Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Chương 174: Đảo Heidi

Diệp Ức Lạc

01/04/2024

Hoàng Kim đảo.

“Anh cả, nghe nói là đảo Hoa hồng lại bị trộm ạ?” Darren nhìn Lance hỏi.

Sau trận chiến ở quần đảo núi lửa thì việc xuất hiện đầy khí thế của Zoe đã danh chấn Hiệp Loan quần đảo. Nhưng sau trận chiến ở quần đảo núi lửa thì Hoàng Kim đảo của bọn họ lại biến thành thế lực cực kỳ xấu hổ. Lúc trước thì mấy anh em Lance vẫn luôn tranh giành gay gắt cái danh vị người thừa kế Hoàng Kim đảo nhưng mà sau trận chiến ở quần đảo núi lửa thì mối quan hệ của bọn họ tự nhiên lại được chuyển biến mà trở nên hoà hoãn hơn vài phần rồi.

Lance gật đầu nói: “Đúng vậy, nghe nói là đảo Hoa hồng đã bị mất một số lượng lớn tinh dầu hoa hồng thượng phẩm, chắc là do tộc người Hắc Kim nhất tộc đã làm lộ vị trí.”

Darren lắc đầu cũng thổn thức nói: “Cũng không biết tên xui xẻo tiếp theo sẽ là ai?”

Lance: “Chẳng lẽ là Zoe đã nhìn chằm chằm vào hầu tước Durank nên không muốn buông tay nữa sao?”

Darren cau mày cũng có chút hoài nghi nói: “Lần này cũng là Zoe làm sao?”

Lance gật đầu nói: “Ừ, ngoại trừ Zoe cùng bạn lữ là không gian Đoạ ma giả kia thì cũng khó có người nào có thể làm được những việc này.”

Darren có chút khó hiểu nói: “Hình như chuyện này không giống với phong cách hành sự của Zoe.”

Lance cười khổ nói: “Là người thì sẽ luôn biến đổi thôi.”

Đã trải qua những trận đả kích lớn như vậy thì tính tình của Zoe có thay đổi cũng là chuyện bình thường. Nếu Zoe mà không thay đổi thì mới là chuyện kỳ quái đấy.

Darren nhịn không được nói: “Zoe, hắn…… Hiện tại thì rốt cuộc là hắn muốn làm gì?”

Lance lắc đầu nói: “Ai biết được là hắn muốn làm gì chứ?”

Cho dù hiện tại là bá tước hay hầu tước nào gặp phải xui xẻo thì người xui xẻo cuối cùng vẫn chính là Hoàng Kim đảo bọn họ thôi.

Lúc trước Zoe đã cùng mấy quý tộc đó một vài con Tinh Linh, sau đó thì không ít bá tước và hầu tước cũng chạy đến Hoàng Kim đảo bọn họ để đòi nợ, hiện tại thì hai người bọn họ cũng chạy khắp nơi để tống tiền và cái món nợ này rốt cuộc cũng tính trên đầu Hoàng Kim đảo của bọn họ nữa thôi ấy mà. Một hầu tước thì cũng không có gì đáng lo nhưng mà cả đám quý tộc tụ tập lại thì Hoàng Kim đảo bọn họ e cũng khó mà chống lại được.

Darren cau mày cũng có chút thổn thức nói: “Sao Zoe lại biến thành như vậy chứ?”

Năm đó, tuy là Darren không có tiến vào thành chủ phủ nhưng hắn cũng giống Lance là luôn luôn chú ý đến mọi tình huống của Zoe.

Những năm đó, Zoe vẫn luôn là một người có trái tim tràn đầy nhiệt huyết, phong thái của Zoe vẫn luôn bừng sáng như mặt trời nhỏ vậy. Hơn nữa, trong những năm đó Zoe vẫn luôn rất hào hững với việc giúp đỡ và cứu trợ những người yếu thế hơn mình.

Năm đó Darren vẫn luôn cảm thấy Zoe làm người quá nhân từ, cho nên thân là thiếu chủ của Hoàng Kim đảo mà Zoe vẫn luôn giữ cái tính đó lại thì tư chất của Zoe có xuất chúng đến như thế nào thì Zoe cũng khó có thể thành công được.

Mà cũng y như hắn dự đoán, một thời gian sau thì Zoe đã bị đứa em trai ruột của mình bán đứng, từ cái vị trí thiếu đảo chủ đứng ở trên cao thì Zoe cũng đã bị nghiền thành bụi đất, Darren vẫn luôn tưởng rằng từ lúc đó thì Zoe đã không thể ngóc đầu lên được nữa, hào quang năm đó của Zoe cũng không thể sáng thêm một lần nữa, ai mà ngờ …

Hiện tại thì hay rồi, Zoe và bạn lữ của hắn là không gian Đoạ ma giả đó khắp nơi hoành hành ngang ngược, hai người họ cũng chẳng phải cố kỵ nơi nào cả, còn tính cách của Zoe cứ như là bước từ thái cực này sang một thái cực khác trái ngược hoàn toàn với bản thân của mình năm xưa vậy.

Lance thầm nghĩ: Cuộc sống hiện tại của Zoe bây giờ cũng không tồi, nhìn ai không vừa mắt thì cướp sạch bảo khố của người ta, đến và đi cũng chẳng phải bị gò bó bởi bất kỳ hành vi nào cả. Hiện tại thì cuộc sống của Zoe cũng tự do hơn nhiều so với lúc sống ở Hoàng Kim đảo, không phải kiêng kị cái danh phận thiếu đảo chủ nữa, cũng chẳng phải kiêng kị cái nhìn của dân chúng trong đảo, tự do tự tại. Có vẻ như trở thành Đoạ ma giả cũng không có gì là không tốt cả.

……

Sau khi rời khỏi đảo Hoa hồng thì Trình Chu lại dắt tay Dạ U tiếp tục bôn ba khắp nơi ở Tinh Linh thế giới, trạm tiếp theo mà họ chọn là đảo Heidi.

Đảo Heidi trồng rất nhiều quả heidi, quả heidi này nhìn rất giống trái nho, hương vị thì cũng tương tự với trái nho. Cho nên đặc sản của đảo Heidi chính là linh tửu, họ dùng quả heidi để ủ thành linh tửu bán ra bên ngoài.

Hắc Kim nhất tộc nghe nói là Trình Chu sẽ đi bái phỏng các vị hầu tước và bá tước ở dị giới nên tộc trưởng Hắc Mộc cũng rất tận tình mà chạy nhanh đến để kiến nghị cho Trình Chu.

Người mà tộc trưởng Hắc Kim nhất tộc cật lực đề cử tới bái phỏng gồm có hầu tước Durank của đảo Hoa hồng, tiếp theo chính là vị hầu tước của đảo Heidi này.

Tộc trưởng nói là trên đảo Heidi có mấy vạn mẫu đất dùng để gieo trồng quả heidi, vị hầu tước này có 3 con Heidi thượng Tinh Linh trong tay và cũng có mấy chục cái hầm rượu. Trên đảo Heidi cũng có cất giấu vô số rượu ngon, trong số đó cũng có rất nhiều linh tửu có niên đại từ hàng chục năm đến hàng trăm năm.

Linh tửu của đảo Heidi có tác dụng làm ấm và bồi bổ cơ thể, cũng có tác dụng làm đẹp, dưỡng nhan, hơn nữa thì cũng có tác dụng tăng cường đấu khí.

Tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc đều yêu thích rượu ngon nên họ cũng đã bị mê hoặc bởi mấy cái linh tửu ở đảo Heidi.

Tuy là tộc trưởng Hắc Mộc cũng chỉ hiểu biết về đảo Heidi qua những tin đồn nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tộc trưởng ca ngợi về đảo Heidi với Trình Chu. Tộc trưởng còn tốn gần một ngày để miêu tả về phong cảnh của đảo Heidi, sự giàu có của đảo Heidi, đồ ăn của đảo Heidi, đặc biệt là rượu ngon của đảo Heidi. Từ đầu đến cuối thì tộc trưởng Hắc Mộc chỉ muốn dán lên mặt cái thông tin là ông chủ đi vét sạch cái hầm rượu của hầu tước đảo Heidi về đây luôn đi …

Sau khi dành mấy tiếng để nghe những lời giới thiệu của tộc trưởng Hắc Mộc thì Trình Chu cũng cảm thấy hắn đi bái phỏng hầu tước đảo Heidi cũng không phải là không được, vì hình như là hắn cũng đâu có mục tiêu cụ thể nào.

Trình Chu và Dạ U cùng nhau chạy cái xe kem của Annie rong ruổi trên đường, cũng có không ít cư dân của đảo Heidi nhìn thấy cái xe kem mà chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Đây là cái gì vậy? Hình dạng cũng quá kỳ quái rồi.”

“Đây là xe luyện khí gì sao? Nhìn rất kỳ quái, không biết là vị luyện khí sư nào đã chế tạo ra cái xe này vậy?”

“Nhìn cái xe này cũng không tồi, không biết là đã mua ở đâu?” Một con em quý tộc cũng hỏi thầm.

“Dám lái xe trong nội thành, hai tên này cũng thật kiêu ngạo mà. Không biết người này là con em quý tộc nhà nào lại chạy ra đây chứ. Nghe nói dạo này tâm trạng của hầu tước không được tốt lắm vậy mà hai người này lại nghênh ngang mà đi như vậy. Tôi nghĩ là chủ xe này sắp gặp rắc rối rồi.”

“Xong rồi, xong rồi, xe này sắp bị giam rồi.”

“……”

Tạo hình của chiếc xe này cũng rất bắt mắt, trang trí cũng cực kỳ dễ thương, xe chạy thì chậm rì rì trên đường nên đã thu hút rất nhiều trẻ em tò mà mà đuổi theo.

Dạ U dựa vào cửa sổ xe, rồi nhàn nhã mà ngâm nga, nhìn cũng rất vui vẻ.

Đột nhiên thì một đám binh lính canh thành cũng đi tới chặn xe của Trình Chu lại.

“Từ nơi nào tới? Đã có giấy thông hành chưa?” Một binh lính ngạo mạn lên tiếng.

“Không có.” Trình Chu thẳng thừng trả lời.



Hơn chục binh lính bao vây lấy cái xe của Trình Chu, mấy binh lính còn thò đầu vào mà nhìn chiếc xe kem với vẻ mặt rất tò mò và tham lam, bọn họ nhìn còn rất là hả hê nữa.

“Không giấy thông hành sao? Tạm giữ xe.” Một binh sĩ khác cao giọng nói.

Dạ U cười cười nói: “Tạm giữ xe?”

Dạ U kéo cửa kính xe xuống rồi nở một nụ cười rất xán lạn mà nói: “Giữ xe sao? Giữ bao lâu?”

Nhìn thấy thái độ của Dạ U thì binh lính vừa mới cao giọng nói kia cũng theo bản năng mà nhăn mày lại.

“Không có giấy thông hành, lái xe trong nội thành, tạm giữ nửa tháng.” Một binh sĩ khác đắc ý nói.

Dạ U gật đầu nói: “Nửa tháng sao? Khá tốt.”

Vẻ mặt Trình Chu cực kỳ mà nhìn về binh sĩ đang kêu gào muốn tạm giữ xe kia rồi dò hỏi: “Anh bạn, anh tên gì đấy?”

Binh lính cau mày nói: “Hỏi làm gì? Ngươi cũng có quyền hỏi mấy cái này sao?”

Trình Chu bình tĩnh mỉm cười nói: “Thấy anh bạn cũng rất có uy phong nên tôi cũng tuỳ tiện hỏi một chút thôi.”

Trình Chu thầm nghĩ: Sao nơi nào cũng có mấy tên tay sai chạy ra đòi tạm giữ đồ của hắn thế này nhỉ? Dám giữ xe của hắn sao? Vậy thì mấy người cũng sắp hiểu cái gọi là thỉnh thần thì dễ mà đưa thần khó rồi.

Đội trưởng của đám binh lính nhìn lại khuôn mặt của Dạ U rồi bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó rồi vội vàng kéo luôn tên lính đang kêu gào muốn tạm giữ xe kia rồi nói: “Các hạ, các hạ, thuộc hạ của chúng tôi đã đắc tội rồi. Thỉnh ngài vào …”

Dạ U nhìn đội trưởng rồi mỉm cười nói: “Anh biết tôi sao?”

Đội trưởng nơm nớp lo sợ nói: “Không, không, tôi không biết ngài.”

Dạ U: “Không biết sao? Hình như là tôi cũng rất nổi danh mà.”

Đội trưởng cũng có chút xấu hổ nói: “Hai vị, thỉnh, lúc nãy chỉ là hiểu lầm mà thôi, thỉnh hai vị tự nhiên.”

Dạ U nhìn đội trưởng nói: “Không cần tạm giữ xe nữa sao?”

Đội trưởng nơm nớp mà nói: “Ngài nói đùa rồi.”

Dạ U: “Các vị cũng vất vả rồi, có muốn ăn kem không?”

Đội trưởng vội vàng xua tay nói: “Không, không cần.”

Dạ U nhìn đội trưởng một chút rồi nói: “Không cần phải khách khí như vậy.”

Dạ U lấy một cái hộp rồi cào hai viên kem cho vào trong hộp rồi đưa cho đội trưởng. Sắc mặt của tên đội trưởng cực kỳ vặn vẹo mà nhận hộp kem mà Dạ U đưa qua cho.

Đội trưởng cầm hộp kem rồi mà không dám động đậy, đội trưởng bất động thì những người còn lại cũng không dám động đậy luôn.

Dạ U nhướn mày nói: “Sao anh không ăn vậy?”

Đội trưởng thầm nghĩ: Đây là đồ ăn của Đọa ma giả lấy ra đấy. Thật sự là không có độc chứ? Ăn cũng không sao chứ?

“Không muốn ăn thì quên đi cũng được.” Dạ U cũng tặng cho mỗi người một hộp kem nhỏ, sau đó Dạ U lại cùng Trình Chu nghênh ngang lái xe rời đi.

Đội trưởng nhìn hai người trước mặt rời đi mà toàn thân run rẩy.

“Đội trưởng, hai người kia là ai vậy? Là con cháu của quý tộc nhà nào sao? Mặc đồ gì sao mà kỳ quái như vậy chứ?” Một binh lính có chút nghi hoặc hỏi.

Đội đội trưởng đang run rẩy lên tiếng: “Nếu là con cháu nhà quý tộc cũng còn đỡ.”

Hai người kia là ai sao? Có là hoàng tử hay công chúa của đại công tước thì cũng không có khủng bố bằng hai người kia đâu.

“Đội trưởng, chẳng lẽ người kia là …Zoe và bạn lữ của hắn sao?”

Đội trưởng gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là hai người bọn họ.”

Mấy binh sĩ cũng nhanh chóng đè thấp âm thành rồi nhanh miệng mà bàn luận, dường như bọn họ có cảm giác tai hoạ sắp ập tới rồi.

Một binh sĩ vừa mới kêu gào tạm giữ xe run rẩy nói: “Tại sao hai tên ôn thần này lại chạy tới đây?”

Hắn vừa mới đắc tội với tử thần rồi đúng không? Sao hắn lại tham như vậy cơ chứ? Tự dưng hắn lên tiếng giữ xe của hai tên ôn thần đó làm gì cơ chứ? Hầu tước đại nhân mà biết thì chắc chắn sẽ không tha cho hắn đâu.

Nghe nói là hầu tước Perry bị người ta chạy tới cửa đòi nợ nên đã bị chọc cho tức tới hộc máu, cách đây không lâu thì hầu tước Durank còn bị bay mất một con thuyền Hoàng kim và thêm một lô tinh dầu hoa hồng thượng phẩm nên cũng bị tức cho hộc máu.

Hiện nay người nào người nấy ở Hiệp Loan quần đảo mà nghe tới cái tên thì cũng sợ xanh mặt, cái tên hiện tại còn đáng sợ hơn cả đại công tước nữa đấy.

Hiện nay thì hai tên ôn thần đó đã chạy đến chỗ bọn họ rồi, không biết là hầu tước đại nhân phải nhả bao nhiêu máu thì mới có thể tiễn được hai con người đó đi nữa.

……

Thành chủ phủ của đảo Heidi.

Quản gia hoảng hốt chạy đến nói: “Hầu tước đại nhân, Zoe tới rồi.”

Hầu tước đảo Heidi không dám tin mà nhìn lại quản gia nói: “Cái gì? Zoe tới rồi? Hắn ta đang ở đâu?”

Quản gia nhìn hầu tước đảo Heidi cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Hắn ta đang bán kem ở bên ngoài thành chủ phủ, có mấy người không biết nội tình còn chạy tới mua về ăn nữa.”



Hầu tước đảo Heidi trợn mắt rồi thầm nghĩ: Đám tiện dân ngu xuẩn này, đồ của Đoạ ma giả mà cũng dám ăn. Đúng là tiện dân, còn không sợ trúng độc hay gì?

Quản gia nhìn hầu tước đảo Heidi rồi cẩn thận dò hỏi: “Hầu tước đại nhân, ngài muốn gặp hắn không?”

Hầu tước đảo Heidi cũng có chút khó xử, nếu mà ông đi ra ngoài gặp hai người kia thì chắc chắn là ông sẽ bị gộp chung vào cái tội lén lút trao đổi làm ăn với Đoạ ma giả. Nhưng mà nếu không gặp thì hai người kia cứ ở mãi ở phủ hầu tước không chịu đi thì cũng quá phiền toái.

Hầu tước đảo Heidi cân nhắc tới lui thì vẫn quyết định đi ra ngoài gặp hai người kia, hơn nữa thì ông cũng cần phải hỏi là hai người kia muốn làm cái gì ở đây.

Hiện tại thì Trình Chu mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, đứng dựa vào trên cửa xe còn đeo thêm một cái kính mát, nhìn thế nào thì cũng rất là hợp thời trang ở xã hội hiện đại, mà hiện tại nếu hắn mà đứng ở hiện thế thì hắn cũng trực tiếp bị đám săn minh tinh kéo đi đóng phim thần tượng mất. Nhưng mà hiện tại thì hắn lại đang đứng ở dị thế thì kiểu thời trang này được cho là rất quái dị.

Hầu tước đảo Heidi vừa đi ra thì cũng nhìn thấy cái kiểu ăn mặc quái dị của Trình Chu.

“Hầu tước đại nhân, hân hạnh.” Trình Chu tháo kính mát ra rồi hoà nhã mà chào hỏi người mới đi tới.

Hầu tước đảo Heidi có chút gian nan mà nhìn hai người rồi gật đầu, nói: “Hân hạnh, không biết là hai vị tới đây có chuyện gì không?”

Trình Chu dựa lại trên cửa sổ xe nói nói: “Thật ra thì cũng không có việc gì to tát cả, chúng tôi chỉ muốn mượn một ít đồ mà thôi.”

Hầu tước đảo Heidi thận trọng hỏi: “Không biết là hai vị muốn mượn cái gì?”

Trình Chu trực tiếp mở miệng nói: “Cấm ma thạch.”

Hầu tước đảo Heidi nghe vậy có chút cạn lời nói: “Hai vị muốn cấm ma thạch làm gì chứ?”

Trình Chu cười cười nói: “Dùng để chơi thôi, hầu tước đại nhân sẽ không luyến tiếc chứ?”

Hầu tước đảo Heidi có chút xấu hổ mà cười rồi nói: “Phủ chúng tôi cũng chỉ có vài viên cấm ma thạch thôi.”

Trình Chu híp mắt rồi giọng nói cũng có chút không vui nói: “Hầu tước đại nhân cũng qua loa có lệ với tôi rồi. Tôi đây cũng là mượn chứ tôi cũng có lấy luôn của ngài đâu chứ? Ngài cũng biết hầu tước Perry chính là nhạc phụ đại nhân của tôi mà. Nếu tôi không có ở đây thì ngài cũng có thể tìm nhạc phụ của tôi đòi nợ. Yên tâm, dù sao thì hoà thượng cũng chẳng chạy khỏi chùa, ngài lo lắng cái gì chứ?”

Hầu tước đảo Heidi lúng túng mỉm cười thầm nghĩ: Hầu tước Perry sao? Nghe nói là hầu tước Perry còn bị chọc cho tức hộc máu luôn rồi. Lần trước đám hầu tước Leon cũng chạy tới Hoàng Kim đảo để đoạt một mớ nợ rồi. Tình hình hiện tại thì e là hai người này đang muốn đánh cướp toàn bộ Hiệp Loan quần đảo một lần luôn rồi lại đẩy nợ qua cho hầu tước Perry của Hoàng Kim đảo. Mà cứ theo cái tiến độ của hai người này thì e là chẳng bao lâu nữa thì Hoàng Kim đảo cũng trống rỗng luôn cho xem.

Hầu tước Perry đúng là phúc khí không cạn mà, tự dưng chọc cho hai tên ôn thần này ghi nợ tới đầu, cũng may mà cục nợ này không liên quan gì đến ông chứ nếu không thì e là ông cũng chẳng sống được bao lâu đâu.

Trình Chu nhìn hầu tước đảo Heidi nói: “Hầu tước suy xét sao rồi?”

Hầu tước đảo Heidi cũng do dự nói: “Nhưng mà nơi này của tôi cũng chỉ có vài viên cấm ma thạch thôi.”

Dạ U nhìn hầu tước đảo Heidi một cái rồi cũng không cho là đúng mà nói: “Chú à, chú cũng quá khiêm tốn rồi, cháu còn cảm ứng được không ít khí tức của cấm ma thạch đang ở gần đây mà.”

Heidi hầu tước: “……” Chuyện gì thế này? Đọa ma giả lại cảm thấy có hứng thú với cấm ma thạch sao? Vậy thì quý tộc bọn họ lao lực để thu thập cấm ma thạch để làm gì chứ? Mời gọi trộm ghé đến phủ sao? Là ai đã nghĩ ra cái tối kiến này?

Mấy tiểu công tử con trai của hầu tước đảo Heidi từ trong phủ chạy ra. Trong số các quý tộc thì hầu tước phủ Heidi nổi danh là đông con nhiều cháu, bốn tiểu công tử nhìn không khác gì nhau mới chạy ra chính là 4 công tử sinh bốn mà phu nhân hầu tước mới sinh.

Mấy tiểu công tử còn nhỏ nên cũng chẳng hiểu gì về mấy cái không khí căng thẳng đang diễn ra cả, 4 đứa nhỏ còn đang nghĩ phụ thân mình đang trò chuyện vui vẻ với Trình Chu và Dạ U nữa cơ.

“Anh trai lớn, anh bán cái gì vậy ạ?”

Dạ U nhìn mấy tên tiểu quỷ đang náo loạn thì nhẹ nhàng nói: “Anh bán kem.”

“Kem ạ?”

“Em muốn một cái.”

“Em cũng muốn một cái.”

“….”

Dạ U làm cho mỗi đứa nhỏ một hộp kem rồi đưa ra cho từng đứa.

Hầu tước đảo Heidi đứng ở một bên nhìn mà có chút sốt ruột.

Trình Chu nhìn hầu tước phủ Heidi nói: “Hầu tước đại nhân khẩn trương như vậy làm gì chứ? Không lẽ là ngài sợ chúng tôi bán thuốc độc sao?”

Hầu tước đảo Heidi cười cười nói: “Sao có thể chứ?”

Trình Chu khoanh tay nói: “Vậy là tốt rồi, nghe nói là chỗ của hầu tước có rất nhiều loại linh tửu rất nổi tiếng. Hay là hầu tước đại nhân đưa cho tôi một ít đi.”

Hầu tước đảo Heidi vừa định mở miệng từ chối thì đã bị Trình Chu đánh gãy mà nói: “Lúc mới tới đây thì tôi đã thấy một hầm rượu rồi, tôi cũng thử qua một chút rồi, thấy cũng không tồi. Ban đầu thì tôi còn muốn vét sạch luôn cơ, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì làm vậy cũng không tốt cho lắm. Nên hiện tại mới nói với ngài trước một tiếng.”

Hầu tước đảo Heidi: “……” Hai người này càng ngày càng không coi ai ra gì mà.

Hầu tước đảo Heidi cũng bất đắc dĩ mà cầm ra 100 bình linh tửu đưa cho Trình Chu. Sau đó thì Trình Chu cũng vui vẻ rồi thu hết vào trong nhẫn không gian.

Trình Chu nhướn mày nói: “Chỉ có chừng này thôi sao?”

Hầu tước đảo Heidi có chút bất đắc dĩ nói: “Chỉ có vậy thôi, dạo gần đây quả heidi thu hoạch cũng không được tốt lắm nên sản lượng linh tửu cũng bị giảm đi rất nhiều.”

Trình Chu gật đầu nói: “Thôi cũng được.”

Trình Chu miễn cưỡng mà nhận lấy lễ vật của hầu tước đảo Heidi rồi lên xe rời đi.

End chap 174

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook