Chương 38
Sanh Trà
09/07/2023
Bạch Dương vừa nghe mẹ Hàm Nhất thích Tống Tiểu Bảo cảm thấy chỉ sợ bản thân không diễn được,
dù sao hai người không hề giống nhau, một đen một trắng, một cao một
thấp, có thể nói trống đánh xuôi kèn thổi ngược một trời một vực.
Vì để mẹ Hàm Nhất có ấn tượng tốt, buổi tối Bạch Dương ngồi xem hết lại các tác phẩm của Tống Tiểu Bảo. Ban đêm Hàm Nhất cảm giác thấy ngoài cửa phòng truyền đến tiếng cười lúc ẩn lúc hiện, sợ tới mức nghĩ đến trong nhà có quỷ làm loạn, nửa đêm ngay cả WC cũng không dám đi.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Dương một thân tây trang, khí chất anh tuấn làm cho Trần Hàm Nhất xem đến choáng váng: “Anh làm gì vậy?”
“Đến nhà cô!”
Hàm Nhất hiếm khi thấy dáng vẻ này của Bạch Dương cảm giác rất hoài nghi: “Đi nhà tôi mà anh mặc trang trọng như vậy, có cần thiết không?”
“Lần đầu tiên tôi đến nhà con gái, nên chú ý hình tượng, tối qua cha mẹ tôi cũng đã dặn dò tôi rồi, không thể để cho bọn họ mất mặt, cho nên tôi phải yêu cầu chính mình cần chỉn chu hơn, bắt đầu từ chuyện nhỏ nhất.” Bạch Dương sửa lại cà vạt của mình một chút.
“Leng keng.”
“Ai vậy?” Hàm Nhất hơi tò mò sớm như vậy đã có ai đến.
Bạch Dương ra mở cửa chỉ thấy Lý Hưởng cầm bao lớn bao nhỏ vài hộp đồ đi vào.
“Anh mang mấy cái này đến làm gì?” Hàm Nhất tò mò liếc mắt nhìn mấy cái hộp quà này, chỉ nhìn đóng gói cũng biết giá trị xa xỉ thế nào.
Bạch Dương: “Quà tặng mẹ cô, tổ yến, hải sâm, bột quả hạnh đào cao cấp, còn có một bộ trang điểm cao cấp.”
Lý Hưởng thở hổn hển vịn vào tủ giày trong nhà: “Người đi gặp mẹ vợ cũng không phải anh, vì sao anh phải vất vả như thế?”
“Cho anh cơ hội rèn luyện cơ thể, hơn nữa ngày hôm qua em không ngủ ngồi xem trích lời kinh điển của Tống Tiểu Bảo, làm sao có thời gian.” Một tia áy náy Bạch Dương cũng không có.
“Anh tặng mẹ tôi đồ quý giá như vậy, chẳng phải khiến tôi trông có vẻ rất keo kiệt sao?” Trong nháy mắt Hàm Nhất cảm thấy ngày hôm qua mình và Bạch Dương không còn một chút thể diện nào, hoàn toàn bị nện hết xuống đất.
“Tôi không biết tặng cái gì cả. Đều là anh ấy mua!” Từ lúc Bạch Dương gọi điện thoại đã nói cho Lý Hưởng bảo anh ấy năm đó mua quà đến tặng mẹ của Phương Nam Nam thế nào thì toàn bộ mua rập khuôn như vậy.
“Mẹ tôi thấy mấy đồ này nhất định vui mừng tới nỗi miệng không khép được lại.” Hàm Nhất đã có thể tưởng tượng được cảnh mẹ cô nhận được quà tặng vui tới mất cả hình tượng.
Bạch Dương vừa nghe thấy vậy chỉ biết giơ ngón cái ý chỉ sáng suốt.
Hàm Nhất và Bạch Dương đi tới tiểu khu mẹ ở khác biệt với nhà cũ to lớn của nhà Bạch Dương, mẹ Trần sống trong một tòa nhà dân cư bình thường nhất, cả tòa nhà có sáu tầng, còn nhà của Trần Hàm Nhất ở tầng bốn.
Đứng ở dưới tầng Bạch Dương không ngừng hít sâu, Hàm Nhất để ý tới an ủi nói: “Bình tĩnh, ngày hôm qua ai nói không cần căng thẳng vậy?”
“Không giống nhau, đây là đi gặp mẹ cô, cũng không phải mẹ tôi.” Lòng bàn tay của Bạch Dương đã đổ đầy mồ hôi.
“Đi thôi, học trò cùng sư phụ lên tầng chào hỏi sư tổ.”
Trong tay Bạch Dương cầm quà tặng cho mẹ Trần đi theo Hàm Nhất lên tầng, toàn bộ hành trình camera đều đi cùng cầu thang của căn nhà cũ chật chội, mỗi bước Bạch Dương đi đều suy nghĩ dáng vẻ Hàm Nhất lớn lên mỗi ngày ở đây, tới cửa rồi Hàm Nhất mở cửa ra Bạch Dương đi theo vào nhà.
Vừa vào cửa ấn tượng đầu tiên của Bạch Dương là căn nhà này rất nhỏ, nhưng rất ấm áp có thể thấy được chủ nhân là một người rất yêu gia đình.
Mẹ Trần ở trong phòng bếp bận rộn nghe thấy tiếng mở cửa vội vàng đi ra: “Bạch Dương đến rồi?”
“Mẹ, con cũng đã về.” Hàm Nhất rất không thích bà Trần bỏ qua mình.
“Không phải con thường xuyên về đó sao?” Giọng điệu của Mẹ Trần cũng không có nhẹ nhàng như vừa rồi.
Bạch Dương lễ phép khom mình: “Chào sư tổ!”
Bạch Dương đột nhiên ý thức được bản thân vừa nói sai nhanh chóng sửa miệng: “Chào dì, đây là quà tặng cho dì.”
Hàm Nhất ở một bên cười thiếu chút nữa đau hai bên sườn, khi căng thẳng thì người nào cũng sẽ nói sai thôi, mẹ Trần đoán chuyện này chắc chắn không thoát khỏi có liên quan tới Trần Hàm Nhất, trực tiếp cho Hàm Nhất một ánh mắt hung tợn.
“Ây nha, đừng khách sáo, cháu tới là vui lắm rồi, vào ngồi đi, tiểu yêu tinh rót trà.” Mẹ Trần đối với Hàm Nhất và Bạch Dương hoàn toàn là hai sắc mặt khác nhau.
“Mẹ cô nhìn qua có hơi quen mắt.” Bạch Dương lần đầu tiên nhìn mẹ Trần có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Hàm Nhất: “Có thể mẹ tôi có gương mặt đại chúng, không có gì đặc biệt.”
Bạch Dương không nói tiếp, ấn tượng này cảm giác gặp qua mẹ Trần rốt cuộc ở đâu thì không có nhớ.
Bạch Dương đi theo Trần Hàm Nhất ngồi xuống sô pha, trên màn hình TV đang chiếu Nhạc Vân Bằng tấu nói, Bạch Dương kinh ngạc hỏi: “Mẹ cô không phải thích Tống Tiểu Bảo sao?”
“Có thể gần đây bà đổi gu, đổi sang thích Tiểu Nhạc Nhạc, phụ nữ rất dễ thay đổi, anh hiểu chứ.” Hàm Nhất mạnh dạn đoán gu của mẹ.
Bạch Dương: “…” Cả đêm xem lại bây giờ không có đất dụng võ nghĩ lại cảm thấy thật đáng tiếc.
Hàm Nhất đưa cho Bạch Dương một chén trà: “Nếm thử xem, đây là trà Phổ Nhĩ mẹ tôi thích nhất.”
“Dì thích uống trà?” Bạch Dương hơi kinh ngạc rất ít khi nhìn thấy có người phụ nữ nào thích uống trà.
“Cha tôi thích, mẹ tôi cũng như vậy mà thích, nhiều năm qua cũng không thay đổi.” Hàm Nhất suy nghĩ nhớ lại mình cũng từng hỏi mẹ vấn đề như vậy, mẹ cười nói là cha thích.
“Sao cha cô lại qua đời?” Bạch Dương không nhịn được hỏi ra miệng.
“Mẹ nói là ngoài ý muốn, tôi cũng không rõ, khi đó tôi còn quá nhỏ không có ấn tượng gì, kí ức về cha cũng không có nhiều chỉ có vài chuyện mà thôi.” Hàm Nhất từ đầu tới cuối cũng không rõ nguyên nhân cha qua đời, mẹ chưa bao giờ kể cho cô nghe mỗi lần Hàm Nhất nhắc tới mẹ đều im lặng, sau này Hàm Nhất cũng không còn hỏi nữa tránh cho mẹ đau lòng.
“Cha cô trước đây làm gì?” Bạch Dương nghe Hàm Nhất giải thích càng thêm tò mò.
“Đầy tớ của nhân dân.”
“Cái gì?” Bạch Dương chưa từng nghe qua nghề nghiệp này.
“Cảnh sát, rất đẹp trai, anh chờ một lát tôi cho anh xem ảnh.” Hàm Nhất đi vào phòng ngủ của mình, Bạch Dương đi theo sau.
Phòng ngủ của Hàm Nhất rất nhỏ nói theo cách của bản thân Bạch Dương thì nó còn không to bằng cái WC của anh, chính là chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng, khác với những căn phòng thông thường của các cô gái, phòng của Hàm Nhất rất đơn giản, không có màu sắc và trang trí cầu kỳ, nhưng lại mang một phong cách riêng, rất phù hợp với tính cách của chủ nhân.
Hàm Nhất lấy một khung trên giá sách xuống: “Đây là tấm ảnh cuối cùng tôi chụp chung cùng cha, thế nào, nhìn rất đẹp trai nhỉ.”
“Đúng là rất đẹp trai, tôi phát hiện cô hoàn toàn là được di truyền ưu điểm từ cha mẹ.” Bạch Dương nhìn kỹ người đàn ông trong tấm ảnh, cho dù một thân thường phục cũng không thể cản trở sự chính trực lộ ra trong xương, giữa hai lông mày của Hàm Nhất còn có bóng dáng của người đàn ông này, quan hệ huyết thống đôi khi thật sự rất thần kỳ.
“Ăn cơm thôi.” Mẹ Trần gọi hai người ăn cơm.
“Đi thôi.” Hàm Nhất để bức ảnh xuống cùng Bạch Dương đi tới phòng ăn nhỏ.
Hàm Nhất vừa thấy trên bàn có sáu món một canh liền biết Bạch Dương là khách rất quý, chỉ có lễ mừng năm mới mới có mà hôm nay mẹ lại đặc biệt nấu, không thể không nói mẹ cô đối coi trọng Bạch Dương cỡ nào: “Địa vị của anh ở nhà tôi có thể so với đón năm mới, may mắn không?”
“Cảm ơn dì.” Bạch Dương ghi nhớ lời mẹ dạy bảo hễ nhận được ưu tiên phải cảm ơn trước.
“Không cần khách sáo, thử xem tay nghề của dì đi, không biết thói quen cháu có kiêng gì không?” Mẹ Trần hơi căng thẳng, dù sao con rể lần đầu tới nhà ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
“Quen mà dì, cháu nếm thử món ăn của dì.” Miệng Bạch Dương đặc biệt ngọt, làm cho Hàm Nhất có cảm giác Bạch Dương mỗi ngày sinh hoạt cùng đều là giả.
“Cháu thấy món nào ngon nhất? Dì làm nữa cho cháu, có phải chân vịt sốt không?” Mẹ Trần vừa nói một người mờ mịt, một người bối rối.
Bạch Dương nhìn chân vịt giống như chưa từng thấy qua: “Hình như lần trước cháu không thấy có chân vịt sốt?”
Mẹ Trần vừa nghe thế liền đoán được chân vịt sốt bị Trần Hàm Nhất ăn hết: “Nhất định là con chiếm ăn hết một mình, Trần Hàm Nhất.”
Bạch Dương cũng đoán được đại khái, chờ xem mẹ Trần báo thù cho mình.
“Không phải con, con chỉ ăn phần của con thôi.” Hàm Nhất liên tục phủ định.
Mẹ Trần không tin lời nói dối của Hàm Nhất: “Không phải con thì còn có thể là ai?”
“Đúng, không phải cô còn có thể là ai? Còn có thể có tiểu nhân nào khác sao?” Bạch Dương ỷ vào có mẹ Trần làm chỗ dựa đối với Trần Hàm Nhất khởi binh hỏi tội, cũng dám một mình ăn hết chân vịt quả thực là tội không thể tha.
“Phương Nam Nam, trong bụng cô ấy còn có một tiểu nhân. Hai người không biết xấu hổ mà cùng một người phụ nữ có thai so đo sao? Bạch Dương cùng một phôi thai rành ăn có thấy vui không?” Trần Hàm Nhất giờ phút này thấy may mắn cỡ nào khi Phương Nam Nam là một phụ nữ có thai, chuyện gì thì phụ nữ có thai cũng là lớn nhất, không ai có thể có biện pháp chuyện này để cho miệng Nam Nam gánh lại quá thích hợp.
Mẹ Trần nghe vậy cũng không có cách nào: “Vậy con không nói cho mẹ biết, mẹ làm lại một phần không phải tốt rồi sao?”
“Phương Nam Nam không cho nói sợ mẹ tức giận, mẹ cũng không phải không biết từ nhỏ đến lớn cô ấy sợ chỉ có mẹ, chỉ vâng lời mỗi mẹ, ngay cả mẹ cô ấy còn cản không nổi địa vị của mẹ trong lòng cô ấy.” Hàm Nhất nói đều là lời thật một chút nói dối cũng không có.
Mẹ Trần nói Trần Hàm Nhất nói quá, chỉ có thể mắng nhẹ: “Nguỵ biện, không hổ là tiểu yêu tinh.”
“Cảm ơn mẹ, ai bảo con có một mẹ yêu tinh chứ?” Hàm Nhất đắc ý cười.
“Tiểu yêu tinh!” Bạch Dương nghẹ hai mẹ con đấu võ mồm cũng không nhịn được bật cười.
“Thế nào, Bạch Miêu Miêu!” Hàm Nhất tuôn ra tên mụ của Bạch Dương.
Bạch Dương chấn động: “Làm sao cô biết được?”
“Haha, dì nói cho tôi biết nha, em trai Miêu Miêu.” Hàm Nhất cảm giác được lúc mình biết được tên mụ như lấy được báu vật, không ngờ lại dùng tới nhanh như vậy.
Mẹ Trần suy nghĩ nói: “Miêu Miêu, xem ra cây non nhỏ rất có ý nghĩa, hy vọng cháu khoẻ mạnh lớn lên.”
Bạch Dương gật đầu: “Bà nội cháu đặt cho cháu, chính là ý nghĩa như dì nói chẳng qua cảm giác giống tên bé gái, bây giờ không ai gọi cháu như vậy nữa.”
Hàm Nhất lắc đầu: “Miêu Miêu rất tốt, mẹ anh nói có phải hay không?”
“Ừm.” Mẹ Trần thật tâm cảm thấy tên này đặc biệt hợp với Bạch Dương.
“Nếu dì thích có thể gọi cháu là Miêu Miêu.” Bạch Dương tuân theo dạy bảo của mẹ, dì nói cái gì đều phải tuân theo vô điều kiện chính là bán đứng linh hồn của bản thân.
“Tốt lắm, Miêu Miêu.” Mẹ Trần cười càng thêm vui vẻ, con rể tri kỷ như vậy làm sao tìm.
Hàm Nhất thấy Bạch Dương co được dãn được tinh thần bội phục sát đất, không biết mẹ mình cho Bạch Dương thuốc mê hồn gì ngay cả tôn nghiêm đàn ông cũng đều vứt bỏ không còn chút gì.
Cơm nước xong Bạch Dương chủ động đảm nhiệm việc rửa bát, đây chính là tối qua mẹ căn dặn phải làm mẹ Trần vui vẻ ra mặt.
“Đứa bé này ngoan quá, Hàm Nhất phải biết quý trọng.”
“Mẹ, mẹ không phải suy nghĩ nhiều rồi sao?”
Hàm Nhất nói xong liền bị mẹ Trần xem thường: “Bây giờ không quý trọng, có ngày con sẽ hối hận.”
Hàm Nhất không nói chuyện nhìn Bạch Dương ở trong phòng bếp bận rộn, hồi tưởng lại mới bắt đầu gặp mặt vài lần, lắc lắc đầu, có một số việc vẫn không cần nghĩ nhiều làm gì.
Bạch Dương bởi vì buổi tối còn có công việc khác nên ăn cơm trưa xong liền chuẩn bị cùng Hàm Nhất về, mẹ Trần gói cho Bạch Dương ít đồ ăn mang về.
Bạch Dương vui vẻ giống như đứa trẻ không nghĩ tới còn có đồ ăn mang về: “Cảm ơn dì.”
“Của con đâu?” Hàm Nhất thấy trong tay Bạch Dương gói to gói nhỏ, vươn hai tay khao khát nhìn mẹ ruột.
Mẹ Trần lau sạch bàn tay bé nhỏ của Hàm Nhất vẻ mặt còn nghiêm túc nói: “Của con mẹ tính đưa cho Phương Nam Nam, con nói phụ nữ có thai cần bồi bổ nhiều.”
Hàm Nhất cảm thấy mẹ cô thật sự không còn xa nữa sẽ trở thành ma vương số một trong Tam giới.
Ra cửa, hai người ngồi trên xe của tổ tiết mục, trong lòng Bạch Dương luôn có nghi ngờ hôm nay nhìn thấy mẹ Trần cảm giác không hiểu sao có một loại quen thuộc, rồi lại cảm thấy có chút xa lạ, tuy rằng trên mặt có đồ trang điểm nhẹ nhàng thêm vào nhưng Bạch Dương vẫn cảm thấy sắc mặt của mẹ Trần không được tốt, lo lắng hỏi Hàm Nhất: “Dì gần đây có bị ốm không?”
“Không, mẹ không có nói với tôi, làm sao vậy?” Hàm Nhất không hiểu sao Bạch Dương lại hỏi như vậy có mục đích gì.
Bạch Dương: “Không có gì, có thể là tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Yên tâm đi, mẹ tôi ngay cả cảm cúm nhẹ cũng sẽ làm nũng gọi điện thoại cho tôi, bị ốm nhất định sẽ nói cho tôi biết.” Hàm Nhất an ủi Bạch Dương, nghe Hàm Nhất nói vậy Bạch Dương cũng cảm thấy mình cảm giác sai.
Trở về biệt thự, Bạch Dương thu dọn một ít đồ chuẩn bị cùng Lý Hưởng tới công ty, trước khi đi thuận miệng hỏi một câu: “Hai ngày nay em không có thông báo gì sao?”
Trần Hàm Nhất nhìn bảng lịch trình Hạnh Nhân vừa gửi cho mình: “Tuần sau cùng Nguỵ Nghiêm quay MV.”
“MV? Cùng Ngụy Nghiêm?” Tâm trạng Bạch Dương vốn không tệ nháy mắt mây đen dày đặc, bỗng chốc nổi gió to, mưa rào sấm chớp.
Vì để mẹ Hàm Nhất có ấn tượng tốt, buổi tối Bạch Dương ngồi xem hết lại các tác phẩm của Tống Tiểu Bảo. Ban đêm Hàm Nhất cảm giác thấy ngoài cửa phòng truyền đến tiếng cười lúc ẩn lúc hiện, sợ tới mức nghĩ đến trong nhà có quỷ làm loạn, nửa đêm ngay cả WC cũng không dám đi.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Dương một thân tây trang, khí chất anh tuấn làm cho Trần Hàm Nhất xem đến choáng váng: “Anh làm gì vậy?”
“Đến nhà cô!”
Hàm Nhất hiếm khi thấy dáng vẻ này của Bạch Dương cảm giác rất hoài nghi: “Đi nhà tôi mà anh mặc trang trọng như vậy, có cần thiết không?”
“Lần đầu tiên tôi đến nhà con gái, nên chú ý hình tượng, tối qua cha mẹ tôi cũng đã dặn dò tôi rồi, không thể để cho bọn họ mất mặt, cho nên tôi phải yêu cầu chính mình cần chỉn chu hơn, bắt đầu từ chuyện nhỏ nhất.” Bạch Dương sửa lại cà vạt của mình một chút.
“Leng keng.”
“Ai vậy?” Hàm Nhất hơi tò mò sớm như vậy đã có ai đến.
Bạch Dương ra mở cửa chỉ thấy Lý Hưởng cầm bao lớn bao nhỏ vài hộp đồ đi vào.
“Anh mang mấy cái này đến làm gì?” Hàm Nhất tò mò liếc mắt nhìn mấy cái hộp quà này, chỉ nhìn đóng gói cũng biết giá trị xa xỉ thế nào.
Bạch Dương: “Quà tặng mẹ cô, tổ yến, hải sâm, bột quả hạnh đào cao cấp, còn có một bộ trang điểm cao cấp.”
Lý Hưởng thở hổn hển vịn vào tủ giày trong nhà: “Người đi gặp mẹ vợ cũng không phải anh, vì sao anh phải vất vả như thế?”
“Cho anh cơ hội rèn luyện cơ thể, hơn nữa ngày hôm qua em không ngủ ngồi xem trích lời kinh điển của Tống Tiểu Bảo, làm sao có thời gian.” Một tia áy náy Bạch Dương cũng không có.
“Anh tặng mẹ tôi đồ quý giá như vậy, chẳng phải khiến tôi trông có vẻ rất keo kiệt sao?” Trong nháy mắt Hàm Nhất cảm thấy ngày hôm qua mình và Bạch Dương không còn một chút thể diện nào, hoàn toàn bị nện hết xuống đất.
“Tôi không biết tặng cái gì cả. Đều là anh ấy mua!” Từ lúc Bạch Dương gọi điện thoại đã nói cho Lý Hưởng bảo anh ấy năm đó mua quà đến tặng mẹ của Phương Nam Nam thế nào thì toàn bộ mua rập khuôn như vậy.
“Mẹ tôi thấy mấy đồ này nhất định vui mừng tới nỗi miệng không khép được lại.” Hàm Nhất đã có thể tưởng tượng được cảnh mẹ cô nhận được quà tặng vui tới mất cả hình tượng.
Bạch Dương vừa nghe thấy vậy chỉ biết giơ ngón cái ý chỉ sáng suốt.
Hàm Nhất và Bạch Dương đi tới tiểu khu mẹ ở khác biệt với nhà cũ to lớn của nhà Bạch Dương, mẹ Trần sống trong một tòa nhà dân cư bình thường nhất, cả tòa nhà có sáu tầng, còn nhà của Trần Hàm Nhất ở tầng bốn.
Đứng ở dưới tầng Bạch Dương không ngừng hít sâu, Hàm Nhất để ý tới an ủi nói: “Bình tĩnh, ngày hôm qua ai nói không cần căng thẳng vậy?”
“Không giống nhau, đây là đi gặp mẹ cô, cũng không phải mẹ tôi.” Lòng bàn tay của Bạch Dương đã đổ đầy mồ hôi.
“Đi thôi, học trò cùng sư phụ lên tầng chào hỏi sư tổ.”
Trong tay Bạch Dương cầm quà tặng cho mẹ Trần đi theo Hàm Nhất lên tầng, toàn bộ hành trình camera đều đi cùng cầu thang của căn nhà cũ chật chội, mỗi bước Bạch Dương đi đều suy nghĩ dáng vẻ Hàm Nhất lớn lên mỗi ngày ở đây, tới cửa rồi Hàm Nhất mở cửa ra Bạch Dương đi theo vào nhà.
Vừa vào cửa ấn tượng đầu tiên của Bạch Dương là căn nhà này rất nhỏ, nhưng rất ấm áp có thể thấy được chủ nhân là một người rất yêu gia đình.
Mẹ Trần ở trong phòng bếp bận rộn nghe thấy tiếng mở cửa vội vàng đi ra: “Bạch Dương đến rồi?”
“Mẹ, con cũng đã về.” Hàm Nhất rất không thích bà Trần bỏ qua mình.
“Không phải con thường xuyên về đó sao?” Giọng điệu của Mẹ Trần cũng không có nhẹ nhàng như vừa rồi.
Bạch Dương lễ phép khom mình: “Chào sư tổ!”
Bạch Dương đột nhiên ý thức được bản thân vừa nói sai nhanh chóng sửa miệng: “Chào dì, đây là quà tặng cho dì.”
Hàm Nhất ở một bên cười thiếu chút nữa đau hai bên sườn, khi căng thẳng thì người nào cũng sẽ nói sai thôi, mẹ Trần đoán chuyện này chắc chắn không thoát khỏi có liên quan tới Trần Hàm Nhất, trực tiếp cho Hàm Nhất một ánh mắt hung tợn.
“Ây nha, đừng khách sáo, cháu tới là vui lắm rồi, vào ngồi đi, tiểu yêu tinh rót trà.” Mẹ Trần đối với Hàm Nhất và Bạch Dương hoàn toàn là hai sắc mặt khác nhau.
“Mẹ cô nhìn qua có hơi quen mắt.” Bạch Dương lần đầu tiên nhìn mẹ Trần có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Hàm Nhất: “Có thể mẹ tôi có gương mặt đại chúng, không có gì đặc biệt.”
Bạch Dương không nói tiếp, ấn tượng này cảm giác gặp qua mẹ Trần rốt cuộc ở đâu thì không có nhớ.
Bạch Dương đi theo Trần Hàm Nhất ngồi xuống sô pha, trên màn hình TV đang chiếu Nhạc Vân Bằng tấu nói, Bạch Dương kinh ngạc hỏi: “Mẹ cô không phải thích Tống Tiểu Bảo sao?”
“Có thể gần đây bà đổi gu, đổi sang thích Tiểu Nhạc Nhạc, phụ nữ rất dễ thay đổi, anh hiểu chứ.” Hàm Nhất mạnh dạn đoán gu của mẹ.
Bạch Dương: “…” Cả đêm xem lại bây giờ không có đất dụng võ nghĩ lại cảm thấy thật đáng tiếc.
Hàm Nhất đưa cho Bạch Dương một chén trà: “Nếm thử xem, đây là trà Phổ Nhĩ mẹ tôi thích nhất.”
“Dì thích uống trà?” Bạch Dương hơi kinh ngạc rất ít khi nhìn thấy có người phụ nữ nào thích uống trà.
“Cha tôi thích, mẹ tôi cũng như vậy mà thích, nhiều năm qua cũng không thay đổi.” Hàm Nhất suy nghĩ nhớ lại mình cũng từng hỏi mẹ vấn đề như vậy, mẹ cười nói là cha thích.
“Sao cha cô lại qua đời?” Bạch Dương không nhịn được hỏi ra miệng.
“Mẹ nói là ngoài ý muốn, tôi cũng không rõ, khi đó tôi còn quá nhỏ không có ấn tượng gì, kí ức về cha cũng không có nhiều chỉ có vài chuyện mà thôi.” Hàm Nhất từ đầu tới cuối cũng không rõ nguyên nhân cha qua đời, mẹ chưa bao giờ kể cho cô nghe mỗi lần Hàm Nhất nhắc tới mẹ đều im lặng, sau này Hàm Nhất cũng không còn hỏi nữa tránh cho mẹ đau lòng.
“Cha cô trước đây làm gì?” Bạch Dương nghe Hàm Nhất giải thích càng thêm tò mò.
“Đầy tớ của nhân dân.”
“Cái gì?” Bạch Dương chưa từng nghe qua nghề nghiệp này.
“Cảnh sát, rất đẹp trai, anh chờ một lát tôi cho anh xem ảnh.” Hàm Nhất đi vào phòng ngủ của mình, Bạch Dương đi theo sau.
Phòng ngủ của Hàm Nhất rất nhỏ nói theo cách của bản thân Bạch Dương thì nó còn không to bằng cái WC của anh, chính là chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng, khác với những căn phòng thông thường của các cô gái, phòng của Hàm Nhất rất đơn giản, không có màu sắc và trang trí cầu kỳ, nhưng lại mang một phong cách riêng, rất phù hợp với tính cách của chủ nhân.
Hàm Nhất lấy một khung trên giá sách xuống: “Đây là tấm ảnh cuối cùng tôi chụp chung cùng cha, thế nào, nhìn rất đẹp trai nhỉ.”
“Đúng là rất đẹp trai, tôi phát hiện cô hoàn toàn là được di truyền ưu điểm từ cha mẹ.” Bạch Dương nhìn kỹ người đàn ông trong tấm ảnh, cho dù một thân thường phục cũng không thể cản trở sự chính trực lộ ra trong xương, giữa hai lông mày của Hàm Nhất còn có bóng dáng của người đàn ông này, quan hệ huyết thống đôi khi thật sự rất thần kỳ.
“Ăn cơm thôi.” Mẹ Trần gọi hai người ăn cơm.
“Đi thôi.” Hàm Nhất để bức ảnh xuống cùng Bạch Dương đi tới phòng ăn nhỏ.
Hàm Nhất vừa thấy trên bàn có sáu món một canh liền biết Bạch Dương là khách rất quý, chỉ có lễ mừng năm mới mới có mà hôm nay mẹ lại đặc biệt nấu, không thể không nói mẹ cô đối coi trọng Bạch Dương cỡ nào: “Địa vị của anh ở nhà tôi có thể so với đón năm mới, may mắn không?”
“Cảm ơn dì.” Bạch Dương ghi nhớ lời mẹ dạy bảo hễ nhận được ưu tiên phải cảm ơn trước.
“Không cần khách sáo, thử xem tay nghề của dì đi, không biết thói quen cháu có kiêng gì không?” Mẹ Trần hơi căng thẳng, dù sao con rể lần đầu tới nhà ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
“Quen mà dì, cháu nếm thử món ăn của dì.” Miệng Bạch Dương đặc biệt ngọt, làm cho Hàm Nhất có cảm giác Bạch Dương mỗi ngày sinh hoạt cùng đều là giả.
“Cháu thấy món nào ngon nhất? Dì làm nữa cho cháu, có phải chân vịt sốt không?” Mẹ Trần vừa nói một người mờ mịt, một người bối rối.
Bạch Dương nhìn chân vịt giống như chưa từng thấy qua: “Hình như lần trước cháu không thấy có chân vịt sốt?”
Mẹ Trần vừa nghe thế liền đoán được chân vịt sốt bị Trần Hàm Nhất ăn hết: “Nhất định là con chiếm ăn hết một mình, Trần Hàm Nhất.”
Bạch Dương cũng đoán được đại khái, chờ xem mẹ Trần báo thù cho mình.
“Không phải con, con chỉ ăn phần của con thôi.” Hàm Nhất liên tục phủ định.
Mẹ Trần không tin lời nói dối của Hàm Nhất: “Không phải con thì còn có thể là ai?”
“Đúng, không phải cô còn có thể là ai? Còn có thể có tiểu nhân nào khác sao?” Bạch Dương ỷ vào có mẹ Trần làm chỗ dựa đối với Trần Hàm Nhất khởi binh hỏi tội, cũng dám một mình ăn hết chân vịt quả thực là tội không thể tha.
“Phương Nam Nam, trong bụng cô ấy còn có một tiểu nhân. Hai người không biết xấu hổ mà cùng một người phụ nữ có thai so đo sao? Bạch Dương cùng một phôi thai rành ăn có thấy vui không?” Trần Hàm Nhất giờ phút này thấy may mắn cỡ nào khi Phương Nam Nam là một phụ nữ có thai, chuyện gì thì phụ nữ có thai cũng là lớn nhất, không ai có thể có biện pháp chuyện này để cho miệng Nam Nam gánh lại quá thích hợp.
Mẹ Trần nghe vậy cũng không có cách nào: “Vậy con không nói cho mẹ biết, mẹ làm lại một phần không phải tốt rồi sao?”
“Phương Nam Nam không cho nói sợ mẹ tức giận, mẹ cũng không phải không biết từ nhỏ đến lớn cô ấy sợ chỉ có mẹ, chỉ vâng lời mỗi mẹ, ngay cả mẹ cô ấy còn cản không nổi địa vị của mẹ trong lòng cô ấy.” Hàm Nhất nói đều là lời thật một chút nói dối cũng không có.
Mẹ Trần nói Trần Hàm Nhất nói quá, chỉ có thể mắng nhẹ: “Nguỵ biện, không hổ là tiểu yêu tinh.”
“Cảm ơn mẹ, ai bảo con có một mẹ yêu tinh chứ?” Hàm Nhất đắc ý cười.
“Tiểu yêu tinh!” Bạch Dương nghẹ hai mẹ con đấu võ mồm cũng không nhịn được bật cười.
“Thế nào, Bạch Miêu Miêu!” Hàm Nhất tuôn ra tên mụ của Bạch Dương.
Bạch Dương chấn động: “Làm sao cô biết được?”
“Haha, dì nói cho tôi biết nha, em trai Miêu Miêu.” Hàm Nhất cảm giác được lúc mình biết được tên mụ như lấy được báu vật, không ngờ lại dùng tới nhanh như vậy.
Mẹ Trần suy nghĩ nói: “Miêu Miêu, xem ra cây non nhỏ rất có ý nghĩa, hy vọng cháu khoẻ mạnh lớn lên.”
Bạch Dương gật đầu: “Bà nội cháu đặt cho cháu, chính là ý nghĩa như dì nói chẳng qua cảm giác giống tên bé gái, bây giờ không ai gọi cháu như vậy nữa.”
Hàm Nhất lắc đầu: “Miêu Miêu rất tốt, mẹ anh nói có phải hay không?”
“Ừm.” Mẹ Trần thật tâm cảm thấy tên này đặc biệt hợp với Bạch Dương.
“Nếu dì thích có thể gọi cháu là Miêu Miêu.” Bạch Dương tuân theo dạy bảo của mẹ, dì nói cái gì đều phải tuân theo vô điều kiện chính là bán đứng linh hồn của bản thân.
“Tốt lắm, Miêu Miêu.” Mẹ Trần cười càng thêm vui vẻ, con rể tri kỷ như vậy làm sao tìm.
Hàm Nhất thấy Bạch Dương co được dãn được tinh thần bội phục sát đất, không biết mẹ mình cho Bạch Dương thuốc mê hồn gì ngay cả tôn nghiêm đàn ông cũng đều vứt bỏ không còn chút gì.
Cơm nước xong Bạch Dương chủ động đảm nhiệm việc rửa bát, đây chính là tối qua mẹ căn dặn phải làm mẹ Trần vui vẻ ra mặt.
“Đứa bé này ngoan quá, Hàm Nhất phải biết quý trọng.”
“Mẹ, mẹ không phải suy nghĩ nhiều rồi sao?”
Hàm Nhất nói xong liền bị mẹ Trần xem thường: “Bây giờ không quý trọng, có ngày con sẽ hối hận.”
Hàm Nhất không nói chuyện nhìn Bạch Dương ở trong phòng bếp bận rộn, hồi tưởng lại mới bắt đầu gặp mặt vài lần, lắc lắc đầu, có một số việc vẫn không cần nghĩ nhiều làm gì.
Bạch Dương bởi vì buổi tối còn có công việc khác nên ăn cơm trưa xong liền chuẩn bị cùng Hàm Nhất về, mẹ Trần gói cho Bạch Dương ít đồ ăn mang về.
Bạch Dương vui vẻ giống như đứa trẻ không nghĩ tới còn có đồ ăn mang về: “Cảm ơn dì.”
“Của con đâu?” Hàm Nhất thấy trong tay Bạch Dương gói to gói nhỏ, vươn hai tay khao khát nhìn mẹ ruột.
Mẹ Trần lau sạch bàn tay bé nhỏ của Hàm Nhất vẻ mặt còn nghiêm túc nói: “Của con mẹ tính đưa cho Phương Nam Nam, con nói phụ nữ có thai cần bồi bổ nhiều.”
Hàm Nhất cảm thấy mẹ cô thật sự không còn xa nữa sẽ trở thành ma vương số một trong Tam giới.
Ra cửa, hai người ngồi trên xe của tổ tiết mục, trong lòng Bạch Dương luôn có nghi ngờ hôm nay nhìn thấy mẹ Trần cảm giác không hiểu sao có một loại quen thuộc, rồi lại cảm thấy có chút xa lạ, tuy rằng trên mặt có đồ trang điểm nhẹ nhàng thêm vào nhưng Bạch Dương vẫn cảm thấy sắc mặt của mẹ Trần không được tốt, lo lắng hỏi Hàm Nhất: “Dì gần đây có bị ốm không?”
“Không, mẹ không có nói với tôi, làm sao vậy?” Hàm Nhất không hiểu sao Bạch Dương lại hỏi như vậy có mục đích gì.
Bạch Dương: “Không có gì, có thể là tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Yên tâm đi, mẹ tôi ngay cả cảm cúm nhẹ cũng sẽ làm nũng gọi điện thoại cho tôi, bị ốm nhất định sẽ nói cho tôi biết.” Hàm Nhất an ủi Bạch Dương, nghe Hàm Nhất nói vậy Bạch Dương cũng cảm thấy mình cảm giác sai.
Trở về biệt thự, Bạch Dương thu dọn một ít đồ chuẩn bị cùng Lý Hưởng tới công ty, trước khi đi thuận miệng hỏi một câu: “Hai ngày nay em không có thông báo gì sao?”
Trần Hàm Nhất nhìn bảng lịch trình Hạnh Nhân vừa gửi cho mình: “Tuần sau cùng Nguỵ Nghiêm quay MV.”
“MV? Cùng Ngụy Nghiêm?” Tâm trạng Bạch Dương vốn không tệ nháy mắt mây đen dày đặc, bỗng chốc nổi gió to, mưa rào sấm chớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.