Chương 77: Tiệc Sinh Nhật Của Viên Tụng
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Viên gia - Tiệc sinh nhật của Viên Tụng.
Bữa tiệc sinh nhật của Viên Tụng được tổ chức rất náo nhiệt, không chỉ có tinh anh trong thương giới mà còn có cả các minh tinh lớn, trong bữa tiệc toàn là những người nổi tiếng ăn mặc sang trọng tụ tập lại.
Ban đầu là Trình Chu muốn đến để xin chữ ký của Viên Tụng nhưng khi nhìn thấy Viên Tụng bị một đám người vây quanh như vậy thì cũng mất luôn ý định đi đến hỏi.
Trình Chu đứng một bên uống rượu và những lời xì xào bán tán xung quanh không ngừng rót vào tai của hắn.
“Đó chính là Đàm đại thiếu gia sao? Nhìn cũng rất lịch sự và tuấn tú. Đáng tiếc lại là gay.”
“Thế giới này sắp đại loạn tới nơi rồi. Nói không chừng cũng sẽ phát sinh thêm đại chiến. Có phải gay hay không cũng chẳng can dự gì.”
“Không biết cậu ta có phải Dị năng giả hay không? Nghe nói huyết thống Đàm gia và Dịch gia rất không bình thường.”
“Nghe nói là một Muggle.”
“Giáo sư Dịch đang nghiên cứu ra một loại thuốc làm tăng khả năng thức tỉnh phải không? Nếu thật sự nghiên cứu ra thì cậu ta hẳn là có một phần đúng không?”
“….”
Trình Chu cau mày nghĩ thầm: Dị năng đối với dân thường thì vẫn là chủ đề đang bị bưng bít, nhưng giới thượng lưu này thì lại là bí mật mở rồi.
Thời đại mới, rất nhiều người cho rằng thời đại kế tiếp là thời đại của Dị năng giả, những người không có dị năng sẽ bị đào thải nên có rất nhiều kẻ có tiền đã ngầm tìm kiếm phương pháp thức tỉnh dị năng. Và trên thị trường cũng có rất nhiều loại thuốc thức tỉnh giả mạo đang bị rao bán tràn lan.
Cũng có rất nhiều kẻ có tiền lo lắng thời đại dị năng thì Dị năng giả sẽ xuất hiện tràn lan làm mình bị lạc hậu nên sẽ bị hạ giai cấp, vì điều này nên họ cũng tìm mọi cách để nếm thử các phương pháp thức tỉnh dị năng nên thị trường này lại càng sôi động.
……
Phó Huy, Tạ Ngạn và Bạch Văn Bân đang tụ tập lại với nhau cùng nhìn Trình Chu và Đàm Thiếu Thiên đang thì thầm nói chuyện.
Phó Huy có chút buồn bực nói: “Đại ca làm sao vậy chứ? Còn đi theo bên cạnh ông anh hời kia nói chuyện, nhìn thật giống như đàn em vậy đó.”
Tạ Ngạn vuốt cằm nói: “Đại ca tuy lợi hại nhưng anh ta lại chính là anh trai của đại ca đấy.”
Bạch Văn Bân cau mày nói: “Mặc dù … Nhưng anh trai của đại ca hình như có chút tà môn.”
Phó Huy nhìn Bạch Văn Bân nói: “Không phải là cậu cũng đã lén sử dụng đá trinh trắc dị năng rồi sao? Chỉ là Muggle mà thôi. Sở dĩ cậu cảm thấy tà môn có lẽ là do anh ta là anh trai của lão đại mà thôi.”
Bạch Văn Bân cau mày nói nhỏ: “Có lẽ là vậy đi.”
Đám Phó Huy đang nói chuyện thì Đoạn Lỗi từ đằng xa đi tới.
Đoạn Lỗi hếch cằm lên nói: “Này, sao chúng mày lại đứng ở đây? Không đi theo đại ca của chúng mày nói chuyện à?”
Phó Huy nhìn Đoạn Lỗi nói: “Lát nữa qua.”
Đoạn Lỗi cười nói: “Hiện tại thì đại ca của chúng mày đã có anh trai rồi. Hắn ta đang phải chạy theo nịnh nọt để làm một thằng em trai tốt rồi đấy à? Thật đáng tiếc. Thằng anh trai đó của nó lại chỉ là một thằng Muggle mà thôi. Nói không chừng thì sau này chúng mày cũng sẽ biến thành đàn em của một thằng Muggle đấy.”
Tin tức bên ngoài không được phổ biến cho lắm nhưng hiện tại cũng đã có rất nhiều Dị năng giả đã thức tỉnh rồi. Cũng không biết có phải thủ đô là nơi hội tụ long mạch hay không mà tỉ lệ thức tỉnh Dị năng giả ở đây tương đối cao. Dị năng giả thức tỉnh nhiều nên nội bộ bên trong cũng chia thành nhiều phe nhóm.
Đàm Thiếu Thiên, Phó Huy, Tạ Ngạn và Bạch Văn Bân tụ lại thành một nhóm Thiên Lôi đảng.
Đoạn Lỗi, Kha Kiệt, Kim Hồi, La Tiểu Huy cũng tụ lại thành một nhóm Thiên Hoả đảng.
Đều là một đám tuổi còn trẻ nên cũng rất dễ xảy ra việc tranh cường háo thắng, giữa hai nhóm thì cũng không xảy ra mâu thuẫn lớn nhưng xích mích nhỏ thì vẫn thường xuyên xảy ra.
Phó Huy nhìn Đoạn Lỗi nói: “Miệng mày sao lại ngứa như vậy rồi hả? Có phải mày lại cãi nhau cùng với chú hai nhà mày đúng không?”
Đoạn Lỗi khịt mũi không vui nói: “Tự dưng mày nhắc tới ông già đạo mạo đó làm gì chứ? Mất hứng.” Đoạn Lỗi rầu rĩ như bị dẫm phải đuôi rồi đứng tránh sang một bên.
…….
Hai vị khách đặc biệt đột nhiên tiến vào làm bầu không khí trong hội trường bỗng nhiên thay đổi.
Đàm Thiếu Thiên cau mày nói: “Sao bọn họ lại tới đây?”
Trình Chu xoa trán rồi có chút bực bội, thật là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu rồi cười hả hê nói: “Anh hai, nếu anh dính phải phụ nữ thì anh dâu có bắt anh quỳ sầu riêng không vậy?”
Trình Chu lườm Đàm Thiếu Thiên một cái, thằng nhóc này đang muốn cháy nhà hôi của mà cười hắn phải không? Đồ láo toét này.
Trình Chu không vui nói: “Chuyện người lớn, trẻ con đừng xen vào.”
Lúc trước thì Lâm Thiến Thiến cũng đã từng gây sự với Trình Chu rồi nên lần này bước vào thì cô nàng cũng không trực tiếp đi gặp Trình Chu mà tiến lên tìm gặp Viên gia chủ.
“Tiểu Chu, chúng ta đi gặp mấy người bạn của cha con thôi.” Dịch Thù Tuyết tiến lên nói với Trình Chu.
Trình Chu cầm với 1 ly rượu rồi bước theo Dịch Thù Tuyết.
Thấy Trình Chu và Đàm Thiếu Thiên tách ra thì đám Phó Huy cũng bước lên gặp mặt.
Đàm Thiếu Thiên nhìn đám Phó Huy có gì đó không ổn nên thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Văn Bân có chút phiền muộn nói: “Không có gì, Đoạn Lỗi nói cậu thật sự rất giống em trai ngoan.”
Đàm Thiếu Thiên đảo mắt một cái cũng không thèm để ý nói: “Đừng để ý đến hắn, tên này mới bị ông chú mình hố cho một vố đau nên giờ có nhìn ai cũng không hợp mắt đâu.”
Giống em trai ngoan là sao? Hắn vốn dĩ là em trai mà. Giống em trai ngoan thì có gì kỳ lạ hay gì chứ? Mà tên Trình Chu kia cũng rất tà môn nên làm em trai của anh ta thì cũng có gì mà xấu hổ chứ?
Bạch Văn Bân nhíu mày không vui nói: “Nhưng mà chú hai của thằng ngốc đó mới là người đã gài bẫy hắn mà. Thằng này cũng thật là, muốn gây chuyện thì đi tìm kẻ chủ mưu mà nói chuyện chứ đi gây sự lung tung làm cái gì?”
“Đại ca, mẹ cậu dẫn anh trai cậu đi gặp mấy người chú bác trong giới rồi kìa. Cậu không đi cùng họ sao?” Bạch Văn Bân nói.
Đàm Thiếu Thiên cười cười nói: “Tôi cũng đã gặp hết rồi. Lần này mẹ tôi muốn dắt anh trai tôi đi giới thiệu với họ mà.”
“Đại ca, Lâm Thiến Thiến đến rồi.” Phó Huy nhìn người đi từ cửa vào nói nhỏ.
Đàm Thiếu Thiên cũng nhìn những người đang đứng ở cửa nói: “Vào thì vào thôi. Họ cũng có chân nên ai mà ngăn nổi chứ? Cũng không biết là họ tới đây để làm gì nữa.”
Tuy là Viên gia mời cũng nhiều khách tới đấy nhưng Lâm gia hẳn là không có trong danh sách khách mời đó. Không biết họ dùng cách nào để đổi được thiệp mời nữa.
Bạch Văn Bân chạy ra ngoài hóng hớt tin tức, một lúc sau thì chạy về kể chuyện: “Lâm phu nhân đang tìm Viên gia chủ để đổi vận cho nhà bọn họ.”
Đàm Thiếu Thiên cau mày nói: “E là bà ta đã đánh sai chủ ý rồi. Viên gia chủ đã rửa tay gác kiếm cũng đã nhiều năm rồi.” Trước đó vì để xác định vị trí của anh trai hắn mà gia đình hắn đã phải trả cái giá không nhỏ. Tình hình Lâm gia như hiện tại mà muốn xoay chuyển tình thế cũng không quá dễ dàng.
“E là đổi vận là giả, mà họ đang tranh thủ muốn liên hôn. Không phải là mẹ cậu đã từ chối rồi sao? Lần này chỉ sợ là họ muốn dây dưa không ngừng.” Tạ Ngạn nói.
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Bọn họ đúng là đang vội đi tìm chết mà. Anh dâu của tôi là một người rất tàn nhẫn đấy.” Giết người không chớp mắt, Lâm Thiến Thiến còn không phải là đối thủ của Dạ U đâu.
Phó Huy kinh ngạc nói: “Anh trai cậu là phu quản nghiêm đấy hả?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nghiêm túc nói: “Đúng vậy đấy.”
Phó Huy hoang mang nói: “Cậu có nhầm lẫn không thế? Anh dâu cậu nhìn rất ôn nhu mà.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Phó Huy như thể mắt bị chó tha đi rồi làm Phó Huy cảm thấy lông tơ dựng ngược lên.
Phó Huy hoang mang hỏi: “Đại ca, làm sao vậy?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Không có gì.” Một đám người thì người nào người nấy đều bị mù hết rồi mà. Vì cái gì lớn lên đẹp thì phải ôn nhu chứ? Đẹp thì hiền lành thiện lương sao? Nực cười!!!
……….
Đàm Thiếu Thiên đang nói chuyện với đám bạn thì bầu không khí trong hội trường bỗng trở nên rất kỳ lạ.
Đàm Thiếu Thiên nhìn về phía cửa thì trợn tròn mắt lên nói: “Hôm nay đúng là một ngày tốt làm mà. Một người lại một người rủ nhau tới góp vui.”
Bạch Văn Bân: “Quào! Hồng yến môn! Đúng là Tu la tràng mà. Náo nhiệt ghê.”
Phó Huy: “Không biết là Lâm Thiến Thiến có biết là hôm nay Đàm Diệu cũng đến đây không nữa?”
Đàm Diệu và Lâm Thiến Thiến cũng đã xé nát mặt với nhau rồi. Tình cũ gặp mặt không biết sẽ có trò vui gì không?
Đàm Thiếu Thiên cau mày cười lạnh nói: “Đàm Diệu có thể không biết Lâm Thiến Thiến tới nhưng Đàm Diệu nhất định biết anh trai tôi tới. Cũng không biết là người này đang cố gắng ghê tởm ai nữa?”
Đàm Thiếu Thiên cùng đám Bạch Văn Bân nói chuyện thì Đàm Diệu cũng bước thẳng tới chào hỏi.
“Thiếu Thiên, anh trai em đâu rồi?”
Đàm Thiếu Thiên híp mắt nói: “Liên quan gì đến mày chứ? Đừng giả bộ thân quen với tao như vậy.”
Đàm Diệu cau mày nói: “Chúng ta đều là người một nhà mà. Thiếu Thiên, em cũng đừng thù địch với anh như vậy nữa.”
Đàm Thiếu Thiên tức giận nói: “Ai là người một nhà với mày chứ?” Đàm Thiếu Thiên ghét nhất chính là dáng vẻ đạo mạo này của Đàm Diệu.
Đàm Diệu nhíu mày gượng hỏi: “Anh trai em trở về cũng đã lâu như vậy rồi mà anh em không đi gặp ông ngoại em sao? Người một nhà mà, có gì cũng nên gặp mặt nhau một lần chứ.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Đàm Diệu hỏi: “Sao mày quan tâm nhiều quá vậy?”
……
Lâm Thiến Thiến từ trong hội trường bước ra thì nhìn thấy Đàm Diệu đang đứng ngay đó làm cho cô có chút không được tự nhiên nên cũng ngoảnh mặt rời đi.
Đàm Diệu nhìn thấy Lâm Thiến Thiến thì sắc mặt cũng bình thường không đổi. Tuy đã từng là một cặp tình nhân nhưng khi gặp lại thì tỏ ra không quen biết. Những chuyện như vậy trong giới thượng lưu cũng là thường xảy ra, ly ly rồi lại hợp hợp, giây trước đánh nhau mà giây sau lại yêu đương nồng cháy cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Lâm Thiến Thiến cũng có chút xấu hổ khi tới đây. Trước đây thì cô thường là tâm điểm của các bữa tiệc, người người tới giao lưu cùng. Nhưng hiện tại thì cũng chỉ có khuất nhục mà thôi.
Trình Chu đang trốn ở một góc ăn trái cây. Đồ ăn trong nhà Viên Tụng chuẩn bị cũng khá ngon nhưng mà hầu hết những người đến dự tiệc đều không có tâm trạng mà ăn uống.
Trình Chu đang ăn một cách sung sướng thì bên cạnh bỗng có thêm một người.
Trình Chu cũng không coi ai ra gì mà hướng tới mâm đồ ăn gắp thêm mấy cái bánh kem nữa.
“Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp.” Trình Chu lên tiếng.
Trình Chu cắn một miếng bánh kem, trong nháy mắt thì mấy cái bánh ngọt cũng rơi hết vào trong bụng.
Lâm Thiến Thiến nhìn Trình Chu đang ăn bánh thì cau mày lại rồi ngập ngừng nói: “Những điều mẹ tôi nói Trình thiếu đã suy xét chưa?”
Trình Chu cau mày né nhanh ra xa nói: “Xin lỗi. Tôi tưởng mẹ tôi đã tỏ rõ thái độ rồi chứ?”
Lâm Thiến Thiến cau mày không vui nói: “Trình thiếu cũng cần có một người vợ hợp pháp đúng không? Hơn nữa tôi cũng không can thiệp vào chuyện của anh.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không được. Bạn trai tôi ghen rất dữ dội. Nếu tôi lại gần người khác thì chắc chắn là cậu ấy sẽ đánh chết tôi mất.”
Lâm Thiến Thiến nhìn Trình Chu rồi nói một cách lạnh lẽo: “Không ngờ là Trình thiếu lại là một người phu quản nghiêm như vậy.”
Trình Chu nhún vai nói một cách đương nhiên: “Tôi cũng không phải là phu quản nghiêm. Mà tôi chính là kính trọng bạn đời của mình. Cái việc mà tôi kính trọng bạn đời của mình thì càng chứng tỏ tôi là một người đàn ông chuyên chính và chung thuỷ.”
Lâm Thiến Thiến trừng mắt nhìn Trình Chu rồi uỷ khuất mà bỏ đi.
Bạch Văn Bân vểnh tai lên nghe Trình Chu và Lâm Thiến Thiến nói chuyện rồi nói với Đàm Thiếu Thiên: “Đại ca, anh trai cậu đúng là si tình mà. Y như ba cậu vậy.”
Đàm Thiếu Thiên khịt mũi nói: “Ba tôi thì có thể đúng là si tình thật đấy. Nhưng mà anh trai tôi thì đơn thuần là sợ thật.”
Bạch Văn Bân: “….”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu như vậy có chút vui sướng khi người gặp hoạ mà nói: “Anh hai, anh làm gì mà con gái nhà người ta chạy mất vậy chứ? Chậc chậc. Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc là gì mà.”
Trình Chu: “….” Cái nồi này hắn cũng phải đội sao? Hắn đã làm cái gì đâu chứ? Với lại Lâm Thiến Thiến muốn coi hắn thành cặn bã sao? Rõ ràng là lần trước còn nhìn hắn không vừa mắt mà. Rõ ràng không thích thì việc gì mà phải uỷ khuất bản thân mình chứ?
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “Anh ăn hơi nhiều đấy.” Người đến những loại tiệc như này sẽ không quá chú trọng vào việc ăn uống, tránh bị coi thành nhà giàu mới nổi không hiểu nghi lễ giao tiếp. Lâm Thiến Thiến rất coi trọng lễ nghi xã giao nên anh trai hắn làm như vậy thì cô ta cũng tự nhiên chướng mắt. Nhưng mà anh hai hắn khi ở nhà cũng không làm ra hành vi như vậy nên tình huống hiện tại là đang cố ý làm ghê tởm người ta đấy à?
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Sao? Em có ý kiến gì?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Không có.”
Trình Chu khẽ thở dài nói: “Anh đang ngồi hóng người khác diễn Tu la tràng, không nghĩ tới là lại bị lửa dẫn thân cho mình làm diễn viên chính để người ta hóng.” Hiện tại thì hắn chính là tâm điểm của chuỗi drama này.
Lâm Thiến Thiến cũng thật là, sao lại không lao về phía Đàm Diệu chứ? Tự nhiên chạy qua hắn làm cái gì? Rõ ràng trước kia họ còn đang hạnh phúc lắm mà. Thế đạo này biến hoá cũng quá nhanh rồi, còn không để cho người ta kịp chuẩn bị tâm lý nữa.
End chap 77
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bữa tiệc sinh nhật của Viên Tụng được tổ chức rất náo nhiệt, không chỉ có tinh anh trong thương giới mà còn có cả các minh tinh lớn, trong bữa tiệc toàn là những người nổi tiếng ăn mặc sang trọng tụ tập lại.
Ban đầu là Trình Chu muốn đến để xin chữ ký của Viên Tụng nhưng khi nhìn thấy Viên Tụng bị một đám người vây quanh như vậy thì cũng mất luôn ý định đi đến hỏi.
Trình Chu đứng một bên uống rượu và những lời xì xào bán tán xung quanh không ngừng rót vào tai của hắn.
“Đó chính là Đàm đại thiếu gia sao? Nhìn cũng rất lịch sự và tuấn tú. Đáng tiếc lại là gay.”
“Thế giới này sắp đại loạn tới nơi rồi. Nói không chừng cũng sẽ phát sinh thêm đại chiến. Có phải gay hay không cũng chẳng can dự gì.”
“Không biết cậu ta có phải Dị năng giả hay không? Nghe nói huyết thống Đàm gia và Dịch gia rất không bình thường.”
“Nghe nói là một Muggle.”
“Giáo sư Dịch đang nghiên cứu ra một loại thuốc làm tăng khả năng thức tỉnh phải không? Nếu thật sự nghiên cứu ra thì cậu ta hẳn là có một phần đúng không?”
“….”
Trình Chu cau mày nghĩ thầm: Dị năng đối với dân thường thì vẫn là chủ đề đang bị bưng bít, nhưng giới thượng lưu này thì lại là bí mật mở rồi.
Thời đại mới, rất nhiều người cho rằng thời đại kế tiếp là thời đại của Dị năng giả, những người không có dị năng sẽ bị đào thải nên có rất nhiều kẻ có tiền đã ngầm tìm kiếm phương pháp thức tỉnh dị năng. Và trên thị trường cũng có rất nhiều loại thuốc thức tỉnh giả mạo đang bị rao bán tràn lan.
Cũng có rất nhiều kẻ có tiền lo lắng thời đại dị năng thì Dị năng giả sẽ xuất hiện tràn lan làm mình bị lạc hậu nên sẽ bị hạ giai cấp, vì điều này nên họ cũng tìm mọi cách để nếm thử các phương pháp thức tỉnh dị năng nên thị trường này lại càng sôi động.
……
Phó Huy, Tạ Ngạn và Bạch Văn Bân đang tụ tập lại với nhau cùng nhìn Trình Chu và Đàm Thiếu Thiên đang thì thầm nói chuyện.
Phó Huy có chút buồn bực nói: “Đại ca làm sao vậy chứ? Còn đi theo bên cạnh ông anh hời kia nói chuyện, nhìn thật giống như đàn em vậy đó.”
Tạ Ngạn vuốt cằm nói: “Đại ca tuy lợi hại nhưng anh ta lại chính là anh trai của đại ca đấy.”
Bạch Văn Bân cau mày nói: “Mặc dù … Nhưng anh trai của đại ca hình như có chút tà môn.”
Phó Huy nhìn Bạch Văn Bân nói: “Không phải là cậu cũng đã lén sử dụng đá trinh trắc dị năng rồi sao? Chỉ là Muggle mà thôi. Sở dĩ cậu cảm thấy tà môn có lẽ là do anh ta là anh trai của lão đại mà thôi.”
Bạch Văn Bân cau mày nói nhỏ: “Có lẽ là vậy đi.”
Đám Phó Huy đang nói chuyện thì Đoạn Lỗi từ đằng xa đi tới.
Đoạn Lỗi hếch cằm lên nói: “Này, sao chúng mày lại đứng ở đây? Không đi theo đại ca của chúng mày nói chuyện à?”
Phó Huy nhìn Đoạn Lỗi nói: “Lát nữa qua.”
Đoạn Lỗi cười nói: “Hiện tại thì đại ca của chúng mày đã có anh trai rồi. Hắn ta đang phải chạy theo nịnh nọt để làm một thằng em trai tốt rồi đấy à? Thật đáng tiếc. Thằng anh trai đó của nó lại chỉ là một thằng Muggle mà thôi. Nói không chừng thì sau này chúng mày cũng sẽ biến thành đàn em của một thằng Muggle đấy.”
Tin tức bên ngoài không được phổ biến cho lắm nhưng hiện tại cũng đã có rất nhiều Dị năng giả đã thức tỉnh rồi. Cũng không biết có phải thủ đô là nơi hội tụ long mạch hay không mà tỉ lệ thức tỉnh Dị năng giả ở đây tương đối cao. Dị năng giả thức tỉnh nhiều nên nội bộ bên trong cũng chia thành nhiều phe nhóm.
Đàm Thiếu Thiên, Phó Huy, Tạ Ngạn và Bạch Văn Bân tụ lại thành một nhóm Thiên Lôi đảng.
Đoạn Lỗi, Kha Kiệt, Kim Hồi, La Tiểu Huy cũng tụ lại thành một nhóm Thiên Hoả đảng.
Đều là một đám tuổi còn trẻ nên cũng rất dễ xảy ra việc tranh cường háo thắng, giữa hai nhóm thì cũng không xảy ra mâu thuẫn lớn nhưng xích mích nhỏ thì vẫn thường xuyên xảy ra.
Phó Huy nhìn Đoạn Lỗi nói: “Miệng mày sao lại ngứa như vậy rồi hả? Có phải mày lại cãi nhau cùng với chú hai nhà mày đúng không?”
Đoạn Lỗi khịt mũi không vui nói: “Tự dưng mày nhắc tới ông già đạo mạo đó làm gì chứ? Mất hứng.” Đoạn Lỗi rầu rĩ như bị dẫm phải đuôi rồi đứng tránh sang một bên.
…….
Hai vị khách đặc biệt đột nhiên tiến vào làm bầu không khí trong hội trường bỗng nhiên thay đổi.
Đàm Thiếu Thiên cau mày nói: “Sao bọn họ lại tới đây?”
Trình Chu xoa trán rồi có chút bực bội, thật là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu rồi cười hả hê nói: “Anh hai, nếu anh dính phải phụ nữ thì anh dâu có bắt anh quỳ sầu riêng không vậy?”
Trình Chu lườm Đàm Thiếu Thiên một cái, thằng nhóc này đang muốn cháy nhà hôi của mà cười hắn phải không? Đồ láo toét này.
Trình Chu không vui nói: “Chuyện người lớn, trẻ con đừng xen vào.”
Lúc trước thì Lâm Thiến Thiến cũng đã từng gây sự với Trình Chu rồi nên lần này bước vào thì cô nàng cũng không trực tiếp đi gặp Trình Chu mà tiến lên tìm gặp Viên gia chủ.
“Tiểu Chu, chúng ta đi gặp mấy người bạn của cha con thôi.” Dịch Thù Tuyết tiến lên nói với Trình Chu.
Trình Chu cầm với 1 ly rượu rồi bước theo Dịch Thù Tuyết.
Thấy Trình Chu và Đàm Thiếu Thiên tách ra thì đám Phó Huy cũng bước lên gặp mặt.
Đàm Thiếu Thiên nhìn đám Phó Huy có gì đó không ổn nên thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Văn Bân có chút phiền muộn nói: “Không có gì, Đoạn Lỗi nói cậu thật sự rất giống em trai ngoan.”
Đàm Thiếu Thiên đảo mắt một cái cũng không thèm để ý nói: “Đừng để ý đến hắn, tên này mới bị ông chú mình hố cho một vố đau nên giờ có nhìn ai cũng không hợp mắt đâu.”
Giống em trai ngoan là sao? Hắn vốn dĩ là em trai mà. Giống em trai ngoan thì có gì kỳ lạ hay gì chứ? Mà tên Trình Chu kia cũng rất tà môn nên làm em trai của anh ta thì cũng có gì mà xấu hổ chứ?
Bạch Văn Bân nhíu mày không vui nói: “Nhưng mà chú hai của thằng ngốc đó mới là người đã gài bẫy hắn mà. Thằng này cũng thật là, muốn gây chuyện thì đi tìm kẻ chủ mưu mà nói chuyện chứ đi gây sự lung tung làm cái gì?”
“Đại ca, mẹ cậu dẫn anh trai cậu đi gặp mấy người chú bác trong giới rồi kìa. Cậu không đi cùng họ sao?” Bạch Văn Bân nói.
Đàm Thiếu Thiên cười cười nói: “Tôi cũng đã gặp hết rồi. Lần này mẹ tôi muốn dắt anh trai tôi đi giới thiệu với họ mà.”
“Đại ca, Lâm Thiến Thiến đến rồi.” Phó Huy nhìn người đi từ cửa vào nói nhỏ.
Đàm Thiếu Thiên cũng nhìn những người đang đứng ở cửa nói: “Vào thì vào thôi. Họ cũng có chân nên ai mà ngăn nổi chứ? Cũng không biết là họ tới đây để làm gì nữa.”
Tuy là Viên gia mời cũng nhiều khách tới đấy nhưng Lâm gia hẳn là không có trong danh sách khách mời đó. Không biết họ dùng cách nào để đổi được thiệp mời nữa.
Bạch Văn Bân chạy ra ngoài hóng hớt tin tức, một lúc sau thì chạy về kể chuyện: “Lâm phu nhân đang tìm Viên gia chủ để đổi vận cho nhà bọn họ.”
Đàm Thiếu Thiên cau mày nói: “E là bà ta đã đánh sai chủ ý rồi. Viên gia chủ đã rửa tay gác kiếm cũng đã nhiều năm rồi.” Trước đó vì để xác định vị trí của anh trai hắn mà gia đình hắn đã phải trả cái giá không nhỏ. Tình hình Lâm gia như hiện tại mà muốn xoay chuyển tình thế cũng không quá dễ dàng.
“E là đổi vận là giả, mà họ đang tranh thủ muốn liên hôn. Không phải là mẹ cậu đã từ chối rồi sao? Lần này chỉ sợ là họ muốn dây dưa không ngừng.” Tạ Ngạn nói.
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Bọn họ đúng là đang vội đi tìm chết mà. Anh dâu của tôi là một người rất tàn nhẫn đấy.” Giết người không chớp mắt, Lâm Thiến Thiến còn không phải là đối thủ của Dạ U đâu.
Phó Huy kinh ngạc nói: “Anh trai cậu là phu quản nghiêm đấy hả?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nghiêm túc nói: “Đúng vậy đấy.”
Phó Huy hoang mang nói: “Cậu có nhầm lẫn không thế? Anh dâu cậu nhìn rất ôn nhu mà.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Phó Huy như thể mắt bị chó tha đi rồi làm Phó Huy cảm thấy lông tơ dựng ngược lên.
Phó Huy hoang mang hỏi: “Đại ca, làm sao vậy?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Không có gì.” Một đám người thì người nào người nấy đều bị mù hết rồi mà. Vì cái gì lớn lên đẹp thì phải ôn nhu chứ? Đẹp thì hiền lành thiện lương sao? Nực cười!!!
……….
Đàm Thiếu Thiên đang nói chuyện với đám bạn thì bầu không khí trong hội trường bỗng trở nên rất kỳ lạ.
Đàm Thiếu Thiên nhìn về phía cửa thì trợn tròn mắt lên nói: “Hôm nay đúng là một ngày tốt làm mà. Một người lại một người rủ nhau tới góp vui.”
Bạch Văn Bân: “Quào! Hồng yến môn! Đúng là Tu la tràng mà. Náo nhiệt ghê.”
Phó Huy: “Không biết là Lâm Thiến Thiến có biết là hôm nay Đàm Diệu cũng đến đây không nữa?”
Đàm Diệu và Lâm Thiến Thiến cũng đã xé nát mặt với nhau rồi. Tình cũ gặp mặt không biết sẽ có trò vui gì không?
Đàm Thiếu Thiên cau mày cười lạnh nói: “Đàm Diệu có thể không biết Lâm Thiến Thiến tới nhưng Đàm Diệu nhất định biết anh trai tôi tới. Cũng không biết là người này đang cố gắng ghê tởm ai nữa?”
Đàm Thiếu Thiên cùng đám Bạch Văn Bân nói chuyện thì Đàm Diệu cũng bước thẳng tới chào hỏi.
“Thiếu Thiên, anh trai em đâu rồi?”
Đàm Thiếu Thiên híp mắt nói: “Liên quan gì đến mày chứ? Đừng giả bộ thân quen với tao như vậy.”
Đàm Diệu cau mày nói: “Chúng ta đều là người một nhà mà. Thiếu Thiên, em cũng đừng thù địch với anh như vậy nữa.”
Đàm Thiếu Thiên tức giận nói: “Ai là người một nhà với mày chứ?” Đàm Thiếu Thiên ghét nhất chính là dáng vẻ đạo mạo này của Đàm Diệu.
Đàm Diệu nhíu mày gượng hỏi: “Anh trai em trở về cũng đã lâu như vậy rồi mà anh em không đi gặp ông ngoại em sao? Người một nhà mà, có gì cũng nên gặp mặt nhau một lần chứ.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Đàm Diệu hỏi: “Sao mày quan tâm nhiều quá vậy?”
……
Lâm Thiến Thiến từ trong hội trường bước ra thì nhìn thấy Đàm Diệu đang đứng ngay đó làm cho cô có chút không được tự nhiên nên cũng ngoảnh mặt rời đi.
Đàm Diệu nhìn thấy Lâm Thiến Thiến thì sắc mặt cũng bình thường không đổi. Tuy đã từng là một cặp tình nhân nhưng khi gặp lại thì tỏ ra không quen biết. Những chuyện như vậy trong giới thượng lưu cũng là thường xảy ra, ly ly rồi lại hợp hợp, giây trước đánh nhau mà giây sau lại yêu đương nồng cháy cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Lâm Thiến Thiến cũng có chút xấu hổ khi tới đây. Trước đây thì cô thường là tâm điểm của các bữa tiệc, người người tới giao lưu cùng. Nhưng hiện tại thì cũng chỉ có khuất nhục mà thôi.
Trình Chu đang trốn ở một góc ăn trái cây. Đồ ăn trong nhà Viên Tụng chuẩn bị cũng khá ngon nhưng mà hầu hết những người đến dự tiệc đều không có tâm trạng mà ăn uống.
Trình Chu đang ăn một cách sung sướng thì bên cạnh bỗng có thêm một người.
Trình Chu cũng không coi ai ra gì mà hướng tới mâm đồ ăn gắp thêm mấy cái bánh kem nữa.
“Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp.” Trình Chu lên tiếng.
Trình Chu cắn một miếng bánh kem, trong nháy mắt thì mấy cái bánh ngọt cũng rơi hết vào trong bụng.
Lâm Thiến Thiến nhìn Trình Chu đang ăn bánh thì cau mày lại rồi ngập ngừng nói: “Những điều mẹ tôi nói Trình thiếu đã suy xét chưa?”
Trình Chu cau mày né nhanh ra xa nói: “Xin lỗi. Tôi tưởng mẹ tôi đã tỏ rõ thái độ rồi chứ?”
Lâm Thiến Thiến cau mày không vui nói: “Trình thiếu cũng cần có một người vợ hợp pháp đúng không? Hơn nữa tôi cũng không can thiệp vào chuyện của anh.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không được. Bạn trai tôi ghen rất dữ dội. Nếu tôi lại gần người khác thì chắc chắn là cậu ấy sẽ đánh chết tôi mất.”
Lâm Thiến Thiến nhìn Trình Chu rồi nói một cách lạnh lẽo: “Không ngờ là Trình thiếu lại là một người phu quản nghiêm như vậy.”
Trình Chu nhún vai nói một cách đương nhiên: “Tôi cũng không phải là phu quản nghiêm. Mà tôi chính là kính trọng bạn đời của mình. Cái việc mà tôi kính trọng bạn đời của mình thì càng chứng tỏ tôi là một người đàn ông chuyên chính và chung thuỷ.”
Lâm Thiến Thiến trừng mắt nhìn Trình Chu rồi uỷ khuất mà bỏ đi.
Bạch Văn Bân vểnh tai lên nghe Trình Chu và Lâm Thiến Thiến nói chuyện rồi nói với Đàm Thiếu Thiên: “Đại ca, anh trai cậu đúng là si tình mà. Y như ba cậu vậy.”
Đàm Thiếu Thiên khịt mũi nói: “Ba tôi thì có thể đúng là si tình thật đấy. Nhưng mà anh trai tôi thì đơn thuần là sợ thật.”
Bạch Văn Bân: “….”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu như vậy có chút vui sướng khi người gặp hoạ mà nói: “Anh hai, anh làm gì mà con gái nhà người ta chạy mất vậy chứ? Chậc chậc. Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc là gì mà.”
Trình Chu: “….” Cái nồi này hắn cũng phải đội sao? Hắn đã làm cái gì đâu chứ? Với lại Lâm Thiến Thiến muốn coi hắn thành cặn bã sao? Rõ ràng là lần trước còn nhìn hắn không vừa mắt mà. Rõ ràng không thích thì việc gì mà phải uỷ khuất bản thân mình chứ?
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “Anh ăn hơi nhiều đấy.” Người đến những loại tiệc như này sẽ không quá chú trọng vào việc ăn uống, tránh bị coi thành nhà giàu mới nổi không hiểu nghi lễ giao tiếp. Lâm Thiến Thiến rất coi trọng lễ nghi xã giao nên anh trai hắn làm như vậy thì cô ta cũng tự nhiên chướng mắt. Nhưng mà anh hai hắn khi ở nhà cũng không làm ra hành vi như vậy nên tình huống hiện tại là đang cố ý làm ghê tởm người ta đấy à?
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Sao? Em có ý kiến gì?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Không có.”
Trình Chu khẽ thở dài nói: “Anh đang ngồi hóng người khác diễn Tu la tràng, không nghĩ tới là lại bị lửa dẫn thân cho mình làm diễn viên chính để người ta hóng.” Hiện tại thì hắn chính là tâm điểm của chuỗi drama này.
Lâm Thiến Thiến cũng thật là, sao lại không lao về phía Đàm Diệu chứ? Tự nhiên chạy qua hắn làm cái gì? Rõ ràng trước kia họ còn đang hạnh phúc lắm mà. Thế đạo này biến hoá cũng quá nhanh rồi, còn không để cho người ta kịp chuẩn bị tâm lý nữa.
End chap 77
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.