Chương 70: Cây Bắt Ruồi Tinh Linh
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Trình Chu đang nhàn nhã rèn luyện khả năng thuấn di của mình thì Hắc Mạch thôn lại bùng nổ vì một người.
“Đại nhân, ngài rốt cuộc cũng đã trở về.” Trưởng thôn lo lắng chạy ra nói.
Trình Chu nhìn vẻ mặt khẩn trương của trưởng thôn mà dò hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra sao? Hình như cháu vừa mới nhìn thấy một con hạ Tinh Linh màu đen, Hắc Mạch trùng đã tiến hoá rồi sao?”
Trưởng thôn gật đầu thần thái cũng thả lỏng hơn một chút rồi nói: “Đúng vậy, đã tiến hoá thành hạ Tinh Linh, may mắn là có linh ngọc của ngài trợ giúp.”
Trình Chu nói: “Chúc mừng.”
Trưởng thôn: “Đại nhân, tạm thời đừng đề cập đến chuyện này, chúng ta sợ là có phiền toái lớn rồi.”
Trình Chu thắc mắc hỏi: ‘Phiền toái lớn? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trưởng thôn lo lắng báo cáo: “Đảo chủ phái người đến thu thuế.”
Trình Chu: “….” Chuyện gì đến thì vẫn phải đến sao? Dù sao thì Hắc Mạch thôn cũng là hòn đảo phụ thuộc của Bàn Thạch đảo, người của đảo chủ giờ mới tìm đến cũng có thể coi là một chuyện may mắn. “Người đâu?”
Trưởng thôn cau mày nói: “Đã bị giam giữ rồi ạ.”
Dân không đấu với quan, ngày xưa thì dân làng cũng không dám làm ra cái chuyện này đâu, nhưng hiện tại nếu thả quan thu thuế ra thì sự tình trong thôn cũng không thể giấu được nữa. Lần đầu tiên Trình Chu đến thì dân làng rất gầy gò, bây giờ thì dân làng người nào người nấy trắng trẻo, mập mạp, mỗi người phải tăng hơn 20 cân là ít, nhìn dân làng tràn đầy sức sống hơn hẳn.
Trình Chu cũng không phải là người ăn mảnh, Giác Trư được thôn dân nuôi dưỡng nên khi làm thịt thì Trình Chu cũng đem phân phát cho mọi người, những con Giác Trư này là dùng cỏ linh lăng biến dị nuôi dưỡng nên tác dụng rất tốt và thôn dân cũng hưởng không ít lợi ích từ số thịt này.
Người được phái tới thu thuế cũng là thanh đồng kỵ sĩ đấy nhưng cũng không thể chống lại số thôn dân với trong tay.
Trình Chu nhìn trưởng thôn nói: “Mọi người đem hắn giam ở chỗ nào?”
“Trong trang trại chăn nuôi.”. Trưởng thôn nói.
Trình Chu: “…” Đem bỏ người vào trong đám Giác Trư sao? Quá tàn bạo.
Trình Chu đi đến trang trại chăn nuôi mới phát hiện cũng may là thôn dân cũng không đem người nhốt chung vào trong chuồng Giác Trư mà tìm một chuồng heo trống mà nhốt vào.
Một vài con Giác Trư có vẻ khá tò mò về hàng xóm mới nên thỉnh thoảng cũng húc vào bức tường như chào hỏi.
“Tiện dân ngu xuẩn, sao các ngươi dám làm vậy, mau thả ta ra.”
“Bọn người khốn khiếp, có biết các người đang đắc tội với ai không?”
“Các người thật to gan, còn dám hợp tác với Đoạ ma giả.”
“Bọn khốn khiếp các người dám làm việc cho Đoạ ma giả, các người chết chắc rồi.”
“….”
Trình Chu vừa tiến vào trang trại chăn nuôi thì đã bị nghe một tràng mắng chửi.
Trình Chu cũng thầm cảm thán quyền hạn của người thu thuế ở đây còn rất lớn nên nếu để ở đây trong thời gian dài thì e là mấy thôn dân cũng sẽ dao động mất.
“Đại nhân.” Nhìn thấy Trình Chu tiến vào thì Mạch Ân cũng cúi đầu hành lễ nói: “Đại nhân, người này miệng cũng không sạch sẽ, hay là cháu chặn miệng hắn lại nhé.”
Người đàn ông thu thuế nghe được những lời này của Mạch Ân thì càng tức giận, khuôn mặt lại càng vặn vẹo.
Trình Chu xua tay nói: “Không cần lo lắng, ta sẽ nói chuyện với hắn.”
Trình Chu nhìn người đàn ông rồi chậm rãi hỏi: “Ngươi là ai?”
Tên kỵ sĩ bị trói trên ghế liếc Trình Chu rồi hừ lạnh một tiếng: “Ngươi chính là cái tên Trình Chu đại nhân mà thôn dân nhắc tới đúng không? Nhà ngươi chết chắc rồi, mau thả ta ra.”
Trình Chu nhìn người đàn ông có chút tiếc nuối nói: “Không muốn trả lời sao?”
Người đàn ông nhìn Trình Chu cười lạnh nói: “Những người kia nói ngươi là một tên quý tộc từ phương xa tới, ngươi có biết tội mạo danh quý tộc phạm tội gì không? Ngươi biết những người từng mạo danh quý tộc đó đã chịu hình phạt gì không? Mấy chục người đã bị treo cổ rồi đấy, trên đảo San Hô hàng năm cũng treo cổ không ít người vì tội mạo danh quý tộc rồi. Bị treo cổ còn tính là may mắn, còn có những người đem đi thiêu sống kìa, ta cũng gặp không ít người trước khi bị thiêu sống thì miệng vẫn không ngừng sám hối đấy.”
“Hỏi một đằng trả lời một nẻo, một câu hữu dụng cũng không có.” Trình Chu lắc đầu nói: “Cho hắn một tô nước quả thông rồi đem ném vào chuồng heo.”
Hạt thông cũng là một loại thức ăn khoái khẩu của Giác Trư, mùi của loại thức ăn này cũng rất kích thích Giác Trư. Những con Giác Trư này sau khi bị nuôi nhốt thì tính tình cũng ngoan dịu đi rất nhiều rồi, nhưng nếu bôi nước hạt thông mà bôi lên người đàn ông này và ném vào trong thì chỉ e mấy con Giác Trư sẽ moi ruột hắn ta ra mắt.
Nghe được lời này của Trình Chu thì một số người dân lập tức hành động.
“Chúng mày muốn làm gì hả lũ phản nghịch chết tiệt.”
“Thả ta ra, đám tiện dân.”
“Các ngươi dám sao, ta chính là người mà thành chủ đại nhân phái đến.”
“Đủ rồi, các ngươi muốn biết gì, ta nói.”
“….”
Người đàn ông còn đang làm ra vẻ nhưng khi bị một tô nước ép thông tạt vào người thì hắn ta lập tức hoảng sợ.
Ngửi thấy mùi hạt thông thì đám Giác Trư trong chuồng bỗng nhiên phấn khích đến lạ thường, một số con còn không ngừng húc vào tường.
Một số thôn dân cũng đã ném hai bó cỏ linh lăng chất lượng tốt vào chuồng lợn nhưng cũng không thể áp chế được đám Giác Trư đang bạo động.
Trình Chu nhìn người đàn ông nói: “Không muốn chết thì thành thật trả lời đi, nếu không thì ta cũng không ngại ném ngươi vào cái chuồng bên cạnh kia để thân thiết với mấy con Giác Trư đó đâu. Nhìn xem, chúng nó cũng đang rất gấp kìa.”
Người đàn ông nhìn Trình Chu kiên cường nói: “Nếu ta chết thì Tử tước đại nhân chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”
Trình Chu mỉm cười không thèm để ý mà nói: “Bàn Thạch đảo này cách Hắc Mạch thôn rất xa nên trên đường có xảy ra tai nạn không phải là chuyện bình thường sao? Hơn nữa tại sao Michael lại muốn truy cứu trách nhiệm của chúng ta cơ chứ? Ngươi hẳn là một con gián khốn khiếp hai lòng mà hắn sớm muốn trừ khử từ lâu rồi. Ta nói có đúng không?”
Khi Michael bị cử đến sung quân ở Bàn Thạch đảo thì cũng chỉ mới 13 tuổi, cây đổ bầy khỉ tan, tường nghiêng mọi người đẩy. Năm đó khi Gabrel còn sống thì cũng có một ít thân tín, nhưng sau Gabriel qua đời thì những thân tín đó tất nhiên cũng tìm đến Hebron để nhờ cậy.
Nên lúc Michael bị cử đi sung quân thì người được phái đi theo đều là những kẻ đã làm mất lòng Hebron hoặc là gián điệp mà Hebron cài cắm.
Theo lý mà nói thì thuế thu nhập ở Bàn Thạch đảo đều thuộc về Michael nhưng khi đó thì Michael còn quá nhỏ lại thiếu kinh nghiệm nên khó có thể khống chế quyền lợi của bản thân.
Chủ nhược thì thần tắc loạn, một số quan thu thuế của Michael đã sớm kiểm soát doanh thu thuế của từng thôn xóm trên Bàn Thạch đảo và những người này sau khi thu thuế thì đã giữ lại một phần doanh thu và chỉ giao nộp 1 phần nhỏ cho Michael.
Vài năm trôi qua thì có lẽ Michael cũng đã phát hiện ra điều bất ổn nhưng muốn đòi lại thì cũng đâu có dễ, thịt đã bỏ vào miệng thì ai mà muốn nhả.
Mà những người thu thuế này dám làm ra những việc này cũng bởi vì bá tước đảo San Hô - Hebron đã dung túng cho họ làm.
Michael là con trai của Bá tước đảo San Hô đời trước và cũng là người thừa kế chính thức của đảo San Hô, mặc dù hiện tại thì đối phương có thể không tạo ra bất kỳ uy hiếp nào cho Hebron nhưng bỏ đá xuống giếng thì hắn vẫn làm.
“Ta, … Ta thật sự là thuộc hạ của Michael đại nhân.” Movic (莫维: Mò wéi) kích động nói.
Trình Chu nhìn Movic nói: “Thật sao? Michael đã cử ngươi tới đây để thu thuế?”
Ánh mắt Movic dao động và nói: “Đúng vậy.”
Cách đây vài ngày thì Movic đã nhận được một nhiệm vụ do Michael giao cho, Michael yêu cầu hắn phải đến Hắc Mạch thôn để tìm một con thuyền Bạch ngân với danh nghĩa là đi thu thuế.
Trước kia Bàn Thạch đảo cũng từng kết nối với thế giới bên ngoài bằng một con đập, nhưng vài năm trước thì một con hải thú đã đi ngang qua và phá luôn cái đập. Sau khi con đập bị phá thì phương thức liên hệ giữa Bàn Thạch đảo và ngoại giới cũng chỉ con một cách là đi bằng thuyền, mà trên Bàn Thạch đảo cũng chỉ có mấy cái thuyền hỏng nên không thể đi xa được.
Khi vừa nhận nhiệm vụ thì Movic đã nghĩ Michael bị mất trí rồi, muốn tàu đến điên rồi.
Hắc Mạch thôn có thể nói là một thôn khốn cùng nhất trong chuỗi đảo phụ thuộc Bàn Thạch đảo. Nơi này chỉ có một vài tiện dân ăn không đủ no thì lấy đâu ra con thuyền cỡ lớn như thuyền Bạch ngân chứ.
Tuy là Movic cảm thấy Michael bị điên rồi nhưng cũng không thể làm trái mệnh lệnh của Michael. Do đã tiếp xúc với Michael nhiều năm nên hắn cũng hiểu Michael không hề vô năng như những lời đồn bên ngoài.
Sau một hành trình dài thì Movic cũng đã đặt chân đến Hắc Mạch thôn, sau khi nhìn thấy diện mạo mới của Hắc Mạch thôn mà Movic kinh ngạc không thôi.
Hắc Mạch thôn hiện tại hoàn toàn không còn giống với những gì mà hắn đã nhớ nữa, trong làng đã có không ít căn nhà xinh đẹp mọc lên, có những căn còn tốt hơn nhà hắn đang ở nữa.
Trong thôn cũng gieo trồng rất nhiều loại thực vật kỳ quái, mà những loại thực vật này Movic còn chưa từng được nhìn thấy trên đảo San Hô.
Trong thôn cũng có hạ Tinh Linh, không ngờ những tiện dân này có thể dựng dục ra hạ Tinh Linh mà dám không nộp lên trên mà lại tự tiện khế ước.
Movic cũng ngầm tiến hành điều tra một lượt và khẳng định là những người trong làng này đã hợp tác cùng với Đoạ ma giả.
Mấy năm trước thì Hắc Mạch thôn chỉ là một ngôi làng bình thường nghèo nàn và lạc hậu, nên chỉ có Đoạ ma giả mới có thể khiến ngôi làng này thay đổi lớn như vậy chỉ trong một thời gian ngắn.
Nghe đồn thì phụ cận Bàn Thạch có một tổ chức của Đoạ ma giả sinh sống, thành viên trong tổ chức này khá mạnh và họ cũng rất cảnh giác, nếu phát hiện có bất kỳ rắc rối nào thì bọn họ sẽ nhanh chóng chạy trốn, rất khó mà động tới bọn họ. Parsons cũng đã biến mất không rõ lý do, rất có thể là hắn đã bị một đám Đoạ ma giả liên hợp thủ tiêu.
Movic cũng rất muốn bí mật rời hòn đảo này để báo cáo kết quả mới nhất cho Michael, nhưng chưa kịp rời khỏi thì hắn đã bị người dân trong Hắc Mạch thôn phát hiện. Và hiện tại thì hắn đang bị giam trong chuồng Giác Trư này.
Trên đường đến Hắc Mạch thôn thì Movic cũng rất lo lắng sẽ bị Giác Trư tấn công, và khi tới thì hắn còn cảm thấy rất may mắn khi thấy trên đường đi không nhìn thấy con nào cả, như thể chúng đã biến mất toàn bộ vậy. Lúc đó thì hắn còn thắc mắc là đám Giác Trư này đã chạy đi đâu rồi. Mà khi đặt chân đến Hắc Mạch thôn thì hắn cũng đã có câu trả lời, không ngờ những người dân ở đây đã bắt hết và nuôi nhốt đám Giác Trư này luôn rồi.
Các quý tộc cũng thường có thói quen nuôi nhốt ma thú, chủ sở hữu của đảo San Hô đời trước cũng nuôi nhốt vài đàn ngựa. Muốn chăn nuôi ma thú thì cũng cần phải có giá trị vũ lực cực lớn và tiêu hao hàng ngày cũng không hề nhỏ.
Ngay cả Michael khi mới đến Bàn Thạch đảo cũng đã nghĩ tới việc chăn nuôi Giác Trư để cải thiện bữa ăn. Nhưng mà đàn Giác Trư lại vô cùng hung hãn, Michael cũng đã thiệt hại vài thân tín nhưng cũng không thể bắt được vài con Giác Trư nên đành phải từ bỏ kế hoạch chăn nuôi Giác Trư.
Nên điều mà Movic không ngờ tới là việc mà Michael không thể làm được thì những tiện dân ở Hắc Mạch thôn lại có thể làm rất tốt.
Movic thậm chí còn thấy những tiện dân này còn mang thịt ra ăn, đến hắn còn không có thịt để ăn mà những tiện dân này lại đang ăn thịt Giác Trư. Đến thành chủ cũng chỉ có bánh mỳ trắng để ăn qua ngày mà những tiện dân này lại sung túc như vậy.
Trình Chu thở dài có chút thương hại nhìn Movic nói: “Nếu ngươi chỉ biết nói những lời này thì cũng chỉ có thể uỷ khuất đại nhân ngươi vô chuồng Giác Trư chơi một lát vậy.”
Movic cảnh giác nhìn Trình Chu nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Trình Chu nhìn Movic nói: “Hắc Mạch thôn cằn cỗi lại nguy hiểm, nếu đại nhân là ngươi không may tử nạn trên đường đến Hắc Mạch thôn thì những người sau có lòng muốn đến đây thu thuế thì cũng không dám đến đây nữa. Dù sao thì chỉ vì một chút thuế ít ỏi mà bồi thêm tánh mạng của một vị quan tới thu thuế nữa thì cũng không đáng giá lắm, phải không?”
Movic hoảng sợ nhìn Trình Chu nói: “Sao ngươi dám?”
Trình Chu nhìn Movic nói: “Sao ta lại không dám chứ? Nếu để ngươi quay về báo cáo thì những người tiếp theo sẽ gặp nguy hiểm có lẽ cũng chỉ là những người dân ở đây mà thôi.”
Tình hình của Hắc Mạch thôn đang càng ngày càng tốt lên, cuộc sống của họ có khi còn tốt hơn cả người thu thuế ở Bàn Thạch đảo, mà những người này thì làm sao cho phép những thôn dân này có cuộc sống tốt đẹp hơn họ được chứ? Nên nếu mà tình huống ở đây bị bại lộ thì nói không chừng bước tiếp theo sẽ là một lượng lớn binh lính băng rừng vượt núi mà đến đây mất.
Movic nhìn Trình Chu rốt cuộc cũng hạ mình nói: “Đừng làm vậy mà, chúng ta có thể hợp tác.”
“Sớm phối hợp thì có phải tốt hơn không, nhưng mà hợp tác sao? Ngươi có gì đáng giá để ta hợp tác chứ?”
Movic do dự một chút, nhìn về phía thôn dân rồi nói: “Đây là bí mật, cũng không nên để quá nhiều người biết được.”
Trình Chu nhìn về phía thôn dân nói: “Mọi người ra ngoài trước đi, tôi muốn đơn độc nói chuyện với hắn một lát.”
Trình Chu nhìn Movic nói: “Bí mật gì? Nói đi.”
Movic do dự một chút rồi nói: “Bá tước đảo San Hô đời trước là Gabriel đại nhân, bá tước hiện tại là Hebron, nhưng mà tên bá tước hiện tại cũng chỉ là tên cướp hèn hạ, hắn ta là tên tu hú chiếm tổ mà thôi.”
Trình Chu cũng gật đầu nói: “Đã nghe qua, nghe nói thời điểm bá tước Gabriel còn sống thì rất yêu thương người em trai này, cũng chu cấp cho hắn rất nhiều tài nguyên tu luyện. Nhưng mà khi bá tước Gabriel vừa tử nạn thì con trai hắn là Michael liền bị đối xử rất thảm. Thật là đáng tiếc, một đời vua, một đời thần, nhưng lịch sử thì luôn được viết bởi kẻ thắng cuộc.”
Sắc mặt Movic chuyển màu, hiện tại hắn đã minh bạch là Trình Chu không giống với những tiện dân ở Hắc Mạch thôn này, Trình Chu còn nắm rõ tin tức bên ngoài nên cũng không dễ lừa. Trong long Movic càng thêm kiêng kỵ Trình Chu.
“Kỳ thật thì Gabriel đại nhân cũng đã có dự cảm không ổn nên đã đem một đám bảo vật đi cất giấu.”
Trình Chu nhìn Movic hỏi lại: “Thật sao?”
Movic gật đầu nói: “Đúng vậy, muốn lấy được bảo vật thì phải rời khỏi Bàn Thạch đảo. Bàn Thạch Đảo là một hòn đảo biệt lập nên nếu muốn an toàn rời đi thì cần phải có một con thuyền lớn cấp bậc Bạch ngân.”
Trình Chu nhìn Movic nói: “Ngươi đến đây để tìm thuyền sao?”
Movic cẩn thận nhìn Trình Chu rồi gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu cau mày, Movic sẽ không vô duyên vô cớ mà đến tìm thuyền, đảo chủ hẳn là đã biết điều gì đó, thế giới này dường như có rất nhiều thủ đoạn kỳ quái.
Tại sao Michael lại biết ở đây có một con thuyền? Hắn làm thế nào mà biết được? Ngoài con tàu ra thì hắn còn biết cái gì nữa? Mà có lẽ Michael cũng chỉ biết 1 phần của câu chuyện, nếu không thì hẳn là không chỉ phái Movic đến đây.”
“Làm sao ngươi biết?” Trình Chu lạnh giọng hỏi.
Movic sững sờ kinh ngạc nghĩ: Thật sao? Thật sự là có thuyền sao?
Thời điểm mà Movic tuần tra thì hắn cũng đã thấy được một chiếc xe luyện khí rất kỳ lạ, nhưng chưa nhìn thấy con thuyền.
“Nói!” Trình Chu lạnh giọng.
Thấy Trình Chu có sát khí, Movic bỗng khẩn trương nói: “Là thành chủ nói.”
Trình Chu nhìn Movic lạnh giọng nói: “Làm sao hắn ta biết?” Chẳng lẽ trong Hắc Mạch thôn có người phản bội sao? Không thể nào, Hắc Mạch thôn cũng không cho người chạy ra ngoài.
Trưởng thôn của Hắc Mạch thôn là một người rất thông minh, ông ta hiểu rõ nếu dân làng rời khỏi thì họ sẽ gây ra rắc rối nên cũng đã nghiêm cấm không cho dân làng chạy ra ngoài thôn. Uy vọng của trưởng thôn trước giờ vẫn rất cao và dân làng cũng rất nghe lời.
Movic lo lắng nói: “Tôi …. Tôi không biết.”
“Ngươi không biết? Ngươi muốn vào chuồng bên kia ngồi suy nghĩ sao?” Trình Chu uy hiếp.
Movic cau mày lo lắng nói: “Tôi … Tôi thật sự không biết, không hiểu sao mà tự nhiên thành chủ có thể biết được rất nhiều bí mật của người khác, cũng có một số người muốn phản bội thành chủ cũng không biết thế nào mà đều bị thành chủ âm thầm xử lý, tôi cũng là người quy phục đầu tiên nên mới lấy được tín nhiệm của thành chủ.”
Trình Chu nhìn Movic nói: “Ngươi là thân tín của hắn một thời gian rồi. Ngươi nên nói ra suy nghĩ của mình đi.”
Movic khẩn trương nói: “Có lẽ là do cây bắt ruồi Tinh Linh.”
Trình Chu cau mày: “Cây bắt ruồi Tinh Linh sao?”
Movic gật đầu nói: “Đúng vậy, thành chủ vẫn luôn cùng cây bắt ruồi Tinh Linh nói chuyện, nhiều người còn cảm thấy là do hắn quá nhàm chán nên đã phải nói nhảm một mình với con Tinh Linh kia, nhưng tôi lại cảm thấy hắn đang thu thập tin tức.”
Trình Chu: “….”
Cây bắt ruồi là một loại thực vật ăn thịt vô cùng thú vị, thân khá ngắn, lá cây có cuốn dẹt, rìa hình trái tim, phần cuối phiến lá là 2 thùy đính với nhau ở gân giữa, tạo nên cấu tạo bẫy kẹp hình và có thể tiết ra mật ngọt để thu hút côn trùng nhỏ. Khi có côn trùng xâm nhập thì chúng kẹp chặt với nhau với tốc độ cực nhanh rồi tiêu hoá và hấp thụ dinh dưỡng từ côn trùng.
Nếu thật như Movic suy đoán thì cây bắt ruồi tinh linh có thể hấp thu ký ức của côn trùng. Không ngờ là cây bắt ruồi Tinh Linh này lại là một trung tâm tình báo.
----^.^------
https://baodaknong.vn/tim-hieu-ve-cay-bat-ruoi-cay-bay-kep-y-nghia-va-cach-trong-170444.html
Cây bắt ruồi
End chap 70
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Đại nhân, ngài rốt cuộc cũng đã trở về.” Trưởng thôn lo lắng chạy ra nói.
Trình Chu nhìn vẻ mặt khẩn trương của trưởng thôn mà dò hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra sao? Hình như cháu vừa mới nhìn thấy một con hạ Tinh Linh màu đen, Hắc Mạch trùng đã tiến hoá rồi sao?”
Trưởng thôn gật đầu thần thái cũng thả lỏng hơn một chút rồi nói: “Đúng vậy, đã tiến hoá thành hạ Tinh Linh, may mắn là có linh ngọc của ngài trợ giúp.”
Trình Chu nói: “Chúc mừng.”
Trưởng thôn: “Đại nhân, tạm thời đừng đề cập đến chuyện này, chúng ta sợ là có phiền toái lớn rồi.”
Trình Chu thắc mắc hỏi: ‘Phiền toái lớn? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trưởng thôn lo lắng báo cáo: “Đảo chủ phái người đến thu thuế.”
Trình Chu: “….” Chuyện gì đến thì vẫn phải đến sao? Dù sao thì Hắc Mạch thôn cũng là hòn đảo phụ thuộc của Bàn Thạch đảo, người của đảo chủ giờ mới tìm đến cũng có thể coi là một chuyện may mắn. “Người đâu?”
Trưởng thôn cau mày nói: “Đã bị giam giữ rồi ạ.”
Dân không đấu với quan, ngày xưa thì dân làng cũng không dám làm ra cái chuyện này đâu, nhưng hiện tại nếu thả quan thu thuế ra thì sự tình trong thôn cũng không thể giấu được nữa. Lần đầu tiên Trình Chu đến thì dân làng rất gầy gò, bây giờ thì dân làng người nào người nấy trắng trẻo, mập mạp, mỗi người phải tăng hơn 20 cân là ít, nhìn dân làng tràn đầy sức sống hơn hẳn.
Trình Chu cũng không phải là người ăn mảnh, Giác Trư được thôn dân nuôi dưỡng nên khi làm thịt thì Trình Chu cũng đem phân phát cho mọi người, những con Giác Trư này là dùng cỏ linh lăng biến dị nuôi dưỡng nên tác dụng rất tốt và thôn dân cũng hưởng không ít lợi ích từ số thịt này.
Người được phái tới thu thuế cũng là thanh đồng kỵ sĩ đấy nhưng cũng không thể chống lại số thôn dân với trong tay.
Trình Chu nhìn trưởng thôn nói: “Mọi người đem hắn giam ở chỗ nào?”
“Trong trang trại chăn nuôi.”. Trưởng thôn nói.
Trình Chu: “…” Đem bỏ người vào trong đám Giác Trư sao? Quá tàn bạo.
Trình Chu đi đến trang trại chăn nuôi mới phát hiện cũng may là thôn dân cũng không đem người nhốt chung vào trong chuồng Giác Trư mà tìm một chuồng heo trống mà nhốt vào.
Một vài con Giác Trư có vẻ khá tò mò về hàng xóm mới nên thỉnh thoảng cũng húc vào bức tường như chào hỏi.
“Tiện dân ngu xuẩn, sao các ngươi dám làm vậy, mau thả ta ra.”
“Bọn người khốn khiếp, có biết các người đang đắc tội với ai không?”
“Các người thật to gan, còn dám hợp tác với Đoạ ma giả.”
“Bọn khốn khiếp các người dám làm việc cho Đoạ ma giả, các người chết chắc rồi.”
“….”
Trình Chu vừa tiến vào trang trại chăn nuôi thì đã bị nghe một tràng mắng chửi.
Trình Chu cũng thầm cảm thán quyền hạn của người thu thuế ở đây còn rất lớn nên nếu để ở đây trong thời gian dài thì e là mấy thôn dân cũng sẽ dao động mất.
“Đại nhân.” Nhìn thấy Trình Chu tiến vào thì Mạch Ân cũng cúi đầu hành lễ nói: “Đại nhân, người này miệng cũng không sạch sẽ, hay là cháu chặn miệng hắn lại nhé.”
Người đàn ông thu thuế nghe được những lời này của Mạch Ân thì càng tức giận, khuôn mặt lại càng vặn vẹo.
Trình Chu xua tay nói: “Không cần lo lắng, ta sẽ nói chuyện với hắn.”
Trình Chu nhìn người đàn ông rồi chậm rãi hỏi: “Ngươi là ai?”
Tên kỵ sĩ bị trói trên ghế liếc Trình Chu rồi hừ lạnh một tiếng: “Ngươi chính là cái tên Trình Chu đại nhân mà thôn dân nhắc tới đúng không? Nhà ngươi chết chắc rồi, mau thả ta ra.”
Trình Chu nhìn người đàn ông có chút tiếc nuối nói: “Không muốn trả lời sao?”
Người đàn ông nhìn Trình Chu cười lạnh nói: “Những người kia nói ngươi là một tên quý tộc từ phương xa tới, ngươi có biết tội mạo danh quý tộc phạm tội gì không? Ngươi biết những người từng mạo danh quý tộc đó đã chịu hình phạt gì không? Mấy chục người đã bị treo cổ rồi đấy, trên đảo San Hô hàng năm cũng treo cổ không ít người vì tội mạo danh quý tộc rồi. Bị treo cổ còn tính là may mắn, còn có những người đem đi thiêu sống kìa, ta cũng gặp không ít người trước khi bị thiêu sống thì miệng vẫn không ngừng sám hối đấy.”
“Hỏi một đằng trả lời một nẻo, một câu hữu dụng cũng không có.” Trình Chu lắc đầu nói: “Cho hắn một tô nước quả thông rồi đem ném vào chuồng heo.”
Hạt thông cũng là một loại thức ăn khoái khẩu của Giác Trư, mùi của loại thức ăn này cũng rất kích thích Giác Trư. Những con Giác Trư này sau khi bị nuôi nhốt thì tính tình cũng ngoan dịu đi rất nhiều rồi, nhưng nếu bôi nước hạt thông mà bôi lên người đàn ông này và ném vào trong thì chỉ e mấy con Giác Trư sẽ moi ruột hắn ta ra mắt.
Nghe được lời này của Trình Chu thì một số người dân lập tức hành động.
“Chúng mày muốn làm gì hả lũ phản nghịch chết tiệt.”
“Thả ta ra, đám tiện dân.”
“Các ngươi dám sao, ta chính là người mà thành chủ đại nhân phái đến.”
“Đủ rồi, các ngươi muốn biết gì, ta nói.”
“….”
Người đàn ông còn đang làm ra vẻ nhưng khi bị một tô nước ép thông tạt vào người thì hắn ta lập tức hoảng sợ.
Ngửi thấy mùi hạt thông thì đám Giác Trư trong chuồng bỗng nhiên phấn khích đến lạ thường, một số con còn không ngừng húc vào tường.
Một số thôn dân cũng đã ném hai bó cỏ linh lăng chất lượng tốt vào chuồng lợn nhưng cũng không thể áp chế được đám Giác Trư đang bạo động.
Trình Chu nhìn người đàn ông nói: “Không muốn chết thì thành thật trả lời đi, nếu không thì ta cũng không ngại ném ngươi vào cái chuồng bên cạnh kia để thân thiết với mấy con Giác Trư đó đâu. Nhìn xem, chúng nó cũng đang rất gấp kìa.”
Người đàn ông nhìn Trình Chu kiên cường nói: “Nếu ta chết thì Tử tước đại nhân chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”
Trình Chu mỉm cười không thèm để ý mà nói: “Bàn Thạch đảo này cách Hắc Mạch thôn rất xa nên trên đường có xảy ra tai nạn không phải là chuyện bình thường sao? Hơn nữa tại sao Michael lại muốn truy cứu trách nhiệm của chúng ta cơ chứ? Ngươi hẳn là một con gián khốn khiếp hai lòng mà hắn sớm muốn trừ khử từ lâu rồi. Ta nói có đúng không?”
Khi Michael bị cử đến sung quân ở Bàn Thạch đảo thì cũng chỉ mới 13 tuổi, cây đổ bầy khỉ tan, tường nghiêng mọi người đẩy. Năm đó khi Gabrel còn sống thì cũng có một ít thân tín, nhưng sau Gabriel qua đời thì những thân tín đó tất nhiên cũng tìm đến Hebron để nhờ cậy.
Nên lúc Michael bị cử đi sung quân thì người được phái đi theo đều là những kẻ đã làm mất lòng Hebron hoặc là gián điệp mà Hebron cài cắm.
Theo lý mà nói thì thuế thu nhập ở Bàn Thạch đảo đều thuộc về Michael nhưng khi đó thì Michael còn quá nhỏ lại thiếu kinh nghiệm nên khó có thể khống chế quyền lợi của bản thân.
Chủ nhược thì thần tắc loạn, một số quan thu thuế của Michael đã sớm kiểm soát doanh thu thuế của từng thôn xóm trên Bàn Thạch đảo và những người này sau khi thu thuế thì đã giữ lại một phần doanh thu và chỉ giao nộp 1 phần nhỏ cho Michael.
Vài năm trôi qua thì có lẽ Michael cũng đã phát hiện ra điều bất ổn nhưng muốn đòi lại thì cũng đâu có dễ, thịt đã bỏ vào miệng thì ai mà muốn nhả.
Mà những người thu thuế này dám làm ra những việc này cũng bởi vì bá tước đảo San Hô - Hebron đã dung túng cho họ làm.
Michael là con trai của Bá tước đảo San Hô đời trước và cũng là người thừa kế chính thức của đảo San Hô, mặc dù hiện tại thì đối phương có thể không tạo ra bất kỳ uy hiếp nào cho Hebron nhưng bỏ đá xuống giếng thì hắn vẫn làm.
“Ta, … Ta thật sự là thuộc hạ của Michael đại nhân.” Movic (莫维: Mò wéi) kích động nói.
Trình Chu nhìn Movic nói: “Thật sao? Michael đã cử ngươi tới đây để thu thuế?”
Ánh mắt Movic dao động và nói: “Đúng vậy.”
Cách đây vài ngày thì Movic đã nhận được một nhiệm vụ do Michael giao cho, Michael yêu cầu hắn phải đến Hắc Mạch thôn để tìm một con thuyền Bạch ngân với danh nghĩa là đi thu thuế.
Trước kia Bàn Thạch đảo cũng từng kết nối với thế giới bên ngoài bằng một con đập, nhưng vài năm trước thì một con hải thú đã đi ngang qua và phá luôn cái đập. Sau khi con đập bị phá thì phương thức liên hệ giữa Bàn Thạch đảo và ngoại giới cũng chỉ con một cách là đi bằng thuyền, mà trên Bàn Thạch đảo cũng chỉ có mấy cái thuyền hỏng nên không thể đi xa được.
Khi vừa nhận nhiệm vụ thì Movic đã nghĩ Michael bị mất trí rồi, muốn tàu đến điên rồi.
Hắc Mạch thôn có thể nói là một thôn khốn cùng nhất trong chuỗi đảo phụ thuộc Bàn Thạch đảo. Nơi này chỉ có một vài tiện dân ăn không đủ no thì lấy đâu ra con thuyền cỡ lớn như thuyền Bạch ngân chứ.
Tuy là Movic cảm thấy Michael bị điên rồi nhưng cũng không thể làm trái mệnh lệnh của Michael. Do đã tiếp xúc với Michael nhiều năm nên hắn cũng hiểu Michael không hề vô năng như những lời đồn bên ngoài.
Sau một hành trình dài thì Movic cũng đã đặt chân đến Hắc Mạch thôn, sau khi nhìn thấy diện mạo mới của Hắc Mạch thôn mà Movic kinh ngạc không thôi.
Hắc Mạch thôn hiện tại hoàn toàn không còn giống với những gì mà hắn đã nhớ nữa, trong làng đã có không ít căn nhà xinh đẹp mọc lên, có những căn còn tốt hơn nhà hắn đang ở nữa.
Trong thôn cũng gieo trồng rất nhiều loại thực vật kỳ quái, mà những loại thực vật này Movic còn chưa từng được nhìn thấy trên đảo San Hô.
Trong thôn cũng có hạ Tinh Linh, không ngờ những tiện dân này có thể dựng dục ra hạ Tinh Linh mà dám không nộp lên trên mà lại tự tiện khế ước.
Movic cũng ngầm tiến hành điều tra một lượt và khẳng định là những người trong làng này đã hợp tác cùng với Đoạ ma giả.
Mấy năm trước thì Hắc Mạch thôn chỉ là một ngôi làng bình thường nghèo nàn và lạc hậu, nên chỉ có Đoạ ma giả mới có thể khiến ngôi làng này thay đổi lớn như vậy chỉ trong một thời gian ngắn.
Nghe đồn thì phụ cận Bàn Thạch có một tổ chức của Đoạ ma giả sinh sống, thành viên trong tổ chức này khá mạnh và họ cũng rất cảnh giác, nếu phát hiện có bất kỳ rắc rối nào thì bọn họ sẽ nhanh chóng chạy trốn, rất khó mà động tới bọn họ. Parsons cũng đã biến mất không rõ lý do, rất có thể là hắn đã bị một đám Đoạ ma giả liên hợp thủ tiêu.
Movic cũng rất muốn bí mật rời hòn đảo này để báo cáo kết quả mới nhất cho Michael, nhưng chưa kịp rời khỏi thì hắn đã bị người dân trong Hắc Mạch thôn phát hiện. Và hiện tại thì hắn đang bị giam trong chuồng Giác Trư này.
Trên đường đến Hắc Mạch thôn thì Movic cũng rất lo lắng sẽ bị Giác Trư tấn công, và khi tới thì hắn còn cảm thấy rất may mắn khi thấy trên đường đi không nhìn thấy con nào cả, như thể chúng đã biến mất toàn bộ vậy. Lúc đó thì hắn còn thắc mắc là đám Giác Trư này đã chạy đi đâu rồi. Mà khi đặt chân đến Hắc Mạch thôn thì hắn cũng đã có câu trả lời, không ngờ những người dân ở đây đã bắt hết và nuôi nhốt đám Giác Trư này luôn rồi.
Các quý tộc cũng thường có thói quen nuôi nhốt ma thú, chủ sở hữu của đảo San Hô đời trước cũng nuôi nhốt vài đàn ngựa. Muốn chăn nuôi ma thú thì cũng cần phải có giá trị vũ lực cực lớn và tiêu hao hàng ngày cũng không hề nhỏ.
Ngay cả Michael khi mới đến Bàn Thạch đảo cũng đã nghĩ tới việc chăn nuôi Giác Trư để cải thiện bữa ăn. Nhưng mà đàn Giác Trư lại vô cùng hung hãn, Michael cũng đã thiệt hại vài thân tín nhưng cũng không thể bắt được vài con Giác Trư nên đành phải từ bỏ kế hoạch chăn nuôi Giác Trư.
Nên điều mà Movic không ngờ tới là việc mà Michael không thể làm được thì những tiện dân ở Hắc Mạch thôn lại có thể làm rất tốt.
Movic thậm chí còn thấy những tiện dân này còn mang thịt ra ăn, đến hắn còn không có thịt để ăn mà những tiện dân này lại đang ăn thịt Giác Trư. Đến thành chủ cũng chỉ có bánh mỳ trắng để ăn qua ngày mà những tiện dân này lại sung túc như vậy.
Trình Chu thở dài có chút thương hại nhìn Movic nói: “Nếu ngươi chỉ biết nói những lời này thì cũng chỉ có thể uỷ khuất đại nhân ngươi vô chuồng Giác Trư chơi một lát vậy.”
Movic cảnh giác nhìn Trình Chu nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Trình Chu nhìn Movic nói: “Hắc Mạch thôn cằn cỗi lại nguy hiểm, nếu đại nhân là ngươi không may tử nạn trên đường đến Hắc Mạch thôn thì những người sau có lòng muốn đến đây thu thuế thì cũng không dám đến đây nữa. Dù sao thì chỉ vì một chút thuế ít ỏi mà bồi thêm tánh mạng của một vị quan tới thu thuế nữa thì cũng không đáng giá lắm, phải không?”
Movic hoảng sợ nhìn Trình Chu nói: “Sao ngươi dám?”
Trình Chu nhìn Movic nói: “Sao ta lại không dám chứ? Nếu để ngươi quay về báo cáo thì những người tiếp theo sẽ gặp nguy hiểm có lẽ cũng chỉ là những người dân ở đây mà thôi.”
Tình hình của Hắc Mạch thôn đang càng ngày càng tốt lên, cuộc sống của họ có khi còn tốt hơn cả người thu thuế ở Bàn Thạch đảo, mà những người này thì làm sao cho phép những thôn dân này có cuộc sống tốt đẹp hơn họ được chứ? Nên nếu mà tình huống ở đây bị bại lộ thì nói không chừng bước tiếp theo sẽ là một lượng lớn binh lính băng rừng vượt núi mà đến đây mất.
Movic nhìn Trình Chu rốt cuộc cũng hạ mình nói: “Đừng làm vậy mà, chúng ta có thể hợp tác.”
“Sớm phối hợp thì có phải tốt hơn không, nhưng mà hợp tác sao? Ngươi có gì đáng giá để ta hợp tác chứ?”
Movic do dự một chút, nhìn về phía thôn dân rồi nói: “Đây là bí mật, cũng không nên để quá nhiều người biết được.”
Trình Chu nhìn về phía thôn dân nói: “Mọi người ra ngoài trước đi, tôi muốn đơn độc nói chuyện với hắn một lát.”
Trình Chu nhìn Movic nói: “Bí mật gì? Nói đi.”
Movic do dự một chút rồi nói: “Bá tước đảo San Hô đời trước là Gabriel đại nhân, bá tước hiện tại là Hebron, nhưng mà tên bá tước hiện tại cũng chỉ là tên cướp hèn hạ, hắn ta là tên tu hú chiếm tổ mà thôi.”
Trình Chu cũng gật đầu nói: “Đã nghe qua, nghe nói thời điểm bá tước Gabriel còn sống thì rất yêu thương người em trai này, cũng chu cấp cho hắn rất nhiều tài nguyên tu luyện. Nhưng mà khi bá tước Gabriel vừa tử nạn thì con trai hắn là Michael liền bị đối xử rất thảm. Thật là đáng tiếc, một đời vua, một đời thần, nhưng lịch sử thì luôn được viết bởi kẻ thắng cuộc.”
Sắc mặt Movic chuyển màu, hiện tại hắn đã minh bạch là Trình Chu không giống với những tiện dân ở Hắc Mạch thôn này, Trình Chu còn nắm rõ tin tức bên ngoài nên cũng không dễ lừa. Trong long Movic càng thêm kiêng kỵ Trình Chu.
“Kỳ thật thì Gabriel đại nhân cũng đã có dự cảm không ổn nên đã đem một đám bảo vật đi cất giấu.”
Trình Chu nhìn Movic hỏi lại: “Thật sao?”
Movic gật đầu nói: “Đúng vậy, muốn lấy được bảo vật thì phải rời khỏi Bàn Thạch đảo. Bàn Thạch Đảo là một hòn đảo biệt lập nên nếu muốn an toàn rời đi thì cần phải có một con thuyền lớn cấp bậc Bạch ngân.”
Trình Chu nhìn Movic nói: “Ngươi đến đây để tìm thuyền sao?”
Movic cẩn thận nhìn Trình Chu rồi gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu cau mày, Movic sẽ không vô duyên vô cớ mà đến tìm thuyền, đảo chủ hẳn là đã biết điều gì đó, thế giới này dường như có rất nhiều thủ đoạn kỳ quái.
Tại sao Michael lại biết ở đây có một con thuyền? Hắn làm thế nào mà biết được? Ngoài con tàu ra thì hắn còn biết cái gì nữa? Mà có lẽ Michael cũng chỉ biết 1 phần của câu chuyện, nếu không thì hẳn là không chỉ phái Movic đến đây.”
“Làm sao ngươi biết?” Trình Chu lạnh giọng hỏi.
Movic sững sờ kinh ngạc nghĩ: Thật sao? Thật sự là có thuyền sao?
Thời điểm mà Movic tuần tra thì hắn cũng đã thấy được một chiếc xe luyện khí rất kỳ lạ, nhưng chưa nhìn thấy con thuyền.
“Nói!” Trình Chu lạnh giọng.
Thấy Trình Chu có sát khí, Movic bỗng khẩn trương nói: “Là thành chủ nói.”
Trình Chu nhìn Movic lạnh giọng nói: “Làm sao hắn ta biết?” Chẳng lẽ trong Hắc Mạch thôn có người phản bội sao? Không thể nào, Hắc Mạch thôn cũng không cho người chạy ra ngoài.
Trưởng thôn của Hắc Mạch thôn là một người rất thông minh, ông ta hiểu rõ nếu dân làng rời khỏi thì họ sẽ gây ra rắc rối nên cũng đã nghiêm cấm không cho dân làng chạy ra ngoài thôn. Uy vọng của trưởng thôn trước giờ vẫn rất cao và dân làng cũng rất nghe lời.
Movic lo lắng nói: “Tôi …. Tôi không biết.”
“Ngươi không biết? Ngươi muốn vào chuồng bên kia ngồi suy nghĩ sao?” Trình Chu uy hiếp.
Movic cau mày lo lắng nói: “Tôi … Tôi thật sự không biết, không hiểu sao mà tự nhiên thành chủ có thể biết được rất nhiều bí mật của người khác, cũng có một số người muốn phản bội thành chủ cũng không biết thế nào mà đều bị thành chủ âm thầm xử lý, tôi cũng là người quy phục đầu tiên nên mới lấy được tín nhiệm của thành chủ.”
Trình Chu nhìn Movic nói: “Ngươi là thân tín của hắn một thời gian rồi. Ngươi nên nói ra suy nghĩ của mình đi.”
Movic khẩn trương nói: “Có lẽ là do cây bắt ruồi Tinh Linh.”
Trình Chu cau mày: “Cây bắt ruồi Tinh Linh sao?”
Movic gật đầu nói: “Đúng vậy, thành chủ vẫn luôn cùng cây bắt ruồi Tinh Linh nói chuyện, nhiều người còn cảm thấy là do hắn quá nhàm chán nên đã phải nói nhảm một mình với con Tinh Linh kia, nhưng tôi lại cảm thấy hắn đang thu thập tin tức.”
Trình Chu: “….”
Cây bắt ruồi là một loại thực vật ăn thịt vô cùng thú vị, thân khá ngắn, lá cây có cuốn dẹt, rìa hình trái tim, phần cuối phiến lá là 2 thùy đính với nhau ở gân giữa, tạo nên cấu tạo bẫy kẹp hình và có thể tiết ra mật ngọt để thu hút côn trùng nhỏ. Khi có côn trùng xâm nhập thì chúng kẹp chặt với nhau với tốc độ cực nhanh rồi tiêu hoá và hấp thụ dinh dưỡng từ côn trùng.
Nếu thật như Movic suy đoán thì cây bắt ruồi tinh linh có thể hấp thu ký ức của côn trùng. Không ngờ là cây bắt ruồi Tinh Linh này lại là một trung tâm tình báo.
----^.^------
https://baodaknong.vn/tim-hieu-ve-cay-bat-ruoi-cay-bay-kep-y-nghia-va-cach-trong-170444.html
Cây bắt ruồi
End chap 70
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.