Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Chương 217: Đại Sư Tầm Thiên

Diệp Ức Lạc

01/04/2024

Tháp luyện dược.

Theo thời gian dần trôi thì dị năng tâm linh của Palmyra bây giờ đã mạnh hơn trước rất nhiều lần rồi, Palmyra chỉ cần xuất hiện một chút thôi thì cô bé cũng nhanh chóng phát hiện ra mấy tên gián điệp hoặc những người mang theo ý xấu trong số đông đảo số luyện khí sư đang tiến vào bên trong tháp luyện dược.

May mắn là con số thám tử này cũng không quá nhiều và đa số người tiến đến đây cũng vì cơ hội chế tạo Địa giai thuyền chiến là chính.

Trình Chu nhanh chóng mang theo mấy người đã thông qua xét duyệt cuối cùng này đi tới buổi tiệc chiêu đãi đã được sắp xếp trước.

Trình Chu cũng sớm thông báo cho Hoàng hội trưởng là lần này hắn cũng sẽ dẫn theo rất nhiều tài năng đến đây làm việc, những người này đại đa số là những luyện khí sư có danh tiếng cho nên hắn cũng muốn làm phiền Hoàng hội trưởng chuẩn bị một buổi yến tiệc phong phú và đa dạng một chút, làm sao để đám người này có cớ gì mà khinh thường uy vọng của đảo San Hô bọn họ được.

Sau khi nhận được chỉ thị mới của Trình Chu thì Hoàng Văn Bân cũng nhanh chóng chuẩn bị mọi công tác cho buổi tiệc hoàn hảo.

Clara dẫn những luyện khí sư đã được thông qua đợt xét duyệt cuối cùng tiến đến nhà ăn lớn của đảo.

Nhà ăn vẫn chọn hình thức tiệc đứng làm chủ đạo, bên trong cũng đã bố trí mấy trăm loại thức ăn bất đồng, đủ các loại mỹ vị thơm ngon, loại nào cũng có, đảm bảo đa dạng và cực kỳ phong phú như lời Trình Chu đã nói.

Mấy luyện khí sư này cũng đã sớm nghe nói về tiệc cơ động mà Trình Chu đã tổ chức trên đảo San Hô này rồi, thật ra thì bọn họ cũng khá là đỏ mắt với những món ăn đó. Lúc đó nhìn thì bọn họ cũng nghĩ chắc chắn là chờ một thời gian nào đó thì bọn họ cũng được thưởng thức thôi. Nhưng mà bọn họ cũng chưa nghĩ được là bọn họ vừa mới tới đây thôi mà bọn họ lại có cơ hội được nếm thử ngay như vậy.

Tất nhiên là mấy vị luyện khí sư này cũng không thể giống như những bình dân tầng lớp thấp kém kia rồi, lẽ dĩ nhiên là khẩu vị của bọn họ cũng tốt hơn mấy bình dân kia rất nhiều. Nhưng mà, khi bọn họ nhìn thấy một màn thức ăn đầy mỹ vị như thế này thì bọn họ cũng muốn thành tù binh của mỹ thực ngay trong chớp mắt luôn.

“Đây là thịt nướng trong tiệc cơ động lúc trước sao? Hương vị rất tốt.”

“Nghe nói là bọn họ đã sử dụng thịt cao giai hải thú để làm thức ăn đấy, nghe nói số thức ăn này có năng lượng dư thừa và có thể gia tăng đấu khí.”

“Cái này …. Cái này hình như là kem thì phải, nghe nói cái này còn được gọi mỹ thực của địa vực đấy, ăn vào sẽ lạnh lạnh ngọt ngọt. Lúc đó tôi còn tưởng là mùi vị sẽ kỳ quái lắm, không nghĩ được là món này lại có mùi vị ngọt thanh như vậy. Chậc, không ngờ là mùi vị của món kem này còn rất ngon nữa.”

“Cái này gọi là trà sữa đúng không mọi người? Uống ngon quá đi. Là dùng linh quả thêm vào đúng không?”

“Cái này … hình như là thịt của cao giai hải thú, ăn xong làm cả người ấm áp hẳn lên, nhưng mà ăn cái này rất dễ bị no đấy.”

“Cái cháo bí đỏ này … ăn cũng rất ngon. Hình như trên tay Trình Chu đang có một con bí đỏ thượng Tinh Linh thì phải. Có vẻ như số bí đỏ này là do con thượng Tinh Linh đó giục sinh ra thì phải.”

“….”

Mấy luyện khí sư này cũng nhanh chóng nếm thử các món ăn khác như tầm bảo, mỗi món ăn đều nếm thử một chút một chút. Sau khi mấy vị luyện khí sư này nếm thử số mỹ thực thì bọn họ cũng thầm cảm thán một lần vì cái quyết định gia nhập đảo San Hô này, bọn họ cảm thấy chỉ vì một lần này thì bọn họ cũng không lỗ.

Michael từ xa đi tới bên cạnh Trình Chu rồi thấp giọng nói nhỏ vài câu.

Trình Chu cau mày rồi gật đầu nói: “Được, tôi đã biết.”

Dạ U nhíu mày nói: “Nguyên liệu nấu ăn không đủ ạ?”

Trình Chu: “Không phải vậy, nguyên liệu nấu ăn vẫn đủ, chỉ là nguyên liệu của cao giai hải thú lại không đủ. Những mà anh nghĩ là số nguyên liệu bình thường kia cũng đủ dùng rồi. Anh nghĩ ứng phó cho mấy bữa ăn hàng ngày chắc cũng không có vấn đề gì đâu. Nhưng mà muốn dùng số nguyên liệu đó để tổ chức tiệc mỹ thực lại không đủ hấp dẫn bọn họ. Thỉnh thoảng anh cũng muốn làm tiệc để chiêu đãi cho tất cả mọi người một bữa lớn luôn, để cho họ kinh diễm một phen.”

Phải là cao giai hải thú mang ra đãi khách thì bọn họ mới có thể chứng minh được là bọn họ có đủ tài cũng có đủ lực đúng không? Bọn họ cũng chỉ có thể dùng Địa giai hải thú để làm ra các món mỹ thực cao cấp thì bọn họ mới có thể làm cho cái đám luyện khí sư tâm cao khí ngạo kia thấy được lợi ích rồi bọn họ mới nguyện ý đầu quân cho hắn. Vậy nên, những loại nguyên liệu nấu ăn càng cao cấp hơn nữa vẫn cần phải tìm thêm rồi.

Trình Chu cũng có chút phát sầu mà nói: “Anh cũng không nghĩ là bọn họ ăn nhanh tới vậy. Lúc đó anh còn nghĩ là nhiều nguyên liệu như thế này thì chúng ta còn ăn được thêm một thời gian nữa cơ.”

Dạ U nhún vai nói: “Do quá nhiều người thôi. Những người mà anh mang tới đây đều tu luyện nội lực mà.”

Đối với bình dân ở Hiệp Loan quần đảo này mà nói thì tuy luyện đấu khí chính là cái động không đáy, còn ở hiện thế thì tu luyện nội lực cũng tương tự như vậy. Tiêu hao của mấy ngàn người còn có thể không lớn sao?

Trình Chu phát sầu nói: “Làm ông chủ đúng là không dễ dàng gì mà. Phía dưới còn có rất nhiều người đang chờ ăn cơm. Bây giờ anh biết đi đâu mà tìm được mấy con cao giai hải thú mà giết đây?”

Dạ U chớp mắt nói: “Thật ra thì cao giảo hải thú cũng không dễ tìm thật. Trong những tình huống bình thường, mỗi khi mà đám hải thú kia gặp được nguy hiểm gì thì nó cũng trực tiếp lặn xuống biển sâu để trốn mất. Trước kia ở đây cũng có tổ chức một đợt tiến công để săn bắt hải thú rồi. Bọn họ cũng chuẩn bị rất đầy đủ, chuẩn bị cả thuốc mê, còn biết luôn vị trí trú ẩn của mấy con hải thú đó. Nhưng mà, lúc đó cũng không biết vì lý do gì mà khi mọi người đến nơi thì con hải thú đó cũng chạy mất. Hơn nữa, càng là cao giai hải thú càng không dễ bắt gặp.”

Trình Chu có chút chờ mong nói: “Dạ U, em nghĩ coi hải thú triều như lần trước có thể đến thêm một lần nữa không nhỉ? Vương đô đã thất bại một lần rồi thì bọn họ chắc chắn là không chịu ngừng đâu nhỉ? Nếu như họ lại gửi thêm một đợt hải thú triều mới tới đây thì chúng ta cũng không cần phải cực khổ để đi tìm nguyên liệu nấu ăn nữa rồi. Anh nhớ là đợt hải thú triều lần trước đã có mấy con cao giai hải thú thấy tình thế không ổn cho nên chúng nó đã bỏ chạy luôn rồi. Giờ ngẫm lại thấy cũng quá đáng tiếc.”

Dạ U lắc đầu nói: “Ai biết được, chúng ta còn phải xem tâm tình của người kia thế nào nữa. Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn thì em đoán là bọn họ sẽ không gửi thêm đồ ăn cho anh đâu.”

Trình Chu phiền muộn nói: “Vậy sao? Vậy thì cũng quá đáng tiếc rồi. Đại công tước này cũng thật là … sao dạo này không thấy ông ta tới đây tìm phiền toái cho chúng ta vậy?”



Dạ U: “………” Trình Chu muốn coi đại công tước thành đá mài dao phải không?

Trình Chu tiếp tục nói: “Nếu đại công tước đã không thể trông cậy được thì chúng ta cũng phải tìm một con đường khác để săn thêm mấy con Địa giai hải thú thôi. Con bạch tuộc khổng lồ kia cũng bị chúng ta ăn sắp bị ăn hết rồi.”

Dạ U cũng có chút phát sầu mà nói: “Cao giai hải thú còn không tìm thấy thì kiếm đâu ra Địa giai hải thú bây giờ?”

Trình Chu và Dạ U đang trò chuyện vui vẻ với nhau ở một bên thì đột nhiên bọn họ cũng có cảm giác như đang có người nào đó đang nhìn bọn họ chằm chằm. Trình Chu đưa mắt qua nhìn khắp nơi một hôi thì hắn cũng nhìn thấy một người đang mặc áo choàng màu trắng, nhìn sơ qua về cái áo choàng này thì chắc hẳn đây cũng là một vị luyện khí sư nào đó và địa vị của người này cũng khá cao. Mà hình như đối phương đang nhìn bọn họ với ánh mắt khá là kỳ dị thì phải. Sau khi bị Trình Chu nhìn tới thì luyện khí sư áo choàng trắng kia cũng gật đầu hỏi thăm hai người rồi tránh đi nơi khác.

“Em biết người kia không?” Trình Chu nhỏ giọng hỏi.

Dạ U lắc đầu nói: “Em không quen.”

Rất có thể là cậu đã nghe qua tên rồi nhưng mà mặt thì làm sao mà cậu biết được chứ?

Trình Chu nhìn Dạ U cũng có chút nghi hoặc mà nói: “Người kia cũng không phải là người bình thường thì phải, nhìn có vẻ như là một đại sư luyện khí sư cao cấp nào đó. Em không biết ông ta sao?”

Dạ U nhìn Trình Chu rồi hỏi ngược lại: “Anh có quen biết hết mấy vị giáo sư hàng đầu quốc gia gấu trúc không?”

Trình Chu: “……” Nói quá đạo lý, không dám cãi lại luôn. Mà hình như các chuyên gia hay giáo sư hàng đầu đều dốc lòng cho nghiên cứu cho nên bọn họ cũng không muốn lộ mặt thì phải.

Trình Chu cười cười nói: “Anh biết ông ngoại nha.”

Dạ U liếc Trình Chu một cái rồi lắc đầu cũng có chút cạn lời mà nói: “Đúng là làm khó cho anh quá rồi, hẳn là anh còn biết ông ngoại anh luôn cơ đấy.”

Trình Chu có chút chột dạ nói: “Đúng vậy mà.”

Dạ U: “……”

Mạc Lạc đi về phía Trình Chu nhìn cũng rất hưng phấn mà nói: “Trình Chu các hạ, sao cậu lại có thể thỉnh được đại sư Tầm Thiên tới đây vậy?”

Trình Chu có chút nghi hoặc nói: “Đại sư Tầm Thiên? Ai vậy?”

Mạc Lạc nhìn vào thái độ của Trình Chu thì hắn cũng có chút cạn lời mà nói: “Hoàng kim đỉnh luyện khí sư – Đại sư Tầm Thiên, ông ấy là người rất có hy vọng tiến giai thành Địa giai luyện khí sư đấy. Trình độ của đại sư Tầm Thiên chắc hẳn là đã tiếp cận vách chắn của Địa giai luyện khí sư rồi, cái ông ấy đang thiếu hiện giờ chính là tài liệu luyện khí cao cấp để thực nghiệm. Nếu như đại sư Tầm Thiên có thể tiếp cận với tài liệu cao cấp thì trình độ luyện khí của ông ấy hẳn là sẽ tiến thêm một bước.”

“Nghe nói tổ tiên của đại sư Tầm Thiên chính là gia tộc đóng thuyền tương đối lâu đời, nhưng mà sau này vì một lý do gì đấy thì gia tộc của đại sư đã bị suy yếu và xuống dốc rất nhiều. Nhưng mà, gia tộc này cũng đã để lại rất nhiều mộng tưởng cho thế hệ con cháu và bọn họ cũng để lại rất nhiều bút ký viết tay cực kỳ quý giá về các kỹ thuật chế tạo thuyền. Đại sư Tầm Thiên vẫn luôn muốn phục hưng lại vinh quang của tổ tiên và chế tạo thành công một con Địa giai thuyền chiến. Đáng tiếc là mặc dù đại sư cũng có thực lực, cũng có kiến thức, cũng rất có mộng tưởng nhưng mà mấy quý tộc của Hiệp Loan quần đảo này lại không có khả năng tìm được tài liệu phù hợp cho ông ấy.”

Hiện tại Mạc Lạc cũng đã học tập để trở thành hoàng kim luyện khí sư rồi, nhưng mà khoảng cách và chênh lệch giữa các Hoàng kim luyện khí sư cũng quá lớn. Đặc biệt là mảng chế tạo thuyền này thì còn xa Mạc Lạc mới có thể bằng đại sư Tầm Thiên.

Dạ U bừng tỉnh nói: “Thì ra là vậy. Em nói mà. Khó trách.”

Trình Chu đi qua bên người Dạ U rồi thấp giọng dò hỏi: “Làm sao vậy? Em nghĩ đến việc gì rồi sao?”

Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Là những luyện khí sư kia đó. Không phải dạo này anh vẫn hay nói nhân cách và mị lực của anh đã tăng lên rất nhiều rồi cho nên anh mới hấp dẫn được nhiều người đầu nhập sao? Thảo nào, lúc đó em đã cảm thấy lời anh nói không đáng tin mà.”

Trình Chu: “……” Sao chứ? Sao lời hắn nói lại không đáng tin chứ? Hắn cũng rất lợi hại mà. Nhìn hắn cũng rất đáng tin mà.

Dạ U híp mắt nói: “Những người kia chắc chắn là vì đại sư Tầm Thiên đầu nhập tới đây cho nên bọn họ cũng đi theo tới đây luôn.”

Rất nhiều luyện khí sư vẫn luôn trân trọng của bản thân bọn họ cho nên bọn họ cũng không dễ dàng gì mà truyền thụ lại thuật luyện kim của gia tộc bọn họ và những kiến thức của bản thân mày mò tìm ra cho người khác được. Nghe nói là trong những lúc bình thường thì đại sư Tầm Thiên cũng không giấu nghề cho nên vị đại sư này cũng cũng đem hết học nghệ, tâm đắc, kinh nghiệm … của bản thân ông ta để truyền thụ cho người khác. Nhân cách của ông ấy chắc cũng rất tốt cho nên người này cũng được các luyện khí sư khác tôn trọng.

Nghe nói đại sư Tầm Thiên cũng có 7 đệ tử thân truyền, mấy danh hào của các vị đệ tử này cũng là Tầm Nhất, Tầm Nhị, Tầm Tam, … theo thứ tự nhận đồ đệ. Tầm Nhất và Tầm Tam đã trở thành Hoàng kim luyện khí sư, những vị còn lại vẫn đang là Bạch ngân luyện khí sư.

Hiệu suất làm việc của đại sư Tầm Thiên và mấy đệ tử của ông cũng coi như đã bằng luôn một nửa hiệu suất của các luyện khí sư khác ở trên đảo Thiên Tinh. Có lẽ những luyện khí sư tiến tới đảo San Hô này cũng là do bọn họ đi theo vị đại sư Tầm Thiên mà cùng đầu nhập vào thế lực của đảo San Hô,

Mạc Lạc cười cười nói: “Có đại sư Tầm Thiên gia nhập thì muốn chế tạo một con Địa giai thuyền chiến cũng dễ dàng hơn nhiều.”

Trình Chu: “Rất tốt. Tôi rất thích những người có mộng tưởng như vậy. Nhân sinh trên đời này cần phải truy cầu những thứ lớn lao. Nếu không theo đuổi một nhân sinh như vậy thì khác nào một con cá mặn chứ?”

Mạc Lạc: “Đại sư Tầm Thiên chắc hẳn là vì long cốt của con rồng lửa kia mà đến.”

Trình Chu cười cười nói: “Tôi cũng không sợ ông ấy vì cái gì mà tới, chỉ sợ ông ấy không có yêu cầu tài liệu cần thiết gì mà thôi. Tài liệu mà ông ấy cần thì tôi cũng có thể đáp ứng.”



Không phải hắn tự khen hắn đâu, nhưng mà tính đến thời điểm hiện tại thì toàn bộ cái Hiệp Loan quần đảo này ra, ngoại trừ đại công tước Oss ra cũng chỉ có một hắn mới có khả năng cung ứng đủ tài liệu để chế tạo thành công một con Địa giai thuyền chiến mà thôi. Nếu ông ấy đã có tài năng như vậy thì càng tốt.

Mạc Lạc: “Vậy thì tốt rồi, để tôi dắt cậu đi giới thiệu với ông ấy.”

Trình Chu gật đầu nói: “Cũng được.”

Mạc Lạc đi trước mang theo hai người Trình Chu và Dạ U đến trước mặt một vị Bạch ngân luyện khí sư. Sau đó thì người này cũng dẫn mọi người tới gặp đại sư Tầm Thiên.

Khi nhìn thấy đại sư Tầm Thiên thì Trình Chu mới phát hiện ra ông ấy chính là vị luyện khí sư mặc áo choàng trắng đã nhìn chằm chằm hắn và Dạ U lúc nãy.

Trình Chu nhìn qua Tầm Thiên rồi cười cười mà nói: “Là đại sư Tầm Thiên sao? Ngưỡng mộ đại danh của ngài đã lâu.”

Mạc Lạc nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Gì mà ngưỡng mộ đã lâu? Tên Trình Chu này cũng chỉ mới biết đến đại sư Tầm Thiên được khoảng 3 phút trước đây chứ mấy. Chậc, đúng là giỏi trợn mắt nói dối mà.

Đại sư Tầm Thiên nhìn Trình Chu nói: “Trình Chu các hạ đúng là nhân vật thần tiên mà. Trực tiếp cắt đảo Thiên Tinh về và nối lại thành một khối. Năng lực của các vị rất tuyệt vời, ngưỡng mộ ngưỡng mộ.”

Trình Chu cười cười nói: “Quá khen quá khen.”

Đại sư Tầm Thiên nhìn Trình Chu rồi nghiêm túc nói: “Tôi nghe nói là Trình Chu các hạ muốn kiến tạo một con Đại đại thuyền chiến đúng không? Nếu đây là sự thật thì tôi rất sẵn lòng nguyện ý gia nhập. Nếu các hạ chỉ muốn chế tạo những con Bạch ngân thuyền chiến hay Hoàng kim thuyền chiến thì xin thứ lỗi. Tôi sẽ rút lui ngay.”

Đối với Hoàng kim đỉnh luyện khí sư như hắn mà nói thì việc chế tạo mấy con thuyền Bạch ngân và Hoàng kim sẽ hạn chế thuật luyện kim của chính bản thân.

Trình Chu cười cười nói: “Đại sư yên tâm. Hoàng kim thuyền chiến thì tôi cũng đã có vài chiếc rồi, cho nên tôi cũng không cần phải chế tạo thêm nữa đâu. Tôi biết là ngài vẫn luôn muốn chế tạo Địa giai thuyền chiến nhưng mà ngài lại thiếu thốn tài liệu chế tạo đúng không? Thật ra thì chuyện này cũng không phải là việc gì đó quá to tát, nếu ngài thiếu thì ngài cứ nói. Ngài có yêu cầu gì thêm loại tài liệu gì thì ngài cũng cứ nói cho tôi, nếu ở nơi này của tôi không có thì tôi sẽ đi tìm, nếu như ngài biết chỗ nào có thể cung cấp thì tôi cũng có thể đi đến tận nơi đó để mua về cho ngài. Nếu tài liệu mà ngài cần là các loại cao giai ma thú mà mua không được thì cũng không sao, tôi trực tiếp giết rồi mang về cho ngài là được.”

Tầm Thiên cười cười một hồi, cái lời nói này của Trình Chu cũng mang theo hơi hướng của những tên thổ phỉ. Nhưng mà những lời nói này nghe còn êm tai hơn nhiều so với những lời thoái thác đầy hoa mỹ của hầu tước đảo Thiên Tinh.

“Đúng là tôi đang cần một loại tài liệu. Nhưng mà loại tài liệu mà tôi yêu cầu cũng có chút khó xử lý.” Đại sư Tầm Thiên nói.

Trình Chu cười cười nói: “Không sao. Nếu có yêu cầu gì thì thỉnh ngài cứ nói.”

Đại sư Tầm Thiên nhìn Trình Chu nói: “Yêu cầu của tôi là một con Định phong thuỷ thú (定 風水 獸 : Dìng fēngshuǐ shòu).”

Mạc Lạc nghe thấy lời của đại sư Tầm Thiên nói thì cũng biến sắc ngay lập tức rồi lên tiếng: “Địa giai hải thú hệ phong sao?”

Trình Chu nhìn Mạc Lạc rồi nói: “Xem dáng vẻ không có tiền đồ của anhi kìa. Còn không phải chỉ là một con Địa giai hải thú hệ phong thôi sao?”

Trình Chu đoán là vị đại sư này chắc hẳn là đã nghe hết cuộc nói chuyện của hắn và Dạ U lúc đó rồi, có vẻ như ông ấy cũng biết hắn đang muốn kiếm thêm một con Địa giai hải thú để ăn cơm đây mà.

Mạc Lạc: “…” Không tiền đồ? Được rồi, thái độ của hắn đúng là không có tiền đồ. Nhưng đó là một con Địa giai hải thú hệ phong đấy. Trình độ nguy hiểm của nó còn cao hơn con bạch tuộc khổng lồ kia nhiều.

Trình Chu cười cười nói: “Được rồi, để tôi nghĩ cách.”

Trình Chu và đại sư Tầm Thiên trò chuyện thêm một thời gian, không khí cũng rất tốt rồi sau đó hắn cũng kết thúc cuộc trò chuyện rồi mang Dạ U đi về.

Dạ U: “Đại sư Tầm Thiên đang muốn thử bản lĩnh của anh.”

Trình Chu: “Anh hiểu mà, cho nên con hải thú này không giết không được.”

Dạ U cũng rất háo hức nói: “Tuy là có chút khó khăn nhưng mà nếu muốn làm thì cũng có thể làm được.”

Nếu có thể tới tay thì đại sư Tầm Thiên này chắc chắn sẽ chịu góp sức. Đến lúc đó thì thực lực tổng thể của các luyện khí sư trong tay Trình Chu cũng tăng lên rất nhiều.

Trình Chu gật đầu nói: “Dù sao thì anh cũng muốn tìm một con Địa giai hải thú để giết mà, hiện tại đã có phương hướng tìm kiếm thì cũng tốt.”

Trình độ đấu khí của Trình Chu và Dạ U cũng đã đồng thời đạt đến Hoàng kim đỉnh rồi, nên nếu muốn đánh sâu vào Địa giai cảnh giới thì cũng cần phải có thêm một lượng đồ ăn có năng lượng cao để tiến bổ. Mấy con hải thú cao giai tầm thường đã không còn hiệu quả gì với hai người họ nữa, suy đi tính lại cho nên bọn họ phải đổi sang Địa giai hải thú thì may ra mới có chút tác dụng. Mà con bạch tuộc khổng lồ kia cũng sắp bị bọn họ ăn sạch sẽ rồi.

End chap 217

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook