Chương 10: Ngư Ông Đắc Lợi
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Sáng sớm hôm sau Trình Chu cầm theo cây dùi cui điện đi vào trong núi, Trình Chu thầm nghĩ nếu như hắn có thể tìm được địa điểm lần đầu tiên mà hắn truyền tống tới đây thì có lẽ hắn sẽ tìm được cơ hội để xuyên trở về thế giới hiện đại thì làm sao.
Tiến vào núi không bao lâu thì Trình Chu chợt nghe thấy tiếng đánh nhau từ đằng xa truyền đến. Trình Chu cũng do dự một lúc lâu nhưng mà hắn cũng quyết định đi men theo hướng phát ra âm thanh mà đi tới. Nhìn xuyên qua khe hở của những tán cây thì Trình Chu cũng nhìn thấy hai người đang giao tranh rất kịch liệt với nhau. Một trong hai người đang chiến đấu có một thanh niên đang mặc áo choàng nhìn rất thô sơ có mũ trùm đầu, người còn lại thì mặc trang phục hiệp sĩ nhìn vô cùng hoa lệ.
Gió nhẹ thổi qua chiếc mũ trùm đầu làm lộ khuôn mặt của thanh niên đang mặc áo choàng thô sơ đấy. Trình Chu nhìn về phía khuôn mặt mà sững người một lúc, hắn cũng chỉ thấy một khuôn mặt trông cực kỳ thanh tú và tinh xảo của đối phương, quần áo của người thanh niên nhìn hơi bị cũ nát một chút, nhưng mà bộ đồ xấu xí đó cũng không thể che giấu được nhan sắc khuynh thành đó, nhan sắc của người thanh niên làm cho người đang chứng kiến tận mắt là hắn đây cảm thấy kinh diễm không thôi.
Trình Chu cảm thấy nếu như thanh niên mặc áo choàng thô đó mà đi sang tới hiện thế mà làm minh tinh điện ảnh hoặc làm nam thần nhan sắc gì đấy thì người này sẽ thu nhận được một đống fanboy, fangirl ngay lập tức sẽ lập tức, có khi số lượng fans hâm mộ còn từ nhà khác trèo tường qua nhà người này cũng nên.
Ngược lại thì người đàn ông mặc quần áo hiệp sĩ đứng ở phía đối diện kia tướng mạo cũng quá bình thường rồi.
Hai người trước mặt không ngừng giao chiến kịch liệt với nhau, một người thì cầm thanh chuỷ thủ (dao găm), còn một người thì cầm thanh trường kiếm, hai người giao lưu đánh nhau không ngừng. Thanh trường kiếm trong tay người đàn ông mặc trang phục hiệp sĩ thỉnh thoảng cũng phát ra những làn sóng có ánh sáng màu bạc, nhìn hình ảnh trước mắt lại một lần nữa nhắc nhở cho Trình Chu về sự khác thường của thế giới này.
Trình Chu thầm nghĩ: Hắn thường xuyên tiếp xúc với những người dân trong Hắc Mạch thôn cho nên hắn còn tưởng rằng thế giới này toàn là người nghèo, da xanh xao vàng vọt nhìn còn yếu đuối hơn hắn thôi chứ, hoa ra là hắn hoàn toàn nghĩ lầm rồi thì phải. Nơi này cũng có rất nhiều kẻ có tiền đấy chứ, mà những người này chắc ở nơi khác còn hắn chưa gặp qua mà thôi.
Hai người vẫn giao chiến không ngừng với nhau, sóng ánh sáng màu bạc do người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ phát ra đập vào gốc cây làm cho gốc cây to bằng miệng bát kia bị chém đứt ngang thân ngả xuống dưới.
Trình Chu nhìn hai người đang giao tranh trước mặt mà tim đập thình thịch không ngừng. Dường như Trình Chu đã cảm thấy được một chuyện, có lẽ đây chính vận may của hắn thì sao. Phàm là những người mang theo vận mệnh tốt, được mệnh danh là thiên mệnh chi tử trong mấy cuốn tiểu thuyết sẽ không thiếu những trường hợp đi ra ngoài dã ngoại này nọ, sau đó những người này sẽ gặp được người hay yêu thú nào đó đánh nhau loạn xạ lên, chờ một lúc lâu sau thì đôi bên tiến tới ngưỡng cảnh của lưỡng bại câu thương thì người mang theo thiên mệnh chi tử này sẽ lộ mặt rồi đi nhặt của hời, làm tiêu chuẩn của ngư ông đắc lợi (渔 翁 得 利: Yúwēng dé lì).
Trình Chu thầm nghĩ: Hôm qua hắn không thể xuyên về thế giới hiện đại có lẽ chính là một vận may hiếm có sao? Có lẽ ông trời thấy hắn quá kém cỏi cho nên ông trời muốn dành cho hắn một cơ hội sao? Hiện tại thì cơ hội đã tới rồi sao? Chuyện của hắn cần phải làm hiện tại chính là trốn cho kỹ rồi nhặt của hời thôi đúng không?
Giao tranh tiến tới hồi kết thúc, thanh trường kiếm đâm một phát xuyên thẳng qua ngực của thanh niên đội mũ trùm đầu, nhưng mà người đàn ông mặc trang phục hiệp sĩ cũng không mấy khá khẩm hơn bao nhiêu cả, cây chuỷ thủ màu đen bị một bị một gốc đại thụ bắn ngược trở về rồi đâm xuyên qua lưng của người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ, tình thế hiện tại đúng là lưỡng bại câu thương rồi đấy, cả hai người cùng lúc ngã xuống đất rồi nằm im bất động luôn.
Trình Chu nín thở rồi quan sát thật cẩn thận tình hình của cả hai bên, quả nhiên là tình cảnh đã tới mức lưỡng bại câu thương luôn rồi, cả hai trước mặt đều bị thương nghiêm trọng rồi mất hết khí lực, quả nhiên trong chiến đấu thì phải xem coi người nào có đủ sức mà trụ được tới lúc cuối cùng mới coi là thắng lợi. Tựa hồ cơ hội ra tay đã tới, phải chăng đây chính là thời điểm mà hắn lên sân khấu nhận giải thuởng rồi đúng không? Trình Chu quan sát một lúc thật lâu đủ để xác nhận rằng cả hai bên đều mất đi sức chiến đấu thì hắn mới bước ra ngoài, hắn còn cầm chắc dùi cui điện trong tay rồi bước ra ngoài.
Khi người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ nhìn thấy Trình Chu bước ra ngoài thì trong mắt anh ta loé lên một tia sáng sau đó ồn ào hét lên cái gì đó, còn người thanh niên đội mũ trùm lại không nói lời nào mà dùng ánh mắt tràn ngập đề phòng mà nhìn về phía Trình Chu.
Một lần nữa Trình Chu lại cảm thán sâu sắc về những rắc rối của rào cản ngôn ngữ mà hắn gặp phải, hiện tại hắn hoàn toàn nghe không hiểu hai người đang muốn làm cái gì cả, mà hắn cũng không phân biệt được rõ ai tốt ai xấu mà nhìn nhận, xem tình huống trước mắt thì hình như cái người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ đang cố dụ dỗ hắn làm gì đó thì phải.
Nhưng mà Trình Chu lại đi nhanh về phía người thanh niên đội mũ trùm đầu, Trình Chu vừa mới định mở miệng ra nói cái gì đó thì một hạt giống màu xanh lục đã bắn vào miệng hắn.
Bị nhét hạt giống làm cho Trình Chu bị nghẹn một lúc lâu, hắn ho liên tục một rồi để cố gắng nhổ cái thứ gì đó ra khỏi miệng, nhưng mà hạt giống này đúng là kỳ lạ vô cùng, hắn có nhổ cỡ nào cũng không thành công, cùng lúc đó thì thanh niên đội mũ trùm cũng nhét nhanh một hạt vào miệng luôn. Ngay sau đó thì Trình Chu lại cảm thấy sức lực bên trong cơ thể hắn nhanh chóng bị rút đi nhanh chóng, sức lực bị rút đi làm cho toàn thân hắn nhanh chóng rơi vào tình trạng bị suy yếu.
Một giọng nói bỗng vang lên trong đầu của Trình Chu, rõ ràng là thời gian trước đó hắn một câu cũng không hiểu mọi người đang nói gì cả, nhưng hiện tại thì hắn đã hiểu được ý tứ của đối phương.
“Ngươi đã ăn hạt giống nô lệ, từ nay về sau, ngươi trở thành nô lệ của bổn thiếu gia ta. Nói cho ngươi biết một việc, ta mà chết thì ngươi cũng bỏ mạng ngay lập tức.” Người thanh niên mặc áo chàng có mũ trùm nói.
Trình Chu nghe thấy vậy thì lông tơ cũng bị dựng ngược lên nhanh chóng, sắc mặt của hắn cũng nhanh chóng tái nhợt đi.
Trình Chu thầm nghĩ trong lòng: Tiểu thuyết hay cái quỷ gì đó đều là đồ dối trá mà, còn nói cái gì mà lưỡng bại câu thương đi ra nhặt của hời hả? Còn nói cái gì mà cơ hội hiếm có gì đấy hả? Kết quả thì sao? Đúng là xui xẻo mà. Này đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo mà, lần này thì hắn thiệt lớn rồi.
Trong nháy mắt thì Trình Chu cũng cảm thấy chóng mặt rồi đau dữ dội ở phần ngực dù hắn không bị thương. Ngay lúc đó thì Trình Chu bỗng ý thức được chuyện người thanh niên mặc khoác trùm mũ này nói rất có thể chính là sự thật, hạt giống kỳ lạ đó có thể đã kết nối bản thân hắn với người thanh niên đội mũ trùm này rồi thì phải, có lẽ thương tích của bên kia cũng được chuyển dời đến hắn rồi đúng không?
Trình Chu nhận ra sự thật này thì hắn cũng có chút phiền muộn, thật sự thì hắn chỉ có ý muốn phát tài thôi mà, làm sao mà sự việc lại biến thành như thế này chứ?
Sau khi hấp thụ xong thể lực của Trình Chu thì người thanh niên đội mũ trùm đầu nhanh chóng ra tay thêm một lần nữa, thanh chuỷ thủ màu đen kia nháy mát đã đâm xuyên qua lồng ngực của người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ. Máu tươi nhanh chóng phun ra từ lồng ngực của người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ, màu máu đỏ tươi phun ra thành dòng đã khiến cho Trình Chu bị kích thích thật sâu.
Trình Chu hít một hơi thật sâu nhưng mà làm cách gì thì hắn cũng không thể bình tĩnh lại được, trong quá trình tiếp xúc gần với thôn dân của dị giới làm Trình Chu cảm thấy mạng người ở thế giới này dường như không có giá trị gì mấy rồi. Nhưng mà hắn cũng chỉ nghĩ tới chuyện đó trong đầu thôi, hắn đã được chứng kiến qua lần nào đâu mà biết. Bản thân Trình Chu lại là thanh niên bước ra từ thế giới hoà bình đây, là thế giới mà con người hoà ái tình thường mến thương, nói cho cùng thì thời điểm mà hắn nhìn thấy một người đang sống sờ sờ như vậy chết đi bằng cách dùng dao đâm xuyên như vậy thì hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu đấy, chuyện này không được tự nhiên lắm đâu, giáo dục mấy chục năm ở thế giới hoà bình không cho phép hắn cảm thấy đây là chuyện bình thường được. Đây là hiện trường giết người trực tiếp còn hắn là kẻ chứng kiện tận mắt đúng không?
Thanh niên đội mũ trùm đầu lạnh lùng nhìn Trình Chu một hồi sau đó đi về phía người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ, có thể là do người thanh niên này đang lo sợ người đàn ông đang nằm thẳng cẳng kia chưa chết hẳn cho nên người thanh niên đã nhanh chóng đâm thêm vài nhát nữa, cái thủ pháp ra tay kia nhìn cực kỳ điêu luyện.
Trình Chu đứng ở một bên nhìn hiện trường giết người còn đâm thêm vài nhát dao như vậy mà hãi hùng khiếp vía một hồi. Nhưng mà thanh niên kia nhìn vô cùng bình tĩnh mà cởi quần áo của người đàn ông đã chết ra, đồng thời cậu ta còn đem đồ vật tuỳ thân của đối phương tháo xuống luôn. Đây chính là hiện trường giết người cướp của đúng không? Đúng là như vậy đúng không? Còn hắn chính là đồng phạm đúng không?
Trình Chu nhìn một hồi mà cảm thấy bối rối không thôi, sao mà … nhìn một người có tướng mạo đẹp sẽ như vậy nhưng mà thời điểm xuống tay sao có thể tàn nhẫn như thế cơ chứ? Xuống tay xong rồi thì người này cònll tiếp tục hoàn thành luôn công việc xử lý thi thể, … thật sự thì điều này cũng làm cho người xem là hắn đây cảm thấy khá cay mắt đấy có được không hả?
Trình Chu thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây chính là mỹ nhân rắn rết trong truyền thuyết đã nói? Chuyện này cũng thật phiền toái.
Trình Chu cầm chắc chiếc dùi cui điện trong tay còn đang tự nghĩ xem hắn có thể làm cho thanh niên trước mặt choáng váng hay ngất đi được hay không? Nhưng mà hắn cũng không biết là điều mà đối phương mới nói lúc nãy có phải sự thật hay không? Nếu như việc đó mà là sự thật thì không phải hắn cũng sẽ cũng chết cùng sống với người thanh niên kia sao? Điều này cũng quá oan uổng mà.
Thanh niên đội mũ trùm nhìn Trình Chu rồi lạnh lùng dò hỏi: “Ngươi muốn dùng cây gậy này giết chết ta sao?”
Trình Chu có chút chột dạ nói: “Không có”.
Thanh niên đội mũ trùm hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Không có sao?”
Thanh niên đội mũ trùm híp mắt mà nhìn Trình Chu một hồi làm cho Trình Chu đột nhiên có cảm giác như hắn đã bị nhìn thấu chuyện xấu rồi thì phải.
Trình Chu thầm nghĩ: Tên này … không lẽ tên này còn biết đọc tâm thuật nữa hay gì hả trời? Hoặc là nguyên nhân do có hạt giống kỳ quái kia cho nên tên này có thể cảm nhận được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì sao? Cái này … chuyện này cũng thật quá đáng sợ mà.
“Ta đã nghe những người trong Hắc Mạch thôn nói rất nhiều về ngươi đấy. Một kẻ tha hương kỳ quái.” Thanh niên đội mũ trùm đầu nói.
Trình Chu chớp mắt rồi nghĩ thầm: Người tha hương sao? Hình như nói như vậy cũng không sai mà nhỉ?
Trình Chu nhanh chóng nhập vai rồi dò hỏi: “Ah, chủ nhân, ngài tên là gì vậy?”
Thôi được rồi, sự cũng đã thành nhưu vậy rồi, dù sao thì người dưới cùng mái hiên, không thể không cúi đầu được đúng không? Trình Chu nhanh chóng quyết định luôn rằng hắn sẽ phải hạ mình xuống trước, ít nhiều gì thì hắn cũng bắt đầu kiểm tra tình huống trước mặt cái dã.
Thanh niên đội mũ trùm nghe vậy cũng có chút kinh ngạc nhìn Trình Chu nói: “Dạ U (夜幽: Yè yōu), ngươi cứ gọi ta là chủ nhân được rồi.”
Dạ U đã ẩn nấp vài ngày ở Hắc Mạch thôn bên kia rồi, rất nhiều người trong thôn đó đều bàn tán về Trình Chu sau mỗi bữa ăn, người trong Hắc Mạch thôn cũng suy đoán một chuyện rằng Trình Chu rất có thể là một quý tộc đến từ một vùng đất xa lạ nào đó, thời điểm đó thì chính Dạ U cũng nghĩ như vậy. Lúc trước, Dạ U còn thừa dịp Trình Chu không chú ý tới mà cậu còn chạy tới lấy trộm một miếng bánh mỳ để ăn thử luôn rồi, kỳ thật thì Dạ U cũng chưa từng được nếm qua hương vị bánh nào có thể ngọt ngào như loại bánh mỳ đó.
Lúc đó thì Dạ U cũng cảm thấy chỉ có quý tộc mới có thể lấy ra được loại bánh mỳ mềm xốp như vậy thôi. Nhưng mà khi cậu nghe được Trình Chu gọi cậu một tiếng chủ nhân thì Dạ U lại cảm thấy suy đoán trước đó cũng có chút không chắc chắn cho lắm. Hầu hết những quý tộc ở nơi này thường có thái độ rất cao ngạo, nếu như cậu đối xử hoặc coi họ trở thành tôi tớ trong nhà mà đối xử thì chắc chắn là bọn họ sẽ cảm thấy đấy là một chuyện vô cùng nhục nhã cũng rất đáng xấu hổ, nói cho cùng thì bọn họ chắc chắn không thể nhận mệnh một cách dễ dàng như vậy đâu. Nhưng mà tên Trình Chu này nhìn nhu nhược như vậy lại hoàn toàn khác với các quý tộc cao ngạo đang hiện hữu ở bên ngoài kia.
Trình Chu gật đầu rồi “Ồ” lên một tiếng.
Mặc dù cái chuyện đi làm nô lệ này cũng có chút hố người khác, đặc biệt là hố hắn đây, nhưng mà Trình Chu bỗng nhiên phát giác ra một chuyện khá tốt, nếu như hắn đoán không lầm thì hình như người thanh niên trước mắt này đã trở thành máy phiên dịch sẵn có cho hắn rồi thì phải. Có lẽ đây cũng là một chuyện tốt thì sao? Không sao cả, có máy phiên dịch sẵn ở đây thì tội gì mà không dùng chứ? Nghĩ tới chuyện tốt như vậy cho nên tâm tình của Trình Chu lại cảm thấy bình thường hơn rất nhiều rồi.
Trình Chu quay sang nhìn Dạ U rồi dò hỏi: “Chủ nhân, mới vừa rồi kẻ địch của chủ nhân nói cái gì vậy?”
Dạ U nhìn Trình Chu một hồi rồi nheo mắt mà nói: “Ngươi nghe không hiểu hắn ta đang nói cái gì sao?”
Trình Chu lắc đầu cũng có chút ngượng ngùng mà nói: “Nghe không hiểu.”
Sau khi làm giao dịch với những người dân ở Hắc Mạch thôn thì hắn cũng chỉ học được một ít từ ngữ rồi câu cú dùng trong giao tiếp cơ bản hàng ngày mà thôi.
Trong mắt Dạ U bỗng hiện lên một tia đồng tình gì đó sâu sắc, hoá ra là tên Trình Chu này nghe cũng không biết đối phương đang nói cái gì sao?
Trình Chu nhìn thấy ánh mắt vô cùng đồng tình của Dạ U thì hắn cũng khó hiểu không biết người này đang đồng tình với hắn hay là đồng cảm với vị đã chết kia nữa.
“Hắn ta nói ngươi giết chết tên Đoạ ma giả (堕魔者: Duò mó zhě) đáng chết kia đi, chỉ cần ngươi giết tên Đoạ ma giả đó hắn hắn ta sẽ phong tước cho ngươi luôn, còn ban lãnh địa cho ngươi, và hơn một ngàn nông nô …”
Trình Chu chớp mắt rồi lẩm bẩm: “Tước vị, nông nô?”
Dạ U lạnh lùng mà cong khoé miệng lên trong mắt cũng hiện lên một tia lạnh lẽo mà nói: “Hiện tại ngươi đã hiểu rõ rồi đúng không? Có phải ngươi đã cảm thấy hối hận rồi hay không?”
Trình Chu chớp mắt thầm nghĩ: Hoá ra lúc ấy Dạ U cho hắn ăn cái hạt giống kỳ lạ kia là do Dạ U cảm thấy hắn tiến tới nơi đó để giết Dạ U sao? Chuyện này đúng thật là oan uổng mà. Lúc ấy hắn cũng chỉ muốn kiểm tra xem tình huống của Dạ U là như thế nào mà thôi, kết quả là không cẩn thận còn bị đối phương hiểu lầm luôn thành đồng bọn của địch nhân rồi kìa. Oan, hắn thật sự rất oan uổng đấy.
Trình Chu cũng có chút khó hiểu nói: “Chủ nhân vừa mới nói gì cơ? Đoạ ma giả sao?”
Dạ U híp mắt cũng có chút châm chọc mà nói: “Đúng vậy đấy. Đoạ ma giả, người bị ma quỷ dụ dỗ đấy.”
Trình Chu cũng có chút tò mò mà dò hỏi: “Đoạ ma giả là sao? Có đặc điểm gì không?”
Dạ U lắc đầu mà nhìn Trình Chu một hồi cũng có chút ghét bỏ nói: “Ngươi thật đúng là … hình như cái gì ngươi cũng không hiểu hả.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy. Tôi không hiểu lắm …”
Làm sao mà hắn hiểu được cơ chứ? Hắn vừa mới tiến vào thế giới này thôi đấy, mà hắn còn bị rào cản ngôn ngữ cắn cho mấy phát không nhả ra, hắn còn cần thêm thời gian để tìm hiểu những điều mới đấy.
Trình Chu còn muốn hỏi thêm một chút thì bụng của hắn đột nhiên réo ọc ọc lên một hồi. Bất đắc dĩ thì Trình Chu cũng ngừng lại rồi cởi balo ra, cầm lấy miếng thịt khô lên ăn luôn.
Dạ U vươn tay ra giật lấy miếng thịt khô rồi nếm thử: “Đây là thịt Giác Trư (角猪: Jiǎo zhū) sao? Hương vị có chút kỳ lạ.”
Trình Chu: “……”
Sao mà người này kỳ lạ thế nhỉ? Nhìn thì thanh tú đẹp như vậy mà sao người này lại có sở thích giật đồ ăn của người khác cơ chứ, thật không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.
Dạ U nhanh chóng ăn luôn hơn 3 cân thịt khô mà Trình Chu làm được. Dạ U ăn một cách vô cùng ngon lành làm cho Trình Chu còn phải thầm cảm thán rằng Dạ U ăn cũng rất được đấy nha.
Trình Chu bỗng nhiên cau mày cũng có chút kỳ quái mà nói: “Hình như … tôi như như đã no rồi bụng rồi.”
Rõ ràng là lúc nãy hắn còn cảm thấy bản thân hắn đang rất đói mà nhỉ? Sao mà giờ mới ăn có nửa miếng thịt mà lại cảm thấy no luôn rồi?
Dạ U liếc mắt nhìn Trình Chu một cái nói: “Chuyện này có gì kỳ quái mà hỏi hả? Bởi vì chúng ta có hạt giống nô lệ làm cầu nối cho nên mối quan hệ giữa hai người chúng ta chính là mối quan hệ được hình thành dựa trên khế ước chủ tớ đấy. Ta ăn no rồi thì ngươi còn cần phải ăn sao? Rảnh quá vậy?”
Trình Chu cũng có chút tò mò mà dì hỏi: “Nếu như vậy thì tôi mà ăn no rồi thì chủ nhân cũng không cần phải ăn nữa sao?”
Dạ U trầm mặt xuống nói: “Câm miệng.”
Trình Chu: “….”
Ơ, đang tốt đẹp vui vẻ sao tự nhiên lại tức giận rồi? Hắn chỉ hỏi về chuyện ăn uống thôi mà đúng không? Thật đúng là khó hiểu mà, âm tình bất định như này thì ai mà chiều nổi không biết nữa. Đùng có mà nghĩ đẹp là được quyền nha.
Dạ U vươn tay cầm lấy balo của Trình Chu rồi lật qua lật lại để tìm kiếm ở bên trong ba lô một hồi.
“Đây là cái gì vậy?” Dạ U vừa hỏi vừa lôi ra một bịch kẹo.
Trình Chu chớp mắt nói: “Đây là kẹo ngọt.”
Ban đầu thì hắn mang theo rất nhiều kẹo tới đây để lừa mấy đứa trẻ ở Hắc Mạch thôn đấy mà, nhưng mà hắn mang nhiều quá cho nên dùng kiểu gì cũng không dùng hết.
Dạ U nghe vậy cũng có chút bá đạo mà nói: “Giờ nó là của ta.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vâng, vâng, vâng, đều là của chủ nhân ngài đấy.”
Lúc trước, thời điểm khi mà Dạ U còn ẩn nấp ở Hắc Mạch thôn thì Dạ U cũng thường xuyên được nghe mấy người dân ở Hắc Mạch thôn nói rằng Trình Chu bằng một cách nào đó vẫn luôn có thể lấy ra vô số món ngon, nhưng mà Dạ U có làm cách nào cũng chỉ nếm thử được một mẩu bánh mỳ mềm kia thôi, những món đồ khác cậu chưa được thử.
“Đây là nước ngọt sao?” Dạ U nhướn mắt dò hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, mà sao ngài biết được?”
Hình như hắn cũng chỉ buôn bán với những người dân ở Hắc Mạch thôn thôi mà đúng không? Chẳng lẽ Dạ U đã từng ở đó rồi sao? Nghĩ tới chuyện này thì Trình Chu cũng hít một hơi thật sâu, hắn độ nhiên có cảm giác ớn lạnh sau gáy.
Dạ U lạnh lùng nhìn Trình Chu một hồi rồi nói: “Liên quan gì tới ngươi hả?”
Trình Chu: “….”
-----^.^----
Này là bạn í mới xuất hiện.
End chap 10
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Tiến vào núi không bao lâu thì Trình Chu chợt nghe thấy tiếng đánh nhau từ đằng xa truyền đến. Trình Chu cũng do dự một lúc lâu nhưng mà hắn cũng quyết định đi men theo hướng phát ra âm thanh mà đi tới. Nhìn xuyên qua khe hở của những tán cây thì Trình Chu cũng nhìn thấy hai người đang giao tranh rất kịch liệt với nhau. Một trong hai người đang chiến đấu có một thanh niên đang mặc áo choàng nhìn rất thô sơ có mũ trùm đầu, người còn lại thì mặc trang phục hiệp sĩ nhìn vô cùng hoa lệ.
Gió nhẹ thổi qua chiếc mũ trùm đầu làm lộ khuôn mặt của thanh niên đang mặc áo choàng thô sơ đấy. Trình Chu nhìn về phía khuôn mặt mà sững người một lúc, hắn cũng chỉ thấy một khuôn mặt trông cực kỳ thanh tú và tinh xảo của đối phương, quần áo của người thanh niên nhìn hơi bị cũ nát một chút, nhưng mà bộ đồ xấu xí đó cũng không thể che giấu được nhan sắc khuynh thành đó, nhan sắc của người thanh niên làm cho người đang chứng kiến tận mắt là hắn đây cảm thấy kinh diễm không thôi.
Trình Chu cảm thấy nếu như thanh niên mặc áo choàng thô đó mà đi sang tới hiện thế mà làm minh tinh điện ảnh hoặc làm nam thần nhan sắc gì đấy thì người này sẽ thu nhận được một đống fanboy, fangirl ngay lập tức sẽ lập tức, có khi số lượng fans hâm mộ còn từ nhà khác trèo tường qua nhà người này cũng nên.
Ngược lại thì người đàn ông mặc quần áo hiệp sĩ đứng ở phía đối diện kia tướng mạo cũng quá bình thường rồi.
Hai người trước mặt không ngừng giao chiến kịch liệt với nhau, một người thì cầm thanh chuỷ thủ (dao găm), còn một người thì cầm thanh trường kiếm, hai người giao lưu đánh nhau không ngừng. Thanh trường kiếm trong tay người đàn ông mặc trang phục hiệp sĩ thỉnh thoảng cũng phát ra những làn sóng có ánh sáng màu bạc, nhìn hình ảnh trước mắt lại một lần nữa nhắc nhở cho Trình Chu về sự khác thường của thế giới này.
Trình Chu thầm nghĩ: Hắn thường xuyên tiếp xúc với những người dân trong Hắc Mạch thôn cho nên hắn còn tưởng rằng thế giới này toàn là người nghèo, da xanh xao vàng vọt nhìn còn yếu đuối hơn hắn thôi chứ, hoa ra là hắn hoàn toàn nghĩ lầm rồi thì phải. Nơi này cũng có rất nhiều kẻ có tiền đấy chứ, mà những người này chắc ở nơi khác còn hắn chưa gặp qua mà thôi.
Hai người vẫn giao chiến không ngừng với nhau, sóng ánh sáng màu bạc do người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ phát ra đập vào gốc cây làm cho gốc cây to bằng miệng bát kia bị chém đứt ngang thân ngả xuống dưới.
Trình Chu nhìn hai người đang giao tranh trước mặt mà tim đập thình thịch không ngừng. Dường như Trình Chu đã cảm thấy được một chuyện, có lẽ đây chính vận may của hắn thì sao. Phàm là những người mang theo vận mệnh tốt, được mệnh danh là thiên mệnh chi tử trong mấy cuốn tiểu thuyết sẽ không thiếu những trường hợp đi ra ngoài dã ngoại này nọ, sau đó những người này sẽ gặp được người hay yêu thú nào đó đánh nhau loạn xạ lên, chờ một lúc lâu sau thì đôi bên tiến tới ngưỡng cảnh của lưỡng bại câu thương thì người mang theo thiên mệnh chi tử này sẽ lộ mặt rồi đi nhặt của hời, làm tiêu chuẩn của ngư ông đắc lợi (渔 翁 得 利: Yúwēng dé lì).
Trình Chu thầm nghĩ: Hôm qua hắn không thể xuyên về thế giới hiện đại có lẽ chính là một vận may hiếm có sao? Có lẽ ông trời thấy hắn quá kém cỏi cho nên ông trời muốn dành cho hắn một cơ hội sao? Hiện tại thì cơ hội đã tới rồi sao? Chuyện của hắn cần phải làm hiện tại chính là trốn cho kỹ rồi nhặt của hời thôi đúng không?
Giao tranh tiến tới hồi kết thúc, thanh trường kiếm đâm một phát xuyên thẳng qua ngực của thanh niên đội mũ trùm đầu, nhưng mà người đàn ông mặc trang phục hiệp sĩ cũng không mấy khá khẩm hơn bao nhiêu cả, cây chuỷ thủ màu đen bị một bị một gốc đại thụ bắn ngược trở về rồi đâm xuyên qua lưng của người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ, tình thế hiện tại đúng là lưỡng bại câu thương rồi đấy, cả hai người cùng lúc ngã xuống đất rồi nằm im bất động luôn.
Trình Chu nín thở rồi quan sát thật cẩn thận tình hình của cả hai bên, quả nhiên là tình cảnh đã tới mức lưỡng bại câu thương luôn rồi, cả hai trước mặt đều bị thương nghiêm trọng rồi mất hết khí lực, quả nhiên trong chiến đấu thì phải xem coi người nào có đủ sức mà trụ được tới lúc cuối cùng mới coi là thắng lợi. Tựa hồ cơ hội ra tay đã tới, phải chăng đây chính là thời điểm mà hắn lên sân khấu nhận giải thuởng rồi đúng không? Trình Chu quan sát một lúc thật lâu đủ để xác nhận rằng cả hai bên đều mất đi sức chiến đấu thì hắn mới bước ra ngoài, hắn còn cầm chắc dùi cui điện trong tay rồi bước ra ngoài.
Khi người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ nhìn thấy Trình Chu bước ra ngoài thì trong mắt anh ta loé lên một tia sáng sau đó ồn ào hét lên cái gì đó, còn người thanh niên đội mũ trùm lại không nói lời nào mà dùng ánh mắt tràn ngập đề phòng mà nhìn về phía Trình Chu.
Một lần nữa Trình Chu lại cảm thán sâu sắc về những rắc rối của rào cản ngôn ngữ mà hắn gặp phải, hiện tại hắn hoàn toàn nghe không hiểu hai người đang muốn làm cái gì cả, mà hắn cũng không phân biệt được rõ ai tốt ai xấu mà nhìn nhận, xem tình huống trước mắt thì hình như cái người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ đang cố dụ dỗ hắn làm gì đó thì phải.
Nhưng mà Trình Chu lại đi nhanh về phía người thanh niên đội mũ trùm đầu, Trình Chu vừa mới định mở miệng ra nói cái gì đó thì một hạt giống màu xanh lục đã bắn vào miệng hắn.
Bị nhét hạt giống làm cho Trình Chu bị nghẹn một lúc lâu, hắn ho liên tục một rồi để cố gắng nhổ cái thứ gì đó ra khỏi miệng, nhưng mà hạt giống này đúng là kỳ lạ vô cùng, hắn có nhổ cỡ nào cũng không thành công, cùng lúc đó thì thanh niên đội mũ trùm cũng nhét nhanh một hạt vào miệng luôn. Ngay sau đó thì Trình Chu lại cảm thấy sức lực bên trong cơ thể hắn nhanh chóng bị rút đi nhanh chóng, sức lực bị rút đi làm cho toàn thân hắn nhanh chóng rơi vào tình trạng bị suy yếu.
Một giọng nói bỗng vang lên trong đầu của Trình Chu, rõ ràng là thời gian trước đó hắn một câu cũng không hiểu mọi người đang nói gì cả, nhưng hiện tại thì hắn đã hiểu được ý tứ của đối phương.
“Ngươi đã ăn hạt giống nô lệ, từ nay về sau, ngươi trở thành nô lệ của bổn thiếu gia ta. Nói cho ngươi biết một việc, ta mà chết thì ngươi cũng bỏ mạng ngay lập tức.” Người thanh niên mặc áo chàng có mũ trùm nói.
Trình Chu nghe thấy vậy thì lông tơ cũng bị dựng ngược lên nhanh chóng, sắc mặt của hắn cũng nhanh chóng tái nhợt đi.
Trình Chu thầm nghĩ trong lòng: Tiểu thuyết hay cái quỷ gì đó đều là đồ dối trá mà, còn nói cái gì mà lưỡng bại câu thương đi ra nhặt của hời hả? Còn nói cái gì mà cơ hội hiếm có gì đấy hả? Kết quả thì sao? Đúng là xui xẻo mà. Này đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo mà, lần này thì hắn thiệt lớn rồi.
Trong nháy mắt thì Trình Chu cũng cảm thấy chóng mặt rồi đau dữ dội ở phần ngực dù hắn không bị thương. Ngay lúc đó thì Trình Chu bỗng ý thức được chuyện người thanh niên mặc khoác trùm mũ này nói rất có thể chính là sự thật, hạt giống kỳ lạ đó có thể đã kết nối bản thân hắn với người thanh niên đội mũ trùm này rồi thì phải, có lẽ thương tích của bên kia cũng được chuyển dời đến hắn rồi đúng không?
Trình Chu nhận ra sự thật này thì hắn cũng có chút phiền muộn, thật sự thì hắn chỉ có ý muốn phát tài thôi mà, làm sao mà sự việc lại biến thành như thế này chứ?
Sau khi hấp thụ xong thể lực của Trình Chu thì người thanh niên đội mũ trùm đầu nhanh chóng ra tay thêm một lần nữa, thanh chuỷ thủ màu đen kia nháy mát đã đâm xuyên qua lồng ngực của người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ. Máu tươi nhanh chóng phun ra từ lồng ngực của người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ, màu máu đỏ tươi phun ra thành dòng đã khiến cho Trình Chu bị kích thích thật sâu.
Trình Chu hít một hơi thật sâu nhưng mà làm cách gì thì hắn cũng không thể bình tĩnh lại được, trong quá trình tiếp xúc gần với thôn dân của dị giới làm Trình Chu cảm thấy mạng người ở thế giới này dường như không có giá trị gì mấy rồi. Nhưng mà hắn cũng chỉ nghĩ tới chuyện đó trong đầu thôi, hắn đã được chứng kiến qua lần nào đâu mà biết. Bản thân Trình Chu lại là thanh niên bước ra từ thế giới hoà bình đây, là thế giới mà con người hoà ái tình thường mến thương, nói cho cùng thì thời điểm mà hắn nhìn thấy một người đang sống sờ sờ như vậy chết đi bằng cách dùng dao đâm xuyên như vậy thì hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu đấy, chuyện này không được tự nhiên lắm đâu, giáo dục mấy chục năm ở thế giới hoà bình không cho phép hắn cảm thấy đây là chuyện bình thường được. Đây là hiện trường giết người trực tiếp còn hắn là kẻ chứng kiện tận mắt đúng không?
Thanh niên đội mũ trùm đầu lạnh lùng nhìn Trình Chu một hồi sau đó đi về phía người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ, có thể là do người thanh niên này đang lo sợ người đàn ông đang nằm thẳng cẳng kia chưa chết hẳn cho nên người thanh niên đã nhanh chóng đâm thêm vài nhát nữa, cái thủ pháp ra tay kia nhìn cực kỳ điêu luyện.
Trình Chu đứng ở một bên nhìn hiện trường giết người còn đâm thêm vài nhát dao như vậy mà hãi hùng khiếp vía một hồi. Nhưng mà thanh niên kia nhìn vô cùng bình tĩnh mà cởi quần áo của người đàn ông đã chết ra, đồng thời cậu ta còn đem đồ vật tuỳ thân của đối phương tháo xuống luôn. Đây chính là hiện trường giết người cướp của đúng không? Đúng là như vậy đúng không? Còn hắn chính là đồng phạm đúng không?
Trình Chu nhìn một hồi mà cảm thấy bối rối không thôi, sao mà … nhìn một người có tướng mạo đẹp sẽ như vậy nhưng mà thời điểm xuống tay sao có thể tàn nhẫn như thế cơ chứ? Xuống tay xong rồi thì người này cònll tiếp tục hoàn thành luôn công việc xử lý thi thể, … thật sự thì điều này cũng làm cho người xem là hắn đây cảm thấy khá cay mắt đấy có được không hả?
Trình Chu thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây chính là mỹ nhân rắn rết trong truyền thuyết đã nói? Chuyện này cũng thật phiền toái.
Trình Chu cầm chắc chiếc dùi cui điện trong tay còn đang tự nghĩ xem hắn có thể làm cho thanh niên trước mặt choáng váng hay ngất đi được hay không? Nhưng mà hắn cũng không biết là điều mà đối phương mới nói lúc nãy có phải sự thật hay không? Nếu như việc đó mà là sự thật thì không phải hắn cũng sẽ cũng chết cùng sống với người thanh niên kia sao? Điều này cũng quá oan uổng mà.
Thanh niên đội mũ trùm nhìn Trình Chu rồi lạnh lùng dò hỏi: “Ngươi muốn dùng cây gậy này giết chết ta sao?”
Trình Chu có chút chột dạ nói: “Không có”.
Thanh niên đội mũ trùm hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Không có sao?”
Thanh niên đội mũ trùm híp mắt mà nhìn Trình Chu một hồi làm cho Trình Chu đột nhiên có cảm giác như hắn đã bị nhìn thấu chuyện xấu rồi thì phải.
Trình Chu thầm nghĩ: Tên này … không lẽ tên này còn biết đọc tâm thuật nữa hay gì hả trời? Hoặc là nguyên nhân do có hạt giống kỳ quái kia cho nên tên này có thể cảm nhận được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì sao? Cái này … chuyện này cũng thật quá đáng sợ mà.
“Ta đã nghe những người trong Hắc Mạch thôn nói rất nhiều về ngươi đấy. Một kẻ tha hương kỳ quái.” Thanh niên đội mũ trùm đầu nói.
Trình Chu chớp mắt rồi nghĩ thầm: Người tha hương sao? Hình như nói như vậy cũng không sai mà nhỉ?
Trình Chu nhanh chóng nhập vai rồi dò hỏi: “Ah, chủ nhân, ngài tên là gì vậy?”
Thôi được rồi, sự cũng đã thành nhưu vậy rồi, dù sao thì người dưới cùng mái hiên, không thể không cúi đầu được đúng không? Trình Chu nhanh chóng quyết định luôn rằng hắn sẽ phải hạ mình xuống trước, ít nhiều gì thì hắn cũng bắt đầu kiểm tra tình huống trước mặt cái dã.
Thanh niên đội mũ trùm nghe vậy cũng có chút kinh ngạc nhìn Trình Chu nói: “Dạ U (夜幽: Yè yōu), ngươi cứ gọi ta là chủ nhân được rồi.”
Dạ U đã ẩn nấp vài ngày ở Hắc Mạch thôn bên kia rồi, rất nhiều người trong thôn đó đều bàn tán về Trình Chu sau mỗi bữa ăn, người trong Hắc Mạch thôn cũng suy đoán một chuyện rằng Trình Chu rất có thể là một quý tộc đến từ một vùng đất xa lạ nào đó, thời điểm đó thì chính Dạ U cũng nghĩ như vậy. Lúc trước, Dạ U còn thừa dịp Trình Chu không chú ý tới mà cậu còn chạy tới lấy trộm một miếng bánh mỳ để ăn thử luôn rồi, kỳ thật thì Dạ U cũng chưa từng được nếm qua hương vị bánh nào có thể ngọt ngào như loại bánh mỳ đó.
Lúc đó thì Dạ U cũng cảm thấy chỉ có quý tộc mới có thể lấy ra được loại bánh mỳ mềm xốp như vậy thôi. Nhưng mà khi cậu nghe được Trình Chu gọi cậu một tiếng chủ nhân thì Dạ U lại cảm thấy suy đoán trước đó cũng có chút không chắc chắn cho lắm. Hầu hết những quý tộc ở nơi này thường có thái độ rất cao ngạo, nếu như cậu đối xử hoặc coi họ trở thành tôi tớ trong nhà mà đối xử thì chắc chắn là bọn họ sẽ cảm thấy đấy là một chuyện vô cùng nhục nhã cũng rất đáng xấu hổ, nói cho cùng thì bọn họ chắc chắn không thể nhận mệnh một cách dễ dàng như vậy đâu. Nhưng mà tên Trình Chu này nhìn nhu nhược như vậy lại hoàn toàn khác với các quý tộc cao ngạo đang hiện hữu ở bên ngoài kia.
Trình Chu gật đầu rồi “Ồ” lên một tiếng.
Mặc dù cái chuyện đi làm nô lệ này cũng có chút hố người khác, đặc biệt là hố hắn đây, nhưng mà Trình Chu bỗng nhiên phát giác ra một chuyện khá tốt, nếu như hắn đoán không lầm thì hình như người thanh niên trước mắt này đã trở thành máy phiên dịch sẵn có cho hắn rồi thì phải. Có lẽ đây cũng là một chuyện tốt thì sao? Không sao cả, có máy phiên dịch sẵn ở đây thì tội gì mà không dùng chứ? Nghĩ tới chuyện tốt như vậy cho nên tâm tình của Trình Chu lại cảm thấy bình thường hơn rất nhiều rồi.
Trình Chu quay sang nhìn Dạ U rồi dò hỏi: “Chủ nhân, mới vừa rồi kẻ địch của chủ nhân nói cái gì vậy?”
Dạ U nhìn Trình Chu một hồi rồi nheo mắt mà nói: “Ngươi nghe không hiểu hắn ta đang nói cái gì sao?”
Trình Chu lắc đầu cũng có chút ngượng ngùng mà nói: “Nghe không hiểu.”
Sau khi làm giao dịch với những người dân ở Hắc Mạch thôn thì hắn cũng chỉ học được một ít từ ngữ rồi câu cú dùng trong giao tiếp cơ bản hàng ngày mà thôi.
Trong mắt Dạ U bỗng hiện lên một tia đồng tình gì đó sâu sắc, hoá ra là tên Trình Chu này nghe cũng không biết đối phương đang nói cái gì sao?
Trình Chu nhìn thấy ánh mắt vô cùng đồng tình của Dạ U thì hắn cũng khó hiểu không biết người này đang đồng tình với hắn hay là đồng cảm với vị đã chết kia nữa.
“Hắn ta nói ngươi giết chết tên Đoạ ma giả (堕魔者: Duò mó zhě) đáng chết kia đi, chỉ cần ngươi giết tên Đoạ ma giả đó hắn hắn ta sẽ phong tước cho ngươi luôn, còn ban lãnh địa cho ngươi, và hơn một ngàn nông nô …”
Trình Chu chớp mắt rồi lẩm bẩm: “Tước vị, nông nô?”
Dạ U lạnh lùng mà cong khoé miệng lên trong mắt cũng hiện lên một tia lạnh lẽo mà nói: “Hiện tại ngươi đã hiểu rõ rồi đúng không? Có phải ngươi đã cảm thấy hối hận rồi hay không?”
Trình Chu chớp mắt thầm nghĩ: Hoá ra lúc ấy Dạ U cho hắn ăn cái hạt giống kỳ lạ kia là do Dạ U cảm thấy hắn tiến tới nơi đó để giết Dạ U sao? Chuyện này đúng thật là oan uổng mà. Lúc ấy hắn cũng chỉ muốn kiểm tra xem tình huống của Dạ U là như thế nào mà thôi, kết quả là không cẩn thận còn bị đối phương hiểu lầm luôn thành đồng bọn của địch nhân rồi kìa. Oan, hắn thật sự rất oan uổng đấy.
Trình Chu cũng có chút khó hiểu nói: “Chủ nhân vừa mới nói gì cơ? Đoạ ma giả sao?”
Dạ U híp mắt cũng có chút châm chọc mà nói: “Đúng vậy đấy. Đoạ ma giả, người bị ma quỷ dụ dỗ đấy.”
Trình Chu cũng có chút tò mò mà dò hỏi: “Đoạ ma giả là sao? Có đặc điểm gì không?”
Dạ U lắc đầu mà nhìn Trình Chu một hồi cũng có chút ghét bỏ nói: “Ngươi thật đúng là … hình như cái gì ngươi cũng không hiểu hả.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy. Tôi không hiểu lắm …”
Làm sao mà hắn hiểu được cơ chứ? Hắn vừa mới tiến vào thế giới này thôi đấy, mà hắn còn bị rào cản ngôn ngữ cắn cho mấy phát không nhả ra, hắn còn cần thêm thời gian để tìm hiểu những điều mới đấy.
Trình Chu còn muốn hỏi thêm một chút thì bụng của hắn đột nhiên réo ọc ọc lên một hồi. Bất đắc dĩ thì Trình Chu cũng ngừng lại rồi cởi balo ra, cầm lấy miếng thịt khô lên ăn luôn.
Dạ U vươn tay ra giật lấy miếng thịt khô rồi nếm thử: “Đây là thịt Giác Trư (角猪: Jiǎo zhū) sao? Hương vị có chút kỳ lạ.”
Trình Chu: “……”
Sao mà người này kỳ lạ thế nhỉ? Nhìn thì thanh tú đẹp như vậy mà sao người này lại có sở thích giật đồ ăn của người khác cơ chứ, thật không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.
Dạ U nhanh chóng ăn luôn hơn 3 cân thịt khô mà Trình Chu làm được. Dạ U ăn một cách vô cùng ngon lành làm cho Trình Chu còn phải thầm cảm thán rằng Dạ U ăn cũng rất được đấy nha.
Trình Chu bỗng nhiên cau mày cũng có chút kỳ quái mà nói: “Hình như … tôi như như đã no rồi bụng rồi.”
Rõ ràng là lúc nãy hắn còn cảm thấy bản thân hắn đang rất đói mà nhỉ? Sao mà giờ mới ăn có nửa miếng thịt mà lại cảm thấy no luôn rồi?
Dạ U liếc mắt nhìn Trình Chu một cái nói: “Chuyện này có gì kỳ quái mà hỏi hả? Bởi vì chúng ta có hạt giống nô lệ làm cầu nối cho nên mối quan hệ giữa hai người chúng ta chính là mối quan hệ được hình thành dựa trên khế ước chủ tớ đấy. Ta ăn no rồi thì ngươi còn cần phải ăn sao? Rảnh quá vậy?”
Trình Chu cũng có chút tò mò mà dì hỏi: “Nếu như vậy thì tôi mà ăn no rồi thì chủ nhân cũng không cần phải ăn nữa sao?”
Dạ U trầm mặt xuống nói: “Câm miệng.”
Trình Chu: “….”
Ơ, đang tốt đẹp vui vẻ sao tự nhiên lại tức giận rồi? Hắn chỉ hỏi về chuyện ăn uống thôi mà đúng không? Thật đúng là khó hiểu mà, âm tình bất định như này thì ai mà chiều nổi không biết nữa. Đùng có mà nghĩ đẹp là được quyền nha.
Dạ U vươn tay cầm lấy balo của Trình Chu rồi lật qua lật lại để tìm kiếm ở bên trong ba lô một hồi.
“Đây là cái gì vậy?” Dạ U vừa hỏi vừa lôi ra một bịch kẹo.
Trình Chu chớp mắt nói: “Đây là kẹo ngọt.”
Ban đầu thì hắn mang theo rất nhiều kẹo tới đây để lừa mấy đứa trẻ ở Hắc Mạch thôn đấy mà, nhưng mà hắn mang nhiều quá cho nên dùng kiểu gì cũng không dùng hết.
Dạ U nghe vậy cũng có chút bá đạo mà nói: “Giờ nó là của ta.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vâng, vâng, vâng, đều là của chủ nhân ngài đấy.”
Lúc trước, thời điểm khi mà Dạ U còn ẩn nấp ở Hắc Mạch thôn thì Dạ U cũng thường xuyên được nghe mấy người dân ở Hắc Mạch thôn nói rằng Trình Chu bằng một cách nào đó vẫn luôn có thể lấy ra vô số món ngon, nhưng mà Dạ U có làm cách nào cũng chỉ nếm thử được một mẩu bánh mỳ mềm kia thôi, những món đồ khác cậu chưa được thử.
“Đây là nước ngọt sao?” Dạ U nhướn mắt dò hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, mà sao ngài biết được?”
Hình như hắn cũng chỉ buôn bán với những người dân ở Hắc Mạch thôn thôi mà đúng không? Chẳng lẽ Dạ U đã từng ở đó rồi sao? Nghĩ tới chuyện này thì Trình Chu cũng hít một hơi thật sâu, hắn độ nhiên có cảm giác ớn lạnh sau gáy.
Dạ U lạnh lùng nhìn Trình Chu một hồi rồi nói: “Liên quan gì tới ngươi hả?”
Trình Chu: “….”
-----^.^----
Này là bạn í mới xuất hiện.
End chap 10
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.