Chương 18
Sanh Trà
30/01/2023
Bởi vì buổi sáng Hàm Nhất cần ghi hình một show ca nhạc nên Nam Nam đã đến biệt thự từ sáng sớm, Hàm Nhất mơ mơ hồ hồ đi theo Nam Nam. Nhìn quầng thâm mắt của Hàm Nhất là biết cô lại thức khuya để coi đá banh rồi: “Cậu nói xem, hôm nay cậu biết mình có việc, vậy mà còn thức khuya nữa, mắt quầng thâm như gấu trúc, bây giờ nhìn cậu xấu xí ghê chưa.”
“Đó là sinh mệnh của tớ!” Hàm Nhất thề sống chết phải bảo vệ tôn nghiêm của một fan bóng đá.
“Tối qua xem thích không? Nghe nói thắng 3: 1.” Nam Nam sáng sớm cũng xem tin tức, Barcelona thắng thì tâm trạng của Hàm Nhất nhất định không tồi đâu nhỉ, cậu ấy sẽ thoải mái hơn chút. Kết quả trận Barcelona như dự báo thời tiết một ngày của Hàm Nhất, thắng trận là trời quang mây tạnh, thua là mây đen dày đặc. Nhớ lại trước đó vào ngày hôm sau khi Barcelona thua, cuộc đời phải gọi là biển khổ, mặt Hàm Nhất đen xì tận ba ngày. Điều này cũng buộc Nam Nam phải hiểu rằng, nếu Barcelona có đá, thì sáng sớm hôm sau nhất định phải xem tin tức, nắm bắt tâm trạng của Hàm Nhất.
“Đừng nhắc tới nữa, có trách thì trách tên khốn kiếp họ Bạch đi, hại tớ không nhìn thấy được tư thế oai hùng dũng mãnh của Messi, bỏ lỡ bàn thắng thứ ba.” Trần Hàm Nhất nhớ tới cảnh ngày hôm qua, liền muốn chém chết Bạch Dương.Nam Nam: “Hả? Chuyện là thế nào?”
“Mây mù chuyển nắng, không nên nhớ về quá khứ, tớ muốn ngủ, đến nơi thì gọi tớ dậy.” Hàm Nhất nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.Sáng sớm, Bạch Dương cũng đi theo Lý Tương đến trường quay chụp poster, chuyên gia trang điểm Tiểu Thiên nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Dương thì có chút tò mò: “Anh Bạch, anh nghỉ ngơi không tốt sao, trông anh có vẻ không có năng lượng lắm.”
“Ừm, tôi ngủ không ngon.” Giọng điệu của Bạch Dương khá mệt mỏi.
Tiểu Thiên: “Ngủ không ngon? Sao vậy?”
Bạch Dương: “Hôm qua bị một kẻ ngốc quấy rầy.”
“Kẻ ngốc? Kẻ ngốc nào?” Tiểu Thiên tò mò
Bạch Dương tức giận nói: “Một kẻ ngu ngốc vừa xem bóng vừa múa may quay cuồng.”
Tiểu Thiên: “Hàng xóm à? Ôi trời, cách âm trong căn nhà kia tệ quá.”
Bạch Dương không nói chuyện, Tiểu Thiên cho rằng Bạch Dương đã ngầm thừa nhận: “Anh Bạch, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ giúp anh trang điểm.”
“Được.” Bạch Dương thật sự nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Buổi ghi hình chương trình của Hàm Nhất diễn ra suôn sẻ, vừa ghi hình xong đã bắt xe về nhà, trên đường đi bắt gặp một gian hàng trái cây ven đường có bán sầu riêng. Cô nhanh chóng yêu cầu tài xế dừng lại, xuống xe mua một trái sầu riêng lớn, mang về biệt thự.
Ngay khi Hàm Nhất bước vào nhà cùng với sầu riêng, mùi hương sầu riêng “độc nhất vô nhị” từ trong túi tỏa ra từng chút một, Tiểu Giả đã ngửi thấy trước tiên: “Chị Nhất Nhất, chị mua sầu riêng à?”
“Ừ, cậu có muốn ăn không?” Hàm Nhất cho mọi người xem sầu riêng Thái Lan vừa mua.
“Thật sự được sao? Tôi muốn một miếng.” Tiểu Giả như một tay chơi thứ thiệt.
“Được, đến đây chia sẻ đồ ăn ngon đi. Hiếm khi gặp được người thích ăn sầu riêng, giống như bạn tâm giao rồi.” Hàm Nhất nhanh chóng cắt một miếng đưa cho Tiểu Giả “Có ai muốn nữa không?”
“Tôi cũng muốn ăn. “
“Cho tôi một miếng.”
“Tôi chưa thử bao giờ, muốn thử.”
Những người trong ê-kip chương trình có phần dè dặt, nhưng có Tiểu Giả dẫn đầu rồi tất cả đã hiện nguyên hình. Nhiều người không chịu nổi chỉ có thể bịt miệng, bịt mũi, mở cửa sổ để thở.
Sau khi chia hết, sầu riêng cũng không còn bao nhiêu, Hàm Nhất lấy đi miếng cuối cùng, cất vào tủ lạnh để bảo quản, đợi ngày mai đem ra giải quyết nốt.
Bạch Dương trở về nhà liền phát hiện trong phòng có mùi lạ, lúc vừa mở cửa, Bạch Dương đã kết luận chính là do Trần Hàm Nhất làm: “Trần Hàm Nhất, ở nhà lại ăn cái gì đấy?”
Trần Hàm Nhất: “Anh về rồi? Anh ngửi thấy gì? Mũi chó cũng khá thính nhỉ? Sầu riêng nhập khẩu từ Thái Lan, anh muốn ăn không?”
“Sầu riêng? Cô thật sự ăn sầu riêng ở trong nhà?” Bạch Dương lửa giận bốc lê n đỉnh đầu. Lý Hưởng theo sau Bạch Dương, tâm trạng rơi lộp bộp: Loại trái cây mà Bạch Dương ghét nhất là sầu riêng, nhưng bây giờ Trần Hàm Nhất thế mà lại thực sự ăn sầu riêng ở nhà.
“Ai bảo cô ăn sầu riêng trong nhà? Mùi nặng như thế, ai mà chịu nổi”
“Không phải chỉ có một mình tôi, tất cả mọi người trong đoàn đều ăn hết.” Lời nói của Hàm Nhất chắc chắn là đổ thêm dầu vào lửa, chính là loại nước sôi lửa bỏng mà còn làm rối thêm.
Bạch Dương: “Ăn rồi? Ăn hết chưa?”
Tiểu Giả: “Tôi nhớ đạo diễn ăn rồi.”
“Câm miệng.” Biên kịch Vương che miệng Tiểu Giả.
Tất cả mọi người trong ekip chương trình đều không dám ho he gì, sợ sẽ bị Bạch Dương xóa sổ trong một giây tiếp theo, kẻ ngốc cũng có thể thấy Bạch Dương lúc này đang rất tức giận.
Hàm Nhất: “Không, còn một miếng nhỏ, anh có muốn không?”
Bạch Dương trong lòng có dự cảm không tốt, “Phần còn lại cô để ở đâu?”
“Tủ lạnh, không phải để bên ngoài sẽ không tươi sao?” Trần Hàm Nhất vẫn cảm thấy mình rất thông minh.
“Tủ lạnh?” Nhìn Bạch Dương có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, Lý Hưởng đặc biệt lo lắng.
“Ném nó cho tôi.” Bạch Dương gằn từng chữ một.
“Đừng đừng đừng mà, tôi ăn nó được không?” Trần Hàm Nhất bình tĩnh nhìn Bạch Dương tức giận.
Bạch Dương: “Cô nuốt luôn tủ lạnh được không?”
Trần Hàm Nhất nghe xong không vui nói: “Tủ lạnh cũng phải ném à? Cái này mới mua. Dù anh có tiền cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy.”
Bạch Dương: “Để sầu riêng trong tủ lạnh, tủ lạnh ám mùi rồi vậy làm sao tôi dùng được?”
“Tôi có thể tẩy rửa sạch sẽ, cam kết không có mùi hôi.” Trần Hàm Nhất bảo đảm.
Bạch Dương: “Được, cho cô một cơ hội. Nếu sáng mai tủ lạnh có mùi, vậy cô đền cho tôi cái mới. Bây giờ cô ở nhà tẩy sạch mùi đi.”
Hàm Nhất lẳng lặng bắt đầu thu dọn nhà cửa, lấy nước hoa Hermes quý giá của mình ra, xịt vài lần, mùi thơm sầu riêng xen lẫn với hương nước hoa, mùi càng thêm quái dị.
Bạch Dương khát nước muốn đi lấy một chai nước, mới mở cửa tủ lạnh ra, liền dứt khoát đóng lại: “Trần Hàm Nhất, chúng ta cần nói chuyện.”
“Ồ.”
Tiểu Giả: “Chúng ta nên rút lui không?”
Anh Chương: “Tôi nghĩ được đấy.”
Camera man: “Tôi muốn xem kịch!”
Đạo diễn Nghiêm: “Các cậu đúng là muốn xem kịch mà không ngại việc lớn nhỉ!”
“Đạo diễn, anh đến khi nào?” Tiểu Giả tràn đầy nghi ngờ, nhưng lại chạm phải đôi mắt trợn tròn của Đạo diễn Nghiêm.
Bạch Dương quay đầu lại nói với Tổ đạo diễn đang thì thầm: “Không ai được phép rời đi!”
Trần Hàm Nhất ngồi xuống bàn ăn đợi Bạch Dương.
Bạch Dương di chuyển máy tính, “Đến đây, chúng ta cần ký hợp đồng sống chung!”
“Hợp đồng?” Hàm Nhất nhíu mày nghi ngờ nhìn Bạch Dương.
“Hợp đồng?” Tiểu Giả lẩm bẩm lại lời nói của Hàm Nhất, lại cảm nhận được địch ý từ các vị đồng nghiệp.
Bạch Dương ngoắc tay với Tiểu Giả: “Trợ lý Tiểu, qua đây phụ trách ghi chép.”
Đột nhiên bị ra lệnh nhưng Tiểu Giả không cảm thấy có tí ti hứng thú nào cả, thay vào đó, cậu cảm thấy rất muốn khóc, muốn về nhà tìm mẹ vì sợ cả hai sẽ châm ngòi ngọn lửa chiến tranh, trong giây tiếp theo sẽ thiêu cháy cậu ta.
Bạch Dương nhìn Tiểu Gia đang đau khổ nói: “Không cần trưng ra cái bộ mặt anh dũng hy sinh như thế.”
“Đúng vậy, đến tôi cũng không sao thì cậu còn lo lắng cái gì?” Hàm Nhất chế giễu.
Tiểu Giả vẻ mặt vô tội: “Tôi chỉ sợ hai người hợp lại chỉnh tôi thôi.”
Bạch Dương di chuyển một chiếc ghế, ấn Tiểu Giả ngồi xuống. “Tôi nói thế nào cậu gõ thế ấy là được.”
Bạch Dương giao việc cho Tiểu Giả, chuyển chủ đề: “Để chúng ta có thể chung sống hòa bình trong một tháng tới, tôi nghĩ cần phải đặt ra một số quy tắc cho việc sống chung.”
Trần Hàm Nhất cảm thấy khá hợp lý: “Hiệp ước hòa bình? Ok, tôi đồng ý.”
Bạch Dương: “Vậy tôi nói trước. Trước tiên cô không được phép ăn đồ ăn có mùi đặc trưng trong nhà, đặc biệt là mì gói và sầu riêng.”
Trần Hàm Nhất tuy rằng thầm không vui, nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà tự mình tìm phiền phức, nếu ở nhà không được phép ăn thì ăn ở ngoài là được.
“Được rồi, điều thứ hai, phải khóa cửa khi đi vệ sinh, vi phạm điều lệ, phạt một trăm.”
Bạch Dương cảm thấy mình có chút thiệt thòi, rõ ràng là anh là người đầu tiên đề xuất lập hợp đồng, Trần Hàm Nhất lại tiến vào trạng thái tốt hơn mình nghĩ, thậm chí còn áp dụng biện pháp trừng phạt, đột nhiên anh cảm thấy được chính mình thua kém người khác, khó chịu nói: “Điều khoản đầu tiên tôi cũng thêm vào, ai vi phạm sẽ bị phạt 500.”
“Tại sao của anh lại đắt như vậy?” Hàm Nhất không phục.
Bạch Dương: “Không đắt không trị nổi cô.”
“Không thể so sánh được!” Hàm Nhất cảm thấy được mình bị người ta bắt được nhược điểm, rất không cam tâm, nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo Bạch Dương là người có tiền chứ?
Bạch Dương: “Tiếp đi, thứ ba: không được làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người khác lúc nửa đêm, người nào vi phạm đều bị phạt 1.000.”
Lập tức Hàm Nhất hiểu được lời của Bạch Dương, anh ta đang nhằm vào mình: “Anh thật quá đáng.”
Bạch Dương: “Không có cách nào. Người đặc biệt cần biện pháp đặc biệt. Chưa kể tôi không được nghỉ ngơi tốt. Tôi không có điều kiện làm việc tốt. Tôi không yêu cầu cô bồi thường tổn hại về tinh thần, coi như tiện nghi cho cô rồi đấy.”
Hàm Nhất buồn bực, miệng cong lên, suy nghĩ hồi lâu, Hàm Nhất chợt nghĩ ra điều gì đó: “Người ngoài không được phép ở lại qua đêm, ai vi phạm thì bị phạt 10.000”.
“Điểm này tôi đồng ý. Xem ra hiếm thấy chúng ta đồng lòng ghê.” Bạch Dương cũng rất vừa ý với đề nghị này.
Bạch Dương: “Còn gì nữa không?”
Hàm Nhất suy nghĩ một hồi lâu, “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, nói sau đi.”
Bạch Dương: “Được, vậy đưa điều khoản hợp đồng đầu tiên đến đây.”
“Không sao chứ?” Trần Hàm Nhất đứng dậy.
“Chờ một chút, hóa đơn mua sắm IKEA trước đó, xem có vấn đề gì không.”
Trần Hàm Nhất nhận lấy hóa đơn từ tay Bạch Dương, xem xét kỹ hơn.
Những người trong đoàn chương trình đều lắc đầu ngán ngẩm khi thấy hành động bất ngờ của Bạch Dương, tỏ vẻ bất lực, nếu đổi thành cô gái khác thì trong lòng họ đã chào tổ tiên tám đời nhà Bạch Dương rồi.
“Nếu không còn gì thì quét mã QR mà chuyển. Đây là mã QR của tôi.” Bạch Dương lấy điện thoại di động ra, mở giao diện mã QR.
Đạo diễn Nghiêm khi nghe thấy mã QR đang uống trà suýt chết nghẹn, lúc này, trong lòng đạo diễn Nghiêm thật sự cảm phục khí chất độc thân ngàn kiếp của Bạch Dương, những người khác lại một lần nữa được làm mới bởi thế giới quan của Bạch Dương.
Trần Hàm Nhất trở thành ngoại lệ duy nhất, cảm thấy hành vi của Bạch Dương rất bình thường nên đã chuyển tiền ngay lập tức.
Điện thoại của Bạch Dương “ding”, Bạch Dương hài lòng nhìn dãy số trên điện thoại, “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Bạch Dương sau đó cất hợp đồng vào ổ USB và đưa cho Tiểu Giả: “Cậu in cái này ra, ngày mai mang qua đây. Nhớ in thêm vài bản nữa.”
Ngày hôm sau, Tiểu Giả đưa bản hợp đồng đã in theo yêu cầu cho Bạch Dương, Bạch Dương xem kỹ lại: “Trần Hàm Nhất, nếu không có vấn đề gì có thể ký ngay.”
Trần Hàm Nhất không có cách nào thoát khỏi cuộc thảo luận ngày hôm qua, liền dứt khoát ký tên. Hai bên bắt tay nhau sau khi ký kết thể hiện sự hợp tác vui vẻ.
Bạch Dương cầm một bản hợp đồng sạch sẽ và đưa cho Giám đốc Nghiêm.
Giám đốc Nghiêm nhìn nó, “Hửm, có chuyện gì vậy?”
“Tất cả staff, xin hãy ký tên!” Bạch Dương nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đạo diễn Nghiêm: “Tại sao? Chuyện này liên quan gì đến chúng tôi?”
Bạch Dương chỉ vào điều kiện đầu tiên, “Bởi vì nhân viên của nhóm chương trình đã có tiền án, vì vậy cũng cần phải ký, lần sau có người ăn đồ ăn ám mùi trong nhà sẽ bị phạt. Kí tên có nghĩa là tôi đã thông báo cho mọi người rồi.”
Đạo diễn Nghiêm tức giận đến mức hai tay phát run, trừng mắt nhìn nhân viên xung quanh, lúc này những người khác đều lảng tránh, Tiểu Giả càng nghe càng trốn, hồi lâu không dám ra mặt.
“Đó là sinh mệnh của tớ!” Hàm Nhất thề sống chết phải bảo vệ tôn nghiêm của một fan bóng đá.
“Tối qua xem thích không? Nghe nói thắng 3: 1.” Nam Nam sáng sớm cũng xem tin tức, Barcelona thắng thì tâm trạng của Hàm Nhất nhất định không tồi đâu nhỉ, cậu ấy sẽ thoải mái hơn chút. Kết quả trận Barcelona như dự báo thời tiết một ngày của Hàm Nhất, thắng trận là trời quang mây tạnh, thua là mây đen dày đặc. Nhớ lại trước đó vào ngày hôm sau khi Barcelona thua, cuộc đời phải gọi là biển khổ, mặt Hàm Nhất đen xì tận ba ngày. Điều này cũng buộc Nam Nam phải hiểu rằng, nếu Barcelona có đá, thì sáng sớm hôm sau nhất định phải xem tin tức, nắm bắt tâm trạng của Hàm Nhất.
“Đừng nhắc tới nữa, có trách thì trách tên khốn kiếp họ Bạch đi, hại tớ không nhìn thấy được tư thế oai hùng dũng mãnh của Messi, bỏ lỡ bàn thắng thứ ba.” Trần Hàm Nhất nhớ tới cảnh ngày hôm qua, liền muốn chém chết Bạch Dương.Nam Nam: “Hả? Chuyện là thế nào?”
“Mây mù chuyển nắng, không nên nhớ về quá khứ, tớ muốn ngủ, đến nơi thì gọi tớ dậy.” Hàm Nhất nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.Sáng sớm, Bạch Dương cũng đi theo Lý Tương đến trường quay chụp poster, chuyên gia trang điểm Tiểu Thiên nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Dương thì có chút tò mò: “Anh Bạch, anh nghỉ ngơi không tốt sao, trông anh có vẻ không có năng lượng lắm.”
“Ừm, tôi ngủ không ngon.” Giọng điệu của Bạch Dương khá mệt mỏi.
Tiểu Thiên: “Ngủ không ngon? Sao vậy?”
Bạch Dương: “Hôm qua bị một kẻ ngốc quấy rầy.”
“Kẻ ngốc? Kẻ ngốc nào?” Tiểu Thiên tò mò
Bạch Dương tức giận nói: “Một kẻ ngu ngốc vừa xem bóng vừa múa may quay cuồng.”
Tiểu Thiên: “Hàng xóm à? Ôi trời, cách âm trong căn nhà kia tệ quá.”
Bạch Dương không nói chuyện, Tiểu Thiên cho rằng Bạch Dương đã ngầm thừa nhận: “Anh Bạch, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ giúp anh trang điểm.”
“Được.” Bạch Dương thật sự nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Buổi ghi hình chương trình của Hàm Nhất diễn ra suôn sẻ, vừa ghi hình xong đã bắt xe về nhà, trên đường đi bắt gặp một gian hàng trái cây ven đường có bán sầu riêng. Cô nhanh chóng yêu cầu tài xế dừng lại, xuống xe mua một trái sầu riêng lớn, mang về biệt thự.
Ngay khi Hàm Nhất bước vào nhà cùng với sầu riêng, mùi hương sầu riêng “độc nhất vô nhị” từ trong túi tỏa ra từng chút một, Tiểu Giả đã ngửi thấy trước tiên: “Chị Nhất Nhất, chị mua sầu riêng à?”
“Ừ, cậu có muốn ăn không?” Hàm Nhất cho mọi người xem sầu riêng Thái Lan vừa mua.
“Thật sự được sao? Tôi muốn một miếng.” Tiểu Giả như một tay chơi thứ thiệt.
“Được, đến đây chia sẻ đồ ăn ngon đi. Hiếm khi gặp được người thích ăn sầu riêng, giống như bạn tâm giao rồi.” Hàm Nhất nhanh chóng cắt một miếng đưa cho Tiểu Giả “Có ai muốn nữa không?”
“Tôi cũng muốn ăn. “
“Cho tôi một miếng.”
“Tôi chưa thử bao giờ, muốn thử.”
Những người trong ê-kip chương trình có phần dè dặt, nhưng có Tiểu Giả dẫn đầu rồi tất cả đã hiện nguyên hình. Nhiều người không chịu nổi chỉ có thể bịt miệng, bịt mũi, mở cửa sổ để thở.
Sau khi chia hết, sầu riêng cũng không còn bao nhiêu, Hàm Nhất lấy đi miếng cuối cùng, cất vào tủ lạnh để bảo quản, đợi ngày mai đem ra giải quyết nốt.
Bạch Dương trở về nhà liền phát hiện trong phòng có mùi lạ, lúc vừa mở cửa, Bạch Dương đã kết luận chính là do Trần Hàm Nhất làm: “Trần Hàm Nhất, ở nhà lại ăn cái gì đấy?”
Trần Hàm Nhất: “Anh về rồi? Anh ngửi thấy gì? Mũi chó cũng khá thính nhỉ? Sầu riêng nhập khẩu từ Thái Lan, anh muốn ăn không?”
“Sầu riêng? Cô thật sự ăn sầu riêng ở trong nhà?” Bạch Dương lửa giận bốc lê n đỉnh đầu. Lý Hưởng theo sau Bạch Dương, tâm trạng rơi lộp bộp: Loại trái cây mà Bạch Dương ghét nhất là sầu riêng, nhưng bây giờ Trần Hàm Nhất thế mà lại thực sự ăn sầu riêng ở nhà.
“Ai bảo cô ăn sầu riêng trong nhà? Mùi nặng như thế, ai mà chịu nổi”
“Không phải chỉ có một mình tôi, tất cả mọi người trong đoàn đều ăn hết.” Lời nói của Hàm Nhất chắc chắn là đổ thêm dầu vào lửa, chính là loại nước sôi lửa bỏng mà còn làm rối thêm.
Bạch Dương: “Ăn rồi? Ăn hết chưa?”
Tiểu Giả: “Tôi nhớ đạo diễn ăn rồi.”
“Câm miệng.” Biên kịch Vương che miệng Tiểu Giả.
Tất cả mọi người trong ekip chương trình đều không dám ho he gì, sợ sẽ bị Bạch Dương xóa sổ trong một giây tiếp theo, kẻ ngốc cũng có thể thấy Bạch Dương lúc này đang rất tức giận.
Hàm Nhất: “Không, còn một miếng nhỏ, anh có muốn không?”
Bạch Dương trong lòng có dự cảm không tốt, “Phần còn lại cô để ở đâu?”
“Tủ lạnh, không phải để bên ngoài sẽ không tươi sao?” Trần Hàm Nhất vẫn cảm thấy mình rất thông minh.
“Tủ lạnh?” Nhìn Bạch Dương có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, Lý Hưởng đặc biệt lo lắng.
“Ném nó cho tôi.” Bạch Dương gằn từng chữ một.
“Đừng đừng đừng mà, tôi ăn nó được không?” Trần Hàm Nhất bình tĩnh nhìn Bạch Dương tức giận.
Bạch Dương: “Cô nuốt luôn tủ lạnh được không?”
Trần Hàm Nhất nghe xong không vui nói: “Tủ lạnh cũng phải ném à? Cái này mới mua. Dù anh có tiền cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy.”
Bạch Dương: “Để sầu riêng trong tủ lạnh, tủ lạnh ám mùi rồi vậy làm sao tôi dùng được?”
“Tôi có thể tẩy rửa sạch sẽ, cam kết không có mùi hôi.” Trần Hàm Nhất bảo đảm.
Bạch Dương: “Được, cho cô một cơ hội. Nếu sáng mai tủ lạnh có mùi, vậy cô đền cho tôi cái mới. Bây giờ cô ở nhà tẩy sạch mùi đi.”
Hàm Nhất lẳng lặng bắt đầu thu dọn nhà cửa, lấy nước hoa Hermes quý giá của mình ra, xịt vài lần, mùi thơm sầu riêng xen lẫn với hương nước hoa, mùi càng thêm quái dị.
Bạch Dương khát nước muốn đi lấy một chai nước, mới mở cửa tủ lạnh ra, liền dứt khoát đóng lại: “Trần Hàm Nhất, chúng ta cần nói chuyện.”
“Ồ.”
Tiểu Giả: “Chúng ta nên rút lui không?”
Anh Chương: “Tôi nghĩ được đấy.”
Camera man: “Tôi muốn xem kịch!”
Đạo diễn Nghiêm: “Các cậu đúng là muốn xem kịch mà không ngại việc lớn nhỉ!”
“Đạo diễn, anh đến khi nào?” Tiểu Giả tràn đầy nghi ngờ, nhưng lại chạm phải đôi mắt trợn tròn của Đạo diễn Nghiêm.
Bạch Dương quay đầu lại nói với Tổ đạo diễn đang thì thầm: “Không ai được phép rời đi!”
Trần Hàm Nhất ngồi xuống bàn ăn đợi Bạch Dương.
Bạch Dương di chuyển máy tính, “Đến đây, chúng ta cần ký hợp đồng sống chung!”
“Hợp đồng?” Hàm Nhất nhíu mày nghi ngờ nhìn Bạch Dương.
“Hợp đồng?” Tiểu Giả lẩm bẩm lại lời nói của Hàm Nhất, lại cảm nhận được địch ý từ các vị đồng nghiệp.
Bạch Dương ngoắc tay với Tiểu Giả: “Trợ lý Tiểu, qua đây phụ trách ghi chép.”
Đột nhiên bị ra lệnh nhưng Tiểu Giả không cảm thấy có tí ti hứng thú nào cả, thay vào đó, cậu cảm thấy rất muốn khóc, muốn về nhà tìm mẹ vì sợ cả hai sẽ châm ngòi ngọn lửa chiến tranh, trong giây tiếp theo sẽ thiêu cháy cậu ta.
Bạch Dương nhìn Tiểu Gia đang đau khổ nói: “Không cần trưng ra cái bộ mặt anh dũng hy sinh như thế.”
“Đúng vậy, đến tôi cũng không sao thì cậu còn lo lắng cái gì?” Hàm Nhất chế giễu.
Tiểu Giả vẻ mặt vô tội: “Tôi chỉ sợ hai người hợp lại chỉnh tôi thôi.”
Bạch Dương di chuyển một chiếc ghế, ấn Tiểu Giả ngồi xuống. “Tôi nói thế nào cậu gõ thế ấy là được.”
Bạch Dương giao việc cho Tiểu Giả, chuyển chủ đề: “Để chúng ta có thể chung sống hòa bình trong một tháng tới, tôi nghĩ cần phải đặt ra một số quy tắc cho việc sống chung.”
Trần Hàm Nhất cảm thấy khá hợp lý: “Hiệp ước hòa bình? Ok, tôi đồng ý.”
Bạch Dương: “Vậy tôi nói trước. Trước tiên cô không được phép ăn đồ ăn có mùi đặc trưng trong nhà, đặc biệt là mì gói và sầu riêng.”
Trần Hàm Nhất tuy rằng thầm không vui, nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà tự mình tìm phiền phức, nếu ở nhà không được phép ăn thì ăn ở ngoài là được.
“Được rồi, điều thứ hai, phải khóa cửa khi đi vệ sinh, vi phạm điều lệ, phạt một trăm.”
Bạch Dương cảm thấy mình có chút thiệt thòi, rõ ràng là anh là người đầu tiên đề xuất lập hợp đồng, Trần Hàm Nhất lại tiến vào trạng thái tốt hơn mình nghĩ, thậm chí còn áp dụng biện pháp trừng phạt, đột nhiên anh cảm thấy được chính mình thua kém người khác, khó chịu nói: “Điều khoản đầu tiên tôi cũng thêm vào, ai vi phạm sẽ bị phạt 500.”
“Tại sao của anh lại đắt như vậy?” Hàm Nhất không phục.
Bạch Dương: “Không đắt không trị nổi cô.”
“Không thể so sánh được!” Hàm Nhất cảm thấy được mình bị người ta bắt được nhược điểm, rất không cam tâm, nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo Bạch Dương là người có tiền chứ?
Bạch Dương: “Tiếp đi, thứ ba: không được làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người khác lúc nửa đêm, người nào vi phạm đều bị phạt 1.000.”
Lập tức Hàm Nhất hiểu được lời của Bạch Dương, anh ta đang nhằm vào mình: “Anh thật quá đáng.”
Bạch Dương: “Không có cách nào. Người đặc biệt cần biện pháp đặc biệt. Chưa kể tôi không được nghỉ ngơi tốt. Tôi không có điều kiện làm việc tốt. Tôi không yêu cầu cô bồi thường tổn hại về tinh thần, coi như tiện nghi cho cô rồi đấy.”
Hàm Nhất buồn bực, miệng cong lên, suy nghĩ hồi lâu, Hàm Nhất chợt nghĩ ra điều gì đó: “Người ngoài không được phép ở lại qua đêm, ai vi phạm thì bị phạt 10.000”.
“Điểm này tôi đồng ý. Xem ra hiếm thấy chúng ta đồng lòng ghê.” Bạch Dương cũng rất vừa ý với đề nghị này.
Bạch Dương: “Còn gì nữa không?”
Hàm Nhất suy nghĩ một hồi lâu, “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, nói sau đi.”
Bạch Dương: “Được, vậy đưa điều khoản hợp đồng đầu tiên đến đây.”
“Không sao chứ?” Trần Hàm Nhất đứng dậy.
“Chờ một chút, hóa đơn mua sắm IKEA trước đó, xem có vấn đề gì không.”
Trần Hàm Nhất nhận lấy hóa đơn từ tay Bạch Dương, xem xét kỹ hơn.
Những người trong đoàn chương trình đều lắc đầu ngán ngẩm khi thấy hành động bất ngờ của Bạch Dương, tỏ vẻ bất lực, nếu đổi thành cô gái khác thì trong lòng họ đã chào tổ tiên tám đời nhà Bạch Dương rồi.
“Nếu không còn gì thì quét mã QR mà chuyển. Đây là mã QR của tôi.” Bạch Dương lấy điện thoại di động ra, mở giao diện mã QR.
Đạo diễn Nghiêm khi nghe thấy mã QR đang uống trà suýt chết nghẹn, lúc này, trong lòng đạo diễn Nghiêm thật sự cảm phục khí chất độc thân ngàn kiếp của Bạch Dương, những người khác lại một lần nữa được làm mới bởi thế giới quan của Bạch Dương.
Trần Hàm Nhất trở thành ngoại lệ duy nhất, cảm thấy hành vi của Bạch Dương rất bình thường nên đã chuyển tiền ngay lập tức.
Điện thoại của Bạch Dương “ding”, Bạch Dương hài lòng nhìn dãy số trên điện thoại, “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Bạch Dương sau đó cất hợp đồng vào ổ USB và đưa cho Tiểu Giả: “Cậu in cái này ra, ngày mai mang qua đây. Nhớ in thêm vài bản nữa.”
Ngày hôm sau, Tiểu Giả đưa bản hợp đồng đã in theo yêu cầu cho Bạch Dương, Bạch Dương xem kỹ lại: “Trần Hàm Nhất, nếu không có vấn đề gì có thể ký ngay.”
Trần Hàm Nhất không có cách nào thoát khỏi cuộc thảo luận ngày hôm qua, liền dứt khoát ký tên. Hai bên bắt tay nhau sau khi ký kết thể hiện sự hợp tác vui vẻ.
Bạch Dương cầm một bản hợp đồng sạch sẽ và đưa cho Giám đốc Nghiêm.
Giám đốc Nghiêm nhìn nó, “Hửm, có chuyện gì vậy?”
“Tất cả staff, xin hãy ký tên!” Bạch Dương nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đạo diễn Nghiêm: “Tại sao? Chuyện này liên quan gì đến chúng tôi?”
Bạch Dương chỉ vào điều kiện đầu tiên, “Bởi vì nhân viên của nhóm chương trình đã có tiền án, vì vậy cũng cần phải ký, lần sau có người ăn đồ ăn ám mùi trong nhà sẽ bị phạt. Kí tên có nghĩa là tôi đã thông báo cho mọi người rồi.”
Đạo diễn Nghiêm tức giận đến mức hai tay phát run, trừng mắt nhìn nhân viên xung quanh, lúc này những người khác đều lảng tránh, Tiểu Giả càng nghe càng trốn, hồi lâu không dám ra mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.