Chương 272: Khách Tới Từ Đại Lục Tinh Linh Và Đánh Cược
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Trên một con thuyền Địa giai đang lừng lững du dãng ở bên ngoài khu vực lồng giam của Hiệp Loan quần đảo.
Con thuyền Địa giai nhìn vô cùng xa hoa đang vượt sóng băng băng phía trên mặt biển. Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen – Hamoya – đang chắp tay sau lưng rồi đứng trước mũi thuyền đón gió biển.
“Thầy Hamoya, phía trước chính là hải giới của Hiệp Loan quần đảo đúng không ạ?” Lục Nhã từ phía bên trong khoang thuyền đi ra rồi dò hỏi.
Hamoya gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Thầy Hamoya, Hiệp Loan quần đảo này là địa phương như thế nào vậy ạ?” Lục Nhã tò mò mà nhìn về phía Hamoya dò hỏi.
Hamoya đạm nhiên cười cười, ngữ khí cũng mang theo ba phần cao cao tại thượng, ba phần khinh miệt cùng bốn phần khinh thường mà lên tiếng nói: “Hiệp Loan này trước kia là một vùng hoang đảo. Trong này chỉ có một ít tội dân và hải tặc vì tránh bị thảo phạt cho nên đám tội nhân này mới phải trốn vào bên trong khu vực này. Sau này thì nơi này cũng chỉ có con cháu đám tội dân đó ở đây.”
Lục Nhã nghe vậy cũng có chút tò mò mà nói: “Nói như vậy thì người ở Hiệp Loan này rất lợi hại có phải không ạ? Chúng ta tiến vào bên trong khu vực này sẽ không gặp phải bất kỳ phiền phức gì chứ?”
Hamoya lắc đầu rồi nói: “Chuyện này thì các em không cần phải quá lo lắng làm gì. Đám tội dân ở Hiệp Loan kia cùng lắm cũng chỉ là một đám man di mọi rợ mà thôi, trình độ tu luyện cũng như trình độ luyện khí hoặc luyện dược ở nơi này vô cùng thấp, một đám thất phu thì làm gì bọn họ có thể làm nên trò trống gì được chứ? Cái gọi là cao thủ hàng đầu ở Hiệp Loan này cũng chẳng là gì so với đại lục Tinh Linh chúng ta đâu.”
Lục Nhã nghe vậy cũng có chút tò mò mà nói: “Điều kiện tu luyện ở Hiệp Loan này ác liệt như vậy thì tại sao những người ở đó lại không rời đi ạ?”
Đối mặt với học viên vô cùng đắc ý của mình dò hỏi thì Hamoya cũng rất kiên nhẫn mà trả lời từng câu một rồi nói: “Hiệp Loan quần đảo này là một nơi dễ tới nhưng khó rời khỏi. Trình độ luyện khí bên Hiệp Loan này mà muốn chế tạo thành công một con thuyền Hoàng kim đã là điều vô cùng khó khăn rồi, đừng nói tới việc chế tạo con thuyền Địa giai. Mà không có thuyền Địa giai hỗ trợ thì bọn họ có muốn rời khỏi khu vực Hiệp Loan này cũng là chuyện hoàn toàn bất khả thi.”
Lục Nhã cau mày cũng có chút lo lắng mà nói: “Nhưng mà em được nghe nói là thời gian trước đây không bao lâu thì ở Hiệp Loan quần đảo này đã phát sinh ra một chấn động năng lượng cực kỳ lớn mà. Chắc chắn là bên trong phải có biến cố gì đó lớn lắm đúng không ạ? Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Một thanh niên mặc áo choàng kỵ sĩ màu đen – Issac – nhìn rất phong độ cũng từ trong khoang thuyền bước ra rồi nói: “Lục Nhã tiểu thư không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Người ở Hiệp Loan quần đảo này không có một người nào có khả năng đột phá lên cấp bậc Địa giai được đâu. May mắn mà đột phá thành công thì cũng không có quá nhiều người. Khu vực Hiệp Loan này có một cấm chế thiên nhiên vô cùng mạnh mẽ cho nên mấy người ở đây chỉ có thể sử dụng thủ đoạn mà nguỵ trang cho bản thân trở thành cấp bậc nguỵ Địa giai thôi. Thực lực của bọn họ chắc chắn không thể mạnh như chúng ta được.”
Brewer cũng từ phía bên trong khoang thuyền đi ra rồi đoạt lời của Issac tiếp tục nói: “Đúng vậy đấy Lục Nhã tiểu thư, đám dân ở Hiệp Loan này đều là một đám tội nhân man di mọi rợ thất học không có tác dụng gì mà thôi. Hơn nữa, theo như tôi được biết thì kiến thức của đám dân ở đây vô cùng thiếu thốn cho nên trình độ kỹ thuật của bọn họ cực kỳ lạc hậu. Thực lực của những người ở đây thì khỏi phải nói rồi, cực kỳ yếu, đám tội dân ở đây chủ yếu là những tên tội phạm cũng chỉ có chút tài lẻ, không đáng để mà kể lể làm gì. Tiểu thư Lục Nhã đừng sợ, tôi sẽ bảo hộ tiểu thư cẩn thận.”
Lục Nhã cười cười cũng tỏ vẻ xa cách mà nói: “Cảm ơn, nhưng mà tôi đã có thầy Hamoya bảo hộ rồi.”
Lục Nhã xuất thân từ gia tộc Kim Cẩn Hoa ở bên phía đại lục Tinh Linh bên kia, cô cũng là đứa con gái mà đại công tước Kim Cẩn Hoa yêu thương nhất. Lục Nhã cũng rất biết hướng tới phía trước cho nên cô cũng đầu tư vào học tập và tu luyện không ngừng nghỉ, tuổi còn trẻ mà đã tiến giai thành Hoàng kim kỵ sĩ rồi.
Vốn dĩ thì Lục Nhã vẫn luôn muốn lặn ở bên trong học viện để học tập thêm nữa, nhưng mà một thời gian trước đó thì Lục Nhã đã nhận được mật lệnh của gia tộc bắt buộc cô phải tham gia chuyến đi tới Hiệp Loan để lấy một món đồ về. Nếu như cô có thể thuận lợi mà lấy được món đồ đó quay trở về thì gia tộc Kim Cần Hoa cũng có hy vọng tiến lên một nấc thang mới.
Trong mật lệnh của gia tộc cũng không nói rõ món đồ đó là cái gì cả nhưng mà mật lệnh lại ghi lại là khi đến Hiệp Loan thì mọi việc cũng tự hiển lộ ra thôi.
Thời điểm khi mà Lục Nhã nhận được mật lệnh của gia tộc thì chính bản thân cô cũng cảm thấy vô cùng kích động, tuy rằng cô cũng không biết gia tộc muốn tìm cái gì nhưng mà đây lại là lần đầu tiên gia tộc giao cho cô một trọng trách quan trọng như vậy, cho nên Lục Nhã cũng cực kỳ để ý cái nhiệm vụ lần này.
Mấy học viên đang có mặt trên thuyền vẫn luôn cười cười nói nói nhìn như bọn họ đang rất vui vẻ đối với hành trình lần này, nhưng mà trong lòng Lục Nhã cũng rất rõ ràng rằng mục đích của những người này cũng giống như cô vậy, đều là nghe lệnh của gia tộc mà tới Hiệp Loan này tìm món đồ đấy.
Hamoya nhìn một đám thiếu niên anh tài với khí phách hiên ngang thần thái tươi sáng như vậy thì cũng vui vẻ mà cười cười nói: “Các em cứ yên tâm đi, cao thủ ở Hiệp Loan này chắc hẳn là không có nhiều lắm đâu. Nhưng mà các em không được phép khinh địch. Cấm chế ma thuật phong ấn của Hiệp Loan đã phát ra cảnh báo mà có thể kích hoạt được cái cấm chế này hẳn là dao động năng lượng cấp bậc Địa giai. Nói không chừng là bên trong Hiệp Loan quần đảo còn đang che giấu một cao thủ nữa cũng nên.”
Isaac cau mày rồi nói: “Em nghe nói là một nhánh của Thần mộc vương tộc vì không tranh đoạt ngôi vị thành công cho nên bọn họ mới lâm vào bước đường cùng mà phải vượt ngàn sóng gió để đi tới Hiệp Loan này đúng không ạ?”
Brewer gật đầu rồi nói: “Hình như tôi cũng từng nghe nói qua về việc này. Hiện nay người nắm quyền ở Hiệp Loan có lẽ là một nhánh vương tộc kia. Chắc là chúng ta cũng có thể giao tiếp được với bọn họ thôi.”
Mấy học viên ở trên thuyền tiến tới Hiệp Loan quần đảo lần này đều có xuất thân vô cùng hiển hách, sau một thời gian đàm luận sôi nổi thì bọn họ cũng kéo nhau lên hết boong thuyền để ngắm cảnh rồi dõng dạc hùng hồn tuyên bố này nọ, sau đó bọn họ cũng mặc sức tưởng tượng về sinh hoạt sau khi tiến tới Hiệp Loan quần đảo.
Oger tránh ở bên trong khoang thuyền mà lười biếng ngáp tới ngáp lui mãi không ngừng.
“Tại sao phụ thân của tôi lại tống cổ tôi tới cái địa phương quỷ quái chim không thèm này chứ?” Oger oán giận mà nói.
Buddy chớp mắt mà nói: “Có thể công tước đại nhân là cảm thấy thiếu gia ngài quá lười nhác, cho nên công tước đại nhân cũng muốn gửi thiếu gia tới đây để mở rộng tầm mắt chẳng hạn. Dù sao thì công tước đại nhân cũng có ý tốt thôi.”
Oger nghe vậy cũng trợn mắt mà nói: “Mở rộng tầm mắt cái gì? Chẳng lẽ mở rộng tầm mắt để chứng kiến hai tên Issac và Brewer kia tranh giành tình cảm sao? Tôi cũng đâu có dở hơi đến mức đó đâu.”
Buddy nhìn Oger rồi an ủi nói: “Thiếu gia à, cậu nhịn một chút đi. Chờ thầy Hamoya hoàn thành nhiệm vụ là chúng ta có thể trở về rồi.”
Oger thở dài cũng có chút buồn bực nói: “Vậy thì tôi còn phải chờ tới ngày tháng năm nào đây hả trời?”
Buddy nghe vậy cũng cười cười mà nói: “Nghe ngóng mọi người nói từ nãy tói giờ thì chắc hẳn là bên phía Hiệp Loan quần đảo kia cũng không có cao thủ hay đại thủ gì đó đâu cho nên thầy Hamoya chắc chắn sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà. Có lẽ nhiệm vụ này sẽ hoàn thành trong vòng 3 tháng, sau đó chúng ta cũng có thể quay về rồi.”
Oger thở dài cũng có chút phát sầu nói: “Nhưng tôi cảm thấy việc lần này không đơn giản như vậy đâu. Chắc chắn sẽ có phiền toái bám thân.”
……..
Thời gian cũng nhanh trôi qua, đảo mắt một cái thôi mà đã 2 tháng trôi qua kể từ lúc trận chiến ở vương đảo này kết thúc.
Trình Chu đang ngồi nói chuyện với Dạ U trong một căn phòng ở phía bên trong lâu đài ở vương thành thì đột nhiên giật mình mà trừng mắt.
Dạ U quay sang nhìn Trình Chu rồi dò hỏi: “Sao vậy ạ? Có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Trình Chu nhướn mày rồi nói: “Lồng giam không gian của Hiệp Loan quần đảo có dấu hiệu bị va chạm.”
Sau khi giải quyết xong mọi việc ở vương đô thì Trình Chu cũng kéo luôn Dạ U chạy đi tuần tra một vòng khắp khu vực biên giới của lồng giam không gian này, sau đó hắn lại kiểm tra rồi tiến hành gia cố thêm cho cái lồng giam không gian đang bao vây Hiệp Loan quần đảo thêm một lớp phòng hộ nữa.
Sau khi kiểm tra kỹ càng thì Trình Chu cũng xác định được là cái lồng giam đang bao vây lấy toàn bộ Hiệp Loan quần đảo là một kiện pháp khí Thiên giai.
Lấy thực lực hiện tại của Trình Chu mà nói thì hắn có thể rút cạn được sức mạnh không gian bên trong pháp khí này, nhưng mà sau khi rút cạn thì kiện pháp khí này cũng mất đi hiệu lực bảo hộ. Sau khi cân nhắc tới lui thì Trình Chu cũng đành phải chọn việc tạm gác việc này lại rồi hướng tới việc xây dựng lại Hiệp Loan quần đảo đã.
Tuy rằng Trình Chu đã từ bỏ việc hấp thu sức mạnh không gian dùng để vận hành cái lồng giam này rồi nhưng mà hắn đã để lại dấu vết tinh thần của bản thân hắn ở phía trên lồng giam, chỉ cần có bất kỳ một người nào đó tác động mạnh mẽ vào phía lồng giam này thì Trình Chu chắc chắn sẽ nhận được tin tức đầu tiên.
Dạ U cười cười rồi nói: “Có người từ bên ngoài vào được bên này rồi sao?”
Trình Chu gật đầu rồi nói: “Chắc chắn là như thế.”
Dạ U cũng có chút háo hức mà nói: “Kẻ có lá gan xâm nhập vào Hiệp Loan quần đảo lúc này chắc hẳn cũng không phải hạng người bình thường gì đâu đúng không? Anh có muốn bắt đầu kế hoạch luôn không?”
Trình Chu híp mắt rồi hắn cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú mà nói: “Rốt cuộc thì họ cũng chịu tới rồi. Họ mà còn không chịu tới nữa thì anh còn hoài nghi không biết cái người bạch tuộc kia tự bạo có phải lãng phí quá rồi hay không đấy. Anh còn cho rằng người của đại lục Tinh Linh kia căn bản là khinh thường không thèm để ý chúng ta cơ.”
Dạ U nhếch mép rồi mỉm cười nói: “Họ cũng tới rồi kìa, anh cũng không cần phải mỏi mắt mà trông ngóng bọn họ nữa.”
Trình Chu cũng có chút mong chờ mà nói: “Cuối cùng thì anh cũng có thể thử loại năng lực mới của mình rồi. Không biết là tính cảnh giác của mấy người bên đại lục Tinh Linh kia có tốt hay không ta?”
Dạ U cũng có chút chờ mong mà nói: “Mê cung ấy sao? Chắc là vẫn có tác dụng đấy. Anh bố trí luôn đi.”
Sau khi Trình Chu dung hợp mảnh vỡ thần cách thôn phệ thì cũng học được một kỹ năng phái sinh mới mà cánh cửa không gian truyền vào thức hải – Mê cung không gian.
Cái kỹ năng mới này khi Trình Chu sử dụng thì hắn cũng có thể vây khốn một đối tượng nào đó một cách vô cùng tự nhiên đến mức thần không hay quỷ không biết, sau đó thì làm cho những người xâm nhập vào lĩnh vực của mê cung này những người này cũng chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi nhất định.
Lúc trước thì Trình Chu cũng từng thử nhiệm sử dụng cái mê cung này để vây khốn một con Địa giai hải thú rồi, kết quả thì hắn cũng có thể vây nó được 20 ngày rồi, mà tới thời điểm hiện tại con hải thú này vẫn đang còn chuyển động ở bên trong cái mê cung kia vẫn chưa thể thoát ra được. Trình Chu cảm thấy nếu như hắn không chủ động loại bỏ cái mê cung này thì chắc chắn là con hải thú kia vẫn cứ lượn lờ ở bên trong cái mê cung này cho tới khi chết luôn mất. Đương nhiên, việc này cũng là do con Địa giai hải thú này thực lực cũng mạnh đấy nhưng mà IQ của nó không thể mạnh như cái thực lực của nó được. Cho nên hắn cũng không thể sử dụng luôn cái kết quả thực nghiệm này để đánh giá hiệu quả của mê cung mà hắn đã bày ra được. Hiện tại thì tốt rồi, tự dưng có người tự đưa tới của để cho hắn thử nghiệm rồi, hy vọng là mấy tên tới đây có thực lực cao hơn một chút cỡ Địa giai kỵ sĩ là được rồi.
Dạ U chống cằm cũng có chút tò mò mà nói: “Cũng không biết cái mê cung của anh khi sử dụng có thể vây bọn họ được mấy ngày nhỉ?”
Trình Chu nghiêng đầu rồi nói: “Dạo gần đây … hình như chúng ta cũng hơi nhàm chán quá mức rồi thì phải. Hay là chúng ta đi đánh cược đi. Đặt cược thử coi mê cung này sẽ vây bọn họ được mấy ngày.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn hai người Trình Chu và Dạ U đang hứng khởi bừng bừng tìm trò tiêu khiển thì hắn cũng có chút cạn lời.
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Nghe nói là cái mảnh vỡ thần cách kia của người bạch tuộc cũng có chút tà tính, có thể làm cho nhân tâm của người sở hữu rơi vào trạng thái hỗn loạn mà biến thành một người hoàn toàn khác. Hiện tại hắn đang vô cùng hoài nghi không biết anh trai hắn có bị chịu ảnh hưởng bởi cái viên tinh hạch đó hay không mà mức độ tà ác của anh trai hắn có vẻ tăng thêm một chút nữa rồi thì phải.
Trình Chu quay qua nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi dò hỏi: “Thiếu Thiên, em đánh cược mấy ngày đây?”
Thấy ánh mắt của Trình Chu lướt qua nên Đàm Thiếu Thiên cũng đột nhiên giật mình mà chỉnh đốn lại bản thân mà ngồi lại cho nghiêm chỉnh đàng hoàng lại.
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Chắc chắn là hắn đã nghĩ lầm rồi. Anh trai hắn cũng chẳng phải là bị cái mảnh vỡ thần cách kia làm cho ảnh hưởng hay làm sao cho nên tính cách mới trở nên ác liệt như vậy đâu. Vốn dĩ là bản chất của anh trai hắn từ trước tới nay vẫn luôn ác liệt và tà ác như vậy rồi mà.
Thấy Đàm Thiếu Thiên không trả lời cho nên Trình Chu cũng nhíu mày lại rồi hỏi: “Em lại làm cái quỷ gì mà như là đi vào cõi mê thế kia?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Không có mà. Em đang cẩn thận suy xét vô cùng cẩn thận vấn đề mà anh hai mới đề cập đến.”
Trình Chu khoanh tay lại rồi nói: “Vậy em cảm thấy vây bọn họ được mấy ngày?”
Đàm Thiếu Thiên tính toán một chút rồi nói: “Năm ngày.”
Trình Chu ngó qua nhìn Đàm Thiếu Thiên một hồi rồi lắc đầu cũng có chút bất mãn mà nói: “Sao chỉ có 5 ngày thôi hả? Em không tin tưởng vào năng lực của anh trai mình tới vậy cơ à?”
Đàm Thiếu Thiên cười cười rồi nói: “Cũng đâu có phải em không tin tưởng vào năng lực của anh đâu. Nhưng mà em đang nghĩ tới chuyện mấy người kia mà xâm nhập được vào đây thì năng lực của bọn họ cũng không tồi đâu. Em vẫn nhớ rằng người bạch tuộc kia hình như rất kiêng kỵ người của bên đại lục Tinh Linh kia mà. Em tính mình nên cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Trình Chu gật đầu rồi nói: “Cũng có đạo lý đấy nhỉ? Nhưng mà một người vui không bằng mọi người cùng vui. Chúng ta đi mở sòng đánh cược thôi.”
Đàm Thiếu Thiên: “…"
Lấy mấy người của đại lục Tinh Linh kia tới đây để mà dụ hco mọi người đánh cược luôn sao? Hình như dạo gần đây anh hai hắn cũng có chút quá nhàm chán quá rồi thì phải?
Trình Chu nhanh chóng triệu tập tất cả mọi người từ thành viên của tổ chức Quang Minh, liên minh Thiên Tuyển giả, mấy luyện khí sư ở xưởng đóng tàu tới phòng họp, sau đó hắn cũng công bố luôn việc người của đại lục Tinh Linh ghé đến bọn họ, sau đó hắn cũng nói luôn về việc hắn đã bày ra mê cung để giam giữ mấy người kia lại, hiện tại hắn đang muốn mở một sòng đánh cược cho mọi người tham gia, cược là cược về số ngày mà mê cung mà hắn đặt ra có thể vây khốn được đám người từ đại lục Tinh Linh.
Nghe thấy chuyện muốn đánh cược là mọi người trong căn phòng cũng chuyển từ bất ngờ này cho đến cũng kích động khác.
Bàn cược này chia làm hai hình thức đặt cược, một hình thức là cược thô thiển một chút và chỉ có 5 lựa chọn là dưới 5 ngày, từ 5 -10 ngày, từ 10 -15 ngày, từ 15-20 ngày và trên 20 ngày. Hình thức thứ hai chính là đặt cược số ngày cụ thể có thể vây khốn.
Tất nhiên là hình thức đầu tiên thì xác suất thắng cược cao hơn rất nhiều cho nên phần thắng cũng ít hơn hình thức đặt cược thứ 2. Phần thưởng của hình thức đặt cược thứ hai khi đoán chính xác ra một con số cụ thể thì khen thưởng vừa là đồng vàng vừa là tài nguyên tu luyện cho nên phần thưởng này cũng được tính là rất phong phú.
“10 ngày."
“12 ngày.”
“8 ngày.”
“23 ngày.”
“…..”
Mấy vị Năng lực giả vô cùng hưng phấn mà bắt đầu đặt cược luôn, mọi người mồm năm miệng mười mà bàn tán rồi suy luận cực kỳ hăng say, cảm xúc của mọi người cũng cực kỳ kích động.
Tầm Nhất nhìn đại sư Tầm Thiên cũng có chút khác thường mà nói: “Sư phụ, hình như là mọi người rất hưng phấn đấy ạ.”
Đại sư Tầm Thiên nhìn một tình cảnh này nhếch nhếch khóe miệng một chút rồi nói: “Đúng là mọi người suy nghĩ thoáng thật.”
Đối với nhiều bình dân ở Hiệp Loan quần đảo này thì bọn họ được sinh ra và lớn lên ở bầu trời của Hiệp Loan quần đảo. Đối với bọn họ mà nói thì cái quần đảo rộng lớn này có thăm dò cả đời cũng chẳng hết được rồi. Cho nên, cho dù thế giới bên ngoài có rộng lớn tới cỡ nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng chẳng quan tâm và cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì cho phiền lòng.
Nhưng mà tổ tiên của đại sư Tầm Thiên là những người đến từ thế giới bên ngoài kia tiến vào vùng chật hẹp này cho nên những sự tình mà ông biết được cũng nhiều hơn tất cả những người đã từng sinh ra và lớn lên ở đây.
Đại sư Tầm Thiên vẫn luôn biết rằng ở khu vực bên ngoài Hiệp Loan quần đảo này mới chính là miền đại lục chân chính của Tinh Linh thế giới, diện tích của đại lục bên ngoài kia còn rộng lớn hơn một dải Hiệp Loan quần đảo nơi đây đến mấy chục lần là ít. Hơn nữa, bên đại lục Tinh Linh bên kia còn có rất nhiều cao thủ, nghe nói còn có Thiên giai kỵ sĩ có khả năng thông thiên độn địa nữa cơ mà. Còn ở nơi đây thì tước vị của các vị hầu tước, bá tước đã được tính là những cao thủ hàng đầu mạnh lắm rồi, nhưng mà mấy Hoàng Kim kỵ sĩ mà ở bên đại lục Tinh Linh rộng lớn bên kia thì cũng chỉ được tính là mấy hộ nông dân hoặc thương nhân nhỏ mà thôi, ở bên phía bên kia những Hoàng Kim kỵ sĩ lại là đầy rẫy.
Ấn tượng của con người bên đại lục Tinh Linh đối với người ở Hiệp Loan quần đảo bọn họ cũng chẳng có gì tốt đẹp, trong mắt mấy người kia thì họ chính là một đám con cháu của các tội nhân, mà ông cha là tội nhân thì bọn họ cũng cả đời chính là tội nhân. Cho nên thái độ của bọn họ cũng không thể hơn được đâu.
Hiện tại thì những người của đại lục Tinh Linh bên kia tới đây thăm dò chắc chắn có 99% là do cái động tĩnh cuối cùng mà người bạch tuộc đã gây ra ở trận chiến vương đô thời điểm trước đó. Cái động tĩnh cuối cùng mà người bạch tuộc tạo ra cũng không hề nhỏ một chút nào cho nên động tĩnh đó chắc chắn là đã kinh động những gia tộc lâu đời nắm giữ huyết mạch của đại lục Tinh Linh bên kia.
Đại chiến cũng đã gần như là cận kề ngay trước mắt bọn họ rồi cho nên đại sư Tầm Thiên nhìn một bàn đặt cược đang vô cùng náo nhiệt như thế này thì bản thân ông lại cảm thấy cảnh tượng này cũng có chút khá lệch lạc so với những gì mà ông nghĩ.
Theo lẽ thường tình thì tình huống cấp thiết ngay trước mắt thì tất cả mọi người sẽ phải cảm thấy cực kỳ khẩn cấp mới đúng chứ nhỉ? Lúc đại sư Tầm Thiên nhận được tin tức của Trình Chu triệu tập mọi người tới đây để họp thì ông còn tưởng là mọi người đang tập hợp lại để mà bàn luận về các phương án tác chiến này nọ mới đúng cơ? Đáng lẽ mấy người này phải thương lượng một chút coi bọn họ nên sử dụng phương án hợp lý nào để mà đối phó, rồi phương án nào để mà đánh lại khi mà giặc đã đánh tới tận chân như thế nào thì mới hợp lý chứ nhỉ? Hoặc là ít nhất mọi người phải đề ra một vài phương án nào đó và bọn họ sẽ phải cảm thấy khẩn trương hơn một tí đúng không nhỉ?
Nhưng không, sự thật chứng minh thì cũng chỉ có một mình ông nghĩ nhiều thôi, vừa đặt chân tới thì đại sư Tầm Thiên đã thấy một sân người đang nháo nhào vì đặt cược chứ ông cũng chẳng thấy có một ai lo lắng gì cả, người nào người nấy còn đỏ mặt lên vì hưng phấn quá độ và mọi người còn đang cười nói tí toét nữa cơ mà. Khi đối đầu với một kẻ địch đã biết trước là sẽ mạnh như thế nào rồi, vậy mà bọn họ lại tính toán coi mấy người đó thành trò tiêu khiển để đánh cược được sao? Cái này có được tính là quá khinh địch và quá tự đại không vậy?
“Tôi, tôi đặt 18 ngày.” Phi Ưng hô lên.
Phong Ngữ cau mày rồi nói: “Anh có biết đọc số không đấy hả. Bên này là bàn cược từ 5 đến 10 ngày mà. Anh sang bên kia đi, bên kia mới đặt cược theo ngày đấy.”
Phi Ưng ngẩng đầu lên rồi nói: “Nhưng mà anh muốn đặt cược bên này mà, gia tăng xác suất thành công.”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Vậy cũng được, anh đặt bên này đi.”
Tầm Nhất cười cười rồi nói: “Sư phụ, sư phụ có muốn tham gia đặt cược không ạ?”
Đại sư Tầm Thiên cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Tới thì cũng tới rồi chúng ta nên cũng theo bọn họ thôi.”
Tầm Nhất cũng có chút hưng phấn mà nói: “Sư phụ cược mấy ngày ạ? Con nghe Phong Ngữ nói là cái thủ đoạn mê cung này của Trình Chu các hạ đã nhốt một con Địa giai hải thú được hơn 20 ngày rồi đấy ạ.”
Đại sư Tầm Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì cược 7 ngày đi. Mấy người bên kia là từ đại lục Tinh Linh tới đây cho nên bọn họ chắc cũng phải có chút bản lĩnh, không cần khinh thường bọn họ.”
Tầm Nhất gật đầu rồi nói: “Dạ được, để con cược giúp sư phụ.”
Tine chạy tới bên người đại sư Tầm Thiên cũng tỏ vẻ vô cùng vui mừng mà nói: “Đại sư đại sư, con nghe Trình Chu các hạ nói rằng con thuyền mà người bên đại lục Tinh Linh kia phái tới là một con thuyền cấp bậc Địa giai đấy ạ. Con thuyền này đã tiến vào bên trong lãnh thổ của Hiệp Loan quần đảo chúng ta rồi ạ. Hình như là chất lượng của con thuyền Địa giai kia cũng không tồi đâu, nhìn còn rất mới nữa cho nên con thuyền đó chắc cũng mới được chế tạo gần đây. Nếu như Trình Chu các hạ có thể thu được con thuyền kia về thì chắc chắn chúng ta có thể học thêm được một số kiến thức mới nữa, chúng ta sắp được học hỏi thêm phương pháp chế tạo cũng như trình độ luyện khí của đại lục Tinh Linh rồi.”
Đại sư Tầm Thiên nghe vậy thì bỗng nhiên ông cũng cảm thấy có chút kích động nói: “Nghe vậy cũng không tồi.”
Nghe thấy con thuyền Địa giai tới làm đại sư Tầm Thiên có chút chờ mong, phương pháp luyện khí của Hiệp Loan quần đảo bên này cũng có chút quá thiếu hụt, cho dù là sau trận chiến ở vương đô kết thúc thì Trình Chu cũng đã lấy được không ít thư tịch ghi chép viết tay có ích rồi đấy, nhưng mà số kiến thức đó cũng không thể bù được những lỗ hổng kiến thức của những luyện khí sư ở bên trong xưởng đóng tàu này. Cho nên, nếu như bọn họ thất sự vớt được con thuyền kia thì đây cũng coi như là một cơ hội vô cùng tốt để mọi người được tiếp xúc với phương pháp luyện khí cũng như trình độ luyện khí của đại lục Tinh Linh bên kia cũng được vậy. Nghĩ tới đây thì đại sư Tầm Thiên lại cảm thấy cuộc gặp gỡ này cũng không tồi cho lắm, sau khi suy nghĩ xong thì tâm trạng của ông cũng tốt hơn hẳn.
End chap 272
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Con thuyền Địa giai nhìn vô cùng xa hoa đang vượt sóng băng băng phía trên mặt biển. Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen – Hamoya – đang chắp tay sau lưng rồi đứng trước mũi thuyền đón gió biển.
“Thầy Hamoya, phía trước chính là hải giới của Hiệp Loan quần đảo đúng không ạ?” Lục Nhã từ phía bên trong khoang thuyền đi ra rồi dò hỏi.
Hamoya gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Thầy Hamoya, Hiệp Loan quần đảo này là địa phương như thế nào vậy ạ?” Lục Nhã tò mò mà nhìn về phía Hamoya dò hỏi.
Hamoya đạm nhiên cười cười, ngữ khí cũng mang theo ba phần cao cao tại thượng, ba phần khinh miệt cùng bốn phần khinh thường mà lên tiếng nói: “Hiệp Loan này trước kia là một vùng hoang đảo. Trong này chỉ có một ít tội dân và hải tặc vì tránh bị thảo phạt cho nên đám tội nhân này mới phải trốn vào bên trong khu vực này. Sau này thì nơi này cũng chỉ có con cháu đám tội dân đó ở đây.”
Lục Nhã nghe vậy cũng có chút tò mò mà nói: “Nói như vậy thì người ở Hiệp Loan này rất lợi hại có phải không ạ? Chúng ta tiến vào bên trong khu vực này sẽ không gặp phải bất kỳ phiền phức gì chứ?”
Hamoya lắc đầu rồi nói: “Chuyện này thì các em không cần phải quá lo lắng làm gì. Đám tội dân ở Hiệp Loan kia cùng lắm cũng chỉ là một đám man di mọi rợ mà thôi, trình độ tu luyện cũng như trình độ luyện khí hoặc luyện dược ở nơi này vô cùng thấp, một đám thất phu thì làm gì bọn họ có thể làm nên trò trống gì được chứ? Cái gọi là cao thủ hàng đầu ở Hiệp Loan này cũng chẳng là gì so với đại lục Tinh Linh chúng ta đâu.”
Lục Nhã nghe vậy cũng có chút tò mò mà nói: “Điều kiện tu luyện ở Hiệp Loan này ác liệt như vậy thì tại sao những người ở đó lại không rời đi ạ?”
Đối mặt với học viên vô cùng đắc ý của mình dò hỏi thì Hamoya cũng rất kiên nhẫn mà trả lời từng câu một rồi nói: “Hiệp Loan quần đảo này là một nơi dễ tới nhưng khó rời khỏi. Trình độ luyện khí bên Hiệp Loan này mà muốn chế tạo thành công một con thuyền Hoàng kim đã là điều vô cùng khó khăn rồi, đừng nói tới việc chế tạo con thuyền Địa giai. Mà không có thuyền Địa giai hỗ trợ thì bọn họ có muốn rời khỏi khu vực Hiệp Loan này cũng là chuyện hoàn toàn bất khả thi.”
Lục Nhã cau mày cũng có chút lo lắng mà nói: “Nhưng mà em được nghe nói là thời gian trước đây không bao lâu thì ở Hiệp Loan quần đảo này đã phát sinh ra một chấn động năng lượng cực kỳ lớn mà. Chắc chắn là bên trong phải có biến cố gì đó lớn lắm đúng không ạ? Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Một thanh niên mặc áo choàng kỵ sĩ màu đen – Issac – nhìn rất phong độ cũng từ trong khoang thuyền bước ra rồi nói: “Lục Nhã tiểu thư không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Người ở Hiệp Loan quần đảo này không có một người nào có khả năng đột phá lên cấp bậc Địa giai được đâu. May mắn mà đột phá thành công thì cũng không có quá nhiều người. Khu vực Hiệp Loan này có một cấm chế thiên nhiên vô cùng mạnh mẽ cho nên mấy người ở đây chỉ có thể sử dụng thủ đoạn mà nguỵ trang cho bản thân trở thành cấp bậc nguỵ Địa giai thôi. Thực lực của bọn họ chắc chắn không thể mạnh như chúng ta được.”
Brewer cũng từ phía bên trong khoang thuyền đi ra rồi đoạt lời của Issac tiếp tục nói: “Đúng vậy đấy Lục Nhã tiểu thư, đám dân ở Hiệp Loan này đều là một đám tội nhân man di mọi rợ thất học không có tác dụng gì mà thôi. Hơn nữa, theo như tôi được biết thì kiến thức của đám dân ở đây vô cùng thiếu thốn cho nên trình độ kỹ thuật của bọn họ cực kỳ lạc hậu. Thực lực của những người ở đây thì khỏi phải nói rồi, cực kỳ yếu, đám tội dân ở đây chủ yếu là những tên tội phạm cũng chỉ có chút tài lẻ, không đáng để mà kể lể làm gì. Tiểu thư Lục Nhã đừng sợ, tôi sẽ bảo hộ tiểu thư cẩn thận.”
Lục Nhã cười cười cũng tỏ vẻ xa cách mà nói: “Cảm ơn, nhưng mà tôi đã có thầy Hamoya bảo hộ rồi.”
Lục Nhã xuất thân từ gia tộc Kim Cẩn Hoa ở bên phía đại lục Tinh Linh bên kia, cô cũng là đứa con gái mà đại công tước Kim Cẩn Hoa yêu thương nhất. Lục Nhã cũng rất biết hướng tới phía trước cho nên cô cũng đầu tư vào học tập và tu luyện không ngừng nghỉ, tuổi còn trẻ mà đã tiến giai thành Hoàng kim kỵ sĩ rồi.
Vốn dĩ thì Lục Nhã vẫn luôn muốn lặn ở bên trong học viện để học tập thêm nữa, nhưng mà một thời gian trước đó thì Lục Nhã đã nhận được mật lệnh của gia tộc bắt buộc cô phải tham gia chuyến đi tới Hiệp Loan để lấy một món đồ về. Nếu như cô có thể thuận lợi mà lấy được món đồ đó quay trở về thì gia tộc Kim Cần Hoa cũng có hy vọng tiến lên một nấc thang mới.
Trong mật lệnh của gia tộc cũng không nói rõ món đồ đó là cái gì cả nhưng mà mật lệnh lại ghi lại là khi đến Hiệp Loan thì mọi việc cũng tự hiển lộ ra thôi.
Thời điểm khi mà Lục Nhã nhận được mật lệnh của gia tộc thì chính bản thân cô cũng cảm thấy vô cùng kích động, tuy rằng cô cũng không biết gia tộc muốn tìm cái gì nhưng mà đây lại là lần đầu tiên gia tộc giao cho cô một trọng trách quan trọng như vậy, cho nên Lục Nhã cũng cực kỳ để ý cái nhiệm vụ lần này.
Mấy học viên đang có mặt trên thuyền vẫn luôn cười cười nói nói nhìn như bọn họ đang rất vui vẻ đối với hành trình lần này, nhưng mà trong lòng Lục Nhã cũng rất rõ ràng rằng mục đích của những người này cũng giống như cô vậy, đều là nghe lệnh của gia tộc mà tới Hiệp Loan này tìm món đồ đấy.
Hamoya nhìn một đám thiếu niên anh tài với khí phách hiên ngang thần thái tươi sáng như vậy thì cũng vui vẻ mà cười cười nói: “Các em cứ yên tâm đi, cao thủ ở Hiệp Loan này chắc hẳn là không có nhiều lắm đâu. Nhưng mà các em không được phép khinh địch. Cấm chế ma thuật phong ấn của Hiệp Loan đã phát ra cảnh báo mà có thể kích hoạt được cái cấm chế này hẳn là dao động năng lượng cấp bậc Địa giai. Nói không chừng là bên trong Hiệp Loan quần đảo còn đang che giấu một cao thủ nữa cũng nên.”
Isaac cau mày rồi nói: “Em nghe nói là một nhánh của Thần mộc vương tộc vì không tranh đoạt ngôi vị thành công cho nên bọn họ mới lâm vào bước đường cùng mà phải vượt ngàn sóng gió để đi tới Hiệp Loan này đúng không ạ?”
Brewer gật đầu rồi nói: “Hình như tôi cũng từng nghe nói qua về việc này. Hiện nay người nắm quyền ở Hiệp Loan có lẽ là một nhánh vương tộc kia. Chắc là chúng ta cũng có thể giao tiếp được với bọn họ thôi.”
Mấy học viên ở trên thuyền tiến tới Hiệp Loan quần đảo lần này đều có xuất thân vô cùng hiển hách, sau một thời gian đàm luận sôi nổi thì bọn họ cũng kéo nhau lên hết boong thuyền để ngắm cảnh rồi dõng dạc hùng hồn tuyên bố này nọ, sau đó bọn họ cũng mặc sức tưởng tượng về sinh hoạt sau khi tiến tới Hiệp Loan quần đảo.
Oger tránh ở bên trong khoang thuyền mà lười biếng ngáp tới ngáp lui mãi không ngừng.
“Tại sao phụ thân của tôi lại tống cổ tôi tới cái địa phương quỷ quái chim không thèm này chứ?” Oger oán giận mà nói.
Buddy chớp mắt mà nói: “Có thể công tước đại nhân là cảm thấy thiếu gia ngài quá lười nhác, cho nên công tước đại nhân cũng muốn gửi thiếu gia tới đây để mở rộng tầm mắt chẳng hạn. Dù sao thì công tước đại nhân cũng có ý tốt thôi.”
Oger nghe vậy cũng trợn mắt mà nói: “Mở rộng tầm mắt cái gì? Chẳng lẽ mở rộng tầm mắt để chứng kiến hai tên Issac và Brewer kia tranh giành tình cảm sao? Tôi cũng đâu có dở hơi đến mức đó đâu.”
Buddy nhìn Oger rồi an ủi nói: “Thiếu gia à, cậu nhịn một chút đi. Chờ thầy Hamoya hoàn thành nhiệm vụ là chúng ta có thể trở về rồi.”
Oger thở dài cũng có chút buồn bực nói: “Vậy thì tôi còn phải chờ tới ngày tháng năm nào đây hả trời?”
Buddy nghe vậy cũng cười cười mà nói: “Nghe ngóng mọi người nói từ nãy tói giờ thì chắc hẳn là bên phía Hiệp Loan quần đảo kia cũng không có cao thủ hay đại thủ gì đó đâu cho nên thầy Hamoya chắc chắn sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà. Có lẽ nhiệm vụ này sẽ hoàn thành trong vòng 3 tháng, sau đó chúng ta cũng có thể quay về rồi.”
Oger thở dài cũng có chút phát sầu nói: “Nhưng tôi cảm thấy việc lần này không đơn giản như vậy đâu. Chắc chắn sẽ có phiền toái bám thân.”
……..
Thời gian cũng nhanh trôi qua, đảo mắt một cái thôi mà đã 2 tháng trôi qua kể từ lúc trận chiến ở vương đảo này kết thúc.
Trình Chu đang ngồi nói chuyện với Dạ U trong một căn phòng ở phía bên trong lâu đài ở vương thành thì đột nhiên giật mình mà trừng mắt.
Dạ U quay sang nhìn Trình Chu rồi dò hỏi: “Sao vậy ạ? Có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Trình Chu nhướn mày rồi nói: “Lồng giam không gian của Hiệp Loan quần đảo có dấu hiệu bị va chạm.”
Sau khi giải quyết xong mọi việc ở vương đô thì Trình Chu cũng kéo luôn Dạ U chạy đi tuần tra một vòng khắp khu vực biên giới của lồng giam không gian này, sau đó hắn lại kiểm tra rồi tiến hành gia cố thêm cho cái lồng giam không gian đang bao vây Hiệp Loan quần đảo thêm một lớp phòng hộ nữa.
Sau khi kiểm tra kỹ càng thì Trình Chu cũng xác định được là cái lồng giam đang bao vây lấy toàn bộ Hiệp Loan quần đảo là một kiện pháp khí Thiên giai.
Lấy thực lực hiện tại của Trình Chu mà nói thì hắn có thể rút cạn được sức mạnh không gian bên trong pháp khí này, nhưng mà sau khi rút cạn thì kiện pháp khí này cũng mất đi hiệu lực bảo hộ. Sau khi cân nhắc tới lui thì Trình Chu cũng đành phải chọn việc tạm gác việc này lại rồi hướng tới việc xây dựng lại Hiệp Loan quần đảo đã.
Tuy rằng Trình Chu đã từ bỏ việc hấp thu sức mạnh không gian dùng để vận hành cái lồng giam này rồi nhưng mà hắn đã để lại dấu vết tinh thần của bản thân hắn ở phía trên lồng giam, chỉ cần có bất kỳ một người nào đó tác động mạnh mẽ vào phía lồng giam này thì Trình Chu chắc chắn sẽ nhận được tin tức đầu tiên.
Dạ U cười cười rồi nói: “Có người từ bên ngoài vào được bên này rồi sao?”
Trình Chu gật đầu rồi nói: “Chắc chắn là như thế.”
Dạ U cũng có chút háo hức mà nói: “Kẻ có lá gan xâm nhập vào Hiệp Loan quần đảo lúc này chắc hẳn cũng không phải hạng người bình thường gì đâu đúng không? Anh có muốn bắt đầu kế hoạch luôn không?”
Trình Chu híp mắt rồi hắn cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú mà nói: “Rốt cuộc thì họ cũng chịu tới rồi. Họ mà còn không chịu tới nữa thì anh còn hoài nghi không biết cái người bạch tuộc kia tự bạo có phải lãng phí quá rồi hay không đấy. Anh còn cho rằng người của đại lục Tinh Linh kia căn bản là khinh thường không thèm để ý chúng ta cơ.”
Dạ U nhếch mép rồi mỉm cười nói: “Họ cũng tới rồi kìa, anh cũng không cần phải mỏi mắt mà trông ngóng bọn họ nữa.”
Trình Chu cũng có chút mong chờ mà nói: “Cuối cùng thì anh cũng có thể thử loại năng lực mới của mình rồi. Không biết là tính cảnh giác của mấy người bên đại lục Tinh Linh kia có tốt hay không ta?”
Dạ U cũng có chút chờ mong mà nói: “Mê cung ấy sao? Chắc là vẫn có tác dụng đấy. Anh bố trí luôn đi.”
Sau khi Trình Chu dung hợp mảnh vỡ thần cách thôn phệ thì cũng học được một kỹ năng phái sinh mới mà cánh cửa không gian truyền vào thức hải – Mê cung không gian.
Cái kỹ năng mới này khi Trình Chu sử dụng thì hắn cũng có thể vây khốn một đối tượng nào đó một cách vô cùng tự nhiên đến mức thần không hay quỷ không biết, sau đó thì làm cho những người xâm nhập vào lĩnh vực của mê cung này những người này cũng chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi nhất định.
Lúc trước thì Trình Chu cũng từng thử nhiệm sử dụng cái mê cung này để vây khốn một con Địa giai hải thú rồi, kết quả thì hắn cũng có thể vây nó được 20 ngày rồi, mà tới thời điểm hiện tại con hải thú này vẫn đang còn chuyển động ở bên trong cái mê cung kia vẫn chưa thể thoát ra được. Trình Chu cảm thấy nếu như hắn không chủ động loại bỏ cái mê cung này thì chắc chắn là con hải thú kia vẫn cứ lượn lờ ở bên trong cái mê cung này cho tới khi chết luôn mất. Đương nhiên, việc này cũng là do con Địa giai hải thú này thực lực cũng mạnh đấy nhưng mà IQ của nó không thể mạnh như cái thực lực của nó được. Cho nên hắn cũng không thể sử dụng luôn cái kết quả thực nghiệm này để đánh giá hiệu quả của mê cung mà hắn đã bày ra được. Hiện tại thì tốt rồi, tự dưng có người tự đưa tới của để cho hắn thử nghiệm rồi, hy vọng là mấy tên tới đây có thực lực cao hơn một chút cỡ Địa giai kỵ sĩ là được rồi.
Dạ U chống cằm cũng có chút tò mò mà nói: “Cũng không biết cái mê cung của anh khi sử dụng có thể vây bọn họ được mấy ngày nhỉ?”
Trình Chu nghiêng đầu rồi nói: “Dạo gần đây … hình như chúng ta cũng hơi nhàm chán quá mức rồi thì phải. Hay là chúng ta đi đánh cược đi. Đặt cược thử coi mê cung này sẽ vây bọn họ được mấy ngày.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn hai người Trình Chu và Dạ U đang hứng khởi bừng bừng tìm trò tiêu khiển thì hắn cũng có chút cạn lời.
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Nghe nói là cái mảnh vỡ thần cách kia của người bạch tuộc cũng có chút tà tính, có thể làm cho nhân tâm của người sở hữu rơi vào trạng thái hỗn loạn mà biến thành một người hoàn toàn khác. Hiện tại hắn đang vô cùng hoài nghi không biết anh trai hắn có bị chịu ảnh hưởng bởi cái viên tinh hạch đó hay không mà mức độ tà ác của anh trai hắn có vẻ tăng thêm một chút nữa rồi thì phải.
Trình Chu quay qua nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi dò hỏi: “Thiếu Thiên, em đánh cược mấy ngày đây?”
Thấy ánh mắt của Trình Chu lướt qua nên Đàm Thiếu Thiên cũng đột nhiên giật mình mà chỉnh đốn lại bản thân mà ngồi lại cho nghiêm chỉnh đàng hoàng lại.
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Chắc chắn là hắn đã nghĩ lầm rồi. Anh trai hắn cũng chẳng phải là bị cái mảnh vỡ thần cách kia làm cho ảnh hưởng hay làm sao cho nên tính cách mới trở nên ác liệt như vậy đâu. Vốn dĩ là bản chất của anh trai hắn từ trước tới nay vẫn luôn ác liệt và tà ác như vậy rồi mà.
Thấy Đàm Thiếu Thiên không trả lời cho nên Trình Chu cũng nhíu mày lại rồi hỏi: “Em lại làm cái quỷ gì mà như là đi vào cõi mê thế kia?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Không có mà. Em đang cẩn thận suy xét vô cùng cẩn thận vấn đề mà anh hai mới đề cập đến.”
Trình Chu khoanh tay lại rồi nói: “Vậy em cảm thấy vây bọn họ được mấy ngày?”
Đàm Thiếu Thiên tính toán một chút rồi nói: “Năm ngày.”
Trình Chu ngó qua nhìn Đàm Thiếu Thiên một hồi rồi lắc đầu cũng có chút bất mãn mà nói: “Sao chỉ có 5 ngày thôi hả? Em không tin tưởng vào năng lực của anh trai mình tới vậy cơ à?”
Đàm Thiếu Thiên cười cười rồi nói: “Cũng đâu có phải em không tin tưởng vào năng lực của anh đâu. Nhưng mà em đang nghĩ tới chuyện mấy người kia mà xâm nhập được vào đây thì năng lực của bọn họ cũng không tồi đâu. Em vẫn nhớ rằng người bạch tuộc kia hình như rất kiêng kỵ người của bên đại lục Tinh Linh kia mà. Em tính mình nên cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Trình Chu gật đầu rồi nói: “Cũng có đạo lý đấy nhỉ? Nhưng mà một người vui không bằng mọi người cùng vui. Chúng ta đi mở sòng đánh cược thôi.”
Đàm Thiếu Thiên: “…"
Lấy mấy người của đại lục Tinh Linh kia tới đây để mà dụ hco mọi người đánh cược luôn sao? Hình như dạo gần đây anh hai hắn cũng có chút quá nhàm chán quá rồi thì phải?
Trình Chu nhanh chóng triệu tập tất cả mọi người từ thành viên của tổ chức Quang Minh, liên minh Thiên Tuyển giả, mấy luyện khí sư ở xưởng đóng tàu tới phòng họp, sau đó hắn cũng công bố luôn việc người của đại lục Tinh Linh ghé đến bọn họ, sau đó hắn cũng nói luôn về việc hắn đã bày ra mê cung để giam giữ mấy người kia lại, hiện tại hắn đang muốn mở một sòng đánh cược cho mọi người tham gia, cược là cược về số ngày mà mê cung mà hắn đặt ra có thể vây khốn được đám người từ đại lục Tinh Linh.
Nghe thấy chuyện muốn đánh cược là mọi người trong căn phòng cũng chuyển từ bất ngờ này cho đến cũng kích động khác.
Bàn cược này chia làm hai hình thức đặt cược, một hình thức là cược thô thiển một chút và chỉ có 5 lựa chọn là dưới 5 ngày, từ 5 -10 ngày, từ 10 -15 ngày, từ 15-20 ngày và trên 20 ngày. Hình thức thứ hai chính là đặt cược số ngày cụ thể có thể vây khốn.
Tất nhiên là hình thức đầu tiên thì xác suất thắng cược cao hơn rất nhiều cho nên phần thắng cũng ít hơn hình thức đặt cược thứ 2. Phần thưởng của hình thức đặt cược thứ hai khi đoán chính xác ra một con số cụ thể thì khen thưởng vừa là đồng vàng vừa là tài nguyên tu luyện cho nên phần thưởng này cũng được tính là rất phong phú.
“10 ngày."
“12 ngày.”
“8 ngày.”
“23 ngày.”
“…..”
Mấy vị Năng lực giả vô cùng hưng phấn mà bắt đầu đặt cược luôn, mọi người mồm năm miệng mười mà bàn tán rồi suy luận cực kỳ hăng say, cảm xúc của mọi người cũng cực kỳ kích động.
Tầm Nhất nhìn đại sư Tầm Thiên cũng có chút khác thường mà nói: “Sư phụ, hình như là mọi người rất hưng phấn đấy ạ.”
Đại sư Tầm Thiên nhìn một tình cảnh này nhếch nhếch khóe miệng một chút rồi nói: “Đúng là mọi người suy nghĩ thoáng thật.”
Đối với nhiều bình dân ở Hiệp Loan quần đảo này thì bọn họ được sinh ra và lớn lên ở bầu trời của Hiệp Loan quần đảo. Đối với bọn họ mà nói thì cái quần đảo rộng lớn này có thăm dò cả đời cũng chẳng hết được rồi. Cho nên, cho dù thế giới bên ngoài có rộng lớn tới cỡ nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng chẳng quan tâm và cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì cho phiền lòng.
Nhưng mà tổ tiên của đại sư Tầm Thiên là những người đến từ thế giới bên ngoài kia tiến vào vùng chật hẹp này cho nên những sự tình mà ông biết được cũng nhiều hơn tất cả những người đã từng sinh ra và lớn lên ở đây.
Đại sư Tầm Thiên vẫn luôn biết rằng ở khu vực bên ngoài Hiệp Loan quần đảo này mới chính là miền đại lục chân chính của Tinh Linh thế giới, diện tích của đại lục bên ngoài kia còn rộng lớn hơn một dải Hiệp Loan quần đảo nơi đây đến mấy chục lần là ít. Hơn nữa, bên đại lục Tinh Linh bên kia còn có rất nhiều cao thủ, nghe nói còn có Thiên giai kỵ sĩ có khả năng thông thiên độn địa nữa cơ mà. Còn ở nơi đây thì tước vị của các vị hầu tước, bá tước đã được tính là những cao thủ hàng đầu mạnh lắm rồi, nhưng mà mấy Hoàng Kim kỵ sĩ mà ở bên đại lục Tinh Linh rộng lớn bên kia thì cũng chỉ được tính là mấy hộ nông dân hoặc thương nhân nhỏ mà thôi, ở bên phía bên kia những Hoàng Kim kỵ sĩ lại là đầy rẫy.
Ấn tượng của con người bên đại lục Tinh Linh đối với người ở Hiệp Loan quần đảo bọn họ cũng chẳng có gì tốt đẹp, trong mắt mấy người kia thì họ chính là một đám con cháu của các tội nhân, mà ông cha là tội nhân thì bọn họ cũng cả đời chính là tội nhân. Cho nên thái độ của bọn họ cũng không thể hơn được đâu.
Hiện tại thì những người của đại lục Tinh Linh bên kia tới đây thăm dò chắc chắn có 99% là do cái động tĩnh cuối cùng mà người bạch tuộc đã gây ra ở trận chiến vương đô thời điểm trước đó. Cái động tĩnh cuối cùng mà người bạch tuộc tạo ra cũng không hề nhỏ một chút nào cho nên động tĩnh đó chắc chắn là đã kinh động những gia tộc lâu đời nắm giữ huyết mạch của đại lục Tinh Linh bên kia.
Đại chiến cũng đã gần như là cận kề ngay trước mắt bọn họ rồi cho nên đại sư Tầm Thiên nhìn một bàn đặt cược đang vô cùng náo nhiệt như thế này thì bản thân ông lại cảm thấy cảnh tượng này cũng có chút khá lệch lạc so với những gì mà ông nghĩ.
Theo lẽ thường tình thì tình huống cấp thiết ngay trước mắt thì tất cả mọi người sẽ phải cảm thấy cực kỳ khẩn cấp mới đúng chứ nhỉ? Lúc đại sư Tầm Thiên nhận được tin tức của Trình Chu triệu tập mọi người tới đây để họp thì ông còn tưởng là mọi người đang tập hợp lại để mà bàn luận về các phương án tác chiến này nọ mới đúng cơ? Đáng lẽ mấy người này phải thương lượng một chút coi bọn họ nên sử dụng phương án hợp lý nào để mà đối phó, rồi phương án nào để mà đánh lại khi mà giặc đã đánh tới tận chân như thế nào thì mới hợp lý chứ nhỉ? Hoặc là ít nhất mọi người phải đề ra một vài phương án nào đó và bọn họ sẽ phải cảm thấy khẩn trương hơn một tí đúng không nhỉ?
Nhưng không, sự thật chứng minh thì cũng chỉ có một mình ông nghĩ nhiều thôi, vừa đặt chân tới thì đại sư Tầm Thiên đã thấy một sân người đang nháo nhào vì đặt cược chứ ông cũng chẳng thấy có một ai lo lắng gì cả, người nào người nấy còn đỏ mặt lên vì hưng phấn quá độ và mọi người còn đang cười nói tí toét nữa cơ mà. Khi đối đầu với một kẻ địch đã biết trước là sẽ mạnh như thế nào rồi, vậy mà bọn họ lại tính toán coi mấy người đó thành trò tiêu khiển để đánh cược được sao? Cái này có được tính là quá khinh địch và quá tự đại không vậy?
“Tôi, tôi đặt 18 ngày.” Phi Ưng hô lên.
Phong Ngữ cau mày rồi nói: “Anh có biết đọc số không đấy hả. Bên này là bàn cược từ 5 đến 10 ngày mà. Anh sang bên kia đi, bên kia mới đặt cược theo ngày đấy.”
Phi Ưng ngẩng đầu lên rồi nói: “Nhưng mà anh muốn đặt cược bên này mà, gia tăng xác suất thành công.”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Vậy cũng được, anh đặt bên này đi.”
Tầm Nhất cười cười rồi nói: “Sư phụ, sư phụ có muốn tham gia đặt cược không ạ?”
Đại sư Tầm Thiên cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Tới thì cũng tới rồi chúng ta nên cũng theo bọn họ thôi.”
Tầm Nhất cũng có chút hưng phấn mà nói: “Sư phụ cược mấy ngày ạ? Con nghe Phong Ngữ nói là cái thủ đoạn mê cung này của Trình Chu các hạ đã nhốt một con Địa giai hải thú được hơn 20 ngày rồi đấy ạ.”
Đại sư Tầm Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì cược 7 ngày đi. Mấy người bên kia là từ đại lục Tinh Linh tới đây cho nên bọn họ chắc cũng phải có chút bản lĩnh, không cần khinh thường bọn họ.”
Tầm Nhất gật đầu rồi nói: “Dạ được, để con cược giúp sư phụ.”
Tine chạy tới bên người đại sư Tầm Thiên cũng tỏ vẻ vô cùng vui mừng mà nói: “Đại sư đại sư, con nghe Trình Chu các hạ nói rằng con thuyền mà người bên đại lục Tinh Linh kia phái tới là một con thuyền cấp bậc Địa giai đấy ạ. Con thuyền này đã tiến vào bên trong lãnh thổ của Hiệp Loan quần đảo chúng ta rồi ạ. Hình như là chất lượng của con thuyền Địa giai kia cũng không tồi đâu, nhìn còn rất mới nữa cho nên con thuyền đó chắc cũng mới được chế tạo gần đây. Nếu như Trình Chu các hạ có thể thu được con thuyền kia về thì chắc chắn chúng ta có thể học thêm được một số kiến thức mới nữa, chúng ta sắp được học hỏi thêm phương pháp chế tạo cũng như trình độ luyện khí của đại lục Tinh Linh rồi.”
Đại sư Tầm Thiên nghe vậy thì bỗng nhiên ông cũng cảm thấy có chút kích động nói: “Nghe vậy cũng không tồi.”
Nghe thấy con thuyền Địa giai tới làm đại sư Tầm Thiên có chút chờ mong, phương pháp luyện khí của Hiệp Loan quần đảo bên này cũng có chút quá thiếu hụt, cho dù là sau trận chiến ở vương đô kết thúc thì Trình Chu cũng đã lấy được không ít thư tịch ghi chép viết tay có ích rồi đấy, nhưng mà số kiến thức đó cũng không thể bù được những lỗ hổng kiến thức của những luyện khí sư ở bên trong xưởng đóng tàu này. Cho nên, nếu như bọn họ thất sự vớt được con thuyền kia thì đây cũng coi như là một cơ hội vô cùng tốt để mọi người được tiếp xúc với phương pháp luyện khí cũng như trình độ luyện khí của đại lục Tinh Linh bên kia cũng được vậy. Nghĩ tới đây thì đại sư Tầm Thiên lại cảm thấy cuộc gặp gỡ này cũng không tồi cho lắm, sau khi suy nghĩ xong thì tâm trạng của ông cũng tốt hơn hẳn.
End chap 272
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.