng Ý bật ngón cái: ”Quá giỏi, tiến bộ thần tốc.”

”Cảm ơn Tùng ca khen ngợi!” Từ Gia Hành được đại thần khen ngợi, sướиɠ đến phổng mũi.

Giản Tùng Ý không đành lòng nhìn thẳng, quay đầu nhìn Bách Hoài, ”Muốn đổi chỗ không? Qua bên dãy kia ngồi đi.”

Bách Hoài cầm ly nước của Giản Tùng Ý rồi đứng lên: ”Không cần.”

Sau đó anh đi tới máy nước nóng lạnh bên cạnh.

Giản Tùng Ý nhìn bóng lưng anh, bĩu môi.



Dương Nhạc rất nhanh bắt được trọng tâm: ”Tùng ca, không phải trước giờ anh chỉ muốn ngồi gần cửa sổ thôi sao? Sao hôm nay lại muốn đổi chỗ?”

”Chậc, không có gì, tôi sợ người nào đó có bóng ma tâm lí.”

”Bóng ma tâm lí gì cơ?”

”Cạch!”

Ly nước được đặt lên bàn Giản Tùng Ý, cản đi sự hiếu kì của Dương Nhạc.

Bách Hoài ngồi xuống chỗ của mình, cúi đầu lật sách: ”Đừng nghe cậu ấy nói bậy.”

Giản Tùng Ý cầm ly nước lên, nhấp một miếng: ”Thôi thôi, tôi biết tôi giỏi nói bậy.”

Từ Gia Hành bĩu bĩu môi nhìn hai người nói chuyện quái gở kia: ”Nè nè, người tới rồi!”

Mọi người đều nhìn về phía cửa, quả nhiên lão Bạch dẫn theo một gương mặt lạ hoắc vào lớp.

Nhìn qua người này giống như là một Beta, dáng dấp khá thanh tú, mặt mũi tạm được. Chỉ là cậu ta quá gầy, không phải gầy gò hữu lực mà là gầy kiểu suy dinh dưỡng, xanh xao vàng vọt.

Lão Bạch hắng giọng một cái: ”Giới thiệu với các trò, đây là học sinh mới của lớp ta. Bạn tên Du Tử Quốc, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”

Có lẽ là vì bạn mới mới nhìn qua đã thấy chênh lệch quá lớn với Bách Hoài chuyển tới lúc trước, hoặc cũng có lẽ mọi người trong lớp biết cậu ta là thể loại học sinh gì, vỗ tay qua loa lấy lệ cho xong.

Học sinh ở cái trường này chẳng cần phải nịnh bợ ai vì bọn họ quá tự cao. Nhất là cái lớp tinh tú như vầy, cậu ấm cô chiêu, nhà mặt phố bố làm to thì đối với chuyện một giống loài khác lạ nhảy vào càng chẳng thấy gì hứng thú.

Mặc dù Bách Hoài rất nhanh được mọi người tiếp nhận, hơn nữa còn được phong thần trong trường là bởi vì anh có thực lực tuyệt đối mạnh mẽ, không thể nghi ngờ, chỉ cần đủ mạnh thì đám người này cũng sẽ cam lòng chịu phục.

Hay loại người giống như Từ Gia Hành, trời sinh EQ cao, IQ thấp chủn nhưng lại sống rất được lòng người, nơi nào cũng được người ta vui vẻ đón nhận.

Nhưng rất rõ ràng, hai loại người ở trêи, Du Tử Quốc không thuộc loại nào cả.

Chẳng qua hình như cậu ta cũng không bởi vì chuyện này mà đặt nặng trong lòng, khéo léo về chỗ của mình rồi lấy sách vở ra.

Dương Nhạc là lớp trưởng, trời sinh tính mấy bà bỉm sữa, thích tự giác gánh vác trách nhiệm đoàn kết bạn bè trong lớp, lấy ra vở ghi chép rồi đưa cho cậu ta.

”Này, hiện tại đây là tiến độ học của lớp chúng ta, cậu mang về photo ra để bắt kịp bài vở.”

Du Tử Quốc được sủng mà kinh sợ, đưa hai tay ra nhận lấy: ”Cảm ơn cậu.”

”Được rồi, không cần phải cảm ơn. Tôi là Dương Nhạc, lớp trưởng, tên thô lỗ ngồi bên cạnh là Từ Gia Hành, lớp phó thể ɖu͙ƈ.”

Vừa nói Dương Nhạc vừa chỉ chỉ ra đằng sau: ”Đây là Giản Tùng Ý, trùm trường, mọi người vẫn hay gọi là Tùng ca. Còn đây là Bách Hoài, biệt hiệu giang hồ là Bách gia, là Nam vương. Hai người bọn họ là bạn từ cấp Hai tới giờ, một người là siêu đẹp trai, một người là siêu học giỏi, cái gì không hiểu thì hỏi bọn họ nha.”

Hai người siêu đẹp trai, siêu học giỏi được giới thiệu kia thì mặt mũi người này lại càng không cảm xúc hơn người còn lại.

”…”

Bách Hoài thì không nói, còn Giản Tùng Ý thì Dương Nhạc quá hiểu rồi, tính khí thiếu gia, kiêu ngạo, có ế cũng không chịu hạ giá, mặt thối tâm thiện.

Cậu rất sợ bạn học mới nghĩ mình không được tôn trọng, vội vàng cười ha hả rồi nói, ”Không sao không sao, hỏi tôi cũng được, dẫu sao tôi cũng đứng thứ hai.’

Du Tử Quốc trịnh trọng gật đầu: ”Ừm, đứng thứ hai, cậu tốt thật đó.”

Đột nhiên được xem là người tốt – Dương Nhạc: …”Hai

Bạn học mới tới này nhìn qua hình như không quá thông minh.

Bạn không quá thông minh kia liếc dãy bên cạnh đang ngồi song song hai vị lão đại một cái.

Cậu ta trầm trồ hâm mộ: ”Hai người đẹp trai quá đi!”

”…”

Ngay lập tức sự không-quá-thông-minh kia được chứng minh.

”Hai anh đẹp này là tình nhân à?”

”?”

”Ông nội tôi là thầy bói nên tôi có học nghề của ông. Cậu trùm trường mặt có nét đào hoa còn cậu Nam vương thì Hồng Loan tinh chiếu mệnh. Hai người mặt mũi cũng rất có tướng phu thê, nếu như ở chung một chỗ thì sớm muộn cũng thành vợ ch…”

Dương Nhạc lo lắng bạn học mới tới tối hôm nay sẽ bị trùm bao bố đánh chết, có lòng tốt ngắt lời: ”Hai người bọn họ là Alpha.”

Ngừng một chút, Dương Nhạc uyển chuyển xem sắc mặt của hai lão đại: ”Hơn nữa quan hệ của bọn họ… Không ổn lắm.”

”Hả? Vậy sao, thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi học nghệ còn chưa tinh. Thế mà tôi tưởng anh ngồi gần cửa sổ là Omega, là tôi nhìn lầm, mọi người ngàn vạn lần đừng tức giận.”

Ngoài miệng thì nói thật xin lỗi, ánh mắt lại lộ liễu không che giấu sự thòm thèm đầy tiếc nuối, nhìn vào chính là hiện lên dòng chữ ”Xứng đôi mà không quen thì quá đáng tiếc rồi.”

”…”

Có ai đó đang muốn đánh người nha…

Tự biết thân phận mình là một Omega, Giản Tùng Ý không cách nào thẳng thắn bác bỏ nên chỉ có thể nhếch môi lên: ”Không sao, tôi không tức giận cũng không trách cậu. Trách tôi có cặp mắt đào hoa quá đẹp, dễ bị người nhìn lầm.”

Bách Hoài cúi đầu không tiếng động mà cười: ”Ừ, không sao, tôi cũng không tức giận.”

╰( ͡° ͜ʖ ͡°)つ──*:・

Chú thích ( ˘ ³˘)

Hồng Loan tinh (红鸾星): Trong tử vi thì Hồng Loan tinh biểu tượng cho sự đào hoa, duyên cưới xin và chuyện tốt. Nếu được Hồng Loan tinh chiếu thì chuyện tình cảm hôn nhân có tiến triển, thường là sắp kết hôn, cuộc sống suôn sẻ thuận lợi, hạnh phúc bền lâu. (Cre: Wiki Trung)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hai A Gặp Nhau Tất Có Một O

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook