Chương 235: Hành Trình Kỳ Diệu Của Yisi 5
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Lại thêm một ngày nữa trôi qua.
Số phiếu mua hàng trên tay Yisi cũng chỉ còn lại vài tờ ít ỏi, ngày hôm nay Yisi cũng lấy một tờ phiếu mua sắm mới nhìn rất kỳ lạ ra rồi đưa cho Nini nhìn thử rồi dò hỏi: “Nini, cái phiếu này là phiếu dành cho cái gì vậy?”
Nini nghiêng đầu qua nhìn tờ phiếu một chút thì hai mắt toả sáng mà nói: “Tiểu thư Yisi cũng có tờ phiếu này sao? Tờ phiếu này rất quý đấy, đâu là phiếu trải nghiệm ngự thiện của ngự trù thế gia đấy.”
Yisi: “Ngự trù thế gia? Đó là loại trải ngiệm gì?”
Vẻ mắt của Nini cực kỳ tự hào mà giới thiệu: “Đó là cửa hàng của đầu bếp ma thần mở đấy. Quy cách của cửa hàng này cao hơn mấy cửa hàng ở phố ăn vặt đến mấy chục lần. Đồ ăn cũng rất nhiều hơn nữa giá cả cũng cao hơn gấp mấy lần đồ ăn ở phố ăn vặt.”
Roland trợn mắt nói: “Lại muốn ăn cướp lừa bịp người khác nữa sao?”
Lại là ma thần cái nữa nữa vậy hả trời? Cái quái gì vậy chứ? Cứ một cái từ ma thần này thêm vào thì giá trị hàng hoá của nơi này cũng cao thêm vài phần đúng không? Ban đầu còn nghe đến xx ma thần thì Roland còn cảm thấy hắn có chút phấn kích đấy, nhưng mà dạo này nghe nhiều quá rồi cho nên Roland cũng nhàm hết cả tai luôn rồi. Ma thần gì gì đó hay không ma thần gì đó thì cũng vậy thôi.
Nini chớp mắt nói: “Không phải đâu. Nhà hàng đó không phải nơi lừa đảo hay gì đâu quý khách. Đầu bếp chính của nhà hàng này là trù nghệ Năng lực giả đấy. Đầu bếp này rất giỏi trong việc xử lý các loại nguyên liệu nấu ăn, những món nguyên liệu mà qua tay vị đâu đầu bếp này rồi chế biến thành món ăn thì những món ăn này cũng có tác dụng vô cùng thần kỳ. Sau khi nhà hàng này khai trương thì Trình Chu các hạ, Dạ U các hạ và người của liên minh Thiên tuyển giả cũng thường xuyên ghé thăm.”
Không ít dân chúng của đảo San Hô đã có năng lực thích ứng rồi tiếp thu với sự xuất hiện của các Năng lực giả ở trên đảo rồi, hiện giờ mà nhắc tới Năng lực giả thì có không ít người còn cảm thấy tự hào nữa.
Sau khi tiếp thu những Năng lực giả này cũng không phải là thế lực tà ác thì không ít dân chúng còn cảm thấy mấy năng lực của Năng lực giả này còn rất thần kỳ nữa. Hiện nay không ít dân chúng bình thường còn mong muốn trở thành Năng lực giả đấy. Nhận thức của người trên đảo đã thay đổi nên cũng kéo theo không ít người lạ từ các hòn đảo khác tới nơi đây du lịch cũng thay đổi theo. Đây cũng có thể coi là một dấu hiệu khởi đầu cực kỳ tốt cho Năng lực giả ở Hiệp Loan quần đảo.
Yisi nghe vậy cũng có chút khác thường mà nói: “Là cửa hàng của trù nghệ Năng lực giả khai trương sao?”
Mấy ngày nay Yisi đều ở trên đảo San Hô sinh hoạt, cô cũng đã gặp qua rất nhiều Năng lực giả đang bận rộn vô cùng mà làm việc. Ở địa phương khác mà muốn gặp được một Năng lực giả còn hiếm mà có cơ hội, còn ở đảo San Hô này thì dân chúng lại cực kỳ thích Năng lực giả nữa. Lúc đầu thì Yisi cũng không muốn quan tâm hay muốn tìm hiểu thêm về việc này đâu, nhưng mà sau khi ở trên đảo vài ngày thì Yisi lại cảm thấy cô dường như không có cách nào có thể hiểu được lý do tại sao mà vương đô lại ra sức chèn ép Năng lưc giả tới vậy được nhỉ? Năng lực của các Năng lực giả kia rất phong phú, bọn họ cũng chẳng gây hại cho bất kỳ một ai cả, nếu sử dụng tốt thì đây còn là một loại tài nguyên rất tốt nữa.
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy đấy. Tôi còn nghe nói là đồ ăn mà vị đầu bếp đây làm ra không những ăn cực kỳ con mà còn trợ giúp Năng lực giả đột phá nữa.”
Roland cũng có chút tò mò mà nói: “Đồ ăn mà người ấy làm ra người bình thường có thể ăn không?”
Trình Chu hay Dạ U hay người của liên minh Thiên Tuyển giả kia đều là Năng lực giả đấy, người bình thường như hắn ăn vào có bị trúng độc không trời?
Nini gật đầu nói: “Có chứ. Mọi người cũng biết khu bến tàu ở đây toàn bộ đều là các luyện khí sư từ nơi khách tới đây đúng không? Đầu bếp Hoàng chính là đầu bếp chính của nhà ăn lớn ở khu bến tàu đấy. Mỗi lần mà ông ấy tới nấu ăn thì đám luyện khí sư đó còn kêu gào ông ấy đến nhiều hơn. Ông ấy rất được chúng luyện khí sư đó hoan nghênh đấy.”
Yisi: “….”
Roland: “….”
Nini nhìn sắc mặt của Yisi và Rolans thì cũng hiểu ý mà đưa ra giải pháp: “Đồ ăn của nhà hàng này rất quý cho nên nhà hàng này cũng không phải ai muốn ăn cũng có thể tới để ăn được đâu. Nếu như hai vị vẫn còn kiêng kị Năng lực giả thì hai vị cũng có thể tìm cách giải quyết cũng được mà, hai vị chỉ cần đem tờ phiếu này đổi thành tiền vàng là được.”
Yisi nghe vậy cũng có chút khác thường mà nói: “Ý của chị là tờ phiếu này cũng có người mua lại sao?”
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy. Tờ phiếu này trị giá 1.000 đồng vàng, có người còn nguyện ý mua lại với giá 2.000 đồng vàng mà.”
Roland kinh ngạc nói: “Có việc này á?”
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy. Nếu hai vị không muốn ăn thì tôi sẽ lập tức liên hệ người để mua giúp hai vị luôn.”
Yisi lắc đầu nói: “Không cần đâu. Tôi đi.”
Roland còn đang cảm thấy hơi lo lắng về việc đi tới nhà hàng của ngự trù thế gia ăn đồ ăn thì nguy hiểm gì lắm cơ, nhưng mà hắn lại nghe tới có người còn phải trả giá gấp đôi để mua lại tờ phiếu này thì hắn bỗng nhiên cảm thấy có lẽ tay nghề của vị ngự trù Năng lực giả này chắc chắn rất tốt.
Rolang cũng quay qua nói với Yisi rồi nói: “Chị, chúng ta qua thử đi, em cũng muốn biết tay nghề của ma thần đầu bếp cao tới cỡ nào.”
Yisi gật đầu nói: “Cũng được.”
Roland và Yisi cùng nhau đi qua nhà hàng của ngự thiện thế gia thì Rogulei cũng từ trong nhà hàng bước ra ngoài.
“Rogulei các hạ, đã lâu không gặp các hạ.” Yisi lên tiếng chào hỏi.
Rogulei nhìn qua Yisi rồi gật đầu rồi đứng lại thăm hỏi một chút nói: “Yisi tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Yisi: “Các hạ cũng là tới đây dùng bữa sao?”
Rogulei gật đầu cũng rất phong độ mà nói: “Đúng vậy. Đầu bếp nơi này nấu ăn rất ngon đấy, hai vị có cơ hội nên thử qua.”
Rogulei thầm nghĩ: Đầu bếp chính ở nơi này chính là Đoạ ma giả đấy, thời điểm ban đầu khi hắn vừa mới đến đây thì trong lòng hắn cũng còn khá là bài xích với Đoạ ma giả cho nên không muốn tới nơi này ăn. Nhưng có một lần hắn đi theo Michael tới nơi đây để tới ăn thử thì hắn cũng hoàn toàn bị chinh phục luôn cái khẩu vị khó chịu của hắn rồi.
Không hổ là người nấu ăn của ma thần mà, trình độ trù nghệ như thế này thực sự quá tốt, nhưng mà tốt thì đúng thật, cái chuyện làm cho Rogulei phát sầu chính là hắn muốn tới nhà hàng này dùng bữa thì hắn phải sử dụng phiếu giảm giá tới ăn hoặc phải dùng tiền để đổi lấy. Mà giá cả của cửa hàng này rất cao, tiền của hắn làm gì được nhiều cho nên tiền hắn không có đủ để sử dụng, phiếu giảm giá trong tay hắn cũng chẳng có bao nhiêu. Phiếu lần này là hắn mới từ chỗ của Michael trộm được một tờ, lúc nãy hắn tới đây là ăn chực đấy.
Roland bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó rồi dò hỏi: “Nghe nói là Trình Chu các hạ vừa mới hạ một con Định phong thuỷ thú đúng không? Thịt của con Định phong thuỷ thú là cung cấp cho nhà hàng này làm đồ ăn sao?”
Rogulei gật đầu nói: “Đúng vậy. Nhưng mà nguyên liệu nấu ăn dư lại cũng không còn nhiều lắm đâu cho nên đây là món ăn có danh ngạch, cũng có hạn mức đấy. Nếu như hai vị có phiếu giảm giá thì hai vị cũng có cơ hội được nếm thử một chút đồ ăn từ con Định phong thuỷ thú đấy. Còn không có phiếu khoán thì các vị có muốn mua cũng là chuyện không có khả năng đâu.”
Roland gật đầu nói: “Hoá ra là như vậy.” Hoá ra phiếu giảm giá này còn có tác dụng như vậy sao?
Rogulei cười cười nói: “Đồ ăn nơi này rất ngon đấy, hai vị cứ tiến vào dùng thử đi. Tôi đi trước đã.”
Yisi gật đầu nói: “Được.”
Yisi nhìn theo bóng dáng Rogulei rời đi rồi nhíu mày.
Trước kia thì Yisi cũng đã từng gặp Rogulei ở một yến hội của giới quý tộc rồi, địa vị của đảo Tử Kinh ở Hiệp Loan quần đảo trước kia cũng không quá cao cho nên Rogulei cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt không đáng được nhắc đến trong vòng quý tộc bọn họ. Chớp mắt một cái mà đối phương đã thay đổi hẳn ra, thần thái nhìn cũng sáng láng hơn lúc trước mà phong thái cũng ổn định hơn trước rất nhiều. Hoá ra là sau khi gia nhập vào tổ chức Đoạ ma giả thì giá trị con người của người này lại bay vọt lên rất nhiều đấy chứ.
Roland nhìn Yisi cũng có chút kích động mà nói: “Chị, chúng ta mau đi vào nếm thử thôi. Hắn ta nói đồ ăn ở nơi này những chỗ khác không có để mà nếm thử đâu.”
Yisi gật đầu nói: “Cũng được, chúng ta đi nếm thử đầu bếp của ma thần thôi.”
Sảnh lớn của nhà hàng ngự trù thế gia này có diện tích rất lớn, bên trong nhà hàng còn có không ít người đang bận rộn làm việc, trang trí bên trong nhà hàng này nhìn cũng rất có phong cách, mà nhìn cũng rất xa hoa.
Một thanh niên có thân hình cũng khá cao to từ sau bếp đi ra ngoài.
Khi vừa mới nhìn thấy người thanh niên này mặc quần áo nhân viên phục vụ thì Yisi có chút kinh hãi mà lắp bắp nói: “Sacney, sao em lại ở đây?”
Sacney gãi đầu có chút ngượng ngùng mà cười cười nói: “Em ở đây làm việc ạ.”
Roland nghe vậy cũng có chút ngoài ý muốn mà nói: “Làm việc? Sao em lại phải ở chỗ này làm việc chứ?”
Sacney gật đầu có chút ngượng ngùng nói: “Vâng, em rất thích trù nghệ cho nên em muốn tới đây để giúp đỡ và học tập ạ.”
Roland dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Sacney. Quốc gia gấu trúc cổ xưa có câu quân tử xa nhà bếp thì Tinh Linh thế giới này cũng có tư tưởng y như vậy thôi. Sacney chính là con em quý tộc vậy mà người này lại mặc trang phục người hầu để tiến vào nhà bếp thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một sự sỉ nhục cực kỳ lớn. Roland đang thầm hoài nghi không biết là Sacney có phải là đã bị bắt cóc hay không nữa.
Hoàng Thiện đi ra rồi nhìn vào đoàn người Yisi và Sacney đang đứng túm lại một chỗ rồi lên tiếng dò hỏi: “Mấy người là bạn bè đúng không?”
Yisi có chút cẩn thận rồi gật đầu nói: “Cũng xem như là vậy.”
Hoàng Thiện nghe vậy thì cực kỳ vui sướng mà nói: “Vậy tốt quá rồi, vậy thì các người có nguyện ý trả tiền cơm cho hắn không vậy? Thằng nhóc chết tiệt này ở đây ăn không uống không một thời gian dài rồi mà hắn ta không trả một cắc bạc nào đây. Hắn ta còn muốn ở chỗ này gán nợ nhưng mà hắn đúng là vụng về chẳng biết làm một cái gì cả, đến chén bát mà hắn ta còn đập một mớ rồi kia. Thời gian thằng nhóc này tới làm công cho chúng tôi cũng không trừ được đồng nào mà hắn ta còn chồng thêm mớ nợ thêm vào nữa.”
Hoàng Thiên đã chửi thầm tới lui tên Sacney này mấy chục lần rồi, hắn cũng muốn tống cổ ra khỏi nhà hàng này từ rất lâu rồi, nhưng mà thằng nhóc này không những không thèm trả tiền mà hắn ta còn muốn ở đây để ăn chực cơm của nhân viên nhà hàng nữa. Thật đúng là không còn gì để nói mà.
Yisi: “…"
Cô còn tưởng là Sacney bị bắt ở lại chỗ này là có âm mưu gì đó của Đoạ ma giả chứ, không ngờ là do thằng nhóc này chạy đi ăn chực ở nhà hàng người ta rồi không đủ tiền thanh toán nên bị bắt ở lại làm nhân công trừ nợ.
Roland: “…”
Tốt lắm, thằng nhóc này quá tốt rồi. Đúng là mặt người nhân cách cẩu mà, không ngờ là tên Sacney lại dám chạy đi ăn chực còn không thèm trả tiền. Lần này thì mặt mũi của hầu tước đảo Sao Biển cũng bị chó gặm luôn rồi. Thật xấu mặt giới quý tộc mà.
Yisi nhìn Sacney nói: “Em không mang theo tiền tới đây sao?”
Sacney cũng có chút phiền muộn mà nói: “Em có mang tiền theo. Nhưng mà em không nghĩ là ra ngoài cửa lại cần phải mang theo nhiều tiền tới vậy thôi.”
Hoàng Thiện trợn mắt mà nhìn Sacney rồi tức giận mà mắng: “Thằng ngốc này. Đi ra ngoài vốn dĩ là cần rất nhiều tiền đấy.”
Sacney gật đầu nói: “Hiện tại thì em biết rồi. Trước kia em ở trên đảo đi ra ngoài đều không cần cầm tiền mà, mua đồ gì cũng đâu có tốn tiền đâu.”
Sacney là thiếu đảo chủ của đảo Sao biển, lại là đứa con được cưng chiều từ nhỏ tới bây giờ, mà mỗi cửa hàng trên đảo Sao biển đều là tài sản do = thành chủ phú mở cho nên những món đồ mà Sacney muốn lấy tất nhiên không cần phải trả tiền, đúng là khi đi ra ngoài Sacney cũng không cần phải cầm nhiều tiền theo thật.
Hoàng Thiện cũng có chút cạn lời mà nói: “Đây cũng không phải đảo của cậu đâu thằng ngốc này.”
Sacney cũng có chút bất đắc dĩ mà quay lại nhìn Hoàng Thiện rồi nói: “Ông chủ nhỏ à, tôi đã nói rồi, tôi đã nhờ người cầm tiền mang lại đây rồi mà.”
Hoàng Thiện cũng không thèm tin mà nói: “Cậu nói câu này bao nhiêu ngày rồi hả? Hiện nay thì sao? Đến một chút hồi âm còn không có đâu. Chờ người mà cậu uỷ thác tới đây đi rồi nói sau đi. Hiện tại lời cậu nói hoàn toàn không đáng tin.”
Sacney quay sang nhìn hai người Yisi rồi nói: “Hai người muốn ăn cái gì, em có thể đề cử giúp hai vị.”
Tuy là trù nghệ của Sacney đúng là chẳng ra cái gì cả, nói hắn đi thái rau chuẩn bị cho nhà hàng thì kỹ thuật xắt rau cũng thiếu chút nữa biến thành món rau ngậm máu, chén bát thì đập thành đống, nhưng được đúng một chuyện chính là người này thông thuận ngôn ngữ của nơi này. Thôi thì coi như người này thành thông dịch viên tạm thời của nhà hàng cũng được, cuối cùng sau bao nhiêu trận đập phá thì Hoàng Thiên cũng buộc phải cho thằng nhóc này chạy đi phụ trách làm nhân viên order món ăn của nhà hàng. Tuy rằng thời điểm vừa mới bắt đầu nhận việc thì Sacney cũng còn cảm thấy khá là ngượng ngùng nhưng mà thời gian lâu dài thì Sacney cũng chai mặt luôn rồi.
Roland cũng cảm thấy rất hứng thú mà nói: “Ở đây có những loại đồ ăn gì?”
Sacney đánh giá hai người một chút rồi nói: “Cái này thì còn phải xem yêu cầu của hai vị. Nếu như các vị muốn yêu cầu dùng nguyên liệu cao cấp để nấu ăn thì tất cả các món đều ngon cả. Nếu như các vị muốn sử dụng nguyên liệu đơn giản hơn một chút và chỉ muốn thưởng thức hương vị thì nơi này cũng có vài món ăn rất ngon. Đương nhiên thì món ăn ở nơi này cũng chẳng có món nào dở cả.”
Vẻ mặt Yisi tràn ngập cổ quái mà nhìn chằm chằm Sacney một hồi, hiện tại cô cũng có chút không thể tin được đây lại là lời có thể nói ra từ miệng của một người cực kỳ kén ăn lại bắt bẻ như Sacney đấy.
Sacney nhìn tờ phiếu mua sắm trong tay Yisi thì hâm mộ mà nói: “Không ngờ là hai vị lại có nhiều phiếu VIP trải nghiệm đồ ăn của ngự trù thế gia tới vậy đấy. Phiếu này có thể giúp hai người trải ngiệm món ăn làm từ thịt của Định phong thuỷ thú. Mọi người đừng bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.”
Yisi sửng sốt một chút nói: “Cái này chỉ có 5 tờ thôi mà, nhiều lắm sao?”
Sacney gật đầu rồi cực kỳ hâm mộ mà nói: “Rất nhiều mà. Tôi chỉ có mỗi một tờ thôi đấy.”
Yisi: “……" Hoá ra là hòn đảo của nàng lại được coi như cũng khá may mắn và được ưu tiên rồi đấy hả?
Sacney: “À kể cho mọi người nghe cái này buồn cười lắm. Lúc trước tôi đã gặp được mấy người ngu ngốc trên đường đấy.”
Yisi có chút tò mò nói: “Người ngu ngốc gì?”
Sacney: “Tên ngu kia nói oang oang trên thuyền là Trình Chu cường mua cường bán một đống giấy lộn cho hắn, mấy tờ phiếu rách này chắc chắn là đồ lừa đảo, còn chửi Trình Chu là tên ác bá khốn khiếp cho nên hắn ta đã tiện tay đi lên mũi thuyền rồi vứt hết mấy cái phiếu này xuống biển luôn …”
Roland chớp mắt cũng có chút tiếc nuối mà nói: “Hắn vứt hết á? Quá lãng phí rồi.”
Sacney gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, quá lãng phí. Sau khi người này lên đảo thì hắn ta cũng chỉ có thể đứng nhìn người khác ăn không uống không hoàn toàn miễn phí còn hắn ta phải bỏ tiền ra để ăn, nhưng mà hắn đã làm ra chuyện kia thì hắn cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu thôi chứ làm sao bây giờ? Lúc đó hắn cũng chỉ có thể nói biết thế đừng làm thôi chứ sao nữa. Đúng là ngu ngốc quá mà.”
May mắn thật đấy, thật ra lúc trước hắn cũng muốn vất hết số phiếu này luôn rồi nhưng mà hắn cũng nhát, lúc đó hắn cũng chỉ nghĩ thôi chứ hắn cũng không có gan hành động. Đây dù sao cũng là số phiếu dùng đồng vàng để mua tới đấy, phụ thân hắn đã dùng một đống đồng vàng, việc gì phải xúc động như vậy chứ.
Roland: “….”
Sacney có chút tiếc nuối nói: “Thật ra thì tôi cũng là đồ ngốc. Nghĩ lại thì lúc đó tôi mà biết sớm như vậy thì tôi cũng nhảy xuống biển vớt vài tờ lên rồi.”
Roland: “…"
Cậu đừng làm quá mức như vậy chứ? Cậu còn muốn chạy đi vớt đồ mà người khác vất đi hả? Không cần mặt mũi nữa sao?
Yisi nhìn Sacney rồi lên tiếng dò hỏi: “Đồ ăn nơi này thật sự là dùng Định phong thuỷ thú làm sao?”
Sacney gật đầu nói: “Đương nhiên rồi. Cái này thì không lừa mọi người đâu. Thịt của con Định phong thuỷ thú này dùng để cung ứng cho tổ chức Quang Minh, sau đó là cung ứng cho nhà ăn lớn của khu bến tàu, cuối cùng là cung ứng cho bên này. Nói thật ra thì bên này không có bao nhiêu suất đâu. Chậc chậc, lần này thì đám luyện khí sư của đảo Thiên Tinh theo tới đây đúng là kiếm lớn mà. Đáng tiếc là trình độ luyện khí sư của tôi chẳng ra gì nên không thể thông qua khảo hạch để vào làm luôn rồi.”
Yisi nhìn Sacney mà nói: “Không lẽ em đã chạy đi làm khảo hạch luôn rồi hả?”
Sacney gật đầu nói: “Em đi rồi. Nhưng mà người ta không cần em thôi. Quá trình xét tuyển quá phức tạp và nghiêm khắc.”
Yisi cũng có chút cạn lời mà nhìn Sacney. Thằng nhóc Sacney này nói quý không quý, nói không sai thì nó là đứa con trai duy nhất của hầu tước đảo Sao Biển đấy, cũng là thiếu đảo chủ duy nhất của đảo Sao Biển. Nếu như thằng nhóc Sacney này thật sự mà đầu nhập vào đội luyện khí sư của đảo San Hô thì không biết vị đại công tước phía trên kia sẽ cảm thấy thế nào nữa.
Yisi nhìn Sacney nói: “Em có muốn về đảo Sao Biển không?”
Sacney vội vàng lắc đầu mà nói: “Không được, em không về đâu. Một khi em mà đặt chân đến đảo Sao Biển thì em sẽ không được đi tới đây nữa. Đảo Sao Biển bên kia có gì tốt mà em trở về chứ?”
Yisi: “………"
Giỏi, công nhận thằng nhóc Sacney này đúng là giỏi thật, vậy mà no còn dám nói ra những lời này luôn đấy. Hầu tước đảo Sao biển mà nghe được những lời này thì không biết có tức chết luôn không nữa.
Roland nhìn Sacney nói: “Lúc nãy mới nghe người kia nói là em nhất định ở lại chỗ này ăn ké cơm nhân viên hả? Cơm nhân viên ở đây ngon lắm sao?”
Sacney gật đầu rồi mặt mày cũng hớn hở mà nói: “Đồ ăn cũng tương đối ngon đấy. Đồ ăn của nhân viên bình thường đã ngon rồi mà ông chủ lớn ở bên này lại thích nghiên cứu ra các loại đồ ăn mới lạ. Đồ ăn mới ra lò thì ông chủ lớn cũng thường tìm người đến ăn thử. Quào, các cậu biết mở hộp blind box không? Mọi người mới tới nơi này đúng không? Mọi người có biết mở hộp blind box là gì không?”
Roland rầu rĩ nói: “Biết. Anh cũng mới mở mấy hộp blind box rồi mà.”
Trên đảo cũng có một vài cửa hàng có blind box, hắn cũng từng ghé thăm một vài lần rồi. Tên nhóc Sacney này cũng chỉ tới đây chơi sớm hơn bọn họ vài ngày thôi mà khoe khoang làm gì vậy chứ?
Sacney gật đầu nói: “Anh đã thử rồi ạ? Vậy anh cũng biết thứ hấp dẫn nhất của mở hộp blind box chính là vừa kích thích vừa kinh hỉ rồi đúng không?”
Roland cảm thấy nhìn không nổi cái dáng vẻ đắc ý này của Sacney nữa cho nên hắn cũng lên tiếng mà dò hỏi: “Em cũng không sợ chết hay sao mà ăn bậy ăn bạ như vậy hả?”
Sacney cũng không thèm để ý mà nói: “Có thuốc để cấp cứu mà anh, hơn nữa nếu như mấy món ăn đó thực sự xảy ra vấn đề gì thì nơi này cũng có Năng lực giả hệ trị liệu ở đây cứu giúp mà. Sau khi cô bé ấy sử dụng năng lực chữa trị thì lại bệnh tật gì cũng khoẻ mạnh lại thôi, có mấy người em thấy rồi, giây trước như sắp chết nhưng mà giây sau thì bình thường như không có việc gì luôn.”
Roland: “……" Cấp cứu? Vì một miếng ăn mà thằng nhóc này có thể liều mạng tới vậy luôn hả?
Yisi nghe vậy cau mày cũng cảm thấy rất cạn lời mà nhìn Sacney rồi nói: “Em cũng mạo hiểm quá rồi đấy.”
Sacney thần bí cười cười nói: “Vậy là chị không biết rồi, người ăn thử thường xuyên được ăn những món ăn dùng nguyên liệu nấu ăn cao cấp làm ra. Mấy ngày nay em đã được ăn 7 loại hải thú cao giai bất đồng rồi đấy. Chị nghĩ coi với trình độ của ông bô già kia nhà em thì làm gì mà có khả năng giết được nhiều cao giai hải thú như vậy chứ?”
Yisi: “….”
Roland nhìn Sacney nói: “Món ăn từ cao giai hải thú hả? Ăn ngon không?”
Sacney híp mắt nói: “Nó không phải là vấn đề ăn ngon hay là ăn không ngon. Cái vấn đề ở đây chính là ăn quá ngon. Chỉ cần tưởng tượng đến những ngày rời khỏi nơi đây mà em không thể ăn những món ăn ngon lành như vậy nữa làm cho em cảm thấy mịt mờ, tương lai em nó âm u như bóng tối ấy.”
Yisi nhìn Sacney rồi thầm hoài nghi một vấn đề, rất có thể đó thằng nhóc này đang rất có tiền trong túi, có thể là người nhà nó cũng mang tiền đến đây để chuộc người rồi đấy, nhưng mà nó cố tình không muôn giao tiền ra mà mặt la mày liếm mà ăn vạ ở chỗ này.
Roland nghe vậy thì cảm xúc cũng có chút phập phồng rồi kích động nói: “Anh cũng muốn ở lại đây làm người thử đồ ăn như vậy. Hiện tại có còn chỗ không?”
Sacney lắc đầu nói: “Không được đâu. Những người có ý tưởng giống mjiw anh đã bị ông chủ nhỏ đá ra ngoài hết rồi. Lúc trước cũng có nhiều người tới đây muốn đào góc tường của nhà hàng này đấy, cũng bị ông chủ nhỏ tống cổ hết rồi.”
Roland khó hiểu nói: “Vậy sao em có thể ở lại đây?”
Sacney có chút đắc ý nói: “Em á? Em thiếu tiền đó.”
Yisi: “…...” Thế đạo bây giờ cũng quá đổi thay nhanh quá rồi, thiếu tiền mà có thể kiêu ngạo đến vậy sao?
“Sao em có thể thiếu được vậy?” Yisi tò mò hỏi.
Sacney cũng có chút sung sướng mà nói: “Em hỏi người dẫn đường hướng dẫn em là ở đây có nhà hàng nào ăn ngon nhất không? Thế là cô ấy dẫn em tới nhà hàng này luôn nè. Chị dẫn đường nói với em rằng nếu như em có phiếu trải nghiệm ăn ở ngự trù thế gia này thì em cũng có thể ăn miễn phí. Em nói là em có phiếu mua sắm, lúc đó người dẫn đường cũng nghĩ là trong xấp phiếu đó có nên người đó dắt em tới đây ăn luôn. Sau khi ăn xong hết các món thì mới phát hiện ra là cái phiếu trải nghiệm của em đã bị người ta hố rồi.”
Yisi có chút nghi hoặc nói: “Hố rồi?”
“Là tên khốn Mona kia chứ ai, hắn ta lấy 3 tờ phiếu của phố ăn vặt đổi lấy một tờ phiếu trải nghiệm ngự thiện thế gia của em.” Sacney nói.
Yisi: “……"
Hoá ra thằng nhóc Sacney này là bị lừa tới đây ăn xong rồi nó mới cố ý ở lại đây ăn không luôn đúng không?
Sacney lắc đầu nói: “Chuyện của em nói sau đi. Mọi người trải nghiệm dịch vụ của phiếu này trước đi.”
Yisi: “…"
Roland: “…”
Ngay sau đó thì 20 món ăn lần lượt cũng được nhân viên tỏng nhà hàng bưng lên bàn, phiếu thể nghiệm đồ ăn ngự trù thế gia có bao 20 món ăn miễn phí nên Yisi cũng dựa theo lời Sacney đề cử mà chọn 20 món ăn.
Khi 20 món ăn này được bày lên thì đúng là hương sắc mỹ vị nhìn qua rất đặc sắc, mỗi món đều mỹ vị nhân gian, từng tầng hương sắc cũng rất rõ ràng. Roland cầm đũa lên ăn thử một miếng rồi sau đó hắn cũng không ngừng đũa được nữa.
Roland còn cho rằng mấy món đồ ăn ở phố ăn vặt đã là mỹ vị lắm rồi, không ngờ là đồ ăn ở nhà hàng này còn cao hơn khu vực kia đến mấy lần nữa, đúng là núi cao còn có núi cao hơn mà.
Đồ ăn của nhà hàng ngự trù thế gia này không những ngon mà nguyên liệu nấy ăn cũng cao cấp vô cùng, sau khi dùng xong một bữa mà cả Yisi và Roland cũng cảm thấy lâng lâng như mới dùng xong một phần Hoàng kim linh dược vậy, cả người cảm thấy thoải mái tới nở lỗ chân lông luôn, cảm giác như muốn thăng cấp luôn.
Roland có chút kích động nói: “Chị à, đồ ăn này cũng quá ngon rồi.”
Vừa ăn ngon lại vừa bổ dưỡng, ăn xong làm Roland cũng cảm thấy cả người hắn ấm áp hết cả lên.
Yisi gật đầu rồi nói: “Mẫu thân quyết định cho chúng ta tới đảo San Hô này cũng coi như đúng đắn rồi.”
Roland gật đầu nói: “Công nhận.”
End chap 235
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Số phiếu mua hàng trên tay Yisi cũng chỉ còn lại vài tờ ít ỏi, ngày hôm nay Yisi cũng lấy một tờ phiếu mua sắm mới nhìn rất kỳ lạ ra rồi đưa cho Nini nhìn thử rồi dò hỏi: “Nini, cái phiếu này là phiếu dành cho cái gì vậy?”
Nini nghiêng đầu qua nhìn tờ phiếu một chút thì hai mắt toả sáng mà nói: “Tiểu thư Yisi cũng có tờ phiếu này sao? Tờ phiếu này rất quý đấy, đâu là phiếu trải nghiệm ngự thiện của ngự trù thế gia đấy.”
Yisi: “Ngự trù thế gia? Đó là loại trải ngiệm gì?”
Vẻ mắt của Nini cực kỳ tự hào mà giới thiệu: “Đó là cửa hàng của đầu bếp ma thần mở đấy. Quy cách của cửa hàng này cao hơn mấy cửa hàng ở phố ăn vặt đến mấy chục lần. Đồ ăn cũng rất nhiều hơn nữa giá cả cũng cao hơn gấp mấy lần đồ ăn ở phố ăn vặt.”
Roland trợn mắt nói: “Lại muốn ăn cướp lừa bịp người khác nữa sao?”
Lại là ma thần cái nữa nữa vậy hả trời? Cái quái gì vậy chứ? Cứ một cái từ ma thần này thêm vào thì giá trị hàng hoá của nơi này cũng cao thêm vài phần đúng không? Ban đầu còn nghe đến xx ma thần thì Roland còn cảm thấy hắn có chút phấn kích đấy, nhưng mà dạo này nghe nhiều quá rồi cho nên Roland cũng nhàm hết cả tai luôn rồi. Ma thần gì gì đó hay không ma thần gì đó thì cũng vậy thôi.
Nini chớp mắt nói: “Không phải đâu. Nhà hàng đó không phải nơi lừa đảo hay gì đâu quý khách. Đầu bếp chính của nhà hàng này là trù nghệ Năng lực giả đấy. Đầu bếp này rất giỏi trong việc xử lý các loại nguyên liệu nấu ăn, những món nguyên liệu mà qua tay vị đâu đầu bếp này rồi chế biến thành món ăn thì những món ăn này cũng có tác dụng vô cùng thần kỳ. Sau khi nhà hàng này khai trương thì Trình Chu các hạ, Dạ U các hạ và người của liên minh Thiên tuyển giả cũng thường xuyên ghé thăm.”
Không ít dân chúng của đảo San Hô đã có năng lực thích ứng rồi tiếp thu với sự xuất hiện của các Năng lực giả ở trên đảo rồi, hiện giờ mà nhắc tới Năng lực giả thì có không ít người còn cảm thấy tự hào nữa.
Sau khi tiếp thu những Năng lực giả này cũng không phải là thế lực tà ác thì không ít dân chúng còn cảm thấy mấy năng lực của Năng lực giả này còn rất thần kỳ nữa. Hiện nay không ít dân chúng bình thường còn mong muốn trở thành Năng lực giả đấy. Nhận thức của người trên đảo đã thay đổi nên cũng kéo theo không ít người lạ từ các hòn đảo khác tới nơi đây du lịch cũng thay đổi theo. Đây cũng có thể coi là một dấu hiệu khởi đầu cực kỳ tốt cho Năng lực giả ở Hiệp Loan quần đảo.
Yisi nghe vậy cũng có chút khác thường mà nói: “Là cửa hàng của trù nghệ Năng lực giả khai trương sao?”
Mấy ngày nay Yisi đều ở trên đảo San Hô sinh hoạt, cô cũng đã gặp qua rất nhiều Năng lực giả đang bận rộn vô cùng mà làm việc. Ở địa phương khác mà muốn gặp được một Năng lực giả còn hiếm mà có cơ hội, còn ở đảo San Hô này thì dân chúng lại cực kỳ thích Năng lực giả nữa. Lúc đầu thì Yisi cũng không muốn quan tâm hay muốn tìm hiểu thêm về việc này đâu, nhưng mà sau khi ở trên đảo vài ngày thì Yisi lại cảm thấy cô dường như không có cách nào có thể hiểu được lý do tại sao mà vương đô lại ra sức chèn ép Năng lưc giả tới vậy được nhỉ? Năng lực của các Năng lực giả kia rất phong phú, bọn họ cũng chẳng gây hại cho bất kỳ một ai cả, nếu sử dụng tốt thì đây còn là một loại tài nguyên rất tốt nữa.
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy đấy. Tôi còn nghe nói là đồ ăn mà vị đầu bếp đây làm ra không những ăn cực kỳ con mà còn trợ giúp Năng lực giả đột phá nữa.”
Roland cũng có chút tò mò mà nói: “Đồ ăn mà người ấy làm ra người bình thường có thể ăn không?”
Trình Chu hay Dạ U hay người của liên minh Thiên Tuyển giả kia đều là Năng lực giả đấy, người bình thường như hắn ăn vào có bị trúng độc không trời?
Nini gật đầu nói: “Có chứ. Mọi người cũng biết khu bến tàu ở đây toàn bộ đều là các luyện khí sư từ nơi khách tới đây đúng không? Đầu bếp Hoàng chính là đầu bếp chính của nhà ăn lớn ở khu bến tàu đấy. Mỗi lần mà ông ấy tới nấu ăn thì đám luyện khí sư đó còn kêu gào ông ấy đến nhiều hơn. Ông ấy rất được chúng luyện khí sư đó hoan nghênh đấy.”
Yisi: “….”
Roland: “….”
Nini nhìn sắc mặt của Yisi và Rolans thì cũng hiểu ý mà đưa ra giải pháp: “Đồ ăn của nhà hàng này rất quý cho nên nhà hàng này cũng không phải ai muốn ăn cũng có thể tới để ăn được đâu. Nếu như hai vị vẫn còn kiêng kị Năng lực giả thì hai vị cũng có thể tìm cách giải quyết cũng được mà, hai vị chỉ cần đem tờ phiếu này đổi thành tiền vàng là được.”
Yisi nghe vậy cũng có chút khác thường mà nói: “Ý của chị là tờ phiếu này cũng có người mua lại sao?”
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy. Tờ phiếu này trị giá 1.000 đồng vàng, có người còn nguyện ý mua lại với giá 2.000 đồng vàng mà.”
Roland kinh ngạc nói: “Có việc này á?”
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy. Nếu hai vị không muốn ăn thì tôi sẽ lập tức liên hệ người để mua giúp hai vị luôn.”
Yisi lắc đầu nói: “Không cần đâu. Tôi đi.”
Roland còn đang cảm thấy hơi lo lắng về việc đi tới nhà hàng của ngự trù thế gia ăn đồ ăn thì nguy hiểm gì lắm cơ, nhưng mà hắn lại nghe tới có người còn phải trả giá gấp đôi để mua lại tờ phiếu này thì hắn bỗng nhiên cảm thấy có lẽ tay nghề của vị ngự trù Năng lực giả này chắc chắn rất tốt.
Rolang cũng quay qua nói với Yisi rồi nói: “Chị, chúng ta qua thử đi, em cũng muốn biết tay nghề của ma thần đầu bếp cao tới cỡ nào.”
Yisi gật đầu nói: “Cũng được.”
Roland và Yisi cùng nhau đi qua nhà hàng của ngự thiện thế gia thì Rogulei cũng từ trong nhà hàng bước ra ngoài.
“Rogulei các hạ, đã lâu không gặp các hạ.” Yisi lên tiếng chào hỏi.
Rogulei nhìn qua Yisi rồi gật đầu rồi đứng lại thăm hỏi một chút nói: “Yisi tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Yisi: “Các hạ cũng là tới đây dùng bữa sao?”
Rogulei gật đầu cũng rất phong độ mà nói: “Đúng vậy. Đầu bếp nơi này nấu ăn rất ngon đấy, hai vị có cơ hội nên thử qua.”
Rogulei thầm nghĩ: Đầu bếp chính ở nơi này chính là Đoạ ma giả đấy, thời điểm ban đầu khi hắn vừa mới đến đây thì trong lòng hắn cũng còn khá là bài xích với Đoạ ma giả cho nên không muốn tới nơi này ăn. Nhưng có một lần hắn đi theo Michael tới nơi đây để tới ăn thử thì hắn cũng hoàn toàn bị chinh phục luôn cái khẩu vị khó chịu của hắn rồi.
Không hổ là người nấu ăn của ma thần mà, trình độ trù nghệ như thế này thực sự quá tốt, nhưng mà tốt thì đúng thật, cái chuyện làm cho Rogulei phát sầu chính là hắn muốn tới nhà hàng này dùng bữa thì hắn phải sử dụng phiếu giảm giá tới ăn hoặc phải dùng tiền để đổi lấy. Mà giá cả của cửa hàng này rất cao, tiền của hắn làm gì được nhiều cho nên tiền hắn không có đủ để sử dụng, phiếu giảm giá trong tay hắn cũng chẳng có bao nhiêu. Phiếu lần này là hắn mới từ chỗ của Michael trộm được một tờ, lúc nãy hắn tới đây là ăn chực đấy.
Roland bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó rồi dò hỏi: “Nghe nói là Trình Chu các hạ vừa mới hạ một con Định phong thuỷ thú đúng không? Thịt của con Định phong thuỷ thú là cung cấp cho nhà hàng này làm đồ ăn sao?”
Rogulei gật đầu nói: “Đúng vậy. Nhưng mà nguyên liệu nấu ăn dư lại cũng không còn nhiều lắm đâu cho nên đây là món ăn có danh ngạch, cũng có hạn mức đấy. Nếu như hai vị có phiếu giảm giá thì hai vị cũng có cơ hội được nếm thử một chút đồ ăn từ con Định phong thuỷ thú đấy. Còn không có phiếu khoán thì các vị có muốn mua cũng là chuyện không có khả năng đâu.”
Roland gật đầu nói: “Hoá ra là như vậy.” Hoá ra phiếu giảm giá này còn có tác dụng như vậy sao?
Rogulei cười cười nói: “Đồ ăn nơi này rất ngon đấy, hai vị cứ tiến vào dùng thử đi. Tôi đi trước đã.”
Yisi gật đầu nói: “Được.”
Yisi nhìn theo bóng dáng Rogulei rời đi rồi nhíu mày.
Trước kia thì Yisi cũng đã từng gặp Rogulei ở một yến hội của giới quý tộc rồi, địa vị của đảo Tử Kinh ở Hiệp Loan quần đảo trước kia cũng không quá cao cho nên Rogulei cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt không đáng được nhắc đến trong vòng quý tộc bọn họ. Chớp mắt một cái mà đối phương đã thay đổi hẳn ra, thần thái nhìn cũng sáng láng hơn lúc trước mà phong thái cũng ổn định hơn trước rất nhiều. Hoá ra là sau khi gia nhập vào tổ chức Đoạ ma giả thì giá trị con người của người này lại bay vọt lên rất nhiều đấy chứ.
Roland nhìn Yisi cũng có chút kích động mà nói: “Chị, chúng ta mau đi vào nếm thử thôi. Hắn ta nói đồ ăn ở nơi này những chỗ khác không có để mà nếm thử đâu.”
Yisi gật đầu nói: “Cũng được, chúng ta đi nếm thử đầu bếp của ma thần thôi.”
Sảnh lớn của nhà hàng ngự trù thế gia này có diện tích rất lớn, bên trong nhà hàng còn có không ít người đang bận rộn làm việc, trang trí bên trong nhà hàng này nhìn cũng rất có phong cách, mà nhìn cũng rất xa hoa.
Một thanh niên có thân hình cũng khá cao to từ sau bếp đi ra ngoài.
Khi vừa mới nhìn thấy người thanh niên này mặc quần áo nhân viên phục vụ thì Yisi có chút kinh hãi mà lắp bắp nói: “Sacney, sao em lại ở đây?”
Sacney gãi đầu có chút ngượng ngùng mà cười cười nói: “Em ở đây làm việc ạ.”
Roland nghe vậy cũng có chút ngoài ý muốn mà nói: “Làm việc? Sao em lại phải ở chỗ này làm việc chứ?”
Sacney gật đầu có chút ngượng ngùng nói: “Vâng, em rất thích trù nghệ cho nên em muốn tới đây để giúp đỡ và học tập ạ.”
Roland dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Sacney. Quốc gia gấu trúc cổ xưa có câu quân tử xa nhà bếp thì Tinh Linh thế giới này cũng có tư tưởng y như vậy thôi. Sacney chính là con em quý tộc vậy mà người này lại mặc trang phục người hầu để tiến vào nhà bếp thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một sự sỉ nhục cực kỳ lớn. Roland đang thầm hoài nghi không biết là Sacney có phải là đã bị bắt cóc hay không nữa.
Hoàng Thiện đi ra rồi nhìn vào đoàn người Yisi và Sacney đang đứng túm lại một chỗ rồi lên tiếng dò hỏi: “Mấy người là bạn bè đúng không?”
Yisi có chút cẩn thận rồi gật đầu nói: “Cũng xem như là vậy.”
Hoàng Thiện nghe vậy thì cực kỳ vui sướng mà nói: “Vậy tốt quá rồi, vậy thì các người có nguyện ý trả tiền cơm cho hắn không vậy? Thằng nhóc chết tiệt này ở đây ăn không uống không một thời gian dài rồi mà hắn ta không trả một cắc bạc nào đây. Hắn ta còn muốn ở chỗ này gán nợ nhưng mà hắn đúng là vụng về chẳng biết làm một cái gì cả, đến chén bát mà hắn ta còn đập một mớ rồi kia. Thời gian thằng nhóc này tới làm công cho chúng tôi cũng không trừ được đồng nào mà hắn ta còn chồng thêm mớ nợ thêm vào nữa.”
Hoàng Thiên đã chửi thầm tới lui tên Sacney này mấy chục lần rồi, hắn cũng muốn tống cổ ra khỏi nhà hàng này từ rất lâu rồi, nhưng mà thằng nhóc này không những không thèm trả tiền mà hắn ta còn muốn ở đây để ăn chực cơm của nhân viên nhà hàng nữa. Thật đúng là không còn gì để nói mà.
Yisi: “…"
Cô còn tưởng là Sacney bị bắt ở lại chỗ này là có âm mưu gì đó của Đoạ ma giả chứ, không ngờ là do thằng nhóc này chạy đi ăn chực ở nhà hàng người ta rồi không đủ tiền thanh toán nên bị bắt ở lại làm nhân công trừ nợ.
Roland: “…”
Tốt lắm, thằng nhóc này quá tốt rồi. Đúng là mặt người nhân cách cẩu mà, không ngờ là tên Sacney lại dám chạy đi ăn chực còn không thèm trả tiền. Lần này thì mặt mũi của hầu tước đảo Sao Biển cũng bị chó gặm luôn rồi. Thật xấu mặt giới quý tộc mà.
Yisi nhìn Sacney nói: “Em không mang theo tiền tới đây sao?”
Sacney cũng có chút phiền muộn mà nói: “Em có mang tiền theo. Nhưng mà em không nghĩ là ra ngoài cửa lại cần phải mang theo nhiều tiền tới vậy thôi.”
Hoàng Thiện trợn mắt mà nhìn Sacney rồi tức giận mà mắng: “Thằng ngốc này. Đi ra ngoài vốn dĩ là cần rất nhiều tiền đấy.”
Sacney gật đầu nói: “Hiện tại thì em biết rồi. Trước kia em ở trên đảo đi ra ngoài đều không cần cầm tiền mà, mua đồ gì cũng đâu có tốn tiền đâu.”
Sacney là thiếu đảo chủ của đảo Sao biển, lại là đứa con được cưng chiều từ nhỏ tới bây giờ, mà mỗi cửa hàng trên đảo Sao biển đều là tài sản do = thành chủ phú mở cho nên những món đồ mà Sacney muốn lấy tất nhiên không cần phải trả tiền, đúng là khi đi ra ngoài Sacney cũng không cần phải cầm nhiều tiền theo thật.
Hoàng Thiện cũng có chút cạn lời mà nói: “Đây cũng không phải đảo của cậu đâu thằng ngốc này.”
Sacney cũng có chút bất đắc dĩ mà quay lại nhìn Hoàng Thiện rồi nói: “Ông chủ nhỏ à, tôi đã nói rồi, tôi đã nhờ người cầm tiền mang lại đây rồi mà.”
Hoàng Thiện cũng không thèm tin mà nói: “Cậu nói câu này bao nhiêu ngày rồi hả? Hiện nay thì sao? Đến một chút hồi âm còn không có đâu. Chờ người mà cậu uỷ thác tới đây đi rồi nói sau đi. Hiện tại lời cậu nói hoàn toàn không đáng tin.”
Sacney quay sang nhìn hai người Yisi rồi nói: “Hai người muốn ăn cái gì, em có thể đề cử giúp hai vị.”
Tuy là trù nghệ của Sacney đúng là chẳng ra cái gì cả, nói hắn đi thái rau chuẩn bị cho nhà hàng thì kỹ thuật xắt rau cũng thiếu chút nữa biến thành món rau ngậm máu, chén bát thì đập thành đống, nhưng được đúng một chuyện chính là người này thông thuận ngôn ngữ của nơi này. Thôi thì coi như người này thành thông dịch viên tạm thời của nhà hàng cũng được, cuối cùng sau bao nhiêu trận đập phá thì Hoàng Thiên cũng buộc phải cho thằng nhóc này chạy đi phụ trách làm nhân viên order món ăn của nhà hàng. Tuy rằng thời điểm vừa mới bắt đầu nhận việc thì Sacney cũng còn cảm thấy khá là ngượng ngùng nhưng mà thời gian lâu dài thì Sacney cũng chai mặt luôn rồi.
Roland cũng cảm thấy rất hứng thú mà nói: “Ở đây có những loại đồ ăn gì?”
Sacney đánh giá hai người một chút rồi nói: “Cái này thì còn phải xem yêu cầu của hai vị. Nếu như các vị muốn yêu cầu dùng nguyên liệu cao cấp để nấu ăn thì tất cả các món đều ngon cả. Nếu như các vị muốn sử dụng nguyên liệu đơn giản hơn một chút và chỉ muốn thưởng thức hương vị thì nơi này cũng có vài món ăn rất ngon. Đương nhiên thì món ăn ở nơi này cũng chẳng có món nào dở cả.”
Vẻ mặt Yisi tràn ngập cổ quái mà nhìn chằm chằm Sacney một hồi, hiện tại cô cũng có chút không thể tin được đây lại là lời có thể nói ra từ miệng của một người cực kỳ kén ăn lại bắt bẻ như Sacney đấy.
Sacney nhìn tờ phiếu mua sắm trong tay Yisi thì hâm mộ mà nói: “Không ngờ là hai vị lại có nhiều phiếu VIP trải nghiệm đồ ăn của ngự trù thế gia tới vậy đấy. Phiếu này có thể giúp hai người trải ngiệm món ăn làm từ thịt của Định phong thuỷ thú. Mọi người đừng bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.”
Yisi sửng sốt một chút nói: “Cái này chỉ có 5 tờ thôi mà, nhiều lắm sao?”
Sacney gật đầu rồi cực kỳ hâm mộ mà nói: “Rất nhiều mà. Tôi chỉ có mỗi một tờ thôi đấy.”
Yisi: “……" Hoá ra là hòn đảo của nàng lại được coi như cũng khá may mắn và được ưu tiên rồi đấy hả?
Sacney: “À kể cho mọi người nghe cái này buồn cười lắm. Lúc trước tôi đã gặp được mấy người ngu ngốc trên đường đấy.”
Yisi có chút tò mò nói: “Người ngu ngốc gì?”
Sacney: “Tên ngu kia nói oang oang trên thuyền là Trình Chu cường mua cường bán một đống giấy lộn cho hắn, mấy tờ phiếu rách này chắc chắn là đồ lừa đảo, còn chửi Trình Chu là tên ác bá khốn khiếp cho nên hắn ta đã tiện tay đi lên mũi thuyền rồi vứt hết mấy cái phiếu này xuống biển luôn …”
Roland chớp mắt cũng có chút tiếc nuối mà nói: “Hắn vứt hết á? Quá lãng phí rồi.”
Sacney gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, quá lãng phí. Sau khi người này lên đảo thì hắn ta cũng chỉ có thể đứng nhìn người khác ăn không uống không hoàn toàn miễn phí còn hắn ta phải bỏ tiền ra để ăn, nhưng mà hắn đã làm ra chuyện kia thì hắn cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu thôi chứ làm sao bây giờ? Lúc đó hắn cũng chỉ có thể nói biết thế đừng làm thôi chứ sao nữa. Đúng là ngu ngốc quá mà.”
May mắn thật đấy, thật ra lúc trước hắn cũng muốn vất hết số phiếu này luôn rồi nhưng mà hắn cũng nhát, lúc đó hắn cũng chỉ nghĩ thôi chứ hắn cũng không có gan hành động. Đây dù sao cũng là số phiếu dùng đồng vàng để mua tới đấy, phụ thân hắn đã dùng một đống đồng vàng, việc gì phải xúc động như vậy chứ.
Roland: “….”
Sacney có chút tiếc nuối nói: “Thật ra thì tôi cũng là đồ ngốc. Nghĩ lại thì lúc đó tôi mà biết sớm như vậy thì tôi cũng nhảy xuống biển vớt vài tờ lên rồi.”
Roland: “…"
Cậu đừng làm quá mức như vậy chứ? Cậu còn muốn chạy đi vớt đồ mà người khác vất đi hả? Không cần mặt mũi nữa sao?
Yisi nhìn Sacney rồi lên tiếng dò hỏi: “Đồ ăn nơi này thật sự là dùng Định phong thuỷ thú làm sao?”
Sacney gật đầu nói: “Đương nhiên rồi. Cái này thì không lừa mọi người đâu. Thịt của con Định phong thuỷ thú này dùng để cung ứng cho tổ chức Quang Minh, sau đó là cung ứng cho nhà ăn lớn của khu bến tàu, cuối cùng là cung ứng cho bên này. Nói thật ra thì bên này không có bao nhiêu suất đâu. Chậc chậc, lần này thì đám luyện khí sư của đảo Thiên Tinh theo tới đây đúng là kiếm lớn mà. Đáng tiếc là trình độ luyện khí sư của tôi chẳng ra gì nên không thể thông qua khảo hạch để vào làm luôn rồi.”
Yisi nhìn Sacney mà nói: “Không lẽ em đã chạy đi làm khảo hạch luôn rồi hả?”
Sacney gật đầu nói: “Em đi rồi. Nhưng mà người ta không cần em thôi. Quá trình xét tuyển quá phức tạp và nghiêm khắc.”
Yisi cũng có chút cạn lời mà nhìn Sacney. Thằng nhóc Sacney này nói quý không quý, nói không sai thì nó là đứa con trai duy nhất của hầu tước đảo Sao Biển đấy, cũng là thiếu đảo chủ duy nhất của đảo Sao Biển. Nếu như thằng nhóc Sacney này thật sự mà đầu nhập vào đội luyện khí sư của đảo San Hô thì không biết vị đại công tước phía trên kia sẽ cảm thấy thế nào nữa.
Yisi nhìn Sacney nói: “Em có muốn về đảo Sao Biển không?”
Sacney vội vàng lắc đầu mà nói: “Không được, em không về đâu. Một khi em mà đặt chân đến đảo Sao Biển thì em sẽ không được đi tới đây nữa. Đảo Sao Biển bên kia có gì tốt mà em trở về chứ?”
Yisi: “………"
Giỏi, công nhận thằng nhóc Sacney này đúng là giỏi thật, vậy mà no còn dám nói ra những lời này luôn đấy. Hầu tước đảo Sao biển mà nghe được những lời này thì không biết có tức chết luôn không nữa.
Roland nhìn Sacney nói: “Lúc nãy mới nghe người kia nói là em nhất định ở lại chỗ này ăn ké cơm nhân viên hả? Cơm nhân viên ở đây ngon lắm sao?”
Sacney gật đầu rồi mặt mày cũng hớn hở mà nói: “Đồ ăn cũng tương đối ngon đấy. Đồ ăn của nhân viên bình thường đã ngon rồi mà ông chủ lớn ở bên này lại thích nghiên cứu ra các loại đồ ăn mới lạ. Đồ ăn mới ra lò thì ông chủ lớn cũng thường tìm người đến ăn thử. Quào, các cậu biết mở hộp blind box không? Mọi người mới tới nơi này đúng không? Mọi người có biết mở hộp blind box là gì không?”
Roland rầu rĩ nói: “Biết. Anh cũng mới mở mấy hộp blind box rồi mà.”
Trên đảo cũng có một vài cửa hàng có blind box, hắn cũng từng ghé thăm một vài lần rồi. Tên nhóc Sacney này cũng chỉ tới đây chơi sớm hơn bọn họ vài ngày thôi mà khoe khoang làm gì vậy chứ?
Sacney gật đầu nói: “Anh đã thử rồi ạ? Vậy anh cũng biết thứ hấp dẫn nhất của mở hộp blind box chính là vừa kích thích vừa kinh hỉ rồi đúng không?”
Roland cảm thấy nhìn không nổi cái dáng vẻ đắc ý này của Sacney nữa cho nên hắn cũng lên tiếng mà dò hỏi: “Em cũng không sợ chết hay sao mà ăn bậy ăn bạ như vậy hả?”
Sacney cũng không thèm để ý mà nói: “Có thuốc để cấp cứu mà anh, hơn nữa nếu như mấy món ăn đó thực sự xảy ra vấn đề gì thì nơi này cũng có Năng lực giả hệ trị liệu ở đây cứu giúp mà. Sau khi cô bé ấy sử dụng năng lực chữa trị thì lại bệnh tật gì cũng khoẻ mạnh lại thôi, có mấy người em thấy rồi, giây trước như sắp chết nhưng mà giây sau thì bình thường như không có việc gì luôn.”
Roland: “……" Cấp cứu? Vì một miếng ăn mà thằng nhóc này có thể liều mạng tới vậy luôn hả?
Yisi nghe vậy cau mày cũng cảm thấy rất cạn lời mà nhìn Sacney rồi nói: “Em cũng mạo hiểm quá rồi đấy.”
Sacney thần bí cười cười nói: “Vậy là chị không biết rồi, người ăn thử thường xuyên được ăn những món ăn dùng nguyên liệu nấu ăn cao cấp làm ra. Mấy ngày nay em đã được ăn 7 loại hải thú cao giai bất đồng rồi đấy. Chị nghĩ coi với trình độ của ông bô già kia nhà em thì làm gì mà có khả năng giết được nhiều cao giai hải thú như vậy chứ?”
Yisi: “….”
Roland nhìn Sacney nói: “Món ăn từ cao giai hải thú hả? Ăn ngon không?”
Sacney híp mắt nói: “Nó không phải là vấn đề ăn ngon hay là ăn không ngon. Cái vấn đề ở đây chính là ăn quá ngon. Chỉ cần tưởng tượng đến những ngày rời khỏi nơi đây mà em không thể ăn những món ăn ngon lành như vậy nữa làm cho em cảm thấy mịt mờ, tương lai em nó âm u như bóng tối ấy.”
Yisi nhìn Sacney rồi thầm hoài nghi một vấn đề, rất có thể đó thằng nhóc này đang rất có tiền trong túi, có thể là người nhà nó cũng mang tiền đến đây để chuộc người rồi đấy, nhưng mà nó cố tình không muôn giao tiền ra mà mặt la mày liếm mà ăn vạ ở chỗ này.
Roland nghe vậy thì cảm xúc cũng có chút phập phồng rồi kích động nói: “Anh cũng muốn ở lại đây làm người thử đồ ăn như vậy. Hiện tại có còn chỗ không?”
Sacney lắc đầu nói: “Không được đâu. Những người có ý tưởng giống mjiw anh đã bị ông chủ nhỏ đá ra ngoài hết rồi. Lúc trước cũng có nhiều người tới đây muốn đào góc tường của nhà hàng này đấy, cũng bị ông chủ nhỏ tống cổ hết rồi.”
Roland khó hiểu nói: “Vậy sao em có thể ở lại đây?”
Sacney có chút đắc ý nói: “Em á? Em thiếu tiền đó.”
Yisi: “…...” Thế đạo bây giờ cũng quá đổi thay nhanh quá rồi, thiếu tiền mà có thể kiêu ngạo đến vậy sao?
“Sao em có thể thiếu được vậy?” Yisi tò mò hỏi.
Sacney cũng có chút sung sướng mà nói: “Em hỏi người dẫn đường hướng dẫn em là ở đây có nhà hàng nào ăn ngon nhất không? Thế là cô ấy dẫn em tới nhà hàng này luôn nè. Chị dẫn đường nói với em rằng nếu như em có phiếu trải nghiệm ăn ở ngự trù thế gia này thì em cũng có thể ăn miễn phí. Em nói là em có phiếu mua sắm, lúc đó người dẫn đường cũng nghĩ là trong xấp phiếu đó có nên người đó dắt em tới đây ăn luôn. Sau khi ăn xong hết các món thì mới phát hiện ra là cái phiếu trải nghiệm của em đã bị người ta hố rồi.”
Yisi có chút nghi hoặc nói: “Hố rồi?”
“Là tên khốn Mona kia chứ ai, hắn ta lấy 3 tờ phiếu của phố ăn vặt đổi lấy một tờ phiếu trải nghiệm ngự thiện thế gia của em.” Sacney nói.
Yisi: “……"
Hoá ra thằng nhóc Sacney này là bị lừa tới đây ăn xong rồi nó mới cố ý ở lại đây ăn không luôn đúng không?
Sacney lắc đầu nói: “Chuyện của em nói sau đi. Mọi người trải nghiệm dịch vụ của phiếu này trước đi.”
Yisi: “…"
Roland: “…”
Ngay sau đó thì 20 món ăn lần lượt cũng được nhân viên tỏng nhà hàng bưng lên bàn, phiếu thể nghiệm đồ ăn ngự trù thế gia có bao 20 món ăn miễn phí nên Yisi cũng dựa theo lời Sacney đề cử mà chọn 20 món ăn.
Khi 20 món ăn này được bày lên thì đúng là hương sắc mỹ vị nhìn qua rất đặc sắc, mỗi món đều mỹ vị nhân gian, từng tầng hương sắc cũng rất rõ ràng. Roland cầm đũa lên ăn thử một miếng rồi sau đó hắn cũng không ngừng đũa được nữa.
Roland còn cho rằng mấy món đồ ăn ở phố ăn vặt đã là mỹ vị lắm rồi, không ngờ là đồ ăn ở nhà hàng này còn cao hơn khu vực kia đến mấy lần nữa, đúng là núi cao còn có núi cao hơn mà.
Đồ ăn của nhà hàng ngự trù thế gia này không những ngon mà nguyên liệu nấy ăn cũng cao cấp vô cùng, sau khi dùng xong một bữa mà cả Yisi và Roland cũng cảm thấy lâng lâng như mới dùng xong một phần Hoàng kim linh dược vậy, cả người cảm thấy thoải mái tới nở lỗ chân lông luôn, cảm giác như muốn thăng cấp luôn.
Roland có chút kích động nói: “Chị à, đồ ăn này cũng quá ngon rồi.”
Vừa ăn ngon lại vừa bổ dưỡng, ăn xong làm Roland cũng cảm thấy cả người hắn ấm áp hết cả lên.
Yisi gật đầu rồi nói: “Mẫu thân quyết định cho chúng ta tới đảo San Hô này cũng coi như đúng đắn rồi.”
Roland gật đầu nói: “Công nhận.”
End chap 235
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.