Chương 35: Khiêu khích
Đông Bôn Tây Cố
17/10/2013
Giang Thánh Trác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, mê mang nhìn cậu, trong lòng bỗng nhiên dâng lên sự kích thích, dòng kích thích này khiến cậu càng muốn giữ chặt lấy cô.
Kiều Nhạc Hi rõ ràng cảm nhận được vật cứng rắn phía dưới của cậu cùng với nhiệt nóng của nó. Cô có ngốc cũng biết điều đó đại diện cho điều gì, cau mày chống cự, "Giang Thánh Trác, đừng, em sợ đau..."
Giang Thánh Trác hôn không ngừng lên chiếc cổ trắng ngần của cô, giọng nói ngắt quãng truyền tới, "Ngoan, để anh kiểm tra, anh sẽ không đi vào......"
Tay cậu theo vạt áo tiến vào, lướt qua vòng eo nhỏ đến vùng ngực cao vút, khẽ xoa bóp chầm chậm vân vê.
Kiều Nhạc Hi cảm thấy cả người như có lửa nóng, từ mặt cho tới bụng dưới. Chiếc áo đơn bạc bị kéo xuống, trước ngực bị mặt vải ma sát càng ngày càng căng to ngứa hơn, môi lưỡi cậu từ từ đi xuống cho đến trước bầu ngực cuối cùng ngặm chặt đóa hoa mai, nút, cắn từng chút từng chút, đối với loại dày vò này khiến cô không tự giác thoải mái thở ra.
Giang Thánh Trác nhìn cô theo bản năng ưỡn ngực hướng tới miệng cậu, giọng cười khàn khàn, "Em cũng thích, đúng không?"
Kiều Nhạc Hi mặt đỏ như gấc, muốn phản bác nhưng không tìm được lời nào để nói.
Giang Thánh Trác hài lòng ngẩng đầu, nhìn cô quần áo xốc xếch nằm dưới người cậu, nhắm chặt mắt, tự đáy lòng càng ngày càng mãnh liệt, hô hấp cũng ngày càng rối loạn.
Trong mơ năm đó, cậu thường mộng xuân thấy Kiều Nhạc Hi cũng trần truồng thế này nằm dưới thân cậu, vẻ mặt si mê gọi tên cậu, nắm lấy tay cậu vuốt ve cơ thể chính mình, sau cùng để cậu tiến vào cơ thể cô...........
Loại cảm giác khoái cảm cực hạn chưa từng có này xông lên não, sau khi tỉnh lại phát hiện giữa hai chân có dòng nước ấm nên biết rõ chuyện gì xảy ra. Cái cảm giác chặt chẽ mềm mại cứ mãi lỡn vỡn trong đầu, ngoại trừ hoảng hốt nhưng đối với Kiều Nhạc Hi cậu càng ngày càng khát vọng sâu sắc. Thế nên ngày hôm sau, khi nhìn thấy cô, ánh mắt cậu tránh né không dám nhìn thẳng.
Đối với khát vọng cơ thể cô theo tuổi tác càng ngày càng mãnh liệt, cậu không chỉ một lần cảnh cáo chính mình là "Kiều Nhạc Hi là bạn bè", "Cô hãy còn nhỏ, không được chạm tới cô".
Thật ra tâm tư sâu kín của cậu, cậu canh giữ đóa hoa mềm mại mười mấy năm có thể nào để cho người khác hái đi? Ra nước ngoài mấy năm đó, cô không liên hệ với cậu, trong lòng cậu sợ hãi và ganh tị muốn điên lên.
Giang Thánh Trác không ngừng lưu luyến trên cơ thể cô, "Có người nào chạm qua nơi này?"
Kiều Nhạc Hi cảm giác có con kiến đang cắn nuốt mình, cảm giác tê dại này khiến cô muốn gần sát cậu hơn, đến gần hơn nữa, thành thật trả lời, "Không có".
Tay nắm lấy quả đào mềm làm nó biến dạng, Giang Thánh Trác mở miệng lớn ra ngặm chặt, khiêu khích cô, "Thật xinh đẹp, vừa tròn vừa nhọn, thật ngọt, còn ngọt hơn lúc nãy......."
Kiều Nhạc Hi bởi vì lời nói trắng trợn của cậu mà mặt lẫn tai đều đỏ, thân thể nổi lên phản ứng, cô cảm giác rõ ràng có một dòng khí nóng không thể khống chế đang tuôn trào.
Bàn tay Giang Thánh Trác không ngừng đi xuống phía dưới, xuyên qua lớp vải mỏng manh, xoa xoa nơi ẩm ướt bên dưới tinh tế vuốt ve, "Nơi này?"
Kiều Nhạc Hi lập tức khép chân lại, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, "Cũng không có........"
Giang Thánh Trá hài lòng hôn nhẹ cô, "Thật là bé ngoan".
Vừa nói vừa đút ngón tay vào, Kiều Nhạc Hi bị xâm nhập bất ngờ đau đớn giật mình tỉnh lại, cau mày kêu khóc, "Đau...... Anh nói anh không đi vào..........."
Cái cảm giác khắc khao siết lấy ngón tay truyền tới tận đáy lòng, Giang Thánh Trác sảng khoái chợt nhíu mày, có một ý nghĩa vừa mới nhen nhóm, tiện tay cởi bỏ thắt lưng, để lộ ra vật nóng cứng rắn, cười xấu xa, "Ngoan, thay anh trai ngậm mút nó, anh trai sẽ bỏ qua cho em......"
Nếu chuyện này xảy ra trong hoàn cảnh bình thường, Kiều Nhạc Hi khẳng định sẽ không bao giờ tin tưởng nhưng lúc này đầu óc cô bắt đầu rối tung rối mù, chỉ có thể miễn cưỡng làm theo những gì Giang Thánh Trác nói.
Cô quỳ gối giữa hai chân cậu, một bàn tay vịn lên eo cậu, một cánh tay kia nắm lấy vật cứng rắn của cậu vẻ mặt khó xử nhìn lên, "Em không......."
Giang Thánh Trác nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cố gắng kiềm chế, "Anh dạy em, đặt nó vào trong miệng ......... Dùng răng cắn.......Ừ........ Mút nó....... đẩy nó sâu bên trong......"
Giang Thánh Trác vuối ve Kiều Nhạc Hi, một bên hướng dẫn, "Cảm giác được lỗ nhỏ tên đó không, dùng đầu lưỡi liếm liếm chỗ đó ........ A...."
Chiếc lưỡi rắn linh hoạt khiến cậu lâng lâng, Giang Thánh Trác bỗng rên rỉ một tiếng, từ miệng Kiều Nhạc Hi có mấy sợi tơ óng ánh nối tới vật cứng của cậu. Kiều Nhạc Hi đỏ mặt tim đập dữ dội, Giang Thánh Trác tâm trạng phơi phới.
Cậu không chút suy nghĩ hôn lên miệng cô, cả người ôm lấy cô, môi hai người không ngừng dây dưa mãi tới khi cô rên rỉ một tiến cậu mới buông tha.
Cậu di chuyển thân thể, lần mò tới nụ hoa bên dưới, nhếch miệng cười, "Anh trai sẽ dạy em thật tốt, có biết đây là gì không?"
Kiều Nhạc Hi mím chặt môi, vẻ mặt ngây thơ nhìn cậu, Giang Thánh Trác ghé vào tai cô phun mấy chữ, còn chưa nói xong đã bị Kiều Nhạc Hi đẩy ra, trốn tránh cậu, "Anh lưu manh!"
Giang Thánh Trác dính sát người cô không rời, vẻ mặt phóng đãng cười, "Thật, em có muốn thử một chút không?"
Mấy cúc áo của cậu mở rộng toàn bộ lộ ra khuôn ngực vững chắc, Kiều Nhạc Hi vốn nhìn thấy là tim rộn ràng lên, lần này trong lòng dường như cũng dâng lên một cảm giác không biết tên, khiến cô khó nhịn được.
Giang Thánh Trác lần này sờ lại chỗ đó, bỗng nhiên cười lên, "Ẩm ướt nhiều như vậy, thật là ngoan......"
Tay cậu vừa nắn vừa xoa khiến cho hạt châu sưng to hơn, nghiêng đầu xem phản ứng của cô.
Kiều Nhạc Hi cảm thấy khó chịu, loại cảm giác tê dại khiến cô sợ hãi, trong lòng hết sức trống rỗng, thân thể cũng không thể bị lấp đầy, vội vã muốn nhét đầy cảm giác trống trãi lúc này lại không biết làm gì, mắt cô không nén được ngấn nước tội nghiệp đáng thương nhìn Giang Thánh Trác, "Em khó chịu..........."
Giang Thánh Trác thấy mục đích cuối cùng cũng đã đến, ở bên cạnh dụ dỗ lấy vật cứng của mình nhẹ nhàng ma sát hỏi, "Có muốn anh đi vào hay không?"
Kiều Nhạc Hi co rút lại, "Đừng, đau.........."
Giang Thánh Trác kéo cô trở về, "Sẽ không đau đâu, anh sẽ thật nhẹ nhàng, một chút cũng không đau, còn có thể cực kỳ thoải mái".
Khi Kiều Nhạc Hi còn đang do dự, Giang Thánh Trác đột nhiên thúc mạnh vào, tầng tầng lớp lớp thịt non lập tức ôm chặt vật cứng, cậu thoải mái thở ra.
Kiều Nhạc Hi lập tức la lên, loại đau đớn muốn đem cô xé ra làm hai lập tức trào lên, cô đẩy người cậu muốn thoát khỏi, "Anh đi ra, đau....... Anh nói không đi vào, khốn khiếp............."
Giang Thánh Trác nhẹ nhàng hôn nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng dụ dỗ, "Xuỵt, đừng khóc, sẽ không đau nữa, anh cũng không muốn làm tổn thương em, tại vì anh không nhịn được ......... Anh chịu đựng mười năm rồi, sao có thể chịu được.........."
Cậu nắm lấy tay cô, ngặm lấy ngón tay mút từng chút từng chút một, kéo ra rồi lại mút vào, giống như ám chỉ cái gì, Kiều Nhạc Hi rút ngón tay về, đánh cậu, "Anh........ anh lưu manh!"
Giang Thánh Trác cười cười, thử di chuyển vài lần, dịch lỏng trong suốt óng ánh bắn ra, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cậu, tới đây thật sự không thể nhịn được.
Không biết đã thay đổi bao nhiêu góc độ, Kiều Nhạc Hi lập tức nũng nịu rên rỉ, cậu đẩy mạnh vào khối thịt mềm mại bên trong, tiếng rên của cô cũng tăng lên, cả người co rút.
Giang Thánh Trác bỗng nhiên nhớ tới điều Điền Hạo nói lúc tối, liên tiếp va chạm hỏi cô, "Em gọi anh là gì?"
Kiều Nhạc Hi đang mơ màng bay bổng, không biết tại sao cậu đột nhiên hỏi như vậy cũng không còn hơi sức nghĩ tới, trong đầu cô chỉ nghĩ đến khoái cảm nơi kết hợp chặt chẽ giữa hai người
Giang Thánh Trác cúi người xuống, bên tai cô nhẹ giọng dỗ dành, "Em không phải vẫn cường điệu nói anh là anh trai của em sao?
Kiều Nhạc Hi lặp lại lời cậu, "Anh trai........."
Giang Thánh Trác nhíu mày, "Em gái và anh trai sao có thể phát sinh ra chuyện này sao? Gọi là ông xã........"
Kiều Nhạc Hi bị cậu làm cho hồ đồ, chỉ có thể làm theo ý cậu, "Ông xã........."
"Anh là ông xã hay vẫn là anh trai?"
Kiều Nhạc Hi theo bản năng chọn cái sau, "Anh trai......."
"Ngoan......." - Giang Thánh Trác cười xoa lên nhụy hoa bên dưới cô, liên tiếp thúc mạnh vào để lồi ra một khoản thịt khiêu khích, "Anh trai đem thứ tốt cho em, đem chỗ này lấp đầy, đến lúc đó em gái giúp anh sinh một đứa nhỏ, có được không?"
"Được.........."
"Vậy em gái nói, em bé gọi anh đây là ba ba hay vẫn là cậu?"
Kiều Nhạc Hi chịu không nổi thân thể cậu và cùng miệng mồm khiêu khích, khóc lên, "Cậu........"
Cậu nhìn cô, nói lớn bên tai cô, "Về sau nếu còn nói với người khác anh là anh trai thì anh lập tức giết chết em!"
Kiều Nhạc Hi chỉ nghe được nửa câu đầu liền bị thủy triều cuồn cuộn nhấn chìm, bên tai không còn nghe cậu nói gì nữa, trước mắt chỉ thấy cả một trời đầy pháo hoa tản ra.
Giang Thánh Trác vận động cảm nhận sự co rút của nụ hoa cô co rút, "Thật chặt......... Thật thoải mái............"
Sau khi tỉnh lại, Kiều Nhạc Hi chỉ thấy toàn thân đau nhức, vật kia của Giang Thánh Trác còn nằm trong người cô đang lớn dần lên, nóng hổi, như muốn làm cả người cô tan chảy, cô bỗng nhiên sợ hãi, hai mắt đầy nước cầu xin cậu, "Không được......... anh đi ra ngoài......."
Giang Thánh Trác vẫn đang thích thú tràn đầy không ngừng hoạt động, đem chân cô co lại trước ngực, tiến vào vừa sâu vừa mạnh, khoái cảm dần dần tăng nhanh, cậu còn khiêu khích cô, "Cái gì không được.......... Vậy em tìm cách để anh đi ra đi..........."
Kiều Nhạc Hi dường như hiểu ra điều gì, dừng lực kéo bụng dưới trở lại. Giang Thánh Trác bị cô kéo mạnh ra gần như muốn rời khỏi người cô, mới vừa rút ra, Kiều Nhạc Hi lập tức cảm nhận có một dòng chất lỏng ấm áp phun trên người cô.
Hết Chương 35.
Kiều Nhạc Hi rõ ràng cảm nhận được vật cứng rắn phía dưới của cậu cùng với nhiệt nóng của nó. Cô có ngốc cũng biết điều đó đại diện cho điều gì, cau mày chống cự, "Giang Thánh Trác, đừng, em sợ đau..."
Giang Thánh Trác hôn không ngừng lên chiếc cổ trắng ngần của cô, giọng nói ngắt quãng truyền tới, "Ngoan, để anh kiểm tra, anh sẽ không đi vào......"
Tay cậu theo vạt áo tiến vào, lướt qua vòng eo nhỏ đến vùng ngực cao vút, khẽ xoa bóp chầm chậm vân vê.
Kiều Nhạc Hi cảm thấy cả người như có lửa nóng, từ mặt cho tới bụng dưới. Chiếc áo đơn bạc bị kéo xuống, trước ngực bị mặt vải ma sát càng ngày càng căng to ngứa hơn, môi lưỡi cậu từ từ đi xuống cho đến trước bầu ngực cuối cùng ngặm chặt đóa hoa mai, nút, cắn từng chút từng chút, đối với loại dày vò này khiến cô không tự giác thoải mái thở ra.
Giang Thánh Trác nhìn cô theo bản năng ưỡn ngực hướng tới miệng cậu, giọng cười khàn khàn, "Em cũng thích, đúng không?"
Kiều Nhạc Hi mặt đỏ như gấc, muốn phản bác nhưng không tìm được lời nào để nói.
Giang Thánh Trác hài lòng ngẩng đầu, nhìn cô quần áo xốc xếch nằm dưới người cậu, nhắm chặt mắt, tự đáy lòng càng ngày càng mãnh liệt, hô hấp cũng ngày càng rối loạn.
Trong mơ năm đó, cậu thường mộng xuân thấy Kiều Nhạc Hi cũng trần truồng thế này nằm dưới thân cậu, vẻ mặt si mê gọi tên cậu, nắm lấy tay cậu vuốt ve cơ thể chính mình, sau cùng để cậu tiến vào cơ thể cô...........
Loại cảm giác khoái cảm cực hạn chưa từng có này xông lên não, sau khi tỉnh lại phát hiện giữa hai chân có dòng nước ấm nên biết rõ chuyện gì xảy ra. Cái cảm giác chặt chẽ mềm mại cứ mãi lỡn vỡn trong đầu, ngoại trừ hoảng hốt nhưng đối với Kiều Nhạc Hi cậu càng ngày càng khát vọng sâu sắc. Thế nên ngày hôm sau, khi nhìn thấy cô, ánh mắt cậu tránh né không dám nhìn thẳng.
Đối với khát vọng cơ thể cô theo tuổi tác càng ngày càng mãnh liệt, cậu không chỉ một lần cảnh cáo chính mình là "Kiều Nhạc Hi là bạn bè", "Cô hãy còn nhỏ, không được chạm tới cô".
Thật ra tâm tư sâu kín của cậu, cậu canh giữ đóa hoa mềm mại mười mấy năm có thể nào để cho người khác hái đi? Ra nước ngoài mấy năm đó, cô không liên hệ với cậu, trong lòng cậu sợ hãi và ganh tị muốn điên lên.
Giang Thánh Trác không ngừng lưu luyến trên cơ thể cô, "Có người nào chạm qua nơi này?"
Kiều Nhạc Hi cảm giác có con kiến đang cắn nuốt mình, cảm giác tê dại này khiến cô muốn gần sát cậu hơn, đến gần hơn nữa, thành thật trả lời, "Không có".
Tay nắm lấy quả đào mềm làm nó biến dạng, Giang Thánh Trác mở miệng lớn ra ngặm chặt, khiêu khích cô, "Thật xinh đẹp, vừa tròn vừa nhọn, thật ngọt, còn ngọt hơn lúc nãy......."
Kiều Nhạc Hi bởi vì lời nói trắng trợn của cậu mà mặt lẫn tai đều đỏ, thân thể nổi lên phản ứng, cô cảm giác rõ ràng có một dòng khí nóng không thể khống chế đang tuôn trào.
Bàn tay Giang Thánh Trác không ngừng đi xuống phía dưới, xuyên qua lớp vải mỏng manh, xoa xoa nơi ẩm ướt bên dưới tinh tế vuốt ve, "Nơi này?"
Kiều Nhạc Hi lập tức khép chân lại, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, "Cũng không có........"
Giang Thánh Trá hài lòng hôn nhẹ cô, "Thật là bé ngoan".
Vừa nói vừa đút ngón tay vào, Kiều Nhạc Hi bị xâm nhập bất ngờ đau đớn giật mình tỉnh lại, cau mày kêu khóc, "Đau...... Anh nói anh không đi vào..........."
Cái cảm giác khắc khao siết lấy ngón tay truyền tới tận đáy lòng, Giang Thánh Trác sảng khoái chợt nhíu mày, có một ý nghĩa vừa mới nhen nhóm, tiện tay cởi bỏ thắt lưng, để lộ ra vật nóng cứng rắn, cười xấu xa, "Ngoan, thay anh trai ngậm mút nó, anh trai sẽ bỏ qua cho em......"
Nếu chuyện này xảy ra trong hoàn cảnh bình thường, Kiều Nhạc Hi khẳng định sẽ không bao giờ tin tưởng nhưng lúc này đầu óc cô bắt đầu rối tung rối mù, chỉ có thể miễn cưỡng làm theo những gì Giang Thánh Trác nói.
Cô quỳ gối giữa hai chân cậu, một bàn tay vịn lên eo cậu, một cánh tay kia nắm lấy vật cứng rắn của cậu vẻ mặt khó xử nhìn lên, "Em không......."
Giang Thánh Trác nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cố gắng kiềm chế, "Anh dạy em, đặt nó vào trong miệng ......... Dùng răng cắn.......Ừ........ Mút nó....... đẩy nó sâu bên trong......"
Giang Thánh Trác vuối ve Kiều Nhạc Hi, một bên hướng dẫn, "Cảm giác được lỗ nhỏ tên đó không, dùng đầu lưỡi liếm liếm chỗ đó ........ A...."
Chiếc lưỡi rắn linh hoạt khiến cậu lâng lâng, Giang Thánh Trác bỗng rên rỉ một tiếng, từ miệng Kiều Nhạc Hi có mấy sợi tơ óng ánh nối tới vật cứng của cậu. Kiều Nhạc Hi đỏ mặt tim đập dữ dội, Giang Thánh Trác tâm trạng phơi phới.
Cậu không chút suy nghĩ hôn lên miệng cô, cả người ôm lấy cô, môi hai người không ngừng dây dưa mãi tới khi cô rên rỉ một tiến cậu mới buông tha.
Cậu di chuyển thân thể, lần mò tới nụ hoa bên dưới, nhếch miệng cười, "Anh trai sẽ dạy em thật tốt, có biết đây là gì không?"
Kiều Nhạc Hi mím chặt môi, vẻ mặt ngây thơ nhìn cậu, Giang Thánh Trác ghé vào tai cô phun mấy chữ, còn chưa nói xong đã bị Kiều Nhạc Hi đẩy ra, trốn tránh cậu, "Anh lưu manh!"
Giang Thánh Trác dính sát người cô không rời, vẻ mặt phóng đãng cười, "Thật, em có muốn thử một chút không?"
Mấy cúc áo của cậu mở rộng toàn bộ lộ ra khuôn ngực vững chắc, Kiều Nhạc Hi vốn nhìn thấy là tim rộn ràng lên, lần này trong lòng dường như cũng dâng lên một cảm giác không biết tên, khiến cô khó nhịn được.
Giang Thánh Trác lần này sờ lại chỗ đó, bỗng nhiên cười lên, "Ẩm ướt nhiều như vậy, thật là ngoan......"
Tay cậu vừa nắn vừa xoa khiến cho hạt châu sưng to hơn, nghiêng đầu xem phản ứng của cô.
Kiều Nhạc Hi cảm thấy khó chịu, loại cảm giác tê dại khiến cô sợ hãi, trong lòng hết sức trống rỗng, thân thể cũng không thể bị lấp đầy, vội vã muốn nhét đầy cảm giác trống trãi lúc này lại không biết làm gì, mắt cô không nén được ngấn nước tội nghiệp đáng thương nhìn Giang Thánh Trác, "Em khó chịu..........."
Giang Thánh Trác thấy mục đích cuối cùng cũng đã đến, ở bên cạnh dụ dỗ lấy vật cứng của mình nhẹ nhàng ma sát hỏi, "Có muốn anh đi vào hay không?"
Kiều Nhạc Hi co rút lại, "Đừng, đau.........."
Giang Thánh Trác kéo cô trở về, "Sẽ không đau đâu, anh sẽ thật nhẹ nhàng, một chút cũng không đau, còn có thể cực kỳ thoải mái".
Khi Kiều Nhạc Hi còn đang do dự, Giang Thánh Trác đột nhiên thúc mạnh vào, tầng tầng lớp lớp thịt non lập tức ôm chặt vật cứng, cậu thoải mái thở ra.
Kiều Nhạc Hi lập tức la lên, loại đau đớn muốn đem cô xé ra làm hai lập tức trào lên, cô đẩy người cậu muốn thoát khỏi, "Anh đi ra, đau....... Anh nói không đi vào, khốn khiếp............."
Giang Thánh Trác nhẹ nhàng hôn nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng dụ dỗ, "Xuỵt, đừng khóc, sẽ không đau nữa, anh cũng không muốn làm tổn thương em, tại vì anh không nhịn được ......... Anh chịu đựng mười năm rồi, sao có thể chịu được.........."
Cậu nắm lấy tay cô, ngặm lấy ngón tay mút từng chút từng chút một, kéo ra rồi lại mút vào, giống như ám chỉ cái gì, Kiều Nhạc Hi rút ngón tay về, đánh cậu, "Anh........ anh lưu manh!"
Giang Thánh Trác cười cười, thử di chuyển vài lần, dịch lỏng trong suốt óng ánh bắn ra, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cậu, tới đây thật sự không thể nhịn được.
Không biết đã thay đổi bao nhiêu góc độ, Kiều Nhạc Hi lập tức nũng nịu rên rỉ, cậu đẩy mạnh vào khối thịt mềm mại bên trong, tiếng rên của cô cũng tăng lên, cả người co rút.
Giang Thánh Trác bỗng nhiên nhớ tới điều Điền Hạo nói lúc tối, liên tiếp va chạm hỏi cô, "Em gọi anh là gì?"
Kiều Nhạc Hi đang mơ màng bay bổng, không biết tại sao cậu đột nhiên hỏi như vậy cũng không còn hơi sức nghĩ tới, trong đầu cô chỉ nghĩ đến khoái cảm nơi kết hợp chặt chẽ giữa hai người
Giang Thánh Trác cúi người xuống, bên tai cô nhẹ giọng dỗ dành, "Em không phải vẫn cường điệu nói anh là anh trai của em sao?
Kiều Nhạc Hi lặp lại lời cậu, "Anh trai........."
Giang Thánh Trác nhíu mày, "Em gái và anh trai sao có thể phát sinh ra chuyện này sao? Gọi là ông xã........"
Kiều Nhạc Hi bị cậu làm cho hồ đồ, chỉ có thể làm theo ý cậu, "Ông xã........."
"Anh là ông xã hay vẫn là anh trai?"
Kiều Nhạc Hi theo bản năng chọn cái sau, "Anh trai......."
"Ngoan......." - Giang Thánh Trác cười xoa lên nhụy hoa bên dưới cô, liên tiếp thúc mạnh vào để lồi ra một khoản thịt khiêu khích, "Anh trai đem thứ tốt cho em, đem chỗ này lấp đầy, đến lúc đó em gái giúp anh sinh một đứa nhỏ, có được không?"
"Được.........."
"Vậy em gái nói, em bé gọi anh đây là ba ba hay vẫn là cậu?"
Kiều Nhạc Hi chịu không nổi thân thể cậu và cùng miệng mồm khiêu khích, khóc lên, "Cậu........"
Cậu nhìn cô, nói lớn bên tai cô, "Về sau nếu còn nói với người khác anh là anh trai thì anh lập tức giết chết em!"
Kiều Nhạc Hi chỉ nghe được nửa câu đầu liền bị thủy triều cuồn cuộn nhấn chìm, bên tai không còn nghe cậu nói gì nữa, trước mắt chỉ thấy cả một trời đầy pháo hoa tản ra.
Giang Thánh Trác vận động cảm nhận sự co rút của nụ hoa cô co rút, "Thật chặt......... Thật thoải mái............"
Sau khi tỉnh lại, Kiều Nhạc Hi chỉ thấy toàn thân đau nhức, vật kia của Giang Thánh Trác còn nằm trong người cô đang lớn dần lên, nóng hổi, như muốn làm cả người cô tan chảy, cô bỗng nhiên sợ hãi, hai mắt đầy nước cầu xin cậu, "Không được......... anh đi ra ngoài......."
Giang Thánh Trác vẫn đang thích thú tràn đầy không ngừng hoạt động, đem chân cô co lại trước ngực, tiến vào vừa sâu vừa mạnh, khoái cảm dần dần tăng nhanh, cậu còn khiêu khích cô, "Cái gì không được.......... Vậy em tìm cách để anh đi ra đi..........."
Kiều Nhạc Hi dường như hiểu ra điều gì, dừng lực kéo bụng dưới trở lại. Giang Thánh Trác bị cô kéo mạnh ra gần như muốn rời khỏi người cô, mới vừa rút ra, Kiều Nhạc Hi lập tức cảm nhận có một dòng chất lỏng ấm áp phun trên người cô.
Hết Chương 35.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.