Chương 23: Mô Hình Trại Nuôi Heo
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Sau khi dàn xếp ổn thoả vụ gieo trồng cỏ linh lăng thì Trình Chu đi tìm trưởng thôn, tính rèn sắt khi còn nóng để trao đổi về mô hình trang trại chăn nuôi.
Trưởng thôn có chút ngoài ý muốn hỏi: “Ý của ngài muốn nói là ngài muốn ở chỗ này kiến thiết một trang trại nuôi Giác Trư sao?”
Trưởng thôn vốn cho rằng Trình Chu là tuỳ hứng muốn gieo trồng cỏ linh lăng, không nghĩ tới là Trình Chu lại muốn nuôi lợn.
Trưởng thôn thời trẻ cũng có lăn lộn ở bên ngoài kiếm sống nên cũng đã nhìn thấy đủ loại chuyện kỳ quái, chuyện quý tộc muốn chăn nuôi một số hung thú là chuyện rất bình thường.
Một số hoàng kim kỵ sĩ có sức mạnh siêu nhiên có thể thu phục nhiều loại quái vật để phục vụ cho họ, đối với những người đó thì đám Giác Trư trong khu rừng này cũng không thấm vào đâu cả.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cũng mang bản vẽ lại đây rồi.”
Trưởng thôn nhìn chằm chằm bản thiết kế khó hiểu hỏi: “Ngài nghiêm túc sao? Cái trang trại chăn nuôi thôi mà cũng có thể cải tạo thành như vậy sao? Quá xa xỉ.”
Trình Chu nói một cách thờ ơ: “Cứ làm theo bản thiết kế là được.”
Suy xét hoàn cảnh của Hắc Mạch thôn nên Trình Chu đã lấy ra bản vẽ tương đối đơn giản.
Trưởng thôn một lần nữa tập trung toàn bộ dân làng và nói về trang trại chăn nuôi.
“Nuôi Giác Trư sao? Quá nguy hiểm.”
“Nuôi loại Giác Trư này có chút nguy hiểm, nhưng đâu là thứ mà Trình Chu đại nhân muốn nuôi. Ta nghĩ Trình Chu đại nhân nhất định sẽ có biện pháp.”
“Đúng vậy, đối với quý tộc mà nói thì Giác Trư chỉ là món ăn mà thôi.”
“Nếu Trình Chu đại nhân muốn nuôi thì cứ nuôi thôi.”
“…”
Trưởng thôn vốn tưởng rằng thôn dân sẽ phản đối kế hoạch chăn nuôi này, không ngờ danh vọng của Trình Chu đối với dân làng còn rất tốt, kết quả thôn dân cư nhiên lại đồng ý với kế hoạch chăn nuôi này làm trưởng thôn cũng đỡ phải giải thích nhiều lời.
Trình Chu đã thuê luôn dân làng để xây dựng trang trại chăn nuôi, cung cấp ngày 3 bữa ăn với 6 ổ bánh mỳ cho những người tham gia xây dựng. Thôn dân tham gia cũng rất nhiệt tình, trên cơ bản thì cứ hộ gia đình nào có người nhàn rồi thì đều góp sức để tham gia xây dựng trang trại.
Thời gian trước khi Trình Chu thu hoạch hải sản, đã có rất nhiều dân làng còn e ngại số hải sản nguy hiểm đó nên đã bỏ lỡ cơ hội nhận bánh mỳ, điều này làm họ hồi hận không thôi, hiện nay đã có cơ hội thì dân làng còn rất hào hứng tham gia để không bị tiếc nuối.
Những người dân từng được ăn bánh mỳ dứa mà Trình Chu trao đổi khi thu hoạch hải sản đều khen không ngớt chất lượng sản phẩm làm nhiều người phải bỏ ra giá cao để mua lại bánh mỳ ăn thử.
“Mọi người đều đồng ý đến để xây dựng trang trại chăn nuôi sao?”
Trưởng thôn gật đầu nói: “Đúng vậy, mọi người đều đã đồng ý.”
Trình Chu đứng ở bên cạnh trưởng thôn nhìn đám người đang tụ tập phía trước hỏi: “Những người này đều là tới giúp xây dựng trang trại sao?”
Trưởng thôn gật đầu nói: “Đúng vậy, mọi người đều nguyện ý tham gia.”
Trình Chu nhìn đám người trước mặt và cau mày. Hắn ban đầu cho rằng chỉ có mấy chục người tham gia nhưng không ngờ con số tăng lên hơn một trăm người, ngoại trừ những người trẻ tuổi khoẻ mạnh ra thì còn lẫn vào một số người già và trẻ em. Nhưng mà tất cả những người trước mặt từ già trẻ lớn bé đều rất xanh xao và hốc hác, nhìn thôi là biết bị đói lâu ngày dẫn tới suy dinh dưỡng.
“Xây dựng trang trại sẽ rất vất vả.” Trình Chu nói.
Trưởng thôn vỗ ngực cam đoan: “Ngài cứ yên tâm, mọi người đều không sợ vất vả, cam đoan là mọi người tuyệt đối sẽ không lười biếng làm trễ tiến độ công trình.”
Trình Chu: “…”
Trình Chu nhìn về phía dân làng, một vài người lớn tuổi còn mang vẻ mặt áy náy mà tránh ánh mắt của hắn, còn một vài đứa trẻ thì nắm chặt góc áo nhìn rất bất an.
Trưởng thôn có chút xấu hổ nói: “Người già và trẻ em không cần tiền công, chỉ cần cung cấp bữa ăn là đủ.”
Trình Chu cau mày nói: “Không được, một nửa tiền công đi.”
Trưởng thôn nghe được lời Trình Chu thì mừng rỡ nói: “Trình Chu đại nhân quả nhiên là người tốt.”
Trình Chu: “…” Người ở thế giới này vẫn còn quá chất phác mà. Chỉ cần cho ăn liền nguyện ý hỗ trợ làm việc.
Trình Chu nhìn dân làng nói: “Một khi đã như vậy thì chúng ta tổ chức một buổi tiệc lễ khởi công thôi.”
Mọi người ở dưới lại xôn xao một hồi cũng không biết lễ khởi công là cái gì. Trình Chu nhanh chóng tìm một người đặt nồi sắt lên bếp và nấu một nồi mỳ tôm lớn. Mỳ ăn liền trong mắt người ở thế giới hiện đại chỉ là thực phẩm rác, lâu lâu ăn đổi vị một lần thì không sao, nhưng đối với thôn dân ở đây thì lại khác. Hàng chục gói mỳ được đổ vào nồi, mùi hương dậy lên làm cả làng nuốt nước miếng không thôi. Dân làng háo hức nhìn vào nồi mỳ hận không thể bổ nào tới để ăn ngay lập tức.
Nồi mỳ nhanh chóng bị cướp đoạt không còn một giọt nước, Trình Chu liên tiếp nấu hơn 10 nồi mỳ nhưng vẫn không đủ để chiêu đãi tất cả thôn dân, nhiều người còn ăn chưa đủ nên đã vét sạch sẽ không còn chừa thứ gì.
Nếu không phải còn có Trình Chu ở đó theo dõi thì hắn nghi ngờ rằng những người này còn có khả năng tụ tập lại liếm đáy nồi cũng nên.
Mới đầu mọi người còn không biết lễ khởi công là cái gì nhưng thấy nếu làm khởi công mà được ăn một bữa thịnh soạn như vậy thì mọi người ngay lập tức yêu luôn cái lễ khởi công.
Sau khi ăn no nê thì dân làng đều đối Trình Chu cảm động đến rơi nước mắt, rồi vỗ ngực bày tỏ sẽ cố gắng làm việc thật tốt. Nhìn thấy tất cả những điều này làm Trình Chu có chút không được tự nhiên.
End chap 23
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trưởng thôn có chút ngoài ý muốn hỏi: “Ý của ngài muốn nói là ngài muốn ở chỗ này kiến thiết một trang trại nuôi Giác Trư sao?”
Trưởng thôn vốn cho rằng Trình Chu là tuỳ hứng muốn gieo trồng cỏ linh lăng, không nghĩ tới là Trình Chu lại muốn nuôi lợn.
Trưởng thôn thời trẻ cũng có lăn lộn ở bên ngoài kiếm sống nên cũng đã nhìn thấy đủ loại chuyện kỳ quái, chuyện quý tộc muốn chăn nuôi một số hung thú là chuyện rất bình thường.
Một số hoàng kim kỵ sĩ có sức mạnh siêu nhiên có thể thu phục nhiều loại quái vật để phục vụ cho họ, đối với những người đó thì đám Giác Trư trong khu rừng này cũng không thấm vào đâu cả.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cũng mang bản vẽ lại đây rồi.”
Trưởng thôn nhìn chằm chằm bản thiết kế khó hiểu hỏi: “Ngài nghiêm túc sao? Cái trang trại chăn nuôi thôi mà cũng có thể cải tạo thành như vậy sao? Quá xa xỉ.”
Trình Chu nói một cách thờ ơ: “Cứ làm theo bản thiết kế là được.”
Suy xét hoàn cảnh của Hắc Mạch thôn nên Trình Chu đã lấy ra bản vẽ tương đối đơn giản.
Trưởng thôn một lần nữa tập trung toàn bộ dân làng và nói về trang trại chăn nuôi.
“Nuôi Giác Trư sao? Quá nguy hiểm.”
“Nuôi loại Giác Trư này có chút nguy hiểm, nhưng đâu là thứ mà Trình Chu đại nhân muốn nuôi. Ta nghĩ Trình Chu đại nhân nhất định sẽ có biện pháp.”
“Đúng vậy, đối với quý tộc mà nói thì Giác Trư chỉ là món ăn mà thôi.”
“Nếu Trình Chu đại nhân muốn nuôi thì cứ nuôi thôi.”
“…”
Trưởng thôn vốn tưởng rằng thôn dân sẽ phản đối kế hoạch chăn nuôi này, không ngờ danh vọng của Trình Chu đối với dân làng còn rất tốt, kết quả thôn dân cư nhiên lại đồng ý với kế hoạch chăn nuôi này làm trưởng thôn cũng đỡ phải giải thích nhiều lời.
Trình Chu đã thuê luôn dân làng để xây dựng trang trại chăn nuôi, cung cấp ngày 3 bữa ăn với 6 ổ bánh mỳ cho những người tham gia xây dựng. Thôn dân tham gia cũng rất nhiệt tình, trên cơ bản thì cứ hộ gia đình nào có người nhàn rồi thì đều góp sức để tham gia xây dựng trang trại.
Thời gian trước khi Trình Chu thu hoạch hải sản, đã có rất nhiều dân làng còn e ngại số hải sản nguy hiểm đó nên đã bỏ lỡ cơ hội nhận bánh mỳ, điều này làm họ hồi hận không thôi, hiện nay đã có cơ hội thì dân làng còn rất hào hứng tham gia để không bị tiếc nuối.
Những người dân từng được ăn bánh mỳ dứa mà Trình Chu trao đổi khi thu hoạch hải sản đều khen không ngớt chất lượng sản phẩm làm nhiều người phải bỏ ra giá cao để mua lại bánh mỳ ăn thử.
“Mọi người đều đồng ý đến để xây dựng trang trại chăn nuôi sao?”
Trưởng thôn gật đầu nói: “Đúng vậy, mọi người đều đã đồng ý.”
Trình Chu đứng ở bên cạnh trưởng thôn nhìn đám người đang tụ tập phía trước hỏi: “Những người này đều là tới giúp xây dựng trang trại sao?”
Trưởng thôn gật đầu nói: “Đúng vậy, mọi người đều nguyện ý tham gia.”
Trình Chu nhìn đám người trước mặt và cau mày. Hắn ban đầu cho rằng chỉ có mấy chục người tham gia nhưng không ngờ con số tăng lên hơn một trăm người, ngoại trừ những người trẻ tuổi khoẻ mạnh ra thì còn lẫn vào một số người già và trẻ em. Nhưng mà tất cả những người trước mặt từ già trẻ lớn bé đều rất xanh xao và hốc hác, nhìn thôi là biết bị đói lâu ngày dẫn tới suy dinh dưỡng.
“Xây dựng trang trại sẽ rất vất vả.” Trình Chu nói.
Trưởng thôn vỗ ngực cam đoan: “Ngài cứ yên tâm, mọi người đều không sợ vất vả, cam đoan là mọi người tuyệt đối sẽ không lười biếng làm trễ tiến độ công trình.”
Trình Chu: “…”
Trình Chu nhìn về phía dân làng, một vài người lớn tuổi còn mang vẻ mặt áy náy mà tránh ánh mắt của hắn, còn một vài đứa trẻ thì nắm chặt góc áo nhìn rất bất an.
Trưởng thôn có chút xấu hổ nói: “Người già và trẻ em không cần tiền công, chỉ cần cung cấp bữa ăn là đủ.”
Trình Chu cau mày nói: “Không được, một nửa tiền công đi.”
Trưởng thôn nghe được lời Trình Chu thì mừng rỡ nói: “Trình Chu đại nhân quả nhiên là người tốt.”
Trình Chu: “…” Người ở thế giới này vẫn còn quá chất phác mà. Chỉ cần cho ăn liền nguyện ý hỗ trợ làm việc.
Trình Chu nhìn dân làng nói: “Một khi đã như vậy thì chúng ta tổ chức một buổi tiệc lễ khởi công thôi.”
Mọi người ở dưới lại xôn xao một hồi cũng không biết lễ khởi công là cái gì. Trình Chu nhanh chóng tìm một người đặt nồi sắt lên bếp và nấu một nồi mỳ tôm lớn. Mỳ ăn liền trong mắt người ở thế giới hiện đại chỉ là thực phẩm rác, lâu lâu ăn đổi vị một lần thì không sao, nhưng đối với thôn dân ở đây thì lại khác. Hàng chục gói mỳ được đổ vào nồi, mùi hương dậy lên làm cả làng nuốt nước miếng không thôi. Dân làng háo hức nhìn vào nồi mỳ hận không thể bổ nào tới để ăn ngay lập tức.
Nồi mỳ nhanh chóng bị cướp đoạt không còn một giọt nước, Trình Chu liên tiếp nấu hơn 10 nồi mỳ nhưng vẫn không đủ để chiêu đãi tất cả thôn dân, nhiều người còn ăn chưa đủ nên đã vét sạch sẽ không còn chừa thứ gì.
Nếu không phải còn có Trình Chu ở đó theo dõi thì hắn nghi ngờ rằng những người này còn có khả năng tụ tập lại liếm đáy nồi cũng nên.
Mới đầu mọi người còn không biết lễ khởi công là cái gì nhưng thấy nếu làm khởi công mà được ăn một bữa thịnh soạn như vậy thì mọi người ngay lập tức yêu luôn cái lễ khởi công.
Sau khi ăn no nê thì dân làng đều đối Trình Chu cảm động đến rơi nước mắt, rồi vỗ ngực bày tỏ sẽ cố gắng làm việc thật tốt. Nhìn thấy tất cả những điều này làm Trình Chu có chút không được tự nhiên.
End chap 23
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.