Chương 84: Ma Lực Phản Phệ
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Biệt thự của Đàm gia
Trình Chu và Dạ U cũng trằn trọc ở dị giới vài ngày rồi lại qua về hiện thế.
Dạ U đứng ở trên sân thượng của biệt thự Đàm gia ngắm nhìn bầu trời đầy sao. View xung quanh của căn biệt thự này rất tốt, từ trên sân thượng ngắm nhìn bầu trời cũng thật bao la và cũng rất đẹp.
Trình Chu tuỳ ý mà dựa vào lan can của sân thượng rồi tò mò mà hỏi: “Ma lực triều tịch đang đến nữa sao?”
Dạ U quay người lại nhìn Trình Chu mà nói với ánh mắt phức tạp: “Rất mau sẽ tới.”
Trình Chu ngạc nhiên nói: “Thật sao? Sao lại nhanh như vậy chứ?”
Mới 2 tháng trước đã có một đợt Ma lực triều tịch rồi mà.
“Vậy trước mắt chúng ta sẽ không tới dị giới nữa, ở chỗ này chờ đợt Ma lực triều tịch này qua đã.” Trình Chu đề nghị.
Sự xuất hiện của các Dị năng giả cũng được xem là con dao hai lưỡi. Một số Dị năng giả thức tỉnh có thể thúc đẩy cho nền kinh tế phát triển, khoa học kỹ thuật tiến bộ, làm phong phú thêm đời sống văn hoá của con người, …. Mặt khác thì cũng đã có nhiều địa phương xuất hiện tình trạng Dị năng giả chuyên làm việc xấu rồi.
Tình hình trong nước còn đỡ, các Dị năng giả ở nước ngoài không thể dung hợp được với cuộc sống hiện tại cũng đã không còn được đếm được nữa. Hiện tại Ma lực triều tịch lại xuất hiện, thực lực của các Dị năng giả lại được nâng cao, đến lúc đó thì thì sức ảnh hưởng của Dị năng giả sẽ càng được nâng cao thêm một bước nữa.
Dạ U gật đầu nói: “Cũng được.”
Trình Chu thử vận chuyển sức mạnh không gian trong cơ thể rồi nói thầm nói: “Kỳ quái.”
Dạ U quay lại nhìn Trình Chu dò hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Trình Chu: “Anh có cảm giác là sức mạnh không gian cũng đang dâng lên. Thật sự thì anh không phải Dị năng giả sao?”
Dạ U lắc đầu nói: “Việc này em cũng không biết.” Trình Chu có thể được xem như là dị loại nên không thể theo lẽ thường mà suy đoán được.
Dạ U suy nghĩ một chút rồi kết luận: “Có lẽ do anh đã dung hợp tinh hạch của Dị năng giả nên thân thể mới sinh ra một số biến dị như vậy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Cũng đúng. Cũng có khả năng này.”
Đột nhiên thì Trình Chu nghe được một tiếng hét rất thảm thiết, tim cũng đột nhiên nhảy dựng lên.
Dạ U nhìn qua phòng của Đàm Thiếu Thiên nói: “Hình như là em trai anh đã xảy ra chuyện rồi.”
Trình Chu mang Dạ U thuấn di đến phòng của Đàm Thiếu Thiên thì nhìn thấy Đàm Thiếu Thiên đã ngã xuống đất, một mùi khét lẹt đã lan rộng khắp phòng.
Trình Chu nhìn tình huống của Đàm Thiếu Thiên như vậy thì có chút lo lắng hỏi: “Thằng nhóc này sao lại thế này, cả người đều phồng rộp lên hết rồi, lôi điện Dị năng giả cũng sẽ bị sức mạnh của lôi điện gây ra thương tích sao? Chẳng lẽ là nó nạp điện quá nhiều à?”
Dạ U nói: “Ma lực phản phệ.”
Dạ U bước tới kiểm tra tình huống Đàm Thiếu Thiên rồi nói: “Thằng nhóc này đã dung hợp một viên ma nguyên thạch vào trong cơ thể. Lúc trước em vẫn luôn có cảm giác kỳ lạ khi ma lực của nó tăng lên quá nhanh. Hoá ra là do loại nguyên thạch này.”
Ma nguyên thạch chính là một trong số tinh thạch đặc thù giúp cho Đoạ ma giả đề cao thực lực. Ở dị giới cũng đã từng xuất hiện loại nguyên thạch này nhưng mà số lượng cũng rất hiếm nên ở bên phía dị giới về cơ bản là đã tuyệt tích. Đây cũng là thứ mà Đoạ ma giả phải tranh giành mỗi khi xuất hiện
“Cũng không biết là thằng nhóc này may mắn hay xui xẻo nữa.” Dạ U nói nhỏ.
Ma nguyên thạch có thể giúp ma lực dâng lên một mảng rất lớn bên cạnh đó thì Ma lực triều tịch cũng có tác dụng tương tự trong việc trợ giúp Đoạ ma giả đề cao thực lực. Đối với Đoạ ma giả mà nói thì việc xuất hiện 1 trong 2 loại trợ lực này thì cũng là điều quá tuyệt vời rồi, nhưng việc đồng thời cả 2 loại trợ lực này cùng xuất hiện thì đó lại là một điều khá đáng sợ và có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Ma Lực Triều có thể thúc đẩy làm ma lực bên trong ma nguyên thạch bành trướng ra, nhưng mà cơ thể của Đàm Thiếu Thiên vẫn còn quá yếu nên không thể chịu nổi một nguồn ma lực lớn như vậy đánh sâu vào dẫn đến ma lực phản phệ.
“Tình huống của thằng nhóc này không đúng, nếu cứ để tiếp tục như vậy thì có thể sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng. Em sẽ ở đây trông chừng nó. Anh mau đi đón Annie lại đây.” Dạ U nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Được.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu đột nhiên biến mất thì nhịn không được mà trợn mắt.
Đàm Thiếu Thiên đã biết Trình Chu là Dị năng giả nhưng mà hắn vẫn luôn cho rằng Trình Chu là Dị năng giả hệ phong, đây cũng là do lúc trước Trình Chu đã sử dụng lưỡi dao gió để giải quyết người của Vĩnh sinh đường trong địa lao. Bây giờ nhìn thấy Trình Chu đột nhiên biến mất thì hắn lại phát hiện dị năng của anh trai hắn khá giống với năng lực thuấn di của U linh.
Dạ U giúp Đàm Thiếu Thiên uống một gói hồi linh tán, rồi sau đó đem tay ấn vào ngực của Đàm Thiếu Thiên lạnh lùng nói: “Tôi sẽ giúp cậu dẫn dắt ma lực bên trong cơ thể, cậu hãy đi theo quỹ đạo đó.”
Đàm Thiếu Thiên đau muốn chết nhưng vẫn theo bản năng mà đi theo chỉ dẫn của Dạ U mà khai thông sức mạch lôi điện tích trữ bên trong cơ thể.
Phong Ngữ và Annie được Trình Chu mang đến căn biệt thự ở thành phố H nên thời điểm Trình Chu thuấn di đến thì hai cố bé đang ở trong phòng chơi game. Trình Chu cũng không nói rõ tình huống mà đem hai người đến biệt thự của Đàm gia.
Ngay khi nhìn thấy Đàm Thiếu Thiên thì Annie đã thốt lên: “Cháy rồi. Hình như sắp chín luôn rồi kìa.”
Đàm Thiếu Thiên nghe được lời của Annie thì hắn ngay tức khắc có loại xúc động muốn hộc máu.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng là sắp chín rồi nên mới cần em ra tay.”
Annie nhún vai nói: “Được rồi, để em sửa chữa hắn một chút vậy. Em còn muốn trở về bên kia chơi game nữa.”
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Tiếng Trùng mà Annie học là do ai dạy mà tệ thế này chữ? Hắn cũng không phải là đồ vật đâu mà sử dụng từ sửa chữa chứ?
Trên tay Annie xuất hiện tường luồng ánh sáng trắng, sau đó thì thân thể của Đàm Thiếu Thiên cũng rất nhanh chóng mà phục hồi lại hiện trạng ban đầu.
“Đừng lơi là nữa. Năng lượng của lôi nguyên thạch vẫn không ngừng phóng thích ra. Cậu mau vận chuyển ma lực để luyện hóa phần năng lượng đó đi, nếu không làm nhanh thì cơ thể cậu lại tiếp tục sẽ bị đốt cháy như vậy nữa.” Dạ U nhàn nhạt nói.
Đàm Thiếu Thiên cau mày, đau đến cả người run rẩy, nhưng vẫn nghe theo hướng vẫn mà toàn lực luyện hoá sức mạnh lôi điện bên trong lôi nguyên thạch. Nhưng mà sức mạnh lôi điện ẩn chứa bên trong lôi nguyên thạch cũng quá lớn nên Annie cũng không ngừng thi triển ma lực để giúp Đàm Thiếu Thiên chữa trị thân thể.
Có dị năng chữa khỏi của Annie trợ giúp hơn nữa lại có Dạ U dẫn đường nên thân thể của Đàm Thiếu Thiên cũng nhanh chóng khôi phục.
Sau khi cảm thấy thoải mái hơn một chút thì Đàm Thiếu Thiên nhịn không được mà nhìn Annie vài lần. Hiện tại thì trong lòng hắn cũng đang rất khiếp sợ, đây là Dị năng giả hệ trị liệu đấy.
Người có dị năng hệ trị liệu là cực kỳ hiếm thấy, quốc gia cũng đã chiêu mộ được một người rồi, nhưng mà Dị năng giả hệ trị liệu kia cũng mới chỉ có thể làm tăng tốc độ khôi phục miệng vết thương thôi. Còn đối với các bệnh như cao huyết áp, bệnh tiểu đường, ung thư … là không giúp ích được gì. Năng lực của Annie vừa nhìn đã biết là trên đối phương một khoảng cách rất xa rồi.
Lúc mới gặp thì Đàm Thiếu Thiên còn cho rằng Annie là một cô bé thích đắm chìm vào thế giới 2D giả tưởng, không nghĩ tới đối phương lại là Dị năng giả hệ trị liệu quý giá như vậy.
Hơn nữa thì ma lực trong cơ thể Annie còn rất mạnh mẽ, mạnh hơn Dị năng giả hệ trị liệu ở trong cục dị năng rất nhiều.
Người càng có địa vị cao trong xã hội thì lại càng sợ chết nên một khi dị năng của Annie mà bị bại lộ thì không biết sẽ có bao nhiêu người động tâm với cô bé nữa.
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Anh dâu và Annie đều là Dị năng giả, nên Phong Ngữ tất nhiên cũng sẽ là Dị năng giả, chỉ là không biết cô bé là dạng dị năng gì thôi.
“Thiếu Thiên! Con không sao chứ.” Giọng nói tràn ngập lo lắng của Dịch Thù Tuyết từ dưới lầu truyền tới.
Nghe được âm thanh của Dịch Thù Tuyết thì Đàm Thiếu Thiên theo bản năng mà mở miệng, nhưng hắn cũng nhanh chóng phát hiện ra là cổ họng hắn đang đau như bị lửa thiêu nên không thể phát âm ra được.
“Mẹ, con đang tắm? Có chuyện gì vậy ạ? Đợi một lát con ra rồi nói sau.” Dạ U bắt chước giọng của Đàm Thiếu Thiên mà đáp lại.
Đàm Thiếu Thiên trừng mắt nhìn Dạ U rồi thầm nghĩ: Dị năng của Dạ U là cái dị năng quái quỷ gì vậy chứ? Anh ấy còn có thể bắt chước âm thanh của mình nữa hả? Mà gọi mẹ cũng mượt như vậy nữa chứ, thật giỏi quá.
Dạ U nhìn thẳng vào Đàm Thiếu Thiên nói: “Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? Không cần loạn tưởng nữa. Cẩn thận lại tẩu hỏa nhập ma.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
“Thiếu Thiên, con thật sự không có việc gì sao?” Dịch Thù Tuyết tiếp tục nói.
“Mẹ à, con thì có thể có chuyện gì chứ” Dạ U tiếp tục dùng giọng nói có phần không kiên nhẫn của Đàm Thiếu Thiên mà đáp lại.
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Nghe được âm thanh có phần không kiên nhẫn của thì Dịch Thù Tuyết cuối cùng yên tâm mà đi xuống dưới.
……
Sau một đêm bận rộn thì Đàm Thiếu Thiên cuối cùng cũng sống sót mà vượt qua được làn sóng của Ma lực triều tịch.
“Cảm ơn anh hai, cảm ơn anh dâu.” Sau khi vượt qua ranh giới sống chết thì Đàm Thiếu Thiên cũng có thể đứng lên rồi cung kính nói.
Phong Ngữ nhìn Đàm Thiếu Thiên có chút nghi hoặc nói: “Sao anh lại trực tiếp đem ma nguyên thạch dung hợp vào trong thân thể chứ? Anh cũng không sợ nổ bụng sao?”
Đàm Thiếu Thiên có chút xấu hổ nói: “Vậy phải làm sao mới có thể hấp thu được ma nguyên thạch chứ?”
Phong Ngữ chớp mắt nói: “Không biết.”
Ma nguyên thạch chắc chắn là phải có một phương pháp đặc biệt nào đó để dung hợp, nhưng mà ở Tinh Linh thế giới thì loại ma nguyên thạch cũng đã gần như là tuyệt tích rồi nên Phong Ngữ cũng không biết dùng như thế nào.
“Thứ này cũng rất hiếm. Cậu làm sao có nó?” Dạ U hỏi.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu rồi thành thật trả lời: “Trên thực tế thì đây là kế hoạch bồi dưỡng siêu chiến binh dị năng của quốc gia.”
Trình Chu nhướn mày có chút tò mò nói: “Siêu chiến binh dị năng?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy ạ. Dị năng giả cũng có đủ loại dị năng. Một số Dị năng giả có dị năng bình thường cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút thôi. Nếu là Dị năng giả có dị năng cường hãn hơn thì sức mạnh cũng lớn hơn rất nhiều, năng lực cũng khá đặc thù, tốc độ tu luyện cũng nhanh, lại có khả năng khá mạnh nên phía trên muốn bồi dưỡng những người này thành siêu chiến binh dị năng. Sau này những siêu chiến binh có thể trở thành những Định Hải Thần Châm của quốc gia. Quốc gia đang có kế hoạch muốn bồi dưỡng ra mấy chục siêu chiến binh để bảo hộ cho an ninh quốc gia sau này.”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên có chút hoài nghi nói: “Em mà cũng là nhân tài được bồi dưỡng trọng điểm ấy hả?”
Đàm Thiếu Thiên có chút xấu hổ nói: “Vâng”
Phong Ngữ có chút nghi hoặc nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Anh yếu như vậy thì làm sao mà có thể là nhân tài đáng để bồi dưỡng chứ?”
Đàm Thiếu Thiên nhỏ giọng nói thầm nói: “Anh cũng rất lợi hại mà. Huống chi thì anh cũng là lôi điện dị năng, nếu thực lực của anh có thể liên tục tăng lên thì nói không chừng trong tương lai anh có thể giúp giải quyết vấn đề thiếu nguồn năng lượng ……”
Theo kế hoạch mà những nhà nghiên cứu về dị năng đặt ra thì hắn chính là người được kỳ vọng sẽ trở thành một nhà máy phát điện hình người.
Phong Ngữ nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi chớp chớp đôi mắt rồi cảm thán nói: “Anh mà cũng được gọi là rất lợi hại ấy hả? Vậy thì trình độ của Dị năng giả ở thế giới này quả nhiên rất thấp.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Con nhóc chết tiệt này cứ nói chuyện như vậy thì làm sao mà có bạn bè được chứ?
Đàm Thiếu Thiên quay qua nhìn Trình Chu rồi ủ rũ cúi đầu xuống nói: “Em được lựa chọn một phần vì ưu tú ra thì nguyên nhân lớn còn lại là vì ông ngoại. Ông ngoại là một giáo sư chuyên về y học cổ truyền và sinh dược phẩm. Tổ tiên trong gia tộc của ông ngoại đã từng là ngự y của hoàng triều.”
Trình Chu cũng có chút ngoài ý muốn nói: “Dịch gia từng là ngự y thế gia?”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu ngượng ngùng nói: “Cũng không xem là chuẩn ngự y, là người chuyên luyện chế tiên đan, thuốc trường sinh ấy.”
Trình Chu trừng mắt kinh ngạc nói: “Chính là ngự y điên trong sách sử kia sao?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Em cũng không biết, nhưng tổ tiên của Dịch gia có một cuốn điển tịch rất đặc biệt, trong đó có ghi lại những đơn thuốc rất đặc biệt. Lúc đó thì vị tổ tiên đã cảm thấy đây là một cuốn thiên thư, và đúng thật là một trong những cái đơn thuốc đó thực sự rất hữu ích. Nhưng mà đa số đơn thuốc trong cuốn sách này không gom đủ linh thảo nên không thể chế tạo được.”
Trình Chu có chút khác thường nói: “Thật sao? Tổ tiên của Dịch gia không phải là người thường thật đấy à?” Chẳng lẽ hắn bị lựa chọn cũng không phải là do vận khí sao?
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng là vị tổ tiên đó là luyện ra tiên đan cho hoàng đế, nhưng mà sau khi tiên đan được luyện ra thì hoàng đế đã không hài lòng nên đã chém đầu ông. May mắn là con cháu của vị ngự y đó đã trốn thoát, và đều đã mai danh ẩn tích. Sau này thì các thế hệ tiếp theo của vị ngự y đó cũng giấu tên rồi bắt đầu nghiêm túc y học cổ truyền, sau đó thì thành những vị trung y có danh tiếng.”
“Do không gom đủ dược liệu nên quyển sách này cũng không có tác dụng gì cho lắm, nhưng gần đây thì nguồn năng lượng đặc thù đó đã làm xuất hiện nhiều loại nguyên liệu có trong quyển điển tịch đó nên ông ngoại cũng đã cung cấp ra một vài phối phương để quốc gia nghiên cứu.” Môi trường càng ngày càng ô nghiễm, nên các loại thực vật từ cổ xưa cũng đã dần biến mất, không nghĩ tới là nguồn năng lượng kia không những có thể làm thức tỉnh Dị năng giả mà còn làm cho không ít nguồn thực vật cổ xưa sống lại. Thậm chí một số ngọn tiên sơn trong truyền thuyết cổ xưa đã bị tuyệt tích cũng dần hiển lộ ra ngoài.
Trình Chu có chút khiếp sợ nói: “Còn có chuyện như vậy?”
Ma lực triều tịch thật sự đã làm thay rồi rất nhiều việc, cũng không biết là quyển điển tịch này là cái dạng sách gì? Hắn cũng rất muốn kiến thức một chút.
Nếu những loại linh thảo trong quyển điển tịch kia không thể tìm thấy được ở thế giới này thì không biết ở Tinh Linh thế giới có thể tìm được không?
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “Theo nghiên cứu của cục nghiên cứu dị năng quốc gia thì trong chuỗi DNA của loài người chúng ta cũng có rất nhiều người mang chuỗi gene trình tự mã hoá cho Dị năng giả nhưng do điều kiện không phù hợp nên chuỗi trình tự gene này đã bị ẩn đi và hoàn toàn không thể kích phát được. Hiện tại thì hoàn cảnh đã thay đổi và phù hợp hơn nên những trình tự gene trong trạng thái ẩn này bắt đầu biến thành những trình tự gene trội và giúp con người kích hoạt được gene Dị năng giả.”
Trình Chu híp mắt thầm nghĩ: Vậy chẳng lẽ gene của tổ tiên Dịch gia không giống người bình thường. Nếu vậy thì cánh cửa chọn hắn một phần là vì vận khí, còn lại có lẽ vì huyết mạch của hắn tương đối đặc thù sao?
“Lúc trước bên cạnh núi Vân Lăng có xuất hiện một có hố thiên thạch, cục dị năng đã bỏ rất nhiều công sức mới có thể thu thập được 3 viên tinh thạch dị năng, một viên hệ hoả, một hệ lôi và viên cuối là hệ thuỷ. Ông nội đã nộp lên mấy đơn thuốc gia truyền để thắng được một viên tinh thạch hệ lôi cho em.” Đàm Thiếu Thiên nói.
Phong Ngữ gật đầu nói: “À, hoá ra là vậy.”
Đàm Thiếu Thiên đen mặt thầm nghĩ: Cái gì mà hoá ra là vậy chứ? Là hắn chỉ có thể dựa vào cha mẹ và ông ngoại để đoạt bảo đúng không? Rõ ràng bản thân hắn cũng rất lợi hại đấy, là do ông ngoại quá sốt ruột muốn có được danh ngạch đó thôi. Hắn chính là lôi điện Dị năng giả trân quý đó. Hiện tại thì Cục dị năng có 2 người có lôi điện dị năng nhưng người còn lại đã hơn 40 tuổi rồi. Nhìn thế nào thì cũng biết hắn là người có tiềm năng lớn hơn chứ.
Dạ U nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Mấy ngày nay đều sẽ phát sinh Ma lực triều tịch nên cậu cẩn thận một chút.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Trình Chu: “Cuốn sách cổ kia hiện đang ở đâu?”
Đàm Thiếu Thiên cau mày nói: “Đã bị đốt rồi.”
Trình Chu kích động nói: “Đã đốt? Quá phí phạm! Tại sao lại đốt đi?”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “Cũng không phải là cố ý đốt đi, cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Anh cũng biết chúng ta có một bà dì không cùng huyết thống phải không?”
Trình Chu híp mắt rồi bừng tỉnh hỏi: “Là người kia?” Là người năm đó đã mua chuộc bảo mẫu để trộm hắn ra ngoài rồi giết chết đó sao?
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, năm đó bà ta đã mất cha mất mẹ cùng một lúc nên ông ngoại mới thương tình mang bà ta về nuôi. Ông ngoại cũng vì thương hại bà ta nên vẫn luôn thiên vị bà ta về nhiều mặt và bà ta vẫn luôn tìm cách so đo với mẹ.”
“Thời trẻ mẹ rất thích nghiên cứu cổ văn nên ông ngoại đã đem quyển điển tịch đó coi như thành cổ vật để giao cho mẹ tìm hiểu.”
“Kết quả là người đàn bà kia còn tưởng mẹ có được thứ tốt nên đã ăn cắp. Trong lúc xảy ra tranh chấp thì bà ta đã hất nó vào cái bếp lò và thiêu cháy luôn. Khi cuốn điển tịch bị tiêu thuỷ thì mẹ cũng khóc một hồi, mà ông ngoại cũng không thấy tức giận vì ông nghĩ quyển điển tịch kia đa phần chỉ là bịa đặt, hơn nữa tổ tiên cũng vì quyển sách này mà bị chém đầu nên cảm thấy quyển điển tịch này là điềm rủi, huỷ đi cũng là chuyện tốt.”
“……”
Trình Chu tiếc nuối nói: “Quá đáng tiếc.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy. Tuy rằng quyển điển tịch đã bị thiêu hủy nhưng mà ông ngoại cũng đã lưu lại được mấy phương thuốc. Nếu biết có ngày hôm nay thì ông ngoại có lẽ cũng không …. Hiện tại chắc ông ngoại cũng cảm thấy rất hối hận.” Cuốn sách cổ này nếu có thể được lưu lại và bán cho quốc gia thì cũng có thể đổi lấy được một khoản lớn đấy.
Trình Chu nhíu mày, hắn đang cảm thấy khó chịu như đã đánh mất 10 tỷ.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu như vậy thì đấu tranh một hồi cũng nói: “Anh hai, nếu anh thực sự muốn quyển sách đó thì cũng không phải là không có biện pháp.”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi tò mò hỏi: “Biện pháp gì?”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “Người ngoài chỉ biết ông ngoại là giáo sư của trường đại học Y, học thức uyên bác, còn mẹ thì sau khi kết hôn với ba thì cũng đã trở thành một vị phu nhân chuẩn của gia đình tài phiệt, thời gian chủ yếu dành cho mua sắm, trang điểm, làm đẹp ngoài ra thì không làm gì cả. Nhưng họ lại không biết một việc là thực ra trí nhớ của mẹ rất tốt, hơn nữa mẹ còn tốt nghiệp chuyên ngành hội hoạ, chỉ là mẹ vẫn luôn che giấu chuyện này mà thôi.”
Trình Chu híp mắt mắt nói: “Ý của em là mẹ có thể phục hồi quyển sách cổ kia?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Chính là ý này.”
Trình Chu tò mò nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Làm sao em lại biết việc này?”
Đàm Thiếu Thiên nhún vai nói: “Có một lần tình cờ thì em đã nhìn thấy một tập sách tranh của mẹ. Trong cuốn sách đó có mấy loại dược liệu chưa từng xuất hiện, có lẽ mẹ đã đem cuốn sách cổ đó phục hồi lại toàn bộ. Ông ngoại có khi cũng không biết việc này đâu.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy tốt rồi. Em đi mượn đi, mượn được thì đưa cho anh.”
Đàm Thiếu Thiên trợn mắt nói: “Sao lại kêu em đi chứ? Rõ ràng là nếu anh chịu mở miệng ra hỏi thì khả năng mà mẹ đáp ứng sẽ cao hơn em mà.”
Trình Chu đúng lý hợp tình vênh mặt lên nói: “Anh chỉ là Muggle thôi. Anh mà muốn đồ vật như vậy không phải là rất kỳ quái sao?”
Đàm Thiếu Thiên cạn lời nói: “Anh rốt cuộc là muốn giả làm Muggle đến khi nào nữa chứ? Mấy ngày nay Dị năng giả đã ùn ùn xuất hiện rồi, bí mật về Dị năng giả cũng đã công khai toàn đất nước rồi còn gì nữa. Giờ anh giả làm Muggle thì không phải càng kỳ lạ hơn sao?”
Trình Chu nhún vai nói: “Anh vốn dĩ chính là Muggle mà. Anh việc gì mà phải giả thành Dị năng giả chứ? Hiện tại thế giới cũng phi khoa học quá rồi. Chúng ta vẫn nên thành lập một đảng kiên định với khoa học kỹ thuật thôi.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Có lầm hay không chứ? Nếu có một Muggle nào như anh thì mới là phản khoa học đấy.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Có tiếng bước chân, mẹ của anh lên lầu rồi.”
Đàm Thiếu Thiên: Sao lại thành mẹ của anh rồi? Lúc nãy Dạ U giả giọng mình còn kêu mẹ rất thuận miệng mà.
Trình Chu mang theo Dạ U, Phong Ngữ và Annie biến mất khỏi phòng.
Đàm Thiếu Thiên có chút chật vật từ dưới đất bò lên rồi đi ra mở ra cửa.
“Mẹ, làm sao vậy ạ? Con muốn ngủ rồi.”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Ông ngoại con mới gọi điện thoại tới nói là hiện tại nồng độ ma lực trong không khí rất dày và cái tinh thạch năng lượng kia có thể có vấn đề đã xảy ra.”
Đàm Thiếu Thiên cười cười rồi đem chỉnh lại sắc mặt như bình thường nói: “Mẹ, là ông ngoại quá lo lắng rồi. Con thì làm gì có chuyện gì đâu mẹ.”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Con không có việc gì thì tốt.”
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Đúng là có việc, nhưng hiện tại đã giải quyết rồi.
Dịch Thù Tuyết vừa đi thì Đàm Thiếu Thiên đã gục xuống giường bởi vì tiêu hao quá nhiều tinh lực.
End chap 84
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu và Dạ U cũng trằn trọc ở dị giới vài ngày rồi lại qua về hiện thế.
Dạ U đứng ở trên sân thượng của biệt thự Đàm gia ngắm nhìn bầu trời đầy sao. View xung quanh của căn biệt thự này rất tốt, từ trên sân thượng ngắm nhìn bầu trời cũng thật bao la và cũng rất đẹp.
Trình Chu tuỳ ý mà dựa vào lan can của sân thượng rồi tò mò mà hỏi: “Ma lực triều tịch đang đến nữa sao?”
Dạ U quay người lại nhìn Trình Chu mà nói với ánh mắt phức tạp: “Rất mau sẽ tới.”
Trình Chu ngạc nhiên nói: “Thật sao? Sao lại nhanh như vậy chứ?”
Mới 2 tháng trước đã có một đợt Ma lực triều tịch rồi mà.
“Vậy trước mắt chúng ta sẽ không tới dị giới nữa, ở chỗ này chờ đợt Ma lực triều tịch này qua đã.” Trình Chu đề nghị.
Sự xuất hiện của các Dị năng giả cũng được xem là con dao hai lưỡi. Một số Dị năng giả thức tỉnh có thể thúc đẩy cho nền kinh tế phát triển, khoa học kỹ thuật tiến bộ, làm phong phú thêm đời sống văn hoá của con người, …. Mặt khác thì cũng đã có nhiều địa phương xuất hiện tình trạng Dị năng giả chuyên làm việc xấu rồi.
Tình hình trong nước còn đỡ, các Dị năng giả ở nước ngoài không thể dung hợp được với cuộc sống hiện tại cũng đã không còn được đếm được nữa. Hiện tại Ma lực triều tịch lại xuất hiện, thực lực của các Dị năng giả lại được nâng cao, đến lúc đó thì thì sức ảnh hưởng của Dị năng giả sẽ càng được nâng cao thêm một bước nữa.
Dạ U gật đầu nói: “Cũng được.”
Trình Chu thử vận chuyển sức mạnh không gian trong cơ thể rồi nói thầm nói: “Kỳ quái.”
Dạ U quay lại nhìn Trình Chu dò hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Trình Chu: “Anh có cảm giác là sức mạnh không gian cũng đang dâng lên. Thật sự thì anh không phải Dị năng giả sao?”
Dạ U lắc đầu nói: “Việc này em cũng không biết.” Trình Chu có thể được xem như là dị loại nên không thể theo lẽ thường mà suy đoán được.
Dạ U suy nghĩ một chút rồi kết luận: “Có lẽ do anh đã dung hợp tinh hạch của Dị năng giả nên thân thể mới sinh ra một số biến dị như vậy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Cũng đúng. Cũng có khả năng này.”
Đột nhiên thì Trình Chu nghe được một tiếng hét rất thảm thiết, tim cũng đột nhiên nhảy dựng lên.
Dạ U nhìn qua phòng của Đàm Thiếu Thiên nói: “Hình như là em trai anh đã xảy ra chuyện rồi.”
Trình Chu mang Dạ U thuấn di đến phòng của Đàm Thiếu Thiên thì nhìn thấy Đàm Thiếu Thiên đã ngã xuống đất, một mùi khét lẹt đã lan rộng khắp phòng.
Trình Chu nhìn tình huống của Đàm Thiếu Thiên như vậy thì có chút lo lắng hỏi: “Thằng nhóc này sao lại thế này, cả người đều phồng rộp lên hết rồi, lôi điện Dị năng giả cũng sẽ bị sức mạnh của lôi điện gây ra thương tích sao? Chẳng lẽ là nó nạp điện quá nhiều à?”
Dạ U nói: “Ma lực phản phệ.”
Dạ U bước tới kiểm tra tình huống Đàm Thiếu Thiên rồi nói: “Thằng nhóc này đã dung hợp một viên ma nguyên thạch vào trong cơ thể. Lúc trước em vẫn luôn có cảm giác kỳ lạ khi ma lực của nó tăng lên quá nhanh. Hoá ra là do loại nguyên thạch này.”
Ma nguyên thạch chính là một trong số tinh thạch đặc thù giúp cho Đoạ ma giả đề cao thực lực. Ở dị giới cũng đã từng xuất hiện loại nguyên thạch này nhưng mà số lượng cũng rất hiếm nên ở bên phía dị giới về cơ bản là đã tuyệt tích. Đây cũng là thứ mà Đoạ ma giả phải tranh giành mỗi khi xuất hiện
“Cũng không biết là thằng nhóc này may mắn hay xui xẻo nữa.” Dạ U nói nhỏ.
Ma nguyên thạch có thể giúp ma lực dâng lên một mảng rất lớn bên cạnh đó thì Ma lực triều tịch cũng có tác dụng tương tự trong việc trợ giúp Đoạ ma giả đề cao thực lực. Đối với Đoạ ma giả mà nói thì việc xuất hiện 1 trong 2 loại trợ lực này thì cũng là điều quá tuyệt vời rồi, nhưng việc đồng thời cả 2 loại trợ lực này cùng xuất hiện thì đó lại là một điều khá đáng sợ và có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Ma Lực Triều có thể thúc đẩy làm ma lực bên trong ma nguyên thạch bành trướng ra, nhưng mà cơ thể của Đàm Thiếu Thiên vẫn còn quá yếu nên không thể chịu nổi một nguồn ma lực lớn như vậy đánh sâu vào dẫn đến ma lực phản phệ.
“Tình huống của thằng nhóc này không đúng, nếu cứ để tiếp tục như vậy thì có thể sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng. Em sẽ ở đây trông chừng nó. Anh mau đi đón Annie lại đây.” Dạ U nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Được.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu đột nhiên biến mất thì nhịn không được mà trợn mắt.
Đàm Thiếu Thiên đã biết Trình Chu là Dị năng giả nhưng mà hắn vẫn luôn cho rằng Trình Chu là Dị năng giả hệ phong, đây cũng là do lúc trước Trình Chu đã sử dụng lưỡi dao gió để giải quyết người của Vĩnh sinh đường trong địa lao. Bây giờ nhìn thấy Trình Chu đột nhiên biến mất thì hắn lại phát hiện dị năng của anh trai hắn khá giống với năng lực thuấn di của U linh.
Dạ U giúp Đàm Thiếu Thiên uống một gói hồi linh tán, rồi sau đó đem tay ấn vào ngực của Đàm Thiếu Thiên lạnh lùng nói: “Tôi sẽ giúp cậu dẫn dắt ma lực bên trong cơ thể, cậu hãy đi theo quỹ đạo đó.”
Đàm Thiếu Thiên đau muốn chết nhưng vẫn theo bản năng mà đi theo chỉ dẫn của Dạ U mà khai thông sức mạch lôi điện tích trữ bên trong cơ thể.
Phong Ngữ và Annie được Trình Chu mang đến căn biệt thự ở thành phố H nên thời điểm Trình Chu thuấn di đến thì hai cố bé đang ở trong phòng chơi game. Trình Chu cũng không nói rõ tình huống mà đem hai người đến biệt thự của Đàm gia.
Ngay khi nhìn thấy Đàm Thiếu Thiên thì Annie đã thốt lên: “Cháy rồi. Hình như sắp chín luôn rồi kìa.”
Đàm Thiếu Thiên nghe được lời của Annie thì hắn ngay tức khắc có loại xúc động muốn hộc máu.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng là sắp chín rồi nên mới cần em ra tay.”
Annie nhún vai nói: “Được rồi, để em sửa chữa hắn một chút vậy. Em còn muốn trở về bên kia chơi game nữa.”
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Tiếng Trùng mà Annie học là do ai dạy mà tệ thế này chữ? Hắn cũng không phải là đồ vật đâu mà sử dụng từ sửa chữa chứ?
Trên tay Annie xuất hiện tường luồng ánh sáng trắng, sau đó thì thân thể của Đàm Thiếu Thiên cũng rất nhanh chóng mà phục hồi lại hiện trạng ban đầu.
“Đừng lơi là nữa. Năng lượng của lôi nguyên thạch vẫn không ngừng phóng thích ra. Cậu mau vận chuyển ma lực để luyện hóa phần năng lượng đó đi, nếu không làm nhanh thì cơ thể cậu lại tiếp tục sẽ bị đốt cháy như vậy nữa.” Dạ U nhàn nhạt nói.
Đàm Thiếu Thiên cau mày, đau đến cả người run rẩy, nhưng vẫn nghe theo hướng vẫn mà toàn lực luyện hoá sức mạnh lôi điện bên trong lôi nguyên thạch. Nhưng mà sức mạnh lôi điện ẩn chứa bên trong lôi nguyên thạch cũng quá lớn nên Annie cũng không ngừng thi triển ma lực để giúp Đàm Thiếu Thiên chữa trị thân thể.
Có dị năng chữa khỏi của Annie trợ giúp hơn nữa lại có Dạ U dẫn đường nên thân thể của Đàm Thiếu Thiên cũng nhanh chóng khôi phục.
Sau khi cảm thấy thoải mái hơn một chút thì Đàm Thiếu Thiên nhịn không được mà nhìn Annie vài lần. Hiện tại thì trong lòng hắn cũng đang rất khiếp sợ, đây là Dị năng giả hệ trị liệu đấy.
Người có dị năng hệ trị liệu là cực kỳ hiếm thấy, quốc gia cũng đã chiêu mộ được một người rồi, nhưng mà Dị năng giả hệ trị liệu kia cũng mới chỉ có thể làm tăng tốc độ khôi phục miệng vết thương thôi. Còn đối với các bệnh như cao huyết áp, bệnh tiểu đường, ung thư … là không giúp ích được gì. Năng lực của Annie vừa nhìn đã biết là trên đối phương một khoảng cách rất xa rồi.
Lúc mới gặp thì Đàm Thiếu Thiên còn cho rằng Annie là một cô bé thích đắm chìm vào thế giới 2D giả tưởng, không nghĩ tới đối phương lại là Dị năng giả hệ trị liệu quý giá như vậy.
Hơn nữa thì ma lực trong cơ thể Annie còn rất mạnh mẽ, mạnh hơn Dị năng giả hệ trị liệu ở trong cục dị năng rất nhiều.
Người càng có địa vị cao trong xã hội thì lại càng sợ chết nên một khi dị năng của Annie mà bị bại lộ thì không biết sẽ có bao nhiêu người động tâm với cô bé nữa.
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Anh dâu và Annie đều là Dị năng giả, nên Phong Ngữ tất nhiên cũng sẽ là Dị năng giả, chỉ là không biết cô bé là dạng dị năng gì thôi.
“Thiếu Thiên! Con không sao chứ.” Giọng nói tràn ngập lo lắng của Dịch Thù Tuyết từ dưới lầu truyền tới.
Nghe được âm thanh của Dịch Thù Tuyết thì Đàm Thiếu Thiên theo bản năng mà mở miệng, nhưng hắn cũng nhanh chóng phát hiện ra là cổ họng hắn đang đau như bị lửa thiêu nên không thể phát âm ra được.
“Mẹ, con đang tắm? Có chuyện gì vậy ạ? Đợi một lát con ra rồi nói sau.” Dạ U bắt chước giọng của Đàm Thiếu Thiên mà đáp lại.
Đàm Thiếu Thiên trừng mắt nhìn Dạ U rồi thầm nghĩ: Dị năng của Dạ U là cái dị năng quái quỷ gì vậy chứ? Anh ấy còn có thể bắt chước âm thanh của mình nữa hả? Mà gọi mẹ cũng mượt như vậy nữa chứ, thật giỏi quá.
Dạ U nhìn thẳng vào Đàm Thiếu Thiên nói: “Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? Không cần loạn tưởng nữa. Cẩn thận lại tẩu hỏa nhập ma.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
“Thiếu Thiên, con thật sự không có việc gì sao?” Dịch Thù Tuyết tiếp tục nói.
“Mẹ à, con thì có thể có chuyện gì chứ” Dạ U tiếp tục dùng giọng nói có phần không kiên nhẫn của Đàm Thiếu Thiên mà đáp lại.
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Nghe được âm thanh có phần không kiên nhẫn của thì Dịch Thù Tuyết cuối cùng yên tâm mà đi xuống dưới.
……
Sau một đêm bận rộn thì Đàm Thiếu Thiên cuối cùng cũng sống sót mà vượt qua được làn sóng của Ma lực triều tịch.
“Cảm ơn anh hai, cảm ơn anh dâu.” Sau khi vượt qua ranh giới sống chết thì Đàm Thiếu Thiên cũng có thể đứng lên rồi cung kính nói.
Phong Ngữ nhìn Đàm Thiếu Thiên có chút nghi hoặc nói: “Sao anh lại trực tiếp đem ma nguyên thạch dung hợp vào trong thân thể chứ? Anh cũng không sợ nổ bụng sao?”
Đàm Thiếu Thiên có chút xấu hổ nói: “Vậy phải làm sao mới có thể hấp thu được ma nguyên thạch chứ?”
Phong Ngữ chớp mắt nói: “Không biết.”
Ma nguyên thạch chắc chắn là phải có một phương pháp đặc biệt nào đó để dung hợp, nhưng mà ở Tinh Linh thế giới thì loại ma nguyên thạch cũng đã gần như là tuyệt tích rồi nên Phong Ngữ cũng không biết dùng như thế nào.
“Thứ này cũng rất hiếm. Cậu làm sao có nó?” Dạ U hỏi.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu rồi thành thật trả lời: “Trên thực tế thì đây là kế hoạch bồi dưỡng siêu chiến binh dị năng của quốc gia.”
Trình Chu nhướn mày có chút tò mò nói: “Siêu chiến binh dị năng?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy ạ. Dị năng giả cũng có đủ loại dị năng. Một số Dị năng giả có dị năng bình thường cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút thôi. Nếu là Dị năng giả có dị năng cường hãn hơn thì sức mạnh cũng lớn hơn rất nhiều, năng lực cũng khá đặc thù, tốc độ tu luyện cũng nhanh, lại có khả năng khá mạnh nên phía trên muốn bồi dưỡng những người này thành siêu chiến binh dị năng. Sau này những siêu chiến binh có thể trở thành những Định Hải Thần Châm của quốc gia. Quốc gia đang có kế hoạch muốn bồi dưỡng ra mấy chục siêu chiến binh để bảo hộ cho an ninh quốc gia sau này.”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên có chút hoài nghi nói: “Em mà cũng là nhân tài được bồi dưỡng trọng điểm ấy hả?”
Đàm Thiếu Thiên có chút xấu hổ nói: “Vâng”
Phong Ngữ có chút nghi hoặc nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Anh yếu như vậy thì làm sao mà có thể là nhân tài đáng để bồi dưỡng chứ?”
Đàm Thiếu Thiên nhỏ giọng nói thầm nói: “Anh cũng rất lợi hại mà. Huống chi thì anh cũng là lôi điện dị năng, nếu thực lực của anh có thể liên tục tăng lên thì nói không chừng trong tương lai anh có thể giúp giải quyết vấn đề thiếu nguồn năng lượng ……”
Theo kế hoạch mà những nhà nghiên cứu về dị năng đặt ra thì hắn chính là người được kỳ vọng sẽ trở thành một nhà máy phát điện hình người.
Phong Ngữ nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi chớp chớp đôi mắt rồi cảm thán nói: “Anh mà cũng được gọi là rất lợi hại ấy hả? Vậy thì trình độ của Dị năng giả ở thế giới này quả nhiên rất thấp.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Con nhóc chết tiệt này cứ nói chuyện như vậy thì làm sao mà có bạn bè được chứ?
Đàm Thiếu Thiên quay qua nhìn Trình Chu rồi ủ rũ cúi đầu xuống nói: “Em được lựa chọn một phần vì ưu tú ra thì nguyên nhân lớn còn lại là vì ông ngoại. Ông ngoại là một giáo sư chuyên về y học cổ truyền và sinh dược phẩm. Tổ tiên trong gia tộc của ông ngoại đã từng là ngự y của hoàng triều.”
Trình Chu cũng có chút ngoài ý muốn nói: “Dịch gia từng là ngự y thế gia?”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu ngượng ngùng nói: “Cũng không xem là chuẩn ngự y, là người chuyên luyện chế tiên đan, thuốc trường sinh ấy.”
Trình Chu trừng mắt kinh ngạc nói: “Chính là ngự y điên trong sách sử kia sao?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Em cũng không biết, nhưng tổ tiên của Dịch gia có một cuốn điển tịch rất đặc biệt, trong đó có ghi lại những đơn thuốc rất đặc biệt. Lúc đó thì vị tổ tiên đã cảm thấy đây là một cuốn thiên thư, và đúng thật là một trong những cái đơn thuốc đó thực sự rất hữu ích. Nhưng mà đa số đơn thuốc trong cuốn sách này không gom đủ linh thảo nên không thể chế tạo được.”
Trình Chu có chút khác thường nói: “Thật sao? Tổ tiên của Dịch gia không phải là người thường thật đấy à?” Chẳng lẽ hắn bị lựa chọn cũng không phải là do vận khí sao?
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng là vị tổ tiên đó là luyện ra tiên đan cho hoàng đế, nhưng mà sau khi tiên đan được luyện ra thì hoàng đế đã không hài lòng nên đã chém đầu ông. May mắn là con cháu của vị ngự y đó đã trốn thoát, và đều đã mai danh ẩn tích. Sau này thì các thế hệ tiếp theo của vị ngự y đó cũng giấu tên rồi bắt đầu nghiêm túc y học cổ truyền, sau đó thì thành những vị trung y có danh tiếng.”
“Do không gom đủ dược liệu nên quyển sách này cũng không có tác dụng gì cho lắm, nhưng gần đây thì nguồn năng lượng đặc thù đó đã làm xuất hiện nhiều loại nguyên liệu có trong quyển điển tịch đó nên ông ngoại cũng đã cung cấp ra một vài phối phương để quốc gia nghiên cứu.” Môi trường càng ngày càng ô nghiễm, nên các loại thực vật từ cổ xưa cũng đã dần biến mất, không nghĩ tới là nguồn năng lượng kia không những có thể làm thức tỉnh Dị năng giả mà còn làm cho không ít nguồn thực vật cổ xưa sống lại. Thậm chí một số ngọn tiên sơn trong truyền thuyết cổ xưa đã bị tuyệt tích cũng dần hiển lộ ra ngoài.
Trình Chu có chút khiếp sợ nói: “Còn có chuyện như vậy?”
Ma lực triều tịch thật sự đã làm thay rồi rất nhiều việc, cũng không biết là quyển điển tịch này là cái dạng sách gì? Hắn cũng rất muốn kiến thức một chút.
Nếu những loại linh thảo trong quyển điển tịch kia không thể tìm thấy được ở thế giới này thì không biết ở Tinh Linh thế giới có thể tìm được không?
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “Theo nghiên cứu của cục nghiên cứu dị năng quốc gia thì trong chuỗi DNA của loài người chúng ta cũng có rất nhiều người mang chuỗi gene trình tự mã hoá cho Dị năng giả nhưng do điều kiện không phù hợp nên chuỗi trình tự gene này đã bị ẩn đi và hoàn toàn không thể kích phát được. Hiện tại thì hoàn cảnh đã thay đổi và phù hợp hơn nên những trình tự gene trong trạng thái ẩn này bắt đầu biến thành những trình tự gene trội và giúp con người kích hoạt được gene Dị năng giả.”
Trình Chu híp mắt thầm nghĩ: Vậy chẳng lẽ gene của tổ tiên Dịch gia không giống người bình thường. Nếu vậy thì cánh cửa chọn hắn một phần là vì vận khí, còn lại có lẽ vì huyết mạch của hắn tương đối đặc thù sao?
“Lúc trước bên cạnh núi Vân Lăng có xuất hiện một có hố thiên thạch, cục dị năng đã bỏ rất nhiều công sức mới có thể thu thập được 3 viên tinh thạch dị năng, một viên hệ hoả, một hệ lôi và viên cuối là hệ thuỷ. Ông nội đã nộp lên mấy đơn thuốc gia truyền để thắng được một viên tinh thạch hệ lôi cho em.” Đàm Thiếu Thiên nói.
Phong Ngữ gật đầu nói: “À, hoá ra là vậy.”
Đàm Thiếu Thiên đen mặt thầm nghĩ: Cái gì mà hoá ra là vậy chứ? Là hắn chỉ có thể dựa vào cha mẹ và ông ngoại để đoạt bảo đúng không? Rõ ràng bản thân hắn cũng rất lợi hại đấy, là do ông ngoại quá sốt ruột muốn có được danh ngạch đó thôi. Hắn chính là lôi điện Dị năng giả trân quý đó. Hiện tại thì Cục dị năng có 2 người có lôi điện dị năng nhưng người còn lại đã hơn 40 tuổi rồi. Nhìn thế nào thì cũng biết hắn là người có tiềm năng lớn hơn chứ.
Dạ U nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Mấy ngày nay đều sẽ phát sinh Ma lực triều tịch nên cậu cẩn thận một chút.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Trình Chu: “Cuốn sách cổ kia hiện đang ở đâu?”
Đàm Thiếu Thiên cau mày nói: “Đã bị đốt rồi.”
Trình Chu kích động nói: “Đã đốt? Quá phí phạm! Tại sao lại đốt đi?”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “Cũng không phải là cố ý đốt đi, cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Anh cũng biết chúng ta có một bà dì không cùng huyết thống phải không?”
Trình Chu híp mắt rồi bừng tỉnh hỏi: “Là người kia?” Là người năm đó đã mua chuộc bảo mẫu để trộm hắn ra ngoài rồi giết chết đó sao?
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, năm đó bà ta đã mất cha mất mẹ cùng một lúc nên ông ngoại mới thương tình mang bà ta về nuôi. Ông ngoại cũng vì thương hại bà ta nên vẫn luôn thiên vị bà ta về nhiều mặt và bà ta vẫn luôn tìm cách so đo với mẹ.”
“Thời trẻ mẹ rất thích nghiên cứu cổ văn nên ông ngoại đã đem quyển điển tịch đó coi như thành cổ vật để giao cho mẹ tìm hiểu.”
“Kết quả là người đàn bà kia còn tưởng mẹ có được thứ tốt nên đã ăn cắp. Trong lúc xảy ra tranh chấp thì bà ta đã hất nó vào cái bếp lò và thiêu cháy luôn. Khi cuốn điển tịch bị tiêu thuỷ thì mẹ cũng khóc một hồi, mà ông ngoại cũng không thấy tức giận vì ông nghĩ quyển điển tịch kia đa phần chỉ là bịa đặt, hơn nữa tổ tiên cũng vì quyển sách này mà bị chém đầu nên cảm thấy quyển điển tịch này là điềm rủi, huỷ đi cũng là chuyện tốt.”
“……”
Trình Chu tiếc nuối nói: “Quá đáng tiếc.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy. Tuy rằng quyển điển tịch đã bị thiêu hủy nhưng mà ông ngoại cũng đã lưu lại được mấy phương thuốc. Nếu biết có ngày hôm nay thì ông ngoại có lẽ cũng không …. Hiện tại chắc ông ngoại cũng cảm thấy rất hối hận.” Cuốn sách cổ này nếu có thể được lưu lại và bán cho quốc gia thì cũng có thể đổi lấy được một khoản lớn đấy.
Trình Chu nhíu mày, hắn đang cảm thấy khó chịu như đã đánh mất 10 tỷ.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu như vậy thì đấu tranh một hồi cũng nói: “Anh hai, nếu anh thực sự muốn quyển sách đó thì cũng không phải là không có biện pháp.”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi tò mò hỏi: “Biện pháp gì?”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “Người ngoài chỉ biết ông ngoại là giáo sư của trường đại học Y, học thức uyên bác, còn mẹ thì sau khi kết hôn với ba thì cũng đã trở thành một vị phu nhân chuẩn của gia đình tài phiệt, thời gian chủ yếu dành cho mua sắm, trang điểm, làm đẹp ngoài ra thì không làm gì cả. Nhưng họ lại không biết một việc là thực ra trí nhớ của mẹ rất tốt, hơn nữa mẹ còn tốt nghiệp chuyên ngành hội hoạ, chỉ là mẹ vẫn luôn che giấu chuyện này mà thôi.”
Trình Chu híp mắt mắt nói: “Ý của em là mẹ có thể phục hồi quyển sách cổ kia?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Chính là ý này.”
Trình Chu tò mò nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Làm sao em lại biết việc này?”
Đàm Thiếu Thiên nhún vai nói: “Có một lần tình cờ thì em đã nhìn thấy một tập sách tranh của mẹ. Trong cuốn sách đó có mấy loại dược liệu chưa từng xuất hiện, có lẽ mẹ đã đem cuốn sách cổ đó phục hồi lại toàn bộ. Ông ngoại có khi cũng không biết việc này đâu.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy tốt rồi. Em đi mượn đi, mượn được thì đưa cho anh.”
Đàm Thiếu Thiên trợn mắt nói: “Sao lại kêu em đi chứ? Rõ ràng là nếu anh chịu mở miệng ra hỏi thì khả năng mà mẹ đáp ứng sẽ cao hơn em mà.”
Trình Chu đúng lý hợp tình vênh mặt lên nói: “Anh chỉ là Muggle thôi. Anh mà muốn đồ vật như vậy không phải là rất kỳ quái sao?”
Đàm Thiếu Thiên cạn lời nói: “Anh rốt cuộc là muốn giả làm Muggle đến khi nào nữa chứ? Mấy ngày nay Dị năng giả đã ùn ùn xuất hiện rồi, bí mật về Dị năng giả cũng đã công khai toàn đất nước rồi còn gì nữa. Giờ anh giả làm Muggle thì không phải càng kỳ lạ hơn sao?”
Trình Chu nhún vai nói: “Anh vốn dĩ chính là Muggle mà. Anh việc gì mà phải giả thành Dị năng giả chứ? Hiện tại thế giới cũng phi khoa học quá rồi. Chúng ta vẫn nên thành lập một đảng kiên định với khoa học kỹ thuật thôi.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Có lầm hay không chứ? Nếu có một Muggle nào như anh thì mới là phản khoa học đấy.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Có tiếng bước chân, mẹ của anh lên lầu rồi.”
Đàm Thiếu Thiên: Sao lại thành mẹ của anh rồi? Lúc nãy Dạ U giả giọng mình còn kêu mẹ rất thuận miệng mà.
Trình Chu mang theo Dạ U, Phong Ngữ và Annie biến mất khỏi phòng.
Đàm Thiếu Thiên có chút chật vật từ dưới đất bò lên rồi đi ra mở ra cửa.
“Mẹ, làm sao vậy ạ? Con muốn ngủ rồi.”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Ông ngoại con mới gọi điện thoại tới nói là hiện tại nồng độ ma lực trong không khí rất dày và cái tinh thạch năng lượng kia có thể có vấn đề đã xảy ra.”
Đàm Thiếu Thiên cười cười rồi đem chỉnh lại sắc mặt như bình thường nói: “Mẹ, là ông ngoại quá lo lắng rồi. Con thì làm gì có chuyện gì đâu mẹ.”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Con không có việc gì thì tốt.”
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Đúng là có việc, nhưng hiện tại đã giải quyết rồi.
Dịch Thù Tuyết vừa đi thì Đàm Thiếu Thiên đã gục xuống giường bởi vì tiêu hao quá nhiều tinh lực.
End chap 84
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.