Chương 47: Thảo nguyên
Đông Bôn Tây Cố
17/10/2013
Giang Thánh Trác gọi điện xong, Kiều Nhạc Hi còn chưa quay lại. Cậu đứng dậy đi vào phòng bếp thấy cô đang rất tập trung tinh thần vẩy nước rửa táo.
Ánh sáng của giọt nước trong suốt nghịch ngợm trên bàn tay trắng mịn của cô, trông rất khoan khoái nhẹ nhàng.
Cậu đi qua ôm cô từ phía sau, hai bàn tay ôm từ hông dần tới cánh tay đầy nước của cô, cằm đặt trên vai cô, quay mặt nhẹ nhàng cọ lên má cô.
Kiều Nhạc Hi cười hì hì dán lên mặt cậu.
"Nhạc Hi, anh yêu em" - Giang Thánh Trác chậm rãi mở miệng, ban đêm yên tĩnh, giọng của cậu trầm ấm êm tai pha lẫn tiếng nước chảy nghe rất động lòng người, có một loại cảm giác làm cho người ta an tâm một cách kỳ lạ.
Kiều Nhạc Hi nghe xong giật mình, nghiêng đầu cười nhìn cậu, "Anh làm sao vậy?"
Giang Thánh Trác nắm lấy tay cô nhẹ nhàng rửa táo, rũ mắt xuống nhìn giống như rất chăm chú, "Không có gì, anh chỉ đột nhiên nhớ tới, hình như anh chưa từng nói với em thôi".
"Có phải anh đột nhiên phát hiện bản công chúa hiền lương thục đức, xuất sắc tới mức không thể xuất sắc hơn được nữa phải không?" - Kiều Nhạc Hi xoay người đem bàn tay ướt nhẹp vỗ lên mặt Giang Thánh Trác, vẻ mặt tự kỷ khen ngợi chính mình.
Giang Thánh Trác tùy ý để cô quấy rối, một tay đỡ lấy hông cô một tay còn lại chỉnh lại tóc rối của cô, không để ý hùa theo, "Đúng vậy đúng vậy, đúng là trên trời dưới đất không có ai bằng!"
Giang Thánh Trác nhìn khuôn mặt tươi cười của cô trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu.
Cậu muốn để cô vui vẻ, muốn cô tươi cười hạnh phúc bên cạnh cậu không có đau khổ và bi thương, nhưng mà bây giờ nhìn khuôn mặt cười của cô, cậu lại thấy khó khăn, tuy rằng cô đã rất cố gắng nhưng trong mắt cô vẫn không giấu nỗi sự thương tâm trong đó.
Ngược lại, cậu càng muốn Kiều Nhạc Hi có thể lớn tiếng khóc, hy vọng mọi thống khổ đau thương trong mắt có thể theo nước mắt chảy ra, vẻ tươi cười trên mặt là nụ cười sạch sẽ trong sáng không mang theo chút sương mù.
Dĩ nhiên là cô rất hiểu chuyện, quá hiểu chuyện tới nổi khiến cậu đau lòng.
Mọi người đều cho rằng đại tiểu thư Kiều gia, được chiều chuộng thương yêu vô hạn, muốn gì là có cái đó, nhưng mà những cái này trong mắt cô không được xem là gì cả. Mọi người đều cho rằng đại tiểu thư Kiều gia thông minh lanh lợi, thoải mái sảng khoái, đúng là trước nguy cơ lớn cỡ nào trong mắt cô cũng có thể bình tĩnh thản nhiên, mà cái bình tĩnh thản nhiên đó làm lòng cậu đau như cắt.
Hai người đang ồn ào trong này, chuông cửa bên ngoài vang lên.
Hai mắt Kiều Nhạc Hi phát sáng, "Đồ ăn tới rồi!"
Giang Thánh Trác cực kỳ ghét bỏ nhìn cô, "Thật là háo ăn!"
Một bàn đầy món ăn ngon, Kiều Nhạc Hi ăn uống kinh người, Giang Thánh Trác chọn lúc cô ăn khá no buông đũa xuống đề nghị, vẫn là giọng điệu bất cần đời như cũ, "Cô nhóc, anh đây dẫn em đi chơi!"
Kiều Nhạc Hi rất kỳ quái nhìn cậu, "Trễ thế này rồi còn đi đâu?"
"Không phải, anh nói là đi du lịch bên ngoài".
"Du lịch? Tại sao?" - Kiều Nhạc Hi cũng không ăn, đối với đề nghị của cậu cảm giác rất kỳ quái.
Vẻ mặt Giang Thánh Trác bình tĩnh, giọng vẫn bình tĩnh như thường, "Có cần lí do gì đó, anh thấy em gần đây hay gặp xui xẻo nên mang em ra ngoài giải khuây, xua đuổi xui xẻo".
Kiều Nhạc Hi cau mày một lúc lâu sau mới hỏi, "Đi đâu?"
Giang Thánh Trác nắm lấy hai vai cô, vẻ mặt đắc ý bốc phét, "Mang em đi Tây Bắc cho em mở rộng tầm mắt nhìn trường đua ngựa anh đây đầu tư".
Kiều Nhạc Hi nghiêng đầu nhìn cậu một chút hỏi, "Anh có trường đua ngựa bao giờ? Sao em lại không biết?"
Giang Thánh Trác nắm lấy cằm cô, "Thì bởi vì em không biết nên mới dẫn em đi xem".
Kiều Nhạc Hi nghĩ nghĩ nói, "Nhưng mà chỗ đó không phải nên đợi tháng tám mới đi chơi tốt nhất sao? Lúc đó màu xanh hoa cỏ như tấm đệm nơi nơi đều là ngựa, còn có đua ngựa với đốt lửa trại nữa".
Giang Thánh Trác thích thú cực kỳ khát khao nói, "Vậy là em không biết rồi, tháng bảy tháng tám thì đi làm gì? Lúc đó người nhiều hơn ngựa, vậy là coi người chứ đâu phải ngựa? Không cẩn thận còn bị giẫm chết người ấy chứ! Lúc này đi mới đúng lúc, người ít, trong mắt đều là vàng rực rỡ, một thảo nguyên rộng lớn mênh mông vô bờ, chỉ có hai chúng ta, em có thể cảm nhận tất cả thảo nguyên mênh mông đều là của mình. Nếu may mắn hơn mà nói, vừa lúc đó gặp phải tuyết rơi mùa hạ, lúc đó có thể lên xem tuyết trên Tuyết Sơn, vậy thì còn đẹp hơn nữa".
"Tất cả đều là của anh? Vậy là anh muốn làm Vua nơi đó không?" - Kiều Nhạc Hi trêu chọc cậu.
Giang Thánh Trác cầm lấy tay cô đùa giỡn, "Anh làm vua, năm sau binh hùng tướng mạnh sẽ cướp em làm áp trại phu nhân"
Hai người cười lăn cười bò.
"Nhưng mà..... Nơi này làm sao bây giờ?" - Cười xong Kiều Nhạc Hi có chút lo lắng hỏi.
Ai ngờ Giang Thánh Trác vung bàn tay to lên, vẻ mặt bất cần, "Em cũng biết đó, bên tổ điều tra muốn điều tra cần thời gian rất lâu, mà còn bên giới truyền thông ruồi bọ cũng là một dạng phiền phức. Chúng ta đi du lịch vui vẻ trước, chờ khi nào trở về chắc cũng có kết quả rồi, đợi ở chỗ này cũng không có liên quan gì không bằng ra ngoài vui vẻ thoải mái hơn".
"Được rồi, khi nào chúng ta đi?"
"Anh đã sắp xếp rồi, sáng sớm ngày mai đi".
"Được rồi!" - Kiều Nhạc Hi gật gật đầu, sắp xếp quá vội vàng mà lý do Giang Thánh Trác đưa ra quá gượng ép, trong lòng cô mơ hồ có cảm giác lo lắng.
Rạng sáng ngày hôm sau, hai người ngồi trên trực thăng, bởi vì thức dậy quá sớm Giang Thánh Trác sợ cô mất hứng, giúp này điều chỉnh ghế ngồi, "Trước tiên ngủ một chút, rất nhanh sẽ tới nơi".
Tối qua tới tận khuya Kiều Nhạc Hi mới ngủ, dựa vào ngực cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh lại thì máy bay đã hạ cánh. Cô vẫn không có chút tinh thần gì, vẻ mặt mơ hồ, Giang Thánh Trác hỏi cô mấy câu đơn giản, cô chỉ cần gật hoặc lắc đầu là được.
Giang Thánh Trác đã thu xếp người tiếp đón, lại mất mấy giờ đi xe mới tới trường đua ngựa.
Ngủ suốt dọc đường đi, tinh lực (tinh thần và thể lực) của Kiều Nhạc Hi cũng khôi phục lại rất nhiều, đi theo Giang Thánh Trác xuống xe, nhìn thấy cảnh vật trước mắt kinh ngạc đến ngây người.
Phóng tầm mắt ra xa, một bầu trời xanh thẳm, trên mặt đất là một màu vàng vô bờ bến, cảnh quang hùng hồn trước mắt làm người ta thán phục, một bản sắc đặc biệt của mùa đông đang mênh mông rộng mở khiến tâm linh rung động, mặc dù thời tiết rất lạnh, nhưng mà trên thảo nguyên vẫn có rất nhiều người cưỡi ngựa lẫn ngựa được chăn thả.
Giang Thánh Trác đứng chặn nơi đầu gió cho cô hăng hái hỏi, "Thế nào? Có cảm giác gì?"
Kiều Nhạc Hi ro rút nắm chặt khăn quàng cổ, trốn sát phía sau người cậu, "Cảm giác duy nhất là..... Quá lạnh! Anh đúng là siêu cấp bệnh thần kinh, chỗ này lạnh như vậy mà anh mang em tới, muốn đông chết người à!"
Thời tiết quả thật rất lạnh, trong ấn tượng của Kiều Nhạc Hi, đây là lần mặc dày nhất trong suốt mấy năm qua, gió thổi đau rát mặt, "Sớm biết vậy em tình nguyện bị giẫm chết cũng không muốn bị đông lạnh mà chết".
Giang Thánh Trác nhìn về phía xa, trên mặt cười nhạt, âm thanh rất nhẹ trả lời, "Lạnh mới tốt, lạnh thì không ai muốn tới đây, chỉ có hai chúng ta, thật tốt......"
Rất nhanh sau đó có người chào đón, nhìn cách ăn mặt chắc là người bản xứ, nói tiếng Hán ngữ gượng gạo, "Tổng giám đốc Giang, ngài đã tới".
Giang Thánh Trác xoay người lại cực kỳ sảng khoái ôm người đó, cười chỉ vào Kiều Nhạc Hi giới thiệu với người đó, "Đây là bà xã của tôi".
Người nọ có chút ngại ngùng xoa xoa tay, cười cười với Kiều Nhạc Hi, "Bà chủ".
Kiều Nhạc Hi không để ý cách xưng hô của người nọ, chỉ là trong nháy mắt bị vẻ mặt chất phác của người đó làm cảm động, tuy rằng người đó không làm gì nhưng vẻ thuần khiết trong đôi mắt đó rất khó tìm thấy, cô cong môi nở nụ cười với cậu ta, sau đó cùng Giang Thánh Trác liếc mắt một cái, vẻ mặt đều là vui mừng.
Kiều Nhạc Hi nhìn xung quanh, nơi này chắc là làng du lịch, nhưng bởi vì mùa đông nên du khách rất ít. Giang Thánh Trác nắm tay cô đi vào nhà, nâng cằm chỉ về phía trước ý bảo người đó dẫn đường, nói nhỏ bên tai cô, "Cậu ta là dân bản xứ, tên gọi cực kỳ phức tạp, nói với anh nhiều lần nhưng anh đều không nhớ nổi cho nên em đừng bao giờ hỏi anh tên của cậu ta. Nơi này một năm anh tới không được vài lần, căn bản là giao cho cậu ta phụ trách, người dân nơi này thành thật tới nổi khiến em phát khóc".
Kiều Nhạc Hi nghe anh nói xong, duỗi cổ cẩn thận đánh giá một chút, gật đầu, "Ừm, vừa thấy là biết ngay là người thành thật".
Nói xong còn không kìm lòng nhìn lại vài lần.
Giang Thánh Trác bỗng nhiên che mắt cô, mở miệng thái độ không hài lòng, "Được rồi, đừng nhìn nữa, đối với phái nam ở đây chỉ cần nhìn anh là được".
Sau khi đến đây tâm trạng của Kiều Nhạc Hi trở nên tốt hơn, nắm tay Giang Thánh Trác, thừa dịp không ai chú ý khiển chân hôn lên má cậu một cái thật nhanh.
Cảm giác mềm mại mát rượi lướt qua da cậu rồi biến mất, trong lòng Giang Thánh Trác ngưa ngứa khó chịu, nếu không có người ở đây cậu khẳng định sẽ kéo cô vào trong ngực chà đạp một lúc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Nhạc Hi tỉnh lại lôi kéo Giang Thánh Trác rời giường mang cô đi cưỡi ngựa.
Giang Thánh Trác chọn một con ngựa mẹ nổi tiếng ngoan ngoãn, hướng dẫn cô mấy câu rồi đứng cạnh ngựa một lúc mới đỡ cô lên ngựa, cậu đi phía trước dắt ngựa dẫn lên đồng cỏ mênh mông.
Kiều Nhạc Hi ngồi trên lưng ngựa, hưng phấn hoan hô, "Ha, con ngựa này cao quá, không khí trên này thật tuyệt!"
"Haiz, Giang Thánh Trác, anh nhìn kìa nhìn kìa, đó có phải là chim ưng không?"
"..........."
Kiều Nhạc Hi vừa tới, mọi người nơi này đều tươi cười chào đón cô, cô quả thật rất cao hứng, ở đây không bị bó buộc gì trong thải nguyên không biên giới này, tâm tình cũng bay bỗng, tấm lòng tựa như đều rộng mở, không chấp nhặt chuyện gì khiến bản thân mất hứng.
Giang Thánh Trác cũng không quay đầu lại, khóe miệng mang theo nét cười, trong lòng cũng thấy có chút an ủi.
Có người chăn ngựa cưỡi ngựa chạy vụt qua mặt họ, Kiều Nhạc Hi hoảng sợ hét lớn, kéo Giang Thánh Trác, "Giang Thánh Trác, anh nhìn kìa! Người kia cưỡi ngựa thật là giỏi! Em cũng muốn giống như vậy, anh để ngựa chạy đi!"
Giang Thánh Trác quay đầu liếc cô một cái cười chế nhạo, "Còn chưa học đi mà đòi chạy rồi? Nếu bị ngã xuống thì làm sao bây giờ?"
Kiều Nhạc Hi vễnh môi mất hứng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cười xấu xa, ôm cổ sát người cậu, "Haiz, Giang Thánh Trác, chắc không phải anh ganh tị với người ta chứ? Nói thật đi, anh không biết cưỡi ngựa đúng không?"
Giang Thánh Trác mở to hai mắt, chỉ chỉ cái mũi mình, vẻ mặt khó tin, "Anh không biết cưỡi ngựa?"
Kiều Nhạc Hi trên cao nhìn xuống mặt cậu, rõ ràng là khích tướng.
Giang Thánh TRác không phục, lập tức xoay người lên ngựa. Kiều Nhạc Hi còn không kịp phản ứng, ngựa dưới chân đã chạy như điên. Giang Thánh Trác ôm chặt cô từ phía sau, bên tai là tiếng gió lẫn tiếng cười đắc ý của cậu, cô cảm giác cả người muốn bay bỗng lên cao.
Trong giây phút kia, Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên hiểu rõ tại sao nhiều người lại tình nguyện tới nơi này.
Hai người trên thảo nguyên chơi đùa cả ngày trời, trời sắp tối mới quay về, ăn tối xong rồi tắm rửa, cô xoa mái tóc ướt sũng mới đi ra liền nghe tiếng Giang Thánh Trác nói chuyện.
Kiều Nhạc Hi hơi lưỡng lự, đứng tại chỗ.
Giang Thánh Trác đứng ở cửa đưa lưng về phía cô, giọng nói càng lúc càng lớn, dường như rất nổi giận hét lên trong điện thoại, "Ông ta vậy mà sử dụng thủ đoạn thấp hèn để hãm hại cô ấy, giờ mới sợ tớ trở mặt? Nếu chuyện đã thế này, ngược lại tớ muốn nhìn xem Bạch gia có năng lực đánh ngã Giang Thánh Trác này hay không! Nói tớ loại người này đi......."
Giang Thánh TRác dần dần đi xa, Kiều Nhạc Hi đi tới ghế sô pha ngồi xuống, qua một lúc lâu Giang Thánh Trác mới đẩy cửa đi vào, sắc mặt u ám, môi mím chặt hơi nhếch lên, mặc dù vẫn là vẻ tao nhã lười biếng nhưng bộ dáng đó khó nén được chút sắc bén trong mắt.
Kiều Nhạc Hi cười hỏi, "Sao thế? Người nào chọc giận anh rồi?"
Giang Thánh Trác hơi thu lại vẻ nghiêm nghị, miễn cưỡng nở nụ cười, "Không có chuyện gì, chỉ trả lời một cuộc điện thoại, một đám người nhận tiền mà không chịu làm việc ấy mà, không mắng họ vài câu là bọn họ không thoải mái, không cần để ý tới bọn họ......."
Kiều Nhạc Hi gật gật đầu không hỏi lại.
Giang Thánh Trác lấy khăn trong tay cô giúp cô lau tóc, rất nhanh sau đó đã điều chỉnh lại tâm trạng, " Trước cứ nghỉ ngơi, chốc nữa anh mang em tới một nơi rất thú vị!"
"Trời sắp tối còn đi đâu?"
Giang Thánh Trác ra vẻ thần bí, "Đi thì biết".
Hết Chương 47.
Ánh sáng của giọt nước trong suốt nghịch ngợm trên bàn tay trắng mịn của cô, trông rất khoan khoái nhẹ nhàng.
Cậu đi qua ôm cô từ phía sau, hai bàn tay ôm từ hông dần tới cánh tay đầy nước của cô, cằm đặt trên vai cô, quay mặt nhẹ nhàng cọ lên má cô.
Kiều Nhạc Hi cười hì hì dán lên mặt cậu.
"Nhạc Hi, anh yêu em" - Giang Thánh Trác chậm rãi mở miệng, ban đêm yên tĩnh, giọng của cậu trầm ấm êm tai pha lẫn tiếng nước chảy nghe rất động lòng người, có một loại cảm giác làm cho người ta an tâm một cách kỳ lạ.
Kiều Nhạc Hi nghe xong giật mình, nghiêng đầu cười nhìn cậu, "Anh làm sao vậy?"
Giang Thánh Trác nắm lấy tay cô nhẹ nhàng rửa táo, rũ mắt xuống nhìn giống như rất chăm chú, "Không có gì, anh chỉ đột nhiên nhớ tới, hình như anh chưa từng nói với em thôi".
"Có phải anh đột nhiên phát hiện bản công chúa hiền lương thục đức, xuất sắc tới mức không thể xuất sắc hơn được nữa phải không?" - Kiều Nhạc Hi xoay người đem bàn tay ướt nhẹp vỗ lên mặt Giang Thánh Trác, vẻ mặt tự kỷ khen ngợi chính mình.
Giang Thánh Trác tùy ý để cô quấy rối, một tay đỡ lấy hông cô một tay còn lại chỉnh lại tóc rối của cô, không để ý hùa theo, "Đúng vậy đúng vậy, đúng là trên trời dưới đất không có ai bằng!"
Giang Thánh Trác nhìn khuôn mặt tươi cười của cô trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu.
Cậu muốn để cô vui vẻ, muốn cô tươi cười hạnh phúc bên cạnh cậu không có đau khổ và bi thương, nhưng mà bây giờ nhìn khuôn mặt cười của cô, cậu lại thấy khó khăn, tuy rằng cô đã rất cố gắng nhưng trong mắt cô vẫn không giấu nỗi sự thương tâm trong đó.
Ngược lại, cậu càng muốn Kiều Nhạc Hi có thể lớn tiếng khóc, hy vọng mọi thống khổ đau thương trong mắt có thể theo nước mắt chảy ra, vẻ tươi cười trên mặt là nụ cười sạch sẽ trong sáng không mang theo chút sương mù.
Dĩ nhiên là cô rất hiểu chuyện, quá hiểu chuyện tới nổi khiến cậu đau lòng.
Mọi người đều cho rằng đại tiểu thư Kiều gia, được chiều chuộng thương yêu vô hạn, muốn gì là có cái đó, nhưng mà những cái này trong mắt cô không được xem là gì cả. Mọi người đều cho rằng đại tiểu thư Kiều gia thông minh lanh lợi, thoải mái sảng khoái, đúng là trước nguy cơ lớn cỡ nào trong mắt cô cũng có thể bình tĩnh thản nhiên, mà cái bình tĩnh thản nhiên đó làm lòng cậu đau như cắt.
Hai người đang ồn ào trong này, chuông cửa bên ngoài vang lên.
Hai mắt Kiều Nhạc Hi phát sáng, "Đồ ăn tới rồi!"
Giang Thánh Trác cực kỳ ghét bỏ nhìn cô, "Thật là háo ăn!"
Một bàn đầy món ăn ngon, Kiều Nhạc Hi ăn uống kinh người, Giang Thánh Trác chọn lúc cô ăn khá no buông đũa xuống đề nghị, vẫn là giọng điệu bất cần đời như cũ, "Cô nhóc, anh đây dẫn em đi chơi!"
Kiều Nhạc Hi rất kỳ quái nhìn cậu, "Trễ thế này rồi còn đi đâu?"
"Không phải, anh nói là đi du lịch bên ngoài".
"Du lịch? Tại sao?" - Kiều Nhạc Hi cũng không ăn, đối với đề nghị của cậu cảm giác rất kỳ quái.
Vẻ mặt Giang Thánh Trác bình tĩnh, giọng vẫn bình tĩnh như thường, "Có cần lí do gì đó, anh thấy em gần đây hay gặp xui xẻo nên mang em ra ngoài giải khuây, xua đuổi xui xẻo".
Kiều Nhạc Hi cau mày một lúc lâu sau mới hỏi, "Đi đâu?"
Giang Thánh Trác nắm lấy hai vai cô, vẻ mặt đắc ý bốc phét, "Mang em đi Tây Bắc cho em mở rộng tầm mắt nhìn trường đua ngựa anh đây đầu tư".
Kiều Nhạc Hi nghiêng đầu nhìn cậu một chút hỏi, "Anh có trường đua ngựa bao giờ? Sao em lại không biết?"
Giang Thánh Trác nắm lấy cằm cô, "Thì bởi vì em không biết nên mới dẫn em đi xem".
Kiều Nhạc Hi nghĩ nghĩ nói, "Nhưng mà chỗ đó không phải nên đợi tháng tám mới đi chơi tốt nhất sao? Lúc đó màu xanh hoa cỏ như tấm đệm nơi nơi đều là ngựa, còn có đua ngựa với đốt lửa trại nữa".
Giang Thánh Trác thích thú cực kỳ khát khao nói, "Vậy là em không biết rồi, tháng bảy tháng tám thì đi làm gì? Lúc đó người nhiều hơn ngựa, vậy là coi người chứ đâu phải ngựa? Không cẩn thận còn bị giẫm chết người ấy chứ! Lúc này đi mới đúng lúc, người ít, trong mắt đều là vàng rực rỡ, một thảo nguyên rộng lớn mênh mông vô bờ, chỉ có hai chúng ta, em có thể cảm nhận tất cả thảo nguyên mênh mông đều là của mình. Nếu may mắn hơn mà nói, vừa lúc đó gặp phải tuyết rơi mùa hạ, lúc đó có thể lên xem tuyết trên Tuyết Sơn, vậy thì còn đẹp hơn nữa".
"Tất cả đều là của anh? Vậy là anh muốn làm Vua nơi đó không?" - Kiều Nhạc Hi trêu chọc cậu.
Giang Thánh Trác cầm lấy tay cô đùa giỡn, "Anh làm vua, năm sau binh hùng tướng mạnh sẽ cướp em làm áp trại phu nhân"
Hai người cười lăn cười bò.
"Nhưng mà..... Nơi này làm sao bây giờ?" - Cười xong Kiều Nhạc Hi có chút lo lắng hỏi.
Ai ngờ Giang Thánh Trác vung bàn tay to lên, vẻ mặt bất cần, "Em cũng biết đó, bên tổ điều tra muốn điều tra cần thời gian rất lâu, mà còn bên giới truyền thông ruồi bọ cũng là một dạng phiền phức. Chúng ta đi du lịch vui vẻ trước, chờ khi nào trở về chắc cũng có kết quả rồi, đợi ở chỗ này cũng không có liên quan gì không bằng ra ngoài vui vẻ thoải mái hơn".
"Được rồi, khi nào chúng ta đi?"
"Anh đã sắp xếp rồi, sáng sớm ngày mai đi".
"Được rồi!" - Kiều Nhạc Hi gật gật đầu, sắp xếp quá vội vàng mà lý do Giang Thánh Trác đưa ra quá gượng ép, trong lòng cô mơ hồ có cảm giác lo lắng.
Rạng sáng ngày hôm sau, hai người ngồi trên trực thăng, bởi vì thức dậy quá sớm Giang Thánh Trác sợ cô mất hứng, giúp này điều chỉnh ghế ngồi, "Trước tiên ngủ một chút, rất nhanh sẽ tới nơi".
Tối qua tới tận khuya Kiều Nhạc Hi mới ngủ, dựa vào ngực cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh lại thì máy bay đã hạ cánh. Cô vẫn không có chút tinh thần gì, vẻ mặt mơ hồ, Giang Thánh Trác hỏi cô mấy câu đơn giản, cô chỉ cần gật hoặc lắc đầu là được.
Giang Thánh Trác đã thu xếp người tiếp đón, lại mất mấy giờ đi xe mới tới trường đua ngựa.
Ngủ suốt dọc đường đi, tinh lực (tinh thần và thể lực) của Kiều Nhạc Hi cũng khôi phục lại rất nhiều, đi theo Giang Thánh Trác xuống xe, nhìn thấy cảnh vật trước mắt kinh ngạc đến ngây người.
Phóng tầm mắt ra xa, một bầu trời xanh thẳm, trên mặt đất là một màu vàng vô bờ bến, cảnh quang hùng hồn trước mắt làm người ta thán phục, một bản sắc đặc biệt của mùa đông đang mênh mông rộng mở khiến tâm linh rung động, mặc dù thời tiết rất lạnh, nhưng mà trên thảo nguyên vẫn có rất nhiều người cưỡi ngựa lẫn ngựa được chăn thả.
Giang Thánh Trác đứng chặn nơi đầu gió cho cô hăng hái hỏi, "Thế nào? Có cảm giác gì?"
Kiều Nhạc Hi ro rút nắm chặt khăn quàng cổ, trốn sát phía sau người cậu, "Cảm giác duy nhất là..... Quá lạnh! Anh đúng là siêu cấp bệnh thần kinh, chỗ này lạnh như vậy mà anh mang em tới, muốn đông chết người à!"
Thời tiết quả thật rất lạnh, trong ấn tượng của Kiều Nhạc Hi, đây là lần mặc dày nhất trong suốt mấy năm qua, gió thổi đau rát mặt, "Sớm biết vậy em tình nguyện bị giẫm chết cũng không muốn bị đông lạnh mà chết".
Giang Thánh Trác nhìn về phía xa, trên mặt cười nhạt, âm thanh rất nhẹ trả lời, "Lạnh mới tốt, lạnh thì không ai muốn tới đây, chỉ có hai chúng ta, thật tốt......"
Rất nhanh sau đó có người chào đón, nhìn cách ăn mặt chắc là người bản xứ, nói tiếng Hán ngữ gượng gạo, "Tổng giám đốc Giang, ngài đã tới".
Giang Thánh Trác xoay người lại cực kỳ sảng khoái ôm người đó, cười chỉ vào Kiều Nhạc Hi giới thiệu với người đó, "Đây là bà xã của tôi".
Người nọ có chút ngại ngùng xoa xoa tay, cười cười với Kiều Nhạc Hi, "Bà chủ".
Kiều Nhạc Hi không để ý cách xưng hô của người nọ, chỉ là trong nháy mắt bị vẻ mặt chất phác của người đó làm cảm động, tuy rằng người đó không làm gì nhưng vẻ thuần khiết trong đôi mắt đó rất khó tìm thấy, cô cong môi nở nụ cười với cậu ta, sau đó cùng Giang Thánh Trác liếc mắt một cái, vẻ mặt đều là vui mừng.
Kiều Nhạc Hi nhìn xung quanh, nơi này chắc là làng du lịch, nhưng bởi vì mùa đông nên du khách rất ít. Giang Thánh Trác nắm tay cô đi vào nhà, nâng cằm chỉ về phía trước ý bảo người đó dẫn đường, nói nhỏ bên tai cô, "Cậu ta là dân bản xứ, tên gọi cực kỳ phức tạp, nói với anh nhiều lần nhưng anh đều không nhớ nổi cho nên em đừng bao giờ hỏi anh tên của cậu ta. Nơi này một năm anh tới không được vài lần, căn bản là giao cho cậu ta phụ trách, người dân nơi này thành thật tới nổi khiến em phát khóc".
Kiều Nhạc Hi nghe anh nói xong, duỗi cổ cẩn thận đánh giá một chút, gật đầu, "Ừm, vừa thấy là biết ngay là người thành thật".
Nói xong còn không kìm lòng nhìn lại vài lần.
Giang Thánh Trác bỗng nhiên che mắt cô, mở miệng thái độ không hài lòng, "Được rồi, đừng nhìn nữa, đối với phái nam ở đây chỉ cần nhìn anh là được".
Sau khi đến đây tâm trạng của Kiều Nhạc Hi trở nên tốt hơn, nắm tay Giang Thánh Trác, thừa dịp không ai chú ý khiển chân hôn lên má cậu một cái thật nhanh.
Cảm giác mềm mại mát rượi lướt qua da cậu rồi biến mất, trong lòng Giang Thánh Trác ngưa ngứa khó chịu, nếu không có người ở đây cậu khẳng định sẽ kéo cô vào trong ngực chà đạp một lúc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Nhạc Hi tỉnh lại lôi kéo Giang Thánh Trác rời giường mang cô đi cưỡi ngựa.
Giang Thánh Trác chọn một con ngựa mẹ nổi tiếng ngoan ngoãn, hướng dẫn cô mấy câu rồi đứng cạnh ngựa một lúc mới đỡ cô lên ngựa, cậu đi phía trước dắt ngựa dẫn lên đồng cỏ mênh mông.
Kiều Nhạc Hi ngồi trên lưng ngựa, hưng phấn hoan hô, "Ha, con ngựa này cao quá, không khí trên này thật tuyệt!"
"Haiz, Giang Thánh Trác, anh nhìn kìa nhìn kìa, đó có phải là chim ưng không?"
"..........."
Kiều Nhạc Hi vừa tới, mọi người nơi này đều tươi cười chào đón cô, cô quả thật rất cao hứng, ở đây không bị bó buộc gì trong thải nguyên không biên giới này, tâm tình cũng bay bỗng, tấm lòng tựa như đều rộng mở, không chấp nhặt chuyện gì khiến bản thân mất hứng.
Giang Thánh Trác cũng không quay đầu lại, khóe miệng mang theo nét cười, trong lòng cũng thấy có chút an ủi.
Có người chăn ngựa cưỡi ngựa chạy vụt qua mặt họ, Kiều Nhạc Hi hoảng sợ hét lớn, kéo Giang Thánh Trác, "Giang Thánh Trác, anh nhìn kìa! Người kia cưỡi ngựa thật là giỏi! Em cũng muốn giống như vậy, anh để ngựa chạy đi!"
Giang Thánh Trác quay đầu liếc cô một cái cười chế nhạo, "Còn chưa học đi mà đòi chạy rồi? Nếu bị ngã xuống thì làm sao bây giờ?"
Kiều Nhạc Hi vễnh môi mất hứng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cười xấu xa, ôm cổ sát người cậu, "Haiz, Giang Thánh Trác, chắc không phải anh ganh tị với người ta chứ? Nói thật đi, anh không biết cưỡi ngựa đúng không?"
Giang Thánh Trác mở to hai mắt, chỉ chỉ cái mũi mình, vẻ mặt khó tin, "Anh không biết cưỡi ngựa?"
Kiều Nhạc Hi trên cao nhìn xuống mặt cậu, rõ ràng là khích tướng.
Giang Thánh TRác không phục, lập tức xoay người lên ngựa. Kiều Nhạc Hi còn không kịp phản ứng, ngựa dưới chân đã chạy như điên. Giang Thánh Trác ôm chặt cô từ phía sau, bên tai là tiếng gió lẫn tiếng cười đắc ý của cậu, cô cảm giác cả người muốn bay bỗng lên cao.
Trong giây phút kia, Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên hiểu rõ tại sao nhiều người lại tình nguyện tới nơi này.
Hai người trên thảo nguyên chơi đùa cả ngày trời, trời sắp tối mới quay về, ăn tối xong rồi tắm rửa, cô xoa mái tóc ướt sũng mới đi ra liền nghe tiếng Giang Thánh Trác nói chuyện.
Kiều Nhạc Hi hơi lưỡng lự, đứng tại chỗ.
Giang Thánh Trác đứng ở cửa đưa lưng về phía cô, giọng nói càng lúc càng lớn, dường như rất nổi giận hét lên trong điện thoại, "Ông ta vậy mà sử dụng thủ đoạn thấp hèn để hãm hại cô ấy, giờ mới sợ tớ trở mặt? Nếu chuyện đã thế này, ngược lại tớ muốn nhìn xem Bạch gia có năng lực đánh ngã Giang Thánh Trác này hay không! Nói tớ loại người này đi......."
Giang Thánh TRác dần dần đi xa, Kiều Nhạc Hi đi tới ghế sô pha ngồi xuống, qua một lúc lâu Giang Thánh Trác mới đẩy cửa đi vào, sắc mặt u ám, môi mím chặt hơi nhếch lên, mặc dù vẫn là vẻ tao nhã lười biếng nhưng bộ dáng đó khó nén được chút sắc bén trong mắt.
Kiều Nhạc Hi cười hỏi, "Sao thế? Người nào chọc giận anh rồi?"
Giang Thánh Trác hơi thu lại vẻ nghiêm nghị, miễn cưỡng nở nụ cười, "Không có chuyện gì, chỉ trả lời một cuộc điện thoại, một đám người nhận tiền mà không chịu làm việc ấy mà, không mắng họ vài câu là bọn họ không thoải mái, không cần để ý tới bọn họ......."
Kiều Nhạc Hi gật gật đầu không hỏi lại.
Giang Thánh Trác lấy khăn trong tay cô giúp cô lau tóc, rất nhanh sau đó đã điều chỉnh lại tâm trạng, " Trước cứ nghỉ ngơi, chốc nữa anh mang em tới một nơi rất thú vị!"
"Trời sắp tối còn đi đâu?"
Giang Thánh Trác ra vẻ thần bí, "Đi thì biết".
Hết Chương 47.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.