Chương 75: Tu La Tràng
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Khác sạn Hoàng Thiên - Hiện thế.
“Đại ca, sao mấy ngày nay không thấy cậu.” Tạ Ngạn thắc mắc lên tiếng.
Đàm Thiếu Thiên dựa vào ghế sofa chậm rãi nói: “Mấy ngày nay tôi đang phải chiêm nghiệm lại nhân sinh và cuộc sống.”
Tạ Ngạn nghi hoặc hỏi: “Đang yên đang lành thì cậu chiêm nghiệm cái gì chứ?”
Đàm Thiếu Thiên làm dáng vẻ thấu nghiệm hồng trần mà nói: “Trước giờ chưa từng tự hỏi qua, vừa vặn ngồi lại thức tỉnh bản thân.”
Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên sắc mặt ngưng trọng thì hỏi lại: “Đại ca, cậu đột nhiên sao lại như thế? Không phải là cậu đã gặp chuyện gì rồi đó chứ? Không lẽ cậu muốn đi tu?”
Đàm Thiếu Thiên nói: “Tôi cũng không muốn xuất gia, tôi chỉ muốn chiêm nghiệm và ngẫm nghĩ lại mà thôi.”
Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đại ca, đừng nghĩ nhiều nữa, càng nghĩ càng loạn thôi.”
“Đại ca, gần đây cậu nên chú ý cẩn thận một chút.” Phó Huy nói.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Phó Huy nói: “Cẩn thận? Vì cái gì?”
“Nghe nói dạo gần đây người của Vĩnh sinh đường đang để mắt tới thuốc thức tỉnh, không phải giáo sư Dịch đang nằm trong dự án nghiên cứu này sao? Có khả năng bọn họ sẽ cử người theo dõi gia đình cậu đấy.” Phó Huy nói.
Đàm Thiếu Thiên cười khan nói: “Cậu nghe tin này lâu chưa?”
“Mới hôm qua.”
Đàm Thiếu Thiên: “…..” Người ta đã ra tay từ 6 ngày trước rồi mà đám Phó Huy giờ mới nhận được tin tức hả? Sao mà chậm quá vậy chứ? “Không sao, theo dõi thì cứ theo dõi đi.”
Mình vẻ mặt lãnh đạm của Đàm Thiếu Thiên thì Phó Huy lo lắng nói: “Đại ca, cậu đừng bất cẩn như vậy.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Biết rồi.”
Tin tức U linh bị thủ tiêu vẫn chưa bị rò rỉ ra ngoài, U linh cũng là trụ cột của Vĩnh sinh đường, tổ chức Vĩnh sinh đường có thể ngày càng mở rộng như vậy cũng không thiếu công của U linh, biết tin U linh bị thủ tiêu thì chắc là cao tầng của Vĩnh sinh đường chắc cũng khóc ra máu đây.
Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đàm thiếu, ông anh trai hờ của cậu sao rồi?”
Đàm Thiếu Thiên: “….” Sao là sao? Sao cái gì mà sao? Làm sao mà hắn biết được anh trai hờ của hắn làm sao rồi chứ? Trình Chu lại mất tích được vài ngày rồi. “Anh ta thì làm sao chứ?”
Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đại ca, tốt hơn hết là cậu nên làm một cái đơn gửi lên phía trên nhờ phía trên gửi người tới bảo vệ anh trai cậu đi. Tôi sợ là người của Vĩnh sinh đường sẽ ra tay với anh ta đó.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Phó Huy thầm nghĩ: Tuy thông tin hơi chậm nhưng đoán đúng rồi đó, chỉ là không đoán trúng được năng lực của Trình Chu thôi. “Không cần phải phiền phức thế. Anh trai tôi là chính là tai hoạ, mà tai hoạ thì lưu ngàn năm đấy các cậu đã nghe chưa? Anh ta cũng không dễ gì mà xảy ra chuyện như vậy đâu.”
Phó Huy, Tạ Ngạn và Bạch Văn Bân nhìn nhau với vẻ mặt kỳ quái.
Đàm Thiếu Thiên nhìn những người trước mắt rồi cau mày nói: “Thái độ của mấy cậu là làm sao vậy? Không lẽ các cậu mong anh trai tôi xảy ra chuyện sao?”
“Không, không , không, làm sao có thể chứ?” Đám Phó Huy vội phản bác.
Đàm Thiếu Thiên: “….” Một đám ngu xuẩn, bản thân Trình Chu có rất nhiều bí mật. Hắn mà dám làm đơn xin bên trên phái người tới bảo vệ thì người gặp rắc rối chính là hắn đấy.
“Mấy ngày nữa là sinh nhật của Viên Tụng (袁颂: Yuán sòng), anh trai của cậu có muốn xuất hiện hay không vậy?” Phó Huy hỏi.
Đàm Thiếu Thiên mím môi nói: “Không biết.”
Viên gia là tướng thuật thế gia, Viên gia chủ của Viên gia là một thầy xem tướng rất xuất sắc, nguồn năng lượng thần bí gần đây mới ập đến làm khả năng xem tướng của Viên gia chủ lại đề cao lên rất nhiều.
Thầy xem tướng thường không thoát khỏi ngũ tệ tam khuyết (五弊三缺: Wǔ bì sān quē – 5 nhược 3 khuyết), Viên gia chủ - Viên đại sư đến tuổi trung niên mới có được một người con trai nên hết mực yêu thương, nhưng người con trai này lại không may gặp nạn khi còn quá trẻ, may mắn là con trai của Viên đại sư có để lại một đứa cháu trai cho Viên đại sư. Viên đại sư cũng đem toàn bộ tâm huyết mà ký thác vào đứa cháu trai này.
Nhưng mà Viên Tụng lại không hề hứng thú với thuật xem tướng số mà từ nhỏ đã nuôi mộng làm minh tinh, hơn nữa cũng đã thành công tiến quân vào giới giải trí.
Viên gia chủ cũng không cảm thấy cháu trai mình lệch lạc, Viên Tụng muốn thành minh tinh thì Viên lão còn rất ủng hộ.
Viên gia chủ cũng có vài mối quan hệ với người trong vòng giải trí, dưới sự giúp đỡ của Viên gia chủ mà Viên Tụng cũng đã trở thành ngôi sao hot trong làng giải trí.
Vài ngày nữa sẽ là sinh nhật lần thứ 28 của Viên Tụng nên Viên gia chủ cũng định làm lớn luôn và đã có rất nhiều người nhận được thiệp mời.
“Viên gia chủ nói là muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Viên Tụng, nhưng thực tế là tổ chức một buổi xem mắt cho Viên Tụng. Chúng ta cũng là tới cho đủ quân số mà thôi.” Bạch Văn Bân lắc đầu nói.
Đàm Thiếu Thiên: “Mặc dù chỉ là để bổ sung quân số nhưng vẫn phải tham dự.”
Đàm Thiếu Thiên đoán là mẹ hắn vẫn hy vọng anh trai có thể tham dự, từ lúc anh trai bị tìm trở về đến giờ vẫn chưa chính thức tham gia vào sự kiện trong vòng của giới hào môn thủ đô. Có lẽ buổi tiệc sinh nhật của Viện Tụng là cơ hội tốt để giới thiệu anh trai hắn với những người trong vòng đó.
“Anh trai cậu hiện tại đang ở đâu?” Tạ Ngạn hỏi.
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Không biết.”
Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên có chút nghi ngờ hỏi: “Đại ca, có phải vì lần trước cậu bị anh trai cậu hố một lần nên cậu sợ anh ta rồi hả?”
Đàm Thiếu Thiên theo bản năng mà phản bác: “Ai sợ anh ta chứ?”
Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên khả nghi như vậy thì nghi ngờ nghĩ: Lời này của Đàm Thiếu Thiên có chút hơi thiếu tự tin. Chỉ là bị lừa đi xách đồ trong trung tâm thương mại thôi mà, cũng đâu đến nỗi vậy chứ.
Đàm Thiếu Thiên nhìn lại Tạ Ngạn hùng hổ nói: “Cậu nhìn tôi như vậy là ý gì?”
Tạ Ngạn lắc đầu nói: “Không có gì.”
Đàm Thiếu Thiên quay mặt đi, những tên ngu ngốc này cũng ngây thơ y hệt hắn ngày xưa mà. Thế gian bây giờ một tấc đất 3 thằng lừa đảo rồi, một gã trông y hệt một tên Muggle lại là 1 tên sát tinh. Cái cảm giác mà mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh thì những tên ngốc này làm sao mà hiểu được được chứ? Ôi, cái cảm giác cô đơn này sao chỉ có mình hắn phải chịu vậy?
“Đại ca, anh trai cậu hiện tại đang ở nơi nào? Thành phố H sao?” Tạ Ngạn dò hỏi.
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Tôi thật sự không biết.”
Từ lần chạm mặt người của Vĩnh sinh đường thì hắn cũng đã mấy ngày chưa nghe tin tức gì về Trình Chu rồi. Hắn cũng đã gửi vài tin nhắn rồi những cũng chưa thấy hồi âm của đối phương, Đàm Thiếu Thiên đoán chắc là Trình Chu lại chạy đi nữa. Lúc trước thì Trình Dương cũng từng nghi ngờ mà nói cho hắn là có thể anh trai của hai người họ đang hàng cao cấp, hiện tại thì có vẻ anh trai hắn không chỉ dừng lại ở buôn lậu rồi.
……..
Bởi vì ở dị giới đột nhiên phát sinh ra nhiều việc nên Trình Chu phải ở lại thêm mấy ngày để giải quyết.
Dạ U cũng trở lại căn cứ của Đoạ ma giả trên Xà đảo để đem Annie ra ngoài.
Mấy cái máy tính bảng và máy chơi game của cô bé mang về từ lần trước đã hết pin từ lâu nên lần này cô bé đã được giao cho một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng chính là đem sạc đầy tất cả mấy cái máy đó và mua thêm pin dự phòng mang về.
Trình Chu quay về hiện thế thì việc đầu tiên mà hắn nhớ đến là chạy ngay đến vườn hoa hướng dương trong biệt thự.
Trình Chu chạy tới dị giới thì cũng mang theo Quỳ Quỳ đi luôn nên cánh đồng hoa cũng không được chăm sóc cẩn thận, giờ nhìn có chút uể oải.
Quỳ Quỳ vừa mới tiến hoá thành hạ Tinh Linh đã nhanh chóng bay qua cánh đồng hoa hướng dương và thi triển sức mạnh của mình lên số hoa hướng dương đó.
Đường kính đĩa nhuỵ của hoa hướng dương bình thường là 20 - 30 cm, nhưng mà dưới tác dụng của Quỳ Quỳ thì đường kính đĩa nhuỵ của đã nhanh chóng tăng lên 50 - 60 cm thậm chí là có bông còn tăng lên 70 - 80 cm, hạt của hoa hướng dương cũng phát triển từ hạt có kích thước bình thường biến thành kích thước của quả óc chó.
Nhìn thấy hạt dưa khổng lồ như vậy thì Phong Ngữ cững vui mừng mà biến thành một con chim bồ câu rồi lượn vài vòng quanh đồng hoa: “Cúc koo, cúc koo, hạt hạt, lớn thêm chút nữa đi, lớn thêm chút nữa đi.”
Trình Chu: “…”
Hạt hướng dương mà trưởng thành như vậy thì vừa nhìn đã biết là không bình thường rồi, nên e rằng cũng chỉ có thể tiêu dùng nội bộ mà thôi, xem ra lần này mọi người cũng có thể ăn trong thời gian dài rồi.
Trình Chu phải dùng bao tải để thu gom số hạt hướng dương mà Quỳ Quỳ mới giục sinh, thu một lần mà được hơn chục bao.
“Anh có muốn đến thủ đô không?” Dạ U hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Xác thật là cũng phải quay về 1 chuyến.”
Lần trước hắn cũng đã đáp ứng với Đàm Thiếu Thiên là sẽ quay về thủ đô rồi chỉ là không tiện thực hiện mà thôi, cũng do Đàm Thiếu Thiên bị bắt cóc mà hắn cũng phải đi giải cứu thằng em hời này của hắn, cộng thêm công việc ở dị giới phải kéo dài thêm vài ngày nên đúng là hắn trễ hẹn cũng hơi lâu. Việc hắn chạy đi quá đột ngột cũng khiến cha mẹ ruột của hắn rất lo lắng rồi. Thôi, dù sao thì cũng đã lâu như vậy rồi mà, hắn cũng nên quay về thôi.
……
Trung tâm thương mại Thiên Phong.
“Đại ca, tôi lại nhìn thấy anh trai của cậu.” Bạch Văn Bân kích động gọi điện báo cáo.
Đàm Thiếu Thiên vội vàng hỏi: “Đâu? Cậu nhìn thấy anh ta ở chỗ nào?”
“Tôi đang mua sắm ở trung tâm thương mại thì thấy anh ta đang đi dạo ở đây.”
Đàm Thiếu Thiên nghe vậy thì tâm tình có chút phức tạp nói: “Anh ta lại ở trung tâm thương mại sao? Tên này đúng là may mắn, cả ngày ngoại trừ đi mua sắm thì cũng không làm việc gì nên hồn cả. Nếu anh ta đang ở trung tâm thương mại thì cậu cứ trốn đi, đừng để anh ta bắt gặp. Cậu chê lần trước xách đồ chưa đủ khổ đúng không? Còn kêu tôi tới để trả tiền rồi xách đồ cho anh ta thêm lần nữa hay gì chứ?”
Bạch Văn Bân lắc đầu nói: “Không mà, lần này thì anh trai cậu có vẻ đã gặp phiền toái rồi.”
Đàm Thiếu Thiên híp mắt nói: “Phiền toái gì chứ?”
Bạch Văn Bân cau mày nói: “Lâm Thiến Thiến và Đàm Diệu cũng đang có mặt ở đây, tôi sợ họ sắp đụng độ nhau thôi.”
Đàm Thiếu Thiên: “….” Cái vận mệnh ác liệt hay nghiệt duyên gì thế này chứ? “Chờ tôi một lát tôi chạy đến liền.”
Đàm Thiếu Thiên vội vàng chạy tới trung tâm thương mại mà hội họp với đám Bạch Văn Bân, cả đám lặng lẽ thò đầu ra hóng chuyện từ một cửa hàng ở bên trong trung tâm thương mại.
“Thật không ngờ …”
Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên với một vẻ mặt kỳ quái nói: “Anh trai cậu đang mặc đồ tình nhân với người ta kìa.”
Đàm Thiếu Thiên phồng má thầm nghĩ: Cẩu nam nam, thật sự còn mặc đồ tình nhân đi chơi thật hả??? Tính chói mù mắt chó bọn họ đúng không?
Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Anh trai cậu lại kiếm ở đâu ra thêm một cô bé xinh xắn nữa vậy?”
Lần này thì Trình Chu và Dạ U cũng không ra ngoài một mình mà còn mang theo Phong Ngữ và Annie nữa, hai cô gái nhỏ lần này mặc trang phục Lolita nhìn như hai con búp bê Tây.
Trang phục Lolita cũng có rất nhiều người người yêu thích và mặc ra ngoài nhưng họ mặc trông rất kì dị, nhưng hai cô bé này lại khác, hai cô bé dung mạo rất tinh xảo nên mặc trang phục Lolita càng tôn thêm dáng vẻ của hai cô bé.
“Đại ca, hai cô bé kia cũng thật quá đáng yêu rồi.” Tạ Ngạn nói.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Ừ, đáng yêu cũng không cần cậu phải nói to lên như vậy đâu. Chưa ngại nổi bật quá hay gì?”
Tạ Ngạn ủ rũ nói: “Đại ca, sao cậu lại nói vậy chứ?”
Đàm Thiếu Thiên khinh thường nhìn Tạ Ngạn thầm nghĩ: Tên ngốc Tạ Ngạn này, đúng chó cắn Lữ Động Tân. Hai cô bé kia nhìn thì xinh xắn đấy, nhưng hắn ta chưa nhìn thấy dáng vẻ của hai cô bé đó nổi giận thôi. Hắn là có lòng cảnh báo mà không biết điều. Lỡ Tạ Ngạn mà chọc hai con bé đó nổi giận thì đến xác cũng không còn nguyên vẹn mất.
Đàm Thiếu Thiên nhìn về phía cửa hàng nơi Lâm Thiến Thiến đang đứng, có vẻ Lâm Thiến Thiến cùng Đàm Diệu đang tranh cãi về cái gì đó, đứng bên cạnh Đàm Diệu là tân hoan đang nhếch mép cười khẩy.
Đàm Thiếu Thiên cau mày nói: “Cũng không phải chỉ có Lâm Thiến Thiến và Đàm Diệu đến, sao các cậu không nói rõ?”
Tạ Ngạn: “Cũng đâu phải trọng điểm đâu?”
Đàm Thiếu Thiên: “….” Lâm Thiến Thiến sắp nhào vào cào mặt cô gái kia rồi còn chưa phải là trọng điểm sao?
Tạ Ngạn nhìn Đàm Diệu nói: “Đàm Diệu đúng thật là một tên cặn bã ma. Hắn ta chỉ đứng bên cạnh nhìn tình mới và tình cũ đánh nhau hả?”
Đàm Thiếu Thiên nói nhỏ: “Hắn ta không cặn bã thì còn ai mới là cặn bã chứ? Thú vui của tên cặn bã này chính là nhìn phụ nữ tranh giành hắn để thể hiện mị lực của hắn. Nhưng mà Lâm Thiến Thiến cũng thật ngu mà, đến giờ còn chưa rõ tình hình. Đáng lẽ là cô ta phải đánh chết tên khốn Đàm Diệu kia chứ đánh cô gái kia làm cái gì?”
Bạch Văn Bân nheo mắt nói: “Chắc là do Đàm Diệu quá cường tráng nên Lâm Thiến Thiến muốn đánh cũng đánh không nổi.”
Tạ Ngạn cau mày nói: “Có rất nhiều người đang livestreams.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn mà có chút cạn lời nói: “Mấy người này cũng thật là …”
Sau khi douyin phát triển mạnh mẽ thì mọi người đều hứng thú với việc quay video rồi up lên nền tảng hoặc livestream để kiếm thêm mắt xem, tự dưng xuất hiện náo động như như vậy thì mọi người sẽ ngay lập tức đổ xô đến mà quay chụp. Lâm gia hiện nay cũng đang trên bờ vực phá sản, Đàm Diệu lại là công tử nổi danh của thủ đô, tân hoan cùng cựu ái đụng độ, drama này lập tức hot rần rần trên các nền tảng. Vây xung quanh vụ drama này cũng có rất nhiều người đang livestream để cập nhật tình hình.
“Đàm Diệu, anh thật quá đáng. Tôi cũng đã vì anh mà làm rất nhiều chuyện. Thật không ngờ là anh lại dám đối xử với tôi như vậy.”
Đàm Diệu nhìn Lâm Thiến Thiến rồi không kiên nhẫn mà nói: “Chúng ta chỉ là yêu đương rồi chia tay rất bình thường thôi. Lâm tiểu thư việc gì phải muốn sống muốn chết như vậy chứ?”
“Nếu không phải tại anh thì tôi với Trình Chu …”
Đàm Diệu nhìn Lâm Thiến Thiến nói với giọng điệu mỉa mai: “Đến giờ mà Lâm tiểu thư vẫn còn nghĩ là tôi đã phá hỏng hôn ước của cô với Trình Chu sao? Hắn ta là gay đấy. Dù không có tôi thì cô nghĩ hắn ta có thể coi trọng cô sao?”
Lâm Thiến Thiến đỏ mặt nói: “Anh …”
Lâm Thiến Thiến chưa bao giờ nghĩ rằng người bạn trai dịu dàng lịch sự trong ấn tượng của cô chớp mắt đã lật mặt, tàn nhẫn không lưu tình tới như thế này.
Dạ U đứng cách đó không xa nhìn về Lâm Thiến Thiến nói: “Hình như bên kia đang nhắc tới anh kìa.”
Trình Chu cau mày nói: “Chúng ta đi đường vòng đi.”
Trình Chu chớp mắt nghĩ: Đúng là đang yên đang lành thì nồi ở đâu tự dưng bay tới mà, điển hình của việc nằm không cũng trúng đạn là đây chứ đâu. Lâm Thiến Thiến cùng Đàm Diệu đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì tự dưng nhắc tới hắn làm cái quái gì chứ? Đừng có lôi hắn vào cái mớ bòng bong này. Thôi chuồn lẹ cho chắc.
“Được, đi thôi.” Dạ U nói.
Trình Chu đi đến khu vực bán kem ốc quế rồi mua 4 cây kem.
Trình Chu mang theo Dạ U, Phong Ngữ và Annie rời khỏi khu vực chiến trường của Lâm Thiến Thiến và Đàm Diệu và lang thang ở khu vực khác.
Bạch Văn Bân nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đại ca, anh trai cậu chạy rồi, cũng không đụng phải đám Đàm Diệu.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Ừ, đã thấy rồi.”
Phó Huy tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, nếu đụng độ thì sẽ có tin tức hot để coi. Mấy tên livestream kia cũng hẳn rất thất vọng.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Phó Huy thầm nghĩ: Là mấy streamers kia thất vọng hay là Phó Huy cậu thất vọng hả? Anh trai và anh dâu của hắn cũng không phải là người bình thường nên có lẽ họ đã cố tình tránh đụng độ với mấy người Đàm Diệu để tránh rắc rối thôi.
“Mấy đứa đang làm gì ở đây?” Trình Chu hỏi.
Nghe thấy giọng của Trình Chu thì Đàm Thiếu Thiên lập tức đứng thẳng người cung kính mà nói: “Chào anh hai.” Đàm Thiếu Thiên nhìn về phía Dạ U hạ giọng gọi: “Chào anh dâu.”
Đám Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên như lâm vào đại dịch mà tràn đầy hoang mang.
Đàm Thiếu Thiên nhìn đám Phó Huy đang hoang mang mà có chút bất đắc dĩ, đám ngốc này căn bản không biết họ đang đối mặt với ai.
Annie đang gặm kem tò mò hỏi: “Anh dâu là cái gì?”
Phong Ngữ chớp mắt nghiêm túc nói: “Anh dâu mạnh hơn anh hai thì phải.”
Trình Chu: “……” Cái lý giải này đúng không thể vặn lại được.
Annie gật đầu nói: “Thì ra là thế, em cũng muốn làm anh dâu.’
Trình Chu: “….” Cái này thì không được.
Trình Chu vừa định mở miệng thì Dạ U đã nhìn Annie nói: “Không được, em còn nhỏ. Không thích hợp làm anh dâu.”
“Em lớn rồi mà.” Annie cố gắng nói lý.
“Không.” Dạ U nói.
Annie phồng má tức giận.
“Khi nào em về nhà, chúng ta cùng nhau về thôi.” Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói.
Nghe được lời này của Trình Chu mà Đàm Thiếu Thiên vui mừng khôn xiết, mẹ hắn vẫn luôn nhắc tới Trình Chu, ba hắn cũng rất muốn gặp, nhưng mà sau vụ Vĩnh sinh đường thì anh trai lại mất tích một thời gian rất lâu rồi.
Đàm Thiếu Thiên vội vàng nói: “Em lập tức trở về luôn đây, hay là anh cũng về luôn đi.”
Trình Chu đưa cho Dạ U một tấm thẻ và nói: “Em dắt hai cô bé đi chơi đi, anh về nhà một chuyến xem sao.”
Dạ U gật đầu nói: “Được.”
End chap 75
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Đại ca, sao mấy ngày nay không thấy cậu.” Tạ Ngạn thắc mắc lên tiếng.
Đàm Thiếu Thiên dựa vào ghế sofa chậm rãi nói: “Mấy ngày nay tôi đang phải chiêm nghiệm lại nhân sinh và cuộc sống.”
Tạ Ngạn nghi hoặc hỏi: “Đang yên đang lành thì cậu chiêm nghiệm cái gì chứ?”
Đàm Thiếu Thiên làm dáng vẻ thấu nghiệm hồng trần mà nói: “Trước giờ chưa từng tự hỏi qua, vừa vặn ngồi lại thức tỉnh bản thân.”
Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên sắc mặt ngưng trọng thì hỏi lại: “Đại ca, cậu đột nhiên sao lại như thế? Không phải là cậu đã gặp chuyện gì rồi đó chứ? Không lẽ cậu muốn đi tu?”
Đàm Thiếu Thiên nói: “Tôi cũng không muốn xuất gia, tôi chỉ muốn chiêm nghiệm và ngẫm nghĩ lại mà thôi.”
Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đại ca, đừng nghĩ nhiều nữa, càng nghĩ càng loạn thôi.”
“Đại ca, gần đây cậu nên chú ý cẩn thận một chút.” Phó Huy nói.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Phó Huy nói: “Cẩn thận? Vì cái gì?”
“Nghe nói dạo gần đây người của Vĩnh sinh đường đang để mắt tới thuốc thức tỉnh, không phải giáo sư Dịch đang nằm trong dự án nghiên cứu này sao? Có khả năng bọn họ sẽ cử người theo dõi gia đình cậu đấy.” Phó Huy nói.
Đàm Thiếu Thiên cười khan nói: “Cậu nghe tin này lâu chưa?”
“Mới hôm qua.”
Đàm Thiếu Thiên: “…..” Người ta đã ra tay từ 6 ngày trước rồi mà đám Phó Huy giờ mới nhận được tin tức hả? Sao mà chậm quá vậy chứ? “Không sao, theo dõi thì cứ theo dõi đi.”
Mình vẻ mặt lãnh đạm của Đàm Thiếu Thiên thì Phó Huy lo lắng nói: “Đại ca, cậu đừng bất cẩn như vậy.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Biết rồi.”
Tin tức U linh bị thủ tiêu vẫn chưa bị rò rỉ ra ngoài, U linh cũng là trụ cột của Vĩnh sinh đường, tổ chức Vĩnh sinh đường có thể ngày càng mở rộng như vậy cũng không thiếu công của U linh, biết tin U linh bị thủ tiêu thì chắc là cao tầng của Vĩnh sinh đường chắc cũng khóc ra máu đây.
Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đàm thiếu, ông anh trai hờ của cậu sao rồi?”
Đàm Thiếu Thiên: “….” Sao là sao? Sao cái gì mà sao? Làm sao mà hắn biết được anh trai hờ của hắn làm sao rồi chứ? Trình Chu lại mất tích được vài ngày rồi. “Anh ta thì làm sao chứ?”
Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đại ca, tốt hơn hết là cậu nên làm một cái đơn gửi lên phía trên nhờ phía trên gửi người tới bảo vệ anh trai cậu đi. Tôi sợ là người của Vĩnh sinh đường sẽ ra tay với anh ta đó.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Phó Huy thầm nghĩ: Tuy thông tin hơi chậm nhưng đoán đúng rồi đó, chỉ là không đoán trúng được năng lực của Trình Chu thôi. “Không cần phải phiền phức thế. Anh trai tôi là chính là tai hoạ, mà tai hoạ thì lưu ngàn năm đấy các cậu đã nghe chưa? Anh ta cũng không dễ gì mà xảy ra chuyện như vậy đâu.”
Phó Huy, Tạ Ngạn và Bạch Văn Bân nhìn nhau với vẻ mặt kỳ quái.
Đàm Thiếu Thiên nhìn những người trước mắt rồi cau mày nói: “Thái độ của mấy cậu là làm sao vậy? Không lẽ các cậu mong anh trai tôi xảy ra chuyện sao?”
“Không, không , không, làm sao có thể chứ?” Đám Phó Huy vội phản bác.
Đàm Thiếu Thiên: “….” Một đám ngu xuẩn, bản thân Trình Chu có rất nhiều bí mật. Hắn mà dám làm đơn xin bên trên phái người tới bảo vệ thì người gặp rắc rối chính là hắn đấy.
“Mấy ngày nữa là sinh nhật của Viên Tụng (袁颂: Yuán sòng), anh trai của cậu có muốn xuất hiện hay không vậy?” Phó Huy hỏi.
Đàm Thiếu Thiên mím môi nói: “Không biết.”
Viên gia là tướng thuật thế gia, Viên gia chủ của Viên gia là một thầy xem tướng rất xuất sắc, nguồn năng lượng thần bí gần đây mới ập đến làm khả năng xem tướng của Viên gia chủ lại đề cao lên rất nhiều.
Thầy xem tướng thường không thoát khỏi ngũ tệ tam khuyết (五弊三缺: Wǔ bì sān quē – 5 nhược 3 khuyết), Viên gia chủ - Viên đại sư đến tuổi trung niên mới có được một người con trai nên hết mực yêu thương, nhưng người con trai này lại không may gặp nạn khi còn quá trẻ, may mắn là con trai của Viên đại sư có để lại một đứa cháu trai cho Viên đại sư. Viên đại sư cũng đem toàn bộ tâm huyết mà ký thác vào đứa cháu trai này.
Nhưng mà Viên Tụng lại không hề hứng thú với thuật xem tướng số mà từ nhỏ đã nuôi mộng làm minh tinh, hơn nữa cũng đã thành công tiến quân vào giới giải trí.
Viên gia chủ cũng không cảm thấy cháu trai mình lệch lạc, Viên Tụng muốn thành minh tinh thì Viên lão còn rất ủng hộ.
Viên gia chủ cũng có vài mối quan hệ với người trong vòng giải trí, dưới sự giúp đỡ của Viên gia chủ mà Viên Tụng cũng đã trở thành ngôi sao hot trong làng giải trí.
Vài ngày nữa sẽ là sinh nhật lần thứ 28 của Viên Tụng nên Viên gia chủ cũng định làm lớn luôn và đã có rất nhiều người nhận được thiệp mời.
“Viên gia chủ nói là muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Viên Tụng, nhưng thực tế là tổ chức một buổi xem mắt cho Viên Tụng. Chúng ta cũng là tới cho đủ quân số mà thôi.” Bạch Văn Bân lắc đầu nói.
Đàm Thiếu Thiên: “Mặc dù chỉ là để bổ sung quân số nhưng vẫn phải tham dự.”
Đàm Thiếu Thiên đoán là mẹ hắn vẫn hy vọng anh trai có thể tham dự, từ lúc anh trai bị tìm trở về đến giờ vẫn chưa chính thức tham gia vào sự kiện trong vòng của giới hào môn thủ đô. Có lẽ buổi tiệc sinh nhật của Viện Tụng là cơ hội tốt để giới thiệu anh trai hắn với những người trong vòng đó.
“Anh trai cậu hiện tại đang ở đâu?” Tạ Ngạn hỏi.
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Không biết.”
Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên có chút nghi ngờ hỏi: “Đại ca, có phải vì lần trước cậu bị anh trai cậu hố một lần nên cậu sợ anh ta rồi hả?”
Đàm Thiếu Thiên theo bản năng mà phản bác: “Ai sợ anh ta chứ?”
Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên khả nghi như vậy thì nghi ngờ nghĩ: Lời này của Đàm Thiếu Thiên có chút hơi thiếu tự tin. Chỉ là bị lừa đi xách đồ trong trung tâm thương mại thôi mà, cũng đâu đến nỗi vậy chứ.
Đàm Thiếu Thiên nhìn lại Tạ Ngạn hùng hổ nói: “Cậu nhìn tôi như vậy là ý gì?”
Tạ Ngạn lắc đầu nói: “Không có gì.”
Đàm Thiếu Thiên quay mặt đi, những tên ngu ngốc này cũng ngây thơ y hệt hắn ngày xưa mà. Thế gian bây giờ một tấc đất 3 thằng lừa đảo rồi, một gã trông y hệt một tên Muggle lại là 1 tên sát tinh. Cái cảm giác mà mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh thì những tên ngốc này làm sao mà hiểu được được chứ? Ôi, cái cảm giác cô đơn này sao chỉ có mình hắn phải chịu vậy?
“Đại ca, anh trai cậu hiện tại đang ở nơi nào? Thành phố H sao?” Tạ Ngạn dò hỏi.
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Tôi thật sự không biết.”
Từ lần chạm mặt người của Vĩnh sinh đường thì hắn cũng đã mấy ngày chưa nghe tin tức gì về Trình Chu rồi. Hắn cũng đã gửi vài tin nhắn rồi những cũng chưa thấy hồi âm của đối phương, Đàm Thiếu Thiên đoán chắc là Trình Chu lại chạy đi nữa. Lúc trước thì Trình Dương cũng từng nghi ngờ mà nói cho hắn là có thể anh trai của hai người họ đang hàng cao cấp, hiện tại thì có vẻ anh trai hắn không chỉ dừng lại ở buôn lậu rồi.
……..
Bởi vì ở dị giới đột nhiên phát sinh ra nhiều việc nên Trình Chu phải ở lại thêm mấy ngày để giải quyết.
Dạ U cũng trở lại căn cứ của Đoạ ma giả trên Xà đảo để đem Annie ra ngoài.
Mấy cái máy tính bảng và máy chơi game của cô bé mang về từ lần trước đã hết pin từ lâu nên lần này cô bé đã được giao cho một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng chính là đem sạc đầy tất cả mấy cái máy đó và mua thêm pin dự phòng mang về.
Trình Chu quay về hiện thế thì việc đầu tiên mà hắn nhớ đến là chạy ngay đến vườn hoa hướng dương trong biệt thự.
Trình Chu chạy tới dị giới thì cũng mang theo Quỳ Quỳ đi luôn nên cánh đồng hoa cũng không được chăm sóc cẩn thận, giờ nhìn có chút uể oải.
Quỳ Quỳ vừa mới tiến hoá thành hạ Tinh Linh đã nhanh chóng bay qua cánh đồng hoa hướng dương và thi triển sức mạnh của mình lên số hoa hướng dương đó.
Đường kính đĩa nhuỵ của hoa hướng dương bình thường là 20 - 30 cm, nhưng mà dưới tác dụng của Quỳ Quỳ thì đường kính đĩa nhuỵ của đã nhanh chóng tăng lên 50 - 60 cm thậm chí là có bông còn tăng lên 70 - 80 cm, hạt của hoa hướng dương cũng phát triển từ hạt có kích thước bình thường biến thành kích thước của quả óc chó.
Nhìn thấy hạt dưa khổng lồ như vậy thì Phong Ngữ cững vui mừng mà biến thành một con chim bồ câu rồi lượn vài vòng quanh đồng hoa: “Cúc koo, cúc koo, hạt hạt, lớn thêm chút nữa đi, lớn thêm chút nữa đi.”
Trình Chu: “…”
Hạt hướng dương mà trưởng thành như vậy thì vừa nhìn đã biết là không bình thường rồi, nên e rằng cũng chỉ có thể tiêu dùng nội bộ mà thôi, xem ra lần này mọi người cũng có thể ăn trong thời gian dài rồi.
Trình Chu phải dùng bao tải để thu gom số hạt hướng dương mà Quỳ Quỳ mới giục sinh, thu một lần mà được hơn chục bao.
“Anh có muốn đến thủ đô không?” Dạ U hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Xác thật là cũng phải quay về 1 chuyến.”
Lần trước hắn cũng đã đáp ứng với Đàm Thiếu Thiên là sẽ quay về thủ đô rồi chỉ là không tiện thực hiện mà thôi, cũng do Đàm Thiếu Thiên bị bắt cóc mà hắn cũng phải đi giải cứu thằng em hời này của hắn, cộng thêm công việc ở dị giới phải kéo dài thêm vài ngày nên đúng là hắn trễ hẹn cũng hơi lâu. Việc hắn chạy đi quá đột ngột cũng khiến cha mẹ ruột của hắn rất lo lắng rồi. Thôi, dù sao thì cũng đã lâu như vậy rồi mà, hắn cũng nên quay về thôi.
……
Trung tâm thương mại Thiên Phong.
“Đại ca, tôi lại nhìn thấy anh trai của cậu.” Bạch Văn Bân kích động gọi điện báo cáo.
Đàm Thiếu Thiên vội vàng hỏi: “Đâu? Cậu nhìn thấy anh ta ở chỗ nào?”
“Tôi đang mua sắm ở trung tâm thương mại thì thấy anh ta đang đi dạo ở đây.”
Đàm Thiếu Thiên nghe vậy thì tâm tình có chút phức tạp nói: “Anh ta lại ở trung tâm thương mại sao? Tên này đúng là may mắn, cả ngày ngoại trừ đi mua sắm thì cũng không làm việc gì nên hồn cả. Nếu anh ta đang ở trung tâm thương mại thì cậu cứ trốn đi, đừng để anh ta bắt gặp. Cậu chê lần trước xách đồ chưa đủ khổ đúng không? Còn kêu tôi tới để trả tiền rồi xách đồ cho anh ta thêm lần nữa hay gì chứ?”
Bạch Văn Bân lắc đầu nói: “Không mà, lần này thì anh trai cậu có vẻ đã gặp phiền toái rồi.”
Đàm Thiếu Thiên híp mắt nói: “Phiền toái gì chứ?”
Bạch Văn Bân cau mày nói: “Lâm Thiến Thiến và Đàm Diệu cũng đang có mặt ở đây, tôi sợ họ sắp đụng độ nhau thôi.”
Đàm Thiếu Thiên: “….” Cái vận mệnh ác liệt hay nghiệt duyên gì thế này chứ? “Chờ tôi một lát tôi chạy đến liền.”
Đàm Thiếu Thiên vội vàng chạy tới trung tâm thương mại mà hội họp với đám Bạch Văn Bân, cả đám lặng lẽ thò đầu ra hóng chuyện từ một cửa hàng ở bên trong trung tâm thương mại.
“Thật không ngờ …”
Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên với một vẻ mặt kỳ quái nói: “Anh trai cậu đang mặc đồ tình nhân với người ta kìa.”
Đàm Thiếu Thiên phồng má thầm nghĩ: Cẩu nam nam, thật sự còn mặc đồ tình nhân đi chơi thật hả??? Tính chói mù mắt chó bọn họ đúng không?
Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Anh trai cậu lại kiếm ở đâu ra thêm một cô bé xinh xắn nữa vậy?”
Lần này thì Trình Chu và Dạ U cũng không ra ngoài một mình mà còn mang theo Phong Ngữ và Annie nữa, hai cô gái nhỏ lần này mặc trang phục Lolita nhìn như hai con búp bê Tây.
Trang phục Lolita cũng có rất nhiều người người yêu thích và mặc ra ngoài nhưng họ mặc trông rất kì dị, nhưng hai cô bé này lại khác, hai cô bé dung mạo rất tinh xảo nên mặc trang phục Lolita càng tôn thêm dáng vẻ của hai cô bé.
“Đại ca, hai cô bé kia cũng thật quá đáng yêu rồi.” Tạ Ngạn nói.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Ừ, đáng yêu cũng không cần cậu phải nói to lên như vậy đâu. Chưa ngại nổi bật quá hay gì?”
Tạ Ngạn ủ rũ nói: “Đại ca, sao cậu lại nói vậy chứ?”
Đàm Thiếu Thiên khinh thường nhìn Tạ Ngạn thầm nghĩ: Tên ngốc Tạ Ngạn này, đúng chó cắn Lữ Động Tân. Hai cô bé kia nhìn thì xinh xắn đấy, nhưng hắn ta chưa nhìn thấy dáng vẻ của hai cô bé đó nổi giận thôi. Hắn là có lòng cảnh báo mà không biết điều. Lỡ Tạ Ngạn mà chọc hai con bé đó nổi giận thì đến xác cũng không còn nguyên vẹn mất.
Đàm Thiếu Thiên nhìn về phía cửa hàng nơi Lâm Thiến Thiến đang đứng, có vẻ Lâm Thiến Thiến cùng Đàm Diệu đang tranh cãi về cái gì đó, đứng bên cạnh Đàm Diệu là tân hoan đang nhếch mép cười khẩy.
Đàm Thiếu Thiên cau mày nói: “Cũng không phải chỉ có Lâm Thiến Thiến và Đàm Diệu đến, sao các cậu không nói rõ?”
Tạ Ngạn: “Cũng đâu phải trọng điểm đâu?”
Đàm Thiếu Thiên: “….” Lâm Thiến Thiến sắp nhào vào cào mặt cô gái kia rồi còn chưa phải là trọng điểm sao?
Tạ Ngạn nhìn Đàm Diệu nói: “Đàm Diệu đúng thật là một tên cặn bã ma. Hắn ta chỉ đứng bên cạnh nhìn tình mới và tình cũ đánh nhau hả?”
Đàm Thiếu Thiên nói nhỏ: “Hắn ta không cặn bã thì còn ai mới là cặn bã chứ? Thú vui của tên cặn bã này chính là nhìn phụ nữ tranh giành hắn để thể hiện mị lực của hắn. Nhưng mà Lâm Thiến Thiến cũng thật ngu mà, đến giờ còn chưa rõ tình hình. Đáng lẽ là cô ta phải đánh chết tên khốn Đàm Diệu kia chứ đánh cô gái kia làm cái gì?”
Bạch Văn Bân nheo mắt nói: “Chắc là do Đàm Diệu quá cường tráng nên Lâm Thiến Thiến muốn đánh cũng đánh không nổi.”
Tạ Ngạn cau mày nói: “Có rất nhiều người đang livestreams.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn mà có chút cạn lời nói: “Mấy người này cũng thật là …”
Sau khi douyin phát triển mạnh mẽ thì mọi người đều hứng thú với việc quay video rồi up lên nền tảng hoặc livestream để kiếm thêm mắt xem, tự dưng xuất hiện náo động như như vậy thì mọi người sẽ ngay lập tức đổ xô đến mà quay chụp. Lâm gia hiện nay cũng đang trên bờ vực phá sản, Đàm Diệu lại là công tử nổi danh của thủ đô, tân hoan cùng cựu ái đụng độ, drama này lập tức hot rần rần trên các nền tảng. Vây xung quanh vụ drama này cũng có rất nhiều người đang livestream để cập nhật tình hình.
“Đàm Diệu, anh thật quá đáng. Tôi cũng đã vì anh mà làm rất nhiều chuyện. Thật không ngờ là anh lại dám đối xử với tôi như vậy.”
Đàm Diệu nhìn Lâm Thiến Thiến rồi không kiên nhẫn mà nói: “Chúng ta chỉ là yêu đương rồi chia tay rất bình thường thôi. Lâm tiểu thư việc gì phải muốn sống muốn chết như vậy chứ?”
“Nếu không phải tại anh thì tôi với Trình Chu …”
Đàm Diệu nhìn Lâm Thiến Thiến nói với giọng điệu mỉa mai: “Đến giờ mà Lâm tiểu thư vẫn còn nghĩ là tôi đã phá hỏng hôn ước của cô với Trình Chu sao? Hắn ta là gay đấy. Dù không có tôi thì cô nghĩ hắn ta có thể coi trọng cô sao?”
Lâm Thiến Thiến đỏ mặt nói: “Anh …”
Lâm Thiến Thiến chưa bao giờ nghĩ rằng người bạn trai dịu dàng lịch sự trong ấn tượng của cô chớp mắt đã lật mặt, tàn nhẫn không lưu tình tới như thế này.
Dạ U đứng cách đó không xa nhìn về Lâm Thiến Thiến nói: “Hình như bên kia đang nhắc tới anh kìa.”
Trình Chu cau mày nói: “Chúng ta đi đường vòng đi.”
Trình Chu chớp mắt nghĩ: Đúng là đang yên đang lành thì nồi ở đâu tự dưng bay tới mà, điển hình của việc nằm không cũng trúng đạn là đây chứ đâu. Lâm Thiến Thiến cùng Đàm Diệu đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì tự dưng nhắc tới hắn làm cái quái gì chứ? Đừng có lôi hắn vào cái mớ bòng bong này. Thôi chuồn lẹ cho chắc.
“Được, đi thôi.” Dạ U nói.
Trình Chu đi đến khu vực bán kem ốc quế rồi mua 4 cây kem.
Trình Chu mang theo Dạ U, Phong Ngữ và Annie rời khỏi khu vực chiến trường của Lâm Thiến Thiến và Đàm Diệu và lang thang ở khu vực khác.
Bạch Văn Bân nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đại ca, anh trai cậu chạy rồi, cũng không đụng phải đám Đàm Diệu.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Ừ, đã thấy rồi.”
Phó Huy tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, nếu đụng độ thì sẽ có tin tức hot để coi. Mấy tên livestream kia cũng hẳn rất thất vọng.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Phó Huy thầm nghĩ: Là mấy streamers kia thất vọng hay là Phó Huy cậu thất vọng hả? Anh trai và anh dâu của hắn cũng không phải là người bình thường nên có lẽ họ đã cố tình tránh đụng độ với mấy người Đàm Diệu để tránh rắc rối thôi.
“Mấy đứa đang làm gì ở đây?” Trình Chu hỏi.
Nghe thấy giọng của Trình Chu thì Đàm Thiếu Thiên lập tức đứng thẳng người cung kính mà nói: “Chào anh hai.” Đàm Thiếu Thiên nhìn về phía Dạ U hạ giọng gọi: “Chào anh dâu.”
Đám Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên như lâm vào đại dịch mà tràn đầy hoang mang.
Đàm Thiếu Thiên nhìn đám Phó Huy đang hoang mang mà có chút bất đắc dĩ, đám ngốc này căn bản không biết họ đang đối mặt với ai.
Annie đang gặm kem tò mò hỏi: “Anh dâu là cái gì?”
Phong Ngữ chớp mắt nghiêm túc nói: “Anh dâu mạnh hơn anh hai thì phải.”
Trình Chu: “……” Cái lý giải này đúng không thể vặn lại được.
Annie gật đầu nói: “Thì ra là thế, em cũng muốn làm anh dâu.’
Trình Chu: “….” Cái này thì không được.
Trình Chu vừa định mở miệng thì Dạ U đã nhìn Annie nói: “Không được, em còn nhỏ. Không thích hợp làm anh dâu.”
“Em lớn rồi mà.” Annie cố gắng nói lý.
“Không.” Dạ U nói.
Annie phồng má tức giận.
“Khi nào em về nhà, chúng ta cùng nhau về thôi.” Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói.
Nghe được lời này của Trình Chu mà Đàm Thiếu Thiên vui mừng khôn xiết, mẹ hắn vẫn luôn nhắc tới Trình Chu, ba hắn cũng rất muốn gặp, nhưng mà sau vụ Vĩnh sinh đường thì anh trai lại mất tích một thời gian rất lâu rồi.
Đàm Thiếu Thiên vội vàng nói: “Em lập tức trở về luôn đây, hay là anh cũng về luôn đi.”
Trình Chu đưa cho Dạ U một tấm thẻ và nói: “Em dắt hai cô bé đi chơi đi, anh về nhà một chuyến xem sao.”
Dạ U gật đầu nói: “Được.”
End chap 75
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.