Chương 27: [ CÔNG TÂM PHÂN MINH ]
Hoa Mẫn Nhi
20/12/2021
Ở căn biệt thự to lớn, tại căn cứ Tô gia. Mọi sát thủ với đủ cấp bậc tụ hội đông đủ, duy nhất mỗi Xạ Nhữ Bảo vắng mặt.
"Tô lão gia, ông đừng thiên vị cho nó. Không phải tôi không biết ông vẫn còn lưu luyến, du di cho nó" Tô Nguyệt nghiêm giọng, bà đanh thép: "Đừng để Tô gia trở thành một trò cười trong mắt kẻ dưới quyền. Nên lấy công minh làm đạo, phân rõ trắng đen phải trái".
Nguyên lai sự việc đều xoáy sâu vào nữ nhân mang tên Xạ Nhữ Bảo kia, sự vắng mặt của cô đã khiến Tô Nguyệt nổi đóa, dựa vào cung nghiêm của mình từ trước cho đến nay, sự hà khắc và tuân thủ quy củ chuẩn mực, bà muốn một tay truy cứu cho ra lẽ.
Mặc dù Sở Tào Biện và Đào Cung Vi hết lời giải thích, nhưng chắc chắn vẫn chẳng có gì lay động được sự cứng nhắc và vô tình của bà. Thấu tình đạt lý, am hiểu tình người vốn dĩ không phù hợp với Tô Nguyệt.
Mọi chuyện càng trở nên căng thẳng và phức tạp hơn khi Tô Nhật - người đứng ra bảo vệ và bác bỏ đi hình phạt ấy của bà. Cách du di, bất công đó làm bà càng trở nên nóng giận, dường như phớt lờ đi mọi cốt cách mà chống đối lại ông, đòi về công bằng cho các sát thủ khác.
"Ý ta đã quyết" Tô Nhật cương nghị.
"Tô...Tô Nhật...ông ?".
Lúc này một nữ nhân từ tốn mở cửa bước vào, gương mặt thanh tú, tuyệt trần diễm sắc, có chút xanh xao vì còn yếu ớt, mệt mỏi, nhưng không vì thế mà để lộ cái yếu đuối của mình.
Xạ Nhữ Bảo nói lớn: "Tôi sẽ chịu phạt, đó là trách nhiệm của tôi thưa Tô chủ".
"Tô Di, cậu đang nói cái gì vậy ?" Đào Cung Vi một bên nhỏ giọng, sốt sắng.
Cô quay sang mỉm cười, bản lĩnh mà lắc đầu. Vì không muốn tình thế biến thành bố cục hỗn loạn, gây khó xử cho những người quý trọng cô. Bản thân mắc phải sai lầm, Xạ Nhữ Bảo dũng cảm đối mặt, chấp nhận hình phạt, làm gương cho những kẻ sống chết ở đây, xứng đáng với cái danh thượng sát.
"Một lời đã quyết, Tô Di vừa trọng thương trở về. Ngươi không cần chịu phạt" Tô Nhật vẫn quyết đoán.
Đào Cung Vi gấp gáp: "Phải, Tô Di từ trước đến nay thi hành nhiệm vụ tận tâm tận lực với tổ chức, cậu ấy đã hy sinh rất nhiều...Bây giờ mang trọng thương xem như đã lấy công chuộc tội, Tô Châu vẫn mong Tô phu nhân suy xét...có thể bỏ qua hình phạt".
"Hỗn xược" Tô Nguyệt trừng mắt, một thân bà cao quý kiêu sa từ trên chiếc ghế cao mà bước xuống, mang một loại phong thái kiêu kì, quý phái: "Chưa đến lượt ngươi cầu xin lên tiếng giúp".
Chẳng hiểu vì sao chỉ là một buổi họp mặt, dù có trọng đại thế nào thì khi gặp phải thương tích, nguy hiểm sẽ có lúc phải vắng mặt thôi. Truy cứu là việc không nhất thiết, nếu suy xét ở mức độ cảm thông thì vẫn có thể bỏ qua. Tuy có vắng mặt nhưng rất nhanh sau đó Xạ Nhữ Bảo đã xuất hiện, dù cơ thể vẫn còn rất yếu nhưng cô ấy vẫn nỗ lực hết mình và có trách nhiệm với tổ chức.
Tô Nguyệt giờ đây tựa hồ bốc hỏa, vì biết rõ lí do vì sao mà Tô Nhật lại thiên vị tới vậy bà càng cảm thấy bức bối, khó chịu ở trong lòng, còn có chút buồn man mác đọng lại. Mọi thứ đều là bí mật, chỉ riêng bà mới có thể biết, nhưng Tô Nhật chính trực, quyết đoán bấy lâu nay lại vì một cô gái cỏn con mà thay đổi bản tính uy tín trong mọi việc của mình, ông còn trước mặt tất cả mọi người trong tổ chức mà công khai thiên vị cho cô ta, Tô Nguyệt thật sự không cam lòng.
"Như thế nào là bỏ qua ?" Một nữ nhân với thân hình nóng bỏng, mái tóc ả ta xoăn dài gợn sóng, ngũ quan ưa nhìn, thần sắc điềm điềm tĩnh tĩnh cất tiếng: "Người của Tô gia từ trước cho đến nay không hề có chuyện đưa tư vào công, tình người là gì kia chứ khi chúng ta là sát thủ".
Ả nữ nhân ấy ở một bên quan sát, vội đắc ý mà nói: "Nếu Tô Di vắng mặt thì chính là phạm tội, dựa vào điều 7, kẻ vắng mặt sẽ được xem như bất trách, phạt đánh một ngày một đêm, sau đó...." Dừng chút, ả ta cười mê hồn: "Treo người lên cho toàn người của Tô gia chứng kiến, như một bài học dành cho những kẻ khác. Treo hai ngày hai đêm".
"Mau câm miệng, cô không có quyền xấc xược ở đây" Đào Cung Vi chỉ thẳng mặt ả ta, với bản tính thấy bất bình là tương trợ cô dường như quên mất phép tắc của mình, đứng đó mà la lớn.
Ả ta trắc lưỡi, lắc đầu: "Sao lại không chứ Tô Châu, tôi và cô đều là thượng sát. Chức vị của chúng ta là ngang hàng".
Nữ nhân với khí chất điềm nhiên nhưng lại chứa đầy toan tính gian xảo, hiếu thắng. Ả ta chính là một trong những thượng sát - cấp cao nhất của tầng lớp sát thủ. Ả ta đứng ở vị trí đầu hàng cùng với Phong Di Châu, nắm đầu một nhóm nhỏ khác nhưng cũng vô cùng mưu trí và quả cảm. Có điều bản tính ả ta có phần khác biệt với họ, Phong Di Châu là người tốt luôn đem chân lý lên hàng đầu nhưng đối với ả ta, tốt bụng, hiền lành chỉ là thứ giết chết ả, vì thế ả rất mưu mô, nham hiểm và thâm độc, luôn muốn một chân đạp họ xuống, hãm hại Phong Di Châu khiến cho mình một bước lên mây, uy quyền hùng mạnh. Vốn đã chán ghét Xạ Nhữ Bảo, trải qua bao năm tháng ở Tô gia, ả ta chứng kiến Tô Nhật luôn che chở và bảo vệ, du di mọi tội lỗi cho Xạ Nhữ Bảo khiến ả đem lòng đố kỵ, ganh ghét. Với một kẻ đầy tham vọng và đi lên bằng cách đạp đổ người khác, không ngại huyết hải thâm thù kia thì đám người Phong Di Châu chính là thứ chướng tai gai mắt, đặc biệt kẻ mà ả muốn tiêu diệt nhất lại là Xạ Nhữ Bảo. Nữ nhân thông minh, sắc bén này là một trong những kẻ máu lạnh và vô tình nhất giới thượng sát, không ai khác ngoài Tô Ngân.
"Dĩ nhiên khác" Đào Cung Vi cười khinh bỉ: "Tuy cùng là thượng sát, nhưng bản chất của chúng tôi so với cô không thể ngang hàng".
Tô Ngân chẳng chút kích động thông qua lời nói đả kích, ả vẫn điềm điềm tĩnh tĩnh, cười tinh tế quay sang đối diện với Tô Nhật - người nắm quyền Tô gia.
"Để làm gương cho các sát thủ cấp thấp, vẫn mong Tô chủ có thể xử phạt công tâm và chính xác. Đừng mang tình cảm riêng vào trong" Tô Ngân càng nói càng cố ý giăng lưới gài bẫy họ hơn: "Nếu ngài tha cho Tô Di, nhất định lâu dài sẽ khiến mọi người tại đây sinh mưu định tạo phản, làm loạn mang lòng đố kỵ, ganh ghét. Và bố cục hỗn loạn sẽ càng hỗn loạn hơn. Tới lúc đó...e là không thể kiểm soát được nữa. Chức vị của ngài, sự điều khiển của ngài cũng sẽ có phần ảnh hưởng".
Tô Nguyệt nhìn Tô Ngân cảm thấy vô cùng hài lòng, bà tiếp lời: "Không uổng công Tô gia nuôi dưỡng và dạy dỗ ra một người thông minh, hiểu đạo lý như cô. Tô Ngân nói đúng, lão gia hãy xử phạt thật công bằng, tới lúc đó Tô Di của ông cũng không bị kẻ khác lời ra tiếng vào, gây mâu thuẫn hiềm khích với các anh chị em trong gia tộc. Để lại hậu quả không đáng có".
Tô Nhật ngồi trên nơi tối thượng nhất mà khuôn mặt đanh thép, ông chau mày, sắc thái căng thẳng như một tảng băng vĩnh cửu mãi chẳng tan chảy, chẳng hề nao núng.
"Tô Ngân, cô thật nhẫn tâm, rõ ràng chúng ta cùng một gia tộc, cùng là chị em kia mà. Tô Di làm sai gì với cô chứ ?" Đào Cung Vi bức xúc.
"Đừng quên, chúng ta đều là trẻ mồ côi" Tô Ngân lạnh nhạt: "Không cùng cha, không cùng mẹ".
Đào Cung Vi tức điên tới mức muốn lao tới, may mà có Xạ Nhữ Bảo kịp thời giữ tay lại, vội vàng tiếp lời: "Tô Ngân nói đúng, mọi sai sót của tôi đều xứng đáng bị trừng phạt. Là một thượng sát tôi nên làm gương cho những anh chị em khác của mình, Tô Di tôi tự nguyện chịu phạt, mong..Tô chủ tác thành".
Tô Nhật kích động nhìn xuống cô gái nhỏ bé ở phía dưới, lẫn trong đám người vẫn còn vì vết thương mà đứng không được vững. Tim ông bỗng chốc đau lên từng nhịp, cảm giác khó chịu, day dứt liên tục dồn nén.
Xạ Nhữ Bảo là vì những người yêu thương mình, cô không muốn họ phải khó xử nên mới quả quyết chịu phạt. Trong lời Tô Ngân có một phần đúng mặc dù tuyệt nhiên nó vẫn là nhằm tấn công lấy cô.
Tô Nguyệt khá bất ngờ với dũng khí của cô gái nhỏ này, bà nhìn ra cô ta bị trọng thương rất nặng, nhưng bản lĩnh đối mặt với sai phạm của mình quả thật rất giống với kẻ cương ngạnh, mạnh mẽ như bà năm đó, bà bỗng nhiên lại cười mỉm.
Về phía Tô Ngân, ả ta ngấm ngầm đắc ý ở trong lòng, cũng khâm phục bản lĩnh của đối thủ, khí chất mạnh mẽ.
Đào Cung Vi không ngờ cô ấy một lời lại quyết, lo lắng cô ta sốt sắng giữ tay cô. Còn có cả Sở Tào Biện, cậu đích thân xem xét bệnh tình cho cô tất nhiên hiểu rất rõ cô đang suy yếu tới mức nào, vì một lời này của cô mà khiến cậu ta lay động tâm can, thoáng chút lo sợ, thay đổi thần sắc.
Nếu không phải là kẻ trải qua nhiều cực hình, đau khổ, có lẽ Xạ Nhữ Bảo sau khi chịu hình phạt sẽ mất mạng ngay tức khắc. Vết thương chồng chất vết thương, khiến cho những người yêu thương cô cũng trở nên run sợ, lo lắng khôn xiết.
Tô Nhật nhắm chặt mắt, tay nắm thành đấm, giọng ông trầm thấp: "Đem Tô Di đi".
Dù lòng không muốn nhưng ông vẫn đành làm theo ý nguyện của cô, và còn vì sự đả kích đó của Tô Ngân, chính ả ta đã nói ra chính điểm trước mặt toàn người của Tô gia, nếu không xử xét công bằng chắc chắn sẽ gây ra náo động, bạo loạn.
Xạ Nhữ Bảo bị thuộc hạ mang đi, cô ngay lập tức được đưa vào một phòng giam, căn hầm u tối, ẩm thấp, tối tăm không thấy ánh mắt trời, hôi hám lại có chuột gián xung quanh.
Chậm rãi nằm trên chiếc bàn gỗ lạnh toát, ánh mắt cô mông lung vô định, đại não trống rỗng, tâm can trầm lắng chờ đợi sự trừng phạt kéo đến.
Thuộc hạ đứng yên bất động ở một bên, hết nhìn qua rồi nhìn lại, ngập ngừng không thôi.
Từ trước đến nay đều rất yêu quý cô, Xạ Nhữ Bảo tuy là thượng sát nhưng lại có tấm lòng nhân hậu, cô đối đãi với họ rất tốt, có gì cũng chia sẻ cùng họ, chưa bao giờ đối xử tệ bạc, xem họ là nô lệ.
Xạ Nhữ Bảo biết chúng không nỡ ra tay, cô chỉ cười một tiếng nhàn hạ. Trong khoảnh khắc tội tù này cô lại nhớ đến gia đình nhỏ bé của mình, bâng quơ mà nhắc tới, từ từ tốn tốn: "Các người có từng nhớ về ký ức của mình không ?".
"Chúng...chúng tôi nhớ".
"Nhưng tôi lại không thể nhớ hết, như thể mất đi một nửa phần kí ức vậy...".
Chúng nhìn nhau, mắt láo liên, áy náy liền chuyển sang câu hỏi khác: "Tô Di tiểu thư, cô không nên nhận tội thế này".
Cô lắc đầu: "Chẳng có cha mẹ nào là muốn con của mình làm thuộc hạ của kẻ khác, bị sai vặt, chà đạp".
Nắm tay tên thuộc hạ ấy, rồi vỗ vỗ lên vật thể roi cứng cáp kia, cô nói: "Hãy làm những gì thuộc về trọng trách, tôi sẽ không trách các người...đừng thấy có lỗi".
"Tô Di tiểu thư...nhưng mà...".
Cô ngắt lời: "Đánh đi, nếu để các người bị phạt vì tôi, tôi nhất định sẽ hận các người. Mau đánh đi !".
Từng đòn roi cứ hạ xuống cơ thể mảnh khảnh này của cô, đánh thật mạnh, kéo dài cả một ngày dài đằng đẵng, hết người này lại thay người tra tấn khác, đánh cho tới khi cô mất dần ý thức, đánh cho tới khi mình đầy máu tươi, chồng chất các vết thương khác nhau.
Ấy vậy mà một tiếng kêu la, một tiếng than đau cũng không có. Người trong ngục chỉ truyền tai nhau bên ngoài rằng Xạ Nhữ Bảo mắt nhắm nghiền chịu đòn, im lặng cam chịu và vô cùng cứng rắn, từ đó thể hiện rõ bản lĩnh làm thượng sát của cô, dù cận kề ranh giới sinh tử cô ấy vẫn một mực không oán không trách.
Hết một ngày cực hình trôi qua, Xạ Nhữ Bảo từ trên chiếc bàn té lăn xuống đất, thân thể như một xác sống thật sự, chẳng còn một chút sinh lực, khí sống. Mặt cô trắng bệch, xanh xao, môi thì khô khốc nứt nẻ.
Chuyển sang một ngày mới, Xạ Nhữ Bảo bị người đưa đi, đem tới chốn đông người của Tô gia, treo mình lên cao.
Tay cô bị dây thừng xiết chặt đến tứa máu, bầm tím. Treo cơ thể không còn chút sức lực lên trên cao, người cô rã rời, tựa hồ người không xương sống. Hô hấp khó khăn như có một bức tường đè nặng nơi lồng ngực, khiến đầu óc cô mù mịt, mắt hoa tai ù, thậm chí xuất hiện cả ảo ảnh.
Tất cả người của Tô gia đều có thể chứng kiến kẻ phạm tội như cô bị treo lên, có kẻ thì nhạo báng, cũng có kẻ thì hoảng sợ mà rùng mình, khi lướt ngang qua đều chia nhau chỉ chỉ trỏ trỏ, thay phiên bàn tán.
Đào Cung Vi, Sở Tào Biện đứng ở một bên nhìn mà lặng người. Đào Cung Vi rốt cuộc cũng chịu không nổi, vì quá xót xa cho cô mà rơi lệ. Nếm trải nỗi đau dày vò ấy thật sự quá tàn nhẫn, huống hồ Xạ Nhữ Bảo vốn dĩ đã mang trọng thương, sợ rằng cô ấy chỉ có thể chết, Đào Cung Vi một tay che miệng mà khóc, quay mặt đi chỗ khác.
Thân thể nữ nhân cúi mặt, máu theo đó mà chảy xuống dọc cả cơ thể, chân cách mặt đất một khoảng cao, phía dưới là một vũng máu tươi từ lúc nào đã đọng nhiều như vậy.
Sở Tào Biện không dám nhìn, cậu chỉ cúi đầu, tay nắm thật chặt đến độ khi móng tay đâm vào phần lòng bàn tay khiến nơi đó bật máu.
Mọi hậu quả mà Xạ Nhữ Bảo phải gánh chịu đều xuất phát từ tên Trần gia phái tới đêm đó, tên đó đã đả thương Xạ Nhữ Bảo khiến cô không thể họp mặt, nhưng cũng nhờ Tô Ngân có một phần tiếp tay nên Xạ Nhữ Bảo đã phải sống không bằng chết như ngày hôm nay. Sở Tào Biện thề với lòng mình nhất định sẽ tìm ra người của Trần gia trả thù cho Xạ Nhữ Bảo, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm chất chứa hàng vạn lửa giận, phừng phừng cháy mãi.
Trách rằng lúc ấy tại sao lại không xuất hiện sớm hơn để cứu Xạ Nhữ Bảo, để cô một mình đối đầu với kẻ địch nhận lấy trọng thương nặng nề còn thêm cả cực hình Tô gia. Không bảo vệ được những người mình yêu quý, lòng Sở Tào Biện đau đớn, từng cơn cứ trực trào lên làm cậu cảm thấy tê buốt từ tâm can lan tỏa khắp người. Một loại cảm giác áy náy, chột dạ, bất lực vô cùng, Sở Tào Biện thấy bản thân thật vô dụng, cậu oán trách tự xem như mọi tội lỗi đều là vì cậu mà ra. Đứng trước mặt nữ nhân hai tay bị treo trên cao liên tục nói rằng "Xin lỗi".
---------------------------------------
Nhân Vật: Xạ Nhữ Bảo.
"Tô lão gia, ông đừng thiên vị cho nó. Không phải tôi không biết ông vẫn còn lưu luyến, du di cho nó" Tô Nguyệt nghiêm giọng, bà đanh thép: "Đừng để Tô gia trở thành một trò cười trong mắt kẻ dưới quyền. Nên lấy công minh làm đạo, phân rõ trắng đen phải trái".
Nguyên lai sự việc đều xoáy sâu vào nữ nhân mang tên Xạ Nhữ Bảo kia, sự vắng mặt của cô đã khiến Tô Nguyệt nổi đóa, dựa vào cung nghiêm của mình từ trước cho đến nay, sự hà khắc và tuân thủ quy củ chuẩn mực, bà muốn một tay truy cứu cho ra lẽ.
Mặc dù Sở Tào Biện và Đào Cung Vi hết lời giải thích, nhưng chắc chắn vẫn chẳng có gì lay động được sự cứng nhắc và vô tình của bà. Thấu tình đạt lý, am hiểu tình người vốn dĩ không phù hợp với Tô Nguyệt.
Mọi chuyện càng trở nên căng thẳng và phức tạp hơn khi Tô Nhật - người đứng ra bảo vệ và bác bỏ đi hình phạt ấy của bà. Cách du di, bất công đó làm bà càng trở nên nóng giận, dường như phớt lờ đi mọi cốt cách mà chống đối lại ông, đòi về công bằng cho các sát thủ khác.
"Ý ta đã quyết" Tô Nhật cương nghị.
"Tô...Tô Nhật...ông ?".
Lúc này một nữ nhân từ tốn mở cửa bước vào, gương mặt thanh tú, tuyệt trần diễm sắc, có chút xanh xao vì còn yếu ớt, mệt mỏi, nhưng không vì thế mà để lộ cái yếu đuối của mình.
Xạ Nhữ Bảo nói lớn: "Tôi sẽ chịu phạt, đó là trách nhiệm của tôi thưa Tô chủ".
"Tô Di, cậu đang nói cái gì vậy ?" Đào Cung Vi một bên nhỏ giọng, sốt sắng.
Cô quay sang mỉm cười, bản lĩnh mà lắc đầu. Vì không muốn tình thế biến thành bố cục hỗn loạn, gây khó xử cho những người quý trọng cô. Bản thân mắc phải sai lầm, Xạ Nhữ Bảo dũng cảm đối mặt, chấp nhận hình phạt, làm gương cho những kẻ sống chết ở đây, xứng đáng với cái danh thượng sát.
"Một lời đã quyết, Tô Di vừa trọng thương trở về. Ngươi không cần chịu phạt" Tô Nhật vẫn quyết đoán.
Đào Cung Vi gấp gáp: "Phải, Tô Di từ trước đến nay thi hành nhiệm vụ tận tâm tận lực với tổ chức, cậu ấy đã hy sinh rất nhiều...Bây giờ mang trọng thương xem như đã lấy công chuộc tội, Tô Châu vẫn mong Tô phu nhân suy xét...có thể bỏ qua hình phạt".
"Hỗn xược" Tô Nguyệt trừng mắt, một thân bà cao quý kiêu sa từ trên chiếc ghế cao mà bước xuống, mang một loại phong thái kiêu kì, quý phái: "Chưa đến lượt ngươi cầu xin lên tiếng giúp".
Chẳng hiểu vì sao chỉ là một buổi họp mặt, dù có trọng đại thế nào thì khi gặp phải thương tích, nguy hiểm sẽ có lúc phải vắng mặt thôi. Truy cứu là việc không nhất thiết, nếu suy xét ở mức độ cảm thông thì vẫn có thể bỏ qua. Tuy có vắng mặt nhưng rất nhanh sau đó Xạ Nhữ Bảo đã xuất hiện, dù cơ thể vẫn còn rất yếu nhưng cô ấy vẫn nỗ lực hết mình và có trách nhiệm với tổ chức.
Tô Nguyệt giờ đây tựa hồ bốc hỏa, vì biết rõ lí do vì sao mà Tô Nhật lại thiên vị tới vậy bà càng cảm thấy bức bối, khó chịu ở trong lòng, còn có chút buồn man mác đọng lại. Mọi thứ đều là bí mật, chỉ riêng bà mới có thể biết, nhưng Tô Nhật chính trực, quyết đoán bấy lâu nay lại vì một cô gái cỏn con mà thay đổi bản tính uy tín trong mọi việc của mình, ông còn trước mặt tất cả mọi người trong tổ chức mà công khai thiên vị cho cô ta, Tô Nguyệt thật sự không cam lòng.
"Như thế nào là bỏ qua ?" Một nữ nhân với thân hình nóng bỏng, mái tóc ả ta xoăn dài gợn sóng, ngũ quan ưa nhìn, thần sắc điềm điềm tĩnh tĩnh cất tiếng: "Người của Tô gia từ trước cho đến nay không hề có chuyện đưa tư vào công, tình người là gì kia chứ khi chúng ta là sát thủ".
Ả nữ nhân ấy ở một bên quan sát, vội đắc ý mà nói: "Nếu Tô Di vắng mặt thì chính là phạm tội, dựa vào điều 7, kẻ vắng mặt sẽ được xem như bất trách, phạt đánh một ngày một đêm, sau đó...." Dừng chút, ả ta cười mê hồn: "Treo người lên cho toàn người của Tô gia chứng kiến, như một bài học dành cho những kẻ khác. Treo hai ngày hai đêm".
"Mau câm miệng, cô không có quyền xấc xược ở đây" Đào Cung Vi chỉ thẳng mặt ả ta, với bản tính thấy bất bình là tương trợ cô dường như quên mất phép tắc của mình, đứng đó mà la lớn.
Ả ta trắc lưỡi, lắc đầu: "Sao lại không chứ Tô Châu, tôi và cô đều là thượng sát. Chức vị của chúng ta là ngang hàng".
Nữ nhân với khí chất điềm nhiên nhưng lại chứa đầy toan tính gian xảo, hiếu thắng. Ả ta chính là một trong những thượng sát - cấp cao nhất của tầng lớp sát thủ. Ả ta đứng ở vị trí đầu hàng cùng với Phong Di Châu, nắm đầu một nhóm nhỏ khác nhưng cũng vô cùng mưu trí và quả cảm. Có điều bản tính ả ta có phần khác biệt với họ, Phong Di Châu là người tốt luôn đem chân lý lên hàng đầu nhưng đối với ả ta, tốt bụng, hiền lành chỉ là thứ giết chết ả, vì thế ả rất mưu mô, nham hiểm và thâm độc, luôn muốn một chân đạp họ xuống, hãm hại Phong Di Châu khiến cho mình một bước lên mây, uy quyền hùng mạnh. Vốn đã chán ghét Xạ Nhữ Bảo, trải qua bao năm tháng ở Tô gia, ả ta chứng kiến Tô Nhật luôn che chở và bảo vệ, du di mọi tội lỗi cho Xạ Nhữ Bảo khiến ả đem lòng đố kỵ, ganh ghét. Với một kẻ đầy tham vọng và đi lên bằng cách đạp đổ người khác, không ngại huyết hải thâm thù kia thì đám người Phong Di Châu chính là thứ chướng tai gai mắt, đặc biệt kẻ mà ả muốn tiêu diệt nhất lại là Xạ Nhữ Bảo. Nữ nhân thông minh, sắc bén này là một trong những kẻ máu lạnh và vô tình nhất giới thượng sát, không ai khác ngoài Tô Ngân.
"Dĩ nhiên khác" Đào Cung Vi cười khinh bỉ: "Tuy cùng là thượng sát, nhưng bản chất của chúng tôi so với cô không thể ngang hàng".
Tô Ngân chẳng chút kích động thông qua lời nói đả kích, ả vẫn điềm điềm tĩnh tĩnh, cười tinh tế quay sang đối diện với Tô Nhật - người nắm quyền Tô gia.
"Để làm gương cho các sát thủ cấp thấp, vẫn mong Tô chủ có thể xử phạt công tâm và chính xác. Đừng mang tình cảm riêng vào trong" Tô Ngân càng nói càng cố ý giăng lưới gài bẫy họ hơn: "Nếu ngài tha cho Tô Di, nhất định lâu dài sẽ khiến mọi người tại đây sinh mưu định tạo phản, làm loạn mang lòng đố kỵ, ganh ghét. Và bố cục hỗn loạn sẽ càng hỗn loạn hơn. Tới lúc đó...e là không thể kiểm soát được nữa. Chức vị của ngài, sự điều khiển của ngài cũng sẽ có phần ảnh hưởng".
Tô Nguyệt nhìn Tô Ngân cảm thấy vô cùng hài lòng, bà tiếp lời: "Không uổng công Tô gia nuôi dưỡng và dạy dỗ ra một người thông minh, hiểu đạo lý như cô. Tô Ngân nói đúng, lão gia hãy xử phạt thật công bằng, tới lúc đó Tô Di của ông cũng không bị kẻ khác lời ra tiếng vào, gây mâu thuẫn hiềm khích với các anh chị em trong gia tộc. Để lại hậu quả không đáng có".
Tô Nhật ngồi trên nơi tối thượng nhất mà khuôn mặt đanh thép, ông chau mày, sắc thái căng thẳng như một tảng băng vĩnh cửu mãi chẳng tan chảy, chẳng hề nao núng.
"Tô Ngân, cô thật nhẫn tâm, rõ ràng chúng ta cùng một gia tộc, cùng là chị em kia mà. Tô Di làm sai gì với cô chứ ?" Đào Cung Vi bức xúc.
"Đừng quên, chúng ta đều là trẻ mồ côi" Tô Ngân lạnh nhạt: "Không cùng cha, không cùng mẹ".
Đào Cung Vi tức điên tới mức muốn lao tới, may mà có Xạ Nhữ Bảo kịp thời giữ tay lại, vội vàng tiếp lời: "Tô Ngân nói đúng, mọi sai sót của tôi đều xứng đáng bị trừng phạt. Là một thượng sát tôi nên làm gương cho những anh chị em khác của mình, Tô Di tôi tự nguyện chịu phạt, mong..Tô chủ tác thành".
Tô Nhật kích động nhìn xuống cô gái nhỏ bé ở phía dưới, lẫn trong đám người vẫn còn vì vết thương mà đứng không được vững. Tim ông bỗng chốc đau lên từng nhịp, cảm giác khó chịu, day dứt liên tục dồn nén.
Xạ Nhữ Bảo là vì những người yêu thương mình, cô không muốn họ phải khó xử nên mới quả quyết chịu phạt. Trong lời Tô Ngân có một phần đúng mặc dù tuyệt nhiên nó vẫn là nhằm tấn công lấy cô.
Tô Nguyệt khá bất ngờ với dũng khí của cô gái nhỏ này, bà nhìn ra cô ta bị trọng thương rất nặng, nhưng bản lĩnh đối mặt với sai phạm của mình quả thật rất giống với kẻ cương ngạnh, mạnh mẽ như bà năm đó, bà bỗng nhiên lại cười mỉm.
Về phía Tô Ngân, ả ta ngấm ngầm đắc ý ở trong lòng, cũng khâm phục bản lĩnh của đối thủ, khí chất mạnh mẽ.
Đào Cung Vi không ngờ cô ấy một lời lại quyết, lo lắng cô ta sốt sắng giữ tay cô. Còn có cả Sở Tào Biện, cậu đích thân xem xét bệnh tình cho cô tất nhiên hiểu rất rõ cô đang suy yếu tới mức nào, vì một lời này của cô mà khiến cậu ta lay động tâm can, thoáng chút lo sợ, thay đổi thần sắc.
Nếu không phải là kẻ trải qua nhiều cực hình, đau khổ, có lẽ Xạ Nhữ Bảo sau khi chịu hình phạt sẽ mất mạng ngay tức khắc. Vết thương chồng chất vết thương, khiến cho những người yêu thương cô cũng trở nên run sợ, lo lắng khôn xiết.
Tô Nhật nhắm chặt mắt, tay nắm thành đấm, giọng ông trầm thấp: "Đem Tô Di đi".
Dù lòng không muốn nhưng ông vẫn đành làm theo ý nguyện của cô, và còn vì sự đả kích đó của Tô Ngân, chính ả ta đã nói ra chính điểm trước mặt toàn người của Tô gia, nếu không xử xét công bằng chắc chắn sẽ gây ra náo động, bạo loạn.
Xạ Nhữ Bảo bị thuộc hạ mang đi, cô ngay lập tức được đưa vào một phòng giam, căn hầm u tối, ẩm thấp, tối tăm không thấy ánh mắt trời, hôi hám lại có chuột gián xung quanh.
Chậm rãi nằm trên chiếc bàn gỗ lạnh toát, ánh mắt cô mông lung vô định, đại não trống rỗng, tâm can trầm lắng chờ đợi sự trừng phạt kéo đến.
Thuộc hạ đứng yên bất động ở một bên, hết nhìn qua rồi nhìn lại, ngập ngừng không thôi.
Từ trước đến nay đều rất yêu quý cô, Xạ Nhữ Bảo tuy là thượng sát nhưng lại có tấm lòng nhân hậu, cô đối đãi với họ rất tốt, có gì cũng chia sẻ cùng họ, chưa bao giờ đối xử tệ bạc, xem họ là nô lệ.
Xạ Nhữ Bảo biết chúng không nỡ ra tay, cô chỉ cười một tiếng nhàn hạ. Trong khoảnh khắc tội tù này cô lại nhớ đến gia đình nhỏ bé của mình, bâng quơ mà nhắc tới, từ từ tốn tốn: "Các người có từng nhớ về ký ức của mình không ?".
"Chúng...chúng tôi nhớ".
"Nhưng tôi lại không thể nhớ hết, như thể mất đi một nửa phần kí ức vậy...".
Chúng nhìn nhau, mắt láo liên, áy náy liền chuyển sang câu hỏi khác: "Tô Di tiểu thư, cô không nên nhận tội thế này".
Cô lắc đầu: "Chẳng có cha mẹ nào là muốn con của mình làm thuộc hạ của kẻ khác, bị sai vặt, chà đạp".
Nắm tay tên thuộc hạ ấy, rồi vỗ vỗ lên vật thể roi cứng cáp kia, cô nói: "Hãy làm những gì thuộc về trọng trách, tôi sẽ không trách các người...đừng thấy có lỗi".
"Tô Di tiểu thư...nhưng mà...".
Cô ngắt lời: "Đánh đi, nếu để các người bị phạt vì tôi, tôi nhất định sẽ hận các người. Mau đánh đi !".
Từng đòn roi cứ hạ xuống cơ thể mảnh khảnh này của cô, đánh thật mạnh, kéo dài cả một ngày dài đằng đẵng, hết người này lại thay người tra tấn khác, đánh cho tới khi cô mất dần ý thức, đánh cho tới khi mình đầy máu tươi, chồng chất các vết thương khác nhau.
Ấy vậy mà một tiếng kêu la, một tiếng than đau cũng không có. Người trong ngục chỉ truyền tai nhau bên ngoài rằng Xạ Nhữ Bảo mắt nhắm nghiền chịu đòn, im lặng cam chịu và vô cùng cứng rắn, từ đó thể hiện rõ bản lĩnh làm thượng sát của cô, dù cận kề ranh giới sinh tử cô ấy vẫn một mực không oán không trách.
Hết một ngày cực hình trôi qua, Xạ Nhữ Bảo từ trên chiếc bàn té lăn xuống đất, thân thể như một xác sống thật sự, chẳng còn một chút sinh lực, khí sống. Mặt cô trắng bệch, xanh xao, môi thì khô khốc nứt nẻ.
Chuyển sang một ngày mới, Xạ Nhữ Bảo bị người đưa đi, đem tới chốn đông người của Tô gia, treo mình lên cao.
Tay cô bị dây thừng xiết chặt đến tứa máu, bầm tím. Treo cơ thể không còn chút sức lực lên trên cao, người cô rã rời, tựa hồ người không xương sống. Hô hấp khó khăn như có một bức tường đè nặng nơi lồng ngực, khiến đầu óc cô mù mịt, mắt hoa tai ù, thậm chí xuất hiện cả ảo ảnh.
Tất cả người của Tô gia đều có thể chứng kiến kẻ phạm tội như cô bị treo lên, có kẻ thì nhạo báng, cũng có kẻ thì hoảng sợ mà rùng mình, khi lướt ngang qua đều chia nhau chỉ chỉ trỏ trỏ, thay phiên bàn tán.
Đào Cung Vi, Sở Tào Biện đứng ở một bên nhìn mà lặng người. Đào Cung Vi rốt cuộc cũng chịu không nổi, vì quá xót xa cho cô mà rơi lệ. Nếm trải nỗi đau dày vò ấy thật sự quá tàn nhẫn, huống hồ Xạ Nhữ Bảo vốn dĩ đã mang trọng thương, sợ rằng cô ấy chỉ có thể chết, Đào Cung Vi một tay che miệng mà khóc, quay mặt đi chỗ khác.
Thân thể nữ nhân cúi mặt, máu theo đó mà chảy xuống dọc cả cơ thể, chân cách mặt đất một khoảng cao, phía dưới là một vũng máu tươi từ lúc nào đã đọng nhiều như vậy.
Sở Tào Biện không dám nhìn, cậu chỉ cúi đầu, tay nắm thật chặt đến độ khi móng tay đâm vào phần lòng bàn tay khiến nơi đó bật máu.
Mọi hậu quả mà Xạ Nhữ Bảo phải gánh chịu đều xuất phát từ tên Trần gia phái tới đêm đó, tên đó đã đả thương Xạ Nhữ Bảo khiến cô không thể họp mặt, nhưng cũng nhờ Tô Ngân có một phần tiếp tay nên Xạ Nhữ Bảo đã phải sống không bằng chết như ngày hôm nay. Sở Tào Biện thề với lòng mình nhất định sẽ tìm ra người của Trần gia trả thù cho Xạ Nhữ Bảo, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm chất chứa hàng vạn lửa giận, phừng phừng cháy mãi.
Trách rằng lúc ấy tại sao lại không xuất hiện sớm hơn để cứu Xạ Nhữ Bảo, để cô một mình đối đầu với kẻ địch nhận lấy trọng thương nặng nề còn thêm cả cực hình Tô gia. Không bảo vệ được những người mình yêu quý, lòng Sở Tào Biện đau đớn, từng cơn cứ trực trào lên làm cậu cảm thấy tê buốt từ tâm can lan tỏa khắp người. Một loại cảm giác áy náy, chột dạ, bất lực vô cùng, Sở Tào Biện thấy bản thân thật vô dụng, cậu oán trách tự xem như mọi tội lỗi đều là vì cậu mà ra. Đứng trước mặt nữ nhân hai tay bị treo trên cao liên tục nói rằng "Xin lỗi".
---------------------------------------
Nhân Vật: Xạ Nhữ Bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.