Chương 57: Thân Thế
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Trình Chu trở về biệt thự nhưng cả Dạ U và Phong Ngữ đều chưa trở về.
Trình Chu ngồi trong phòng chờ một lúc thì Phong Ngữ cũng bay từ ngoài cửa số tiến vào trong.
“Dạ U đâu?”
Phong Ngữ biến thành hình người rồi nói: “Anh Dạ U đi theo mấy người đến nhận thân với anh rồi.”
Trình Chu: “….” Dạ U quả nhiên là không chịu ở yên ở trong nhà mà, cậu ấy lại chạy đi để xem náo nhiệt nữa rồi.
Trình Chu đã sớm phát hiện ra là Dạ U khoái hóng drama từ lâu rồi, nhưng mà tính tò mò này của cậu ấy còn vượt xa những gì mà Trình Chu tưởng tượng nữa.
Phong Ngữ hào hứng kể chuyện: “Anh Dạ U đã phát hiện ra một việc rất thú vị.”
Trình Chu tò mò hỏi: “Cái gì thú vị?”
Phong Ngữ kích động nói: “Cái tên đầu ổ gà kia là Đoạ ma giả.”
Trình Chu híp mắt nói: “Thật không?”
Hiện tại thì trên mạng còn không có một tin tức nào về Đoạ ma giả, việc này thuyết minh là xác suất xuất hiện Đoạ ma giả đang rất thấp.
Nếu mấy người trong gia đình Đàm Tiềm tìm đúng người thì đầu ổ gà đó hẳn là em trai ruột của hắn, bản thân hắn là ngoài ý muốn mà có được năng lực truyền tống, đầu ổ gà lại là Đoạ ma giả, chẳng lẽ là bản thân hắn có huyết thống cũng không được bình thường?
Phong Ngữ gật đầu nói: “Đúng thế, lúc trước em còn không xác định được là thế giới này đã có Đoạ ma giả chưa, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đưa tới một người.”
Trình Chu tò mò hỏi: “Tên … đầu ổ gà kia, nó có năng lực gì?”
Phong Ngữ lắc đầu nói: “Tạm thời thì em vẫn chưa biết, nhưng mà trên người đối phương có dao động ma lực, thật ngu ngốc, hắn không biết cách kiềm chế ma lực hay sao? Cũng không sợ bị người ta tóm.”
Ở dị giới thì Đoạ ma giả cũng đã xuất hiện từ rất lâu nên không ít quý tộc đã có nhiều phương pháp trinh trắc để phát hiện ra Đoạ ma giả, đồng thời thì Đoạ ma giả ở bên đó cũng đã học được rất nhiều phương pháp để thu liễm hơi thở và che chắn dao động ma lực. Nhưng mà ở thế giới này thì ma lực vẫn đang trong giai đoạn sơ khai nên những Đoạ ma giả này vẫn chưa thể hiểu rõ về ma lực.
Trình Chu đang nói chuyện với Phong Ngữ thì Dạ U từ ngoài bước vào.
“Đã về rồi.” Trình Chu tiến lên chào hỏi Dạ U.
Dạ U gật đầu nói: “Ừ.”
Trình Chu tò mò hỏi: “Ra ngoài một chuyến có phát hiện gì không?’
Dạ U ngồi xuống ghế sofa, lấy một cái gối ôm ra rồi nép vào ghế sofa nói: “Cũng xem như là có, ngươi biết sao bọn họ tìm được ngươi không?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không biết.”
Dạ U nhìn Trình Chu đắc ý nói: “Thông qua Đoạ ma giả. Hẳn là cha mẹ ngươi cũng là người rất có năng lực, họ đã nhờ một người có khả năng xem bói để tính ra vị trí của ngươi, vốn dĩ là cũng không tìm được ngươi đâu, nhưng không phải gần đây nhà bác cả của ngươi đang rất hăng say sao? Cứ ra ngoài là bác cả của ngươi lại tuyên truyền là ba mẹ ngươi mua ngươi về, ngươi cũng không phải con trai ruột nhà họ, vv…., nên sau đó thì họ cũng tra tới ngươi đấy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Hoá ra là vậy.”
Hắn biết mà, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà tìm còn không thấy, vì cái gì mà giờ lại tìm tới cửa.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Nơi này hẳn đã sớm xuất hiện Đoạ ma giả nhưng mà quốc gia đã phong toả tin tức, cũng đem Đoạ ma giả gom lại vào một tổ chức được quốc gia quản lý.”
“Đoạ ma giả hẳn là đã có nhưng mà cũng không nhiều.” Trình Chu nói.
Dạ U nheo mắt nó: “Có thể là trước đây không có nhiều, nhưng khi Ma lực triều tịch bắt đầu thì Đoạ ma giả cũng sẽ tăng dần lên.”
Trình Chu thầm nghĩ: Thế giới này chỉ sợ là sẽ nhanh chóng biến đổi, nhưng cũng không biết nó sẽ biến thành hình dạng gì trong tương lai.
Dạ U híp mắt nói: “Thế giới này của các ngươi hẳn là cũng có phương pháp để phân biệt Đoạ ma giả, nhưng cũng không chính xác lắm nên Đoạ ma giả không khống chế được ma lực của mình thì bọn họ cũng không phát hiện ra được.”
Trình Chu gật đầu nói: “Hẳn là vậy.”
….
Bởi vì đã chọn quy trình nhanh nên Trình Chu cũng rất nhanh đã nhận được giấy xét nghiệm DNA từ trung tâm giám định.
Sau khi nhận được kết quả giám định DNA thì Trình Chu hít một hơi sâu rồi nói: “Xác thực là đúng rồi.”
Trên thực tế thì sau khi nhìn thấy Đàm Tiềm và Dịch Thù Tuyết thì Trình Chu cũng cơ bản xác nhận được kết quả rồi.
Dạ U nhìn Trình Chu hứng thú mà nói: “Xem ra thì ngươi cũng là phú nhị đại rồi, không nghĩ tới là mấy bộ phim truyền hình máu chó trên TV lại thấy trực tiếp ngoài thực tế luôn, ngươi cảm thấy vì sao mình lại bị vứt bỏ? Dùng ly miêu đánh tráo thái tử (狸猫换太子: Límāo huàn tàizǐ)? Hay là có kẻ thứ 3 muốn chen chân? Không phải là tranh chấp tình cảm đó chứ?”
Trình Chu nhìn Dạ U có chút bất đắc dĩ mà nói: “Được rồi mà, đừng đoán mò nữa.”
Trình Chu thở dài, thời điểm hắn mới nhận thức thì Dạ U cũng đâu có như thế này đâu chứ? Gần đây cậu ấy lại đổi sang xem mấy bộ phim cẩu huyết trên TV rồi sao?
Đàm Tiềm nói rằng hắn bị bảo mẫu mang đi, nhưng Trình Chu vẫn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, đại gia tộc thường thì tranh đấu cũng gay gắt hơn gia đình bình thường.
Dạ U nhìn Trình Chu háo hức nói: “Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ sao?”
Trình Chu: “….” Quả thực cũng có tò mò, nhưng mà đoán mò thì cũng có tác dụng gì đâu chứ?
……
Trình Chu nhận được điện thoại của ba mẹ Trình rồi trở lại nhà hàng.
“Tiểu Chu, kết quả xét nghiệm DNA bên Đàm gia cũng đã có, con đích xác là con trai của ông Đàm và Đàm phu nhân.” Mẹ Trình có chút mất mát nhưng cũng vì Trình Chu mà cao hứng.
Trình Chu gật đầu nói: “Con đã biết rồi ạ.”
Mẹ Trình nhìn Trình Chu nói: “Trước đây ba của con nghĩ là con là đứa trẻ bị nhà người ta vứt bỏ nên cũng không giúp con tìm cha mẹ ruột, nhưng mà sự thật thì cũng không phải là như vậy. Năm đó con là bị bảo mẫu trộm đem đi, Đàm phu nhân mấy năm nay vẫn luôn đi tìm con, cũng tiêu phí rất nhiều công sức, họ cũng sợ con bị lưu lạc ở trại trẻ mồ côi nào đó nên hàng năm đều quyên góp tiền chu cấp cho cô nhi viện, cũng thành lập một quỹ từ thiện để giúp đỡ những đứa trẻ đi lạc.”
Trình Chu gật đầu nói: “Mẹ, con hiểu ạ.”
Lời mà mẹ Trình nói thì Trình Chu cũng mới tìm hiểu. Hôm qua thì Trình Chu cũng lên mạng để tìm hiểu sơ qua về Đàm Tiềm và Đàm phu nhân, cũng biết bọn họ vẫn luôn tìm kiếm con trai đầu của họ.
Và cũng vì đứa con trai của họ nên cả hai cũng thành lập một quỹ từ thiện chuyên giúp đỡ một số phụ huynh có con bị bọn buôn người bắt và đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
Thân thế vẫn luôn là nút thắt ở trong lòng của Trình Chu, biết bản thân cũng không phải bị cha mẹ bỏ rơi nên Trình Chu cũng nhẹ nhõm hơn một chút, cũng cảm thấy tâm cảnh của mình rộng mở hơn rất nhiều.
Mẹ Trình thận trọng nhìn Trình Chu mà dò hỏi: “Đàm phu nhân cũng đã tới đây tìm mẹ, ý của bà ấy cũng muốn hai bên qua lại để gia tăng tình cảm nên họ mong muốn con có thể đến thủ đô để ở với họ một thời gian, mẹ cảm thấy cũng nên làm, dù sao thì con cũng là con đẻ của họ.”
Trình Chu gật đầu nói: “Dạ con đã biết, con sẽ suy nghĩ về việc đó.”
Mẹ Trình cũng gật đầu nói: “Con cũng đã trưởng thành nên cũng có chính kiến của bản thân, con muốn làm gì thì cứ làm thế đi.”
……..
Bên trong biệt thự.
Trình Chu thu thập valy hành lý, Dạ U nhìn Trình Chu hỏi: “Ngươi đang tính toán đi thủ đô sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dạ U: “Bằng máy bay?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Phong Ngữ nhìn Trình Chu hưng phấn nói: “Em cũng có thể ngồi máy bay chứ?”
Trình Chu có chút khó xử nói: “Em không có hộ khẩu, muốn đi máy bay phải có căn cước công dân.”
Phong Ngữ chớp mắt nói: “Em có thể giả làm thú cưng không? Em có thể giả làm thú cưng và gửi ở khoang hành lý, em đã nhìn thấy có người mang một con saker (chim ưng) 80 cm lên máy bay. Em cũng có thể biến thành như vậy được.”
Trình Chu: “…” Vì ngồi máy bay mà Phong Ngữ đúng là có thể co được giãn được mà. “Nếu vậy thì cũng được, em không cần biến thành chim ưng, em có thể biến thành con vẹt là được rồi.” Năng lực của Phong Ngữ là biến thành chim, chủng loại cũng không cố định, chỉ cần là đã nhìn thấy thì đều có thể biến thành y chang.
Dạ U nhìn Trình Chu hỏi: “Ta có thể ẩn thân đi với ngươi lên máy bay không?”
Trình Chu có chút không xác định nói: “Có lẽ là được.”
Gần đây cũng phải là cao điểm của mùa du lịch, nên trên máy bay hẳn là có ghế trống, chiếm thêm một chỗ ngồi thì hẳn cũng không khó.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Lần đầu tiên ngươi đến gặp cha mẹ ruột, có muốn mang theo lễ gặp mặt không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Có, tôi cũng đã chuẩn bị một ít hạt hướng dương, tí nữa tôi sẽ mang đi rang.”
Cha mẹ ruột của hắn hình như rất có điều kiện, hàng có giá trị lớn hẳn đã thấy nhiều rồi nên không bằng đưa một vài món quà bình dân.
Hắn cũng vừa mới thu hoạch mấy túi lớn hạt hướng dương, ăn hạt hướng dương thường xuyên cũng có khá nhiều lợi ích. Hạt Hướng Dương có thể làm giảm cholesterol, giảm nguy cơ các bệnh về tim mạch, giảm viêm, hạ huyết áp, hỗ trợ điều trị bệnh tiểu đường, giúp cải thiện tâm trạng và tốt cho não, ngừa ung thư, hỗ trợ cải thiện mất ngủ,…. Không chỉ như vậy, hạt hướng dương có chứa rất nhiều vitamin E hỗ trợ làm đẹp và làm chậm quá trình lão hoá của da.
Hạt hướng dương bình thường đã có tác dụng như vậy rồi thì hạt hướng dương linh dược do Quỳ Quỳ thúc dục sinh trưởng thì hiệu quả càng rõ rệt.
Trình Chu cho thêm hoa hồi, tần bì, quế, cam thảo, đinh hương và muối vào hạt hướng dương rồi rang hết lên, chỉ chốc lát sau thì hạt hướng dương đã toả ra mùi hương rất quyến rũ.
Rang xong một mẻ hạt hướng dương thì Phong Ngữ cũng đòi luôn một túi lớn.
…..
Thủ đô, khách sạn Hoàng Thiên.
“Thiếu Thiên, nghe nói đã tìm được anh trai của cậu rồi.” Tạ Ngạn (谢彦: Xiè yàn) hỏi.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, đã tìm được anh ta rồi.”
“Tìm đã nhiều năm như vậy rồi rốt cuộc thì cũng đã tìm thấy. Anh ta là người như thế nào vậy?” Phó Huy (付辉: Fù huī) tò mò hỏi.
Đàm Thiếu Thiên khinh thường nói: “Một tên Muggle ngu xuẩn.”
Tạ Ngạn lắc đầu nói: “Nghe nói anh ta bị ném đến một thành phố nhỏ để nuôi lớn, nên tầm mắt phỏng chừng cũng chỉ được như vậy mà thôi.”
Đàm Thiếu Thiên nheo mắt nói: “Anh ta tuy là một tên ngu xuẩn nhưng cũng rất kiêu ngạo. Cha mẹ tôi đã lấy mẫu tóc của anh ta để làm xét nghiệm DNA nhưng anh ta cũng đòi lấy luôn tóc của ba mẹ tôi để tự làm xét nghiệm DNA. Anh ta làm như thể chúng tôi muốn lừa anh ta vậy đó. Anh ta cũng chỉ là một tên làm công bình thường thì có cái gì để mà lừa chứ.”
Bạch Văn Bân (白文斌: Báiwén bīn) cười nói: “Cho dù là vậy thì anh ta cũng là con trai trưởng của ba cậu, nếu anh ta đã trở về thì quyền thừa kế của cậu cũng sẽ không ổn định.”
Đàm Thiếu Thien phất tay không thèm để ý nói: “Không sao, vài thứ của ông bô già cho anh ta cũng chẳng là gì cả, ông đây lập nghiệp cũng không cần phải dựa vào ông bô già mới có thể thành công.”
Bạch Văn Bân cười nói: “Nói cũng đúng, thời đại nay đã khác rồi, tiền tài bất quá cũng chỉ là vật ngoài thân, Đàm thiếu cậu là người có dị năng, tương lai nhất định sẽ toả sáng.”
Đàm Thiếu Thiên đắc ý nói: “Đó là lẽ tất nhiên, trong tương lai thì tiền tài cũng chỉ là một chuỗi số mà thôi, người cơ dị năng mới là những người đứng đầu thế giới.”
“Đàm thiếu, nghe nói anh trai cậu sắp đến đây có phải không?” Tạ Ngạn hỏi.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Vậy sau này hai người sẽ sống chung dưới một mái hiên sao?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Hơn phân nửa là thế, nhưng mà tên khốn quê mùa kia muốn đạt được sự tán đồng của tôi thì cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
End chap 57
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu ngồi trong phòng chờ một lúc thì Phong Ngữ cũng bay từ ngoài cửa số tiến vào trong.
“Dạ U đâu?”
Phong Ngữ biến thành hình người rồi nói: “Anh Dạ U đi theo mấy người đến nhận thân với anh rồi.”
Trình Chu: “….” Dạ U quả nhiên là không chịu ở yên ở trong nhà mà, cậu ấy lại chạy đi để xem náo nhiệt nữa rồi.
Trình Chu đã sớm phát hiện ra là Dạ U khoái hóng drama từ lâu rồi, nhưng mà tính tò mò này của cậu ấy còn vượt xa những gì mà Trình Chu tưởng tượng nữa.
Phong Ngữ hào hứng kể chuyện: “Anh Dạ U đã phát hiện ra một việc rất thú vị.”
Trình Chu tò mò hỏi: “Cái gì thú vị?”
Phong Ngữ kích động nói: “Cái tên đầu ổ gà kia là Đoạ ma giả.”
Trình Chu híp mắt nói: “Thật không?”
Hiện tại thì trên mạng còn không có một tin tức nào về Đoạ ma giả, việc này thuyết minh là xác suất xuất hiện Đoạ ma giả đang rất thấp.
Nếu mấy người trong gia đình Đàm Tiềm tìm đúng người thì đầu ổ gà đó hẳn là em trai ruột của hắn, bản thân hắn là ngoài ý muốn mà có được năng lực truyền tống, đầu ổ gà lại là Đoạ ma giả, chẳng lẽ là bản thân hắn có huyết thống cũng không được bình thường?
Phong Ngữ gật đầu nói: “Đúng thế, lúc trước em còn không xác định được là thế giới này đã có Đoạ ma giả chưa, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đưa tới một người.”
Trình Chu tò mò hỏi: “Tên … đầu ổ gà kia, nó có năng lực gì?”
Phong Ngữ lắc đầu nói: “Tạm thời thì em vẫn chưa biết, nhưng mà trên người đối phương có dao động ma lực, thật ngu ngốc, hắn không biết cách kiềm chế ma lực hay sao? Cũng không sợ bị người ta tóm.”
Ở dị giới thì Đoạ ma giả cũng đã xuất hiện từ rất lâu nên không ít quý tộc đã có nhiều phương pháp trinh trắc để phát hiện ra Đoạ ma giả, đồng thời thì Đoạ ma giả ở bên đó cũng đã học được rất nhiều phương pháp để thu liễm hơi thở và che chắn dao động ma lực. Nhưng mà ở thế giới này thì ma lực vẫn đang trong giai đoạn sơ khai nên những Đoạ ma giả này vẫn chưa thể hiểu rõ về ma lực.
Trình Chu đang nói chuyện với Phong Ngữ thì Dạ U từ ngoài bước vào.
“Đã về rồi.” Trình Chu tiến lên chào hỏi Dạ U.
Dạ U gật đầu nói: “Ừ.”
Trình Chu tò mò hỏi: “Ra ngoài một chuyến có phát hiện gì không?’
Dạ U ngồi xuống ghế sofa, lấy một cái gối ôm ra rồi nép vào ghế sofa nói: “Cũng xem như là có, ngươi biết sao bọn họ tìm được ngươi không?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không biết.”
Dạ U nhìn Trình Chu đắc ý nói: “Thông qua Đoạ ma giả. Hẳn là cha mẹ ngươi cũng là người rất có năng lực, họ đã nhờ một người có khả năng xem bói để tính ra vị trí của ngươi, vốn dĩ là cũng không tìm được ngươi đâu, nhưng không phải gần đây nhà bác cả của ngươi đang rất hăng say sao? Cứ ra ngoài là bác cả của ngươi lại tuyên truyền là ba mẹ ngươi mua ngươi về, ngươi cũng không phải con trai ruột nhà họ, vv…., nên sau đó thì họ cũng tra tới ngươi đấy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Hoá ra là vậy.”
Hắn biết mà, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà tìm còn không thấy, vì cái gì mà giờ lại tìm tới cửa.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Nơi này hẳn đã sớm xuất hiện Đoạ ma giả nhưng mà quốc gia đã phong toả tin tức, cũng đem Đoạ ma giả gom lại vào một tổ chức được quốc gia quản lý.”
“Đoạ ma giả hẳn là đã có nhưng mà cũng không nhiều.” Trình Chu nói.
Dạ U nheo mắt nó: “Có thể là trước đây không có nhiều, nhưng khi Ma lực triều tịch bắt đầu thì Đoạ ma giả cũng sẽ tăng dần lên.”
Trình Chu thầm nghĩ: Thế giới này chỉ sợ là sẽ nhanh chóng biến đổi, nhưng cũng không biết nó sẽ biến thành hình dạng gì trong tương lai.
Dạ U híp mắt nói: “Thế giới này của các ngươi hẳn là cũng có phương pháp để phân biệt Đoạ ma giả, nhưng cũng không chính xác lắm nên Đoạ ma giả không khống chế được ma lực của mình thì bọn họ cũng không phát hiện ra được.”
Trình Chu gật đầu nói: “Hẳn là vậy.”
….
Bởi vì đã chọn quy trình nhanh nên Trình Chu cũng rất nhanh đã nhận được giấy xét nghiệm DNA từ trung tâm giám định.
Sau khi nhận được kết quả giám định DNA thì Trình Chu hít một hơi sâu rồi nói: “Xác thực là đúng rồi.”
Trên thực tế thì sau khi nhìn thấy Đàm Tiềm và Dịch Thù Tuyết thì Trình Chu cũng cơ bản xác nhận được kết quả rồi.
Dạ U nhìn Trình Chu hứng thú mà nói: “Xem ra thì ngươi cũng là phú nhị đại rồi, không nghĩ tới là mấy bộ phim truyền hình máu chó trên TV lại thấy trực tiếp ngoài thực tế luôn, ngươi cảm thấy vì sao mình lại bị vứt bỏ? Dùng ly miêu đánh tráo thái tử (狸猫换太子: Límāo huàn tàizǐ)? Hay là có kẻ thứ 3 muốn chen chân? Không phải là tranh chấp tình cảm đó chứ?”
Trình Chu nhìn Dạ U có chút bất đắc dĩ mà nói: “Được rồi mà, đừng đoán mò nữa.”
Trình Chu thở dài, thời điểm hắn mới nhận thức thì Dạ U cũng đâu có như thế này đâu chứ? Gần đây cậu ấy lại đổi sang xem mấy bộ phim cẩu huyết trên TV rồi sao?
Đàm Tiềm nói rằng hắn bị bảo mẫu mang đi, nhưng Trình Chu vẫn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, đại gia tộc thường thì tranh đấu cũng gay gắt hơn gia đình bình thường.
Dạ U nhìn Trình Chu háo hức nói: “Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ sao?”
Trình Chu: “….” Quả thực cũng có tò mò, nhưng mà đoán mò thì cũng có tác dụng gì đâu chứ?
……
Trình Chu nhận được điện thoại của ba mẹ Trình rồi trở lại nhà hàng.
“Tiểu Chu, kết quả xét nghiệm DNA bên Đàm gia cũng đã có, con đích xác là con trai của ông Đàm và Đàm phu nhân.” Mẹ Trình có chút mất mát nhưng cũng vì Trình Chu mà cao hứng.
Trình Chu gật đầu nói: “Con đã biết rồi ạ.”
Mẹ Trình nhìn Trình Chu nói: “Trước đây ba của con nghĩ là con là đứa trẻ bị nhà người ta vứt bỏ nên cũng không giúp con tìm cha mẹ ruột, nhưng mà sự thật thì cũng không phải là như vậy. Năm đó con là bị bảo mẫu trộm đem đi, Đàm phu nhân mấy năm nay vẫn luôn đi tìm con, cũng tiêu phí rất nhiều công sức, họ cũng sợ con bị lưu lạc ở trại trẻ mồ côi nào đó nên hàng năm đều quyên góp tiền chu cấp cho cô nhi viện, cũng thành lập một quỹ từ thiện để giúp đỡ những đứa trẻ đi lạc.”
Trình Chu gật đầu nói: “Mẹ, con hiểu ạ.”
Lời mà mẹ Trình nói thì Trình Chu cũng mới tìm hiểu. Hôm qua thì Trình Chu cũng lên mạng để tìm hiểu sơ qua về Đàm Tiềm và Đàm phu nhân, cũng biết bọn họ vẫn luôn tìm kiếm con trai đầu của họ.
Và cũng vì đứa con trai của họ nên cả hai cũng thành lập một quỹ từ thiện chuyên giúp đỡ một số phụ huynh có con bị bọn buôn người bắt và đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
Thân thế vẫn luôn là nút thắt ở trong lòng của Trình Chu, biết bản thân cũng không phải bị cha mẹ bỏ rơi nên Trình Chu cũng nhẹ nhõm hơn một chút, cũng cảm thấy tâm cảnh của mình rộng mở hơn rất nhiều.
Mẹ Trình thận trọng nhìn Trình Chu mà dò hỏi: “Đàm phu nhân cũng đã tới đây tìm mẹ, ý của bà ấy cũng muốn hai bên qua lại để gia tăng tình cảm nên họ mong muốn con có thể đến thủ đô để ở với họ một thời gian, mẹ cảm thấy cũng nên làm, dù sao thì con cũng là con đẻ của họ.”
Trình Chu gật đầu nói: “Dạ con đã biết, con sẽ suy nghĩ về việc đó.”
Mẹ Trình cũng gật đầu nói: “Con cũng đã trưởng thành nên cũng có chính kiến của bản thân, con muốn làm gì thì cứ làm thế đi.”
……..
Bên trong biệt thự.
Trình Chu thu thập valy hành lý, Dạ U nhìn Trình Chu hỏi: “Ngươi đang tính toán đi thủ đô sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dạ U: “Bằng máy bay?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Phong Ngữ nhìn Trình Chu hưng phấn nói: “Em cũng có thể ngồi máy bay chứ?”
Trình Chu có chút khó xử nói: “Em không có hộ khẩu, muốn đi máy bay phải có căn cước công dân.”
Phong Ngữ chớp mắt nói: “Em có thể giả làm thú cưng không? Em có thể giả làm thú cưng và gửi ở khoang hành lý, em đã nhìn thấy có người mang một con saker (chim ưng) 80 cm lên máy bay. Em cũng có thể biến thành như vậy được.”
Trình Chu: “…” Vì ngồi máy bay mà Phong Ngữ đúng là có thể co được giãn được mà. “Nếu vậy thì cũng được, em không cần biến thành chim ưng, em có thể biến thành con vẹt là được rồi.” Năng lực của Phong Ngữ là biến thành chim, chủng loại cũng không cố định, chỉ cần là đã nhìn thấy thì đều có thể biến thành y chang.
Dạ U nhìn Trình Chu hỏi: “Ta có thể ẩn thân đi với ngươi lên máy bay không?”
Trình Chu có chút không xác định nói: “Có lẽ là được.”
Gần đây cũng phải là cao điểm của mùa du lịch, nên trên máy bay hẳn là có ghế trống, chiếm thêm một chỗ ngồi thì hẳn cũng không khó.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Lần đầu tiên ngươi đến gặp cha mẹ ruột, có muốn mang theo lễ gặp mặt không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Có, tôi cũng đã chuẩn bị một ít hạt hướng dương, tí nữa tôi sẽ mang đi rang.”
Cha mẹ ruột của hắn hình như rất có điều kiện, hàng có giá trị lớn hẳn đã thấy nhiều rồi nên không bằng đưa một vài món quà bình dân.
Hắn cũng vừa mới thu hoạch mấy túi lớn hạt hướng dương, ăn hạt hướng dương thường xuyên cũng có khá nhiều lợi ích. Hạt Hướng Dương có thể làm giảm cholesterol, giảm nguy cơ các bệnh về tim mạch, giảm viêm, hạ huyết áp, hỗ trợ điều trị bệnh tiểu đường, giúp cải thiện tâm trạng và tốt cho não, ngừa ung thư, hỗ trợ cải thiện mất ngủ,…. Không chỉ như vậy, hạt hướng dương có chứa rất nhiều vitamin E hỗ trợ làm đẹp và làm chậm quá trình lão hoá của da.
Hạt hướng dương bình thường đã có tác dụng như vậy rồi thì hạt hướng dương linh dược do Quỳ Quỳ thúc dục sinh trưởng thì hiệu quả càng rõ rệt.
Trình Chu cho thêm hoa hồi, tần bì, quế, cam thảo, đinh hương và muối vào hạt hướng dương rồi rang hết lên, chỉ chốc lát sau thì hạt hướng dương đã toả ra mùi hương rất quyến rũ.
Rang xong một mẻ hạt hướng dương thì Phong Ngữ cũng đòi luôn một túi lớn.
…..
Thủ đô, khách sạn Hoàng Thiên.
“Thiếu Thiên, nghe nói đã tìm được anh trai của cậu rồi.” Tạ Ngạn (谢彦: Xiè yàn) hỏi.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, đã tìm được anh ta rồi.”
“Tìm đã nhiều năm như vậy rồi rốt cuộc thì cũng đã tìm thấy. Anh ta là người như thế nào vậy?” Phó Huy (付辉: Fù huī) tò mò hỏi.
Đàm Thiếu Thiên khinh thường nói: “Một tên Muggle ngu xuẩn.”
Tạ Ngạn lắc đầu nói: “Nghe nói anh ta bị ném đến một thành phố nhỏ để nuôi lớn, nên tầm mắt phỏng chừng cũng chỉ được như vậy mà thôi.”
Đàm Thiếu Thiên nheo mắt nói: “Anh ta tuy là một tên ngu xuẩn nhưng cũng rất kiêu ngạo. Cha mẹ tôi đã lấy mẫu tóc của anh ta để làm xét nghiệm DNA nhưng anh ta cũng đòi lấy luôn tóc của ba mẹ tôi để tự làm xét nghiệm DNA. Anh ta làm như thể chúng tôi muốn lừa anh ta vậy đó. Anh ta cũng chỉ là một tên làm công bình thường thì có cái gì để mà lừa chứ.”
Bạch Văn Bân (白文斌: Báiwén bīn) cười nói: “Cho dù là vậy thì anh ta cũng là con trai trưởng của ba cậu, nếu anh ta đã trở về thì quyền thừa kế của cậu cũng sẽ không ổn định.”
Đàm Thiếu Thien phất tay không thèm để ý nói: “Không sao, vài thứ của ông bô già cho anh ta cũng chẳng là gì cả, ông đây lập nghiệp cũng không cần phải dựa vào ông bô già mới có thể thành công.”
Bạch Văn Bân cười nói: “Nói cũng đúng, thời đại nay đã khác rồi, tiền tài bất quá cũng chỉ là vật ngoài thân, Đàm thiếu cậu là người có dị năng, tương lai nhất định sẽ toả sáng.”
Đàm Thiếu Thiên đắc ý nói: “Đó là lẽ tất nhiên, trong tương lai thì tiền tài cũng chỉ là một chuỗi số mà thôi, người cơ dị năng mới là những người đứng đầu thế giới.”
“Đàm thiếu, nghe nói anh trai cậu sắp đến đây có phải không?” Tạ Ngạn hỏi.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Vậy sau này hai người sẽ sống chung dưới một mái hiên sao?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Hơn phân nửa là thế, nhưng mà tên khốn quê mùa kia muốn đạt được sự tán đồng của tôi thì cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
End chap 57
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.