Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Chương 59: Hôn Ước Từ Trong Bụng

Diệp Ức Lạc

01/04/2024

Trình Chu từ trên lầu đi xuống thì thấy mẹ Đàm đã chờ sẵn ở dưới lầu.

Mẹ Đàm: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, con xem có món nào không thích ăn không?”

Trình Chu: “Con cũng không kén ăn, đều ăn được cả.”

Có lẽ là mẹ Đàm vẫn luôn cảm thấy áy náy đối với hắn nên thái độ của bà với hắn cũng có chút thận trọng, điều này cũng khiến Trình Chu có chút khó chịu, đáng lý ra bọn họ hẳn phải là những người thân thiết nhất mới đúng, nhưng bây giờ thì …

Mẹ Đàm cũng như được khích lệ nên có chút mong chờ nói: “Mau dùng bữa đi, sau bữa ăn thì mẹ con mình đi dạo phố được không? Chúng ta đi mua quần áo.”

Trình Chu cũng phối hợp mà gật đầu nói: “Dạ, được.”

Đàm Thiếu Thiên từ trên lầu bước xuống, đi đôi giày kêu leng keng leng keng có chút cáu kỉnh nói: “Hai người đi trung tâm thương mại sao? Con cũng đi.”

Mẹ Đàm: “Không phải là con không thích đi sao? Hơn nữa quần áo mẹ lựa con cũng đâu có thích.”

Đàm Thiếu Thiên ủ rũ nói: “Hiện tại con muốn đi.”

Đàm Thiếu Thiên liếc Trình Chu thầm nghĩ: Trước kia mẹ đều kêu hắn đi mua sắm cùng, hiện tại hắn tự đề nghị đi mà mẹ còn không muốn. Quả nhiên Trình Chu xuất hiện thì hắn liền bị cho ra rìa mà.

Mẹ Đàm gật đầu nói: “Vậy cũng được, nếu con muốn đi thì chúng ta cùng đi thôi.”

Đàm Thiếu Thiên buồn rầu nghĩ: Thái độ của mẹ cũng thật qua loa có lệ. Hắn là con riêng đúng không?

Trình Chu đi theo mẹ Đàm tới trung tâm thương mại, mẹ Đàm cũng là khách VIP của một số cửa hàng trong trung tâm thương mại.

Khi mẹ Đàm dắt Trình Chu cùng Đàm Thiếu Thiên đến thì một đám nhân viên từ trong cửa hàng lập tức ùa ra chào đón bà: “Đàm phu nhân, đây là hai thiếu gia nhà bà sao?”

Mẹ Đàm cao hứng nói: “Đúng vậy.”

Bình thường thì Đàm Thiếu Thiên cũng không thích đi mua sắm cùng với mẹ Đàm nên bà thường phải đi mua sắm một mình và bà vẫn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, nay có hai đứa con trai đi cùng nên tâm trạng của bà cũng tốt hơn rất nhiều.

“Hai vị thiếu gia nhìn rất đẹp trai, vừa nhìn thì đã biết là nhân trung long phượng (人中龙凤: Rén zhōng lóngfèng) rồi.

Mẹ Đàm cũng rất vừa lòng với những lời khen nên trên mặt cũng không giấu được vẻ thoả mãn.

“Đàm phu nhân, phu nhân đi chọn quần áo cho hai vị thiếu gia sao?”

Mẹ Đàm nghe vậy lắc đầu nói: “Không, Thiếu Thiên đã đủ quần áo rồi với lại nó cũng không thích quần áo bình thường, lần này cô tới để chọn cho Tiểu Chu vài bộ.”

Đàm Thiếu Thiên nghe vậy thì tức giận phùng má giả làm cá nóc.

Sau khi nghe thấy lời của mẹ Đàm thì nhân viên cửa hàng vội vàng đưa Trình Chu đi chọn quần áo.

“Đàm phu nhân, đại thiếu gia lớn lên thật giống phu nhân, cũng là giá áo tự nhiên.”

“Đàm phu nhân, đại thiếu gia đẹp trai quá, trông như đại minh tinh vậy.”

“Đàm phu nhân, đại thiếu gia mặc cái gì cũng đẹp.”

“….”

Một đám nhân viên đứng bên cạnh tâng bốc đem Trình Chu so sánh thành Phan An, đại minh tinh, nhưng mà đúng là ngoại hình của Trình Chu cũng không tồi nên cũng có thể gánh được những lời tâng bốc đó. (Này ngta sử dụng phóng rắm cầu vồng đó.)

Mẹ Đàm nghe những lời tâng bốc đó thì cũng lâng lâng nên cũng ra tay thanh toán luôn hơn chục bộ quần áo mà Trình Chu mới thử.

Trình Chu đi theo sau mẹ Đàm cảm thấy mình hiện tại giống như một tên đào mỏ. (Người ta đang dùng từ tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm, chắc ngang đào mỏ he)

Đàm Thiếu Thiên ghen tị nói: “Mẹ, mẹ quá thiên vị rồi, anh ta có nhiều quần áo như vậy mà con không có bộ nào sao?”

Trước đây thì mẹ đều quấn lấy mình đòi dạo phố, rồi sau đó mua quần áo cho mình, vậy mà giờ hắn đang sờ sờ ở đây mà lại bị mẹ coi như là không khí luôn rồi.

Mẹ Đàm quay đầu lại nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Con cũng chỉ thích mặc mấy bộ quần áo lố lăng, ở đây muốn cũng không có mà mua đâu.”

Đàm Thiếu Thiên: “….”

Mẹ Đàm dường như đã bật chế độ cuồng mua sắm, bà mang Trình Chu đi càn quét khắp nơi, mua đủ loại đồ từ quần áo, giày dép, thắt lưng, đồng hồ, …

Sau khi đi một vòng thì mẹ Đàm cũng quẹt hết mấy trăm vạn trong tài khoản.

Mẹ Đàm dẫn Trình Chu dạo khắp nơi rồi không ngừng quay đầu lại hỏi: “Con cần thêm gì nữa không?”

Trình Chu mỉm cười nói: “Đủ rồi ạ.” Hôm nay mua một ngày cũng đủ cho hắn xài mấy năm rồi.

Trình Chu đang lang thang với mẹ Đàm trong trung tâm thương mại thì một phu nhân thời thượng cũng đi tới.

“Đàm phu nhân, đại công tử nhà bà đây sao?” Vị phu nhân đó nói.

Mẹ Đàm nhìn Trình Chu rồi có chút khẩn trương nói: “Đúng vậy.”

“Quả nhiên rất tuấn tú lịch sự.” Phu nhân khen ngợi.



“Quá khen.”

Vị phu nhân nhìn Trình Chu rồi quay lại nhìn cô gái bên cạnh nói: “Thiến Thiến, không phải là con có chuyện muốn nói với Tiểu Chu sao? Sang quán cafe bên cạnh trò chuyện đi.”

Trình Chu cau mày liếc Đàm Thiếu Thiên.

Đàm Thiếu Thiên chắp tay sau lưng vẻ mặt hưng phấn như đang chờ xem kịch hay.

Lâm Thiến Thiến (林倩倩: Línqiànqiàn) liếc Trình Chu, không nói lời nào rồi đi về tiệm cafe.

Trình Chu cũng mơ hồ cảm thấy sắc mặt của Lâm Thiến Thiến có gì đó không ổn nhưng hắn vẫn đi theo.

Lâm Thiến Thiến bước tới một bàn bên trong tiệm cafe ngồi xuống, sắc mặt lạnh nhạt, thần thái xa cách ngàn dặm.

“Anh cũng đã nghe nói rồi đúng không?” Lâm Thiến Thiến lạnh lùng hỏi Trình Chu.

Trình Chu bị thái độ bề trên của cô gái trước mặt làm khó chịu: “Nghe cái gì?”

Lâm Thiến Thiến đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi với anh đã có hôn ước từ trong bụng.”

“Định thân từ bé.”

Trình Chu mở to mắt, hắn cũng không ngờ là thời đại bây giờ còn có chuyện như vậy phát sinh. Nhớ lại vẻ mặt của Đàm Thiếu Thiên thì hắn chợt hiểu ra.

Lâm Thiến Thiến bắt bẻ liếc Trình Chu và khinh thường mà nói: “Cái thể loại hủ tục như đính hôn từ trong bụng mẹ rũ rích này cũng chỉ có từ mấy trăm năm trước mà thô. Đến nông thôn còn không thèm lưu hành hủ tục này nữa, anh cũng không bảo thủ như vậy chứ?”

Trình Chu mỉm cười thản nhiên nói: “Tất nhiên là không rồi, Đàm phu nhân tạm thời cũng chưa đề cập với tôi về vấn đề này. Cái chuyện định thân từ trong bụng này cũng chỉ là lời nói đùa của bậc cha chú mà thôi, không thể coi là thật được.”

Lâm Thiến Thiến gật đầu nói: “Vậy thì tốt, thật không giấu diếm, tôi đã có người mình thích. Nhưng mà chú Đàm đã tìm được anh nên cha mẹ tôi lại nghĩ đến ước định lúc trước. Tôi cũng hy vọng anh có thể thuyết phục cô chú huỷ bỏ ước định đó đi.”

Trình Chu nhìn Lâm Thiến Thiến có chút bực mình nghĩ: Nếu Lâm Thiến Thiến đã có người yêu thì cũng có thể tự mình nói rõ với cha mẹ cô ta, rõ ràng là cô ta không thể thuyết phục được bên phía cha mẹ mình nên cô ta đẩy trách nhiệm về phía hắn. Mà nhìn cha mẹ hắn cũng không phải dạng người cổ hủ nên cái thể loại định thân từ bé này hẳn cũng chỉ là lời vui đùa.

Trình Chu sờ sờ sau cổ, cũng không biết vì cái gì mà khi nhắc tới định thân thì hắn liền cảm giác một trận gió lạnh quét qua, sau cổ luôn cảm thấy lạnh lẽo.

“Như vậy cũng tốt, cô yên tâm, kỳ thật thì tôi là gay nên chúng ta là hoàn toàn không có khả năng đâu.” Trình Chu nói.

Lâm Thiến Thiến trừng mắt nhìn Trình Chu nói: “Anh nói gì? Anh là…”

Trình Chu đứng đậy nói: “Nếu đã làm rõ và không có chuyện gì thì tôi đi trước, chúc cô cùng người cô thích sớm ngày kết hôn.”

Lâm Thiến Thiến nhìn theo bóng lưng của Trình Chu rời đi không chút lưu luyến thì sắc mặt rất khó coi.

Trình Chu rời khỏi quán cafe rồi trực tiếp tìm mẹ Đàm, mẹ Đàm nhìn Trình Chu có chút bất an.

“Các con nói chuyện xong rồi.” Mẹ Đàm hỏi.

Trình Chu gật đầu nói: “Mẹ, hôm nay mua cũng đủ rồi, chúng ta về trước đi.”

Mẹ Đàm vội vàng gật đầu nói: “Được.”

Mẹ Đàm ngồi trong xe do dự nhìn Trình Chu hỏi: “Con và Lâm Thiến Thiến nói chuyện gì vậy?”

Trình Chu cau mày nói: “Cô ta nói con và cô ta có hôn ước từ nhỏ.”

Mẹ Đàm ngượng ngùng giải thích: “Năm đó thì nhà chúng ta và Lâm gia là thế giao. Mẹ và Lâm phu nhân cũng có thai cùng lúc nên Lâm phu nhân đã nói đùa rằng nếu là một nam một nữ thì có thể kết thân. Sau đó thì con bị trộm mất nên sự việc này cũng không nói tới nữa. Dạo gần đây không biết vì chuyện gì mà Lâm tổng biết chuyện con đã trở lại nên đã tới để nhắc lại chuyện cũ. Nhưng mà con nghĩ sao về chuyện này?”

“Con đối với chuyện này không có hứng thú, cô ta đã có người yêu mà con cũng không thích cô ta.” Trình Chu nói.

Mẹ Đàm: “Nếu không thích thì quên đi, chúng ta tìm người khác.”

Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “Anh bị đá hả?”

Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Nói gì vậy? Môn ngữ văn của em là thầy thể dục dạy phải không? Nếu anh bị cự tuyệt thì mới bị đá, còn đây là chưa từng bắt đầu thì làm sao tính?”

Đàm Thiếu Thiên cong môi nói: “Anh điều kiện quá kém nên cô ta không thích anh.”

Mẹ Đàm trừng mắt nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Thiếu Thiên, con thì biết gì chứ? Lâm Thiến Thiến không thích anh con bởi vì mắt con bé có vấn đề, lấy điều kiện của anh con mà muốn xem mắt thì con gái phải xếp mấy vòng kìa.”

Trình Chu cười nói: “Vẫn là mẹ có tầm nhìn.” Không sai, hắn chính là một nam nhân ưu tú.

Đàm Thiếu Thiên rầu rĩ nói: “Anh ta thì lấy đâu ra điều kiện tốt chứ?”

Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Quá trẻ, không có mắt nhìn người.

…..

Nhà hàng Hoàng Thiên.

“Đại ca, cậu tới rồi.” Đám Tạ Ngạn thân thiện chạy ra chào hỏi.



Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Mọi người tới rồi sao?”

“Đài ca, tên anh trai hời của cậu thế nào?” Phó Huy hỏi.

Đàm Thiếu Thiên híp mắt nói: “Không thế nào cả, hôm này hắn ta cùng mẹ đi mua quần áo, giày dép, chi mấy trăm vạn, còn đụng độ Lâm Thiến Thiến nữa, cũng không biết nói cái gì.”

Phó Huy: “Ánh mắt của Lâm Thiến Thiến rất cao, chỉ sợ là cô ta chướng mắt anh cậu.”

Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Tôi cũng đoán vậy.”

Mấy năm gần đây thì Lâm Thiến Thiến đều ở nước ngoài chạy nhảy, cô ta cực kỳ yêu thích không khí tự do ở nước ngoài nên trong mắt cô ta thì ông anh hời này của hắn cũng chỉ là thằng nhà quê có xa cũng không cùng đẳng cấp với cô ta được. Hai người họ tam quan là không cùng giao điểm.

Đàm Thiếu Thiên nói: “Nhưng mà chuyện đính hôn từ trong bụng này cũng không phải là ba mẹ tôi nhắc đến, là phía Lâm gia chạy đến cửa yêu cầu.” Nếu Lâm gia không đề cập thì mẹ hắn cũng quên luôn rồi.

Phó Huy: “Hình như việc kinh doanh gần đây của Lâm gia đang gặp khó khăn, dòng tiền cũng gặp vấn đề. Lâm Thiến Thiến cũng chỉ sợ là bị ép buộc mà tới.”

Bạch Văn Bân thần bí nói: “Lâm Thiến Thiến không thích ông anh kia của cậu cũng không kỳ lạ, tôi nghe được một tin giật gân.”

Đàm Thiếu Thiên nhìn Bạch Văn Bân hỏi: “Tin giật gân gì?”

Bạch Văn Bân gật đầu nói: “Rất thú vị.”

Đàm Thiếu Thiên nhìn vẻ mặt thiếu đánh của Bạch Văn Bân nói: “Có tin gì cứ nói, làm gì cứ thích giật gân, cậu học tật xấu ở đâu vậy?”

Bạch Văn Bân ngượng ngùng cười: “Đàm thiếu, cậu đừng vội. Nghe nói anh cậu là gay.”

Đàm Thiếu Thiên kích động đứng lên: “Câu xác định? Làm sao cậu biết?”

Bạch Văn Bân: “Khi Trình Chu và Lâm Thiến Thiến vào quán cafe nói chuyện thì tôi cũng vừa vặn có mặt nên đã không cẩn thận nghe được.”

Đàm Thiếu Thiên: “….” Cậu thật sự là không cẩn thận nghe được sao? Không phải là cậu cố tình đi hóng hớt đúng không? “Thằng anh Muggle ngu ngốc kia của tôi thích đàn ông sao? Anh ta đang phát điên cái gì vậy?”

Phó Huy nghi ngờ nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Anh ta thực sự là gay sao? Hay anh ta đang nói hươu nói vượn để làm giảm tâm lý phòng bị của cậu?”

Bạch Văn Bân nói: “Có lẽ là thật.”

Phó Huy nhìn Bạch Văn Bân nói: “Sao cậu biết là thật?”

Bạch Văn Bân nhìn Đàm Thiếu Thiên kích động nói: “Đại ca, anh trai của cậu có khả năng là đã có bạn trai, như vậy thì không phải là cậu sẽ có một anh dâu nam sao?”

Đàm Thiếu Thiên nhìn Bạch Văn Bân lạnh lùng nói: “Cậu đừng nói linh tình.”

Bạch Văn Bân đưa ra một đoạn video, hình ảnh cũng hơi mờ, nhưng nhìn sơ qua thì cũng nhìn được hình ảnh Trình Chu, Dạ U và Annie đang ăn trong nhà hàng.

Tạ Ngạn nhìn video kinh ngạc nói: “Với giá trị nhan sắc như thế này thì anh trai cậu thích đàn ông là điều dễ hiểu. Nhưng mà khuôn mặt này không phải là đã dùng app chỉnh rồi đó chứ? Không dùng app thì chắc từ Tây Thi biến thành tử thi luôn quá. Lớn lên mà có được khuôn mặt như này cũng quá vô lý.”

Đàm Thiếu Thiên tua đi tua lại video rất nhiều lần nói: “Sợ là thật đấy, bởi vì người trong video này đúng là ông anh trai của tôi.”

Tạ Ngạn cười nói: “Nếu vậy thì anh trai cậu cũng quá đẹp trai rồi.”

Phó Huy: “Nếu người bạn trai của anh cậu mà trưởng thành với khuôn mặt như thế này cũng quá đáng sợ rồi, thật sự là lam nhan hoạ thuỷ đấy.”

Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên hơi: “Cậu có biết người này không? Anh trai cậu đã nhắc về người này lần nào chưa?”

Đàm Thiếu Thiên lắc đầu ủ rũ nói: “Chưa, tôi cũng chưa thân với anh ta.”

Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đại ca, anh trai cậu cũng không tầm thường, hắn ta có thể hẹn hò với một người đẹp trai như vậy.”

Đàm Thiếu Thiên ủ rũ nói: “Nhưng cho dù anh ta có đẹp như thế nào thì anh ta cũng là đàn ông.” Đàm Thiếu Thiên vốn cho rằng Trình Chu quá quê mùa, không nghĩ tới là hắn ta còn tân tiến đến mức này.

Đàm Thiếu Thiên buồn rầu nói: “Tên ngu ngốc này còn dám công khai với Lâm Thiến Thiến hắn là gay, chuyện này e là không bao lâu nữa cũng truyền đến tai mẹ tôi mất.”

Sau khi sinh anh cả thì mẹ hắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc đó bác sĩ đã nói là mẹ hắn không thể sinh con được nữa.

Chính vì lý do này nên nhà bác cả mới đánh chủ ý lên đầu anh trai, ông ta tìm đứa con gái nuôi của ông ngoại hắn để cho người trộm anh trai đi. Năm đó thì hôn nhân của đứa con gái nuôi của ông ngoại cũng không quá tốt đẹp nên đã nảy sinh ra lòng ghen ghét, cô ta cũng đã thực sự làm ra chuyện đem anh trai hắn cướp ra ngoài.

Tình hình khi đó rất nghiêm trọng, sau khi anh trai mất tích thì mẹ hắn đã bị chịu kích thích nên phải chống chọi bằng thuốc trầm cảm trong thời gian dài, ba hắn cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với Đàm gia cùng Dịch gia.

Không biết thế nào thì qua vài năm mẹ hắn cũng ngoài ý muốn mà sinh ra hắn, đã có vết xe đổ nên thời điểm sinh thì mẹ hắn rất cẩn thận. Cũng vì có thêm hắn nên nhà bác cả vẫn luôn rục rịch và nhìn chằm chằm.

Bạn trai của Lâm Thiến Thiến chính là đứa con trai nhà bác cả - Đàm Diệu nên chắc chắn cô ta sẽ kể mọi chuyện cho Đàm Diệu nghe. Cũng không biết sau khi nghe tin này thì Đàm Diệu có làm ầm ĩ lên không nữa. Ở thủ đô có rất nhiều gái đẹp, nhưng Đàm Diệu lại cố tình chọn trúng Lâm Thiến Thiến nên Đàm Thiếu Thiên cũng đoán tên Đàm Diệu này hẳn là muốn cho anh trai hắn mất mặt, mà người phụ nữ ngốc nghếch này cũng không biết rằng mình đang bị chơi xỏ nên rất đắc ý.

Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đừng quá lo lắng, anh trai cậu thích đàn ông, thì không phải vẫn còn có cậu hay sao?”

Đàm Thiếu Thiên: “….”

End chap 59

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook