Chương 148: Oán Linh
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Trình Chu và Dạ U đang ngồi ở phòng khách trò chuyện vui vẻ thì Đàm Thiếu Thiên cũng từ trên lầu đi xuống.
“Anh hai, anh dâu.” Đàm Thiếu Thiên thấy hai người trong phòng khách thì cũng lên tiếng chào hỏi.
Trình Chu nhìn thoáng qua Đàm Thiếu Thiên và thuận miệng dò hỏi: “Muốn ra ngoài sao?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Dạ, em vừa mới nhận được điện thoại của Phó Huy, có nhiệm vụ cấp A muốn em trấn ải.”
Trình Chu: “Cẩn thận một chút.”
Đàm Thiếu Thiên: “Anh hai yên tâm, nhiệm vụ cấp A thôi ấy mà, không làm khó được em đâu.”
Đàm Thiếu Thiên chào mọi người rồi đi xe đến địa điểm được hẹn.
“Đại ca, cậu đã đến rồi.” Phó Huy nói.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Ừ, hôm nay kẹt xe rất nghiêm trọng.”
Đêm qua có không ít chó hoang mèo hoang bạo phát, không ít cửa hàng bán thú nuôi đã bị cạy cửa và vật nuôi cũng trốn thoát rất nhiều. Nên trên đường cũng đã xảy ra không ít tai nạn ngoài ý muốn dẫn đến sáng nay mới bị kẹt xe nghiêm trọng như vậy.
Đàm Thiếu Thiên còn nhìn thấy trên đường có không ít xe bị dẫm bẹp, nghe nói là bị con biến dị Corgi nào đó làm ra. Con Corgi kia phát tướng đến hơn 500 cân, nhìn cũng có tiền đồ phết.
Đàm Thiếu Thiên: “Các cậu đã nhận nhiệm vụ gì vậy? Tôi có tới muộn không?”
Tạ Ngạn thoải mái trả lời: “Đã giải quyết xong rồi, chính là vụ đại thiếu gia của Tống gia bị chính con mèo của cậu ta nuôi cào. Người của Tống gia cũng rất khẩn trương nói con mèo đó là mèo biến dị nên gọi chúng ta tới xử lý. Nhưng mà, còn chưa chờ bọn tôi tới thì người của Tống gia đã tự mình xử lý xong con mèo kia rồi. Tôi thấy nhiệm vụ này cũng quá dễ dàng, cỡ này cũng chỉ ở cấp D thôi mà người của Tống gia làm quá lên, chuyện bé xé ra to.”
Bạch Văn Bân cười cười cũng không thèm để ý nói: “Sao đâu mà, cấp bậc càng cao thì khen thưởng càng nhiều, Tống gia tự nguyện ra tiền mua cái cấp bậc cao thì chúng ta càng lợi chứ sao?”
Dân chúng gặp nạn cũng đăng lên mạng treo giải thưởng, cục dị năng cũng tiếp nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ càng cao thì càng thu hút Dị năng giả tới nhận nhiệm vụ.
Nếu Tống gia đã nguyện ý khai giá cao, treo thưởng lớn thì bọn họ cũng tự nhiên mà nhặt được một nhiệm vụ cấp A dễ giải quyết, này thì bọn họ cũng rất vui vẻ.
Đàm Thiếu Thiên nhìn qua Phó Huy rồi có chút nghi hoặc hỏii: “Phó Huy, sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy chứ? Đã phát sinh ra chuyện gì rồi?”
Phó Huy cau mày có chút không yên tâm nói: “Tôi cảm thấy nhiệm vụ này hình như rất không đơn giản. Tôi nghĩ con mèo kia chỉ là mở màn thôi.”
Đàm Thiếu Thiên biết Phó Huy không phải người tuỳ tiện nói bậy chuyện gì nên hắn cũng cẩn thận mà hỏi: “Cậu đã phát hiện ra cái gì rồi.”
Phó Huy có chút lo lắng nói: “Con mèo kia của Tống gia rất hung dữ, tính công kích của nó cũng rất mạnh, trạng thái này giống như bị bệnh dại vậy. Cậu biết lúc đó thì con mèo kia nanh vuốt lông móng đều vươn ra dựng ngược lên hết rồi, nhìn hung dữ vô cùng nhưng sau khi bị vệ sĩ của Tống gia bắn chết thì nó lại khôi phục lại trạng thái ngoan hiền của một con mèo bình thường.”
Đàm Thiếu Thiên cau mày cũng có chút nghi hoặc nói: “Mèo biến dị sau khi chết thì biến lại dáng vẻ bình thường sao?”
Phó Huy lắc đầu nói: “Hình như là không. Trước kia vườn bách thú An San có xuất hiện một con báo biến dị hình thể, sau khi bị khống chế và đánh chết thì hình thể của nó vẫn duy trì trạng thái biến dị to gấp 10 lần mà không hề biến nhỏ lại.”
Phó Huy dừng một chút rồi mói tiếp tục nói: “Thời điểm mà tôi nhìn thấy con mèo kia ở nhà Tống gia thì tôi thấy có một làn khói đen đang toả ra từ người của nó. Ngay lúc nó bị trúng đạn thì làn khói đó cũng bay ra. Tôi cảm thấy con mèo của Tống gia có vấn đề không phải là do con mèo đó biến dị mà là do làn khói đen kia tạo thành.”
Phó Huy là nhãn lực Dị năng giả, hiện nay đã thăng cấp lên cấp B rồi nên năng lực của Phó Huy cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với những nhãn lực Dị năng giả khác.
“Cậu đã nói với người của Tống gia chưa?” Đàm Thiếu Thiên hỏi.
Phó Huy gật đầu nói: “Tôi đã nói với vệ sĩ của Tống gia rồi, nhưng mà bọn họ cũng không coi trọng việc này, họ cảm thấy giải quyết xong con mèo kia là đã xong nhiệm vụ rồi. Tôi có cảm giác là họ đang che giấu điều gì đó.”
Đàm Thiếu Thiên nhún vai cũng không thèm để ý nói: “Nếu bọn họ đã nói nhiệm vụ kết thúc thì chúng ta cũng không cần nhọc lòng nữa.”
Phó Huy: “Tôi có trực giác là sẽ có chuyện sắp xảy ra.”
Đàm Thiếu Thiên: “Yên tâm đi, Tống gia thuê nhiều vệ sĩ như vậy thì bọn họ cũng có thể đảm bảo an toàn cho Tống Lẫm thôi.”
Ma lực triều tịch đã phát sinh nên bọn họ cũng không rảnh đâu mà xoay quanh mấy đại thiếu gia nhà giàu được.
Đàm Thiếu Thiên xoay người nói: “Không có việc gì thì tôi về đây.”
Bạch Văn Bân nhìn qua tay của Đàm Thiếu Thiên có chút nghi hoặc nói: “Đại ca, sao cậu lại đeo cái vòng tay này vậy?”
Đàm Thiếu Thiên xoay xoay cái vòng trên cổ tay thì có chút đắc ý nói: “Anh hai tôi đưa đó, vòng tay không gian 3 m2 lận đó.”
Tạ Ngạn trừng mắt rồi giọng nói cũng run rẩy phát ra: “Vậy là thật sao? Số nhẫn mà Đàm thị bán ra lần trước thật sự là nhẫn không gian sao?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, là nhẫn không gian.”
Bạch Văn Bân có chút cạn lời mà nói: “Mấy cái bình luận khống bình đó là thuỷ quân của Đàm thị các cậu tung ra sao?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Tất nhiên là không rồi. Có lẽ là cục dị năng tự mình khống bình đó, nhưng mà hiệu quả cũng không tốt lắm. Rõ ràng là thẩm mỹ của anh tôi có vấn đề mà họ khống bình như vậy thì bị chửi cũng quá đúng rồi. Nếu không phải do mấy cái nhẫn đó có thuộc tính không gian mà nhà tôi dám khai giá cao như vậy thì e là cục vật giá sẽ đấm nhà tôi không trượt phát nào mất.”
Phó Huy: “……”
Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên cũng có chút oán trách mà nói: “Đại ca, đó là nhẫn không gian đấy, sao cậu không báo cho chúng tôi một tiếng chứ?”
Đàm Thiếu Thiên lạnh nhạt nói: “Giá đó quá đắt, hơn nữa chỉ là sản phẩm thử nghiệm nên không gian hơi nhỏ, chẳng có tác dụng gì. Cái nhỏ nhất trong đám nhẫn kia cũng chỉ lớn hơn cái balo một xíu, cũng đựng được vài cái chai nước thôi ấy mà.”
Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Đàm Thiếu Thiên đúng là kẻ no không biết tâm trạng người đói. Tốt xấu gì cũng là không gian trữ vật nên nhỏ cũng chẳng có vấn đề gì cả.
“Đại ca, sao cậu lại chọn cái vòng màu đỏ loè loẹt như vậy chứ? Nhìn chói mắt quá đấy.” Phó Huy nói.
Đàm Thiếu Thiên bực mình nói: “Là do tôi đoạt không lại mấy người kia.”
Anh trai cậu mang mấy cái vòng ra, đám Phong Ngữ cũng nhanh tay chọn một cái mà họ thích rồi, sau khi đám Phong Ngữ chọn xong thì ba hắn cũng chọn một cái nhẫn ban chỉ, còn mẹ hắn cũng chọn một cái nhẫn rồi lấy luôn. Cuối cùng còn lại cái vòng này, tuy là xấu nhất nhưng không gian cũng không đến nỗi quá nhỏ.
……
Đàm Thiếu Thiên về nhà cũng vừa lúc kịp giờ cơm trưa.
Sau khi đám Clara đến thì mỗi người cũng tự mình học cách nấu ăn, tay nghề của Clara, Carol, Đông Đông, Palmyra tính ra cũng rất tốt.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên cũng có chút tò mò nói: “Buổi sáng đi làm nhiệm vụ có thu hoạch gì không?”
Đàm Thiếu Thiên thản nhiên nói: “Em nghe nói là nhiệm vụ cấp A nên mới chạy tới hỗ trợ bọn họ, nhưng mà em tới thì nghe nói nhiệm vụ này khá đơn giản, chỉ là một con mèo biến dị hung hăng thôi. Vệ sĩ cũng đã bắn chết rôi. Nhưng mà Phó Huy vẫn còn lo lắng.”
Dạ U thuận miệng hỏi: “Lo lắng gì?”
Đàm Thiếu Thiên nói: “Phó Huy nói là cậu ta nhìn thấy một làn khói đen bên người con mèo kia. Sau khi nổ súng thì làn khói đen đó từ trên người con mèo đó bay ra.”
Đám Clara đang vùi đầu ăn cơm nghe thấy chuyện này thì đồng loạt ngẩng đầu lên.
Đàm Thiếu Thiên nhìn hành động của mấy người trước mặt thì có chút hồ nghi nói: “Em đã nói gì sai rồi sao? Sao vậy ạ?”
Dạ U híp mắt nói: “Nếu bạn cậu nhìn không lầm thì vấn đề không phải nằm ở con mèo mà là ở làn khói đen kia rồi. Người kia cũng sẽ bị tập kích lần 2 nhanh thôi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Dạ U cũng có chút tò mò hỏi: “Thứ kia là cái gì vậy ạ?”
“Nếu không lầm thì cái đó là oán linh.” Phong Ngữ nói.
Đàm Thiếu Thiên: “Oán linh?”
Dạ U gật đầu rồi lên tiếng giải thích: “Có một số động vật vì nguyên cớ nào đó mà bị hành hạ đến chết, sau khi chết thì nó sẽ biến thành oánh linh để trả thù người đã giết chết nó. Có thể nói là không chết không ngừng. Oán linh cũng là do oán khí ngưng tụ lại mà thành nên tính công kích rất cường hãn. Có rất nhiều oán linh bị mất khống chế sau khi giết chết kẻ thù thì nó sẽ mở rộng phạm vi công kích với người xung quanh.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn qua Dạ U dò hỏi: “Ý của anh dâu là Tống Lẫm bị con mèo kia công kích là do oán linh báo thù sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy, oán linh kia bám trên con mèo kia hẳn là vì Tống Lẫm từng giết mèo, mà nó lúc còn sống cũng là mèo.”
“Đang yên đang lành mà tên đó lại chạy đi giết mèo làm gì chứ?” Đàm Thiếu Thiên bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó rồi nói: “Hình như cũng không phải là không có khả năng này.”
Đàm Thiếu Thiên có chút tò mò nói: “Oán linh có sợ súng không anh dâu?”
Dạ U: “Oán linh chỉ là một khối oán khí tích tụ lại, công kích bình thường nhất định sẽ tạo thành tổn thương. Nhưng mà không tiêu dệt được. Nhưng công kích lôi điện của cậu thì lại là khắc tinh của oán linh đó, muốn tiêu diệt oán linh kia cũng dễ dàng hơn nhiều.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Dạ, em hiểu rồi.”
Phong Ngữ gặm một cái móng heo rồi mở miệng nói: “Không phải nhãn lực Dị năng giả nào cũng có thể nhìn thấy oán linh đâu, người bạn của anh cũng không tồi, rất lợi hại đấy.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Đúng là Phó Huy cũng có chút năng lực.
Đàm Thiếu Thiên đang ăn dở bữa cơm thì nhận được điện thoại của Bạch Văn Bân.
Âm thanh trong điện thoại của Bạch Văn Bân có chút dồn dập, Đàm Thiếu Thiên nghe xong thì cũng nhăn mày.
“Đã xảy ra chuyện rồi sao?” Sắc mặt của Dạ U cũng bình tĩnh mà nhìn Đàm Thiếu Thiên hỏi.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Dạ, Bạch Văn Bân nói là Tưởng Tĩnh và Đổng Phàm đã chết rồi. Bị mèo cào chết. Tưởng Tĩnh là tình nhân của Tống Lẫm, còn Đổng Phàm là đàn em của Tống Lẫm.”
Dạ U híp mắt nói: “Hai người kia hẳn là cũng có quan hệ với oán linh kia. Có lẽ người bên Tống Lẫm phòng thủ quá mạnh nên oán linh kia đã xuống tay với những người có liên quan.”
Đàm Thiếu Thiên cau mày rồi liên hệ ngay với Tạ Ngạn.
Phong Ngữ nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi lười biếng nói: “Anh cũng đừng quan tâm nữa. Oan có đầu nợ có chủ, oán linh này đang trong giai đoạn báo thù nên chỉ cần giết sạch những người kia thì có lẽ tâm nguyện của nó cũng đã hoàn thành, chắc sẽ mau siêu thoát thôi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn qua Trình Chu thầm nghĩ: Vậy là anh hai hắn cũng nghĩ như vậy sao? Cho nên cũng không lên tiếng hỗ trợ giải quyết việc này? Hoặc là đối với anh hai hắn vì việc này cũng quá dễ giải quyết rồi sao?
Đàm Thiếu Thiên nhìn qua Phong Ngữ hỏi: “Tâm nguyện hoàn thành thì sẽ tiêu tán sao?”
Phong Ngữ chớp mắt nói: “Hình như là không, nếu khi thấy máu thì oán linh sẽ càng ngày càng hung dữ thì phải.”
Đàm Thiếu Thiên: “Vậy sao em cảm thấy oán linh sẽ tiêu tán chứ?”
Phong Ngữ chớp mắt nói: “Không phải là ở trong tiểu thuyết ở thế giới các anh có viết về dạng này sao? Hoàn thành tâm nguyện thì sẽ siêu thoát đó.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Lúc trước thì Phong Ngữ lấy phim truyền hình làm tài liệu tham khảo, vất vả lắm mới nói cho cô bé hiểu được là phim truyền hình hoàn toàn là hư cấu không có giá trị tham khảo. Hiện giờ thì hay rồi, con bé này chuyển hẳn qua tiểu thuyết để tham khảo cơ mà. Cái tiểu thuyết này còn hư cấu hơn ngàn lần so với phim truyền hình đã qua kiểm duyệt gắt gao đó.
Đàm Thiếu Thiên cau mày nói: “Để em đi xem tình hình thế nào đã.”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
End chap 148
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Anh hai, anh dâu.” Đàm Thiếu Thiên thấy hai người trong phòng khách thì cũng lên tiếng chào hỏi.
Trình Chu nhìn thoáng qua Đàm Thiếu Thiên và thuận miệng dò hỏi: “Muốn ra ngoài sao?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Dạ, em vừa mới nhận được điện thoại của Phó Huy, có nhiệm vụ cấp A muốn em trấn ải.”
Trình Chu: “Cẩn thận một chút.”
Đàm Thiếu Thiên: “Anh hai yên tâm, nhiệm vụ cấp A thôi ấy mà, không làm khó được em đâu.”
Đàm Thiếu Thiên chào mọi người rồi đi xe đến địa điểm được hẹn.
“Đại ca, cậu đã đến rồi.” Phó Huy nói.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Ừ, hôm nay kẹt xe rất nghiêm trọng.”
Đêm qua có không ít chó hoang mèo hoang bạo phát, không ít cửa hàng bán thú nuôi đã bị cạy cửa và vật nuôi cũng trốn thoát rất nhiều. Nên trên đường cũng đã xảy ra không ít tai nạn ngoài ý muốn dẫn đến sáng nay mới bị kẹt xe nghiêm trọng như vậy.
Đàm Thiếu Thiên còn nhìn thấy trên đường có không ít xe bị dẫm bẹp, nghe nói là bị con biến dị Corgi nào đó làm ra. Con Corgi kia phát tướng đến hơn 500 cân, nhìn cũng có tiền đồ phết.
Đàm Thiếu Thiên: “Các cậu đã nhận nhiệm vụ gì vậy? Tôi có tới muộn không?”
Tạ Ngạn thoải mái trả lời: “Đã giải quyết xong rồi, chính là vụ đại thiếu gia của Tống gia bị chính con mèo của cậu ta nuôi cào. Người của Tống gia cũng rất khẩn trương nói con mèo đó là mèo biến dị nên gọi chúng ta tới xử lý. Nhưng mà, còn chưa chờ bọn tôi tới thì người của Tống gia đã tự mình xử lý xong con mèo kia rồi. Tôi thấy nhiệm vụ này cũng quá dễ dàng, cỡ này cũng chỉ ở cấp D thôi mà người của Tống gia làm quá lên, chuyện bé xé ra to.”
Bạch Văn Bân cười cười cũng không thèm để ý nói: “Sao đâu mà, cấp bậc càng cao thì khen thưởng càng nhiều, Tống gia tự nguyện ra tiền mua cái cấp bậc cao thì chúng ta càng lợi chứ sao?”
Dân chúng gặp nạn cũng đăng lên mạng treo giải thưởng, cục dị năng cũng tiếp nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ càng cao thì càng thu hút Dị năng giả tới nhận nhiệm vụ.
Nếu Tống gia đã nguyện ý khai giá cao, treo thưởng lớn thì bọn họ cũng tự nhiên mà nhặt được một nhiệm vụ cấp A dễ giải quyết, này thì bọn họ cũng rất vui vẻ.
Đàm Thiếu Thiên nhìn qua Phó Huy rồi có chút nghi hoặc hỏii: “Phó Huy, sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy chứ? Đã phát sinh ra chuyện gì rồi?”
Phó Huy cau mày có chút không yên tâm nói: “Tôi cảm thấy nhiệm vụ này hình như rất không đơn giản. Tôi nghĩ con mèo kia chỉ là mở màn thôi.”
Đàm Thiếu Thiên biết Phó Huy không phải người tuỳ tiện nói bậy chuyện gì nên hắn cũng cẩn thận mà hỏi: “Cậu đã phát hiện ra cái gì rồi.”
Phó Huy có chút lo lắng nói: “Con mèo kia của Tống gia rất hung dữ, tính công kích của nó cũng rất mạnh, trạng thái này giống như bị bệnh dại vậy. Cậu biết lúc đó thì con mèo kia nanh vuốt lông móng đều vươn ra dựng ngược lên hết rồi, nhìn hung dữ vô cùng nhưng sau khi bị vệ sĩ của Tống gia bắn chết thì nó lại khôi phục lại trạng thái ngoan hiền của một con mèo bình thường.”
Đàm Thiếu Thiên cau mày cũng có chút nghi hoặc nói: “Mèo biến dị sau khi chết thì biến lại dáng vẻ bình thường sao?”
Phó Huy lắc đầu nói: “Hình như là không. Trước kia vườn bách thú An San có xuất hiện một con báo biến dị hình thể, sau khi bị khống chế và đánh chết thì hình thể của nó vẫn duy trì trạng thái biến dị to gấp 10 lần mà không hề biến nhỏ lại.”
Phó Huy dừng một chút rồi mói tiếp tục nói: “Thời điểm mà tôi nhìn thấy con mèo kia ở nhà Tống gia thì tôi thấy có một làn khói đen đang toả ra từ người của nó. Ngay lúc nó bị trúng đạn thì làn khói đó cũng bay ra. Tôi cảm thấy con mèo của Tống gia có vấn đề không phải là do con mèo đó biến dị mà là do làn khói đen kia tạo thành.”
Phó Huy là nhãn lực Dị năng giả, hiện nay đã thăng cấp lên cấp B rồi nên năng lực của Phó Huy cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với những nhãn lực Dị năng giả khác.
“Cậu đã nói với người của Tống gia chưa?” Đàm Thiếu Thiên hỏi.
Phó Huy gật đầu nói: “Tôi đã nói với vệ sĩ của Tống gia rồi, nhưng mà bọn họ cũng không coi trọng việc này, họ cảm thấy giải quyết xong con mèo kia là đã xong nhiệm vụ rồi. Tôi có cảm giác là họ đang che giấu điều gì đó.”
Đàm Thiếu Thiên nhún vai cũng không thèm để ý nói: “Nếu bọn họ đã nói nhiệm vụ kết thúc thì chúng ta cũng không cần nhọc lòng nữa.”
Phó Huy: “Tôi có trực giác là sẽ có chuyện sắp xảy ra.”
Đàm Thiếu Thiên: “Yên tâm đi, Tống gia thuê nhiều vệ sĩ như vậy thì bọn họ cũng có thể đảm bảo an toàn cho Tống Lẫm thôi.”
Ma lực triều tịch đã phát sinh nên bọn họ cũng không rảnh đâu mà xoay quanh mấy đại thiếu gia nhà giàu được.
Đàm Thiếu Thiên xoay người nói: “Không có việc gì thì tôi về đây.”
Bạch Văn Bân nhìn qua tay của Đàm Thiếu Thiên có chút nghi hoặc nói: “Đại ca, sao cậu lại đeo cái vòng tay này vậy?”
Đàm Thiếu Thiên xoay xoay cái vòng trên cổ tay thì có chút đắc ý nói: “Anh hai tôi đưa đó, vòng tay không gian 3 m2 lận đó.”
Tạ Ngạn trừng mắt rồi giọng nói cũng run rẩy phát ra: “Vậy là thật sao? Số nhẫn mà Đàm thị bán ra lần trước thật sự là nhẫn không gian sao?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, là nhẫn không gian.”
Bạch Văn Bân có chút cạn lời mà nói: “Mấy cái bình luận khống bình đó là thuỷ quân của Đàm thị các cậu tung ra sao?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Tất nhiên là không rồi. Có lẽ là cục dị năng tự mình khống bình đó, nhưng mà hiệu quả cũng không tốt lắm. Rõ ràng là thẩm mỹ của anh tôi có vấn đề mà họ khống bình như vậy thì bị chửi cũng quá đúng rồi. Nếu không phải do mấy cái nhẫn đó có thuộc tính không gian mà nhà tôi dám khai giá cao như vậy thì e là cục vật giá sẽ đấm nhà tôi không trượt phát nào mất.”
Phó Huy: “……”
Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên cũng có chút oán trách mà nói: “Đại ca, đó là nhẫn không gian đấy, sao cậu không báo cho chúng tôi một tiếng chứ?”
Đàm Thiếu Thiên lạnh nhạt nói: “Giá đó quá đắt, hơn nữa chỉ là sản phẩm thử nghiệm nên không gian hơi nhỏ, chẳng có tác dụng gì. Cái nhỏ nhất trong đám nhẫn kia cũng chỉ lớn hơn cái balo một xíu, cũng đựng được vài cái chai nước thôi ấy mà.”
Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Đàm Thiếu Thiên đúng là kẻ no không biết tâm trạng người đói. Tốt xấu gì cũng là không gian trữ vật nên nhỏ cũng chẳng có vấn đề gì cả.
“Đại ca, sao cậu lại chọn cái vòng màu đỏ loè loẹt như vậy chứ? Nhìn chói mắt quá đấy.” Phó Huy nói.
Đàm Thiếu Thiên bực mình nói: “Là do tôi đoạt không lại mấy người kia.”
Anh trai cậu mang mấy cái vòng ra, đám Phong Ngữ cũng nhanh tay chọn một cái mà họ thích rồi, sau khi đám Phong Ngữ chọn xong thì ba hắn cũng chọn một cái nhẫn ban chỉ, còn mẹ hắn cũng chọn một cái nhẫn rồi lấy luôn. Cuối cùng còn lại cái vòng này, tuy là xấu nhất nhưng không gian cũng không đến nỗi quá nhỏ.
……
Đàm Thiếu Thiên về nhà cũng vừa lúc kịp giờ cơm trưa.
Sau khi đám Clara đến thì mỗi người cũng tự mình học cách nấu ăn, tay nghề của Clara, Carol, Đông Đông, Palmyra tính ra cũng rất tốt.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên cũng có chút tò mò nói: “Buổi sáng đi làm nhiệm vụ có thu hoạch gì không?”
Đàm Thiếu Thiên thản nhiên nói: “Em nghe nói là nhiệm vụ cấp A nên mới chạy tới hỗ trợ bọn họ, nhưng mà em tới thì nghe nói nhiệm vụ này khá đơn giản, chỉ là một con mèo biến dị hung hăng thôi. Vệ sĩ cũng đã bắn chết rôi. Nhưng mà Phó Huy vẫn còn lo lắng.”
Dạ U thuận miệng hỏi: “Lo lắng gì?”
Đàm Thiếu Thiên nói: “Phó Huy nói là cậu ta nhìn thấy một làn khói đen bên người con mèo kia. Sau khi nổ súng thì làn khói đen đó từ trên người con mèo đó bay ra.”
Đám Clara đang vùi đầu ăn cơm nghe thấy chuyện này thì đồng loạt ngẩng đầu lên.
Đàm Thiếu Thiên nhìn hành động của mấy người trước mặt thì có chút hồ nghi nói: “Em đã nói gì sai rồi sao? Sao vậy ạ?”
Dạ U híp mắt nói: “Nếu bạn cậu nhìn không lầm thì vấn đề không phải nằm ở con mèo mà là ở làn khói đen kia rồi. Người kia cũng sẽ bị tập kích lần 2 nhanh thôi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Dạ U cũng có chút tò mò hỏi: “Thứ kia là cái gì vậy ạ?”
“Nếu không lầm thì cái đó là oán linh.” Phong Ngữ nói.
Đàm Thiếu Thiên: “Oán linh?”
Dạ U gật đầu rồi lên tiếng giải thích: “Có một số động vật vì nguyên cớ nào đó mà bị hành hạ đến chết, sau khi chết thì nó sẽ biến thành oánh linh để trả thù người đã giết chết nó. Có thể nói là không chết không ngừng. Oán linh cũng là do oán khí ngưng tụ lại mà thành nên tính công kích rất cường hãn. Có rất nhiều oán linh bị mất khống chế sau khi giết chết kẻ thù thì nó sẽ mở rộng phạm vi công kích với người xung quanh.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn qua Dạ U dò hỏi: “Ý của anh dâu là Tống Lẫm bị con mèo kia công kích là do oán linh báo thù sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy, oán linh kia bám trên con mèo kia hẳn là vì Tống Lẫm từng giết mèo, mà nó lúc còn sống cũng là mèo.”
“Đang yên đang lành mà tên đó lại chạy đi giết mèo làm gì chứ?” Đàm Thiếu Thiên bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó rồi nói: “Hình như cũng không phải là không có khả năng này.”
Đàm Thiếu Thiên có chút tò mò nói: “Oán linh có sợ súng không anh dâu?”
Dạ U: “Oán linh chỉ là một khối oán khí tích tụ lại, công kích bình thường nhất định sẽ tạo thành tổn thương. Nhưng mà không tiêu dệt được. Nhưng công kích lôi điện của cậu thì lại là khắc tinh của oán linh đó, muốn tiêu diệt oán linh kia cũng dễ dàng hơn nhiều.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Dạ, em hiểu rồi.”
Phong Ngữ gặm một cái móng heo rồi mở miệng nói: “Không phải nhãn lực Dị năng giả nào cũng có thể nhìn thấy oán linh đâu, người bạn của anh cũng không tồi, rất lợi hại đấy.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Đúng là Phó Huy cũng có chút năng lực.
Đàm Thiếu Thiên đang ăn dở bữa cơm thì nhận được điện thoại của Bạch Văn Bân.
Âm thanh trong điện thoại của Bạch Văn Bân có chút dồn dập, Đàm Thiếu Thiên nghe xong thì cũng nhăn mày.
“Đã xảy ra chuyện rồi sao?” Sắc mặt của Dạ U cũng bình tĩnh mà nhìn Đàm Thiếu Thiên hỏi.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Dạ, Bạch Văn Bân nói là Tưởng Tĩnh và Đổng Phàm đã chết rồi. Bị mèo cào chết. Tưởng Tĩnh là tình nhân của Tống Lẫm, còn Đổng Phàm là đàn em của Tống Lẫm.”
Dạ U híp mắt nói: “Hai người kia hẳn là cũng có quan hệ với oán linh kia. Có lẽ người bên Tống Lẫm phòng thủ quá mạnh nên oán linh kia đã xuống tay với những người có liên quan.”
Đàm Thiếu Thiên cau mày rồi liên hệ ngay với Tạ Ngạn.
Phong Ngữ nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi lười biếng nói: “Anh cũng đừng quan tâm nữa. Oan có đầu nợ có chủ, oán linh này đang trong giai đoạn báo thù nên chỉ cần giết sạch những người kia thì có lẽ tâm nguyện của nó cũng đã hoàn thành, chắc sẽ mau siêu thoát thôi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn qua Trình Chu thầm nghĩ: Vậy là anh hai hắn cũng nghĩ như vậy sao? Cho nên cũng không lên tiếng hỗ trợ giải quyết việc này? Hoặc là đối với anh hai hắn vì việc này cũng quá dễ giải quyết rồi sao?
Đàm Thiếu Thiên nhìn qua Phong Ngữ hỏi: “Tâm nguyện hoàn thành thì sẽ tiêu tán sao?”
Phong Ngữ chớp mắt nói: “Hình như là không, nếu khi thấy máu thì oán linh sẽ càng ngày càng hung dữ thì phải.”
Đàm Thiếu Thiên: “Vậy sao em cảm thấy oán linh sẽ tiêu tán chứ?”
Phong Ngữ chớp mắt nói: “Không phải là ở trong tiểu thuyết ở thế giới các anh có viết về dạng này sao? Hoàn thành tâm nguyện thì sẽ siêu thoát đó.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Lúc trước thì Phong Ngữ lấy phim truyền hình làm tài liệu tham khảo, vất vả lắm mới nói cho cô bé hiểu được là phim truyền hình hoàn toàn là hư cấu không có giá trị tham khảo. Hiện giờ thì hay rồi, con bé này chuyển hẳn qua tiểu thuyết để tham khảo cơ mà. Cái tiểu thuyết này còn hư cấu hơn ngàn lần so với phim truyền hình đã qua kiểm duyệt gắt gao đó.
Đàm Thiếu Thiên cau mày nói: “Để em đi xem tình hình thế nào đã.”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
End chap 148
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.