Chương 58
Dao Ninh
16/07/2020
Cả nhà bà Hoan lại yên bình hơn bao giờ hết vì Quyên kể từ hôm "cưới " được vài hôm chị lại đi làm, lâu lâu lại vứt cho bà Hoan vài triệu. Đúng là ở đời tiền làm cho con người thay đổi, mụ Hoan cũng thế. Mụ nhỏ nhẹ với Quyên hơn nên nhà vì thế cũng dễ chịu vô cùng.
Thằng Vũ chồng cái Thơ cũng sang đây ở hẳn., sang để mụ Hoan còn dắt việc cho mà làm. Đúng như tính toán, bà ta mua xe con cho con rể chạy, vừa chạy khách vừa chở " hàng" quả thực là tiện lợi. Nói gì chứ xe ô tô phải chở cả trăm cân cũng được.
Quyên mấy hôm trước xin bà Hoan cho đi công tác vì công ti cửa sáu ngày. Mụ hoan đồng ý luôn. Ngày hôm ấy chị về, khi cả nhà đã ngủ hết, Vân mò sang phòng Quyên, hai phòng cạnh nhau quả thực là tiện lợi. Sang hỏi xem chị đã đi đâu, làm gì trong suốt mấy ngày qua.
- Này!chị đi có thu thập được gì không?sao mà đi lâu thế?
Quyên thở dài, nằm ệch ra giường, chị trăm chú nhìn lên trần nhà:
- Chị đang nghĩ Mụ Hoan còn một người đứng sau nữa Vân ạ. Chị vẫn đang tiếp tục điều tra, chuyện đang phức tạp quá mong điều đó không phải là sự thật.
Nghe Quyên nói mệt mỏi, Vân không hỏi gì thêm. Sau một lúc, Quyên bật dậy bảo Vân:
- Mai mày hẹn thằng Hải ra ngoài chị nói chuyện nhé. Chị muốn xem thái độ của nó như thế nào, rồi chị sẽ kể cho nó ngje luôn. Chị sợ lỡ dở đùng một cái mụ Hoan hại chị,nó lại nghĩ xấu về chị.
Vân gật đầu, cái này thì Vâb không có rành, thôi thì để chị Quyên xử trí. Vân không nên nói gì thì hơn, chứ nhiều khi nói nhiều Hải lại nghĩ hai ả bày trò chơi mẹ mình thì dở.
Tối hôm sau vợ chồng Hải và Quyên đi uống cà phê. Vợ chồng cái Thơ cũng đòi đi nhưng đang uống nửa chừng thì mụ Hoan gọi về. Càng tốt, Quyên dễ bề nói chuyện.
Quyên kể rất nhiều chuyện về bà Hoan cho Hải nghe. Mặt anh đúng kiểu tắc kè hoa, xanh tái đổi liên tục. Thật không ngờ phải không nào. Hải thắc mắc:
- Trời ơi!Bố mẹ em làm thế để làm gì kia chứ. Anh Minh với em có để bố mẹ phải túng thiếu gì đâu.
Quyên nhẹ nhàng giải thích:
- Lòng tham con người làm gì có đáy hả em? Như vợ em đấy, hôm mẹ cho nao cái bùa một tháng sau thì nó phát bệnh. Cái bùa ấy thực sự rất độc, nếu không phát hiện ngay vợ em sẽ chết. Chị đã. thay bùa và cứu sống nó. Không tin em cứ hỏi vợ em đi.
Hải quay sang Vân kiểm chứng, Vân gật đầu. Anh ngồi vắt tay lên chán thở phào một cái. Chắc anh khó xử lắm đây
- Bố mẹ em thực sự là người như vậy ư?
- Chị không cần em tin ngay, vì em cũng biết mẹ em đa đoan thế nào rồi đấy. Em chỉ cần im lặng để chị tự tìm ra chứng cứ, sẽ không vấn bận gì đến vợ chồng em cả.
Hải uống hết cốc nước, mặt anh nhắn nhó. Cuối cùng, anh bảo chị:
- Được rồi, em sẽ giữ bí mật. Nhưng từ nay đến khi chuyện sáng tỏ,em muốn chị hứa chị sẽ không làm hại bố mẹ em.
Quyên cười hiền lành, chị chắc chắn:
- Ôi, mẹ em không hại chị chị mừng còn không hết ấy chứ mà đòi hại bà. Em yên tâm, chị hứa. Ngày gần đây nhất thôi, chị sẽ vạch mặt mẫu thân của em cho em được rõ.
Đêm, Hải vì chuyện quyên nói mà cả đêm không ngủ được, Vân phải động viên mãi. Hải tâm sự:
- Mẹ ngày xưa có ác thế đâu, mẹ thương ba anh em anh lắm. Thời đói nghèo nhà lợp lá cơm không có ăn,có gì kiếm được mẹ đều mang về cho các con ăn hết. Ấy thế mà giờ.... Nếu mà như thế thật, chắc anh chết mất.
Vân ngả vào vai Hải động viên:
- chuyện rồi sau sẽ rõ. Anh đừ g lo, em.cũbg mong mẹ không phải người như chị Quyên nói.
Anh thở dài lắc đầu. Chính anh lại tin lời Quyên chứ không hề cần Vân tác động:
- Mấy chuyện vừa rồi xảy ra,anh lại nghiên về lời chị Quyên nói là sự thật. Kể cả là việc mẹ đánh em nữa, ai đời có mẹ chồng nào lại đánh con dâu đâu. Chuyện này mà đồn ra ngoài người ta cười cho chết.
Hải cứ thế tâm sự với vợ như muốn tìm ra sự thật:
- Em không biết ngày xưa anh Minh mới lần đầu dẫn chị Quyên về đâu, chưa nhìn mẹ đã ghét rồi. Mẹ bảo chị là tướng ăn hết của chồng của con, rằng chị không có cha có mẹ thì mẹ nhất quyết không cho lấy. Kỳ thực lúc đấy anh đã nghi nghi rồi, chưa bao giờ mẹ lại vô lí đùng đùng như thế. Chị Quyên bị chửi như thế nhưng cứ theo anh minh. Hóa ra chị cũng đã có ý định từ trước...
- Nhưng chị ấy là người tốt. Nếu không có chị ấy chắc em chết lâu rồi.
Hải gật đầu ôm lấy Vân:
- Anh biết mà. Anh cũng rất muốn xem liệu còn chuyện gì bí mật nữa không?....
Rồi, sáng hôm sau, hai vợ chồng cái Thơ lái xe đi " làm ăn". Chúng nó đi ra thành phố liên hệ với những nơi phá thai gom xác cho mẹ. Mới dịp lễ xong nên nhiều đôi ăn chơi ra sản phẩm nên chúng nó thu về khá nhiều. Những bao tải chất đống trong cốp bốc mùi thối cùng mùi máu tanh ngòm. Thằng Vũ được mẹ vợ trả cho công rất hậu hĩnh, một lần đi lấy hàng thế này bằng lương cả tháng nó đi bốc vác thuê. Thành thử ra nó không ghét bà ấy nữa mà chăm chỉ làm tay sai cho bà.
Cái Thơ đếm sấp.tiền rồi khoe chồng:
- Eo ơi còn nhiều tiền phết nhớ. Tí về thị xã rẽ qua quán lẩu ăn cho no rồi về. Thấy chưa!làm cái này vừa nhàn vừa nhiều tiền
Thằng Vũ nhìn thấy sấp tiền thì cười hi hí. Đang đi trên đường thì qua chốt rồi bị công an giao thông tuýt. Thằng Vũ buột miệng:
- Thôi!bỏ mẹ rồi.
Thơ cũng sợ xanh mắt. Mọi chuyến đi rất thuận lợi, nay phải cái mẻ được nhiều nhưng bốc mùi thì lại bị bắt, đời đúng là nhọ.
Thằng Vũ định rồ ga chạy nhưng nom có vẻ không thoát nên nó ngoan ngoãn dừng. Cả hai đứa chân tay run lập cập. Thằng Vũ cầm sẵn điện thoại gọi mẹ nhưng cái Thơ can:
- Mẹ có biết đi xe máy đâu mà gọi. Gọi chạy đến đây thì xong rồi. Gọi cho anh Hải đi may ra.
Nó lấp lửng bảo, nhưng cũng hơi sợ. Trong xe còn chứa cái đồ nguy hiểm hơn hàng cấm bữa. Nhưng Hải quen mấy người làm giao thông,nên chỉ có anh là giải quyết được vấn đề
Nghĩ rồi, nó chốt xe không chịu xuống rồi gọi anh trai đến cứu trợ.
Thằng Vũ chồng cái Thơ cũng sang đây ở hẳn., sang để mụ Hoan còn dắt việc cho mà làm. Đúng như tính toán, bà ta mua xe con cho con rể chạy, vừa chạy khách vừa chở " hàng" quả thực là tiện lợi. Nói gì chứ xe ô tô phải chở cả trăm cân cũng được.
Quyên mấy hôm trước xin bà Hoan cho đi công tác vì công ti cửa sáu ngày. Mụ hoan đồng ý luôn. Ngày hôm ấy chị về, khi cả nhà đã ngủ hết, Vân mò sang phòng Quyên, hai phòng cạnh nhau quả thực là tiện lợi. Sang hỏi xem chị đã đi đâu, làm gì trong suốt mấy ngày qua.
- Này!chị đi có thu thập được gì không?sao mà đi lâu thế?
Quyên thở dài, nằm ệch ra giường, chị trăm chú nhìn lên trần nhà:
- Chị đang nghĩ Mụ Hoan còn một người đứng sau nữa Vân ạ. Chị vẫn đang tiếp tục điều tra, chuyện đang phức tạp quá mong điều đó không phải là sự thật.
Nghe Quyên nói mệt mỏi, Vân không hỏi gì thêm. Sau một lúc, Quyên bật dậy bảo Vân:
- Mai mày hẹn thằng Hải ra ngoài chị nói chuyện nhé. Chị muốn xem thái độ của nó như thế nào, rồi chị sẽ kể cho nó ngje luôn. Chị sợ lỡ dở đùng một cái mụ Hoan hại chị,nó lại nghĩ xấu về chị.
Vân gật đầu, cái này thì Vâb không có rành, thôi thì để chị Quyên xử trí. Vân không nên nói gì thì hơn, chứ nhiều khi nói nhiều Hải lại nghĩ hai ả bày trò chơi mẹ mình thì dở.
Tối hôm sau vợ chồng Hải và Quyên đi uống cà phê. Vợ chồng cái Thơ cũng đòi đi nhưng đang uống nửa chừng thì mụ Hoan gọi về. Càng tốt, Quyên dễ bề nói chuyện.
Quyên kể rất nhiều chuyện về bà Hoan cho Hải nghe. Mặt anh đúng kiểu tắc kè hoa, xanh tái đổi liên tục. Thật không ngờ phải không nào. Hải thắc mắc:
- Trời ơi!Bố mẹ em làm thế để làm gì kia chứ. Anh Minh với em có để bố mẹ phải túng thiếu gì đâu.
Quyên nhẹ nhàng giải thích:
- Lòng tham con người làm gì có đáy hả em? Như vợ em đấy, hôm mẹ cho nao cái bùa một tháng sau thì nó phát bệnh. Cái bùa ấy thực sự rất độc, nếu không phát hiện ngay vợ em sẽ chết. Chị đã. thay bùa và cứu sống nó. Không tin em cứ hỏi vợ em đi.
Hải quay sang Vân kiểm chứng, Vân gật đầu. Anh ngồi vắt tay lên chán thở phào một cái. Chắc anh khó xử lắm đây
- Bố mẹ em thực sự là người như vậy ư?
- Chị không cần em tin ngay, vì em cũng biết mẹ em đa đoan thế nào rồi đấy. Em chỉ cần im lặng để chị tự tìm ra chứng cứ, sẽ không vấn bận gì đến vợ chồng em cả.
Hải uống hết cốc nước, mặt anh nhắn nhó. Cuối cùng, anh bảo chị:
- Được rồi, em sẽ giữ bí mật. Nhưng từ nay đến khi chuyện sáng tỏ,em muốn chị hứa chị sẽ không làm hại bố mẹ em.
Quyên cười hiền lành, chị chắc chắn:
- Ôi, mẹ em không hại chị chị mừng còn không hết ấy chứ mà đòi hại bà. Em yên tâm, chị hứa. Ngày gần đây nhất thôi, chị sẽ vạch mặt mẫu thân của em cho em được rõ.
Đêm, Hải vì chuyện quyên nói mà cả đêm không ngủ được, Vân phải động viên mãi. Hải tâm sự:
- Mẹ ngày xưa có ác thế đâu, mẹ thương ba anh em anh lắm. Thời đói nghèo nhà lợp lá cơm không có ăn,có gì kiếm được mẹ đều mang về cho các con ăn hết. Ấy thế mà giờ.... Nếu mà như thế thật, chắc anh chết mất.
Vân ngả vào vai Hải động viên:
- chuyện rồi sau sẽ rõ. Anh đừ g lo, em.cũbg mong mẹ không phải người như chị Quyên nói.
Anh thở dài lắc đầu. Chính anh lại tin lời Quyên chứ không hề cần Vân tác động:
- Mấy chuyện vừa rồi xảy ra,anh lại nghiên về lời chị Quyên nói là sự thật. Kể cả là việc mẹ đánh em nữa, ai đời có mẹ chồng nào lại đánh con dâu đâu. Chuyện này mà đồn ra ngoài người ta cười cho chết.
Hải cứ thế tâm sự với vợ như muốn tìm ra sự thật:
- Em không biết ngày xưa anh Minh mới lần đầu dẫn chị Quyên về đâu, chưa nhìn mẹ đã ghét rồi. Mẹ bảo chị là tướng ăn hết của chồng của con, rằng chị không có cha có mẹ thì mẹ nhất quyết không cho lấy. Kỳ thực lúc đấy anh đã nghi nghi rồi, chưa bao giờ mẹ lại vô lí đùng đùng như thế. Chị Quyên bị chửi như thế nhưng cứ theo anh minh. Hóa ra chị cũng đã có ý định từ trước...
- Nhưng chị ấy là người tốt. Nếu không có chị ấy chắc em chết lâu rồi.
Hải gật đầu ôm lấy Vân:
- Anh biết mà. Anh cũng rất muốn xem liệu còn chuyện gì bí mật nữa không?....
Rồi, sáng hôm sau, hai vợ chồng cái Thơ lái xe đi " làm ăn". Chúng nó đi ra thành phố liên hệ với những nơi phá thai gom xác cho mẹ. Mới dịp lễ xong nên nhiều đôi ăn chơi ra sản phẩm nên chúng nó thu về khá nhiều. Những bao tải chất đống trong cốp bốc mùi thối cùng mùi máu tanh ngòm. Thằng Vũ được mẹ vợ trả cho công rất hậu hĩnh, một lần đi lấy hàng thế này bằng lương cả tháng nó đi bốc vác thuê. Thành thử ra nó không ghét bà ấy nữa mà chăm chỉ làm tay sai cho bà.
Cái Thơ đếm sấp.tiền rồi khoe chồng:
- Eo ơi còn nhiều tiền phết nhớ. Tí về thị xã rẽ qua quán lẩu ăn cho no rồi về. Thấy chưa!làm cái này vừa nhàn vừa nhiều tiền
Thằng Vũ nhìn thấy sấp tiền thì cười hi hí. Đang đi trên đường thì qua chốt rồi bị công an giao thông tuýt. Thằng Vũ buột miệng:
- Thôi!bỏ mẹ rồi.
Thơ cũng sợ xanh mắt. Mọi chuyến đi rất thuận lợi, nay phải cái mẻ được nhiều nhưng bốc mùi thì lại bị bắt, đời đúng là nhọ.
Thằng Vũ định rồ ga chạy nhưng nom có vẻ không thoát nên nó ngoan ngoãn dừng. Cả hai đứa chân tay run lập cập. Thằng Vũ cầm sẵn điện thoại gọi mẹ nhưng cái Thơ can:
- Mẹ có biết đi xe máy đâu mà gọi. Gọi chạy đến đây thì xong rồi. Gọi cho anh Hải đi may ra.
Nó lấp lửng bảo, nhưng cũng hơi sợ. Trong xe còn chứa cái đồ nguy hiểm hơn hàng cấm bữa. Nhưng Hải quen mấy người làm giao thông,nên chỉ có anh là giải quyết được vấn đề
Nghĩ rồi, nó chốt xe không chịu xuống rồi gọi anh trai đến cứu trợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.