Chương 5: Đàm tiếu thị phi
Linh Hồn Lang Thang
02/02/2023
Phải đến tận trời tối y mới về đến phủ Tướng quân, nơi này là do chính Hoàng thượng ban thưởng, uy thế phải nói là cực kỳ khoa trương. Bất quá y cũng chẳng quan tâm những chuyện này, đối với vật ngoài thân chỉ như gió thoảng mây bay.
Tư Nhã Tịnh dừng chân trước cổng lớn, đã có hai tiểu binh sĩ tiến lên hành lễ:
"Tham kiến tướng quân."
Y chậm rãi khoát tay, lại quay về dáng vẻ uy nghi vốn có.
"Chu Phúc đâu?"
Một tiểu binh sĩ nhanh nhẹn nói:
"Phó tướng đã sắp xếp lại mọi sự trong phủ, còn bố trí các huynh đệ đóng quân ở Hoàng thành. Đương bận rộn cả một ngày rồi.."
Dĩ nhiên nghe thế này sẽ hiểu ngay, y mang tiếng là tướng quân nhưng lại đi trò chuyện bên ngoài cùng người ta cả buổi, quân vụ trước sau không dòm ngó tới. Cư nhiên bản thân mình lại vô trách nhiệm, bỗng dưng lại có chút áy náy dâng lên trong lòng.
Y hơi xấu hổ che miệng ho vài tiếng.
"Khụ! Nay bổn tướng quân nghị sự cùng Hoàng thượng có hơi lâu."
Tiểu binh sĩ kia "a" một tiếng như bừng tỉnh đại ngộ.
"Ha ha, thì ra là tướng quân bận rộn trăm công nghìn việc, thế mà các huynh đệ cứ tưởng.."
Y nhướn mày, "Tưởng gì?"
Binh sĩ gãi gãi đầu, ngờ nghệch cười.
"Tướng quân xưa nay làm việc luôn theo quy tắc, chúng ta còn chưa từng thấy ngài đi đâu mất tích cả ngày thế này. Thấy kỳ lạ nên các huynh đệ có bàn tán ra vào.."
"Không có chuyện gì, các ngươi nghĩ nhiều rồi"
Y vội ngắt lời binh sĩ, ai ngờ lại nghe được tiếng la thất thanh của người đối diện:
"A! Tướng quân, đó là gì?"
Binh sĩ kia chỉ vào một bên hông của y. Nương theo hướng chỉ tay của hắn, y hơi sửng sốt nhìn lại bên hông của mình, nơi đó luôn được y treo một miếng ngọc bội tướng quân. Ngọc bội nạm ngọc ánh bạc, điêu khắc tỉ mỉ hình bạch hổ nhe nanh múa vuốt, nhìn qua khí thế bức người, hiển nhiên là vật bất phàm.
Ấy thế mà.. nay bên cạnh ngọc bội tướng quân lại xuất hiện thêm một thứ..
"Khăn?" Y một tay lấy xuống chiếc khăn mỏng đang bị mắc vào một bên răng nanh của đầu bạch hổ, hai thứ đối lập thế này đặt cạnh nhau quả thực có chút kỳ quái. Mang theo nghi hoặc đầy mình, y giương lên chiếc khăn bỗng từ đâu xuất hiện kia.
"..."
Đúng là một lời khó nói.
"Tướng quân, đây?"
Cảm xúc truyền đến trên tay là sự mềm mại, khăn tay màu lục thêu hoa hải đường, thứ này chẳng phải là..
Như nhớ đến chuyện gì đó, gương mặt thoáng hiện lên vẻ xấu hổ có hơi mất tự nhiên. Đích thị là lúc y đỡ Tử Thanh cô nương kia, khăn tay vô tình mắc vào người của y.
"Tướng quân, hình như chưa từng thấy ngài dùng khăn tay, lại còn cái màu này"
Binh sĩ nói với vẻ mặt ngạc nhiên, đúng thực không dám tin rằng tướng quân nhà mình mà lại đi dùng mấy thứ xinh đẹp đó.
"Khăn này.. không phải của ta, chỉ vô tình lượm được" Y chối ngay, một tay vội nhét chiếc khăn vào người rồi quay lưng đi mất, để lại một mình binh sĩ kia đứng ngơ ngác cũng chẳng hiểu chuyện gì.
"A.. tướng quân đi thong thả"
Binh sĩ nhìn theo bóng lưng tiêu sái của tướng quân, sao thấy có hơi kỳ lạ. Bước chân của ngài hôm nay vội vã hơn mọi khi nhiều.
Hình như tướng quân đã gặp phải chuyện vui gì đó.
-
Như mọi khi, đại thần vẫn phải lên triều sớm, Hộ Quốc tướng quân cũng không ngoại lệ. Văn võ bá quan dâng lên tấu chương, mười người thì hết chín người đều nói về việc xử lý Phạn Quốc thế nào. Chức vị Trấn Bắc Vương theo lẽ thường là không thể để trống lâu. Thừa tướng một mực đề bạt Tướng quân, nhưng luôn bị Hoàng thượng bác bỏ, dĩ nhiên là giận đến tối mặt tối mũi.
Thánh ý khó đoán, Hoàng thượng luôn treo trên mặt là nụ cười hòa ái dễ gần, nhưng đâu ai biết được đằng sau đó là gì. Không phải ai cũng biết, thế cục trong triều hiện nay một nửa nghiêng về Hoàng thượng, một nửa nghiêng về Thừa tướng. Chủ về tranh đấu ngầm, Hoàng thượng dù sao cũng là bậc cửu ngũ chí tôn, lời nói ra đáng giá ngàn vàng. Ý thiên tử đã quyết:
Hộ Quốc tướng quân không thể giữ chức Trấn Bắc Vương.
Nói là vì đại cục, nhưng người có nhãn quang đều hiểu, Hoàng thượng một phần muốn chèn ép Thừa tướng, một phần đối xử với Tướng quân.. bất công?
Chiến tích của Tướng quân ai cũng thấy, vậy mà Hoàng thượng ngoài mặt khen thưởng, trong lòng thì âm thầm phủ nhận.
Chẳng biết tại sao, gần đây sau khi bãi triều Hoàng thượng luôn triệu Tướng quân ở lại nói chuyện riêng.
Tư Nhã Tịnh đứng giữa đại điện, như cũ đều bảo trì trầm mặc. Đối với nam nhân cao quý ở trên kia, y mang thái độ không dám nửa điểm bất kính.
"Hoàng thượng có gì phân phó?"
Người khoác long bào cao cao tại thượng, phóng ánh mắt xuống phía dưới như nhìn một con kiến nhỏ bé, Phó Văn Đế ý vị sâu xa nói:
"Từ trước đến nay đã có lần nào trẫm bạc đãi tướng quân?"
Biết chuyện chẳng lành, Tự Nhã Tịnh vội quỳ xuống dập đầu, thanh âm lanh lảnh không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Hoàng thượng có ơn cứu mạng, Tư Nhã được như ngày hôm nay là nhờ ngài một tay nâng đỡ, dĩ nhiên đời đời khắc ghi, nguyện xả thân vì Đại Nguyên mà báo đáp ân công."
Phó Văn Đế mang nét anh khí bức người, một tay xoay xoay ly trà vàng ròng, cười nói:
"Vậy tướng quân có biết là từ hôm qua đến giờ đã có bao nhiêu tấu chương được dâng lên, văn võ bá quan đều đang hướng về một chuyện.."
"Xin thánh thượng nói rõ", y hơi ngẩng đầu lên, dò hỏi.
Mặt rồng xưa nay luôn điềm tĩnh, có vẻ cũng vì chuyện này mà phiền lòng không ít, trong giọng nói có phần lãnh lãnh âm u, "Bọn họ trách trẫm.. bạc đãi người tài. Muốn trẫm phải phong vương cho tướng quân."
Y hốt hoảng vội dập đầu ba cái, "Tư Nhã suốt đời nguyện vì Đại Nguyên lăn lộn sa trường, thực chẳng dám mưu cầu gì nhiều, xưa nay cũng chưa từng có ý muốn làm Hộ Quốc Tướng Quân, càng đừng nói đến phong vương."
Phó Văn Đế khoát tay, hạ giọng nói, "Được rồi, trẫm không lấy lại Binh phù là coi như đền đáp chiến tích mười năm qua của tướng quân.."
Hắn kéo dài thanh âm, ánh mắt sắc lạnh quét đến trên người đang quỳ dưới đất, "Nhưng như vậy không có nghĩa là tướng quân được quyền một tay che trời, đừng tưởng trẫm không biết tướng quân đang nghĩ gì."
Đúng là nỗi oan có tỏ cũng không thấu, y vội kinh hô, "Xin Hoàng thượng minh xét, Tư Nhã thề một lòng trung thành với Đại Nguyên."
Phó Văn Đế nhướn mày, một tay ném xuống xấp tấu chương, lạnh lùng nói, "Tướng quân xem thử đi, đã có người tố khanh âm thầm thao binh, mưu đồ bất chính với Phạn quốc.. Có vẻ là tướng quân muốn làm Trấn Bắc Vương rồi?"
Y run rẩy hai tay nhặt lại đống tấu chương kia, chậm rãi lật từng trang, càng xem càng sa sầm sắc mặt, "Này rõ ràng là vu oan giá họa, Tư Nhã xưa nay chưa từng có ý nghĩ không an phận, xin Hoàng thượng minh xét."
Phó Văn Đế im lặng hồi lâu, gương mặt tuấn mỹ xẹt qua tia không hài lòng. Ánh mắt nhìn nữ tử quỳ dưới đại điện có hơi kỳ lạ, nhưng lại không rõ là khác thường ở đâu. Chỉ thấy hắn lạnh nhạt buông một câu:
"Tướng quân mấy năm nay thế lực lớn mạnh hơn nhiều nhỉ, đã có thể lôi kéo triều thần.." Phó Văn Đế kéo dài thanh âm, cả người đã đứng lên nhấc chân đi xuống dưới. Long bào cao quý kéo theo từng cái bước chân trầm ổn, phong thái của bậc Đế vương quả là khiến người tự giác kính phục.
Cho đến khi Tư Nhã Tịnh nhìn thấy trước mặt mình là một đôi Hộ uyển thêu chỉ vàng, thì cằm y đã bị một cánh tay hữu lực nâng lên. Đối diện là đôi đồng tử sắc lạnh của nam nhân quyền quý, y như cũ rất kiên định, "Tư Nhã có thể chết để tỏ lòng trung nếu Hoàng thượng không tin."
Phó Văn Đế nhìn lướt qua đống tấu chương vứt la liệt dưới đất, tầm mắt dừng ở trên gương mặt cứng nhắc của nữ nhân. Lại nói, Tư Nhã Tịnh chẳng khuynh quốc khuynh thành, chẳng băng thanh ngọc khiết, thậm chí là da khô nứt nẻ, trên mặt còn ẩn hiện vài vết sẹo, nhìn kiểu nào cũng thấy là dạng người hung thần ác sát.
Ấy thế mà thiên tử lại chăm chú ngắm nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, không biết hắn đang nghĩ gì, bỗng dưng lại siết chặt bàn tay như muốn bóp nát cằm Tư Nhã Tịnh, "Trẫm ban cho ngươi mọi thứ thì cũng có thể lấy lại tất cả. Ngươi suốt đời chỉ là kẻ bị trẫm thao túng, đừng có quên bổn phận của mình."
Nói rồi phất tay áo đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là cực kỳ tức giận, xem ra hôm nay có kẻ đã chọc đến long uy rồi.
Trong đại điện chỉ còn mỗi nữ tử hắc y quỳ đến ngây người, dưới tay siết chặt đống tấu chương tố giác chính mình, ánh mắt oan ức dõi theo bóng lưng nam nhân cao cao tại thượng kia. Mi mắt khẽ rũ, y dứt khoát đứng lên bước ra ngoài. Tiểu thái giám thấy vậy thì tiến đến, khe khẽ thở dài, "Tướng quân ngài đúng là làm Hoàng thượng thất vọng. Được rồi, ngài mau trở về đi, đừng để Hoàng thượng nhìn thấy ngài lại không vui."
Bước chân nặng nề chậm rãi hướng về phủ tướng quân, đi đến đâu đều vang lên từng cái thanh âm giáp sắt va chạm. Khi y đi ngang qua vài cung nữ thái giám, bọn họ đều cung kính hành lễ, nhưng đợi khi y đi khuất bóng phía xa, thì bọn họ mới bàn tán sau lưng vài chuyện.
Một tiểu thái giám nói nhỏ:
"Nghe nói Hộ quốc tướng quân được Hoàng thượng nhặt về, thực chất chỉ là một thanh kiếm trung thành trên tay Hoàng thượng, cho dù tướng quân có nắm Binh Phù thì mãi mãi cũng chẳng có được thực quyền."
Cung nữ bên cạnh tò mò hỏi, "Vì sao?"
Tiểu thái giám âm dương quái khí nói, "Ngươi không biết sao? Tướng quân dù cho có lập thêm trăm vạn chiến công, thì cũng chỉ là nữ nhân. Mà ngươi biết rồi đó, nữ nhân trong mắt Hoàng thượng cốt là công cụ khai chi tán diệp cho Hoàng thất."
Cung nữ kia gật gù, "Đúng rồi, như cái vị Chánh cung Hoàng hậu gì đó sao? Chậc.. thật là đáng thương."
Tiểu thái giám bĩu môi lắc đầu, "Ta thấy ấy à.. trước mắt Hoàng thượng làm như vậy là muốn giữ tướng quân ở lại Đế Đô, có khi sau này sẽ nạp luôn ngài vào hậu cung. Lúc đó lại có trò hay để xem, từ tướng quân trở thành phi tử, thú vị a thú vị."
Dĩ nhiên những lời đó lọt vào tai Tư Nhã Tịnh không sót một chữ, dưới tay y run run siết lại thành quyền, sắc mặt đã tối đi vài phần. Vẻ băng lãnh này nếu có tiểu binh sĩ nào nhìn thấy, chắc chắn sẽ lại hốt hoảng mà chạy cách xa mười thước.
Bộ dạng nộ khí xung thiên đích thị là tức giận đến cực điểm, mọi khi Tư Nhã Tịnh bày ra sắc mặt đó, thì có nghĩa là sắp có kẻ gặp xui xẻo, hên thì phải gãy chân gãy tay, xui thì chết khỏi nghi ngờ.
Thực ra, trong lòng Hoàng thượng nghĩ gì y đều nhìn thấu được, y cũng rõ thân phận của chính mình. Chỉ là y không ngờ tới, ở Hoàng cung lại lưu truyền loại tin đồn thất thiệt đến thế này. Phải chăng vì thế mà có kẻ dâng tấu chương, tố trung thần ý đồ không yên phận?
"Ngậm oan khuất nay tỏ không thấu
Thán nghịch cảnh nỗi sầu vương đâu
Hậu công thần phong quang tan nát
Thoát khẩu thiệt phán định ngập đầu." *
Cho đến khi y kịp nhìn lại mọi thứ, đã thấy dưới chân của mình đạp lên cánh hoa hải đường mềm mại. Xung quanh nhiều hơn cây cao trổ đầy hoa, trên đầu là mảng trời hoa bay đỏ thẫm, nơi chóp mũi quanh quẩn mùi hương nhàn nhạt. Trong lúc bất tri bất giác lại quen đường đi đến đây, không ngờ tới gặp được một người.
Dịch thơ:
Tướng quân ngậm nỗi oan nói không được
Than vãn bản thân rơi vào tình thế khó khăn nên buồn rầu
Đằng sau người có công với triều đình là vẻ sáng sủa đẹp đẽ mà tan nát
Muốn thoát khỏi lời nói đàm tiếu, định tội lên đầu.
Tư Nhã Tịnh dừng chân trước cổng lớn, đã có hai tiểu binh sĩ tiến lên hành lễ:
"Tham kiến tướng quân."
Y chậm rãi khoát tay, lại quay về dáng vẻ uy nghi vốn có.
"Chu Phúc đâu?"
Một tiểu binh sĩ nhanh nhẹn nói:
"Phó tướng đã sắp xếp lại mọi sự trong phủ, còn bố trí các huynh đệ đóng quân ở Hoàng thành. Đương bận rộn cả một ngày rồi.."
Dĩ nhiên nghe thế này sẽ hiểu ngay, y mang tiếng là tướng quân nhưng lại đi trò chuyện bên ngoài cùng người ta cả buổi, quân vụ trước sau không dòm ngó tới. Cư nhiên bản thân mình lại vô trách nhiệm, bỗng dưng lại có chút áy náy dâng lên trong lòng.
Y hơi xấu hổ che miệng ho vài tiếng.
"Khụ! Nay bổn tướng quân nghị sự cùng Hoàng thượng có hơi lâu."
Tiểu binh sĩ kia "a" một tiếng như bừng tỉnh đại ngộ.
"Ha ha, thì ra là tướng quân bận rộn trăm công nghìn việc, thế mà các huynh đệ cứ tưởng.."
Y nhướn mày, "Tưởng gì?"
Binh sĩ gãi gãi đầu, ngờ nghệch cười.
"Tướng quân xưa nay làm việc luôn theo quy tắc, chúng ta còn chưa từng thấy ngài đi đâu mất tích cả ngày thế này. Thấy kỳ lạ nên các huynh đệ có bàn tán ra vào.."
"Không có chuyện gì, các ngươi nghĩ nhiều rồi"
Y vội ngắt lời binh sĩ, ai ngờ lại nghe được tiếng la thất thanh của người đối diện:
"A! Tướng quân, đó là gì?"
Binh sĩ kia chỉ vào một bên hông của y. Nương theo hướng chỉ tay của hắn, y hơi sửng sốt nhìn lại bên hông của mình, nơi đó luôn được y treo một miếng ngọc bội tướng quân. Ngọc bội nạm ngọc ánh bạc, điêu khắc tỉ mỉ hình bạch hổ nhe nanh múa vuốt, nhìn qua khí thế bức người, hiển nhiên là vật bất phàm.
Ấy thế mà.. nay bên cạnh ngọc bội tướng quân lại xuất hiện thêm một thứ..
"Khăn?" Y một tay lấy xuống chiếc khăn mỏng đang bị mắc vào một bên răng nanh của đầu bạch hổ, hai thứ đối lập thế này đặt cạnh nhau quả thực có chút kỳ quái. Mang theo nghi hoặc đầy mình, y giương lên chiếc khăn bỗng từ đâu xuất hiện kia.
"..."
Đúng là một lời khó nói.
"Tướng quân, đây?"
Cảm xúc truyền đến trên tay là sự mềm mại, khăn tay màu lục thêu hoa hải đường, thứ này chẳng phải là..
Như nhớ đến chuyện gì đó, gương mặt thoáng hiện lên vẻ xấu hổ có hơi mất tự nhiên. Đích thị là lúc y đỡ Tử Thanh cô nương kia, khăn tay vô tình mắc vào người của y.
"Tướng quân, hình như chưa từng thấy ngài dùng khăn tay, lại còn cái màu này"
Binh sĩ nói với vẻ mặt ngạc nhiên, đúng thực không dám tin rằng tướng quân nhà mình mà lại đi dùng mấy thứ xinh đẹp đó.
"Khăn này.. không phải của ta, chỉ vô tình lượm được" Y chối ngay, một tay vội nhét chiếc khăn vào người rồi quay lưng đi mất, để lại một mình binh sĩ kia đứng ngơ ngác cũng chẳng hiểu chuyện gì.
"A.. tướng quân đi thong thả"
Binh sĩ nhìn theo bóng lưng tiêu sái của tướng quân, sao thấy có hơi kỳ lạ. Bước chân của ngài hôm nay vội vã hơn mọi khi nhiều.
Hình như tướng quân đã gặp phải chuyện vui gì đó.
-
Như mọi khi, đại thần vẫn phải lên triều sớm, Hộ Quốc tướng quân cũng không ngoại lệ. Văn võ bá quan dâng lên tấu chương, mười người thì hết chín người đều nói về việc xử lý Phạn Quốc thế nào. Chức vị Trấn Bắc Vương theo lẽ thường là không thể để trống lâu. Thừa tướng một mực đề bạt Tướng quân, nhưng luôn bị Hoàng thượng bác bỏ, dĩ nhiên là giận đến tối mặt tối mũi.
Thánh ý khó đoán, Hoàng thượng luôn treo trên mặt là nụ cười hòa ái dễ gần, nhưng đâu ai biết được đằng sau đó là gì. Không phải ai cũng biết, thế cục trong triều hiện nay một nửa nghiêng về Hoàng thượng, một nửa nghiêng về Thừa tướng. Chủ về tranh đấu ngầm, Hoàng thượng dù sao cũng là bậc cửu ngũ chí tôn, lời nói ra đáng giá ngàn vàng. Ý thiên tử đã quyết:
Hộ Quốc tướng quân không thể giữ chức Trấn Bắc Vương.
Nói là vì đại cục, nhưng người có nhãn quang đều hiểu, Hoàng thượng một phần muốn chèn ép Thừa tướng, một phần đối xử với Tướng quân.. bất công?
Chiến tích của Tướng quân ai cũng thấy, vậy mà Hoàng thượng ngoài mặt khen thưởng, trong lòng thì âm thầm phủ nhận.
Chẳng biết tại sao, gần đây sau khi bãi triều Hoàng thượng luôn triệu Tướng quân ở lại nói chuyện riêng.
Tư Nhã Tịnh đứng giữa đại điện, như cũ đều bảo trì trầm mặc. Đối với nam nhân cao quý ở trên kia, y mang thái độ không dám nửa điểm bất kính.
"Hoàng thượng có gì phân phó?"
Người khoác long bào cao cao tại thượng, phóng ánh mắt xuống phía dưới như nhìn một con kiến nhỏ bé, Phó Văn Đế ý vị sâu xa nói:
"Từ trước đến nay đã có lần nào trẫm bạc đãi tướng quân?"
Biết chuyện chẳng lành, Tự Nhã Tịnh vội quỳ xuống dập đầu, thanh âm lanh lảnh không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Hoàng thượng có ơn cứu mạng, Tư Nhã được như ngày hôm nay là nhờ ngài một tay nâng đỡ, dĩ nhiên đời đời khắc ghi, nguyện xả thân vì Đại Nguyên mà báo đáp ân công."
Phó Văn Đế mang nét anh khí bức người, một tay xoay xoay ly trà vàng ròng, cười nói:
"Vậy tướng quân có biết là từ hôm qua đến giờ đã có bao nhiêu tấu chương được dâng lên, văn võ bá quan đều đang hướng về một chuyện.."
"Xin thánh thượng nói rõ", y hơi ngẩng đầu lên, dò hỏi.
Mặt rồng xưa nay luôn điềm tĩnh, có vẻ cũng vì chuyện này mà phiền lòng không ít, trong giọng nói có phần lãnh lãnh âm u, "Bọn họ trách trẫm.. bạc đãi người tài. Muốn trẫm phải phong vương cho tướng quân."
Y hốt hoảng vội dập đầu ba cái, "Tư Nhã suốt đời nguyện vì Đại Nguyên lăn lộn sa trường, thực chẳng dám mưu cầu gì nhiều, xưa nay cũng chưa từng có ý muốn làm Hộ Quốc Tướng Quân, càng đừng nói đến phong vương."
Phó Văn Đế khoát tay, hạ giọng nói, "Được rồi, trẫm không lấy lại Binh phù là coi như đền đáp chiến tích mười năm qua của tướng quân.."
Hắn kéo dài thanh âm, ánh mắt sắc lạnh quét đến trên người đang quỳ dưới đất, "Nhưng như vậy không có nghĩa là tướng quân được quyền một tay che trời, đừng tưởng trẫm không biết tướng quân đang nghĩ gì."
Đúng là nỗi oan có tỏ cũng không thấu, y vội kinh hô, "Xin Hoàng thượng minh xét, Tư Nhã thề một lòng trung thành với Đại Nguyên."
Phó Văn Đế nhướn mày, một tay ném xuống xấp tấu chương, lạnh lùng nói, "Tướng quân xem thử đi, đã có người tố khanh âm thầm thao binh, mưu đồ bất chính với Phạn quốc.. Có vẻ là tướng quân muốn làm Trấn Bắc Vương rồi?"
Y run rẩy hai tay nhặt lại đống tấu chương kia, chậm rãi lật từng trang, càng xem càng sa sầm sắc mặt, "Này rõ ràng là vu oan giá họa, Tư Nhã xưa nay chưa từng có ý nghĩ không an phận, xin Hoàng thượng minh xét."
Phó Văn Đế im lặng hồi lâu, gương mặt tuấn mỹ xẹt qua tia không hài lòng. Ánh mắt nhìn nữ tử quỳ dưới đại điện có hơi kỳ lạ, nhưng lại không rõ là khác thường ở đâu. Chỉ thấy hắn lạnh nhạt buông một câu:
"Tướng quân mấy năm nay thế lực lớn mạnh hơn nhiều nhỉ, đã có thể lôi kéo triều thần.." Phó Văn Đế kéo dài thanh âm, cả người đã đứng lên nhấc chân đi xuống dưới. Long bào cao quý kéo theo từng cái bước chân trầm ổn, phong thái của bậc Đế vương quả là khiến người tự giác kính phục.
Cho đến khi Tư Nhã Tịnh nhìn thấy trước mặt mình là một đôi Hộ uyển thêu chỉ vàng, thì cằm y đã bị một cánh tay hữu lực nâng lên. Đối diện là đôi đồng tử sắc lạnh của nam nhân quyền quý, y như cũ rất kiên định, "Tư Nhã có thể chết để tỏ lòng trung nếu Hoàng thượng không tin."
Phó Văn Đế nhìn lướt qua đống tấu chương vứt la liệt dưới đất, tầm mắt dừng ở trên gương mặt cứng nhắc của nữ nhân. Lại nói, Tư Nhã Tịnh chẳng khuynh quốc khuynh thành, chẳng băng thanh ngọc khiết, thậm chí là da khô nứt nẻ, trên mặt còn ẩn hiện vài vết sẹo, nhìn kiểu nào cũng thấy là dạng người hung thần ác sát.
Ấy thế mà thiên tử lại chăm chú ngắm nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, không biết hắn đang nghĩ gì, bỗng dưng lại siết chặt bàn tay như muốn bóp nát cằm Tư Nhã Tịnh, "Trẫm ban cho ngươi mọi thứ thì cũng có thể lấy lại tất cả. Ngươi suốt đời chỉ là kẻ bị trẫm thao túng, đừng có quên bổn phận của mình."
Nói rồi phất tay áo đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là cực kỳ tức giận, xem ra hôm nay có kẻ đã chọc đến long uy rồi.
Trong đại điện chỉ còn mỗi nữ tử hắc y quỳ đến ngây người, dưới tay siết chặt đống tấu chương tố giác chính mình, ánh mắt oan ức dõi theo bóng lưng nam nhân cao cao tại thượng kia. Mi mắt khẽ rũ, y dứt khoát đứng lên bước ra ngoài. Tiểu thái giám thấy vậy thì tiến đến, khe khẽ thở dài, "Tướng quân ngài đúng là làm Hoàng thượng thất vọng. Được rồi, ngài mau trở về đi, đừng để Hoàng thượng nhìn thấy ngài lại không vui."
Bước chân nặng nề chậm rãi hướng về phủ tướng quân, đi đến đâu đều vang lên từng cái thanh âm giáp sắt va chạm. Khi y đi ngang qua vài cung nữ thái giám, bọn họ đều cung kính hành lễ, nhưng đợi khi y đi khuất bóng phía xa, thì bọn họ mới bàn tán sau lưng vài chuyện.
Một tiểu thái giám nói nhỏ:
"Nghe nói Hộ quốc tướng quân được Hoàng thượng nhặt về, thực chất chỉ là một thanh kiếm trung thành trên tay Hoàng thượng, cho dù tướng quân có nắm Binh Phù thì mãi mãi cũng chẳng có được thực quyền."
Cung nữ bên cạnh tò mò hỏi, "Vì sao?"
Tiểu thái giám âm dương quái khí nói, "Ngươi không biết sao? Tướng quân dù cho có lập thêm trăm vạn chiến công, thì cũng chỉ là nữ nhân. Mà ngươi biết rồi đó, nữ nhân trong mắt Hoàng thượng cốt là công cụ khai chi tán diệp cho Hoàng thất."
Cung nữ kia gật gù, "Đúng rồi, như cái vị Chánh cung Hoàng hậu gì đó sao? Chậc.. thật là đáng thương."
Tiểu thái giám bĩu môi lắc đầu, "Ta thấy ấy à.. trước mắt Hoàng thượng làm như vậy là muốn giữ tướng quân ở lại Đế Đô, có khi sau này sẽ nạp luôn ngài vào hậu cung. Lúc đó lại có trò hay để xem, từ tướng quân trở thành phi tử, thú vị a thú vị."
Dĩ nhiên những lời đó lọt vào tai Tư Nhã Tịnh không sót một chữ, dưới tay y run run siết lại thành quyền, sắc mặt đã tối đi vài phần. Vẻ băng lãnh này nếu có tiểu binh sĩ nào nhìn thấy, chắc chắn sẽ lại hốt hoảng mà chạy cách xa mười thước.
Bộ dạng nộ khí xung thiên đích thị là tức giận đến cực điểm, mọi khi Tư Nhã Tịnh bày ra sắc mặt đó, thì có nghĩa là sắp có kẻ gặp xui xẻo, hên thì phải gãy chân gãy tay, xui thì chết khỏi nghi ngờ.
Thực ra, trong lòng Hoàng thượng nghĩ gì y đều nhìn thấu được, y cũng rõ thân phận của chính mình. Chỉ là y không ngờ tới, ở Hoàng cung lại lưu truyền loại tin đồn thất thiệt đến thế này. Phải chăng vì thế mà có kẻ dâng tấu chương, tố trung thần ý đồ không yên phận?
"Ngậm oan khuất nay tỏ không thấu
Thán nghịch cảnh nỗi sầu vương đâu
Hậu công thần phong quang tan nát
Thoát khẩu thiệt phán định ngập đầu." *
Cho đến khi y kịp nhìn lại mọi thứ, đã thấy dưới chân của mình đạp lên cánh hoa hải đường mềm mại. Xung quanh nhiều hơn cây cao trổ đầy hoa, trên đầu là mảng trời hoa bay đỏ thẫm, nơi chóp mũi quanh quẩn mùi hương nhàn nhạt. Trong lúc bất tri bất giác lại quen đường đi đến đây, không ngờ tới gặp được một người.
Dịch thơ:
Tướng quân ngậm nỗi oan nói không được
Than vãn bản thân rơi vào tình thế khó khăn nên buồn rầu
Đằng sau người có công với triều đình là vẻ sáng sủa đẹp đẽ mà tan nát
Muốn thoát khỏi lời nói đàm tiếu, định tội lên đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.