Chương 28: Lòng mang ý xấu
Vô Biên Khách
28/09/2020
Mùa thu đến sớm, sáng sớm không khí mát lạnh thoải mái, sơn dã lượn lờ tầng tầng sương mù mỏng manh, cây cỏ đẫm sương như có chút lạnh lẽo.
Hoắc Tranh đứng trên thang gỗ dựng ở góc tường, hai tay bọc một lớp vải dày, dưới chân là dây leo gai vừa nhổ về, hắn đem dây leo toàn bộ quấn lên tường, làm thành một mảng tường gai đề phòng trộm cướp.
Bạch Tế đứng bên cạnh ngẩn mặt nhìn, Hoắc Tranh cúi đầu, liền thấy y mắt hạnh mở to, sáng lấp lánh nhìn mình.
Bỗng bụi đất từ trên tường do chấn động rớt xuống, Bạch Tế lo lắng, “Tranh Tranh, ngươi có sao không?”
Hoắc Tranh lắc đầu, chỉ là một ánh mắt đầy ỷ lại của Bạch Tế, làm hắn suýt nữa khống chế không được rớt từ trên tường xuống.
Hắn quay mặt sang chổ khác khổ não thở dài.
Mộ Hoắc Thiên Quân xây vào mùa xuân, Hoắc Tranh tính toán hôm nay đi dâng hương quét mộ, mộ của phụ mẫu Hoắc thị cách cũng không xa, cũng nên ghé qua quét dọn.
Bạch Tế rửa mặt sạch sẽ liền vây quanh bên cạnh Hoắc Tranh, xem hắn thu xếp đồ vật, có giấy tiền vàng bạc, nến trắng mấy đôi, còn phải mang theo cuốc.
Hoắc Tranh giết một con gà, máu chảy trong sân còn chưa rửa sạch, Bạch Tế mới vừa đi ngang qua sân, suýt nữa bị dọa ngất xỉu.
Y ôm đầu gối ngồi xổm xuống, như có như không vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng. Vô tình dụ dỗ Hoắc Tranh nhìn sang, ký ức hôm say rượu hôn lén y lại làm tim hắn đập mạnh.
“Tranh Tranh, hôm nay chúng ta đi đâu vậy?”
Bạch Tế nói chính là chúng ta, Hoắc Tranh liếc nhìn y một cái, hắn cũng không tính toán dẫn y đi theo. Leo lên leo xuống núi, đoạn đường xa cũng không có phương tiện đi lại, hắn trên người phải mang theo nhiều đồ, lo lắng không chiếu cố tốt y.
Bạch Tế thấy Hoắc Tranh lãng tránh ánh mắt mình, liền hiểu ra, vội kéo lấy ống quần hắn, “Không cần bỏ ta lại.”
Hoắc Tranh định thuyết phục một chút, Bạch Tế che lại lỗ tai, làm ra điệu bộ không muốn nghe, ủy khuất ngồi xổm xuống co thành một cục, vừa bất lực vừa đáng thương, cự tuyệt không thèm nói chuyện với Hoắc Tranh.
Mặt trời từ phía đông mọc lên một nửa, ánh bình minh ấm áp chiếu sáng khắp nơi.
Trên lưng và hai vai Hoắc Tranh đều vác đồ vật, Bạch Tế ngoan ngoãn khép cửa, đi cạnh bên hắn, cùng lên núi thăm mộ.
Trên đường ngẫu nhiên gặp vài thôn dân dắt trâu ra đồng, Hoắc Tranh trầm mặc ít lời, Bạch Tế sẽ không chủ động nói chuyện cùng người lạ, thôn dân tốp năm tốp ba tụ lại đi cùng nhau, bọn họ thấy Bạch Tế lạ mắt liền hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Y nhảy qua một bên tránh bọn họ, Hoắc Tranh mới phải giải thích “Y là tiểu huynh đệ ta kết giao.”
Bạch Tế chỉ gật đầu không nói, Hoắc Tranh luôn lạnh mặt, thôn dân cảm thấy không thú vị, đến ngã rẽ liền tách ra đi riêng.
Hai người đi trên đường mòn nhỏ không người, Bạch Tế chợt nghe tiếng nức nở nhỏ bé yếu ớt.
Y dừng chân, nghiêng tai chuyên chú lắng nghe, Hoắc Tranh cũng dừng lại theo “Làm sao vậy?”
“Suỵt...” Y đưa ngón trỏ để trên môi, “Tranh Tranh, ngươi có nghe được tiếng gì không?”
Hoắc Tranh lắc đầu, Bạch Tế nương theo âm thanh đi đến. Y đẩy ra cỏ dại mọc ven đường, lá cỏ mỏng có chút sắc bén, Hoắc Tranh lo lắng y bị cắt, liền đem đồ vật trên lưng bỏ xuống, lấy cái cuốc dẹp bỏ cỏ dại. Tiến đến tầng tầng cỏ dại phía sau chỉ thấy một tiểu động vật đen thui nằm đó, trên người cỏ cắt bị thương, thân mình có vài vết máu.
Kia chỉ là một con chó con thập phần gầy yếu, lông tơ thưa thớt bết lại, lộ ra thân mình toàn xương cốt.
Xung quanh hoang vắng không có người ở, có lẽ là nó bị thôn dân vứt bỏ mặc cho tự sinh tự diệt.
Bạch Tế nhẹ nhàn động động chó con, Hoắc Tranh đem nó kéo ra, tự mình kiểm tra.
“Nó vẫn chưa chết, nhưng hơi thở mỏng manh, bộ dạng này chắc sống không lâu.”
Bạch Tế đứng im tại chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm chó con.
Tựa hồ nhận thấy được có người, chó con giãy giụa mở mắt ra, đôi mắt nó ướt dầm dề, đầy tơ máu, lông tơ quanh mắt đều bị nước thấm ướt. Dường như biết chính mình sống không được bao lâu nữa, cổ họng lại phát ra tiếng kêu yếu ớt, chân trước nhẹ nhàn động đậy, hướng Bạch Tế vươn móng nhỏ.
“Tranh Tranh, chúng ta mang nó trở về đi.”
Chó con đáng thương như vậy, y không đành lòng để nó chết ở nơi hoang dã này, sau khi chết còn bị dã thú khác ăn thịt. Nếu cứu nó trở về mà nó vẫn không qua khỏi, thì tìm chỗ chôn cất nó, để sau khi chết được bình an cũng tốt hơn ở nơi này gấp trăm lần.
Hoắc Tranh bất đắc dĩ nhìn Bạch Tế, khóe miệng cong lên thật nhẹ. Lấy ra chủy thủ sau thắt lưng, cắt một mảnh vải trên áo, dùng vải dệt bao lấy chó con bế lên.
Đặt chó con vào sọt trên lưng, Hoắc Tranh tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Tế đi sát một bên, chó con tựa hồ nhớ kĩ y, thân mình gầy nhom yếu ớt, lại cố gắng thò ra chân trước hướng Bạch Tế tìm kiếm, thẳng đến mệt mỏi, mới kêu ô ô vài tiếng lăn ra ngủ trên tấm vải.
Đi đến mộ, cỏ dại xanh um mọc cao đến nửa người.
Hoắc Tranh dọn ra một bãi đất trống để Bạch Tế ngồi nghỉ tạm, tiếp tục dọn cỏ, đem mộ phần sửa chữa, hắn một tay đào đất, Bạch Tế thì xắn tay áo giúp đỡ gom cỏ dại lại chất thành đống.
Nơi này là mộ của phụ mẫu Hoắc gia, Hoắc Tranh đã nhiều năm không trở về Trường Nguyệt thôn, cho nên cũng không có tới bái tế họ.
Từ trong sọt lấy ra tế phẩm bày biện trước mộ, Bạch Tế không biết chữ, nhìn chằm chằm bia mộ, y biết ở đây mai táng song thân Hoắc Tranh, thành kính khom người bái lạy.
Dọn xong cỏ dại quanh mộ, Hoắc Tranh bày xong đồ cúng, lau sạch bia mộ, chợt đứng trước mộ phần phụ mẫu nói một câu, “Cha, nương, đây là Tiểu Bạch.”
Bạch Tế đứng sau lưng hắn, cũng học được ra dáng ra hình, “Cha, nương, ta kêu Bạch Tế.”
Hoắc Tranh “.......”
Trong lòng Hoắc Tranh có quỷ, hoảng hốt thế nhưng tưởng tượng đến cảnh mình đang mang nàng dâu đến chào hỏi, không khỏi cảm thấy quẫn bách.
Bái tế xong phụ mẫu, hai người lại đi đến mộ Hoắc Thiên Quân.
Hoắc Tranh chưa đem chuyện Bạch gia lừa gả Bạch Tế đến nhà mình, dù sao đại ca hắn đã chết, Hoắc Thiên Quân cũng an tĩnh dưới mồ, hắn không muốn níu kéo người chết, mà hắn theo bản năng không muốn nhớ đến chuyện mình từng nhận sai Bạch Tế thành tẩu tử.
Ở trong núi chừng hơn nửa ngày, trừ bỏ nhặt được một con chó nhỏ đáng thương, hai người đều tay không xuống núi.
Cạnh cửa thôn tụ tập đầy thôn dân, đám người ồn ào, gom lại một khối không biết đang bàn tán chuyện gì. Bản thông báo được rào chắn cẩn thận, Bạch Tế cùng Hoắc Tranh liếc nhau, cùng đi đến hướng rào chắn.
Đám người chen chút, Bạch Tế được Hoắc Tranh đưa tới một bên ít người. Hoắc Tranh bằng dáng người cao lớn, thuận lợi chen vào nhìn rõ thông cáo dán đầy trên bản.
Thì ra là chuyện thu thuế ruộng.
Mỗi năm trước trung thu nông hộ đều phải đem thuế ruộng giao nộp, mỗi năm một lần, mẫu đất chiếu theo đầu người mà phân phối, bởi vậy nông hộ nào càng nhiều người tiền thuế càng cao.
Hoắc gia có hai người được giao một phần ruộng, Hoắc Tranh phải nộp phần thuế tương đương, trong túi tuy rằng không còn nhiều bạc, nhưng khoảng tiền này cũng không phải không nộp được. Hắn dưới đáy lòng tính toán một phen, trong lòng có chút suy tính.
Bạch Tế đuổi theo hỏi: “Tranh Tranh, như thế nào?”
Hoắc Tranh đối y giải thích rõ ràng chuyện nộp thuế, Bạch Tế hiễu rõ, hơi chút tức giận bất bình, “Chính là muốn chúng ta giao tiền!”
Y nhấp miệng phồng má tỏ vẻ không chút cao hứng, trong mắt y, Hoắc Tranh kiếm tiền rất là vất vả, hiện giờ dán lên một tờ giấy liền bắt người ta nộp tiền, Bạch Tế ngẫm lại trong lòng vẫn không phục.
Không để y bực mình lâu lắm, bởi vì về đến Hoắc gia, chó con vẫn luôn hôn mê đã tỉnh lại.
Nó tựa hồ được ngủ an ổn, khôi phục một chút tinh thần, Bạch Tế có ý đồ cùng nó giao lưu, nhưng chó con vẫn chưa mở linh trí, chỉ biết yếu ớt kêu, y chạy về phòng hô to, “Tranh Tranh, Tranh Tranh ngươi mau ra nhìn xem...”
Hoắc Tranh đang thay quần áo, vừa cởi đến một nửa, Bạch Tế từ đâu xông vào đứng nhìn ngây người, còn chớp mắt một cái, miệng mở ra chưa kịp nói liền từ từ ngậm lại.
Hoắc Tranh dường như không có việc gì cầm quần áo lên mặc vào, một bên vẫn đem hành động của Bạch Tế thu vào đáy mắt.
Hắn phát hiện, Tiểu Bạch tựa hồ rất thích nhìn thân thể hắn, che miệng hắng giọng nói, “Phát sinh chuyện gì?”
Bạch Tế hồi thần, vội vội vàng vàng nắm lấy cánh tay Hoắc Tranh, đem người kéo ra ngoài, “Chó con tỉnh rồi.”
Hoắc Tranh xem xét tình trạng chó con, lấy nước cơm ra đút nó. Vật nhỏ đã sớm đói bụng, ngửi được mùi thức ăn lập tức thè lưỡi ra liếm, Bạch Tế ngôi trên ghế nhỏ xem nó ăn. Chó con lông tơ bẩn hề hề, Hoắc Tranh tìm miếng vải nhún nước, đợi nó ăn no bụng liền đem bùn tuyết trên người nó lau sạch.
Chó con yên lặng để người lật tới lật lui, đôi mắt đen bóng vẫn luôn nhìn Bạch Tế cùng Hoắc Tranh như hiện lên một tầng nước trong suốt.
Trong thôn không có thú y, Hoắc Tranh quay đầu nói với Bạch Tế, “Sống hay chết phải xem tạo hóa của nó.”
Chó con này nếu không may mắn gặp được Bạch Tế, chỉ sợ sớm chết ở nơi hoang dã.
Lấy chậu gỗ nhỏ lót chút cỏ khô làm ổ, Bạch Tế thả chó con vào chậu ôm về phòng, Hoắc Tranh không ngăn cản y, đi nấu thêm chút cháo để y cho nó ăn.
Bạch Tế lo lắng chó con, nửa đêm tự mình thức dậy chăm sóc nó, sợ nó tắt thở.
Hoắc Tranh nửa đêm nhìn thấy trong nhà có ánh sáng, hắn ở ngoài cửa gõ gõ mấy tiếng, thấy Bạch Tế không đáp lại, nhẹ nhàn đẩy cửa đi vào. Thấy y cuộn tròn trên giường, cạnh giường còn đặt chậu gỗ, trong tay còn cầm một cái muỗng con, hiển nhiên là nửa đêm bò dậy cho chó nhỏ ăn.
Bạch Tế ngủ đến thực trầm, Hoắc Tranh tới gần cũng không biết. Lại giống như trong mộng phát hiện ra hơi ấm, yết hầu phát ra tiếng lẩm bẩm thật nhỏ, trở mình lăn vào lòng Hoắc Tranh.
Hắn nhẹ tay đem y thả lại giường, đắm kín chăn. Vốn muốn đứng dậy rời đi, nhưng hai chân lại đứng im bất động, ánh mắt miêu tả dọc theo dáng người Bạch Tế, mặc dù là nam hài, nhưng y lúc nào cũng xâm nhập vào trong mộng của hắn.
Hoắc Tranh từ trong xương là một nam nhân ‘thẳng’, hiện giờ hắn lại ngày ngày nghĩ đến Bạch Tế, không khỏi rối rắm lắc đầu.
Hắn trồng dây gai trên tường để phòng ngừa có người nhìn trộm y, phòng được người khác lại không phòng được chính mình.
Hắn mới là người nên bảo hộ y bên người, lại đối y như hổ rình mồi, lòng mang ý xấu.
Bạch Tế ngủ mơ vô thức vươn đầu lưỡi liếm môi, vừa lúc gặp phải một vật mềm mại ấm áp.
Hoắc Tranh như trong mộng mới tỉnh, chật vật từ trong phòng chạy ra, hắnđứng ở đình viện một hồi lâu, hung hăng cho mình một cái tát.
Hết chương 28
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Hoắc Tranh đứng trên thang gỗ dựng ở góc tường, hai tay bọc một lớp vải dày, dưới chân là dây leo gai vừa nhổ về, hắn đem dây leo toàn bộ quấn lên tường, làm thành một mảng tường gai đề phòng trộm cướp.
Bạch Tế đứng bên cạnh ngẩn mặt nhìn, Hoắc Tranh cúi đầu, liền thấy y mắt hạnh mở to, sáng lấp lánh nhìn mình.
Bỗng bụi đất từ trên tường do chấn động rớt xuống, Bạch Tế lo lắng, “Tranh Tranh, ngươi có sao không?”
Hoắc Tranh lắc đầu, chỉ là một ánh mắt đầy ỷ lại của Bạch Tế, làm hắn suýt nữa khống chế không được rớt từ trên tường xuống.
Hắn quay mặt sang chổ khác khổ não thở dài.
Mộ Hoắc Thiên Quân xây vào mùa xuân, Hoắc Tranh tính toán hôm nay đi dâng hương quét mộ, mộ của phụ mẫu Hoắc thị cách cũng không xa, cũng nên ghé qua quét dọn.
Bạch Tế rửa mặt sạch sẽ liền vây quanh bên cạnh Hoắc Tranh, xem hắn thu xếp đồ vật, có giấy tiền vàng bạc, nến trắng mấy đôi, còn phải mang theo cuốc.
Hoắc Tranh giết một con gà, máu chảy trong sân còn chưa rửa sạch, Bạch Tế mới vừa đi ngang qua sân, suýt nữa bị dọa ngất xỉu.
Y ôm đầu gối ngồi xổm xuống, như có như không vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng. Vô tình dụ dỗ Hoắc Tranh nhìn sang, ký ức hôm say rượu hôn lén y lại làm tim hắn đập mạnh.
“Tranh Tranh, hôm nay chúng ta đi đâu vậy?”
Bạch Tế nói chính là chúng ta, Hoắc Tranh liếc nhìn y một cái, hắn cũng không tính toán dẫn y đi theo. Leo lên leo xuống núi, đoạn đường xa cũng không có phương tiện đi lại, hắn trên người phải mang theo nhiều đồ, lo lắng không chiếu cố tốt y.
Bạch Tế thấy Hoắc Tranh lãng tránh ánh mắt mình, liền hiểu ra, vội kéo lấy ống quần hắn, “Không cần bỏ ta lại.”
Hoắc Tranh định thuyết phục một chút, Bạch Tế che lại lỗ tai, làm ra điệu bộ không muốn nghe, ủy khuất ngồi xổm xuống co thành một cục, vừa bất lực vừa đáng thương, cự tuyệt không thèm nói chuyện với Hoắc Tranh.
Mặt trời từ phía đông mọc lên một nửa, ánh bình minh ấm áp chiếu sáng khắp nơi.
Trên lưng và hai vai Hoắc Tranh đều vác đồ vật, Bạch Tế ngoan ngoãn khép cửa, đi cạnh bên hắn, cùng lên núi thăm mộ.
Trên đường ngẫu nhiên gặp vài thôn dân dắt trâu ra đồng, Hoắc Tranh trầm mặc ít lời, Bạch Tế sẽ không chủ động nói chuyện cùng người lạ, thôn dân tốp năm tốp ba tụ lại đi cùng nhau, bọn họ thấy Bạch Tế lạ mắt liền hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Y nhảy qua một bên tránh bọn họ, Hoắc Tranh mới phải giải thích “Y là tiểu huynh đệ ta kết giao.”
Bạch Tế chỉ gật đầu không nói, Hoắc Tranh luôn lạnh mặt, thôn dân cảm thấy không thú vị, đến ngã rẽ liền tách ra đi riêng.
Hai người đi trên đường mòn nhỏ không người, Bạch Tế chợt nghe tiếng nức nở nhỏ bé yếu ớt.
Y dừng chân, nghiêng tai chuyên chú lắng nghe, Hoắc Tranh cũng dừng lại theo “Làm sao vậy?”
“Suỵt...” Y đưa ngón trỏ để trên môi, “Tranh Tranh, ngươi có nghe được tiếng gì không?”
Hoắc Tranh lắc đầu, Bạch Tế nương theo âm thanh đi đến. Y đẩy ra cỏ dại mọc ven đường, lá cỏ mỏng có chút sắc bén, Hoắc Tranh lo lắng y bị cắt, liền đem đồ vật trên lưng bỏ xuống, lấy cái cuốc dẹp bỏ cỏ dại. Tiến đến tầng tầng cỏ dại phía sau chỉ thấy một tiểu động vật đen thui nằm đó, trên người cỏ cắt bị thương, thân mình có vài vết máu.
Kia chỉ là một con chó con thập phần gầy yếu, lông tơ thưa thớt bết lại, lộ ra thân mình toàn xương cốt.
Xung quanh hoang vắng không có người ở, có lẽ là nó bị thôn dân vứt bỏ mặc cho tự sinh tự diệt.
Bạch Tế nhẹ nhàn động động chó con, Hoắc Tranh đem nó kéo ra, tự mình kiểm tra.
“Nó vẫn chưa chết, nhưng hơi thở mỏng manh, bộ dạng này chắc sống không lâu.”
Bạch Tế đứng im tại chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm chó con.
Tựa hồ nhận thấy được có người, chó con giãy giụa mở mắt ra, đôi mắt nó ướt dầm dề, đầy tơ máu, lông tơ quanh mắt đều bị nước thấm ướt. Dường như biết chính mình sống không được bao lâu nữa, cổ họng lại phát ra tiếng kêu yếu ớt, chân trước nhẹ nhàn động đậy, hướng Bạch Tế vươn móng nhỏ.
“Tranh Tranh, chúng ta mang nó trở về đi.”
Chó con đáng thương như vậy, y không đành lòng để nó chết ở nơi hoang dã này, sau khi chết còn bị dã thú khác ăn thịt. Nếu cứu nó trở về mà nó vẫn không qua khỏi, thì tìm chỗ chôn cất nó, để sau khi chết được bình an cũng tốt hơn ở nơi này gấp trăm lần.
Hoắc Tranh bất đắc dĩ nhìn Bạch Tế, khóe miệng cong lên thật nhẹ. Lấy ra chủy thủ sau thắt lưng, cắt một mảnh vải trên áo, dùng vải dệt bao lấy chó con bế lên.
Đặt chó con vào sọt trên lưng, Hoắc Tranh tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Tế đi sát một bên, chó con tựa hồ nhớ kĩ y, thân mình gầy nhom yếu ớt, lại cố gắng thò ra chân trước hướng Bạch Tế tìm kiếm, thẳng đến mệt mỏi, mới kêu ô ô vài tiếng lăn ra ngủ trên tấm vải.
Đi đến mộ, cỏ dại xanh um mọc cao đến nửa người.
Hoắc Tranh dọn ra một bãi đất trống để Bạch Tế ngồi nghỉ tạm, tiếp tục dọn cỏ, đem mộ phần sửa chữa, hắn một tay đào đất, Bạch Tế thì xắn tay áo giúp đỡ gom cỏ dại lại chất thành đống.
Nơi này là mộ của phụ mẫu Hoắc gia, Hoắc Tranh đã nhiều năm không trở về Trường Nguyệt thôn, cho nên cũng không có tới bái tế họ.
Từ trong sọt lấy ra tế phẩm bày biện trước mộ, Bạch Tế không biết chữ, nhìn chằm chằm bia mộ, y biết ở đây mai táng song thân Hoắc Tranh, thành kính khom người bái lạy.
Dọn xong cỏ dại quanh mộ, Hoắc Tranh bày xong đồ cúng, lau sạch bia mộ, chợt đứng trước mộ phần phụ mẫu nói một câu, “Cha, nương, đây là Tiểu Bạch.”
Bạch Tế đứng sau lưng hắn, cũng học được ra dáng ra hình, “Cha, nương, ta kêu Bạch Tế.”
Hoắc Tranh “.......”
Trong lòng Hoắc Tranh có quỷ, hoảng hốt thế nhưng tưởng tượng đến cảnh mình đang mang nàng dâu đến chào hỏi, không khỏi cảm thấy quẫn bách.
Bái tế xong phụ mẫu, hai người lại đi đến mộ Hoắc Thiên Quân.
Hoắc Tranh chưa đem chuyện Bạch gia lừa gả Bạch Tế đến nhà mình, dù sao đại ca hắn đã chết, Hoắc Thiên Quân cũng an tĩnh dưới mồ, hắn không muốn níu kéo người chết, mà hắn theo bản năng không muốn nhớ đến chuyện mình từng nhận sai Bạch Tế thành tẩu tử.
Ở trong núi chừng hơn nửa ngày, trừ bỏ nhặt được một con chó nhỏ đáng thương, hai người đều tay không xuống núi.
Cạnh cửa thôn tụ tập đầy thôn dân, đám người ồn ào, gom lại một khối không biết đang bàn tán chuyện gì. Bản thông báo được rào chắn cẩn thận, Bạch Tế cùng Hoắc Tranh liếc nhau, cùng đi đến hướng rào chắn.
Đám người chen chút, Bạch Tế được Hoắc Tranh đưa tới một bên ít người. Hoắc Tranh bằng dáng người cao lớn, thuận lợi chen vào nhìn rõ thông cáo dán đầy trên bản.
Thì ra là chuyện thu thuế ruộng.
Mỗi năm trước trung thu nông hộ đều phải đem thuế ruộng giao nộp, mỗi năm một lần, mẫu đất chiếu theo đầu người mà phân phối, bởi vậy nông hộ nào càng nhiều người tiền thuế càng cao.
Hoắc gia có hai người được giao một phần ruộng, Hoắc Tranh phải nộp phần thuế tương đương, trong túi tuy rằng không còn nhiều bạc, nhưng khoảng tiền này cũng không phải không nộp được. Hắn dưới đáy lòng tính toán một phen, trong lòng có chút suy tính.
Bạch Tế đuổi theo hỏi: “Tranh Tranh, như thế nào?”
Hoắc Tranh đối y giải thích rõ ràng chuyện nộp thuế, Bạch Tế hiễu rõ, hơi chút tức giận bất bình, “Chính là muốn chúng ta giao tiền!”
Y nhấp miệng phồng má tỏ vẻ không chút cao hứng, trong mắt y, Hoắc Tranh kiếm tiền rất là vất vả, hiện giờ dán lên một tờ giấy liền bắt người ta nộp tiền, Bạch Tế ngẫm lại trong lòng vẫn không phục.
Không để y bực mình lâu lắm, bởi vì về đến Hoắc gia, chó con vẫn luôn hôn mê đã tỉnh lại.
Nó tựa hồ được ngủ an ổn, khôi phục một chút tinh thần, Bạch Tế có ý đồ cùng nó giao lưu, nhưng chó con vẫn chưa mở linh trí, chỉ biết yếu ớt kêu, y chạy về phòng hô to, “Tranh Tranh, Tranh Tranh ngươi mau ra nhìn xem...”
Hoắc Tranh đang thay quần áo, vừa cởi đến một nửa, Bạch Tế từ đâu xông vào đứng nhìn ngây người, còn chớp mắt một cái, miệng mở ra chưa kịp nói liền từ từ ngậm lại.
Hoắc Tranh dường như không có việc gì cầm quần áo lên mặc vào, một bên vẫn đem hành động của Bạch Tế thu vào đáy mắt.
Hắn phát hiện, Tiểu Bạch tựa hồ rất thích nhìn thân thể hắn, che miệng hắng giọng nói, “Phát sinh chuyện gì?”
Bạch Tế hồi thần, vội vội vàng vàng nắm lấy cánh tay Hoắc Tranh, đem người kéo ra ngoài, “Chó con tỉnh rồi.”
Hoắc Tranh xem xét tình trạng chó con, lấy nước cơm ra đút nó. Vật nhỏ đã sớm đói bụng, ngửi được mùi thức ăn lập tức thè lưỡi ra liếm, Bạch Tế ngôi trên ghế nhỏ xem nó ăn. Chó con lông tơ bẩn hề hề, Hoắc Tranh tìm miếng vải nhún nước, đợi nó ăn no bụng liền đem bùn tuyết trên người nó lau sạch.
Chó con yên lặng để người lật tới lật lui, đôi mắt đen bóng vẫn luôn nhìn Bạch Tế cùng Hoắc Tranh như hiện lên một tầng nước trong suốt.
Trong thôn không có thú y, Hoắc Tranh quay đầu nói với Bạch Tế, “Sống hay chết phải xem tạo hóa của nó.”
Chó con này nếu không may mắn gặp được Bạch Tế, chỉ sợ sớm chết ở nơi hoang dã.
Lấy chậu gỗ nhỏ lót chút cỏ khô làm ổ, Bạch Tế thả chó con vào chậu ôm về phòng, Hoắc Tranh không ngăn cản y, đi nấu thêm chút cháo để y cho nó ăn.
Bạch Tế lo lắng chó con, nửa đêm tự mình thức dậy chăm sóc nó, sợ nó tắt thở.
Hoắc Tranh nửa đêm nhìn thấy trong nhà có ánh sáng, hắn ở ngoài cửa gõ gõ mấy tiếng, thấy Bạch Tế không đáp lại, nhẹ nhàn đẩy cửa đi vào. Thấy y cuộn tròn trên giường, cạnh giường còn đặt chậu gỗ, trong tay còn cầm một cái muỗng con, hiển nhiên là nửa đêm bò dậy cho chó nhỏ ăn.
Bạch Tế ngủ đến thực trầm, Hoắc Tranh tới gần cũng không biết. Lại giống như trong mộng phát hiện ra hơi ấm, yết hầu phát ra tiếng lẩm bẩm thật nhỏ, trở mình lăn vào lòng Hoắc Tranh.
Hắn nhẹ tay đem y thả lại giường, đắm kín chăn. Vốn muốn đứng dậy rời đi, nhưng hai chân lại đứng im bất động, ánh mắt miêu tả dọc theo dáng người Bạch Tế, mặc dù là nam hài, nhưng y lúc nào cũng xâm nhập vào trong mộng của hắn.
Hoắc Tranh từ trong xương là một nam nhân ‘thẳng’, hiện giờ hắn lại ngày ngày nghĩ đến Bạch Tế, không khỏi rối rắm lắc đầu.
Hắn trồng dây gai trên tường để phòng ngừa có người nhìn trộm y, phòng được người khác lại không phòng được chính mình.
Hắn mới là người nên bảo hộ y bên người, lại đối y như hổ rình mồi, lòng mang ý xấu.
Bạch Tế ngủ mơ vô thức vươn đầu lưỡi liếm môi, vừa lúc gặp phải một vật mềm mại ấm áp.
Hoắc Tranh như trong mộng mới tỉnh, chật vật từ trong phòng chạy ra, hắnđứng ở đình viện một hồi lâu, hung hăng cho mình một cái tát.
Hết chương 28
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.