Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Chương 19: Bàn Thạch Đảo

Diệp Ức Lạc

01/04/2024

Trình Chu không ngừng suy tính về điều gì đó rồi thỉnh thoảng lại nhìn về phía Dạ U.

Dạ U có chút không kiên nhẫn nói: “Được rồi, ngươi có điều gì muốn hỏi sao?”

Trình Chu cười cười mà thầm nghĩ: Nếu Dạ U đã nói như vậy thì đừng trách hắn chiếm lợi đấy nhé.

Trình Chu lên tiếng dò hỏi: “Cậu biết về hoàn cảnh địa lý ở Hắc Mạch thôn không?”

“Hoàn cảnh địa lý? Đó là cái gì?” Dạ U có chút khó hiểu nói.

Trình Chu lên mạng tìm mấy tấm bản đồ sau đó đưa sang cho Dạ U nhìn rồi giải thích một chút. Dạ U cũng rất nhanh chóng nắm rõ.

“Hắc Mạch thôn là hòn đảo phụ thuộc của Bàn Thạch đảo. So với toàn bộ Bàn Thạch đảo rộng lớn thì Hắc Mạch thôn cũng chỉ chiếm một góc rất nhỏ. Đất đai trên Bàn Thạch đảo rất cằn cỗi, cây trồng có thể sinh trưởng được cũng không nhiều, trước đây thì cũng có một ít Yêu Tinh ra đời. Theo lẽ như lẽ bình thường mà nói thì quý tộc cũng rất chướng mắt hòn đảo này. Nhưng mà hiện tại thì Bàn Thạch đảo lại thuộc về sở hữu của tử tước Michael.”

Trình Chu có chút tò mò nói: “Michael có lai lịch gì vậy?”

“Thực chất ra thì Bàn Thạch đảo cũng là một hòn đảo phụ thuộc của đảo San Hô (珊瑚岛: Shānhúdǎo). Đảo chủ đời trước của đảo San Hô là phụ thân của Michael - Gabriel.”

Trình Chu tò mò hỏi: “Vậy là Michael không được yêu thương gì đúng không?”

Dựa theo cách mà Dạ U nói thì Bàn Thạch đảo tương đương với một nơi hoang dã bần cùng ở dị giới, và người được bố trí an bài đến Bàn Thạch đảo thì cũng chỉ tương đương với sung quân.

Dạ U lắc đầu nói: “Cũng không phải như vậy. Gabriel đã tử vong hơn 10 năm trước. Hiện tại thì chủ sở hữu của đảo San Hô chính là người chú của Michael - Heborn.”

“Nói như vậy là thay đổi triều đại?” Trình Chu bất ngờ nói.

Dạ U gật đầu nói: “Có thể nói là như vậy. Theo lý mà nói thì Michael là con trai độc nhất của của Gabriel. Khi mà Gabriel bỏ mình thì Michael cũng sẽ là người thừa kế chính thống của đảo San Hô. Nhưng mà lúc đó thì tuổi của Michael vẫn còn quá nhỏ, cũng chỉ mới 7 tuổi nên vị trí bá tước đã bị Hebron cướp lấy. Cũng vì Hebron đạt được tước vị một cách bất chính như vậy nên hắn cũng đã rất lo lắng là sau khi Michael trưởng thành thì sẽ uy hiếp tới quyền lực của hắn. Cho nên, vào 5 năm trước, khi Michael đủ 13 tuổi thì Hebron đã phong tước vị tử tước cho Michael và tống cổ tới Bàn Thạch đảo.”

Trình Chu nheo mắt nói: “Này cũng là muốn tạo thanh danh tốt cho hắn thôi. Trực tiếp đem sung quân, vị thế của Michael cũng thực là khó nói.”

Dạ U nhàn nhạt nói: “Quý tộc cũng có quy định riêng của quý tộc, giới quý tộc trên lãnh địa của bản thân có quyền được thu thuế, phân công lao động, xây dựng và phát triển lãnh thổ. Đáng tiếc, Bàn Thạch đảo dân cư cũng quá thưa thớt, thuộc hạ có thể sử dụng bên người của Michael cũng quá ít, dân chúng sinh tồn cũng khá khó khăn nên Michael cũng không có nhiều tiền thuế để thu. Michael tuổi còn nhỏ mà Hebron lại cố tình chèn ép và không giúp đỡ Michael nên quyền khống chế của Michael với Bàn Thạch đảo này thực chất ra là vô cùng kém.”

Trình Chu gật đầu nói: “Thì ra là vậy.”

Trình Chu đột nhiên nghĩ tới lúc trước Dạ U đã từng nói rằng Michael chính là một tên phế vật, cả ngày chỉ biết trốn ở trong lâu đài mà u buồn, than thở cho cái số mệnh không tốt của mình. Trình Chu ngẫm lại thì cũng có thể hiểu được, sự trưởng thành của một người có quan hệ mật thiết với hoàn cảnh của người ấy. Nếu lúc đó Gabriel không chết thì Michael chân chính trở thành Thái tử gia và tuyết đối sẽ không rơi vào hoàn cảnh như hiện tại.



“Michael cũng không dễ dàng gì.” Trình Chu nhận xét.

Dạ U hừ lạnh một tiếng rồi phẫn nộ nói: “Hắn thì có gì mà không dễ dàng? Mặc dù là phụ thân của hắn đã chết nhưng dù sao thì hắn vẫn là quý tộc. Mà cho dù hắn ta không giàu có như mấy đứa con trai của Hebron thì hắn vẫn có đủ cơm ăn áo mặc. Nói cho đúng thì những thôn dân bị áp bức trong lãnh thổ của hắn mới thực sự không dễ dàng gì. Tài nguyên của Bàn Thạch đảo cực kỳ cằn cỗi, hàng năm đều có rất nhiều người bị chết vì đói.”

Trình Chu giật mình trước sự tức giận đột ngột của Dạ U nên cũng ngay lập tức mà phụ hoạ: “Đúng, đúng, đúng, cậu nói rất đúng, cậu nói đều đúng.”

Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, mặc dù Michael bị sung quân tới đây nhưng hắn vẫn là thổ hoàng đế của Bàn Thạch đảo, quyền lợi vẫn khá nhiều.

“Tên đuổi giết cậu ngày hôm đó có thân phận gì?” Trình Chu có chút tò mò hỏi.

“Parsons, đảo chủ của Sa Ngân đảo (银沙岛: Yín shā dǎo).” Dạ U nói.

“Sa Ngân đảo?” Trình Chu lẩm bẩm.

Dạ U gật đầu nói: “Sa Ngân đảo cũng là một hòn đảo phụ thuộc của đảo San Hô, là do Bá tước của đảo San Hô tiền nhiệm phong tước, hoàn cảnh so với Bàn Thạch đảo thì cũng tốt hơn nhiều, các loại tài nguyên cũng rất phong phú.”

Trình Chu lo lắng hỏi: “Vậy thủ hạ của Parsons trên Sa Ngân đảo có biết là cậu đã giết hắn ta rồi không?”

Dạ U lắc đầu nói: “Sẽ không, Parsons có hai đứa em trai cùng cha khác mẹ, nếu hai người em kia mà biết Parsons đã bị giết chết thì bọn họ nhất định sẽ tranh đoạt tước hiệu của Parsons. Hai người kia cũng không thèm để ý tới hắn ta.” Tình thân trong giới quý tộc là vô cùng bạc bẽo, Dạ U cũng đã từng trải nghiệm.

“Vậy thì tốt rồi.” Trình Chu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. “Tên Parsons kia là Bạch ngân kỵ sĩ phải không?”

Dạ U gật đầu nói: “Đúng thế.”

Trình Chu thầm nghĩ: Lúc trước Dạ U có thể đánh với Parsons tới lưỡng bại câu thương, vậy thì thực lực của Dạ U cũng gần tương đương với Bạch ngân kỵ sĩ.

“Ngươi cảm thấy điều kiện sống của Hắc Mạch thôn thế nào?” Dạ U hỏi.

Trình Chu cau mày thầm nghĩ: Hoàn cảnh bần cùng không hề có sinh cơ.

Dạ U cười cười nói: “Mặc dù Hắc Mạch thôn rất nghèo, nhưng so với những bình dân ở các lãnh thổ của quý tộc khác thì cuộc sống của họ vẫn còn tạm ổn. Trưởng thôn của Hắc Mạch thôn còn có được một con Tinh Linh trùng.”

“Nếu chủ nhân của Bàn Thạch đảo đổi thành một đảo chủ lợi hại khác thì cho dù là Hắc Mạch thôn có cằn cỗi thế nào đi chăng nữa thì họ vẫn tìm cách bóc lột dân chúng tới khi không còn xương, tuyệt đối họ sẽ không mặc kệ cho những thôn dân của Hắc Mạch thôn tự do phát triển như vậy đâu. Còn nếu đó mà là một vị đảo chủ bá đạo thì khi họ biết thôn trưởng của Hắc Mạch thôn đang nuôi nấng một con Hắc Mạch trùng thì họ sẽ cưỡng chế trưng dụng thành người chuyên chúc để gieo trồng hắc mạch cho đảo chủ.”

“Mặc dù hắc mạch do trưởng thôn trồng không phải là linh thảo nhưng mà lúa mạch cũng được nhiễm sức mạnh của Tinh Linh trùng nên vẫn có giá trị dinh dưỡng hơn lúa mạch bình thường rất nhiều.”

“Tuy nhiên về hoàn cảnh địa lý thì Hắc Mạch thôn và lâu đài của lãnh chúa cũng bị ngăn cách bằng một ngọn núi, mà bản thân Michael lại thiếu quyền kiểm soát đối với dân chúng trong lãnh thổ của mình nên hắn ta chỉ có thể để cho Hắc Mạch thôn tự do phát triển.”



Trình Chu gật đầu nói: “Hoá ra là như vậy.”

“Ngươi đang suy nghĩ tới cái gì?”

“Tôi đang tự hỏi là tôi có thể bắt đầu xây dựng một trang trại chăn nuôi Giác Trư ở Hắc Mạch thôn hay không?”

Dạ U híp mắt rồi khịt mũi nói: “Trại nuôi lợn? Ngươi đang nằm mơ sao? Dân chúng ở Hắc Mạch thôn căm thù nhất chính là những con Giác Trư này, chúng nó thường xuyên xuống núi để phá hoại hoa màu mùa màng, làm sao mà họ còn nguyện ý chịu nuôi giác Trư được.”

Trình Chu nghiêm túc nói: “Tôi biết là sẽ có khó khăn. Nhưng không phải là khó khăn thì vẫn luôn có cách để khắc phục sao?”

Dạ U lắc đầu không tán thành nói: “Người quyền lực nhất Hắc Mạch thôn chính là trưởng thôn. Hắc Mạch thôn không có kỵ sĩ nắm vững đấu khí nên những con Giác Trư đó mà xuống núi thì sẽ tạo thành một cuộc thảm sát lớn.”

Trình Chu gật đầu nói: “Tôi biết điều này mà. Nhưng nếu tôi và cậu đem khu rừng đó thanh lọc một lần thì sao? Sau đó tôi sẽ cho đào một cái chiến hào giữa Hắc Mạch Thôn và Giác Trư lĩnh, rồi cung cấp dùi cui điện thì sao?”

Dạ U bị khơi mào hứng thú nói: “Dùi cui điện, cái thứ vũ khí kỳ lạ kia sao?”

Trình Chu gật đầu nói: “Chính là nó”.

“Nếu là như vậy thì cũng có thể. Nếu có dùi cui điện thì dân làng cũng có thể tự bảo vệ bản thân. Vốn dĩ nếu ngươi không chăn nuôi Giác Trư thì chính chúng nó cũng sẽ tự mò xuống núi thôi. Tuy nhiên, nếu thôn dân đều có vũ khí thì ngươi còn có thể kiểm soát được tình hình sao?”

Trình Chu nghĩ một lúc rồi nói: “Hẳn là có thể khống chế được.” Dùi cui điện cần phải được sạc điện, nếu không có điện bổ sung thì dùi cui điện cũng không có tác dụng gì.

Dạ U hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi đúng thật là đủ tự tin đấy. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hoàng kim kỵ sĩ sao?”

Trình Chu tự tin nói: “Tương lai tôi nhất định sẽ trở thành Hoàng kim kỵ sĩ.”

Dạ U hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi nghĩ thật đẹp.”

Trình Chu mỉm cười không hề bị Dạ U đả kích mà nói: “Làm người luôn phải có mộng tưởng mà. Tôi đi ngủ trước đây. Ngủ ngon nhé”

End chap 18

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook