Chương 231: Hành Trình Kỳ Diệu Của Yisi
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Trình Chu đã phái người chạy đi khắp nơi ở Hiệp Loan quần đảo để chào hàng với một số lượng lớn phiếu mua sắm rồi phiếu giảm giá. Mấy quý tộc cũng không muốn chọc đến Trình Chu cho nên bọn họ cũng đành phải bỏ tiền tiêu tai.
Sau khi mấy người quý tộc bị ép buộc phải chi trả đồng vàng để lấy được số lượng phiếu mua sắm rồi thì bọn họ cũng cảm thấy như bị lừa đảo chiếm đoạt tài sản, nhiều người còn tức giận muốn mang đám giấy vụn này đi đốt luôn? Nhưng mà, khi nghĩ tới số đồng vàng mới chi trả xong thì mấy cái tờ giấy rách này cũng có giá trị quá cao rồi, mang một lượng tiền lớn đi đốt luôn như vậy thì bọn họ cũng cảm thấy quá lãng phí.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng có rất nhiều quý tộc đã lựa chọn phương pháp giống như phu nhân Miller là cho con cái bọn họ tới thăm dò tình huống trên đảo San Hô đã.
Lần này thì Trình Chu quậy lớn quá rồi, đám người đó đã tiến hành chiêu mộ luyện khí sư từ khắp nơi đầu nhập đến hòn đảo San Hô, đám người đó còn chặt luôn khu bến tàu của đảo Thiên Tinh, săn giết Địa giai hải thú, chặt một mảnh đảo nhỏ của đảo Đường Thụ, … nói cho cùng thì động tĩnh mà đám người Trình Chu tạo thành cũng quá lớn cho nên các quý tộc cũng cảm thấy rất tò mò về tình hình phát triển hiện tại của đảo San Hô.
Vốn dĩ cũng đã có rất nhiều quý tộc muốn tới thăm dò hòn đảo San Hô kia rồi, cho nên thời điểm Trình Chu bán ra phiếu mua sắm thì bọn họ cũng coi như đây việc là tiện thể để thúc đẩy cho bọn họ thuận tiện làm luôn.
…..
Thành chủ phủ.
Michael cũng có chút cao hứng mà nói: “Trình Chu các hạ, dạo gần nhất đã có rất nhiều con cái của những quý tộc đã tiến đến đảo San Hô để du ngoạn.”
Trình Chu gật đầu nói: “Rất tốt. Thành chủ đại nhân, những người hướng dẫn đã đào tạo xong xuôi rồi đúng không?”
Michael gật đầu nói: “Tạm ổn rồi. Bọn tôi đã đào tạo cấp tốc thêm một đợt hướng dẫn viên mới rồi. Mấy người cũ được đào tạo bắt đầu dẫn khách đi thực tế vài lần. Mọi việc chắc chắn sẽ ổn thôi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy là được rồi. Người đến càng nhiều thì nơi này sẽ biến thành một nơi rất hỗn loạn. Thành chủ nhớ chú ý an ninh trên đảo.”
Michael gật đầu nói: “Tôi minh bạch ý các hạ.”
Thật ra thì những thế hệ sau này của mấy vị quý tộc tiến đến hòn đảo này đều nghe về hung danh của Trình Chu, Dạ U và toàn bộ liên minh Thiên Tuyển giả rồi. Mấy người kia có đến đây thật thì bọn họ cũng run cả đám chứ dám làm gì, kết quả thì bọn họ cũng chỉ có thể thành thật hết thôi. Hắn cũng có thể đảm bảo là không có ai dám đem tính mạng của bản thân ra để đùa đâu.
Trình Chu híp mắt nói: “Thành chủ cố gắng tiếp đón thịnh tình những vị khách hàng tiềm năng này đi.”
Tuy rằng Trình Chu đã đi theo con đường cường mua ép bán mà bắt buộc cho những người kia mua hàng hoá, nhưng mà hắn cũng không muốn tự mình phải đi vào con đường chết mà hạ thấp dịch vụ khách hàng đâu. Nói cho cùng thì cái hay của ngành dịch vụ chính là như vậy mà, cứ để cho đám người này cảm nhận được chỗ tốt của đảo San Hô bọn họ trước đi đã, rồi sau này khách hàng cũng tự tới thôi.
Michael gật đầu nói: “Các hạ yên tâm. Tôi đã sắp xếp ổn thoả hết rồi.”
Từ những báo cáo mới thu nhận được về phản ứng của khác hàng tới thăm đảo thì mọi chuyện cũng theo một quy trình. Thời điểm ban đầu khi mà những người đó đặt chân lên đảo thì bọn họ cảm thấy khá là sợ sệt, nói thẳng là kinh hãi, nhưng mà tơi đây một thời gian, chắc cũng chỉ sau vài ngày thì cả đám người kia bắt đầu ăn vạ không muốn rời khỏi đảo nữa. Hoá ra hòn đảo San Hô của bọn họ cũng rất có mị lực đấy chứu, vẫn có thể hấp dẫn được khá nhiều người chịu ở lại đấy.
Vì đảm bảo an ninh của toàn bộ đảo San Hô này cho nên đường ven viển đã bị phong toả chỉ chừa lại cái bến để neo đậu tàu thuyền.
Ngay tại lối đi vào cũng đã trang bị lính gác có vũ trang, đây là đội vệ binh bảo vệ thành. Người muốn tiến vào đảo San Hô buộc phải đăng ký ở lối ra vào đặt ngay tại cổng thành. Ngay sau khi lãnh giấy thông hành ở tại cổng thành thì những con em quý tộc cũng không bị làm khó làm dễ nữa mà thả cho tự do đi lại vào nội thành để tham quan.
Dạo gần đây danh khí của đảo San Hô cũng được đẩy lên cao hơn không ít so với trước, nghĩ tới thời cơ kinh doanh cho nên mấy ông chủ lớn cũng lần lượt tiến tới đăng ký vào thành buôn bán luôn. Cũng nhờ đám thương nhân mới xuất hiện này mà thương nghiệp của đảo San Hô cũng được vực dậy một cách nhanh chóng.
Trình Chu ở dị giới một thời gian thì hắn cũng quay lại hiện thế để đón thêm người tới. Đợt đầu tiên đã đón hơn 4.000 người, nhưng mà số lượng nhân viên này cũng quá ít, con số này chắc chắn không đủ dùng. Mấy ngày trước Trình Chu đã mang thêm 1 vạn người đến đây bổ sung.
Nhóm người thứ nhất tiến tới gần như đã vững gót chân ở Tinh Linh thế giới, những người này cũng quen thuộc với các quy tắc của Tinh Linh thế giới cho nên nhóm người thứ hai lại đây cũng dễ thở hơn rất nhiều.
Một con Bạch ngân thuyền chiến từ đằng xa đang từ từ cập vào khu bên tàu, đứng trên mũi con thuyền này là một cặp chị em nhìn còn rất trẻ. Bá tước đảo Đường Thụ và phu nhân Miller cảm thấy hai chị em này cần phải đi ra ngoài rèn luyện thêm để mở rộng tầm mắt, sau khi Trình Chu tới đảo thì bọn họ đã quăng cho hai chị em này một đống phiếu rồi đẩy lên thuyền cho ra khơi luôn.
“Chị hai, sắp tới rồi.” Roland vừa thấy kích động lại cảm thấy thấp thỏm mà nói.
Yisi gật đầu nói: “Biết rồi.”
Roland cũng có chút khó hiểu mà nói: “Chị hai, chị nói xem Trình Chu là dạng người như thế nào?”
Yisi cau mày nói: “Không biết.”
Thời điểm Trình Chu tới đảo Đường Thụ thì Yisi có việc không có ở đảo, lúc đó cô cũng không phải đối mặt trực tiếp với Trình Chu cho nên thời điểm biết hòn đảo bị cắt đi thì Yisi vẫn còn cảm thấy rất đáng tiếc.
Roland đè thấp thanh âm nói: “Em nghe nói hắn ta là người cực kỳ ác độc.”
Yisi trừng mắt nhìn Roland rồi tức giận nói: “Câm miệng. Sắp tới địa bàn của người ta rồi mà em còn vô tri như vậy sao?”
Roland rầu rĩ rồi cực kỳ oán giận nói: “Chị nghĩ coi vì sao bà già muốn tống cổ chúng ta đi đến địa phương hung hiểm như vậy chứ? Đầu óc của bà già đấy không phải là … có vấn đề gì rồi chứ?”
Yisi nhàn nhạt nói: “Vấn đề này em thắc mắc cũng muộn rồi. Muốn biết thì em nên hỏi thẳng mẹ từ sớm là rõ ràng thôi.”
Roland: “….” Hỏi thẳng mẹ á? Hắn hơi ngốc một chút nhưng mà hắn cũng đâu có muốn bị đánh chết đâu.
“Chị, chị nhìn kìa, là Hoàng kim thuyền chiến kìa.” Roland nhìn mấy con thuyền đang đi lại trên biển thì thốt lên kinh ngạc.
Yisi híp mắt nói: “Là 2 con Hoàng kim thuyền chiến kia.”
Roland nhìn con Hoàng kim thuyền chiến đang di chuyển thì nói: “Hình như là nó mới đi đánh cá về thì phải?”
Yisi nhìn từng mẻ lưới đánh cá cỡ lớn đang treo đằng sau con Hoàng kim thuyền chiến thì nhịn không được kinh ngạc mà nói: “Dùng cả Hoàng kim thuyền chiến đi đánh cá sao? Hòn đảo San Hô này đúng là xa xỉ mà.”
“Con thuyền này đã từng cải tạo qua rồi đúng không?” Roland hỏi.
Yisi gật đầu nói: “Chắc là vậy, chị nhớ là hình dáng của hai con thuyền này lúc trước không phải như vậy.”
Roland: “Chị, chị nhìn kìa. Hình như là có rất nhiều người đang ở trên con thuyền đó.”
Yisi gật đầu nói: “Đã thấy.”
Roland nhịn không được mà nói: “Sao mấy người này ăn mặc kỳ lạ quá vậy? Nghe nói đây là trang phục của người bên kia.”
Yisi nhìn chằm chằm mấy người đang đứng trên thuyền rồi đánh giá lượt sau đó quay sang nhắc nhở em trai mình: “Em đừng chọc mấy người đó.”
Roland gật đầu nói: “Chị yên tâm, em cũng không muốn chết sớm.”
Thuyền của Yisi và Roland cũng neo đậu thuyền vào bến cảng, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì bọn họ cũng mang theo tuỳ tùng đặt chân lên đảo San Hô.
Đảo San Hô có hai hàng đội vệ binh đeo hàng nóng đang đứng dọc trước cổng thành, đạn đã lên nòng, sẵn sàng phục vụ bảo vệ an ninh đảo. Đội vệ binh này nhìn qua là đã có huấn luyện.
Roland nhìn hai hàng vệ binh rồi nói nhỏ: “Chị, hình như đây là đội quân đã được vũ trang của Trình Chu thì phải. Em nghe nói mấy món đồ đang đeo trên người đám người này là vũ khí ở bên kia.”
Yisi gật đầu nói: “Chắc vậy.”
Roland thần thần bí bí nói: “Em nghe nói ở hai hàng lính này có hơn nửa là Đoạ ma giả. Nhưng mà bọn họ cũng chẳng khác gì nhau cả nên nhìn cũng không thể phân biệt được ai là người thường ai là Đoạ ma giả.”
Yisi trừng mắt nhìn Roland rồi nói: “Im miệng. Em đừng nói Đoạ ma giả này Đoạ ma giả nọ nữa. Đoạ ma giả cũng chỉ là những người bình thường đã được thức tỉnh năng lực thôi. Việc bọn họ nhìn không khác gì so với chúng ta cũng là chuyện i bình thường.”
“Hoan nghênh quý khách đã ghé đảo. Mời đi bên này. Thỉnh.” Một cô gái trẻ cũng đon đả từ bên trong đi tới đoàn người Yisi chào hỏi.
Ngay sau đó nhóm Yisi được hướng dẫn tới bàn đăng ký, nhân viên đăng ký cũng nhanh chóng chụp ảnh của đoàn người rồi bắt đầu đối chiếu thân phận từ tên, tuổi, nghề nghiệp, địa chỉ, … và đưa thẻ căn cước chứng minh thân phận cho mọi người vào đảo.
Roland cần căn cước của mình lên nhìn, nhìn vào hình ảnh đang có trên tấm thẻ nhựa này mà thầm cảm thấy thần kỳ.
Nhân viên công tác đang trực ban nhanh chóng lên tiếng dặn dò mọi người: “Đây là căn cước tạm thời của mọi người. Quý khách phải giữ kỹ thẻ căn cước này bởi vì cái thẻ này đã tích hợp thông tin chứng minh thân phận của mọi người. Thẻ trong tay quý khách có thời hạn trong vòng 1 tháng. Thời gian cư trú của mọi người cũng là 1 tháng kể từ ngày hôm nay. Sau thời gian một tháng thì người của thành chủ phủ chúng tôi sẽ gửi thông báo đã tới kỳ hạn. Mọi người cần phải nhỡ kỹ một chuyện, khi tới kỳ hạn thì chiếc thẻ này buộc phải thu lại và quý khách buộc phải rời khỏi đảo. Nếu quý khách muốn lưu lại nơi này thì phải đăng ký thủ tục thêm ….”
“Đến kỳ hạn thì nói sau.” Roland nhanh nhảu mà lên tiếng.
Roland bĩu môi thầm nghĩ: Một tháng á? Nửa tháng đã là quá lắm rồi đấy. Muốn hắn ở lại cái chốn khỉ ho cò gáy này một tháng được á? Đám người này đang nằm mơ à.
“Cũng được.” Nhân viên công tác nhìn vẻ mặt của Roland rõ ràng như thế thì cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Roland rồi. Thời điểm mới tới đây mấy con em quý tộc kia đặt chân lên đảo đều có biểu hiện y chang như vậy mà, nhìn hoài cũng quen thôi.
“Quý khách có yêu cầu người dẫn đường không? Phố mỹ thực của chúng tôi mới khai trương thêm một siêu thị lớn nữa. Mời mọi người tới tham quan thử. Hình như mọi người đều mang theo phiếu giảm giá mua sắm không? Nếu như mọi người mang theo thì có thể trực tiếp sử dụng phiếu giảm giá để đổi đồ bên trong.” Nhân viên công tác nhiệt tình giới thiệu.
Yisi tỏ vẻ hứng thú nói: “Người dẫn đường? Thuê một người dẫn đường thì tốn bao nhiêu đồng vàng?”
Nhân viên công tác cũng cười cười mà nói: “Không đắt, chỉ tốn 2 đồng bạc thôi. Nhưng mà, nếu như tiêu phí của quý khách lớn hơn 100 đồng vàng thì mọi người có thể sử dụng dịch vụ dẫn đường miễn phí. Số tiền này không nhiều, mọi người cứ tuỳ tiện vào siêu thị lớn mua sắm một ít là được.”
Yisi cũng có chút mới lạ mà nói: “Vậy sao? Nếu dùng phiếu mua sắm thì sao?”
Yisi cũng nhớ rõ là tổng số lượng phiếu mua sắm mà mẹ cho cô mang tới đây đã vượt con số này rồi.
Nhân viên công tác kiên nhẫn đáp lại: “Nếu số phiếu mua sắm của quý khách mà trên 100 đồng vàng thì cũng được miễn phí dịch vị hướng dẫn. Người dẫn đường cũng có trách nhiệm chỉ dẫn cho mọi người sử dụng phiếu mua sắm.”
Yisi híp mắt thầm nghĩ: Hoá ra là phiếu mua sắm có thể đổi được đồ vậy. Vậy mà ban đầu còn tưởng là giấy vụn cơ đấy.
Roland kéo tay Yisi rồi nói: “Chị, chúng ta mau đi xem thôi. Em muốn ăn thử cái món kem địa ngục kia.”
Nhân viên công tác nhìn Roland rồi nói: “Bên trong phố mỹ thực của chúng tôi có rất nhiều món ăn, quý khách không cần phải nhìn chằm chằm vào kem đâu.”
Roland có chút không tin nói: “Thật không?”
Nhân viên công tác có chút tự hào nói: “Quý khách cứ tự mình đi dạo qua phố mỹ thực thì quý khách sẽ biết thôi. Mỹ thực của đảo San Hô chúng tôi là tuyệt vời nhất Hiệp Loan quần đảo này đấy. Mỹ thực trên hòn đảo chúng tôi chắc chắn quý khách không thể nhìn thấy ở hòn đảo khác đâu. Là độc quyền đấy.”
Dạo gần đây thì đảo San Hô phát triển cực kỳ nhanh chóng, tình hình trên đảo cũng biến đổi từng ngày, cuộc sống bình thường của những bình dân trên đảo cũng tốt hơn trước rất nhiều. Trình độ tiếp thu Năng lực giả của người dân cũng cao hơn rất nhiều. Cuộc sống trên đảo cũng càng ngày càng phong phú.
Một cô gái mặc đồng phục người dẫn đường có diện mạo thanh tú bước lên rồi nói: “Kính chào quý khách, tôi là người dẫn đường số 186, Nini. Rất vui được phục vụ quý khách.”
Roland nhìn nhân viên dẫn đường trước mặt thì có chút mới lạ nói: “Số 186 sao? Vậy là còn hơn 185 người trước chị nữa sao?”
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Roland: “……”
Một cái đảo San Hô nhỏ tí xíu bằng cái lỗ mũi như này mà bọn họ cũng cần phải có nhiều người dẫn đường như vậy sao? Cái địa phương nghèo nàn này thì có cái quỷ gì mà du lịch chứ? Thật sự là cần người nhiều người dẫn đường như vậy hả?
“Quý khách có địa phương nào muốn đến không? Hay là quý khách muốn tìm hiểu tình hình trước rồi đi. Mọi người cứ tuỳ tiện hỏi là được.” Nini nhiệt tình nói.
Roland chống nạnh nói: “Chúng tôi muốn đi phố mỹ thực trước.”
Nini đã được đào tạo qua nên cũng nhanh chóng mang đoàn người Yisi tới phố mỹ thực. Bên trong phố mỹ thực cũng mọc lên đủ loại của hàng, nhà hàng, quầy nước, … nhìn rất nhộn nhịp và nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của đoàn người.
“Đây là phố ăn vặt, ở nơi đây có bán đủ các loại thức ăn, mọi người có phiếu giảm giá ăn vặt thì mọi người cũng có thể đi tới để trải nghiệm luôn. Sử dụng một tờ phiếu giảm giá là có thể ăn toàn bộ khu phố này.” Nini lên tiếng giới thiệu.
Yisi có chút kinh ngạc nói: “Dùng một tờ phiếu giảm giá là được ăn miễn phí thật sao?”
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy. Nhưng mà một tờ phiếu giảm giá chỉ có thể sử dụng cho một người mà thôi.”
Yisi nhớ là đám phiếu giảm giá mà Trình Chu vứt lại có hơn 20 tờ phiếu giảm giá lận. Vốn tưởng giấy vụn mà có thể sử dụng thì cũng quá tuyệt vời rồi. Yisi cầm hai tờ phiếu giảm giá đưa cho nhân viên công tác ở lối ra vào. Nhân viên đứng cổng cũng nhanh chóng đóng cái dấu đỏ lên trên tờ phiếu giảm giá.
Đoàn người Yisi nhanh chóng sát nhập vào phố ăn vặt thưởng thức đồ ăn.
Bên trong phố ăn vặt có các loại trà sữa, bánh kem, bánh đúc, que nướng, bánh bao nhỏ, bánh quẩy, hải sản nướng BBQ…… Cái gì cần có đều có.
Mục tiêu của Roland khi đến đây cũng rất rõ ràng, hắn muốn tới đây tìm kem để ăn thử, nhưng mà thời điểm khi mới tiến vào phố mỹ thực thì hắn lại bị số lượng đồ ăn nhìn vô cùng đa dạng và thơm này làm cho hoa mắt. Hai chị em bọn họ cũng ăn từ cửa tiệm nhỏ ở đầu khu phố tới các nhà hàng lớn trong khu phố, đi một lượt từ trên xuống dưới ăn không chừa quán nào. Roland vừa ăn vừa đi cũng quên luôn cái món kem mà mình mong nhớ kia nằm ở chỗ nào.
“Chị, cái này là trà sữa nè. Uống ngon ghê.” Roalnd cắm ống hút và rít một hơi trà sữa rồi rốp rốp mà nhai trân châu trong miệng rồi nói.
Yisi gật đầu nói: “Không tồi.”
Thị trường trà sữa ở hiện thế cực kỳ mạnh, tiệm trà sữa cũng mọc lên như nấm sau mưa ở khắp nơi. Tiệm trà sữa bên trong phố mỹ thực cũng không ít, tới 8 cửa tiệm mà buôn bán rất mạnh, nhiều du khách tới đảo khi bước chân vào đây đều mua một ly mang đi, đi dạo một hồi lại thêm một ly, uống đến hăng say.
Quý tộc ở nơi này đều tu luyện đấu khí cho nên bọn họ cũng cần năng lượng nhiều hơn người bình thường tới mấy chục lần là ít, một lần quý tộc đi dạo thì 8 ly trà sữa nhập khẩu là không xi nhê ăn thua gì.
“Chị, cái bánh kem này nè, vừa mềm vừa xốp lại thơm nữa. Nếu so sánh với những chiếc bánh của đầu bếp trưởng của đảo mình thì đúng là … Sao lại ngon như vậy được nhỉ?” Roland tỏ vẻ thắc mắc mà dò hỏi.
Yisi gật đầu mà nói: “Tay nghề của vị đầu bếp trưởng trên đảo chúng ta … cũng kém quá cỏi rồi.”
“Chị, cái que nướng này hương vị cũng tuyệt vời quá, đây là bong bóng cá sao? Đảo chúng ta cũng không có ai ăn cái thứ này đâu. Không ngờ là cái này xử lý rồi nướng lại ngon tới vậy. Quá lợi hại rồi.” Roland nói.
Yisi gật đầu nói: “Cũng được, mùi vị cũng ổn.”
Kỳ thật thì Yisi cũng cảm thấy ăn ngon, đồ ăn trong phố ăn vặt này cô chưa từng nghe thấy bao giờ chứ đừng nói là ăn thử rồi. Nhưng mà thằng em trai này của cô sao lại cứ trầm trồ nhìn xuẩn ngốc như vậy chứ? Không thấy ánh mắt của mấy người kia nhìn họ như mấy tên nhà quê mới tới phố lần đầu hay gì. Đồ ngốc này.
Yisi nhìn qua phía Nini đang đứng ở bên cạnh rồi dò hỏi: “Chị là dân bản địa của đảo San Hô này sao?”
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi đúng là dân bản địa của hòn đảo này.”
“Nghe nói là Trình Chu đã tổ chức tiệc cơ động 3 ngày trên hòn đảo này đúng không? Là tiệc hải sản nướng đúng không?” Yisi hỏi.
Nini nghe vậy thì lại hồi tưởng về cái hồi ức ăn uống đó mà nói: “Đúng vậy, thủ hạ của Trình Chu các hạ rất đông cho nên ngài ấy đã bày tiệc khắp nơi, tình hình lúc đó nhìn rất náo nhiệt. Tiệc cơ động cũng bày khắp nơi trên đảo, muốn ăn bao nhiêu cũng được. Trình Chu các hạ cũng là người thiện tâm nhưng lúc đó lại có nhiều người cảm thấy các hạ đang có âm mưu gì đó nên lãng phí cơ hội ăn uống. Đúng là một đám ngốc mà.”
Yisi nhìn Nini nói: “Chị cũng ăn à?”
Nini gật đầu có chút đắc ý nói: “Ăn chứ. Tôi ăn từ ngày đầu tiên cơ. Đồ ăn ngày hôm đó đúng là tuyệt hảo thật, lần đầu tiên trên đời tôi được ăn loại đồ ăn ngon tới vậy đó.”
Ngày đầu tiên Nini đã chạy tới ăn rồi, cũng không phải là cô không sợ Đoạ ma giả mà lúc đó cô đã quá đói rồi. Giờ thì Nini cảm thấy quyết định của mình lúc đó là quá chính xác.
Đồ ăn mà khách hàng đã từng ăn đều được đóng dấu trên danh sách quán ăn trong phố ăn vặt. Đây là một trong những quy trình đào tạo nhân viên tài năng mà bọn họ đã được đào tạo từ thời điểm ban đầu.
Cũng vì lúc đó cô đã to gan lớn mật chạy tới ăn uống thì Nini đã đạt được đánh giá từ vị thành chủ, cuối cùng Nini đã may mắn được thành chủ phủ lựa chọn đi đào tạo làm người hướng dẫn từ những ngày đầu tiên.
Cấp trên của cô lúc ấy cũng nêu những lời khen thặng, nào là bọn họ cảm thấy cô rất can đảm, có tư tưởng cầu tiến, tới tư thế dũng cảm như vậy thì cô cũng có thể tiếp thu nhiệm vụ mới, là người có chủ kiến và không bị ảnh hưởng bởi điều đàm tiếu xung quanh, kết lyaaj cuối cùng thì cô được khen tặng là nhân tài có thể đào tạo được.
Lúc trước thì Nini cũng không ngờ rằng hành vi chạy đến ăn thịt nướng miễn phí của cô lại được quan sát, ghi chép rồi đánh giá cặn kẽ biến thành một trong những tiêu chuẩn của biểu hiện tốt, cô cũng chẳng biết là lúc đó mình có nhiều ưu điểm tới vậy cơ mà, thời điểm khi được khen thưởng mà cô còn cảm thấy chột dạ không thôi. Sự thật thì lúc đó cô cũng vì bản thân quá đói mà đánh liều chạy tới ăn thịt miễn phí thôi, chứ lúc đó thì làm gì mà này sinh được cái tư tưởng can đảm quỷ quái gì đâu mà. Đấy chính là hành vi đói quá hoá liều đấy. Nhưng mà cũng may là liều mà cô lại được chọn.
Lúc trước thì mấy người trong thôn còn nghĩ cô là kẻ không biết sống chết, hiện tại thì bọn họ lại khen cô có tầm mắt, thông minh, còn nói cô đã dự kiến trước sự việc này rồi.
“Cái mùi vị của đồ ăn trong tiệc cơ động đó như thế nào?” Yisi hỏi.
Nini nói: “Nếu Yisi tiểu thư muốn thử mấy món đồ nướng đất thì phía bên trong phố mỹ thực cũng có tiệm đồ nướng đấy, các loại nướng hải sản, thịt, … đều có, đồ ăn ở bên đó cũng không khác biệt lắm với tiệc cơ động đó đâu. Tiểu thư muốn đi luôn chưa?”
Roland có chút kích động nói: “Chị, chúng ta mau đi coi thôi.”
Yisi gật đầu nói: “Cũng được.”
Roland nhìn Nini rồi nói: “Nghe nói là đám đồ nướng đó có bột luyện dược gì đó rải lên đúng không?”
Nini gật đầu nói: “Là gia vị nướng của biển bên kia, nếu quý khách thích thú với mấy loại gia vị đó thì sau khi ăn thử hai người cũng có thể mua chút gia vị về làm quà cũng được.”
Roland cảm thấy hứng thú nói: “Chị, nhanh đi xem thử thôi.”
Nghe nói người ở đảo San Hô đều bị tiệc cơ động 3 ngày này làm mê muội tâm trí hay làm tan rã nhân tâm mà. Hắn cũng muốn thử nhìn một chút coi là cái dạng đồ ăn gì mà có thể mê hoặc tâm trí người khác chứ.
Yisi gật đầu rồi mang Roland vào tiệm đồ nướng luôn, sau đó hai người bọn họ cũng sa vào sự đa dạng của tiệc nướng, nào là thịt nướng kèm bia mỹ vi, sụn gà nướng giòn rụm, thịt ba chỉ béo mà không ngán, mực nướng trắng phau cay xè, hàu nướng tỏi hành thơm ngon, …. đủ mọi loại món đồ trên đời này.
Hương vị đồ nướng đều cực kỳ độc đáo, một miếng rồi một miếng ăn đến say mê, thật đúng là làm cho người ta mê muội mà.
Roland đang rắc rắc nhai sụn rồi nói: “Nghe nói là người dân trên đảo San Hô này vốn dĩ rất sợ Đoạ ma giả nhưng mà sau khi ăn tiệc xong thì bọn họ lại tiếp nhận Đoạ ma giả vào cuộc sống luôn.”
Ít nhiều gì thì hắn cũng có thể lý giải được rồi, trước mặt mỹ thực như thế này thì Đoạ ma giả hay không Đoạ ma giả gì cũng vứt hết đi. Dân dĩ thực vi tiên, ai cho đồ ăn ngon thì đi theo người đó cũng chẳng có gì sai cả.
Yisi rất yêu thích món cà tím nướng mềm rụm thơm ngon này, cà tím trong tiệm đồ nướng là dùng cà tím do Tinh Linh trùng giục sinh ra, và đây còn là cà tím của Tinh Linh thế giới cho nên hương vị càng tốt hơn nữa. Loại cà tím này là Trình Chu vô tình phát hiện ra khi hắn chạy đi trấn lột đồ đấy mà.
Cà tím ở Tinh Linh thế giới cũng khác biệt hoàn toàn, nhìn vẻ bề ngoài cũng to hơn cà tím ở hiện thế, rất thích hợp để làm đồ nướng, chỉ cần quét một lớp dầu mỏng bên ngoài lớp vỏ dày và không cần gọt vỏ mà trực tiếp nướng trên than. Sau khi cà tím đã được nướng chín rồi thì cầm dao tách đôi ra rồi phết thêm chút nước sốt bí truyền sau đó rải thêm ít tỏi băm vào. Xong xuôi hết cả thì chuẩn bị thêm một chút nước dầu hành hoa rồi bỏ thêm ít gia vị để rưới lên là có thể thưởng thức được rồi.
Cà tím ăn vào vô cùng ngon, mềm mềm mọng nước, lại còn hút gia vị vào từng thớ cà nên rất vừa vị, làm cho người ăn cũng có một loại cảm giác vô cùng hưởng thụ.
“Ăn ngon quá đi.” Yisi nói với vẻ mặt say mê.
Roland cau mày nói: “Thứ này là cà tím lùn trên đảo chúng ta cũng có mà. Nhưng mà cũng không có ai chế biến ra như thế này và ăn ngon như vậy mà thôi.”
Yisi híp mắt nói: “Đúng vậy. Trước kia đảo chúng ta cũng có người ăn thử rồi. Không thể ăn được.”
Người ở đảo Đường Thụ sử dụng loại cà tím lùn này chính cắn trực tiếp rồi nuốt xuống, cũng có người cho vào nước sôi nấu lên, ăn vào đúng là không còn gì để nói nữa. Lúc đó Yisi cũng ăn thử loại cà tím cho vào trong nước nấu lên ăn, lúc đấy cô cũng không cmar nhận được mùi vị gì, cũng chỉ cảm thấy nó nhạt nhẽo vô vị quá, cuối cùng cô cũng không có thêm hứng thú về món ăn này nữa.
Roland nhịn không được nói: “Không ngờ là bên này có thể chế biến một món ăn vô vị như vậy thành một món ăn mỹ vị tới cỡ này. Đầu bếp của biển bên kia cũng quá đáng sợ rồi. Không biết là chúng ta có thể đào được một vị đầu bếp của đảo bên này về không nhỉ?”
Mỹ thực trên đường có quá nhiều nhưng mà sức ăn của Yisi và Roland cũng có hạn nên sau khi hai người họ ăn trong tiệm thịt nướng xong thì cũng no luôn và xin cáo từ chờ ngày khác tới tái chiến vậy.
End chap 231
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Sau khi mấy người quý tộc bị ép buộc phải chi trả đồng vàng để lấy được số lượng phiếu mua sắm rồi thì bọn họ cũng cảm thấy như bị lừa đảo chiếm đoạt tài sản, nhiều người còn tức giận muốn mang đám giấy vụn này đi đốt luôn? Nhưng mà, khi nghĩ tới số đồng vàng mới chi trả xong thì mấy cái tờ giấy rách này cũng có giá trị quá cao rồi, mang một lượng tiền lớn đi đốt luôn như vậy thì bọn họ cũng cảm thấy quá lãng phí.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng có rất nhiều quý tộc đã lựa chọn phương pháp giống như phu nhân Miller là cho con cái bọn họ tới thăm dò tình huống trên đảo San Hô đã.
Lần này thì Trình Chu quậy lớn quá rồi, đám người đó đã tiến hành chiêu mộ luyện khí sư từ khắp nơi đầu nhập đến hòn đảo San Hô, đám người đó còn chặt luôn khu bến tàu của đảo Thiên Tinh, săn giết Địa giai hải thú, chặt một mảnh đảo nhỏ của đảo Đường Thụ, … nói cho cùng thì động tĩnh mà đám người Trình Chu tạo thành cũng quá lớn cho nên các quý tộc cũng cảm thấy rất tò mò về tình hình phát triển hiện tại của đảo San Hô.
Vốn dĩ cũng đã có rất nhiều quý tộc muốn tới thăm dò hòn đảo San Hô kia rồi, cho nên thời điểm Trình Chu bán ra phiếu mua sắm thì bọn họ cũng coi như đây việc là tiện thể để thúc đẩy cho bọn họ thuận tiện làm luôn.
…..
Thành chủ phủ.
Michael cũng có chút cao hứng mà nói: “Trình Chu các hạ, dạo gần nhất đã có rất nhiều con cái của những quý tộc đã tiến đến đảo San Hô để du ngoạn.”
Trình Chu gật đầu nói: “Rất tốt. Thành chủ đại nhân, những người hướng dẫn đã đào tạo xong xuôi rồi đúng không?”
Michael gật đầu nói: “Tạm ổn rồi. Bọn tôi đã đào tạo cấp tốc thêm một đợt hướng dẫn viên mới rồi. Mấy người cũ được đào tạo bắt đầu dẫn khách đi thực tế vài lần. Mọi việc chắc chắn sẽ ổn thôi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy là được rồi. Người đến càng nhiều thì nơi này sẽ biến thành một nơi rất hỗn loạn. Thành chủ nhớ chú ý an ninh trên đảo.”
Michael gật đầu nói: “Tôi minh bạch ý các hạ.”
Thật ra thì những thế hệ sau này của mấy vị quý tộc tiến đến hòn đảo này đều nghe về hung danh của Trình Chu, Dạ U và toàn bộ liên minh Thiên Tuyển giả rồi. Mấy người kia có đến đây thật thì bọn họ cũng run cả đám chứ dám làm gì, kết quả thì bọn họ cũng chỉ có thể thành thật hết thôi. Hắn cũng có thể đảm bảo là không có ai dám đem tính mạng của bản thân ra để đùa đâu.
Trình Chu híp mắt nói: “Thành chủ cố gắng tiếp đón thịnh tình những vị khách hàng tiềm năng này đi.”
Tuy rằng Trình Chu đã đi theo con đường cường mua ép bán mà bắt buộc cho những người kia mua hàng hoá, nhưng mà hắn cũng không muốn tự mình phải đi vào con đường chết mà hạ thấp dịch vụ khách hàng đâu. Nói cho cùng thì cái hay của ngành dịch vụ chính là như vậy mà, cứ để cho đám người này cảm nhận được chỗ tốt của đảo San Hô bọn họ trước đi đã, rồi sau này khách hàng cũng tự tới thôi.
Michael gật đầu nói: “Các hạ yên tâm. Tôi đã sắp xếp ổn thoả hết rồi.”
Từ những báo cáo mới thu nhận được về phản ứng của khác hàng tới thăm đảo thì mọi chuyện cũng theo một quy trình. Thời điểm ban đầu khi mà những người đó đặt chân lên đảo thì bọn họ cảm thấy khá là sợ sệt, nói thẳng là kinh hãi, nhưng mà tơi đây một thời gian, chắc cũng chỉ sau vài ngày thì cả đám người kia bắt đầu ăn vạ không muốn rời khỏi đảo nữa. Hoá ra hòn đảo San Hô của bọn họ cũng rất có mị lực đấy chứu, vẫn có thể hấp dẫn được khá nhiều người chịu ở lại đấy.
Vì đảm bảo an ninh của toàn bộ đảo San Hô này cho nên đường ven viển đã bị phong toả chỉ chừa lại cái bến để neo đậu tàu thuyền.
Ngay tại lối đi vào cũng đã trang bị lính gác có vũ trang, đây là đội vệ binh bảo vệ thành. Người muốn tiến vào đảo San Hô buộc phải đăng ký ở lối ra vào đặt ngay tại cổng thành. Ngay sau khi lãnh giấy thông hành ở tại cổng thành thì những con em quý tộc cũng không bị làm khó làm dễ nữa mà thả cho tự do đi lại vào nội thành để tham quan.
Dạo gần đây danh khí của đảo San Hô cũng được đẩy lên cao hơn không ít so với trước, nghĩ tới thời cơ kinh doanh cho nên mấy ông chủ lớn cũng lần lượt tiến tới đăng ký vào thành buôn bán luôn. Cũng nhờ đám thương nhân mới xuất hiện này mà thương nghiệp của đảo San Hô cũng được vực dậy một cách nhanh chóng.
Trình Chu ở dị giới một thời gian thì hắn cũng quay lại hiện thế để đón thêm người tới. Đợt đầu tiên đã đón hơn 4.000 người, nhưng mà số lượng nhân viên này cũng quá ít, con số này chắc chắn không đủ dùng. Mấy ngày trước Trình Chu đã mang thêm 1 vạn người đến đây bổ sung.
Nhóm người thứ nhất tiến tới gần như đã vững gót chân ở Tinh Linh thế giới, những người này cũng quen thuộc với các quy tắc của Tinh Linh thế giới cho nên nhóm người thứ hai lại đây cũng dễ thở hơn rất nhiều.
Một con Bạch ngân thuyền chiến từ đằng xa đang từ từ cập vào khu bên tàu, đứng trên mũi con thuyền này là một cặp chị em nhìn còn rất trẻ. Bá tước đảo Đường Thụ và phu nhân Miller cảm thấy hai chị em này cần phải đi ra ngoài rèn luyện thêm để mở rộng tầm mắt, sau khi Trình Chu tới đảo thì bọn họ đã quăng cho hai chị em này một đống phiếu rồi đẩy lên thuyền cho ra khơi luôn.
“Chị hai, sắp tới rồi.” Roland vừa thấy kích động lại cảm thấy thấp thỏm mà nói.
Yisi gật đầu nói: “Biết rồi.”
Roland cũng có chút khó hiểu mà nói: “Chị hai, chị nói xem Trình Chu là dạng người như thế nào?”
Yisi cau mày nói: “Không biết.”
Thời điểm Trình Chu tới đảo Đường Thụ thì Yisi có việc không có ở đảo, lúc đó cô cũng không phải đối mặt trực tiếp với Trình Chu cho nên thời điểm biết hòn đảo bị cắt đi thì Yisi vẫn còn cảm thấy rất đáng tiếc.
Roland đè thấp thanh âm nói: “Em nghe nói hắn ta là người cực kỳ ác độc.”
Yisi trừng mắt nhìn Roland rồi tức giận nói: “Câm miệng. Sắp tới địa bàn của người ta rồi mà em còn vô tri như vậy sao?”
Roland rầu rĩ rồi cực kỳ oán giận nói: “Chị nghĩ coi vì sao bà già muốn tống cổ chúng ta đi đến địa phương hung hiểm như vậy chứ? Đầu óc của bà già đấy không phải là … có vấn đề gì rồi chứ?”
Yisi nhàn nhạt nói: “Vấn đề này em thắc mắc cũng muộn rồi. Muốn biết thì em nên hỏi thẳng mẹ từ sớm là rõ ràng thôi.”
Roland: “….” Hỏi thẳng mẹ á? Hắn hơi ngốc một chút nhưng mà hắn cũng đâu có muốn bị đánh chết đâu.
“Chị, chị nhìn kìa, là Hoàng kim thuyền chiến kìa.” Roland nhìn mấy con thuyền đang đi lại trên biển thì thốt lên kinh ngạc.
Yisi híp mắt nói: “Là 2 con Hoàng kim thuyền chiến kia.”
Roland nhìn con Hoàng kim thuyền chiến đang di chuyển thì nói: “Hình như là nó mới đi đánh cá về thì phải?”
Yisi nhìn từng mẻ lưới đánh cá cỡ lớn đang treo đằng sau con Hoàng kim thuyền chiến thì nhịn không được kinh ngạc mà nói: “Dùng cả Hoàng kim thuyền chiến đi đánh cá sao? Hòn đảo San Hô này đúng là xa xỉ mà.”
“Con thuyền này đã từng cải tạo qua rồi đúng không?” Roland hỏi.
Yisi gật đầu nói: “Chắc là vậy, chị nhớ là hình dáng của hai con thuyền này lúc trước không phải như vậy.”
Roland: “Chị, chị nhìn kìa. Hình như là có rất nhiều người đang ở trên con thuyền đó.”
Yisi gật đầu nói: “Đã thấy.”
Roland nhịn không được mà nói: “Sao mấy người này ăn mặc kỳ lạ quá vậy? Nghe nói đây là trang phục của người bên kia.”
Yisi nhìn chằm chằm mấy người đang đứng trên thuyền rồi đánh giá lượt sau đó quay sang nhắc nhở em trai mình: “Em đừng chọc mấy người đó.”
Roland gật đầu nói: “Chị yên tâm, em cũng không muốn chết sớm.”
Thuyền của Yisi và Roland cũng neo đậu thuyền vào bến cảng, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì bọn họ cũng mang theo tuỳ tùng đặt chân lên đảo San Hô.
Đảo San Hô có hai hàng đội vệ binh đeo hàng nóng đang đứng dọc trước cổng thành, đạn đã lên nòng, sẵn sàng phục vụ bảo vệ an ninh đảo. Đội vệ binh này nhìn qua là đã có huấn luyện.
Roland nhìn hai hàng vệ binh rồi nói nhỏ: “Chị, hình như đây là đội quân đã được vũ trang của Trình Chu thì phải. Em nghe nói mấy món đồ đang đeo trên người đám người này là vũ khí ở bên kia.”
Yisi gật đầu nói: “Chắc vậy.”
Roland thần thần bí bí nói: “Em nghe nói ở hai hàng lính này có hơn nửa là Đoạ ma giả. Nhưng mà bọn họ cũng chẳng khác gì nhau cả nên nhìn cũng không thể phân biệt được ai là người thường ai là Đoạ ma giả.”
Yisi trừng mắt nhìn Roland rồi nói: “Im miệng. Em đừng nói Đoạ ma giả này Đoạ ma giả nọ nữa. Đoạ ma giả cũng chỉ là những người bình thường đã được thức tỉnh năng lực thôi. Việc bọn họ nhìn không khác gì so với chúng ta cũng là chuyện i bình thường.”
“Hoan nghênh quý khách đã ghé đảo. Mời đi bên này. Thỉnh.” Một cô gái trẻ cũng đon đả từ bên trong đi tới đoàn người Yisi chào hỏi.
Ngay sau đó nhóm Yisi được hướng dẫn tới bàn đăng ký, nhân viên đăng ký cũng nhanh chóng chụp ảnh của đoàn người rồi bắt đầu đối chiếu thân phận từ tên, tuổi, nghề nghiệp, địa chỉ, … và đưa thẻ căn cước chứng minh thân phận cho mọi người vào đảo.
Roland cần căn cước của mình lên nhìn, nhìn vào hình ảnh đang có trên tấm thẻ nhựa này mà thầm cảm thấy thần kỳ.
Nhân viên công tác đang trực ban nhanh chóng lên tiếng dặn dò mọi người: “Đây là căn cước tạm thời của mọi người. Quý khách phải giữ kỹ thẻ căn cước này bởi vì cái thẻ này đã tích hợp thông tin chứng minh thân phận của mọi người. Thẻ trong tay quý khách có thời hạn trong vòng 1 tháng. Thời gian cư trú của mọi người cũng là 1 tháng kể từ ngày hôm nay. Sau thời gian một tháng thì người của thành chủ phủ chúng tôi sẽ gửi thông báo đã tới kỳ hạn. Mọi người cần phải nhỡ kỹ một chuyện, khi tới kỳ hạn thì chiếc thẻ này buộc phải thu lại và quý khách buộc phải rời khỏi đảo. Nếu quý khách muốn lưu lại nơi này thì phải đăng ký thủ tục thêm ….”
“Đến kỳ hạn thì nói sau.” Roland nhanh nhảu mà lên tiếng.
Roland bĩu môi thầm nghĩ: Một tháng á? Nửa tháng đã là quá lắm rồi đấy. Muốn hắn ở lại cái chốn khỉ ho cò gáy này một tháng được á? Đám người này đang nằm mơ à.
“Cũng được.” Nhân viên công tác nhìn vẻ mặt của Roland rõ ràng như thế thì cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Roland rồi. Thời điểm mới tới đây mấy con em quý tộc kia đặt chân lên đảo đều có biểu hiện y chang như vậy mà, nhìn hoài cũng quen thôi.
“Quý khách có yêu cầu người dẫn đường không? Phố mỹ thực của chúng tôi mới khai trương thêm một siêu thị lớn nữa. Mời mọi người tới tham quan thử. Hình như mọi người đều mang theo phiếu giảm giá mua sắm không? Nếu như mọi người mang theo thì có thể trực tiếp sử dụng phiếu giảm giá để đổi đồ bên trong.” Nhân viên công tác nhiệt tình giới thiệu.
Yisi tỏ vẻ hứng thú nói: “Người dẫn đường? Thuê một người dẫn đường thì tốn bao nhiêu đồng vàng?”
Nhân viên công tác cũng cười cười mà nói: “Không đắt, chỉ tốn 2 đồng bạc thôi. Nhưng mà, nếu như tiêu phí của quý khách lớn hơn 100 đồng vàng thì mọi người có thể sử dụng dịch vụ dẫn đường miễn phí. Số tiền này không nhiều, mọi người cứ tuỳ tiện vào siêu thị lớn mua sắm một ít là được.”
Yisi cũng có chút mới lạ mà nói: “Vậy sao? Nếu dùng phiếu mua sắm thì sao?”
Yisi cũng nhớ rõ là tổng số lượng phiếu mua sắm mà mẹ cho cô mang tới đây đã vượt con số này rồi.
Nhân viên công tác kiên nhẫn đáp lại: “Nếu số phiếu mua sắm của quý khách mà trên 100 đồng vàng thì cũng được miễn phí dịch vị hướng dẫn. Người dẫn đường cũng có trách nhiệm chỉ dẫn cho mọi người sử dụng phiếu mua sắm.”
Yisi híp mắt thầm nghĩ: Hoá ra là phiếu mua sắm có thể đổi được đồ vậy. Vậy mà ban đầu còn tưởng là giấy vụn cơ đấy.
Roland kéo tay Yisi rồi nói: “Chị, chúng ta mau đi xem thôi. Em muốn ăn thử cái món kem địa ngục kia.”
Nhân viên công tác nhìn Roland rồi nói: “Bên trong phố mỹ thực của chúng tôi có rất nhiều món ăn, quý khách không cần phải nhìn chằm chằm vào kem đâu.”
Roland có chút không tin nói: “Thật không?”
Nhân viên công tác có chút tự hào nói: “Quý khách cứ tự mình đi dạo qua phố mỹ thực thì quý khách sẽ biết thôi. Mỹ thực của đảo San Hô chúng tôi là tuyệt vời nhất Hiệp Loan quần đảo này đấy. Mỹ thực trên hòn đảo chúng tôi chắc chắn quý khách không thể nhìn thấy ở hòn đảo khác đâu. Là độc quyền đấy.”
Dạo gần đây thì đảo San Hô phát triển cực kỳ nhanh chóng, tình hình trên đảo cũng biến đổi từng ngày, cuộc sống bình thường của những bình dân trên đảo cũng tốt hơn trước rất nhiều. Trình độ tiếp thu Năng lực giả của người dân cũng cao hơn rất nhiều. Cuộc sống trên đảo cũng càng ngày càng phong phú.
Một cô gái mặc đồng phục người dẫn đường có diện mạo thanh tú bước lên rồi nói: “Kính chào quý khách, tôi là người dẫn đường số 186, Nini. Rất vui được phục vụ quý khách.”
Roland nhìn nhân viên dẫn đường trước mặt thì có chút mới lạ nói: “Số 186 sao? Vậy là còn hơn 185 người trước chị nữa sao?”
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Roland: “……”
Một cái đảo San Hô nhỏ tí xíu bằng cái lỗ mũi như này mà bọn họ cũng cần phải có nhiều người dẫn đường như vậy sao? Cái địa phương nghèo nàn này thì có cái quỷ gì mà du lịch chứ? Thật sự là cần người nhiều người dẫn đường như vậy hả?
“Quý khách có địa phương nào muốn đến không? Hay là quý khách muốn tìm hiểu tình hình trước rồi đi. Mọi người cứ tuỳ tiện hỏi là được.” Nini nhiệt tình nói.
Roland chống nạnh nói: “Chúng tôi muốn đi phố mỹ thực trước.”
Nini đã được đào tạo qua nên cũng nhanh chóng mang đoàn người Yisi tới phố mỹ thực. Bên trong phố mỹ thực cũng mọc lên đủ loại của hàng, nhà hàng, quầy nước, … nhìn rất nhộn nhịp và nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của đoàn người.
“Đây là phố ăn vặt, ở nơi đây có bán đủ các loại thức ăn, mọi người có phiếu giảm giá ăn vặt thì mọi người cũng có thể đi tới để trải nghiệm luôn. Sử dụng một tờ phiếu giảm giá là có thể ăn toàn bộ khu phố này.” Nini lên tiếng giới thiệu.
Yisi có chút kinh ngạc nói: “Dùng một tờ phiếu giảm giá là được ăn miễn phí thật sao?”
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy. Nhưng mà một tờ phiếu giảm giá chỉ có thể sử dụng cho một người mà thôi.”
Yisi nhớ là đám phiếu giảm giá mà Trình Chu vứt lại có hơn 20 tờ phiếu giảm giá lận. Vốn tưởng giấy vụn mà có thể sử dụng thì cũng quá tuyệt vời rồi. Yisi cầm hai tờ phiếu giảm giá đưa cho nhân viên công tác ở lối ra vào. Nhân viên đứng cổng cũng nhanh chóng đóng cái dấu đỏ lên trên tờ phiếu giảm giá.
Đoàn người Yisi nhanh chóng sát nhập vào phố ăn vặt thưởng thức đồ ăn.
Bên trong phố ăn vặt có các loại trà sữa, bánh kem, bánh đúc, que nướng, bánh bao nhỏ, bánh quẩy, hải sản nướng BBQ…… Cái gì cần có đều có.
Mục tiêu của Roland khi đến đây cũng rất rõ ràng, hắn muốn tới đây tìm kem để ăn thử, nhưng mà thời điểm khi mới tiến vào phố mỹ thực thì hắn lại bị số lượng đồ ăn nhìn vô cùng đa dạng và thơm này làm cho hoa mắt. Hai chị em bọn họ cũng ăn từ cửa tiệm nhỏ ở đầu khu phố tới các nhà hàng lớn trong khu phố, đi một lượt từ trên xuống dưới ăn không chừa quán nào. Roland vừa ăn vừa đi cũng quên luôn cái món kem mà mình mong nhớ kia nằm ở chỗ nào.
“Chị, cái này là trà sữa nè. Uống ngon ghê.” Roalnd cắm ống hút và rít một hơi trà sữa rồi rốp rốp mà nhai trân châu trong miệng rồi nói.
Yisi gật đầu nói: “Không tồi.”
Thị trường trà sữa ở hiện thế cực kỳ mạnh, tiệm trà sữa cũng mọc lên như nấm sau mưa ở khắp nơi. Tiệm trà sữa bên trong phố mỹ thực cũng không ít, tới 8 cửa tiệm mà buôn bán rất mạnh, nhiều du khách tới đảo khi bước chân vào đây đều mua một ly mang đi, đi dạo một hồi lại thêm một ly, uống đến hăng say.
Quý tộc ở nơi này đều tu luyện đấu khí cho nên bọn họ cũng cần năng lượng nhiều hơn người bình thường tới mấy chục lần là ít, một lần quý tộc đi dạo thì 8 ly trà sữa nhập khẩu là không xi nhê ăn thua gì.
“Chị, cái bánh kem này nè, vừa mềm vừa xốp lại thơm nữa. Nếu so sánh với những chiếc bánh của đầu bếp trưởng của đảo mình thì đúng là … Sao lại ngon như vậy được nhỉ?” Roland tỏ vẻ thắc mắc mà dò hỏi.
Yisi gật đầu mà nói: “Tay nghề của vị đầu bếp trưởng trên đảo chúng ta … cũng kém quá cỏi rồi.”
“Chị, cái que nướng này hương vị cũng tuyệt vời quá, đây là bong bóng cá sao? Đảo chúng ta cũng không có ai ăn cái thứ này đâu. Không ngờ là cái này xử lý rồi nướng lại ngon tới vậy. Quá lợi hại rồi.” Roland nói.
Yisi gật đầu nói: “Cũng được, mùi vị cũng ổn.”
Kỳ thật thì Yisi cũng cảm thấy ăn ngon, đồ ăn trong phố ăn vặt này cô chưa từng nghe thấy bao giờ chứ đừng nói là ăn thử rồi. Nhưng mà thằng em trai này của cô sao lại cứ trầm trồ nhìn xuẩn ngốc như vậy chứ? Không thấy ánh mắt của mấy người kia nhìn họ như mấy tên nhà quê mới tới phố lần đầu hay gì. Đồ ngốc này.
Yisi nhìn qua phía Nini đang đứng ở bên cạnh rồi dò hỏi: “Chị là dân bản địa của đảo San Hô này sao?”
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi đúng là dân bản địa của hòn đảo này.”
“Nghe nói là Trình Chu đã tổ chức tiệc cơ động 3 ngày trên hòn đảo này đúng không? Là tiệc hải sản nướng đúng không?” Yisi hỏi.
Nini nghe vậy thì lại hồi tưởng về cái hồi ức ăn uống đó mà nói: “Đúng vậy, thủ hạ của Trình Chu các hạ rất đông cho nên ngài ấy đã bày tiệc khắp nơi, tình hình lúc đó nhìn rất náo nhiệt. Tiệc cơ động cũng bày khắp nơi trên đảo, muốn ăn bao nhiêu cũng được. Trình Chu các hạ cũng là người thiện tâm nhưng lúc đó lại có nhiều người cảm thấy các hạ đang có âm mưu gì đó nên lãng phí cơ hội ăn uống. Đúng là một đám ngốc mà.”
Yisi nhìn Nini nói: “Chị cũng ăn à?”
Nini gật đầu có chút đắc ý nói: “Ăn chứ. Tôi ăn từ ngày đầu tiên cơ. Đồ ăn ngày hôm đó đúng là tuyệt hảo thật, lần đầu tiên trên đời tôi được ăn loại đồ ăn ngon tới vậy đó.”
Ngày đầu tiên Nini đã chạy tới ăn rồi, cũng không phải là cô không sợ Đoạ ma giả mà lúc đó cô đã quá đói rồi. Giờ thì Nini cảm thấy quyết định của mình lúc đó là quá chính xác.
Đồ ăn mà khách hàng đã từng ăn đều được đóng dấu trên danh sách quán ăn trong phố ăn vặt. Đây là một trong những quy trình đào tạo nhân viên tài năng mà bọn họ đã được đào tạo từ thời điểm ban đầu.
Cũng vì lúc đó cô đã to gan lớn mật chạy tới ăn uống thì Nini đã đạt được đánh giá từ vị thành chủ, cuối cùng Nini đã may mắn được thành chủ phủ lựa chọn đi đào tạo làm người hướng dẫn từ những ngày đầu tiên.
Cấp trên của cô lúc ấy cũng nêu những lời khen thặng, nào là bọn họ cảm thấy cô rất can đảm, có tư tưởng cầu tiến, tới tư thế dũng cảm như vậy thì cô cũng có thể tiếp thu nhiệm vụ mới, là người có chủ kiến và không bị ảnh hưởng bởi điều đàm tiếu xung quanh, kết lyaaj cuối cùng thì cô được khen tặng là nhân tài có thể đào tạo được.
Lúc trước thì Nini cũng không ngờ rằng hành vi chạy đến ăn thịt nướng miễn phí của cô lại được quan sát, ghi chép rồi đánh giá cặn kẽ biến thành một trong những tiêu chuẩn của biểu hiện tốt, cô cũng chẳng biết là lúc đó mình có nhiều ưu điểm tới vậy cơ mà, thời điểm khi được khen thưởng mà cô còn cảm thấy chột dạ không thôi. Sự thật thì lúc đó cô cũng vì bản thân quá đói mà đánh liều chạy tới ăn thịt miễn phí thôi, chứ lúc đó thì làm gì mà này sinh được cái tư tưởng can đảm quỷ quái gì đâu mà. Đấy chính là hành vi đói quá hoá liều đấy. Nhưng mà cũng may là liều mà cô lại được chọn.
Lúc trước thì mấy người trong thôn còn nghĩ cô là kẻ không biết sống chết, hiện tại thì bọn họ lại khen cô có tầm mắt, thông minh, còn nói cô đã dự kiến trước sự việc này rồi.
“Cái mùi vị của đồ ăn trong tiệc cơ động đó như thế nào?” Yisi hỏi.
Nini nói: “Nếu Yisi tiểu thư muốn thử mấy món đồ nướng đất thì phía bên trong phố mỹ thực cũng có tiệm đồ nướng đấy, các loại nướng hải sản, thịt, … đều có, đồ ăn ở bên đó cũng không khác biệt lắm với tiệc cơ động đó đâu. Tiểu thư muốn đi luôn chưa?”
Roland có chút kích động nói: “Chị, chúng ta mau đi coi thôi.”
Yisi gật đầu nói: “Cũng được.”
Roland nhìn Nini rồi nói: “Nghe nói là đám đồ nướng đó có bột luyện dược gì đó rải lên đúng không?”
Nini gật đầu nói: “Là gia vị nướng của biển bên kia, nếu quý khách thích thú với mấy loại gia vị đó thì sau khi ăn thử hai người cũng có thể mua chút gia vị về làm quà cũng được.”
Roland cảm thấy hứng thú nói: “Chị, nhanh đi xem thử thôi.”
Nghe nói người ở đảo San Hô đều bị tiệc cơ động 3 ngày này làm mê muội tâm trí hay làm tan rã nhân tâm mà. Hắn cũng muốn thử nhìn một chút coi là cái dạng đồ ăn gì mà có thể mê hoặc tâm trí người khác chứ.
Yisi gật đầu rồi mang Roland vào tiệm đồ nướng luôn, sau đó hai người bọn họ cũng sa vào sự đa dạng của tiệc nướng, nào là thịt nướng kèm bia mỹ vi, sụn gà nướng giòn rụm, thịt ba chỉ béo mà không ngán, mực nướng trắng phau cay xè, hàu nướng tỏi hành thơm ngon, …. đủ mọi loại món đồ trên đời này.
Hương vị đồ nướng đều cực kỳ độc đáo, một miếng rồi một miếng ăn đến say mê, thật đúng là làm cho người ta mê muội mà.
Roland đang rắc rắc nhai sụn rồi nói: “Nghe nói là người dân trên đảo San Hô này vốn dĩ rất sợ Đoạ ma giả nhưng mà sau khi ăn tiệc xong thì bọn họ lại tiếp nhận Đoạ ma giả vào cuộc sống luôn.”
Ít nhiều gì thì hắn cũng có thể lý giải được rồi, trước mặt mỹ thực như thế này thì Đoạ ma giả hay không Đoạ ma giả gì cũng vứt hết đi. Dân dĩ thực vi tiên, ai cho đồ ăn ngon thì đi theo người đó cũng chẳng có gì sai cả.
Yisi rất yêu thích món cà tím nướng mềm rụm thơm ngon này, cà tím trong tiệm đồ nướng là dùng cà tím do Tinh Linh trùng giục sinh ra, và đây còn là cà tím của Tinh Linh thế giới cho nên hương vị càng tốt hơn nữa. Loại cà tím này là Trình Chu vô tình phát hiện ra khi hắn chạy đi trấn lột đồ đấy mà.
Cà tím ở Tinh Linh thế giới cũng khác biệt hoàn toàn, nhìn vẻ bề ngoài cũng to hơn cà tím ở hiện thế, rất thích hợp để làm đồ nướng, chỉ cần quét một lớp dầu mỏng bên ngoài lớp vỏ dày và không cần gọt vỏ mà trực tiếp nướng trên than. Sau khi cà tím đã được nướng chín rồi thì cầm dao tách đôi ra rồi phết thêm chút nước sốt bí truyền sau đó rải thêm ít tỏi băm vào. Xong xuôi hết cả thì chuẩn bị thêm một chút nước dầu hành hoa rồi bỏ thêm ít gia vị để rưới lên là có thể thưởng thức được rồi.
Cà tím ăn vào vô cùng ngon, mềm mềm mọng nước, lại còn hút gia vị vào từng thớ cà nên rất vừa vị, làm cho người ăn cũng có một loại cảm giác vô cùng hưởng thụ.
“Ăn ngon quá đi.” Yisi nói với vẻ mặt say mê.
Roland cau mày nói: “Thứ này là cà tím lùn trên đảo chúng ta cũng có mà. Nhưng mà cũng không có ai chế biến ra như thế này và ăn ngon như vậy mà thôi.”
Yisi híp mắt nói: “Đúng vậy. Trước kia đảo chúng ta cũng có người ăn thử rồi. Không thể ăn được.”
Người ở đảo Đường Thụ sử dụng loại cà tím lùn này chính cắn trực tiếp rồi nuốt xuống, cũng có người cho vào nước sôi nấu lên, ăn vào đúng là không còn gì để nói nữa. Lúc đó Yisi cũng ăn thử loại cà tím cho vào trong nước nấu lên ăn, lúc đấy cô cũng không cmar nhận được mùi vị gì, cũng chỉ cảm thấy nó nhạt nhẽo vô vị quá, cuối cùng cô cũng không có thêm hứng thú về món ăn này nữa.
Roland nhịn không được nói: “Không ngờ là bên này có thể chế biến một món ăn vô vị như vậy thành một món ăn mỹ vị tới cỡ này. Đầu bếp của biển bên kia cũng quá đáng sợ rồi. Không biết là chúng ta có thể đào được một vị đầu bếp của đảo bên này về không nhỉ?”
Mỹ thực trên đường có quá nhiều nhưng mà sức ăn của Yisi và Roland cũng có hạn nên sau khi hai người họ ăn trong tiệm thịt nướng xong thì cũng no luôn và xin cáo từ chờ ngày khác tới tái chiến vậy.
End chap 231
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.