Chương 29
Sanh Trà
30/01/2023
Thời gian luôn trôi rất nhanh, trong lúc không để ý, bộ phim của Bạch Dương đã đóng máy. CP Sơn Vũ trong show “Chúng tôi đang yêu” phim giả tình thật, bị paparazzi chụp được cảnh hai người ra vào căn hộ của bên nam. Ngày lộ chuyện yêu đương đã chiếm No.1 hotsearch hơn 10 tiếng liền. Họ nhận được nhiều lời chúc từ fan CP nhưng cũng có không ít fan tẩy chay mà thoát fan.
Khi thấy tin tức, Nam Nam cũng nói cho Hàm Nhất, “Trương Sơn và Dương Vũ đang yêu nhau đấy, cậu biết không? Qủa nhiên minh tinh không nên tùy tiện yêu đương, nhiều người thoát fan lắm.”
“Ừm.” Hàm Nhất gật đầu.
Nam Nam ngạc nhiên hỏi: “Sao trông cậu không có vẻ gì là ngạc nhiên vậy? Hình như sớm cậu đã biết rồi.”
“Trên đời làm gì có bức tường nào gió không lọt. Sau khi show kết thúc ghi hình, tớ để quên đồ nên phải quay lại trường quay để lấy, kết quả lại đụng phải người họ đang anh anh em em, cậu cũng hiểu mà. Sau đấy là biết thôi.”
Hàm Nhất nhớ lại kinh nghiệm đau đớn đó, thật sự là đã đứng ở cửa rất lâu, đợi hai người kết thúc cuộc chiến mới dám vào lấy đồ. Lúc đó Hàm Nhất cảm thấy mình còn xấu hổ hơn hai đương sự nữa.
“Cậu biết sao không nói với tớ? Còn cái gì chưa nói thì mau mau khai ra ngay.” Nam Nam vừa nói vừa không quên gặm táo.
“Cậu bảo mình nói cái gì nữa? Nói động tác của họ? Hay là âm thanh? Thời gian à?” Hàm Nhất quăng vấn đề về phía Nam Nam.
“Nói tất, tớ rất tò mò.” Lòng tám chuyện của Nam Nam đang hừng hực như lửa cháy.
Hàm Nhất bất lực thở dài, “Động tác thì tớ chỉ biết là họ đang ở trên bàn. Cái khác thì tớ không nhìn. Âm thanh ưm a ư không dứt. Thời gian hình như là bảy tám phút gì đấy, theo tớ chỉ có một lần thôi. Trước đấy thì tớ không biết.”
“Vãi, cậu biết tường tận thế.” Nam Nam hai mắt sáng lên.
“Tại sao cậu lại tò mò những thứ này ghê vậy?” Hàm Nhất rất khó hiểu.
“Biết nhiều chút cũng tốt mà. Đàn ông cần phải so sánh, nhưng bảy đến tám phút thì cũng thường thôi.” Nam Nam gặm xong táo, lại lấy quả khác gặm.
“Thường? Noia như cậu có nhiều kinh nghiệm lắm ấy.” Câu nói vô ý của Hàm Nhất làm Nam Nam suýt nữa bị nghẹn táo.
Hàm Nhất vội vàng vỗ lưng Nam Nam, “Sao thế? Sao lại phản ứng lớn như vậy?”
“Ăn quá nhanh.” Nam Namchột dạ nói.
“Cậu không chậm chút được à, mà nói ra thì hôm nay cậu ăn nhiều quá đấy, trưa ăn hai bát cơm, một khay cánh gà thì một nửa là vào bụng cậu, giờ lại ăn thêm hai quả táo, lượng cơm của cậu thật làm người ta ngạc nhiên đấy. Cảm thấy giống mấy bà bầu trên TV phết chứ đùa.” Hàm Nhất cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Khụ, khụ.” Nam Nam đột nhiên hoảng loạn, nhớ lại bà dì của mình một tháng rồi chưa tới, bình thường thì đúng lúc lắm, nhưng hiện tại lại có linh cảm chẳng lành.
Là bạn bè lâu năm với Nam Nam, Hàm Nhất lập tức thấy có điều không ổn, “Phương Nam Nam, cậu ‘ngoại tình’ rồi đúng không? Tên ‘tiểu tam’ kia là ai?”
Nam Nam: “…”
Lúc này, Phương Nam Nam mới hiểu được cái gọi là “Niềm vui từ trên trời rơi xuống” rồi, hai vạch hiện ở que thử thai trên tay cô chính thức thông báo cô có thai rồi, kiểm tra lại mấy lần nhưng kết quả vẫn như cũ.
Ngay khi Trần Hàm Nhất nhìn thấy Phương Nam Nam vẻ mặt nghiêm trọng đi ra từ WC, “Trúng thật à?”
“Ừ.” Nam Nam vẻ mặt buồn bã gật đầu.
“Thành thật nói cho tớ biết, người đàn ông đó là ai?” Hàm Nhất đã bắt đầu chế độ thẩm vấn.
“Lý Hưởng.” Nam Nam thành thật thú nhận.
“Lý Hưởng là ai?” Hàm Nhất cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng cô vẫn chưa nhớ ra.
Trong phòng riêng của một khách sạn cao cấp, bốn người nheo mắt nhìn nhau, lúc này Hàm Nhất rốt cuộc cũng biết Lý Hưởng là ai, như bị giáng một gậy vào đầu.
“Tình huống gì vậy?” Bạch Dương bị Lý Hưởng trực tiếp kéo ra khỏi trường quay lôi đến đấy, anh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Hỏi quản lý của anh ấy.” Trần Hàm Nhất lúc này đang hung hăng trừng mắt nhìn Lý Hưởng.
“Phát hiện khi nào? Sao lại phát hiện được được?” Lý Hưởng quan tâm hỏi.
Nam Nam: “Bị Hàm Nhất phát hiện.”
Bạch Dương là người duy nhất có mặt ở đây không biết sự thật, anh không thể hiểu được hai người kia đang nói gì, “Cô phát hiện cái gì?”
“Hai người bọn họ ngoại tình.” Hàm Nhất nói xong, con ngươi của Bạch Dương lập tức mở to, nhìn chằm chằm Lý Hưởng.
Lý Hưởng: “Chắc chắn chưa?”
“Ừ, đến bệnh viện kiểm tra rồi.” Nam Nam lấy ra báo cáo.
Lý Hưởng thấy vậy, lập tức lao ra khỏi cửa khách sạn, Nam Nam bị phản ứng của Lý Hưởng làm cho giật mình, Hàm Nhất lập tức đứng lên, “Làm sao vậy? Sao anh ta lại chạy đi?”
Nam Nam cũng hơi tủi thân, ngồi trên ghế không nói.
Bạch Dương cầm báo cáo, xem xét cẩn thận, “Mang thai sáu tuần? Ai? Phương Nam Nam là ai? Cô?” Hiển nhiên, Bạch Dương cũng chịu phải tác động rất lớn.
Một lúc sau, Lý Hưởng vẫn chưa trở lại, tâm trạng Nam Nam vô cùng suy sụp, muốn về nhà, “Hàm Nhất, đi thôi.”
“OK.” Hàm Nhất cùng Nam Nam chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên cửa mở ra, Lý Hưởng thở gấp trở lại, lau mồ hôi trên trán, lập tức chạy tới chỗ Nam Nam, quỳ một gối xuống, lấy ra chiếc nhẫn vừa mới đi ra ngoài mua, “Nam Nam, em có đồng ý gả cho anh không? Để anh chăm sóc em suốt quãng đời còn lại. “
Nam Nam che miệng, hai mắt đã ầng ậc nước, có chút kích động không nói nên lời, hồi lâu bình tĩnh lại mới nói: “Em đồng ý.”
Lý Hưởng đeo nhẫn vào ngón tay Nam Nam, hai người ôm nhau, hôn một cái lên trán. Trần Hàm Nhất và Bạch Dương bị sốc trước sự việc đột ngột xảy ra này, ngạc nhiên há hốc miệng. Hàm Nhất trong lòng có chút hoang mang, rõ ràng hôm nay đến gặp là để hỏi tội, làm sao lại biến thành tham quan hiện trường cầu hôn rồi.
Tốc độ của Lý Hưởng và Phương Nam Nam nhanh đến kinh người. Ngày thứ hai sau khi cầu hôn, hai người đã gặp phụ huynh, mới lần đầu gặp mặt nhưng hai nhà rất hài lòng với đối phương, người xưa nói là vừa lòng. Ngày thứ ba, trực tiếp đi Cục Dân chính đăng ký kết hôn.
Hàm Nhất vừa nhìn thấy quyển sổ nhỏ màu đỏ kia, liền cảm thấy như mình bị lừa dối, “Phương Nam Nam, nhà hai người lái tên lửa à. Cậu thành thật khai cho tớ, hai người bắt đầu hành động bí mật từ bao giờ?”
“Chính là ngày đầu tiên cậu và Bạch Dương sống chung. Chúng tớ đi ăn mừng. Vô tình uống quá nhiều, sau đó không cẩn thận…” Nam Nam hơi xấu hổ nói.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó chúng tớ ở bên nhau.” Nam Nam đã lược bỏ nhiều chuyện.
Hàm Nhất chỉ có thể chấp nhận sự thật, “Quên đi, tương lai hai người có kế hoạch gì?”
Nam Nam: “Tuần sau chúng tớ sẽ đi chụp ảnh cưới, tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ. Dì nói rằng sẽ tổ chức hôn lễ trước khi bụng to lên.”
“Tháng sau? Chẳng còn mấy ngày nữa, còn kịp không? Gấp thế có hội trường không?” Hàm Nhất có chút lo lắng, bạn mình tổ chức hôn lễ quá gấp sẽ chịu tủi thân.
“Ừm, gia đình Lý Hưởng sở hữu một khách sạn nên địa điểm đã chuẩn bị xong, hơn nữa chúng tớ cũng không định tổ chức đám cưới lớn gì, loại nhỏ thôi. Gia đình bạn bè quây quần bên nhau, nhưng Hàm Nhất cậu phải làm phù dâu của tớ.” Trong lòng Nam Nam, Hàm Nhất là phù dâu duy nhất.
“Đây là định ước từ nhỏ của chúng ta. Ai kết hôn trước, người còn lại sẽ làm phù dâu cho người kia, nhưng cậu lại bị người khác bắt đi đột ngột như vậy, tớ nhất thời không thể tiếp nhận được.” Hàm Nhất càng nói càng buồn.
Nam Nam kéo Hàm Nhất dựa vào vai mình, “Tớ gả cho người ta thì vẫn là bạn của cậu, đừng lo lắng, công việc của cậu tớ sẽ thu xếp ổn thỏa.”
Hàm Nhất khóe mắt ướt đẫm, “Tớ vốn dĩ không lo lắng công việc gì cả, tớ lo lắng cho cậu. Cậu mới quen anh ta vài tháng đã gả cho người ta rồi, ít nhiều cũng lo lắng, Tớ không thể kiểm tra cho cậu, cũng không biết anh ta là người như thế nào! “
“Yên tâm, Lý Hưởng là người tốt. Cậu thấy đấy, anh ấy vừa biết tin tớ mang thai liền cầu hôn tớ. Hơn nữa, em họ của anh ấy là Bạch Dương. Nếu Lý Hưởng bắt nạt tớ, cậu liền giúp tớ trả thù. Tớ nhất định sẽ không chịu thiệt đâu.” Nam Nam cười nói.
“Nếu anh ta dám bắt nạt cậu, tớ sẽ lột da hầm thịt anh ta.” Hàm Nhất nở nụ cười, những lo lắng lúc trước đã hoàn toàn thả lỏng vì những lời này của Nam Nam, mặc dù không hiểu rõ về Lý Hưởng, nhưng mấy ngày ở chung với Bạch Dương, Hàm Nhất vẫn có chút hiểu Bạch Dương, rất tin tưởng vào tính cách của Bạch Dương.
Nam Nam: “Vậy phù dâu, tuần sau cùng tớ đi thử váy cưới, nhân tiện thử lễ phục của cậu.”
“OK, tớ có thể làm phù dâu cho cậu, nhưng anh ta đừng hòng dễ dàng đem cậu đi nhé, tớ sẽ chỉnh anh ta cho đến nơi đến chốn.” Hàm Nhất đã bắt đầu lên kế hoạch cho kịch bản cho chú rể trong ngày cưới.
“Thủ hạ lưu tình.” Nam Nam cầu xin.
“Chưa kết hôn mà đã bênh người ta rồi sao?” Hàm Nhất nghịch ngợm hỏi.
“Dù gì cũng là bố của con tớ!”
“Cắt!”
Ngày Nam Nam thử váy cưới, Hàm Nhất cũng thử váy phù dâu màu trắng với cô ấy. Nam Nam và Hàm Nhất cùng nhau mở rèm cửa nhìn nhau, Hàm Nhất hiếm khi mặc váy, đột nhiên mặc một chiếc váy trắng khiến người ta sáng mắt.
Nam Nam cười nói: “Nhất Nhất, cậu xinh quá.”
“Cậu mới là đẹp nhất cô dâu ạ!” Hàm Nhất cũng cười nói.
Từ nhỏ đã cùng nhau trưởng thành, cầm tay nhau, như thể nhìn thấy nhau thuở còn cắp sách đến trường, thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã có người kết hôn rồi.
“Hai vị mời đi lối này.” Nhân viên phục vụ chỉ đường cho hai người con trai, nam chính cuối cùng cũng đến, nhìn thấy dáng vẻ của Nam Nam, Lý Hưởng cười đi đến bên cạnh Nam Nam, “Vợ, em thật đẹp.”
Hàm Nhất khôn ngoan nhường chỗ bước sang một bên. Bạch Dương nhìn thấy đầu tiên khi bước vào là Hàm Nhất đang mặc váy trắng, đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy dài màu trắng, rõ ràng là kiểu dáng đơn giản nhất, nhưng vẫn thu hút ánh nhìn. Bạch Dương tưởng tượng cảnh Hàm Nhất mặc váy cưới.
“Anh thất thần cái gì đấy?” Hàm Nhất vẫy vẫy tay trước mặt Bạch Dương.
Bạch Dương sửng sốt rồi mới định thần lại, “Sao cô lại ăn mặc thế này?”
“Tôi là phù dâu.” Hàm Nhất ném cho Bạch Dương một ánh mắt.
Lý Hưởng quay đầu, “Trùng hợp thật đấy, Bạch Dương là phù rể!”
“Cũng thật là trùng hợp nhỉ.” Giọng điệu của Hàm Nhất có chút cổ quái.
Bạch Dương cảm thấy có chút không ổn, “Tôi có một dự cảm không tốt lắm.”
Khi thấy tin tức, Nam Nam cũng nói cho Hàm Nhất, “Trương Sơn và Dương Vũ đang yêu nhau đấy, cậu biết không? Qủa nhiên minh tinh không nên tùy tiện yêu đương, nhiều người thoát fan lắm.”
“Ừm.” Hàm Nhất gật đầu.
Nam Nam ngạc nhiên hỏi: “Sao trông cậu không có vẻ gì là ngạc nhiên vậy? Hình như sớm cậu đã biết rồi.”
“Trên đời làm gì có bức tường nào gió không lọt. Sau khi show kết thúc ghi hình, tớ để quên đồ nên phải quay lại trường quay để lấy, kết quả lại đụng phải người họ đang anh anh em em, cậu cũng hiểu mà. Sau đấy là biết thôi.”
Hàm Nhất nhớ lại kinh nghiệm đau đớn đó, thật sự là đã đứng ở cửa rất lâu, đợi hai người kết thúc cuộc chiến mới dám vào lấy đồ. Lúc đó Hàm Nhất cảm thấy mình còn xấu hổ hơn hai đương sự nữa.
“Cậu biết sao không nói với tớ? Còn cái gì chưa nói thì mau mau khai ra ngay.” Nam Nam vừa nói vừa không quên gặm táo.
“Cậu bảo mình nói cái gì nữa? Nói động tác của họ? Hay là âm thanh? Thời gian à?” Hàm Nhất quăng vấn đề về phía Nam Nam.
“Nói tất, tớ rất tò mò.” Lòng tám chuyện của Nam Nam đang hừng hực như lửa cháy.
Hàm Nhất bất lực thở dài, “Động tác thì tớ chỉ biết là họ đang ở trên bàn. Cái khác thì tớ không nhìn. Âm thanh ưm a ư không dứt. Thời gian hình như là bảy tám phút gì đấy, theo tớ chỉ có một lần thôi. Trước đấy thì tớ không biết.”
“Vãi, cậu biết tường tận thế.” Nam Nam hai mắt sáng lên.
“Tại sao cậu lại tò mò những thứ này ghê vậy?” Hàm Nhất rất khó hiểu.
“Biết nhiều chút cũng tốt mà. Đàn ông cần phải so sánh, nhưng bảy đến tám phút thì cũng thường thôi.” Nam Nam gặm xong táo, lại lấy quả khác gặm.
“Thường? Noia như cậu có nhiều kinh nghiệm lắm ấy.” Câu nói vô ý của Hàm Nhất làm Nam Nam suýt nữa bị nghẹn táo.
Hàm Nhất vội vàng vỗ lưng Nam Nam, “Sao thế? Sao lại phản ứng lớn như vậy?”
“Ăn quá nhanh.” Nam Namchột dạ nói.
“Cậu không chậm chút được à, mà nói ra thì hôm nay cậu ăn nhiều quá đấy, trưa ăn hai bát cơm, một khay cánh gà thì một nửa là vào bụng cậu, giờ lại ăn thêm hai quả táo, lượng cơm của cậu thật làm người ta ngạc nhiên đấy. Cảm thấy giống mấy bà bầu trên TV phết chứ đùa.” Hàm Nhất cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Khụ, khụ.” Nam Nam đột nhiên hoảng loạn, nhớ lại bà dì của mình một tháng rồi chưa tới, bình thường thì đúng lúc lắm, nhưng hiện tại lại có linh cảm chẳng lành.
Là bạn bè lâu năm với Nam Nam, Hàm Nhất lập tức thấy có điều không ổn, “Phương Nam Nam, cậu ‘ngoại tình’ rồi đúng không? Tên ‘tiểu tam’ kia là ai?”
Nam Nam: “…”
Lúc này, Phương Nam Nam mới hiểu được cái gọi là “Niềm vui từ trên trời rơi xuống” rồi, hai vạch hiện ở que thử thai trên tay cô chính thức thông báo cô có thai rồi, kiểm tra lại mấy lần nhưng kết quả vẫn như cũ.
Ngay khi Trần Hàm Nhất nhìn thấy Phương Nam Nam vẻ mặt nghiêm trọng đi ra từ WC, “Trúng thật à?”
“Ừ.” Nam Nam vẻ mặt buồn bã gật đầu.
“Thành thật nói cho tớ biết, người đàn ông đó là ai?” Hàm Nhất đã bắt đầu chế độ thẩm vấn.
“Lý Hưởng.” Nam Nam thành thật thú nhận.
“Lý Hưởng là ai?” Hàm Nhất cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng cô vẫn chưa nhớ ra.
Trong phòng riêng của một khách sạn cao cấp, bốn người nheo mắt nhìn nhau, lúc này Hàm Nhất rốt cuộc cũng biết Lý Hưởng là ai, như bị giáng một gậy vào đầu.
“Tình huống gì vậy?” Bạch Dương bị Lý Hưởng trực tiếp kéo ra khỏi trường quay lôi đến đấy, anh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Hỏi quản lý của anh ấy.” Trần Hàm Nhất lúc này đang hung hăng trừng mắt nhìn Lý Hưởng.
“Phát hiện khi nào? Sao lại phát hiện được được?” Lý Hưởng quan tâm hỏi.
Nam Nam: “Bị Hàm Nhất phát hiện.”
Bạch Dương là người duy nhất có mặt ở đây không biết sự thật, anh không thể hiểu được hai người kia đang nói gì, “Cô phát hiện cái gì?”
“Hai người bọn họ ngoại tình.” Hàm Nhất nói xong, con ngươi của Bạch Dương lập tức mở to, nhìn chằm chằm Lý Hưởng.
Lý Hưởng: “Chắc chắn chưa?”
“Ừ, đến bệnh viện kiểm tra rồi.” Nam Nam lấy ra báo cáo.
Lý Hưởng thấy vậy, lập tức lao ra khỏi cửa khách sạn, Nam Nam bị phản ứng của Lý Hưởng làm cho giật mình, Hàm Nhất lập tức đứng lên, “Làm sao vậy? Sao anh ta lại chạy đi?”
Nam Nam cũng hơi tủi thân, ngồi trên ghế không nói.
Bạch Dương cầm báo cáo, xem xét cẩn thận, “Mang thai sáu tuần? Ai? Phương Nam Nam là ai? Cô?” Hiển nhiên, Bạch Dương cũng chịu phải tác động rất lớn.
Một lúc sau, Lý Hưởng vẫn chưa trở lại, tâm trạng Nam Nam vô cùng suy sụp, muốn về nhà, “Hàm Nhất, đi thôi.”
“OK.” Hàm Nhất cùng Nam Nam chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên cửa mở ra, Lý Hưởng thở gấp trở lại, lau mồ hôi trên trán, lập tức chạy tới chỗ Nam Nam, quỳ một gối xuống, lấy ra chiếc nhẫn vừa mới đi ra ngoài mua, “Nam Nam, em có đồng ý gả cho anh không? Để anh chăm sóc em suốt quãng đời còn lại. “
Nam Nam che miệng, hai mắt đã ầng ậc nước, có chút kích động không nói nên lời, hồi lâu bình tĩnh lại mới nói: “Em đồng ý.”
Lý Hưởng đeo nhẫn vào ngón tay Nam Nam, hai người ôm nhau, hôn một cái lên trán. Trần Hàm Nhất và Bạch Dương bị sốc trước sự việc đột ngột xảy ra này, ngạc nhiên há hốc miệng. Hàm Nhất trong lòng có chút hoang mang, rõ ràng hôm nay đến gặp là để hỏi tội, làm sao lại biến thành tham quan hiện trường cầu hôn rồi.
Tốc độ của Lý Hưởng và Phương Nam Nam nhanh đến kinh người. Ngày thứ hai sau khi cầu hôn, hai người đã gặp phụ huynh, mới lần đầu gặp mặt nhưng hai nhà rất hài lòng với đối phương, người xưa nói là vừa lòng. Ngày thứ ba, trực tiếp đi Cục Dân chính đăng ký kết hôn.
Hàm Nhất vừa nhìn thấy quyển sổ nhỏ màu đỏ kia, liền cảm thấy như mình bị lừa dối, “Phương Nam Nam, nhà hai người lái tên lửa à. Cậu thành thật khai cho tớ, hai người bắt đầu hành động bí mật từ bao giờ?”
“Chính là ngày đầu tiên cậu và Bạch Dương sống chung. Chúng tớ đi ăn mừng. Vô tình uống quá nhiều, sau đó không cẩn thận…” Nam Nam hơi xấu hổ nói.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó chúng tớ ở bên nhau.” Nam Nam đã lược bỏ nhiều chuyện.
Hàm Nhất chỉ có thể chấp nhận sự thật, “Quên đi, tương lai hai người có kế hoạch gì?”
Nam Nam: “Tuần sau chúng tớ sẽ đi chụp ảnh cưới, tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ. Dì nói rằng sẽ tổ chức hôn lễ trước khi bụng to lên.”
“Tháng sau? Chẳng còn mấy ngày nữa, còn kịp không? Gấp thế có hội trường không?” Hàm Nhất có chút lo lắng, bạn mình tổ chức hôn lễ quá gấp sẽ chịu tủi thân.
“Ừm, gia đình Lý Hưởng sở hữu một khách sạn nên địa điểm đã chuẩn bị xong, hơn nữa chúng tớ cũng không định tổ chức đám cưới lớn gì, loại nhỏ thôi. Gia đình bạn bè quây quần bên nhau, nhưng Hàm Nhất cậu phải làm phù dâu của tớ.” Trong lòng Nam Nam, Hàm Nhất là phù dâu duy nhất.
“Đây là định ước từ nhỏ của chúng ta. Ai kết hôn trước, người còn lại sẽ làm phù dâu cho người kia, nhưng cậu lại bị người khác bắt đi đột ngột như vậy, tớ nhất thời không thể tiếp nhận được.” Hàm Nhất càng nói càng buồn.
Nam Nam kéo Hàm Nhất dựa vào vai mình, “Tớ gả cho người ta thì vẫn là bạn của cậu, đừng lo lắng, công việc của cậu tớ sẽ thu xếp ổn thỏa.”
Hàm Nhất khóe mắt ướt đẫm, “Tớ vốn dĩ không lo lắng công việc gì cả, tớ lo lắng cho cậu. Cậu mới quen anh ta vài tháng đã gả cho người ta rồi, ít nhiều cũng lo lắng, Tớ không thể kiểm tra cho cậu, cũng không biết anh ta là người như thế nào! “
“Yên tâm, Lý Hưởng là người tốt. Cậu thấy đấy, anh ấy vừa biết tin tớ mang thai liền cầu hôn tớ. Hơn nữa, em họ của anh ấy là Bạch Dương. Nếu Lý Hưởng bắt nạt tớ, cậu liền giúp tớ trả thù. Tớ nhất định sẽ không chịu thiệt đâu.” Nam Nam cười nói.
“Nếu anh ta dám bắt nạt cậu, tớ sẽ lột da hầm thịt anh ta.” Hàm Nhất nở nụ cười, những lo lắng lúc trước đã hoàn toàn thả lỏng vì những lời này của Nam Nam, mặc dù không hiểu rõ về Lý Hưởng, nhưng mấy ngày ở chung với Bạch Dương, Hàm Nhất vẫn có chút hiểu Bạch Dương, rất tin tưởng vào tính cách của Bạch Dương.
Nam Nam: “Vậy phù dâu, tuần sau cùng tớ đi thử váy cưới, nhân tiện thử lễ phục của cậu.”
“OK, tớ có thể làm phù dâu cho cậu, nhưng anh ta đừng hòng dễ dàng đem cậu đi nhé, tớ sẽ chỉnh anh ta cho đến nơi đến chốn.” Hàm Nhất đã bắt đầu lên kế hoạch cho kịch bản cho chú rể trong ngày cưới.
“Thủ hạ lưu tình.” Nam Nam cầu xin.
“Chưa kết hôn mà đã bênh người ta rồi sao?” Hàm Nhất nghịch ngợm hỏi.
“Dù gì cũng là bố của con tớ!”
“Cắt!”
Ngày Nam Nam thử váy cưới, Hàm Nhất cũng thử váy phù dâu màu trắng với cô ấy. Nam Nam và Hàm Nhất cùng nhau mở rèm cửa nhìn nhau, Hàm Nhất hiếm khi mặc váy, đột nhiên mặc một chiếc váy trắng khiến người ta sáng mắt.
Nam Nam cười nói: “Nhất Nhất, cậu xinh quá.”
“Cậu mới là đẹp nhất cô dâu ạ!” Hàm Nhất cũng cười nói.
Từ nhỏ đã cùng nhau trưởng thành, cầm tay nhau, như thể nhìn thấy nhau thuở còn cắp sách đến trường, thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã có người kết hôn rồi.
“Hai vị mời đi lối này.” Nhân viên phục vụ chỉ đường cho hai người con trai, nam chính cuối cùng cũng đến, nhìn thấy dáng vẻ của Nam Nam, Lý Hưởng cười đi đến bên cạnh Nam Nam, “Vợ, em thật đẹp.”
Hàm Nhất khôn ngoan nhường chỗ bước sang một bên. Bạch Dương nhìn thấy đầu tiên khi bước vào là Hàm Nhất đang mặc váy trắng, đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy dài màu trắng, rõ ràng là kiểu dáng đơn giản nhất, nhưng vẫn thu hút ánh nhìn. Bạch Dương tưởng tượng cảnh Hàm Nhất mặc váy cưới.
“Anh thất thần cái gì đấy?” Hàm Nhất vẫy vẫy tay trước mặt Bạch Dương.
Bạch Dương sửng sốt rồi mới định thần lại, “Sao cô lại ăn mặc thế này?”
“Tôi là phù dâu.” Hàm Nhất ném cho Bạch Dương một ánh mắt.
Lý Hưởng quay đầu, “Trùng hợp thật đấy, Bạch Dương là phù rể!”
“Cũng thật là trùng hợp nhỉ.” Giọng điệu của Hàm Nhất có chút cổ quái.
Bạch Dương cảm thấy có chút không ổn, “Tôi có một dự cảm không tốt lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.