Chương 31: [ ÂM MƯU TIỀM ẨN ]
Hoa Mẫn Nhi
20/12/2021
Sở Tào Biện phạm phải trọng tội của Tô gia, Đào Cung Vi sau khi tỉnh lại đã biết điều đó thông qua thuộc hạ. Tội danh nặng nề sẽ khiến cậu ấy phải chịu cực hình đày đọa, còn nặng hơn gấp mấy lần của Xạ Nhữ Bảo lần trước, giam cầm nhiều ngày trời. Lúc đó cậu ta người cũng chẳng ra người nữa. Có điều Tô Ngân tạm thời cũng đã bị giam giữ, chí ít không thể lợi dụng cơ hội Phong Di Châu suy yếu mà đánh lén.
Đào Cung Vi bình an vô sự sau khi được chữa trị, gần như hồi phục Trần Phúc vui không ngớt.
Thấy cánh tay đã băng bó của Trần Phúc, Đào Cung Vi vô cùng biết ơn: "Cảm ơn cậu A Phúc, bình thường tôi hay mắng cậu" Cô áy náy: "Nhưng giờ cậu khác rồi, rất mạnh mẽ".
Trần Phúc như rưng rưng nước mắt vì xúc động, sự hy sinh đó chính là thành ý ở lòng tin tưởng mà cậu trao cho Phong Di Châu, cậu đã làm hết sức để giúp đỡ họ.
Vừa hay chiếc ti vi lúc này lại phát một bản tin nóng hổi, giật tít, cắt ngang sự xúc động tình cảm đó của họ.
Trên màn hình là một thân ảnh, hình bóng vô cùng quen thuộc. Xạ Nhữ Bảo bước từng bước trên thảm đỏ, khoác cho mình bộ cánh cắt xén táo bạo và đầy lộng lẫy, kiêu sa, kế bên còn khoác tay cùng một người đàn ông mà cô vừa thấy đã nhận ra đó là ai.
Cả hai ngạc nhiên mở to mắt, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra suốt mấy ngày vừa qua. Thấy Xạ Nhữ Bảo môi cười rạng rỡ, nhan sắc tuyệt trần chẳng giống với một người bị thương nghiêm trọng bị kẻ gian giam giữ, đã có lúc cô còn không tin vào mắt của mình.
Một ngôi sao điện ảnh mới nổi như cô ấy xuất hiện cùng với một người đàn ông khí chất cao cao tại thượng, anh tuấn hơn người dĩ nhiên sẽ là một tin tốt cho các giới truyền thông thỏa sức mà diễn đạt.
Khoa trương đột ngột thế này vốn dĩ không giống với tính cách thường trực, Đào Cung Vi đảo mắt, nghi ngờ rồi liền rời khỏi giường bệnh trong tức tốc, để Trần Phúc ngơ ngác ở lại cô ta lên đường dựa vào buổi sự kiện đó.
------------------
"Anh...anh nói là thật ?" Xạ Nhữ Bảo ngỡ ngàng với lời đề nghị vượt sức tưởng tượng của mình, cô đành hỏi lại.
"Ngày mai cùng theo tôi giết người" Phục Thành Vương lạnh lùng.
"Được, lần trước đã thỏa thuận là người cùng một phe, chỉ cần sau khi hoàn thành anh cho tôi quay về...sau này nếu cần anh cứ tìm đến, tôi sẽ giúp anh, chỉ là đừng giữ tôi ở lại nơi đây".
"Được !".
Quay trở về thực tại, Xạ Nhữ Bảo dùng hết tài lẻ diễn xuất quỷ bất thần sầu của mình cùng hắn đóng một vở kịch trước giới truyền thông, bất khả kháng hóa thành đôi tình nhân xứng đôi vừa lứa ở bên cạnh nhau, tình tứ chẳng rời.
Tuy trước mắt là hứa cùng hắn đi làm nhiệm vụ, giúp hắn đạt được mục tiêu, nhưng chuyện hắn bảo cùng hắn đi giết người khiến cô có phần lo âu, chỉ sợ người mà hắn muốn giết không phải là một tên xấu xa, kẻ thù nào đó.
Phục Thành Vương quả nhiên am hiểu và thông minh, hôm nay một công đôi việc, hắn muốn công khai mối quan hệ với cô trước cánh báo chí, và còn là tiện thể đến để tìm gặp mà giết người ngay trong đêm.
Một đám phóng viên chen lấn, tranh nhau dò hỏi: "Xạ Nhữ Bảo, hai người cùng nhau xuất hiện trước thảm đỏ có phải đang ngầm khẳng định mối quan hệ yêu đương trước công chúng không ạ ? Anh ta là ai ?".
Dường như ngay cả bọn nhà báo cũng không biết đến Phục Thành Vương, có lẽ thân phận hắn không phải là một người thành đạt nổi tiếng, tài phiệt thiếu gia, nên ẩn dật quá kĩ lưỡng.
Xạ Nhữ Bảo chưa từng nghĩ sẽ phải cùng nhân vật mà mình không có tình cảm xông pha công khai thế này, còn chưa biết trả lời thế nào thì Phục Thành Vương đã đan ngón tay vào bàn tay cô, hắn ta nắm thật chặt, mặt vẫn giữ nguyên âm hàn băng lãnh, âm giọng trầm thấp, giơ bàn tay đang đan nhau của họ lên cao: "Thấy gì rồi chứ ? Câu trả lời, tự các người viết đi".
Dứt lời, hắn ta bá đạo nắm tay mà kéo cô đi vào trong, giải quyết nhanh lẹ, gọn gàng.
Họ vội vã thay sang một bộ đồ khác, sau đó đeo cho mình chiếc mặt nạ bắt đầu hành động.
Buổi tham dự ra mắt cho thương hiệu lớn nằm ở tòa khách sạn 6 sao bậc nhất thành phố, dưới đại sảnh là tổ chức sự kiện, trên tầng cao nhất của khách sạn chính là nơi của những kẻ mà sắp tới họ phải gặp gỡ.
Tấn công toàn bộ bọn thuộc hạ canh chừng, Xạ Nhữ Bảo dùng roi quất liên hồi đánh cho bọn chúng ngất đi, hốt hoảng thấy Phục Thành Vương liên tục nổ súng giết người, bắn mà không hề chớp mắt, một phát giết sạch. May mà súng có gắn ống giảm thanh cộng với nơi đây cách âm rất tốt, vì thế mọi người đang tham dự phía dưới vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Ném súng qua cho Xạ Nhữ Bảo, cô bắt lấy dù không mong muốn. Họ đạp cửa xông vào Phục Thành Vương liền chỉa súng vào gã đàn ông đã chững tuổi đang ngồi ở một bên giường kia.
Bắt ông ta đứng cách xa chiếc giường, lão hoảng loạn, cầu xin bọn họ đừng làm hại cô gái đang nằm trên giường bệnh ấy.
Phục Thành Vương đanh thép ra lệnh: "Cô, chỉa súng vào đầu ả".
Xạ Nhữ Bảo hoàn toàn bị động, cô làm theo toàn bộ lời hắn bảo. Cô bất giác đưa miệng súng thẳng vào đầu cô gái tầm độ tuổi thanh xuân kia, hạ mi tâm cô nhìn vẻ mặt thơ ngây, tinh khôi ấy.
Một cô gái bị liệt nửa thân, nằm trên giường bệnh tay chân lạnh cóng, mắt hướng về cha mình đang bị Phục Thành Vương đe dọa, cô ấy không nói thành lời chỉ có thể ú ớ vài chữ, nước mắt rơi lã chã.
Xạ Nhữ Bảo không đành lòng mà quay mặt đi nơi khác, trong đầu đang cầu xin trời đất, mong rằng hắn sẽ không ra tay với hai người bọn họ.
"Đã đến lúc trả lại toàn bộ những thứ đáng lẽ thuộc về tao".
"Tôi, tôi sẽ đưa hết cho ngài...làm ơn buông tha cho con gái của tôi. Ngài muốn gì tôi sẽ đưa thứ đó...ngay cả mạng của tôi".
"Mày khiến tao ghê tởm" Phục Thành Vương cười lớn, đá vào người lão ta một cái rõ mạnh bạo, làm gã té ngã xuống đất: "Tài sản, ngay cả sự nghiệp và cơ đồ của mày, tao muốn tất cả".
"Cái...cái gì ?".
Ném hợp đồng xuống, Phục Thành Vương đe dọa: "Không kí, nó sẽ chết".
Tay chân lão ta run rẩy kinh hồn, hồn phách như thoát xác mà bay loạn, ông ngập trong biển nước mắt, dù không muốn nhưng nhìn thấy con gái ông rơi lệ trên giường bệnh ông hoàn toàn không đành lòng để con gái bị người ta hãm hại, vì thương con ông mới cắn răng mà kí.
"Cô, nổ súng đi".
Hoàn thành mục đích, Phục Thành Vương nhoẻn miệng đầy đáng sợ, bóp cò nổ phát súng vào đầu lão, lập tức kết liễu số phận của một con người, máu văng tung tóe, khi lão ta vẫn còn mở to mắt ngỡ ngàng.
Phục Thành Vương độc ác đến rùng mình, Xạ Nhữ Bảo lần đầu tiên chứng kiến sự tàn ác, thâm độc đó của hắn, cô như chết chân tại chỗ, lời ra lệnh muốn cô thủ tiêu cô gái kia của hắn khiến cô bàng hoàng, tay cô hạ xuống, không thể tàn nhẫn mà giết một người vô tội.
"Hay là tha cho cô ấy...".
"Cô không giết, tôi giết !" Hướng nòng súng chuyển sang cơ thể của cô gái bị tàn phế, hắn ngẩng cao đầu, chẳng hề nao núng.
"Khoan..khoan đã, tôi sẽ làm...tôi làm" Mắt cô nhìn xuống đất suy suy tính tính.
Khẽ lắc lắc chiếc chuông đồng, Xạ Nhữ Bảo vội vã thôi miên cô gái: "Nhắm mắt, hãy an nghỉ".
Nổ súng, cô canh thật chuẩn xác, súng bắn vào cơ thể cô gái lệch ra bên ngoài mà không phạm vào chỗ hiểm, có máu văng ra ngoài rất chân thật nhất định sẽ không bị nghi ngờ. Nhờ có thôi miên, cô thành công điều khiển cô gái kia, bắt cô ta nhắm mắt, giả vờ chết, vì gấp gáp muốn bỏ đi nên hắn không dự định kiểm tra hành tung của cô, nhờ vậy cô thành công qua mắt Phục Thành Vương.
Phục Thành Vương kéo xác của gã đàn ông kia tới bên cửa sổ, một phát ném xuống từ độ cao chục mét, vô tình, lạnh nhạt.
Xạ Nhữ Bảo không khỏi hốt hoảng với những gì mình được chứng kiến, cô đã đánh giá thấp hắn ta. Cái khí khái hung bạo này không chỉ xuất hiện ở xung quang hào quang hắn mà còn là từ tâm địa của con người, hóa ra hắn ta là một kẻ lòng lang dạ thú, ác liệt cuồng dại. Một kẻ sát thủ giết người để giúp dân như cô, cô không là gì so với hắn cả.
Bây giờ nhận ra thì đã quá muộn, là tự cô đồng ý thỏa hiệp về một phe cùng với hắn, giúp hắn tranh đoạt quyền lực.
Vốn dĩ hắn ta chỉ muốn lợi dụng mối quan hệ tình nhân với cô trước truyền thông, nào ngờ cô ngốc nghếch muốn giúp đỡ hắn, Phục Thành Vương bất đắc dĩ biến cô thành tên tay sai đắc lực.
Xạ Nhữ Bảo sợ hãi không dám lên tiếng chất vấn việc làm của hắn, sự ác độc hiện tại rất đồng nhất với kẻ đã đánh trọng thương cô đêm đó, sát hại cả mẹ lẫn con tại buổi yến tiệc. Nếu quả thật là tên đó về võ công cô còn thua xa rất nhiều, nếu bây giờ chống đối cô chỉ có thất bại thảm hại. Đành thuận theo tự nhiên mà hành động, ván cờ này chỉ có thể đi tiếp chứ không thể dừng.
Hai người họ sau khi hoàn thành bản hợp đồng liền bỏ đi, cô theo hắn lẫn trong đám người đông đúc náo loạn đang vì cái chết của người đàn ông ban nãy mà tụ tập đông đúc, la thét đinh tai nhức óc.
Cô và Phục Thành Vương đi sang một bên có ít người để ý, không ngờ lúc ấy Đào Cung Vi cũng kịp lúc xuất hiện. Cô ta ngơ ngác nhìn sang vụ án phía bên kia rồi lại nhìn bóng người cặp nam nữ rời đi, dù cho cô có đeo mặt nạ che giấu thân phận ra sao Đào Cung Vi vẫn nhận ra cô chính là Tô Di - Xạ Nhữ Bảo của bọn họ.
Xạ Nhữ Bảo và Phục Thành Vương cùng xuất hiện thì án mạng liền xảy ra, quả nhiên không phải trùng hợp. Đào Cung Vi không kịp thông hiểu mọi chuyện thì hung thủ đã biến mất.
Tư Đồ Thanh Sơn trên chiếc xe cảnh sát mở cửa bước xuống, dẫn theo đó là đội điều tra án và rất nhiều đồng nghiệp tiếp ứng phía sau.
Đi xuống đã thấy Đào Cung Vi cũng có mặt ở đấy, anh nhíu mày, âm trầm trong giây lát rồi thấy cô ấy bỏ đi.
---------------------------------------
Nhân Vật: Phục Thành Vương.
Đào Cung Vi bình an vô sự sau khi được chữa trị, gần như hồi phục Trần Phúc vui không ngớt.
Thấy cánh tay đã băng bó của Trần Phúc, Đào Cung Vi vô cùng biết ơn: "Cảm ơn cậu A Phúc, bình thường tôi hay mắng cậu" Cô áy náy: "Nhưng giờ cậu khác rồi, rất mạnh mẽ".
Trần Phúc như rưng rưng nước mắt vì xúc động, sự hy sinh đó chính là thành ý ở lòng tin tưởng mà cậu trao cho Phong Di Châu, cậu đã làm hết sức để giúp đỡ họ.
Vừa hay chiếc ti vi lúc này lại phát một bản tin nóng hổi, giật tít, cắt ngang sự xúc động tình cảm đó của họ.
Trên màn hình là một thân ảnh, hình bóng vô cùng quen thuộc. Xạ Nhữ Bảo bước từng bước trên thảm đỏ, khoác cho mình bộ cánh cắt xén táo bạo và đầy lộng lẫy, kiêu sa, kế bên còn khoác tay cùng một người đàn ông mà cô vừa thấy đã nhận ra đó là ai.
Cả hai ngạc nhiên mở to mắt, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra suốt mấy ngày vừa qua. Thấy Xạ Nhữ Bảo môi cười rạng rỡ, nhan sắc tuyệt trần chẳng giống với một người bị thương nghiêm trọng bị kẻ gian giam giữ, đã có lúc cô còn không tin vào mắt của mình.
Một ngôi sao điện ảnh mới nổi như cô ấy xuất hiện cùng với một người đàn ông khí chất cao cao tại thượng, anh tuấn hơn người dĩ nhiên sẽ là một tin tốt cho các giới truyền thông thỏa sức mà diễn đạt.
Khoa trương đột ngột thế này vốn dĩ không giống với tính cách thường trực, Đào Cung Vi đảo mắt, nghi ngờ rồi liền rời khỏi giường bệnh trong tức tốc, để Trần Phúc ngơ ngác ở lại cô ta lên đường dựa vào buổi sự kiện đó.
------------------
"Anh...anh nói là thật ?" Xạ Nhữ Bảo ngỡ ngàng với lời đề nghị vượt sức tưởng tượng của mình, cô đành hỏi lại.
"Ngày mai cùng theo tôi giết người" Phục Thành Vương lạnh lùng.
"Được, lần trước đã thỏa thuận là người cùng một phe, chỉ cần sau khi hoàn thành anh cho tôi quay về...sau này nếu cần anh cứ tìm đến, tôi sẽ giúp anh, chỉ là đừng giữ tôi ở lại nơi đây".
"Được !".
Quay trở về thực tại, Xạ Nhữ Bảo dùng hết tài lẻ diễn xuất quỷ bất thần sầu của mình cùng hắn đóng một vở kịch trước giới truyền thông, bất khả kháng hóa thành đôi tình nhân xứng đôi vừa lứa ở bên cạnh nhau, tình tứ chẳng rời.
Tuy trước mắt là hứa cùng hắn đi làm nhiệm vụ, giúp hắn đạt được mục tiêu, nhưng chuyện hắn bảo cùng hắn đi giết người khiến cô có phần lo âu, chỉ sợ người mà hắn muốn giết không phải là một tên xấu xa, kẻ thù nào đó.
Phục Thành Vương quả nhiên am hiểu và thông minh, hôm nay một công đôi việc, hắn muốn công khai mối quan hệ với cô trước cánh báo chí, và còn là tiện thể đến để tìm gặp mà giết người ngay trong đêm.
Một đám phóng viên chen lấn, tranh nhau dò hỏi: "Xạ Nhữ Bảo, hai người cùng nhau xuất hiện trước thảm đỏ có phải đang ngầm khẳng định mối quan hệ yêu đương trước công chúng không ạ ? Anh ta là ai ?".
Dường như ngay cả bọn nhà báo cũng không biết đến Phục Thành Vương, có lẽ thân phận hắn không phải là một người thành đạt nổi tiếng, tài phiệt thiếu gia, nên ẩn dật quá kĩ lưỡng.
Xạ Nhữ Bảo chưa từng nghĩ sẽ phải cùng nhân vật mà mình không có tình cảm xông pha công khai thế này, còn chưa biết trả lời thế nào thì Phục Thành Vương đã đan ngón tay vào bàn tay cô, hắn ta nắm thật chặt, mặt vẫn giữ nguyên âm hàn băng lãnh, âm giọng trầm thấp, giơ bàn tay đang đan nhau của họ lên cao: "Thấy gì rồi chứ ? Câu trả lời, tự các người viết đi".
Dứt lời, hắn ta bá đạo nắm tay mà kéo cô đi vào trong, giải quyết nhanh lẹ, gọn gàng.
Họ vội vã thay sang một bộ đồ khác, sau đó đeo cho mình chiếc mặt nạ bắt đầu hành động.
Buổi tham dự ra mắt cho thương hiệu lớn nằm ở tòa khách sạn 6 sao bậc nhất thành phố, dưới đại sảnh là tổ chức sự kiện, trên tầng cao nhất của khách sạn chính là nơi của những kẻ mà sắp tới họ phải gặp gỡ.
Tấn công toàn bộ bọn thuộc hạ canh chừng, Xạ Nhữ Bảo dùng roi quất liên hồi đánh cho bọn chúng ngất đi, hốt hoảng thấy Phục Thành Vương liên tục nổ súng giết người, bắn mà không hề chớp mắt, một phát giết sạch. May mà súng có gắn ống giảm thanh cộng với nơi đây cách âm rất tốt, vì thế mọi người đang tham dự phía dưới vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Ném súng qua cho Xạ Nhữ Bảo, cô bắt lấy dù không mong muốn. Họ đạp cửa xông vào Phục Thành Vương liền chỉa súng vào gã đàn ông đã chững tuổi đang ngồi ở một bên giường kia.
Bắt ông ta đứng cách xa chiếc giường, lão hoảng loạn, cầu xin bọn họ đừng làm hại cô gái đang nằm trên giường bệnh ấy.
Phục Thành Vương đanh thép ra lệnh: "Cô, chỉa súng vào đầu ả".
Xạ Nhữ Bảo hoàn toàn bị động, cô làm theo toàn bộ lời hắn bảo. Cô bất giác đưa miệng súng thẳng vào đầu cô gái tầm độ tuổi thanh xuân kia, hạ mi tâm cô nhìn vẻ mặt thơ ngây, tinh khôi ấy.
Một cô gái bị liệt nửa thân, nằm trên giường bệnh tay chân lạnh cóng, mắt hướng về cha mình đang bị Phục Thành Vương đe dọa, cô ấy không nói thành lời chỉ có thể ú ớ vài chữ, nước mắt rơi lã chã.
Xạ Nhữ Bảo không đành lòng mà quay mặt đi nơi khác, trong đầu đang cầu xin trời đất, mong rằng hắn sẽ không ra tay với hai người bọn họ.
"Đã đến lúc trả lại toàn bộ những thứ đáng lẽ thuộc về tao".
"Tôi, tôi sẽ đưa hết cho ngài...làm ơn buông tha cho con gái của tôi. Ngài muốn gì tôi sẽ đưa thứ đó...ngay cả mạng của tôi".
"Mày khiến tao ghê tởm" Phục Thành Vương cười lớn, đá vào người lão ta một cái rõ mạnh bạo, làm gã té ngã xuống đất: "Tài sản, ngay cả sự nghiệp và cơ đồ của mày, tao muốn tất cả".
"Cái...cái gì ?".
Ném hợp đồng xuống, Phục Thành Vương đe dọa: "Không kí, nó sẽ chết".
Tay chân lão ta run rẩy kinh hồn, hồn phách như thoát xác mà bay loạn, ông ngập trong biển nước mắt, dù không muốn nhưng nhìn thấy con gái ông rơi lệ trên giường bệnh ông hoàn toàn không đành lòng để con gái bị người ta hãm hại, vì thương con ông mới cắn răng mà kí.
"Cô, nổ súng đi".
Hoàn thành mục đích, Phục Thành Vương nhoẻn miệng đầy đáng sợ, bóp cò nổ phát súng vào đầu lão, lập tức kết liễu số phận của một con người, máu văng tung tóe, khi lão ta vẫn còn mở to mắt ngỡ ngàng.
Phục Thành Vương độc ác đến rùng mình, Xạ Nhữ Bảo lần đầu tiên chứng kiến sự tàn ác, thâm độc đó của hắn, cô như chết chân tại chỗ, lời ra lệnh muốn cô thủ tiêu cô gái kia của hắn khiến cô bàng hoàng, tay cô hạ xuống, không thể tàn nhẫn mà giết một người vô tội.
"Hay là tha cho cô ấy...".
"Cô không giết, tôi giết !" Hướng nòng súng chuyển sang cơ thể của cô gái bị tàn phế, hắn ngẩng cao đầu, chẳng hề nao núng.
"Khoan..khoan đã, tôi sẽ làm...tôi làm" Mắt cô nhìn xuống đất suy suy tính tính.
Khẽ lắc lắc chiếc chuông đồng, Xạ Nhữ Bảo vội vã thôi miên cô gái: "Nhắm mắt, hãy an nghỉ".
Nổ súng, cô canh thật chuẩn xác, súng bắn vào cơ thể cô gái lệch ra bên ngoài mà không phạm vào chỗ hiểm, có máu văng ra ngoài rất chân thật nhất định sẽ không bị nghi ngờ. Nhờ có thôi miên, cô thành công điều khiển cô gái kia, bắt cô ta nhắm mắt, giả vờ chết, vì gấp gáp muốn bỏ đi nên hắn không dự định kiểm tra hành tung của cô, nhờ vậy cô thành công qua mắt Phục Thành Vương.
Phục Thành Vương kéo xác của gã đàn ông kia tới bên cửa sổ, một phát ném xuống từ độ cao chục mét, vô tình, lạnh nhạt.
Xạ Nhữ Bảo không khỏi hốt hoảng với những gì mình được chứng kiến, cô đã đánh giá thấp hắn ta. Cái khí khái hung bạo này không chỉ xuất hiện ở xung quang hào quang hắn mà còn là từ tâm địa của con người, hóa ra hắn ta là một kẻ lòng lang dạ thú, ác liệt cuồng dại. Một kẻ sát thủ giết người để giúp dân như cô, cô không là gì so với hắn cả.
Bây giờ nhận ra thì đã quá muộn, là tự cô đồng ý thỏa hiệp về một phe cùng với hắn, giúp hắn tranh đoạt quyền lực.
Vốn dĩ hắn ta chỉ muốn lợi dụng mối quan hệ tình nhân với cô trước truyền thông, nào ngờ cô ngốc nghếch muốn giúp đỡ hắn, Phục Thành Vương bất đắc dĩ biến cô thành tên tay sai đắc lực.
Xạ Nhữ Bảo sợ hãi không dám lên tiếng chất vấn việc làm của hắn, sự ác độc hiện tại rất đồng nhất với kẻ đã đánh trọng thương cô đêm đó, sát hại cả mẹ lẫn con tại buổi yến tiệc. Nếu quả thật là tên đó về võ công cô còn thua xa rất nhiều, nếu bây giờ chống đối cô chỉ có thất bại thảm hại. Đành thuận theo tự nhiên mà hành động, ván cờ này chỉ có thể đi tiếp chứ không thể dừng.
Hai người họ sau khi hoàn thành bản hợp đồng liền bỏ đi, cô theo hắn lẫn trong đám người đông đúc náo loạn đang vì cái chết của người đàn ông ban nãy mà tụ tập đông đúc, la thét đinh tai nhức óc.
Cô và Phục Thành Vương đi sang một bên có ít người để ý, không ngờ lúc ấy Đào Cung Vi cũng kịp lúc xuất hiện. Cô ta ngơ ngác nhìn sang vụ án phía bên kia rồi lại nhìn bóng người cặp nam nữ rời đi, dù cho cô có đeo mặt nạ che giấu thân phận ra sao Đào Cung Vi vẫn nhận ra cô chính là Tô Di - Xạ Nhữ Bảo của bọn họ.
Xạ Nhữ Bảo và Phục Thành Vương cùng xuất hiện thì án mạng liền xảy ra, quả nhiên không phải trùng hợp. Đào Cung Vi không kịp thông hiểu mọi chuyện thì hung thủ đã biến mất.
Tư Đồ Thanh Sơn trên chiếc xe cảnh sát mở cửa bước xuống, dẫn theo đó là đội điều tra án và rất nhiều đồng nghiệp tiếp ứng phía sau.
Đi xuống đã thấy Đào Cung Vi cũng có mặt ở đấy, anh nhíu mày, âm trầm trong giây lát rồi thấy cô ấy bỏ đi.
---------------------------------------
Nhân Vật: Phục Thành Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.