Chương 51: [ TỪ BỎ ]
Hoa Mẫn Nhi
14/02/2022
Cái chạm môi tưởng rằng ấm áp chỉ xuất hiện khi mà hai trái tim cùng chung nhịp đập, một lòng vì nhau mà xây dựng lên hạnh phúc. Giờ đây cái xúc cảm ấy lại không tồn tại ở cô và hắn, mà chỉ đơn thuần là cái chạm môi thoáng qua, cảm xúc bất tại, mông lung.
Đặt hai tay lên lồng ngực rắn chắc, màu đồng lấp ló sau chiếc áo sơ mi mở cúc, cố gắng đẩy người hắn ra xa.
Mọi sức lực đều trở nên vô nghĩa khi đứng trước một kẻ uy mãnh và to lớn ấy, hành động chống cự vô tình khiến người kia cảm thấy như bị cự tuyệt, không thể ngừng nổi lên bản tính chiếm hữu.
Phục Thành Vương để bàn tay to lớn của mình choàng ra sau gáy từ từ nhấn đầu cô, không để nữ nhân ấy nhúc nhích mà thật sự chìm đắm vào trong nụ hôn ngày một mãnh liệt hơn. Hắn bắt đầu dồn ép, càng trở nên thô bạo trong mọi hành động. Cảm giác toàn bộ dưỡng khí bị Phục Thành Vương rút sạch, cô vừa hoảng loạn vừa có sợ hãi.
Trong đầu hắn giờ khắc này chỉ còn cái cảnh tượng Trần Phúc xả thân vì cô lao vào biển đen mênh mông, rộng lớn. Ngay cả nét sốt sắng, lo lắng cho Xạ Nhữ Bảo cũng cư nhiên chọc tức người. Mà hắn thì hoàn toàn không muốn kẻ cứu cô đó là người em trai cùng mẹ khác cha với mình, ôm Xạ Nhữ Bảo thật chắc trong lòng và mang lại sự sống cho cô. Phục Thành Vương điên loạn, chẳng thể chấp nhận.
Thấy cô vừa rồi ngồi ở trên giường với cái nhìn thẩn thờ, đờ đẫn. Sự cuồng nộ khiến hắn tự vẽ ra một câu chuyện rằng cô đang nhớ tới Trần Phúc mà ngẩn cả người, còn nhớ đến cảnh bản thân được cứu ra sao, được nằm trong lòng tên nam nhân khác ra sao.
Đều không suy nghĩ gì được nhiều, nụ hôn này chính là tất cả những gì mà hắn muốn thể hiện ra bên ngoài, mặc dù bản thân đang làm gì hắn hoàn toàn chẳng rõ.
Xạ Nhữ Bảo hết cách, kháng cự bất thành nữ nhân đành cắn mạnh vào môi đối phương, tới nỗi bật máu mới buông tha.
Phục Thành Vương buông khỏi cô, đau đớn kéo đến lan tỏa từ môi, ở khóe miệng chảy xuống một chút ít máu tươi, đưa tay lên lau đi vệt máu, hắn phừng phừng lửa giận, ánh mắt hung tợn ác ma tàn bạo, xâm chiếm toàn bộ con người thật sự của hắn.
Kí ức trở về, hình ảnh mới phút chốc đây thôi kéo đến hiện rõ mồn một trước mặt Xạ Nhữ Bảo. Đoạn Phục Thành Vương vẫn còn trò chuyện đối đáp cùng Tô Ngân ở cuối boong tàu.
Khi ấy cô đứng núp đằng sau bức tường, nghe thấy toàn bộ những thứ mà hai người họ nói cùng nhau. Chỉ vì lo cho an nguy của Phục Thành Vương, cô không màng nguy hiểm mà đi theo, phòng hờ có chuyện sẽ ra tay trợ giúp. Nào ngờ, lại nghe được những điều không nên nghe.
Đoạn hội thoại về Trần gia về độc dược của Tô Ngân thì cô lại không nghe được, đến khi Phục Thành Vương dõng dạc nói rằng: "Nhữ Bảo chính là con cờ hiểm trong ván đấu của tôi, tôi không ngại nếu giết chết cô ta, có điều việc trọng chưa thành, không thể diệt người" Những thứ này cô toàn bộ đều nghe thấy hết.
Lúc ấy như chết lặng đứng trước bờ vực của thương đau, Xạ Nhữ Bảo còn không dám tin với những gì mình chứng kiến. Chưa kịp suy nghĩ lí do vì sao mà hai người họ lại nói chuyện thân thiết tới mức kì lạ, chỉ kịp nhận ra bản thân đã dần mất đi hy vọng, niềm tin từ từ đứt đoạn, hô hấp cũng không còn thông nữa.
Còn là một mảng đen kịt bóng đêm ở trước mắt, bao nhiêu tin tưởng và chân thành trao tặng cho người đàn ông có số phận bi kịch kia, hiện tại lại biến thành món đồ cho kẻ khác thao túng, lợi dụng. Phục Thành Vương đã nói không ngần ngại gì mà ra tay giết chết cô, lòng cô vỡ nát tan tành.
Tô Ngân bắt cóc Xạ Nhữ Bảo, Phục Thành Vương lại nhanh chóng có mặt để cứu giúp. Đến đây cô dần cảm thấy nghi ngờ về mối quan hệ của họ, ngấm ngầm xác nhận tất cả mọi thứ đều là kế hoạch dơ bẩn, đê hẹn của chúng nhằm đưa cô sa vào bẫy.
Gặp hoạn nạn mới nhận ra rằng bản thân đã yêu, mà còn là yêu một người cả đời này không nên yêu. Xạ Nhữ Bảo ở nơi tim chưa khỏi đau đớn nay lại bị Phục Thành Vương cướp đi nụ hôn đầu để mà trêu đùa.
Từ khi mà người đàn ông đó chọn lựa việc cứu sống Tô Ngân thay vì cô thì Xạ Nhữ Bảo đã biết bản thân vốn dĩ địa vị không là gì ở trong lòng đối phương, hoàn toàn chẳng có ảnh hưởng. Biết mình đã sai vì trao đi tình yêu vội vã cho một kẻ nhẫn tâm, tuyệt tình, nhưng khi yêu thì có ai kiểm soát và ngăn cản được con tim ? Để rồi khi nhận ra thì mọi chuyện đã quá muộn màng.
Nhờ một lần trải qua sinh tử, cô biết bản thân đã không còn quan trọng trong mắt Phục Thành Vương, Tô Ngân thật ra mới chính là người từ lâu được hắn đặt ở trong tim.
Bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp đổ dồn về phía cô, không thể chịu đựng được cô sợ hãi, rụt người vào góc giường, đẩy ánh mắt e dè, bài xích dành cho kẻ ác ma đang đứng ở bên, đầy hoảng loạn, đầy tổn thương, dằn vặt.
Cái cách Xạ Nhữ Bảo nhìn hắn cư nhiên như thể hắn chính là tội đồ, càng là hoảng sợ hắn, muốn tránh xa hắn. Phục Thành Vương từ trước đến nay chẳng nhận được sự ấm áp, yêu thương nào. Bây giờ sở hữu bản tính chiếm hữu, độc đoán lại càng bộc lộ rõ ràng hơn. Phục Thành Vương không cho phép cô có quyền xa lánh, né tránh hắn, Xạ Nhữ Bảo bắt buộc phải vĩnh viễn ở bên cạnh một người như là hắn.
Nâng bước chân đi tới, vươn bàn tay to lớn, thô ráp đến bóp chặt lấy cổ tay nữ nhân kia, người đàn ông không ngừng phẫn nộ, điên tiết quát tháo: "Cô con mẹ nó ngừng chống cự cho tôi !".
Ở nơi khóe mắt bắt đầu rơi xuống một giọt lệ, đôi mắt trong veo, sáng tựa ánh sao trời bây giờ đang ngập nước, đỏ ửng mà đối diện với Phục Thành Vương, giọng nói run rẩy: "Thành Vương, tôi sẽ từ bỏ, tôi không muốn cùng một phe với anh, không muốn cùng anh đi giết người nữa...chúng ta...chúng ta hãy chấm dứt từ hôm nay".
Dù cho đó là nhiệm vụ của Tô gia giao phó, Xạ Nhữ Bảo vẫn muốn từ bỏ, bởi vì bản thân đã quá mất sức, quá kiệt quệ rồi.
Siết chặt cổ tay trắng trẻo, nhỏ bé kia đến độ muốn vỡ nát, nữ nhân đau điếng mà nhăn mặt, bên tai âm thanh quỷ dị, mị lực của một người cứ vang mãi: "Cô tưởng một mình cô muốn chấm dứt liền chấm dứt được ? Một khi đã chấp nhận là người của Phục Thành Vương này thì cả đời...cô cũng đừng hòng chạy thoát".
Nước mắt lăn dài trên gương mặt kiều diễm, tuyệt hảo không góc chết của cô. Hắn dùng tay còn lại từ từ nâng cằm đối phương lên: "Cô yêu tôi rồi sao Xạ Nhữ Bảo ?".
Ánh nhìn chẳng dám đối diện, cô chột dạ mà nhìn đi nơi khác. Câu nói bắn trúng tim đen, cứ văng vẳng âm ỉ.
Phục Thành Vương nhìn ra câu trả lời ở trong ánh mắt của người kia, đôi môi bất giác mà nhoẻn cười bỉ ổi, thanh âm đê hèn, bản tính độc tài, tàn ác khiến cho kẻ ác ma phải thốt ra những lời vô tình tuyệt nghĩa: "Ngu xuẩn, tiện nhân như cô cuối cùng cũng khuất phục trước tôi sao ? Nực cười, đáng để cười" Cười thật hả dạ, hắn tiếp tục mà chế nhạo: "Muốn rời khỏi tôi ? Vậy thì nhảy xuống biển bơi khỏi con tàu đến bờ, tôi sẽ tha cho cô".
Rõ ràng biết Xạ Nhữ Bảo không biết bơi, vừa trải qua trận sinh tử kịch liệt. Bây giờ muốn thử thách tính gan dạ đòi bỏ đi của cô bằng việc nhảy xuống biển. Phục Thành Vương đây là có ý dù cô muốn thoát cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, con đường duy nhất chính là cái chết.
Dường như tức giận với Trần Phúc, hắn đã không còn nhận ra bản thân đang làm gì và nói những gì nữa, loạn lạc đi lý trí.
"Bỉ ổi !" Chửi một tiếng, Xạ Nhữ Bảo lạnh giọng.
"Nếu cô còn cố chấp thì tôi đành lấy một mạng đổi một mạng" Phục Thành Vương đanh giọng, âm hàn: "Giết chết Trần Phúc để thoát ra ngoài, cô nghĩ sao ?".
Chiêu cuối cùng rốt cuộc cũng được tung ra, cách của tên ác ma này dùng luôn luôn là lấy kẻ khác ra để uy hiếp đối phương, dùng tính mạng của người khác để đàm phán, tuyệt nhiên thắng lợi luôn quay về phía hắn.
Một người tốt bụng, lương thiện như cô sao có thể lấy tính mạng người vô tội ra đánh đổi chỉ vì ích kỷ bảo toàn chính mình, mà người đó còn là Trần Phúc - cậu em trai nhút nhát, yếu đuối bởi vì cô mà bất chấp lao xuống biển cứu người, sao cô nỡ đành lòng.
Ánh mắt xoáy sâu thù hận, Xạ Nhữ Bảo tuyệt vọng vô vàn, tựa hồ ngàn tiễn xuyên tâm, đau thấu xương, thấu tận cam lai.
Buông thõng người một cách bất lực, nhìn vào hư vô, giọng nói cô vô cảm: "Phác Quân, tôi thua rồi...tôi thật sự đã thua trước anh rồi".
"Cô nói cái gì ?".
Hai chữ Phác Quân làm hắn ngỡ ngàng trong thoáng chốc, thân phận Phác Quân từ lâu đã bị bại lộ, và còn là bị Xạ Nhữ Bảo phát giác khi nào hắn không hề hay biết.
"Ngạc nhiên lắm có phải không Phác Quân ?" Như một cái xác không hồn, trầm giọng, lãnh cảm: "Tôi đã biết thân phận của anh từ lâu, nhưng tôi vẫn ngu ngốc che giấu, còn tin rằng bản thân đối tốt sẽ nhận được sự thay đổi từ anh" Cười khẩy, ánh mắt bi thương khôn xiết: "Tôi thật ngu ngốc, ngu ngốc nên mới dễ dàng tin tưởng người khác và bảo vệ họ".
Câu nói như sét đánh ngang tai, từng cử chỉ, lời nói và nét khốn khổ bất giác như bóp thắt lồng ngực của Phục Thành Vương. Một màn đối đầu, thú nhận đầy miễn cưỡng, gây không ít tổn thất tinh thần.
Buông tay, Phục Thành Vương hít thở có chút khó khăn, bên đầu ong ong nhức nhối. Không thể tại chỗ tiếp tục đối diện với cách đối đầu này của cô, hắn xoay người bỏ đi, trước khi đóng cửa, hắn còn căn dặn thuộc hạ bên ngoài canh chừng Xạ Nhữ Bảo cho thật an toàn, tuyệt đối không để nữ nhân ấy bỏ trốn.
Muốn từ bỏ nhưng lại không dễ dàng, giờ đây sự uy hiếp về tính mạng Trần Phúc đã được hắn nói rõ. Ngoại trừ việc ở lại, ngoan ngoãn nghe theo sai khiến, Xạ Nhữ Bảo có thể làm gì khác đây ?
Phó mặc cho số phận bạc bẽo, mặc bi kịch kéo tới vồ vập, cô đã vô vọng rồi.
Lấy trên bàn một mẩu giấy và bút viết, chầm chậm ghi ra tất cả những gì cần thiết nhất. Nếu Phục Thành Vương đã tuyệt tình, cô quyết sẽ chấm dứt đoạn tình cảm không có kết quả này.
Vào nửa đêm, Trần Phúc lại tự mình tới tìm cô. Có lẽ là lo cho an toàn của Xạ Nhữ Bảo, xung quanh tai mắt Phục Thành Vương ở khắp nơi, làm mọi chuyện ngay cả gặp gỡ người khác cũng phải vô cùng cẩn thận và chú ý.
Đứng trước cửa phòng, Xạ Nhữ Bảo sau khi lấy lại bình tĩnh và gạt đi những giọt nước mắt, cô nắm lấy tay Trần Phúc cười cười nói nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra, diễn xuất hơn người cho đám thuộc hạ thấy, sau đó điêu luyện mà nhét mẩu giấy vào cổ tay áo của Trần Phúc. Không một ai hay không một ai biết.
Cảm giác được dị vật nằm trong tay áo mình, Trần Phúc có hơi run, hồi hộp đổ mồ hôi lạnh.
Nếu phát ra âm thanh thì kẻ khác có thể nghe thấy, nhưng nếu dùng khẩu hình thì tất nhiên không tài nào đoán ra được.
Cùng học chung một lớp diễn xuất, hai người họ am hiểu nhau hơn bao giờ hết. Xạ Nhữ Bảo không phát ra bất kì âm thanh nào mà chỉ vỏn vẹn là mấp máy môi, Trần Phúc cư nhiên hiểu được tất cả mọi điều cô nói.
Đại loại trong hàm ý: Đem bức thư này giao cho Sở Tào Biện và Đào Cung Vi, tuyệt đối đừng mở ra. Dù có chuyện gì cũng không được để bức thư rơi vào tay kẻ khác. Chị tin tưởng ở em, Trần Phúc !
------------------
"Cái gì ? Tô Châu bị rơi xuống biển, đuối nước sao ?" Đào Cung Vi hốt hoảng.
"Đúng vậy thưa tiểu thư".
Tên thuộc hạ vừa lấy được thông tin đã vội tới báo cáo cho Phong Châu, bầu không khí rơi vào bốn bề căng thẳng cực độ.
"Vì sao lại rơi xuống nước ? Đã xảy ra chuyện gì ?" Sở Tào Biện mặt lạnh khôn xiết.
"Thưa thiếu gia, người của chúng ta cũng không rõ vụ việc, chỉ lấy được chút thông tin từ cánh nhà báo...hoàn toàn không có mặt ở đó".
"Vậy thì người bây giờ sao rồi, có bình an vô sự không ?".
"Tô Di hiện tại đã an toàn thưa Tô tiểu thư".
Ngày hôm sau mới biết được tin mật này, bọn họ hơn ai hết là người vừa lo sợ cho an nguy của bạn mình và còn là lo sợ cho bí mật luôn luôn cố gắng che giấu bấy lâu sẽ bị bại lộ.
Đào Cung Vi sốt sắng đi qua đi lại trong phòng, không ngừng lấy tay xoa cằm.
"Nếu cậu ấy nhớ ra chút gì thì sao đây Tô Phong ?".
"Rơi xuống biển, tiếp xúc với đại dương nhất định sẽ nhớ ra một số thứ. Tác dụng của thuốc tất nhiên bị ảnh hưởng".
"Không được rồi, nếu nhớ ra Tô Di sẽ đi tìm hiểu về quá khứ và điều tra vụ án năm xưa".
"Tôi hiểu Tô Châu, bây giờ chúng ta phải ngăn cản trí nhớ của cậu ấy, một lần nữa hạ thuốc".
Bên ngoài Trần Phúc chạy bán mạng tìm họ, liên tục nhấn chuông muốn vào trong. Biết được Trần Phúc từng có mặt trong chuyến tàu, muốn rõ một số chuyện đành phải hỏi cậu ấy cho ra lẽ, lập tức cho người vào.
Vừa gặp đã hớt hải, Trần Phúc đưa mẩu giấy quan trọng mà Xạ Nhữ Bảo phó thác cho mình đưa cho họ. Tuyệt đối giữ kín, an toàn về độ bảo mật cho bức thư.
Mở nó ra, Đào Cung Vi nhìn một lượt từ trên xuống, khi đọc mà tay không khỏi run run.
Bức thư là chữ của Xạ Nhữ Bảo, ghi rằng: Tôi đã điều tra ra được thân phận của Phục Thành Vương, hắn là Phác Quân, còn có mối quan hệ rất thân với Tô Ngân. Việc bà lão bị sát hại vẫn còn có một kẻ khác nhúng tay, kẻ đó không phải Phác Quân, là một kẻ am hiểu hành tung của Tô gia, giả mạo độc của Tô Phong để giết người, nhằm giá họa cho Tô gia. Hãy báo cáo tin này về tổ chức, đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ bình an trở về cho đến khi mọi chuyện chấm dứt.
Trong đầu rối bời, cảm xúc lẫn lộn. Khi biết thân phận kẻ đó là Phác Quân dĩ nhiên họ phải vui mừng cho Tô gia, nhưng hiện giờ Xạ Nhữ Bảo đang ở cạnh Phác Quân - sát thủ độc mã hành tung bí hiểm, tàn ác có một không hai kia sao họ lại không lo lắng. Ở bên cạnh thú dữ hoang dã, rồi sẽ có một ngày bị nó giết chết, chết một cách thảm kịch.
Đặt hai tay lên lồng ngực rắn chắc, màu đồng lấp ló sau chiếc áo sơ mi mở cúc, cố gắng đẩy người hắn ra xa.
Mọi sức lực đều trở nên vô nghĩa khi đứng trước một kẻ uy mãnh và to lớn ấy, hành động chống cự vô tình khiến người kia cảm thấy như bị cự tuyệt, không thể ngừng nổi lên bản tính chiếm hữu.
Phục Thành Vương để bàn tay to lớn của mình choàng ra sau gáy từ từ nhấn đầu cô, không để nữ nhân ấy nhúc nhích mà thật sự chìm đắm vào trong nụ hôn ngày một mãnh liệt hơn. Hắn bắt đầu dồn ép, càng trở nên thô bạo trong mọi hành động. Cảm giác toàn bộ dưỡng khí bị Phục Thành Vương rút sạch, cô vừa hoảng loạn vừa có sợ hãi.
Trong đầu hắn giờ khắc này chỉ còn cái cảnh tượng Trần Phúc xả thân vì cô lao vào biển đen mênh mông, rộng lớn. Ngay cả nét sốt sắng, lo lắng cho Xạ Nhữ Bảo cũng cư nhiên chọc tức người. Mà hắn thì hoàn toàn không muốn kẻ cứu cô đó là người em trai cùng mẹ khác cha với mình, ôm Xạ Nhữ Bảo thật chắc trong lòng và mang lại sự sống cho cô. Phục Thành Vương điên loạn, chẳng thể chấp nhận.
Thấy cô vừa rồi ngồi ở trên giường với cái nhìn thẩn thờ, đờ đẫn. Sự cuồng nộ khiến hắn tự vẽ ra một câu chuyện rằng cô đang nhớ tới Trần Phúc mà ngẩn cả người, còn nhớ đến cảnh bản thân được cứu ra sao, được nằm trong lòng tên nam nhân khác ra sao.
Đều không suy nghĩ gì được nhiều, nụ hôn này chính là tất cả những gì mà hắn muốn thể hiện ra bên ngoài, mặc dù bản thân đang làm gì hắn hoàn toàn chẳng rõ.
Xạ Nhữ Bảo hết cách, kháng cự bất thành nữ nhân đành cắn mạnh vào môi đối phương, tới nỗi bật máu mới buông tha.
Phục Thành Vương buông khỏi cô, đau đớn kéo đến lan tỏa từ môi, ở khóe miệng chảy xuống một chút ít máu tươi, đưa tay lên lau đi vệt máu, hắn phừng phừng lửa giận, ánh mắt hung tợn ác ma tàn bạo, xâm chiếm toàn bộ con người thật sự của hắn.
Kí ức trở về, hình ảnh mới phút chốc đây thôi kéo đến hiện rõ mồn một trước mặt Xạ Nhữ Bảo. Đoạn Phục Thành Vương vẫn còn trò chuyện đối đáp cùng Tô Ngân ở cuối boong tàu.
Khi ấy cô đứng núp đằng sau bức tường, nghe thấy toàn bộ những thứ mà hai người họ nói cùng nhau. Chỉ vì lo cho an nguy của Phục Thành Vương, cô không màng nguy hiểm mà đi theo, phòng hờ có chuyện sẽ ra tay trợ giúp. Nào ngờ, lại nghe được những điều không nên nghe.
Đoạn hội thoại về Trần gia về độc dược của Tô Ngân thì cô lại không nghe được, đến khi Phục Thành Vương dõng dạc nói rằng: "Nhữ Bảo chính là con cờ hiểm trong ván đấu của tôi, tôi không ngại nếu giết chết cô ta, có điều việc trọng chưa thành, không thể diệt người" Những thứ này cô toàn bộ đều nghe thấy hết.
Lúc ấy như chết lặng đứng trước bờ vực của thương đau, Xạ Nhữ Bảo còn không dám tin với những gì mình chứng kiến. Chưa kịp suy nghĩ lí do vì sao mà hai người họ lại nói chuyện thân thiết tới mức kì lạ, chỉ kịp nhận ra bản thân đã dần mất đi hy vọng, niềm tin từ từ đứt đoạn, hô hấp cũng không còn thông nữa.
Còn là một mảng đen kịt bóng đêm ở trước mắt, bao nhiêu tin tưởng và chân thành trao tặng cho người đàn ông có số phận bi kịch kia, hiện tại lại biến thành món đồ cho kẻ khác thao túng, lợi dụng. Phục Thành Vương đã nói không ngần ngại gì mà ra tay giết chết cô, lòng cô vỡ nát tan tành.
Tô Ngân bắt cóc Xạ Nhữ Bảo, Phục Thành Vương lại nhanh chóng có mặt để cứu giúp. Đến đây cô dần cảm thấy nghi ngờ về mối quan hệ của họ, ngấm ngầm xác nhận tất cả mọi thứ đều là kế hoạch dơ bẩn, đê hẹn của chúng nhằm đưa cô sa vào bẫy.
Gặp hoạn nạn mới nhận ra rằng bản thân đã yêu, mà còn là yêu một người cả đời này không nên yêu. Xạ Nhữ Bảo ở nơi tim chưa khỏi đau đớn nay lại bị Phục Thành Vương cướp đi nụ hôn đầu để mà trêu đùa.
Từ khi mà người đàn ông đó chọn lựa việc cứu sống Tô Ngân thay vì cô thì Xạ Nhữ Bảo đã biết bản thân vốn dĩ địa vị không là gì ở trong lòng đối phương, hoàn toàn chẳng có ảnh hưởng. Biết mình đã sai vì trao đi tình yêu vội vã cho một kẻ nhẫn tâm, tuyệt tình, nhưng khi yêu thì có ai kiểm soát và ngăn cản được con tim ? Để rồi khi nhận ra thì mọi chuyện đã quá muộn màng.
Nhờ một lần trải qua sinh tử, cô biết bản thân đã không còn quan trọng trong mắt Phục Thành Vương, Tô Ngân thật ra mới chính là người từ lâu được hắn đặt ở trong tim.
Bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp đổ dồn về phía cô, không thể chịu đựng được cô sợ hãi, rụt người vào góc giường, đẩy ánh mắt e dè, bài xích dành cho kẻ ác ma đang đứng ở bên, đầy hoảng loạn, đầy tổn thương, dằn vặt.
Cái cách Xạ Nhữ Bảo nhìn hắn cư nhiên như thể hắn chính là tội đồ, càng là hoảng sợ hắn, muốn tránh xa hắn. Phục Thành Vương từ trước đến nay chẳng nhận được sự ấm áp, yêu thương nào. Bây giờ sở hữu bản tính chiếm hữu, độc đoán lại càng bộc lộ rõ ràng hơn. Phục Thành Vương không cho phép cô có quyền xa lánh, né tránh hắn, Xạ Nhữ Bảo bắt buộc phải vĩnh viễn ở bên cạnh một người như là hắn.
Nâng bước chân đi tới, vươn bàn tay to lớn, thô ráp đến bóp chặt lấy cổ tay nữ nhân kia, người đàn ông không ngừng phẫn nộ, điên tiết quát tháo: "Cô con mẹ nó ngừng chống cự cho tôi !".
Ở nơi khóe mắt bắt đầu rơi xuống một giọt lệ, đôi mắt trong veo, sáng tựa ánh sao trời bây giờ đang ngập nước, đỏ ửng mà đối diện với Phục Thành Vương, giọng nói run rẩy: "Thành Vương, tôi sẽ từ bỏ, tôi không muốn cùng một phe với anh, không muốn cùng anh đi giết người nữa...chúng ta...chúng ta hãy chấm dứt từ hôm nay".
Dù cho đó là nhiệm vụ của Tô gia giao phó, Xạ Nhữ Bảo vẫn muốn từ bỏ, bởi vì bản thân đã quá mất sức, quá kiệt quệ rồi.
Siết chặt cổ tay trắng trẻo, nhỏ bé kia đến độ muốn vỡ nát, nữ nhân đau điếng mà nhăn mặt, bên tai âm thanh quỷ dị, mị lực của một người cứ vang mãi: "Cô tưởng một mình cô muốn chấm dứt liền chấm dứt được ? Một khi đã chấp nhận là người của Phục Thành Vương này thì cả đời...cô cũng đừng hòng chạy thoát".
Nước mắt lăn dài trên gương mặt kiều diễm, tuyệt hảo không góc chết của cô. Hắn dùng tay còn lại từ từ nâng cằm đối phương lên: "Cô yêu tôi rồi sao Xạ Nhữ Bảo ?".
Ánh nhìn chẳng dám đối diện, cô chột dạ mà nhìn đi nơi khác. Câu nói bắn trúng tim đen, cứ văng vẳng âm ỉ.
Phục Thành Vương nhìn ra câu trả lời ở trong ánh mắt của người kia, đôi môi bất giác mà nhoẻn cười bỉ ổi, thanh âm đê hèn, bản tính độc tài, tàn ác khiến cho kẻ ác ma phải thốt ra những lời vô tình tuyệt nghĩa: "Ngu xuẩn, tiện nhân như cô cuối cùng cũng khuất phục trước tôi sao ? Nực cười, đáng để cười" Cười thật hả dạ, hắn tiếp tục mà chế nhạo: "Muốn rời khỏi tôi ? Vậy thì nhảy xuống biển bơi khỏi con tàu đến bờ, tôi sẽ tha cho cô".
Rõ ràng biết Xạ Nhữ Bảo không biết bơi, vừa trải qua trận sinh tử kịch liệt. Bây giờ muốn thử thách tính gan dạ đòi bỏ đi của cô bằng việc nhảy xuống biển. Phục Thành Vương đây là có ý dù cô muốn thoát cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, con đường duy nhất chính là cái chết.
Dường như tức giận với Trần Phúc, hắn đã không còn nhận ra bản thân đang làm gì và nói những gì nữa, loạn lạc đi lý trí.
"Bỉ ổi !" Chửi một tiếng, Xạ Nhữ Bảo lạnh giọng.
"Nếu cô còn cố chấp thì tôi đành lấy một mạng đổi một mạng" Phục Thành Vương đanh giọng, âm hàn: "Giết chết Trần Phúc để thoát ra ngoài, cô nghĩ sao ?".
Chiêu cuối cùng rốt cuộc cũng được tung ra, cách của tên ác ma này dùng luôn luôn là lấy kẻ khác ra để uy hiếp đối phương, dùng tính mạng của người khác để đàm phán, tuyệt nhiên thắng lợi luôn quay về phía hắn.
Một người tốt bụng, lương thiện như cô sao có thể lấy tính mạng người vô tội ra đánh đổi chỉ vì ích kỷ bảo toàn chính mình, mà người đó còn là Trần Phúc - cậu em trai nhút nhát, yếu đuối bởi vì cô mà bất chấp lao xuống biển cứu người, sao cô nỡ đành lòng.
Ánh mắt xoáy sâu thù hận, Xạ Nhữ Bảo tuyệt vọng vô vàn, tựa hồ ngàn tiễn xuyên tâm, đau thấu xương, thấu tận cam lai.
Buông thõng người một cách bất lực, nhìn vào hư vô, giọng nói cô vô cảm: "Phác Quân, tôi thua rồi...tôi thật sự đã thua trước anh rồi".
"Cô nói cái gì ?".
Hai chữ Phác Quân làm hắn ngỡ ngàng trong thoáng chốc, thân phận Phác Quân từ lâu đã bị bại lộ, và còn là bị Xạ Nhữ Bảo phát giác khi nào hắn không hề hay biết.
"Ngạc nhiên lắm có phải không Phác Quân ?" Như một cái xác không hồn, trầm giọng, lãnh cảm: "Tôi đã biết thân phận của anh từ lâu, nhưng tôi vẫn ngu ngốc che giấu, còn tin rằng bản thân đối tốt sẽ nhận được sự thay đổi từ anh" Cười khẩy, ánh mắt bi thương khôn xiết: "Tôi thật ngu ngốc, ngu ngốc nên mới dễ dàng tin tưởng người khác và bảo vệ họ".
Câu nói như sét đánh ngang tai, từng cử chỉ, lời nói và nét khốn khổ bất giác như bóp thắt lồng ngực của Phục Thành Vương. Một màn đối đầu, thú nhận đầy miễn cưỡng, gây không ít tổn thất tinh thần.
Buông tay, Phục Thành Vương hít thở có chút khó khăn, bên đầu ong ong nhức nhối. Không thể tại chỗ tiếp tục đối diện với cách đối đầu này của cô, hắn xoay người bỏ đi, trước khi đóng cửa, hắn còn căn dặn thuộc hạ bên ngoài canh chừng Xạ Nhữ Bảo cho thật an toàn, tuyệt đối không để nữ nhân ấy bỏ trốn.
Muốn từ bỏ nhưng lại không dễ dàng, giờ đây sự uy hiếp về tính mạng Trần Phúc đã được hắn nói rõ. Ngoại trừ việc ở lại, ngoan ngoãn nghe theo sai khiến, Xạ Nhữ Bảo có thể làm gì khác đây ?
Phó mặc cho số phận bạc bẽo, mặc bi kịch kéo tới vồ vập, cô đã vô vọng rồi.
Lấy trên bàn một mẩu giấy và bút viết, chầm chậm ghi ra tất cả những gì cần thiết nhất. Nếu Phục Thành Vương đã tuyệt tình, cô quyết sẽ chấm dứt đoạn tình cảm không có kết quả này.
Vào nửa đêm, Trần Phúc lại tự mình tới tìm cô. Có lẽ là lo cho an toàn của Xạ Nhữ Bảo, xung quanh tai mắt Phục Thành Vương ở khắp nơi, làm mọi chuyện ngay cả gặp gỡ người khác cũng phải vô cùng cẩn thận và chú ý.
Đứng trước cửa phòng, Xạ Nhữ Bảo sau khi lấy lại bình tĩnh và gạt đi những giọt nước mắt, cô nắm lấy tay Trần Phúc cười cười nói nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra, diễn xuất hơn người cho đám thuộc hạ thấy, sau đó điêu luyện mà nhét mẩu giấy vào cổ tay áo của Trần Phúc. Không một ai hay không một ai biết.
Cảm giác được dị vật nằm trong tay áo mình, Trần Phúc có hơi run, hồi hộp đổ mồ hôi lạnh.
Nếu phát ra âm thanh thì kẻ khác có thể nghe thấy, nhưng nếu dùng khẩu hình thì tất nhiên không tài nào đoán ra được.
Cùng học chung một lớp diễn xuất, hai người họ am hiểu nhau hơn bao giờ hết. Xạ Nhữ Bảo không phát ra bất kì âm thanh nào mà chỉ vỏn vẹn là mấp máy môi, Trần Phúc cư nhiên hiểu được tất cả mọi điều cô nói.
Đại loại trong hàm ý: Đem bức thư này giao cho Sở Tào Biện và Đào Cung Vi, tuyệt đối đừng mở ra. Dù có chuyện gì cũng không được để bức thư rơi vào tay kẻ khác. Chị tin tưởng ở em, Trần Phúc !
------------------
"Cái gì ? Tô Châu bị rơi xuống biển, đuối nước sao ?" Đào Cung Vi hốt hoảng.
"Đúng vậy thưa tiểu thư".
Tên thuộc hạ vừa lấy được thông tin đã vội tới báo cáo cho Phong Châu, bầu không khí rơi vào bốn bề căng thẳng cực độ.
"Vì sao lại rơi xuống nước ? Đã xảy ra chuyện gì ?" Sở Tào Biện mặt lạnh khôn xiết.
"Thưa thiếu gia, người của chúng ta cũng không rõ vụ việc, chỉ lấy được chút thông tin từ cánh nhà báo...hoàn toàn không có mặt ở đó".
"Vậy thì người bây giờ sao rồi, có bình an vô sự không ?".
"Tô Di hiện tại đã an toàn thưa Tô tiểu thư".
Ngày hôm sau mới biết được tin mật này, bọn họ hơn ai hết là người vừa lo sợ cho an nguy của bạn mình và còn là lo sợ cho bí mật luôn luôn cố gắng che giấu bấy lâu sẽ bị bại lộ.
Đào Cung Vi sốt sắng đi qua đi lại trong phòng, không ngừng lấy tay xoa cằm.
"Nếu cậu ấy nhớ ra chút gì thì sao đây Tô Phong ?".
"Rơi xuống biển, tiếp xúc với đại dương nhất định sẽ nhớ ra một số thứ. Tác dụng của thuốc tất nhiên bị ảnh hưởng".
"Không được rồi, nếu nhớ ra Tô Di sẽ đi tìm hiểu về quá khứ và điều tra vụ án năm xưa".
"Tôi hiểu Tô Châu, bây giờ chúng ta phải ngăn cản trí nhớ của cậu ấy, một lần nữa hạ thuốc".
Bên ngoài Trần Phúc chạy bán mạng tìm họ, liên tục nhấn chuông muốn vào trong. Biết được Trần Phúc từng có mặt trong chuyến tàu, muốn rõ một số chuyện đành phải hỏi cậu ấy cho ra lẽ, lập tức cho người vào.
Vừa gặp đã hớt hải, Trần Phúc đưa mẩu giấy quan trọng mà Xạ Nhữ Bảo phó thác cho mình đưa cho họ. Tuyệt đối giữ kín, an toàn về độ bảo mật cho bức thư.
Mở nó ra, Đào Cung Vi nhìn một lượt từ trên xuống, khi đọc mà tay không khỏi run run.
Bức thư là chữ của Xạ Nhữ Bảo, ghi rằng: Tôi đã điều tra ra được thân phận của Phục Thành Vương, hắn là Phác Quân, còn có mối quan hệ rất thân với Tô Ngân. Việc bà lão bị sát hại vẫn còn có một kẻ khác nhúng tay, kẻ đó không phải Phác Quân, là một kẻ am hiểu hành tung của Tô gia, giả mạo độc của Tô Phong để giết người, nhằm giá họa cho Tô gia. Hãy báo cáo tin này về tổ chức, đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ bình an trở về cho đến khi mọi chuyện chấm dứt.
Trong đầu rối bời, cảm xúc lẫn lộn. Khi biết thân phận kẻ đó là Phác Quân dĩ nhiên họ phải vui mừng cho Tô gia, nhưng hiện giờ Xạ Nhữ Bảo đang ở cạnh Phác Quân - sát thủ độc mã hành tung bí hiểm, tàn ác có một không hai kia sao họ lại không lo lắng. Ở bên cạnh thú dữ hoang dã, rồi sẽ có một ngày bị nó giết chết, chết một cách thảm kịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.