Chương 207: Tiệc Cơ Động
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Trình Chu muốn làm tiệc cơ động (流水宴 Liúshuǐ yàn) cho nên Hoàng gia quân cũng ngay lập tức mà dốc toàn bộ lực lượng vào chuẩn bị.
Trình Chu cũng đã yêu cầu Michael bày 50 điểm thịt nướng dàn trải trên khắp đảo San Hô để chuẩn bị cho tiếp đón được khoảng 500 người trên mỗi một điểm có thể tới ăn hải sản nướng cùng một lúc.
Lần này tới đây thì phía trên cũng thuận tiện sắp xếp cho hắn rất nhiều chuyên gia ẩm thực đi theo, cho dù là những người này có tay nghề cũng không giống nhau nhưng mà tài năng nấu nướng của bọn họ cũng rất ổn.
Mấy con thú khổng lồ này cũng không dễ di chuyển cho nên Trình Chu cũng sắp xếp cho hơn 100 người trực tiếp đứng để bày tiệc nướng ngay tại khu vực bên bờ biển này luôn.
Ở hiện thế vẫn luôn có những thế hệ người trẻ tuổi có máu nghệ thuật, bọn họ đều yêu thích những tình tiết có yếu tố lãng mạn, thời điểm rảnh rỗi thì bọn họ thường kết bạn với nhau để chạy tới những bờ biển đẹp để cắm trại và ngắm cảnh.
Lần này thì người ở hiện thế bọn họ đã làm tốt cái tư tưởng là bọn họ sẽ đi tới một quốc gia không điện, không nước, không internet, cực kỳ lạc hậu rồi, bọn họ đến đây là để chịu khổ sai, nhưng mà tình huống hiện tại đúng không đến nỗi tệ, thật ra tình huống này còn tốt rất hơn nhiều so với những điều mà họ đã phán đoán trước đó cơ.
Những người ở dị thế cũng không đến nỗi lạc hậu như bọn họ đã tưởng tượng, hoàn cảnh ở nơi này thực ra cũng còn rất tốt. Rất nhiều người trong số bọn họ còn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, trong đầu bọn họ còn chưa từng nghĩ tới chuyện ngay khi bọn họ vừa mới đặt chân đến dị giới xa xôi này thì bọn họ đã có ngay cơ hội được ngắm cảnh đẹp, lại còn cơ hội để nhấm nháp đủ các loại mỹ thực của dị thế như thế này đâu.
Dân chúng bản địa ở đảo San Hô thì tất nhiên là bọn họ không dám đến để nếm thử hương vị của thịt hải thú rồi.
Do người dân ở đảo San Hô không dám đến ăn cho nên những người ở hiện thế cũng không cần phải khách khí thêm nữa, mấy thanh niên trẻ tuổi cũng được dịp mà ăn thả ga, sau đó mọi người tập trung chuyên môn mà xử lý đống hải sản này, nhiều người còn giữ thói quen ăn uống và chụp ảnh, không khí hiện tại cũng rất tốt đẹp.
Một mình Hoàng gia quân cũng không thể đủ người để phục vụ hết cho một đoàn người đông đúc tiến đến cùng một lúc như thế này được, thế là những người tới nơi này thưởng thức món ăn cũng tự mình phục vụ theo kiểu buffet tự phục vụ luôn, bọn họ cũng từ mình xắn tay áo rồi lao vào phụ bếp luôn, muốn ăn phải lăn vào bếp, ai tới cũng có tinh thần tự giác mà làm việc, cũng không còn tính tự cao tự đại hay gì nữa.
Lần này tới đây thì Trình Chu cũng thuận tay mà chuẩn bị rất nhiều chai chai lọ lọ và đầy đủ các loại gia vị có ở hiện thế, cho nên hắn cũng chất hết đống ở phía bên ngoài bờ biển luôn để cho mọi người tới dùng bữa cũng tự mình phục vụ và tự mình lấy ra mà dùng.
Mấy người hiện thế cũng tự mình tụ tập lại ở bên bờ biển rồi nói chuyện sau đó bàn luận rôm rả.
“Hải thú bên này cũng quá lợi hại.”
“Phía trên đã nói là bên này rất nguy hiểm đấy, quả nhiên là cực kỳ nguy hiểm mà, cũng may là chúng ta cóTrình thiếu và Dạ thiếu trấn thủ.”
“Nguy hiểm cao, tiền lời lớn, tôi cảm giác là sau khi ăn xong số thịt hải thú này thì nội công cũng dâng lên không ít.”
“Không sai, tôi cũng cảm thấy bản thân đang nóng bừng bừng lên rồi đây, hình như tốc độ vận chuyển nội công của tôi cũng tăng lên không ít rồi, nếu có thể ăn mấy cái món này mỗi ngày thì không bao lâu nữa tôi cũng trực tiếp đột phá luôn quá. Đáng.”
“Ăn mỗi ngày sao? Cậu đúng là có thể nghĩ, muốn Trình thiếu và Dạ thiếu đánh cá cho cậu ăn mỗi ngày hả?”
“Nghe nói là tiệc cơ động này diễn ra trong 3 ngày cơ mà, cứ ăn liên tục trong vòng ba ngày thì chắc chắn tôi cũng sẽ đột phá thôi.”
“Hình như là người tới ăn đều là phía chúng ta thôi thì phải, những người bản địa không dám ăn sao?”
Một thanh niên cũng thần bí mà nói: “Tôi nghe nói là danh tiếng của Trình thiếu ở nơi này cũng không được tốt cho lắm đâu. Chắc chắn là người dân bản địa ở đây cảm thấy sợ hãi cho nên bọn họ không dám tới.”
“Làm gì có chuyện đó chứ? Trình thiếu tốt như vậy cơ mà, đối mặt với nguy hiểm cũng cực kỳ anh dũng mà không hề sợ hãi đấy. Hơn nữa Trình thiếu làm người cũng hào phóng, thấy cũng rất hào sảng nữa, làm đến vậy rồi mà thanh danh còn không tốt sao? Người bản địa ở nơi này cũng quá nông cạn rồi, sao bọn họ lại thiển cận quá vậy?”
“Thôi bỏ qua đi, bọn họ không ăn thì thiệt bọn họ thôi, cũng đúng lúc lợi cho chúng ta chứ sao? Ăn đi, ăn đi.”
“…..”
……
Michael cũng mang theo không ít thân tín lại đây rồi ngồi ăn khí thế.
Rogulei cũng có chút kích động nói: “Em họ, cái bột này là bột gì? Hình như là cũng không tồi đâu.”
Michael: “Nghe nói là gia vị của biển bên kia.”
Rogulei có chút kinh ngạc rồi lại cảm thán nói: “Người của biển bên kia cũng thật biết cách ăn uống mà. Sau khi bọn họ dùng mấy cái bột này rồi xử lý nguyên liệu thì đồ ăn cũng không còn vị tanh của hải quái nữa.”
Michael: “Em cũng nghe Phong Ngữ nói qua một lần rồi, biển bên kia có đủ mọi loại mỹ thực, khẩu vị của người bên đó cũng rất kén chọn đấy.”
Rogulei cũng không khỏi có chút khát khao nói: “Anh cũng muốn thử một lần.”
Michael cười cười nói: “Chắc là sắp có cơ hội rồi.”
Hình như người ở biển bên kia đang muốn khai trương một con phố chuyên về mỹ thực, đến lúc đó thì bọn họ cũng chắc chắn sẽ mang theo rất nhiều loại mỹ thực đến đây. Hy vọng là lúc đó mọi người đều có thể thưởng thức.
Có rất nhiều quầy gia vị đang được bày biện thành một dàn ở ngay bên cạnh những bàn dài ngay cung đường ven biển, các loại gia vị như ớt, tỏi, thì là, rau thơm, tiêu, … cũng được xấp hàng rồi bày đầy ra, muốn khẩu vị gì cũng đều có, từ Tứ Xuyên tới Đông Bắc gì cũng được, muốn ăn cái gì thì mọi người cũng trực tiếp tự mình pha chế rồi mang ra sử dụng.
Thật ra cũng có rất nhiều loại hải thú có hương vị không thực sự tốt cho lắm đâu, nhưng mà điều mà Michael coi trọng nhất lại chính là số năng lượng ẩn chứa phía bên trong từng lớp thịt mấy con hải thú này.
Ban đầu cũng không có quá nhiều người dám đi đến ăn uống đâu, nhưng mà sau đó một số người đi tới đây nhìn tất cả những người ở hiện thế kia cắm đầu vào ăn đến là hăng say, hơn nữa bọn họ cũng nhìn thấy hai người Michael và Rogulei cũng mang theo rất nhiều người chạy tới nơi này rồi cắm đầu vào ăn ăn uống uống một hồi lâu, cuối cùng thì hai người kia cũng không bị làm sao cả cho nên cũng có người mở màn cũng đi đến để ăn thử.
Sau một hồi lo lắng cho Trình Chu mời tiệc mà không có ai đến ăn cho nên Phi Ưng đã nhanh chóng mang theo một đoàn người đi tới cổ vũ.
Hải thú càng cao cấp thì những thớ thịt lại càng thơm ngon kèm theo một nguồn năng lượng tràn đầy, sau khi nếm thử một vài miếng ban đầu thôi thì không thể nghi ngờ được là mọi người bắt đầu có những cảm giác vô cùng háo hức và thích thú.
Mấy người mà Phi Ưng mang đến thì cũng đi tới đây với một tâm thái thong dong, bọn họ đã xác định bọn họ tới là để ủng hộ và cổ vũ tinh thần cho đoàn người Trình Chu đấy, bọn họ cũng không kỳ vọng bao nhiêu đâu. Nhưng mà, sau khi đoàn người này bắt đầu ăn uống thử thì họ bắt đầu trầm mê vào trong mỹ thực, tay thì hoạt động liên tục mà luôn gắp đồ nướng không ngơi, còn miệng thì hít hà rồi suýt xoa ăn không ngưng nghỉ, ai nấy đều cười rạng rỡ với những vẻ mặt cũng cực kỳ cao hứng.
Phi Ưng cắn một xiên thịt nướng và nói: “Không ngờ là sau khi xử lý qua thì hương vị lại tốt tới vậy. Đúng như Phong Ngữ nói Q boom Q boom (Q彈Q彈: Q dàn Q dàn – thực phẩm có tính mịn màng và đàn hồi) này.”
Mir nhìn Phi Ưng nói: “Cậu thích thì ăn nhiều chút.”
Phi Ưng quay qua nhìn Mir cũng có chút nghi hoặc nói: “Cậu làm sao vậy Mir? Sao lại không ăn gì đi? Cậu nhìn chằm chằm vào mấy người mới đến đó như vậy làm cái gì chứ? Không lẽ là lại nhìn ra cái gì rồi sao?”
Mir lắc đầu nói: “Không có gì. Tôi nhìn chút thôi.”
Hiện nay thì tất cả những người của hiện thế đang có mặt và ngồi tại nơi đây ăn hải sản nướng cũng biến thành những chấm năng lượng tròn tròn ở trong đôi mắt của Mir. Hơn nữa thì phía bên trong cơ thể của những người này đang ẩn chứa thêm một nguồn năng lượng cực kỳ sung túc và nguồn năng lượng này vận chuyển sinh động. Thân thể của những người này ngay sau khi ăn thịt nướng thì năng lượng cũng đang từ từ dâng lên.
Phi Ưng cắn một miếng thịt nướng rồi thầm cảm thán nói: “Những người mà Trình Chu mang tới đây đúng là ăn rất tốt.”
Mil: “Người ta vừa ăn vừa chuyển hoá thành năng lượng bên trong số thức ăn này thành năng lượng cho bản thân bọn họ tu luyện đấy, cho nên bọn họ cũng ăn nhiều hơn một chút, đây cũng là chuyện bình thường.”
Phi Ưng gật đầu nói: “Hoá ra là như vậy.”
Mir híp mắt trầm ngâm một hồi, thật ra thì trong lòng của hắn cũng có chút nghi hoặc, hắn cảm thấy một số người mà Trình Chu mang đến đây đã có tuổi tác cũng không hề nhỏ mới đúng. Thật sự thì đám người này cũng rất lớn rồi, nhưng mà thực lực của bọn họ lại tăng lên cực kỳ nhanh. Việc này nhìn thế nào cũng rất kỳ lạ. Cũng không biết hệ thống tu luyện của bọn họ có gì khác biệt mà làm được chuyện này.
…..
Người của Hắc Mạch thôn cũng sớm nhập tiệc rồi.
Trước đây thì Trình Chu cũng từng mở bao nhiêu đợt BBQ ở Hắc Mạch thôn rồi, mấy người ở Hắc Mạch thôn cũng từng học theo rồi tự mở luôn, cho nên mấy người ở Hắc Mạch thôn cũng đã quá quen thuộc với những kiểu tiệc nướng như này.
“Ăn nhiều chút, ăn nhiều thì thực lực càng tăng.” Mạch Vượng nhìn chằm chằm vào mấy thiếu niên trong thôn.
Mấy thiếu niên của Hắc Mạch thôn nghe vậy thì cả đám nhóc cũng không ngại ngừng nữa mà sà vào ăn ăn uống uống luôn.
Mọi người dân ở Hắc Mạch thôn hiện nay đều đã tu luyện đấu khí rồi, sau khi bắt đầu tu luyện đấu khí thì họ mới biết được là tu luyện đấu khí lại tốn kém tới cỡ vậy, cho nên họ cũng tranh thủ cơ hội mà vừa ăn vừa tu luyện luôn.
“Trưởng thôn, mấy người ở đảo San Hô kia không dám tới đây ăn.” Một thiếu niên nói.
Mạch Vượng ngẩng đầu lên rất khinh thường mà nói: “Một đám không kiến thức lúc nào cũng lo sợ đầu sợ đuôi, mọi người cũng đừng để ý đến bọn họ làm gì, nhiệm vụ của chúng ta là ăn nhanh nhất có thể, tu luyện nhiều nhất có thể.”
Mạch Mai phồng má rất không vui mà nói: “Hình như là mấy người đó đang sợ Trình Chu đại nhân hạ độc.”
Mạch Vượng cười nhạt một tiếng nói: “Bọn họ cũng tự đề cao bản thân bọn họ quá rồi. Hừ, đám khố rách áo ôm như bọn họ thì có cái gì đáng giá để Trình Chu đại nhân phải hạ độc chứ? Trình Chu đại nhân là người làm việc lớn, cũng rất bận rộn cho nên Trình Chu đại nhân cũng chẳng có thời gian rảnh mà để ý tới bọn họ. Lần này là do Trình Chu đại nhân có lòng tốt cho nên Trình Chu đại nhân mới mở tiệc chiêu đãi để mời mọi người tới ăn. Đám người nhát gan đó cứ vậy thì bọn họ cũng tự đánh mất kỳ ngộ của bản thân thôi. Một đám ngu dốt, mọi người cứ ăn đi đừng để ý tới bọn họ nữa.”
Thôn dân của Hắc Mạch thôn ai nấy gật đầu cái rụp mà đồng ý những lời mà trưởng thôn vừa mới nói rồi bọn họ lại cắm cúi ăn tiếp. Có ăn có thực lực, tận lực mà ăn là không ngược đãi bản thân, vừa ngon vừa tăng thực lực như vậy đúng là kỳ ngộ mà trưởng thôn nói rồi. Phải ăn tiếp thôi.
Mấy người dân bản địa của đảo San Hô nhìn thấy đám người Mạch Vượng cũng chạy ra ăn đến là vui vẻ như vậy thì lúc này cũng có vài người bạo gan cũng chạy đến gần để dò hỏi tình huống.
Mạch Vượng biết là mồi đã cắn câu cho nên ông cũng rất vui vẻ mà nói lại với mấy người dân này mọ chuyện, cũng khai sáng luôn về phần nguyên liệu thức ăn dùng trong bữa tiếc này. Phần lớn thịt dùng trong bữa tiệc nướng này đều là dùng những con hải thú cấp cao để chế biến, ít cũng là một đám hải thú trung cấp, loại tệ hại nhất thì cũng phải là những con hải thú sơ cấp kia. Có thể được ăn những loại hải thú cao cấp như thế này thì đây cũng là một cơ duyên cực kỳ hiếm khó mà có được, đây cũng là cơ hội khả ngộ bất khả cầu, ăn một miếng chính là ăn một đồng vàng, người có vận khí tốt có khi cũng có thể thức tỉnh đấu khí nữa.
Mấy người thôn dân này sau khi nghe Mạch Vượng nói như vậy thì bọn họ cũng chạy luôn đến tìm những người đang làm que nướng ăn thử, sau khi cắn một miếng vào miệng thì bọn họ cũng cảm thấy muốn thăng thiên luôn, vị giác như được kích thích toàn bộ rồi bọn họ cũng bắt đầu cắm đầu vào con đường đam mê mỹ thực không thể kéo lại.
……..
Trình Chu và Dạ U đang cùng nhau nắm tay rồi lang thang trên bờ biển để ngắm cảnh một hồi, hai người bọn họ vẫn giữ thói quen cũ vừa đi vừa trêu chọc một hồi kết hợp với hưởng không khí lãng mạn của bờ biển. Nhưng mà đi được một lúc thì ánh mắt của cả hai người cũng va phải một kỵ sĩ ăn mặc rất tồi tàn.
Cũng có mấy người hiện thế đang tụ hội lại với vị kỵ sĩ ăn mặc tồi tàn kia rồi quây thành một tụ tròn, cũng không biết là bọn họ đang hăng say nói cái gì nữa mà một tụ này cũng ồn hết một góc biển, rõ ràng là ngôn ngữ không hề thông thuận mà bầu không khí lại tỏ ra rất hoà hợp và vui vẻ. Hai bên đang giao lưu theo kiểu ông nói gà bà nói vị mà chém gió khí thế, nhìn như thể là anh em bốn bể một nhà và chỉ cần gặp nhau là đã có duyên hội ngộ rồi vậy.
Trình Chu nhìn quanh một hồi cũng nhìn thấy bàn của vị thành chủ đại nhân cùng đám lính.
“Người kia là Bạch ngân kỵ sĩ thì phải. Thành chủ đại nhân, ngài biết người kia là ai không? Là thuộc hạ của đại nhân sao?” Trình Chu dò hỏi.
Michael lắc đầu nói: “Không phải.”
Trình Chu cũng có chút ngoài ý muốn nói: “Không phải là thuộc hạ của thành chủ sao? Tôi còn tưởng là trên đảo này hiện tại ngoại trừ thành chủ đại nhân ra thì tất cả những người có chút năng lực cũng đã chạy hết rồi chứ? Thật không ngờ còn một Bạch ngân kỵ sĩ lưu lại nơi này. Không phải là ….” Thám tử đó chứ?
Michael: “Không phải. Tuy là phần lớn người có năng lực ở trên hòn đảo này đã chạy đi hết rồi, nhưng mà vẫn có một ít người vì nguyên do cá nhân mà bọn họ đã chọn lưu lại nơi này. Người đó là kỵ sĩ Kendy, trước kia người này làm người cũng không tồi, tình tình rất tốt. Hắn ta là làm rất tốt bổn phận của kỵ sĩ, là người thích trừ bạo và giúp đỡ kẻ yếu, lúc trước hắn ta đã làm được rất nhiều chuyện tốt cho bá tánh của hòn đảo này. Theo tôi nhớ không lầm thì trước kia có một tên con em quý tộc đã cưỡng đoạt một dân nữ, lúc đó kỵ sĩ Kendy này đi ngang qua và bắt gặp phải tình cảnh này cho nên hắn ta đã đánh cho tên kia một trận rồi đưa cô dân nữ kia trở về … đại loại là như vậy. Mà mấy chuyện tốt như thế thì anh ta cũng làm rất nhiều lần rồi.”
Trình Chu: “......”
Hoá ra quý tộc cúng có quý tộc này và quý tộc kia đấy nhỉ? Quý tộc ở thế giới này cũng thích giả dạng làm hiệp khách để hành tẩu sao? Hình như người này hơi lạc quẻ với cách hành xử của thế giới này rồi thì phải.
“Hắn ta tự nguyện ở lại sao?” Trình Chu nhướn mày nói.
Sắc mặt của Michael cũng có chút cổ quái nói: “Vừa là tự nguyện cũng vừa bị ép buộc. Lúc trước thì gia tộc bọn họ đã này sinh ra xung đột rồi chia làm hai phe, một phe chủ chạy còn một phe chủ ở lại. Kendy chủ trương muốn ở lại nơi này. Hai phe này cũng tranh đấu với nhau rất kịch liệt, cũng không ai chịu nhường cả. Hình như người anh trai hắn cũng ngại hắn vướng chân vướng ta cho nên người anh này cũng nói là dối theo kiểu để cho hắn ta lưu lại chỗ này để ổn định một thời gian, ngay sau đó người anh này cũng bán đứng hắn luôn.”
“Trước khi người anh trai hắn rời đi thì anh ta cũng mang hết toàn bộ tấtcar tài sản của gia tộc đi luôn, một đồng cũng không chừa lại cho hắn, đến cái ly cũ cũng vét mang đi sạch. Mà không chỉ vậy thôi đâu, người anh trai hắn còn chạy đi mượn một số tiền lớn rồi mới rời đi. Nghe nói là tên này đã có mấy ngày c còn không có gì bỏ bụng nữa.”
Nhưng mà tốt xấu gì thì tên đó cũng là Bạch ngân kỵ sĩ mà, với khả năng của chính trên này thì hẳn là Kendy cũng không thảm đến mức này. Nhưng mà anh chàng này làm người cũng quá hiền lành cho nên hắn ta cũng không thể chèn ép người khác được, mà vốn dĩ hắn là là quý công tử nhà quý tộc cho nên hắn ta cũng không có năng lực tự mưu sinh, hơn nữa hắn ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Những người trước kia từng được hắn ta giúp đỡ cũng chạy tới tiếp tế cho hắn ta một hồi rồi đấy chứ, nhưng mà tên này cũng quá cứng đầu nên hắn tá không muốn ăn những đồ vật này.
Trình Chu có chút đồng tình nói: “Tên này cũng quá xui xẻo.”
Michael gật đầu, nói: “Đúng là vậy. Quá bất cẩn.”
Kendy cùng người anh trai là Kensey, mối quan hệ của hai người này cũng không tốt, giữa bọn họ cũng có mâu thuẫn với nhau từ lâu rồi. Dựa theo tuổi tác thì người anh trai Kensey chính là người thừa kế hợp pháp của gia tộc, cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Nhưng mà tréo nghoe làm sao, tư chất tu luyện của Kendy lại tốt hơn Kensey rất nhiều, sau một thời gian tu luyện thì Kendy đã đột phá cảnh giới Bạch ngân kỵ sĩ trước. Mấy lão già trong gia tộc cũng vì việc này mà lại coi trọng Kendy hơn, kể từ đó trở đi thì vị trí của Kensey lại càng thêm xấu hổ. Mà tên Kendy này cũng thuộc dạng quá vô tâm và bất cẩn cho nên hắn ta cũng chẳng biết chuyện Kensey đang rất kiêng kỵ hắn ta cơ. Khi Kendy cùng đám hộ vệ của gia tộc chơi đùa, hay là những lúc Kendy khen ngợi những người có công trạng, hay là thủ hạ làm được việc thì trong mắt Kendy mà nói đó cũng chỉ là hành vi rất bình thường, ai cũng có thể làm được với cấp dưới của mình thôi. Nhưng mà trong mắt của người anh trai lại chính là hành vi khiêu khích một cách trắng trợn.
…..
Trong một ngôi nhà hoang trên đảo San Hô.
Mấy con chuột đang tụ tập ở bên trong căn nhà, mấy người trong nhà này cũng giống Chuột đại ca và Chuột lão nhị chuyên kiếm sống bằng nghề bán tin tức.
Sau khi Chuột đại ca và Chuột lão nhị bị thì mấy con chuột này cũng thu liễm lại và cả đám cũng không dám hoạt động công khai nữa. Nhưng mà bên ngoài cũng có rất nhiều người muốn biết tình hình hiện tại của đảo San Hô, họ cũng trả cái giá rất cao để mua nhưng tin tức mới nhất cho nên những con chuột này cũng khó mà có thể cưỡng lại cái cám dỗ toàn đồng vàng đó. Cuối cùng, sau bao hồi suy nghĩ thì mấy con chuột này vẫn đi khắp nơi để thám thính tình hình, nhưng mà dạo này thì cả đám cũng thu liễm không ít.
“Thịt nướng này không có vấn đề gì.” Chuột nhị nói.
Vì để hiểu rõ tình hình mà đám chuột cũng đã tổ chức một cuộc họp và chơi trò rút thăm may mắn để chọn một người chạy ra ngoài ăn thịt. Con chuột bị chọn chính là Chuột nhị. Sau khi Chuột nhị chạy tới một địa điểm tổ chức thịt nướng thì nó cũng theo đoàn người mà chạy ra ngoài để tìm những quầy thịt nướng để dùng thử với một tinh thần quyết chiến, quyết tử mà xông lên tuyến đầu.
Chuột ngũ có chút khó hiểu nói: “Mấy tên Đoạ ma giả kia đang muốn làm cái gì vậy chứ? Tự dưng lại mời nhiều người tới ăn miễn phí uống miễn phí. Nhiều thịt như vậy mang đi bán kiếm tiền không tốt hơn sao?”
Thượng phẩm hải thú vẫn luôn là loại tài liệu tu luyện nóng phỏng tay đây, cũng có rất nhiều người săn đón đấy.
Chuột tam gãi đầu nói: “Ai mà biết được. Có lẽ là người ta kiếm được nhiều quá nên muốn tán tài tiêu tai.”
Chuột nhị chớp mắt nói: “Người này là không gian Đoạ ma giả cho nên nếu như hắn ta muốn thì hắn ta cũng tự lẻn vào kho lúa của quý tộc mà lấy. Chuyện này với hắn ta cũng dễ như trở bàn tay mà bảo khố của quý tộc cũng chỉ là kho hàng dự trữ của hắn. Người ta cũng không phải vì tiền mà phát sầu cho nên người ta muốn thì làm thôi.”
Sắc mặt của Mã Áo cũng có chút ngưng trọng nói: “Không chỉ như vậy thôi đâu, thực lực của hắn ta cũng rất mạnh, một đạo không gian trảm đánh xuống thì con cao giai hải thú cũng bị chẻ làm hai, thật sự quá khủng bố.”
“Ngày mai đến lượt Chuột tứ đi ăn cơm.” Chuột Tam nói.
Chuột nhị nghe vậy thì nói: “Nếu mày sợ thì tao đi với mày.”
Mã Áo nhìn Chuột nhị thì tức giận nói: “Thằng nhóc mày ăn nghiện rồi đúng không?”
Chuột nhị gãi đầu cũng hơi xấu hổ mà cười cười nói: “Dù sao thì hôm nay tao cũng đã ăn nhiều như vậy rồi, ăn thêm hai ngày nữa cũng không sao đâu.”
Chuột tam cũng có chút lo lắng nhìn chuột nhị nói: “Nghe nói là ăn đồ ăn của Đọa ma giả thì sẽ bị ma quỷ dụ dỗ đúng không? Sau khi ăn thì rất khó mà dứt ra khỏi, mày không phải là vị trúng chiêu rồi đó chứ?”
Chuột nhị cười gượng một chút nói: “Tao cũng không biết. Nhưng mà đó đều là thịt ma thú đấy. Ngày bình thường mà chúng ta có muốn ăn thì chúng ta còn phải bỏ tiền ra mà mua, mà còn phải bỏ nhiều tiền mới mua được đấy. Nếu có vấn đề gì thì tao cũng là người đã đi ăn trước tụi mày rồi còn gì nữa. Mấy ngày kế tiếp cũng là ăn miễn phí cho nên ngại gì mà không ăn nhiều hơn một chút chứ?”
Mấy con chuột trong phòng nghe vậy thì cũng rục rịch. Hiện nay thì trình trạng lương thực ở đảo San Hô cũng đang trong tình trạng rất khan hiếm, mấy người trong căn phòng này cũng đã rơi vào hoàn cảnh bị đói ăn đến mấy ngày nay rồi. Hai ngày trước họ cũng chỉ tìm được một ít bánh mỳ cũ loại vừa cứng vừa lạnh cho nên bọn họ không thể nuốt trôi được. Lúc cắn có đứa còn bị mẻ mất một mảng răng đây.
Mã Áo híp mắt rồi suy nghĩ một chút nói: “Thôi, ngày mai tất cả chúng ta đều đi qua nếm thử xem.”
End chap 207
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu cũng đã yêu cầu Michael bày 50 điểm thịt nướng dàn trải trên khắp đảo San Hô để chuẩn bị cho tiếp đón được khoảng 500 người trên mỗi một điểm có thể tới ăn hải sản nướng cùng một lúc.
Lần này tới đây thì phía trên cũng thuận tiện sắp xếp cho hắn rất nhiều chuyên gia ẩm thực đi theo, cho dù là những người này có tay nghề cũng không giống nhau nhưng mà tài năng nấu nướng của bọn họ cũng rất ổn.
Mấy con thú khổng lồ này cũng không dễ di chuyển cho nên Trình Chu cũng sắp xếp cho hơn 100 người trực tiếp đứng để bày tiệc nướng ngay tại khu vực bên bờ biển này luôn.
Ở hiện thế vẫn luôn có những thế hệ người trẻ tuổi có máu nghệ thuật, bọn họ đều yêu thích những tình tiết có yếu tố lãng mạn, thời điểm rảnh rỗi thì bọn họ thường kết bạn với nhau để chạy tới những bờ biển đẹp để cắm trại và ngắm cảnh.
Lần này thì người ở hiện thế bọn họ đã làm tốt cái tư tưởng là bọn họ sẽ đi tới một quốc gia không điện, không nước, không internet, cực kỳ lạc hậu rồi, bọn họ đến đây là để chịu khổ sai, nhưng mà tình huống hiện tại đúng không đến nỗi tệ, thật ra tình huống này còn tốt rất hơn nhiều so với những điều mà họ đã phán đoán trước đó cơ.
Những người ở dị thế cũng không đến nỗi lạc hậu như bọn họ đã tưởng tượng, hoàn cảnh ở nơi này thực ra cũng còn rất tốt. Rất nhiều người trong số bọn họ còn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, trong đầu bọn họ còn chưa từng nghĩ tới chuyện ngay khi bọn họ vừa mới đặt chân đến dị giới xa xôi này thì bọn họ đã có ngay cơ hội được ngắm cảnh đẹp, lại còn cơ hội để nhấm nháp đủ các loại mỹ thực của dị thế như thế này đâu.
Dân chúng bản địa ở đảo San Hô thì tất nhiên là bọn họ không dám đến để nếm thử hương vị của thịt hải thú rồi.
Do người dân ở đảo San Hô không dám đến ăn cho nên những người ở hiện thế cũng không cần phải khách khí thêm nữa, mấy thanh niên trẻ tuổi cũng được dịp mà ăn thả ga, sau đó mọi người tập trung chuyên môn mà xử lý đống hải sản này, nhiều người còn giữ thói quen ăn uống và chụp ảnh, không khí hiện tại cũng rất tốt đẹp.
Một mình Hoàng gia quân cũng không thể đủ người để phục vụ hết cho một đoàn người đông đúc tiến đến cùng một lúc như thế này được, thế là những người tới nơi này thưởng thức món ăn cũng tự mình phục vụ theo kiểu buffet tự phục vụ luôn, bọn họ cũng từ mình xắn tay áo rồi lao vào phụ bếp luôn, muốn ăn phải lăn vào bếp, ai tới cũng có tinh thần tự giác mà làm việc, cũng không còn tính tự cao tự đại hay gì nữa.
Lần này tới đây thì Trình Chu cũng thuận tay mà chuẩn bị rất nhiều chai chai lọ lọ và đầy đủ các loại gia vị có ở hiện thế, cho nên hắn cũng chất hết đống ở phía bên ngoài bờ biển luôn để cho mọi người tới dùng bữa cũng tự mình phục vụ và tự mình lấy ra mà dùng.
Mấy người hiện thế cũng tự mình tụ tập lại ở bên bờ biển rồi nói chuyện sau đó bàn luận rôm rả.
“Hải thú bên này cũng quá lợi hại.”
“Phía trên đã nói là bên này rất nguy hiểm đấy, quả nhiên là cực kỳ nguy hiểm mà, cũng may là chúng ta cóTrình thiếu và Dạ thiếu trấn thủ.”
“Nguy hiểm cao, tiền lời lớn, tôi cảm giác là sau khi ăn xong số thịt hải thú này thì nội công cũng dâng lên không ít.”
“Không sai, tôi cũng cảm thấy bản thân đang nóng bừng bừng lên rồi đây, hình như tốc độ vận chuyển nội công của tôi cũng tăng lên không ít rồi, nếu có thể ăn mấy cái món này mỗi ngày thì không bao lâu nữa tôi cũng trực tiếp đột phá luôn quá. Đáng.”
“Ăn mỗi ngày sao? Cậu đúng là có thể nghĩ, muốn Trình thiếu và Dạ thiếu đánh cá cho cậu ăn mỗi ngày hả?”
“Nghe nói là tiệc cơ động này diễn ra trong 3 ngày cơ mà, cứ ăn liên tục trong vòng ba ngày thì chắc chắn tôi cũng sẽ đột phá thôi.”
“Hình như là người tới ăn đều là phía chúng ta thôi thì phải, những người bản địa không dám ăn sao?”
Một thanh niên cũng thần bí mà nói: “Tôi nghe nói là danh tiếng của Trình thiếu ở nơi này cũng không được tốt cho lắm đâu. Chắc chắn là người dân bản địa ở đây cảm thấy sợ hãi cho nên bọn họ không dám tới.”
“Làm gì có chuyện đó chứ? Trình thiếu tốt như vậy cơ mà, đối mặt với nguy hiểm cũng cực kỳ anh dũng mà không hề sợ hãi đấy. Hơn nữa Trình thiếu làm người cũng hào phóng, thấy cũng rất hào sảng nữa, làm đến vậy rồi mà thanh danh còn không tốt sao? Người bản địa ở nơi này cũng quá nông cạn rồi, sao bọn họ lại thiển cận quá vậy?”
“Thôi bỏ qua đi, bọn họ không ăn thì thiệt bọn họ thôi, cũng đúng lúc lợi cho chúng ta chứ sao? Ăn đi, ăn đi.”
“…..”
……
Michael cũng mang theo không ít thân tín lại đây rồi ngồi ăn khí thế.
Rogulei cũng có chút kích động nói: “Em họ, cái bột này là bột gì? Hình như là cũng không tồi đâu.”
Michael: “Nghe nói là gia vị của biển bên kia.”
Rogulei có chút kinh ngạc rồi lại cảm thán nói: “Người của biển bên kia cũng thật biết cách ăn uống mà. Sau khi bọn họ dùng mấy cái bột này rồi xử lý nguyên liệu thì đồ ăn cũng không còn vị tanh của hải quái nữa.”
Michael: “Em cũng nghe Phong Ngữ nói qua một lần rồi, biển bên kia có đủ mọi loại mỹ thực, khẩu vị của người bên đó cũng rất kén chọn đấy.”
Rogulei cũng không khỏi có chút khát khao nói: “Anh cũng muốn thử một lần.”
Michael cười cười nói: “Chắc là sắp có cơ hội rồi.”
Hình như người ở biển bên kia đang muốn khai trương một con phố chuyên về mỹ thực, đến lúc đó thì bọn họ cũng chắc chắn sẽ mang theo rất nhiều loại mỹ thực đến đây. Hy vọng là lúc đó mọi người đều có thể thưởng thức.
Có rất nhiều quầy gia vị đang được bày biện thành một dàn ở ngay bên cạnh những bàn dài ngay cung đường ven biển, các loại gia vị như ớt, tỏi, thì là, rau thơm, tiêu, … cũng được xấp hàng rồi bày đầy ra, muốn khẩu vị gì cũng đều có, từ Tứ Xuyên tới Đông Bắc gì cũng được, muốn ăn cái gì thì mọi người cũng trực tiếp tự mình pha chế rồi mang ra sử dụng.
Thật ra cũng có rất nhiều loại hải thú có hương vị không thực sự tốt cho lắm đâu, nhưng mà điều mà Michael coi trọng nhất lại chính là số năng lượng ẩn chứa phía bên trong từng lớp thịt mấy con hải thú này.
Ban đầu cũng không có quá nhiều người dám đi đến ăn uống đâu, nhưng mà sau đó một số người đi tới đây nhìn tất cả những người ở hiện thế kia cắm đầu vào ăn đến là hăng say, hơn nữa bọn họ cũng nhìn thấy hai người Michael và Rogulei cũng mang theo rất nhiều người chạy tới nơi này rồi cắm đầu vào ăn ăn uống uống một hồi lâu, cuối cùng thì hai người kia cũng không bị làm sao cả cho nên cũng có người mở màn cũng đi đến để ăn thử.
Sau một hồi lo lắng cho Trình Chu mời tiệc mà không có ai đến ăn cho nên Phi Ưng đã nhanh chóng mang theo một đoàn người đi tới cổ vũ.
Hải thú càng cao cấp thì những thớ thịt lại càng thơm ngon kèm theo một nguồn năng lượng tràn đầy, sau khi nếm thử một vài miếng ban đầu thôi thì không thể nghi ngờ được là mọi người bắt đầu có những cảm giác vô cùng háo hức và thích thú.
Mấy người mà Phi Ưng mang đến thì cũng đi tới đây với một tâm thái thong dong, bọn họ đã xác định bọn họ tới là để ủng hộ và cổ vũ tinh thần cho đoàn người Trình Chu đấy, bọn họ cũng không kỳ vọng bao nhiêu đâu. Nhưng mà, sau khi đoàn người này bắt đầu ăn uống thử thì họ bắt đầu trầm mê vào trong mỹ thực, tay thì hoạt động liên tục mà luôn gắp đồ nướng không ngơi, còn miệng thì hít hà rồi suýt xoa ăn không ngưng nghỉ, ai nấy đều cười rạng rỡ với những vẻ mặt cũng cực kỳ cao hứng.
Phi Ưng cắn một xiên thịt nướng và nói: “Không ngờ là sau khi xử lý qua thì hương vị lại tốt tới vậy. Đúng như Phong Ngữ nói Q boom Q boom (Q彈Q彈: Q dàn Q dàn – thực phẩm có tính mịn màng và đàn hồi) này.”
Mir nhìn Phi Ưng nói: “Cậu thích thì ăn nhiều chút.”
Phi Ưng quay qua nhìn Mir cũng có chút nghi hoặc nói: “Cậu làm sao vậy Mir? Sao lại không ăn gì đi? Cậu nhìn chằm chằm vào mấy người mới đến đó như vậy làm cái gì chứ? Không lẽ là lại nhìn ra cái gì rồi sao?”
Mir lắc đầu nói: “Không có gì. Tôi nhìn chút thôi.”
Hiện nay thì tất cả những người của hiện thế đang có mặt và ngồi tại nơi đây ăn hải sản nướng cũng biến thành những chấm năng lượng tròn tròn ở trong đôi mắt của Mir. Hơn nữa thì phía bên trong cơ thể của những người này đang ẩn chứa thêm một nguồn năng lượng cực kỳ sung túc và nguồn năng lượng này vận chuyển sinh động. Thân thể của những người này ngay sau khi ăn thịt nướng thì năng lượng cũng đang từ từ dâng lên.
Phi Ưng cắn một miếng thịt nướng rồi thầm cảm thán nói: “Những người mà Trình Chu mang tới đây đúng là ăn rất tốt.”
Mil: “Người ta vừa ăn vừa chuyển hoá thành năng lượng bên trong số thức ăn này thành năng lượng cho bản thân bọn họ tu luyện đấy, cho nên bọn họ cũng ăn nhiều hơn một chút, đây cũng là chuyện bình thường.”
Phi Ưng gật đầu nói: “Hoá ra là như vậy.”
Mir híp mắt trầm ngâm một hồi, thật ra thì trong lòng của hắn cũng có chút nghi hoặc, hắn cảm thấy một số người mà Trình Chu mang đến đây đã có tuổi tác cũng không hề nhỏ mới đúng. Thật sự thì đám người này cũng rất lớn rồi, nhưng mà thực lực của bọn họ lại tăng lên cực kỳ nhanh. Việc này nhìn thế nào cũng rất kỳ lạ. Cũng không biết hệ thống tu luyện của bọn họ có gì khác biệt mà làm được chuyện này.
…..
Người của Hắc Mạch thôn cũng sớm nhập tiệc rồi.
Trước đây thì Trình Chu cũng từng mở bao nhiêu đợt BBQ ở Hắc Mạch thôn rồi, mấy người ở Hắc Mạch thôn cũng từng học theo rồi tự mở luôn, cho nên mấy người ở Hắc Mạch thôn cũng đã quá quen thuộc với những kiểu tiệc nướng như này.
“Ăn nhiều chút, ăn nhiều thì thực lực càng tăng.” Mạch Vượng nhìn chằm chằm vào mấy thiếu niên trong thôn.
Mấy thiếu niên của Hắc Mạch thôn nghe vậy thì cả đám nhóc cũng không ngại ngừng nữa mà sà vào ăn ăn uống uống luôn.
Mọi người dân ở Hắc Mạch thôn hiện nay đều đã tu luyện đấu khí rồi, sau khi bắt đầu tu luyện đấu khí thì họ mới biết được là tu luyện đấu khí lại tốn kém tới cỡ vậy, cho nên họ cũng tranh thủ cơ hội mà vừa ăn vừa tu luyện luôn.
“Trưởng thôn, mấy người ở đảo San Hô kia không dám tới đây ăn.” Một thiếu niên nói.
Mạch Vượng ngẩng đầu lên rất khinh thường mà nói: “Một đám không kiến thức lúc nào cũng lo sợ đầu sợ đuôi, mọi người cũng đừng để ý đến bọn họ làm gì, nhiệm vụ của chúng ta là ăn nhanh nhất có thể, tu luyện nhiều nhất có thể.”
Mạch Mai phồng má rất không vui mà nói: “Hình như là mấy người đó đang sợ Trình Chu đại nhân hạ độc.”
Mạch Vượng cười nhạt một tiếng nói: “Bọn họ cũng tự đề cao bản thân bọn họ quá rồi. Hừ, đám khố rách áo ôm như bọn họ thì có cái gì đáng giá để Trình Chu đại nhân phải hạ độc chứ? Trình Chu đại nhân là người làm việc lớn, cũng rất bận rộn cho nên Trình Chu đại nhân cũng chẳng có thời gian rảnh mà để ý tới bọn họ. Lần này là do Trình Chu đại nhân có lòng tốt cho nên Trình Chu đại nhân mới mở tiệc chiêu đãi để mời mọi người tới ăn. Đám người nhát gan đó cứ vậy thì bọn họ cũng tự đánh mất kỳ ngộ của bản thân thôi. Một đám ngu dốt, mọi người cứ ăn đi đừng để ý tới bọn họ nữa.”
Thôn dân của Hắc Mạch thôn ai nấy gật đầu cái rụp mà đồng ý những lời mà trưởng thôn vừa mới nói rồi bọn họ lại cắm cúi ăn tiếp. Có ăn có thực lực, tận lực mà ăn là không ngược đãi bản thân, vừa ngon vừa tăng thực lực như vậy đúng là kỳ ngộ mà trưởng thôn nói rồi. Phải ăn tiếp thôi.
Mấy người dân bản địa của đảo San Hô nhìn thấy đám người Mạch Vượng cũng chạy ra ăn đến là vui vẻ như vậy thì lúc này cũng có vài người bạo gan cũng chạy đến gần để dò hỏi tình huống.
Mạch Vượng biết là mồi đã cắn câu cho nên ông cũng rất vui vẻ mà nói lại với mấy người dân này mọ chuyện, cũng khai sáng luôn về phần nguyên liệu thức ăn dùng trong bữa tiếc này. Phần lớn thịt dùng trong bữa tiệc nướng này đều là dùng những con hải thú cấp cao để chế biến, ít cũng là một đám hải thú trung cấp, loại tệ hại nhất thì cũng phải là những con hải thú sơ cấp kia. Có thể được ăn những loại hải thú cao cấp như thế này thì đây cũng là một cơ duyên cực kỳ hiếm khó mà có được, đây cũng là cơ hội khả ngộ bất khả cầu, ăn một miếng chính là ăn một đồng vàng, người có vận khí tốt có khi cũng có thể thức tỉnh đấu khí nữa.
Mấy người thôn dân này sau khi nghe Mạch Vượng nói như vậy thì bọn họ cũng chạy luôn đến tìm những người đang làm que nướng ăn thử, sau khi cắn một miếng vào miệng thì bọn họ cũng cảm thấy muốn thăng thiên luôn, vị giác như được kích thích toàn bộ rồi bọn họ cũng bắt đầu cắm đầu vào con đường đam mê mỹ thực không thể kéo lại.
……..
Trình Chu và Dạ U đang cùng nhau nắm tay rồi lang thang trên bờ biển để ngắm cảnh một hồi, hai người bọn họ vẫn giữ thói quen cũ vừa đi vừa trêu chọc một hồi kết hợp với hưởng không khí lãng mạn của bờ biển. Nhưng mà đi được một lúc thì ánh mắt của cả hai người cũng va phải một kỵ sĩ ăn mặc rất tồi tàn.
Cũng có mấy người hiện thế đang tụ hội lại với vị kỵ sĩ ăn mặc tồi tàn kia rồi quây thành một tụ tròn, cũng không biết là bọn họ đang hăng say nói cái gì nữa mà một tụ này cũng ồn hết một góc biển, rõ ràng là ngôn ngữ không hề thông thuận mà bầu không khí lại tỏ ra rất hoà hợp và vui vẻ. Hai bên đang giao lưu theo kiểu ông nói gà bà nói vị mà chém gió khí thế, nhìn như thể là anh em bốn bể một nhà và chỉ cần gặp nhau là đã có duyên hội ngộ rồi vậy.
Trình Chu nhìn quanh một hồi cũng nhìn thấy bàn của vị thành chủ đại nhân cùng đám lính.
“Người kia là Bạch ngân kỵ sĩ thì phải. Thành chủ đại nhân, ngài biết người kia là ai không? Là thuộc hạ của đại nhân sao?” Trình Chu dò hỏi.
Michael lắc đầu nói: “Không phải.”
Trình Chu cũng có chút ngoài ý muốn nói: “Không phải là thuộc hạ của thành chủ sao? Tôi còn tưởng là trên đảo này hiện tại ngoại trừ thành chủ đại nhân ra thì tất cả những người có chút năng lực cũng đã chạy hết rồi chứ? Thật không ngờ còn một Bạch ngân kỵ sĩ lưu lại nơi này. Không phải là ….” Thám tử đó chứ?
Michael: “Không phải. Tuy là phần lớn người có năng lực ở trên hòn đảo này đã chạy đi hết rồi, nhưng mà vẫn có một ít người vì nguyên do cá nhân mà bọn họ đã chọn lưu lại nơi này. Người đó là kỵ sĩ Kendy, trước kia người này làm người cũng không tồi, tình tình rất tốt. Hắn ta là làm rất tốt bổn phận của kỵ sĩ, là người thích trừ bạo và giúp đỡ kẻ yếu, lúc trước hắn ta đã làm được rất nhiều chuyện tốt cho bá tánh của hòn đảo này. Theo tôi nhớ không lầm thì trước kia có một tên con em quý tộc đã cưỡng đoạt một dân nữ, lúc đó kỵ sĩ Kendy này đi ngang qua và bắt gặp phải tình cảnh này cho nên hắn ta đã đánh cho tên kia một trận rồi đưa cô dân nữ kia trở về … đại loại là như vậy. Mà mấy chuyện tốt như thế thì anh ta cũng làm rất nhiều lần rồi.”
Trình Chu: “......”
Hoá ra quý tộc cúng có quý tộc này và quý tộc kia đấy nhỉ? Quý tộc ở thế giới này cũng thích giả dạng làm hiệp khách để hành tẩu sao? Hình như người này hơi lạc quẻ với cách hành xử của thế giới này rồi thì phải.
“Hắn ta tự nguyện ở lại sao?” Trình Chu nhướn mày nói.
Sắc mặt của Michael cũng có chút cổ quái nói: “Vừa là tự nguyện cũng vừa bị ép buộc. Lúc trước thì gia tộc bọn họ đã này sinh ra xung đột rồi chia làm hai phe, một phe chủ chạy còn một phe chủ ở lại. Kendy chủ trương muốn ở lại nơi này. Hai phe này cũng tranh đấu với nhau rất kịch liệt, cũng không ai chịu nhường cả. Hình như người anh trai hắn cũng ngại hắn vướng chân vướng ta cho nên người anh này cũng nói là dối theo kiểu để cho hắn ta lưu lại chỗ này để ổn định một thời gian, ngay sau đó người anh này cũng bán đứng hắn luôn.”
“Trước khi người anh trai hắn rời đi thì anh ta cũng mang hết toàn bộ tấtcar tài sản của gia tộc đi luôn, một đồng cũng không chừa lại cho hắn, đến cái ly cũ cũng vét mang đi sạch. Mà không chỉ vậy thôi đâu, người anh trai hắn còn chạy đi mượn một số tiền lớn rồi mới rời đi. Nghe nói là tên này đã có mấy ngày c còn không có gì bỏ bụng nữa.”
Nhưng mà tốt xấu gì thì tên đó cũng là Bạch ngân kỵ sĩ mà, với khả năng của chính trên này thì hẳn là Kendy cũng không thảm đến mức này. Nhưng mà anh chàng này làm người cũng quá hiền lành cho nên hắn ta cũng không thể chèn ép người khác được, mà vốn dĩ hắn là là quý công tử nhà quý tộc cho nên hắn ta cũng không có năng lực tự mưu sinh, hơn nữa hắn ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Những người trước kia từng được hắn ta giúp đỡ cũng chạy tới tiếp tế cho hắn ta một hồi rồi đấy chứ, nhưng mà tên này cũng quá cứng đầu nên hắn tá không muốn ăn những đồ vật này.
Trình Chu có chút đồng tình nói: “Tên này cũng quá xui xẻo.”
Michael gật đầu, nói: “Đúng là vậy. Quá bất cẩn.”
Kendy cùng người anh trai là Kensey, mối quan hệ của hai người này cũng không tốt, giữa bọn họ cũng có mâu thuẫn với nhau từ lâu rồi. Dựa theo tuổi tác thì người anh trai Kensey chính là người thừa kế hợp pháp của gia tộc, cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Nhưng mà tréo nghoe làm sao, tư chất tu luyện của Kendy lại tốt hơn Kensey rất nhiều, sau một thời gian tu luyện thì Kendy đã đột phá cảnh giới Bạch ngân kỵ sĩ trước. Mấy lão già trong gia tộc cũng vì việc này mà lại coi trọng Kendy hơn, kể từ đó trở đi thì vị trí của Kensey lại càng thêm xấu hổ. Mà tên Kendy này cũng thuộc dạng quá vô tâm và bất cẩn cho nên hắn ta cũng chẳng biết chuyện Kensey đang rất kiêng kỵ hắn ta cơ. Khi Kendy cùng đám hộ vệ của gia tộc chơi đùa, hay là những lúc Kendy khen ngợi những người có công trạng, hay là thủ hạ làm được việc thì trong mắt Kendy mà nói đó cũng chỉ là hành vi rất bình thường, ai cũng có thể làm được với cấp dưới của mình thôi. Nhưng mà trong mắt của người anh trai lại chính là hành vi khiêu khích một cách trắng trợn.
…..
Trong một ngôi nhà hoang trên đảo San Hô.
Mấy con chuột đang tụ tập ở bên trong căn nhà, mấy người trong nhà này cũng giống Chuột đại ca và Chuột lão nhị chuyên kiếm sống bằng nghề bán tin tức.
Sau khi Chuột đại ca và Chuột lão nhị bị thì mấy con chuột này cũng thu liễm lại và cả đám cũng không dám hoạt động công khai nữa. Nhưng mà bên ngoài cũng có rất nhiều người muốn biết tình hình hiện tại của đảo San Hô, họ cũng trả cái giá rất cao để mua nhưng tin tức mới nhất cho nên những con chuột này cũng khó mà có thể cưỡng lại cái cám dỗ toàn đồng vàng đó. Cuối cùng, sau bao hồi suy nghĩ thì mấy con chuột này vẫn đi khắp nơi để thám thính tình hình, nhưng mà dạo này thì cả đám cũng thu liễm không ít.
“Thịt nướng này không có vấn đề gì.” Chuột nhị nói.
Vì để hiểu rõ tình hình mà đám chuột cũng đã tổ chức một cuộc họp và chơi trò rút thăm may mắn để chọn một người chạy ra ngoài ăn thịt. Con chuột bị chọn chính là Chuột nhị. Sau khi Chuột nhị chạy tới một địa điểm tổ chức thịt nướng thì nó cũng theo đoàn người mà chạy ra ngoài để tìm những quầy thịt nướng để dùng thử với một tinh thần quyết chiến, quyết tử mà xông lên tuyến đầu.
Chuột ngũ có chút khó hiểu nói: “Mấy tên Đoạ ma giả kia đang muốn làm cái gì vậy chứ? Tự dưng lại mời nhiều người tới ăn miễn phí uống miễn phí. Nhiều thịt như vậy mang đi bán kiếm tiền không tốt hơn sao?”
Thượng phẩm hải thú vẫn luôn là loại tài liệu tu luyện nóng phỏng tay đây, cũng có rất nhiều người săn đón đấy.
Chuột tam gãi đầu nói: “Ai mà biết được. Có lẽ là người ta kiếm được nhiều quá nên muốn tán tài tiêu tai.”
Chuột nhị chớp mắt nói: “Người này là không gian Đoạ ma giả cho nên nếu như hắn ta muốn thì hắn ta cũng tự lẻn vào kho lúa của quý tộc mà lấy. Chuyện này với hắn ta cũng dễ như trở bàn tay mà bảo khố của quý tộc cũng chỉ là kho hàng dự trữ của hắn. Người ta cũng không phải vì tiền mà phát sầu cho nên người ta muốn thì làm thôi.”
Sắc mặt của Mã Áo cũng có chút ngưng trọng nói: “Không chỉ như vậy thôi đâu, thực lực của hắn ta cũng rất mạnh, một đạo không gian trảm đánh xuống thì con cao giai hải thú cũng bị chẻ làm hai, thật sự quá khủng bố.”
“Ngày mai đến lượt Chuột tứ đi ăn cơm.” Chuột Tam nói.
Chuột nhị nghe vậy thì nói: “Nếu mày sợ thì tao đi với mày.”
Mã Áo nhìn Chuột nhị thì tức giận nói: “Thằng nhóc mày ăn nghiện rồi đúng không?”
Chuột nhị gãi đầu cũng hơi xấu hổ mà cười cười nói: “Dù sao thì hôm nay tao cũng đã ăn nhiều như vậy rồi, ăn thêm hai ngày nữa cũng không sao đâu.”
Chuột tam cũng có chút lo lắng nhìn chuột nhị nói: “Nghe nói là ăn đồ ăn của Đọa ma giả thì sẽ bị ma quỷ dụ dỗ đúng không? Sau khi ăn thì rất khó mà dứt ra khỏi, mày không phải là vị trúng chiêu rồi đó chứ?”
Chuột nhị cười gượng một chút nói: “Tao cũng không biết. Nhưng mà đó đều là thịt ma thú đấy. Ngày bình thường mà chúng ta có muốn ăn thì chúng ta còn phải bỏ tiền ra mà mua, mà còn phải bỏ nhiều tiền mới mua được đấy. Nếu có vấn đề gì thì tao cũng là người đã đi ăn trước tụi mày rồi còn gì nữa. Mấy ngày kế tiếp cũng là ăn miễn phí cho nên ngại gì mà không ăn nhiều hơn một chút chứ?”
Mấy con chuột trong phòng nghe vậy thì cũng rục rịch. Hiện nay thì trình trạng lương thực ở đảo San Hô cũng đang trong tình trạng rất khan hiếm, mấy người trong căn phòng này cũng đã rơi vào hoàn cảnh bị đói ăn đến mấy ngày nay rồi. Hai ngày trước họ cũng chỉ tìm được một ít bánh mỳ cũ loại vừa cứng vừa lạnh cho nên bọn họ không thể nuốt trôi được. Lúc cắn có đứa còn bị mẻ mất một mảng răng đây.
Mã Áo híp mắt rồi suy nghĩ một chút nói: “Thôi, ngày mai tất cả chúng ta đều đi qua nếm thử xem.”
End chap 207
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.