Chương 44: [ ÔN NHU ]
Hoa Mẫn Nhi
01/01/2022
Một ngày mới lại tới, Xạ Nhữ Bảo theo lời Phục Thành Vương cùng nhau ra ngoài đi mua sắm. Theo như mục đích của hắn, phóng viên sẽ bắt trọn được khoảnh khắc tự nhiên, tình tứ này của họ. Dù không biết thủ đoạn muốn phóng viên chụp hình của hắn là gì, nhưng có thể không giết người thì cô đều thỏa hiệp.
Đến trung tâm thương mại, cô tự do tự tại sải bước vào bên trong. Phục Thành Vương hôm nay rất hào phóng, hắn ta cho cô lựa chọn thỏa thích những gì mà mình muốn. Dĩ nhiên là bởi vì bổ trợ cho mục đích đó của hắn, nên mới phóng túng như vậy, bình thường thì có đời nào.
Xạ Nhữ Bảo thoải mái mỉm cười với hắn, Phục Thành Vương thì vẫn một mặt lạnh ngắt, hắn cho hai tay vào túi quần, vẻ ngoài anh tuấn, băng hàn lạnh lẽo.
Hắn tinh mắt để ý hành tung bọn phóng viên xung quanh, sau khi đã nhìn thấy đối tượng hắn liền nở nụ cười ấm áp với cô, kéo tay cô khoác qua tay mình khiến Xạ Nhữ Bảo có chút giật mình, nhưng vẫn nương theo, diễn xuất tài tình hơn ai hết.
Cô sẽ trả thù Phục Thành Vương, hắn ta trước giờ khó ở với cô, nay cô sẽ mua thật nhiều thứ mình muốn bằng tiền của hắn, đồng thời bắt hắn ta xách hết.
Sau vài tiếng đồng hồ đi loanh quanh trung tâm thương mại, Phục Thành Vương xuất hiện trên tay với đống túi xách hàng hiệu nặng trĩu, đều là Xạ Nhữ Bảo ban cho hắn cả, ngoài mặt thì tỏ vẻ chiều chuộng nhưng trong lòng lại muốn nhào tới giáo huấn nữ nhân ngỗ ngược đó một bài học, cố gắng nhẫn nhịn.
Xạ Nhữ Bảo nắm lấy bàn tay hắn, cô kéo hắn thật nhanh vào một nhãn hiệu quần áo nam đắt đỏ. Đẩy người hắn ngồi xuống ghế, cô ung dung nói: "Bình thường anh chỉ toàn mặc đồ đen, bây giờ em sẽ giúp tủ đồ anh có thêm nhiều màu sắc khác".
Chau mày với cô, bộ dạng oái oăm, nghi hoặc nhìn người con gái trước mặt đó: "Em không cần mua đâu, tôi có thể tự...".
"Suỵt" Cô chặn họng hắn ta, tự mình đi vào bên trong lựa quần áo giúp hắn.
Đi dạo một vòng, tập trung thật cao độ, suy suy nghĩ nghĩ lại tỉ mỉ, chỉn chu lựa chọn.
Ngồi ở ghế chờ, ở một cự li nhất định quan sát bóng dáng nữ nhân nhỏ bé ấy. Bộ dạng chăm chú, cẩn thận ôn nhu lựa chọn trang phục cho hắn. Phục Thành Vương nhếch môi, tự vấn: "Cái quái gì vậy ? Dùng tiền của tôi để mua đồ cho tôi ?".
Xạ Nhữ Bảo cuối cùng cũng xong, cô bảo nhân viên treo tất cả món đồ mình lựa vào phòng thử đồ, một mực bắt hắn ta đứng dậy thử quần áo cho bằng được.
Vốn dĩ còn định cự tuyệt, không ngờ đám nhân viên chết tiệt ở đây đều nhận ra Xạ Nhữ Bảo là diễn viên hàng đầu, họ còn dùng điện thoại quay lại khoảnh khắc hai người âu yếm, Phục Thành Vương không thể bỏ chạy.
Miễn cưỡng vào bên trong phòng thay ra bộ đồ đầu tiên, sau khi vừa vặn, hắn liền kéo tấm màn che ra.
Xạ Nhữ Bảo đờ đẫn nhìn hắn, không phải một mình cô mà tất cả nhân viên ở đây đều phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Hắn như phát ra hào quang vậy, rạng ngời, tự nhiên phát sáng.
Bộ tây trang từ đường may mũi chỉ tinh tế, khéo léo, vừa vặn với vóc dáng cao lớn, tuyệt hảo tựa hồ được họa sĩ vẽ nên. Cộng với dung mạo tuấn tú hơn người, ngũ quan lãnh khốc mị lực. Phục Thành Vương lần đầu thử sang những màu sắc nhã nhặn khác, trông hắn ta quả thật quá điển trai, phi thường quyến rũ mê động lòng người.
Xạ Nhữ Bảo đi tới chỉnh cổ áo cho hắn, chỉnh trang lại trang phục, phủi phủi tay áo thẳng tắp, sắc thần yêu kiều, tuyệt mĩ cất tiếng: "Anh trông rất tuyệt, cứ như thế này đi...mặc thật nhiều thứ khác".
Phục Thành Vương hạ mi tâm, lạnh giọng hạ thấp âm độ: "Quấy đủ chưa ?".
"Lời này là Xạ Nhữ Bảo nói chứ không phải tình nhân của anh nói đâu" Cô cười, thì thầm: "Trông anh bây giờ rất tuyệt".
Sau đó liền trở về ghế ngồi chờ của mình, chờ đợi bộ đồ tiếp theo từ hắn.
Kéo tấm màn che sang một bên, nhìn bản thân trong tấm gương đối diện, khuôn mặt đanh thép, đôi mắt lạnh lùng bỗng chốc dõi theo từng li từng tí về kẻ đứng ở trong gương. Hắn cứ đứng đấy nhìn bản thân của mình, một Phục Thành Vương với chiếc áo mới.
Bất giác từ một nơi nào đó ở trong tâm can, hắn xuất hiện một cỗ cảm xúc dị thường, khác biệt.
------------------
Nhiều ngày cùng Phục Thành Vương đi tung hoành, diễn đạt màn kịch tình ái này chung với nhau. Xạ Nhữ Bảo đã không còn thấy hắn đối xử với cô một cách thô bạo, dữ tợn như trước nữa, có lẽ vì cô không còn chống đối hắn mà ngoan ngoãn nghe lời.
Phục Thành Vương chính là vậy, chỉ cần có kẻ dám kháng cự hắn ta, hắn liền đem ra một bộ mặt ác ma nhằm bảo vệ lấy bản thân, tiêu diệt kẻ dám tạo phản, mưu nghịch. Nhờ sự dứt khoát, quyết đoán như vậy hắn mới có thể sống tốt tới tận ngày hôm nay.
Xạ Nhữ Bảo vẫn như thường lệ, nấu ăn tại nhà vừa để cho tất cả các thuộc hạ ở đây cùng ngồi với mình thưởng thức vừa là chờ đợi hắn đi xa trở về chịu ăn thức ăn mà cô nấu.
Xạ Nhữ Bảo biến cái biệt thự rộng lớn đầy tăm tối, âm u này trở thành một ngôi nhà náo nhiệt và ấm cúng. Vào một hôm hắn trở về, hắn chứng kiến tất cả mọi người cùng nhau quây quần ngồi xuống đất, bày biện thức ăn trên sàn nhà, cùng nhau ăn cùng nhau trò chuyện không một chút khoảng cách.
Chỉ cần đứng từ xa quan sát thôi cũng đủ nhìn thấu cái nét đẹp diễm lệ mĩ miều kia, cái gần gũi hòa nhã chưa từng thể hiện rõ ràng như lúc này đây trên khuôn mặt nữ nhân ấy. Hắn chưa từng để ý, nay nhìn thấy khoảnh khắc hiếm có, chân thật ấy quả nhiên không khỏi có chút lay động.
Hình ảnh rất giống với một gia đình, đông đủ hạnh phúc quấn quýt bên nhau. Phục Thành Vương chạnh lòng, một mình bỏ vào phòng đóng thật chặt cửa.
Thấy thái độ đó của hắn, Xạ Nhữ Bảo có thể cảm thông. Không ngờ hắn che giấu thân phận thật kĩ với cô, nói mình là trẻ mồ côi nhưng lại bị chính kẻ hầu của hắn công khai toàn bộ sự thật cho cô biết, chắc hẳn hắn không ngờ tới. Xạ Nhữ Bảo thật sự khó có thể diễn đạt tâm trạng cùng suy nghĩ thực tại của mình.
Trời đã khuya, nguyệt thay nhật mà sáng tỏ, chiếu soi lòng người. Hôm nay thời tiết thật dễ chịu, Xạ Nhữ Bảo từ dưới bếp dọn dẹp chén bát cũng xong xuôi, cô bới gọn mái tóc mềm mượt của mình lên, lau lau chút mồ hôi trên trán.
Chưa bao giờ cô tưởng tượng sẽ có một ngày mình ở cái nơi tựa hồ ngục tù, tăm tối này lại vui vẻ, náo nhiệt hơn bình thường cả. Hiện tại cô với hắn ngoài né tránh nhau, im lặng lướt qua đối phương thì chẳng có gì to tát.
Kim đồng hồ đã điểm thời gian về đêm, Xạ Nhữ Bảo pha một cốc sữa nóng, còn cẩn thận nếm trước xem mùi vị có thích hợp, có vừa đủ hay chưa.
Chẳng ai khác, cốc sữa này cô pha là dành cho Phục Thành Vương.
Đi từng bước thật chậm rãi, đặt bàn chân mềm mại, trắng trẻo của mình sải bước trên từng nấc cầu thang, dẫn đến căn phòng nằm ở tầng cao nhất.
Có chút hồi hộp, cô đứng tại chỗ hít thở một hơi thật sâu, nuốt nước bọt, chuẩn bị tinh thần kỹ càng sau đó mới đưa tay lên gõ cửa.
Cốc cốc
Chưa gõ được ba hồi thì cửa đã bị động tác của tay làm cho mở ra.
Phục Thành Vương vẫn như thế, căn phòng này của hắn chưa bao giờ cần khóa chặt hay đóng cửa cẩn thận. Cái cách thể hiện sự ngang tàn, bá đạo như hắn đúng là có một không hai.
Xạ Nhữ Bảo ló đầu vào trong, đập vào mắt là một mảng đen tối kịt.
Đánh liều một phen, mon men, nhẹ nhàng cẩn thận đi vào bên trong. Đặt cốc sữa lên trên bàn hắn, khi hắn tỉnh giữa đêm nhìn thấy sẽ uống.
Phục Thành Vương nhắm mắt chìm trong giấc mộng, hắn ta không đắp chăn, ở giữa hàng lông mày chính là nếp nhăn tầng tầng bởi vì người đàn ông đó nhíu chặt lại.
Đưa ngón tay của mình tới chạm lên nơi đó, cô ôn nhu xoa xoa, rốt cuộc cũng giúp hắn giãn đi cơ mặt, không còn chau mày lúc ngủ.
"Mẹ..." Phục Thành Vương mơ màng.
Xạ Nhữ Bảo nhớ lại lời của người hầu từng kể, Phục Thành Vương không có cha, và còn bị chính mẹ ruột của mình chán ghét, xua đuổi. Cô thử một lần cố cảm nhận nỗi lòng sâu thẳm này trong trái tim hắn, nhìn cho thật kĩ vẻ thống khổ trên gương mặt người đàn ông, lẳng lặng mà thất thần.
Hắn giống với cô, đều gặp ác mộng khi về đêm. Có điều cô có những người bạn kề vai sát cánh, cô có tổ chức ở bên, còn hắn...
Bàn tay cô không tự chủ mà trượt xuống một bên má trái hắn, dịu dàng vuốt ve nơi đó. Mọi hành động đều theo bản năng, cô không hề hay biết.
"Ổn rồi Thành Vương, không sao nữa, mẹ ở đây mà" Cô cất giọng ấm áp, hiền hòa.
Sau khi xong việc cô mới mở cửa rời đi, còn giúp hắn đóng cửa lại cho cẩn thận.
Ngay lúc ấy, Phục Thành Vương một mình trong căn phòng, hắn ta lạnh lùng mở mắt, nhìn vào cốc sữa ở trên bàn.
Đến trung tâm thương mại, cô tự do tự tại sải bước vào bên trong. Phục Thành Vương hôm nay rất hào phóng, hắn ta cho cô lựa chọn thỏa thích những gì mà mình muốn. Dĩ nhiên là bởi vì bổ trợ cho mục đích đó của hắn, nên mới phóng túng như vậy, bình thường thì có đời nào.
Xạ Nhữ Bảo thoải mái mỉm cười với hắn, Phục Thành Vương thì vẫn một mặt lạnh ngắt, hắn cho hai tay vào túi quần, vẻ ngoài anh tuấn, băng hàn lạnh lẽo.
Hắn tinh mắt để ý hành tung bọn phóng viên xung quanh, sau khi đã nhìn thấy đối tượng hắn liền nở nụ cười ấm áp với cô, kéo tay cô khoác qua tay mình khiến Xạ Nhữ Bảo có chút giật mình, nhưng vẫn nương theo, diễn xuất tài tình hơn ai hết.
Cô sẽ trả thù Phục Thành Vương, hắn ta trước giờ khó ở với cô, nay cô sẽ mua thật nhiều thứ mình muốn bằng tiền của hắn, đồng thời bắt hắn ta xách hết.
Sau vài tiếng đồng hồ đi loanh quanh trung tâm thương mại, Phục Thành Vương xuất hiện trên tay với đống túi xách hàng hiệu nặng trĩu, đều là Xạ Nhữ Bảo ban cho hắn cả, ngoài mặt thì tỏ vẻ chiều chuộng nhưng trong lòng lại muốn nhào tới giáo huấn nữ nhân ngỗ ngược đó một bài học, cố gắng nhẫn nhịn.
Xạ Nhữ Bảo nắm lấy bàn tay hắn, cô kéo hắn thật nhanh vào một nhãn hiệu quần áo nam đắt đỏ. Đẩy người hắn ngồi xuống ghế, cô ung dung nói: "Bình thường anh chỉ toàn mặc đồ đen, bây giờ em sẽ giúp tủ đồ anh có thêm nhiều màu sắc khác".
Chau mày với cô, bộ dạng oái oăm, nghi hoặc nhìn người con gái trước mặt đó: "Em không cần mua đâu, tôi có thể tự...".
"Suỵt" Cô chặn họng hắn ta, tự mình đi vào bên trong lựa quần áo giúp hắn.
Đi dạo một vòng, tập trung thật cao độ, suy suy nghĩ nghĩ lại tỉ mỉ, chỉn chu lựa chọn.
Ngồi ở ghế chờ, ở một cự li nhất định quan sát bóng dáng nữ nhân nhỏ bé ấy. Bộ dạng chăm chú, cẩn thận ôn nhu lựa chọn trang phục cho hắn. Phục Thành Vương nhếch môi, tự vấn: "Cái quái gì vậy ? Dùng tiền của tôi để mua đồ cho tôi ?".
Xạ Nhữ Bảo cuối cùng cũng xong, cô bảo nhân viên treo tất cả món đồ mình lựa vào phòng thử đồ, một mực bắt hắn ta đứng dậy thử quần áo cho bằng được.
Vốn dĩ còn định cự tuyệt, không ngờ đám nhân viên chết tiệt ở đây đều nhận ra Xạ Nhữ Bảo là diễn viên hàng đầu, họ còn dùng điện thoại quay lại khoảnh khắc hai người âu yếm, Phục Thành Vương không thể bỏ chạy.
Miễn cưỡng vào bên trong phòng thay ra bộ đồ đầu tiên, sau khi vừa vặn, hắn liền kéo tấm màn che ra.
Xạ Nhữ Bảo đờ đẫn nhìn hắn, không phải một mình cô mà tất cả nhân viên ở đây đều phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Hắn như phát ra hào quang vậy, rạng ngời, tự nhiên phát sáng.
Bộ tây trang từ đường may mũi chỉ tinh tế, khéo léo, vừa vặn với vóc dáng cao lớn, tuyệt hảo tựa hồ được họa sĩ vẽ nên. Cộng với dung mạo tuấn tú hơn người, ngũ quan lãnh khốc mị lực. Phục Thành Vương lần đầu thử sang những màu sắc nhã nhặn khác, trông hắn ta quả thật quá điển trai, phi thường quyến rũ mê động lòng người.
Xạ Nhữ Bảo đi tới chỉnh cổ áo cho hắn, chỉnh trang lại trang phục, phủi phủi tay áo thẳng tắp, sắc thần yêu kiều, tuyệt mĩ cất tiếng: "Anh trông rất tuyệt, cứ như thế này đi...mặc thật nhiều thứ khác".
Phục Thành Vương hạ mi tâm, lạnh giọng hạ thấp âm độ: "Quấy đủ chưa ?".
"Lời này là Xạ Nhữ Bảo nói chứ không phải tình nhân của anh nói đâu" Cô cười, thì thầm: "Trông anh bây giờ rất tuyệt".
Sau đó liền trở về ghế ngồi chờ của mình, chờ đợi bộ đồ tiếp theo từ hắn.
Kéo tấm màn che sang một bên, nhìn bản thân trong tấm gương đối diện, khuôn mặt đanh thép, đôi mắt lạnh lùng bỗng chốc dõi theo từng li từng tí về kẻ đứng ở trong gương. Hắn cứ đứng đấy nhìn bản thân của mình, một Phục Thành Vương với chiếc áo mới.
Bất giác từ một nơi nào đó ở trong tâm can, hắn xuất hiện một cỗ cảm xúc dị thường, khác biệt.
------------------
Nhiều ngày cùng Phục Thành Vương đi tung hoành, diễn đạt màn kịch tình ái này chung với nhau. Xạ Nhữ Bảo đã không còn thấy hắn đối xử với cô một cách thô bạo, dữ tợn như trước nữa, có lẽ vì cô không còn chống đối hắn mà ngoan ngoãn nghe lời.
Phục Thành Vương chính là vậy, chỉ cần có kẻ dám kháng cự hắn ta, hắn liền đem ra một bộ mặt ác ma nhằm bảo vệ lấy bản thân, tiêu diệt kẻ dám tạo phản, mưu nghịch. Nhờ sự dứt khoát, quyết đoán như vậy hắn mới có thể sống tốt tới tận ngày hôm nay.
Xạ Nhữ Bảo vẫn như thường lệ, nấu ăn tại nhà vừa để cho tất cả các thuộc hạ ở đây cùng ngồi với mình thưởng thức vừa là chờ đợi hắn đi xa trở về chịu ăn thức ăn mà cô nấu.
Xạ Nhữ Bảo biến cái biệt thự rộng lớn đầy tăm tối, âm u này trở thành một ngôi nhà náo nhiệt và ấm cúng. Vào một hôm hắn trở về, hắn chứng kiến tất cả mọi người cùng nhau quây quần ngồi xuống đất, bày biện thức ăn trên sàn nhà, cùng nhau ăn cùng nhau trò chuyện không một chút khoảng cách.
Chỉ cần đứng từ xa quan sát thôi cũng đủ nhìn thấu cái nét đẹp diễm lệ mĩ miều kia, cái gần gũi hòa nhã chưa từng thể hiện rõ ràng như lúc này đây trên khuôn mặt nữ nhân ấy. Hắn chưa từng để ý, nay nhìn thấy khoảnh khắc hiếm có, chân thật ấy quả nhiên không khỏi có chút lay động.
Hình ảnh rất giống với một gia đình, đông đủ hạnh phúc quấn quýt bên nhau. Phục Thành Vương chạnh lòng, một mình bỏ vào phòng đóng thật chặt cửa.
Thấy thái độ đó của hắn, Xạ Nhữ Bảo có thể cảm thông. Không ngờ hắn che giấu thân phận thật kĩ với cô, nói mình là trẻ mồ côi nhưng lại bị chính kẻ hầu của hắn công khai toàn bộ sự thật cho cô biết, chắc hẳn hắn không ngờ tới. Xạ Nhữ Bảo thật sự khó có thể diễn đạt tâm trạng cùng suy nghĩ thực tại của mình.
Trời đã khuya, nguyệt thay nhật mà sáng tỏ, chiếu soi lòng người. Hôm nay thời tiết thật dễ chịu, Xạ Nhữ Bảo từ dưới bếp dọn dẹp chén bát cũng xong xuôi, cô bới gọn mái tóc mềm mượt của mình lên, lau lau chút mồ hôi trên trán.
Chưa bao giờ cô tưởng tượng sẽ có một ngày mình ở cái nơi tựa hồ ngục tù, tăm tối này lại vui vẻ, náo nhiệt hơn bình thường cả. Hiện tại cô với hắn ngoài né tránh nhau, im lặng lướt qua đối phương thì chẳng có gì to tát.
Kim đồng hồ đã điểm thời gian về đêm, Xạ Nhữ Bảo pha một cốc sữa nóng, còn cẩn thận nếm trước xem mùi vị có thích hợp, có vừa đủ hay chưa.
Chẳng ai khác, cốc sữa này cô pha là dành cho Phục Thành Vương.
Đi từng bước thật chậm rãi, đặt bàn chân mềm mại, trắng trẻo của mình sải bước trên từng nấc cầu thang, dẫn đến căn phòng nằm ở tầng cao nhất.
Có chút hồi hộp, cô đứng tại chỗ hít thở một hơi thật sâu, nuốt nước bọt, chuẩn bị tinh thần kỹ càng sau đó mới đưa tay lên gõ cửa.
Cốc cốc
Chưa gõ được ba hồi thì cửa đã bị động tác của tay làm cho mở ra.
Phục Thành Vương vẫn như thế, căn phòng này của hắn chưa bao giờ cần khóa chặt hay đóng cửa cẩn thận. Cái cách thể hiện sự ngang tàn, bá đạo như hắn đúng là có một không hai.
Xạ Nhữ Bảo ló đầu vào trong, đập vào mắt là một mảng đen tối kịt.
Đánh liều một phen, mon men, nhẹ nhàng cẩn thận đi vào bên trong. Đặt cốc sữa lên trên bàn hắn, khi hắn tỉnh giữa đêm nhìn thấy sẽ uống.
Phục Thành Vương nhắm mắt chìm trong giấc mộng, hắn ta không đắp chăn, ở giữa hàng lông mày chính là nếp nhăn tầng tầng bởi vì người đàn ông đó nhíu chặt lại.
Đưa ngón tay của mình tới chạm lên nơi đó, cô ôn nhu xoa xoa, rốt cuộc cũng giúp hắn giãn đi cơ mặt, không còn chau mày lúc ngủ.
"Mẹ..." Phục Thành Vương mơ màng.
Xạ Nhữ Bảo nhớ lại lời của người hầu từng kể, Phục Thành Vương không có cha, và còn bị chính mẹ ruột của mình chán ghét, xua đuổi. Cô thử một lần cố cảm nhận nỗi lòng sâu thẳm này trong trái tim hắn, nhìn cho thật kĩ vẻ thống khổ trên gương mặt người đàn ông, lẳng lặng mà thất thần.
Hắn giống với cô, đều gặp ác mộng khi về đêm. Có điều cô có những người bạn kề vai sát cánh, cô có tổ chức ở bên, còn hắn...
Bàn tay cô không tự chủ mà trượt xuống một bên má trái hắn, dịu dàng vuốt ve nơi đó. Mọi hành động đều theo bản năng, cô không hề hay biết.
"Ổn rồi Thành Vương, không sao nữa, mẹ ở đây mà" Cô cất giọng ấm áp, hiền hòa.
Sau khi xong việc cô mới mở cửa rời đi, còn giúp hắn đóng cửa lại cho cẩn thận.
Ngay lúc ấy, Phục Thành Vương một mình trong căn phòng, hắn ta lạnh lùng mở mắt, nhìn vào cốc sữa ở trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.