Chương 244: Tiểu Thuyết Bán Chạy
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Đảo san hô - thành chủ phủ.
Trình Chu tìm được Michael đang ngồi trong thư phòng rồi dò hỏi về mấy cuốn sách đang bán trên thị trường.
Michael cũng có chút mờ mịt mà nhìn Trình Chu rồi nói: “Mấy cuốn sách này không phải là các hạ sai người viết sao?”
Trình Chu theo bản năng mà trợn mắt rồi tức giận nói: “Tôi tìm mấy người đó viết mấy cái chuyện này làm gì?”
Michael có chút ngoài ý muốn mà hỏi lại: “Không phải sao? Tôi còn tưởng các hạ đang muốn tuyên truyền câu chuyện yêu đương lãng mạn của các hạ và Dạ U các hạ cho nên các hạ mới tìm người để viết ra mấy quyển sách này chứ?”
Michael bị dò hỏi như vậy thì hắn cũng không có mặt mũi nào mà nói thêm rằng hắn còn tưởng đây là một trong những phương pháp marketing kiểu mới nữa chứ, hắn nghĩ Trình Chu đang muốn tuyên truyền cho nên hắn còn cho người tăng cường công việc viết sách, hắn còn hỗ trợ sao chép thêm vài quyển rồi coi là tặng phẩm để bán ra ngoài nữa cơ.
Trình Chu: “…...”
Hắn là người rảnh rỗi tới vậy luôn hả? Được rồi, bây giờ thì hắn cũng đã hiểu được cái lý do tại sao mà mấy quyển sách này có thể lưu truyền lâu tới vậy mà bên phía Michael còn không có động tĩnh gì rồi, hoá ra là có cả cái thành chủ phủ này đứng đằng sau lưng hỗ trợ thì sao mà chuyện này có thể tới tai hắn được chứ.
“Sách này là ai viết?” Trình Chu hỏi.
Michael cau mày nói: “Thật ra thì tôi cũng không biết rõ lắm nhưng mà có quan hệ với vị đạo diễn kia thì phải.”
Trình Chu: “Đạo diễn Giả Ba sao?”
Michael gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Theo như những gì Michael biết được thì quan hệ của các thành viên trong tổ chức Quang Minh và vị đạo diễn Giả Ba này cũng không tồi, nếu không phải vì vậy thì hắn cũng đâu có hiểu lầm ý tưởng này đâu.
Trình Chu nghe vậy thì hắn cũng chạy nhanh đi tìm đạo diễn Giả Ba một chuyến. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu được tình huống vì sao mà nên cớ sự này. Có một hôm thì đạo diễn Giả Ba cũng tự nhiên mà nảy ra một ý tưởng làm một bộ phim về câu chuyện tình yêu rồi lấy nguyên mẫu là hắn và Dạ U để phát triển ý tưởng.
Tất nhiên là ý tưởng nảy sinh thì đạo diễn Giả Ba cũng chạy tới tìm mấy thành viên trong tổ chức Quang Minh để tìm hiểu về câu chuyện của hai người. Quan hệ của đám người Phong Ngữ và đạo diễn Giả Ba cũng không tệ lắm cho nên bọn họ cũng rất phối hợp. Kỳ thật thì đám Phong Ngữ cũng không hề biết thời điểm ban đầu khi mà hai người bọn họ quen biết nhau như thế nào, có nghe được chuyện gì thì đám Phong Ngữ cũng chỉ nghe phong thanh về vụ hạt giống cộng sinh mà thôi. Vì thế cho nên bọn họ liền đưa cho đạo diễn Giả Ba một số tiểu thuyết dựa vào các câu chuyện tình yêu của một số người đã nổi tiếng ở Hiệp Loan quần đảo này.
Đạo diễn Giả Ba sau khi nghe được một số chuyện ngày xưa thì ông ấy cũng kết hợp với một số manh mối tự mình phát hiện ra được mà dung hợp lại thành một khung sườn kịch bản phim cũng được coi như tạm ổn. Sau đó thì đạo diễn Giả Ba cũng đi tìm một người chuyên kể chuyện rong của Tinh Linh thế giới này để trau chuốt và hoàn thiện lại lại kịch bản. Hai người này cũng sử dụng hạt giống thấu tâm để giao lưu trò chuyện với nhau, nghe nói quá trình trò chuyện cũng đến là vui vẻ.
Mà tri thức của người kể chuyện rong này cũng rất chuyên nghiệp và phong phú, cho nên người kể chuyện cũng nhanh mà hoàn thành công tác phiên dịch cho đạo diễn Giả Ba.
Mà sau khi trải qua sự trau chuốt cực kỳ chuyên nghiệp của người kể chuyện rong thì câu chuyện cũng trở nên khá là cảm xúc, có thăng trầm, có lắng đọng, có lôi cuốn, có rung động cụ thể theo từng tình tiết. Mà nghề nghiệp của người kể chuyện rong thì tất nhiên là phải miệng cực rộng thì bọn họ mới kiếm được tiền rồi. Hơn nữa thì ở cái Tinh Linh thế giới này cũng không có cái gọi là sở hữu trí tuệ và quyền tác giả tác phẩm hay bản quyền gì hết, sau khi người kể chuyện biết chuyện thì người này cũng đem luôn cái kịch bản phim này viết thành sách rời chạy đi bán ra khắp nơi. Hiện tại thì ai ở đảo San Hô cũng có mà quyển sách này còn được bày bán cực kỳ công khai nữa chứ.
Thời điểm mà đạo diễn Giả Ba phát hiện ra chuyện này thì bên ngoài cũng đã bán ngập tràn cuốn tiểu thuyết này luôn rồi. Hiện tại mà Trình Chu có ra tay cấm bán sách thì cũng đã mấy chục vạn bản sách đã được in ra và bán đi khắp nơi, còn người kể chuyện rong kia cũng chẳng biết đã chạy đi chỗ nào luôn rồi.
……….
Khu bến tàu.
Trình Chu đang ngồi khắc hoạ mấy trận pháp thì mấy luyện khí sư ở đằng xa cũng lén lút mà quay qua quan sát hắn.
Trình Chu cũng tự nhiên mà cảm nhận được là mấy cái ánh mắt của mấy tên luyện khí sư này nhìn hắn cũng không được bình thường cho lắm.
Trình Chu cau mày rồi nói nhỏ: “Trên mặt tôi có vết nhọ hay gì sao?”
Đại sư Tầm Thiên lắc đầu nói: “Không có.”
Trình Chu có chút khó hiểu nói: “Vậy đám người kia đang nhìn cái gì vậy chứ?”
Đại sư Tầm Thiên cười cười nói: “Bọn họ chỉ là đang tò mò mà thôi.”
Trình Chu: “…”
Mọi người cũng đã làm việc với nhau một thời gian rồi nên cảm giác mới mẻ này hẳn là không có nữa rồi chứ? Hiện tại còn nói tò mò có phải là bọn họ cũng có chút hơi bị chậm rồi không vậy? Không lẽ là bọn họ…..
Trình Chu cau mày nói: “Bọn họ cũng đã mua sách hết rồi đúng không?”
Đại sư Tầm Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu có chút hồ nghi nhìn đại sư Tầm Thiên thầm nghĩ: Sao vị đại sư cao cao tại thượng này lại trả lời dứt khoát như vậy chứ? Chẳng lẽ ông ta cũng đã mua luôn rồi hả?
“Đại sư cũng mua luôn rồi?” Trình Chu hỏi.
Đại sư Tầm Thiên lắc đầu nói: “Không có.”
Đại sư Tầm Thiên dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Nhưng mà đồ đệ của tôi đã mua hết rồi.”
Đúng là đại sư Tầm Thiên không hề bỏ tiền ra mua một cuốn nào cả, nhưng mà ông có bao nhiêu đồ đệ thì mỗi đứa cũng mang tới để tặng cho ông một cuốn, hơn nữa thì người ở khu bến tàu này cũng tiện thể tới đưa thêm cho ông nữa. Đưa qua đưa lại một hồi thì trong tay đại sư Tầm Thiên cũng đã có hơn 20 cuốn rồi.
Trình Chu: “…”
Không ngờ là vị đại sư Tầm Thiên này đã có tuổi lắm rồi, nói chuyện còn phải thở dốc một hồi mới tiếp tục nói được nữa, nhìn thế nào thì người này cũng giống một giáo sư già cực kỳ nghiêm trang đấy, ấy vậy mà mà người cũng đi đọc tiểu thuyết giải trí. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.
“Đại sư, không biết cái khu bến tàu này rốt cuộc đã có bao nhiêu người mua sách vậy ạ?” Trình Chu đen mặt dò hỏi.
Đại sư Tầm Thiên cười cười nói: “Hình như là ai cũng có một vài cuốn đấy.”
Trình Chu: “…”
Không ngờ còn đến cái trình độ mỗi người mua một quyển nữa rồi hả? Hắn còn tưởng là mấy luyện khí sư này phải đặt công việc học tập thuật luyện khí lên hàng đầu chứ, phải dốc lòng đọc sách thánh hiền rồi xa rời thị phi, hay drama gì chứ? Hắn còn tưởng là hắn đã tránh được cái hố drama lớn đang bay tứ tung khắp đảo San Hô mà trốn ở cái nơi đầy học thuật và trang nghiêm này rồi chứ. Không nghĩ tới đấy. Thật không hề nghĩ tới mà. Hắn đúng là quá ngây thơ rồi. Sao nơi nào cũng như vậy thế này chứ?
…….
Đảo San Hô – Nơi dừng chân của tổ chức Quang Minh.
“Một đám điên khùng. Đạo diễn Giả Ba là một tên ngốc mà. Anh phải đem ông ta trở về hiện thế ngay và luôn đây.” Trình Chu bực mình mà ngồi mắng.
Dạ U chống cằm nói: “Chuyện này thì không tốt lắm đâu. Hiện nay trong tay đạo diễn Giả Ba có rất nhiều hạng mục đấy.”
Hiện nay đang có rất nhiều tiểu thư, thiếu gia nhà quý tộc chuyên chạy tới đảo San Hô để nhờ đạo diễn Giả Ba chụp ảnh chân dung, quay video tuyên truyền này nọ. Nam nhân hay nữ nhân ở Tinh Linh thế giới này đều là những người yêu cái đẹp cho nên bọn họ cũng nghe danh tiếng mà chạy tới tìm đạo diễn Giả Ba làm việc. Sau khi ghi hình xong cho các tiểu thư và quý bà của giới quý tộc thì nam nhân khác cũng chạy nhanh tới cửa tìm gặp đạo diễn Giả Ba luôn. Gần đây thì nam nhân giới quý tộc không quay phim không chụp ảnh đều bị coi là lỗi thời lạc hậu không hợp xu thế. Nhiếp ảnh gia và cameramen bên cạnh đạo diễn Giả Ba cũng theo tiến độ mà không đủ người để dùng.
Dạ U đưa một chén trà cho Trình Chu rồi tự mình nhấp chén trà nói: “Nghe nói là đạo diễn Giả Ba đang muốn quay một bộ điện ảnh thì phải.”
Carey đang ngồi uống nước quả nham thì cười cười lên tiếng: “Kỳ thật chuyện này cũng đâu có việc gì đâu. Em còn thấy sách này viết khá tốt mà.”
Carol gật đầu cũng cực kỳ tán đồng mà nói: “Em cũng cảm thấy vậy mà. Em còn mua mấy quyển để dành nè.”
Trình Chu nhìn hai chị em Carey và Carol và thầm nghĩ: Hai con nhóc chết tiệt này, một đám chỉ biết hóng náo nhiệt cho vui. Ăn dưa mà ăn đến sung sướng không quan tâm sự đời. Sợ chưa đủ hỗn loạn đúng không?
Trình Chu khó hiểu nói: “Nghe nói là đã bán ra mấy chục vạn bản rồi, làm sao mà có thể bán được mấy chục vạn bản chứ?”
Dân số tổng cộng của cả cái đảo San Hô cũng chỉ có mấy vạn người thôi. Tính cả những người đến tham quan và những người ở hiện thế nữa thì cũng chỉ có gần 10 vạn người mà thôi. Hắn thật sự không hiểu được vì cái gì mà số lượng sách kia có thể tiêu thụ được mấy chục vạn bản như vậy chứ?
Phong Ngữ: “Chuyện bình thường mà anh. Mấy người ở hiện thế cũng có mua nữa á, mà cũng không phải mua 1 quyển đâu.”
Trình Chu cau mày có khó hiểu nói: “Bọn họ cái này làm cái gì chứ? Bọn họ đọc cũng đâu có hiểu đâu.”
Phong Ngữ nhún vai nói: “Đại khái là bọn họ mua để về cất đó. Nghe nói là vì để đọc được mấy cuốn sách kia mà dạo gần đây mấy người hiện thế đang rất nhiệt tình mà học văn tự của Tinh Linh thế giới đấy.”
Trình Chu: “……”
Học ngoại ngữ của một thế giới khác vẫn luôn là vấn đề làm cho rất nhiều người phải đau đầu. Không ngờ là mấy người hiện thế đến đây lại vì hóng drama mà người nào người nấy chui đầu chịu đi học ngoại ngữ luôn đấy hả? Hoá ra hóng chuyện lại có sức hấp dẫn tới vậy luôn sao? Thật sao?
Melissa: “Chị nghe nói là thủ lĩnh Vân Phong bên phía liên minh Thiên Tuyển giả còn đi đầu mua tới 1.000 quyển đấy.”
Trình Chu có chút cạn lời mà nói: “Vân Phong mua cái này làm gì chứ?”
Người của cái liên minh Thiên Tuyển giả này là sợ thiên hạ chưa đủ loạn đúng không?
Melissa cười cười nói: “Chắc là muốn duy trì tình cảm của hai người đó mà.”
“Duy trì cái gì? Bọn họ đang đứng xem nào nhiệt thì có. Không ngờ là Vân Phong là cái dạng người như vậy đấy.” Trình Chu cau mày nói.
Không ngờ cái tên Vân Phong này nhìn thì giống như là một người rất nghiêm túc, không ngờ lại một tên trong ngoài bất nhất (悶騷: Mèn sāo) tới vậy đấy.
Phong Ngữ lắc đầu nói: “Dạo gần đây đám thương nhân hải vận cũng mang đi một đám, người nào người nấy đều tha đi một đống nữa. Hẳn là vận chuyển đến các hòn đảo khác trên Hiệp Loan quần đảo bán ra.”
Carol gật đầu nói: “Em còn nghe mấy người bán sách nói lại là mấy cuốn sách này đã được bán tới vương đô rồi. Không biết là đại công tước Oss có có hội nhìn thấy không nữa.”
Trình Chu có chút nghi hoặc nói: “Đại công tước Oss hả? Ông ta sẽ đọc sao?”
Palmyra lắc đầu nói: “Không biết.”
Trình Chu híp mắt, hắn cũng rất tò mò là không biết đại công tước Oss nhìn thấy quyển sách này thì sẽ có thái độ gì.
“Cuốn sách này mà tới được vương đô thì e rằng nó thành sách cấm mất.” Trình Chu cảm thán mà nói.
Carey cười cười nói: “Nếu tới vương đô mà thành sách cấm thì giá cả của cuốn sách lại càng tăng hơn rồi. Sách càng cấm thì càng quý mà.”
Phong Ngữ ngẩng đầu nhìn Trình Chu rồi nói: “Anh Trình Chu, anh thật lợi hại đó nha. Hiện nay quyển sách này của anh cũng thành một quyển sách thịnh hành nhất cái Hiệp Loan quần đảo này rồi.”
Trình Chu có chút bực mình, thực ra thì hắn cũng rất thích ăn dưa hóng drama. Nhưng mà đó là drama của người khác thôi chứ drama mà rơi vào chính người mình như này thì hắn cũng chẳng có tí cảm xúc nào đâu.
Trình Chu chống cằm thầm nghĩ: Nếu cuốn sách này đã hot thành như vậy thì không biết là nó có truyền tới Hoàng Kim đảo bên kia không nữa? Không biết là vị nhạc phụ đại nhân tiện nghi kia của hắn nhìn thấy câu chuyện tình yêu của hắn và Dạ U thì ông ta sẽ có biểu tình gì nữa nhỉ? Nghĩ tới đây thì tâm trạng đang cực kỳ bực dọc của Trình Chu lại tự nhiên mà chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.
……….
Đảo Hoa hồng.
“Hàng đến, hàng đến.” Trên đường cũng không biết là ai đã hét lớn lên đánh động một số người vọt tới bờ biển nghênh đón con thuyền vận chuyển cập cảng.
Thực ra thì những lái thương trên mấy con thuyền này đánh hơi rất tốt, khi đảo San Hô khai trương siêu thị lớn thì những lái thương này cũng nhanh chóng đánh hơi ngửi thấy một cơ hội kinh doanh lớn rồi.
Có rất nhiều thương nhân kinh doanh mảng hải vận cũng nhanh chóng đến đảo San Hô thu mua lại các loại đặc sản của biển bên kia rồi đi bán cho mấy hòn đảo xung quanh.
Đảo Hoa hồng chính là một trong những địa điểm đầu tiên mà hàng hoá và thương phẩm của đảo San Hô đổ bộ, lý do cũng là vì hai hòn đảo này quá gần nhau và hải vận cũng rất thuận tiện.
Mấy loại thương phẩm như bánh mỳ, mỳ gói, bánh cookie, coke …. của đảo San Hô đều được đón nhận rất nhiệt tình ở đảo Hoa hồng này.
Có rất nhiều quý tộc của đảo Hoa Hồng đã sử dụng những mặt thương phẩm này của đảo San Hô để chiêu đãi khác tới thăm. Ở hiện thế thì đúng là ít có nhà nào lại sử dụng những dạng thực phẩm rác rưởi như mỳ gói hay coke này để đãi khách nhưng mà những món hàng rác rưởi này đi tới Tinh Linh thế giới lại chuyển mình trở thành những món hàng cực kỳ xa xỉ và chỉ có khách quý mới được ăn.
Dạo gần đây thì ngoài các mặt hàng thương phẩm thì đảo San Hô còn bán ra rất nhiều quả nham. Giá trị dinh dưỡng của quả nham này còn rất phong phú mà giá cả lại không quá mắc cho nên mặt hàng này rất được mọi người hoan nghênh.
“Kensey, nghe nói là đảo San Hô đang rất thiếu người dân cho nên những cư dân cũ của đảo San Hô đang tính toán quay trở lại đảo San Hô để sinh sống đấy. Anh có tính trở về bên kia luôn không?” Dodora hỏi.
Tin tức trên đảo San Hô đang càng ngày càng lan truyền ra, đaiaj đa số đều là tin tức tốt được chuyển đến. Bên đảo San Hô đã huỷ bỏ chế độ nông nô và cuộc sống của mọi người trên đảo cũng càng ngày càng tốt.
Kensey đen mặt nói: “Tôi không quay về đâu.”
“Nhưng mà tôi thấy đã có rất nhiều người quay trở lại rồi.” Dodora cau mày nói.
Kensey cau mày nói: “Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi……."
Lúc trước những người từ đảo San Hô chạy đi đều có nhũng suy nghĩ giống Keseny chính là ở lại đảo chính là bọn họ tự dâng mạng sống vào tay Đoạ ma giả. Sau khi rời đi thì Kensey còn tốn một chút thời gian để lo lắng rồi đồng tình cho những bình dân và đám nông nô đang bị mắc kẹt rồi lưu lại ở đảo San Hô mà không thể thoát đi được, hắn vẫn luôn cảm thấy những kẻ này số mệnh quá xấu, không tiền không quyền lại trở thành pháo hôi với cái chết đang được treo ngay trên đầu.
Không nghĩ tới là chỉ sau vài tháng thì đảo San Hô này trở thành thành địa phương mà người người hướng tới.
Bên ngoài thì Kensey khịt mũi coi thường những biến hoá này của đảo San Hô nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy hối hận không nguôi rồi.
Michael tựa hồ là một người rất biết cách sử dụng người tài, cũng là một thành chủ biết nhìn xa trông rộng. Lúc đó em trai hắn nguyện ý ở lại đảo San Hô, mà thực lực của em trai hắn cũng rất cao cho nên bây giờ em trai hắn cũng được thăng cấp rồi làm tới một chức vị không tồi rồi. Nếu như lúc đó hắn chịu nghe lời mà ở lại đảo San Hô đó thì có lẽ hắn cũng không chật vật tới nỗi như vậy.
“Hàng mới hàng mới đây. Thương nhân chúng tôi mang đến cho mọi người cuốn sách 10 sự kiện không thể không nói của đạo tặc vương Trình Chu và thiếu đảo chủ Zoe các hạ để mọi người hiểu biết rõ hơn về cuộc đời của hai Đoạ ma giả này. Tới trước thì được. Sách này chính là thân tín của Trình Chu viết đấy, đảm bảo là sự thật, không lừa già dối trẻ … số lượng cũng có hạn nên mọi người đừng bỏ lỡ.”
Tuy là việc Trình Chu chạy khắp nơi để đánh cướp làm người người phải lên án, tuy rằng bọn họ chửi bới sau lưng như vậy nhưng mà cũng có không ít người lại cảm thấy vô cùng hứng thú về quá trình quen biết Trình Chu và Dạ U cho nên họ cũng nhanh tay thanh toán tiền rồi cất một quyển để dành.
Kensey nhìn mọi người như ong vỡ chợ mà chạy đi mua thư tịch thì nhăn mày mà nói: “Những người này đúng là điên rồi. Bọn họ còn tranh nhau những quyển sách viết về hai tên Đoạ ma giả yêu đương nữa chứ? Bọn họ thực sự có vấn đề rồi đúng không?”
Dodora nhún vai nói: “Nghe nói Trình Chu và Zoe không chỉ là Đoạ mà giả mà họ còn tu luyện đấu khí, mà trình độ đấu khí của họ cũng rất lợi hại. Nếu bọn họ có thể tu luyện đến trình độ như vậy thì chắc chắn là phải có bí quyết gì đó. Những người kia cũng nghĩ như vậy nên họ mới hy vọng moi được chút tin tức từ những cuốn thư tịch kia thôi.”
Kensey khẽ hừ một tiếng mà nói: “Làm gì mà có chuyện đơn giản như vậy chứ?”
Dodora nhún vai nói: “Dù sao thì cuốn sách này cũng không đắt nên lỡ mà tìm được manh mối gì thì tốt. Còn không tìm được manh mối gì thì cũng coi như là mua một cuốn sách mới và đọc giải trí thôi. Cũng chẳng sao cả.”
-------^.^-------
Muộn tao là từ giữ nguyên Hán Việt nên rất khó hiểu, và ít dùng trong khẩu ngữ.
Tiếng Hán giản thể là 闷骚 (Mèn sāo)
闷: Sự giấu kín bên trong, bí bách
骚: Phong nhã, thanh cao, tao nhã
Ghép hai chữ lại thì có thể hiểu: Muộn Tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường…
Muộn tao = Yandere
End chap 244
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu tìm được Michael đang ngồi trong thư phòng rồi dò hỏi về mấy cuốn sách đang bán trên thị trường.
Michael cũng có chút mờ mịt mà nhìn Trình Chu rồi nói: “Mấy cuốn sách này không phải là các hạ sai người viết sao?”
Trình Chu theo bản năng mà trợn mắt rồi tức giận nói: “Tôi tìm mấy người đó viết mấy cái chuyện này làm gì?”
Michael có chút ngoài ý muốn mà hỏi lại: “Không phải sao? Tôi còn tưởng các hạ đang muốn tuyên truyền câu chuyện yêu đương lãng mạn của các hạ và Dạ U các hạ cho nên các hạ mới tìm người để viết ra mấy quyển sách này chứ?”
Michael bị dò hỏi như vậy thì hắn cũng không có mặt mũi nào mà nói thêm rằng hắn còn tưởng đây là một trong những phương pháp marketing kiểu mới nữa chứ, hắn nghĩ Trình Chu đang muốn tuyên truyền cho nên hắn còn cho người tăng cường công việc viết sách, hắn còn hỗ trợ sao chép thêm vài quyển rồi coi là tặng phẩm để bán ra ngoài nữa cơ.
Trình Chu: “…...”
Hắn là người rảnh rỗi tới vậy luôn hả? Được rồi, bây giờ thì hắn cũng đã hiểu được cái lý do tại sao mà mấy quyển sách này có thể lưu truyền lâu tới vậy mà bên phía Michael còn không có động tĩnh gì rồi, hoá ra là có cả cái thành chủ phủ này đứng đằng sau lưng hỗ trợ thì sao mà chuyện này có thể tới tai hắn được chứ.
“Sách này là ai viết?” Trình Chu hỏi.
Michael cau mày nói: “Thật ra thì tôi cũng không biết rõ lắm nhưng mà có quan hệ với vị đạo diễn kia thì phải.”
Trình Chu: “Đạo diễn Giả Ba sao?”
Michael gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Theo như những gì Michael biết được thì quan hệ của các thành viên trong tổ chức Quang Minh và vị đạo diễn Giả Ba này cũng không tồi, nếu không phải vì vậy thì hắn cũng đâu có hiểu lầm ý tưởng này đâu.
Trình Chu nghe vậy thì hắn cũng chạy nhanh đi tìm đạo diễn Giả Ba một chuyến. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu được tình huống vì sao mà nên cớ sự này. Có một hôm thì đạo diễn Giả Ba cũng tự nhiên mà nảy ra một ý tưởng làm một bộ phim về câu chuyện tình yêu rồi lấy nguyên mẫu là hắn và Dạ U để phát triển ý tưởng.
Tất nhiên là ý tưởng nảy sinh thì đạo diễn Giả Ba cũng chạy tới tìm mấy thành viên trong tổ chức Quang Minh để tìm hiểu về câu chuyện của hai người. Quan hệ của đám người Phong Ngữ và đạo diễn Giả Ba cũng không tệ lắm cho nên bọn họ cũng rất phối hợp. Kỳ thật thì đám Phong Ngữ cũng không hề biết thời điểm ban đầu khi mà hai người bọn họ quen biết nhau như thế nào, có nghe được chuyện gì thì đám Phong Ngữ cũng chỉ nghe phong thanh về vụ hạt giống cộng sinh mà thôi. Vì thế cho nên bọn họ liền đưa cho đạo diễn Giả Ba một số tiểu thuyết dựa vào các câu chuyện tình yêu của một số người đã nổi tiếng ở Hiệp Loan quần đảo này.
Đạo diễn Giả Ba sau khi nghe được một số chuyện ngày xưa thì ông ấy cũng kết hợp với một số manh mối tự mình phát hiện ra được mà dung hợp lại thành một khung sườn kịch bản phim cũng được coi như tạm ổn. Sau đó thì đạo diễn Giả Ba cũng đi tìm một người chuyên kể chuyện rong của Tinh Linh thế giới này để trau chuốt và hoàn thiện lại lại kịch bản. Hai người này cũng sử dụng hạt giống thấu tâm để giao lưu trò chuyện với nhau, nghe nói quá trình trò chuyện cũng đến là vui vẻ.
Mà tri thức của người kể chuyện rong này cũng rất chuyên nghiệp và phong phú, cho nên người kể chuyện cũng nhanh mà hoàn thành công tác phiên dịch cho đạo diễn Giả Ba.
Mà sau khi trải qua sự trau chuốt cực kỳ chuyên nghiệp của người kể chuyện rong thì câu chuyện cũng trở nên khá là cảm xúc, có thăng trầm, có lắng đọng, có lôi cuốn, có rung động cụ thể theo từng tình tiết. Mà nghề nghiệp của người kể chuyện rong thì tất nhiên là phải miệng cực rộng thì bọn họ mới kiếm được tiền rồi. Hơn nữa thì ở cái Tinh Linh thế giới này cũng không có cái gọi là sở hữu trí tuệ và quyền tác giả tác phẩm hay bản quyền gì hết, sau khi người kể chuyện biết chuyện thì người này cũng đem luôn cái kịch bản phim này viết thành sách rời chạy đi bán ra khắp nơi. Hiện tại thì ai ở đảo San Hô cũng có mà quyển sách này còn được bày bán cực kỳ công khai nữa chứ.
Thời điểm mà đạo diễn Giả Ba phát hiện ra chuyện này thì bên ngoài cũng đã bán ngập tràn cuốn tiểu thuyết này luôn rồi. Hiện tại mà Trình Chu có ra tay cấm bán sách thì cũng đã mấy chục vạn bản sách đã được in ra và bán đi khắp nơi, còn người kể chuyện rong kia cũng chẳng biết đã chạy đi chỗ nào luôn rồi.
……….
Khu bến tàu.
Trình Chu đang ngồi khắc hoạ mấy trận pháp thì mấy luyện khí sư ở đằng xa cũng lén lút mà quay qua quan sát hắn.
Trình Chu cũng tự nhiên mà cảm nhận được là mấy cái ánh mắt của mấy tên luyện khí sư này nhìn hắn cũng không được bình thường cho lắm.
Trình Chu cau mày rồi nói nhỏ: “Trên mặt tôi có vết nhọ hay gì sao?”
Đại sư Tầm Thiên lắc đầu nói: “Không có.”
Trình Chu có chút khó hiểu nói: “Vậy đám người kia đang nhìn cái gì vậy chứ?”
Đại sư Tầm Thiên cười cười nói: “Bọn họ chỉ là đang tò mò mà thôi.”
Trình Chu: “…”
Mọi người cũng đã làm việc với nhau một thời gian rồi nên cảm giác mới mẻ này hẳn là không có nữa rồi chứ? Hiện tại còn nói tò mò có phải là bọn họ cũng có chút hơi bị chậm rồi không vậy? Không lẽ là bọn họ…..
Trình Chu cau mày nói: “Bọn họ cũng đã mua sách hết rồi đúng không?”
Đại sư Tầm Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu có chút hồ nghi nhìn đại sư Tầm Thiên thầm nghĩ: Sao vị đại sư cao cao tại thượng này lại trả lời dứt khoát như vậy chứ? Chẳng lẽ ông ta cũng đã mua luôn rồi hả?
“Đại sư cũng mua luôn rồi?” Trình Chu hỏi.
Đại sư Tầm Thiên lắc đầu nói: “Không có.”
Đại sư Tầm Thiên dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Nhưng mà đồ đệ của tôi đã mua hết rồi.”
Đúng là đại sư Tầm Thiên không hề bỏ tiền ra mua một cuốn nào cả, nhưng mà ông có bao nhiêu đồ đệ thì mỗi đứa cũng mang tới để tặng cho ông một cuốn, hơn nữa thì người ở khu bến tàu này cũng tiện thể tới đưa thêm cho ông nữa. Đưa qua đưa lại một hồi thì trong tay đại sư Tầm Thiên cũng đã có hơn 20 cuốn rồi.
Trình Chu: “…”
Không ngờ là vị đại sư Tầm Thiên này đã có tuổi lắm rồi, nói chuyện còn phải thở dốc một hồi mới tiếp tục nói được nữa, nhìn thế nào thì người này cũng giống một giáo sư già cực kỳ nghiêm trang đấy, ấy vậy mà mà người cũng đi đọc tiểu thuyết giải trí. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.
“Đại sư, không biết cái khu bến tàu này rốt cuộc đã có bao nhiêu người mua sách vậy ạ?” Trình Chu đen mặt dò hỏi.
Đại sư Tầm Thiên cười cười nói: “Hình như là ai cũng có một vài cuốn đấy.”
Trình Chu: “…”
Không ngờ còn đến cái trình độ mỗi người mua một quyển nữa rồi hả? Hắn còn tưởng là mấy luyện khí sư này phải đặt công việc học tập thuật luyện khí lên hàng đầu chứ, phải dốc lòng đọc sách thánh hiền rồi xa rời thị phi, hay drama gì chứ? Hắn còn tưởng là hắn đã tránh được cái hố drama lớn đang bay tứ tung khắp đảo San Hô mà trốn ở cái nơi đầy học thuật và trang nghiêm này rồi chứ. Không nghĩ tới đấy. Thật không hề nghĩ tới mà. Hắn đúng là quá ngây thơ rồi. Sao nơi nào cũng như vậy thế này chứ?
…….
Đảo San Hô – Nơi dừng chân của tổ chức Quang Minh.
“Một đám điên khùng. Đạo diễn Giả Ba là một tên ngốc mà. Anh phải đem ông ta trở về hiện thế ngay và luôn đây.” Trình Chu bực mình mà ngồi mắng.
Dạ U chống cằm nói: “Chuyện này thì không tốt lắm đâu. Hiện nay trong tay đạo diễn Giả Ba có rất nhiều hạng mục đấy.”
Hiện nay đang có rất nhiều tiểu thư, thiếu gia nhà quý tộc chuyên chạy tới đảo San Hô để nhờ đạo diễn Giả Ba chụp ảnh chân dung, quay video tuyên truyền này nọ. Nam nhân hay nữ nhân ở Tinh Linh thế giới này đều là những người yêu cái đẹp cho nên bọn họ cũng nghe danh tiếng mà chạy tới tìm đạo diễn Giả Ba làm việc. Sau khi ghi hình xong cho các tiểu thư và quý bà của giới quý tộc thì nam nhân khác cũng chạy nhanh tới cửa tìm gặp đạo diễn Giả Ba luôn. Gần đây thì nam nhân giới quý tộc không quay phim không chụp ảnh đều bị coi là lỗi thời lạc hậu không hợp xu thế. Nhiếp ảnh gia và cameramen bên cạnh đạo diễn Giả Ba cũng theo tiến độ mà không đủ người để dùng.
Dạ U đưa một chén trà cho Trình Chu rồi tự mình nhấp chén trà nói: “Nghe nói là đạo diễn Giả Ba đang muốn quay một bộ điện ảnh thì phải.”
Carey đang ngồi uống nước quả nham thì cười cười lên tiếng: “Kỳ thật chuyện này cũng đâu có việc gì đâu. Em còn thấy sách này viết khá tốt mà.”
Carol gật đầu cũng cực kỳ tán đồng mà nói: “Em cũng cảm thấy vậy mà. Em còn mua mấy quyển để dành nè.”
Trình Chu nhìn hai chị em Carey và Carol và thầm nghĩ: Hai con nhóc chết tiệt này, một đám chỉ biết hóng náo nhiệt cho vui. Ăn dưa mà ăn đến sung sướng không quan tâm sự đời. Sợ chưa đủ hỗn loạn đúng không?
Trình Chu khó hiểu nói: “Nghe nói là đã bán ra mấy chục vạn bản rồi, làm sao mà có thể bán được mấy chục vạn bản chứ?”
Dân số tổng cộng của cả cái đảo San Hô cũng chỉ có mấy vạn người thôi. Tính cả những người đến tham quan và những người ở hiện thế nữa thì cũng chỉ có gần 10 vạn người mà thôi. Hắn thật sự không hiểu được vì cái gì mà số lượng sách kia có thể tiêu thụ được mấy chục vạn bản như vậy chứ?
Phong Ngữ: “Chuyện bình thường mà anh. Mấy người ở hiện thế cũng có mua nữa á, mà cũng không phải mua 1 quyển đâu.”
Trình Chu cau mày có khó hiểu nói: “Bọn họ cái này làm cái gì chứ? Bọn họ đọc cũng đâu có hiểu đâu.”
Phong Ngữ nhún vai nói: “Đại khái là bọn họ mua để về cất đó. Nghe nói là vì để đọc được mấy cuốn sách kia mà dạo gần đây mấy người hiện thế đang rất nhiệt tình mà học văn tự của Tinh Linh thế giới đấy.”
Trình Chu: “……”
Học ngoại ngữ của một thế giới khác vẫn luôn là vấn đề làm cho rất nhiều người phải đau đầu. Không ngờ là mấy người hiện thế đến đây lại vì hóng drama mà người nào người nấy chui đầu chịu đi học ngoại ngữ luôn đấy hả? Hoá ra hóng chuyện lại có sức hấp dẫn tới vậy luôn sao? Thật sao?
Melissa: “Chị nghe nói là thủ lĩnh Vân Phong bên phía liên minh Thiên Tuyển giả còn đi đầu mua tới 1.000 quyển đấy.”
Trình Chu có chút cạn lời mà nói: “Vân Phong mua cái này làm gì chứ?”
Người của cái liên minh Thiên Tuyển giả này là sợ thiên hạ chưa đủ loạn đúng không?
Melissa cười cười nói: “Chắc là muốn duy trì tình cảm của hai người đó mà.”
“Duy trì cái gì? Bọn họ đang đứng xem nào nhiệt thì có. Không ngờ là Vân Phong là cái dạng người như vậy đấy.” Trình Chu cau mày nói.
Không ngờ cái tên Vân Phong này nhìn thì giống như là một người rất nghiêm túc, không ngờ lại một tên trong ngoài bất nhất (悶騷: Mèn sāo) tới vậy đấy.
Phong Ngữ lắc đầu nói: “Dạo gần đây đám thương nhân hải vận cũng mang đi một đám, người nào người nấy đều tha đi một đống nữa. Hẳn là vận chuyển đến các hòn đảo khác trên Hiệp Loan quần đảo bán ra.”
Carol gật đầu nói: “Em còn nghe mấy người bán sách nói lại là mấy cuốn sách này đã được bán tới vương đô rồi. Không biết là đại công tước Oss có có hội nhìn thấy không nữa.”
Trình Chu có chút nghi hoặc nói: “Đại công tước Oss hả? Ông ta sẽ đọc sao?”
Palmyra lắc đầu nói: “Không biết.”
Trình Chu híp mắt, hắn cũng rất tò mò là không biết đại công tước Oss nhìn thấy quyển sách này thì sẽ có thái độ gì.
“Cuốn sách này mà tới được vương đô thì e rằng nó thành sách cấm mất.” Trình Chu cảm thán mà nói.
Carey cười cười nói: “Nếu tới vương đô mà thành sách cấm thì giá cả của cuốn sách lại càng tăng hơn rồi. Sách càng cấm thì càng quý mà.”
Phong Ngữ ngẩng đầu nhìn Trình Chu rồi nói: “Anh Trình Chu, anh thật lợi hại đó nha. Hiện nay quyển sách này của anh cũng thành một quyển sách thịnh hành nhất cái Hiệp Loan quần đảo này rồi.”
Trình Chu có chút bực mình, thực ra thì hắn cũng rất thích ăn dưa hóng drama. Nhưng mà đó là drama của người khác thôi chứ drama mà rơi vào chính người mình như này thì hắn cũng chẳng có tí cảm xúc nào đâu.
Trình Chu chống cằm thầm nghĩ: Nếu cuốn sách này đã hot thành như vậy thì không biết là nó có truyền tới Hoàng Kim đảo bên kia không nữa? Không biết là vị nhạc phụ đại nhân tiện nghi kia của hắn nhìn thấy câu chuyện tình yêu của hắn và Dạ U thì ông ta sẽ có biểu tình gì nữa nhỉ? Nghĩ tới đây thì tâm trạng đang cực kỳ bực dọc của Trình Chu lại tự nhiên mà chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.
……….
Đảo Hoa hồng.
“Hàng đến, hàng đến.” Trên đường cũng không biết là ai đã hét lớn lên đánh động một số người vọt tới bờ biển nghênh đón con thuyền vận chuyển cập cảng.
Thực ra thì những lái thương trên mấy con thuyền này đánh hơi rất tốt, khi đảo San Hô khai trương siêu thị lớn thì những lái thương này cũng nhanh chóng đánh hơi ngửi thấy một cơ hội kinh doanh lớn rồi.
Có rất nhiều thương nhân kinh doanh mảng hải vận cũng nhanh chóng đến đảo San Hô thu mua lại các loại đặc sản của biển bên kia rồi đi bán cho mấy hòn đảo xung quanh.
Đảo Hoa hồng chính là một trong những địa điểm đầu tiên mà hàng hoá và thương phẩm của đảo San Hô đổ bộ, lý do cũng là vì hai hòn đảo này quá gần nhau và hải vận cũng rất thuận tiện.
Mấy loại thương phẩm như bánh mỳ, mỳ gói, bánh cookie, coke …. của đảo San Hô đều được đón nhận rất nhiệt tình ở đảo Hoa hồng này.
Có rất nhiều quý tộc của đảo Hoa Hồng đã sử dụng những mặt thương phẩm này của đảo San Hô để chiêu đãi khác tới thăm. Ở hiện thế thì đúng là ít có nhà nào lại sử dụng những dạng thực phẩm rác rưởi như mỳ gói hay coke này để đãi khách nhưng mà những món hàng rác rưởi này đi tới Tinh Linh thế giới lại chuyển mình trở thành những món hàng cực kỳ xa xỉ và chỉ có khách quý mới được ăn.
Dạo gần đây thì ngoài các mặt hàng thương phẩm thì đảo San Hô còn bán ra rất nhiều quả nham. Giá trị dinh dưỡng của quả nham này còn rất phong phú mà giá cả lại không quá mắc cho nên mặt hàng này rất được mọi người hoan nghênh.
“Kensey, nghe nói là đảo San Hô đang rất thiếu người dân cho nên những cư dân cũ của đảo San Hô đang tính toán quay trở lại đảo San Hô để sinh sống đấy. Anh có tính trở về bên kia luôn không?” Dodora hỏi.
Tin tức trên đảo San Hô đang càng ngày càng lan truyền ra, đaiaj đa số đều là tin tức tốt được chuyển đến. Bên đảo San Hô đã huỷ bỏ chế độ nông nô và cuộc sống của mọi người trên đảo cũng càng ngày càng tốt.
Kensey đen mặt nói: “Tôi không quay về đâu.”
“Nhưng mà tôi thấy đã có rất nhiều người quay trở lại rồi.” Dodora cau mày nói.
Kensey cau mày nói: “Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi……."
Lúc trước những người từ đảo San Hô chạy đi đều có nhũng suy nghĩ giống Keseny chính là ở lại đảo chính là bọn họ tự dâng mạng sống vào tay Đoạ ma giả. Sau khi rời đi thì Kensey còn tốn một chút thời gian để lo lắng rồi đồng tình cho những bình dân và đám nông nô đang bị mắc kẹt rồi lưu lại ở đảo San Hô mà không thể thoát đi được, hắn vẫn luôn cảm thấy những kẻ này số mệnh quá xấu, không tiền không quyền lại trở thành pháo hôi với cái chết đang được treo ngay trên đầu.
Không nghĩ tới là chỉ sau vài tháng thì đảo San Hô này trở thành thành địa phương mà người người hướng tới.
Bên ngoài thì Kensey khịt mũi coi thường những biến hoá này của đảo San Hô nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy hối hận không nguôi rồi.
Michael tựa hồ là một người rất biết cách sử dụng người tài, cũng là một thành chủ biết nhìn xa trông rộng. Lúc đó em trai hắn nguyện ý ở lại đảo San Hô, mà thực lực của em trai hắn cũng rất cao cho nên bây giờ em trai hắn cũng được thăng cấp rồi làm tới một chức vị không tồi rồi. Nếu như lúc đó hắn chịu nghe lời mà ở lại đảo San Hô đó thì có lẽ hắn cũng không chật vật tới nỗi như vậy.
“Hàng mới hàng mới đây. Thương nhân chúng tôi mang đến cho mọi người cuốn sách 10 sự kiện không thể không nói của đạo tặc vương Trình Chu và thiếu đảo chủ Zoe các hạ để mọi người hiểu biết rõ hơn về cuộc đời của hai Đoạ ma giả này. Tới trước thì được. Sách này chính là thân tín của Trình Chu viết đấy, đảm bảo là sự thật, không lừa già dối trẻ … số lượng cũng có hạn nên mọi người đừng bỏ lỡ.”
Tuy là việc Trình Chu chạy khắp nơi để đánh cướp làm người người phải lên án, tuy rằng bọn họ chửi bới sau lưng như vậy nhưng mà cũng có không ít người lại cảm thấy vô cùng hứng thú về quá trình quen biết Trình Chu và Dạ U cho nên họ cũng nhanh tay thanh toán tiền rồi cất một quyển để dành.
Kensey nhìn mọi người như ong vỡ chợ mà chạy đi mua thư tịch thì nhăn mày mà nói: “Những người này đúng là điên rồi. Bọn họ còn tranh nhau những quyển sách viết về hai tên Đoạ ma giả yêu đương nữa chứ? Bọn họ thực sự có vấn đề rồi đúng không?”
Dodora nhún vai nói: “Nghe nói Trình Chu và Zoe không chỉ là Đoạ mà giả mà họ còn tu luyện đấu khí, mà trình độ đấu khí của họ cũng rất lợi hại. Nếu bọn họ có thể tu luyện đến trình độ như vậy thì chắc chắn là phải có bí quyết gì đó. Những người kia cũng nghĩ như vậy nên họ mới hy vọng moi được chút tin tức từ những cuốn thư tịch kia thôi.”
Kensey khẽ hừ một tiếng mà nói: “Làm gì mà có chuyện đơn giản như vậy chứ?”
Dodora nhún vai nói: “Dù sao thì cuốn sách này cũng không đắt nên lỡ mà tìm được manh mối gì thì tốt. Còn không tìm được manh mối gì thì cũng coi như là mua một cuốn sách mới và đọc giải trí thôi. Cũng chẳng sao cả.”
-------^.^-------
Muộn tao là từ giữ nguyên Hán Việt nên rất khó hiểu, và ít dùng trong khẩu ngữ.
Tiếng Hán giản thể là 闷骚 (Mèn sāo)
闷: Sự giấu kín bên trong, bí bách
骚: Phong nhã, thanh cao, tao nhã
Ghép hai chữ lại thì có thể hiểu: Muộn Tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường…
Muộn tao = Yandere
End chap 244
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.