Chương 1
Dư Lạc Thuần
04/03/2016
Đôi mắt nheo lại, giật khẽ vài cái sau đó từ từ mở ra, sau lớp sương mỏng là trần nhà màu trắng. Cô gái trên giường bệnh, mắt đảo một lượt, bất chợt phát ra hai giọng nói "Đường nhi, Đường nhi, con tỉnh rồi sao, có nhận ra ta không?"
"Bà bình tĩnh lại, Hải Đường nó vừa mới tỉnh, đừng làm ồn." Giọng nói thứ hai trầm hơn xen chút khàn khàn.
Lâm Hải Đường nhìn rõ hai người trước mặt, là hai vợ chồng Tiệp gia. Cô tự hỏi sao mình lại ở đây? Tiệp Minh chạy ra ngoài gọi bác sĩ, còn bà thì đỡ cô ngồi dậy, bà đau xót nhìn cô khóe mắt ửng đỏ "Thế nào? Nói ta nghe, con thấy thế nào rồi?"
Lâm Hải Đường cất tiếng "Con.... sao lại ở đây?"
Cô nhớ là cô muốn anh đưa về nhà, anh không đồng ý nên đã chạy theo, đúng lúc xe tải từ trong con hẻm gần đó chạy ra đâm vào cô. Lâm Hải Đường nhíu mày suy nghĩ, nhưng không phải cô đã chết rồi sao, còn lơ lững giữa không trung ba ngày.
Tiệp phu nhân lau nước mắt, nắm lấy tay cô, giọng có vài phần oán trách "Con bé này, có biết, xém chút nữa là xảy ra chuyện? Nếu con có chuyện gì thì sao ta ăn nói với bố mẹ con ở suối vàng đây?"
"Mẹ, Hải Đường vừa tỉnh lại, nên để cho cậu ấy nghỉ ngơi." Lâm Hải Đường kinh ngạc quay về phía người vừa lên tiếng. Cô ngẩn người khi thấy anh ngồi cạnh giường, vẫn dáng vẻ phong độ, cao lớn, lịch lãm, chỉ là anh trẻ hơn so với mọi khi. Thấy mình bị nhìn chằm chằm, Tiệp Tích Ngôn nhíu mày "Mặt tớ dính gì sao?"
Liếc nhìn chiếc áo sơ mi trắng của anh, không khỏi kinh ngạc khi thấy thấy phù hiệu ghi Tiệp Tích Ngôn, lớp 12. Lâm Hải Đường đầu óc rối bời, cô níu tay bà, hỏi "Bây giờ.... là ngày mấy, năm mấy vậy mẹ?"
Tiệp phu nhân tuy khó hiểu, nhưng vẫn trả lời cô "Bây giờ là tháng hai năm 2013. Con hỏi làm gì?"
Không lẽ cô đã trùng sinh lại chín năm trước?! Lâm Hải Đường không tin vào những gì mình vừa nghe, cô rõ ràng là đã 27 tuổi. Sao lại xảy ra như vậy?
Tiệp Tích Ngôn thấy mặt cô trắng bệch, anh đứng dậy nói "Cậu không khỏe sao? Đợi chút, bố tớ đã gọi bác sĩ rồi."
Đúng lúc, bố của anh cùng bác sĩ đi vào, cô ngồi yên để bác sĩ khám, ông ghi vào tờ giấy rồi mỉm cười "Tuy cô bé hôn mê lâu nhưng bây giờ đã ổn, chỉ cần nằm nghỉ vài ngày có thể xuất viện, nếu có việc gì thì phải thông báo với tôi."
"Cảm ơn bác sĩ." Tiệp gia gật đầu chào, ông đi đến bên giường, lo lắng nhìn cô "Hải Đường, nếu thấy trong người bất thường, phải nói ta biết."
"Vâng."
Lâm Hải Đường nghi hoặc, đây được gọi là tình tiết trùng sinh thường xuất hiện trong tiểu thuyết sao, có thể xem đây là một khởi đầu mới của cô. Mười tuổi, bố mẹ bị tai nạn qua đời, cô được Tiệp gia nhận nuôi vì hai bên có mối quan hệ rất tốt. Năm mười lăm tuổi Lâm Hải Đường đã yêu anh, yêu rất sâu đậm. Dùng mọi thủ đoạn để có được sự quan tâm của anh. Nghĩ lại những việc làm trong quá khứ, Lâm Hải Đường cảm thấy thật khinh bỉ bản thân. Cô rốt cuộc vì sao lại u mê đến thế.
Cô tự nhủ rằng, không được yêu anh, tình yêu kiếp trước không thành, hà cớ gì phải quyến luyến tận kiếp sau. Cô còn nhớ, vì anh mà từ bỏ ước mơ của mình, chạy theo anh đến đại học, khiến anh vô cùng chán ghét. Anh vì thế mà trước mặt cô, ân ái với người phụ nữ khác khiến cô ấm ức, làm đủ mọi chuyện để dằn mặt cô ta. Bây giờ cô trùng sinh lại năm mười tám, là nữ sinh cấp ba..
Lâm Hải Đường cười nhạt, cô sẽ bắt đầu lại. Tốt nhất là đứng đúng vị trí kẻ ăn nhờ nhà người khác của mình, đừng tham lam chiếm giữ thứ không thuộc về bản thân.
Có tiếng mở cửa vang lên, Lâm Hải Đường vội kéo chăn giả vờ ngủ. Người vừa bước vào đặt cặp lồng hai tầng trên bàn, kéo ghế ngồi xuống. Im lặng một lúc lâu, khiến tim cô đập thình thịch, mùi hương thanh lạnh tỏa ra, cô biết là anh, cũng chính vì vậy mới giả vờ ngủ. Âm thanh trầm lắng vang lên, phá bỏ không gian tĩnh lặng "Cậu định giả vờ ngủ đến khi nào."
Lâm Hải Đường giật mình, cũng không quay lại nhìn anh. Tiệp Tích Ngôn nói tiếp "Cứ coi như là cậu đang ngủ đi. Lâm Hải Đường, mẹ bảo tớ mang cháo đến cho cậu. Còn nữa, tớ đã chép bài giúp cậu rồi. Từ lúc tỉnh dậy, cậu rất lạ, sao cứ tránh né tớ, có vẻ như rất sợ?!" Thở dài một hơi, anh đứng lên, nghe thấy tiếng đóng cửa Lâm Hải Đường mới ngồi dậy, nhìn không gian tối đen, cô sợ nhất là lúc bệnh viện về đêm , vừa yên lặng lại đáng sợ, Lâm Hải Đường vốn bị quáng gà, nên không nhìn thấy gì phía trước, phải tìm đường bật đèn. Vô tình bị hụt chân khiến cô xém chút bị ngã, kéo theo cây kim truyền nước ở tay bị lệch, tay cô truyền lên cơn đau nhức.
"Rõ ràng cậu đâu ngủ." Một cánh tay vươn ra, đỡ cô ngồi trên giường. Tiệp Tích Ngôn xoay người bật đèn.
Lâm Hải Đường ngẩn ngơ nhìn anh, lại cúi mặt xuống, nhìn bàn tay rỉ vài giọt màu nhỏ, nhanh chóng lau đi, cô nằm xuống giường, không trả lời anh.Tiệp Tích Ngôn đi ra sopha nằm xuống, từ tốn nói "Mẹ bảo tớ đến đây canh chừng cậu." Rồi xoay người vào trong. Tuy anh không thể ngủ mà không tắt đèn nhưng vì cô phải đành chịu.
Lâm Hải Đường im lặng, cô bò dậy, kiếm điện thoại, mở đèn pin lên trước, mới tắt đèn. Cô không muốn gây phiền phức cho anh...
Tiệp Tích Ngôn xoay sang nhìn cô, bóng dáng nhỏ bé dựa vào ánh đèn nhỏ để trở về giường, anh bước đến, chặn ngang trước mặt Lâm Hải Đường "Tắt đèn làm gì? Mở lên đi."
Lâm Hải Đường không trả lời, nép sang bên phải, lại bị chặn, không hiểu vì sao, hôm nay anh rất có hứng thú nói chuyện với cô "Lâm Hải Đường, cậu làm sao thế?"
"...."
"Bình thường không phải cậu nói rất nhiều?"
Lâm Hải Đường trong lòng đau nhói, anh là đang khinh thường cô hằng ngày bám lấy anh làm phiền, khóe mắt bất chợt ửng đỏ. Cô cũng biết mình phiền phức nên mới né tránh anh. Nhưng tại sao Tiệp Tích Ngôn cứ liên tục nói chuyện. Chẳng phải lúc trước, ngay cả một chữ, anh cũng tiết kiệm với cô?
Hết sức chịu đựng, Tiệp Tích Ngôn đưa tay nâng mặt cô lên, định lớn tiếng, thì khựng lại, Lâm Hải Đường đang khóc. Tiệp Tích Ngôn hoảng hốt vươn tay lau mặt cô "Này, tớ đã mắng cậu đâu? Khóc cái gì?"
Lâm Hải Đường đẩy anh ra, cất tiếng "Xin cậu.... đừng đối xử với tớ như thế...." sau đó chui vào chăn. Tiệp Tích Ngôn đứng sững người, nghe thấy tiếng hít mũi, tiếng nấc rất nhẹ, anh nhíu mày. Cô hôm nay sao thế? Có phải vì bị ngã nên như vậy..
Lâm Hải Đường cắn chặt môi, nếu anh cứ tiếp tục như vậy, cô chỉ sợ mình càng yêu anh, lúc đó lại gây cho anh bao nhiêu phiền phức, kiếp trước anh khổ sở vì cô đã đủ rồi...
"Bà bình tĩnh lại, Hải Đường nó vừa mới tỉnh, đừng làm ồn." Giọng nói thứ hai trầm hơn xen chút khàn khàn.
Lâm Hải Đường nhìn rõ hai người trước mặt, là hai vợ chồng Tiệp gia. Cô tự hỏi sao mình lại ở đây? Tiệp Minh chạy ra ngoài gọi bác sĩ, còn bà thì đỡ cô ngồi dậy, bà đau xót nhìn cô khóe mắt ửng đỏ "Thế nào? Nói ta nghe, con thấy thế nào rồi?"
Lâm Hải Đường cất tiếng "Con.... sao lại ở đây?"
Cô nhớ là cô muốn anh đưa về nhà, anh không đồng ý nên đã chạy theo, đúng lúc xe tải từ trong con hẻm gần đó chạy ra đâm vào cô. Lâm Hải Đường nhíu mày suy nghĩ, nhưng không phải cô đã chết rồi sao, còn lơ lững giữa không trung ba ngày.
Tiệp phu nhân lau nước mắt, nắm lấy tay cô, giọng có vài phần oán trách "Con bé này, có biết, xém chút nữa là xảy ra chuyện? Nếu con có chuyện gì thì sao ta ăn nói với bố mẹ con ở suối vàng đây?"
"Mẹ, Hải Đường vừa tỉnh lại, nên để cho cậu ấy nghỉ ngơi." Lâm Hải Đường kinh ngạc quay về phía người vừa lên tiếng. Cô ngẩn người khi thấy anh ngồi cạnh giường, vẫn dáng vẻ phong độ, cao lớn, lịch lãm, chỉ là anh trẻ hơn so với mọi khi. Thấy mình bị nhìn chằm chằm, Tiệp Tích Ngôn nhíu mày "Mặt tớ dính gì sao?"
Liếc nhìn chiếc áo sơ mi trắng của anh, không khỏi kinh ngạc khi thấy thấy phù hiệu ghi Tiệp Tích Ngôn, lớp 12. Lâm Hải Đường đầu óc rối bời, cô níu tay bà, hỏi "Bây giờ.... là ngày mấy, năm mấy vậy mẹ?"
Tiệp phu nhân tuy khó hiểu, nhưng vẫn trả lời cô "Bây giờ là tháng hai năm 2013. Con hỏi làm gì?"
Không lẽ cô đã trùng sinh lại chín năm trước?! Lâm Hải Đường không tin vào những gì mình vừa nghe, cô rõ ràng là đã 27 tuổi. Sao lại xảy ra như vậy?
Tiệp Tích Ngôn thấy mặt cô trắng bệch, anh đứng dậy nói "Cậu không khỏe sao? Đợi chút, bố tớ đã gọi bác sĩ rồi."
Đúng lúc, bố của anh cùng bác sĩ đi vào, cô ngồi yên để bác sĩ khám, ông ghi vào tờ giấy rồi mỉm cười "Tuy cô bé hôn mê lâu nhưng bây giờ đã ổn, chỉ cần nằm nghỉ vài ngày có thể xuất viện, nếu có việc gì thì phải thông báo với tôi."
"Cảm ơn bác sĩ." Tiệp gia gật đầu chào, ông đi đến bên giường, lo lắng nhìn cô "Hải Đường, nếu thấy trong người bất thường, phải nói ta biết."
"Vâng."
Lâm Hải Đường nghi hoặc, đây được gọi là tình tiết trùng sinh thường xuất hiện trong tiểu thuyết sao, có thể xem đây là một khởi đầu mới của cô. Mười tuổi, bố mẹ bị tai nạn qua đời, cô được Tiệp gia nhận nuôi vì hai bên có mối quan hệ rất tốt. Năm mười lăm tuổi Lâm Hải Đường đã yêu anh, yêu rất sâu đậm. Dùng mọi thủ đoạn để có được sự quan tâm của anh. Nghĩ lại những việc làm trong quá khứ, Lâm Hải Đường cảm thấy thật khinh bỉ bản thân. Cô rốt cuộc vì sao lại u mê đến thế.
Cô tự nhủ rằng, không được yêu anh, tình yêu kiếp trước không thành, hà cớ gì phải quyến luyến tận kiếp sau. Cô còn nhớ, vì anh mà từ bỏ ước mơ của mình, chạy theo anh đến đại học, khiến anh vô cùng chán ghét. Anh vì thế mà trước mặt cô, ân ái với người phụ nữ khác khiến cô ấm ức, làm đủ mọi chuyện để dằn mặt cô ta. Bây giờ cô trùng sinh lại năm mười tám, là nữ sinh cấp ba..
Lâm Hải Đường cười nhạt, cô sẽ bắt đầu lại. Tốt nhất là đứng đúng vị trí kẻ ăn nhờ nhà người khác của mình, đừng tham lam chiếm giữ thứ không thuộc về bản thân.
Có tiếng mở cửa vang lên, Lâm Hải Đường vội kéo chăn giả vờ ngủ. Người vừa bước vào đặt cặp lồng hai tầng trên bàn, kéo ghế ngồi xuống. Im lặng một lúc lâu, khiến tim cô đập thình thịch, mùi hương thanh lạnh tỏa ra, cô biết là anh, cũng chính vì vậy mới giả vờ ngủ. Âm thanh trầm lắng vang lên, phá bỏ không gian tĩnh lặng "Cậu định giả vờ ngủ đến khi nào."
Lâm Hải Đường giật mình, cũng không quay lại nhìn anh. Tiệp Tích Ngôn nói tiếp "Cứ coi như là cậu đang ngủ đi. Lâm Hải Đường, mẹ bảo tớ mang cháo đến cho cậu. Còn nữa, tớ đã chép bài giúp cậu rồi. Từ lúc tỉnh dậy, cậu rất lạ, sao cứ tránh né tớ, có vẻ như rất sợ?!" Thở dài một hơi, anh đứng lên, nghe thấy tiếng đóng cửa Lâm Hải Đường mới ngồi dậy, nhìn không gian tối đen, cô sợ nhất là lúc bệnh viện về đêm , vừa yên lặng lại đáng sợ, Lâm Hải Đường vốn bị quáng gà, nên không nhìn thấy gì phía trước, phải tìm đường bật đèn. Vô tình bị hụt chân khiến cô xém chút bị ngã, kéo theo cây kim truyền nước ở tay bị lệch, tay cô truyền lên cơn đau nhức.
"Rõ ràng cậu đâu ngủ." Một cánh tay vươn ra, đỡ cô ngồi trên giường. Tiệp Tích Ngôn xoay người bật đèn.
Lâm Hải Đường ngẩn ngơ nhìn anh, lại cúi mặt xuống, nhìn bàn tay rỉ vài giọt màu nhỏ, nhanh chóng lau đi, cô nằm xuống giường, không trả lời anh.Tiệp Tích Ngôn đi ra sopha nằm xuống, từ tốn nói "Mẹ bảo tớ đến đây canh chừng cậu." Rồi xoay người vào trong. Tuy anh không thể ngủ mà không tắt đèn nhưng vì cô phải đành chịu.
Lâm Hải Đường im lặng, cô bò dậy, kiếm điện thoại, mở đèn pin lên trước, mới tắt đèn. Cô không muốn gây phiền phức cho anh...
Tiệp Tích Ngôn xoay sang nhìn cô, bóng dáng nhỏ bé dựa vào ánh đèn nhỏ để trở về giường, anh bước đến, chặn ngang trước mặt Lâm Hải Đường "Tắt đèn làm gì? Mở lên đi."
Lâm Hải Đường không trả lời, nép sang bên phải, lại bị chặn, không hiểu vì sao, hôm nay anh rất có hứng thú nói chuyện với cô "Lâm Hải Đường, cậu làm sao thế?"
"...."
"Bình thường không phải cậu nói rất nhiều?"
Lâm Hải Đường trong lòng đau nhói, anh là đang khinh thường cô hằng ngày bám lấy anh làm phiền, khóe mắt bất chợt ửng đỏ. Cô cũng biết mình phiền phức nên mới né tránh anh. Nhưng tại sao Tiệp Tích Ngôn cứ liên tục nói chuyện. Chẳng phải lúc trước, ngay cả một chữ, anh cũng tiết kiệm với cô?
Hết sức chịu đựng, Tiệp Tích Ngôn đưa tay nâng mặt cô lên, định lớn tiếng, thì khựng lại, Lâm Hải Đường đang khóc. Tiệp Tích Ngôn hoảng hốt vươn tay lau mặt cô "Này, tớ đã mắng cậu đâu? Khóc cái gì?"
Lâm Hải Đường đẩy anh ra, cất tiếng "Xin cậu.... đừng đối xử với tớ như thế...." sau đó chui vào chăn. Tiệp Tích Ngôn đứng sững người, nghe thấy tiếng hít mũi, tiếng nấc rất nhẹ, anh nhíu mày. Cô hôm nay sao thế? Có phải vì bị ngã nên như vậy..
Lâm Hải Đường cắn chặt môi, nếu anh cứ tiếp tục như vậy, cô chỉ sợ mình càng yêu anh, lúc đó lại gây cho anh bao nhiêu phiền phức, kiếp trước anh khổ sở vì cô đã đủ rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.