Chương 40
Nguyễn Thị Thùy
06/12/2022
– Đúng là sao chổi… nó đúng là cái loại sao chổi mà.
Bà Lưu gào lên than vãn kêu trời! Lưu Ly ngồi ké bên cũng chỉ biết thở dài một hơi nặng nề an ủi mẹ ruột! Kỳ thực trong nhà bà Lưu thương Lưu Triết nhất, kỳ vọng về anh nhất nên xảy ra cớ sự như hôm nay bà ta rất hận Tuyết Khê luôn miệng càm ràm trách móc, đột ngột nghe tiếng động lạch cạch, hai mẹ con liền ngước mặt nhìn lên tầng, bất ngờ thấy Đan Nhi đang lộc cộc hằm hằm kéo vali đi xuống, mặt mũi hờ hững lạnh như tiền. Bà Lưu hoảng hốt lật đật đứng dậy đi lại sốt sắng, trời đất thánh thần ơi, dâu vàng dâu bạc định bỏ nhà đi đấy à?
– Đan… Đan Nhi! Con sao đấy?
Đan Nhi thở sâu, nét mặt kênh kiệu chán ghét thẳng thắn đáp.
– Con về nhà con một thời gian, xem ra Lưu Triết còn chưa dứt khoát với vợ cũ, con không muốn bước vào đây làm người thế thân.
Bà ta nghe xong càng lo lắng ruột gan sôi lõng bõng dáng vẻ dè dặt khúm núm vội vàng nắm tay níu kéo Đan Nhi. Sao bà ta dám cho Đan Nhi về nhà bố ruột. Lỡ nhở để ông sui gia biết tình hình của Lưu Triết hiện giờ không khéo lại kiên quyết cấm cản cuộc hôn sự này mất, bà ta cực khổ dốc hết sức lực không thể dễ dàng để mọi thứ đổ sông đổ bể. Gương mặt bà ta gượng gạo chất giọng nhẹ nhàng.
– Đan Nhi, con sắp cưới rồi đừng suy nghĩ nhiều, bọn nó vốn dĩ ly hôn rồi, còn về Lưu Triết mẹ sẽ lựa lời nói với nó, do nó ngu dại nên mới vậy thôi.
– Con nghe mẹ đừng nóng giận.
Lưu Ly gương mắt nhìn gật đầu lia lịa tán đồng với ý kiến của bà! Căn bản hai mẹ con tâm đầu cùng trên chí tuyến, dĩ nhiên mẹ ruột cô ta nghĩ gì Lưu Ly phải biết, Lưu Ly ngọt xớt, đỏng đảnh bước đến ôm cánh tay Đan Nhi thủ thỉ.
– Mẹ nói đúng đấy, tuần sau cưới rồi chị phải chuyên tâm dưỡng nhan sắc, phần anh em sau vụ này chắc chắn là dứt hẳn, chứ chị nghĩ sao chị ta và anh em có thể quay lại chứ, căn nhà này không tiếp cái loại phụ nữ lăng loàn đó.
– Chị Nhi, nhà em ai cũng thương chị, cũng xem chị là con dâu duy nhất của Lưu Gia.
Hai chữ “Thương Chị” thốt ra từ miệng Lưu Ly khiến Đan Nhi nghe mà nghẹn, cô ta thầm nhếch mép khinh miệt! Thương sao? Đan Nhi nhổ nước bọt vào. Nếu nhà Đan Nhi không giàu liệu có được bà ta đếm xỉa đến không? Hay số phận bọt bèo cũng như Tuyết Khê hả? Đan Nhi lạnh nhạt gạt bỏ bàn tay Lưu Ly ra khỏi người, cô ta khoanh tay trước ngực, bĩu môi cười dáng vẻ khinh khỉnh đáp.
– Cảm ơn em, nhưng chị nên về nhà của chị thì hơn, nơi này vốn dĩ đâu phải nhà chị chứ. Chừng nào Lưu Triết suy nghĩ thông suốt chấm dứt hoàn toàn lúc đó chúng ta nói chuyện.
– …
Dứt lời! Đan Nhi hời hợt kéo vali bước đi ra cửa, bộ dạng kiêu ngạo hóng hách, cô ta đắc ý biết rõ chỉ vài ngày thôi bà Lưu nhất định sẽ lôi cổ Lưu Triết qua bên nhà xin lỗi. Bởi bà ta làm gì chịu từ bỏ hốt vàng? Chính vì thế lần này Đan Nhi phải làm cho ra ngô ra khoai, phải lấy được vị trí quan trọng trong căn nhà này. Đối với tên Lưu Triết vô dụng kia Đan Nhi sớm chẳng thèm, cô ta chỉ cần dắt mũi bà mẹ chồng tham lam này là được, chả mấy chốc bóng dáng Đan Nhi đã đi mất hút. Bà ta thất thần khổ sở suy sụp ngồi ra nền nhà.
– Con dâu tôi, cháu tôi cũng đi rồi.
– Mẹ…
Lưu Ly ngồi xuống đỡ lấy cơ thể bà, nghẹn ngào gọi. Bà Lưu nghiến răng hằm hằm quay sang ra lệnh cho con gái.
– Mau gọi Lưu Triết về đây, bảo nó về đây, thằng con hư đốn ngu ngốc.
– Mẹ bình tĩnh, con sẽ gọi cho anh về ngay, mẹ đừng kích động quá ảnh hưởng sức khỏe.
Lưu Ly nhẹ giọng an ủi, sợ bệnh cũ của mẹ tái phát, bà Lưu ôm ngực hít thở không thông. Bà ta mệt mỏi gật đầu nghe theo. Lưu Ly thở phào chậm rãi dìu mẹ vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Sau khi trấn an mẹ xong xuôi đâu vào đấy thì Lưu Ly đi ra ngoài phòng khách bắt đầu gọi cho anh trai, cơ mà hết lần này đến lần khác Lưu Triết đều không bắt máy hoặc sẽ hiện máy bận. Lưu Ly bực mình tắt máy ném di động sang một bên thở dài.
[…]
Tại một nơi khác.
Lưu Triết từ lúc chạy ra khỏi nhà thì điên cuồng lái xe trên đường cao tốc, Lưu Triết vốn không biết cụ thể địa chỉ căn chung cư của Tuyết Khê ở đâu đành phải liên hệ cho trợ lý điều tra. Khoảng 20 phút cậu trợ lý đã gửi địa chỉ nơi sống của cô về di động anh. Lưu Triết cứ theo đó chạy đến, trong đầu bất ngờ lại nghĩ tới câu nói của mẹ bảo Tuyết Khê theo đàn ông mới, thiệt tình càng làm Lưu Triết căm phẫn tức giận, anh không tin chỉ có vài ngày ngắn ngủi Tuyết Khê đã có người mới. Mặc dù giữ hai người không còn là gì của nhau nhưng khi nghe vợ cũ như vậy anh ghen không chịu nổi.
Đến nơi Lưu Triết không thể vào trong vì bản thân không phải người của chung cư, không có thẻ ra vào nên bị bảo vệ chặn lại.
Lưu Triết cay có mất kiên nghị.
– Vợ tôi sống ở đây, tôi vào gặp cô ấy.
Bác bảo vệ điềm tĩnh, cứng rắn nghiêm nghị đáp.
– Xin lỗi! Ở đây chúng tôi làm theo quy định, nếu thật sự vợ cậu đang sống ở bên trong phiền cậu gọi cô ấy xuống.
Lưu Triết bất lực vò khổ sở đầu, vốn dĩ anh gọi Tuyết Khê tận 50 cuộc nhưng cô không bắt máy. Cô đang muốn trốn tránh anh đấy à. Bác bảo vệ liếc mắt, tâm không thể giao động cảm thông, bởi nếu lúc này bác cho cậu thanh niên này vào lỡ xảy ra vấn đề nghiêm trọng gì sao, chắc chắn sẽ bị cấm trên khiển trách kỷ luật mất việc luôn cũng nên, thôi thì cứ phải có người nhà xuống thì hẵng tính.
Lưu Triết không biết làm gì đành lùi xe sang một chỗ khác đậu. Anh vẫn tiếp tục gọi cho Tuyết Khê.
Trên nhà!
Sau khi nấu nướng dùng cơm xong xuôi, tranh thủ dọn dẹp gọn gàng Tuyết Khê mới ngơi tay nghỉ ngơi, cô ngồi xuống ghế sofa, cầm di động lên để mở chuông thì phát hiện trên màn hình tận 60 cuộc gọi từ Lưu Triết. Tuyết Khê thoáng chốc giật mình không hiểu anh ta gọi lắm thế làm gì? Vì lúc nãy điện thoại Tuyết Khê tắt chuông.
Tuyết Khê chẳng hơi đâu suy ngẫm nhiều! Bản thân cũng không rảnh mà gọi lại, định cất điện thoại sang một bên bỗng nhiên màn hình phát sáng, dãy số quen thuộc xuất hiện, tuy rằng Tuyết Khê đã xóa số Lưu Triết nhưng nhìn cô biết liền bởi số anh cô thuộc làu khắc cốt ghi tâm. Đắn đo một hồi Tuyết Khê cũng bắt máy.
– Alo!
Đầu dây giọng nói gắt gỏng tức giận.
– Tuyết Khê, em làm gì bây giờ mới chịu bắt máy.
Tuyết Khê cảm thấy nực cười, anh ta hiện giờ là gì mà dám to tiếng chất vấn cô? Tuyết Khê thở sâu hời hợt đáp.
– Anh gọi chỉ nói để vậy? Thế thì tôi cúp máy.
– Em nói đi em đang qua lại với thằng nào, em mới ly hôn anh liền đã có đàn ông khác, Khê Khê, em là loại người thế hả
Tuyết Khê lúc này mới nhớ ra. Chắc chắn chuyện cô ở siêu thị với Tổng Giám Đốc Hoàng bị bà mẹ chồng cũ về mách lẻo lại với Lưu Triết nên mới khiến anh ta như kẻ điên gọi cô tận 60 cuộc, nhưng dù vậy thì có liên quan gì chứ! Cơ bản Tuyết Khê bây giờ đã ly dị là người độc thân cô làm gì mặc cô.
Lưu Triết thấy Tuyết Khê im re càng nóng nảy.
– Trả lời anh đi, em qua lại với thằng nào hả?
– Lưu Triết! Tôi nhắc cho anh nhớ, tôi và anh đã ly dị.
– Thế thì đã sao?
– Thì việc tôi đang quen ai, qua lại với ai, ngủ với ai là chuyện của tôi, anh không có quyền can dự vào, phiền anh rõ ràng giúp tôi! Chồng cũ.
Bà Lưu gào lên than vãn kêu trời! Lưu Ly ngồi ké bên cũng chỉ biết thở dài một hơi nặng nề an ủi mẹ ruột! Kỳ thực trong nhà bà Lưu thương Lưu Triết nhất, kỳ vọng về anh nhất nên xảy ra cớ sự như hôm nay bà ta rất hận Tuyết Khê luôn miệng càm ràm trách móc, đột ngột nghe tiếng động lạch cạch, hai mẹ con liền ngước mặt nhìn lên tầng, bất ngờ thấy Đan Nhi đang lộc cộc hằm hằm kéo vali đi xuống, mặt mũi hờ hững lạnh như tiền. Bà Lưu hoảng hốt lật đật đứng dậy đi lại sốt sắng, trời đất thánh thần ơi, dâu vàng dâu bạc định bỏ nhà đi đấy à?
– Đan… Đan Nhi! Con sao đấy?
Đan Nhi thở sâu, nét mặt kênh kiệu chán ghét thẳng thắn đáp.
– Con về nhà con một thời gian, xem ra Lưu Triết còn chưa dứt khoát với vợ cũ, con không muốn bước vào đây làm người thế thân.
Bà ta nghe xong càng lo lắng ruột gan sôi lõng bõng dáng vẻ dè dặt khúm núm vội vàng nắm tay níu kéo Đan Nhi. Sao bà ta dám cho Đan Nhi về nhà bố ruột. Lỡ nhở để ông sui gia biết tình hình của Lưu Triết hiện giờ không khéo lại kiên quyết cấm cản cuộc hôn sự này mất, bà ta cực khổ dốc hết sức lực không thể dễ dàng để mọi thứ đổ sông đổ bể. Gương mặt bà ta gượng gạo chất giọng nhẹ nhàng.
– Đan Nhi, con sắp cưới rồi đừng suy nghĩ nhiều, bọn nó vốn dĩ ly hôn rồi, còn về Lưu Triết mẹ sẽ lựa lời nói với nó, do nó ngu dại nên mới vậy thôi.
– Con nghe mẹ đừng nóng giận.
Lưu Ly gương mắt nhìn gật đầu lia lịa tán đồng với ý kiến của bà! Căn bản hai mẹ con tâm đầu cùng trên chí tuyến, dĩ nhiên mẹ ruột cô ta nghĩ gì Lưu Ly phải biết, Lưu Ly ngọt xớt, đỏng đảnh bước đến ôm cánh tay Đan Nhi thủ thỉ.
– Mẹ nói đúng đấy, tuần sau cưới rồi chị phải chuyên tâm dưỡng nhan sắc, phần anh em sau vụ này chắc chắn là dứt hẳn, chứ chị nghĩ sao chị ta và anh em có thể quay lại chứ, căn nhà này không tiếp cái loại phụ nữ lăng loàn đó.
– Chị Nhi, nhà em ai cũng thương chị, cũng xem chị là con dâu duy nhất của Lưu Gia.
Hai chữ “Thương Chị” thốt ra từ miệng Lưu Ly khiến Đan Nhi nghe mà nghẹn, cô ta thầm nhếch mép khinh miệt! Thương sao? Đan Nhi nhổ nước bọt vào. Nếu nhà Đan Nhi không giàu liệu có được bà ta đếm xỉa đến không? Hay số phận bọt bèo cũng như Tuyết Khê hả? Đan Nhi lạnh nhạt gạt bỏ bàn tay Lưu Ly ra khỏi người, cô ta khoanh tay trước ngực, bĩu môi cười dáng vẻ khinh khỉnh đáp.
– Cảm ơn em, nhưng chị nên về nhà của chị thì hơn, nơi này vốn dĩ đâu phải nhà chị chứ. Chừng nào Lưu Triết suy nghĩ thông suốt chấm dứt hoàn toàn lúc đó chúng ta nói chuyện.
– …
Dứt lời! Đan Nhi hời hợt kéo vali bước đi ra cửa, bộ dạng kiêu ngạo hóng hách, cô ta đắc ý biết rõ chỉ vài ngày thôi bà Lưu nhất định sẽ lôi cổ Lưu Triết qua bên nhà xin lỗi. Bởi bà ta làm gì chịu từ bỏ hốt vàng? Chính vì thế lần này Đan Nhi phải làm cho ra ngô ra khoai, phải lấy được vị trí quan trọng trong căn nhà này. Đối với tên Lưu Triết vô dụng kia Đan Nhi sớm chẳng thèm, cô ta chỉ cần dắt mũi bà mẹ chồng tham lam này là được, chả mấy chốc bóng dáng Đan Nhi đã đi mất hút. Bà ta thất thần khổ sở suy sụp ngồi ra nền nhà.
– Con dâu tôi, cháu tôi cũng đi rồi.
– Mẹ…
Lưu Ly ngồi xuống đỡ lấy cơ thể bà, nghẹn ngào gọi. Bà Lưu nghiến răng hằm hằm quay sang ra lệnh cho con gái.
– Mau gọi Lưu Triết về đây, bảo nó về đây, thằng con hư đốn ngu ngốc.
– Mẹ bình tĩnh, con sẽ gọi cho anh về ngay, mẹ đừng kích động quá ảnh hưởng sức khỏe.
Lưu Ly nhẹ giọng an ủi, sợ bệnh cũ của mẹ tái phát, bà Lưu ôm ngực hít thở không thông. Bà ta mệt mỏi gật đầu nghe theo. Lưu Ly thở phào chậm rãi dìu mẹ vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Sau khi trấn an mẹ xong xuôi đâu vào đấy thì Lưu Ly đi ra ngoài phòng khách bắt đầu gọi cho anh trai, cơ mà hết lần này đến lần khác Lưu Triết đều không bắt máy hoặc sẽ hiện máy bận. Lưu Ly bực mình tắt máy ném di động sang một bên thở dài.
[…]
Tại một nơi khác.
Lưu Triết từ lúc chạy ra khỏi nhà thì điên cuồng lái xe trên đường cao tốc, Lưu Triết vốn không biết cụ thể địa chỉ căn chung cư của Tuyết Khê ở đâu đành phải liên hệ cho trợ lý điều tra. Khoảng 20 phút cậu trợ lý đã gửi địa chỉ nơi sống của cô về di động anh. Lưu Triết cứ theo đó chạy đến, trong đầu bất ngờ lại nghĩ tới câu nói của mẹ bảo Tuyết Khê theo đàn ông mới, thiệt tình càng làm Lưu Triết căm phẫn tức giận, anh không tin chỉ có vài ngày ngắn ngủi Tuyết Khê đã có người mới. Mặc dù giữ hai người không còn là gì của nhau nhưng khi nghe vợ cũ như vậy anh ghen không chịu nổi.
Đến nơi Lưu Triết không thể vào trong vì bản thân không phải người của chung cư, không có thẻ ra vào nên bị bảo vệ chặn lại.
Lưu Triết cay có mất kiên nghị.
– Vợ tôi sống ở đây, tôi vào gặp cô ấy.
Bác bảo vệ điềm tĩnh, cứng rắn nghiêm nghị đáp.
– Xin lỗi! Ở đây chúng tôi làm theo quy định, nếu thật sự vợ cậu đang sống ở bên trong phiền cậu gọi cô ấy xuống.
Lưu Triết bất lực vò khổ sở đầu, vốn dĩ anh gọi Tuyết Khê tận 50 cuộc nhưng cô không bắt máy. Cô đang muốn trốn tránh anh đấy à. Bác bảo vệ liếc mắt, tâm không thể giao động cảm thông, bởi nếu lúc này bác cho cậu thanh niên này vào lỡ xảy ra vấn đề nghiêm trọng gì sao, chắc chắn sẽ bị cấm trên khiển trách kỷ luật mất việc luôn cũng nên, thôi thì cứ phải có người nhà xuống thì hẵng tính.
Lưu Triết không biết làm gì đành lùi xe sang một chỗ khác đậu. Anh vẫn tiếp tục gọi cho Tuyết Khê.
Trên nhà!
Sau khi nấu nướng dùng cơm xong xuôi, tranh thủ dọn dẹp gọn gàng Tuyết Khê mới ngơi tay nghỉ ngơi, cô ngồi xuống ghế sofa, cầm di động lên để mở chuông thì phát hiện trên màn hình tận 60 cuộc gọi từ Lưu Triết. Tuyết Khê thoáng chốc giật mình không hiểu anh ta gọi lắm thế làm gì? Vì lúc nãy điện thoại Tuyết Khê tắt chuông.
Tuyết Khê chẳng hơi đâu suy ngẫm nhiều! Bản thân cũng không rảnh mà gọi lại, định cất điện thoại sang một bên bỗng nhiên màn hình phát sáng, dãy số quen thuộc xuất hiện, tuy rằng Tuyết Khê đã xóa số Lưu Triết nhưng nhìn cô biết liền bởi số anh cô thuộc làu khắc cốt ghi tâm. Đắn đo một hồi Tuyết Khê cũng bắt máy.
– Alo!
Đầu dây giọng nói gắt gỏng tức giận.
– Tuyết Khê, em làm gì bây giờ mới chịu bắt máy.
Tuyết Khê cảm thấy nực cười, anh ta hiện giờ là gì mà dám to tiếng chất vấn cô? Tuyết Khê thở sâu hời hợt đáp.
– Anh gọi chỉ nói để vậy? Thế thì tôi cúp máy.
– Em nói đi em đang qua lại với thằng nào, em mới ly hôn anh liền đã có đàn ông khác, Khê Khê, em là loại người thế hả
Tuyết Khê lúc này mới nhớ ra. Chắc chắn chuyện cô ở siêu thị với Tổng Giám Đốc Hoàng bị bà mẹ chồng cũ về mách lẻo lại với Lưu Triết nên mới khiến anh ta như kẻ điên gọi cô tận 60 cuộc, nhưng dù vậy thì có liên quan gì chứ! Cơ bản Tuyết Khê bây giờ đã ly dị là người độc thân cô làm gì mặc cô.
Lưu Triết thấy Tuyết Khê im re càng nóng nảy.
– Trả lời anh đi, em qua lại với thằng nào hả?
– Lưu Triết! Tôi nhắc cho anh nhớ, tôi và anh đã ly dị.
– Thế thì đã sao?
– Thì việc tôi đang quen ai, qua lại với ai, ngủ với ai là chuyện của tôi, anh không có quyền can dự vào, phiền anh rõ ràng giúp tôi! Chồng cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.