Chương 74
Vô Biên Khách
28/09/2020
Bạch Tế được một số bạc lớn làm bọn môn sinh dâng lên cảm xúc khó tả, chậc lưỡi không thôi, sau khi lớp học kết thúc đều vây quanh bên người y, dò hỏi y đã làm việc gì giúp Tư Đồ công tử.
Phương Tử Trần giống như gà mẹ bảo vệ Bạch Tế, Yến Tuyết Sùng sắc mặt đen thui bất mãn hừ một tiếng, bàn tay đập xuống bàn bộp bộp mới làm cho bọn họ ngưng cản chân Bạch Tế.
Yến Tuyết Sùng đột nhiên tức giận nói: “Một đám chen lại đây làm cái gì, bộ các ngươi chưa nhìn thấy tiền bao giờ sao?!”
Bạch Tế yên lặng nhìn hắn, Yến Tuyết Sùng còn chưa nói đủ, nhịn không được mắng, “Nhìn các ngươi là biết một đám nghèo kiết hủ lậu, Tư Đồ đã nói tiền là Bạch Tế xem bệnh cho sủng vật của hắn, các ngươi tưởng bánh từ trên rớt xuống à?!”
Lời lẽ như thế, bọn môn sinh có giận cũng không dám nói gì, nghẹn trong miệng không lên tiếng, cũng tức giận bất bình, nhưng tức giận vì cái gì thì trong lòng họ mới biết.
Cuộc sống vốn là như thế, bá tánh bình thường sống khổ sở, một văn tiền có thể chia làm đôi. Không giống con nhà giàu vì sủng vật mà bỏ ra số bạc lớn, kia một rương ngân lượng, người thường phải tích góp cả đời.
Bạch Tế chỉ xem bệnh cho một con mèo mà được nhiều tiền như vậy, nói đến cùng là bọn họ cảm thấy bất bình.
Bạch Tế không có trải qua mấy ngày cực khổ, lúc ở Hoắc gia Hoắc Tranh đều cho y đồ tốt nhất, không để y chịu khổ. Y biết được Hoắc Tranh luôn che chở mình, còn chính hắn chỉ biết vùi đầu làm việc, không có nửa câu oán hận.
Phương Tử Trần nói nhỏ bên tai Bạch Tế, “Ngươi nhanh chóng tìm đại ca ngươi đến đây lấy bạc đem cất đi.”
Bạch Tế gật gật đầu, tiền của y đều cho Tranh Tranh giữ hết.
Hoắc Tranh còn chưa biết Bạch Tế đã giàu lên, đêm qua y nói với hắn là được Chử Thiếu Kiệt đưa về. Trước đó đã có mấy võ sinh đến lều bắt y đi, Bạch Tế không quen biết đám người kia, nhưng Chử Thiếu Kiệt biết rõ.
Một mình đi tìm Chử Thiếu Kiệt, Hoắc Tranh bảo hắn nói ra tên bọn họ.
Một ngày nắng nóng nhưng trong mắt Hoắc Tranh toàn là khí lạnh.
Chử Thiếu Kiệt nói: “Hoắc võ giáo, hôm qua ta đã thay Bạch Tế giáo huấn bọn họ, thật ra họ chỉ muốn vui đùa thôi, nếu bỏ qua được.”
Sắc mặt Hoắc Tranh vẫn không thay đổi, “Tên.”
Chử Thiếu Kiệt đành phải nói ra toàn bộ tên của đám võ sinh đó, Hoắc Tranh nhỡ kỹ, quay đầu đi tìm bọn họ, cho tập luyện càng thêm tàn khốc.
Chính ngọ, thời điểm nắng nóng nhất, mấy võ sinh thở dốc như cá sắp chết khô, nhận ra rằng bọn họ bị Hoắc võ giáo cố ý trừng phạt.
Trong đó có một người không phục, ồn àolên. Làm mấy võ sinh khác đang nghỉ ngơi gần đó cũng nghe được rõ ràng.
“Chỉ bắt con thỏ của ngươi một chút, cũng đáng để ngươi mượn cơ hội trả thù chúng ta sao?!”
Vài tên khác phụ họa theo, Hoắc Tranh chỉ lạnh nhạt nói: “Không hỏi tự lấy, chính là trộm.”
“Hừ! Bôi nhọ chúng ta là trộm? Con thỏ kia chẳng đáng mấy đồng, tặng cho ta cũng không cần!”
Bọn họ càng nói càng hung hăng, muốn đứng dậy động thủ với Hoắc Tranh. Hắn đối phó với mấy tiểu tử này tất nhiên là thành thạo. Chuyện này rất nhanh đã có người báo lên viện trưởng, tất cả đều bị gọi đến trước mặt viện trưởng.
Bọn võ sinh hỏa khí khó nhịn, vừa nhìn thấy viện trưởng đã phẫn nộ cáo trạng, nói Hoắc Tranh không đúng. Viện nghe bọn họ mồm năm miệng mười nói xong, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Hoắc Tranh, “Hoắc võ giáo, ngươi nói.”
Hoắc Tranh kể lại sự tình rõ ràng. Bất luận đồ vật đáng giá hay không, không hỏi mà lấy tức là trộm cắp, nếu biết mà vẫn cố ý phạm phải chính là coi thường pháp luật, động thủ với võ giáo chính là vô lễ.
Hôm nay bọn cọ có thể coi thường quy củ ở trong viện, nhưng nếu ngày mai có vào triều đình, khó bảo đảm sẽ không đối nghịch với người khác. Người tập võ không chỉ cần công phu, quan trọng hơn hết vẫn phải biết phân biệt đúng sai, hiểu lí lẽ. Nếu không có khác gì bọn thổ phỉ.
Cuối cùng Hoắc Tranh chỉ nói: “Viện trưởng, học võ để chiến đấu, nhưng trước tiên phải học làm người.”
Bọn võ sinh giận mà không dám nói gì, viện trưởng trầm ngâm một lúc lâu, mới nói: “Ta biết rồi.” Sau đó phất tay bảo bọn họ rời khỏi, trước khi đi còn dặn Thạch võ giáo đi mua mấy cuốn sách lễ nghi, pháp luật về. Đối với võ nhân mà nói, muốn phạt thì thà đánh bọn họ, bắt phải sao chép sách vở còn kinh khủng hơn.
Viện trưởng nhìn qua cửa sổ trúc về phía Hoằng Dương Quán, tính toán hẹn Trường Trinh tiên sinh đến tiểu lâu gặp mặt.
- --------------------------------
Sau giờ ngọ, Bạch Tế tranh thủ một ít thời gian, chạy đến Hưng Võ Viện tìm Hoắc Tranh.
Hắn hôm nay đang giao đấu với mấy người, cùng bọn võ sinh không phục đấu một trận. Trong đám đông thoáng xuất hiện một bóng dáng màu trắng làm mấy võ sinh kêu lên, “Có thư sinh trà trộn vào đây!”
Bạch Tế mở to mắt nhìn về phía Hoắc Tranh, nhanh chóng bị hắn xách lên rời đi.
Hết chương 74
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Phương Tử Trần giống như gà mẹ bảo vệ Bạch Tế, Yến Tuyết Sùng sắc mặt đen thui bất mãn hừ một tiếng, bàn tay đập xuống bàn bộp bộp mới làm cho bọn họ ngưng cản chân Bạch Tế.
Yến Tuyết Sùng đột nhiên tức giận nói: “Một đám chen lại đây làm cái gì, bộ các ngươi chưa nhìn thấy tiền bao giờ sao?!”
Bạch Tế yên lặng nhìn hắn, Yến Tuyết Sùng còn chưa nói đủ, nhịn không được mắng, “Nhìn các ngươi là biết một đám nghèo kiết hủ lậu, Tư Đồ đã nói tiền là Bạch Tế xem bệnh cho sủng vật của hắn, các ngươi tưởng bánh từ trên rớt xuống à?!”
Lời lẽ như thế, bọn môn sinh có giận cũng không dám nói gì, nghẹn trong miệng không lên tiếng, cũng tức giận bất bình, nhưng tức giận vì cái gì thì trong lòng họ mới biết.
Cuộc sống vốn là như thế, bá tánh bình thường sống khổ sở, một văn tiền có thể chia làm đôi. Không giống con nhà giàu vì sủng vật mà bỏ ra số bạc lớn, kia một rương ngân lượng, người thường phải tích góp cả đời.
Bạch Tế chỉ xem bệnh cho một con mèo mà được nhiều tiền như vậy, nói đến cùng là bọn họ cảm thấy bất bình.
Bạch Tế không có trải qua mấy ngày cực khổ, lúc ở Hoắc gia Hoắc Tranh đều cho y đồ tốt nhất, không để y chịu khổ. Y biết được Hoắc Tranh luôn che chở mình, còn chính hắn chỉ biết vùi đầu làm việc, không có nửa câu oán hận.
Phương Tử Trần nói nhỏ bên tai Bạch Tế, “Ngươi nhanh chóng tìm đại ca ngươi đến đây lấy bạc đem cất đi.”
Bạch Tế gật gật đầu, tiền của y đều cho Tranh Tranh giữ hết.
Hoắc Tranh còn chưa biết Bạch Tế đã giàu lên, đêm qua y nói với hắn là được Chử Thiếu Kiệt đưa về. Trước đó đã có mấy võ sinh đến lều bắt y đi, Bạch Tế không quen biết đám người kia, nhưng Chử Thiếu Kiệt biết rõ.
Một mình đi tìm Chử Thiếu Kiệt, Hoắc Tranh bảo hắn nói ra tên bọn họ.
Một ngày nắng nóng nhưng trong mắt Hoắc Tranh toàn là khí lạnh.
Chử Thiếu Kiệt nói: “Hoắc võ giáo, hôm qua ta đã thay Bạch Tế giáo huấn bọn họ, thật ra họ chỉ muốn vui đùa thôi, nếu bỏ qua được.”
Sắc mặt Hoắc Tranh vẫn không thay đổi, “Tên.”
Chử Thiếu Kiệt đành phải nói ra toàn bộ tên của đám võ sinh đó, Hoắc Tranh nhỡ kỹ, quay đầu đi tìm bọn họ, cho tập luyện càng thêm tàn khốc.
Chính ngọ, thời điểm nắng nóng nhất, mấy võ sinh thở dốc như cá sắp chết khô, nhận ra rằng bọn họ bị Hoắc võ giáo cố ý trừng phạt.
Trong đó có một người không phục, ồn àolên. Làm mấy võ sinh khác đang nghỉ ngơi gần đó cũng nghe được rõ ràng.
“Chỉ bắt con thỏ của ngươi một chút, cũng đáng để ngươi mượn cơ hội trả thù chúng ta sao?!”
Vài tên khác phụ họa theo, Hoắc Tranh chỉ lạnh nhạt nói: “Không hỏi tự lấy, chính là trộm.”
“Hừ! Bôi nhọ chúng ta là trộm? Con thỏ kia chẳng đáng mấy đồng, tặng cho ta cũng không cần!”
Bọn họ càng nói càng hung hăng, muốn đứng dậy động thủ với Hoắc Tranh. Hắn đối phó với mấy tiểu tử này tất nhiên là thành thạo. Chuyện này rất nhanh đã có người báo lên viện trưởng, tất cả đều bị gọi đến trước mặt viện trưởng.
Bọn võ sinh hỏa khí khó nhịn, vừa nhìn thấy viện trưởng đã phẫn nộ cáo trạng, nói Hoắc Tranh không đúng. Viện nghe bọn họ mồm năm miệng mười nói xong, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Hoắc Tranh, “Hoắc võ giáo, ngươi nói.”
Hoắc Tranh kể lại sự tình rõ ràng. Bất luận đồ vật đáng giá hay không, không hỏi mà lấy tức là trộm cắp, nếu biết mà vẫn cố ý phạm phải chính là coi thường pháp luật, động thủ với võ giáo chính là vô lễ.
Hôm nay bọn cọ có thể coi thường quy củ ở trong viện, nhưng nếu ngày mai có vào triều đình, khó bảo đảm sẽ không đối nghịch với người khác. Người tập võ không chỉ cần công phu, quan trọng hơn hết vẫn phải biết phân biệt đúng sai, hiểu lí lẽ. Nếu không có khác gì bọn thổ phỉ.
Cuối cùng Hoắc Tranh chỉ nói: “Viện trưởng, học võ để chiến đấu, nhưng trước tiên phải học làm người.”
Bọn võ sinh giận mà không dám nói gì, viện trưởng trầm ngâm một lúc lâu, mới nói: “Ta biết rồi.” Sau đó phất tay bảo bọn họ rời khỏi, trước khi đi còn dặn Thạch võ giáo đi mua mấy cuốn sách lễ nghi, pháp luật về. Đối với võ nhân mà nói, muốn phạt thì thà đánh bọn họ, bắt phải sao chép sách vở còn kinh khủng hơn.
Viện trưởng nhìn qua cửa sổ trúc về phía Hoằng Dương Quán, tính toán hẹn Trường Trinh tiên sinh đến tiểu lâu gặp mặt.
- --------------------------------
Sau giờ ngọ, Bạch Tế tranh thủ một ít thời gian, chạy đến Hưng Võ Viện tìm Hoắc Tranh.
Hắn hôm nay đang giao đấu với mấy người, cùng bọn võ sinh không phục đấu một trận. Trong đám đông thoáng xuất hiện một bóng dáng màu trắng làm mấy võ sinh kêu lên, “Có thư sinh trà trộn vào đây!”
Bạch Tế mở to mắt nhìn về phía Hoắc Tranh, nhanh chóng bị hắn xách lên rời đi.
Hết chương 74
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.