Chương 21
Dao Ninh
16/07/2020
..Nhận thấy vẻ mặt quan ngại,lo lắng của Vân, bà Hoan lia láu động viên:
- Mẹ biết làm cái nghề này nó có rất nhiều nguy hiểm. Nhưng con biết không,mẹ tin sau này nhờ phước đức của mẹ, mà đến đời con cái sẽ được an nhàn.
Vân tươi cười, nắm lấy tay bà như biết ơn,cô phải thật bình tĩnh,bình tĩnh đến cùng sau khi cô biết hết sự thật:
- Vâng, dần con sẽ quen thôi. Con hiểu mà mẹ, con không có tránh hay buồn chuyện gì đâu, mẹ đừng lo mẹ nhé.
Bà Hoan yên tâm gật đầu, nói chuyện một chập, bà theo chân vào trong cùng cái Thơ. Vân rất muốn đi theo để xem hai mẹ con mụ đang làm gì. Nhưng khổ nỗi ông Hoan đang ngồi ngoài này lâu lâu lại nhìn cô chằm chặp nên đành thôi. Liếc bố chồng cô phát hiện ra, đúng như lời Quyên, tay ông có xăm hai cánh thiên thần, bên cạnh còn xăm cả mấy dòng chữ như trên mấy tờ bùa vậy.
Liệu, nhà này còn bí mật, hay tội ác gì nữa không?Mà sao cô nghe họ nói như thể chỉ là một góc nhỏ họ mới vừa lỡ hé lộ?
Tối hôm ấy, Hải đi làm về muộn, anh mới tìm được công việc ngay xã bên nhưng đi sớm về muộn. Ăn cơm xong, Hải tắm rửa rồi đi ngủ luôn. Vân theo chân chồng lên tận phòng. Cô hỏi nhỏ:
- Anh này! Bố mẹ mình có phải người tốt không.
Vân hỏi một câu không rõ đầu đuôi làm hải nhìn cô tròn mắt. Biết mình nói khó hiểu, cô sửa lại:
- Ý em hỏi là... ngoài bố mẹ xem bói ra thì còn làm chuyện gì khác không?
Hạ càng nhìn Vân khó hiểu, nếu nhìn bản mặt này chắc hẳn Hải không biết những việc đằng sau bố mẹ hắn làm rồi. Mà biết đâu, lại nghĩ Vân khô g thiện cảm, nói xấu bố mẹ hắn,thì chắc chắn Hải sẽ bênh vực chằm chặp rồi.
- Em nói thế là ý gì?Chẳng lẽ bố mẹ còn làm gì gian ác hay sao? Này!anh đi làm.cả ngày mệt lắm đấy nhé. Em cứ lèm bèm là anh cáu đấy.
Hải càu nhàu trùm chăn kín đầu bực dọc. Vân sợ hắn sẽ kể việc cô thắc mắc đến tai bố mẹ hắn thì cô khó lòng mà sống nổi. Thế nên, cô nhẹ nhàng phân bua,;
- Có gì đâu!tại hôm nay có con bé mang thai nhi vào nhà mình nhờ mẹ cầu siêu cho ấy mà. Em sợ em hỏi thế thôi. anh không biết thì ngủ đi.
Nghe xong, Hải thò đầu ra bảo vợ:
- Thế thì bố mẹ làm điều thiện ấy em đừng lo. Nhà mình làm công quả, xem cho thiện hạ nhiều thứ lắm, nhưng chắc chắn ông bà không làm điều gì thất đức đâu.
Vân mỉm cười cho chồng yên tâm. Đúng thật, lão chồng Vân chẳng biết chuyện mù gì. Vân phải từ từ tìm hiểu, không nói cho Hải biết nữa. Một là cô sợ Hải sẽ báo với bà Hoan. Hai anh sẽ cản trở việc cô đang làm, Dù gì cũng là bố mẹ hắn, tuy có làm ác nhưng thế nào Hảo cũng bênh. Vân mong, anh sẽ tin cô, và sau này hiểu ra mọi chuyện. Vân cứ từ từ xem xét, từ từ khám phá, biết đâu họ lại là người tốt thật? Suy cho cùng, bây giờ mọi chuyện chưa rõ ràng, thì không nên nói trước điều gì thì hơn.
- Vân ơi! Mở cửa cho mẹ!.
Giọng bà Hoan gọi vào buổi đêm quả thực đáng sợ. Giọng bà cứ khàn khàn, cao cao, run lên như kiểu gọi chiêu hồn vậy. Bà gọi gì Vân vào giờ này?có khi nào những điều cô vừa hỏi chồng bà đã nghe thấy. Bắt đầu, tim cô lại nhảy tưng tưng lên sợ hãi...
- Có chuyện gì không mẹ?
- ra ngoài này mẹ bảo.
Vân rất sợ, cả ngày hôm nay vân cứ nhìn bà Hoan là tứa hết mồ hôi hột. Bình thường nhìn bà rất hiền lành, nhưng sau khi thấy cái thai, nghe được nhiều chuyện khác, bỗng dưng Vân cứ mơ hồ sợ hãi. Cô muốn dự.ng đầu chồng dậy luôn để ra xem bà Hoan muốn gì, nhưng hắn đã ngủ từ lúc nào.
Vân đứng dậy, thở phù một cái, cô phải thật bình tĩnh,giả vờ nai tơ ngây thơ thì mới không bị nghi ngờ. Nếu thật sự còn nhiều điều bí ẩn đằng sau chưa rõ mà cô cứ lập bập run rẩy thế này, rất có thể, cô sẽ chết lúc nào không hay.
Vân túm chặt lấy núm vặn cửa rồi từ từ hé ra. Bà Hoan đang đứng trước cửa phòng, trời thì tối, bà thì mặt nguyên bộ quần áo đen, mái tóc dài bạc trắng dài quá đầu gối tựa như những con ma nữ trong phim ảnh kinh dị Đài Loan. Thật! May sao Vân không bị bệnh tim, chứ không thì...
- Bu gọi con ạ? Con định ra mà anh Hải cứ bảo kệ....
Bà Hoan cười, bà nhe hàm răng trăng bóc sáng như phát quang. Cứ cảm tưởng Vân đứng đây tí nữa thì cô vãi đái ra mất.
- Hôm nay dẻo mỏ với bu thế? Công nhận,mẹ thích gọi là bu,là u hơn gọi là mẹ ấy. Nghe nó bình dị, nó thương thương kiểu gì ấy.
- Vậy... để con gọi là bu ạ.
Bà Hoan được ý,lại ngoác mồm cười the thé. Giọng này mà đi đóng phim ma thì đúng thật, không cần diễn viên lồng tiếng. Cái giọng này độc quyền chỉ có bà Hoan mới có.
Đưa cho cô một tờ bùa màu vàng, bà dặn:
- Con dán cái bùa mày lên trên cửa sổ ấy nhé. Đảm bảo ngủ ngon ngay.
Vân nhận lấy tờ bùa bé bé, rồi cảm ơn bà rối rít:
- Con cảm ơn mẹ. Công nhận mẹ tài quá.
Mỗi lầm được con dâu khen, bà lại cười như được mùa. Cô phát hiện ra bà Hoan cứ được khen thì bà càng quý, cô phải thường xuyên khen bà mới không bị hại, và bà đỡ đề phòng cô.
Nói xong, cô đóng cửa. Nhìn tờ bùa chi chít chữ tượng hình cô không hiểu lắm. Nhưng theo trí tưởng tượng của cô, thì hình là một người đang nằm, rồi có rất nhiều tia chiếu từ trên xuống...
Không biết bùa này có hiệu nhiệm không?thôi thì cứ thử xem thế nào. Mà tại sao không phải dán ở cửa phòng chính, mà lại là cửa sổ?
Vân không hiểu lắm nhưng vẫn làm theo. Cô dán ngay ngắn lá bùa lên trên cửa sổ hướng ra vườn sâm. Mấy hôm trước trời oi bức cô mở cửa,thì bị ông Hoan bắt đóng vào. Ông nói vườn rậm rạp rất nhiều rắn rết nên cô cũng không cãi mà đóng từ bữa đó đến giờ.
Đêm ấy, đúng là Vân ngủ ngon thật. Nhưng chả hiểu sao người cô rất mệt, cứ như kiểu chìm người đi muốn ngất....
- Mẹ biết làm cái nghề này nó có rất nhiều nguy hiểm. Nhưng con biết không,mẹ tin sau này nhờ phước đức của mẹ, mà đến đời con cái sẽ được an nhàn.
Vân tươi cười, nắm lấy tay bà như biết ơn,cô phải thật bình tĩnh,bình tĩnh đến cùng sau khi cô biết hết sự thật:
- Vâng, dần con sẽ quen thôi. Con hiểu mà mẹ, con không có tránh hay buồn chuyện gì đâu, mẹ đừng lo mẹ nhé.
Bà Hoan yên tâm gật đầu, nói chuyện một chập, bà theo chân vào trong cùng cái Thơ. Vân rất muốn đi theo để xem hai mẹ con mụ đang làm gì. Nhưng khổ nỗi ông Hoan đang ngồi ngoài này lâu lâu lại nhìn cô chằm chặp nên đành thôi. Liếc bố chồng cô phát hiện ra, đúng như lời Quyên, tay ông có xăm hai cánh thiên thần, bên cạnh còn xăm cả mấy dòng chữ như trên mấy tờ bùa vậy.
Liệu, nhà này còn bí mật, hay tội ác gì nữa không?Mà sao cô nghe họ nói như thể chỉ là một góc nhỏ họ mới vừa lỡ hé lộ?
Tối hôm ấy, Hải đi làm về muộn, anh mới tìm được công việc ngay xã bên nhưng đi sớm về muộn. Ăn cơm xong, Hải tắm rửa rồi đi ngủ luôn. Vân theo chân chồng lên tận phòng. Cô hỏi nhỏ:
- Anh này! Bố mẹ mình có phải người tốt không.
Vân hỏi một câu không rõ đầu đuôi làm hải nhìn cô tròn mắt. Biết mình nói khó hiểu, cô sửa lại:
- Ý em hỏi là... ngoài bố mẹ xem bói ra thì còn làm chuyện gì khác không?
Hạ càng nhìn Vân khó hiểu, nếu nhìn bản mặt này chắc hẳn Hải không biết những việc đằng sau bố mẹ hắn làm rồi. Mà biết đâu, lại nghĩ Vân khô g thiện cảm, nói xấu bố mẹ hắn,thì chắc chắn Hải sẽ bênh vực chằm chặp rồi.
- Em nói thế là ý gì?Chẳng lẽ bố mẹ còn làm gì gian ác hay sao? Này!anh đi làm.cả ngày mệt lắm đấy nhé. Em cứ lèm bèm là anh cáu đấy.
Hải càu nhàu trùm chăn kín đầu bực dọc. Vân sợ hắn sẽ kể việc cô thắc mắc đến tai bố mẹ hắn thì cô khó lòng mà sống nổi. Thế nên, cô nhẹ nhàng phân bua,;
- Có gì đâu!tại hôm nay có con bé mang thai nhi vào nhà mình nhờ mẹ cầu siêu cho ấy mà. Em sợ em hỏi thế thôi. anh không biết thì ngủ đi.
Nghe xong, Hải thò đầu ra bảo vợ:
- Thế thì bố mẹ làm điều thiện ấy em đừng lo. Nhà mình làm công quả, xem cho thiện hạ nhiều thứ lắm, nhưng chắc chắn ông bà không làm điều gì thất đức đâu.
Vân mỉm cười cho chồng yên tâm. Đúng thật, lão chồng Vân chẳng biết chuyện mù gì. Vân phải từ từ tìm hiểu, không nói cho Hải biết nữa. Một là cô sợ Hải sẽ báo với bà Hoan. Hai anh sẽ cản trở việc cô đang làm, Dù gì cũng là bố mẹ hắn, tuy có làm ác nhưng thế nào Hảo cũng bênh. Vân mong, anh sẽ tin cô, và sau này hiểu ra mọi chuyện. Vân cứ từ từ xem xét, từ từ khám phá, biết đâu họ lại là người tốt thật? Suy cho cùng, bây giờ mọi chuyện chưa rõ ràng, thì không nên nói trước điều gì thì hơn.
- Vân ơi! Mở cửa cho mẹ!.
Giọng bà Hoan gọi vào buổi đêm quả thực đáng sợ. Giọng bà cứ khàn khàn, cao cao, run lên như kiểu gọi chiêu hồn vậy. Bà gọi gì Vân vào giờ này?có khi nào những điều cô vừa hỏi chồng bà đã nghe thấy. Bắt đầu, tim cô lại nhảy tưng tưng lên sợ hãi...
- Có chuyện gì không mẹ?
- ra ngoài này mẹ bảo.
Vân rất sợ, cả ngày hôm nay vân cứ nhìn bà Hoan là tứa hết mồ hôi hột. Bình thường nhìn bà rất hiền lành, nhưng sau khi thấy cái thai, nghe được nhiều chuyện khác, bỗng dưng Vân cứ mơ hồ sợ hãi. Cô muốn dự.ng đầu chồng dậy luôn để ra xem bà Hoan muốn gì, nhưng hắn đã ngủ từ lúc nào.
Vân đứng dậy, thở phù một cái, cô phải thật bình tĩnh,giả vờ nai tơ ngây thơ thì mới không bị nghi ngờ. Nếu thật sự còn nhiều điều bí ẩn đằng sau chưa rõ mà cô cứ lập bập run rẩy thế này, rất có thể, cô sẽ chết lúc nào không hay.
Vân túm chặt lấy núm vặn cửa rồi từ từ hé ra. Bà Hoan đang đứng trước cửa phòng, trời thì tối, bà thì mặt nguyên bộ quần áo đen, mái tóc dài bạc trắng dài quá đầu gối tựa như những con ma nữ trong phim ảnh kinh dị Đài Loan. Thật! May sao Vân không bị bệnh tim, chứ không thì...
- Bu gọi con ạ? Con định ra mà anh Hải cứ bảo kệ....
Bà Hoan cười, bà nhe hàm răng trăng bóc sáng như phát quang. Cứ cảm tưởng Vân đứng đây tí nữa thì cô vãi đái ra mất.
- Hôm nay dẻo mỏ với bu thế? Công nhận,mẹ thích gọi là bu,là u hơn gọi là mẹ ấy. Nghe nó bình dị, nó thương thương kiểu gì ấy.
- Vậy... để con gọi là bu ạ.
Bà Hoan được ý,lại ngoác mồm cười the thé. Giọng này mà đi đóng phim ma thì đúng thật, không cần diễn viên lồng tiếng. Cái giọng này độc quyền chỉ có bà Hoan mới có.
Đưa cho cô một tờ bùa màu vàng, bà dặn:
- Con dán cái bùa mày lên trên cửa sổ ấy nhé. Đảm bảo ngủ ngon ngay.
Vân nhận lấy tờ bùa bé bé, rồi cảm ơn bà rối rít:
- Con cảm ơn mẹ. Công nhận mẹ tài quá.
Mỗi lầm được con dâu khen, bà lại cười như được mùa. Cô phát hiện ra bà Hoan cứ được khen thì bà càng quý, cô phải thường xuyên khen bà mới không bị hại, và bà đỡ đề phòng cô.
Nói xong, cô đóng cửa. Nhìn tờ bùa chi chít chữ tượng hình cô không hiểu lắm. Nhưng theo trí tưởng tượng của cô, thì hình là một người đang nằm, rồi có rất nhiều tia chiếu từ trên xuống...
Không biết bùa này có hiệu nhiệm không?thôi thì cứ thử xem thế nào. Mà tại sao không phải dán ở cửa phòng chính, mà lại là cửa sổ?
Vân không hiểu lắm nhưng vẫn làm theo. Cô dán ngay ngắn lá bùa lên trên cửa sổ hướng ra vườn sâm. Mấy hôm trước trời oi bức cô mở cửa,thì bị ông Hoan bắt đóng vào. Ông nói vườn rậm rạp rất nhiều rắn rết nên cô cũng không cãi mà đóng từ bữa đó đến giờ.
Đêm ấy, đúng là Vân ngủ ngon thật. Nhưng chả hiểu sao người cô rất mệt, cứ như kiểu chìm người đi muốn ngất....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.