Chương 111: Bác Sĩ Trị Liệu
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Sáng sớm hôm sau thì Trình Chu và Dạ U cùng từ trên lầu đi xuống phòng khách.
Dịch Thù Tuyết nhìn thấy hai người Trình Chu và Dạ U đi xuống thì ngẩng đầu lên hỏi: “Bọn con đã trở lại rồi à? Trở về lúc nào vậy?”
“Bọn con trở về vào đêm hôm qua. À, con có đặt ít đồ ở dưới phòng chiếu phim dưới lòng đất, có vài thứ hơi nguy hiểm.”
Dịch Thù Tuyết gật đầu như hiểu rõ nói: “Mẹ biết rồi, mẹ sẽ nhắc không cho người tới gần đó, mà vốn dĩ thì phòng đó cũng không có người đi vào.”
“Con có mua một ít lúa mạch, tí mẹ nấu một nồi cho cả nhà ăn luôn ạ.” Trình Chu nói.
“Được.” Dịch Thù Tuyết gật đầu đồng ý cũng không hỏi nhiều.
Trình Chu: “Con còn mua thêm một ít trái cây đặc sản nữa ạ. Mẹ thử nhìn xem mấy loại này có thể lấy để làm nước ép trái cây được không? Dạo này Dạ U hơi nghiện trà trái cây ạ.”
Dịch Thù Tuyết cười cười nói: “Được ”
“Còn có cái này nữa ạ.” Trình Chu lấy một hộp linh dược ra giao cho Dịch Thù Tuyết sau đó nói cho Dịch Thù Tuyết phương pháp sử dụng.
Dịch Thù Tuyết cũng không hỏi nhiều, nhận đồ vật rồi đi tới phòng bếp bận việc.
Phong Ngữ nhìn Trình Chu rồi cười cười nói: “Được mùa ạ? Hai anh đi ra ngoài mua sắm hay là đi đánh cướp đấy ạ?”
Trình Chu: “Em đoán đi?”
Phong Ngữ nghiêng đầu nói: “Em đoán là hai anh lại đi đánh cướp rồi?”
“Tại sao?” Trình Chu nói.
Phong Ngữ nghĩ nghĩ rồi nói: “Đám quý tộc kia đều không phải dạng tốt lành gì, nếu hai anh đi mua đống này thì anh có thể bình an rời khỏi lãnh địa của lãnh chúa được chắc?”
Trình Chu cười cười nói: “Lần này cũng không tính là mua sắm hay đánh cướp, anh là đi câu cá.”
Phong Ngữ: “Câu cá? Có vẻ con cá này cũng to đấy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
Mấy cái rương chưa mở ra còn có thứ gì thì hắn cũng chưa biết, nhưng mà những rương đã mở thì có không ít thứ tốt rồi. Cái cảm giác 1 đêm phất nhanh thật tốt quá.
“Đám quý tộc đều không phải là dạng hiền lành gì, anh đi cướp đồ của đám đó thì chỉ sợ bọn họ sẽ bùng nổ mất.” Phong Ngữ nói.
Trình Chu không thèm để ý nói: “Không sao, anh đã dịch dung rồi, nuốn trả thù cũng không tìm thấy chính chủ đâu.”
Phong Ngữ lắc đầu nói: “Nếu anh nói vậy thì Đoạ ma giả bọn em lại phải đội nồi rồi.”
Trình Chu có chút khác thường nhìn Phong Ngữ.
Phong Ngữ cau mày nói: “Làm gì mà nhìn em?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm giác em cũng rất thông minh.”
Phong Ngữ khịt mũi nói: “Này có là gì chứ? Đám quý tộc kia thích đem chuyện xấu đổ lên đầu bọn em mà, hạn hán do Đoạ ma giả làm, lũ lụt cũng do Đoạ ma giả làm, dịch bệnh cũng là Đoạ ma giả làm, thậm chí sóng to trên biển cũng là do Đoạ ma giả làm, … Cái gì cũng là do Đoạ mà giả làm, bao nhiêu cái xấu xa đều đẩy hết cho bọn em, mà bọn em còn không biết là mình làm được mấy thứ đó đấy.”
Trình Chu chỉ có thể thở dài, nhất thời hắn cũng không biết nên nói cái gì để an ủi.
“Không nói mấy cái việc mất hứng này nữa, Annie sắp phải đi làm rồi.” Phong Ngữ cao hứng nói.
Trình Chu có chút ngoài ý muốn hỏi: “Đi làm? Sao lại nhanh vậy?”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Đúng vậy đấy. Có người đã nói với Annie là ý nghĩa của sinh mệnh chính là luôn vận động, phải đi làm việc mới có thể hiểu được giá trị nhân sinh, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi thì quá uổng phí thời gian, hơn nữa đây cũng không phải là hành vi tốt, và nhất định không được làm bản thân càng ngày càng tầm thường và vô vị.”
Trình Chu: “……” Là ai đã rót canh gà cho Annie vậy? Nhưng là đi làm cũng không phải là chuyện xấu.
……
Cục dị năng quốc gia.
“Cuối cùng thì Dị năng giả hệ trị liệu kia ở Đàm gia cũng đã buông lỏng cảnh giác rồi. Xem ra là sắp ra tay.” Lý Thanh Văn thở dài nhẹ nhõm nói.
Lý Thanh Văn thầm nghĩ: Đúng vậy. Không muốn gia nhập hiệp hội Dị năng giả cũng không sao cả, chỉ cần nguyện ý ra tay chữa bệnh là được. Một Dị năng giả hệ trị liệu lợi hại như vậy mà không buông bỏ cảnh giác để xuất đầu lộ diện thì cũng thật quá đáng tiếc.
Hàn Đình cau mày nói: “Đám người ở thủ đô này đúng là chuột, tin gì cũng biết được rất rõ ràng.”
Sau khi Khang Diệp, Hoàng Thiện bình phục thì đám người nhạy tin kia đều đoán được là đại thiếu gia của Đàm gia có vấn đề, và Đàm gia có một Dị năng giả hệ trị liệu.
Trên thực tế thì cũng đã có không ít Dị năng giả chạy đi tìm Đàm Tiềm để dò hỏi tình huống.
Mãi đến hôm nay thì bên Đàm gia rốt cuộc cũng chịu thả ra một chút tin tức mơ hồ là sẽ sắp xếp cho một bác sĩ trị liệu chuyên nghiệp gia nhập vào viện điều dưỡng Thánh Tuyết nhà họ.
Bởi vì bác sĩ trị liệu này rất giỏi và chuyên nghiệp nên muốn cô ấy ra tay thì phải đặt lịch hẹn trước, phí hẹn trước là 1 vạn, còn phí điều trị thì phải tuỳ theo tình trạng người bệnh mà trả tiền, khởi điểm là 100 vạn trở lên.
Mà với cái giá trên trời như vậy mà lịch hẹn trước của Annie cũng nháy mắt đã đạt 100 người, và cục dị năng của bọn họ cũng chỉ chiếm đuọc 23 danh ngạch.
Lý Thanh Văn cau mày nói: “Trên đời này không có bức tường nào mà không lọt gió nên hẳn là mọi người cũng đều đoán được rồi.”
“Người của chúng ta ngày mai cũng đến viện điều dưỡng nên cũng có thể xác định được người đó là ai rồi.” Hàn Đình nói.
Kỳ thật thì cục dị năng cũng cơ bản là khoá chắc Annie rồi nhưng bọn họ vẫn chưa nhìn thấy Annie ra tay nên vẫn chưa thể khẳng định được.
……
Thủ đô – biệt thự Đàm gia.
Phong Ngữ nhìn tài khoản trên di động thì cô bé cũng có chút kinh ngạc nói: “Annie, tài khoản ngân hàng đã tăng thêm 100 vạn rồi này.”
Annie nói muốn làm việc nên Dịch Thù Tuyết cũng làm luôn một cái thẻ ngân hàng cho Annie, hiện tại thì phí hẹn trước đều chuyển trực tiếp vào tài khoản của Annie.
Annie có chút kinh ngạc nói: “Oa, mới bao lâu đâu mà đã tăng lên 100 vạn rồi, có phải là người ta chuyển nhầm rồi không?”
Dịch Thù Tuyết đi tới nói: “Không nhầm đâu, kẻ có tiền vẫn rất nhiều mà, các suất hẹn trước đều đã hết danh ngạch rồi nên chúng ta cũng đã ngưng nhận lịch hẹn trước rồi đấy.”
Annie chớp mắt nói: “Dạ, hoá ra là vậy.”
Dịch Thù Tuyết nhìn Annie nói: “Người có dị năng giống Annie rất hiếm có nên cháu muốn kiếm tiền cũng rất dễ.”
Annie gật đầu vui mừng nói: “Nói như vậy thì cháu cũng sắp mua được nhà rồi phải không ạ?”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đúng vậy đấy, cháu sẽ nhanh có nhà ở thủ đô thôi.”
Ở Tinh Linh thế giới thì Đoạ ma giả bị người đời chỉ trích, nhưng ở thế giới này thì Dị năng giả lại được vạn người săn đón. Loại cảm giác này rất khác biệt nên Annie vẫn còn chút mới lạ.
……
Viện điều dưỡng Thánh Tuyết.
“Nghe nói viện điều dưỡng của chúng ta sắp có một bác sĩ trị liệu chuyên nghiệp tới nhậm chức, phí đăng ký 1 vạn, phí trị liệu từ 100 vạn trở lên.”
“Phí đăng ký đã 1 vạn rồi? Còn có người đăng ký sao?”
“Có. Có 100 danh ngạch đăng ký, mà vì số người muốn đăng ký quá nhiều nên chúng ta đã ngừng dịch vụ đăng ký trước rồi.”
“Đây là bác sĩ trị liệu nào mà quý như vậy chứ?”
“Nghe nói không phải bác sĩ trị liệu bình thường mà là Dị năng giả hệ trị liệu. Một ngày chỉ tiếp hai khách hàng, cuối tuần còn muốn nghỉ ngơi.”
“Phải không? Cho dù là đỉnh cấp cao thủ cũng không đắt như vậy. Quả nhiên là Dị năng giả rất biết kiếm tiền nhất mà. Nhiều chuyên gia đã dùng cả đời để nghiên cứu và nâng cao tay nghề thì cũng vẫn kém so với người thức tỉnh dị năng.”
“Cũng không có biện pháp nào. Thời đại bất đồng.”
“Không biết bác sĩ trị liệu kia trông như thế nào?”
“……”
Một con bồ câu khổng lồ đang bay ở trên không trung, con chim đó quay đầu lại hỏi người ở đằng sau: “Sắp tới chưa?”
Annie nhìn hệ thống định vị trên điện thoại của mình nói: “Sắp rồi.”
“Phía trước có kẹt xe kìa?” Phong Ngữ nói.
Annie có chút đồng tình nói: “Mấy người kia thật đáng thương.”
Tại các giao lộ có đèn giao thông thì cũng đang có mấy trăm chiếc xe đang nối đuôi nhau chờ đèn giao thông, đèn xanh một lần cũng chỉ có 20 giây nên để vượt qua thì các xe phải đợi mấy đợt mới có thể qua được.
Phong Ngữ bay ở trên không trung để lại bóng lưng vô cùng tiêu sái với đoàn xe đang nối dài.
Con bồ câu to như vậy bay trên không cũng thu hút rất nhiều người chạy tới chụp ảnh.
“Bồ câu lớn ghê. Biến dị sao?”
“Trời, tôi cũng muốn có thú bay như vậy để cưỡi, tôi không muốn phải chịu cảnh tắc đường này nữa.”
“Con chim này đang muốn bay đi đâu vậy?”
“……”
Thời đại dị năng nên cũng lần lượt xuất hiện các loại động vật biến dị, cũng có rất nhiều thú cưng của người nuôi cũng đã biến dị, thường thì thú nuôi biến dị rất quấn chủ của mình, sau đó thì trở thành trợ thủ đắc lực cho chủ. Nên nhìn thấy Phong Ngữ biến thành như vậy thì mọi người cũng chỉ nghĩ là thú cưng biến thành thôi.
……
Mấy nhân viên của viện điều dưỡng cũng hơi lo lắng về việc không nhận ra bác sĩ trị liệu mới nhậm chức, nhưng nhìn thấy một con bồ câu lớn đang bay tới thì họ cũng giật mình choáng váng.
Phong Ngữ chở Annie đáp xuống sân thượng của viện điều dưỡng và nhìn những người đang đứng ở dưới sảnh lớn.
“Chẳng lẽ là chuyên gia tới?”
“Không hổ là chuyên gia, cách xuất hiện cũng đặc biệt ghê.”
“Đây là con bồ câu ở đám cưới đó sao?”
“Hoá ra bồ câu có thể lớn như vậy?”
“….”
Phong Ngữ cũng ở trên sân thượng một lúc rồi mang theo Annie xuống dưới, khi đáp xuống sảnh của viện điều dưỡng thì lại biến về hình người.
Mấy nhân viên công tác nhìn thấy chim biến thành người thì cũng sửng sốt không thôi.
Một nhân viên phụ trách của viện điều dưỡng tiến lên rồi nhiệt tình chào đón: “Xin chào, cháu là chuyên gia Annie phải không?”
Annie chắp tay sau lưng rồi dè dặt gật đầu nói: “Đúng vậy, cháu là chuyên gia mới tới.”
“Còn đây là ……” Người phụ trách nhìn qua Phong Ngữ dò hỏi.
Annie có chút đắc ý nói: “Đây là trợ lý của cháu.”
Ban đầu thì Phong Ngữ cũng không muốn đi cùng Annie tới đây đâu. Cô bé còn đang muốn ở nhà chơi game, nhưng mà Annie đã nói là chia một nửa tiền khám bệnh nên Phong Ngữ cũng đồng ý đi cùng.
“Văn phòng của cháu đã chuẩn bị xong, mời cháu đi theo chú.”
Annie đi theo vào văn phòng, căn phòng mà viện điều dưỡng đã chuẩn bị cho Annie được thiết kế giống phòng công chúa, trên tường cũng vẽ rất nhiều động vật đáng yêu, nhìn rất trẻ con, bức tranh trên tường chính là thuê một Dị năng giả có năng khiếu hội hoạ tới vẽ.
Phong cách trang trí văn phòng là do Dịch Thù Tuyết lên ý tưởng, ban đầu thì mấy người phụ trách còn đang cảm thấy thắc mắc vì sao phải bố trí như vậy, nhưng mà nhìn thấy Annie liền minh bạch ý tưởng của Dịch Thù Tuyết.
Annie đi quanh phòng làm việc 1 vòng rồi cảm thấy rất hài lòng nên cô bé cũng thấy rất vui vẻ. Sau đó thì Annie đi tìm một tô đựng trái cây rồi đặt vài quả linh quả và hạt hướng dương đã mang theo lên.
“Được rồi ạ. Chúng ta bắt đầu điều trị được rồi.” Annie nói với người phụ trách.
“Được.” Người phụ trách nói.
Sau đó thì một Dị năng giả toàn thân bị thương cũng nhanh chóng bị khiêng vào.
Annie nhìn người đã bị đưa tới cũng không nói gì mà thi triển dị năng.
Hiện tại thì tần suất phát sinh tai hoạ cũng rất nhiều nên cũng có nhiều Dị năng giả ra chấp hành nhiệm vụ cũng sẽ bị thương, thương nặng cũng có mà nhẹ cũng rất nhiều, thậm chí có nhiều nhiệm vụ nguy hiểm thì còn mất cả người, đây cũng là tổn thất của quốc gia.
Dị năng giả đầu tiên được đưa vào ban đầu là bộ đội đặc chủng tên Trương Cường, thời đại dị năng nên cũng thức tỉnh nhãn lực dị năng.
Sau khi thức tỉnh thì năng lực do thám điều tra phát hiện chứng cứ cũng tăng lên nhiều, hơn nữa thì thân thủ cũng không kém nên đã thành át chủ bài trong quân đội.
Dị năng của Trương Cường cũng không cao, chỉ có cấp D nhưng đối phương cũng có kinh nghiệm huấn luyện trong thời gian dài nên thể chất cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều, và sức chiến đấu cũng không thua kém gì Dị năng giả cấp B.
Cũng bởi vì biểu hiện quá xuất sắc nên Trương Cường bị lọt vào tầm ngắm. Lần này Trương Cường bị thương nặng trong một chiến dịch phòng chống ma tuý mới phá gần đây.
Annie nghiêng đầu và cảm nhận được 2 luồng dị năng bất đồng ở người trước mặt.
Annie híp mắt rồi cười cười nói: “Trên người anh ta có một loại bột thuốc rất thú vị.”
Hàn Đình nhăn mày cũng không nói gì. Cục dị năng mới tuyển được một Dị năng giả về dược phẩm, dị năng của người này cũng rất đặc biệt là người nàt có thể điều khiển dị năng bám lên trên các loại chế phẩm dược phẩm để nâng cao dược tính của dược phẩm. Trương Cường có thể kiên trì đến giờ này một phần cũng là nhờ vào cao dán có chứa dị năng của Dị năng giả đó bám vào.
Sau khi Annie thi triển dị năng thì các vết thương trên thân thể Trương Cường cũng nhanh chóng khôi phục, miệng vết thương cũng bắt đầu khép lại rồi phục hồi như cũ.
Trương Cường là Dị năng giả, bị thương cũng tương đối nghiêm trọng nên trị liệu cho Trương Cường cũng làm Annie phí rất nhiều công sức.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì Annie thu hồi dị năng rồi ngồi xuống sau đó quay qua nhìn Hàn Đình nói: “Anh đi báo với người nhà của người này đi. Một tiếng sau người này sẽ tỉnh lại.”
Hàn Đình gật đầu nói: “Làm phiền rồi, xin hỏi phí khám bệnh là bao nhiêu?”
Annie nhàn nhạt nói: “50 vạn đi.”
Giá tham khảo mà Dịch Thù Tuyết đưa ra là 100 vạn, nhưng Annie cũng suy xét đến việc Trương Cường là người đầu tiên tới khám nên cô bé cũng tính rẻ một chút, huống chi người này cũng là Dị năng giả.
Hàn Đình nghe vậy thì nhanh chóng chuyển tiền qua. Phong Ngữ ngồi ở một bên cắn hạt hướng dương, cắn đến vui vẻ.
Hàn Đình nhìn Phong Ngữ đang ăn thì sắc mặt có chút khác thường, hạt hướng dương lớn như vậy thì chắc chắnđám đó là ma thực rồi.
Hàn Đình thầm nghĩ: Đám cưới của Trình Dương cũng có vài loại ma thực, cũng không biết từ đâu mà tới. Nghe nói là Trình Dương chuẩn bị mở shop online, có lẽ đến lúc đó bọn họ cũng có thể mua được mấy loại ma thực này.
Một lúc sau thì Trương Cường cũng mơ mơ màng màng mà tỉnh lại. Vừa mới tỉnh lại thì Trương Cường đã nghe được mấy tiếng “Bang bang” như tiếng súng vang lên làm Trương Cường nháy mắt cảm thấy căng thẳng. Nhưng ngay sau đó thì Trương Cường cũng phát hiện không phải là tiếng súng mà có người ngồi bên cạnh hắn đang chơi game bắn súng. Một cô bé đang ngồi chơi game quên trời đất và một con bồ câu đang cắn hạt hướng dương trên bàn.
Trương Cường cau mày rồi cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất quái dị.
Hàn Đình nhìn thấy Trương Cường đã tỉnh lại thì cũng thở phào nhẹ nhõm mà nói: “Anh ấy tỉnh rồi.”
Con bồ câu cũng quay lại nhìn Trương Cường vài lần rồi mở miệng nói: “Tỉnh rồi, nếu không có gì không thoải mái thì mang hắn ta đi đi.”
Trương Cường trừng mắt thầm nghĩ: Thế giới bây giờ cũng thật khác biệt mà. Một con bồ câu cũng có thể mở miệng nói chuyện.
Hàn Đình gật đầu nói: “Được.”
Trương Cường cũng nhanh ý thức được là hắn đã gặp được Dị năng giả hệ trị liệu kia rồi thì phải. Cũng may, nếu không thì với thương thế trước đây của hắn thì hắn hẳn đã chết chắc rồi mới đúng.
“Cảm ơn hai người.” Trương Cường nói.
Phong Ngữ phẩy cánh nói: “Không cần khách khí, công việc thôi.”
End chao 111
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Dịch Thù Tuyết nhìn thấy hai người Trình Chu và Dạ U đi xuống thì ngẩng đầu lên hỏi: “Bọn con đã trở lại rồi à? Trở về lúc nào vậy?”
“Bọn con trở về vào đêm hôm qua. À, con có đặt ít đồ ở dưới phòng chiếu phim dưới lòng đất, có vài thứ hơi nguy hiểm.”
Dịch Thù Tuyết gật đầu như hiểu rõ nói: “Mẹ biết rồi, mẹ sẽ nhắc không cho người tới gần đó, mà vốn dĩ thì phòng đó cũng không có người đi vào.”
“Con có mua một ít lúa mạch, tí mẹ nấu một nồi cho cả nhà ăn luôn ạ.” Trình Chu nói.
“Được.” Dịch Thù Tuyết gật đầu đồng ý cũng không hỏi nhiều.
Trình Chu: “Con còn mua thêm một ít trái cây đặc sản nữa ạ. Mẹ thử nhìn xem mấy loại này có thể lấy để làm nước ép trái cây được không? Dạo này Dạ U hơi nghiện trà trái cây ạ.”
Dịch Thù Tuyết cười cười nói: “Được ”
“Còn có cái này nữa ạ.” Trình Chu lấy một hộp linh dược ra giao cho Dịch Thù Tuyết sau đó nói cho Dịch Thù Tuyết phương pháp sử dụng.
Dịch Thù Tuyết cũng không hỏi nhiều, nhận đồ vật rồi đi tới phòng bếp bận việc.
Phong Ngữ nhìn Trình Chu rồi cười cười nói: “Được mùa ạ? Hai anh đi ra ngoài mua sắm hay là đi đánh cướp đấy ạ?”
Trình Chu: “Em đoán đi?”
Phong Ngữ nghiêng đầu nói: “Em đoán là hai anh lại đi đánh cướp rồi?”
“Tại sao?” Trình Chu nói.
Phong Ngữ nghĩ nghĩ rồi nói: “Đám quý tộc kia đều không phải dạng tốt lành gì, nếu hai anh đi mua đống này thì anh có thể bình an rời khỏi lãnh địa của lãnh chúa được chắc?”
Trình Chu cười cười nói: “Lần này cũng không tính là mua sắm hay đánh cướp, anh là đi câu cá.”
Phong Ngữ: “Câu cá? Có vẻ con cá này cũng to đấy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
Mấy cái rương chưa mở ra còn có thứ gì thì hắn cũng chưa biết, nhưng mà những rương đã mở thì có không ít thứ tốt rồi. Cái cảm giác 1 đêm phất nhanh thật tốt quá.
“Đám quý tộc đều không phải là dạng hiền lành gì, anh đi cướp đồ của đám đó thì chỉ sợ bọn họ sẽ bùng nổ mất.” Phong Ngữ nói.
Trình Chu không thèm để ý nói: “Không sao, anh đã dịch dung rồi, nuốn trả thù cũng không tìm thấy chính chủ đâu.”
Phong Ngữ lắc đầu nói: “Nếu anh nói vậy thì Đoạ ma giả bọn em lại phải đội nồi rồi.”
Trình Chu có chút khác thường nhìn Phong Ngữ.
Phong Ngữ cau mày nói: “Làm gì mà nhìn em?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm giác em cũng rất thông minh.”
Phong Ngữ khịt mũi nói: “Này có là gì chứ? Đám quý tộc kia thích đem chuyện xấu đổ lên đầu bọn em mà, hạn hán do Đoạ ma giả làm, lũ lụt cũng do Đoạ ma giả làm, dịch bệnh cũng là Đoạ ma giả làm, thậm chí sóng to trên biển cũng là do Đoạ ma giả làm, … Cái gì cũng là do Đoạ mà giả làm, bao nhiêu cái xấu xa đều đẩy hết cho bọn em, mà bọn em còn không biết là mình làm được mấy thứ đó đấy.”
Trình Chu chỉ có thể thở dài, nhất thời hắn cũng không biết nên nói cái gì để an ủi.
“Không nói mấy cái việc mất hứng này nữa, Annie sắp phải đi làm rồi.” Phong Ngữ cao hứng nói.
Trình Chu có chút ngoài ý muốn hỏi: “Đi làm? Sao lại nhanh vậy?”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Đúng vậy đấy. Có người đã nói với Annie là ý nghĩa của sinh mệnh chính là luôn vận động, phải đi làm việc mới có thể hiểu được giá trị nhân sinh, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi thì quá uổng phí thời gian, hơn nữa đây cũng không phải là hành vi tốt, và nhất định không được làm bản thân càng ngày càng tầm thường và vô vị.”
Trình Chu: “……” Là ai đã rót canh gà cho Annie vậy? Nhưng là đi làm cũng không phải là chuyện xấu.
……
Cục dị năng quốc gia.
“Cuối cùng thì Dị năng giả hệ trị liệu kia ở Đàm gia cũng đã buông lỏng cảnh giác rồi. Xem ra là sắp ra tay.” Lý Thanh Văn thở dài nhẹ nhõm nói.
Lý Thanh Văn thầm nghĩ: Đúng vậy. Không muốn gia nhập hiệp hội Dị năng giả cũng không sao cả, chỉ cần nguyện ý ra tay chữa bệnh là được. Một Dị năng giả hệ trị liệu lợi hại như vậy mà không buông bỏ cảnh giác để xuất đầu lộ diện thì cũng thật quá đáng tiếc.
Hàn Đình cau mày nói: “Đám người ở thủ đô này đúng là chuột, tin gì cũng biết được rất rõ ràng.”
Sau khi Khang Diệp, Hoàng Thiện bình phục thì đám người nhạy tin kia đều đoán được là đại thiếu gia của Đàm gia có vấn đề, và Đàm gia có một Dị năng giả hệ trị liệu.
Trên thực tế thì cũng đã có không ít Dị năng giả chạy đi tìm Đàm Tiềm để dò hỏi tình huống.
Mãi đến hôm nay thì bên Đàm gia rốt cuộc cũng chịu thả ra một chút tin tức mơ hồ là sẽ sắp xếp cho một bác sĩ trị liệu chuyên nghiệp gia nhập vào viện điều dưỡng Thánh Tuyết nhà họ.
Bởi vì bác sĩ trị liệu này rất giỏi và chuyên nghiệp nên muốn cô ấy ra tay thì phải đặt lịch hẹn trước, phí hẹn trước là 1 vạn, còn phí điều trị thì phải tuỳ theo tình trạng người bệnh mà trả tiền, khởi điểm là 100 vạn trở lên.
Mà với cái giá trên trời như vậy mà lịch hẹn trước của Annie cũng nháy mắt đã đạt 100 người, và cục dị năng của bọn họ cũng chỉ chiếm đuọc 23 danh ngạch.
Lý Thanh Văn cau mày nói: “Trên đời này không có bức tường nào mà không lọt gió nên hẳn là mọi người cũng đều đoán được rồi.”
“Người của chúng ta ngày mai cũng đến viện điều dưỡng nên cũng có thể xác định được người đó là ai rồi.” Hàn Đình nói.
Kỳ thật thì cục dị năng cũng cơ bản là khoá chắc Annie rồi nhưng bọn họ vẫn chưa nhìn thấy Annie ra tay nên vẫn chưa thể khẳng định được.
……
Thủ đô – biệt thự Đàm gia.
Phong Ngữ nhìn tài khoản trên di động thì cô bé cũng có chút kinh ngạc nói: “Annie, tài khoản ngân hàng đã tăng thêm 100 vạn rồi này.”
Annie nói muốn làm việc nên Dịch Thù Tuyết cũng làm luôn một cái thẻ ngân hàng cho Annie, hiện tại thì phí hẹn trước đều chuyển trực tiếp vào tài khoản của Annie.
Annie có chút kinh ngạc nói: “Oa, mới bao lâu đâu mà đã tăng lên 100 vạn rồi, có phải là người ta chuyển nhầm rồi không?”
Dịch Thù Tuyết đi tới nói: “Không nhầm đâu, kẻ có tiền vẫn rất nhiều mà, các suất hẹn trước đều đã hết danh ngạch rồi nên chúng ta cũng đã ngưng nhận lịch hẹn trước rồi đấy.”
Annie chớp mắt nói: “Dạ, hoá ra là vậy.”
Dịch Thù Tuyết nhìn Annie nói: “Người có dị năng giống Annie rất hiếm có nên cháu muốn kiếm tiền cũng rất dễ.”
Annie gật đầu vui mừng nói: “Nói như vậy thì cháu cũng sắp mua được nhà rồi phải không ạ?”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đúng vậy đấy, cháu sẽ nhanh có nhà ở thủ đô thôi.”
Ở Tinh Linh thế giới thì Đoạ ma giả bị người đời chỉ trích, nhưng ở thế giới này thì Dị năng giả lại được vạn người săn đón. Loại cảm giác này rất khác biệt nên Annie vẫn còn chút mới lạ.
……
Viện điều dưỡng Thánh Tuyết.
“Nghe nói viện điều dưỡng của chúng ta sắp có một bác sĩ trị liệu chuyên nghiệp tới nhậm chức, phí đăng ký 1 vạn, phí trị liệu từ 100 vạn trở lên.”
“Phí đăng ký đã 1 vạn rồi? Còn có người đăng ký sao?”
“Có. Có 100 danh ngạch đăng ký, mà vì số người muốn đăng ký quá nhiều nên chúng ta đã ngừng dịch vụ đăng ký trước rồi.”
“Đây là bác sĩ trị liệu nào mà quý như vậy chứ?”
“Nghe nói không phải bác sĩ trị liệu bình thường mà là Dị năng giả hệ trị liệu. Một ngày chỉ tiếp hai khách hàng, cuối tuần còn muốn nghỉ ngơi.”
“Phải không? Cho dù là đỉnh cấp cao thủ cũng không đắt như vậy. Quả nhiên là Dị năng giả rất biết kiếm tiền nhất mà. Nhiều chuyên gia đã dùng cả đời để nghiên cứu và nâng cao tay nghề thì cũng vẫn kém so với người thức tỉnh dị năng.”
“Cũng không có biện pháp nào. Thời đại bất đồng.”
“Không biết bác sĩ trị liệu kia trông như thế nào?”
“……”
Một con bồ câu khổng lồ đang bay ở trên không trung, con chim đó quay đầu lại hỏi người ở đằng sau: “Sắp tới chưa?”
Annie nhìn hệ thống định vị trên điện thoại của mình nói: “Sắp rồi.”
“Phía trước có kẹt xe kìa?” Phong Ngữ nói.
Annie có chút đồng tình nói: “Mấy người kia thật đáng thương.”
Tại các giao lộ có đèn giao thông thì cũng đang có mấy trăm chiếc xe đang nối đuôi nhau chờ đèn giao thông, đèn xanh một lần cũng chỉ có 20 giây nên để vượt qua thì các xe phải đợi mấy đợt mới có thể qua được.
Phong Ngữ bay ở trên không trung để lại bóng lưng vô cùng tiêu sái với đoàn xe đang nối dài.
Con bồ câu to như vậy bay trên không cũng thu hút rất nhiều người chạy tới chụp ảnh.
“Bồ câu lớn ghê. Biến dị sao?”
“Trời, tôi cũng muốn có thú bay như vậy để cưỡi, tôi không muốn phải chịu cảnh tắc đường này nữa.”
“Con chim này đang muốn bay đi đâu vậy?”
“……”
Thời đại dị năng nên cũng lần lượt xuất hiện các loại động vật biến dị, cũng có rất nhiều thú cưng của người nuôi cũng đã biến dị, thường thì thú nuôi biến dị rất quấn chủ của mình, sau đó thì trở thành trợ thủ đắc lực cho chủ. Nên nhìn thấy Phong Ngữ biến thành như vậy thì mọi người cũng chỉ nghĩ là thú cưng biến thành thôi.
……
Mấy nhân viên của viện điều dưỡng cũng hơi lo lắng về việc không nhận ra bác sĩ trị liệu mới nhậm chức, nhưng nhìn thấy một con bồ câu lớn đang bay tới thì họ cũng giật mình choáng váng.
Phong Ngữ chở Annie đáp xuống sân thượng của viện điều dưỡng và nhìn những người đang đứng ở dưới sảnh lớn.
“Chẳng lẽ là chuyên gia tới?”
“Không hổ là chuyên gia, cách xuất hiện cũng đặc biệt ghê.”
“Đây là con bồ câu ở đám cưới đó sao?”
“Hoá ra bồ câu có thể lớn như vậy?”
“….”
Phong Ngữ cũng ở trên sân thượng một lúc rồi mang theo Annie xuống dưới, khi đáp xuống sảnh của viện điều dưỡng thì lại biến về hình người.
Mấy nhân viên công tác nhìn thấy chim biến thành người thì cũng sửng sốt không thôi.
Một nhân viên phụ trách của viện điều dưỡng tiến lên rồi nhiệt tình chào đón: “Xin chào, cháu là chuyên gia Annie phải không?”
Annie chắp tay sau lưng rồi dè dặt gật đầu nói: “Đúng vậy, cháu là chuyên gia mới tới.”
“Còn đây là ……” Người phụ trách nhìn qua Phong Ngữ dò hỏi.
Annie có chút đắc ý nói: “Đây là trợ lý của cháu.”
Ban đầu thì Phong Ngữ cũng không muốn đi cùng Annie tới đây đâu. Cô bé còn đang muốn ở nhà chơi game, nhưng mà Annie đã nói là chia một nửa tiền khám bệnh nên Phong Ngữ cũng đồng ý đi cùng.
“Văn phòng của cháu đã chuẩn bị xong, mời cháu đi theo chú.”
Annie đi theo vào văn phòng, căn phòng mà viện điều dưỡng đã chuẩn bị cho Annie được thiết kế giống phòng công chúa, trên tường cũng vẽ rất nhiều động vật đáng yêu, nhìn rất trẻ con, bức tranh trên tường chính là thuê một Dị năng giả có năng khiếu hội hoạ tới vẽ.
Phong cách trang trí văn phòng là do Dịch Thù Tuyết lên ý tưởng, ban đầu thì mấy người phụ trách còn đang cảm thấy thắc mắc vì sao phải bố trí như vậy, nhưng mà nhìn thấy Annie liền minh bạch ý tưởng của Dịch Thù Tuyết.
Annie đi quanh phòng làm việc 1 vòng rồi cảm thấy rất hài lòng nên cô bé cũng thấy rất vui vẻ. Sau đó thì Annie đi tìm một tô đựng trái cây rồi đặt vài quả linh quả và hạt hướng dương đã mang theo lên.
“Được rồi ạ. Chúng ta bắt đầu điều trị được rồi.” Annie nói với người phụ trách.
“Được.” Người phụ trách nói.
Sau đó thì một Dị năng giả toàn thân bị thương cũng nhanh chóng bị khiêng vào.
Annie nhìn người đã bị đưa tới cũng không nói gì mà thi triển dị năng.
Hiện tại thì tần suất phát sinh tai hoạ cũng rất nhiều nên cũng có nhiều Dị năng giả ra chấp hành nhiệm vụ cũng sẽ bị thương, thương nặng cũng có mà nhẹ cũng rất nhiều, thậm chí có nhiều nhiệm vụ nguy hiểm thì còn mất cả người, đây cũng là tổn thất của quốc gia.
Dị năng giả đầu tiên được đưa vào ban đầu là bộ đội đặc chủng tên Trương Cường, thời đại dị năng nên cũng thức tỉnh nhãn lực dị năng.
Sau khi thức tỉnh thì năng lực do thám điều tra phát hiện chứng cứ cũng tăng lên nhiều, hơn nữa thì thân thủ cũng không kém nên đã thành át chủ bài trong quân đội.
Dị năng của Trương Cường cũng không cao, chỉ có cấp D nhưng đối phương cũng có kinh nghiệm huấn luyện trong thời gian dài nên thể chất cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều, và sức chiến đấu cũng không thua kém gì Dị năng giả cấp B.
Cũng bởi vì biểu hiện quá xuất sắc nên Trương Cường bị lọt vào tầm ngắm. Lần này Trương Cường bị thương nặng trong một chiến dịch phòng chống ma tuý mới phá gần đây.
Annie nghiêng đầu và cảm nhận được 2 luồng dị năng bất đồng ở người trước mặt.
Annie híp mắt rồi cười cười nói: “Trên người anh ta có một loại bột thuốc rất thú vị.”
Hàn Đình nhăn mày cũng không nói gì. Cục dị năng mới tuyển được một Dị năng giả về dược phẩm, dị năng của người này cũng rất đặc biệt là người nàt có thể điều khiển dị năng bám lên trên các loại chế phẩm dược phẩm để nâng cao dược tính của dược phẩm. Trương Cường có thể kiên trì đến giờ này một phần cũng là nhờ vào cao dán có chứa dị năng của Dị năng giả đó bám vào.
Sau khi Annie thi triển dị năng thì các vết thương trên thân thể Trương Cường cũng nhanh chóng khôi phục, miệng vết thương cũng bắt đầu khép lại rồi phục hồi như cũ.
Trương Cường là Dị năng giả, bị thương cũng tương đối nghiêm trọng nên trị liệu cho Trương Cường cũng làm Annie phí rất nhiều công sức.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì Annie thu hồi dị năng rồi ngồi xuống sau đó quay qua nhìn Hàn Đình nói: “Anh đi báo với người nhà của người này đi. Một tiếng sau người này sẽ tỉnh lại.”
Hàn Đình gật đầu nói: “Làm phiền rồi, xin hỏi phí khám bệnh là bao nhiêu?”
Annie nhàn nhạt nói: “50 vạn đi.”
Giá tham khảo mà Dịch Thù Tuyết đưa ra là 100 vạn, nhưng Annie cũng suy xét đến việc Trương Cường là người đầu tiên tới khám nên cô bé cũng tính rẻ một chút, huống chi người này cũng là Dị năng giả.
Hàn Đình nghe vậy thì nhanh chóng chuyển tiền qua. Phong Ngữ ngồi ở một bên cắn hạt hướng dương, cắn đến vui vẻ.
Hàn Đình nhìn Phong Ngữ đang ăn thì sắc mặt có chút khác thường, hạt hướng dương lớn như vậy thì chắc chắnđám đó là ma thực rồi.
Hàn Đình thầm nghĩ: Đám cưới của Trình Dương cũng có vài loại ma thực, cũng không biết từ đâu mà tới. Nghe nói là Trình Dương chuẩn bị mở shop online, có lẽ đến lúc đó bọn họ cũng có thể mua được mấy loại ma thực này.
Một lúc sau thì Trương Cường cũng mơ mơ màng màng mà tỉnh lại. Vừa mới tỉnh lại thì Trương Cường đã nghe được mấy tiếng “Bang bang” như tiếng súng vang lên làm Trương Cường nháy mắt cảm thấy căng thẳng. Nhưng ngay sau đó thì Trương Cường cũng phát hiện không phải là tiếng súng mà có người ngồi bên cạnh hắn đang chơi game bắn súng. Một cô bé đang ngồi chơi game quên trời đất và một con bồ câu đang cắn hạt hướng dương trên bàn.
Trương Cường cau mày rồi cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất quái dị.
Hàn Đình nhìn thấy Trương Cường đã tỉnh lại thì cũng thở phào nhẹ nhõm mà nói: “Anh ấy tỉnh rồi.”
Con bồ câu cũng quay lại nhìn Trương Cường vài lần rồi mở miệng nói: “Tỉnh rồi, nếu không có gì không thoải mái thì mang hắn ta đi đi.”
Trương Cường trừng mắt thầm nghĩ: Thế giới bây giờ cũng thật khác biệt mà. Một con bồ câu cũng có thể mở miệng nói chuyện.
Hàn Đình gật đầu nói: “Được.”
Trương Cường cũng nhanh ý thức được là hắn đã gặp được Dị năng giả hệ trị liệu kia rồi thì phải. Cũng may, nếu không thì với thương thế trước đây của hắn thì hắn hẳn đã chết chắc rồi mới đúng.
“Cảm ơn hai người.” Trương Cường nói.
Phong Ngữ phẩy cánh nói: “Không cần khách khí, công việc thôi.”
End chao 111
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.