Chương 14: Đừng Lo Chuyện Bao Đồng
Đình Chỉ Mộng Du
18/02/2023
Trần Duy Lặc đang tập tạ ở kí túc xá thì Lục Dư quay về với gương mặt hớn hở hả hê, miệng ngân nga hát mấy giai điệu nào đó .
“Mày lại lên cơn nữa à?” Trần Duy Lặc vừa nâng tạ khiến cơ bắp trên cánh tay căng cứng lộ ra đầy sức mạnh vừa hỏi
“Đặt mình vào hoàn cảnh người ta mới biết.” Gương mặt Lục Dư vô cùng rạng rỡ, anh ta vừa nhướng mày vừa ôm ấp sờ nắn cơ bắp rắn chắc của Trần Duy Lặc.
Trần Duy Lặc ghét hành động sờ mó của Lục Dư đến mức buồn nôn, anh nhanh chóng phủi tay muốn đẩy cậu ta ra: “Biến.”
Lục Dư vừa ra ngoài ăn cơm với Phó Sảng về. Sau khi anh ta kể hết mọi chuyện cho Trần Duy Lặc, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lục Dư thoải mái dựa vào ghế chơi game. Anh ta mở máy tính lên rồi đăng nhập vào trò chơi, hào hứng như thể có con chim khách đậu trên cành báo tin vui, quay sang nói với Trần Duy Lặc bằng giọng điệu khoe khoang: “Tao có cảm giác Phó Sảng cũng có ý gì đó với mình. Hôm nay em ấy còn chủ động rủ tao đi ăn cơm chung. “
Trần Duy Lặc cởi bao tay, ném lên bàn rồi đảo mắt nhìn gáy Lục Dư: “Em ấy chủ động rủ mày đi ăn? Có phải mày quên cái gì rồi không?”
Lục Dư xoay đầu: “À, em ấy nói do hôm trước tao cho cổ mượn thẻ nước nên cảm ơn tao. Nhưng mà tao cảm thấy, em ấy làm chuyện này là vì hi vọng có thể đến gần tao hơn thôi.”
Trần Duy Lặc nhìn khuôn mặt viết đầy bốn chữ: “Không biết xấu hổ” của Lục Dư rồi cười gằn một tiếng: “Đi soi gương đi.”
Lục Dư cũng ngoan ngoãn cầm cái gương trên bàn lên soi. Nhưng dù là nhìn trái hay soi phải anh ta cũng chỉ thấy mình trông ngon nghẻ ghê gớm, thậm chí còn sợ nhìn thêm chút nữa thôi thì bản thân mình sẽ bị hút vào mất .
“Thật sự là đẹp trai đỉnh của đỉnh.”
Trần Duy đưa cho anh ta một chùm dây cáp điện rồi đạp mạnh vào ghế: “Đừng có đùa nữa, lo đi luyện tập đi. “
Màn hình máy tính tối đen, Lục Dư vừa quay đầu lại kêu một tiếng thật ai oán thì đã thấy tên Trần Duy Lặc thay đồ ra ngoài rồi, thậm chí anh còn vội vã mang điện thoại theo.
Ngày thi đấu sắp đến, nên những ngày gần đây Trần Duy Lặc luôn tập luyện vào buổi tối, lúc Nghiêm Diệc Vân rảnh sẽ đến nhà thi đấu xem anh chơi. Cô ta sẽ ngồi ở chỗ anh để đồ rồi cùng bạn bè cổ vũ anh.
Trận đấu kết thúc, Trần Duy Lặc nóng đến mức cởi áo ngoài ra, chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ bên trong. Nghiêm Diệc Vân xếp áo lên ghế giúp anh thì chợt nhìn thấy điện thoại anh để trong túi áo khoác, khuôn miệng đang nhai kẹo cao su dừng lại, cô ta thò tay vào lấy điện thoại ra.
Ngồi bên cạnh là người bạn cùng phòng đưa ra ý tưởng tồi cho cô ta lần trước, Hùng Giai Giác, lúc này đang đánh vào cánh tay Nghiêm Diệc Vân: “Cậu làm gì thế?”
Nghiêm Diệc Vân giơ vạt áo để che lại, hai mắt ngước lên nhìn Trần Duy Lặc đang mải mê chơi bóng rổ trên sân: “Tớ chỉ kiểm tra tí thôi, làm gì căng.”
Hùng Giai Giác phấn khích: “Cậu không sợ mình sẽ nhìn thấy những gì không nên sao?”
Nghiêm Diệc Vân liếc cô ấy: “Tốt nhất là đừng có. Cậu biết đó, anh ấy ngả ngớn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nên nếu lâu lâu không kiểm tra một lần thì trong lòng mình cảm thấy khó chịu không thôi.”
Từ sau lần chia tay đước đó, Nghiêm Diệc Vân không còn chạm vào điện thoại của anh lần nào nữa. Cô ta thôi không nhìn nữa mà tập trung ấn vào màn hình, không ngờ lúc nhập mật khẩu lại sai, Nghiêm Diệc Vân kinh ngạc, không thể tin được chuyện đang xảy ra.
“Anh ấy đổi mật khẩu rồi à?”
“Khốn khiếp, chắc chắn anh ta tằng tịu sau lưng mình!” Nghiêm Diệc Vân ngẩng đầu nhìn anh ấy .
“Cậu thử lại xem.”
Nghiêm Diệc Vân nghĩ đi nghĩ lại, nhưng cô ta thử đến tận lần thứ tư rồi mà kết quả trên màn hình vẫn như cũ, chỉ còn một cơ hội cuối cùng, cô ta suy nghĩ thật kĩ, sau đó cẩn thận nhập ngày sinh của Trần Duy Lặc.
Quả nhiên mở được khóa, đàn ông con trai vẫn dễ đoán như thế. Nghiêm Diệc Vân nhìn chằm chằm vào biểu tượng Wechat, có hàng trăm tin nhắn chưa đọc. Cô nhấn vào phần chung, đa số là tin nhắn nhóm, lướt thêm lát nữa thì tìm ra được vài người phiền phức.
“Trần Duy Lặc ngoan thật, hầu như chẳng thấy anh ấy để ý đến mấy đứa con gái khác.” Hùng Giai Giác nhìn sang, toàn là những câu chuyện về võ thuật.
Nghiêm Diệc Vân tạm thời hài lòng. Đúng lúc này, đột nhiên có thông báo tin nhắn mới nhảy ra khỏi khung chat.
[Vừa nãy em gọi cho mẹ thì nghe nói mẹ anh đang sang nhà em chơi. Dì bảo khi nào anh rãnh thì nhớ gọi điện về cho dì nhiều một chút.]
Mấy giây sau lại có thêm một tin nhắn xuất hiện.
[Đừng có mà không gọi đấy.]
Hùng Giai Giác lại nhìn sang, cô chợt cảm thấy giọng điệu này có vẻ không đúng lắm. Rõ ràng quan hệ giữa hai người còn thân hơn cả mức quen biết.
“Phó Sảng là ai?”
Nghiêm Diệc Vân nghiến răng, từ lâu trong lòng cô ta đã biết cô em gái của Phó Hào không phải loại tốt đẹp gì, ai đời nửa đêm nửa hôm lại đi nhắn tin nhắc người khác phải gọi cho mẹ ruột, bộ điện thoại của mẹ anh ấy dùng để trang trí hả? Cần gì phải thông qua miệng nó để truyền đạt lại chứ.
Nghiêm Diệc Vân nhìn dáng vẻ không biết gì của Trần Duy Lặc, đầu ngón tay lướt trên màn hình gõ chữ trả lời tin nhắn của Phó Sảng.
[Đừng có lo chuyện bao đồng nữa!]
Phó Sảng đang đắp mặt nạ, vừa đọc xong dòng tin nhắn thì toàn thân run lên. Cô bật dậy, vứt mặt nạ vào thùng rác rồi quay sang dồn hết sức đánh vào gối ôm bên cạnh mình để nguôi giận.
La Mạn bị cô dọa cho một phen: “Sao cậu vừa đắp mặt nạ mà đã vứt đi rồi?”
Phó Sảng thở hổn hển: “Tớ rảnh.”
Phó Sảng vốn là người nóng tính, một tuần cô phải gọi cho Tiền Nhã Lan ba bốn lần, lần nào cũng thích nói gì thì nói trong điện thoại. Hôm nay cô gọi về nhà, vừa hay lại gặp mẹ của Trần Duy Lặc đang ở nhà cô chơi nên mới mở loa ngoài nói chuyện với dì ấy, ba người nói chuyện rất hăng say, Phó Sảng nói một mạch nửa tiếng đồng hồ mới lên giường đắp mặt nạ. Dì Khương bảo mình ngưỡng mộ Tiền Nhã Lan vì có cô con gái thân như tri kỷ, thường xuyên gọi điện về cho bà chứ không như thằng con trai vô tâm, nửa tháng trời mới chịu gọi điện về cho mình. Tiền Nhã Lan nói anh với Phó Hào cũng kẻ tám lạng người nửa cân, lần nào gọi về cũng là đang thiếu tiền. Đúng là bọn đàn ông đều cùng một ruột với nhau, nên dì Khương mới nhờ Phó Sảng nếu gặp anh trong lúc tập luyện thì nhắc anh mấy câu kêu anh nên để tâm một chút.
Phó Sảng làm gì muốn lo chuyện bao đồng, bây giờ lúc nào cô cũng giữ thái độ tôn trọng nhưng giữ khoảng cách, không gặp thì không gặp. Nhưng người lớn cũng đã lên tiếng rồi, sao cô có thể trước mặt thì đồng ý sau lưng thì vứt đi hay chơi trò bằng mặt không bằng lòng được chứ ?
Do cô lo chuyện thiên hạ. Phó Sảng quăng điện thoại sang một bên, cô rửa mặt sạch sẽ rồi lên giường đắp chăn đi ngủ.
Nghiêm Diệc Vân mãi không thấy Phó Sảng trả lời thì cực kì vui sướng, cô ta kéo khung chat của cô sang trái rồi xóa đi. Sau tất cả lại tỏ vẻ ngây thơ không biết gì nhét điện thoại lại vào túi đồ của Trần Duy Lặc.
“Mày lại lên cơn nữa à?” Trần Duy Lặc vừa nâng tạ khiến cơ bắp trên cánh tay căng cứng lộ ra đầy sức mạnh vừa hỏi
“Đặt mình vào hoàn cảnh người ta mới biết.” Gương mặt Lục Dư vô cùng rạng rỡ, anh ta vừa nhướng mày vừa ôm ấp sờ nắn cơ bắp rắn chắc của Trần Duy Lặc.
Trần Duy Lặc ghét hành động sờ mó của Lục Dư đến mức buồn nôn, anh nhanh chóng phủi tay muốn đẩy cậu ta ra: “Biến.”
Lục Dư vừa ra ngoài ăn cơm với Phó Sảng về. Sau khi anh ta kể hết mọi chuyện cho Trần Duy Lặc, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lục Dư thoải mái dựa vào ghế chơi game. Anh ta mở máy tính lên rồi đăng nhập vào trò chơi, hào hứng như thể có con chim khách đậu trên cành báo tin vui, quay sang nói với Trần Duy Lặc bằng giọng điệu khoe khoang: “Tao có cảm giác Phó Sảng cũng có ý gì đó với mình. Hôm nay em ấy còn chủ động rủ tao đi ăn cơm chung. “
Trần Duy Lặc cởi bao tay, ném lên bàn rồi đảo mắt nhìn gáy Lục Dư: “Em ấy chủ động rủ mày đi ăn? Có phải mày quên cái gì rồi không?”
Lục Dư xoay đầu: “À, em ấy nói do hôm trước tao cho cổ mượn thẻ nước nên cảm ơn tao. Nhưng mà tao cảm thấy, em ấy làm chuyện này là vì hi vọng có thể đến gần tao hơn thôi.”
Trần Duy Lặc nhìn khuôn mặt viết đầy bốn chữ: “Không biết xấu hổ” của Lục Dư rồi cười gằn một tiếng: “Đi soi gương đi.”
Lục Dư cũng ngoan ngoãn cầm cái gương trên bàn lên soi. Nhưng dù là nhìn trái hay soi phải anh ta cũng chỉ thấy mình trông ngon nghẻ ghê gớm, thậm chí còn sợ nhìn thêm chút nữa thôi thì bản thân mình sẽ bị hút vào mất .
“Thật sự là đẹp trai đỉnh của đỉnh.”
Trần Duy đưa cho anh ta một chùm dây cáp điện rồi đạp mạnh vào ghế: “Đừng có đùa nữa, lo đi luyện tập đi. “
Màn hình máy tính tối đen, Lục Dư vừa quay đầu lại kêu một tiếng thật ai oán thì đã thấy tên Trần Duy Lặc thay đồ ra ngoài rồi, thậm chí anh còn vội vã mang điện thoại theo.
Ngày thi đấu sắp đến, nên những ngày gần đây Trần Duy Lặc luôn tập luyện vào buổi tối, lúc Nghiêm Diệc Vân rảnh sẽ đến nhà thi đấu xem anh chơi. Cô ta sẽ ngồi ở chỗ anh để đồ rồi cùng bạn bè cổ vũ anh.
Trận đấu kết thúc, Trần Duy Lặc nóng đến mức cởi áo ngoài ra, chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ bên trong. Nghiêm Diệc Vân xếp áo lên ghế giúp anh thì chợt nhìn thấy điện thoại anh để trong túi áo khoác, khuôn miệng đang nhai kẹo cao su dừng lại, cô ta thò tay vào lấy điện thoại ra.
Ngồi bên cạnh là người bạn cùng phòng đưa ra ý tưởng tồi cho cô ta lần trước, Hùng Giai Giác, lúc này đang đánh vào cánh tay Nghiêm Diệc Vân: “Cậu làm gì thế?”
Nghiêm Diệc Vân giơ vạt áo để che lại, hai mắt ngước lên nhìn Trần Duy Lặc đang mải mê chơi bóng rổ trên sân: “Tớ chỉ kiểm tra tí thôi, làm gì căng.”
Hùng Giai Giác phấn khích: “Cậu không sợ mình sẽ nhìn thấy những gì không nên sao?”
Nghiêm Diệc Vân liếc cô ấy: “Tốt nhất là đừng có. Cậu biết đó, anh ấy ngả ngớn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nên nếu lâu lâu không kiểm tra một lần thì trong lòng mình cảm thấy khó chịu không thôi.”
Từ sau lần chia tay đước đó, Nghiêm Diệc Vân không còn chạm vào điện thoại của anh lần nào nữa. Cô ta thôi không nhìn nữa mà tập trung ấn vào màn hình, không ngờ lúc nhập mật khẩu lại sai, Nghiêm Diệc Vân kinh ngạc, không thể tin được chuyện đang xảy ra.
“Anh ấy đổi mật khẩu rồi à?”
“Khốn khiếp, chắc chắn anh ta tằng tịu sau lưng mình!” Nghiêm Diệc Vân ngẩng đầu nhìn anh ấy .
“Cậu thử lại xem.”
Nghiêm Diệc Vân nghĩ đi nghĩ lại, nhưng cô ta thử đến tận lần thứ tư rồi mà kết quả trên màn hình vẫn như cũ, chỉ còn một cơ hội cuối cùng, cô ta suy nghĩ thật kĩ, sau đó cẩn thận nhập ngày sinh của Trần Duy Lặc.
Quả nhiên mở được khóa, đàn ông con trai vẫn dễ đoán như thế. Nghiêm Diệc Vân nhìn chằm chằm vào biểu tượng Wechat, có hàng trăm tin nhắn chưa đọc. Cô nhấn vào phần chung, đa số là tin nhắn nhóm, lướt thêm lát nữa thì tìm ra được vài người phiền phức.
“Trần Duy Lặc ngoan thật, hầu như chẳng thấy anh ấy để ý đến mấy đứa con gái khác.” Hùng Giai Giác nhìn sang, toàn là những câu chuyện về võ thuật.
Nghiêm Diệc Vân tạm thời hài lòng. Đúng lúc này, đột nhiên có thông báo tin nhắn mới nhảy ra khỏi khung chat.
[Vừa nãy em gọi cho mẹ thì nghe nói mẹ anh đang sang nhà em chơi. Dì bảo khi nào anh rãnh thì nhớ gọi điện về cho dì nhiều một chút.]
Mấy giây sau lại có thêm một tin nhắn xuất hiện.
[Đừng có mà không gọi đấy.]
Hùng Giai Giác lại nhìn sang, cô chợt cảm thấy giọng điệu này có vẻ không đúng lắm. Rõ ràng quan hệ giữa hai người còn thân hơn cả mức quen biết.
“Phó Sảng là ai?”
Nghiêm Diệc Vân nghiến răng, từ lâu trong lòng cô ta đã biết cô em gái của Phó Hào không phải loại tốt đẹp gì, ai đời nửa đêm nửa hôm lại đi nhắn tin nhắc người khác phải gọi cho mẹ ruột, bộ điện thoại của mẹ anh ấy dùng để trang trí hả? Cần gì phải thông qua miệng nó để truyền đạt lại chứ.
Nghiêm Diệc Vân nhìn dáng vẻ không biết gì của Trần Duy Lặc, đầu ngón tay lướt trên màn hình gõ chữ trả lời tin nhắn của Phó Sảng.
[Đừng có lo chuyện bao đồng nữa!]
Phó Sảng đang đắp mặt nạ, vừa đọc xong dòng tin nhắn thì toàn thân run lên. Cô bật dậy, vứt mặt nạ vào thùng rác rồi quay sang dồn hết sức đánh vào gối ôm bên cạnh mình để nguôi giận.
La Mạn bị cô dọa cho một phen: “Sao cậu vừa đắp mặt nạ mà đã vứt đi rồi?”
Phó Sảng thở hổn hển: “Tớ rảnh.”
Phó Sảng vốn là người nóng tính, một tuần cô phải gọi cho Tiền Nhã Lan ba bốn lần, lần nào cũng thích nói gì thì nói trong điện thoại. Hôm nay cô gọi về nhà, vừa hay lại gặp mẹ của Trần Duy Lặc đang ở nhà cô chơi nên mới mở loa ngoài nói chuyện với dì ấy, ba người nói chuyện rất hăng say, Phó Sảng nói một mạch nửa tiếng đồng hồ mới lên giường đắp mặt nạ. Dì Khương bảo mình ngưỡng mộ Tiền Nhã Lan vì có cô con gái thân như tri kỷ, thường xuyên gọi điện về cho bà chứ không như thằng con trai vô tâm, nửa tháng trời mới chịu gọi điện về cho mình. Tiền Nhã Lan nói anh với Phó Hào cũng kẻ tám lạng người nửa cân, lần nào gọi về cũng là đang thiếu tiền. Đúng là bọn đàn ông đều cùng một ruột với nhau, nên dì Khương mới nhờ Phó Sảng nếu gặp anh trong lúc tập luyện thì nhắc anh mấy câu kêu anh nên để tâm một chút.
Phó Sảng làm gì muốn lo chuyện bao đồng, bây giờ lúc nào cô cũng giữ thái độ tôn trọng nhưng giữ khoảng cách, không gặp thì không gặp. Nhưng người lớn cũng đã lên tiếng rồi, sao cô có thể trước mặt thì đồng ý sau lưng thì vứt đi hay chơi trò bằng mặt không bằng lòng được chứ ?
Do cô lo chuyện thiên hạ. Phó Sảng quăng điện thoại sang một bên, cô rửa mặt sạch sẽ rồi lên giường đắp chăn đi ngủ.
Nghiêm Diệc Vân mãi không thấy Phó Sảng trả lời thì cực kì vui sướng, cô ta kéo khung chat của cô sang trái rồi xóa đi. Sau tất cả lại tỏ vẻ ngây thơ không biết gì nhét điện thoại lại vào túi đồ của Trần Duy Lặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.