Chương 109: Thôi miên
Kim Duyên
10/08/2022
Hai người cùng với thầy đi vào bên trong nhìn ngắm ngôi trường tuy thân quen nhưng lại lạ lẫm quá!
Đầu cô lúc này lại rối như tơ luôn mãi cố gắng nhớ về những kí ức hồi có bé. Mình quên đi chuyện gì rồi?
Tạm biệt người thầy cũ, hai người lên quay về nhà nhưng cô lại chẳng nói một lời nào luôn mãi suy nghĩ:
- Tịnh Kỳ! Sao lại im lặng vậy?
Cô vẫn chú tâm với những dòng suy nghĩ của mình mà không hay anh đang nói chuyện:
- Tịnh Kỳ! - Lớn tiếng
Lúc này cô mới bừng tỉnh dậy, ngơ ngác quay qua nhìn anh:
- Sao?
- Cô nghĩ gì mà ngơ ngẩn vậy?
- Không có gì, anh tập trung lái xe đi
- Tôi không ngờ là mình biết cô từ lúc còn bé luôn đó
- Ờ... Tôi cũng khá bất ngờ
- Cô không nhớ gì sao?
- Anh hỏi nhiều quá
Tịnh Kỳ bực mình quay mặt ra cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài mà lòng lại nặng trĩu.
Quay lại biệt thự cô gái liền đi một mạch cầm lấy chìa khoá xe rồi quay xuống, anh ngăn cô lại hỏi chuyện:
- Đi đâu mà gấp vậy?
- Kệ tôi
Tịnh Kỳ ngồi thẳng vào xe của mình rồi lái ra ngoài, trên đường lại kết nói điện thoại gọi cho Quốc An:
- Anh có đang ở bệnh viện không?
- Đang ở đây
- 3 phút nữa tôi tới
Nói hết câu thì cô tắt, Quốc An nhìn điện thoại mà ngơ ngác:
- Ủa? Cái gì vậy?
Mới đứng lên thì Tịnh Kỳ đã mở cửa phòng bước vào rồi đóng lại:
- Tôi muốn thử làm thôi miên để nhớ lại kí ức lúc nhỏ
Quốc An cũng ngỡ ngàng dần ngồi xuống ghế:
- Cô bình tĩnh, ngồi xuống trước đi
- Được không? - Cô ngồi xuống
- Gấp như vậy sao? Cách làm này có thể giúp lấy lại kí ức nhưng lại có thể gây ra nhiều tác dụng phụ nhất là tạo ra trí nhớ giả rất nguy hiểm ảnh hưởng lớn cuộc sống của cô.
- Tôi đã tìm hiểu rồi nhưng tôi cảm thấy đoạn kí ức đó rất quan trọng nên mới quyết tâm đến đây tìm anh
- Chắc chắn chưa?
- Rất chắc chắn
- Vậy cô hãy giữ cho cơ thể thả lỏng rồi nằm lên cái ghế sofa đó đi
Tịnh Kỳ nghe theo lời nói của bác sĩ Châu đi qua nằm xuống ghế, hít thở sâu đều hoà lại trạng thái. Quốc An đi trước mặt cô và khẽ cúi người xuống:
- Bắt đầu
Anh cầm một con lắc đưa qua lại nhẹ nhàng trước mặt của cô và còn kèm theo lời nói vang nhè nhẹ:
- Hãy thư giãn đi, nào, nào,...
Cô dần nhắm mắt lại nhưng lời nói của anh vẫn vang trong đầu của cô:
- Hãy tưởng tượng ra một bãi biển xanh ngắt, sóng vỗ nhẹ, vỗ nhẹ, một luồng ánh sáng dịu dàng rọi vào mắt...
Những gì anh nói đều dần xuất hiện trước mặt cô rất rõ ràng
- Hãy bước tiếp lên để nhìn lại kí ức lúc còn nhỏ đi, đi lên...
Chân cô vô thức mà bước lên phía trước một ánh sáng chói mắt đưa cô sang một nơi khác. Đây chính là phòng luyện tập bắn súng mà lúc khi bé cô học còn trước mặt bây giờ là một cậu nhóc đang đeo bịt tay, tư thế thẳng, cầm súng trên tay bắn rất dứt khoát.
Cậu nhóc với độ tuổi vị thành niên bỏ súng xuống quay người lại thì đó chính là Ngụy Trạch Hải khi còn nhỏ.
Cậu với gương mặt lạnh nhạt bước tới gần lại phía cô nhưng lúc Tịnh Kỳ mới phát hiện có một cô nhóc đang đứng trước mặt mình mà chính xác người đó là cô lúc 8 tuổi.
- Cậu thử xem, chắc chắn sẽ không thắng tôi đâu
Cô bé lại dịu dàng kéo bịt tai của cậu xuống:
- Tôi phải có người lớn dám sát mới được tập bắn
- Có tôi rồi
Cô bé cũng nghe theo mà đi tới cầm súng lên thì cậu nhóc đeo bịt tai cho cô:
- Bắn đi
Cô nhóc lúc này lại rất bình tĩnh bắn từng phát súng vào bia trước mặt. Sau khi ngừng bắn thì bảng điện tử hiện lên 30 điểm, cô vui vẻ đặt súng xuống, cởi bịt tai ra đặt vào tay cậu nhóc:
- Cậu thua rồi, cậu chỉ có 29 điểm thôi!
Tịnh Kỳ quan sát phía sau đầy suy ngẫm, mình lúc trước đã thắng Trạch Hải vẻ vang vậy!
Cậu nhóc lại nắm lấy tay cô bé kéo đến bức tường leo núi nhân tạo mà chỉ tay vào:
- Dám đấu với tôi lần nữa không?
- Sao cậu cứ hơn thua với tôi hoài vậy?
- Lần trước thua khiến tôi ngang hàng với cậu lần này tôi phải để nó quay lại trạng thái cũ. Cậu phải kêu tôi một tiếng anh
- Được, tôi chấp nhận lời thách đấu này
Hai đứa nhóc leo lên bức tường không quá cao phía dưới còn có nệm rất an toàn. Cả hai đang ngang tài ngang sức, đang leo lên thì cô nhóc lên tiếng:
- Cậu đúng là giỏi quá đó, lẽ nào phải thua dưới tay cậu sao?
- Bây giờ có thể bỏ cuộc
Cô bé chớp thờ cơ cậu nhóc bị phân tâm thì liền một mạch leo lên trên giành chiến thắng, cô bé đưa tay ra phía trước mặt của cậu nhưng cậu thiếu niên không để tâm mà tự leo lên
Thấy được cảnh tượng này Tịnh Kỳ lại nhớ ngày hôm nay Trạch Hải và cô cũng đã chơi như thế nhưng kết quả là ngược lại, lời nói của Trạch Hải rất giống với mình bây giờ
Hình ảnh trước mặt lại lập loè rồi lại xuất hiện sang một khung cảnh khác. Ngoài trời mưa vô cùng to, sấm sét liên hồi cậu nhóc ngồi trong một góc co rút người lại
Cô bé nhẹ nhàng tiến lại nắm lấy tay cậu và cùng những lời ấm áp, triều mến hỏi thăm:
- Cậu bị sao vậy?
Cậu hất tay của cô ra, ngồi quay mặt sang một bên nhưng cô nhóc lại dịu dàng tiến tới gần ôm lấy cậu:
- Không sao đâu có tôi đây rồi
Cậu lúc này cũng ôm chầm lấy cô bé, vẻ mặt kêu ngạo, khó chịu kia cũng biến mất mà thay vào đó là sắc mặt vô cùng tệ, những giọt nước mắt từng giọt, từng giọt chảy ra khỏi mắt cậu:
- Cha mẹ tôi... hức... mất hết rồi, họ đều bỏ đứa con này đi rồi. Trời rầm... lớn lắm... sấm... sét... sáng cả một vùng trời lúc đó cũng là khi cha mẹ tôi chút hơi thở cuối cùng... hức...
Cậu vừa nói vừa khóc nức nở, cô bé lại nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng dài của cậu mà không nói gì chỉ ôm lấy cậu như thế!
Tịnh Kỳ tiến tới muốn chạm vào cậu nhưng lại chẳng được, thì ra đây cũng là lí do khiến cho Trạch Hải sợ trời rầm, sấm sét.
Một lúc sau cậu nhóc bình tĩnh, đứng thẳng người lên, cô bé dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt của cậu:
- Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, khi nào cần thì cứ tìm em. Em sẽ anh một cái ôm để có thể trút bỏ hết những đều tồi tệ
- Sao lại xưng em gọi anh rồi?
- Em thấy như vậy nghe hay hơn thôi!
- Em hứa thì phải giữ lời, không được thất hứa, không được bỏ đi hay biến mất như cha mẹ anh được không?
- Được, em hứa đó
Tịnh Kỳ bên cạnh lúc này vô cùng ngỡ ngàng, mình... mình... từng hứa với Trạch Hải... nhưng rồi lại bỏ mặc anh ấy...
Những cảnh tượng hai người chơi đùa vui vẻ bên nhau, cùng nhau học võ, học bắn súng, chạy bộ với nhau rất vui. Còn có cảnh cha mẹ đến cô bé rồi cậu nhóc chào tạm biệt họ, rất vui, rất thân thuộc.
Cô bé ngồi trong một căn phòng đang đợi cha mẹ về đón sinh nhật cùng thì Lê Bách đập mạnh cửa bên ngoài:
- Tịnh Kỳ! Tịnh Kỳ! Cha mẹ con gặp chuyện rồi
Hình ảnh cha mẹ đang gắn ống thở nằm trên hai chiếc giường cạnh bên nhau, nắm lấy cô bé nước mắt giàn giụa:
- Cha! Mẹ! Hai người bị sao vậy? Sao lại như thế này hả?
Người phụ nữ yếu ớt nắm chặt lấy tay cô bé:
- Ngoan nào, đừng có khóc lóc, thảm thiết như thế! Xe mất lái đụng vào một chiến xe khác, không sao hết con gái của mẹ rất giỏi nếu không có cha mẹ bên cạnh thì cũng phải sống tốt đó, cha mẹ rất thương con
Người đàn ông lại đưa một cái hộp dây chuyền vào tay của cô bé:
- Quà sinh nhật mà cậu nhóc con quen ở lớp học gửi cho con, cha mẹ cũng có góp phần trong đó nữa. Con gái của cha rất mạnh mẽ, rất hiểu chuyện, rất biết nhìn người, cha mẹ đều rất tự hào về con. Khi cha mẹ mất thì Lê Bách sẽ cho con biết di nguyện của chúng ta. Cha mẹ xin lỗi con
Đầu cô lúc này lại rối như tơ luôn mãi cố gắng nhớ về những kí ức hồi có bé. Mình quên đi chuyện gì rồi?
Tạm biệt người thầy cũ, hai người lên quay về nhà nhưng cô lại chẳng nói một lời nào luôn mãi suy nghĩ:
- Tịnh Kỳ! Sao lại im lặng vậy?
Cô vẫn chú tâm với những dòng suy nghĩ của mình mà không hay anh đang nói chuyện:
- Tịnh Kỳ! - Lớn tiếng
Lúc này cô mới bừng tỉnh dậy, ngơ ngác quay qua nhìn anh:
- Sao?
- Cô nghĩ gì mà ngơ ngẩn vậy?
- Không có gì, anh tập trung lái xe đi
- Tôi không ngờ là mình biết cô từ lúc còn bé luôn đó
- Ờ... Tôi cũng khá bất ngờ
- Cô không nhớ gì sao?
- Anh hỏi nhiều quá
Tịnh Kỳ bực mình quay mặt ra cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài mà lòng lại nặng trĩu.
Quay lại biệt thự cô gái liền đi một mạch cầm lấy chìa khoá xe rồi quay xuống, anh ngăn cô lại hỏi chuyện:
- Đi đâu mà gấp vậy?
- Kệ tôi
Tịnh Kỳ ngồi thẳng vào xe của mình rồi lái ra ngoài, trên đường lại kết nói điện thoại gọi cho Quốc An:
- Anh có đang ở bệnh viện không?
- Đang ở đây
- 3 phút nữa tôi tới
Nói hết câu thì cô tắt, Quốc An nhìn điện thoại mà ngơ ngác:
- Ủa? Cái gì vậy?
Mới đứng lên thì Tịnh Kỳ đã mở cửa phòng bước vào rồi đóng lại:
- Tôi muốn thử làm thôi miên để nhớ lại kí ức lúc nhỏ
Quốc An cũng ngỡ ngàng dần ngồi xuống ghế:
- Cô bình tĩnh, ngồi xuống trước đi
- Được không? - Cô ngồi xuống
- Gấp như vậy sao? Cách làm này có thể giúp lấy lại kí ức nhưng lại có thể gây ra nhiều tác dụng phụ nhất là tạo ra trí nhớ giả rất nguy hiểm ảnh hưởng lớn cuộc sống của cô.
- Tôi đã tìm hiểu rồi nhưng tôi cảm thấy đoạn kí ức đó rất quan trọng nên mới quyết tâm đến đây tìm anh
- Chắc chắn chưa?
- Rất chắc chắn
- Vậy cô hãy giữ cho cơ thể thả lỏng rồi nằm lên cái ghế sofa đó đi
Tịnh Kỳ nghe theo lời nói của bác sĩ Châu đi qua nằm xuống ghế, hít thở sâu đều hoà lại trạng thái. Quốc An đi trước mặt cô và khẽ cúi người xuống:
- Bắt đầu
Anh cầm một con lắc đưa qua lại nhẹ nhàng trước mặt của cô và còn kèm theo lời nói vang nhè nhẹ:
- Hãy thư giãn đi, nào, nào,...
Cô dần nhắm mắt lại nhưng lời nói của anh vẫn vang trong đầu của cô:
- Hãy tưởng tượng ra một bãi biển xanh ngắt, sóng vỗ nhẹ, vỗ nhẹ, một luồng ánh sáng dịu dàng rọi vào mắt...
Những gì anh nói đều dần xuất hiện trước mặt cô rất rõ ràng
- Hãy bước tiếp lên để nhìn lại kí ức lúc còn nhỏ đi, đi lên...
Chân cô vô thức mà bước lên phía trước một ánh sáng chói mắt đưa cô sang một nơi khác. Đây chính là phòng luyện tập bắn súng mà lúc khi bé cô học còn trước mặt bây giờ là một cậu nhóc đang đeo bịt tay, tư thế thẳng, cầm súng trên tay bắn rất dứt khoát.
Cậu nhóc với độ tuổi vị thành niên bỏ súng xuống quay người lại thì đó chính là Ngụy Trạch Hải khi còn nhỏ.
Cậu với gương mặt lạnh nhạt bước tới gần lại phía cô nhưng lúc Tịnh Kỳ mới phát hiện có một cô nhóc đang đứng trước mặt mình mà chính xác người đó là cô lúc 8 tuổi.
- Cậu thử xem, chắc chắn sẽ không thắng tôi đâu
Cô bé lại dịu dàng kéo bịt tai của cậu xuống:
- Tôi phải có người lớn dám sát mới được tập bắn
- Có tôi rồi
Cô bé cũng nghe theo mà đi tới cầm súng lên thì cậu nhóc đeo bịt tai cho cô:
- Bắn đi
Cô nhóc lúc này lại rất bình tĩnh bắn từng phát súng vào bia trước mặt. Sau khi ngừng bắn thì bảng điện tử hiện lên 30 điểm, cô vui vẻ đặt súng xuống, cởi bịt tai ra đặt vào tay cậu nhóc:
- Cậu thua rồi, cậu chỉ có 29 điểm thôi!
Tịnh Kỳ quan sát phía sau đầy suy ngẫm, mình lúc trước đã thắng Trạch Hải vẻ vang vậy!
Cậu nhóc lại nắm lấy tay cô bé kéo đến bức tường leo núi nhân tạo mà chỉ tay vào:
- Dám đấu với tôi lần nữa không?
- Sao cậu cứ hơn thua với tôi hoài vậy?
- Lần trước thua khiến tôi ngang hàng với cậu lần này tôi phải để nó quay lại trạng thái cũ. Cậu phải kêu tôi một tiếng anh
- Được, tôi chấp nhận lời thách đấu này
Hai đứa nhóc leo lên bức tường không quá cao phía dưới còn có nệm rất an toàn. Cả hai đang ngang tài ngang sức, đang leo lên thì cô nhóc lên tiếng:
- Cậu đúng là giỏi quá đó, lẽ nào phải thua dưới tay cậu sao?
- Bây giờ có thể bỏ cuộc
Cô bé chớp thờ cơ cậu nhóc bị phân tâm thì liền một mạch leo lên trên giành chiến thắng, cô bé đưa tay ra phía trước mặt của cậu nhưng cậu thiếu niên không để tâm mà tự leo lên
Thấy được cảnh tượng này Tịnh Kỳ lại nhớ ngày hôm nay Trạch Hải và cô cũng đã chơi như thế nhưng kết quả là ngược lại, lời nói của Trạch Hải rất giống với mình bây giờ
Hình ảnh trước mặt lại lập loè rồi lại xuất hiện sang một khung cảnh khác. Ngoài trời mưa vô cùng to, sấm sét liên hồi cậu nhóc ngồi trong một góc co rút người lại
Cô bé nhẹ nhàng tiến lại nắm lấy tay cậu và cùng những lời ấm áp, triều mến hỏi thăm:
- Cậu bị sao vậy?
Cậu hất tay của cô ra, ngồi quay mặt sang một bên nhưng cô nhóc lại dịu dàng tiến tới gần ôm lấy cậu:
- Không sao đâu có tôi đây rồi
Cậu lúc này cũng ôm chầm lấy cô bé, vẻ mặt kêu ngạo, khó chịu kia cũng biến mất mà thay vào đó là sắc mặt vô cùng tệ, những giọt nước mắt từng giọt, từng giọt chảy ra khỏi mắt cậu:
- Cha mẹ tôi... hức... mất hết rồi, họ đều bỏ đứa con này đi rồi. Trời rầm... lớn lắm... sấm... sét... sáng cả một vùng trời lúc đó cũng là khi cha mẹ tôi chút hơi thở cuối cùng... hức...
Cậu vừa nói vừa khóc nức nở, cô bé lại nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng dài của cậu mà không nói gì chỉ ôm lấy cậu như thế!
Tịnh Kỳ tiến tới muốn chạm vào cậu nhưng lại chẳng được, thì ra đây cũng là lí do khiến cho Trạch Hải sợ trời rầm, sấm sét.
Một lúc sau cậu nhóc bình tĩnh, đứng thẳng người lên, cô bé dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt của cậu:
- Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, khi nào cần thì cứ tìm em. Em sẽ anh một cái ôm để có thể trút bỏ hết những đều tồi tệ
- Sao lại xưng em gọi anh rồi?
- Em thấy như vậy nghe hay hơn thôi!
- Em hứa thì phải giữ lời, không được thất hứa, không được bỏ đi hay biến mất như cha mẹ anh được không?
- Được, em hứa đó
Tịnh Kỳ bên cạnh lúc này vô cùng ngỡ ngàng, mình... mình... từng hứa với Trạch Hải... nhưng rồi lại bỏ mặc anh ấy...
Những cảnh tượng hai người chơi đùa vui vẻ bên nhau, cùng nhau học võ, học bắn súng, chạy bộ với nhau rất vui. Còn có cảnh cha mẹ đến cô bé rồi cậu nhóc chào tạm biệt họ, rất vui, rất thân thuộc.
Cô bé ngồi trong một căn phòng đang đợi cha mẹ về đón sinh nhật cùng thì Lê Bách đập mạnh cửa bên ngoài:
- Tịnh Kỳ! Tịnh Kỳ! Cha mẹ con gặp chuyện rồi
Hình ảnh cha mẹ đang gắn ống thở nằm trên hai chiếc giường cạnh bên nhau, nắm lấy cô bé nước mắt giàn giụa:
- Cha! Mẹ! Hai người bị sao vậy? Sao lại như thế này hả?
Người phụ nữ yếu ớt nắm chặt lấy tay cô bé:
- Ngoan nào, đừng có khóc lóc, thảm thiết như thế! Xe mất lái đụng vào một chiến xe khác, không sao hết con gái của mẹ rất giỏi nếu không có cha mẹ bên cạnh thì cũng phải sống tốt đó, cha mẹ rất thương con
Người đàn ông lại đưa một cái hộp dây chuyền vào tay của cô bé:
- Quà sinh nhật mà cậu nhóc con quen ở lớp học gửi cho con, cha mẹ cũng có góp phần trong đó nữa. Con gái của cha rất mạnh mẽ, rất hiểu chuyện, rất biết nhìn người, cha mẹ đều rất tự hào về con. Khi cha mẹ mất thì Lê Bách sẽ cho con biết di nguyện của chúng ta. Cha mẹ xin lỗi con
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.