Chương 30
Nguyễn Thị Thùy
16/11/2022
Đan Nhi dửng dưng thốt ra một câu đó khiến cho mẹ chồng lẫn em chồng đưa mắt nhìn nhau, dáng vẻ bất lực ngán ngẩm. Có ai đời chồng nhậu say về vợ không chăm sóc mà bắt cái thân già mẹ chồng làm thay không chứ, cái điều tối thiểu đó mà cũng không biết cơ à.
Bà Lưu không nhẫn nhịn gắt gỏng nói.
– Ô hay! Con là vợ thì bổn phận phải làm mấy cái này chứ, sao lại kêu mẹ và em con làm?
– Là con trai của mẹ tự mình uống rượu đến mức say thành bộ dạng này đấy chứ hơn nữa con đang mang thai con làm mấy chuyện này không được.
– Phần làm vợ đến việc chăm sóc chồng những lúc như thế này còn không được thì còn làm cái gì hở?
Bà Lưu hằn học càm ràm, cùng Lưu Ly đưa Lưu Triết vào phòng ngủ nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống nềm lớn. Đan Nhi vẫn đứng ở trước cửa ra vào khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm Lưu Triết một chút động lòng cũng không có, Đan Nhi bĩu môi thở dài lạnh nhạt nói.
– Nếu mẹ cũng không muốn làm, thì gọi con Mận lên chăm sóc cho anh Triết đi.
Bà Lưu bực bội xoay sang nhìn Đan Nhi, bà ta tức tới mặt mũi đỏ bừng, đúng là càng ngày càng láo mà, nó nghĩ sao bản thân có thể bình thản nói ra câu gọi người làm lên chăm sóc chồng nó?
Bà Lưu không nể nang.
– Cô nghĩ làm sao bảo gọi người làm lên chăm sóc chồng cô hả? Vậy nhà chúng tôi còn cưới cô về cho thằng Triết để làm cái gì? Cô bảo không biết làm thế tôi sẽ dạy cho cô.
Dứt lời, bà Lưu quay qua nhìn con gái lãnh đạm nói.
– Vào trong toilet lấy chậu nước ấm và cái khăn sạch ra cho chi dâu con.
– Vâng!
Lưu Ly cũng có phần bất mãn với Đan Nhi, ánh mắt lườm lườm xoay người bước đi. Đan Nhi vẫn hết sức ung dung. Sau khi Lưu Ly mang ra đặt sang một bên bà Lưu liền gọi Đan Nhi, mặc dù bản thân chẳng muốn nhưng Đan Nhi vẫn phải đi lại, hai chân lề mề chậm rãi, bà ta chỉ tay.
– Cô ngồi xuống lấy khăn nhúng nước vắt khô rồi lâu cho chồng cô đi, chồng cô về sau sẽ tiếp khách nhiều, không tránh khỏi có uống rượu, cô học từ bây giờ là vừa.
Đan Nhi không đáp nhưng tay thì vẫn cầm khăn lên làm như lời bà Lưu bảo! Thấy bộ dạng nghe lời bà ta nhếch môi đắc ý. Dù trước đây là cành vàng lá ngọc cơ mà đã về nhà họ Lưu bổn phận phải học phải uốn nắn từ thuở bơ vơ, Lưu Ly đứng kế bên cũng vô cùng hả dạ.
– Làm xong thì xuống dưới nhà gọi con Mận pha một cốc nước giải rượu đem lên đút cho thằng Triết uống, kẻo sáng ra nó bị nhức đầu.
Đan Nhi vừa lau vừa dài giọng đáp.
– Vâng.
– Vậy cô làm tiếp đi, mẹ và em cô đi nghỉ trước.
– Chào chị dâu ạ.
Lưu Ly cùng mẹ rời khỏi phòng, đợi hai người đi khỏi Đan Nhi lập tức dừng hẳn động tác quay đầu nghiến răng giận dữ trợn mắt.
– Mấy chuyện này chỉ có nàng dâu ngu xuẩn là con Tuyết Khê làm thôi, muốn tôi làm à mơ đi.
Đan Nhi ghét bỏ nhìn Lưu Triết, lại phát hiện nơi cổ áo có dính vết son môi đỏ chót của phụ nữ, cô ta siết chặt tay nhếch mép khinh miệt rủa xả.
– Lưu Triết? Anh đúng là chứng nào tật đấy, cái loại đàn ông thối nát như anh sao không bị ông trời đánh chết đi?
– Không hiểu sao con Tuyết Khê có thể chịu được cả nhà anh hay thật? Phải không có não mới nhẫn nhục làm dâu hai năm.
– Đúng là tức chết đi được!
Lưu Triết trong cơn mơ màng, không biết gì cứ luôn miệng gọi hai chữ “Khê Khê” khiến Đan Nhi ngồi đấy nghe xong càng giận dữ nổi sùng lên. Cô ta trực tiếp ném chiếc khăn vào mặt anh, đứng bật dậy xoay người định bỏ đi, nhưng suy nghĩ thế nào liền quay lại hùng hổ không nể nang cầm chậu nước tạt thẳng lên người Lưu Triết xong mới hả lòng rời khởi.
Lưu Triết kho sặc sụa rồi cũng chìm vào giấc ngủ, mặc cho cả người và chiếc giường ướt sũng. Hai mẹ con Lưu Ly cứ ngỡ đã trị được Đan Nhi nhưng đâu có thấy cái cảnh con trai nhếch nhác nằm trong phòng, bà ta cùng con gái cứ cười ha hả đắc ý. Đan Nhi tìm tạm một căn phòng khác vào trong ngủ, mặc kệ Lưu Triết sống chết một mình ở phòng ngủ chính.
[…]
Sáng hôm sau:
Bà Lưu sảng khoái đi vào phòng bếp thấy Mận đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng thì hỏi.
– Tối khuya cô Đan Nhi có xuống đây học cách pha nước giải rượu không Mận?
– Dạ không ạ! Con chẳng thấy ai.
– Ô hay!
Bà Lưu khựng lại, tại sao không thấy ai? Rõ ràng bà đã dặn Đan Nhi kỹ càng là làm xong thì xuống bếp bảo con Mận pha cốc nước mà? Bà Lưu ngờ vực tức tốc đi thẳng lên phòng ngủ, lúc đẩy cửa ra bà ta mới tá hỏa khi thấy cảnh tượng vô cùng hỗn loạn trong phòng, chăn đệm nhầu nhĩ, Lưu Triết thì nằm ngã ra sàn chậu nước lăn lông lốc, còn bóng dáng Đan Nhi chẳng thấy đâu, bà ta sót con vội vàng đi tới đỡ Lưu Triết dậy.
– Triết…
Lưu Triết bị đánh thức nhăn nhó tỉnh dậy anh thở hắt một hơi, cảm giác vùng đầu đau như búa bổ hoa mắt chóng mặt. Bà Lưu đỡ Lưu Triết ngồi dậy, xót xa hỏi?
– Vợ con đâu? Con Nhi đâu mà để con nằm dưới sàn lạnh tanh thế này.
Lưu Triết vỗ vỗ vào đầu, đau không tả siết, bản thân cũng đâu có biết gì chứ, anh lắc đầu.
– Nhi ở đâu sao con biết, mà mới sáng ra mẹ vào đây làm gì thế ạ?
– Ôi giời ơi, cái con trời đánh, mẹ bảo nó chăm sóc con mà nó bỏ con đi đâu rồi không biết, làm vợ làm dâu kiểu gì thế.
Lưu Triết cũng chẳng màng tới lời trách khứ của mẹ, ngó nghiêng tìm di động.
– Mấy giờ rồi mẹ?
– 7h45 rồi.
– Sáng nay con có cuộc họp, mẹ ra ngoài đi con vào chuẩn bị một chút.
– Bộ dạng như vậy còn đi đâu được hở con, thôi hôm nay nghỉ một bữa đi.
Trông thấy Lưu Triết không nói gì, bà Lưu biết thật sự có việc quan trọng ở công ty nên cũng đành thôi, thở dài một hơi rồi đứng dậy, chất giọng ôn hòa dặn dò.
– Con rửa mặt đi, xong xuống ăn sáng rồi đi làm.
– Vâng.
Bà Lưu mang tâm trạng bức xúc ra khỏi phòng thấy Lưu Ly liền hỏi.
– Con Nhi đâu?
– Ô, chẳng phải ở trong phòng ngủ hả mẹ?
– Ngủ nghê cái gì? Nó bỏ anh mày một mình lăn lóc dưới sàn nhà còn bản thân đi đâu rồi không biết, bảo lo lắng chăm sóc cho chồng thế mà chả thấy, cái thứ con dâu trời đánh.
Bà Lưu hằm hằm chửi mắng, bỗng dưng cửa phòng gần đấy mở ra, Đan Nhi uể oải vươn vai căng miệng ngáp một cái cất giọng.
– Mẹ đang mắng con đấy à?
Bà Lưu nhìn sang, trời đất nó dám sang phòng khác ngủ đấy à? Bộ dạng còn dửng dưng? Bà Lưu nhanh chóng bước tới chất vấn.
– Cô không chăm sóc chồng còn qua đây ngủ?
Đan Nhi tựa đầu vào khung cửa, dáng vẻ thảnh thơi.
– Chồng con lớn rồi, đâu phải là con nít mà cần người suốt ngày chăm bẵm? Huống hồ ảnh nhậu được còn tìm được đường về nhà tức là không sao mẹ và cô Ly lo xa quá rồi, mẹ thấy đó sáng vẫn còn tỉnh để đi làm mà, con đang bầu bì không làm được mấy chuyện ấy đâu, vả lại con cũng không thích làm.
– Cô…
– Chị Nhi, thế chị về nhà này để làm cái gì chứ? Đến chuyện chăm sóc chồng chị cũng không làm.
– Chị về làm bà chủ chứ không phải làm osin cho cái nhà này, chị không phải con Tuyết Khê cam chịu mặc kệ mẹ và cô Ly đây chèn ép.
Bà Lưu không nhẫn nhịn gắt gỏng nói.
– Ô hay! Con là vợ thì bổn phận phải làm mấy cái này chứ, sao lại kêu mẹ và em con làm?
– Là con trai của mẹ tự mình uống rượu đến mức say thành bộ dạng này đấy chứ hơn nữa con đang mang thai con làm mấy chuyện này không được.
– Phần làm vợ đến việc chăm sóc chồng những lúc như thế này còn không được thì còn làm cái gì hở?
Bà Lưu hằn học càm ràm, cùng Lưu Ly đưa Lưu Triết vào phòng ngủ nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống nềm lớn. Đan Nhi vẫn đứng ở trước cửa ra vào khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm Lưu Triết một chút động lòng cũng không có, Đan Nhi bĩu môi thở dài lạnh nhạt nói.
– Nếu mẹ cũng không muốn làm, thì gọi con Mận lên chăm sóc cho anh Triết đi.
Bà Lưu bực bội xoay sang nhìn Đan Nhi, bà ta tức tới mặt mũi đỏ bừng, đúng là càng ngày càng láo mà, nó nghĩ sao bản thân có thể bình thản nói ra câu gọi người làm lên chăm sóc chồng nó?
Bà Lưu không nể nang.
– Cô nghĩ làm sao bảo gọi người làm lên chăm sóc chồng cô hả? Vậy nhà chúng tôi còn cưới cô về cho thằng Triết để làm cái gì? Cô bảo không biết làm thế tôi sẽ dạy cho cô.
Dứt lời, bà Lưu quay qua nhìn con gái lãnh đạm nói.
– Vào trong toilet lấy chậu nước ấm và cái khăn sạch ra cho chi dâu con.
– Vâng!
Lưu Ly cũng có phần bất mãn với Đan Nhi, ánh mắt lườm lườm xoay người bước đi. Đan Nhi vẫn hết sức ung dung. Sau khi Lưu Ly mang ra đặt sang một bên bà Lưu liền gọi Đan Nhi, mặc dù bản thân chẳng muốn nhưng Đan Nhi vẫn phải đi lại, hai chân lề mề chậm rãi, bà ta chỉ tay.
– Cô ngồi xuống lấy khăn nhúng nước vắt khô rồi lâu cho chồng cô đi, chồng cô về sau sẽ tiếp khách nhiều, không tránh khỏi có uống rượu, cô học từ bây giờ là vừa.
Đan Nhi không đáp nhưng tay thì vẫn cầm khăn lên làm như lời bà Lưu bảo! Thấy bộ dạng nghe lời bà ta nhếch môi đắc ý. Dù trước đây là cành vàng lá ngọc cơ mà đã về nhà họ Lưu bổn phận phải học phải uốn nắn từ thuở bơ vơ, Lưu Ly đứng kế bên cũng vô cùng hả dạ.
– Làm xong thì xuống dưới nhà gọi con Mận pha một cốc nước giải rượu đem lên đút cho thằng Triết uống, kẻo sáng ra nó bị nhức đầu.
Đan Nhi vừa lau vừa dài giọng đáp.
– Vâng.
– Vậy cô làm tiếp đi, mẹ và em cô đi nghỉ trước.
– Chào chị dâu ạ.
Lưu Ly cùng mẹ rời khỏi phòng, đợi hai người đi khỏi Đan Nhi lập tức dừng hẳn động tác quay đầu nghiến răng giận dữ trợn mắt.
– Mấy chuyện này chỉ có nàng dâu ngu xuẩn là con Tuyết Khê làm thôi, muốn tôi làm à mơ đi.
Đan Nhi ghét bỏ nhìn Lưu Triết, lại phát hiện nơi cổ áo có dính vết son môi đỏ chót của phụ nữ, cô ta siết chặt tay nhếch mép khinh miệt rủa xả.
– Lưu Triết? Anh đúng là chứng nào tật đấy, cái loại đàn ông thối nát như anh sao không bị ông trời đánh chết đi?
– Không hiểu sao con Tuyết Khê có thể chịu được cả nhà anh hay thật? Phải không có não mới nhẫn nhục làm dâu hai năm.
– Đúng là tức chết đi được!
Lưu Triết trong cơn mơ màng, không biết gì cứ luôn miệng gọi hai chữ “Khê Khê” khiến Đan Nhi ngồi đấy nghe xong càng giận dữ nổi sùng lên. Cô ta trực tiếp ném chiếc khăn vào mặt anh, đứng bật dậy xoay người định bỏ đi, nhưng suy nghĩ thế nào liền quay lại hùng hổ không nể nang cầm chậu nước tạt thẳng lên người Lưu Triết xong mới hả lòng rời khởi.
Lưu Triết kho sặc sụa rồi cũng chìm vào giấc ngủ, mặc cho cả người và chiếc giường ướt sũng. Hai mẹ con Lưu Ly cứ ngỡ đã trị được Đan Nhi nhưng đâu có thấy cái cảnh con trai nhếch nhác nằm trong phòng, bà ta cùng con gái cứ cười ha hả đắc ý. Đan Nhi tìm tạm một căn phòng khác vào trong ngủ, mặc kệ Lưu Triết sống chết một mình ở phòng ngủ chính.
[…]
Sáng hôm sau:
Bà Lưu sảng khoái đi vào phòng bếp thấy Mận đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng thì hỏi.
– Tối khuya cô Đan Nhi có xuống đây học cách pha nước giải rượu không Mận?
– Dạ không ạ! Con chẳng thấy ai.
– Ô hay!
Bà Lưu khựng lại, tại sao không thấy ai? Rõ ràng bà đã dặn Đan Nhi kỹ càng là làm xong thì xuống bếp bảo con Mận pha cốc nước mà? Bà Lưu ngờ vực tức tốc đi thẳng lên phòng ngủ, lúc đẩy cửa ra bà ta mới tá hỏa khi thấy cảnh tượng vô cùng hỗn loạn trong phòng, chăn đệm nhầu nhĩ, Lưu Triết thì nằm ngã ra sàn chậu nước lăn lông lốc, còn bóng dáng Đan Nhi chẳng thấy đâu, bà ta sót con vội vàng đi tới đỡ Lưu Triết dậy.
– Triết…
Lưu Triết bị đánh thức nhăn nhó tỉnh dậy anh thở hắt một hơi, cảm giác vùng đầu đau như búa bổ hoa mắt chóng mặt. Bà Lưu đỡ Lưu Triết ngồi dậy, xót xa hỏi?
– Vợ con đâu? Con Nhi đâu mà để con nằm dưới sàn lạnh tanh thế này.
Lưu Triết vỗ vỗ vào đầu, đau không tả siết, bản thân cũng đâu có biết gì chứ, anh lắc đầu.
– Nhi ở đâu sao con biết, mà mới sáng ra mẹ vào đây làm gì thế ạ?
– Ôi giời ơi, cái con trời đánh, mẹ bảo nó chăm sóc con mà nó bỏ con đi đâu rồi không biết, làm vợ làm dâu kiểu gì thế.
Lưu Triết cũng chẳng màng tới lời trách khứ của mẹ, ngó nghiêng tìm di động.
– Mấy giờ rồi mẹ?
– 7h45 rồi.
– Sáng nay con có cuộc họp, mẹ ra ngoài đi con vào chuẩn bị một chút.
– Bộ dạng như vậy còn đi đâu được hở con, thôi hôm nay nghỉ một bữa đi.
Trông thấy Lưu Triết không nói gì, bà Lưu biết thật sự có việc quan trọng ở công ty nên cũng đành thôi, thở dài một hơi rồi đứng dậy, chất giọng ôn hòa dặn dò.
– Con rửa mặt đi, xong xuống ăn sáng rồi đi làm.
– Vâng.
Bà Lưu mang tâm trạng bức xúc ra khỏi phòng thấy Lưu Ly liền hỏi.
– Con Nhi đâu?
– Ô, chẳng phải ở trong phòng ngủ hả mẹ?
– Ngủ nghê cái gì? Nó bỏ anh mày một mình lăn lóc dưới sàn nhà còn bản thân đi đâu rồi không biết, bảo lo lắng chăm sóc cho chồng thế mà chả thấy, cái thứ con dâu trời đánh.
Bà Lưu hằm hằm chửi mắng, bỗng dưng cửa phòng gần đấy mở ra, Đan Nhi uể oải vươn vai căng miệng ngáp một cái cất giọng.
– Mẹ đang mắng con đấy à?
Bà Lưu nhìn sang, trời đất nó dám sang phòng khác ngủ đấy à? Bộ dạng còn dửng dưng? Bà Lưu nhanh chóng bước tới chất vấn.
– Cô không chăm sóc chồng còn qua đây ngủ?
Đan Nhi tựa đầu vào khung cửa, dáng vẻ thảnh thơi.
– Chồng con lớn rồi, đâu phải là con nít mà cần người suốt ngày chăm bẵm? Huống hồ ảnh nhậu được còn tìm được đường về nhà tức là không sao mẹ và cô Ly lo xa quá rồi, mẹ thấy đó sáng vẫn còn tỉnh để đi làm mà, con đang bầu bì không làm được mấy chuyện ấy đâu, vả lại con cũng không thích làm.
– Cô…
– Chị Nhi, thế chị về nhà này để làm cái gì chứ? Đến chuyện chăm sóc chồng chị cũng không làm.
– Chị về làm bà chủ chứ không phải làm osin cho cái nhà này, chị không phải con Tuyết Khê cam chịu mặc kệ mẹ và cô Ly đây chèn ép.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.