Chương 47
Skyrian123456
18/11/2020
Tôi nằm mơ thấy một giấc mơ hoang đường, trong mơ tôi và Doãn An Thất triền miên không dứt, thế nhưng đến gần cuối tôi rốt cuộc nhìn thấy gương mặt bên dưới cơ thể mình không phải là Doãn An thất, thậm chí chẳng có gì giống anh —— Đó là một gương mặt tôi không nhớ tên nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Tôi mở choàng mắt ra, nghe thấy tiếng tít tít tít bên tai, trông thấy những bóng trắng xa lạ lúc ẩn lúc hiện, phải mất một lúc sau tôi mới nhận ra họ là các y tá và bác sĩ.
Tôi ngây ra nhìn bọn họ, vì bị ngăn bởi mặt nạ dưỡng khí nên không nói chuyện được, có thể họ tưởng tôi đang lo cho Doãn An Thất nên vô cùng chủ động cho tôi hay người trên xe cùng tôi chỉ bị thương nhẹ, nhưng hiện tại vẫn chưa thể vào được.
Trái tim tôi có lẽ làm bằng sắt đá, bởi vì khi hay tin anh chỉ bị thương nhẹ thì chẳng có chút cảm xúc vui mừng nào, thậm chí còn giận hành động không tự chủ lúc đó của bản thân, cơ hội tốt vậy mà lại bỏ qua.
Cơ thể tôi bị gãy xương rất nhiều chỗ, sau lưng và bắp đùi bị mảnh vỡ đâm trúng và bỏng, chắc chắn sau này sẽ để lại sẹo, có khi còn để lại di chứng nặng nề về sau.
Thế nhưng tôi vẫn còn sống, có lẽ tôi là kẻ muốn chết nhất trên đời này, ấy vậy mà tôi vẫn sống.
Tuy vậy phòng hồi sức được chăm coi rất cẩn thận, và tôi cũng chẳng còn chút sức lực hay dũng khí nào để chết thêm lần nữa.
Huống chi tôi còn ôm hận với Doãn An Thất, tôi muốn kéo anh chết chung mới không uổng phí công sức bày mưu tính kế của anh.
Doãn An Thất dường như rất bận rộn, hoặc cũng có thể là chẳng thèm quan tâm nữa, anh chẳng xuất hiện trước giường bệnh tôi lấy một lần.
Sau khi tôi được chuyển từ phòng hồi sức sang phòng bệnh bình thường thì mới lục tục có người đến thăm, đa số là bạn bè, gia đình không thấy ai, chắc là họ không hay tin hoặc có lẽ là không muốn đến.
Vì cơ thể tôi bị gãy nhiều nơi nên bác sĩ đề nghị tạm thời ngồi xe lăn, thỉnh thoảng tôi cũng tự lăn xe ra ngoài hành lang hóng gió.
Lúc gặp Tiểu Điềm Điềm tôi còn đang lăn xe về phía trước, trông cậu như vừa mới hay tin và đang xông ra từ trong thang máy.
Cậu mồ hôi nhễ nhại nhìn tôi, tôi ngồi trên xe lăn ngẩng đầu nhìn cậu: "Đã lâu không gặp, Tiểu Điềm Điềm."
Trong chớp mắt tôi thấy cậu như bị giật mình, cả người run rẩy, cậu giơ tay ra nhưng không sờ tôi mà lại sờ chiếc xe lăn.
"Chuyện... chuyện gì xảy ra thế này? Sao cậu ngồi xe lăn vậy?"
Tôi nhìn gương mặt hoảng hốt lo sợ của cậu mà chẳng biết làm sao, nếu giải thích thì sẽ bị hiểu nhầm mất.
"Đừng lo, may mà không chết, nhặt về được cái mạng."
Trong phút chốc trông cậu như hoàn toàn sụp đổ, cậu ngồi xổm xuống ôm lấy chân tôi khóc thút thít.
Cậu thế làm tôi thấy hơi ăn năn, giơ tay ra vỗ về ót cậu định nói sự thật.
Cậu ngẩng đầu lên cắt ngang lời tôi đang định nói: "Doãn An Thất thì sao? Anh ấy đâu?"
"Chả biết nữa, " Tôi mím môi rồi kể cho cậu nghe những chuyện trọng tâm gần đây, "Tiệc sinh nhật hôm ấy xảy ra chút chuyện, thì ra đứa con của Doãn An Thất là con ruột, nếu hôm nay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ chúng tớ đã đi ly..."
"Đứa trẻ đó làm sao mà là con của Doãn An Thất được?" Tiểu Điềm Điềm nhanh chóng chen lời, trên mặt cậu hiện lên nét phủ nhận vô cùng chắc chắn, phản ứng của cậu khác hoàn toàn so với tưởng tượng của tôi.
Vẻ mặt Tiểu Điềm Điềm như thể không tin, mà chiếm phần nhiều là nỗi tức giận và trách móc, nét mặt ấy như đang nói với tôi những gì cậu nói là sự thật, cậu có chứng cứ xác thực để chứng minh cho những gì cậu nói.
Tại sao cậu có thể chắc chắn đến thế? Trừ khi cậu biết chuyện mà tôi không biết.
Một chút nghi ngờ xẹt qua trước mắt tôi: Cớ gì mà Tiểu Điềm Điềm lại ra sức tác hợp cho tôi và Doãn An Thất? Cậu là anh em tốt nhất của tôi, là người chứng kiến tất cả những chuyện lúc đó, là người đã xộc vào phòng bệnh Doãn An Thất muốn đánh chết anh kia cơ mà.
Điều gì đã khiến cậu thôi trách móc Doãn An Thất và chuyển sang giúp đỡ anh.
Tôi nhìn Tiểu Điềm Điềm, cậu né tránh ánh mắt tôi, dường như phát hiện ra phản ứng ban nãy của mình không phải.
"Anh ấy không phải là bố của đứa bé thì là ai, bọn tôi đâu phải nhà từ thiện mà nuôi con của người ta như con ruột mình chứ."
Tiểu Điềm Điềm xoay sang nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, thế nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Tôi không hỏi cậu nữa, với tay xoay tay cầm định đổi hướng rời đi.
Tiểu Điềm Điềm không cản, cậu bước tới giúp tôi đẩy xe.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu có chuyện giấu tớ."
Cậu im lặng, khớp hàm kéo căng, cố chấp khư khư không nói ra sự thật.
"Không nói thì thôi vậy, cậu cứ giữ bí mật đi dù sao thì tớ cũng chẳng sống thêm được bao lâu nữa."
"Cậu nói bậy bạ gì thế, " Tiểu Điềm Điềm quát to thoạt nhìn như vô cùng tức giận, "Chỉ là chuyện tình cảm gặp khó khăn thôi mà đã đòi sống đòi chết, khó coi chết mẹ."
Tôi cúi đầu bật cười: "Tớ chỉ thấy vô vị, cậu xem Doãn An Thất nào có yêu tớ, gia đình cũng chẳng thèm quan tâm, có được vài người bạn thì họ cũng có cuộc sống riêng, chỉ có một mình tớ, chẳng ai yêu thương, cũng chẳng ai mong chờ."
Bầu không khí im lặng lan tràn khắp không gian, có lẽ cậu đang tìm cách khuyên nhủ tôi, hoặc có lẽ đang đấu tranh liệu có nên nói cho tôi hay sự thật mà cậu biết.
Tôi rất tốt tính ngồi chờ cậu.
Cho đến khi nghe thấy giọng nói run rẩy của cậu ——
Tiểu Bạch, đứa bé đó là con cậu, cậu mới là bố của nó.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe giọng nói ngoan cố của Doãn An Thất chen vào.
"Cậu ta bịa đặt lừa em đấy, em đừng tin."
Doãn An Thất gầy đi trông thấy, trên đầu còn quấn băng vải, anh bước nhanh qua, trên gương mặt vẫn là vẻ điềm tĩnh như trước.
Khi bước đến gần anh còn lặp lại thêm một lần.
"Nó là con anh, em đừng tin những lời bịa đặt của cậu ta."
Doãn An Thất như thể đang nói một sự thật hết sức hiển nhiên, từ giọng nói cho đến cử chỉ của anh đều như muốn nói với tôi rằng anh đang nói thật.
Thế nhưng tôi vẫn tin lời Tiểu Điềm Điềm.
Tôi hít sâu một hơi sau đó tự nói với mình, tôi là cha ruột của đứa trẻ mà mình vẫn tưởng là do Doãn An Thất ngoại tình kia, đứa trẻ làm tôi đau khổ suốt chín năm trời cho tới tận hôm nay.
Mẹ kiếp, chẳng khác gì một vở hài kịch.
Những vết thương trên người như đang nứt toạc, đau đến mức khớp hàm run rẩy, không cách nào suy nghĩ.
Tôi siết chặt tay, cố gồng hết sức lực toàn thân để chấp nhận sự thật này.
Bố của đứa trẻ đó là tôi ư?
Vậy Doãn An Thất có ngoại tình hay không?
Tại sao lại có đứa trẻ ấy được?
Tôi có ngoại tình hay chưa?
Ở đâu, khi nào?
Tại sao tôi chẳng nhớ gì cả?
Những bức ảnh không hề chỉnh sửa ấy tóm lại là thế nào?
Tại sao Doãn An Thất lại gặp cô nàng kia ở sân bay?
Tại sao Doãn An Thất luôn tự nhận mình là người ngoại tình, tại sao anh vẫn luôn che giấu tôi sự thật?
Tại sao anh không giải thích, tại sao anh cứ mặc cho tôi hiểu lầm như thế?
Tại sao đột nhiên lại muốn ly dị với tôi?
Sự thật chín năm trước đến sau cùng là như thế nào? Tất cả những người ở đây rốt cuộc đang sắm vai gì?
Tô Dật... Tô Dật thì sao? Cậu cũng biết chuyện ư?
Doãn An Thất...
Doãn An Thất...
Doãn An Thất...
Doãn An Thất, cuối cùng thì anh giấu tôi chuyện gì?
Tôi muốn tự mình hỏi anh thế nhưng trước mắt bỗng nhiên tối sầm, sau đó lâm vào hôn mê...
Tôi mở choàng mắt ra, nghe thấy tiếng tít tít tít bên tai, trông thấy những bóng trắng xa lạ lúc ẩn lúc hiện, phải mất một lúc sau tôi mới nhận ra họ là các y tá và bác sĩ.
Tôi ngây ra nhìn bọn họ, vì bị ngăn bởi mặt nạ dưỡng khí nên không nói chuyện được, có thể họ tưởng tôi đang lo cho Doãn An Thất nên vô cùng chủ động cho tôi hay người trên xe cùng tôi chỉ bị thương nhẹ, nhưng hiện tại vẫn chưa thể vào được.
Trái tim tôi có lẽ làm bằng sắt đá, bởi vì khi hay tin anh chỉ bị thương nhẹ thì chẳng có chút cảm xúc vui mừng nào, thậm chí còn giận hành động không tự chủ lúc đó của bản thân, cơ hội tốt vậy mà lại bỏ qua.
Cơ thể tôi bị gãy xương rất nhiều chỗ, sau lưng và bắp đùi bị mảnh vỡ đâm trúng và bỏng, chắc chắn sau này sẽ để lại sẹo, có khi còn để lại di chứng nặng nề về sau.
Thế nhưng tôi vẫn còn sống, có lẽ tôi là kẻ muốn chết nhất trên đời này, ấy vậy mà tôi vẫn sống.
Tuy vậy phòng hồi sức được chăm coi rất cẩn thận, và tôi cũng chẳng còn chút sức lực hay dũng khí nào để chết thêm lần nữa.
Huống chi tôi còn ôm hận với Doãn An Thất, tôi muốn kéo anh chết chung mới không uổng phí công sức bày mưu tính kế của anh.
Doãn An Thất dường như rất bận rộn, hoặc cũng có thể là chẳng thèm quan tâm nữa, anh chẳng xuất hiện trước giường bệnh tôi lấy một lần.
Sau khi tôi được chuyển từ phòng hồi sức sang phòng bệnh bình thường thì mới lục tục có người đến thăm, đa số là bạn bè, gia đình không thấy ai, chắc là họ không hay tin hoặc có lẽ là không muốn đến.
Vì cơ thể tôi bị gãy nhiều nơi nên bác sĩ đề nghị tạm thời ngồi xe lăn, thỉnh thoảng tôi cũng tự lăn xe ra ngoài hành lang hóng gió.
Lúc gặp Tiểu Điềm Điềm tôi còn đang lăn xe về phía trước, trông cậu như vừa mới hay tin và đang xông ra từ trong thang máy.
Cậu mồ hôi nhễ nhại nhìn tôi, tôi ngồi trên xe lăn ngẩng đầu nhìn cậu: "Đã lâu không gặp, Tiểu Điềm Điềm."
Trong chớp mắt tôi thấy cậu như bị giật mình, cả người run rẩy, cậu giơ tay ra nhưng không sờ tôi mà lại sờ chiếc xe lăn.
"Chuyện... chuyện gì xảy ra thế này? Sao cậu ngồi xe lăn vậy?"
Tôi nhìn gương mặt hoảng hốt lo sợ của cậu mà chẳng biết làm sao, nếu giải thích thì sẽ bị hiểu nhầm mất.
"Đừng lo, may mà không chết, nhặt về được cái mạng."
Trong phút chốc trông cậu như hoàn toàn sụp đổ, cậu ngồi xổm xuống ôm lấy chân tôi khóc thút thít.
Cậu thế làm tôi thấy hơi ăn năn, giơ tay ra vỗ về ót cậu định nói sự thật.
Cậu ngẩng đầu lên cắt ngang lời tôi đang định nói: "Doãn An Thất thì sao? Anh ấy đâu?"
"Chả biết nữa, " Tôi mím môi rồi kể cho cậu nghe những chuyện trọng tâm gần đây, "Tiệc sinh nhật hôm ấy xảy ra chút chuyện, thì ra đứa con của Doãn An Thất là con ruột, nếu hôm nay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ chúng tớ đã đi ly..."
"Đứa trẻ đó làm sao mà là con của Doãn An Thất được?" Tiểu Điềm Điềm nhanh chóng chen lời, trên mặt cậu hiện lên nét phủ nhận vô cùng chắc chắn, phản ứng của cậu khác hoàn toàn so với tưởng tượng của tôi.
Vẻ mặt Tiểu Điềm Điềm như thể không tin, mà chiếm phần nhiều là nỗi tức giận và trách móc, nét mặt ấy như đang nói với tôi những gì cậu nói là sự thật, cậu có chứng cứ xác thực để chứng minh cho những gì cậu nói.
Tại sao cậu có thể chắc chắn đến thế? Trừ khi cậu biết chuyện mà tôi không biết.
Một chút nghi ngờ xẹt qua trước mắt tôi: Cớ gì mà Tiểu Điềm Điềm lại ra sức tác hợp cho tôi và Doãn An Thất? Cậu là anh em tốt nhất của tôi, là người chứng kiến tất cả những chuyện lúc đó, là người đã xộc vào phòng bệnh Doãn An Thất muốn đánh chết anh kia cơ mà.
Điều gì đã khiến cậu thôi trách móc Doãn An Thất và chuyển sang giúp đỡ anh.
Tôi nhìn Tiểu Điềm Điềm, cậu né tránh ánh mắt tôi, dường như phát hiện ra phản ứng ban nãy của mình không phải.
"Anh ấy không phải là bố của đứa bé thì là ai, bọn tôi đâu phải nhà từ thiện mà nuôi con của người ta như con ruột mình chứ."
Tiểu Điềm Điềm xoay sang nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, thế nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Tôi không hỏi cậu nữa, với tay xoay tay cầm định đổi hướng rời đi.
Tiểu Điềm Điềm không cản, cậu bước tới giúp tôi đẩy xe.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu có chuyện giấu tớ."
Cậu im lặng, khớp hàm kéo căng, cố chấp khư khư không nói ra sự thật.
"Không nói thì thôi vậy, cậu cứ giữ bí mật đi dù sao thì tớ cũng chẳng sống thêm được bao lâu nữa."
"Cậu nói bậy bạ gì thế, " Tiểu Điềm Điềm quát to thoạt nhìn như vô cùng tức giận, "Chỉ là chuyện tình cảm gặp khó khăn thôi mà đã đòi sống đòi chết, khó coi chết mẹ."
Tôi cúi đầu bật cười: "Tớ chỉ thấy vô vị, cậu xem Doãn An Thất nào có yêu tớ, gia đình cũng chẳng thèm quan tâm, có được vài người bạn thì họ cũng có cuộc sống riêng, chỉ có một mình tớ, chẳng ai yêu thương, cũng chẳng ai mong chờ."
Bầu không khí im lặng lan tràn khắp không gian, có lẽ cậu đang tìm cách khuyên nhủ tôi, hoặc có lẽ đang đấu tranh liệu có nên nói cho tôi hay sự thật mà cậu biết.
Tôi rất tốt tính ngồi chờ cậu.
Cho đến khi nghe thấy giọng nói run rẩy của cậu ——
Tiểu Bạch, đứa bé đó là con cậu, cậu mới là bố của nó.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe giọng nói ngoan cố của Doãn An Thất chen vào.
"Cậu ta bịa đặt lừa em đấy, em đừng tin."
Doãn An Thất gầy đi trông thấy, trên đầu còn quấn băng vải, anh bước nhanh qua, trên gương mặt vẫn là vẻ điềm tĩnh như trước.
Khi bước đến gần anh còn lặp lại thêm một lần.
"Nó là con anh, em đừng tin những lời bịa đặt của cậu ta."
Doãn An Thất như thể đang nói một sự thật hết sức hiển nhiên, từ giọng nói cho đến cử chỉ của anh đều như muốn nói với tôi rằng anh đang nói thật.
Thế nhưng tôi vẫn tin lời Tiểu Điềm Điềm.
Tôi hít sâu một hơi sau đó tự nói với mình, tôi là cha ruột của đứa trẻ mà mình vẫn tưởng là do Doãn An Thất ngoại tình kia, đứa trẻ làm tôi đau khổ suốt chín năm trời cho tới tận hôm nay.
Mẹ kiếp, chẳng khác gì một vở hài kịch.
Những vết thương trên người như đang nứt toạc, đau đến mức khớp hàm run rẩy, không cách nào suy nghĩ.
Tôi siết chặt tay, cố gồng hết sức lực toàn thân để chấp nhận sự thật này.
Bố của đứa trẻ đó là tôi ư?
Vậy Doãn An Thất có ngoại tình hay không?
Tại sao lại có đứa trẻ ấy được?
Tôi có ngoại tình hay chưa?
Ở đâu, khi nào?
Tại sao tôi chẳng nhớ gì cả?
Những bức ảnh không hề chỉnh sửa ấy tóm lại là thế nào?
Tại sao Doãn An Thất lại gặp cô nàng kia ở sân bay?
Tại sao Doãn An Thất luôn tự nhận mình là người ngoại tình, tại sao anh vẫn luôn che giấu tôi sự thật?
Tại sao anh không giải thích, tại sao anh cứ mặc cho tôi hiểu lầm như thế?
Tại sao đột nhiên lại muốn ly dị với tôi?
Sự thật chín năm trước đến sau cùng là như thế nào? Tất cả những người ở đây rốt cuộc đang sắm vai gì?
Tô Dật... Tô Dật thì sao? Cậu cũng biết chuyện ư?
Doãn An Thất...
Doãn An Thất...
Doãn An Thất...
Doãn An Thất, cuối cùng thì anh giấu tôi chuyện gì?
Tôi muốn tự mình hỏi anh thế nhưng trước mắt bỗng nhiên tối sầm, sau đó lâm vào hôn mê...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.