Chương 67: Giả Heo Ăn Thịt Hổ
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Trình Chu cũng làm theo ước định với Đàm Thiếu Thiên mà quay lại thủ đô.
Vừa đặt chân đến thủ đô không bao lâu thì Trình Chu đã nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại của Đàm Thiếu Thiên.
“Alo, là Chu thiếu gia sao?”
Trình Chu nheo mắt trả lời: “Là tôi, xin hỏi có chuyện gì?”
“Nghe nói Chu thiếu đã đến thủ đô rồi phải không ạ? Em trai cậu hiện tại đang say tới bất tỉnh nhân sự nên không thể tự về được, cậu có muốn đến đón cậu ấy không?”
Trình Chu cười rồi sảng khoái đáp ứng: “Tất nhiên là có thể. Tuổi còn nhỏ mà đã lo học uống rượu rồi. Thật sự rất đáng lo đây.”
Hai bên nói địa chỉ rồi cũng cúp máy.
Dạ U nhìn Trình Chu nhíu chặt mày lại nói: “Phía bên kia đang gạt anh đó.”
Trình Chu: “Sao em biết?”
Dạ U: “Từ âm thanh mà phán đoán ra.”
Trình Chu tò mò hỏi: “Đây cũng là dị năng của em sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Có lẽ là một loại dị năng phái sinh (衍生: Yǎnshēng) đi.”
Trình Chu thầm nghĩ: Dị năng của Dạ U thực sự rất mạnh.
“Thằng ngốc Đàm Thiếu Thiên làm thế nào mà lại bị người ta bắt được chứ?”
Dạ U nghi ngờ hỏi: “Anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên sao?”
Trình Chu thản nhiên nói: “Có gì mà phải ngạc nhiên chứ? Thằng nhóc này quá khoa trương, sớm muộn gì thì cũng sẽ bị lật thuyền trong mương mà thôi.”
Với sự hiểu biết của Trình Chu về Đàm Thiếu Thiên thì thằng nhóc này đang ở độ tuổi nổi loạn tính cách cũng khá xuẩn, mấy cái chuyện đi lừa người khác thì nó không không có khả năng làm được, nên chỉ có thể là thằng nhóc này bị lừa hoặc đã bị người ta tóm được rồi.
Dị năng giả đã xuất hiện nên quốc gia cũng thành lập nhiều phân bộ dị năng khác nhau, tập đoàn Đàm thị chắc hẳn cũng có hợp tác với các cơ quan chính phủ, và hẳn là thằng em hời của hắn cũng là một thành viên của tổ chức dị năng quốc gia đó.
Không chỉ Đàm Thiếu Thiên là Dị năng giả mà những thằng nhóc thường hay chơi cùng thằng em hắn cũng là Dị năng giả. Nhưng mà thằng em hời của hắn có địa vị khá cao trong đám bạn đó, và dị năng của hẳn cũng rất có tiềm năng nhất trong đám đó.
Nhóm Dị năng giả mới xuất hiện thì tất nhiên sẽ kéo theo rất nhiều tranh chấp, quốc gia có thể thành lập các tổ chức Dị năng giả để chiêu mộ Dị năng giả gia nhập nhằm phục vụ cho đất nước thì trong dân chúng hẳn là cũng sẽ tự thành lập những tổ chức tương tự như vậy. So với các tổ chức bị quốc gia quản chế thì Dị năng giả ở trong dân gian sẽ có tự do hơn nhiều.
Rất nhiều người bình thường lại tự dưng có dị năng nên cũng khó tránh khỏi sẽ bị thổi phồng quá mức và muốn náo loạn một phen để nên việc những người này sẽ tham gia vào một vài tổ chức cực đoan thì cũng không có gì là lạ.
Dạo gần đây thì dường như đã có một vài vụ án ly kỳ đã xuất hiện trên tin tức, hoặc được một số người dùng mạng xã hội quay lại và đăng tải lên. Những hiện tượng ly kỳ này cũng đã làm tăng thêm gánh nặng cho công việc của các viên cảnh sát. Và những sự việc kỳ lạ này hẳn cũng là do Dị năng giả chưa thể kiểm soát được dị năng của mình gây ra.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Đàm Thiếu Thiên bên kia sợ là đã gặp chuyện rồi. Anh cẩn thận một chút, đừng để bản thân gặp bất trắc.”
Trình Chu gật đầu nói: “Anh biết.”
Thời gian gần đây thì đấu khí của Trình Chu đã không ngừng tăng lên, Trình Chu vẫn luôn muốn thử xem thực lực hiện tại của mình đã tới đâu nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
….
Nhà giam ngầm dưới lòng đất.
Một người đàn ông tóc vàng mặc âu phục nhìn Đàm Thiếu Thiên cười và nói: “Anh em mày quan hệ cũng không tệ nha. Tao vừa gọi điện thoại một cái là nó có mặt liền.”
Đàm Thiếu Thiên nghe vậy thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi thì thào: “Tên ngốc này.”
Người đàn ông mặc tây trang cười nói: “Anh trai mày cũng quan tâm tới mày nhiều như vậy cơ mà. Sao Đàm nhị thiếu lại không biết cảm kích như vậy chứ?”
Đàm Thiếu Thiên bị trói ở trên ghế mắng: “Đồ khốn.”
Một người đàn ông gầy gò đứng một bên nghe được lời của Đàm Thiếu Thiên mắng thì đã cho Đàm Thiếu Thiên một cú đấm rất mạnh, làm Đàm Thiếu Thiên ho liên tục.
Người đàn ông tóc vàng liếc người đàn ông gầy gò rồi nói với ngữ khí không hề không tốt: “Đủ rồi, dù sao đây cũng là Dị năng giả hệ lôi điện quý giá. Mày đừng làm hỏng.”
Người đàn ông gầy gò nghe vậy thì sắc mặt âm trầm lại, người đàn ông nhỏ gầy này chính là Dị năng giả hệ sức mạnh.
Tuy rằng dị năng hệ sức mạnh cũng là một trong những dạng khác của Dị năng giả, nhưng cũng chỉ là một dạng dị năng bình thường, ở trong tổ chức cũng không được trọng dụng.
Đàm Thiếu Thiên hừ lạnh một tiếng nghiến răng nói: “Mặc kệ các người vì cái gì từ mà bắt tôi, nhưng các người đừng hòng đạt được mục đích.”
Người đàn ông tóc vàng thản nhiên nói: “Nếu như thế thì tao phải trông cậy vào thằng anh trai mày rồi.”
…..
Trình Chu chạy xe đến địa điểm đã được chia sẻ trong điện thoại.
Trình Chu vừa vào KTV không lâu thì nhìn thấy một làn khói bay tới, sau khi tu luyện đấu khí thì khả năng chống thuốc mê của Trình Chu đã tăng lên rất nhiều cho nên làn khói mê này hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới Trình Chu. Nhưng để phối hợp thì Trình Chu cũng giả bộ mà ngất đi.
Trình Chu nhắm mắt lại rồi cảm thấy như mình đang bị kéo đi một đoạn rồi ném vào bên trong một căn phòng.
Trình Chu mở mắt ra thì nhìn thấy Đàm Thiếu Thiên đang bị trói ở trên ghế.
Đàm Thiếu Thiên rất thích mặc quần áo có đính đầy khuyên và vòng sắt, nhưng nay quần áo đã bị lột ra và cả người bị một lớp quần áo cao su bọc lấy.
Đàm Thiếu Thiên nhìn thấy Trình Chu thì mắng: “Anh bị ngốc hay gì thế? Anh cũng không có năng lực phân biệt hay sao? Người ta gọi anh tới thì anh liền tới hả? Anh có bị ngu không thế?”
Lúc đó Đàm Thiếu Thiên đang bị khống chế nên những gì Trình Chu nói ở trên điện thoại thì Đàm Thiếu Thiên đều nghe rõ ràng.
Khi nghe thấy Trình Chu sảng khoái đáp ứng lại đây thì tất nhiên là Đàm Thiếu Thiên vừa cảm động nhưng cũng rất buồn bực.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên thì tức giận nói: “Em có ý gì thế? Anh đáp ứng người ta tới đón em thì sai sao? Nếu không phải là vì em thì anh có thể rơi vào hoàn cảnh này sao? Tự nhìn lại bản thân mình đi, chọc phiền toái còn liên luỵ tới anh.”
Đàm Thiếu Thiên: “…..”
Trình Chu nhìn người đàn ông tóc vàng đang đi tới thì nói: “Chào anh, anh tìm chúng tôi tới là có việc gì? Anh muốn tiền sao? Tôi không có đâu.”
Người đàn ông tóc vàng mỉm cười một cách châm chọc nói: “Tiền sao? Thời thế đã thay đổi rồi chàng trai trẻ à. Rất nhanh thôi thì tiền cũng chỉ là những tờ giấy lộn.”
Người đàn ông tóc vàng dùng giọng nói có cảm giác tràn ngập ưu việt và hắn cũng khinh miệt như thể đang chê Trình Chu là ếch ngồi đáy giếng.
Trình Chu không cho là đúng mà nói: “Mặc kệ là thời đại nào đi chăng nữa thì giàu có chưa bao giờ là điều xấu.”
Người đàn ông tóc vàng nói: “Đàm đại thiếu nói như vậy cũng không sai.”
“Anh muốn bao nhiêu? 100 triệu? hay là 200 triệu? Anh nên tìm Đàm tổng đi, tìm chúng tôi cũng vô dụng thôi.” Trình Chu khuyên nhủ.
Người đàn ông tóc vàng nhìn Trình Chu khinh thường nói: “Đàm đại thiếu có vẻ là bị nuôi thả ở ngoài quá lâu nên tầm mắt cũng quá hẹp rồi, nếu chỉ vì mấy trăm triệu thì tôi còn phải mạo hiểm đem hai vị mời tới để làm gì chứ?”
Trình Chu bất đắc dĩ nói: “Một hai trăm triệu mà anh còn chê ít, vậy hiểu rồi, không phải vì tiền, mục đích của anh là gì?”
“Phối phương của thuốc thức tỉnh.”
Trình Chu cau mày tỏ vẻ mờ mịt nói: “Thuốc thức tỉnh? Đó là cái gì?”
“Đừng mơ tưởng. Dù có chết thì tao cũng không để mày thành công đâu.” Đàm Thiếu Thiên hung hăng nói.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên trấn an nói: “Em trai à, không cần quá kích động như vậy là gì. Không phải chỉ là thuốc thức tỉnh thôi sao?”
Đàm Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Trình Chu nói: “Đồ Muggle ngu ngốc, anh có biết dược thức tỉnh là cái gì không?”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên an ủi nói: “Anh không biết, nhưng làm người dưới cùng mái hiên thì không thể không cúi đầu, thuốc này là cái gì chứ? Còn quan trọng hơn mạng sống sao?”
Người đàn ông tóc vàng rất hài lòng nói: “Đàm đại thiếu quả nhiên sâu sắc, nếu Đàm nhị thiếu mà thấu hiểu được như cậu thì tốt quá.”
Trình Chu cười nói: “Không dám, không dám, mọi thứ đều có thể thương lượng được.”
“Đàm đại thiếu, cậu biết dị năng không?” Người đàn ông tóc vàng nói.
Trình Chu nghĩ một lúc rồi nói: “Dị năng sao? Là những thứ trong tiểu thuyết hay phim ảnh hay mô tả sao? Đó không phải là trí tưởng tượng của con người hả?”
Người đàn ông tóc vàng lắc đầu nói: “Đàm đại thiếu lớn lên ở bên ngoài quả nhiên là không biết rõ rồi. Trước kia dị năng đúng là những thứ hư vô mờ ảo và là ảo tưởng thật, nhưng hiện tại thì nó đã biến thành hiện thực rồi. Dị năng giả cũng đã xuất hiện ở khắp nơi rồi, chỉ là quốc gia các cậu đã phong toả tin tức nên mấy tin này mới bị giấu kín mà thôi.”
Trình Chu nhíu mày nói: “Phải không?”
Người đàn ông tóc vàng nhìn Trình Chu nói: “Em trai của Đàm đại thiếu là một Dị năng giả hệ lôi điện đấy, còn rất hiếm có nữa, mà cậu lại chỉ là một người bình thường nên không thể so sánh được. Cha mẹ cậu cũng không nói với cậu về chuyện này sao? Chẳng lẽ bởi vì cậu là người bình thường nên họ sợ cậu bị mặc cảm?”
Trình Chu tỏ vẻ tràn ngập tò mò mà hỏi: “Thời đại của Dị năng giả sao? Nó là lôi điện Dị năng giả sao? Vậy nó mặc quần áo cao su như vậy thì cũng đâu có thể sử dụng được dị năng rồi.”
Người đàn ông tóc vàng nói: “Không sai, đúng là như vậy.”
Trình Chu lắc đầu thở dài: “Còn tưởng là lôi điện dị năng phải mạnh mẽ lắm, không ngờ lại dễ bị khống chế như vậy.”
Đàm Thiếu Thiên đỏ mặt, cái gọi là giết người tru tâm (杀人诛心: Shārén zhū xīn - thay vì giết người thì vạch trần điểm yếu hay động cơ), cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Anh nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì chứ?” Đàm Thiếu Thiên tức giận nói.
“Làm sao để thức tỉnh dị năng?” Trình Chu hỏi.
“Thuốc thức tỉnh. Thuốc thức tỉnh có thể gia tăng tỷ lệ trở thành Dị năng giả, nên là làm phiền Đàm đại thiếu gọi điện cho ông ngoại của cậu, kêu ông ta giao ra phối phương của thuốc thức tỉnh ra. Chỉ cần cậu có thể thuyết phục ông ngoại cậu thành công thì tôi cũng không để Đàm đại thiếu cậu chịu thiệt.” Người đàn ông tóc vàng nói.
Trình Chu cau mày nói: “Ông ngoại? Tôi cũng đâu có biết ông ấy đâu?”
Trình Chu cũng chỉ mới biết cha Đàm và mẹ Đàm gần đây thôi, theo hắn biết thì Đàm gia cũng Dịch gia đều là đại gia tộc. Nhưng mà hắn cũng chỉ mới nhận cha mẹ thôi, còn chưa gặp qua người của Dịch gia nữa, làm sao hắn biết được chứ?
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu vội vàng nói: “Anh không được gọi.”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên khuyên nhủ: “Em trai à, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.Em cũng đừng lộn xộn nữa.”
“Anh thì biết cái gì chứ? Thuốc thức tỉnh liên quan đến vận mệnh quốc gia. Anh đang muốn phản quốc sao?” Đàm Thiếu Thiên gào ầm lên.
Trình Chu cau mày nói: “Còn không phải chỉ là một phương thuốc thôi sao? Em cần gì mà khoa trương tới vậy chứ?”
Đàm Thiếu Thiên ủ rũ nói: “Đồ Muggle ngu ngốc…”
Trình Chu nhìn người đàn ông tóc vàng do dự một lúc rồi nói: “Tôi nghĩ anh tìm nhầm người rồi, tôi còn không biết ông ngoại tôi là ai, nên chắc chắn ông ấy sẽ không nghe lời tôi đâu.”
Trình Chu cũng đã nghe mẹ Đàm nhắc về ông ngoại rồi, nghe nói ông là một giáo sư, rất tài giỏi và có quyền lực, hiện tại thì chắc ông cũng đang tham gia vào một dự án đặc biệt nào đó, nhưng khi nhắc tới ông ngoại thì cảm xúc của mẹ hắn rất phức tạp.
Người đàn ông tóc vàng mỉm cười tự tin nói: “Không, ông ta chắc chắn sẽ nghe cậu, người khác nói thì có thể ông ta sẽ nghe, nhưng nếu cậu đã mở miệng thì ông ta nhất định sẽ đáp ứng, bởi vì ông ta đối với cậu rất hổ thẹn.”
Trình Chu cau mày khó hiểu hỏi: “Ý anh là gì?”
“Trình Thiếu, cậu cũng không thấy hiếu kỳ vì sao cậu lại bị trộm mất sao?”
Trình Chu cũng khó hiểu mà nói: “Không phải là bị bảo mẫu trộm đi sao?”
Người đàn ông tóc vàng cười nói: “Đúng là bảo mẫu làm, nhưng Đàm gia cũng đã chu cấp cho bà bảo mẫu đó rất hậu hĩnh, nên là nếu không có lợi ích tốt hơn thì tại sao bà bảo mẫu đó lại làm như vậy chứ?”
“Ông ngoại cậu ngoài mẹ cậu ra thì còn có một cô con gái nuôi. Người con gái nuôi này là con gái của một đồng nghiệp của ông ngoại cậu, nhưng bởi vì cha mẹ của cô gái kia gặp sự cố trong một công trình nghiên cứu học thuật nên đã chết hết. Ông ngoại cậu thương hại cô gái nhỏ đó không nơi nương tựa nên đã nhận nuôi cô ta, còn đối xử với cô ta tốt ngang với mẹ cậu vậy.”
“Nhưng mà cậu biết không? Ông ngoại cậu đã nhận nuôi một con đứa con gái chỉ biết ăn cháo đái bát. Cô ta và mẹ cậu đồng thời thích cha của cậu, nhưng cha cậu lại chọn mẹ cậu làm vợ, nên thời điểm cậu được sinh ra thì cô ta đã mua chuộc bảo mẫu và đem cậu trộm ra ngoài.”
“Sau đó thì bảo mẫu cũng bị bắt và khai hết mọi chuyện, nhưng cậu lại không tìm được.”
“…”
Trình Chu gật đầu nói: “Hoá ra là vậy sao?” Hoá ra là do con gái nuôi của ông ngoại làm sao?
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu mà sắc mặt có chút kỳ quái mà nói: “Anh đừng nghe tên đó nói hươu nói vượn, ông ngoại vẫn luôn nghĩ biện pháp để tìm anh. Lần này tìm được anh thì công sức của ông ngoại cũng không ít đâu.”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Hoá ra là người có khả năng bói toán đó vì mặt mũi của ông ngoại mà tới à?
Trình Chu nhìn người đàn ông tóc vàng nói: “Vậy anh bắt chúng tôi đến đây làm gì? Anh muốn tôi làm cái gì sao?”
Người đàn ông tóc vàng nhìn Trình Chu nói: “Nếu tính mạng của đứa cháu trai trăm nghìn đắng cay mới tìm lại được gặp nguy hiểm thêm một lần nữa thì chắc chắn là ông ngoại cậu cũng nguyện ý giao ra phương thuốc thôi nhỉ? Vậy nên nhờ Đàm đại thiếu cậu chịu chút uỷ khuất để phối hợp một chút vậy.”
“Không dám, không dám. Anh muốn tôi gọi điện thoại thôi sao? Tôi còn phải phối hợp cái gì nữa không?”
Người đàn ông tóc vàng nhìn Trình Chu có chút tiếc nuối mà nói: “Nghe nói là tính tình của ông ngoại cậu rất cố chấp, nên chỉ gọi một cuộc điện thoại e là hơi khó”.
Trình Chu cảnh giác nhìn người đàn ông tóc vàng nói: “Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông tóc vàng nhìn Trình Chu mỉm cười nói: “Đàm đại thiếu, cậu đừng căng thẳng như vậy. Tôi cũng chỉ muốn 10 ngón tay của Đàm đại thiếu thôi, không đau đâu.”
Trình Chu cau mày lộ vẻ căng thẳng nói: “Anh muốn ngón tay của tôi làm gì chứ?”
Trong mắt người đàn ông tóc vàng cũng hiện lên một tia hưng phấn rồi nói: “Nếu không có máu thì sao có thể thành công được chứ, đúng không?”
“Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, hà tất gì mà anh phải làm thế chứ. Tôi cũng chưa từng gặp ông ngoại tôi bao giờ mà. Tôi nghĩ cách này không có ích gì đâu. Anh nên dùng thằng nhóc kia để uy hiếp ông ngoại tôi mới đúng chứ. Dù sao thì nó mới là người lớn lên trong tầm mắt của ông già đó mà. Có khi ông ta sẽ chịu bỏ ra đấy.” Trình Chu tiếp tục khuyên nhủ.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu phẫn nộ nói: “Đồ khốn, anh nói cái gì vậy?”
“Người không vì mình, trời tru đất diệt (人不为己天诛地灭: Rén bù wéi jǐ tiānzhūdìmiè). Em cũng sống trong vinh hoa phú quý nhiều năm như vậy rồi thì cũng nên trả giá đi chứ. Anh đâu có giống như em, nhiều năm như vậy anh vẫn luôn phải tích góp từng đồng, rất khổ sở đấy. Anh còn chưa sống được mấy ngày để hưởng cái tốt đẹp của phú nhị đại đâu. Nên nếu cứ vậy mà chết đi thì cũng quá thảm rồi đúng không? Mà anh cũng không muốn chết ở đây đâu. Nhân sinh tốt đẹp của anh cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi, ….” Trình Chu đúng tình hợp lý mà nói.
Đàm Thiếu Thiên oán hận nhìn Trình Chu mà nói: “Đồ khốn.”
Trình Chu lườm Đàm Thiếu Thiên rồi quay qua nhìn người đàn ông tóc vàng nói: “Anh này, nếu anh có chuyện cần chuyển lời thì tôi cũng có thể phối hợp, không cần phải đánh đánh giết giết như vậy đâu. Anh nói có đúng không?”
Người đàn ông tóc vàng nhìn Trình Chu tiếc nuối nói: “Tôi cũng rất đồng tình với Đàm đại thiếu cậu, nhưng mà em trai cậu còn có công dụng khác, nên việc này chỉ có thể uỷ khuất Đàm đại thiếu cậu thôi.”
Trình Chu híp mắt nói: “Công dụng khác? Công dụng gì? Tôi cũng rất hữu dụng đấy.”
Đàm Thiếu Thiên hung hăng chửi: “Đồ hèn nhát.”
“Em trai cậu là lôi điện Dị năng giả nên rất quý giá. Đắc tội rồi.”
Người đàn ông tóc vàng mỉm cười nham hiểm rồi đưa tay ra tóm lấy Trình Chu.
Khoảnh khắc mà người đàn ông tóc vàng đưa tay ra tóm lấy Trình Chu thì cơ bắp trên cánh tay anh ta căng ra, rồi được bao phủ một lớp màu vàng, dị năng của đối phương có chút giống với chiến binh khổng lồ trong loại phim điện ảnh superhero.
Trình Chu vung tay lên, đấu khí màu bạc cũng dâng lên chém thẳng về phía người đàn ông tóc vàng, cánh tay của người đàn ông tóc vàng lập tức bị chặt đứt.
Đấu khí của Trình Chu đã mạnh hơn rất nhiều so với thời điểm mới thức tỉnh, hiện tại thì sử dụng đấu khí giống như dùng dao chém đậu hũ vậy, trực tiếp đem tay của đối thủ chém rời.
“Mày…”
Trình Chu nhìn người đàn ông tóc vàng nheo mắt lại nói: “Thì ra anh yếu như vậy hả? Nếu sớm biết anh yếu như vậy thì tôi cần gì phải nói nhảm nhiều thế chứ?”
“Mày là Dị năng giả sao?”
Trình Chu bất đắc dĩ nói: “Lôi điện Dị năng giả sao? Còn không phải là cái dùi cui điện à? Tôi mà còn kém hơn nó á. Chậc chậc, cũng tội cho anh không có mắt nhìn người nên mới thành ra như vậy đấy.”
Người đàn ông tóc vàng che vết thương trên cánh tay nói: “Không thể nào, rõ ràng là không có…” dao động dị năng mà.
“Anh …” Đàm Thiếu Thiên trợn to hai mắt, biến cố đột nhiên thay đổi làm hắn cảm thấy choáng váng.
Người đàn ông tóc vàng tựa hồ muốn ấn còi báo động trong túi thì Trình Chu đã nhanh tay chém luôn cánh tay còn lại.
Thân ảnh của Trình Chu loé lên rồi lao tới phía người đàn ông tóc vàng.
Trình Chu đưa tay bóp lấy cổ người đàn ông tóc vàng rồi chế nhạo: “Anh muốn 10 ngón tay của tôi sao?”
Lực tay của Trình Chu mạnh đến mức người đàn ông tóc vàng bị siết cổ trong nháy mắt cũng không thể động đậy được.
Người đàn ông tóc vàng chỉ có thể mở to hai mắt rồi lộ ra ý cầu xin tha thứ.
Trình Chu cười nói: “Không phải đã nói với anh rồi sao? Tôi cho anh đổi người xuống tay rồi vui vẻ nói chuyện mà anh sao anh không chịu nghe chứ? Tôi nói khó hiểu lắm sao?”
Cổ họng người đàn ông tóc vàng phát ra những âm thanh rời rạc, Trình Chu cũng không thèm để ý rồi xuất thêm lực bóp đứt yết hầu của người đàn ông tóc vàng.
Dạ U đi đến có chút ghét bỏ nói: “Giết một người mà cũng làm cho phiền toái như vậy nữa. Anh làm chỗ này bẩn hết rồi.”
Trình Chu tỏ ý xin lỗi mà nói: “Anh không có kinh nghiệm nên còn hơi gượng tay
End chap 67
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Vừa đặt chân đến thủ đô không bao lâu thì Trình Chu đã nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại của Đàm Thiếu Thiên.
“Alo, là Chu thiếu gia sao?”
Trình Chu nheo mắt trả lời: “Là tôi, xin hỏi có chuyện gì?”
“Nghe nói Chu thiếu đã đến thủ đô rồi phải không ạ? Em trai cậu hiện tại đang say tới bất tỉnh nhân sự nên không thể tự về được, cậu có muốn đến đón cậu ấy không?”
Trình Chu cười rồi sảng khoái đáp ứng: “Tất nhiên là có thể. Tuổi còn nhỏ mà đã lo học uống rượu rồi. Thật sự rất đáng lo đây.”
Hai bên nói địa chỉ rồi cũng cúp máy.
Dạ U nhìn Trình Chu nhíu chặt mày lại nói: “Phía bên kia đang gạt anh đó.”
Trình Chu: “Sao em biết?”
Dạ U: “Từ âm thanh mà phán đoán ra.”
Trình Chu tò mò hỏi: “Đây cũng là dị năng của em sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Có lẽ là một loại dị năng phái sinh (衍生: Yǎnshēng) đi.”
Trình Chu thầm nghĩ: Dị năng của Dạ U thực sự rất mạnh.
“Thằng ngốc Đàm Thiếu Thiên làm thế nào mà lại bị người ta bắt được chứ?”
Dạ U nghi ngờ hỏi: “Anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên sao?”
Trình Chu thản nhiên nói: “Có gì mà phải ngạc nhiên chứ? Thằng nhóc này quá khoa trương, sớm muộn gì thì cũng sẽ bị lật thuyền trong mương mà thôi.”
Với sự hiểu biết của Trình Chu về Đàm Thiếu Thiên thì thằng nhóc này đang ở độ tuổi nổi loạn tính cách cũng khá xuẩn, mấy cái chuyện đi lừa người khác thì nó không không có khả năng làm được, nên chỉ có thể là thằng nhóc này bị lừa hoặc đã bị người ta tóm được rồi.
Dị năng giả đã xuất hiện nên quốc gia cũng thành lập nhiều phân bộ dị năng khác nhau, tập đoàn Đàm thị chắc hẳn cũng có hợp tác với các cơ quan chính phủ, và hẳn là thằng em hời của hắn cũng là một thành viên của tổ chức dị năng quốc gia đó.
Không chỉ Đàm Thiếu Thiên là Dị năng giả mà những thằng nhóc thường hay chơi cùng thằng em hắn cũng là Dị năng giả. Nhưng mà thằng em hời của hắn có địa vị khá cao trong đám bạn đó, và dị năng của hẳn cũng rất có tiềm năng nhất trong đám đó.
Nhóm Dị năng giả mới xuất hiện thì tất nhiên sẽ kéo theo rất nhiều tranh chấp, quốc gia có thể thành lập các tổ chức Dị năng giả để chiêu mộ Dị năng giả gia nhập nhằm phục vụ cho đất nước thì trong dân chúng hẳn là cũng sẽ tự thành lập những tổ chức tương tự như vậy. So với các tổ chức bị quốc gia quản chế thì Dị năng giả ở trong dân gian sẽ có tự do hơn nhiều.
Rất nhiều người bình thường lại tự dưng có dị năng nên cũng khó tránh khỏi sẽ bị thổi phồng quá mức và muốn náo loạn một phen để nên việc những người này sẽ tham gia vào một vài tổ chức cực đoan thì cũng không có gì là lạ.
Dạo gần đây thì dường như đã có một vài vụ án ly kỳ đã xuất hiện trên tin tức, hoặc được một số người dùng mạng xã hội quay lại và đăng tải lên. Những hiện tượng ly kỳ này cũng đã làm tăng thêm gánh nặng cho công việc của các viên cảnh sát. Và những sự việc kỳ lạ này hẳn cũng là do Dị năng giả chưa thể kiểm soát được dị năng của mình gây ra.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Đàm Thiếu Thiên bên kia sợ là đã gặp chuyện rồi. Anh cẩn thận một chút, đừng để bản thân gặp bất trắc.”
Trình Chu gật đầu nói: “Anh biết.”
Thời gian gần đây thì đấu khí của Trình Chu đã không ngừng tăng lên, Trình Chu vẫn luôn muốn thử xem thực lực hiện tại của mình đã tới đâu nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
….
Nhà giam ngầm dưới lòng đất.
Một người đàn ông tóc vàng mặc âu phục nhìn Đàm Thiếu Thiên cười và nói: “Anh em mày quan hệ cũng không tệ nha. Tao vừa gọi điện thoại một cái là nó có mặt liền.”
Đàm Thiếu Thiên nghe vậy thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi thì thào: “Tên ngốc này.”
Người đàn ông mặc tây trang cười nói: “Anh trai mày cũng quan tâm tới mày nhiều như vậy cơ mà. Sao Đàm nhị thiếu lại không biết cảm kích như vậy chứ?”
Đàm Thiếu Thiên bị trói ở trên ghế mắng: “Đồ khốn.”
Một người đàn ông gầy gò đứng một bên nghe được lời của Đàm Thiếu Thiên mắng thì đã cho Đàm Thiếu Thiên một cú đấm rất mạnh, làm Đàm Thiếu Thiên ho liên tục.
Người đàn ông tóc vàng liếc người đàn ông gầy gò rồi nói với ngữ khí không hề không tốt: “Đủ rồi, dù sao đây cũng là Dị năng giả hệ lôi điện quý giá. Mày đừng làm hỏng.”
Người đàn ông gầy gò nghe vậy thì sắc mặt âm trầm lại, người đàn ông nhỏ gầy này chính là Dị năng giả hệ sức mạnh.
Tuy rằng dị năng hệ sức mạnh cũng là một trong những dạng khác của Dị năng giả, nhưng cũng chỉ là một dạng dị năng bình thường, ở trong tổ chức cũng không được trọng dụng.
Đàm Thiếu Thiên hừ lạnh một tiếng nghiến răng nói: “Mặc kệ các người vì cái gì từ mà bắt tôi, nhưng các người đừng hòng đạt được mục đích.”
Người đàn ông tóc vàng thản nhiên nói: “Nếu như thế thì tao phải trông cậy vào thằng anh trai mày rồi.”
…..
Trình Chu chạy xe đến địa điểm đã được chia sẻ trong điện thoại.
Trình Chu vừa vào KTV không lâu thì nhìn thấy một làn khói bay tới, sau khi tu luyện đấu khí thì khả năng chống thuốc mê của Trình Chu đã tăng lên rất nhiều cho nên làn khói mê này hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới Trình Chu. Nhưng để phối hợp thì Trình Chu cũng giả bộ mà ngất đi.
Trình Chu nhắm mắt lại rồi cảm thấy như mình đang bị kéo đi một đoạn rồi ném vào bên trong một căn phòng.
Trình Chu mở mắt ra thì nhìn thấy Đàm Thiếu Thiên đang bị trói ở trên ghế.
Đàm Thiếu Thiên rất thích mặc quần áo có đính đầy khuyên và vòng sắt, nhưng nay quần áo đã bị lột ra và cả người bị một lớp quần áo cao su bọc lấy.
Đàm Thiếu Thiên nhìn thấy Trình Chu thì mắng: “Anh bị ngốc hay gì thế? Anh cũng không có năng lực phân biệt hay sao? Người ta gọi anh tới thì anh liền tới hả? Anh có bị ngu không thế?”
Lúc đó Đàm Thiếu Thiên đang bị khống chế nên những gì Trình Chu nói ở trên điện thoại thì Đàm Thiếu Thiên đều nghe rõ ràng.
Khi nghe thấy Trình Chu sảng khoái đáp ứng lại đây thì tất nhiên là Đàm Thiếu Thiên vừa cảm động nhưng cũng rất buồn bực.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên thì tức giận nói: “Em có ý gì thế? Anh đáp ứng người ta tới đón em thì sai sao? Nếu không phải là vì em thì anh có thể rơi vào hoàn cảnh này sao? Tự nhìn lại bản thân mình đi, chọc phiền toái còn liên luỵ tới anh.”
Đàm Thiếu Thiên: “…..”
Trình Chu nhìn người đàn ông tóc vàng đang đi tới thì nói: “Chào anh, anh tìm chúng tôi tới là có việc gì? Anh muốn tiền sao? Tôi không có đâu.”
Người đàn ông tóc vàng mỉm cười một cách châm chọc nói: “Tiền sao? Thời thế đã thay đổi rồi chàng trai trẻ à. Rất nhanh thôi thì tiền cũng chỉ là những tờ giấy lộn.”
Người đàn ông tóc vàng dùng giọng nói có cảm giác tràn ngập ưu việt và hắn cũng khinh miệt như thể đang chê Trình Chu là ếch ngồi đáy giếng.
Trình Chu không cho là đúng mà nói: “Mặc kệ là thời đại nào đi chăng nữa thì giàu có chưa bao giờ là điều xấu.”
Người đàn ông tóc vàng nói: “Đàm đại thiếu nói như vậy cũng không sai.”
“Anh muốn bao nhiêu? 100 triệu? hay là 200 triệu? Anh nên tìm Đàm tổng đi, tìm chúng tôi cũng vô dụng thôi.” Trình Chu khuyên nhủ.
Người đàn ông tóc vàng nhìn Trình Chu khinh thường nói: “Đàm đại thiếu có vẻ là bị nuôi thả ở ngoài quá lâu nên tầm mắt cũng quá hẹp rồi, nếu chỉ vì mấy trăm triệu thì tôi còn phải mạo hiểm đem hai vị mời tới để làm gì chứ?”
Trình Chu bất đắc dĩ nói: “Một hai trăm triệu mà anh còn chê ít, vậy hiểu rồi, không phải vì tiền, mục đích của anh là gì?”
“Phối phương của thuốc thức tỉnh.”
Trình Chu cau mày tỏ vẻ mờ mịt nói: “Thuốc thức tỉnh? Đó là cái gì?”
“Đừng mơ tưởng. Dù có chết thì tao cũng không để mày thành công đâu.” Đàm Thiếu Thiên hung hăng nói.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên trấn an nói: “Em trai à, không cần quá kích động như vậy là gì. Không phải chỉ là thuốc thức tỉnh thôi sao?”
Đàm Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Trình Chu nói: “Đồ Muggle ngu ngốc, anh có biết dược thức tỉnh là cái gì không?”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên an ủi nói: “Anh không biết, nhưng làm người dưới cùng mái hiên thì không thể không cúi đầu, thuốc này là cái gì chứ? Còn quan trọng hơn mạng sống sao?”
Người đàn ông tóc vàng rất hài lòng nói: “Đàm đại thiếu quả nhiên sâu sắc, nếu Đàm nhị thiếu mà thấu hiểu được như cậu thì tốt quá.”
Trình Chu cười nói: “Không dám, không dám, mọi thứ đều có thể thương lượng được.”
“Đàm đại thiếu, cậu biết dị năng không?” Người đàn ông tóc vàng nói.
Trình Chu nghĩ một lúc rồi nói: “Dị năng sao? Là những thứ trong tiểu thuyết hay phim ảnh hay mô tả sao? Đó không phải là trí tưởng tượng của con người hả?”
Người đàn ông tóc vàng lắc đầu nói: “Đàm đại thiếu lớn lên ở bên ngoài quả nhiên là không biết rõ rồi. Trước kia dị năng đúng là những thứ hư vô mờ ảo và là ảo tưởng thật, nhưng hiện tại thì nó đã biến thành hiện thực rồi. Dị năng giả cũng đã xuất hiện ở khắp nơi rồi, chỉ là quốc gia các cậu đã phong toả tin tức nên mấy tin này mới bị giấu kín mà thôi.”
Trình Chu nhíu mày nói: “Phải không?”
Người đàn ông tóc vàng nhìn Trình Chu nói: “Em trai của Đàm đại thiếu là một Dị năng giả hệ lôi điện đấy, còn rất hiếm có nữa, mà cậu lại chỉ là một người bình thường nên không thể so sánh được. Cha mẹ cậu cũng không nói với cậu về chuyện này sao? Chẳng lẽ bởi vì cậu là người bình thường nên họ sợ cậu bị mặc cảm?”
Trình Chu tỏ vẻ tràn ngập tò mò mà hỏi: “Thời đại của Dị năng giả sao? Nó là lôi điện Dị năng giả sao? Vậy nó mặc quần áo cao su như vậy thì cũng đâu có thể sử dụng được dị năng rồi.”
Người đàn ông tóc vàng nói: “Không sai, đúng là như vậy.”
Trình Chu lắc đầu thở dài: “Còn tưởng là lôi điện dị năng phải mạnh mẽ lắm, không ngờ lại dễ bị khống chế như vậy.”
Đàm Thiếu Thiên đỏ mặt, cái gọi là giết người tru tâm (杀人诛心: Shārén zhū xīn - thay vì giết người thì vạch trần điểm yếu hay động cơ), cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Anh nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì chứ?” Đàm Thiếu Thiên tức giận nói.
“Làm sao để thức tỉnh dị năng?” Trình Chu hỏi.
“Thuốc thức tỉnh. Thuốc thức tỉnh có thể gia tăng tỷ lệ trở thành Dị năng giả, nên là làm phiền Đàm đại thiếu gọi điện cho ông ngoại của cậu, kêu ông ta giao ra phối phương của thuốc thức tỉnh ra. Chỉ cần cậu có thể thuyết phục ông ngoại cậu thành công thì tôi cũng không để Đàm đại thiếu cậu chịu thiệt.” Người đàn ông tóc vàng nói.
Trình Chu cau mày nói: “Ông ngoại? Tôi cũng đâu có biết ông ấy đâu?”
Trình Chu cũng chỉ mới biết cha Đàm và mẹ Đàm gần đây thôi, theo hắn biết thì Đàm gia cũng Dịch gia đều là đại gia tộc. Nhưng mà hắn cũng chỉ mới nhận cha mẹ thôi, còn chưa gặp qua người của Dịch gia nữa, làm sao hắn biết được chứ?
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu vội vàng nói: “Anh không được gọi.”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên khuyên nhủ: “Em trai à, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.Em cũng đừng lộn xộn nữa.”
“Anh thì biết cái gì chứ? Thuốc thức tỉnh liên quan đến vận mệnh quốc gia. Anh đang muốn phản quốc sao?” Đàm Thiếu Thiên gào ầm lên.
Trình Chu cau mày nói: “Còn không phải chỉ là một phương thuốc thôi sao? Em cần gì mà khoa trương tới vậy chứ?”
Đàm Thiếu Thiên ủ rũ nói: “Đồ Muggle ngu ngốc…”
Trình Chu nhìn người đàn ông tóc vàng do dự một lúc rồi nói: “Tôi nghĩ anh tìm nhầm người rồi, tôi còn không biết ông ngoại tôi là ai, nên chắc chắn ông ấy sẽ không nghe lời tôi đâu.”
Trình Chu cũng đã nghe mẹ Đàm nhắc về ông ngoại rồi, nghe nói ông là một giáo sư, rất tài giỏi và có quyền lực, hiện tại thì chắc ông cũng đang tham gia vào một dự án đặc biệt nào đó, nhưng khi nhắc tới ông ngoại thì cảm xúc của mẹ hắn rất phức tạp.
Người đàn ông tóc vàng mỉm cười tự tin nói: “Không, ông ta chắc chắn sẽ nghe cậu, người khác nói thì có thể ông ta sẽ nghe, nhưng nếu cậu đã mở miệng thì ông ta nhất định sẽ đáp ứng, bởi vì ông ta đối với cậu rất hổ thẹn.”
Trình Chu cau mày khó hiểu hỏi: “Ý anh là gì?”
“Trình Thiếu, cậu cũng không thấy hiếu kỳ vì sao cậu lại bị trộm mất sao?”
Trình Chu cũng khó hiểu mà nói: “Không phải là bị bảo mẫu trộm đi sao?”
Người đàn ông tóc vàng cười nói: “Đúng là bảo mẫu làm, nhưng Đàm gia cũng đã chu cấp cho bà bảo mẫu đó rất hậu hĩnh, nên là nếu không có lợi ích tốt hơn thì tại sao bà bảo mẫu đó lại làm như vậy chứ?”
“Ông ngoại cậu ngoài mẹ cậu ra thì còn có một cô con gái nuôi. Người con gái nuôi này là con gái của một đồng nghiệp của ông ngoại cậu, nhưng bởi vì cha mẹ của cô gái kia gặp sự cố trong một công trình nghiên cứu học thuật nên đã chết hết. Ông ngoại cậu thương hại cô gái nhỏ đó không nơi nương tựa nên đã nhận nuôi cô ta, còn đối xử với cô ta tốt ngang với mẹ cậu vậy.”
“Nhưng mà cậu biết không? Ông ngoại cậu đã nhận nuôi một con đứa con gái chỉ biết ăn cháo đái bát. Cô ta và mẹ cậu đồng thời thích cha của cậu, nhưng cha cậu lại chọn mẹ cậu làm vợ, nên thời điểm cậu được sinh ra thì cô ta đã mua chuộc bảo mẫu và đem cậu trộm ra ngoài.”
“Sau đó thì bảo mẫu cũng bị bắt và khai hết mọi chuyện, nhưng cậu lại không tìm được.”
“…”
Trình Chu gật đầu nói: “Hoá ra là vậy sao?” Hoá ra là do con gái nuôi của ông ngoại làm sao?
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu mà sắc mặt có chút kỳ quái mà nói: “Anh đừng nghe tên đó nói hươu nói vượn, ông ngoại vẫn luôn nghĩ biện pháp để tìm anh. Lần này tìm được anh thì công sức của ông ngoại cũng không ít đâu.”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Hoá ra là người có khả năng bói toán đó vì mặt mũi của ông ngoại mà tới à?
Trình Chu nhìn người đàn ông tóc vàng nói: “Vậy anh bắt chúng tôi đến đây làm gì? Anh muốn tôi làm cái gì sao?”
Người đàn ông tóc vàng nhìn Trình Chu nói: “Nếu tính mạng của đứa cháu trai trăm nghìn đắng cay mới tìm lại được gặp nguy hiểm thêm một lần nữa thì chắc chắn là ông ngoại cậu cũng nguyện ý giao ra phương thuốc thôi nhỉ? Vậy nên nhờ Đàm đại thiếu cậu chịu chút uỷ khuất để phối hợp một chút vậy.”
“Không dám, không dám. Anh muốn tôi gọi điện thoại thôi sao? Tôi còn phải phối hợp cái gì nữa không?”
Người đàn ông tóc vàng nhìn Trình Chu có chút tiếc nuối mà nói: “Nghe nói là tính tình của ông ngoại cậu rất cố chấp, nên chỉ gọi một cuộc điện thoại e là hơi khó”.
Trình Chu cảnh giác nhìn người đàn ông tóc vàng nói: “Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông tóc vàng nhìn Trình Chu mỉm cười nói: “Đàm đại thiếu, cậu đừng căng thẳng như vậy. Tôi cũng chỉ muốn 10 ngón tay của Đàm đại thiếu thôi, không đau đâu.”
Trình Chu cau mày lộ vẻ căng thẳng nói: “Anh muốn ngón tay của tôi làm gì chứ?”
Trong mắt người đàn ông tóc vàng cũng hiện lên một tia hưng phấn rồi nói: “Nếu không có máu thì sao có thể thành công được chứ, đúng không?”
“Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, hà tất gì mà anh phải làm thế chứ. Tôi cũng chưa từng gặp ông ngoại tôi bao giờ mà. Tôi nghĩ cách này không có ích gì đâu. Anh nên dùng thằng nhóc kia để uy hiếp ông ngoại tôi mới đúng chứ. Dù sao thì nó mới là người lớn lên trong tầm mắt của ông già đó mà. Có khi ông ta sẽ chịu bỏ ra đấy.” Trình Chu tiếp tục khuyên nhủ.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu phẫn nộ nói: “Đồ khốn, anh nói cái gì vậy?”
“Người không vì mình, trời tru đất diệt (人不为己天诛地灭: Rén bù wéi jǐ tiānzhūdìmiè). Em cũng sống trong vinh hoa phú quý nhiều năm như vậy rồi thì cũng nên trả giá đi chứ. Anh đâu có giống như em, nhiều năm như vậy anh vẫn luôn phải tích góp từng đồng, rất khổ sở đấy. Anh còn chưa sống được mấy ngày để hưởng cái tốt đẹp của phú nhị đại đâu. Nên nếu cứ vậy mà chết đi thì cũng quá thảm rồi đúng không? Mà anh cũng không muốn chết ở đây đâu. Nhân sinh tốt đẹp của anh cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi, ….” Trình Chu đúng tình hợp lý mà nói.
Đàm Thiếu Thiên oán hận nhìn Trình Chu mà nói: “Đồ khốn.”
Trình Chu lườm Đàm Thiếu Thiên rồi quay qua nhìn người đàn ông tóc vàng nói: “Anh này, nếu anh có chuyện cần chuyển lời thì tôi cũng có thể phối hợp, không cần phải đánh đánh giết giết như vậy đâu. Anh nói có đúng không?”
Người đàn ông tóc vàng nhìn Trình Chu tiếc nuối nói: “Tôi cũng rất đồng tình với Đàm đại thiếu cậu, nhưng mà em trai cậu còn có công dụng khác, nên việc này chỉ có thể uỷ khuất Đàm đại thiếu cậu thôi.”
Trình Chu híp mắt nói: “Công dụng khác? Công dụng gì? Tôi cũng rất hữu dụng đấy.”
Đàm Thiếu Thiên hung hăng chửi: “Đồ hèn nhát.”
“Em trai cậu là lôi điện Dị năng giả nên rất quý giá. Đắc tội rồi.”
Người đàn ông tóc vàng mỉm cười nham hiểm rồi đưa tay ra tóm lấy Trình Chu.
Khoảnh khắc mà người đàn ông tóc vàng đưa tay ra tóm lấy Trình Chu thì cơ bắp trên cánh tay anh ta căng ra, rồi được bao phủ một lớp màu vàng, dị năng của đối phương có chút giống với chiến binh khổng lồ trong loại phim điện ảnh superhero.
Trình Chu vung tay lên, đấu khí màu bạc cũng dâng lên chém thẳng về phía người đàn ông tóc vàng, cánh tay của người đàn ông tóc vàng lập tức bị chặt đứt.
Đấu khí của Trình Chu đã mạnh hơn rất nhiều so với thời điểm mới thức tỉnh, hiện tại thì sử dụng đấu khí giống như dùng dao chém đậu hũ vậy, trực tiếp đem tay của đối thủ chém rời.
“Mày…”
Trình Chu nhìn người đàn ông tóc vàng nheo mắt lại nói: “Thì ra anh yếu như vậy hả? Nếu sớm biết anh yếu như vậy thì tôi cần gì phải nói nhảm nhiều thế chứ?”
“Mày là Dị năng giả sao?”
Trình Chu bất đắc dĩ nói: “Lôi điện Dị năng giả sao? Còn không phải là cái dùi cui điện à? Tôi mà còn kém hơn nó á. Chậc chậc, cũng tội cho anh không có mắt nhìn người nên mới thành ra như vậy đấy.”
Người đàn ông tóc vàng che vết thương trên cánh tay nói: “Không thể nào, rõ ràng là không có…” dao động dị năng mà.
“Anh …” Đàm Thiếu Thiên trợn to hai mắt, biến cố đột nhiên thay đổi làm hắn cảm thấy choáng váng.
Người đàn ông tóc vàng tựa hồ muốn ấn còi báo động trong túi thì Trình Chu đã nhanh tay chém luôn cánh tay còn lại.
Thân ảnh của Trình Chu loé lên rồi lao tới phía người đàn ông tóc vàng.
Trình Chu đưa tay bóp lấy cổ người đàn ông tóc vàng rồi chế nhạo: “Anh muốn 10 ngón tay của tôi sao?”
Lực tay của Trình Chu mạnh đến mức người đàn ông tóc vàng bị siết cổ trong nháy mắt cũng không thể động đậy được.
Người đàn ông tóc vàng chỉ có thể mở to hai mắt rồi lộ ra ý cầu xin tha thứ.
Trình Chu cười nói: “Không phải đã nói với anh rồi sao? Tôi cho anh đổi người xuống tay rồi vui vẻ nói chuyện mà anh sao anh không chịu nghe chứ? Tôi nói khó hiểu lắm sao?”
Cổ họng người đàn ông tóc vàng phát ra những âm thanh rời rạc, Trình Chu cũng không thèm để ý rồi xuất thêm lực bóp đứt yết hầu của người đàn ông tóc vàng.
Dạ U đi đến có chút ghét bỏ nói: “Giết một người mà cũng làm cho phiền toái như vậy nữa. Anh làm chỗ này bẩn hết rồi.”
Trình Chu tỏ ý xin lỗi mà nói: “Anh không có kinh nghiệm nên còn hơi gượng tay
End chap 67
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.