Chương 93: Ngoại truyện 2
Lệ Đông Nhẫn
11/07/2024
Sóc nhỏ Giản Tùng Ý đỏ mặt: “Anh… Anh đừng chạm vào đuôi của em.”
Nói xong cái đuôi cụp về phía trước, che lại cơ thể không mặc quần áo.
Thẹn thùng…
Bách Hoài biết rõ còn cố hỏi cho được: “Vì sao lại thế?”
“Thì là… Thì là… Aiz.. Dù sao thì…”
Giản Tùng Ý đỏ mặt, kìm nén hồi lâu cũng không ra được cái gì, đã vậy còn nghẹn quá hóa giận, lông xù tung lên. “Không phải việc của anh! Bảo không được sờ thì cấm sờ! Hỏi nhiều như vậy làm gì? Trong gia đình này, anh là chủ hay em là chủ?!”
“Là em, là em, tôi không nói nữa.”
Bách Hoài cười cười, muốn giở cái đuôi của cậu ra để xem cái chân ngắn cũn.
Rốt cuộc hành vi này còn chưa thực hiện được, con sóc điên kia đã nhe nanh múa vuốt đuổi Bách Hoài đi.
Nhìn bạn trai nhỏ vừa hung hăng vừa hôi sữa đáng yêu nhà mình, Bách Hoài cũng không còn tâm trí làm cẩu nữa, biết đủ mà không bắt nạt cậu nữa.
Anh nâng niu Giản Tùng Ý hết mực trong lòng bàn tay, đi đâu cũng tha cậu theo.
Bách Hoài ngồi xếp bằng trên ghế sa lông đọc sách, Giản Tùng Ý an vị ngồi trên đầu gối anh xem TV.
Bách Hoài chơi game, Giản Tùng Ý nhảy lăn qua lộn lại trên bàn phím.
Bách Hoài nấu cơm, Giản Tùng Ý chễm chệ ngồi trên đầu anh, nắm tóc chỉ huy.
“Này này! Bách Hoài! Đừng có bỏ cái đó vào!”
“Bỏ vào mới ngon.”
“Không ngon!”
“Được rồi…”
“Bách Hoài, bỏ thêm giấm đi!”
“Đây là xì dầu mà.”
“À, vậy anh bỏ nhiều đường vào!”
“Sao lúc nãy em nói em muốn ăn sườn xào chua ngọt?”
Sóc nhỏ ngồi trên đầu Bách Hoài vặn vẹo uốn éo, “Cháo sườn nhạt cũng được.”
“Anh làm sườn xào chua ngọt thôi.”
“Được được… A! Anh cho nhiều chút! Không cần keo kiệt như thế, bỏ hết kí sườn đó vào không được à?!”
Bách Hoài thở dài bất đắc dĩ, “Nhóc con, em nhỏ như thế này gặm một cục thôi là no rồi.” =))))
“…”
Sự thật chứng minh, Giản Tùng Ý đúng là gặm một cục đã thở hổn hển.
Thế nhưng Bách Hoài làm sườn xào chua ngọt ăn ngon miệng lắm, nếu Giản Tùng Ý mà lớn hơn bây giờ, nhất định cậu đã hốc hết cả mâm.
Sóc nhỏ ôm bụng, ngồi bên cạnh chén đĩa, chậc lưỡi.
Trên khuôn mặt trắng mềm dính đầy nước sốt, cái đuôi phất qua phất lại, ánh mắt cực kì tội nghiệp.
Bách Hoài thấy mà xót xa, cẩn thận tách ra một sợi thịt đưa đến bên miệng Giản Tùng Ý. Giản Tùng Ý ngay lập tức vui vẻ đứng dậy, hai tay cầm lấy sợi thịt ăn sạch sẽ.
Ăn xong rồi cậu chép chép miệng, vừa định sờ sờ bụng thì Bách Hoài dùng ngón tay chọc cậu một cái, thế là cậu ngã uỳnh ra đằng sau.
Hai chân chổng vó lên trời, lộ ra làn da nơi bụng nhỏ.
Giản Tùng Ý muốn ngồi dậy thế nhưng bụng đầy thịt căng như hạt mít, lăn thế nào cũng không đứng dậy được, cậu hoảng đến mức hét lên: “Bách Hoài! Bách Hoài! Anh giúp em với!”
Bách Hoài nhìn quả cầu nhỏ kia, khóe môi lại không nén được ý cười.
Đã vậy Bách Hoài cũng không khách sáo, anh vươn ngón trỏ, ấn nhẹ lên cái bụng nhỏ của con sóc tham ăn kia, xoa theo chiều kim đồng hồ.
“Này thì tham ăn này. Lúc lớn kén ăn lắm cơ mà, sao khi nhỏ lại tham ăn thế? Đừng lộn xộn, để anh giúp em tiêu thực.”
Vốn Giản Tùng Ý rất tức giận, cuối cùng lại được ngón tay của Bách Hoài xoa đến thoải mái, vì thế cậu cứ nằm chổng vó ở đó, hưởng thụ mát xa siêu cấp đặc biệt sau khi ăn.
Con sóc không biết lễ độ này hừ một tiếng, không thèm so đo với anh.
Hai người vô cùng hài hòa.
Một lớn một nhỏ cứ làm tổ như vậy trong nhà cả ngày.
Đến tối, Bách Hoài sợ mình ngủ chung với Giản Tùng Ý sẽ vô thức mà đè bẹp cậu, cho nên anh làm một cái ổ nhỏ trên cửa sổ cho cậu. Bách Hoài thả bạn trai mình vào tổ, rồi kéo “chăn” cắt từ áo đắp lên người cậu, dém kĩ càng từ trên xuống dưới.
Không ngờ mới vừa lên giường, quay người lại đã thấy Giản Tùng Ý lén lén lút lút đi trên thành cửa sổ.
Cậu muốn đi xuống chỗ này, bò lên giường, nhưng cửa sổ lồi nhà cậu bây giờ là cao quá sức với cái bản thể bé nhỉ này, cậu không dám nhảy xuống. Giản Tùng Ý cụp tai cúi đầu, hai chân quýnh quáng vào nhau, cái đuôi cũng xẹp xuống, không biết nên làm gì bây giờ.
Giống như làm cảm thấy ánh mắt của Bách Hoài đang nhìn mình, Giản Tiểu Tùng ngẩng đầu lên, chớp mắt.
…
Bách Hoài mềm lòng, ôm cậu lên giường rồi nằm xuống, giấu Giản Tùng Ý vào trong cổ áo, chỉ lộ ra cái đầu bé xíu.
Ngón tay anh xoa xoa đầu cậu, “Ngoan, buổi tối ngủ ở đây, đừng có chạy loạn nữa, nếu không sẽ bị biến thành bánh xốp nướng.”
“Hừ.” Giản Tùng Ý khinh thường hừ một tiếng, hai cái móng vuốt bé tí vươn ra nắm chặt áo anh lại.
Bách Hoài cười, lại xoa xoa cái đầu nhỏ của bạn trai nhà mình.
Đêm hôm đó Bách Hoài không sao ngủ ngon được, cả đêm căng thẳng như dây cung, cứ một lát là phải tỉnh dậy xác nhận Giản Tùng Ý có còn tồn tại hay không.
Mỗi lần nhìn thấy Giản Tùng Ý làm tổ trong áo ngủ, anh mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Nước miếng của nhóc con này bôi hết lên người anh rồi…
[…]
Hiệu suất làm việc của vị tổng tài bá đạo kia rất cao, ngay hôm sau đã chuyển tới một thùng đồ.
Thiết kế của quần áo và vải dệt đều là loại cao cấp nhất.
Giản Tùng Ý đi xem đồ, chọn được một chiếc áo khoác đua mô tô, dùng chân hất hất đưa Bách Hoài.
Không ngờ Bách Hoài thẳng thắn bác bỏ, mặc kệ phản ứng của cậu mà lấy ra một cái áo sơ mi trắng và một chiếc quần yếm cao bồi.
Hồi bé Giản Tùng Ý mặc quần yếm đáng yêu cực kì, thế nhưng sau khi lớn lên cậu muốn theo đuổi hình tượng người đàn ông lạnh lùng cho nên không còn đụng vào nữa.
Bách Hoài cũng không sợ tới ngày Giản Tùng Ý trở lại thành hình người mà đánh chết mình, dù sao bây giờ anh muốn thấy bạn trai mặc quần yếm.
Con sóc kia cảm nhận được ánh mắt của Bách cẩu, cảnh giác lui về phía sau.
Thế mà lại bị anh tóm lại chỉ trong cái chớp mắt.
“Em không mặc!”
“Bách Hoài! Anh dừng tay lại cho em!”
“Ông đây đấm anh đấy!”
“Đợi mấy ngày nữa trở lại bình thường em đánh chết anh!”
“Cái đuôi! Lấy cái đuôi ra cho em!”
“Hừ!”
Tám xăng ti mét(*) không đọ lại một người đàn ông cao một mét tám mươi tám.
*hình thể hiện tại của GTY chỉ có 8cm
Bách Hoài nhìn nhóc con nhà mình mặc sơ mi trắng, quần yếm xanh, trái tim đều sắp nhũn ra tới nơi.
Không kiềm được, anh đặt một nụ hôn lên đầu cậu.
“Ngoan quá đi.”
“Anh bôi nước miếng lên ông đây một lần nữa thử xem!”
Bách Hoài khẽ cười, cầm lấy chìa khóa chuẩn bị ra ngoài.
Giản Tùng Ý bị đặt trên cửa sổ lồi ngay lập tức hoảng hốt: “Bách Hoài! Anh đi đâu đấy! Mang em theo với! Quay lại đây mang em theo với!”
Nói xong cậu mò mẫm thành cửa sổ, cẩn thận trèo xuống.
Bách Hoài vừa quay đầu lại đã sợ hết hồn, vội vàng đỡ lấy con sóc hiếu động kia.
Anh nâng niu bạn trai nhỏ trong lòng bàn tay rồi dỗ dành: “Anh ra ngoài mua cho em hạt thông, em ăn thịt mãi thì làm sao tiêu hóa được.”
“Vậy anh mang em theo với!”
“Anh sợ lạc mất em.”
“Anh bỏ em trong túi áo đi, em không chạy loạn đâu mà!” Giản Tùng Ý gấp đến mức cái đuôi lại xù lên.
Có lẽ sau khi thấy thế giới này cái gì cũng to, cậu vẫn chưa thể nào quen được cho nên không có cảm giác an toàn.
Bách Hoài thấy tự trách bản thân quá, anh cúi đầu hôn bạn trai nhỏ rồi đặt cậu bỏ vào túi áo: “Bỏ em trong túi áo rồi thì em ngoan ngoãn một chút, đừng để người ta phát hiện.”
Giản Tùng Ý nắm lấy vành túi, thò đầu ra, gật gật.
Lúc thấy có người tới, cậu nhanh chóng trốn vào bên trong.
Tới siêu thị, bốn bề thưa thớt người qua lại, ngón tay Bách Hoài chọc chọc đầu sóc nhỏ nhà mình, Giản Tùng Ý he hé lộ đầu ra.
Anh cầm lên một túi hạt thông, “Thương hiệu này được không?’’
Giản Tùng Ý ghét bỏ mà lắc đầu.
“Còn cái này?”
“Không, chắc là không ngon đâu.”
Ánh mắt anh đảo một vòng, chọn túi đắt nhất, “Này được không?”
Giản Tùng Ý 'miễn cưỡng' gật đầu.
Bách Hoài chọn xong hạt thông, lại đi đến khu đồ chơi trẻ em.
Người hướng dẫn siêu thị chưa từng thấy con trai ở tuổi này đến khu vực này bao giờ, thử hỏi anh, “Ngài đến mua cho em gái mình phải không ạ?”
“Không phải.”
“Vậy là…”
“Mua cho bảo bối nhà tôi.”
“…” Hướng dẫn viên sửng sốt một chút, rồi cười nói, “Ngài mới nhiêu đây tuổi thôi mà đã có bảo bối rồi, thật sự là tuổi trẻ tài cao mà. Thật xin lỗi, nhưng ngài có thể cho tôi biết em bé bao nhiêu tuổi rồi không ạ?”
Bách Hoài dùng tay ấn chặt con sóc điên đang muốn bắn ra từ trong túi như một viên đạn, tay còn lại nghịch hộp quà búp bê trên giá, “Tính ra thì năm nay cũng ba tuổi rồi.”
“Vậy ngài có yêu cầu gì không ạ?”
“Chất lượng tốt nhất, vô hại nhất, tủ quần áo nhỏ, móc áo nhỏ, chậu nhỏ, bát nhỏ, đũa nhỏ, giường nhỏ, mua hết bộ sưu tập”
“Vậy còn giá thì sao ạ?”
“Giá cả không thành vấn đề.”
“Vâng ạ.”
Khi trở về nhà vào buổi tối, Bách Hoài đã sắp xếp một căn phòng xinh xắn mềm mại trên cửa sổ, chỗ này còn xịn hơn cả giường trong phim Công chúa và hạt đậu. Anh cực kì hài lòng, cực kì có cảm giác thành tựu.
Giản Tùng Ý nghiến răng tức giận, “Bách Hoài! Sao anh có sở thích biến thái quá vậy?”
Bách Hoài thần sác bình tĩnh, “Em không thấy đáng yêu à?”
“Đáng yêu cái mông!”
“Ngoan, qua đây, thử bộ đồ này đi.”
“Thử cái rắm!”
“Ngoan nào, cười lên, để tôi chụp ảnh cho em.”
“Chụp qq!”
“Đúng rồi, cứ như vậy, cái đuôi vểnh cao lên chút, perfect, chúng ta thay bộ khác đi.”
“Bách Hoài! Đồ khốn nạn nhà anh, anh đang đùa giỡn em đúng không?!”
“Không có, chỉ là thấy em bây giờ đáng yêu như vậy, sau này có lẽ không nhìn thấy nữa cho nên không đành lòng, chụp vài tấm làm kỉ niệm.”
“Kỉ niệm cái rắm! Anh đây là đang lưu lại chứng cứ sỉ nhục em!”
“Anh không có, qua đây anh thơm cái nào.”
“Cút!”
“Cho em một hạt thông này.”
“Cút!”
“Ngày mai mang em đi học cùng tôi.”
“…”
Giản Tùng Ý không hiểu não mình tư duy kiểu gì, cậu rõ ràng nhớ là mình lúc nào cũng phản kháng mà, thế nhưng chẳng biết sao đêm đó lại bị Bách Hoài thay vài bộ quần áo rồi đặt cạnh bình hoa, chụp mấy chục tấm hình.
Nhìn trên màn ảnh là con sóc thân ngắn chân ngắn, Giản Tùng Ý cảm thấy tên tuổi soái ca lạnh lùng cả đời mình đều bị hủy hoại rồi. Nhóc con giận đến mức dùng cái đuôi mà che người lại, cho đến tận lúc đi ngủ cũng không thèm để ý Bách Hoài.
Cũng may Bách cẩu giữ lời hứa, hôm sau đi học thật sự mang cậu theo bằng cách bỏ trong túi áo, đã vậy còn tiện tay viết giấy xin phép nghỉ bệnh cho Giản Tùng Ý. Đến lúc này sóc nhỏ mới tạm tha thứ cho anh.
Bách Hoài cũng biết bạn trai nhà mình là kiểu người không chịu ngồi yên, sợ cậu buồn đến hỏng não, vì vậy nên anh chọn góc khuất nhất cuối lớp, bày ra một chồng sách chắn ở phía trước.
Mọi người đều biết vị đẹp trai này hơi lạnh lùng, hơn nữa xung quanh còn được hầu hạ bởi các công thức hóa học xinh đẹp nên chẳng có ai để ý tới.
Bằng cách này, Bách Hoài đã tạo ra được một thế giới nhỏ cho Giản Tùng Ý rồi thả cậu ra.
Kiến thức năm nhất rất nền tảng, hơn nữa thiên phú của Giản Tùng Ý rất cao cho nên tuy nghỉ hai buổi cậu vẫn có thể theo kịp được.
Bách Hoài nghiêng đầu tính toán theo công thức, Giản Tùng Ý yên vị trong đống sách, một bên nhìn anh cân bằng hóa trị một bên rung đùi đắc ý suy nghĩ, mỗi lần nghĩ ra trước Bách Hoài liền điên cuồng mừng rỡ vẫy đuôi, lỗ tai cũng vui lây mà động đậy.
Nhìn cục lông đáng yêu có cái đuôi to lắc lư trước mặt mình, tâm trí Bách Hoài sao đặt trên Hóa học được, toàn bộ sự chú ý đều va vào bạn trai nhỏ.
Anh cứ nghĩ mãi mà không ra, tại sao Giản Tùng Ý lại có thể làm một Omega đáng yêu như thế, cái gì mà quả cầu Vật lí chứ, bảo bối nhà mình chấp nó đáng yêu một trăm lần luôn.
Lúc Bách Hoài ngẩn người nhìn cái đuôi xù kia, Giản Tùng Ý đã làm xong đề.
Cậu thấy Bách Hoài cầm bút mà cả buổi cũng không nhích được chữ nào, bắt đầu cáu gắt: “Vậy mà còn chưa nghĩ ra! Sao anh đần thế?!”
Giản Tùng Ý nóng tới mức cướp lấy bút của Bách Hoài.
Không ngờ cây bút quá nặng, cậu mới vừa cướp được đã loạng choạng ngã đập mông xuống bàn.
Bách Hoài thiếu chút nữa là đã cười ra tiếng rồi.
Thế nhưng vì hòa thuận gia đình, anh vẫn phải cắn răng, miệng niệm tâm phải tịnh tâm phải tịnh.
Rồi anh tiếp tục nhìn Giản Tùng Ý thở hổn hển bò dậy, hai tay ôm bút gánh lên vai, run run rẩy rẩy bước về phía trước rồi ngoáy mông, bắt đầu viết đáp án.
Viết cái gì thì Bách Hoài không quan tâm, anh chỉ thấy cái mông tròn trịa kia lắc qua lắc lại trước mặt mình, đằng sau còn có một cái đuôi to, quét tới quét lui.
Bách Hoài nhẫn nhịn quá khổ cực, cuối cùng cũng phải giơ tay đè đè cái mông tròn kia xuống.
Sóc điên nhà anh ngay lập tức quay đầu lại, thở phì phì mà trừng mắt.
Vốn cậu muốn xoay người tung cước vào bản mặt kia, thế nhưng bút quá nặng, đè xuống vai nên Giản Tùng Ý chỉ có thể dùng ánh mắt để thị uy.
Bách Hoài bị “uy hiếp” rồi.
Đáng yêu như vậy sao anh chịu được.
Bạn trai mình sao có thể vừa hung hăng vừa thơm sữa thế kia?
Sao mà trước kia đám người ở Nam Ngoại lại thấy em ấy ngầu kiểu trùm trường nhỉ, đúng là mấy người mắt mù hết rồi.
Giản Tùng Ý cảm thấy Bách Hoài cười như mấy thằng bệnh thần kinh, cậu cũng chả thèm quan tâm nữa.
Quay đầu, tiếp tục khiêng bút chổng mông lên làm đề.
Bách Hoài lại tiếp tục thưởng thức cái mông đắt giá kia.
Đợi đến lúc cậu thở hổn hển giải đề xong, Giản Tùng Ý cuối cùng cũng thở ra một hơi, ôm bút, quay người hất cằm, cái chân ngắn tũn duỗi ra, đắc ý nhịp nhịp: “Ông đây lợi hại chứ?”
Đáng yêu chết mất thôi.
“Lợi hại.”
“Thiên phú bậc này anh kém xa em. Vậy nên nhà mình em là trụ cột gia đình cũng không phải chuyện vô lí gì.”
“Đúng, em nói rất đúng.”
“Chỉ số thông minh không đủ thì chăm chỉ học tập đi, đừng suốt ngày chìm đắm trong sắc đẹp của em.”
“Vậy thì hơi khó.”
“Chú tâm học đi!”
“Vâng.”
“Anh còn cười à?! Cấm cười!”
“Không cười mà.”
“Nhìn bảng đi! Cấm anh nhìn em!”
“Vâng, không nhìn em.”
Bách Hoài nín cười, dưới sự giám sát của thầy Giản mà bắt đầu buổi học một cách nghiêm túc.
Kể từ hôm đó, viện y học Thanh Hoa lại thêm một cái truyền thuyết.
Anh đẹp trai mới nhập học kia đầu óc có vấn đề, vừa làm đề vừa cười như ngớ ngẩn, đã vậy vừa cười vừa lẩm bẩm lầu bầu gì đó.
Chỉ có điều Bách Hoài cũng không thèm quan tâm mấy cái này. Mỗi ngày anh đều say đắm con sóc nhỏ nhảy nhót kia, mang cậu đi khắp nơi, cho cậu hạt thông, tắm rửa cho cậu, sấy đuôi cho cậu, thay đồ cho cậu, chụp ảnh đáng yêu các thứ rồi bỏ cục lông xù đó vào cổ áo lúc đi ngủ.
Bất cứ lúc nào Giản Tùng Ý thu mình thành một quả cầu lông, làm tổ trên người anh, vung hai cái tay ngắn kêu “Bách Hoài! Bách Hoài”, anh có thể cảm thấy rằng nhóc con nhà mình xem anh là cả thế giới, tin tưởng anh, ỷ lại anh.
Anh có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Một thời gian dài, vậy mà anh đã quen.
Giản Tùng Ý cũng quen.
Bất tri bất giác hai người đã quên mất chuyện mấy ngày nữa Giản Tùng Ý biến trở lại bình thường.
Vì thế nên vào một buổi sáng ấm trời nắng chiếu chan hòa, Bách Hoài không kịp chuẩn bị mà “được” một Omega sáu mươi lăm kí đè tỉnh.
Anh vừa mở mắt đã thấy nhóc con đáng yêu ngủ ở cổ áo mình đã biến thành hình người.
Hơn nữa còn là một bảo bối thơm mềm trắng trẻo.
Bách Hoài đã bị cấm dục không biết bao nhiêu ngày tháng đột nhiên lạc mất nhịp thở.
Trì hoãn một lúc lâu, anh mới thấp giọng nói, “Bảo bối?”
Giản Tùng Ý mơ mơ màng màng bị đánh thức, mất kiên nhẫn lên tiếng, “Chuyện gì?”
“Em mở mắt ra nhìn xem.”
Giản Tùng Ý hữu khí vô lực mở mắt ra, trì độn nghĩ ba giây rồi miễn cưỡng nói: “A, không phải là biến lại thành người à?”
“Không phải chuyện này…”
“Em buồn ngủ quá, anh đừng có ầm ĩ nữa.”
“Em hãy nghe anh nói…”
“Không phải là không mặc quần áo thôi sao, có phải chuyện mới mẻ gì đâu?!”
“Cũng không phải chuyện này…”
Giản Tùng Ý chau mày.
Bách Hoài không đành lòng nhưng cảm thấy chuyện này cần phải nói, cầm tay cậu hướng đến chỗ xương cụt.
Đáng ghét vãi chưởng!
Nhóc con đang buồn ngủ nào đó sắp nổi giận tới nơi thì đầu ngón tay chạm vào một thứ lông xù kì quái gì đó, ngay tập tức cứng người lại.
“???”
“!!!”
“!!!”
“Bách Hoài! Em nói rồi! Đừng sờ đuôi của em!… A…”
Nói xong cái đuôi cụp về phía trước, che lại cơ thể không mặc quần áo.
Thẹn thùng…
Bách Hoài biết rõ còn cố hỏi cho được: “Vì sao lại thế?”
“Thì là… Thì là… Aiz.. Dù sao thì…”
Giản Tùng Ý đỏ mặt, kìm nén hồi lâu cũng không ra được cái gì, đã vậy còn nghẹn quá hóa giận, lông xù tung lên. “Không phải việc của anh! Bảo không được sờ thì cấm sờ! Hỏi nhiều như vậy làm gì? Trong gia đình này, anh là chủ hay em là chủ?!”
“Là em, là em, tôi không nói nữa.”
Bách Hoài cười cười, muốn giở cái đuôi của cậu ra để xem cái chân ngắn cũn.
Rốt cuộc hành vi này còn chưa thực hiện được, con sóc điên kia đã nhe nanh múa vuốt đuổi Bách Hoài đi.
Nhìn bạn trai nhỏ vừa hung hăng vừa hôi sữa đáng yêu nhà mình, Bách Hoài cũng không còn tâm trí làm cẩu nữa, biết đủ mà không bắt nạt cậu nữa.
Anh nâng niu Giản Tùng Ý hết mực trong lòng bàn tay, đi đâu cũng tha cậu theo.
Bách Hoài ngồi xếp bằng trên ghế sa lông đọc sách, Giản Tùng Ý an vị ngồi trên đầu gối anh xem TV.
Bách Hoài chơi game, Giản Tùng Ý nhảy lăn qua lộn lại trên bàn phím.
Bách Hoài nấu cơm, Giản Tùng Ý chễm chệ ngồi trên đầu anh, nắm tóc chỉ huy.
“Này này! Bách Hoài! Đừng có bỏ cái đó vào!”
“Bỏ vào mới ngon.”
“Không ngon!”
“Được rồi…”
“Bách Hoài, bỏ thêm giấm đi!”
“Đây là xì dầu mà.”
“À, vậy anh bỏ nhiều đường vào!”
“Sao lúc nãy em nói em muốn ăn sườn xào chua ngọt?”
Sóc nhỏ ngồi trên đầu Bách Hoài vặn vẹo uốn éo, “Cháo sườn nhạt cũng được.”
“Anh làm sườn xào chua ngọt thôi.”
“Được được… A! Anh cho nhiều chút! Không cần keo kiệt như thế, bỏ hết kí sườn đó vào không được à?!”
Bách Hoài thở dài bất đắc dĩ, “Nhóc con, em nhỏ như thế này gặm một cục thôi là no rồi.” =))))
“…”
Sự thật chứng minh, Giản Tùng Ý đúng là gặm một cục đã thở hổn hển.
Thế nhưng Bách Hoài làm sườn xào chua ngọt ăn ngon miệng lắm, nếu Giản Tùng Ý mà lớn hơn bây giờ, nhất định cậu đã hốc hết cả mâm.
Sóc nhỏ ôm bụng, ngồi bên cạnh chén đĩa, chậc lưỡi.
Trên khuôn mặt trắng mềm dính đầy nước sốt, cái đuôi phất qua phất lại, ánh mắt cực kì tội nghiệp.
Bách Hoài thấy mà xót xa, cẩn thận tách ra một sợi thịt đưa đến bên miệng Giản Tùng Ý. Giản Tùng Ý ngay lập tức vui vẻ đứng dậy, hai tay cầm lấy sợi thịt ăn sạch sẽ.
Ăn xong rồi cậu chép chép miệng, vừa định sờ sờ bụng thì Bách Hoài dùng ngón tay chọc cậu một cái, thế là cậu ngã uỳnh ra đằng sau.
Hai chân chổng vó lên trời, lộ ra làn da nơi bụng nhỏ.
Giản Tùng Ý muốn ngồi dậy thế nhưng bụng đầy thịt căng như hạt mít, lăn thế nào cũng không đứng dậy được, cậu hoảng đến mức hét lên: “Bách Hoài! Bách Hoài! Anh giúp em với!”
Bách Hoài nhìn quả cầu nhỏ kia, khóe môi lại không nén được ý cười.
Đã vậy Bách Hoài cũng không khách sáo, anh vươn ngón trỏ, ấn nhẹ lên cái bụng nhỏ của con sóc tham ăn kia, xoa theo chiều kim đồng hồ.
“Này thì tham ăn này. Lúc lớn kén ăn lắm cơ mà, sao khi nhỏ lại tham ăn thế? Đừng lộn xộn, để anh giúp em tiêu thực.”
Vốn Giản Tùng Ý rất tức giận, cuối cùng lại được ngón tay của Bách Hoài xoa đến thoải mái, vì thế cậu cứ nằm chổng vó ở đó, hưởng thụ mát xa siêu cấp đặc biệt sau khi ăn.
Con sóc không biết lễ độ này hừ một tiếng, không thèm so đo với anh.
Hai người vô cùng hài hòa.
Một lớn một nhỏ cứ làm tổ như vậy trong nhà cả ngày.
Đến tối, Bách Hoài sợ mình ngủ chung với Giản Tùng Ý sẽ vô thức mà đè bẹp cậu, cho nên anh làm một cái ổ nhỏ trên cửa sổ cho cậu. Bách Hoài thả bạn trai mình vào tổ, rồi kéo “chăn” cắt từ áo đắp lên người cậu, dém kĩ càng từ trên xuống dưới.
Không ngờ mới vừa lên giường, quay người lại đã thấy Giản Tùng Ý lén lén lút lút đi trên thành cửa sổ.
Cậu muốn đi xuống chỗ này, bò lên giường, nhưng cửa sổ lồi nhà cậu bây giờ là cao quá sức với cái bản thể bé nhỉ này, cậu không dám nhảy xuống. Giản Tùng Ý cụp tai cúi đầu, hai chân quýnh quáng vào nhau, cái đuôi cũng xẹp xuống, không biết nên làm gì bây giờ.
Giống như làm cảm thấy ánh mắt của Bách Hoài đang nhìn mình, Giản Tiểu Tùng ngẩng đầu lên, chớp mắt.
…
Bách Hoài mềm lòng, ôm cậu lên giường rồi nằm xuống, giấu Giản Tùng Ý vào trong cổ áo, chỉ lộ ra cái đầu bé xíu.
Ngón tay anh xoa xoa đầu cậu, “Ngoan, buổi tối ngủ ở đây, đừng có chạy loạn nữa, nếu không sẽ bị biến thành bánh xốp nướng.”
“Hừ.” Giản Tùng Ý khinh thường hừ một tiếng, hai cái móng vuốt bé tí vươn ra nắm chặt áo anh lại.
Bách Hoài cười, lại xoa xoa cái đầu nhỏ của bạn trai nhà mình.
Đêm hôm đó Bách Hoài không sao ngủ ngon được, cả đêm căng thẳng như dây cung, cứ một lát là phải tỉnh dậy xác nhận Giản Tùng Ý có còn tồn tại hay không.
Mỗi lần nhìn thấy Giản Tùng Ý làm tổ trong áo ngủ, anh mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Nước miếng của nhóc con này bôi hết lên người anh rồi…
[…]
Hiệu suất làm việc của vị tổng tài bá đạo kia rất cao, ngay hôm sau đã chuyển tới một thùng đồ.
Thiết kế của quần áo và vải dệt đều là loại cao cấp nhất.
Giản Tùng Ý đi xem đồ, chọn được một chiếc áo khoác đua mô tô, dùng chân hất hất đưa Bách Hoài.
Không ngờ Bách Hoài thẳng thắn bác bỏ, mặc kệ phản ứng của cậu mà lấy ra một cái áo sơ mi trắng và một chiếc quần yếm cao bồi.
Hồi bé Giản Tùng Ý mặc quần yếm đáng yêu cực kì, thế nhưng sau khi lớn lên cậu muốn theo đuổi hình tượng người đàn ông lạnh lùng cho nên không còn đụng vào nữa.
Bách Hoài cũng không sợ tới ngày Giản Tùng Ý trở lại thành hình người mà đánh chết mình, dù sao bây giờ anh muốn thấy bạn trai mặc quần yếm.
Con sóc kia cảm nhận được ánh mắt của Bách cẩu, cảnh giác lui về phía sau.
Thế mà lại bị anh tóm lại chỉ trong cái chớp mắt.
“Em không mặc!”
“Bách Hoài! Anh dừng tay lại cho em!”
“Ông đây đấm anh đấy!”
“Đợi mấy ngày nữa trở lại bình thường em đánh chết anh!”
“Cái đuôi! Lấy cái đuôi ra cho em!”
“Hừ!”
Tám xăng ti mét(*) không đọ lại một người đàn ông cao một mét tám mươi tám.
*hình thể hiện tại của GTY chỉ có 8cm
Bách Hoài nhìn nhóc con nhà mình mặc sơ mi trắng, quần yếm xanh, trái tim đều sắp nhũn ra tới nơi.
Không kiềm được, anh đặt một nụ hôn lên đầu cậu.
“Ngoan quá đi.”
“Anh bôi nước miếng lên ông đây một lần nữa thử xem!”
Bách Hoài khẽ cười, cầm lấy chìa khóa chuẩn bị ra ngoài.
Giản Tùng Ý bị đặt trên cửa sổ lồi ngay lập tức hoảng hốt: “Bách Hoài! Anh đi đâu đấy! Mang em theo với! Quay lại đây mang em theo với!”
Nói xong cậu mò mẫm thành cửa sổ, cẩn thận trèo xuống.
Bách Hoài vừa quay đầu lại đã sợ hết hồn, vội vàng đỡ lấy con sóc hiếu động kia.
Anh nâng niu bạn trai nhỏ trong lòng bàn tay rồi dỗ dành: “Anh ra ngoài mua cho em hạt thông, em ăn thịt mãi thì làm sao tiêu hóa được.”
“Vậy anh mang em theo với!”
“Anh sợ lạc mất em.”
“Anh bỏ em trong túi áo đi, em không chạy loạn đâu mà!” Giản Tùng Ý gấp đến mức cái đuôi lại xù lên.
Có lẽ sau khi thấy thế giới này cái gì cũng to, cậu vẫn chưa thể nào quen được cho nên không có cảm giác an toàn.
Bách Hoài thấy tự trách bản thân quá, anh cúi đầu hôn bạn trai nhỏ rồi đặt cậu bỏ vào túi áo: “Bỏ em trong túi áo rồi thì em ngoan ngoãn một chút, đừng để người ta phát hiện.”
Giản Tùng Ý nắm lấy vành túi, thò đầu ra, gật gật.
Lúc thấy có người tới, cậu nhanh chóng trốn vào bên trong.
Tới siêu thị, bốn bề thưa thớt người qua lại, ngón tay Bách Hoài chọc chọc đầu sóc nhỏ nhà mình, Giản Tùng Ý he hé lộ đầu ra.
Anh cầm lên một túi hạt thông, “Thương hiệu này được không?’’
Giản Tùng Ý ghét bỏ mà lắc đầu.
“Còn cái này?”
“Không, chắc là không ngon đâu.”
Ánh mắt anh đảo một vòng, chọn túi đắt nhất, “Này được không?”
Giản Tùng Ý 'miễn cưỡng' gật đầu.
Bách Hoài chọn xong hạt thông, lại đi đến khu đồ chơi trẻ em.
Người hướng dẫn siêu thị chưa từng thấy con trai ở tuổi này đến khu vực này bao giờ, thử hỏi anh, “Ngài đến mua cho em gái mình phải không ạ?”
“Không phải.”
“Vậy là…”
“Mua cho bảo bối nhà tôi.”
“…” Hướng dẫn viên sửng sốt một chút, rồi cười nói, “Ngài mới nhiêu đây tuổi thôi mà đã có bảo bối rồi, thật sự là tuổi trẻ tài cao mà. Thật xin lỗi, nhưng ngài có thể cho tôi biết em bé bao nhiêu tuổi rồi không ạ?”
Bách Hoài dùng tay ấn chặt con sóc điên đang muốn bắn ra từ trong túi như một viên đạn, tay còn lại nghịch hộp quà búp bê trên giá, “Tính ra thì năm nay cũng ba tuổi rồi.”
“Vậy ngài có yêu cầu gì không ạ?”
“Chất lượng tốt nhất, vô hại nhất, tủ quần áo nhỏ, móc áo nhỏ, chậu nhỏ, bát nhỏ, đũa nhỏ, giường nhỏ, mua hết bộ sưu tập”
“Vậy còn giá thì sao ạ?”
“Giá cả không thành vấn đề.”
“Vâng ạ.”
Khi trở về nhà vào buổi tối, Bách Hoài đã sắp xếp một căn phòng xinh xắn mềm mại trên cửa sổ, chỗ này còn xịn hơn cả giường trong phim Công chúa và hạt đậu. Anh cực kì hài lòng, cực kì có cảm giác thành tựu.
Giản Tùng Ý nghiến răng tức giận, “Bách Hoài! Sao anh có sở thích biến thái quá vậy?”
Bách Hoài thần sác bình tĩnh, “Em không thấy đáng yêu à?”
“Đáng yêu cái mông!”
“Ngoan, qua đây, thử bộ đồ này đi.”
“Thử cái rắm!”
“Ngoan nào, cười lên, để tôi chụp ảnh cho em.”
“Chụp qq!”
“Đúng rồi, cứ như vậy, cái đuôi vểnh cao lên chút, perfect, chúng ta thay bộ khác đi.”
“Bách Hoài! Đồ khốn nạn nhà anh, anh đang đùa giỡn em đúng không?!”
“Không có, chỉ là thấy em bây giờ đáng yêu như vậy, sau này có lẽ không nhìn thấy nữa cho nên không đành lòng, chụp vài tấm làm kỉ niệm.”
“Kỉ niệm cái rắm! Anh đây là đang lưu lại chứng cứ sỉ nhục em!”
“Anh không có, qua đây anh thơm cái nào.”
“Cút!”
“Cho em một hạt thông này.”
“Cút!”
“Ngày mai mang em đi học cùng tôi.”
“…”
Giản Tùng Ý không hiểu não mình tư duy kiểu gì, cậu rõ ràng nhớ là mình lúc nào cũng phản kháng mà, thế nhưng chẳng biết sao đêm đó lại bị Bách Hoài thay vài bộ quần áo rồi đặt cạnh bình hoa, chụp mấy chục tấm hình.
Nhìn trên màn ảnh là con sóc thân ngắn chân ngắn, Giản Tùng Ý cảm thấy tên tuổi soái ca lạnh lùng cả đời mình đều bị hủy hoại rồi. Nhóc con giận đến mức dùng cái đuôi mà che người lại, cho đến tận lúc đi ngủ cũng không thèm để ý Bách Hoài.
Cũng may Bách cẩu giữ lời hứa, hôm sau đi học thật sự mang cậu theo bằng cách bỏ trong túi áo, đã vậy còn tiện tay viết giấy xin phép nghỉ bệnh cho Giản Tùng Ý. Đến lúc này sóc nhỏ mới tạm tha thứ cho anh.
Bách Hoài cũng biết bạn trai nhà mình là kiểu người không chịu ngồi yên, sợ cậu buồn đến hỏng não, vì vậy nên anh chọn góc khuất nhất cuối lớp, bày ra một chồng sách chắn ở phía trước.
Mọi người đều biết vị đẹp trai này hơi lạnh lùng, hơn nữa xung quanh còn được hầu hạ bởi các công thức hóa học xinh đẹp nên chẳng có ai để ý tới.
Bằng cách này, Bách Hoài đã tạo ra được một thế giới nhỏ cho Giản Tùng Ý rồi thả cậu ra.
Kiến thức năm nhất rất nền tảng, hơn nữa thiên phú của Giản Tùng Ý rất cao cho nên tuy nghỉ hai buổi cậu vẫn có thể theo kịp được.
Bách Hoài nghiêng đầu tính toán theo công thức, Giản Tùng Ý yên vị trong đống sách, một bên nhìn anh cân bằng hóa trị một bên rung đùi đắc ý suy nghĩ, mỗi lần nghĩ ra trước Bách Hoài liền điên cuồng mừng rỡ vẫy đuôi, lỗ tai cũng vui lây mà động đậy.
Nhìn cục lông đáng yêu có cái đuôi to lắc lư trước mặt mình, tâm trí Bách Hoài sao đặt trên Hóa học được, toàn bộ sự chú ý đều va vào bạn trai nhỏ.
Anh cứ nghĩ mãi mà không ra, tại sao Giản Tùng Ý lại có thể làm một Omega đáng yêu như thế, cái gì mà quả cầu Vật lí chứ, bảo bối nhà mình chấp nó đáng yêu một trăm lần luôn.
Lúc Bách Hoài ngẩn người nhìn cái đuôi xù kia, Giản Tùng Ý đã làm xong đề.
Cậu thấy Bách Hoài cầm bút mà cả buổi cũng không nhích được chữ nào, bắt đầu cáu gắt: “Vậy mà còn chưa nghĩ ra! Sao anh đần thế?!”
Giản Tùng Ý nóng tới mức cướp lấy bút của Bách Hoài.
Không ngờ cây bút quá nặng, cậu mới vừa cướp được đã loạng choạng ngã đập mông xuống bàn.
Bách Hoài thiếu chút nữa là đã cười ra tiếng rồi.
Thế nhưng vì hòa thuận gia đình, anh vẫn phải cắn răng, miệng niệm tâm phải tịnh tâm phải tịnh.
Rồi anh tiếp tục nhìn Giản Tùng Ý thở hổn hển bò dậy, hai tay ôm bút gánh lên vai, run run rẩy rẩy bước về phía trước rồi ngoáy mông, bắt đầu viết đáp án.
Viết cái gì thì Bách Hoài không quan tâm, anh chỉ thấy cái mông tròn trịa kia lắc qua lắc lại trước mặt mình, đằng sau còn có một cái đuôi to, quét tới quét lui.
Bách Hoài nhẫn nhịn quá khổ cực, cuối cùng cũng phải giơ tay đè đè cái mông tròn kia xuống.
Sóc điên nhà anh ngay lập tức quay đầu lại, thở phì phì mà trừng mắt.
Vốn cậu muốn xoay người tung cước vào bản mặt kia, thế nhưng bút quá nặng, đè xuống vai nên Giản Tùng Ý chỉ có thể dùng ánh mắt để thị uy.
Bách Hoài bị “uy hiếp” rồi.
Đáng yêu như vậy sao anh chịu được.
Bạn trai mình sao có thể vừa hung hăng vừa thơm sữa thế kia?
Sao mà trước kia đám người ở Nam Ngoại lại thấy em ấy ngầu kiểu trùm trường nhỉ, đúng là mấy người mắt mù hết rồi.
Giản Tùng Ý cảm thấy Bách Hoài cười như mấy thằng bệnh thần kinh, cậu cũng chả thèm quan tâm nữa.
Quay đầu, tiếp tục khiêng bút chổng mông lên làm đề.
Bách Hoài lại tiếp tục thưởng thức cái mông đắt giá kia.
Đợi đến lúc cậu thở hổn hển giải đề xong, Giản Tùng Ý cuối cùng cũng thở ra một hơi, ôm bút, quay người hất cằm, cái chân ngắn tũn duỗi ra, đắc ý nhịp nhịp: “Ông đây lợi hại chứ?”
Đáng yêu chết mất thôi.
“Lợi hại.”
“Thiên phú bậc này anh kém xa em. Vậy nên nhà mình em là trụ cột gia đình cũng không phải chuyện vô lí gì.”
“Đúng, em nói rất đúng.”
“Chỉ số thông minh không đủ thì chăm chỉ học tập đi, đừng suốt ngày chìm đắm trong sắc đẹp của em.”
“Vậy thì hơi khó.”
“Chú tâm học đi!”
“Vâng.”
“Anh còn cười à?! Cấm cười!”
“Không cười mà.”
“Nhìn bảng đi! Cấm anh nhìn em!”
“Vâng, không nhìn em.”
Bách Hoài nín cười, dưới sự giám sát của thầy Giản mà bắt đầu buổi học một cách nghiêm túc.
Kể từ hôm đó, viện y học Thanh Hoa lại thêm một cái truyền thuyết.
Anh đẹp trai mới nhập học kia đầu óc có vấn đề, vừa làm đề vừa cười như ngớ ngẩn, đã vậy vừa cười vừa lẩm bẩm lầu bầu gì đó.
Chỉ có điều Bách Hoài cũng không thèm quan tâm mấy cái này. Mỗi ngày anh đều say đắm con sóc nhỏ nhảy nhót kia, mang cậu đi khắp nơi, cho cậu hạt thông, tắm rửa cho cậu, sấy đuôi cho cậu, thay đồ cho cậu, chụp ảnh đáng yêu các thứ rồi bỏ cục lông xù đó vào cổ áo lúc đi ngủ.
Bất cứ lúc nào Giản Tùng Ý thu mình thành một quả cầu lông, làm tổ trên người anh, vung hai cái tay ngắn kêu “Bách Hoài! Bách Hoài”, anh có thể cảm thấy rằng nhóc con nhà mình xem anh là cả thế giới, tin tưởng anh, ỷ lại anh.
Anh có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Một thời gian dài, vậy mà anh đã quen.
Giản Tùng Ý cũng quen.
Bất tri bất giác hai người đã quên mất chuyện mấy ngày nữa Giản Tùng Ý biến trở lại bình thường.
Vì thế nên vào một buổi sáng ấm trời nắng chiếu chan hòa, Bách Hoài không kịp chuẩn bị mà “được” một Omega sáu mươi lăm kí đè tỉnh.
Anh vừa mở mắt đã thấy nhóc con đáng yêu ngủ ở cổ áo mình đã biến thành hình người.
Hơn nữa còn là một bảo bối thơm mềm trắng trẻo.
Bách Hoài đã bị cấm dục không biết bao nhiêu ngày tháng đột nhiên lạc mất nhịp thở.
Trì hoãn một lúc lâu, anh mới thấp giọng nói, “Bảo bối?”
Giản Tùng Ý mơ mơ màng màng bị đánh thức, mất kiên nhẫn lên tiếng, “Chuyện gì?”
“Em mở mắt ra nhìn xem.”
Giản Tùng Ý hữu khí vô lực mở mắt ra, trì độn nghĩ ba giây rồi miễn cưỡng nói: “A, không phải là biến lại thành người à?”
“Không phải chuyện này…”
“Em buồn ngủ quá, anh đừng có ầm ĩ nữa.”
“Em hãy nghe anh nói…”
“Không phải là không mặc quần áo thôi sao, có phải chuyện mới mẻ gì đâu?!”
“Cũng không phải chuyện này…”
Giản Tùng Ý chau mày.
Bách Hoài không đành lòng nhưng cảm thấy chuyện này cần phải nói, cầm tay cậu hướng đến chỗ xương cụt.
Đáng ghét vãi chưởng!
Nhóc con đang buồn ngủ nào đó sắp nổi giận tới nơi thì đầu ngón tay chạm vào một thứ lông xù kì quái gì đó, ngay tập tức cứng người lại.
“???”
“!!!”
“!!!”
“Bách Hoài! Em nói rồi! Đừng sờ đuôi của em!… A…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.