Chương 14: Giả Đoạ Ma Giả
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Trình Chu nhanh chóng thể hiện thiên phú nấu ăn của bản thân mình, hắn mang ngay bếp gas mini cùng với nồi sắt tới, sau vào thao tác cơ bản, sau vài lần chế biến đơn giản cùng với các loại gia vị sẵn có thì Trình Chu cũng nhanh chóng cho ra một nồi thịt kho đầy ắp, thơm lừng, óng ánh nhìn rất muốn ăn luôn.
Dạ U nhìn Trình Chu lên tiếng khích lệ: “Tay nghề không tồi đó.”
Lúc trước Dạ U đã từng được nghe mấy thôn dân của Hắc Mạch thôn luôn miệng khen ngợi tay nghề nấu ăn của Trình Chu rồi, nhưng mà lúc ấy cậu vẫn chưa có cơ hội để thử.
Trình Chu cắn một miếng thịt Giác Trư kho vào miệng rồi cảm nhận một dòng nhiệt nóng bừng chạy dọc khắp cơ thể. Con Giác Trư lần này làm cho hắn có một cảm giác dòng nhiệt nóng hổi rõ ràng hơn con con Giác Trư trước rất nhiều.
Miếng thịt kho mềm ngọt, vừa cho vào miệng đã có cảm giác như tan hoàn toàn trong miệng, hương vị vô cùng tuyệt vời, Trình Chu chỉ mới chép miệng một chút mà hắn đã ăn liên tục được vài miếng luôn rồi.
“Ngươi không được ăn nữa.” Dạ U đang ăn bỗng nghĩ tới cái gì đó rồi ngẩng đầu lên mà nhìn chằm chằm Trình Chu rồi nói.
Trình Chu nhìn Dạ U rồi cười cười mà nói: “À, nếu như tôi ăn nhiều quá thì chủ nhân ngài cũng sẽ no bụng luôn phải không?”
Dạ U liếc mắt rồi tỏ vẻ vô cùng hung ác mà nói: “Câm miệng. Hừ, đây đều là thịt của ta.”
Trình Chu cũng có chút bất đắc dĩ nói: “… được, được rồi, đều là của chủ nhân. Tất cả đều là của ngài hết.”
Trình Chu thầm nghĩ: Thời gian trước khi hắn quay lại hiện thế, lúc đó hắn đột nghiên có cảm giác thèm ăn vô cùng, bụng hắn lúc nào cũng trong tình trạng cồn cào đói. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới Dạ U rồi đấy. Nhưng mà một lúc sau thì Trình Chu cũng nhanh chóng phát hiện ra một chuyện khá thú vị, ngay cả khi hắn không ăn bất kỳ một thứ gì cả chỉ bằng việc Dạ U ăn liên tục như vậy thì hắn vẫn có thể cảm thấy cơ thể hắn vẫn sẽ có một luồng nhiệt chạy qua, như vậy cũng không khác gì chuyện hắn tự ăn cả.
Nghĩ kỹ lại thì nếu như mối quan hệ giữa hai người bọn họ mà thật sự là quan hệ chủ tớ thì hưởng lợi hay hại gì đấy cũng chỉ là mối quan hệ đơn phương ảnh hưởng, nhưng mà tới thời điểm hiện tại dĩ nhiên hắn cũng có thể nhận ra được chuyện này không phải là như vậy rồi, rất có lẽ Dạ U đã lừa hắn. Khế ước giữa hai người bọn họ có lẽ cũng không phải là mối quan hệ chủ tớ gì, mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất có khả năng chính là quan hệ cộng sinh cũng nên, nếu như hắn xảy ra vấn đề gì đó thì Dạ U chắc chắn cũng sẽ bị tương tự như vậy. Sau khi suy nghĩ cho cẩn thận thì tâm tình của Trình Chu cũng được ổn định hơn nhiều.
Dạ U híp mắt lại nhìn Trình Chu một hồi rất không hài lòng mà nói: “Người đang suy nghĩ linh tinh gì vậy?”
Trình Chu cười cười nói: “Không suy nghĩ gì. Tôi đang thắc mắc là khi nào thì chủ nhân ngài sẽ nguyện ý dạy tôi học đấu khí.”
Dạ U nghe vậy cũng hừ lạnh một tiếng rất không vui mà nói: “Tại sao ta phải dạy cho ngươi đấu khí nhỉ?”
Trình Chu cười cười rất lấy lòng mà nói: “Chuyện này không phải do tôi là hạ nhân của chủ nhân ngài sao? Nếu như tôi có thể lợi hại hơn một chút thì tôi cũng có khả năng làm tốt công việc của mình hơn đúng không?”
Dạ U cũng có chút ghét bỏ mà nói: “Ngươi sao? Ngươi một thân phản nghịch từ đầu đến chân, ngươi càng lợi hại hơn thì sớm muộn gì cũng có ngày ngươi sẽ đâm cho ta một nhát.”
Trình Chu vô tội nói: “Tại sao ngài lại nghĩ như vậy? Tôi đảm bảo là tôi tuyệt đối sẽ trung thành và tận tâm với chủ nhân mà.”
Dạ U nheo mắt lại rồi nói: “Hừ, ngươi nghĩ cái gì đấy? Ta lại không đối xử tốt với ngươi đúng không? Ngươi có lý do gì để mà trung thành và tận tâm với ta nhỉ?”
Trình Chu: “……”
Chậc, hoá ra Dạ U cũng biết rõ bản thân mình như vậy sao? Vậy thì tại sao cậu ta lại không đối xử tốt với hắn hơn một chút nhỉ?
Dạ U chống cằm rồi suy nghĩ một chút cuối cùng cũng ra quyết định nói: “Thôi quên đi. Chuyện cũng không có gì quá quan trọng. Dù sao thì ta cũng không thể tu luyện đấu khí được, nhưng mà ta biết chữ. Được rồi, để ta đọc cho ngươi nghe vậy.”
Trình Chu vội vàng gật đầu rồi nói: “Vậy thì làm phiền chủ nhân.”
Thật ra chuyện này cũng rất kỳ lạ, những lời mà Dạ U nói ra hắn rõ ràng là không hiểu cái gì cả, nhưng mà hắn lại có khả năng có thể lý giải được hoàn toàn những nội dung mà Dạ U đã đề cập tới, chuyện này cũng thật thần kỳ. Trình Chu cũng phát hiện ra một chuyện, nếu như hắn học tập ngôn ngữ mới từ Dạ U thì hiệu suất thông thạo ngôn ngữ của dị giới cũng tăng lên rất nhiều, hiệu suất này còn cao hơn nhiều so với việc hắn bập bẹ học ngôn ngữ cùng với người dân Hắc Mạch thôn. Lúc trước, khi mà hắn học tập ngôn ngữ cùng với những thôn dân ở ngôi làng đó thì hắn còn thường xuyên gặp phải tình trạng ông nói gà bà nói vịt, đại đa số thời gian thì hắn sử dụng ngôn ngữ hình thể, mà cũng vì vậy cho nên hắn thường xuyên hiểu sai ý của đối phương, những thôn dân ấy cũng có chút kiêng kị hắn cho nên mọi người nói chuyện với hắn cũng có chút cố kỵ không dám thẳng thắn. Nhưng mà Dạ U thì không giống như vậy, như hiện tại đây hắn hoàn toàn không cần phải lo lắng tới chuyện hắn lý giải sai ý của đối phương, chuyện tốt đập vào mặt khiến cho Trình Chu cảm thấy rào cản ngôn ngữ của hắn đối với thế giới này đã được khắc phục rất nhiều rồi.
Dạ U cầm lấy cuốn sách rồi mở ra nhìn thử một hồi, cuối cùng thì Dạ U cũng bắt đầu đọc những trang đầu tiên. Nói cho cùng thì Dạ U cũng không phải là một giáo viên tốt, Dạ U cũng chỉ đọc theo tất cả những gì mà cuốn sách viết này viết ra, nhưng mà chuyện này cũng làm Trình Chu cảm thấy rất hài lòng rồi.
Trình Chu nhanh chóng nhắm mắt lại rồi mường tượng những gì mà Dạ U đang nói sau đó hắn cũng làm theo hướng dẫn mà bắt đầu tu luyện đấu khí luôn. Ngay sau đó thì một luồng nhiệt nóng bỏng chạy dọc cơ thể hắn rồi tập trung ở ngay vị trí ngực.
Ban đầu thì Trình Chu cũng cảm thấy phần bụng của hắn hơi bị căng một chút. Nhưng mà khi hắn vừa mới bắt đầu tu luyện đấu khí từ những bước đầu tiên thì thức ăn trong bụng hắn cũng nhanh chóng bị tiêu hao hết luôn. Dường như Dạ U cũng phát hiện ra điều này bất thường này cho nên Dạ U cũng bắt đầu tốc độ ăn thịt kho lên, mà khối lượng thịt ăn cũng tăng nhanh thêm một chút nữa.
“Chủ nhân, có phải ăn thịt cũng có thể hỗ trợ tu luyện đấu khí đúng không?” Trình Chu mở mắt ra rồi dò hỏi.
Dạ U gật đầu nói: “Nói như vậy cũng đúng, nhưng mà không phải loại thịt nào cũng có thể sử dụng được. Thịt của con Giác Trư này là khá tốt, nó là một con sơ cấp ma thú cho nên thịt của nó rất có ích trong việc tu luyện đấu khí. Đối với những sinh vật bình thường khác hoặc những con thú khác thì không có tác dụng gì quá đặc biệt.”
Trình Chu gật đầu rồi nói: “Thì ra là thế.”
Dạ U nhìn Trình Chu một hồi rồi nói: “Thời gian càng lâu thì giá trị dinh dưỡng trong thịt của các con yêu thú sẽ bị giảm rất nhiều, đến lúc đó thì số thịt kia sẽ bất lợi cho việc tu luyện đấu khí, ngươi nhanh đi tu luyện ngay đi.”
Trình Chu: “…” Là sao? Ý là Dạ U đã thay đổi rồi sao? Có chuyện gì thế này, không ngờ là cậu ấy còn thúc giục hắn chăm chỉ tu luyện sao? Chuyện này là thật đấy hả? Không lẽ … do hắn chăm chỉ tu luyện cho nên Dạ U mới có thể làm trống được dạ dày sao? Ý là hắn tiếp tục tu luyện thì cậu ấy có thể ăn tiếp được sao?
Trình Chu phải cố gắng kiềm chế những suy nghĩ của hắn lại, cố gắng nhắm mắt lại rồi đầu nhập vào quá trình tu luyện thêm một lần nữa.
Trình Chu bắt đầu cảm giác được dòng nhiệt ở trong cơ thể đang dần dần ngưng tụ lại thành dòng xoáy nhỏ rồi tiếp tục tập trung lại ở lồng ngực, dần dần thì luồng nhiệt này cũng nhanh chóng hình thành nên một cái gọi là hạt giống đấu khí.
Trình Chu kết thúc quá trình tu luyện rồi mở mắt ra với cảm xúc vô cùng kích động mà nói: “Chủ nhân, hình như tôi có cảm giác hiện tại tôi đã là Thanh đồng kỵ sĩ rồi.”
Dựa theo những phân chia của thế giới này thì một người nào đó bắt đầu tu luyện đấu khí mà thành công thì người đó sẽ trở thành kỵ sĩ thực tập, sau một quá trình tập trung rèn luyện thì kỵ sĩ thực tập sẽ thăng cấp thành Thanh đồng kỵ sĩ.
Dạ U cười lạnh rồi nói: “Phải không? Ngươi đã tu luyện đấu khí rồi sao? Mới có bao lâu đâu mà ngươi bắt đầu mộng tưởng rồi phải không? Được rồi, bây giờ ngươi sử dụng đấu khí của ngươi công kích vào cái cây đó đi.”
Trình Chu vung tay lên, ngay sau đó một tia sáng mỏng màu xanh đánh thẳng về phía thân cây trước mặt, nhưng mà gốc đại thụ trước mặt vẫn còn nguyên vẹn mà không tạo thành bất kỳ tổn thương nào.
Dạ U cũng có chút kinh ngạc mà nhìn Trình Chu rồi nói: “Ngươi … không ngờ là ngươi thật sự thành công thật. Tuy rằng đấu khí của ngươi hơi yếu một chút nhưng mà ngươi cứ tiếp tục rèn luyện thêm một thời gian thì ngươi sẽ chính thức trở thành Thanh đồng kỵ sĩ đấy.”
Trình Chu nghe vậy cũng mỉm cười rồi cảm thấy đắc ý mà nói: “Thế nào chủ nhân? Có phải tôi học rất nhanh đúng không?”
Dạ U híp mắt mà nói: “Ngươi đắc ý cái gì hả? Một đám trẻ em nhà quý tộc kia mới ba tuổi đã bắt đầu tu luyện đấu khí rồi, tới 7 hoặc 8 tuổi thì đám trẻ đó đã có thể rèn luyện ra đấu khí màu xanh rồi trở thành Thanh đồng kỵ sĩ rồi.”
Trình Chu: “….” Chuyện này không giống nhau mà, nói cho cùng thì hắn cũng chỉ vừa mới tiếp xúc với thế giới này thôi.
Trình Chu không đồng ý mà nói: “Chủ nhân à, ý cậu là đám nhóc đó bắt đầu tu luyện đấu khí khi chúng nó 3 tuổi đúng không? Vậy chúng nó tu luyện kiểu gì mà mãi tới 7-8 tuổi mới có thể tu luyện ra đấu khí màu xanh chứ? Nói như vậy thì đám nhóc đó cũng cần phải tốn tới vài năm thời gian mới có thể tu luyện được sao?”
Dạ U nghe vậy cũng hừ lạnh một tiếng rồi không thèm để ý đến Trình Chu nữa.
Sự thờ ơ của Dạ U cũng không làm ảnh hưởng quá nhiều đến sự phấn khích của Trình Chu sau khi tu luyện đấu khí thành công.
Trình Chu cảm thấy hắn đang vững bước đi trên con đường trở thành cao thủ võ lâm, chuyện tiếp theo là hắn chỉ cần nỗ lực tu luyện để trở thành tuyệt thế cao thủ. Cao thủ võ lâm tương lai đang chờ đón hắn, rất có thể hắn sẽ trở thành anh hùng thiên hạ thì sao?
Trình Chu quay sang nhìn Dạ U rồi nói: “Chủ nhân, lúc nãy ngài nói năng lực đột nhiên biến mất rồi đột nhiên xuất hiện này của tôi cũng có chút giống với Đoạ ma giả đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy. Sao thế?”
Trình Chu thầm nói: Hoá ra bí mật của hắn đã bị bại lộ trước mặt Dạ U rồi sao? Cho nên hắn có bày tỏ thêm gì đi chăng nữa thì cũng vậy mà thôi.
Trình Chu cũng chậm rãi mà kể lại câu chuyện: “Chủ nhân, thật ra nhà của tôi ở một nơi rất xa, rất rất xa nơi này. Tự nhiên một ngày đẹp trời tôi có được dị năng đặc biệt này rồi tôi đột ngột xuất hiện tại nơi đây. Lúc mới tới đây thì tôi cũng chỉ cần thầm niệm trong lòng một chút thì tôi cũng có thể trở về nhà ngay lập tức, nhưng mà hiện tại thì năng lực này của tôi lại không nhạy như trước nữa, tôi phải mất vài ngày mới có thể sử dụng năng lực này lại. Chủ nhân, ngài biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Dạ U nhìn Trình Chu nhíu mày rồi khẽ hừ một tiếng mà nói: “Ngươi cũng không phải Đoạ ma giả chân chính, ta làm sao mà biết được chuyện gì đã xảy ra với ngươi chứ?”
Trình Chu: “…” Là sao? Ý là hắn hiện tại không phải là Đoạ ma giả hàng thật giá thật cho nên hắn bị coi thường sao?
Dạ U cũng trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Tình huống của ngươi cũng có chút giống với Đoạ ma giả có năng lực không gian, kỳ thật thì xét theo một góc độ này đó của Đoạ ma giả mà suy nghĩ thì chuyện này cũng có thể giải thích theo một cách mới hơn.”
Trình Chu vội vàng nói: “Nguyện nghe kỹ càng.”
Dạ U ngẩng đầu nhìn Trình Chu rồi chậm rãi nói: “Thời điểm vừa mới phát sinh Ma lực triều tịch thì Đoạ ma giả cũng thường xuất hiện. Có một số người nói rằng Ma lực triều tịch là do ma quỷ đã phóng thích ra ma lực để dụ dỗ những người có tâm trí không kiên định để trở thành tay sai cho quỷ dữ. Khi mà Đoạ ma giả vừa thức tỉnh thì cũng là lúc ma lực ở trong người sung mãn nhất. Có người nói đó là món quà của ma quỷ ban tặng, sau khi ma lực cạn kiệt mà không được bổ sung được ma lực nữa sẽ dẫn tới phiền toái gì đấy.”
“Mà sau khi có được sức mạnh này rồi thì rất nhiều người không muốn từ bỏ hy vọng nữa. Sau khi ma lực bị cạn kiệt thì rất nhiều Đoạ ma giả sẽ tìm ra đủ mọi cách để khôi phục lại ma lực. Một số quý tộc đều nói Đoạ ma giả là những người tâm trí không kiên định cho nên bọn họ sẽ bị ma quỷ cám dỗ một cách vô thức cuối cùng thì bọn họ cũng chấp nhận sự xâm nhiễm của ma thuật một cách có ý thức.”
“Thì ra là như vậy sao? Vậy thì thời điểm vừa mới thức tỉnh thành công thì ma lực sẽ rất sung túc đúng không? Mà sau đó một thời gian khi mà ma lực bị tiêu hao hết thì năng lực này sẽ biến mất, vậy làm sao để bổ sung ma lực lại?” Trình Chu dò hỏi.
Dạ U ngẩng đầu nhìn Trình Chu rồi nói: “Làm sao mà ta biết được? Sức mạnh của Đoạ ma giả là khác nhau, cũng có rất nhiều người đã ỷ lại vào thiên phú của bản thân mà làm ra những chuyện khó tin, mà phương pháp tăng trưởng ma lực cũng rất khác nhau, thật ra mọi người cũng không có hệ thống tu luyện hoàn chỉnh nào cả, cho nên cũng không có cách tăng lên ma lực phù hợp. Nhưng mà, thường thì sau khi cạn kiệt ma lực thì chỉ cần một thời gian sau ma lực sẽ tự động phục hồi.”
Trình Chu: “…” Không có phương pháp đặc thù nào sao? Nói như vậy thì chuyện này cũng khá rắc rối rồi đây.
Trình Chu khẽ thở dài một hơi, thời gian trước kia hắn có thể thực hiện truyền tống rất nhiều lần, một ngày vài lần là không có vấn đề gì hết. Đến hiện tại thì mấy ngày hắn mới có thể thực hiện truyền tống được 1 lần, sự chênh lệch này cũng quá khác biệt rồi. Nếu như hắn mà sớm biết được số lần truyền tống này cũng có hạn chế nhất định nào đó như thế này thì thời gian trước kia hắn đã trân trọng hơn những lần thực hiện truyền tống đó rồi, hiện tại có muốn hối hận cũng đã muộn quá rồi.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Thật ra chuyện ngươi có thể tu luyện đấu khí cũng là chuyện tốt, nếu như ngươi cố gắng tu luyện đấu khí lên cấp bậc cao hơn thì dị năng của ngươi rất có thể sẽ được cải thiện đáng kể đấy, rất có khả năng năng số lần truyền tống của ngươi sẽ tăng lên.”
Trình Chu bừng tỉnh rồi gật đầu nói: “Cũng đúng nhỉ. Chủ nhân, vậy thì làm sao để tăng năng lực đấu khí?”
Dạ U nhàn nhạt nói: “Nếu đã tu luyện ra đấu khí thì nên vận hành liên tục và thuần thục khống chế là được.”
Trình Chu gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”
Trình Chu nhắm mắt lại rồi hắn lại tiếp tục đắm chìm vào quá trình tu luyện.
Dạ U ngồi sang một bên rồi đưa mắt lên không ngừng quan sát tình huống của Trình Chu hiện tại.
Trình Chu liên tục vận chuyển linh lực của bản thân thêm vài vòng nữa, hắn vẫn đắm chìm vào tu luyện, do Dạ U ăn cho nên năng lượng là không thiếu, quá trình tu luyện của hắn cũng không bị đứt đoạn.
Dạ U ngồi bên cạnh lại ăn không ngừng, chẳng mấy chốc sau mà một nồi thịt đầy đã bị cậu ăn hết sạch sẽ.
Trình Chu vẫn còn đang đắm chìm vào trong tu luyện, lần đầu tiên hắn cảm nhận được quá trình sung sướng của bản thân khi có một loại lực lượng khác thì hắn lại bị Dạ U đá cho một phát mà giật mình bừng tỉnh.
Trình Chu cũng có chút cạn lời mà liếc Dạ U rồi dò hỏi: “Chủ nhân, lại làm sao vậy?”
“Hết thịt rồi.” Dạ U dùng giọng nói cũng có chút bực bội mà thốt lên.
Trình Chu mở mắt to ra rồi thầm nghĩ: Cũng nhờ Dạ U ăn nhiều cho nên năng lượng trong thân thể hắn không bị đứt quãng, nếu như Dạ U mà không tiếp tục ăn thịt thì tốc độ tu luyện của hắn chắc chắn cũng sẽ bị chậm lại.
Trình Chu không khỏi nhìn Dạ U rồi thầm nghĩ: Càng ngày hắn lại càng cảm thấy hạt giống mà Dạ U cho hắn ăn kia không phải hạt giống có quan hệ chủ tớ gì cả, nếu đúng là mối quan hệ chủ tớ thì Dạ U nên ở phía bên có lợi còn hắn gánh phần bất lợi mới đúng. Nhưng mà tình huống hiện tại cũng chứng minh rõ ràng mộtc huyện, nếu như Dạ U ăn thịt ma thú cũng gần như là tương đương với việc chính hắn ăn thịt ma thú, mà dường như vết thương của Dạ U đã khôi phục nhanh chóng hơn cũng là nhờ vào việc ăn thịt ma thú, bên phía Dạ U bình phục thì tình huống của hắn cũng được cải thiện hơn rất nhiều.
Dạ U rất bất mãn mà nói: “Ngươi trợn mắt lên nhìn cái gì hả? Có tin ta móc mắt ngươi ra đem nấu không?”
Trình Chu: “…” Thật bạo lực mà.
Dạ U nhìn Trình Chu rồi ho nhẹ tiếng mà nói: “Mấy loại chai, lọ, bình, vại … của ngươi rất thú vị, ngươi có thể làm thêm một nồi thịt khác đấy.”
Trình Chu nhìn Dạ U mà thuyết phục: “Chủ nhân à, cậu ăn nhiều quá cũng không tốt đâu. Muốn ăn thì nên ăn ít rồi chia ra làm nhiều bữa sẽ tốt hơn.”
Dạ U cũng có chút khó hiểu mà dò hỏi: “Ăn nhiều thì có gì mà không tốt chứ? Bình thường thì ta vẫn luôn như vậy mà, thời điểm có ăn thì ráng mà ăn là được. Có khi một bữa còn kéo dài 3 ngày là bình thường.”
Trình Chu nhìn Dạ U rồi thâm nghĩ: Chẳng lẽ thể chất của những người ở thế giới này khác với những gì mà hắn đã nghĩ sao? Hình như thể chất của Dạ U đây cũng có chút giống với loài cá mập trắng thì phải. Cá mập trắng khổng lồ là loài săn mồi đáng sợ, trong thời gian ngắn có thể giết chết một số lượng lớn con mồi sau đó ăn no nê một bữa, tiếp theo sau đó thì nó cũng có thể nhịn đói trong rất nhiều tuần. Một số nhà sinh vật biển đã chỉ ra một chuyện khá thú vị, có đôi khi loài cá mập trắng khổng lồ này có thể nhịn ăn tới 3 tháng, chúng nó chỉ sử dụng lượng dầu dự trữ trong gan để duy trì sự sống.
Trình Chu thầm nghĩ: Nhìn Dạ U hung dữ như vậy thì đích thực cũng có chút giống với loài cá mập trắng khổng lồ đấy.
Dạ U nheo mắt lại nhìn Trình Chu một chút cũng có chút không hài lòng mà nói: “Cái gì mà con cá béo gì ở đây? Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy hả?”
Trình Chu: “…” Con cá béo là cái quỷ gì vậy?
Trình Chu thầm nghĩ: Dạ U dường như có thể cảm nhận được hắn đang nghĩ tới cái gì đó nhưng mà cậu ấy có vẻ như không rõ ràng lắm.
“Tôi cái gì cũng không nghĩ tới. Chủ nhân, ngài muốn ăn thịt sao? Ngài đợi một chút, tôi lập tức làm ngay đây. Dù sao cũng có nhiều thịt như vậy cơ mà, không ăn nhanh rất dễ hỏng.” Trình Chu nói.
Dạ U gật đầu nói: “Nhanh lên.”
Trình Chu nhìn Dạ U rồi thầm nghĩ: Người thì nhìn đẹp như vậy cơ mà, dáng cũng thanh mảnh, nhìn không khác một thiếu niên vô cùng ôn nhu xinh đẹp, ấy vậy mà người này lại là một thùng cơm. À, nếu như Dạ U có thể cảm nhận được suy nghĩ của hắn vậy thì hắn có thể cảm nhận được suy nghĩ của Dạ U không nhỉ? Có lẽ là cũng có thể đấy, chỉ là hắn chưa nắm giữ được phương pháp mà thôi.
End chap 14 (^.^)
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Dạ U nhìn Trình Chu lên tiếng khích lệ: “Tay nghề không tồi đó.”
Lúc trước Dạ U đã từng được nghe mấy thôn dân của Hắc Mạch thôn luôn miệng khen ngợi tay nghề nấu ăn của Trình Chu rồi, nhưng mà lúc ấy cậu vẫn chưa có cơ hội để thử.
Trình Chu cắn một miếng thịt Giác Trư kho vào miệng rồi cảm nhận một dòng nhiệt nóng bừng chạy dọc khắp cơ thể. Con Giác Trư lần này làm cho hắn có một cảm giác dòng nhiệt nóng hổi rõ ràng hơn con con Giác Trư trước rất nhiều.
Miếng thịt kho mềm ngọt, vừa cho vào miệng đã có cảm giác như tan hoàn toàn trong miệng, hương vị vô cùng tuyệt vời, Trình Chu chỉ mới chép miệng một chút mà hắn đã ăn liên tục được vài miếng luôn rồi.
“Ngươi không được ăn nữa.” Dạ U đang ăn bỗng nghĩ tới cái gì đó rồi ngẩng đầu lên mà nhìn chằm chằm Trình Chu rồi nói.
Trình Chu nhìn Dạ U rồi cười cười mà nói: “À, nếu như tôi ăn nhiều quá thì chủ nhân ngài cũng sẽ no bụng luôn phải không?”
Dạ U liếc mắt rồi tỏ vẻ vô cùng hung ác mà nói: “Câm miệng. Hừ, đây đều là thịt của ta.”
Trình Chu cũng có chút bất đắc dĩ nói: “… được, được rồi, đều là của chủ nhân. Tất cả đều là của ngài hết.”
Trình Chu thầm nghĩ: Thời gian trước khi hắn quay lại hiện thế, lúc đó hắn đột nghiên có cảm giác thèm ăn vô cùng, bụng hắn lúc nào cũng trong tình trạng cồn cào đói. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới Dạ U rồi đấy. Nhưng mà một lúc sau thì Trình Chu cũng nhanh chóng phát hiện ra một chuyện khá thú vị, ngay cả khi hắn không ăn bất kỳ một thứ gì cả chỉ bằng việc Dạ U ăn liên tục như vậy thì hắn vẫn có thể cảm thấy cơ thể hắn vẫn sẽ có một luồng nhiệt chạy qua, như vậy cũng không khác gì chuyện hắn tự ăn cả.
Nghĩ kỹ lại thì nếu như mối quan hệ giữa hai người bọn họ mà thật sự là quan hệ chủ tớ thì hưởng lợi hay hại gì đấy cũng chỉ là mối quan hệ đơn phương ảnh hưởng, nhưng mà tới thời điểm hiện tại dĩ nhiên hắn cũng có thể nhận ra được chuyện này không phải là như vậy rồi, rất có lẽ Dạ U đã lừa hắn. Khế ước giữa hai người bọn họ có lẽ cũng không phải là mối quan hệ chủ tớ gì, mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất có khả năng chính là quan hệ cộng sinh cũng nên, nếu như hắn xảy ra vấn đề gì đó thì Dạ U chắc chắn cũng sẽ bị tương tự như vậy. Sau khi suy nghĩ cho cẩn thận thì tâm tình của Trình Chu cũng được ổn định hơn nhiều.
Dạ U híp mắt lại nhìn Trình Chu một hồi rất không hài lòng mà nói: “Người đang suy nghĩ linh tinh gì vậy?”
Trình Chu cười cười nói: “Không suy nghĩ gì. Tôi đang thắc mắc là khi nào thì chủ nhân ngài sẽ nguyện ý dạy tôi học đấu khí.”
Dạ U nghe vậy cũng hừ lạnh một tiếng rất không vui mà nói: “Tại sao ta phải dạy cho ngươi đấu khí nhỉ?”
Trình Chu cười cười rất lấy lòng mà nói: “Chuyện này không phải do tôi là hạ nhân của chủ nhân ngài sao? Nếu như tôi có thể lợi hại hơn một chút thì tôi cũng có khả năng làm tốt công việc của mình hơn đúng không?”
Dạ U cũng có chút ghét bỏ mà nói: “Ngươi sao? Ngươi một thân phản nghịch từ đầu đến chân, ngươi càng lợi hại hơn thì sớm muộn gì cũng có ngày ngươi sẽ đâm cho ta một nhát.”
Trình Chu vô tội nói: “Tại sao ngài lại nghĩ như vậy? Tôi đảm bảo là tôi tuyệt đối sẽ trung thành và tận tâm với chủ nhân mà.”
Dạ U nheo mắt lại rồi nói: “Hừ, ngươi nghĩ cái gì đấy? Ta lại không đối xử tốt với ngươi đúng không? Ngươi có lý do gì để mà trung thành và tận tâm với ta nhỉ?”
Trình Chu: “……”
Chậc, hoá ra Dạ U cũng biết rõ bản thân mình như vậy sao? Vậy thì tại sao cậu ta lại không đối xử tốt với hắn hơn một chút nhỉ?
Dạ U chống cằm rồi suy nghĩ một chút cuối cùng cũng ra quyết định nói: “Thôi quên đi. Chuyện cũng không có gì quá quan trọng. Dù sao thì ta cũng không thể tu luyện đấu khí được, nhưng mà ta biết chữ. Được rồi, để ta đọc cho ngươi nghe vậy.”
Trình Chu vội vàng gật đầu rồi nói: “Vậy thì làm phiền chủ nhân.”
Thật ra chuyện này cũng rất kỳ lạ, những lời mà Dạ U nói ra hắn rõ ràng là không hiểu cái gì cả, nhưng mà hắn lại có khả năng có thể lý giải được hoàn toàn những nội dung mà Dạ U đã đề cập tới, chuyện này cũng thật thần kỳ. Trình Chu cũng phát hiện ra một chuyện, nếu như hắn học tập ngôn ngữ mới từ Dạ U thì hiệu suất thông thạo ngôn ngữ của dị giới cũng tăng lên rất nhiều, hiệu suất này còn cao hơn nhiều so với việc hắn bập bẹ học ngôn ngữ cùng với người dân Hắc Mạch thôn. Lúc trước, khi mà hắn học tập ngôn ngữ cùng với những thôn dân ở ngôi làng đó thì hắn còn thường xuyên gặp phải tình trạng ông nói gà bà nói vịt, đại đa số thời gian thì hắn sử dụng ngôn ngữ hình thể, mà cũng vì vậy cho nên hắn thường xuyên hiểu sai ý của đối phương, những thôn dân ấy cũng có chút kiêng kị hắn cho nên mọi người nói chuyện với hắn cũng có chút cố kỵ không dám thẳng thắn. Nhưng mà Dạ U thì không giống như vậy, như hiện tại đây hắn hoàn toàn không cần phải lo lắng tới chuyện hắn lý giải sai ý của đối phương, chuyện tốt đập vào mặt khiến cho Trình Chu cảm thấy rào cản ngôn ngữ của hắn đối với thế giới này đã được khắc phục rất nhiều rồi.
Dạ U cầm lấy cuốn sách rồi mở ra nhìn thử một hồi, cuối cùng thì Dạ U cũng bắt đầu đọc những trang đầu tiên. Nói cho cùng thì Dạ U cũng không phải là một giáo viên tốt, Dạ U cũng chỉ đọc theo tất cả những gì mà cuốn sách viết này viết ra, nhưng mà chuyện này cũng làm Trình Chu cảm thấy rất hài lòng rồi.
Trình Chu nhanh chóng nhắm mắt lại rồi mường tượng những gì mà Dạ U đang nói sau đó hắn cũng làm theo hướng dẫn mà bắt đầu tu luyện đấu khí luôn. Ngay sau đó thì một luồng nhiệt nóng bỏng chạy dọc cơ thể hắn rồi tập trung ở ngay vị trí ngực.
Ban đầu thì Trình Chu cũng cảm thấy phần bụng của hắn hơi bị căng một chút. Nhưng mà khi hắn vừa mới bắt đầu tu luyện đấu khí từ những bước đầu tiên thì thức ăn trong bụng hắn cũng nhanh chóng bị tiêu hao hết luôn. Dường như Dạ U cũng phát hiện ra điều này bất thường này cho nên Dạ U cũng bắt đầu tốc độ ăn thịt kho lên, mà khối lượng thịt ăn cũng tăng nhanh thêm một chút nữa.
“Chủ nhân, có phải ăn thịt cũng có thể hỗ trợ tu luyện đấu khí đúng không?” Trình Chu mở mắt ra rồi dò hỏi.
Dạ U gật đầu nói: “Nói như vậy cũng đúng, nhưng mà không phải loại thịt nào cũng có thể sử dụng được. Thịt của con Giác Trư này là khá tốt, nó là một con sơ cấp ma thú cho nên thịt của nó rất có ích trong việc tu luyện đấu khí. Đối với những sinh vật bình thường khác hoặc những con thú khác thì không có tác dụng gì quá đặc biệt.”
Trình Chu gật đầu rồi nói: “Thì ra là thế.”
Dạ U nhìn Trình Chu một hồi rồi nói: “Thời gian càng lâu thì giá trị dinh dưỡng trong thịt của các con yêu thú sẽ bị giảm rất nhiều, đến lúc đó thì số thịt kia sẽ bất lợi cho việc tu luyện đấu khí, ngươi nhanh đi tu luyện ngay đi.”
Trình Chu: “…” Là sao? Ý là Dạ U đã thay đổi rồi sao? Có chuyện gì thế này, không ngờ là cậu ấy còn thúc giục hắn chăm chỉ tu luyện sao? Chuyện này là thật đấy hả? Không lẽ … do hắn chăm chỉ tu luyện cho nên Dạ U mới có thể làm trống được dạ dày sao? Ý là hắn tiếp tục tu luyện thì cậu ấy có thể ăn tiếp được sao?
Trình Chu phải cố gắng kiềm chế những suy nghĩ của hắn lại, cố gắng nhắm mắt lại rồi đầu nhập vào quá trình tu luyện thêm một lần nữa.
Trình Chu bắt đầu cảm giác được dòng nhiệt ở trong cơ thể đang dần dần ngưng tụ lại thành dòng xoáy nhỏ rồi tiếp tục tập trung lại ở lồng ngực, dần dần thì luồng nhiệt này cũng nhanh chóng hình thành nên một cái gọi là hạt giống đấu khí.
Trình Chu kết thúc quá trình tu luyện rồi mở mắt ra với cảm xúc vô cùng kích động mà nói: “Chủ nhân, hình như tôi có cảm giác hiện tại tôi đã là Thanh đồng kỵ sĩ rồi.”
Dựa theo những phân chia của thế giới này thì một người nào đó bắt đầu tu luyện đấu khí mà thành công thì người đó sẽ trở thành kỵ sĩ thực tập, sau một quá trình tập trung rèn luyện thì kỵ sĩ thực tập sẽ thăng cấp thành Thanh đồng kỵ sĩ.
Dạ U cười lạnh rồi nói: “Phải không? Ngươi đã tu luyện đấu khí rồi sao? Mới có bao lâu đâu mà ngươi bắt đầu mộng tưởng rồi phải không? Được rồi, bây giờ ngươi sử dụng đấu khí của ngươi công kích vào cái cây đó đi.”
Trình Chu vung tay lên, ngay sau đó một tia sáng mỏng màu xanh đánh thẳng về phía thân cây trước mặt, nhưng mà gốc đại thụ trước mặt vẫn còn nguyên vẹn mà không tạo thành bất kỳ tổn thương nào.
Dạ U cũng có chút kinh ngạc mà nhìn Trình Chu rồi nói: “Ngươi … không ngờ là ngươi thật sự thành công thật. Tuy rằng đấu khí của ngươi hơi yếu một chút nhưng mà ngươi cứ tiếp tục rèn luyện thêm một thời gian thì ngươi sẽ chính thức trở thành Thanh đồng kỵ sĩ đấy.”
Trình Chu nghe vậy cũng mỉm cười rồi cảm thấy đắc ý mà nói: “Thế nào chủ nhân? Có phải tôi học rất nhanh đúng không?”
Dạ U híp mắt mà nói: “Ngươi đắc ý cái gì hả? Một đám trẻ em nhà quý tộc kia mới ba tuổi đã bắt đầu tu luyện đấu khí rồi, tới 7 hoặc 8 tuổi thì đám trẻ đó đã có thể rèn luyện ra đấu khí màu xanh rồi trở thành Thanh đồng kỵ sĩ rồi.”
Trình Chu: “….” Chuyện này không giống nhau mà, nói cho cùng thì hắn cũng chỉ vừa mới tiếp xúc với thế giới này thôi.
Trình Chu không đồng ý mà nói: “Chủ nhân à, ý cậu là đám nhóc đó bắt đầu tu luyện đấu khí khi chúng nó 3 tuổi đúng không? Vậy chúng nó tu luyện kiểu gì mà mãi tới 7-8 tuổi mới có thể tu luyện ra đấu khí màu xanh chứ? Nói như vậy thì đám nhóc đó cũng cần phải tốn tới vài năm thời gian mới có thể tu luyện được sao?”
Dạ U nghe vậy cũng hừ lạnh một tiếng rồi không thèm để ý đến Trình Chu nữa.
Sự thờ ơ của Dạ U cũng không làm ảnh hưởng quá nhiều đến sự phấn khích của Trình Chu sau khi tu luyện đấu khí thành công.
Trình Chu cảm thấy hắn đang vững bước đi trên con đường trở thành cao thủ võ lâm, chuyện tiếp theo là hắn chỉ cần nỗ lực tu luyện để trở thành tuyệt thế cao thủ. Cao thủ võ lâm tương lai đang chờ đón hắn, rất có thể hắn sẽ trở thành anh hùng thiên hạ thì sao?
Trình Chu quay sang nhìn Dạ U rồi nói: “Chủ nhân, lúc nãy ngài nói năng lực đột nhiên biến mất rồi đột nhiên xuất hiện này của tôi cũng có chút giống với Đoạ ma giả đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy. Sao thế?”
Trình Chu thầm nói: Hoá ra bí mật của hắn đã bị bại lộ trước mặt Dạ U rồi sao? Cho nên hắn có bày tỏ thêm gì đi chăng nữa thì cũng vậy mà thôi.
Trình Chu cũng chậm rãi mà kể lại câu chuyện: “Chủ nhân, thật ra nhà của tôi ở một nơi rất xa, rất rất xa nơi này. Tự nhiên một ngày đẹp trời tôi có được dị năng đặc biệt này rồi tôi đột ngột xuất hiện tại nơi đây. Lúc mới tới đây thì tôi cũng chỉ cần thầm niệm trong lòng một chút thì tôi cũng có thể trở về nhà ngay lập tức, nhưng mà hiện tại thì năng lực này của tôi lại không nhạy như trước nữa, tôi phải mất vài ngày mới có thể sử dụng năng lực này lại. Chủ nhân, ngài biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Dạ U nhìn Trình Chu nhíu mày rồi khẽ hừ một tiếng mà nói: “Ngươi cũng không phải Đoạ ma giả chân chính, ta làm sao mà biết được chuyện gì đã xảy ra với ngươi chứ?”
Trình Chu: “…” Là sao? Ý là hắn hiện tại không phải là Đoạ ma giả hàng thật giá thật cho nên hắn bị coi thường sao?
Dạ U cũng trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Tình huống của ngươi cũng có chút giống với Đoạ ma giả có năng lực không gian, kỳ thật thì xét theo một góc độ này đó của Đoạ ma giả mà suy nghĩ thì chuyện này cũng có thể giải thích theo một cách mới hơn.”
Trình Chu vội vàng nói: “Nguyện nghe kỹ càng.”
Dạ U ngẩng đầu nhìn Trình Chu rồi chậm rãi nói: “Thời điểm vừa mới phát sinh Ma lực triều tịch thì Đoạ ma giả cũng thường xuất hiện. Có một số người nói rằng Ma lực triều tịch là do ma quỷ đã phóng thích ra ma lực để dụ dỗ những người có tâm trí không kiên định để trở thành tay sai cho quỷ dữ. Khi mà Đoạ ma giả vừa thức tỉnh thì cũng là lúc ma lực ở trong người sung mãn nhất. Có người nói đó là món quà của ma quỷ ban tặng, sau khi ma lực cạn kiệt mà không được bổ sung được ma lực nữa sẽ dẫn tới phiền toái gì đấy.”
“Mà sau khi có được sức mạnh này rồi thì rất nhiều người không muốn từ bỏ hy vọng nữa. Sau khi ma lực bị cạn kiệt thì rất nhiều Đoạ ma giả sẽ tìm ra đủ mọi cách để khôi phục lại ma lực. Một số quý tộc đều nói Đoạ ma giả là những người tâm trí không kiên định cho nên bọn họ sẽ bị ma quỷ cám dỗ một cách vô thức cuối cùng thì bọn họ cũng chấp nhận sự xâm nhiễm của ma thuật một cách có ý thức.”
“Thì ra là như vậy sao? Vậy thì thời điểm vừa mới thức tỉnh thành công thì ma lực sẽ rất sung túc đúng không? Mà sau đó một thời gian khi mà ma lực bị tiêu hao hết thì năng lực này sẽ biến mất, vậy làm sao để bổ sung ma lực lại?” Trình Chu dò hỏi.
Dạ U ngẩng đầu nhìn Trình Chu rồi nói: “Làm sao mà ta biết được? Sức mạnh của Đoạ ma giả là khác nhau, cũng có rất nhiều người đã ỷ lại vào thiên phú của bản thân mà làm ra những chuyện khó tin, mà phương pháp tăng trưởng ma lực cũng rất khác nhau, thật ra mọi người cũng không có hệ thống tu luyện hoàn chỉnh nào cả, cho nên cũng không có cách tăng lên ma lực phù hợp. Nhưng mà, thường thì sau khi cạn kiệt ma lực thì chỉ cần một thời gian sau ma lực sẽ tự động phục hồi.”
Trình Chu: “…” Không có phương pháp đặc thù nào sao? Nói như vậy thì chuyện này cũng khá rắc rối rồi đây.
Trình Chu khẽ thở dài một hơi, thời gian trước kia hắn có thể thực hiện truyền tống rất nhiều lần, một ngày vài lần là không có vấn đề gì hết. Đến hiện tại thì mấy ngày hắn mới có thể thực hiện truyền tống được 1 lần, sự chênh lệch này cũng quá khác biệt rồi. Nếu như hắn mà sớm biết được số lần truyền tống này cũng có hạn chế nhất định nào đó như thế này thì thời gian trước kia hắn đã trân trọng hơn những lần thực hiện truyền tống đó rồi, hiện tại có muốn hối hận cũng đã muộn quá rồi.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Thật ra chuyện ngươi có thể tu luyện đấu khí cũng là chuyện tốt, nếu như ngươi cố gắng tu luyện đấu khí lên cấp bậc cao hơn thì dị năng của ngươi rất có thể sẽ được cải thiện đáng kể đấy, rất có khả năng năng số lần truyền tống của ngươi sẽ tăng lên.”
Trình Chu bừng tỉnh rồi gật đầu nói: “Cũng đúng nhỉ. Chủ nhân, vậy thì làm sao để tăng năng lực đấu khí?”
Dạ U nhàn nhạt nói: “Nếu đã tu luyện ra đấu khí thì nên vận hành liên tục và thuần thục khống chế là được.”
Trình Chu gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”
Trình Chu nhắm mắt lại rồi hắn lại tiếp tục đắm chìm vào quá trình tu luyện.
Dạ U ngồi sang một bên rồi đưa mắt lên không ngừng quan sát tình huống của Trình Chu hiện tại.
Trình Chu liên tục vận chuyển linh lực của bản thân thêm vài vòng nữa, hắn vẫn đắm chìm vào tu luyện, do Dạ U ăn cho nên năng lượng là không thiếu, quá trình tu luyện của hắn cũng không bị đứt đoạn.
Dạ U ngồi bên cạnh lại ăn không ngừng, chẳng mấy chốc sau mà một nồi thịt đầy đã bị cậu ăn hết sạch sẽ.
Trình Chu vẫn còn đang đắm chìm vào trong tu luyện, lần đầu tiên hắn cảm nhận được quá trình sung sướng của bản thân khi có một loại lực lượng khác thì hắn lại bị Dạ U đá cho một phát mà giật mình bừng tỉnh.
Trình Chu cũng có chút cạn lời mà liếc Dạ U rồi dò hỏi: “Chủ nhân, lại làm sao vậy?”
“Hết thịt rồi.” Dạ U dùng giọng nói cũng có chút bực bội mà thốt lên.
Trình Chu mở mắt to ra rồi thầm nghĩ: Cũng nhờ Dạ U ăn nhiều cho nên năng lượng trong thân thể hắn không bị đứt quãng, nếu như Dạ U mà không tiếp tục ăn thịt thì tốc độ tu luyện của hắn chắc chắn cũng sẽ bị chậm lại.
Trình Chu không khỏi nhìn Dạ U rồi thầm nghĩ: Càng ngày hắn lại càng cảm thấy hạt giống mà Dạ U cho hắn ăn kia không phải hạt giống có quan hệ chủ tớ gì cả, nếu đúng là mối quan hệ chủ tớ thì Dạ U nên ở phía bên có lợi còn hắn gánh phần bất lợi mới đúng. Nhưng mà tình huống hiện tại cũng chứng minh rõ ràng mộtc huyện, nếu như Dạ U ăn thịt ma thú cũng gần như là tương đương với việc chính hắn ăn thịt ma thú, mà dường như vết thương của Dạ U đã khôi phục nhanh chóng hơn cũng là nhờ vào việc ăn thịt ma thú, bên phía Dạ U bình phục thì tình huống của hắn cũng được cải thiện hơn rất nhiều.
Dạ U rất bất mãn mà nói: “Ngươi trợn mắt lên nhìn cái gì hả? Có tin ta móc mắt ngươi ra đem nấu không?”
Trình Chu: “…” Thật bạo lực mà.
Dạ U nhìn Trình Chu rồi ho nhẹ tiếng mà nói: “Mấy loại chai, lọ, bình, vại … của ngươi rất thú vị, ngươi có thể làm thêm một nồi thịt khác đấy.”
Trình Chu nhìn Dạ U mà thuyết phục: “Chủ nhân à, cậu ăn nhiều quá cũng không tốt đâu. Muốn ăn thì nên ăn ít rồi chia ra làm nhiều bữa sẽ tốt hơn.”
Dạ U cũng có chút khó hiểu mà dò hỏi: “Ăn nhiều thì có gì mà không tốt chứ? Bình thường thì ta vẫn luôn như vậy mà, thời điểm có ăn thì ráng mà ăn là được. Có khi một bữa còn kéo dài 3 ngày là bình thường.”
Trình Chu nhìn Dạ U rồi thâm nghĩ: Chẳng lẽ thể chất của những người ở thế giới này khác với những gì mà hắn đã nghĩ sao? Hình như thể chất của Dạ U đây cũng có chút giống với loài cá mập trắng thì phải. Cá mập trắng khổng lồ là loài săn mồi đáng sợ, trong thời gian ngắn có thể giết chết một số lượng lớn con mồi sau đó ăn no nê một bữa, tiếp theo sau đó thì nó cũng có thể nhịn đói trong rất nhiều tuần. Một số nhà sinh vật biển đã chỉ ra một chuyện khá thú vị, có đôi khi loài cá mập trắng khổng lồ này có thể nhịn ăn tới 3 tháng, chúng nó chỉ sử dụng lượng dầu dự trữ trong gan để duy trì sự sống.
Trình Chu thầm nghĩ: Nhìn Dạ U hung dữ như vậy thì đích thực cũng có chút giống với loài cá mập trắng khổng lồ đấy.
Dạ U nheo mắt lại nhìn Trình Chu một chút cũng có chút không hài lòng mà nói: “Cái gì mà con cá béo gì ở đây? Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy hả?”
Trình Chu: “…” Con cá béo là cái quỷ gì vậy?
Trình Chu thầm nghĩ: Dạ U dường như có thể cảm nhận được hắn đang nghĩ tới cái gì đó nhưng mà cậu ấy có vẻ như không rõ ràng lắm.
“Tôi cái gì cũng không nghĩ tới. Chủ nhân, ngài muốn ăn thịt sao? Ngài đợi một chút, tôi lập tức làm ngay đây. Dù sao cũng có nhiều thịt như vậy cơ mà, không ăn nhanh rất dễ hỏng.” Trình Chu nói.
Dạ U gật đầu nói: “Nhanh lên.”
Trình Chu nhìn Dạ U rồi thầm nghĩ: Người thì nhìn đẹp như vậy cơ mà, dáng cũng thanh mảnh, nhìn không khác một thiếu niên vô cùng ôn nhu xinh đẹp, ấy vậy mà người này lại là một thùng cơm. À, nếu như Dạ U có thể cảm nhận được suy nghĩ của hắn vậy thì hắn có thể cảm nhận được suy nghĩ của Dạ U không nhỉ? Có lẽ là cũng có thể đấy, chỉ là hắn chưa nắm giữ được phương pháp mà thôi.
End chap 14 (^.^)
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.