Chương 86: Xin Sách Cổ
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Đàm Thiếu Thiên đi vào phòng thẩm vấn và tiếp nhận tra hỏi từ hai nhân viên nghiệp vụ.
“Đàm thiếu, ngày hôm qua nguồn năng lượng đặc biệt đã bùng nổ, cậu có cảm giác gì không khoẻ không?” Một quân nhân điều tra hỏi.
“Cảm nhận được. Cả người giống như bị sấm sét đánh trực tiếp vào vậy.” Đàm Thiếu Thiên trả lời.
Đàm Thiếu Thiên có chút bất đắc dĩ thầm nghĩ: Nhìn dáng vẻ của hai người trước mặt chỉ sợ là hắn lại phải lặp lại những lời đã nói với Đoạn Lỗi mất.
Quân nhân điều tra hỏi tiếp: “Vậy cậu làm thế nào có thể vượt qua được?”
Đàm Thiếu Thiên nói như một lẽ đương nhiên: “Dựa vào nghị lực phi thường nên tôi đã vượt qua được.”
“Đàm thiếu, cậu có biết là ở nước ngoài cũng có một người đã dung hợp mảnh lôi tinh thạch rồi đúng không? Người kia cũng đã chết, là bị sét đánh thành than bụi.” Một quân nhân nhìn chằm chằm vào Đàm Thiếu Thiên để không bỏ qua bất kỳ biểu hiện đáng ngờ nào trên mặt Đàm Thiếu Thiên.
Đàm Thiếu Thiên nhíu mày nói: “Biến thành than bụi? Đó là do nghị lực của hắn ta không đủ sao? Cũng đúng. Đâu phải ai cũng là Thiên tuyển chi tử giống như tôi đâu chứ. Có vẻ như tôi chính là người có thể gặp dữ hoá đấy. Chắc chắn là sau này tôi có thể đạt được thành tựu lớn và trở thành cao thủ số một số hai cũng nên.” Đàm Thiếu Thiên thầm cảm thấy may mắn là hôm diễn ra Ma lực triều tịch thì anh trai hắn không ra ngoài đi , nếu không thì hắn cũng biến thành than cốc rồi.
“Đàm thiếu, có phải là cậu đã có thủ đoạn đặc thù nào đó để có thể sống sót qua đợt ma lực phản phệ này đúng không?” Vị quân nhân có chút tò mò nói.
Đàm Thiếu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể là do dạo gần đây tôi đã ăn tương đối nhiều, cách đây không lâu tôi còn uống một ít ma dược.”
“Ma dược, ma dược gì?” Vị quân nhân như bị kích thích mà hỏi.
Đàm Thiếu Thiên nói: “Tôi cũng không biết.” Là anh dâu cho hắn uống, mà hắn uống thứ gì thì chính hắn cũng không rõ.
“Đàm thiếu, ma dược mà cậu dùng hình như rất thần kỳ. Có lẽ có thể cứu mạng được rất nhiều Dị năng giả.” Vị quân nhân có chút kích động nói.
Đàm Thiếu Thiên: “……” Thì sao chứ? Hắn cũng đâu có loại ma dược đó đâu.
Đàm Thiếu Thiên chậm rãi nói: “Tôi đã uống hết rồi. Đây cũng phải là loại ma dược có thể sản xuất hàng loại. Đây chính là khả ngộ bất khả cầu.”
Hai quân nhân nhìn nhau trong lòng cũng có chút tiếc nuối.
“Đàm thiếu, cậu biết Vĩnh sinh đường không?” Vị nữ quân nhân tóc ngắn hỏi.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu không cần nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên biết, đám Vĩnh sinh đường đó chuyên làm điều ác, yêu ngôn hoặc chúng. Loại tà giáo này phải sớm ngày diệt trừ.”
Nữ quân nhân lên tiếng hỏi: “Đàm thiếu, cậu đã từng gặp U linh của Vĩnh sinh đường rồi đúng không?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Chưa từng.”
“Trước khi U linh mất tích thì mục tiêu cuối cùng của hắn ta chính là cậu.” Nữ quân nhân hỏi.
Đàm Thiếu Thiên: “Tên U linh này tung hoành cũng đã lâu, có lẽ là hắn ta đã bị người nào đó ngứa mắt nên giết rồi chăng?”
Nữ quân nhân tóc ngắn như phát hiện ra điểm gì đó nên nhìn chằm chằm vào Đàm Thiếu Thiên nói: “Đàm thiếu, cậu xác định là U linh đã bị giết.”
Đàm Thiếu Thiên ngay lập tức nói: “Không xác định.”
“……”
Đàm Thiếu Thiên bị thẩm vấn khoảng nửa tiếng thì cũng bị thả ra.
……
“Sao rồi?” Một vị sĩ quan hỏi nữ quân nhân tóc ngắn.
Nữ quân nhân tóc ngắn từng là cố vấn tâm lý trong quân đội, sau Ma lực triều tịch thì cô đã thức tỉnh dị năng mật ngữ tâm linh và có thể nắm bắt được sự thay đối cảm xúc của người đối diện để phán đoán sự thật trong lời nói.
Nữ quân nhân trả lời: “Dường như là Đàm thiếu đang cất giấu một bí mật nào đó nhưng khẳng định là cậu ta không đầu nhập vào Vĩnh sinh đường. Đàm thiếu cũng đang tự khẳng định U linh đã chết.”
Sĩ quan: “Nếu Đàm Thiếu Thiên không đầu phục vào Vĩnh sinh đường thì tại sao cậu ta lại muốn che giấu sự tình của Vĩnh sinh đường chứ?”
Nữ quân nhân: “Có khả năng là cậu ta không muốn bại lộ một số việc thôi, ví dụ như người đã giúp cậu ta thoát khỏi nguy hiểm chẳng hạn.”
Sĩ quan: “Có người đứng sau Đàm Thiếu Thiên?”
Nữ quân nhân tóc ngắn lắc đầu nói: “Không biết, nhưng mà rất có khả năng này.”
Thời đại cả dị năng nên một số loại như cổ võ, tướng số cổ đại cũng ngày càng được nhiều người biết đến, một vài gia tộc có lịch sử lâu đời cũng dần được hiển lộ ra, mà những gia tộc này cũng che giấu không ít thứ tốt nên phía trên cũng không dám tuỳ tiện nhìn trộm những gia tộc này.
U linh mất tích cũng đã lâu rồi, tin tức bên Vĩnh sinh đường truyền lại cũng rất mơ hồ, lúc thì nói là bị thương nên đang dưỡng thương, lúc thì nói là đang thăng cấp, …
Tình hình hiện tại thì có vẻ như là U linh đã bị lật thuyền trong mương mà chết ở đâu đó. Tên U linh này cũng rất giảo hoạt, vì hắn có dị năng đặc thù nên khi gặp nguy hiểm thì hắn cũng đã chạy trốn và bỏ rơi đồng bọn đã vài lần rồi. U linh là một tên ham sống sợ chết lại quỷ quyệt và có năng lực đặc thù vậy mà cũng bị lật thuyền trong mương sao?
Thường thì nước quá trong ắt không có cá nên Đàm Thiếu Thiên tuy là có bí mật riêng nhưng không ảnh hưởng đến an ninh quốc gia thì phía trên cũng không cưỡng bức hắn phải khai nhận toàn bộ
……
Đàm Thiếu Thiên ra khỏi phòng thẩm vấn thì gặp Dịch Thành Giang đang chờ ở ngoài.
Sắc mặt của Dịch Thành Giang có chút tiều tụy, vừa nhìn là biết hẳn là ông không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
“Ông ngoại, sao ông lại tới đây?”
Dịch Thành Giang nhìn Đàm Thiếu Thiên vẫn còn bình an thì cũng thở dài nhẹ nhõm nói: “Cháu không có việc là tốt rồi.”
Đàm Thiếu Thiên nhẹ nhàng cười cười nói: “Cháu không có việc gì mà.”
Dịch Thành Giang cũng là Dị năng giả, ông là một Dị năng giả về trí não tương đối hiếm thấy, tối hôm qua khi Dịch Thành Giang theo dõi dòng năng lượng bùng nổ thì ông cũng tính toán được khả năng là Đàm Thiếu Thiên có khả năng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma do ma lực phản phệ nên ông đã gọi điện gấp cho Dịch Thù Tuyết để kiểm tra. Mãi tới khi Dịch Thù Tuyết nói Đàm Thiếu Thiên không có việc gì thì Dịch Thành Giang mới cảm thấy yên lòng.
Lúc đó thì Dịch Thành Giang còn cho rằng bản thân ông suy nghĩ quá nhiều nên nghi thần nghi quỷ, nhưng mà sáng ra thì ông lại vừa mới nhận được tin tức là Đoạn Khánh của Đoạn gia đã xảy ra chuyện y như ông đã phỏng đoán, đã bị ma lực phản phệ và bị viên tinh thạch hệ hoả thiêu chết. Nên cho dù Dịch Thù Tuyết đã báo là Đàm Thiếu Thiên không có việc gì nhưng ông vẫn cảm thấy không yên tâm nên đã xin nghỉ để chạy qua trung tâm huấn luyện dị năng kiểm tra lại.
Dịch Thành Giang cũng không biết vì sao mà Đàm Thiếu Thiên có thể vượt qua được đợt ma lực phản phệ này nhưng ông biết đây là bí mật của Đàm Thiếu Thiên nên ông cũng không hỏi nhiều.
“Anh trai cháu là người như thế nào? Mấy năm qua nó sống có tốt không?” Dịch Thành Giang hỏi.
Đàm Thiếu Thiên: “Anh trai đã được một hộ gia đình bình thường nhận nuôi, tuy là không dư giả nhưng sống cũng rất tự tại, hiện tại thì anh ấy càng … tự tại hơn.”
Đàm Thiếu Thiên cũng đánh giá cấp bậc của anh trai hắn hiện tại đang ở cấp S, anh dâu chắc cũng vậy.
Dịch Thành Giang gật đầu, thở phào nhẹ nhõm mà nói: “Vậy là tốt rồi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Dịch Thành Giang nói: “Ông ngoại nếu ông nhớ anh trai thì cháu sẽ nói anh ấy đến gặp ông nhé.”
Dịch Thành Giang lắc đầu có chút buồn bã nói: “Thôi, không cần đâu. Người trẻ tuổi các cháu có nhiều việc phải làm. Một ông lão như ông thì có gì tốt mà gặp. Anh cháu sống tốt là được rồi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Dịch Thành Giang ảm đạm thì trong lòng cũng có chút hụt hẫng.
……
Đàm gia.
“Đã trở lại rồi sao?” Trình Chu người mới trở về thì lên tiếng.
Đàm Thiếu Thiên: “Phía trên kéo em tới để hỏi chuyện, chỉ sợ là họ đã nghi ngờ gì đó.”
Trình Chu gật đầu “Ồ” một tiếng.
“Hiện tại phải làm gì bây giờ?” Đàm Thiếu Thiên hỏi.
Trình Chu đạm nhiên nói: “Kệ thôi, có thể giấu bao lâu thì cứ giấu thôi. Khi nào mà không thể gạt được nữa thì nói sau vậy.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Không nói tới cái này nữa, em mau đi hỏi cuốn sách đó cho anh đi.”
Đàm Thiếu Thiên có chút bực mình màphồng má lên, hắn thì ngồi lo lắng muốn rụng tóc mà anh trai hắn cũng thật bình tĩnh mà.
Đàm Thiếu Thiên dò hỏi: “Sao anh không tự mình đi hỏi?”
Trình Chu nói rất đương nhiên: “Anh vừa mới quay về Đàm gia bao lâu mà muốn này muốn nọ thì ba mẹ sẽ nghĩ anh ra sao chứ? Em mau đi hỏi đi.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Thật sao? Không phải là vì lười sao?
Đàm Thiếu Thiên cũng chạy đi tìm Dịch Thù Tuyết để hỏi về sách cổ.
“Làm gì có sách này chứ?” Dịch Thù Tuyết có chút hàm hồ nói.
Đàm Thiếu Thiên rầu rĩ nói: “Con đã từng nghe ông ngoại kể về cuốn sách này mà.”
Dịch Thù Tuyết lắc đầu có chút kháng cự nói: “Ông ngoại con lớn tuổi hồ đồ nên nhớ lầm rồi.”
Đàm Thiếu Thiên thấp giọng phản bác: “Ông ngoại là giáo sư đấy, càng già càng dẻo dai.”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Ông ngoại con chỉ giỏi ở vấn đề học thuật thôi, những khía cạnh khác thì ông con khá kém cỏi đấy. Lại còn có chứng vọng tưởng nữa đấy.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Đàm Thiếu Thiên ngồi nói chuyện với Dịch Thù Tuyết một lúc thì bị Dịch Thù Tuyết không kiên nhẫn mà đuổi đi.
……
Đàm Thiếu Thiên tìm Trình Chu nói: “Mẹ nói là không có!”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên ghét bỏ nói: “Em có nỗ lực không đó?”
Đàm Thiếu Thiên phồng má có chút bực mình nói: “Em đã rất cố gắng rồi.”
Trình Chu liếc xéo Đàm Thiếu Thiên một cái rồi tỏ vẻ hận sắt không thành thép nói: “Em còn có lợi ích gì nữa không? Còn không bằng một cái dùi cui điện nữa.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Cái này cũng hơi quá đáng rồi đấy. Làm sao mà hắn lại không bằng một cây dùi cui điện chứ? Lúc trước là do hắn không đủ năng lượng thôi, hiện tại thì khả năng phóng điện của hắn còn đáng giá hơn ngàn vạn cây dùi cui điện đó nhá.
Đàm Thiếu Thiêu gật đầu nói: “Vâng, vâng, là em vô dụng, nên anh hai sẽ tự mình đi sao?”
Trình Chu đương nhiên nói: “Nếu anh sẵn sàng đi thì còn cần em làm gì chứ?”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Đây là cái gì lý do gì vậy?
Trình Chu có chút bất đắc dĩ nói: “Thôi quên đi, em đã vô dụng như vậy thì anh cũng phải tự thân vận động thôi chứ sao.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Trình Chu bước vào phòng một lúc rồi ôm ra một chậu hoa tam sắc.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu ôm hoa ra thì có chút kinh ngạc nói: “Hoa này là từ đâu tới vậy ạ?”
Trình Chu quay qua nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi nói: “Liên quan gì đến em chứ?”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
……
Trình Chu ôm chậu hoa tam sắc tới trước mặt Dịch Thù Tuyết, Dịch Thù Tuyết nhìn chậu hoa tam sắc trước mặt thì có chút kinh ngạc mà nói: “Đây là hoa gì vậy?”
Trình Chu có chút ngượng ngùng nói: “Con cũng không biết là hoa gì, là Dạ U tặng cho con. Quê hương của Dạ U có rất nhiều loại hoa có hình dạng kỳ quái. Con nghe Thiếu Thiên là mẹ có một tập tranh có vẽ rất nhiều loại hoa cỏ kỳ lạ nên con muốn nhìn qua một chút.”
Dịch Thù Tuyết dùng đôi mắt thâm thúy nhìn Trình Chu vài lần rồi nghiêm túc nói: “Đúng là có cuốn sách này. Nhưng nó là điềm rủi.”
Trình Chu cười cười nói: “Làm gì có sách nào là điềm rủi chứ? Là tốt hay là xấu còn phải xem người sử dụng nó muốn làm gì thôi.”
Dịch Thù Tuyết nhìn Trình Chu một lúc rồi thở dài nói: “Thôi, nếu con muốn thì chờ mấy ngày nữa mẹ sửa sang xong đã. Sau đó mẹ sẽ mang qua cho con.”
Trình Chu cười nói: “Cảm ơn mẹ, mẹ là tốt nhất.”
Đàm Thiếu Thiên trốn ở một góc trên tầng 2 âm thầm quan sát tình huống, nhìn thấy Trình Chu đang giả vờ ngoan ngoãn mà da gà gai ốc nổi lên rần rần.
Như thể cảm nhận được điều gì đó nên Trình Chu nâng mắt nhìn tới hướng mà Đàm Thiếu Thiên đang đứng.
Dịch Thù Tuyết nhìn Trình Chu nói: “Tiểu Chu, con biết về dị năng không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Bên ngoài cũng đã truyền đi khắp nơi rồi, hình như Thiếu Thiên cũng là Dị năng giả hệ lôi điện rất lợi hại phải không?”
Ban đầu thì Dịch Thù Tuyết cũng không muốn nói cho Trình Chu biết về dị năng để miễn cho Trình Chu biết Đàm Thiếu Thiên là Dị năng giả hệ lôi điện còn mình chỉ là Muggle, chênh lệch cũng quá lớn. Nhưng mà Dị năng giả cũng đang thức tỉnh càng ngày càng nhiều nên cũng rất khó mà giấu được nữa.
Nhưng mà những thứ Bàn Kiều Thuý Điẹp hay hạt hướng dương mà Trình Chu mang tới đều không phải đồ tầm thường, lúc đầu thì Dịch Thù Tuyết cũng không nghĩ tới phương diện này nhưng gần đây thì cũng đã nhận ra được ít nhiều. Trực giác của Dịch Thù Tuyết cũng cảm nhận được là con trai lớn của mình cũng không đơn giản như bà đã nghĩ.
Dịch Thù Tuyết khuyên nhủ: “Thế đạo bây giờ cũng rất loạn nên thứ này có thể sẽ gây ra tai hoạ, nếu con có được nó thì con cũng không cần quá rêu rao.”
Mấy ngàn năm lịch sử đằng đẵng đã trôi qua, trong sử sách cũng từng ghi lại không ít kỳ nhân dị sĩ, cũng có người đã từng hoài nghi là những kỳ nhân dị sĩ này thực chất là những Dị năng giả, chỉ là do hoàn cảnh của những năm đó quá khó khăn nên những Dị năng giả này không thể kích phát hoàn toàn dị năng trong cơ thể mà thôi.
Dạo này cũng đã xuất hiện rất nhiều người đang thu gom đồ cổ ở khắp nơi, và đúng thật là những món đồ cổ này cũng có một ít công dụng đặc thù.
Theo những gì Dịch Thù Tuyết nghe được thì dạo gần đây trong nhà của không ít phú hào đều xảy ra hiện tượng mất cắp. Nhưng mà chỉ là đánh cắp không thì còn đỡ, mới đây còn có vụ chủ nhà bước nhầm vào chỗ tên trộm đang trốn nên đã bị tên trộm giết luôn
Cây to đón gió, và Dịch Thù Tuyết cũng cảm giác được nếu cuốn sách cổ này mà lộ ra thì rất có thể sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối.
Trình Chu gật đầu nói: “Mẹ yên tâm, con hiểu mà. Con sẽ điệu thấp.”
Trình Chu chào Dịch Thù Tuyết rồi trở về phòng, Dạ U nhìn Trình Chu rồi nói: “Mẹ anh … chỉ sợ là mẹ anh đã phát hiện ra điều gì rồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Sớm chiều ở chung thì hẳn cũng có thể nhận ra.”
End chap 86
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Đàm thiếu, ngày hôm qua nguồn năng lượng đặc biệt đã bùng nổ, cậu có cảm giác gì không khoẻ không?” Một quân nhân điều tra hỏi.
“Cảm nhận được. Cả người giống như bị sấm sét đánh trực tiếp vào vậy.” Đàm Thiếu Thiên trả lời.
Đàm Thiếu Thiên có chút bất đắc dĩ thầm nghĩ: Nhìn dáng vẻ của hai người trước mặt chỉ sợ là hắn lại phải lặp lại những lời đã nói với Đoạn Lỗi mất.
Quân nhân điều tra hỏi tiếp: “Vậy cậu làm thế nào có thể vượt qua được?”
Đàm Thiếu Thiên nói như một lẽ đương nhiên: “Dựa vào nghị lực phi thường nên tôi đã vượt qua được.”
“Đàm thiếu, cậu có biết là ở nước ngoài cũng có một người đã dung hợp mảnh lôi tinh thạch rồi đúng không? Người kia cũng đã chết, là bị sét đánh thành than bụi.” Một quân nhân nhìn chằm chằm vào Đàm Thiếu Thiên để không bỏ qua bất kỳ biểu hiện đáng ngờ nào trên mặt Đàm Thiếu Thiên.
Đàm Thiếu Thiên nhíu mày nói: “Biến thành than bụi? Đó là do nghị lực của hắn ta không đủ sao? Cũng đúng. Đâu phải ai cũng là Thiên tuyển chi tử giống như tôi đâu chứ. Có vẻ như tôi chính là người có thể gặp dữ hoá đấy. Chắc chắn là sau này tôi có thể đạt được thành tựu lớn và trở thành cao thủ số một số hai cũng nên.” Đàm Thiếu Thiên thầm cảm thấy may mắn là hôm diễn ra Ma lực triều tịch thì anh trai hắn không ra ngoài đi , nếu không thì hắn cũng biến thành than cốc rồi.
“Đàm thiếu, có phải là cậu đã có thủ đoạn đặc thù nào đó để có thể sống sót qua đợt ma lực phản phệ này đúng không?” Vị quân nhân có chút tò mò nói.
Đàm Thiếu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể là do dạo gần đây tôi đã ăn tương đối nhiều, cách đây không lâu tôi còn uống một ít ma dược.”
“Ma dược, ma dược gì?” Vị quân nhân như bị kích thích mà hỏi.
Đàm Thiếu Thiên nói: “Tôi cũng không biết.” Là anh dâu cho hắn uống, mà hắn uống thứ gì thì chính hắn cũng không rõ.
“Đàm thiếu, ma dược mà cậu dùng hình như rất thần kỳ. Có lẽ có thể cứu mạng được rất nhiều Dị năng giả.” Vị quân nhân có chút kích động nói.
Đàm Thiếu Thiên: “……” Thì sao chứ? Hắn cũng đâu có loại ma dược đó đâu.
Đàm Thiếu Thiên chậm rãi nói: “Tôi đã uống hết rồi. Đây cũng phải là loại ma dược có thể sản xuất hàng loại. Đây chính là khả ngộ bất khả cầu.”
Hai quân nhân nhìn nhau trong lòng cũng có chút tiếc nuối.
“Đàm thiếu, cậu biết Vĩnh sinh đường không?” Vị nữ quân nhân tóc ngắn hỏi.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu không cần nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên biết, đám Vĩnh sinh đường đó chuyên làm điều ác, yêu ngôn hoặc chúng. Loại tà giáo này phải sớm ngày diệt trừ.”
Nữ quân nhân lên tiếng hỏi: “Đàm thiếu, cậu đã từng gặp U linh của Vĩnh sinh đường rồi đúng không?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Chưa từng.”
“Trước khi U linh mất tích thì mục tiêu cuối cùng của hắn ta chính là cậu.” Nữ quân nhân hỏi.
Đàm Thiếu Thiên: “Tên U linh này tung hoành cũng đã lâu, có lẽ là hắn ta đã bị người nào đó ngứa mắt nên giết rồi chăng?”
Nữ quân nhân tóc ngắn như phát hiện ra điểm gì đó nên nhìn chằm chằm vào Đàm Thiếu Thiên nói: “Đàm thiếu, cậu xác định là U linh đã bị giết.”
Đàm Thiếu Thiên ngay lập tức nói: “Không xác định.”
“……”
Đàm Thiếu Thiên bị thẩm vấn khoảng nửa tiếng thì cũng bị thả ra.
……
“Sao rồi?” Một vị sĩ quan hỏi nữ quân nhân tóc ngắn.
Nữ quân nhân tóc ngắn từng là cố vấn tâm lý trong quân đội, sau Ma lực triều tịch thì cô đã thức tỉnh dị năng mật ngữ tâm linh và có thể nắm bắt được sự thay đối cảm xúc của người đối diện để phán đoán sự thật trong lời nói.
Nữ quân nhân trả lời: “Dường như là Đàm thiếu đang cất giấu một bí mật nào đó nhưng khẳng định là cậu ta không đầu nhập vào Vĩnh sinh đường. Đàm thiếu cũng đang tự khẳng định U linh đã chết.”
Sĩ quan: “Nếu Đàm Thiếu Thiên không đầu phục vào Vĩnh sinh đường thì tại sao cậu ta lại muốn che giấu sự tình của Vĩnh sinh đường chứ?”
Nữ quân nhân: “Có khả năng là cậu ta không muốn bại lộ một số việc thôi, ví dụ như người đã giúp cậu ta thoát khỏi nguy hiểm chẳng hạn.”
Sĩ quan: “Có người đứng sau Đàm Thiếu Thiên?”
Nữ quân nhân tóc ngắn lắc đầu nói: “Không biết, nhưng mà rất có khả năng này.”
Thời đại cả dị năng nên một số loại như cổ võ, tướng số cổ đại cũng ngày càng được nhiều người biết đến, một vài gia tộc có lịch sử lâu đời cũng dần được hiển lộ ra, mà những gia tộc này cũng che giấu không ít thứ tốt nên phía trên cũng không dám tuỳ tiện nhìn trộm những gia tộc này.
U linh mất tích cũng đã lâu rồi, tin tức bên Vĩnh sinh đường truyền lại cũng rất mơ hồ, lúc thì nói là bị thương nên đang dưỡng thương, lúc thì nói là đang thăng cấp, …
Tình hình hiện tại thì có vẻ như là U linh đã bị lật thuyền trong mương mà chết ở đâu đó. Tên U linh này cũng rất giảo hoạt, vì hắn có dị năng đặc thù nên khi gặp nguy hiểm thì hắn cũng đã chạy trốn và bỏ rơi đồng bọn đã vài lần rồi. U linh là một tên ham sống sợ chết lại quỷ quyệt và có năng lực đặc thù vậy mà cũng bị lật thuyền trong mương sao?
Thường thì nước quá trong ắt không có cá nên Đàm Thiếu Thiên tuy là có bí mật riêng nhưng không ảnh hưởng đến an ninh quốc gia thì phía trên cũng không cưỡng bức hắn phải khai nhận toàn bộ
……
Đàm Thiếu Thiên ra khỏi phòng thẩm vấn thì gặp Dịch Thành Giang đang chờ ở ngoài.
Sắc mặt của Dịch Thành Giang có chút tiều tụy, vừa nhìn là biết hẳn là ông không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
“Ông ngoại, sao ông lại tới đây?”
Dịch Thành Giang nhìn Đàm Thiếu Thiên vẫn còn bình an thì cũng thở dài nhẹ nhõm nói: “Cháu không có việc là tốt rồi.”
Đàm Thiếu Thiên nhẹ nhàng cười cười nói: “Cháu không có việc gì mà.”
Dịch Thành Giang cũng là Dị năng giả, ông là một Dị năng giả về trí não tương đối hiếm thấy, tối hôm qua khi Dịch Thành Giang theo dõi dòng năng lượng bùng nổ thì ông cũng tính toán được khả năng là Đàm Thiếu Thiên có khả năng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma do ma lực phản phệ nên ông đã gọi điện gấp cho Dịch Thù Tuyết để kiểm tra. Mãi tới khi Dịch Thù Tuyết nói Đàm Thiếu Thiên không có việc gì thì Dịch Thành Giang mới cảm thấy yên lòng.
Lúc đó thì Dịch Thành Giang còn cho rằng bản thân ông suy nghĩ quá nhiều nên nghi thần nghi quỷ, nhưng mà sáng ra thì ông lại vừa mới nhận được tin tức là Đoạn Khánh của Đoạn gia đã xảy ra chuyện y như ông đã phỏng đoán, đã bị ma lực phản phệ và bị viên tinh thạch hệ hoả thiêu chết. Nên cho dù Dịch Thù Tuyết đã báo là Đàm Thiếu Thiên không có việc gì nhưng ông vẫn cảm thấy không yên tâm nên đã xin nghỉ để chạy qua trung tâm huấn luyện dị năng kiểm tra lại.
Dịch Thành Giang cũng không biết vì sao mà Đàm Thiếu Thiên có thể vượt qua được đợt ma lực phản phệ này nhưng ông biết đây là bí mật của Đàm Thiếu Thiên nên ông cũng không hỏi nhiều.
“Anh trai cháu là người như thế nào? Mấy năm qua nó sống có tốt không?” Dịch Thành Giang hỏi.
Đàm Thiếu Thiên: “Anh trai đã được một hộ gia đình bình thường nhận nuôi, tuy là không dư giả nhưng sống cũng rất tự tại, hiện tại thì anh ấy càng … tự tại hơn.”
Đàm Thiếu Thiên cũng đánh giá cấp bậc của anh trai hắn hiện tại đang ở cấp S, anh dâu chắc cũng vậy.
Dịch Thành Giang gật đầu, thở phào nhẹ nhõm mà nói: “Vậy là tốt rồi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Dịch Thành Giang nói: “Ông ngoại nếu ông nhớ anh trai thì cháu sẽ nói anh ấy đến gặp ông nhé.”
Dịch Thành Giang lắc đầu có chút buồn bã nói: “Thôi, không cần đâu. Người trẻ tuổi các cháu có nhiều việc phải làm. Một ông lão như ông thì có gì tốt mà gặp. Anh cháu sống tốt là được rồi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Dịch Thành Giang ảm đạm thì trong lòng cũng có chút hụt hẫng.
……
Đàm gia.
“Đã trở lại rồi sao?” Trình Chu người mới trở về thì lên tiếng.
Đàm Thiếu Thiên: “Phía trên kéo em tới để hỏi chuyện, chỉ sợ là họ đã nghi ngờ gì đó.”
Trình Chu gật đầu “Ồ” một tiếng.
“Hiện tại phải làm gì bây giờ?” Đàm Thiếu Thiên hỏi.
Trình Chu đạm nhiên nói: “Kệ thôi, có thể giấu bao lâu thì cứ giấu thôi. Khi nào mà không thể gạt được nữa thì nói sau vậy.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Không nói tới cái này nữa, em mau đi hỏi cuốn sách đó cho anh đi.”
Đàm Thiếu Thiên có chút bực mình màphồng má lên, hắn thì ngồi lo lắng muốn rụng tóc mà anh trai hắn cũng thật bình tĩnh mà.
Đàm Thiếu Thiên dò hỏi: “Sao anh không tự mình đi hỏi?”
Trình Chu nói rất đương nhiên: “Anh vừa mới quay về Đàm gia bao lâu mà muốn này muốn nọ thì ba mẹ sẽ nghĩ anh ra sao chứ? Em mau đi hỏi đi.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Thật sao? Không phải là vì lười sao?
Đàm Thiếu Thiên cũng chạy đi tìm Dịch Thù Tuyết để hỏi về sách cổ.
“Làm gì có sách này chứ?” Dịch Thù Tuyết có chút hàm hồ nói.
Đàm Thiếu Thiên rầu rĩ nói: “Con đã từng nghe ông ngoại kể về cuốn sách này mà.”
Dịch Thù Tuyết lắc đầu có chút kháng cự nói: “Ông ngoại con lớn tuổi hồ đồ nên nhớ lầm rồi.”
Đàm Thiếu Thiên thấp giọng phản bác: “Ông ngoại là giáo sư đấy, càng già càng dẻo dai.”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Ông ngoại con chỉ giỏi ở vấn đề học thuật thôi, những khía cạnh khác thì ông con khá kém cỏi đấy. Lại còn có chứng vọng tưởng nữa đấy.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Đàm Thiếu Thiên ngồi nói chuyện với Dịch Thù Tuyết một lúc thì bị Dịch Thù Tuyết không kiên nhẫn mà đuổi đi.
……
Đàm Thiếu Thiên tìm Trình Chu nói: “Mẹ nói là không có!”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên ghét bỏ nói: “Em có nỗ lực không đó?”
Đàm Thiếu Thiên phồng má có chút bực mình nói: “Em đã rất cố gắng rồi.”
Trình Chu liếc xéo Đàm Thiếu Thiên một cái rồi tỏ vẻ hận sắt không thành thép nói: “Em còn có lợi ích gì nữa không? Còn không bằng một cái dùi cui điện nữa.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Cái này cũng hơi quá đáng rồi đấy. Làm sao mà hắn lại không bằng một cây dùi cui điện chứ? Lúc trước là do hắn không đủ năng lượng thôi, hiện tại thì khả năng phóng điện của hắn còn đáng giá hơn ngàn vạn cây dùi cui điện đó nhá.
Đàm Thiếu Thiêu gật đầu nói: “Vâng, vâng, là em vô dụng, nên anh hai sẽ tự mình đi sao?”
Trình Chu đương nhiên nói: “Nếu anh sẵn sàng đi thì còn cần em làm gì chứ?”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Đây là cái gì lý do gì vậy?
Trình Chu có chút bất đắc dĩ nói: “Thôi quên đi, em đã vô dụng như vậy thì anh cũng phải tự thân vận động thôi chứ sao.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Trình Chu bước vào phòng một lúc rồi ôm ra một chậu hoa tam sắc.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu ôm hoa ra thì có chút kinh ngạc nói: “Hoa này là từ đâu tới vậy ạ?”
Trình Chu quay qua nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi nói: “Liên quan gì đến em chứ?”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
……
Trình Chu ôm chậu hoa tam sắc tới trước mặt Dịch Thù Tuyết, Dịch Thù Tuyết nhìn chậu hoa tam sắc trước mặt thì có chút kinh ngạc mà nói: “Đây là hoa gì vậy?”
Trình Chu có chút ngượng ngùng nói: “Con cũng không biết là hoa gì, là Dạ U tặng cho con. Quê hương của Dạ U có rất nhiều loại hoa có hình dạng kỳ quái. Con nghe Thiếu Thiên là mẹ có một tập tranh có vẽ rất nhiều loại hoa cỏ kỳ lạ nên con muốn nhìn qua một chút.”
Dịch Thù Tuyết dùng đôi mắt thâm thúy nhìn Trình Chu vài lần rồi nghiêm túc nói: “Đúng là có cuốn sách này. Nhưng nó là điềm rủi.”
Trình Chu cười cười nói: “Làm gì có sách nào là điềm rủi chứ? Là tốt hay là xấu còn phải xem người sử dụng nó muốn làm gì thôi.”
Dịch Thù Tuyết nhìn Trình Chu một lúc rồi thở dài nói: “Thôi, nếu con muốn thì chờ mấy ngày nữa mẹ sửa sang xong đã. Sau đó mẹ sẽ mang qua cho con.”
Trình Chu cười nói: “Cảm ơn mẹ, mẹ là tốt nhất.”
Đàm Thiếu Thiên trốn ở một góc trên tầng 2 âm thầm quan sát tình huống, nhìn thấy Trình Chu đang giả vờ ngoan ngoãn mà da gà gai ốc nổi lên rần rần.
Như thể cảm nhận được điều gì đó nên Trình Chu nâng mắt nhìn tới hướng mà Đàm Thiếu Thiên đang đứng.
Dịch Thù Tuyết nhìn Trình Chu nói: “Tiểu Chu, con biết về dị năng không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Bên ngoài cũng đã truyền đi khắp nơi rồi, hình như Thiếu Thiên cũng là Dị năng giả hệ lôi điện rất lợi hại phải không?”
Ban đầu thì Dịch Thù Tuyết cũng không muốn nói cho Trình Chu biết về dị năng để miễn cho Trình Chu biết Đàm Thiếu Thiên là Dị năng giả hệ lôi điện còn mình chỉ là Muggle, chênh lệch cũng quá lớn. Nhưng mà Dị năng giả cũng đang thức tỉnh càng ngày càng nhiều nên cũng rất khó mà giấu được nữa.
Nhưng mà những thứ Bàn Kiều Thuý Điẹp hay hạt hướng dương mà Trình Chu mang tới đều không phải đồ tầm thường, lúc đầu thì Dịch Thù Tuyết cũng không nghĩ tới phương diện này nhưng gần đây thì cũng đã nhận ra được ít nhiều. Trực giác của Dịch Thù Tuyết cũng cảm nhận được là con trai lớn của mình cũng không đơn giản như bà đã nghĩ.
Dịch Thù Tuyết khuyên nhủ: “Thế đạo bây giờ cũng rất loạn nên thứ này có thể sẽ gây ra tai hoạ, nếu con có được nó thì con cũng không cần quá rêu rao.”
Mấy ngàn năm lịch sử đằng đẵng đã trôi qua, trong sử sách cũng từng ghi lại không ít kỳ nhân dị sĩ, cũng có người đã từng hoài nghi là những kỳ nhân dị sĩ này thực chất là những Dị năng giả, chỉ là do hoàn cảnh của những năm đó quá khó khăn nên những Dị năng giả này không thể kích phát hoàn toàn dị năng trong cơ thể mà thôi.
Dạo này cũng đã xuất hiện rất nhiều người đang thu gom đồ cổ ở khắp nơi, và đúng thật là những món đồ cổ này cũng có một ít công dụng đặc thù.
Theo những gì Dịch Thù Tuyết nghe được thì dạo gần đây trong nhà của không ít phú hào đều xảy ra hiện tượng mất cắp. Nhưng mà chỉ là đánh cắp không thì còn đỡ, mới đây còn có vụ chủ nhà bước nhầm vào chỗ tên trộm đang trốn nên đã bị tên trộm giết luôn
Cây to đón gió, và Dịch Thù Tuyết cũng cảm giác được nếu cuốn sách cổ này mà lộ ra thì rất có thể sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối.
Trình Chu gật đầu nói: “Mẹ yên tâm, con hiểu mà. Con sẽ điệu thấp.”
Trình Chu chào Dịch Thù Tuyết rồi trở về phòng, Dạ U nhìn Trình Chu rồi nói: “Mẹ anh … chỉ sợ là mẹ anh đã phát hiện ra điều gì rồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Sớm chiều ở chung thì hẳn cũng có thể nhận ra.”
End chap 86
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.