Chương 21: [ THẬT HƯ ]
Hoa Mẫn Nhi
20/12/2021
"Bà nói gì cơ ?" Cậu chau mày, lặp lại câu hỏi.
"Chú ấy là người tốt...cháu hiểu lầm Thanh Sơn rồi. Điều ta nói tất cả...tất cả đều là sự thật" Bà khóc, hoảng sợ tột độ.
Cậu quay sang nhìn thân thể bất động kia, bất giác chột dạ trong lòng. Thấy bà đã ra nông nỗi thế này thì chắc là sự thật.
Gấp gáp đỡ người anh ta vào bên trong giường, mồ hôi nhễ nhại, môi cậu mấp máy, hiện rõ nét rối bời qua đôi mắt.
Cậu sợ mình sẽ giết nhầm người vô tội, cậu bên ngoài tuy có khó gần, đanh thép nhưng tuyệt đối không phải dạng người máu lạnh, bạc bẽo. Mặc dù cảnh sát rất đáng ghét nhưng chúng không hề xứng đáng với cái chết. Chỉ vì nghĩ rằng anh ta năm lần bảy lượt làm hại bà chủ cậu mới đưa ra quyết định tiêu diệt, giờ thì mọi thứ ắt hẳn đã đi quá xa rồi.
Lấy trong người những cây kim thông thường chưa tẩm độc, Sở Tào Biện vội vã châm cứu lên các mạch trên cơ thể anh, y thuật tinh thông, tài nghệ cao năng, Sở Tào Biện tỉ mỉ chú tâm cứu người, nhìn vào sắc mặt đã tái nhợt kia của kẻ đáng ghét.
Độc được Sở Tào Biện dùng với liều lượng ít và nhẹ, thời gian ngấm vào thân thể sẽ được kéo dài hơn, may mà vẫn còn có khả năng cứu chữa. Sở Tào Biện châm cứu cho độc chảy ngược lại, chảy lùi mà không đi lên ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng. Tình hình ổn rồi cậu mới lấy ra thuốc giải, nhanh chóng bỏ vào miệng anh. Lấy cốc nước do bà lão mang tới, cậu dùng muỗng cố gắng bón nước cho anh ấy.
Cứ hễ việc gì xảy đến mà có hại tới người cậu yêu quý thì nhất định Sở Tào Biện sẽ mất đi khống chế, sự minh mẫn của mình. Có lẽ là do mất mát quá nhiều tạo nên cho cậu một cơn ám ảnh gắn liền với tâm lý, mỗi lần như thế cậu đều rất sợ phải mất đi người thân. Điên cuồng bảo vệ, lạm sát bất chấp. Mạng người đối với cậu cũng rất quan trọng, kẻ ác thì mới xứng đáng với cái chết. Tư Đồ Thanh Sơn là do cậu hiểu lầm, mạng của tên này cậu phải cứu sống. Nếu sau này anh ta có làm việc xấu xa, cái mạng đó cậu vẫn có thể đoạt được.
Cảnh sát là để cả đời này cậu thù hận, chứ không có tư cách chết dưới tay cậu.
Sở Tào Biện ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường, sau khi chờ bà đi ngủ rồi cậu mới ở lại chăm sóc cho Tư Đồ Thanh Sơn.
Sau khi nghe vừa rồi bà giải thích, cậu mới bàng hoàng cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Tư Đồ Thanh Sơn bắt đầu tỉnh giấc, anh ta phun một ngụm máu ra bên ngoài. Sở Tào Biện bình bình ổn ổn, tuyệt nhiên bày vẻ mặt lạnh lẽo như cũ, đưa tới khăn tay cho anh ta lau miệng.
Cổ họng Tư Đồ Thanh Sơn khô khốc, mắt anh lờ đờ, mặt mày trắng bệch, trông vô cùng bi thảm.
Vừa mới từ cõi chết sống lại, bỏ mặc cả bản thân có ra sao mà cố với tới nắm lấy cổ tay cậu thay vì chiếc khăn, Tư Đồ Thanh Sơn giữ nơi đó thật chặt, khó khăn thốt từng câu chữ: "Đừ..đừng bỏ đi" Sau đó ho khù khụ, đau đớn nhăn mặt.
"Đừng đi...rùa con...tôi không...không muốn làm hại cậu".
Bộ dạng đáng thương đó khi lọt vào mắt cậu lại tạo một cổ ma lực khó chịu tột cùng, nhìn vẻ nhếch nhác thảm hại đó của anh ta tâm can cậu như đánh lộn với nhau, khó xử cùng cực.
Có hơi chột dạ nhưng rồi thôi, gạt tay anh ta ra, Sở Tào Biện phũ phàng: "Nghỉ ngơi cho tốt !".
Hoàn thành nhiệm vụ khi đã thấy anh ấy tỉnh dậy, Sở Tào Biện quyết mặc cho anh ta cầu xin, vô tình mà mở cửa rời đi.
Tư Đồ Thanh Sơn khó khăn ngước nhìn, khi đã quá mệt liền ngủ thiếp.
------------------
Nắng đã lên, mặt trời tỏa sáng, dịu dàng, êm ái. Sở Tào Biện một thân áo thun, khoác áo jean kiểu cách giản dị, tay mang thêm liều thuốc mới sáng sớm đã đi tới cửa tiệm. Cậu chậm rãi bước vào, lúc đó bà lão đã nấu đồ ăn xong, giúp Tư Đồ Thanh Sơn ăn uống một cách dễ dàng hơn.
Dù đã qua ngày hôm sau tỉnh táo hơn hẳn thì Tư Đồ Thanh Sơn vẫn vậy vừa trông thấy cậu đã vội muốn chạm tới. Mặc dù cậu ta chính là người khiến anh ra nông nỗi này, chính tay hạ độc thủ, nhưng Tư Đồ Thanh Sơn dường như đã bỏ tất cả ngoài sau, chẳng để tâm mà chỉ biết hết lòng muốn nói cho cậu hiểu rõ.
Bà can ngăn, tuyệt nhiên kéo anh ta xuống giường: "Chú còn yếu lắm, ăn thêm chút cháo đi".
Anh ta đường đường là một nam nhân, chút khổ luyện như thế khi gia nhập đội đặc nhiệm anh từng trải qua sinh tử kham khổ rất nhiều, từ trúng độc, bị đạn bắn, dao đâm, bom nổ, nhiêu đây thì làm sao có hề hấn.
"Rùa con, tôi không như cậu nghĩ" Anh trầm giọng.
Bây giờ nhìn thấy cậu anh chỉ muốn giải thích, rất gấp gáp.
"Im lặng đi".
Sở Tào Biện đưa thuốc tới miệng anh ta, Tư Đồ Thanh Sơn thấy liền hiểu ý mà ngoan ngoãn uống thuốc.
"Cậu tin tôi ?" Tư Đồ Thanh Sơn muốn chắc nịch hơn rằng cậu đã thấu hiểu sự tình.
"Tôi cứu anh vì tôi là người hành y, không phải vì tôi tin anh" Chuyện đã tới nước này mà khuôn mặt cậu vẫn cứng nhắc, lời lẽ lạnh nhạt: "Anh...không xứng đáng chết dưới tay tôi".
Chứng kiến vẻ ngoài mặt than của cậu, tuy câu từ chẳng mấy tử tế nhưng đối với anh như vậy đã quá đủ rồi. Tư Đồ Thanh Sơn có thể nhìn ra cậu ấy đã hiểu sự tình mà không truy cứu anh nữa, chỉ là không thể gạt đi bộ mặt lạnh lùng đó mà đối mặt với anh bằng một phong thái hòa nhã khác. May thay mọi việc đã dần ổn định hơn, vậy là anh vẫn sẽ còn hy vọng tiến tới. Chăm chú nhìn Sở Tào Biện tiếp tục châm cứu lên tay mình, thấy từ đôi mắt cậu lộ rõ chút lúng túng.
"Võ công của cậu từ đâu mà có ?".
"Là trẻ mồ côi, học để tự vệ" Cách trả lời lại giống như đúc với Xạ Nhữ Bảo, bọn họ đã học thuộc và được tổ chức dặn dò trước nhằm đối phó khi bị nghi ngờ.
Tiếp xúc với vụ án hạ độc thủ thời gian qua, Tư Đồ Thanh Sơn dường như rất nhạy cảm với chúng. Tư liệu anh đã tìm hiểu thêm rất nhiều, từ cách điều chế cho tới phương thức sử dụng. Dường như có vài phần am hiểu. Vốn dĩ là cảnh sát, điểm đặc biệt đó anh không thể bỏ qua.
"Người hành y thường mang độc theo bên người thế à".
Sở Tào Biện trừng mắt, đanh giọng: "Độc tôi dùng là nọc xà, liều lượng vừa đủ nếu chiết ra một ít thì sẽ là dược phẩm. Vốn mang đến chữa bệnh tim mạch, xương khớp cho bà".
Cậu tìm một lí do chính đáng đại khái bao biện cho bản thân để tên cảnh sát này không phải nghi ngờ, thật chất tính độc dược của nọc xà đúng là có thể dùng để làm thuốc chữa trị nhiều bệnh nhưng lúc ấy cậu có dùng thêm cả độc nhện, mà quan trọng liều lượng mà người dùng có đúng hay không, biết cách điều chế: "Khi kích động không tự chủ, dùng liều lượng lớn với anh".
Tư Đồ Thanh Sơn tựa tiếu phi tiếu, giữ bàn tay cậu đang châm cứu cho mình: "Tôi tin cậu".
Sở Tào Biện bị đờ ra trong vài phút, sau đó nhanh chóng rút tay về: "Muốn chết thì cứ ngăn tôi châm cứu, nhiều lời".
Một chàng trai nóng tính đến đáng yêu, Tư Đồ Thanh Sơn nói ra những lời thật tâm từ tận đáy lòng vậy mà lại làm cậu ta lúng túng ra mặt, khiến anh cảm thấy càng thích thú, vui vẻ ở trong lòng.
Qua chuyện này anh có chút để ý, nhưng anh vẫn tin cậu, anh biết cậu không phải người xấu xa và cậu có lí do rất chính đáng. Anh không muốn truy cứu việc cậu mang độc dược theo bên người, còn có cả việc hành thích cảnh sát. Tuy tội nặng nhưng xét về sự thông cảm, thấu tình đạt lý thì anh biết là vì có lí do, nỗi khổ cậu mới thành ra mất khống chế như vậy, cậu hoàn toàn không tự chủ.
"Tiểu Biện à, cháu đừng khó chịu với chú ấy nữa...chú ấy là người rất tử tế" Bà muốn giúp tình cảm hai người cải thiện hơn mà nói giúp: "Đứa trẻ này, bà còn không phải là người biết nhìn người hay sao, cháu làm mặt nhăn mày nhó, người khác nhìn vào cũng muốn bỏ chạy".
Cậu đối với bà liền thay đổi sắc thái, đoạn khi bị bà vỗ đầu cậu tuyệt nhiên mỉm cười, giảm bớt sự cau có ở trên mặt.
"Thanh Sơn rất tốt bụng, hôm đó chú ấy vì ta mà sửa sang lại hết cả căn nhà. Ta còn nghĩ ta sẽ phải sống với mưa dột, bão gió suốt cả cuộc đời kia chứ. Không ngờ, một bà lão quá tuổi như ta mà chú ấy lại nhọc lòng, hết tâm tới vậy, thật chẳng biết cảm tạ thế nào cho phải".
Nhớ lại khoảnh khắc chê trách sự lấm lem bụi bẩn trên người nam nhân đó, đổ oan cho anh ta là đi gây sự, kiếm chuyện nơi khác. Thậm chí cậu còn đánh cho anh ta mấy cú, vậy mà người đàn ông đó vẫn không đánh trả, phản bác cũng không. Nghe bà nói lòng cậu cứ rối bời tựa hồ bị phát giác khi vừa làm chuyện gì quá xấu xa, bắt gian tại trận, còn nghĩ trên đời sao lại có người ngu ngốc như Tư Đồ Thanh Sơn.
Cậu đêm qua đã theo lời bà lão kể mà tới ghé ngang căn nhà, quả thật chuyện sửa sang lại căn nhà không phải là giả. Nhà được lắp đặt đồ mới, chắc chắn, cứng cáp, mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ, kĩ lưỡng.
Sở Tào Biện có chút lay động, tuy nhiên vẫn chẳng thoát khỏi cái bóng cảnh sát đã dần trở nên ác cảm trong tâm trí. Sở Tào Biện chỉ có thể ngừng đòi giết anh, nhưng cậu vẫn sẽ tránh xa, không tiếp xúc nhiều xem như để đề cao cảnh giác.
Điện thoại đột nhiên reo lên, đổ chuông liên hồi, màn hình nhấp nháy ánh đèn cắt ngang buổi trò chuyện.
Sở Tào Biện thấy một cái tên, điềm đạm bắt máy.
"Biện ca, giáo sư ngày mai muốn anh tới kiểm tra khu bảo quản hóa chất, vật liệu học, nếu có thiếu thì gọi báo cáo người để được đưa tới thêm" Cậu sinh viên cùng khoa gọi điện cho Sở Tào Biện.
Cậu cũng chầm chậm đồng ý, sau khi cậu ta thông báo giờ giấc kiểm tra cho cậu.
Vốn là người học cao, hiểu biết sâu rộng, tài nghệ giỏi giang và am hiểu, việc giáo sư tín nhiệm giao phó nhiệm vụ đó cho cậu quả là rất xứng đáng, chẳng có gì đáng nghi ngờ, thắc mắc.
Đột nhiên nhớ tới lời hẹn khi trước với Trần Phúc, mà cuộc hẹn đó lại trùng với giờ kiểm tra kho trữ ngày mai.
Ngày mốt nữa thôi là đến sanh thần của cậu. Mấy ngày nay em ấy nói muốn tạo bất ngờ cho cậu vào ngày trọng đại, muốn làm cho cậu hạnh phúc. Trần Phúc đã hứa hẹn đủ điều, chàng trai này muốn tự tới gặp cậu, bàn với cậu về buổi tiệc ngày mốt và món quà mà cậu mong muốn.
Đành nhắn tin với Trần Phúc bảo ngày mai cậu ta tới phòng trữ thuốc tìm cậu, chờ sau khi hoàn thành việc sẽ cùng cậu ấy bàn về chủ đề quà cáp.
"Đúng rồi các cháu à, ngày mốt chính là sinh nhật của tiểu Biện !" Bà lão tuy đã già cả, trí nhớ kém nhưng ngày vui của cháu trai bà không thể quên, bà mừng rỡ nói: "Như vậy đi, tối đó các cháu cùng tới. Ta sẽ nấu một bữa thịnh soạn cho các cháu, được chứ ? Tiểu Biện, cháu mời thêm cả bạn học tới đây. Hãy xem đây là nhà cháu, tổ chức gia đình như vậy rất vui".
Cậu vui vẻ nắm lấy tay bà, gật đầu: "Bà nhất định phải đãi một bữa thịnh soạn".
Bà háo hức: "Được, được...cửa tiệm này ngày ấy sẽ đóng cửa. Chuẩn bị tổ chức tiệc hoành tráng cho cháu trai ta".
"Ngày mốt là sinh nhật cậu ?" Tư Đồ Thanh Sơn sẽ ghi khắc ngày này thật kĩ, sẽ tặng cho cậu ấy một món quà đặc biệt.
"Thanh Sơn, chú cũng đến đi" Bà nháy nháy mắt với anh.
"Cháu không đến thì hơn" Anh ngần ngại, sợ làm hỏng tiệc vui của cậu.
"Đừng phụ lòng bà, ngày đó..." Sở Tào Biện không nhìn thẳng, ngập ngừng: "Cũng đến đi".
Sở Tào Biện muốn làm bà vui, thấy bà tâm đắc với Tư Đồ Thanh Sơn quá mức, cậu cũng chẳng muốn cắt ngang. Dù gì cậu nợ anh ta một đoạn ân tình, anh ta đối tốt với bà, mời đến ăn một bữa xem như đáp lễ.
Tư Đồ Thanh Sơn còn chẳng tin vào tai mình, Sở Tào Biện đây là kêu anh tới cùng tham dự buổi tiệc sinh nhật của cậu. Có phải cậu đã xem anh như một người bạn, thậm chí là một người quan trọng ? Nghĩ tới đó lòng anh có chút kích động, thầm vui sướng.
Trước đó còn hụt hẫng, đau lòng tới mức nào. Hiện tại anh như từ hố đen sâu thăm thẳm chẳng tìm thấy lối ra, cậu từ đâu đưa một bàn tay đến muốn kéo anh vực dậy, cho anh nguồn ánh sáng, hy vọng và mơ tưởng.
---------------------------------------
Nhân Vật: Tư Đồ Thanh Sơn.
"Chú ấy là người tốt...cháu hiểu lầm Thanh Sơn rồi. Điều ta nói tất cả...tất cả đều là sự thật" Bà khóc, hoảng sợ tột độ.
Cậu quay sang nhìn thân thể bất động kia, bất giác chột dạ trong lòng. Thấy bà đã ra nông nỗi thế này thì chắc là sự thật.
Gấp gáp đỡ người anh ta vào bên trong giường, mồ hôi nhễ nhại, môi cậu mấp máy, hiện rõ nét rối bời qua đôi mắt.
Cậu sợ mình sẽ giết nhầm người vô tội, cậu bên ngoài tuy có khó gần, đanh thép nhưng tuyệt đối không phải dạng người máu lạnh, bạc bẽo. Mặc dù cảnh sát rất đáng ghét nhưng chúng không hề xứng đáng với cái chết. Chỉ vì nghĩ rằng anh ta năm lần bảy lượt làm hại bà chủ cậu mới đưa ra quyết định tiêu diệt, giờ thì mọi thứ ắt hẳn đã đi quá xa rồi.
Lấy trong người những cây kim thông thường chưa tẩm độc, Sở Tào Biện vội vã châm cứu lên các mạch trên cơ thể anh, y thuật tinh thông, tài nghệ cao năng, Sở Tào Biện tỉ mỉ chú tâm cứu người, nhìn vào sắc mặt đã tái nhợt kia của kẻ đáng ghét.
Độc được Sở Tào Biện dùng với liều lượng ít và nhẹ, thời gian ngấm vào thân thể sẽ được kéo dài hơn, may mà vẫn còn có khả năng cứu chữa. Sở Tào Biện châm cứu cho độc chảy ngược lại, chảy lùi mà không đi lên ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng. Tình hình ổn rồi cậu mới lấy ra thuốc giải, nhanh chóng bỏ vào miệng anh. Lấy cốc nước do bà lão mang tới, cậu dùng muỗng cố gắng bón nước cho anh ấy.
Cứ hễ việc gì xảy đến mà có hại tới người cậu yêu quý thì nhất định Sở Tào Biện sẽ mất đi khống chế, sự minh mẫn của mình. Có lẽ là do mất mát quá nhiều tạo nên cho cậu một cơn ám ảnh gắn liền với tâm lý, mỗi lần như thế cậu đều rất sợ phải mất đi người thân. Điên cuồng bảo vệ, lạm sát bất chấp. Mạng người đối với cậu cũng rất quan trọng, kẻ ác thì mới xứng đáng với cái chết. Tư Đồ Thanh Sơn là do cậu hiểu lầm, mạng của tên này cậu phải cứu sống. Nếu sau này anh ta có làm việc xấu xa, cái mạng đó cậu vẫn có thể đoạt được.
Cảnh sát là để cả đời này cậu thù hận, chứ không có tư cách chết dưới tay cậu.
Sở Tào Biện ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường, sau khi chờ bà đi ngủ rồi cậu mới ở lại chăm sóc cho Tư Đồ Thanh Sơn.
Sau khi nghe vừa rồi bà giải thích, cậu mới bàng hoàng cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Tư Đồ Thanh Sơn bắt đầu tỉnh giấc, anh ta phun một ngụm máu ra bên ngoài. Sở Tào Biện bình bình ổn ổn, tuyệt nhiên bày vẻ mặt lạnh lẽo như cũ, đưa tới khăn tay cho anh ta lau miệng.
Cổ họng Tư Đồ Thanh Sơn khô khốc, mắt anh lờ đờ, mặt mày trắng bệch, trông vô cùng bi thảm.
Vừa mới từ cõi chết sống lại, bỏ mặc cả bản thân có ra sao mà cố với tới nắm lấy cổ tay cậu thay vì chiếc khăn, Tư Đồ Thanh Sơn giữ nơi đó thật chặt, khó khăn thốt từng câu chữ: "Đừ..đừng bỏ đi" Sau đó ho khù khụ, đau đớn nhăn mặt.
"Đừng đi...rùa con...tôi không...không muốn làm hại cậu".
Bộ dạng đáng thương đó khi lọt vào mắt cậu lại tạo một cổ ma lực khó chịu tột cùng, nhìn vẻ nhếch nhác thảm hại đó của anh ta tâm can cậu như đánh lộn với nhau, khó xử cùng cực.
Có hơi chột dạ nhưng rồi thôi, gạt tay anh ta ra, Sở Tào Biện phũ phàng: "Nghỉ ngơi cho tốt !".
Hoàn thành nhiệm vụ khi đã thấy anh ấy tỉnh dậy, Sở Tào Biện quyết mặc cho anh ta cầu xin, vô tình mà mở cửa rời đi.
Tư Đồ Thanh Sơn khó khăn ngước nhìn, khi đã quá mệt liền ngủ thiếp.
------------------
Nắng đã lên, mặt trời tỏa sáng, dịu dàng, êm ái. Sở Tào Biện một thân áo thun, khoác áo jean kiểu cách giản dị, tay mang thêm liều thuốc mới sáng sớm đã đi tới cửa tiệm. Cậu chậm rãi bước vào, lúc đó bà lão đã nấu đồ ăn xong, giúp Tư Đồ Thanh Sơn ăn uống một cách dễ dàng hơn.
Dù đã qua ngày hôm sau tỉnh táo hơn hẳn thì Tư Đồ Thanh Sơn vẫn vậy vừa trông thấy cậu đã vội muốn chạm tới. Mặc dù cậu ta chính là người khiến anh ra nông nỗi này, chính tay hạ độc thủ, nhưng Tư Đồ Thanh Sơn dường như đã bỏ tất cả ngoài sau, chẳng để tâm mà chỉ biết hết lòng muốn nói cho cậu hiểu rõ.
Bà can ngăn, tuyệt nhiên kéo anh ta xuống giường: "Chú còn yếu lắm, ăn thêm chút cháo đi".
Anh ta đường đường là một nam nhân, chút khổ luyện như thế khi gia nhập đội đặc nhiệm anh từng trải qua sinh tử kham khổ rất nhiều, từ trúng độc, bị đạn bắn, dao đâm, bom nổ, nhiêu đây thì làm sao có hề hấn.
"Rùa con, tôi không như cậu nghĩ" Anh trầm giọng.
Bây giờ nhìn thấy cậu anh chỉ muốn giải thích, rất gấp gáp.
"Im lặng đi".
Sở Tào Biện đưa thuốc tới miệng anh ta, Tư Đồ Thanh Sơn thấy liền hiểu ý mà ngoan ngoãn uống thuốc.
"Cậu tin tôi ?" Tư Đồ Thanh Sơn muốn chắc nịch hơn rằng cậu đã thấu hiểu sự tình.
"Tôi cứu anh vì tôi là người hành y, không phải vì tôi tin anh" Chuyện đã tới nước này mà khuôn mặt cậu vẫn cứng nhắc, lời lẽ lạnh nhạt: "Anh...không xứng đáng chết dưới tay tôi".
Chứng kiến vẻ ngoài mặt than của cậu, tuy câu từ chẳng mấy tử tế nhưng đối với anh như vậy đã quá đủ rồi. Tư Đồ Thanh Sơn có thể nhìn ra cậu ấy đã hiểu sự tình mà không truy cứu anh nữa, chỉ là không thể gạt đi bộ mặt lạnh lùng đó mà đối mặt với anh bằng một phong thái hòa nhã khác. May thay mọi việc đã dần ổn định hơn, vậy là anh vẫn sẽ còn hy vọng tiến tới. Chăm chú nhìn Sở Tào Biện tiếp tục châm cứu lên tay mình, thấy từ đôi mắt cậu lộ rõ chút lúng túng.
"Võ công của cậu từ đâu mà có ?".
"Là trẻ mồ côi, học để tự vệ" Cách trả lời lại giống như đúc với Xạ Nhữ Bảo, bọn họ đã học thuộc và được tổ chức dặn dò trước nhằm đối phó khi bị nghi ngờ.
Tiếp xúc với vụ án hạ độc thủ thời gian qua, Tư Đồ Thanh Sơn dường như rất nhạy cảm với chúng. Tư liệu anh đã tìm hiểu thêm rất nhiều, từ cách điều chế cho tới phương thức sử dụng. Dường như có vài phần am hiểu. Vốn dĩ là cảnh sát, điểm đặc biệt đó anh không thể bỏ qua.
"Người hành y thường mang độc theo bên người thế à".
Sở Tào Biện trừng mắt, đanh giọng: "Độc tôi dùng là nọc xà, liều lượng vừa đủ nếu chiết ra một ít thì sẽ là dược phẩm. Vốn mang đến chữa bệnh tim mạch, xương khớp cho bà".
Cậu tìm một lí do chính đáng đại khái bao biện cho bản thân để tên cảnh sát này không phải nghi ngờ, thật chất tính độc dược của nọc xà đúng là có thể dùng để làm thuốc chữa trị nhiều bệnh nhưng lúc ấy cậu có dùng thêm cả độc nhện, mà quan trọng liều lượng mà người dùng có đúng hay không, biết cách điều chế: "Khi kích động không tự chủ, dùng liều lượng lớn với anh".
Tư Đồ Thanh Sơn tựa tiếu phi tiếu, giữ bàn tay cậu đang châm cứu cho mình: "Tôi tin cậu".
Sở Tào Biện bị đờ ra trong vài phút, sau đó nhanh chóng rút tay về: "Muốn chết thì cứ ngăn tôi châm cứu, nhiều lời".
Một chàng trai nóng tính đến đáng yêu, Tư Đồ Thanh Sơn nói ra những lời thật tâm từ tận đáy lòng vậy mà lại làm cậu ta lúng túng ra mặt, khiến anh cảm thấy càng thích thú, vui vẻ ở trong lòng.
Qua chuyện này anh có chút để ý, nhưng anh vẫn tin cậu, anh biết cậu không phải người xấu xa và cậu có lí do rất chính đáng. Anh không muốn truy cứu việc cậu mang độc dược theo bên người, còn có cả việc hành thích cảnh sát. Tuy tội nặng nhưng xét về sự thông cảm, thấu tình đạt lý thì anh biết là vì có lí do, nỗi khổ cậu mới thành ra mất khống chế như vậy, cậu hoàn toàn không tự chủ.
"Tiểu Biện à, cháu đừng khó chịu với chú ấy nữa...chú ấy là người rất tử tế" Bà muốn giúp tình cảm hai người cải thiện hơn mà nói giúp: "Đứa trẻ này, bà còn không phải là người biết nhìn người hay sao, cháu làm mặt nhăn mày nhó, người khác nhìn vào cũng muốn bỏ chạy".
Cậu đối với bà liền thay đổi sắc thái, đoạn khi bị bà vỗ đầu cậu tuyệt nhiên mỉm cười, giảm bớt sự cau có ở trên mặt.
"Thanh Sơn rất tốt bụng, hôm đó chú ấy vì ta mà sửa sang lại hết cả căn nhà. Ta còn nghĩ ta sẽ phải sống với mưa dột, bão gió suốt cả cuộc đời kia chứ. Không ngờ, một bà lão quá tuổi như ta mà chú ấy lại nhọc lòng, hết tâm tới vậy, thật chẳng biết cảm tạ thế nào cho phải".
Nhớ lại khoảnh khắc chê trách sự lấm lem bụi bẩn trên người nam nhân đó, đổ oan cho anh ta là đi gây sự, kiếm chuyện nơi khác. Thậm chí cậu còn đánh cho anh ta mấy cú, vậy mà người đàn ông đó vẫn không đánh trả, phản bác cũng không. Nghe bà nói lòng cậu cứ rối bời tựa hồ bị phát giác khi vừa làm chuyện gì quá xấu xa, bắt gian tại trận, còn nghĩ trên đời sao lại có người ngu ngốc như Tư Đồ Thanh Sơn.
Cậu đêm qua đã theo lời bà lão kể mà tới ghé ngang căn nhà, quả thật chuyện sửa sang lại căn nhà không phải là giả. Nhà được lắp đặt đồ mới, chắc chắn, cứng cáp, mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ, kĩ lưỡng.
Sở Tào Biện có chút lay động, tuy nhiên vẫn chẳng thoát khỏi cái bóng cảnh sát đã dần trở nên ác cảm trong tâm trí. Sở Tào Biện chỉ có thể ngừng đòi giết anh, nhưng cậu vẫn sẽ tránh xa, không tiếp xúc nhiều xem như để đề cao cảnh giác.
Điện thoại đột nhiên reo lên, đổ chuông liên hồi, màn hình nhấp nháy ánh đèn cắt ngang buổi trò chuyện.
Sở Tào Biện thấy một cái tên, điềm đạm bắt máy.
"Biện ca, giáo sư ngày mai muốn anh tới kiểm tra khu bảo quản hóa chất, vật liệu học, nếu có thiếu thì gọi báo cáo người để được đưa tới thêm" Cậu sinh viên cùng khoa gọi điện cho Sở Tào Biện.
Cậu cũng chầm chậm đồng ý, sau khi cậu ta thông báo giờ giấc kiểm tra cho cậu.
Vốn là người học cao, hiểu biết sâu rộng, tài nghệ giỏi giang và am hiểu, việc giáo sư tín nhiệm giao phó nhiệm vụ đó cho cậu quả là rất xứng đáng, chẳng có gì đáng nghi ngờ, thắc mắc.
Đột nhiên nhớ tới lời hẹn khi trước với Trần Phúc, mà cuộc hẹn đó lại trùng với giờ kiểm tra kho trữ ngày mai.
Ngày mốt nữa thôi là đến sanh thần của cậu. Mấy ngày nay em ấy nói muốn tạo bất ngờ cho cậu vào ngày trọng đại, muốn làm cho cậu hạnh phúc. Trần Phúc đã hứa hẹn đủ điều, chàng trai này muốn tự tới gặp cậu, bàn với cậu về buổi tiệc ngày mốt và món quà mà cậu mong muốn.
Đành nhắn tin với Trần Phúc bảo ngày mai cậu ta tới phòng trữ thuốc tìm cậu, chờ sau khi hoàn thành việc sẽ cùng cậu ấy bàn về chủ đề quà cáp.
"Đúng rồi các cháu à, ngày mốt chính là sinh nhật của tiểu Biện !" Bà lão tuy đã già cả, trí nhớ kém nhưng ngày vui của cháu trai bà không thể quên, bà mừng rỡ nói: "Như vậy đi, tối đó các cháu cùng tới. Ta sẽ nấu một bữa thịnh soạn cho các cháu, được chứ ? Tiểu Biện, cháu mời thêm cả bạn học tới đây. Hãy xem đây là nhà cháu, tổ chức gia đình như vậy rất vui".
Cậu vui vẻ nắm lấy tay bà, gật đầu: "Bà nhất định phải đãi một bữa thịnh soạn".
Bà háo hức: "Được, được...cửa tiệm này ngày ấy sẽ đóng cửa. Chuẩn bị tổ chức tiệc hoành tráng cho cháu trai ta".
"Ngày mốt là sinh nhật cậu ?" Tư Đồ Thanh Sơn sẽ ghi khắc ngày này thật kĩ, sẽ tặng cho cậu ấy một món quà đặc biệt.
"Thanh Sơn, chú cũng đến đi" Bà nháy nháy mắt với anh.
"Cháu không đến thì hơn" Anh ngần ngại, sợ làm hỏng tiệc vui của cậu.
"Đừng phụ lòng bà, ngày đó..." Sở Tào Biện không nhìn thẳng, ngập ngừng: "Cũng đến đi".
Sở Tào Biện muốn làm bà vui, thấy bà tâm đắc với Tư Đồ Thanh Sơn quá mức, cậu cũng chẳng muốn cắt ngang. Dù gì cậu nợ anh ta một đoạn ân tình, anh ta đối tốt với bà, mời đến ăn một bữa xem như đáp lễ.
Tư Đồ Thanh Sơn còn chẳng tin vào tai mình, Sở Tào Biện đây là kêu anh tới cùng tham dự buổi tiệc sinh nhật của cậu. Có phải cậu đã xem anh như một người bạn, thậm chí là một người quan trọng ? Nghĩ tới đó lòng anh có chút kích động, thầm vui sướng.
Trước đó còn hụt hẫng, đau lòng tới mức nào. Hiện tại anh như từ hố đen sâu thăm thẳm chẳng tìm thấy lối ra, cậu từ đâu đưa một bàn tay đến muốn kéo anh vực dậy, cho anh nguồn ánh sáng, hy vọng và mơ tưởng.
---------------------------------------
Nhân Vật: Tư Đồ Thanh Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.