Chương 97: Thân Phận
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Phó gia.
Đàm Thiếu Thiên: “Làm sao vậy? Làm gì mà phải một hai gọi tôi tới đây thế?”
Sắc mặt của Phó Huy có chút phức tạp mà nhìn chằm chằm Đàm Thiếu Thiên vài lần rồi rồi thở dài mà nói: “Đại ca, cho cậu xem một tấm hình này.”
Một bức ảnh phóng to xuất hiện ở trên màn hình lớn trong phòng chiếu phim của biệt thự Phó gia, là tấm ảnh Đàm Thiếu Thiên và một vài người đeo mặt nạ.
Đàm Thiếu Thiên chớp mắt trên mặt cũng tỏ vẻ đầy vô tội nói: “Cậu cho tôi xem cái này để làm gì chứ?”
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Muốn học tập anh trai mình thì da mặt phải đủ dày mới được, dù đã có hình ảnh rồi nhưng không có ảnh chụp chính mặt thì có chết không nhận là được rồi.
Phó Huy: “Tấm hình này được một nữ nhiếp ảnh chụp được ở ven đường đấy. Cô ấy chụp được lúc các cậu đang thuấn di đi vị trí khác. Đại ca, cậu đã bắt cóc Chu Hiền Lâm đúng không?”
Đàm Thiếu Thiên trợn mắt rồi có chút bất mãn nói: “Đều đã đeo mặt nạ hết rồi mà. Sao cậu có thể khẳng định đây là tôi chứ?”
Phó Huy: “Đại ca, tôi là Dị năng giả hệ thị lực đấy. Dù không thấy mặt nhưng kích cỡ cơ thể, tóc, dáng đứng, … tôi vẫn có thể nhận ra mà. Hơn nữa cái dáng người của cậu rất dễ nhận ra đấy, cậu không biết à?’
Đàm Thiếu Thiên: “……” Ồ, hoá ra là vậy sao?
“Hiện nay giang cư mận đang đặt biệt danh cho các cậu là Mr. K, hồ ly, bạch thỏ, khỉ và Tử thần đấy. Khỉ chắc chắn là cậu, Mr. K là anh trai cậu, hồ ly là anh dâu cậu, còn bạch thỏ là Phong Ngữ và Tử thần mặc áo choàng nên không dễ phân biệt lắm nhưng là Annie phải không?” Phó Huy tự tin nói.
Đàm Thiếu Thiên: “……” Ơn trời, cuối cùng thì dị năng của Phó Huy cũng có thể sử dụng rồi. Rốt cuộc thì tên này cũng không còn bị mù nữa rồi.
“Đại ca, cậu quen biết Dị năng giả hệ trị liệu nên cậu có thể vượt qua đợt ma lực phản phệ kia đúng không? Là người này đã giúp cậu sao?” Bạch Văn Bân nói.
Đã nói tới mức này thì giấu diếm cũng vô dụng thôi.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu rồi nói: “Được rồi, đây là người của anh tôi nên tôi không quá hiểu biết về họ đâu.”
“Anh trai cậu không phải là U linh đó chứ?” Tạ Ngạn có chút bất an hỏi.
Đàm Thiếu Thiên trợn mắt có chút tức giận mà nói: “Nghĩ cái gì vậy? U linh đã sớm bị anh dâu tôi làm thịt rồi. Dị năng của anh trai tôi lợi hại hơn U linh nhiều. Tên U linh kia có muốn xách dép cho anh tôi không biết có xứng không kìa.”
“Hả?” Phó Huy nhịn không được kêu một tiếng rồi nói: “U linh thật sự đã chết sao?”
Đàm Thiếu Thiên phồng má tức giận mà nói: “Đã chết, chết tức tưởi. Anh dâu tôi là người rất tàn nhẫn đấy.”
Tạ Ngạn gật đầu nói: “Thảo nào, chúng tôi cũng phải sớm nhận ra mới phải. Đúng là phải có nguyên nhân gì đó thi tự dưng cậu mới phải sợ anh trai và anh dâu cậu như vậy chứ? Cậu không biết lúc cậu nhìn thấy anh trai cậu nhìn buồn cười tới cỡ nào đâu. Y như chuột thấy mèo đấy.”
Đàm Thiếu Thiên không vui trừng mắt nhìn Tạ Ngạn một cái rồi nói: “Nói ai là chuột đó?”
Phó Huy lại tiếp tục chiếu một đoạn video khác lên trên màn hình lớn.
Đàm Thiếu Thiên híp mắt nói: “Đây là quán bar Thiên Đường?”
Phó Huy gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu xem người này đi. Đây là anh trai cậu đúng không?”
Đàm Thiếu Thiên: “Người này sao lại là anh tôi được? Nhìn cũng không giống mà.”
Phó Huy tỏ vẻ rất chắc chắn mà nói: “Chính xác là anh cậu mà. Phía trên đã điều tra lại lúc cậu vào quán Bar Thiên Đường này rồi. Trước thì cũng không có ai chú ý đến người này đâu nhưng sau khi điều tra lại thì xác định người này đúng là anh cậu đấy. Mà lúc này anh trai cậu đang say hay là bị hôn mê nên bị người ta kéo vào phòng riêng vậy? Mà anh trai cậu lợi hại như vậy thì chắc chắc là đang giả vờ rồi đúng không?”
“Lúc trước không có ai nhận ra người này là anh cậu chắc chắn là có người sử dụng dị năng làm biến đổi khuôn mặt của anh cậu rồi đúng không? Chính vì vậy camera và máy giám sát không thể nhận ra được.” Phó Huy nói.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Phó Huy rồi có chút nghi hoặc nói: “Vậy sao cậu có thể nhận ra?”
Phó Huy có chút đắc ý nói: “Do dị năng của tôi đã tiến bộ rồi đó.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Việc này đã xảy ra từ rất lâu rồi, giờ mới mới phát hiện ra thì Phó Huy muốn đắc ý cho ai xem vậy?
“Đại ca, dạo gần đây dị năng của Dị năng giả hệ thị lực đều tiến hóa hết rồi. Phó Huy đã có thể nhìn ra thì phía trên cũng có thể nhìn ra được. Phía trên chắc cũng biết không ít, cậu tính toán giải thích thế nào?” Tạ Ngạn nói.
Đàm Thiếu Thiên cau mày rồi có chút đau đầu nói: “Không biết. Binh tới thì đánh, nước lên nâng nền thôi.”
“Đại ca, anh trai cậu nhìn có vẻ không phải nhân vật bình thường thì phải? Có khi nào khống xà Dị năng giả kia cũng là người của anh trai cậu luôn đúng không?” Phó Huy có chút kích động nói.
Đàm Thiếu Thiên: “Có lẽ là vậy.”
Hiện tại hắn có muốn phủ nhận thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Dị năng của anh dâu có vẻ khá giống với năng lực của sát thủ, Phong Ngữ có thể biến thành chim, Annie là trị liệu, khống xà Dị năng giả cũng không xuất hiện nữa. Nói như vậy thì bên người anh trai hắn có tổ chức Dị năng giả khác nữa sao?”
Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Sao bên cạnh anh trai cậu lại có nhiều cao thủ như vậy chứ? Cư dân mạng đúng là có con mắt tinh tường, lúc trước mọi người đều đã nói là trong nhà hàng Ngư Đa Đa kia có che giấu một vị quét rác tăng đấy. Lúc đó tôi còn không tin cơ.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
“Đại ca, cậu tìm Chu Hiền Lâm là gì? Chẳng lẽ Vĩnh sinh đường đã bắt cóc mẹ cậu sao?” Phó Huy hỏi.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Phó Huy nói: “Nhìn ra được sao?”
Tạ Ngạn cắn hạt dưa nói: “Cái này cũng không khó đoán. Lúc đó ba cậu đang họp, ai cũng biết, mà người có thể làm cả hai anh em cậu ra sức thì chỉ còn mẹ cậu thôi.”
Đàm Thiếu Thiên có chút đau đầu nói: “Tô Vân gia nhập cái tổ chức kia rồi và sự kiện bắt cóc mẹ tôi chắc là người đàn bà đó đề nghị.”
Phó Huy cau mày nói: “Lại là bà ta? Đúng tai hoạ lưu ngàn năm.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Chính bà ta, ra tù vẫn không bỏ được thói ăn shit. Mẹ tôi đúng là xúi quẩy mà.”
……
Khi Đàm Tiềm bước vào biệt thự thì ông cũng phát hiện bên trong phòng khách có rất nhiều quý phu nhân đang ngồi vây quanh Dịch Thù Tuyết dò hỏi cái gì đó.
Dịch Thù Tuyết nhìn mấy vị phu nhân mà chấm chấm nước mắt chưa rớt ra mà nói: “Tiểu Chu thật đáng thương. Khi nhỏ đã bị người ta trộm đi, lớn lên lại không thức tỉnh dị năng.”
“Thù Tuyết à, chị cũng đừng buồn quá mà. Tỷ lệ thức tỉnh dị năng cũng rất thấp. Hiện tại chưa thức tỉnh thì sau này vẫn có cơ hội mà.” Một vị phu nhân nào đó an ủi.
Dịch Thù Tuyết cũng miễn cưỡng cười cười nói: “Thằng bé đã dùng mấy phần thuốc thức tỉnh rồi nhưng có thức tỉnh được đâu. Em chỉ lo thằng bé có vấn đề tâm lý gì đó thôi.”
“Nghe nói là thuốc thức tỉnh có thể thăng cấp đấy. Mấy người kia nói là chỉ cần có dược liệu phẩm chất cao hơn thì chất lượng thuốc cũng càng ngày càng tốt thôi. Đến lúc đó thì tỷ lệ thức tỉnh dị năng cũng có thể nâng lên. Em đừng lo.” Một phu nhân nói.
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Cũng chỉ hy vọng vậy. Kỳ thật em cũng không quá trông cậy vào việc thằng bé thức tỉnh dị năng đâu. Chỉ cần thằng bé vui vẻ là được rồi.”
Một vị phu nhân nói: “Có em và Đàm tổng che chở thì sao mà thằng bé lại không tốt được chứ?”
Dịch Thù Tuyết thở dài nói: “Em chỉ sợ thằng bé quá cố chấp, nó một lòng chỉ muốn thức tỉnh dị năng thì khổ thân lắm.”
“……”
Tiêu Ly đang ngồi xen lẫn trong đám phu nhân nghe những lời của Dịch Thù Tuyết đang nói thì vẻ mặt cũng hiện lên vẻ đầy cổ quái.
Đàm Tiềm đi vào phòng khách nhìn số lượng người trong nhà mà sững sờ.
Nhìn thấy Đàm Tiềm đã trở về nên Dịch Thù Tuyết ngầm hạ lệnh đuổi khách, các vị phu nhân thấy thế thì cũng chỉ bất đắc dĩ đứng lên mà rời đi.
Đàm Tiềm nhìn Dịch Thù Tuyết nói: “Có phải em mới xảy ra chuyện phải không?”
Dịch Thù Tuyết: “Anh đã biết gì rồi?”
“Lúc trước anh có gọi điện thoại cho em nhưng mà không liên lạc được. Sau đó anh cũng không thể liên lạc được với Thiếu Thiên và Tiểu Chu.” Đàm Tiềm gấp gáp nói.
Đàm Tiềm lấy di động ra rồi đưa một tấm ảnh tới trước mặt Dịch Thù Tuyết mà nói: “Đây là Chu Hiền Lâm, mấy người đeo mặt nạ là đám Tiểu Chu phải không? Trên mạng đã lan truyền hết rồi.”
Dịch Thù Tuyết nhíu mày nói: “Sao tấm ảnh này lại phát tán trên mạng chứ?”
Đàm Tiềm: “Có người qua đường đã chụp được rồi tung lên. Anh đã cho người áp xuống rồi, hiện tại thì các loại tin tức về Dị năng giả cũng ùn ùn kéo tới nên hy vọng là có thể dập được.”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Anh đã dập tin tức?”
Đàm Tiềm ra tay thì hẳn là tốn không ít, nhưng không dập thì không được, tuy là mọi người đã đeo mặt nạ rồi nhưng mà mắt của cư dân mạng này rất tinh. Tin tức đã tung ra rồi thì tin chỉ sợ cũng khó mà tránh được người ta sẽ soi.
Đàm Tiềm thở dài nói: “Không áp không được, nhưng mà anh có ra tay thì phía trên cũng đã sớm đoán được rồi.”
Có thể cư dân mạng không biết nội tình thì sẽ bị lừa nhưng mà phía trên cũng không dễ mà lừa gạt được, toàn một đám lão già thành tinh hết lượt.
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đúng vậy.” Chỉ sợ là phía trên đã sớm phái người theo dõi thằng con lớn rồi.
Đàm Tiềm nhìn Dịch Thù Tuyết có chút nôn nóng nói: “Em đã gặp chuyện gì?”
“Chuyện này có chút phức tạp.” Sau đó thì Dịch Thù Tuyết đem việc mình bị bắt cóc nói ra một lượt.
Đàm Tiềm nghe mà bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh rồi nói: “Tiểu Chu, thằng bé ……”
Ban đầu thì Dịch Thù Tuyết cũng chỉ muốn đem con trai lớn của mình về rồi chăm sóc cho nó cẩn thận thôi. Cũng không nghĩ tới là bọn họ lại được hưởng phúc lợi từ đứa con trai lớn này nhiều hơn những gì mà bà đã từng nghĩ.
Lúc đó Dịch Thù Tuyết bị Tô Vân bắt cóc nên Tô Vân cũng lộ ra không ít tin tức. Hoá ra người của Vĩnh sinh đường thật sự đã xuống tay với Đàm Thiếu Thiên ở quán bar Thiên Đường vào ngày hôm đó. Hơn nữa cái đợt nguồn năng lượng kỳ lạ đó bùng nổ mà Trình Chu không tình cờ ở gần đó thì có lẽ Thiếu Thiên đã bị ma lực phản phệ mà biến thành than rồi. Ấy vậy mà bà lại không biết gì về việc đứa con út đã trải qua 2 lần sinh tử như vậy.
“Em có biết dị năng của Tiểu Chu là gì không? Không phải là dị năng thôn phệ đâu đúng không?” Đàm Tiềm có chút khẩn trương nói.
Nếu thật sự mà là dị năng thôn phệ thì khi tin tức này bị truyền ra ngoài, chắc chắn Trình Chu sẽ trở thành mục tiêu công kích của tất cả Dị năng giả mất.
Dịch Thù Tuyết mím môi nói: “Em thấy giống như dị năng về không gian hơn.”
Lúc ấy Trình Chu đã vung tay tạo ra một tấm chắn không gian khi bị đám người kia xả súng. Có vẻ dị năng không gian này của Trình Chu cũng không tầm thường.
Hơn nữa, khi ấy đám Tô Vân cũng sử dụng cấm ma thạch mà hình như Trình Chu cũng không bị ảnh hưởng gì, mà Dạ U cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng luôn.
……
Trình Chu ngồi trong biệt thự ở thành phố H mà nghịch nghịch cái hộp bằng bạc
Cái hộp này chính là đồ của đám Vĩnh sinh đường kia đã mang theo và bị Trình Chu vận dụng sức mạnh không gian dịch chuyển ra chỗ khác.
“Cái hộp này rất thú vị.” Dạ U nói.
Bên trong cái hộp bạc này có mấy viên cấm ma thạch, mà cái hộp này cũng hoàn toàn ngăn cách sức mạnh của cấm ma thạch phát tán ra bên ngoài. Dạ U còn cảm thấy hứng thú với cái hộp bạc này hơn mấy viên cấm ma thạch kia nhiều.
Trình Chu nhìn Dạ U rồi có chút tò mò nói: “Hình như rm không bị cấm ma thạch ảnh hưởng đúng không?”
Dạ U nhìn Trình Chu rồi cười cười nói: “Anh cảm thấy nguyên lý của cấm ma thạch là gì?”
Trình Chu: “Dường như là trên người Dị năng giả có phát ra một loại dao động dị năng gì đó. Những dao động này nhìn khá là giống với một loại sóng từ trường. Trên cấm ma thạch cũng phát ra một loại bước sóng ngược lại với bước sóng của Dị năng giả. Và khi hai loại sóng này mà gặp nhau thì sẽ bị triệt tiêu luôn. Anh nói đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Em cũng nghĩ như vậy. Dị năng của em tương đối đặc biệt. Nó khá giống với tia sáng nên em có thể tự do chuyển đổi từ ánh sáng thành bóng tối, từ quang minh biến thành hắc ám. Em chỉ cần sử dụng sức mạnh của tia sáng bao lấy bản thân thì em cũng có thể dung nhập thành ánh sáng và bóng tối. Em cũng có thể tự do điều chỉnh các loại dao động dị năng. Mà một khi dao động này bị thay đổi thì cấm ma thạch cũng vô dụng với em.”
Năng lực của Dị năng giả cũng cần phải được nghiên cứu và khám phá. Nhưng mà rất nhiều Dị năng giả lại hoàn toàn không hiểu rõ dị năng của bản thân. Dạ U cũng vậy, cái lý do tại sao bản thân cậu có khả năng miễn dịch với cấm ma thạch thì cậu cũng không quá hiểu biết, nhưng chính là có thể miễn dịch.
Việc này cũng khá giống với việc sử dụng di động của xã hội hiện đại, đối với dị năng giả mà nói thì sử dụng dị năng cũng giống như sử dụng điện thoại vậy, chỉ cần biết chức năng của di động là chụp ảnh, gọi điện, lên mạng là có thể sử dụng được. Họ cũng không cần phải hiểu quá rõ về nguyên lý hoạt động của di động làm gì, rốt cuộc thì cũng chỉ cần sử dụng được là được rồi.
Dạ U: “Anh muốn dung hợp viên tinh hạch kia không?”
Trình Chu nghe vậy thì sửng sốt một chút rồi lấy một cái hộp ngọc nói: “Thiếu chút nữa thì anh quên luôn thứ này rồi.”
Viên tinh hạch rơi vào lòng bàn tay Trình Chu thì cũng nhanh chóng tan ra như lần trước.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Sao rồi? Hiện tại anh đã có năng lực triệu hoán qua không gian rồi phải không?”
Trình Chu cũng thử vận chuyển sức mạnh không gian rồi nói: “Anh chưa thử qua nên cũng khó mà nói được.”
“Vậy thì thử thôi.” Dạ U nhổ vài sợi tóc của mình xuống đưa cho Trình Chu.
Trình Chu nắm tóc rồi ngẩn ngở đứng yên một chỗ.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Anh sao vậy?”
Trình Chu có chút ngượng ngùng nói: “Tóc dài búi quân tâm (長發綰君心: Zhǎng fā wǎn jūn xīn), hàm nghĩa của việc đưa tóc ở bên này cũng khá có ý nghĩa.”
Dạ U có chút bất đắc dĩ mà trừng Trình Chu rồi cười cười nói: “Anh đừng có mà lo giỡn nữa.Việc của anh bây giờ là phải nhanh chóng làm quen với năng lực mới của mình mới đúng. Nói không chừng có thể cứu được một mạng người đó. Thế giới này của anh càng ngày càng nguy hiểm rồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Em nói rất đúng.”
Dạ U đứng lên rồi nói: “Em sang phòng cách vách.”
Trình Chu cầm tóc của Dạ U lên rồi thi triển không gian triệu hoán thuật, trong không gian mông lung ấy thì Trình Chu cũng dường như nhìn thấy được một thông đạo không gian, sau đó Trình Chu dùng thông đạo không gian này bao phủ lấy Dạ U. Một lúc sau thì mấy sợi tóc trên tay Trình Chu đã biến mất và Dạ U xuất hiện ngay bên cạnh
“Quả nhiên là thành công rồi.” Dạ U nói.
Trình Chu: “Chắc là có thể sử dụng, nhưng mà tần suất và khoảng cách sử dụng cũng có hạn chế. Không biết là đối tượng bị triệu hoán có thực lực cao thì có bị ảnh hưởng gì hay không? Cái này cũng cần phải thí nghiệm thêm đã.”
Khoảng cách triệu hoán chắc chắn có hạn chế, nếu không thì lần trước người của Vĩnh sinh đường đã ở nước ngoài mà triệu hoán luôn mẹ của hắn mà không cần phải mạo hiểm đặt chân vào trong nước để làm nhiệm vụ này rồi.
Dưới sự trợ giúp của cánh cửa thần bí này thì hắn có thể hấp thu được những năng lực của Dị năng giả có liên quan đến năng lực không gian, nên ở một cách nói nào đó thì hắn cũng có thể coi là bán thôn phệ Dị năng giả rồi đúng không?
Dạ U cười cười nói: “Nếu có thể sử dụng thì chúng ta cũng từ từ nghiên cứu là được.”
Trình Chu: “Cũng đúng, cứ từ từ nghiên cứu.”
Người của Vĩnh sinh đường đã có 2 không gian Dị năng giả mà đều bị diệt trên tay hắn, không biết họ có thể đưa tới người thứ 3 tới đây không nữa.
End chap 97
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Đàm Thiếu Thiên: “Làm sao vậy? Làm gì mà phải một hai gọi tôi tới đây thế?”
Sắc mặt của Phó Huy có chút phức tạp mà nhìn chằm chằm Đàm Thiếu Thiên vài lần rồi rồi thở dài mà nói: “Đại ca, cho cậu xem một tấm hình này.”
Một bức ảnh phóng to xuất hiện ở trên màn hình lớn trong phòng chiếu phim của biệt thự Phó gia, là tấm ảnh Đàm Thiếu Thiên và một vài người đeo mặt nạ.
Đàm Thiếu Thiên chớp mắt trên mặt cũng tỏ vẻ đầy vô tội nói: “Cậu cho tôi xem cái này để làm gì chứ?”
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Muốn học tập anh trai mình thì da mặt phải đủ dày mới được, dù đã có hình ảnh rồi nhưng không có ảnh chụp chính mặt thì có chết không nhận là được rồi.
Phó Huy: “Tấm hình này được một nữ nhiếp ảnh chụp được ở ven đường đấy. Cô ấy chụp được lúc các cậu đang thuấn di đi vị trí khác. Đại ca, cậu đã bắt cóc Chu Hiền Lâm đúng không?”
Đàm Thiếu Thiên trợn mắt rồi có chút bất mãn nói: “Đều đã đeo mặt nạ hết rồi mà. Sao cậu có thể khẳng định đây là tôi chứ?”
Phó Huy: “Đại ca, tôi là Dị năng giả hệ thị lực đấy. Dù không thấy mặt nhưng kích cỡ cơ thể, tóc, dáng đứng, … tôi vẫn có thể nhận ra mà. Hơn nữa cái dáng người của cậu rất dễ nhận ra đấy, cậu không biết à?’
Đàm Thiếu Thiên: “……” Ồ, hoá ra là vậy sao?
“Hiện nay giang cư mận đang đặt biệt danh cho các cậu là Mr. K, hồ ly, bạch thỏ, khỉ và Tử thần đấy. Khỉ chắc chắn là cậu, Mr. K là anh trai cậu, hồ ly là anh dâu cậu, còn bạch thỏ là Phong Ngữ và Tử thần mặc áo choàng nên không dễ phân biệt lắm nhưng là Annie phải không?” Phó Huy tự tin nói.
Đàm Thiếu Thiên: “……” Ơn trời, cuối cùng thì dị năng của Phó Huy cũng có thể sử dụng rồi. Rốt cuộc thì tên này cũng không còn bị mù nữa rồi.
“Đại ca, cậu quen biết Dị năng giả hệ trị liệu nên cậu có thể vượt qua đợt ma lực phản phệ kia đúng không? Là người này đã giúp cậu sao?” Bạch Văn Bân nói.
Đã nói tới mức này thì giấu diếm cũng vô dụng thôi.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu rồi nói: “Được rồi, đây là người của anh tôi nên tôi không quá hiểu biết về họ đâu.”
“Anh trai cậu không phải là U linh đó chứ?” Tạ Ngạn có chút bất an hỏi.
Đàm Thiếu Thiên trợn mắt có chút tức giận mà nói: “Nghĩ cái gì vậy? U linh đã sớm bị anh dâu tôi làm thịt rồi. Dị năng của anh trai tôi lợi hại hơn U linh nhiều. Tên U linh kia có muốn xách dép cho anh tôi không biết có xứng không kìa.”
“Hả?” Phó Huy nhịn không được kêu một tiếng rồi nói: “U linh thật sự đã chết sao?”
Đàm Thiếu Thiên phồng má tức giận mà nói: “Đã chết, chết tức tưởi. Anh dâu tôi là người rất tàn nhẫn đấy.”
Tạ Ngạn gật đầu nói: “Thảo nào, chúng tôi cũng phải sớm nhận ra mới phải. Đúng là phải có nguyên nhân gì đó thi tự dưng cậu mới phải sợ anh trai và anh dâu cậu như vậy chứ? Cậu không biết lúc cậu nhìn thấy anh trai cậu nhìn buồn cười tới cỡ nào đâu. Y như chuột thấy mèo đấy.”
Đàm Thiếu Thiên không vui trừng mắt nhìn Tạ Ngạn một cái rồi nói: “Nói ai là chuột đó?”
Phó Huy lại tiếp tục chiếu một đoạn video khác lên trên màn hình lớn.
Đàm Thiếu Thiên híp mắt nói: “Đây là quán bar Thiên Đường?”
Phó Huy gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu xem người này đi. Đây là anh trai cậu đúng không?”
Đàm Thiếu Thiên: “Người này sao lại là anh tôi được? Nhìn cũng không giống mà.”
Phó Huy tỏ vẻ rất chắc chắn mà nói: “Chính xác là anh cậu mà. Phía trên đã điều tra lại lúc cậu vào quán Bar Thiên Đường này rồi. Trước thì cũng không có ai chú ý đến người này đâu nhưng sau khi điều tra lại thì xác định người này đúng là anh cậu đấy. Mà lúc này anh trai cậu đang say hay là bị hôn mê nên bị người ta kéo vào phòng riêng vậy? Mà anh trai cậu lợi hại như vậy thì chắc chắc là đang giả vờ rồi đúng không?”
“Lúc trước không có ai nhận ra người này là anh cậu chắc chắn là có người sử dụng dị năng làm biến đổi khuôn mặt của anh cậu rồi đúng không? Chính vì vậy camera và máy giám sát không thể nhận ra được.” Phó Huy nói.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Phó Huy rồi có chút nghi hoặc nói: “Vậy sao cậu có thể nhận ra?”
Phó Huy có chút đắc ý nói: “Do dị năng của tôi đã tiến bộ rồi đó.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Việc này đã xảy ra từ rất lâu rồi, giờ mới mới phát hiện ra thì Phó Huy muốn đắc ý cho ai xem vậy?
“Đại ca, dạo gần đây dị năng của Dị năng giả hệ thị lực đều tiến hóa hết rồi. Phó Huy đã có thể nhìn ra thì phía trên cũng có thể nhìn ra được. Phía trên chắc cũng biết không ít, cậu tính toán giải thích thế nào?” Tạ Ngạn nói.
Đàm Thiếu Thiên cau mày rồi có chút đau đầu nói: “Không biết. Binh tới thì đánh, nước lên nâng nền thôi.”
“Đại ca, anh trai cậu nhìn có vẻ không phải nhân vật bình thường thì phải? Có khi nào khống xà Dị năng giả kia cũng là người của anh trai cậu luôn đúng không?” Phó Huy có chút kích động nói.
Đàm Thiếu Thiên: “Có lẽ là vậy.”
Hiện tại hắn có muốn phủ nhận thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Dị năng của anh dâu có vẻ khá giống với năng lực của sát thủ, Phong Ngữ có thể biến thành chim, Annie là trị liệu, khống xà Dị năng giả cũng không xuất hiện nữa. Nói như vậy thì bên người anh trai hắn có tổ chức Dị năng giả khác nữa sao?”
Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Sao bên cạnh anh trai cậu lại có nhiều cao thủ như vậy chứ? Cư dân mạng đúng là có con mắt tinh tường, lúc trước mọi người đều đã nói là trong nhà hàng Ngư Đa Đa kia có che giấu một vị quét rác tăng đấy. Lúc đó tôi còn không tin cơ.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
“Đại ca, cậu tìm Chu Hiền Lâm là gì? Chẳng lẽ Vĩnh sinh đường đã bắt cóc mẹ cậu sao?” Phó Huy hỏi.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Phó Huy nói: “Nhìn ra được sao?”
Tạ Ngạn cắn hạt dưa nói: “Cái này cũng không khó đoán. Lúc đó ba cậu đang họp, ai cũng biết, mà người có thể làm cả hai anh em cậu ra sức thì chỉ còn mẹ cậu thôi.”
Đàm Thiếu Thiên có chút đau đầu nói: “Tô Vân gia nhập cái tổ chức kia rồi và sự kiện bắt cóc mẹ tôi chắc là người đàn bà đó đề nghị.”
Phó Huy cau mày nói: “Lại là bà ta? Đúng tai hoạ lưu ngàn năm.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Chính bà ta, ra tù vẫn không bỏ được thói ăn shit. Mẹ tôi đúng là xúi quẩy mà.”
……
Khi Đàm Tiềm bước vào biệt thự thì ông cũng phát hiện bên trong phòng khách có rất nhiều quý phu nhân đang ngồi vây quanh Dịch Thù Tuyết dò hỏi cái gì đó.
Dịch Thù Tuyết nhìn mấy vị phu nhân mà chấm chấm nước mắt chưa rớt ra mà nói: “Tiểu Chu thật đáng thương. Khi nhỏ đã bị người ta trộm đi, lớn lên lại không thức tỉnh dị năng.”
“Thù Tuyết à, chị cũng đừng buồn quá mà. Tỷ lệ thức tỉnh dị năng cũng rất thấp. Hiện tại chưa thức tỉnh thì sau này vẫn có cơ hội mà.” Một vị phu nhân nào đó an ủi.
Dịch Thù Tuyết cũng miễn cưỡng cười cười nói: “Thằng bé đã dùng mấy phần thuốc thức tỉnh rồi nhưng có thức tỉnh được đâu. Em chỉ lo thằng bé có vấn đề tâm lý gì đó thôi.”
“Nghe nói là thuốc thức tỉnh có thể thăng cấp đấy. Mấy người kia nói là chỉ cần có dược liệu phẩm chất cao hơn thì chất lượng thuốc cũng càng ngày càng tốt thôi. Đến lúc đó thì tỷ lệ thức tỉnh dị năng cũng có thể nâng lên. Em đừng lo.” Một phu nhân nói.
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Cũng chỉ hy vọng vậy. Kỳ thật em cũng không quá trông cậy vào việc thằng bé thức tỉnh dị năng đâu. Chỉ cần thằng bé vui vẻ là được rồi.”
Một vị phu nhân nói: “Có em và Đàm tổng che chở thì sao mà thằng bé lại không tốt được chứ?”
Dịch Thù Tuyết thở dài nói: “Em chỉ sợ thằng bé quá cố chấp, nó một lòng chỉ muốn thức tỉnh dị năng thì khổ thân lắm.”
“……”
Tiêu Ly đang ngồi xen lẫn trong đám phu nhân nghe những lời của Dịch Thù Tuyết đang nói thì vẻ mặt cũng hiện lên vẻ đầy cổ quái.
Đàm Tiềm đi vào phòng khách nhìn số lượng người trong nhà mà sững sờ.
Nhìn thấy Đàm Tiềm đã trở về nên Dịch Thù Tuyết ngầm hạ lệnh đuổi khách, các vị phu nhân thấy thế thì cũng chỉ bất đắc dĩ đứng lên mà rời đi.
Đàm Tiềm nhìn Dịch Thù Tuyết nói: “Có phải em mới xảy ra chuyện phải không?”
Dịch Thù Tuyết: “Anh đã biết gì rồi?”
“Lúc trước anh có gọi điện thoại cho em nhưng mà không liên lạc được. Sau đó anh cũng không thể liên lạc được với Thiếu Thiên và Tiểu Chu.” Đàm Tiềm gấp gáp nói.
Đàm Tiềm lấy di động ra rồi đưa một tấm ảnh tới trước mặt Dịch Thù Tuyết mà nói: “Đây là Chu Hiền Lâm, mấy người đeo mặt nạ là đám Tiểu Chu phải không? Trên mạng đã lan truyền hết rồi.”
Dịch Thù Tuyết nhíu mày nói: “Sao tấm ảnh này lại phát tán trên mạng chứ?”
Đàm Tiềm: “Có người qua đường đã chụp được rồi tung lên. Anh đã cho người áp xuống rồi, hiện tại thì các loại tin tức về Dị năng giả cũng ùn ùn kéo tới nên hy vọng là có thể dập được.”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Anh đã dập tin tức?”
Đàm Tiềm ra tay thì hẳn là tốn không ít, nhưng không dập thì không được, tuy là mọi người đã đeo mặt nạ rồi nhưng mà mắt của cư dân mạng này rất tinh. Tin tức đã tung ra rồi thì tin chỉ sợ cũng khó mà tránh được người ta sẽ soi.
Đàm Tiềm thở dài nói: “Không áp không được, nhưng mà anh có ra tay thì phía trên cũng đã sớm đoán được rồi.”
Có thể cư dân mạng không biết nội tình thì sẽ bị lừa nhưng mà phía trên cũng không dễ mà lừa gạt được, toàn một đám lão già thành tinh hết lượt.
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đúng vậy.” Chỉ sợ là phía trên đã sớm phái người theo dõi thằng con lớn rồi.
Đàm Tiềm nhìn Dịch Thù Tuyết có chút nôn nóng nói: “Em đã gặp chuyện gì?”
“Chuyện này có chút phức tạp.” Sau đó thì Dịch Thù Tuyết đem việc mình bị bắt cóc nói ra một lượt.
Đàm Tiềm nghe mà bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh rồi nói: “Tiểu Chu, thằng bé ……”
Ban đầu thì Dịch Thù Tuyết cũng chỉ muốn đem con trai lớn của mình về rồi chăm sóc cho nó cẩn thận thôi. Cũng không nghĩ tới là bọn họ lại được hưởng phúc lợi từ đứa con trai lớn này nhiều hơn những gì mà bà đã từng nghĩ.
Lúc đó Dịch Thù Tuyết bị Tô Vân bắt cóc nên Tô Vân cũng lộ ra không ít tin tức. Hoá ra người của Vĩnh sinh đường thật sự đã xuống tay với Đàm Thiếu Thiên ở quán bar Thiên Đường vào ngày hôm đó. Hơn nữa cái đợt nguồn năng lượng kỳ lạ đó bùng nổ mà Trình Chu không tình cờ ở gần đó thì có lẽ Thiếu Thiên đã bị ma lực phản phệ mà biến thành than rồi. Ấy vậy mà bà lại không biết gì về việc đứa con út đã trải qua 2 lần sinh tử như vậy.
“Em có biết dị năng của Tiểu Chu là gì không? Không phải là dị năng thôn phệ đâu đúng không?” Đàm Tiềm có chút khẩn trương nói.
Nếu thật sự mà là dị năng thôn phệ thì khi tin tức này bị truyền ra ngoài, chắc chắn Trình Chu sẽ trở thành mục tiêu công kích của tất cả Dị năng giả mất.
Dịch Thù Tuyết mím môi nói: “Em thấy giống như dị năng về không gian hơn.”
Lúc ấy Trình Chu đã vung tay tạo ra một tấm chắn không gian khi bị đám người kia xả súng. Có vẻ dị năng không gian này của Trình Chu cũng không tầm thường.
Hơn nữa, khi ấy đám Tô Vân cũng sử dụng cấm ma thạch mà hình như Trình Chu cũng không bị ảnh hưởng gì, mà Dạ U cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng luôn.
……
Trình Chu ngồi trong biệt thự ở thành phố H mà nghịch nghịch cái hộp bằng bạc
Cái hộp này chính là đồ của đám Vĩnh sinh đường kia đã mang theo và bị Trình Chu vận dụng sức mạnh không gian dịch chuyển ra chỗ khác.
“Cái hộp này rất thú vị.” Dạ U nói.
Bên trong cái hộp bạc này có mấy viên cấm ma thạch, mà cái hộp này cũng hoàn toàn ngăn cách sức mạnh của cấm ma thạch phát tán ra bên ngoài. Dạ U còn cảm thấy hứng thú với cái hộp bạc này hơn mấy viên cấm ma thạch kia nhiều.
Trình Chu nhìn Dạ U rồi có chút tò mò nói: “Hình như rm không bị cấm ma thạch ảnh hưởng đúng không?”
Dạ U nhìn Trình Chu rồi cười cười nói: “Anh cảm thấy nguyên lý của cấm ma thạch là gì?”
Trình Chu: “Dường như là trên người Dị năng giả có phát ra một loại dao động dị năng gì đó. Những dao động này nhìn khá là giống với một loại sóng từ trường. Trên cấm ma thạch cũng phát ra một loại bước sóng ngược lại với bước sóng của Dị năng giả. Và khi hai loại sóng này mà gặp nhau thì sẽ bị triệt tiêu luôn. Anh nói đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Em cũng nghĩ như vậy. Dị năng của em tương đối đặc biệt. Nó khá giống với tia sáng nên em có thể tự do chuyển đổi từ ánh sáng thành bóng tối, từ quang minh biến thành hắc ám. Em chỉ cần sử dụng sức mạnh của tia sáng bao lấy bản thân thì em cũng có thể dung nhập thành ánh sáng và bóng tối. Em cũng có thể tự do điều chỉnh các loại dao động dị năng. Mà một khi dao động này bị thay đổi thì cấm ma thạch cũng vô dụng với em.”
Năng lực của Dị năng giả cũng cần phải được nghiên cứu và khám phá. Nhưng mà rất nhiều Dị năng giả lại hoàn toàn không hiểu rõ dị năng của bản thân. Dạ U cũng vậy, cái lý do tại sao bản thân cậu có khả năng miễn dịch với cấm ma thạch thì cậu cũng không quá hiểu biết, nhưng chính là có thể miễn dịch.
Việc này cũng khá giống với việc sử dụng di động của xã hội hiện đại, đối với dị năng giả mà nói thì sử dụng dị năng cũng giống như sử dụng điện thoại vậy, chỉ cần biết chức năng của di động là chụp ảnh, gọi điện, lên mạng là có thể sử dụng được. Họ cũng không cần phải hiểu quá rõ về nguyên lý hoạt động của di động làm gì, rốt cuộc thì cũng chỉ cần sử dụng được là được rồi.
Dạ U: “Anh muốn dung hợp viên tinh hạch kia không?”
Trình Chu nghe vậy thì sửng sốt một chút rồi lấy một cái hộp ngọc nói: “Thiếu chút nữa thì anh quên luôn thứ này rồi.”
Viên tinh hạch rơi vào lòng bàn tay Trình Chu thì cũng nhanh chóng tan ra như lần trước.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Sao rồi? Hiện tại anh đã có năng lực triệu hoán qua không gian rồi phải không?”
Trình Chu cũng thử vận chuyển sức mạnh không gian rồi nói: “Anh chưa thử qua nên cũng khó mà nói được.”
“Vậy thì thử thôi.” Dạ U nhổ vài sợi tóc của mình xuống đưa cho Trình Chu.
Trình Chu nắm tóc rồi ngẩn ngở đứng yên một chỗ.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Anh sao vậy?”
Trình Chu có chút ngượng ngùng nói: “Tóc dài búi quân tâm (長發綰君心: Zhǎng fā wǎn jūn xīn), hàm nghĩa của việc đưa tóc ở bên này cũng khá có ý nghĩa.”
Dạ U có chút bất đắc dĩ mà trừng Trình Chu rồi cười cười nói: “Anh đừng có mà lo giỡn nữa.Việc của anh bây giờ là phải nhanh chóng làm quen với năng lực mới của mình mới đúng. Nói không chừng có thể cứu được một mạng người đó. Thế giới này của anh càng ngày càng nguy hiểm rồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Em nói rất đúng.”
Dạ U đứng lên rồi nói: “Em sang phòng cách vách.”
Trình Chu cầm tóc của Dạ U lên rồi thi triển không gian triệu hoán thuật, trong không gian mông lung ấy thì Trình Chu cũng dường như nhìn thấy được một thông đạo không gian, sau đó Trình Chu dùng thông đạo không gian này bao phủ lấy Dạ U. Một lúc sau thì mấy sợi tóc trên tay Trình Chu đã biến mất và Dạ U xuất hiện ngay bên cạnh
“Quả nhiên là thành công rồi.” Dạ U nói.
Trình Chu: “Chắc là có thể sử dụng, nhưng mà tần suất và khoảng cách sử dụng cũng có hạn chế. Không biết là đối tượng bị triệu hoán có thực lực cao thì có bị ảnh hưởng gì hay không? Cái này cũng cần phải thí nghiệm thêm đã.”
Khoảng cách triệu hoán chắc chắn có hạn chế, nếu không thì lần trước người của Vĩnh sinh đường đã ở nước ngoài mà triệu hoán luôn mẹ của hắn mà không cần phải mạo hiểm đặt chân vào trong nước để làm nhiệm vụ này rồi.
Dưới sự trợ giúp của cánh cửa thần bí này thì hắn có thể hấp thu được những năng lực của Dị năng giả có liên quan đến năng lực không gian, nên ở một cách nói nào đó thì hắn cũng có thể coi là bán thôn phệ Dị năng giả rồi đúng không?
Dạ U cười cười nói: “Nếu có thể sử dụng thì chúng ta cũng từ từ nghiên cứu là được.”
Trình Chu: “Cũng đúng, cứ từ từ nghiên cứu.”
Người của Vĩnh sinh đường đã có 2 không gian Dị năng giả mà đều bị diệt trên tay hắn, không biết họ có thể đưa tới người thứ 3 tới đây không nữa.
End chap 97
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.