Chương 42
Dao Ninh
16/07/2020
.... thấy mặt Vân tái nhợt cả đi, Quyên biết là cô sợ hãi lắm. Nếu là chị, chị cũng sẽ giống Vân và chẳng bao giờ đồng ý cái chuyện điên rồ ấy. Nếu Vân không giúp cũng không sao,và đây mới chỉ là nghiên cứu, suy nghĩ của Quyên mà thôi, chứ kì thực chị cũng không dám chắc:
- Chị chỉ nói thế thôi, chứ chị cũng không biết có làm được hay không. Em đừng lo lắng quá.
Vân gật gật đầu như cái máy, mắt vô hồn nhìn đờ đẫn. Cô không ngờ chuyện xung quanh về bùa ngải, về thai nhi lại đi xa quá thế này. Thực sự cô không biết nên làm thế nào mới phải.
Vân về nhà, đầu óc cô rỗng tuếch, thấy bà Hoan chạy đi chạy lại vào nhà vệ sinh mà cô vẫn thấy đôi chút hả hê. Trần đời, Vân ghét nhất là kẻ ác, mẹ chồng Vân ác, cô không thể dung túng cho mụ ta được.
Mấy ngày tiếp theo, Vân không thấy Quyên đến chơi nữa, chắc chị ấy về lại nhà trên ấy rồi cũng là. Có tiền nhiều đúng là sướng thật, bây nhảy khắp nơi mà chẳng cần lo nghĩ gì cả.
Sớm nay cái Thơ về lại nhà, nghe phong phanh vợ chồng con này hết tiền đâm ra lại cãi nhau. Cái Thơ không chịu được cuộc sống khổ cực thì lại sang nhà mẹ ở. Lúc đi ngang qua nhà, Vân nghe thấy hai mẹ con mụ tâm sự to bé.:
- Thôi!Mày đã về đây rồi, chẳng lẽ mẹ lại không cưu mang, mẹ làm tất cũng chỉ vì anh em chúng mày chứ vì ai, chứ chết mẹ cũng chẳng thể mang đi được....
Cái Thơ ngồi răm rắp nghe mẹ nó giãi bày. Con bé này lạ lắm, hễ cứ chửi nó thì nó nhảy dựng lên. Chứ mà ngon ngọt với nó thế nào nó cũng nghe. Bà Hoan nói như rót mật vào tai,thế nên cái Thơ cũng chẳng phản đối gì. Nó cũng tâm sự với bà:
- Thằng Vũ dạo này không có việc làm mẹ ơi,suốt ngày ăn uống rượu chè, đến chán.
- Ai bảo mày đâm đầu vào nó làm gì để rồi kêu. Đấy!không có tiền mới sáng mắt ra nhe con.
Bà Hoan ấn đầu con gái một cái, con Thơ lầm bầm nhưng không nói lại gì. Câu trước ngọt được tí, câu sau bà chửi nó thẳng luôn. Mà nghĩ cũng buồn cười, bà Hoan ở nhà ngày thường khác hẳn với bà Hoan lúc xem bói uy nghi lịch sự, một đều con, hai đều con chứ chẳng sỗ sàng lôi toàn bộ hạ với phụ khoa ra chửi. Thế mới biết bà Hoan giỏi, với cả bà có nhiều mặt chứ có phải một mặt đâu.
Nghĩ một hồi, bà bảo cái Thơ:
- Mày về bảo cả thằng Vũ sang đây tao bố trí việc cho mà làm. Thanh niên sức dài vai rộng toàn ăn với chơi thì tương lai ở đâu.
- Mẹ cho nó làm gì hả mẹ.
- Tao tính như này, sẽ dồn vốn mua một cái xe ô tô con cho nó chạy. Vì thằng Vũ nó biết chạy còn gì. Lâu lâu chở tao đi chùa, lễ bái,hoặc đi xem nơi xa thì tao đỡ phải thuê xe. Với lại quan trọng là việc lên thành phố gom hàng, tao nói thật chứ đi ô tô một mẻ được rõ nhiều,mà lại an toàn...
Mụ Hoan cứ ngồi tỉ tê kế hoạch cho cái Thơ nghe. Đúng là con mẹ này ác từ trong trứng chứ không phải với ác. Nghe một cái Vân đã biết mụ gom hàng gì rồi. Vân mà như Quyên, canh chừng lúc mụ mang xác thai nhi về gọi công an gô cổ chúng nó một phát giải lên tỉnh là xong, cần gì nhiều chiêu bài phiền toái. Bắt ngay con mụ này là cầm đầu về sau sẽ chẳng có ai là chủ chốt nữa,đường dây thu gom xác cũng sẽ vì thế mà tan rã.
Nhưng chuyện có phải như thế mà xong ngay được đâu. Hơn nữa, Quyên muốn kiểu trừng trị kẻ thù theo kiểu phải chơi một vố từ từ ngấm mới cay ấy. Chứ bắt nhốt luôn thì Chị ấy lại không thấy thích đáng là mấy.
Đến tối, khi cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm,thì có tiếng ô tô đỗ ngay trước cổng, tiếng chó sủa inh ỏi Vân quát mãi cũng chẳng thôi. Cuối cùng, Vân chạy ra ngoài cổng xem, hóa ra là chị Quyên, đi theo cùng là một thanh niên cao to,da hơi ngăm, nhìn nhác qua thì giống Hải như lột. Vân nhận ra ngay đấy là minh-anh trai đi Hải vừa mới đi Hàn Quốc về.
- đây chắc là em dâu học y vợ thằng hải đây phải khômg? Anh là Minh....
- Thôi thôi!em biết rồi, anh chị vào nhà đi,chắc bố mẹ mong lắm đấy.
Gặp anh trai chồng cô cũng lấy làm vui, Quyên thì khỏi nói, khoác tay người yêu mà cứ ngỡ dính chặt như sam.
Vân phụ lôi đồ đạc vào. Bà Hoan nghe tiếng léo nhéo cũng liền chạy ra. Thấy mặt con trai còn không kịp đi dép, bà chạy ra ôm trầm lấy con khóc nức nở. Hình như là bà ta khóc thật chứ chẳng phải diễn. Bà cứ nấc lên vỗ vào vai con trai sau bao năm xa cách. Vân nhìn cũng đôi chút xúc động. Giá như mà bà lúc nào cũng hiền lành, chân chất thế này có phải hay không.
- Chị chỉ nói thế thôi, chứ chị cũng không biết có làm được hay không. Em đừng lo lắng quá.
Vân gật gật đầu như cái máy, mắt vô hồn nhìn đờ đẫn. Cô không ngờ chuyện xung quanh về bùa ngải, về thai nhi lại đi xa quá thế này. Thực sự cô không biết nên làm thế nào mới phải.
Vân về nhà, đầu óc cô rỗng tuếch, thấy bà Hoan chạy đi chạy lại vào nhà vệ sinh mà cô vẫn thấy đôi chút hả hê. Trần đời, Vân ghét nhất là kẻ ác, mẹ chồng Vân ác, cô không thể dung túng cho mụ ta được.
Mấy ngày tiếp theo, Vân không thấy Quyên đến chơi nữa, chắc chị ấy về lại nhà trên ấy rồi cũng là. Có tiền nhiều đúng là sướng thật, bây nhảy khắp nơi mà chẳng cần lo nghĩ gì cả.
Sớm nay cái Thơ về lại nhà, nghe phong phanh vợ chồng con này hết tiền đâm ra lại cãi nhau. Cái Thơ không chịu được cuộc sống khổ cực thì lại sang nhà mẹ ở. Lúc đi ngang qua nhà, Vân nghe thấy hai mẹ con mụ tâm sự to bé.:
- Thôi!Mày đã về đây rồi, chẳng lẽ mẹ lại không cưu mang, mẹ làm tất cũng chỉ vì anh em chúng mày chứ vì ai, chứ chết mẹ cũng chẳng thể mang đi được....
Cái Thơ ngồi răm rắp nghe mẹ nó giãi bày. Con bé này lạ lắm, hễ cứ chửi nó thì nó nhảy dựng lên. Chứ mà ngon ngọt với nó thế nào nó cũng nghe. Bà Hoan nói như rót mật vào tai,thế nên cái Thơ cũng chẳng phản đối gì. Nó cũng tâm sự với bà:
- Thằng Vũ dạo này không có việc làm mẹ ơi,suốt ngày ăn uống rượu chè, đến chán.
- Ai bảo mày đâm đầu vào nó làm gì để rồi kêu. Đấy!không có tiền mới sáng mắt ra nhe con.
Bà Hoan ấn đầu con gái một cái, con Thơ lầm bầm nhưng không nói lại gì. Câu trước ngọt được tí, câu sau bà chửi nó thẳng luôn. Mà nghĩ cũng buồn cười, bà Hoan ở nhà ngày thường khác hẳn với bà Hoan lúc xem bói uy nghi lịch sự, một đều con, hai đều con chứ chẳng sỗ sàng lôi toàn bộ hạ với phụ khoa ra chửi. Thế mới biết bà Hoan giỏi, với cả bà có nhiều mặt chứ có phải một mặt đâu.
Nghĩ một hồi, bà bảo cái Thơ:
- Mày về bảo cả thằng Vũ sang đây tao bố trí việc cho mà làm. Thanh niên sức dài vai rộng toàn ăn với chơi thì tương lai ở đâu.
- Mẹ cho nó làm gì hả mẹ.
- Tao tính như này, sẽ dồn vốn mua một cái xe ô tô con cho nó chạy. Vì thằng Vũ nó biết chạy còn gì. Lâu lâu chở tao đi chùa, lễ bái,hoặc đi xem nơi xa thì tao đỡ phải thuê xe. Với lại quan trọng là việc lên thành phố gom hàng, tao nói thật chứ đi ô tô một mẻ được rõ nhiều,mà lại an toàn...
Mụ Hoan cứ ngồi tỉ tê kế hoạch cho cái Thơ nghe. Đúng là con mẹ này ác từ trong trứng chứ không phải với ác. Nghe một cái Vân đã biết mụ gom hàng gì rồi. Vân mà như Quyên, canh chừng lúc mụ mang xác thai nhi về gọi công an gô cổ chúng nó một phát giải lên tỉnh là xong, cần gì nhiều chiêu bài phiền toái. Bắt ngay con mụ này là cầm đầu về sau sẽ chẳng có ai là chủ chốt nữa,đường dây thu gom xác cũng sẽ vì thế mà tan rã.
Nhưng chuyện có phải như thế mà xong ngay được đâu. Hơn nữa, Quyên muốn kiểu trừng trị kẻ thù theo kiểu phải chơi một vố từ từ ngấm mới cay ấy. Chứ bắt nhốt luôn thì Chị ấy lại không thấy thích đáng là mấy.
Đến tối, khi cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm,thì có tiếng ô tô đỗ ngay trước cổng, tiếng chó sủa inh ỏi Vân quát mãi cũng chẳng thôi. Cuối cùng, Vân chạy ra ngoài cổng xem, hóa ra là chị Quyên, đi theo cùng là một thanh niên cao to,da hơi ngăm, nhìn nhác qua thì giống Hải như lột. Vân nhận ra ngay đấy là minh-anh trai đi Hải vừa mới đi Hàn Quốc về.
- đây chắc là em dâu học y vợ thằng hải đây phải khômg? Anh là Minh....
- Thôi thôi!em biết rồi, anh chị vào nhà đi,chắc bố mẹ mong lắm đấy.
Gặp anh trai chồng cô cũng lấy làm vui, Quyên thì khỏi nói, khoác tay người yêu mà cứ ngỡ dính chặt như sam.
Vân phụ lôi đồ đạc vào. Bà Hoan nghe tiếng léo nhéo cũng liền chạy ra. Thấy mặt con trai còn không kịp đi dép, bà chạy ra ôm trầm lấy con khóc nức nở. Hình như là bà ta khóc thật chứ chẳng phải diễn. Bà cứ nấc lên vỗ vào vai con trai sau bao năm xa cách. Vân nhìn cũng đôi chút xúc động. Giá như mà bà lúc nào cũng hiền lành, chân chất thế này có phải hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.