Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Chương 226: Thành Chủ Phủ Đảo Thanh Không

Diệp Ức Lạc

01/04/2024

Trình Chu mang theo đoàn người xuất hiện tại vùng phụ cận thành chủ phủ.

Trình Chu quay sang nhìn Mir một chút rồi dò hỏi: “Sao rồi? Nơi này có cái gì không thích hợp không?”

Mir gật đầu nói: “Có, thành chủ phủ hiện tại đang có dao động năng lượng của 2 Hoàng kim kỵ sĩ, ngoài ra thì ở phía đông của trang viên cũng xuất hiện thêm dao động năng lyongwj của một Hoàng kim kỵ sĩ nữa.”

Trình Chu: “…”

Được rồi, cả cái hòn đảo rộng lớn vô cùng của Hiệp Loan quần đảo cũng chỉ có 1 đến 2 Hoàng kim kỵ sĩ đứng đầu toạ trấn đã là hòn đảo mạnh lắm rồi. Vậy mà cái đảo nhỏ chút xíu này mà có tận 3 Hoàng kim kỵ sĩ bảo vệ sao? Chỉ riêng cái vấn đề này thôi cũng có thể thấy hòn đảo này hoàn toàn đang có vấn đề rồi.

Sau khi tiến vào thành chủ phủ thì cả Vân Phong và Mir đều có một loại cảm giác như là đang bị áp chế ma lực.

Trên người Vân Phong và Mir đều đeo thần thạch rồi cho nên hai người này có thể triệt tiêu được phần nào đó ảnh hưởng của cấm ma thạch lên cơ thể, nhưng mà số lượng cấm ma thạch quá nhiều thì Vân Phong và những Năng lực giả khác có đeo thần thạch vẫn bị áp chế ở một mức độ nhất định nào đó.

Dạ U cảm nhận một chút cũng có chút kích động mà nói: “Trình Chu, ở bên này có rất nhiều cấm ma thạch đấy.”

Trình Chu cười cười nói: “Xem ra lần này chúng ta thu hoạch không nhỏ đấy.”

Trình Chu vẫn luôn thông báo ra bên ngoài là hắn đang thu thập cấm ma thạch, nguồn từ khắp mọi nơi, nhưng mà số lượng cấm ma thạch mà hắn có thể thu thập được cũng không nhiều lắm. Nhìn vào dáng vẻ của hai người trước mặt thì hình như là cấm ma thạch ở đảo Thanh Không này cũng không ít đây. Lần này ra ngoài hình như là bọn họ cũng có thu hoạch ngoài ý muốn rồi. Không tồi.

Đám Trình Chu cũng đi khắp nơi bên trong thành chủ phủ để điều tra. Đột nhiên Mir không cẩn thận mà chạm phải thiết bị cảnh báo làm nó vang lên.

Dạ U chém ra một kiếm phá luôn thiết bị cảnh báo đó. Trình Chu cũng nhanh tay phóng thích sức mạnh không gian nhằm ngăn cách tiếng cảnh báo vang lên.

“Ai?” Một người đàn ông mặc trang phục quý tộc nhanh chóng từ trong phòng xông ra.

Tuy là động tác của hai người Trình Chu và Dạ U cũng rất nhanh nhưng mà tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên rồi, có làm gì thì tiếng chuông đấy cũng khiến người phía trong thành chủ phủ nghe, mà tất nhiên hòn đảo này có bí mật gì đó cho nên tiếng cảnh báo vang lên là bọn họ cũng chạy tới luôn. Người chạy tới đang cực kỳ phẫn nộ nhưng nhìn thấy đám người trước mặt thì từ phẫn nộ lại chanh chóng chuyển sang khủng hoảng.

Dạ U nhìn người trước mặt rồi gằn lên từng chữ: “Hoá ra là ông, đảo chủ của đảo Thanh Không - hầu tước Rhens sao?”

Trình Chu cũng có chút ngoài ý muốn mà nói: “Cũng không ngờ là thành chủ lại chạy ra nhanh tới như vậy đấy.”

Hoàng kim kỵ sĩ sao? Vị đảo chủ này cũng thật khiêm tốn mà.

Lúc bước vào đây thì Trình Chu cũng cảm thấy rất tò mò không biết là thân phận của 3 vị Hoàng kim kỵ sĩ trên hòn đảo này rốt cuộc là những kẻ nào. Thật không ngờ là nhanh như vậy mà hắn đã gặp được 1 người rồi. Sao mà hắn nghe nói lúc trước Michael đã nói là vị tư chất của vị đảo chủ này rất tệ mà đúng không? Suốt cả đời cuộc đời có lẽ vị hầu tước này cũng chỉ có thể tiến giai thành Bạch ngân kỵ sĩ đã là cực hạn rồi mà đúng không? Bởi vì tư chất quá kém cho nên người này vẫn luôn bị những con em cuẩ vương thất trào phúng, đây vẫn luông là biểu tượng cho tồn tại thất bại của vương thất.

Hình như là tin tức của Michael đã bị sai sót hơi nhiều rồi thì phải? Người trước mặt này đã tiến giai lên thành Hoàng kim kỵ sĩ rồi, Bạch kim kỵ sĩ trong vương thất rất nhiều nhưng Hoàng kim kỵ sĩ cũng không được nhiều lắm đâu. Hơn nữa khí tức của người này nhìn kiểu gì cũng rất pha tạp, cho nên người này … cũng sử dụng tinh huyết để tiến giai sao?

Rhens nhìn đám người Trình Chu đang đứng trước mặt thì trên mặt hắn cũng cảm thấy khủng hoảng một hồi. Nhưng mà rất nhanh sau đó thì Rhens cũng lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Trình Chu các hạ, hình như tồi cũng không chọc đến các hạ mà đúng không?”

Trình Chu híp mắt nói: “Đám huyết thú trong biển là đám thú mà thành chủ đã chăn nuôi đúng không? Thành chủ đại nhân chăn nuôi huyết thú sao? Lương tâm của thành chủ không cảm thấy bất an sao?”

“Huyết thú mà bổn hầu tước chăn nuôi sử dụng đều là nông nô, bổn hầu tước lấy nông nô làm thức ăn có vấn đề gì sao? Nếu như các hạ muốn tinh huyết thì chỗ này của bổn hầu tước vẫn còn dư lại một ít đây. Toàn bộ giao lại cho các hạ, sao nào? Bổn hầu tước cũng chỉ là tàng tư một chút lại cho bản thân nhưng mà các hạ cần thì bổn hầu tước cũng giao luôn ngay bây giờ.” Rhens vừa di chuyển vừa nói.

Thật ra thì Rhens cũng chỉ làm bộ muốn đi lấy đồ nhưng mà Trình Chu cũng nhanh chóng ý thức được chuyện không ổn, ngay sau đó hắn cũng nhanh chóng thi triển lồng giam không gian lên người Rhens.

Dạ U dùng một kiếm chém đứt một cánh tay của đối phương rồi mỉa mai mà nói: “Hoá ra là thành chủ muốn khởi động cấm chế sao?”

Rhens bịt miệng vết thương lại rồi mạnh miệng mà hô: “Zoe các hạ hiểu lầm rồi, bổn hầu thật sự muốn tìm đồ cho hai vị mà.”

“Vì tinh huyết mà ngươi đã giết bao nhiêu người rồi hả?” Dạ U phẫn nộ lên tiếng chất vấn.

Rhens nhìn Dạ U rồi oán giận nói: “Hừ, bao nhiêu người cái gì chứ? Đám nông nô đó cũng chỉ là một đám tiện dân mà thôi. Việc gì mà Zoe các hạ lại kích động như vậy nhỉ? Đám tiện dân đó có nhiều hơn nữa cũng chẳng có lợi ích gì mà đúng không? Một đám ngu dốt chỉ giỏi ăn rồi đẻ cho lắm, đẻ một đám rồi lại một đám chẳng khác gì đám châu chấu ngoài ruộng. Bổn hầu đại nhân đại lượng, bổn hầu không mua thì đám tiện dân đó cũng bị đói chết mà thôi. Nói cho cùng thì bổn hầu có lòng tốt giúp đỡ cho đám tiện dân đó có một chút giá trị sống, bổn hầu làm như vậy thì có gì mà không tốt sao? Chẳng lẽ Zoe các hạ chưa từng giết người sao?”

Trình Chu cau mày, căn cứ vào tần suất mua bán của Rhens mà phán đoán thì hẳn là đối phương đã mua được mấy ngàn đến mấy chục ngàn nông nô để làm thức ăn chăn nuôi cho huyết thú rồi. Tên này giết một lúc quá nhiều người như thế mà hắn ta không cảm thấy có chút thương cảm nào sao? Những nông nô này chỉ đáng là vật tiêu hao không giá trị đối với mấy tên quý tộc này thôi sao?

“Gàn bướng, hồ đồ.” Dạ U cau mày rồi chém ra một kiếm phá luôn khí hải (氣海: Qì hǎi) của đối phương.

“Ngươi … ngươi ……” Sau khi cảm nhận được khí hải bị phá thì Rhens cũng nổi giận ngay lập tức.

Trong đám vương tôn quý tộc thì tư chất của Rhens đúng là tồn tại được xếp hạng chót của chót, đây là chuyện cực kỳ tệ hại tới mức đáng xấu hổ.

Bởi vì tư chất tu luyện quá kém nên từ nhỏ Rhens đã bị những người đồng trang lứa xa lánh, không người nào chơi cũng không người nào muốn giao tiếp. Mãi sau này nhờ một cơ duyên thì hắn mới biết tới phương pháp chăn nuôi huyết thú này, đây cũng coi như là cọng rơm cứu mạng, một cơ hội đổi đời của hắn.

Sau này thì hắn đột nhiên bị cắt cử đến đảo Thanh Không này với nhiệm vụ là trợ giúp cho vị tổ tiên của vương thất làm việc. Sau khi Rhens tới đảo Thanh Không thì hắn mới biết được chuyện tổ tiên đã giao nhiệm vụ cho hắn tới đây để chăn nuôi huyết thú.



Đối với nhiệm vụ này thì Rhens cũng chẳng cảm thấy có chút khó xử nào cả, thật ra hắn còn cảm thấy đây là một cơ hội tuyệt vời, tới đảo này mấy năm thì Rhens cũng tự mình kinh doanh và chăn nuôi sau đó hắn ta cũng thuận lợi mà đột phá thành Hoàng kim kỵ sĩ luôn.

Nghĩ tới mấy con em vương thất cũng thế hệ với mình vì tranh giành vương quyền mà đánh đánh giết giết mà hắn lại ở đảo Thanh Không này làm một vị thổ hoàng đế, tự mình cai quản một vùng lại còn tiến giai thành công lên Hoàng kim kỵ sĩ thì Rhens cũng cảm thấy tự mình đắc ý với đời. Nhưng mà hiện tại thì niềm vui của hắn chắc cũng chỉ dừng ở đây mà thôi.

Tuổi tác của Rhens cũng không còn nhỏ nữa nên khi đấu khí bị phế đi thì khuôn mặt cũng nhanh chóng suy kiệt rồi trở thành già nua.

“Mày …. Đám chúng mày là một đám Đoạ ma giả đáng tội chết. Chúng mày không sống yên được đâu, cả đám chúng mày nhất định sẽ xuống địa ngực.” Rhens gào lên.

Sau khi đấu khí bị phế thì đến thở Rhens cũng cảm thấy khó khăn nên ông ta cũng không thèm lá trái lá phải với đám Trình Chu làm gì nữa cho mệt.

Dạ U đập một phát cho đối phương hôn mê rồi nói: “Tên này hẳn là biết không ít chuyện. Anh mang người về đảo San Hô thẩm vấn đi.”

Trình Chu gật đầu nói: “Được.”

Trình Chu mang Rhens quay trở về đảo San Hô thành công thì hắn lại quay ngược trở lại ngay lập tức tới thành chủ phủ của đảo Thanh Không, thời gian đi đi lại lại cũng chỉ tốn vài phút.

Mir nhìn Trình Chu đi đi lại lại nhanh như vậy thì kinh ngạc nói: “Nhanh vậy sao?”

Trình Chu tùy ý nói: “Đưa người thôi mà, không thể rề rà.”

Dạ U nhìn qua Trình Chu một cái, dù sao thì việc Trình Chu biến mất rồi xuất hiện cũng không ảnh hưởng quá nhiều.

Mir gật đầu nói: “Phía dưới còn có dao động năng lượng của Năng lực giả, cũng có dao động năng lượng của cấm ma thạch. Có rất nhiều cấm ma thạch ở dưới này nhưng mà chúng tôi không tìm được cửa ra vào nên cũng không đi vào được.”

Trình Chu tỏ vẻ thong dong mà nói: “Không cần tìm cửa làm gì, chúng ta trực tiếp đi xuống là được rồi.”

Trình Chu mang theo mọi người tiến vào mật thất của thành chủ phủ.

Vân Phong không khỏi kinh ngạc mà nhìn qua Trình Chu thầm nghĩ: Năng lực không gian này của Trình Chu thật sự rất tiện dụng rồi đấy. Nhìn từ bên ngoài cũng có thể thấy được đây là dạng bảo khố cực kỳ kiên cố, có vẻ như độ chắc chắn gần như là không gì có thể phá nổi đấy, vậy mà hắn ta vẫn có thể đột nhập vào bên trong được. Không hổ là người đã làm cho cả giới quý tộc của Hiệp Loan quần đảo sợ mất mật mà.

Lúc trước có rất nhiều người trong giới quý tộc đã hợp nhau lại để chế tạo ra một cái bảo khố không gì chặn được để ngăn cản người khác xâm nhập. Nhưng mà theo Vân Phong được biết thì khi Trình Chu xuất hiện thì bảo khố có khó tới cỡ nào nhưng một khi bị lộ vị trí thì cũng thành vô dụng. Hiện tại tiêu chí của quý tộc chính là tìm được một địa phương càng kín càng tốt để cất giữ của cải.

Mật thất của thành chủ phủ này dùng toàn bộ bằng đá luyện khí để chế tạo nên quy các cũng không hề thấp.

“Hình như nơi này là phòng thí nghiệm ngầm thì phải.” Vân Phong nói.

Trình Chu nhìn xung quanh đánh giá một lượt rồi nói: “Nơi này chắc hẳn là đã xây dựng được mấy chục năm rồi.”

Tu sửa phòng thí nghiệm thành như vậy được mà người ở nơi này lại che che giấu giấu thì chắc hẳn là nơi này đang tiến hành các loại thí nghiệm gì đấy mang tính huỷ hoại nhân tính con người cho mà coi. Phòng thí nghiệm này đã tu sửa lại cũng được vài năm rồi có lẻ. Nếu nơi này mà thật sự tiến hành thực nghiệm cái gì đó trong thời gian dài thì hiện tại bọn họ mà tới thì cũng quá muộn rồi.

Mấy người họ cũng nhanh chóng phát hiện ra một phòng thí nghiệm nhìn khá rộng rãi, bên trong còn mấy luyện dược sư đang bận rộn làm việc.

Trình Chu cũng đã tắt toàn bộ thiết bị báo động của Rhens nên mấy người trong mật thất này căn bản là cũng không hề phát hiện ra việc bất thường gì cả, bọn họ vẫn bận rộn đi tới đi lui làm việc như cũ.

Mir nhìn đám chất lỏng màu đỏ tươi đang chứa trong mấy cái bình thuỷ tinh thì cũng thì thào mà nói: “Những bình thuỷ tinh đó là máu của Năng lực giả, hơn nữa là của những Năng lực giả khác nhau.”

Trình Chu cũng nhìn về mấy cái bình thuỷ tinh trên bàn thì nghiệm thì trên mấy cái bình đó cũng đang dán mấy kỹ tự bất đồng.

Vân Phong nhìn những tên luyện dược sư đang bày biện sản phẩm nghiên cứu thì theo bản năng mà nắm chặt tay lại.

Phòng nghiên cứu các Năng lực giả ở Hiệp Loan quần đảo này cũng không hề ít, phòng thí nghiệm ở đảo Thanh Không này cũng không phải là phòng thí nghiệm duy nhất mà Vân Phong đã nhìn thấy.

Mir nhướn mày mà nói: “Mấy tên luyện dược sư ở bên trong này có một người là Hoàng kim kỵ sĩ.”

Trình Chu đứng ở bên cạnh nghe những tên luyện dược sư này đang bàn tán cái gì đó. Một luyện dược sư nói là dạng gì phẩm gì đó không đủ nên yêu cầu phỉa rút thêm máu. Một người khác nói là để một thời gian nữa, dạo gần đây lây quá thường xuyên rồi nên nếu lấy liên tục như vậy thì chất lượng mẫu sẽ bị hạ xuống.

Trình Chu đứng nghe hai người này nói chuyện thì rợn tóc gáy.

Tất nhiên là cái mẫu mà mấy luyện dược sư kia nói là máu của mấy Năng lực giả rồi, mà mấy tên luyện dược sư này căn bản không coi mấy Năng lực giả này là con người mà chỉ là vật phẩm thí nghiệm mà thôi.

Nghe thấy động tĩnh thì mấy luyện khí sư trong phòng cũng giật mình rồi nhìn ra cửa và kinh hoảng nói: “Ai? Ai cho các người vào đây?”

Mấy tên luyện dược sư khởi động dụng cụ báo động, nháy mắt thì những âm thanh cảnh báo vang vọng khắp thành chủ phủ.

Dạ U híp mắt nói: “Tốc chiến tốc thắng.”

Trình Chu gật đầu nói: “Đừng giết hết, để hai người kia lại.”



Luyện khí sư cầm đầu nghe thấy lời của Dạ U và Trình Chu thì cũng cười lạnh mà nói: “Đoạ ma giả sao? Các ngươi thật to gan, các người còn dám chạy đến đây tìm chết đấy à? Đúng lúc đấy, đúng lúc bọn tao đang thiếu vật phẩm thí nghiệm. Các ngươi tới đúng lúc lắm. Bắt hết bọn chúng lại cho ta.”

Tên luyện dược sư trước mặt mặc áo choàng màu vàng, đầu tóc cũng rối loạn lung tung hết cả, sắc mặt dường như tái nhợt như kiểu người đã phải ở dưới đất quá lâu nên mới tạo thành màu da này.

Trình Chu cảm thấy ông ta khá là giống mấy nhà khoa học điên đang trong trạng thái cuồng nghiên cứu và ngăn cách bản thân bọn họ với thế nhân xung quanh một thời gian dài, cuối cùng thì bọn họ cũng không hiểu biết gì với những biến đổi bên ngoài, mà tình trạng này chắc bọn họ đã bị mất thông tin cũng được một thời gian rồi.

Trình Chu nhìn một hồi cũng cảm thấy có chút thương hại cho mấy tên luyện dược sư trước mặt, người này còn muốn bắt bọn họ làm vật thí nghiệm sao? Nghĩ cái gì vậy?

Luyện dược sư mặc áo choàng màu vàng khởi động một cái chốt trên bàn, ngay lập tức thì những cái kệ ở bốn phía cũng lật ngược lại để lộ ra một lượng lớn cấm ma thạch được đính ở phía trên mấy cái kệ, toàn bộ căn phòng thí nghiệm khép kín cũng ngay lập tức được biến thành lồng giam Năng lực giả.

Trình Chu nhìn số lượng cấm ma thạch ở bốn phía xung quanh thì kích động đến đỏ mắt, đúng là đi đến mòn gót giày không tìm được gì cả, tự nhiên rảnh rỗi chạy ra gnoaif đi điều tra chút thôi mà thấy cả một đống. Lâu lắm rồi thì Trình Chu mới có lại cái cảm giác một đêm phất nhanh như thế này đấy.

Trình Chu một lần nữa cũng xác nhận lại được một chuyện vị luyện dược sư trước mặt này hẳn là đã bị ngăn cách với thế nhân và đắm chìm vào nghiên cứu cũng khá lâu rồi đấy, người này hoàn toàn không hề biết gì về chuyện cấm ma thạch đã bị mất tác dụng với Đoạ ma giả rồi. Không ngờ ông ta lại dùng nhiều cấm ma thạch để đối phó bọn họ, chuyện này thì khác nào dùng bánh bao nhân thịt ném chó đâu chứ.

Trình Chu nhìn qua phía Vân Phong và Mir thì thấy sắc mặt của hai người này có chút không tự nhiên, có vẻ như một căn phòng cấm ma thạch này vẫn ảnh hưởng không hề nhỏ tới hai người bọn họ rồi.

Tên luyện dược sư cầm đầu tuy là Hoàng kim kỵ sĩ nhưng mà thực lực của bọn họ lại cực kỳ lỏng lẻo và yếu ớt. Dạ U cũng chẳng phí bao nhiêu sức lực đã có thể áp chế luôn đấu khí của đối phương, sau đó Dạ U cũng dùng một kiếm phá luôn khí hải và đấu khí của tên Hoàng kim kỵ sĩ này, trên cơ thể đối phương cũng lộ ra hơi thở huyết tinh cực kỳ hỗn loạn, có vẻ như ông ta cũng sử dụng tinh huyết làm linh dược để tiến giai.

Sau khi đấu khí của tên luyện dược sư cầm đầu bị phế đi mấy tên luyện dược phía sau cũng hoảng loạn muốn chạy trốn.

Ngay lúc này thì Vân Phong cũng mang mấy quyển sách ghi chép thí nghiệm phía trên bàn thực nghiệm lại cho Dạ U nhìn thử. Mà sau khi Dạ U cầm lấy nhìn sơ qua một lượt mà mặt đã đen nhánh.

“Giết người cùng lắm cũng chỉ là một cái gật đầu, còn các người đúng thật là … điên rồi.” Dạ U trầm giọng nói.

Tên luyện dược sư cầm đầu quay sang nhìn Dạ U một chút cũng có chút khinh thường mà nói: “Hừ, mày thì biết cái gì chứ? Một kẻ thấp kém như mày thì biết cái gì chứ? Bọn tao làm như vậy để làm cái gì hả? Đây đều vì đại nghiệp vĩ đại của thuật luyện dược trong tương lai đấy. Muốn làm đại nghiệp nhất định phải có sự hy sinh, huống chi đám ngu dốt chúng mày đều là tín đồ của ma quỷ, chết còn chưa hết tội. Tao có làm như vậy cũng vì đối phó với lũ ma quỷ như chúng mày thôi.”

Dạ U: “Muốn chết.”

Dạ U cố gắng lắm mới có thể áp chế được cơn giận trong lòng, nếu như cậu đem tên này giết chết luôn một cách dễ dàng như vậy thì không phải là quá tiện nghi cho loại khốn nạn như này rồi sao? Dạ U quyết định giao người này cho đám Clara, phải cho tên này cảm nhận được chuyện làm vật thí nghiệm nhưu thế nào thì mới tốt. Làm cho hắn ta phải trải nghiệm qua đủ cái tư vị của muốn chết không được mà muốn sống cũng chẳng xong thì mới tốt, phải làm cho hắn ta hiểu được quả báo là như thế nào mới là tốt nhất.

Mir quay qua tìm kiếm nhìn thử vào phòng thí nghiệm bên trái rồi nói: “Có dao động năng lượng của Năng lực giả, nhưng mà vẫn không tìm thấy cửa.”

Trình Chu nhàn nhạt nói: “Không sao, đi qua tường là được rồi.”

Trình Chu lại tiếp tục mang mọi người thuấn di đến căn phòng mà Mir đã nói.

Bên trong căn phòng lạnh lẽo có một Năng lực giả đang bị xiềng xích cột chặt lại rồi đặt lên trên giường, trên xiềng xích này cũng được thiết kế thêm mấy viên cấm ma thạch để hạn chế hoạt động của người trên giường.

Người đang bị trói trên giường nhìn sơ qua cũng thấy đầy vết thương, mà những vết thương này đang đầm đìa máu rỉ, nhưng mà miệng vết thương cũng nhanh chóng khôi phục lại như cũ, tốc độ khôi phục này cũng làm cho người ta giật mình.

Sau khi nghe thấy động tĩnh bên cạnh thì người nọ cũng mở mắt ra nhưng lại là một đôi mắt vô hồn trống rỗng.

“Lại muốn tới nữa sao?”

Âm thanh của người đang nằm trên giường nghe cũng có chút khàn khàn, giọng nói nghe rất cam chịu.

Dạ U cũng không nói gì mà chỉ triệu hồi thanh kiếm ma lực để chặt đứt xiềng xích đang trói người trên giường.

Người nằm trên giường cũng nhìn qua Dạ U với đôi mắt cực kỳ khó hiểu rồi thì thào: “Lần này các người lại muốn làm thí nghiệm gì nữa?”

Dạ U cau mày rồi thở dài nói: “Không làm thí nghiệm, chúng tôi tới cứu cô.”

Người đang nằm trên giường nghe vậy thì nhắm chặt mắt lại, sau đó cũng có chút lười biếng mà quay mặt vào bên trong tường, có vẻ như người này cũng không quá tin tưởng sẽ có người tới cứu cô, theo lý trí mà nói thì cô cũng chỉ cho đây là chiêu mới của mấy tên luyện dược sư biến thái kia mới nghĩ ra mà thôi. Dù sao thì cô cũng không tin lời Dạ U nói.

Dạ U thở dài cũng không giải thích quá nhiều, chắc hẳn là người này cũng bị nhốt khá lâu rồi thì phải, mà chuyện muốn cởi bỏ nút thắt trong lòng cũng không phải là chuyện có thể ngày một ngày hai mà gỡ được.

“Trình Chu, anh mang cô ấy tới đảo San Hô trước đi.” Dạ U nói.

Trình Chu gật đầu rồi mang người trong phòng thí nghiệm này thuấn di về nơi dừng chân của tổ chức Quang Minh trên đảo San Hô rồi giao lại người cho đám Clara và Annie chiếu cố, ngay sau đó hắn lại hoả tốc mà chạy nhanh về đảo Thanh Không kia.

End chap 226

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook