Chương 12: chương 12
Quỳnh Dao
16/10/2013
Một ngày hỗn loạn đã đến.
Vũ Thường trong chiếc áo cưới trắng toát, đầu đội lúp trông như con búp bê trong tủ kính. Gian phòng đầy người. Bà dì, bà thím, cô, bác, chị em họ, hầu như bao nhiêu họ hàng quyến thuộc, đàn bà con gái đều đổ dồn hết vào phòng nàng. Tiếng cười nói, tiếng gọi nhau ơi ới. Gian phòng nóng bức và đầy mùi nước hoa, phấp sáp. Đầu Vũ Thường muốn vỡ tung ra. Mộ Phong cũng mặc áo kiểu tây phương trắng phết gót đứng bên cạnh.
- Vũ Thường, cô dâu phải trang điểm nhiều một tí. Mang lông mi giả lên trông mới được. Vả lại phòng tiếp tân rộng lắm, bồ mà không trang điểm lộng lẫy quan khách họ nhìn không ra bồ à.
Vũ Thường miễn cưỡng trả lời:
- Nếu phải mang lông mi giả vào để người ta chỉ nhìn thấy đôi mắt không thì thà không trang điểm còn hơn.
Bà Dương đứng cạnh trách nhẹ:
- Sao vậy con? Đã có thợ chuyên môn đến trang điểm cho con cả hai tiếng đồng hồ, thế mà con lại rửa bỏ hết để người ta giận bỏ đi. Cứ nhất định trang điểm đơn sơ thế này coi gì được.
Mộ Phong xoay quanh phòng kiếm cây kéo:
- Thế này nhé, để tôi cắt ngắn bớt đôi mi này cho Vũ Thường nhé.
- Vũ Thường.
Một bà dì mang kim chỉ tới:
- Vũ Thường đứng yên để dì khâu hẹp áo lại coi.
Bà Dương nói như giải thích:
- Lúc đặt áo nó hãy còn mập mạp, rồi hết chuyện này đến chuyện nọ làm con nhỏ gầy nhom.
- May vào một tí là xong ngay. Nào Vũ Thường, đứng yên đi con, nhỡ ra kim đâm phải bây giờ.
- Vũ Thường nghiêng đầu qua bên này xem. Sao không chịu kẹp, mép khăn bên này bung ra rồi.
- Vũ Thường, tôi thấy má bên mặt cô phải đánh phấn lại. Đứng yên nhé, tôi đánh lại cho.
- Vũ Thường, lông mi xong rồi này, bồ dán lên đi!
- Vũ Thường, nhớ thay hai ba lần áo nhé, tôi đã để đủ trong xách tay, mà cái này giao cho cô phù dâu chứ. Cô Phong ơi, cô Phong!
- Vũ Thường, có đứng yên dùm tôi một chút được không?
- Vũ Thường, găng tay đâu? Tại sao không mang vào?
- Còn nhẫn? Cô Phong ơi, cô giữ chiếc nhẫn này. Khi cử hành hôn lễ, cô là người đưa nhẫn đấy nhé!
- Trời ơi! Bó hoa của cô dâu sắp héo đến nơi rồi, ai đó làm ơn cho nó uống một chút nước.
- Vũ Thường, thêm tí nước hoa nhé? Cô dâu phải thơm tho mới được. Trên thân áo sau này, đầu nữa.
- Vũ Thường, cô nhớ là khi chàng rể vén mạng che mặt lên, cô dâu phải cười cho thật tươi đấy nhé.
- Vũ Thường
- Vũ Thường
- Vũ Thường
Trước mắt Vũ Thường là những tà áo phất phới hỗn độn, bên tai là những tiếng kêu, tiếng gọi. Nhức mắt điếc tai! Nàng đứng thẳng lưng nghe chừng muốn ngộp thở. Cửa mở, Âu Thế Hạo thò đầu vào, mồ hôi lấm tấm trên mặt:
- Các cô nhanh lên đi, sắp tới giờ rồi. Cha tôi ở nhà hàng Trung Thái gọi đến bảo khách họ đến khá đông rồi, xe rước dâu cũng sắp đến rồi đấy.
Bà Dương thét:
- Nhanh lên, nhanh lên chứ. Vũ Thường ôm bó hoa đi. Còn ông thợ chụp ảnh đâu rồi? Chụp vài tấm trong phòng này đi! Mọi người đến đây sắp hàng ngay ngắn. Vũ Thường đứng giữa, Thế Hạo cũng đến đây!
Đám bạn bè quyến thuộc chen nhau đến, tiếng cười nói ồn ào như không bao giờ dứt.
Ánh đèn flash chớp không ngừng. Bà Dương kề tai Vũ Thường nói nhỏ:
- Cha con thuê họ đến để sau này con có thể nhìn lại hôn lễ của con.
Âu Thế Hạo lên tiếng:
- Nghe nói mấy ông làm phóng sự cho đài truyền hình cũng có đến quay phim.
Một người thêm vào:
- Vâng, đám cưới của hai họ Âu - Dương là cả một tin tức sốt dẻo. Con của một luật sư tên tuổi thành hôn với con một đại kỹ nghệ gia, môn đăng hộ đối thế này thì làm sao các nhà báo bỏ qua cho được.
- Có mấy ông ký giả đến nữa sao?
- Có chứ sao không!
Tâm hồn Vũ Thường bay bổng đâu đâu. Có ký giả các báo đến, như vậy phải chăng cũng có cả Mộ Hòa? Tin tức rồi sẽ được đưa lên báo, kể cả báo Mộ Hòa cộng tác? Du Mộ Hòa! Hôm nay chàng có đến nhà hàng Trung Thái không? Chắc chàng không đến đâu, vì buổi tối chàng còn phải đến sở. Nhưng chàng đến hay không có liên hệ gì đến ta đâu? Bây giờ ta không còn là Vũ Thường nữa, ta đã là người của gia đình họ Âu. Tại sao ta lấy Thế Triệt? Ngay lúc hôn lễ đang tiến hành, Vũ Thường hãy còn thắc mắc.
Những chiếc thiệp hồng gửi đi, những món quà cưới từ khắp nơi gửi lại. Khi ngôi nhà mới trang bị tiện nghi hoàn tất, Âu Thế Triệt đưa Vũ Thường đến thăm căn phòng có chiếc giường đôi xa lạ, nàng mới ý thức được rằng việc lấy chồng không còn là trò đùa nữa mà là một sự thật. Một sự thật khiến Vũ Thường phải lo âu. Nhưng nhìn sự vui vẻ của mọi người chung quanh, nghe những tiếng cười đùa, những lời chúc tụng, rồi Vũ Thường bận rộn với bao nhiêu việc sắm sửa, chọn lựa cho căn nhà mới và đồ đoàn của cô dâu.
Công việc quay cuồng, Vũ Thường chưa kịp rảnh trí thì Tú Chi mang vào một chiếc hộp to:
- Dạ có quà ạ.
Lúc đó Thế Triệt đang đứng bên cạnh, chàng lướt tới tranh lấy:
- Chiếc hộp đẹp quá, không hiểu món gì đây.
Chiếc hộp đẹp thật, màu hồng nhạt thanh nhã, Vũ Thường thờ ơ, quà cáp đối với nàng chẳng có một thú vị nào cả. Nhưng mảnh thiếp trên hộp đề Du Mộ Hòa tặng làm Vũ Thường phải tranh lấy mở ra xem. Bên trong là một bức tranh sơn dầu. Màu xanh của biển, màu nhạt của bầu trời bao la chỉ có độc một con Hải Âu bay lượn, dưới bức tranh không phụ đề cũng không chữ ký. Vũ Thường ngỡ ngàng, là sinh viên ban Mỹ Thuật dĩ nhiên nàng hiểu từ ý tranh cho đến nét vẽ, không hiểu anh chàng đã tìm ra được bức tranh này ở đâu. Nhưng tại sao Mộ Hòa lại tặng cho nàng chú Hải Âu cô độc này? Không lẽ Hòa cũng hiểu hôn nhân của nàng chỉ là một khoảng trống cô đơn? Cầm bức tranh trong tay Vũ Thường đứng bất động, trong khi Thế Triệt đứng cạnh hết lời suýt soa:
- Tuyệt quá, nhà mới chúng ta còn thiếu một bức tranh đẹp, để anh mang đến đằng ấy treo nhé!
Và đúng như lời Triệt nói, Triệt đã mang bức tranh treo trong phòng ngủ của hai người và ngay trong buổi tối hôm ấy, bà Dương lần đầu tiên thẳng thắng trình bày với con:
- Vũ Thường, việc hôn nhân không phải là việc đùa, con sắp làm vợ, con sẽ trở thành nữ chủ nhân của một gia đình mới, một người phụ tá đắc lực cho chồng, con không có quyền đùa cợt nữa. Thế Triệt là một đứa con trai hiền lành nhưng có tương lai, con đừng làm nó buồn. Từ đây con phải sống với nó đến suốt đời, ráng giúp chồng để tạo một gia đình hạnh phúc riêng cho hai con. Vũ Thường, đừng nghĩ đến Mộ Hòa mà phải hết lòng với Thế Triệt con nhé.
Tối hôm ấy, Vũ Thường thấy lời mẹ khuyên rất đúng. Hãy yêu Thế Triệt, hãy cố gắng trở thành một người vợ hiền. Quên Mộ Hòa đi! Như kẻ vừa mới thức giấc sau cơn mê dài, Vũ Thường cố làm hết công việc cần thiết của một người vợ. Nhân lúc Thế Triệt không có nhà, Vũ Thường đã hạ bức họa hải âu cô đơn xuống, và thay vào đấy một bức họa tĩnh vật của mình. Khi Thế Triệt trở về hỏi, Vũ Thường điềm tĩnh đáp:
- Phòng ngủ của mình phải treo tranh của em mới phải chứ, anh đừng quên em đã học mấy năm hội họa nhé.
Thế Triệt cười và hôn nhẹ Vũ Thường, chàng không thắc mắc gì thêm cả. Đúng như mẹ nói, Thế Triệt là người quân tử, đúng ra nàng phải yêu chàng thật nhiều.
Nhưng bây giờ, ngay giữa lúc lễ cưới sắp cử hành, tại sao nàng lại nhớ đến Mộ Hòa?
Chỉ một câu nói vô tình là nàng nghĩ ngay đến người ta thì thật phiền. Dù sao mình cũng sắp là vợ của Thế Triệt rồi. Đứng ngắm mình trong kính, chiếc áo cưới lộng lẫy, đôi mắt mơ màng. Ta đấy sao? Vũ Thường đấy chăng? Và đột nhiên nàng ý thức đến điều sắp sửa thuộc về một người khác chứ không còn là của riêng mình nữa.
Một tràng pháo nổ, những tư tưởng lang thang phải vụt chạy biến đi. Gian phòng ngập đầy tiếng người, lời chúc tụng, tiếng cười nói. Giữa tiếng ồn ào đó có người nói to:
- Xe rước dâu đã đến.
- Chàng rể tới rồi, tránh ra! Tránh đường cho nhà trai vào!
Pháo nổ tưng bừng, tiếng người bị những tiếng nổ dòn át hẳn. Người trong nhà đổ xô ra cửa, đèn rực sáng, mà mấy cái flash vẫn chớp lia lịa. Hình như mọi người đã quên mất Vũ Thường. Cửa cổng mở rộng, đám đông tránh sang bên, Thế Triệt gương mặt tươi cười bước về phía Vũ Thường. Tiếng người lại ồn lên, lời xì xào, ngợi khen, cười đùa cho đến lúc chàng rể đưa tay ra nắm lấy tay cô dâu.
Tiếng pháo vẫn nổ. Vũ Thường bỏ mạng che mặt xuống, sóng đôi Thế Triệt bước ra khỏi nhà. Đôi tai Thường lùng bùng, nàng bước như kẻ mộng du. Đi giữa Triệt với Mộ Phong, giữa ánh mắt tò mò của hàng xóm và khách đến dự, Vũ Thường bước lên xe hoa.
Đoàn xe bắt đâu lăn bánh về phía nhà hàng Trung Thái, Vũ Thường vẫn cúi đầu nhìn xuống bó hoa trên tay, có tiếng Thế Triệt bên tai:
- Chúng ta đặt đến cả trăm bàn. Có thể nói đây là đám cưới long trọng nhất trong những năm gần đây.
- Một trăm bàn cơ à?
Mộ Phong kêu lên, quay sang nhìn Hạo:
- Thế thì tí nữa hầu rượu cũng mệt!
Tiếng pháo nổ rải rác theo đoàn xe hoa, người đi đường tò mò đứng lại ngắm. Sau cùng rồi cũng đến nơi. Những tràng pháo đại lại được dịp thi đua nổ. Vũ Thường vừa được dìu xuống xe hoa là đám ký giả đổ xô đến, những ánh đèn lại được dịp chớp nhanh. Trong đám này có Mộ Hòa không nhỉ? Chắc chắn là không có rồi, vì có bao giờ chàng lại đi nhặt những tin tầm phào đâu?
Bước vào phòng tạm nghỉ của cô dâu. Nóng quá! Vũ Thường thở không muốn ra hơi. Mộ Phong mang đến cho nàng một chiếc khăn tay nhỏ để thấm mồ hôi. Mộ Phong lại thoa nhẹ những phần phấn vừa bị mồ hôi làm nhạt đi. Vũ Thường kề tai Mộ Phong bảo:
- Bao giờ làm lễ cưới mày nhớ đừng chọn mùa hè nhé!
Mộ Phong cười đưa mắt tìm Thế Hạo. Hạo đang đứng giữa đám đông không biết đang phân bua điều gì. Qua khung kính phòng cô dâu, bên ngoài đầy ngập bóng người.
Tiệc cưới to quá. Mộ Phong cảm thấy may mắn khi không đem lễ hỏi của mình nhập chung một lượt với lễ cưới của Vũ Thường. Tất cả vẻ nhộn nhịp ngày hôm nay đều là do một tay ông Dương Thừa Võ xếp đặt. Thảo nào Thế Hạo chẳng từng bảo:
- Chúng ta không cần phải dựa hơi kẻ khác. Vâng, lễ cưới hay lễ hỏi gì cũng thế, việc tổ chức linh đình hay không chẳng phải là chuyện quan trọng, việc quan trọng là kẻ trong cuộc như thế nào.
Lễ cưới chưa cử hành mà đã có không biết bao nhiêu người bước đến chúc mừng cô dâu, chú rể. Thế Triệt cười luôn miệng, nói không hở môi. Ông bà Dương cũng như ông bà họ Âu tiếp khách không xuể. Luật sư Âu Thanh vân người cao lớn, lúc nào cũng cười, cũng nói thật to. Vũ Thường ngồi trong phòng nghỉ mệt, cúi đầu xuống vừa lắng nghe vừa nghĩ ngợi. Nàng cảm thấy bực bội và khô cổ. Giữa lúc ấy đột nhiên nghe có tiếng nói:
- Tôi đến đây để chúc mừng đôi vợ chồng mới.
Vũ Thường ngẩng đầu lên, tim đập mạnh. Mộ Hòa! Rồi chàng cũng đến! Chàng đã đến. Len lén nhìn ra, nàng thấy Mộ Hòa đang bắt tay Thế Triệt.
- Triệt, bồ đã đào được mỏ vàng rồi đấy nhé!
Mỏ vàng? Thế tại sao chàng lại không thích? Đột nhiên Mộ Hòa lại bước về phía nàng, nụ cười trên môi, đầu hơi cuối xuống kiểu cách:
- Thành thật chúc mừng cô, tôi mong rằng hạnh phúc sẽ ở bên cô mãi.
Rồi bỗng nhiên Mộ Hòa ngẩng đầu lên gọi:
- Mộ Phong, em mang đến cho cô dâu một ly nước đi, phòng nóng quá!
Mộ Phong mang đến một ly nước đá. Vũ Thường hớp một miếng, lòng chợt mát, nàng nhìn lên chạm ngay ánh mắt vương buồn của Mộ Hoà. Tim nàng đột nhiên đập mạnh, lòng nghe chán nản lạ thường.
Giữa trạng thái ngẩn ngẩn, ngơ ngơ, đột nhiên pháo lại nổ, đám đông ồn ào trở lại, có tiếng Thế Hạo:
- Chuẩn bị! Chuẩn bị, sắp đến giờ hành lễ rồi.
Mộ Phong giật ly nước trên tay Vũ Thường và kéo chiếc mạng xuống. Tất cả đã sẵn sàng. Hai anh em nhà họ Âu bước ra tự bao giờ. Giọng người chủ lễ đọc to:
- Hôn lễ bắt đầu!
- Pháo nổ!
- Nhạc tấu!
- Người chủ hôn vào lễ!
- Ông mai nhập lễ!
- Người chứng nhập lễ!
- Chàng rể, cô dâu nhập lễ!
Bây giờ không còn cách gì để thoát nữa rồi. Đây không phải là một màn kịch mà là một hôn lễ thật sự. Vũ Thường tựa người vào Mộ Phong bước ra, chàng rể và phụ rể đã đứng sẵn bên cửa tiếp đón. Chân bước trên thảm nhung, những bước chân theo tiếng nhạc máy móc đi, Vũ Thường vẫn ở trạng thái u mê, đầu óc rối rắm, nàng có cảm giác như tất cả những cái gì đang xảy ra đều không phải là thật. Những bước chân mây, trước mặt là sa mù vây phủ, tiếng cười đùa, tiếng nói ồn ào chỉ là những tiếng động xa lạ.
Thủ tục tiếp nối. Vũ Thường mang máng nhớ mình đã cùng chú rể chào nhau bằng ba cái cúi đầu. Trao đổi nhẫn cưới. Một cái cúi đầu cho vị chứng hôn. Một cái cho ông mai. Một cái cho vị chủ hôn. Vị chứng hôn đọc diễn từ, rồi vị chủ hôn. Tất cả xảy ra và Vũ Thường giống như một người máy, Mộ Phong bấm nút nào thì nàng cử động theo thế đó. Trạng thái ngẩn ngơ kéo dài đến lúc vị chủ lễ đọc to:
- Hôn lễ kết thúc!
- Pháo nổ!
Lại một tràng pháo điếc tai, kinh hoàng! Khách khứa bắt đầu tản mác ra, họ cười, họ hét, họ tung hoa giấy. Những ánh flash chớp liên hồi. Thật khó khăn lắm Mộ Phong mới dìu được Vũ Thường vào phòng ngơi nghỉ. Khi Vũ Thường ngã người xuống ghế, Mộ Phong đặt chiếc hôn nhẹ lên má bạn:
- Tôi hôn cô dâu một cái đầu tiên nhé. Bây giờ bạn thay áo nhanh lên để ra nhập tiệc chứ!
Vũ Thường vẫn ngồi bất động, nàng ý thức được rằng cái tiếng gọi cô ngày nào đã bắt đầu kết thúc với nghi thức ban nãy. Bây giờ nàng đã là bà, làm một người vợ hiền thục. Tất cả chỉ là một nỗi mệt mỏi chán chường. Trời nóng thật!
- Sao chẳng nhúc nhích gì cả thế? Để tôi giúp cho nhanh nhé!
Mộ Phong hối thúc mãi Vũ Thường mới miễn cưỡng đứng lên thay áo.
Mặc chiếc áo dài màu vàng rực rỡ, bước ra giữa những tràn pháo tay của khách khứa thân thuộc, Vũ Thường đến bàn của vị chủ hôn, ông mai, vị chứng hôn, rồi cha mẹ hai đàng.
Mời rượu từng người từng người một. Khi xong một vòng, vừa mới được ngồi xuống đã có tiếng người nhắc bên tai:
- Đi thay áo khác đi!
Ai bày ra chuyện biểu diễn thời trang giữa bàn tiệc thế? Ai bắt cô dâu phải chạy ra chạy vào đổi áo thế này? Vũ Thường đột nhiên thấy buồn cười, nàng thấy mình không phải là cô dâu mà đã trở thành một cô kiểu mẫu. Từng chiếc áo một, đi hết bàn này sang bàn khác, mỏi chân, vừa ngồi xuống lại nghe nhắc:
- Đến từng bàn mời rượu đi chứ!
Vũ Thường đưa mắt nhìn gian phòng rộng. Cả trăm chiếc bàn đông nghẹt khách đang chờ được mời rượu. Cảm giác mệt mỏi và khôi hài làm nàng chán ngắt. Nên hay không nên đi? Trời ơi! Ai bày vẻ lắm chuyện thế? Vũ Thường có cảm giác mình là khỉ làm trò trong đám xiếc để chờ người vỗ tay.
Cùng Thế Triệt với đám phù dâu, phù rể Vũ Thường đến từng chiếc bàn một. Mời rượu à? Thực tế, Vũ Thường uống trà chứ không phải rượu, đám quan khách nhập tiệc vẫn biết điều đó, nhưng vẫn đứng dậy đúng theo nghi lễ rồi ngồi xuống, chỉ một hai khi gặp những anh chàng nghịch ngợm mới làm khó dễ cô dâu thôi. Nhưng rồi Thế Hạo với Mộ Phong cũng đều giải vây được hết. Nhưng cuối cùng, họ cũng phải đến một chiếc bàn.
- Để ly trà của mấy người xuống. Đây là rượu thật, không lẽ trong một tiệc cưới long trọng như thế này, quí vị lại dùng rượu giả được sao?
Vũ Thường nhìn người thanh niên trước mặt không chớp mắt, bàng hoàng với gương mặt quen thuộc, nàng không biết phải trả lời thế nào, nhưng Mộ Phong đã lướt tới:
- Anh Hòa, đúng ra anh phải bồ với tụi này chứ sao anh lại còn bày chuyện rượu thật với rượu giả.
Mộ Hòa chỉ vào mặt em gái:
- Đừng lắm mồm, cô với Thế Hạo mỗi người cũng phải uống một ly, trốn không thoát đâu. Cô dâu, chú rể không ai được phép trốn hết!
Mộ Hòa ực cạn ly xong đưa cao lên hỏi:
- Sao, quý vị thấy thế nào? Có cần để tôi mời thêm một ly nữa không?
Mộ Phong không ngạc nhiên nhìn anh. Hôm nay Mộ Hòa uống rượu quá nhiều, mắt môi và cả khuôn mặt đỏ gấc, mùi rượu nồng nặc. Mộ Hòa không biết uống rượu mà lại uống chi lắm để nói nhảm. Chả ra làm sao cả. Mộ Phong bấn lên, nàng tìm cách giải vây. Chưa kịp mở miệng thì Vũ Thường đã lên tiếng:
- Thôi anh khỏi nói nữa, chúng tôi cạn ly là xong, có phải không?
Thế Triệt với nụ cười khó hiểu trên môi, chàng cũng nâng ly lên, hai vợ chồng mới đưa cao cốc rượu với Hòa xong nốc cạn.
Thế Hạo liếc nhanh Vũ Thường mà bảo với Mộ Phong:
- Thôi thì chúng ta cũng phải nâng ly theo vậy.
Rượu đã cạn ly, Thế Hạo cười nói:
- Thôi anh Hòa tha cho tụi này đi, còn nhiều bàn quá phải đi cho khắp.
Mộ Hòa cười yên lặng ngồi xuống. Vũ Thường liếc nhanh về phía chàng. Mộ Hòa nhìn bốn chiếc ly rỗng cười mai mỉa. Đột nhiên nàng thấy tim nhói đau. Trong thoáng chốc, Vũ Thường khám phá thấy nụ cười của Mộ Hòa chẳng phải là cái cười vui của bao nhiêu thực khách, chàng như một chiếc bóng cô đơn giữa rừng người náo loạn, nhưng Vũ Thường không thể đứng đấy lâu vì Thế Triệt, Mộ Phong và Thế Hạo đã dìu nàng bước sang bàn khác. Đây có phải ngày cưới của ta chăng? Có lẽ phải mà cũng có thể là không.
Một khoảng thời gian trống vắng trôi qua, thêm mấy lần nâng ly, nhưng hồn Vũ Thường đã bay bổng về phía chân trời nào xa lạ. Người đàn ông buồn bã kia đã làm hồn nàng chùng xuống.
Sau cùng rồi cũng được về phòng nghỉ để thay áo lần chót. Vũ Thường mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế trầm lặng. Mộ Phong khép vội cửa, bước đến nắm tay bạn thân thiết:
- Mày không có quyền khóc ở đây, Vũ Thường ạ. Mày phải nhớ hôm nay là ngày cưới, trước mặt mọi người mày không có quyền để mọi người coi thường hôn lễ này. Anh Triệt đối với mày tốt lắm, đừng để anh ấy mất mặt tội nghiệp.
Vũ Thường nhắm mặt lại, thở dài. Vâng, vâng, vâng! Hôm nay là lễ cưới, ta không còn là thiếu nữ, đã hết thời tự do muốn làm gì mặc ý nữa. Ta đã là vợ! Phải cố tự chủ! Vũ Thường thở dài, mở to mắt ra, xiết chặt tay bạn:
- Phong, mày yên tâm, tao không khóc cũng như không làm trò gì đâu.
Giọng nói Vũ Thường run run, hai giọt lệ rưng rưng trên mắt rơi xuống áo. Mộ Phong vội vàng lấy khăn tay chậm rồi trang điểm lại cho bạn.
- Mộ Phong, bồ giúp tôi nhé?
- Vâng!
- Bồ ra ngoài tìm ông bô bà bô tôi, nói với ông bà nhờ ai đưa dùm anh bồ về nhà đi!
- Được rồi, để tao đi, nhưng mày không được quyền khóc nhé! Thôi thay áo nhanh lên đi!
Mộ Phong nói rồi chạy nhanh ra cửa. Vũ Thường úp mặt vào lòng tay.
- May là hôn lễ sắp chấm dứt, ngày mai ta đã sang Nhật hưởng tuần trăng mật, ta sẽ lìa bỏ tất cả, lìa bỏ thật xa dĩ vãng
Vũ Thường bơ phờ, ngẩng mắt lên nhìn những ngọn đèn treo trên trần:
- Đây là đâu? Ai đã làm cho cả ta với Mộ Hòa đau khổ cùng cực thế này? Ai? vì ai?
Vũ Thường trong chiếc áo cưới trắng toát, đầu đội lúp trông như con búp bê trong tủ kính. Gian phòng đầy người. Bà dì, bà thím, cô, bác, chị em họ, hầu như bao nhiêu họ hàng quyến thuộc, đàn bà con gái đều đổ dồn hết vào phòng nàng. Tiếng cười nói, tiếng gọi nhau ơi ới. Gian phòng nóng bức và đầy mùi nước hoa, phấp sáp. Đầu Vũ Thường muốn vỡ tung ra. Mộ Phong cũng mặc áo kiểu tây phương trắng phết gót đứng bên cạnh.
- Vũ Thường, cô dâu phải trang điểm nhiều một tí. Mang lông mi giả lên trông mới được. Vả lại phòng tiếp tân rộng lắm, bồ mà không trang điểm lộng lẫy quan khách họ nhìn không ra bồ à.
Vũ Thường miễn cưỡng trả lời:
- Nếu phải mang lông mi giả vào để người ta chỉ nhìn thấy đôi mắt không thì thà không trang điểm còn hơn.
Bà Dương đứng cạnh trách nhẹ:
- Sao vậy con? Đã có thợ chuyên môn đến trang điểm cho con cả hai tiếng đồng hồ, thế mà con lại rửa bỏ hết để người ta giận bỏ đi. Cứ nhất định trang điểm đơn sơ thế này coi gì được.
Mộ Phong xoay quanh phòng kiếm cây kéo:
- Thế này nhé, để tôi cắt ngắn bớt đôi mi này cho Vũ Thường nhé.
- Vũ Thường.
Một bà dì mang kim chỉ tới:
- Vũ Thường đứng yên để dì khâu hẹp áo lại coi.
Bà Dương nói như giải thích:
- Lúc đặt áo nó hãy còn mập mạp, rồi hết chuyện này đến chuyện nọ làm con nhỏ gầy nhom.
- May vào một tí là xong ngay. Nào Vũ Thường, đứng yên đi con, nhỡ ra kim đâm phải bây giờ.
- Vũ Thường nghiêng đầu qua bên này xem. Sao không chịu kẹp, mép khăn bên này bung ra rồi.
- Vũ Thường, tôi thấy má bên mặt cô phải đánh phấn lại. Đứng yên nhé, tôi đánh lại cho.
- Vũ Thường, lông mi xong rồi này, bồ dán lên đi!
- Vũ Thường, nhớ thay hai ba lần áo nhé, tôi đã để đủ trong xách tay, mà cái này giao cho cô phù dâu chứ. Cô Phong ơi, cô Phong!
- Vũ Thường, có đứng yên dùm tôi một chút được không?
- Vũ Thường, găng tay đâu? Tại sao không mang vào?
- Còn nhẫn? Cô Phong ơi, cô giữ chiếc nhẫn này. Khi cử hành hôn lễ, cô là người đưa nhẫn đấy nhé!
- Trời ơi! Bó hoa của cô dâu sắp héo đến nơi rồi, ai đó làm ơn cho nó uống một chút nước.
- Vũ Thường, thêm tí nước hoa nhé? Cô dâu phải thơm tho mới được. Trên thân áo sau này, đầu nữa.
- Vũ Thường, cô nhớ là khi chàng rể vén mạng che mặt lên, cô dâu phải cười cho thật tươi đấy nhé.
- Vũ Thường
- Vũ Thường
- Vũ Thường
Trước mắt Vũ Thường là những tà áo phất phới hỗn độn, bên tai là những tiếng kêu, tiếng gọi. Nhức mắt điếc tai! Nàng đứng thẳng lưng nghe chừng muốn ngộp thở. Cửa mở, Âu Thế Hạo thò đầu vào, mồ hôi lấm tấm trên mặt:
- Các cô nhanh lên đi, sắp tới giờ rồi. Cha tôi ở nhà hàng Trung Thái gọi đến bảo khách họ đến khá đông rồi, xe rước dâu cũng sắp đến rồi đấy.
Bà Dương thét:
- Nhanh lên, nhanh lên chứ. Vũ Thường ôm bó hoa đi. Còn ông thợ chụp ảnh đâu rồi? Chụp vài tấm trong phòng này đi! Mọi người đến đây sắp hàng ngay ngắn. Vũ Thường đứng giữa, Thế Hạo cũng đến đây!
Đám bạn bè quyến thuộc chen nhau đến, tiếng cười nói ồn ào như không bao giờ dứt.
Ánh đèn flash chớp không ngừng. Bà Dương kề tai Vũ Thường nói nhỏ:
- Cha con thuê họ đến để sau này con có thể nhìn lại hôn lễ của con.
Âu Thế Hạo lên tiếng:
- Nghe nói mấy ông làm phóng sự cho đài truyền hình cũng có đến quay phim.
Một người thêm vào:
- Vâng, đám cưới của hai họ Âu - Dương là cả một tin tức sốt dẻo. Con của một luật sư tên tuổi thành hôn với con một đại kỹ nghệ gia, môn đăng hộ đối thế này thì làm sao các nhà báo bỏ qua cho được.
- Có mấy ông ký giả đến nữa sao?
- Có chứ sao không!
Tâm hồn Vũ Thường bay bổng đâu đâu. Có ký giả các báo đến, như vậy phải chăng cũng có cả Mộ Hòa? Tin tức rồi sẽ được đưa lên báo, kể cả báo Mộ Hòa cộng tác? Du Mộ Hòa! Hôm nay chàng có đến nhà hàng Trung Thái không? Chắc chàng không đến đâu, vì buổi tối chàng còn phải đến sở. Nhưng chàng đến hay không có liên hệ gì đến ta đâu? Bây giờ ta không còn là Vũ Thường nữa, ta đã là người của gia đình họ Âu. Tại sao ta lấy Thế Triệt? Ngay lúc hôn lễ đang tiến hành, Vũ Thường hãy còn thắc mắc.
Những chiếc thiệp hồng gửi đi, những món quà cưới từ khắp nơi gửi lại. Khi ngôi nhà mới trang bị tiện nghi hoàn tất, Âu Thế Triệt đưa Vũ Thường đến thăm căn phòng có chiếc giường đôi xa lạ, nàng mới ý thức được rằng việc lấy chồng không còn là trò đùa nữa mà là một sự thật. Một sự thật khiến Vũ Thường phải lo âu. Nhưng nhìn sự vui vẻ của mọi người chung quanh, nghe những tiếng cười đùa, những lời chúc tụng, rồi Vũ Thường bận rộn với bao nhiêu việc sắm sửa, chọn lựa cho căn nhà mới và đồ đoàn của cô dâu.
Công việc quay cuồng, Vũ Thường chưa kịp rảnh trí thì Tú Chi mang vào một chiếc hộp to:
- Dạ có quà ạ.
Lúc đó Thế Triệt đang đứng bên cạnh, chàng lướt tới tranh lấy:
- Chiếc hộp đẹp quá, không hiểu món gì đây.
Chiếc hộp đẹp thật, màu hồng nhạt thanh nhã, Vũ Thường thờ ơ, quà cáp đối với nàng chẳng có một thú vị nào cả. Nhưng mảnh thiếp trên hộp đề Du Mộ Hòa tặng làm Vũ Thường phải tranh lấy mở ra xem. Bên trong là một bức tranh sơn dầu. Màu xanh của biển, màu nhạt của bầu trời bao la chỉ có độc một con Hải Âu bay lượn, dưới bức tranh không phụ đề cũng không chữ ký. Vũ Thường ngỡ ngàng, là sinh viên ban Mỹ Thuật dĩ nhiên nàng hiểu từ ý tranh cho đến nét vẽ, không hiểu anh chàng đã tìm ra được bức tranh này ở đâu. Nhưng tại sao Mộ Hòa lại tặng cho nàng chú Hải Âu cô độc này? Không lẽ Hòa cũng hiểu hôn nhân của nàng chỉ là một khoảng trống cô đơn? Cầm bức tranh trong tay Vũ Thường đứng bất động, trong khi Thế Triệt đứng cạnh hết lời suýt soa:
- Tuyệt quá, nhà mới chúng ta còn thiếu một bức tranh đẹp, để anh mang đến đằng ấy treo nhé!
Và đúng như lời Triệt nói, Triệt đã mang bức tranh treo trong phòng ngủ của hai người và ngay trong buổi tối hôm ấy, bà Dương lần đầu tiên thẳng thắng trình bày với con:
- Vũ Thường, việc hôn nhân không phải là việc đùa, con sắp làm vợ, con sẽ trở thành nữ chủ nhân của một gia đình mới, một người phụ tá đắc lực cho chồng, con không có quyền đùa cợt nữa. Thế Triệt là một đứa con trai hiền lành nhưng có tương lai, con đừng làm nó buồn. Từ đây con phải sống với nó đến suốt đời, ráng giúp chồng để tạo một gia đình hạnh phúc riêng cho hai con. Vũ Thường, đừng nghĩ đến Mộ Hòa mà phải hết lòng với Thế Triệt con nhé.
Tối hôm ấy, Vũ Thường thấy lời mẹ khuyên rất đúng. Hãy yêu Thế Triệt, hãy cố gắng trở thành một người vợ hiền. Quên Mộ Hòa đi! Như kẻ vừa mới thức giấc sau cơn mê dài, Vũ Thường cố làm hết công việc cần thiết của một người vợ. Nhân lúc Thế Triệt không có nhà, Vũ Thường đã hạ bức họa hải âu cô đơn xuống, và thay vào đấy một bức họa tĩnh vật của mình. Khi Thế Triệt trở về hỏi, Vũ Thường điềm tĩnh đáp:
- Phòng ngủ của mình phải treo tranh của em mới phải chứ, anh đừng quên em đã học mấy năm hội họa nhé.
Thế Triệt cười và hôn nhẹ Vũ Thường, chàng không thắc mắc gì thêm cả. Đúng như mẹ nói, Thế Triệt là người quân tử, đúng ra nàng phải yêu chàng thật nhiều.
Nhưng bây giờ, ngay giữa lúc lễ cưới sắp cử hành, tại sao nàng lại nhớ đến Mộ Hòa?
Chỉ một câu nói vô tình là nàng nghĩ ngay đến người ta thì thật phiền. Dù sao mình cũng sắp là vợ của Thế Triệt rồi. Đứng ngắm mình trong kính, chiếc áo cưới lộng lẫy, đôi mắt mơ màng. Ta đấy sao? Vũ Thường đấy chăng? Và đột nhiên nàng ý thức đến điều sắp sửa thuộc về một người khác chứ không còn là của riêng mình nữa.
Một tràng pháo nổ, những tư tưởng lang thang phải vụt chạy biến đi. Gian phòng ngập đầy tiếng người, lời chúc tụng, tiếng cười nói. Giữa tiếng ồn ào đó có người nói to:
- Xe rước dâu đã đến.
- Chàng rể tới rồi, tránh ra! Tránh đường cho nhà trai vào!
Pháo nổ tưng bừng, tiếng người bị những tiếng nổ dòn át hẳn. Người trong nhà đổ xô ra cửa, đèn rực sáng, mà mấy cái flash vẫn chớp lia lịa. Hình như mọi người đã quên mất Vũ Thường. Cửa cổng mở rộng, đám đông tránh sang bên, Thế Triệt gương mặt tươi cười bước về phía Vũ Thường. Tiếng người lại ồn lên, lời xì xào, ngợi khen, cười đùa cho đến lúc chàng rể đưa tay ra nắm lấy tay cô dâu.
Tiếng pháo vẫn nổ. Vũ Thường bỏ mạng che mặt xuống, sóng đôi Thế Triệt bước ra khỏi nhà. Đôi tai Thường lùng bùng, nàng bước như kẻ mộng du. Đi giữa Triệt với Mộ Phong, giữa ánh mắt tò mò của hàng xóm và khách đến dự, Vũ Thường bước lên xe hoa.
Đoàn xe bắt đâu lăn bánh về phía nhà hàng Trung Thái, Vũ Thường vẫn cúi đầu nhìn xuống bó hoa trên tay, có tiếng Thế Triệt bên tai:
- Chúng ta đặt đến cả trăm bàn. Có thể nói đây là đám cưới long trọng nhất trong những năm gần đây.
- Một trăm bàn cơ à?
Mộ Phong kêu lên, quay sang nhìn Hạo:
- Thế thì tí nữa hầu rượu cũng mệt!
Tiếng pháo nổ rải rác theo đoàn xe hoa, người đi đường tò mò đứng lại ngắm. Sau cùng rồi cũng đến nơi. Những tràng pháo đại lại được dịp thi đua nổ. Vũ Thường vừa được dìu xuống xe hoa là đám ký giả đổ xô đến, những ánh đèn lại được dịp chớp nhanh. Trong đám này có Mộ Hòa không nhỉ? Chắc chắn là không có rồi, vì có bao giờ chàng lại đi nhặt những tin tầm phào đâu?
Bước vào phòng tạm nghỉ của cô dâu. Nóng quá! Vũ Thường thở không muốn ra hơi. Mộ Phong mang đến cho nàng một chiếc khăn tay nhỏ để thấm mồ hôi. Mộ Phong lại thoa nhẹ những phần phấn vừa bị mồ hôi làm nhạt đi. Vũ Thường kề tai Mộ Phong bảo:
- Bao giờ làm lễ cưới mày nhớ đừng chọn mùa hè nhé!
Mộ Phong cười đưa mắt tìm Thế Hạo. Hạo đang đứng giữa đám đông không biết đang phân bua điều gì. Qua khung kính phòng cô dâu, bên ngoài đầy ngập bóng người.
Tiệc cưới to quá. Mộ Phong cảm thấy may mắn khi không đem lễ hỏi của mình nhập chung một lượt với lễ cưới của Vũ Thường. Tất cả vẻ nhộn nhịp ngày hôm nay đều là do một tay ông Dương Thừa Võ xếp đặt. Thảo nào Thế Hạo chẳng từng bảo:
- Chúng ta không cần phải dựa hơi kẻ khác. Vâng, lễ cưới hay lễ hỏi gì cũng thế, việc tổ chức linh đình hay không chẳng phải là chuyện quan trọng, việc quan trọng là kẻ trong cuộc như thế nào.
Lễ cưới chưa cử hành mà đã có không biết bao nhiêu người bước đến chúc mừng cô dâu, chú rể. Thế Triệt cười luôn miệng, nói không hở môi. Ông bà Dương cũng như ông bà họ Âu tiếp khách không xuể. Luật sư Âu Thanh vân người cao lớn, lúc nào cũng cười, cũng nói thật to. Vũ Thường ngồi trong phòng nghỉ mệt, cúi đầu xuống vừa lắng nghe vừa nghĩ ngợi. Nàng cảm thấy bực bội và khô cổ. Giữa lúc ấy đột nhiên nghe có tiếng nói:
- Tôi đến đây để chúc mừng đôi vợ chồng mới.
Vũ Thường ngẩng đầu lên, tim đập mạnh. Mộ Hòa! Rồi chàng cũng đến! Chàng đã đến. Len lén nhìn ra, nàng thấy Mộ Hòa đang bắt tay Thế Triệt.
- Triệt, bồ đã đào được mỏ vàng rồi đấy nhé!
Mỏ vàng? Thế tại sao chàng lại không thích? Đột nhiên Mộ Hòa lại bước về phía nàng, nụ cười trên môi, đầu hơi cuối xuống kiểu cách:
- Thành thật chúc mừng cô, tôi mong rằng hạnh phúc sẽ ở bên cô mãi.
Rồi bỗng nhiên Mộ Hòa ngẩng đầu lên gọi:
- Mộ Phong, em mang đến cho cô dâu một ly nước đi, phòng nóng quá!
Mộ Phong mang đến một ly nước đá. Vũ Thường hớp một miếng, lòng chợt mát, nàng nhìn lên chạm ngay ánh mắt vương buồn của Mộ Hoà. Tim nàng đột nhiên đập mạnh, lòng nghe chán nản lạ thường.
Giữa trạng thái ngẩn ngẩn, ngơ ngơ, đột nhiên pháo lại nổ, đám đông ồn ào trở lại, có tiếng Thế Hạo:
- Chuẩn bị! Chuẩn bị, sắp đến giờ hành lễ rồi.
Mộ Phong giật ly nước trên tay Vũ Thường và kéo chiếc mạng xuống. Tất cả đã sẵn sàng. Hai anh em nhà họ Âu bước ra tự bao giờ. Giọng người chủ lễ đọc to:
- Hôn lễ bắt đầu!
- Pháo nổ!
- Nhạc tấu!
- Người chủ hôn vào lễ!
- Ông mai nhập lễ!
- Người chứng nhập lễ!
- Chàng rể, cô dâu nhập lễ!
Bây giờ không còn cách gì để thoát nữa rồi. Đây không phải là một màn kịch mà là một hôn lễ thật sự. Vũ Thường tựa người vào Mộ Phong bước ra, chàng rể và phụ rể đã đứng sẵn bên cửa tiếp đón. Chân bước trên thảm nhung, những bước chân theo tiếng nhạc máy móc đi, Vũ Thường vẫn ở trạng thái u mê, đầu óc rối rắm, nàng có cảm giác như tất cả những cái gì đang xảy ra đều không phải là thật. Những bước chân mây, trước mặt là sa mù vây phủ, tiếng cười đùa, tiếng nói ồn ào chỉ là những tiếng động xa lạ.
Thủ tục tiếp nối. Vũ Thường mang máng nhớ mình đã cùng chú rể chào nhau bằng ba cái cúi đầu. Trao đổi nhẫn cưới. Một cái cúi đầu cho vị chứng hôn. Một cái cho ông mai. Một cái cho vị chủ hôn. Vị chứng hôn đọc diễn từ, rồi vị chủ hôn. Tất cả xảy ra và Vũ Thường giống như một người máy, Mộ Phong bấm nút nào thì nàng cử động theo thế đó. Trạng thái ngẩn ngơ kéo dài đến lúc vị chủ lễ đọc to:
- Hôn lễ kết thúc!
- Pháo nổ!
Lại một tràng pháo điếc tai, kinh hoàng! Khách khứa bắt đầu tản mác ra, họ cười, họ hét, họ tung hoa giấy. Những ánh flash chớp liên hồi. Thật khó khăn lắm Mộ Phong mới dìu được Vũ Thường vào phòng ngơi nghỉ. Khi Vũ Thường ngã người xuống ghế, Mộ Phong đặt chiếc hôn nhẹ lên má bạn:
- Tôi hôn cô dâu một cái đầu tiên nhé. Bây giờ bạn thay áo nhanh lên để ra nhập tiệc chứ!
Vũ Thường vẫn ngồi bất động, nàng ý thức được rằng cái tiếng gọi cô ngày nào đã bắt đầu kết thúc với nghi thức ban nãy. Bây giờ nàng đã là bà, làm một người vợ hiền thục. Tất cả chỉ là một nỗi mệt mỏi chán chường. Trời nóng thật!
- Sao chẳng nhúc nhích gì cả thế? Để tôi giúp cho nhanh nhé!
Mộ Phong hối thúc mãi Vũ Thường mới miễn cưỡng đứng lên thay áo.
Mặc chiếc áo dài màu vàng rực rỡ, bước ra giữa những tràn pháo tay của khách khứa thân thuộc, Vũ Thường đến bàn của vị chủ hôn, ông mai, vị chứng hôn, rồi cha mẹ hai đàng.
Mời rượu từng người từng người một. Khi xong một vòng, vừa mới được ngồi xuống đã có tiếng người nhắc bên tai:
- Đi thay áo khác đi!
Ai bày ra chuyện biểu diễn thời trang giữa bàn tiệc thế? Ai bắt cô dâu phải chạy ra chạy vào đổi áo thế này? Vũ Thường đột nhiên thấy buồn cười, nàng thấy mình không phải là cô dâu mà đã trở thành một cô kiểu mẫu. Từng chiếc áo một, đi hết bàn này sang bàn khác, mỏi chân, vừa ngồi xuống lại nghe nhắc:
- Đến từng bàn mời rượu đi chứ!
Vũ Thường đưa mắt nhìn gian phòng rộng. Cả trăm chiếc bàn đông nghẹt khách đang chờ được mời rượu. Cảm giác mệt mỏi và khôi hài làm nàng chán ngắt. Nên hay không nên đi? Trời ơi! Ai bày vẻ lắm chuyện thế? Vũ Thường có cảm giác mình là khỉ làm trò trong đám xiếc để chờ người vỗ tay.
Cùng Thế Triệt với đám phù dâu, phù rể Vũ Thường đến từng chiếc bàn một. Mời rượu à? Thực tế, Vũ Thường uống trà chứ không phải rượu, đám quan khách nhập tiệc vẫn biết điều đó, nhưng vẫn đứng dậy đúng theo nghi lễ rồi ngồi xuống, chỉ một hai khi gặp những anh chàng nghịch ngợm mới làm khó dễ cô dâu thôi. Nhưng rồi Thế Hạo với Mộ Phong cũng đều giải vây được hết. Nhưng cuối cùng, họ cũng phải đến một chiếc bàn.
- Để ly trà của mấy người xuống. Đây là rượu thật, không lẽ trong một tiệc cưới long trọng như thế này, quí vị lại dùng rượu giả được sao?
Vũ Thường nhìn người thanh niên trước mặt không chớp mắt, bàng hoàng với gương mặt quen thuộc, nàng không biết phải trả lời thế nào, nhưng Mộ Phong đã lướt tới:
- Anh Hòa, đúng ra anh phải bồ với tụi này chứ sao anh lại còn bày chuyện rượu thật với rượu giả.
Mộ Hòa chỉ vào mặt em gái:
- Đừng lắm mồm, cô với Thế Hạo mỗi người cũng phải uống một ly, trốn không thoát đâu. Cô dâu, chú rể không ai được phép trốn hết!
Mộ Hòa ực cạn ly xong đưa cao lên hỏi:
- Sao, quý vị thấy thế nào? Có cần để tôi mời thêm một ly nữa không?
Mộ Phong không ngạc nhiên nhìn anh. Hôm nay Mộ Hòa uống rượu quá nhiều, mắt môi và cả khuôn mặt đỏ gấc, mùi rượu nồng nặc. Mộ Hòa không biết uống rượu mà lại uống chi lắm để nói nhảm. Chả ra làm sao cả. Mộ Phong bấn lên, nàng tìm cách giải vây. Chưa kịp mở miệng thì Vũ Thường đã lên tiếng:
- Thôi anh khỏi nói nữa, chúng tôi cạn ly là xong, có phải không?
Thế Triệt với nụ cười khó hiểu trên môi, chàng cũng nâng ly lên, hai vợ chồng mới đưa cao cốc rượu với Hòa xong nốc cạn.
Thế Hạo liếc nhanh Vũ Thường mà bảo với Mộ Phong:
- Thôi thì chúng ta cũng phải nâng ly theo vậy.
Rượu đã cạn ly, Thế Hạo cười nói:
- Thôi anh Hòa tha cho tụi này đi, còn nhiều bàn quá phải đi cho khắp.
Mộ Hòa cười yên lặng ngồi xuống. Vũ Thường liếc nhanh về phía chàng. Mộ Hòa nhìn bốn chiếc ly rỗng cười mai mỉa. Đột nhiên nàng thấy tim nhói đau. Trong thoáng chốc, Vũ Thường khám phá thấy nụ cười của Mộ Hòa chẳng phải là cái cười vui của bao nhiêu thực khách, chàng như một chiếc bóng cô đơn giữa rừng người náo loạn, nhưng Vũ Thường không thể đứng đấy lâu vì Thế Triệt, Mộ Phong và Thế Hạo đã dìu nàng bước sang bàn khác. Đây có phải ngày cưới của ta chăng? Có lẽ phải mà cũng có thể là không.
Một khoảng thời gian trống vắng trôi qua, thêm mấy lần nâng ly, nhưng hồn Vũ Thường đã bay bổng về phía chân trời nào xa lạ. Người đàn ông buồn bã kia đã làm hồn nàng chùng xuống.
Sau cùng rồi cũng được về phòng nghỉ để thay áo lần chót. Vũ Thường mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế trầm lặng. Mộ Phong khép vội cửa, bước đến nắm tay bạn thân thiết:
- Mày không có quyền khóc ở đây, Vũ Thường ạ. Mày phải nhớ hôm nay là ngày cưới, trước mặt mọi người mày không có quyền để mọi người coi thường hôn lễ này. Anh Triệt đối với mày tốt lắm, đừng để anh ấy mất mặt tội nghiệp.
Vũ Thường nhắm mặt lại, thở dài. Vâng, vâng, vâng! Hôm nay là lễ cưới, ta không còn là thiếu nữ, đã hết thời tự do muốn làm gì mặc ý nữa. Ta đã là vợ! Phải cố tự chủ! Vũ Thường thở dài, mở to mắt ra, xiết chặt tay bạn:
- Phong, mày yên tâm, tao không khóc cũng như không làm trò gì đâu.
Giọng nói Vũ Thường run run, hai giọt lệ rưng rưng trên mắt rơi xuống áo. Mộ Phong vội vàng lấy khăn tay chậm rồi trang điểm lại cho bạn.
- Mộ Phong, bồ giúp tôi nhé?
- Vâng!
- Bồ ra ngoài tìm ông bô bà bô tôi, nói với ông bà nhờ ai đưa dùm anh bồ về nhà đi!
- Được rồi, để tao đi, nhưng mày không được quyền khóc nhé! Thôi thay áo nhanh lên đi!
Mộ Phong nói rồi chạy nhanh ra cửa. Vũ Thường úp mặt vào lòng tay.
- May là hôn lễ sắp chấm dứt, ngày mai ta đã sang Nhật hưởng tuần trăng mật, ta sẽ lìa bỏ tất cả, lìa bỏ thật xa dĩ vãng
Vũ Thường bơ phờ, ngẩng mắt lên nhìn những ngọn đèn treo trên trần:
- Đây là đâu? Ai đã làm cho cả ta với Mộ Hòa đau khổ cùng cực thế này? Ai? vì ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.